22.6 C
Da Lat
Thứ Tư, 14 Tháng 5, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 313

Giới trẻ và niềm tin

Tôi từng được nghe một câu nói của Ông Thái Hòa (GĐ Chiến lược Tập đoàn FPT), “Vấn đề giới trẻ Việt Nam gặp khó khăn không phải là nhận thức mà là giới trẻ đang mất niềm tin vào những điều tử tế.”

Giới trẻ, một tầng lớp đông đảo, thế hệ tương lai của đất nước. Và họ là những người mang trong mình hoài bão, ước mơ và cả những nông nổi của tuổi mới lớn. Họ thích cái tôi cá nhân, thích thể hiện và cũng như thích làm theo những thứ mình thích. Và cũng không thể nào cản nổi niềm đam mê của họ. 

Gần đây có nghe câu chuyện về Huyền Chip, một cô gái trẻ, một thân một mình xách ba lô lên và đi mấy chục nước. Và dường như giới trẻ đã có những phản ứng trái chiều liên quan đến vấn đề đó. Một bộ phận đông hầu như ủng hộ, một bộ phận khác thì không tin vào những gì Huyền Chip đã làm được, ngờ vực những gì đã xảy ra. Vâng, điều ngờ vực đó cũng là có căn cứ, nhưng có một điều rằng. Giới trẻ dường như mất đi niềm tin. Niềm tin vào những điều tử tế. Họ không tin rằng Huyền Chip có thể đi 25 nước và Huyền Chip cũng không trải nghiệm được những gì đã kể trong những cuốn sách. Thật sự, việc Huyền Chip có đi 25 nước hay không thì điều đó cũng không quá quan trọng. Trong cuộc sống, chẳng có gì là tuyệt đối. Nếu bạn không đạt được điểm 10, thì bạn đạt điểm 9 cũng là một thành tích quá tốt rồi. Nếu Huyền Chip không đi được 25 nước những cô gái ấy có thể đi được 5 nước thì cũng là một điều quá lớn lao rồi. Tại sao không công nhận những gì cô gái đó đã làm được mà lại cố gắng đi phán xét và bắt lỗi. Dường như, khi một ai đó không làm được những gì người khác làm thì họ thường có xu hướng chê bai hay chỉ trích và hơn hết mang tính mỉa mai, bới móc. Giới trẻ Việt Nam còn mang nặng trong mình tư duy thắng thua “Nếu tôi thắng thì anh sẽ là người thua” và điều đó hình thành do chúng ta trải qua quá nhiều kì thi mang tính chất thắng thua. Kể cả những chương trình giải trí đều mang tính chất thắng thua trong đó. Vậy tại sao không phải là tư duy thắng thắng (Win-Win) để cùng nhau chiến thắng. Tại sao không ủng hộ Huyền Chíp, từ đó giới trẻ có niềm tin rằng họ có thể làm những điều tương tự, thậm chí còn lớn lao hơn. Và cũng không cần đi ra nước ngoài, chỉ cần giới trẻ có niềm tin họ có thể đi khám phá xuyên Việt, trải nghiệm trọn vẻ đẹp tiềm ẩn của đất nước Việt Nam.

Những bạn trẻ hãy tự hỏi rằng, với từng ấy năm trời tại sao người khác có thể làm được nhiều việc như vậy mà mình thì lại không. Hãy có một niềm tin, trước tiên phải tin vào chính bản thân mình. Vì khi bạn tin vào chính bản thân mình thì mọi việc bạn làm đều là lựa chọn đúng đắn của bạn.

Và cũng gần đây, nhiều hiện tượng của giới Showbiz cũng nổi lên với những cô ca sĩ, người mẫu “khoe hàng” trên những sân khấu, gây phản cảm. Nhưng đặc biệt có một điều rằng, những cô gái đó vẫn kiếm về cho mình hàng tỷ đồng, sỡ hữu những chiếc xế khủng tiền tỷ. Và tại sao, những nghề như vậy lại mang lại cho họ nhiều tiền như vậy, tại sao họ không có bằng cấp, không có một kỹ năng, một nghề nghiệp nhất định. Chỉ cần một ngoại hình khá và khả năng diễn trò là họ có thể mang về một số tiền vô cùng lớn. Và giới trẻ họ sẽ nghĩ rằng “Bây giờ, chẳng cần bằng cấp gì hết, chỉ cần lấn sân vào Showbiz, khoe hàng, diễn trò sẽ được nổi tiếng và kiếm được nhiều tiền” Ví dụ điển hình cho suy nghĩ này chính là hiện tượng “Bà Tưng”.  Và cũng vì những điều đó, dẫn tới những hậu quả khôn lường về sự lệch lạc nhận thức. Sẽ có một số bạn trẻ nghĩ rằng “Tại sao tôi học hành chăm chỉ như thế này, cố gắng tham gia hoạt động xã hội, thể hiện hết khả năng bản thân nhưng lại không bằng những cô gái vẫn hằng đêm lên sàn khoe thân và kiếm được tiền tỷ”. Và dường như giới trẻ sẽ mất niềm tin vào những gì tốt đẹp trong cuộc sống. Họ nghĩ rằng chỉ có cách làm cho mình trở nên nổi tiếng thì sẽ mang lại tiền tài danh vọng. Đơn giản, người ta có thể nổi tiếng và có tiền những chưa chắc người ta có đủ nhận thức về những điều họ làm, họ trải nghiệm. Và cuộc sống cũng vậy, được cái này thì đánh mất cái khác. Gia đình những người như vậy họ có chấp nhận được hình ảnh của những đứa con hằng đêm vẫn mua vui cho người khác. Họ có được học hành tới nơi tới chốn.

Giới trẻ cần có một niềm tin, một niềm tin vào chính bản thân họ. Và hơn hết chính là niềm tin vào sự tử tế. Sự tử tế ở đây có nghĩa là những gì tốt đẹp mà cuộc sống mang lại cho bạn. Giới trẻ cần gạt bỏ những tư duy lối mòn, sáng tạo và dám đương đầu với thử thách. Hãy thử xách ba lô lên và đi, trải nghiệm những điều tử tế từ những con người trên những chặng đường bạn sẽ đi qua.  Hãy học tập và sáng tạo, cống hiến hết mình dù thứ mình nhận được chẳng mang giá trị vất chất. Những hơn hết nó mang lại một cảm giác hạnh phúc ở trong con người bạn.  Có một người thầy từng nói với tôi rằng “Hạnh phúc là hoa nở trên chính con đường đi, chứ không phải hoa ở cuối con đường.” Chúng ta hãy cùng cảm nhận hạnh phúc mỗi ngày, khi ăn một món ngon, khi nghe một bài hát hay hoặc đơn giản hạnh phúc là khi bạn giải được một bài toán khó hoặc cũng có thể là nhận cuộc gọi hỏi thăm từ bạn bè….

Niềm tin là một thứ vô hình. Nó có thể mang ta tới đỉnh cao của thành công và cũng có thể đẩy ta xuống vực sâu của thất bải. Hãy đặt niềm tin đúng chổ và đi đúng hướng!

 

Quang Nam

 *Feature Image: Dave Malnes

 

Giá như…

Giá như, thời gian quay trở lại, tôi sẽ hiếu thảo hơn với cha mẹ của mình, cung kính hơn với người lớn…

Giá như, có thể quay trở lại, tôi sẽ không quyết định nông nỗi với mối tình đầu của mình, tôi đã không lăng nhăng và vô tâm như thế, tôi nhất định sẽ yêu thương nhiều hơn…

Giá như, tôi trẻ lại, tôi sẽ chăm chỉ học hành và rèn luyện bản thân thật nghiêm khắc để trở nên giỏi giang hơn, giàu có hơn…

Giá như, tôi sinh ra trong một gia đình có điều kiện, có lẽ tôi đã không tệ như thế này…

Giá như, tôi xinh đẹp hơn một chút, giá như ngày xưa tôi tập thể dục nhiều hơn thì giờ đây tôi đã có thể thực hiện những ước mơ của mình…

Giá như, tất cả đều bắt đầu lại, tôi sẽ không bỏ lở những cơ hội tốt, tôi nhất định sẽ xây dựng một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc…

Giá như, mọi thứ quay lại, tôi sẽ làm tốt hơn rất nhiều…

Giá như, cuộc sống của tôi bây giờ được như ngày xưa thì sướng biết mấy…

Giá như, tôi có thể tốt hơn bây giờ…

Bạn thấy đó! Chúng ta là thế, loài người là thế, thường xuyên hối hận về những gì đã làm, tiếc nuối những gì đã qua, và ham muốn rất nhiều cho hiện tại, cho tương lai. Đa phần người ta muốn thời gian quay trở lại để làm mọi thứ tốt hơn họ hiện có, họ “giá như” nhưng chưa chắc gì nếu quay lại họ đã làm được như thế. Dù thời gian có quay trở lại, chúng ta vẫn sẽ vậy thôi! Không sai lầm này thì sai lầm khác, làm được cái này thì không làm được cái khác. Làm giàu thì ít có thời gian dành cho yêu thương, yêu thương nhiều thì không có bao nhiêu thời gian để làm giàu. Không bao giờ có thể hoàn hảo, không bao giờ được…

Chúng ta hay lầm tưởng trở thành một người “không phải mình” thì mọi thứ sẽ tốt hơn. Chúng ta tưởng rằng những hào nhoáng của người nổi tiếng là đẹp đẽ, của idol là tuyệt vời! Dừng lại đi, ảo tưởng quá rồi đó! Không có ai đẹp hoàn toàn, không có ai xấu hoàn toàn, nói dễ hiểu là đẹp xấu lẫn lộn!! Mà cũng không nhất thiết phải tiêu diệt cái xấu, cái tiêu cực để dành chỗ cho cái đẹp, cái tích cực. Vì khi đó, thời gian dành cho cái tích cực sẽ tuột xuống, và chúng ta lại so sánh cái tích cực của chúng ta không bằng được cái tích cực của người khác. Chúng ta là thế, ham muốn thông qua so sánh. Nếu có một chữ “giá như”, tôi ước tất cả mọi người chỉ có thể nhìn thấy bản thân mình, không thể nhìn thấy bất kỳ ai khác. Khi đó thì chúng ta không còn biết điều gì là tốt xấu nữa, không còn so sánh nữa, nó tồn tại vì nó đang ở đó, thế thôi. Nếu đưa một ngón tay lên giữa khoảng không, thì không có định nghĩa nào, cho đến khi ngón khác cũng được xòe ra, lúc này mọi thứ đã được định nghĩa, được phán xét, được đánh giá, thông quá việc so sánh. Nhiều người cùng so sánh tạo thành một quy chuẩn, một cá nhân học những quy chuẩn này để phòng thủ cho lần sau được gọi là kinh nghiệm…So sánh, kinh nghiệm và thời gian tạo ra ham muốn. Nếu chỉ có mình ta sống trên đời thì ta có thể hạnh phúc rồi!!

Chúng ta có thể sống một mình trên đời không? Được chứ, chúng ta có thể giả lập nó bằng cách bỏ hết những tốt xấu đi, bỏ hết thiện ác đi. Tại sao ư? Khi chúng ta khen cái tốt, nghĩa là cái xấu sẽ buồn bã và thất vọng, nếu chúng ta là con người thì chúng ta nên cảm thông cho điều đó, mà điều đó lại do chính sự khen ngợi kia tạo nên. Khi chúng ta bênh vực cái thiện và rủa bỏ cái ác thì cái ác sẽ bị ghẻ lạnh, và nếu có 1 ngày cái ác biến mất, thì chúng ta không còn cái thiện nữa, mọi thứ sẽ là hư không, vô nghĩa lắm!

Thiện ác là một, tốt xấu là một, đúng sai là một, cao thấp là một, trắng đen là một, ánh sáng và bóng tối là một, tất cả là hai mặt của một đồng xu, là vùng sáng ở nơi này và là vùng tối ở nơi khác trên cùng một quả đất. Làm sao để chấp nhận điều này? Điều mà mọi người cho là phi thực tế này? Đơn giản thôi! Khi nào cái tôi, cái bản ngã – cái bức tường ngăn cách giữa thiện và ác, tốt và xấu bốc hơi bay đi mất, thì khi đó, dòng nước này có thể hòa làm một rồi. Một dòng nước toàn vẹn, thật đẹp! Dù cho dòng nước có thể làm người ta chết đuối, song nó cũng là mẹ nuôi dưỡng sự sống trên trái đất này…

Tôi đã dừng lại từ lâu rồi, những suy nghĩ đó…Sống với những gì hiện có, với không khí, với gió, với những gì đang hiện hữu. Tôi có thể cảm nhận nó, ánh sáng, bóng tối, lời khen, tiếng chê, thật đẹp, thật bình yên…

“Tôi luôn nghĩ rằng cuộc đời là thế muôn hình muôn vẻ, lối đi ngã rẽ, trăm người 10 kẻ, tốt xấu chia phe, vô hình đâu thấy, vô thấy đâu nghe… Hah! Bước đi trong đêm thâu dầm mưa dãi nắng, sống bao năm trôi qua ngọt bùi cay đắng, thấm vào trong tim. Cuộc sống như 1 cuốn phim có đầu có cuối cuống hút những kẻ đam mê vào vòng xoáy đắm đuối dù có tiếc nuối. Nó sẽ đến hồi kết, còn muốn quay lại từ đầu tránh sao cho mỏi mệt, thôi ngừng lại đi. Nếu có 1 cơ hội thì tôi khuyên bạn như vậy.” – Lil Knight.

-Lục Phong-

Featured image: PARC PHOTOGRAPHY

Men tình rất dễ… say

Từ bỏ một tình yêu mù quáng cũng giống như một người say đang cố giữ vững những bước chân của mình. Nghiêng ngả dữ lắm rồi, mà vẫn phải ráng dùng một chút ý thức còn sót lại kéo mình đứng thẳng lên. Đứng thẳng liêu xiêu.

Rồi mỗi bước lại cứ lừng khừng, xiêu vẹo, chông chênh. Say đấy, mà vẫn biết sợ, sợ không gồng mình cho tỉnh táo thì lại bị té…vào cơn say. Người say ít thì đi vài bước sẽ lại tỉnh. Hẳn là vẫn u u mê mê nhưng vẫn giữ được bước chân vững vàng.

Kẻ say nhiều thì hết nghiêng, lại ngã, nhưng còn biết cố gắng thì dò dẫm riết cũng sẽ về được đến nhà. Lại có người say đến quên trời đất, biết là phải đứng lên, nhưng lỡ vấp một cái, ngã rồi thì cũng không còn sức để đứng lên nữa. Vậy là cứ lăn đùng ra đó, ngủ, chìm trong cơn say. Nhiều khi họ tự cho phép mình ngủ như thế. Ngủ để tỉnh táo lại, và ngủ vì chẳng thể làm gì khác hơn. Sau một giấc ngủ vùi có thể họ đã bị bỏ lại rất xa, nhưng dù sao cũng đã tỉnh và lại có thể tự mình bước đi, vững vàng.

Cũng có nhiều người chỉ vờ ngủ để chờ có một ai đó, lúc nào đó sẽ đến kéo mình dậy.  Đơn giản vì lúc đó họ biết mình chưa thể bước đi một mình. Có người dìu bước thì sẽ về nhà nhanh hơn. Còn như không có ai, nằm riết cũng đến lúc giã rượu. Tỉnh được rồi thì thôi, tự đứng dậy và lại tự bước đi. Không ai vì say mà té, rồi vì không đợi được ai dìu dậy mà sau khi tỉnh lại uống tiếp cho say. Có chăng đó là những người nghiện rượu, không bao giờ muốn tỉnh.

Nhưng… cũng có những người bị bỏ quên mãi mãi. Họ té, không còn sức để đứng lên, không còn biết đứng lên, cũng chẳng ai vực dậy. Thế là cứ nằm đấy, từ say đến ngủ luôn không bao giờ tỉnh lại.

Tôi đã từng say, đã biết cảm giác quay cuồng, nghiêng ngả là thế nào. Tôi cũng đã từng yêu, yêu mù quáng, và cũng biết mình lúc đó chông chênh đến thế nào. Tôi đã từng chứng kiến nhiều người say đến quên trời đất, và nhiều người yêu đến quên mất bản thân.

Tôi không bàn đến việc uống đến say là đúng hay sai, nên hay không nên, vì ai làm gì đều có lý do riêng của họ, không thể thông cảm vẫn cần được tôn trọng quyền cá nhân đó. Tôi chỉ chia sẻ một góc nhìn, để những người từng say, đang say (và có lẽ sắp bị say) có thể tìm đâu đó chút đồng cảm.

Bạn có nhìn thấy mình trong đó? Bạn cảm nhận như thế nào khi đứng ra một góc và nhìn lại hình ảnh của mình?  Tôi thì đang mỉm cười khi nhìn lại chính mình ngày xưa. Có thể nụ cười có chút chua xót, nhưng vẫn mang niềm vui, vì sau cùng, tôi đã tỉnh, đã về đến nhà, đã vượt qua.

Tôi tiếc cho những người “ngủ luôn trong cơn say”, có thể họ không biết hậu quả của việc “quá chén” sẽ đi đến mức đó, lúc không còn tỉnh táo họ cũng không còn kiểm soát được mình. Cũng có thể nhiều người nghĩ sẽ tìm thấy bình yên trong giấc ngủ đó. Nhưng bình yên nhất vẫn là giữ cho mình được tỉnh táo, hay ít nhất cho phép mình say… có giới hạn.

Bạn có quyền say, bạn có quyền yếu đuối ngủ vùi, bạn có quyền trông cậy vào một bàn tay chìa ra vực dậy, nhưng trên hết bạn phải giới hạn bản thân mình.

Nếu đã lỡ uống quá say, muốn tỉnh, chỉ cần ngừng uống. Muốn thoát khỏi cơn say thật nhanh, vẫn có rất nhiều cách. Chỉ cần bạn muốn. Và sau cơn u mê, rồi bạn sẽ lại sáng suốt như bình thường. Thời gian không dừng lại, chuyện gì rồi cũng sẽ qua, chỉ là bạn đừng dừng lại.

 

 *Feature Image: Lukas Sowada Photography

Đôi khi nên cần một định nghĩa – tình yêu cũng vậy…

Đôi khi nên cần một định nghĩa, để nhìn nhận sự việc một cách khái quát và tổng thể hơn. Tình yêu cũng vậy. Nó vẫn có thể được định nghĩa – theo vô vàn cách. Một cách đặc biệt, trong phạm trù của trái tim, định nghĩa nào cũng đúng ở một khía cạnh nào đó. Trải nghiệm khác nhau mang lại một góc nhìn khác nhau đối với mỗi cá nhân. Do đó, có thể…

Yêu là việc chấp nhận sẽ không được đáp lại. Nó là quyết định mang tính cá nhân và không cần sự cho phép hay can thiệp của bất cứ một bên thứ hai nào. 

Là việc chấp nhận một cá thể khác xâm phạm một cách tự nguyện vào khoảng không thời gian vốn trước đây chỉ có bản thân mình trong đấy. 

Là việc chấp nhận chứ không phải là hy sinh bản thân. Không ai hy sinh và đánh mất bản thân mà gọi đó là tình yêu được. Khi yêu một ai đó, cũng là lúc yêu bản thân mình nhiều hơn hết thẩy. Không thể yêu một người nào đó mà không đi kèm với tình yêu bản thân?!

Là việc cái tôi trở nên đáng trân quý hơn bao giờ hết khi ở cạnh người đó. Nếu đánh mất bản thể mình khi ở cạnh một người nào đó, nếu là tôi, tôi sẽ tránh xa người đó ngay và luôn nhanh hết mức có thể.

Là việc chấp nhận một thói quen hơn 21 ngày được hình thành và đeo bám. Thói quen có thể bỏ, nhưng luôn cần trong đời. ít nhất là một lần.

Là một sáng tạo thú vị tìm được lúc đó – nói như tác giả cuốn sách “một nửa của 13 là 8”. Việc khám phá những điều mới mẻ – mỗi ngày – nơi người ấy đôi khi là một trải nghiệm không nên bỏ qua.

Là nỗi ám ảnh dễ chịu mang theo mỗi sáng, mỗi tối, mỗi ngày. Đón nhận nó và nhường chỗ trong tâm trí cho nó.

Là sự thờ ơ lớn nhất bản thân có thể thực hiện, nhưng cũng có thể đó là sự quan tâm sâu sắc nhất từng có.

Là một sự can đảm lớn nhất từng thực hiện. Cũng là việc cần ít nỗ lực nhất. Bởi đơn giản, mọi thứ tự nhiên diễn ra theo một cách chẳng ai ngờ đến.

Là niềm hạnh phúc do bản thân tạo ra và tự quyền quyết định.

Là một trải nghiệm nhất thiết phải có ít nhất một lần trong đời người. Một chuyến đi ngẫu hứng cần thực hiện. Một hành trình thú vị không nên bỏ qua.

Là có thể đặt bút viết ngay những dòng này mà không cần suy nghĩ mình đang viết những gì.

Cũng có thể, yêu là một sự mạo hiểm đáng thèm khát mà tự trong mỗi người luôn tìm kiếm. Nói gì thì nói, đời sẽ chẳng là gì, ta sẽ chẳng là ai nếu không dám mạo hiểm! Nhỉ? 😉

 

*Feature Image: Kelly Steffey

Liệu bạn có dám mở lòng mình khi yêu thương gõ cửa?

*Feature Image: Cubagallery

 

Chiều nay, nắng thu nhuộm vàng cả căn phòng nhỏ, gió đưa hương mùa thu len lỏi từng ngóc ngách tâm hồn, và có lẽ, những chiều thu một mình khiến người ta yếu đuối và mông lung tới kì lạ. Có thể, chính điều này đã khiến tôi chợt nghĩ tới hai từ “người yêu” và “tri kỉ”, hai từ mà rất hiếm khi xuất hiện trong từ điển của tôi. Lắm lúc tôi nghĩ, có lẽ tôi quá nhát gan để không dám mở lòng, bởi lúc nào cũng sợ rồi sẽ tổn thương.

Có những con người, trong lúc mệt mỏi, ốm đau hay thất bại, chỉ ước ao có một bờ vai để được dựa vào, một vòng tay ôm thật chặt, và những cái hôn thật nồng nàn, để che đi bóng tối của vạn vật xung quanh, bởi trước mắt đang có một vì sao tỏa sáng lắp lánh. Thế nhưng, họ lại e dè, lại dừng bước, lại không dám tiếp tục, không phải tại họ là loài vô tâm, không biết yêu đương mặn nồng là gì, mà chỉ bởi họ sợ hãi. Họ sợ khi họ mở lòng vào những phút yếu lòng nhất, sẽ không kìm được mà không ngừng dựa dẫm vào vì sao đối diện, rồi chẳng may một ngày, vì sao ấy biến mất, khi đó lệ thuộc đã thành thói quen, họ làm sao có thể tiếp tục đi qua bóng tối một mình đây? Hoặc cũng có thể, họ sợ họ kì vọng quá nhiều, ao ước quá nhiều về phần kia của mình, chính vì vậy, họ không dám chạm vào vì sao ấy, bởi họ sợ, nó sẽ bị vỡ tan như bong bóng xà phòng. Chung quy lại, chẳng phải họ không thể nào yêu, mà chẳng qua, họ lo lắng quá nhiều, tính toán quá nhiều mà chẳng cách nào yêu được.

Có những người vì quá tổn thương mà chẳng cách nào mở lòng mình thêm nữa. Có lẽ giống như những người trên đó, họ cũng sợ, họ sợ nếu bị tổn thương thêm lần nữa, họ sẽ chẳng có cách nào mà tiếp tục. Có lẽ họ rất sợ, nhưng cũng thất vọng bởi chẳng ai có đủ kiên trì để chạm sâu vào vết thương đang lở loét trong lòng mà hàn gắn, chẳng ai đủ kiên trì tới khi những vết thương ấy lành lặn hoặc giả lên da non, có lẽ người đủ kiên trì vẫn chưa xuất hiện. Trong sâu thẳm, họ vẫn mong chờ được yêu thương như trước.

Có những người vì quá xem thường chính mình mà sợ hãi không dám yêu. Họ khát khao yêu bao nhiêu thì họ lại càng sợ hãi mà không dám chấp nhận lời yêu bấy nhiêu. Tình yêu của họ chưa kịp thành hình đã bị bóp nát, vì họ sợ, bản thân họ không đủ tốt để yêu thương và được yêu thương. Họ sợ nếu lỡ chạm phải thì lại có thêm một người bị tổn thương. Họ sợ, họ lo, họ trốn tránh. Phải chăng tất cả họ đều không dám yêu bởi người đủ nồng ấm, người đủ kiên trì và người đủ bao dung vẫn chưa xuất hiện?

Cái gì tới cũng sẽ tới, người ta nói bạn không là gì trong thế giới rộng lớn này, nhưng bạn lại là cả thế giới với một ai đó. Thật ra, câu này có hơi nhảm nhí, bởi không phải ai cũng đủ may mắn để tìm được một nửa còn lại của đời mình. Một người bên họ khi buồn, khi vui, khi chán nản, khi hạnh phúc, khi thành công và cả khi thất bại. Một người ở đó, có thể mong manh như ngọn lau trước gió, nhưng lại vô cùng vững chãi khi bạn dựa vào.

Sự thật, không phải ai cũng may mắn tìm kiếm được người như vậy, bởi có người mất cả đời mà chẳng cách nào tìm thấy, có người mất hàng chục năm khi mắt mờ chân chậm mới phát hiện hóa ra đó vẫn luôn là một nửa của mình, hay có người chưa kịp yêu thương đã đánh mất để rồi cả phần đời còn lại cô đơn hiu quạnh. Thế nhưng, đâu phải ai cũng có thể tìm được yêu thương mà mình mong đợi, có một con người vô cùng vĩ đại nhưng cuối đời, ông vẫn chỉ mất đi trong cô độc.

Câu chuyện của ông là như vậy: Từng có một người, ông ta từ nhỏ đã yêu thích thi ca, ước mơ trở thành nhà thơ, kết quả ông ta trọn đời đi theo sự nghiệp nghiên cứu khoa học; ông ta vô cùng giàu có, nhưng cả đời lang thang, phiêu bạc, không nhà để về, ông ta luôn khao khát tìm được một người chân thành yêu mình, nhưng cuối cùng ông ta mang theo nỗi tuyệt vọng với tình yêu mà chết đi trong cô đọc, tên tuổi của ông lưu lại cho hậu thế ving quang tột bậc nhưng trên bia mộ chỉ đơn giản vài chữ – Alfred Bernard Nobel. Nobel từng nói như thế này: “Tôi không có được một gia đình làm nơi thả neo, không có bạn để yêu thương, cũng không có kẻ thù để căm ghét.”

Vậy đó, cuộc đời ai cũng vậy, cho dù vĩ đại tới nhường nào, nhưng cuối cùng, họ cũng như bao người khác, chỉ có một ước mơ nhỏ nhoi là tìm được một chốn yên bình và ấm áp, nơi họ thân thương gọi là “nhà”. Thế nhưng, chẳng phải tất cả đều có thể tìm được một nửa của mình bởi chẳng phải ai cũng đủ dũng cảm để mở lòng mình khi yêu thương gõ cửa.

Liệu cứ ngồi cân đo đong đếm tổn thương, tới khi nào mới có thể tìm được những yêu thương thật sư? Phải chăng cứ ung dung, an nhàn mà tận hưởng cuộc sống hiện tại, bởi cái gì đến ắt sẽ đến.

 

Như Nhiên

“Tìm Lại Giấc Mơ”

Giang thân yêu!

Có lẽ em thật sự không hiểu tại sao hôm nay lại nhận được thư của anh, chúng ta vẫn thường nhắn tin, gọi điện cho nhau nhưng anh biết rằng những dòng tin nhắn ngắn ngủi, những cú điện thoại cũng không thể nào nói hết nỗi lòng của anh nên anh viết thư cho em. Có thể thật là điên rồ khi ở thế kỉ 21 này lại đi viết một bức thư trong khi đó có nhiều cách hiện đại hơn để truyền tải. Anh cũng không hiểu tại sao anh lại đủ can đảm viết lá thư này, phải chăng những kỉ niệm của ngày xưa đã thúc giục trái tim anh viết lên những suy nghĩ. Chúng ta đã xa nhau được năm tháng rồi em nhỉ. Anh viết là thư này không chỉ muốn nhắc lại những kỉ niệm giữa hai chúng ta mà anh còn muốn nói lời cảm ơn chân thành từ đáy lòng của anh.

Không biết em có còn nhớ ngày chúng ta quen nhau không, nhưng anh thì vẫn nhớ như in khoảnh khắc đó. “Vào buổi chiều mùa thu anh đạp xe đi học về thì thấy một cô bé đang loay hoay với chiếc xe đạp trên con đường vắng người, anh cũng không hiểu tại sao cô bé vừa khóc, vừa đá vào chiếc xe. Anh đã đi qua không thèm nhìn nhưng không hiểu tại sao ai đó thúc giục anh dừng lại để giúp cô bé đó. Anh quay lại nhìn em, cô bé nhỏ xinh với một khuôn mặt hiền lành, mặc dù khóc nhưng em vẫn để lại một cảm xúc trong anh, anh hỏi em có cần anh giúp đỡ không. Em nở một nụ cười vui sướng như được ông Tiên giúp đỡ, em đã cảm ơn rối rít. Dường như việc sửa chiếc xe là chuyện nhỏ đối với anh, chưa đầy mười phút anh sửa xong chiếc xe đó. Sau khi sửa xong, em đã cảm ơn anh rất nhiều và cùng anh đi về trên con đường ấy. Con đường định mệnh, con đường đã cho anh và em được gặp nhau. Nhưng lúc đó anh vẫn chưa kịp biết tên em thì em đã đi về hướng khác rồi. Chưa dừng lại ở đó, ngày anh gặp em lần thứ hai mới là định mệnh thật sự, anh đã gặp em khi chúng ta ngồi cùng ghế khi đi xem liên hoan văn nghệ của trường. Và dường như buổi nói chuyện hôm đó đã in sâu hình ảnh của em trong tim anh và cũng là lúc anh cảm nhận về tình yêu ”. Qua nhiều lần nhắn tin, gọi điện cùng những buổi đi chơi với nhau, anh và em đã yêu nhau lúc nào không biết. Có thể đối với người khác thì tình yêu của chúng ta chẳng có gì đặc biệt nhưng anh nghĩ rằng đối với anh như vậy là hạnh phúc lắm rồi. Anh còn nhớ ngày sinh nhật em, anh đã hát tặng em bài hát em yêu thích nhất đó là bài My Love của Westlife.

Và em nói với anh rằng em có hai điều ước trong ngày sinh nhật, thứ nhất là em được nắm tay người em yêu đi dạo trên bãi biển và thứ hai là em đậu trường Đại Học mà em mong muốn. Anh đã thực hiện điều ước của em, nắm tay em đi dạo trên bãi biển. Anh nói còn điều ước thứ hai thì em phải tự thực hiện nó và anh chỉ có thể động viên em mà thôi. Giữa một không gian đất trời mênh mông, em đã ngồi xuống cạnh anh và tựa vào vai anh, em nói lên những suy nghĩ về tình yêu cũng như cuộc sống. Lúc đó anh chỉ biết lắng nghe và cảm thấy mình càng hiểu em hơn.

Tình yêu của chúng ta đâu chỉ có thế, anh vẫn nhớ có lần em nhắn tin đòi anh chở đi ăn kem, lúc đó dù mới đi học về rất mệt nhưng anh vẫn cố đạp xe sáu cây số để đển chở em đi, khi đến nơi thì em chỉ bảo là em chỉ đùa sao anh làm thật vậy, rồi em nói anh thật là ngốc. Anh nói vì anh ngốc nên mới được em yêu, em lấy khăn lau những giọt mồ hôi trên trán anh, và cũng có chỉ có cử chỉ đó thôi đã làm anh yêu em lắm rồi. Người ta nói tình yêu không trải qua khó khăn thì đâu phải là tình yêu, cũng thật đúng có những khi em bị ốm nhưng anh bận học nên quên mất không nhắn tin hỏi thăm thế là em giận anh. Những ngày lễ mà anh quên mua quà thì y như rằng em lại khóc, em bảo anh là anh thật vô tâm, anh học khối A nên khô khan, lạnh lùng, không hiểu cảm giác của con gái. Dù có giận dỗi thế nào nhưng em vẫn không bao giờ giận lâu vì em cũng sợ anh giận.

Và rồi thời điểm tồi tệ nhất cũng đã đến, ngày nhận được giấy báo kết quả thi Đại Học, em vui mừng khi đạt được điều ước thứ hai của mình. Còn anh thì khác, anh bị thiếu mất một điểm và đối với anh trời đất như đổ sập xuống. Anh không thể tin vào chính mình nữa, anh đã khóc, khóc rất to và lúc đó anh chỉ muốn mình không tồn tại trên cuộc đời nữa. Em nhắn tin, gọi điện nhưng anh đã tắt máy. Anh chỉ biết trách bản thân mình quá kém cỏi, tuyệt vọng. Sau đó em đã nói rất nhiều về chuyện Đại Học không phải là con đường duy nhất dẫn đến thành công. Em đã nói về những người thành công trên thế giới mà không học Đại Học như Bill GatesSteve Job, nhưng rồi anh đã không thể kiềm chế cơn giận dỗi của mình, đã quát lên rằng “ Vì họ là thiên tài còn anh thì không, anh chả là gì trong cuộc đời này” . Anh đã bỏ đi chổ khác, còn em thì ngồi xuống và khóc. Anh không thèm quan tâm em gì hết vì trong đầu anh chỉ biết đến hai từ “thất bại”. Và rồi lý do duy nhất để anh nói lời chia tay với em đó là chính tình yêu của chúng ta đã cản trở con đường đến thành công của anh. Em đã cố níu kéo anh lại bằng cách kể anh câu chuyện về ba vị khách “ Có ba vị khách đến nhà một đôi vợ chồng gồm vị thần Tình Yêu, vị thần Thành Công và vị thần Giàu Có, nếu mời vị thần nào thì vị thần đó mang lại điều đó. Và chỉ được mời một trong ba người mà thôi, người vợ thì nói là mời vị thần Giàu Có, người chồng thì nói là mời vị thần Thành  Công và cả hai đi đến quyết định là mời vị thần Tình Yêu. Thì đột nhiên cả ba vị thần đều vào nhà vì nơi đâu có Tình Yêu thì nơi đó có Thành Công và Giàu Có” . Lúc đó anh đã động lòng nhưng rồi gạt bỏ đi. Dẫu biết rằng “Vì ta còn trẻ, ta có quyền thất bại và đứng dậy. Không có sự trưởng thành nào không đau đớn. Và không có bất cứ thất bại nào có thể chà đạp lên ta, trừ khi ta cứ nằm mãi sau cú ngã, không định đứng dậy.” nhưng khi mọi ước mơ dự định đã lập sẵn nhưng vì một cú ngã làm mất phương hướng. Kể từ đó trở đi dường như giữa hai chúng ta đã có một khoảng cách lớn, khoảng cách giữa hai trái tim còn xa hơn khoảng cách một vòng trái đất. Em vẫn luôn quan tâm, động viên anh vượt qua cú sốc đầu đời ấy.

Nhưng rồi anh cũng tìm ra lối đi cho mình, anh đã lựa chọn cách khác để đến với thành công. Anh lựa chọn một ngôi trường mới để theo đuổi ước mơ, để thực hiện lý tưởng của mình.Chính sự động viên, chính tình yêu của em đã làm anh thay đổi. Ngày anh đi, em đã hẹn anh ra và tặng anh một bài thơ em sáng tác cho riêng anh:

“Nếu ai hỏi ngày nào em vui nhất?
Em trả lời, ngày em ở cạnh anh.
Nếu ai hỏi ngày nào may mắn nhất?
Em trả lời, ngày em được gặp anh.
Rồi họ hỏi hạnh phúc như thế nào?
Thì em nói yêu anh là mãi mãi.
Vì anh là hạnh phúc của đời em.
Đừng xa em khi em buồn hay đau khổ.
Hãy bên em như giây phút buổi ban đầu.
Gọi tên em khi khóc thầm anh nhé.
Mơ về em trong giấc mộng ngọt ngào.
Hãy tìm em dù đường đời tấp nập.
Nhớ đến em dù cuộc sống thăng trầm.
Vì đâu đây em vẫn luôn chờ đợi.
Đợi một người trong khoảng lặng trái tim em.”

Anh đã cảm ơn em, anh hôn lên trán em một nụ hôn thay cho ngàn lời xin lỗi. Dù xa nhau nhưng em vẫn thường nhắn tin và gọi điện cho anh. Em vẫn thường hát cho anh nghe bài hát “My Love”. Em nói em sẽ không yêu ai khác ngoài anh. Anh nghĩ rằng mình đã từng làm bố mẹ và em thất vọng nên anh phải cố gắng học tập, anh nghĩ rằng tình yêu của chúng ta sẽ theo anh trên con đường thành công. Anh đã từng nghe câu nói của Bill Gates khuyên rằng:

 Việc bạn cần làm trước hai mươi tuổi không phải là kiếm tiền mà tìm một ai đó để yêu thương

Sống trên đời chúng ta đều phải đi tìm ba người “ Người ta yêu nhất, người yêu ta nhất và người cùng ta đi suốt cuộc đời. Người ta yêu nhất thì không yêu ta,người yêu ta nhất thì không phải là người ta yêu nhất và người cùng ta đi suốt cuộc đời chỉ là người ta gặp đúng thời điểm mà thôi”. Anh nghĩ rằng em chính là người anh yêu nhất và cũng là người yêu anh nhất. Mong sao sau này em cũng sẽ là người cùng anh đi suốt cuộc đời. Anh biết rằng anh không thể cho em tất cả những gì em muốn nhưng anh có thể cho em tất cả tình cảm của anh.

Em à! Ở một môi trường mới anh vẫn sống rất tốt, anh được học tập trong một ngôi trường thân thiện, được bạn bè và thầy cô giúp đỡ, yêu thương. Vẫn có người quan tâm anh nhưng anh nghĩ rằng trái tim anh thuộc về em rồi. Anh sẽ thành công theo cách của anh và anh mong em hãy hiểu cho anh, tình yêu phải được nuôi dưỡng thì nó mới lớn lên được em à. Để thay cho tất cả những gì anh muốn nói thì em hãy nghe bài hát “ Em luôn ở trong tâm trí anh”. Anh xin lỗi vì những gì đã xãy ra với chúng ta, anh không làm em thất vọng nữa. Anh sẽ vun đắp cho tình yêu của đôi ta. Hãy tìm lại giấc mơ mà chúng ta đã có với nhau. Một mùa Valentine lại đến, anh không thể ở cạnh em để trao cho em tình cảm của anh. Có những lúc sự hi sinh sẽ làm cho tình yêu của chúng ta mạnh mẽ hơn. Hãy đợi anh nhé.

Anh chúc em luôn mạnh khỏe và thành công trong học tập!

Sống tốt nhé em yêu!

Featured image: Sådan bevarer

Giọt cà phê rơi yên ả

Sáng thứ bảy, quán vắng vẻ như thường lệ. Nhưng chẳng như thường của các quán khác. Đã thay ba đĩa nhạc êm dịu Harp 2, Borrowed Tales-Don Williams và Secrect Garden: I’m singing. Vậy mà cả buổi sáng, quán chỉ có vài ba thực khách. Nhân viên còn lại của quán đã xin nghỉ phép để đi chơi Đà Lạt. Vậy là chỉ còn một mình vừa làm pha chế, vừa phục vụ kiêm chỉnh nhạc. Vì quán rất vắng, nên khi mọi thứ đâu vào đấy thì lại có thể ngồi nhìn thực khách trong quán và hí hoáy ghi chép về họ như thế này đây.

Một cặp tình nhân nhìn khá đẹp mã nhã nhặn bước vào quán với phong cách khoan thai, tận hưởng bằng hết một buổi sáng cuối tuần nhẹ nhàng trong một quán café yên ắng. Cả hai uống chanh dây và yaua đá ngọt. Cả hai đều có gương mặt và đôi mắt rất đẹp. Đuôi mắt kéo dài và ánh mắt long lanh ướt mỗi khi cả hai cười nhẹ vì những câu nói đùa vu vơ.

Một trong hai người đàn ông trung niên ngồi ở góc quán, đã từng đến rất nhiều lần. Họ im lặng uống cà phê, nhìn bức tường gỗ đối diện có mấy con kiến bằng rễ tre đang bò… rồi lâu lâu lại quay qua nhìn nhau

Một con bé chắc đang luyện thi đại học. Nó hì hụi ngồi gặm bánh mì ở bộ ghế gỗ phía sân trước khá lâu, rồi vô quán gọi một ly cà phê beileys. Học được một chút, uống gần hết ly cà phê thì nó lăn ra ngủ mất.

Quán cà phê Yên này vốn dĩ là nơi chữa bệnh mất ngủ kinh niên. Rất nhiều khách đến quán vào những sáng cuối tuần yên ả, hay những trưa vắng đã ngủ rất say sưa. Ngay cả nhân viên vào những hôm quán ế cũng nằm ra nệm mà ngủ say giấc nồng. Tất cả mọi người vào quán ngủ say sưa như thế. Như thể thời gian cứ trôi ngoài kia chẳng thể chạm vào ai trong cái quán nhỏ này.

Có nhiều buổi sáng cũng vắng vẻ như sáng thứ bảy này. Thời gian như ngừng trôi trong không gian của một căn nhà xưa. Được tô vẽ lại bằng mảng tường vôi trắng và một mảng tường gỗ tạp màu nâu thô mộc chiếm gần hết không gian trang trí của quán, có một đàn kiến làm bằng rễ tre như bò ngàn năm đến cái ổ bánh mì giả treo ở một góc. Thực khách ngoài nghe nhạc cũng chỉ nhìn vào mảng tường gỗ và đàn kiến này.

Tiếng nhạc êm êm trong bầu không khí dặt dìu. Từng nốt lặng lẽ du dương lững lờ trôi mãi trong cái không gian nhỏ nhắn của quán. Rồi như vờn quanh mãi. Len vào cả những suy nghĩ bộn bề của những thực khách lặng lẽ. Đem đến một không gian yên trầm lắng cùng với chút ánh sáng nhẹ dịu chiếu xuyên qua những ô kính to trên trần nhà. Đang là những ngày cuối năm se lạnh, ánh mặt trời nhẹ dịu không chói sáng, xuyên qua tấm kính tạo nên một thứ ánh sáng mơ màng hơn. Vào những ngày mưa, ngồi trên tầng gác mái còn có thể thấy những giọt mưa xối xả đập vào mặt kính rồi chạy loang ồ ạt không ngừng.

Sáng nay đến quán, việc đầu tiên là pha một phin to cà phê vừa đủ cho đợt khách buổi sáng. Hương cà phê bay ngào ngạt. Rồi lại đi đốt tinh dầu oải hương và đi tưới vài cái cây xanh ở trong góc quán. Nhẩn nha ngồi ăn sáng đọc sách và đợi những người khách đầu tiên.

Những ngày này, mọi thứ dường như đang trôi rất chậm, rất yên như ngôi quán nhỏ này. Những khách ngồi trong quán dường như cũng hòa lẫn vào bầu không khí lặng lẽ của quán. Để cho dòng thời gian trôi nhanh chạy ngoài khung cửa. Và chỉ lắng đọng nhìn giọt cà phê rơi, suy tư cùng đàn kiến bò hoài ngàn năm. Leo mãi đến miếng mồi dường như vô hình.

Có lẽ sẽ chẳng còn nhiều những ngày như thế này nơi ngôi quán quen yên ả ngày nào. Khi mà cuộc sống bộn bề ngoài kia sẽ nhấn chìm ta như thác lũ. Sẽ xô dạt đời ta vào những khúc quanh ồn ã hơn; ngày nào đó sẽ làm lu mờ đi những không gian trầm lặng mà ta đã từng ghé qua.

MinDuc

*Feature Image: MinDuc

Những chuyện tình dang dở…

1. 14 năm trước, cô yêu anh. Nhưng với bản tính hồn nhiên vô tư thời trẻ, cô chỉ nhìn anh từ xa và thầm ngưỡng mộ. Họ chỉ gặp nhau đúng 3 lần và nói với nhau vài câu chuyện bâng quơ. Anh lạnh lùng và trầm lắng. Cô chỉ nghĩ anh đơn giản là không để mắt đến mình. Cô giữ anh ở một góc rất sâu trong tim …và kết hôn với người cô thương, rời xa làng quê cũ.

14 năm sau anh vượt hơn ngàn cây số đến tìm cô. Anh đã tìm cô hơn mười mấy năm chỉ muốn cô biết rằng anh yêu cô. Đã từng yêu và yêu đến bây giờ. Ngày xưa anh đã không dám nói điều đó vì quá nhút nhát, vì….vì….

Có rất nhiều lý do để làm dang dở một chuyện tình. Cơ hội không chờ đợi ai bao giờ. Chỉ là một câu nói nhưng vào thời điểm này nó có thể mang hạnh phúc đến cho nhiều người, nhưng ở thời điểm khác không còn phù hợp, nó chẳng còn ý nghĩa gì cả, đôi khi chỉ chuốc thêm đau khổ. Trên đời lại có thêm 2 chữ ”Giá như…”

2. Anh là một người hiền lành có thể nói là khờ khạo. Cô lại là một cô Bí Thư Đoàn năng nổ hoạt bát. Cô rất quý trọng anh và xem anh như một người anh trai lúc nào cũng bảo vệ và giúp đỡ mình. Anh yêu cô nhưng chỉ là tình yêu thầm lặng. Anh không dám bày tỏ…sợ rằng không còn giữ được tình anh em…sợi dây duy nhất kết nối hai người. Anh cứ thế nhìn cô trải qua những mối tình tan vỡ, đau nhưng cũng không biết làm sao. Đến một ngày anh quyết định tỏ bày, có lẽ đó là khi con tim không còn im lặng được nữa. Đó cũng là ngày cô định đưa anh thiệp mời đám cưới.

Trái tim cô gái nói rằng ”nếu như anh nói điều đó sớm hơn, vào những khi cô một mình đơn lẻ, có lẽ cô đã cho anh cơ hội…”

Sẽ không thể nào biết được phía trước có gì nếu bạn không bước đi. Và nếu đã không đủ can đảm để đấu tranh thì đừng tiếc vì sao người dũng cảm hơn giành được chiến thắng.

3. Cô quý anh vì anh là người tốt, luôn mang đến cho cô cảm giác ấm áp, được chở che. Cô nhận lời quen anh với hy vọng anh sẽ giúp cô chữa lành vết thương lòng từ mối tình trước đó. Anh yêu cô và anh chấp nhận cả trái tim chưa thuộc hẳn về mình. Và nếu như đời là những chuỗi ngày bình yên thì có lẽ họ đã chạm tay đến hạnh phúc.

Gia đình anh phát hiện và ngăn cấm. Anh không đủ khả năng để đấu tranh và cũng không muốn mang đến cho cô một mối quan hệ lén lút không xứng đáng. Cô vì tin vào tình yêu của anh, hy vọng sẽ có một kết thúc tốt đẹp nếu biết chờ đợi. Cô đã muốn nuôi giữ tình yêu ấy, một mình. Anh vẫn âm thầm lặng lẽ yêu cô, chỉ là cố tình giấu thật sâu tình yêu ấy sau vẻ ngoài lạnh lùng, anh không muốn cô phải dằn vặt, vương vấn. Anh vẫn đang cùng cô chờ đợi. Sẽ đến một ngày anh có đủ khả năng để bảo vệ cô và bảo vệ tình yêu của họ.

Nhưng….Cô bắt đầu thấy cô đơn vì nghĩ rằng chỉ còn lại một mình, giống như ngày xưa. Vết thương lòng rướm máu, cô trách anh. Và rồi thì chính cô là người không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi. Cô không muốn trái tim mình lại tan nát lần nữa. Cô quyết định chia tay. Rất dứt khoát. Anh chỉ nói ”Dù thế nào thì em cũng hãy vui lên. Anh ổn!”. Đó là lúc anh đang muốn nói ”Mình lại yêu nhau em nhé?!”

Hạnh phúc đã đến thật gần rồi lại…vỡ tan.

“Hạnh phúc sẽ đến với người biết chờ đợi”. Không việc gì xảy ra mà không có nguyên do và thời điểm thích hợp của nó, chỉ là bạn có đủ lòng tin và kiên nhẫn để chạm đến thời điểm đó hay không mà thôi.

 

*Feature Image: at a loss for words 

Thích đường hay vị ngọt của đường?!

Một anh bạn của mình từng hỏi: “em thích đường hay vị ngọt của đường”.

Nó là một câu kiểu như “con gà có trước hay quả trứng có trước” vậy đó…

Lúc ấy đơn giản mình chỉ nghĩ: nếu thích vị ngọt của đường, mình có thể ăn món khác có gần hoàn toàn như thế. Thích đường là thích…đường, chỉ đơn giản vậy thôi. Lựa chọn của mình khi ấy: thích đường. Vì mình đã từng nghĩ, kiên định là 1 điều cần thiết cho đam mê. Đó mới là sự lựa chọn thật tâm chứ không phải là một thứ lựa chọn mang nhiều tính “thay thế”.

Nhưng sau một vài chuyện, mình dần hiểu ra: thích đường chưa hẳn đã là thể hiện sự đam mê với 1 điều gì đó. Nó đôi khi lại là sự lệ thuộc, sự ham muốn sở hữu đối với thứ đó. Ta thích chiếc xe chứ không phải là việc lái xe, ta thích những bài viết chứ không phải là việc viết ra những bài viết, ta thích bức ảnh đó chứ không phải việc chụp ảnh, ta thích người đó chứ không phải cảm giác khi ở bên người đó.

Việc mong cầu, sở hữu hay đam mê một thứ – mình đang nói về “thứ” ở phạm trù vật chất có thể chạm, nghe, sờ, thử, thấy được…đôi khi là một điều nguy hiểm. Vì con người ta có một đặc tính không cưỡng được một cách bản năng” không bao giờ thấy là đủ”. Chỉ tồn tại cảm giác “tiết chế bản thân để định vị sự đủ”. Không bao giờ có cái gọi là đủ. Và lưỡi dao ngược của điều này chính là nguyên nhân của mọi sự đau khổ khi cái ta muốn- theo nghĩa sở hữu – không đạt được sự “đủ”.

Và, đó cũng chẳng phải là cái ta mong muốn thực sự.

Ta muốn việc kiếm ra tiền chứ ko ham tiền, ta thích việc chụp ảnh chứ không phải là những bức ảnh, ta thích việc viết chứ không phải những bài viết. Ta yêu công việc ta làm chứ không hẳn là sản phẩm từ công việc đó. Ta yêu cảm giác ở bên người ấy chứ không yêu người ấy. Tất nhiên, cảm giác ấy chỉ có thể được tạo bởi người ấy chứ không ai khác còn có thể.

Khi cởi bỏ sự ràng buộc của những áp lực do ham muốn không thuần nhất tạo ra, khi ấy, mỗi con người là một cá thể tự do. Tự do trong suy nghĩ, trong hành động. Khi con người tự do, “hạnh phúc” mới là điều đạt được.

Một người bạn khác của mình đã từng chia sẻ: khi hoàn thành xong 1 tác phẩm, anh ấy không còn coi nó là của anh nữa. Mà đơn giản, anh tận hưởng niềm vui khi tạo ra và hoàn thành tác phẩm. Đối với anh, thế là đủ!

Mỗi người trải qua những trải nghiệm của riêng cá nhân bản thân họ. Việc đó định hình chuyện họ thích đường hay thích vị ngọt của đường.Không quan trọng, miễn là bản thân ta quyết định điều đó cho chính ta. Điều này mới quan trọng.

Mình thích vị ngọt của đường.

 

*Feature Image: Wikimedia

Sự thật đôi khi không phải là thứ cần-phải-được-chứng-minh mới thấy!

Mỗi người đến với ta ở một thời điểm nhất định, thay đổi cuộc đời ta theo một cách nào đó – ở một vai trò nhất định. Nếu họ đã làm điều đó, hãy cám ơn họ, rồi buông họ ra, đừng gánh lên người đó cái trách nhiệm phải làm thỏa mãn bạn ở những lần kế tiếp.

Cám ơn bạn, vì ở thời khắc ấy, bạn đã tác động lên tôi theo một cách bạn chẳng ngờ đến đâu – và chính nhờ điều đó, kèm theo những chuỗi chủ động của tôi sau này, tôi đang là cái tôi của hiện tại. Cám ơn bạn vì những gì bạn ko cố ý làm nhưng tôi chủ động nhận lấy. Và với tôi, thế là quá đủ.

– Gửi Chíp – và chân thành cám ơn bạn vì những điều đó.

Tôi không có ý bênh vực ai, cũng chẳng đặt mua tập 2 trong series nhật ký hành trình của bạn. Nhưng đối với tôi, nó là thật hay không chẳng còn quan trọng, quan trọng là tôi đã nhận từ bạn một nguồn cảm hứng – với tôi, giờ nó là của tôi hoàn toàn. Và tôi nghĩ, hàng tá người cũng đã giống như tôi sau khi đọc về bạn.

Khi đọc những dòng ném đá về bạn, tôi đã nghĩ một cách hài hước rằng “bạn đủ đá đề xây nhà chưa nhỉ? những viên đá ấy chắc phải to lắm”. Với tôi, mọi thứ vẫn cứ đơn giản như cách bạn đến với tôi hay cách bạn đã truyền cảm hứng cho tôi. Hy vọng, bạn cũng vẫn giữ sự hài hước như vậy.

Mọi người thường tìm cách lục lọi sai lầm của người khác rồi nhân danh việc “bị làm tổn thương hay bị thất vọng”, nhân danh “người đi tìm công lý hay sự thật cần được chứng tỏ” để tự cho mình cái quyền được chấn vấn, được buộc tội, được bới móc và được hả hê cho cái gọi là “sự thật”.

Người ta tự cho phép mình cái quyền “bị làm tổn thương” rồi quay ra lên án và đòi bồi thường cho cái sự tổn thương ấy. Nhưng thật ra, chẳng ai làm tổn thương nổi bạn nếu bạn không tự cho phép người đó làm thế. Và nếu thế, đó là lỗi của bạn, của việc cho phép tùy tiện, chứ không phải của người kia.

Nhiều người đòi một sự chứng minh để đưa ra “sự thật”. Nhưng, sự thật đôi khi không phải là thứ cần-phải-được-chứng-minh mới thấy.

Có điều này, tôi luôn nghĩ nó thật hợp lý. Làm người tốt và kẻ xấu, đều cần đến tài năng. Bạn ở phân khúc nào, ở vế 1, tôi chẳng quan tâm. Tôi quan tâm đến khía cạnh tài năng của bạn – theo vế 2! Với tôi, thế là hợp lý. Hợp lý đôi khi là một từ đánh giá mang tính chất hoàn hảo nhất mà tôi đặt ra khi so sánh mọi khía cạnh ở mọi thứ diễn ra trong cuộc sống này.

Bạn đã, đang và sẽ là một sự hợp lý đối với tôi và nhiều người. Vậy là đủ nhỉ!? 😉

 

*Featured image: John Taylor