14 C
Da Lat
Thứ Tư, 17 Tháng 12, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 312

Những “hiện tại”

Photo: A New Tale

 

Hà Nội, ngày 01 tháng 9 năm 2013

Mọi chuyện rồi sẽ ổn, nhanh thôi mà. Ngày mai chưa ổn thì ngày kia, ngày kìa và ngày sau nữa, chắc chắn rồi sẽ ổn! 

Không biết bao nhiêu lần tôi tự nhủ với lòng mình điều này. Là tôi đang suy nghĩ tích cực hay là tôi đang cố chấp không dám mở mắt ra để nhìn hiện thực trước mắt.

Ngày qua ngày, trái tim tôi cứ như thể hóa đá, lạnh lẽo và thiếu thốn hơi ấm tới tột cùng. Rùng mình nghĩ lại ngày xưa, khi mà tôi còn vỗ ngực mà nói rằng tôi thừa hạnh phúc và tôi muốn san sẻ bớt hạnh phúc cho người xung quanh mình. Ôi, cái thứ lý thuyết chết tiệt ấy khiến tôi yêu thương mù quáng. Tôi vội vã cho đi, vội vã yêu thương. Yêu người lướt qua đời tôi một cách chân thành và cuồng nhiệt, nhưng tôi nhận lại là sự hờ hững và vô tâm. Tôi quên mất là tình yêu của tôi cũng có hạn, yêu thương mà tôi có thể đem cho đi cũng là hữu hạn. Tôi quên mất, nếu tôi cho đi quá nhiều thì tôi sẽ chẳng giữ lại được gì cho mình, và nếu tôi không nhận lại được gì, thì trái tim tôi cũng đột ngột chuyển từ mùa xuân mơn mởn sang mùa đông khô cằn, từ đồi núi xanh mướt thành hoang mạc khô cằn thiếu sức sống.

Người ấy đến. Người ấy đi.

Tôi đến. Và tôi ở đây.

Cuộc đời này, sao con người ta cứ chăm chăm nhìn vào quá khứ và tương lai mà lại mù quáng trước hiện tại? Bản thân tôi, sau khi tan nát cùng quá khứ và xác xơ trong tương lai, tôi lê xác quay về hiện tại. Cởi bỏ chiếc khăn bịt mắt. Mở to đôi mắt. Ngắm nhìn hiện tại của tôi.

Tôi hối hận. Tôi khóc lóc. Tôi ăn năn.

Nhưng phải chăng tất cả đã quá muộn?

Tôi điên cuồng đi tìm hơi ấm, rồi chợt nhận ra tôi đánh mất chính mình của ngày xưa. Từ ấm áp, nụ cười tới đam mê. Tôi đã buông tay với tất cả. Tôi đã buông bỏ chính tôi.

Chính tôi còn chẳng yêu thương tôi nữa, thì liệu có ai sẽ yêu thương tôi ư? Chẳng có, dù là bố mẹ tôi. Họ nhìn tôi, họ lo lắng nhưng có lẽ, tôi chẳng bao giờ nói nên họ cũng ngại hỏi. Ai trên đời này không có những muộn phiền và những góc nhỏ tối tăm, chỉ là tôi đang trong giai đoạn đầu của quá trình xây dựng góc nhỏ ấy mà thôi. Có lẽ thế, chính tôi cũng chẳng hỏi nhiều, cũng chẳng nói nhiều, cũng khép mình lại và thu nhỏ trái tim hơn.

Tôi ái ngại yêu thương, tôi ái ngại những người quan tâm tôi không có mục đích. Tôi nhìn tất cả những người tốt với mình bằng ánh mắt khác. Bất cứ khi nào họ đột nhiên cư xử tốt hơn bình thường, thì thay vì cảm thán họ là người tốt, tôi sẽ tự hỏi mình họ có mục đích gì chẳng. Tôi đánh mất bản ngã của chính mình trong quá trình miệt mài chạy theo cái gì đó. Tôi của ngày hôm nay, một cái bản thể mà chính tôi cũng phải sửng sốt khi nhìn vào. Phải chăng, đây chính là hiện tại mà tôi đang nói tới?

Đọc lại những dòng viết trong bản dự thảo, tôi cũng không khỏi ngỡ ngàng nghĩ rằng đây là mình viết ra sao? Thật sự là mình viết sao?

Hiện tại của tôi, tôi vùng vẫy để gắng thoát ra khỏi cái vũng nước mà tự tôi đào cho chính mình. Nhưng càng làm như thế thì chính tôi lại càng chìm sâu xuống bùn lầy đen tối, chẳng có cách nào có thể lên trên bờ để đi tiếp. Thứ ánh sáng cuối cùng có thể soi sáng lối đi cho tôi cũng đã vụt mất. Cuộc sống của tôi, tôi chọn.

 

Sau rất nhiều đêm đếm lợn con và đếm cừu, cuối cùng, tôi cũng hiểu, tôi đã đang đánh mất cái gì, tôi đã đang tìm kiếm cái gì và ngày mai, tôi sẽ làm gì để thật sự ý nghĩa… Tôi nhảy vọt ra khỏi cái hố, như con ếch nghễnh ngãng nhảy vọt ra khỏi đáy giếng.

 

Hà Nội, ngày 01 tháng 10 năm 2013

Chính tôi cũng đã tìm được đam mê của mình, thứ khiến tôi lâng lâng vui sướng, khiến tôi cảm thấy tôi được là chính tôi, được yêu thương và quan tâm. Vậy đó, đam mê ấy khiến tôi miệt mài chạy theo, nhưng cuối cùng, tôi vẫn quyết định mình phải đi theo một hướng khác, một con đường khác, bởi sống trên đời, chẳng phải chỉ có một mình tôi. Tôi sống hay chết, khoẻ hay ốm yếu cũng chẳng liên quan tới ai, nếu mà được như vậy, có lẽ giờ tôi chẳng ngồi đây, viết những dòng này. Mà rất có thể, giờ này tôi đang lang thang ở một xó xỉnh nào đó cũng nên.

Sức ép của cuộc sống khiến người ta chẳng cách nào buông tất cả và xoay lưng bước đi theo con đường mình muốn. Tôi vẫn hay cười cợt là hiện tại đập nát những ước mơ. Nực cười thật, có lúc, tôi đã định buông tay và từ bỏ, bởi tôi thấy, đam mê ấy tôi không theo kịp nữa. Sự ích kỉ, nhỏ nhen, lòng tham và toan tính khiến đam mê của tôi bị bào mòn. Khi tôi quyết định rằng mình quay lại, thì tôi lại chẳng cách nào nhặt lại đam mê mà tôi vẫn luôn nghĩ là đã bị rơi ở ngang đường đời. Có lẽ lúc ấy, vì sức lan toả của vị kỉ mà sự tích cực cùng với đam mê đã bốc hơi gần hết. Thế nhưng, cuối cùng, khi tôi chuẩn bị buông tay, chuẩn bị dừng lại tất cả, tôi lại phát hiện ra một điều, đó là đam mê của tôi, vẫn luôn ở đó, và hình như, chưa khi nào nó dời đi, dù chỉ một chút. Đó là thứ đam mê mà tôi nghĩ tôi sẽ đem nó theo tới tận cuối đời.

Đôi khi tôi thấy mình may mắn, bởi tôi đã tìm ra thứ mình muốn dành cuộc đời vì nó, và cũng có một khoảng thời gian được trọn vẹn vì nó, không bị tiền bạc hay sức ép gia đình bủa vây. Còn bây giờ, tôi chẳng được sống trọn vì nó như hai năm trước, đi bất cứ đâu tôi muốn, giúp bất cứ ai cần tôi, tôi không làm được như vậy. Cuộc sống dạy tôi nên cảnh giác, nên thăm dò. Tôi đi theo đam mê, đam mê giúp tôi soi sáng, giúp tôi đi qua những thất bại, những nhỏ nhen, những bất lực hay tuyệt vọng của cuộc đời. Tôi vẫn luôn hết lòng vì nó, chẳng qua tôi lại chọn một con đường khác để đi, để tại nơi tận cùng của cuộc đời, tôi sẽ chạm tới được đam mê mà tôi hằng tham luyến.

 

Như Nhiên

Tuổi trẻ – Học tập – Công việc & Tình Yêu

Photo: Tommy Clark

 

Cô gái đôi mươi bước vào đời bỡ ngỡ, lạ lẫm. Cô rất trẻ, có hoài bão, khát khao và luôn mang bên mình trái tim bỏng cháy của sự yêu thương nồng nàn, cô còn muốn ôm cả thế giới to lớn kia vào lòng để ấp ủ, để nâng niu, để cô vuốt ve nó, xoa dịu nó mỗi khi nó nổi giận hay buồn bã, để cô thầm thì kể chuyện cho nó  về cuộc sống bận rộn mà bình yên của mình.

Cô yêu tuổi trẻ của mình, dù tuổi trẻ ấy cũng chưa làm được gì nhiều nhặn cho người khac, thậm chí cho cả cô. Nhưng cô yêu nó, yêu thật sự, bởi vì cô biết chỉ có nó mới giúp cô tiếp tục chạy về phía trước với trái tim say mê căng tràn trong lồng ngực, với từng nhịp thở hổn hển nhưng sôi nổi thấm đẫm nhiệt huyết đam mê! Không chỉ yêu mà cô còn sợ tuổi trẻ, bởi vì tuổi trẻ ngắn lắm, khi cô biết “trăm năm là hữu hạn…” làm sao cô có thể níu giữ mãi được, và không ai làm được điều đó cả, nó thuộc về thời gian, thuộc về vũ trụ, cô không thể điều khiển được! Tuổi trẻ có là bao khi những dự định kế hoạch cứ được vạch ra như vậy? Tuổi trẻ là chuỗi những tháng ngày học hỏi& tích lũy! Tuổi trẻ là những hành trang cô phải cóp nhặt được từ người khác và từ trải nghiệm bản thân mình, cô không muốn tuổi trẻ của cô bị lãng phí, bị ngủ vùi vào lãng quên, cô không muốn để cho ba mẹ cô – những người đã đi quá xa tuổi trẻ – phải chờ đợi lâu hơn nữa về thành công về hạnh phúc của con gái họ! Tuổi trẻ khôn ngoan, tỉnh táo nhưng cũng lắm lúc bốc đồng và ngu ngốc! Tuổi trẻ của cô cũng vậy đấy, cũng có những nụ cười vồn vã, cũng có những giọt nước mắt đau thương, cũng có những vị kỉ tầm thường và cả những tha thứ cao thượng.

Với cô, tuổi trẻ là để học- học mọi lúc mọi nơi, học mọi loại người!

Với cô, tuổi trẻ cũng là lúc cô bắt đầu xây những nền móng vững chãi đầu tiên cho ngôi nhà tương lai để nó thật kiên cố và uy nghi, cao ngạo và chễm chệ!

Với cô, tuổi trẻ là để làm việc, để vận dụng những điều mình học vào thực tế khách quan, học đi đôi với hành!

Với cô, tuổi trẻ để bộc lộ tình cảm cảm xúc chân thật và bình dị. Tuổi trẻ gắn với ước ao tình yêu cao đẹp, vĩnh hằng, là say đắm, là hối hả, là cuồng nhiệt, là đê mê, là giận hờn, là bồng bột thơ trẻ!

Nhưng hơn hết, với cô, tuổi trẻ là dám nghĩ dám làm, là can đảm & khiêm tốn, là sai đâu sửa đó, là tinh thần trách nhiệm, là khi “Đâu cần Thanh niên có. Đâu khó có thanh niên!”

Khi còn trẻ ta nên học, nên làm việc và cũng nên yêu! Yêu thật nhiều ở bản thân mình trước, rổi yêu người, yêu đời, sống lạc quan hơn. Bởi vì luôn có những thời điểm thích hợp để yêu- để học- để làm việc, chỉ là chọn lựa thời điểm nào thích hợp để mọi thứ diễn ra trọn vẹn và như ý thôi. Đừng để đến khi cả yêu cả học cả làm việc đều hỏng hóc thì thực sự gọi là phí tuổi!

Cuộc sống không như ta nghĩ…

Photo: d o l f  i

 

Nhiều lúc tôi tự hỏi mình thế nào một cuộc sống ý nghĩa… Phải chăng đó là sự san sẻ yêu thương, biết cho đi biết nhận lại và biết yêu chính bản thân mình hay sao? Sống trước hết là để cho chính bản thân mình sau đó là cho gia đình, cho người mà mình yêu thương…. Nhưng có mấy ai hiểu được ngày hôm qua là một ngày đầy nắng và gió, mấy ai hiểu được không phải mình tốt với người ta thì người ta sẽ tốt lại….

Đôi khi ta suy nghĩ và trăn trở về những mối quan hệ không tên, nó là gì nhỉ? Đơn giản chỉ là những cuộc gặp gỡ nói chuyện chẳng đi tới đâu và sau đó là sự chia ly không có hồi kết… Chẳng ai hỏi đến ai nữa, và ta lại trở thành người qua đường có giao nhau nhưng sẽ lại không thể ở lại cùng nhau… Con người ta ai cũng vậy… Khi có cái gì mới, họ sẽ thích thú hơn và dần quên đi cái mình đã từng gắn bó rất lâu… Họ yêu cái mới, thích và tôn thờ nó. Còn cái cũ sẽ dần dần đi vào quên lãng. Nhưng bất chợt một ngày nào đó, họ mất đi cái mới và tìm về với cái cũ xưa kia thì nó đâu còn nữa….

Có những cuộc gặp gỡ rất ý nghĩa, có những con người dù là thoáng qua thôi nhưng lại rất sâu đậm. Thế nhưng mấy ai hiểu được con người vẫn đang mong ước cho mình những điều hơn thế… Bởi có mấy ai là hài lòng với những gì mình đang có, mấy ai chịu là kẻ thấp hèn…. Và mấy ai có thể vượt qua hai từ ” ích kỷ” của bản thân. Dù là tôi, là bạn hay là ai đi nữa…. Liệu rằng có cuộc cãi vã nào chúng ta chịu nhường nhau.

Ai cũng muốn dành cho mình những vị trí xứng đáng, ai cũng phải cố gắng bởi cuộc sống bắt ta phải vô tâm, đôi khi là tàn nhẫn… Phải đấu tranh, phải chiến đâú với con đường phía trước để tồn tại, mưu sinh. Vẫn biết đó là lý thuyết, nhưng không có nó thì ta sẽ không thể hiểu hết giá trị của cuộc sống…. Hãy cứ sống và cảm nhận bởi đó là thực tại. Muốn biết quá khứ thì hãy nhìn vào hiện tại, bởi nó là kết quả. Muốn biết vè tương lai thì hãy nhìn vào hiện tại, bởi đó là nguyên nhân….

Đời người giống như một chiếc đèn dầu leo lét cháy trong đêm mùa đông lạnh giá, âm thầm mang hơi ấm cùng với thứ ánh sáng yếu ớt hiến dâng cho cuộc sống. Nó sẽ tiếp tục hiến dâng tới khi nào hết dầu rồi sẽ tắt; nhưng nó không vụt tắt mà tắt dần trong sự cố gắng bùng lên….

Cuộc sống nhiều khi không ta nghĩ… Vì thế mà ở đời mới tồn tại hai chữ ” không ngờ”….

 

 Khoảng Lặng

Trần Ngọc Thịnh ơi, hãy “rang tay ra”…

Anh nói thật với Thịnh, anh viết cái bài này không phải để tranh luận. Anh viết vì anh bực Thịnh quá Thịnh à.

Anh thì anh chẳng bênh gì em Chip kia, cũng chẳng ghét gì Thịnh đâu. Thấy Thịnh kiến nghị sách của em ấy, anh mới thốt lên rằng, a đù, thằng em dũng cảm vãi nhái. Đọc xong cái kiến nghị của Thịnh, anh lại bàng hoàng rồi băn khoăn tự hỏi, Thịnh học Tây học Tàu làm cái gì mà viết cái kiến nghị nó thành ra như vậy?

Ờ, Thịnh mua sách em ấy, Thịnh thấy em ấy viết sai; Thịnh đi họp báo, thấy em ấy nói láo, Thịnh đem ra tòa dân sự kiện bỏ mịa em ấy đi chứ Thịnh. Thịnh tư cách ngời ngời, chả nhẽ lại không hiểu được cái chuyện cỏn con ấy.

Thịnh lại đi kiến nghị Cục Xuất Bản. Mớ đời, Thịnh có biết mỗi cuốn sách được in ra ở Việt Nam đều được cấp phép từ 1 trong số 60 Nhà xuất bản của cái Cục xuất bản ấy không? Thêm nữa, mỗi cuốn sách muốn được xuất bản đều phải trình qua Cục xuất bản rồi mới được cấp phép. Thịnh có biết để chạy một giấy phép, từ to đến bé trong cái Cục ấy nhét bao nhiêu tiền “bôi trơn” không mà Thịnh lại đi khiếu nại lên đến đó? Khác nào Thịnh đòi cái Cục ấy tự vả vào mặt mình?

Quên đi Thịnh ngây thơ của anh, quan lại ở Việt Nam cái gì cũng có, chỉ có mỗi liêm sỉ là không có thôi. Anh đọc facebook Thịnh, thấy tính Thịnh cục cằn quá. Thịnh tranh luận mà cứ nêu luận điểm của mình ra trước, và coi đó là chân lý, bắt mọi người phải lấy đó làm nền tảng mà tranh luận tiếp. Bọn tư bổn giãy chết dạy Thịnh tranh luận thế hả?

Em Chip kia em ấy ra sách thì kệ mịa em ấy. Thịnh học ở Mẽo về, chắc Thịnh biết mấy cái thứ quyền tự do cơ bản như tự do ngôn luận, tự do tôn giáo, tự do lập hội… chứ hả? Anh thì anh không đi Mẽo, nhưng anh cũng biết đấy. Anh hỏi khí không phải, em Chip kia em ấy vi phạm điều nào, khoản nào của luật xuất bản hiện hành mà Thịnh đòi người ta cấm sách? Anh thấy Thịnh khoe Thịnh biết luật, người ta chửi Thịnh mà Thịnh lại đi viện dẫn điều 258 Bộ luật hình sự ra mà dọa người ta thì anh chắc chắn Thịnh chém gió rồi.

Anh dân ngu cu đen, nhưng cũng nói cho Thịnh nghe. Điều 258 chỉ áp dụng cho đối tượng lợi dụng tự do dân chủ (tự do ngôn luận, tự do tôn giáo, tự do báo chí…) để xâm hại quyền và lợi ích của nhà nước, tổ chức, cá nhân. Thịnh cho anh hỏi người ta chửi Thịnh là người ta xâm hại quyền gì và lợi ích gì của Thịnh vậy? Sao Thịnh không đọc cho hết cái bộ luật hình sự rồi Thịnh mới chém, đọc điều 121, 122 là ra thôi.

Anh bảo Thịnh này, chuyện ra sách cũng là quyền và lợi ích hợp pháp của em Chip đấy. Chuyện Thịnh dùng khiếu nại để đòi cấm sách em Chip cũng là đang lợi dụng quyền tự do, dân chủ để xâm hại quyền và lợi ích hợp pháp của em ấy đấy, Thịnh ạ. Người đang có nguy cơ đối mặt với điều 258 là Thịnh chứ không phải mấy thằng chửi Thịnh đâu.

Trong khi người ta đang phải phát động quần chúng đứng lên đòi bỏ điều 258, thì Thịnh lại lấy nó ra dọa người. Thịnh có quan tâm đến các vấn đề luật pháp, chính sách, xã hội không? Hay chỉ quan tâm đến mỗi chuyện của em Chip Chịp Chìm Chim kia vậy Thịnh?

Anh đoán Thịnh khi làm cái kiến nghị ấy đã chẳng hỏi ý kiến luật sư. Vậy mà Thịnh cứ khoe Thịnh có bạn là luật sư bên Mẽo.

Mấy đứa em của anh nói rằng, trước đây facebook của Thịnh là một trang tư vấn du học cực kỳ hay. Anh đã nghĩ Thịnh là một người khôn ngoan, giỏi giang. Nhưng không một người khôn ngoan nào mà trong khi đi khiếu nại lại gây thù chuốc oán với đám đông đâu, Thịnh ạ. Người muốn tranh luận với Thịnh không chỉ là người bênh em Chip; mà có thể có cả những người không ưa em ấy, nhưng lại muốn bảo vệ quyền được ra sách của em ấy. Như anh đây này, anh có ưa gì con bé ấy đâu, nhưng anh không đời nào khiếu nại đòi khâu mồm nó lại.

Thịnh đi gây sự với người ta, gom hết người ta vào cùng một hội, đầu Thịnh có đang tỉnh táo không vậy Thịnh?

Thịnh đã gửi kiến nghị đi rồi, đúng hay sai gì thì Thịnh cũng cứ ngồi im mà chờ. Dư luận nói gì kệ mịa dư luận, vì ít nhất kiến nghị cũng là chuyện quyền lợi của Thịnh. Thịnh lại lên mạng oang oang như bà mất gà thế, chửi từ em Chip cho đên người phản biện, chê em này răng vâu, chê em kia ngụy biện; người ta gọi Thịnh là loại đàn ông đái ngồi đó, Thịnh có biết không Thịnh?

Còn chuyện này nữa, thực sự anh không muốn nói; nhưng thôi, đã nói thì nói một lần rồi nghỉ. Anh có tò mò đọc qua resume của Thịnh đang lan tràn trên mạng. Chuyện Thịnh đưa mấy dự án 2-3 ngày vào để làm dày thành tích, chuyện Thịnh viết sai chính tả nhiều lỗi trong resume và trên facebook, cùng với sự hẹp hòi giống hệt một anh tuyên giáo trong tư duy, cộng thêm mù mờ về hiểu biết pháp luật và xã hội, anh đâm ra nghi ngờ cái học bổng Fulbright của Thịnh.

Anh cứ lờ mờ đoán rằng, không biết Thịnh có phải là hạt giống đỏ được cho đi học Fulbright trong khi trình độ còn nhiều hạn chế không Thịnh? Chỉ có con nhà quan mới có cách hành xử phong phú tính hung hăng và khiêm nhường tính học thức như Thịnh chửi em gái răng vâu thôi. Nếu đúng là vậy, anh quỳ xuống vái Thịnh 3 vái, xin Thịnh đừng bao giờ có ước mơ làm quan trong cái xã hội nước mình. Quan trí nước mình thì Thịnh biết rồi, trả lương cho thằng dốt để nò đè đầu anh, anh cũng xót tiền thuế lắm.

Nhưng thôi, anh lờ mờ đoán thế thôi, chứ anh tin Thịnh của anh là người giỏi giang và dũng cảm. Kiến nghị xong cuốn của em Huyền Chip mà thành công, Thịnh đừng kiến nghị cấm Maria Ozawa hoặc Cô giáo Thảo, Thịnh nhé. Anh chả đọc Huyền Chip, chỉ có hai em ấy là niềm vui thôi.

Mình là đàn ông Thịnh à, ngoài chuyện dũng cảm thì cũng phải “rang tay ra” để chứng tỏ mình rộng lượng, đừng để đàn bà con gái cười vào mặt, Thịnh ơi.

 

Phù Du

(Bài viết đã được THĐP cắt bỏ, edit một vài đoạn nhạy cảm. Theo lời Sinh Lão Tà thì người viết bài này là một luật sư, nhà báo.)

 

Buông

Photo: Minato

Không phải trên bàn ăn _ mà ngay trong những khó khăn ta biết ai là bạn.

Không phải trong ngân hàng _ mà ở chính gia đình mình ta biết ai thực sự giàu có.

Không phải trong lặng yên _ mà tại nơi sóng gió dồn dập ta hiểu được thế nào là bình yên.

Và không phải cứ nắm lấy là hạnh phúc _ mà đôi khi BUÔNG tay lại chính là chìa khóa mở toang sự vĩnh hằng.

 

Dòng xoáy cuộc đời đưa con người đi qua bao nhiêu thăng trầm, vấp phải bao nhiêu rào chắn, vượt qua bao nhiêu chông gai và đối diện với bao nhiêu là nghịch lý. Đôi khi để tồn tại được ta cần phải học cách nuốt vào trong những giọt nước mắt buồn để nụ cười gắn trên môi như thể được mặc định, ta phải học cách vui vẻ với một sự gặp gỡ để rồi  bình thản trước một sự ra đi và bên cạnh bài học về sự “mong muốn” ta còn phải bổ sung kiến thức về một chữ “buông”..

 

Khi ta muốn yêu … ta hãy buông ích kỉ..

Bởi ích kỉ chính là căng nguyên chính dẫn đến những hờn ghen, đố kị, dẫn đến oán giận, trách than rồi đến cả chia ly và nước mắt. Ta biết rằng yêu thương là duy nhất nhưng cũng đừng quên duy nhất không phải là độc quyền. Ta nhớ rằng, cách nhanh nhất để đánh mất một tình yêu là nắm chặt lấy nó và cách nhẹ nhàng nhất để giữ lấy một yêu thương là hãy chắp thêm cho nó một đôi cánh tự do.

 

Khi ta muốn kết bạn … ta hãy buông dối trá ..

Lời nói dối sẽ là con dao cùn cứ hàng ngày cứa nhẹ cứa nhẹ vào tình bạn của ta cho đến ngày nó đứt lìa, vết cắt không đứt liền mà nó tạo thành những nỗi đau chắp vá hóa tổn thương một tâm hồn. Ta sẽ mất rất lâu để có được một người bạn thực sự nhưng sẽ rất nhanh tan vỡ nếu mối quan hệ đó được tiêm vaò chút lừa dối. Vậy hãy buông dối trá, hãy né hoài nghi hãy thêm chân thành cộng chút yêu thương để giữ mãi cho riêng ta những người bạn có thể cùng ta đi qua hết những gian khổ của cuộc đời.

 

Khi ta muốn lãng quên .. ta hãy buông thói quen.

Khi ta để một ai đó bước ra khỏi cuộc sống của chính mình thì bản thân ta khó tránh khỏi những chông chênh, lạc lõng, những đau đớn và dằn vặt trong tâm can. Nhưng lý do khiến ta như vậy không phải vì hình bóng người đi mà chính vì những thói quen họ đã tập cho ta lúc còn kề bên. Khi chuông tin nhắn còn khiến bạn giật mình, khi hương thơm quen thuộc còn khiến bạn vươn vấn, khi góc quan cũ còn làm bạn nôn nao và khi một mình bạn vẫn còn mường tượng thì khi đó nỗi nhớ sẽ chưa buông tha bạn. Sẽ rất khó để lập trình cho mình những thói quen mới nhưng khó không đồng nghĩa với không – thể vậy nên nếu muốn lãng quên, bạn đừng vội buông tình hay buông ngưởi bởi chỉ khi nào bạn buông được thói quen thì những nỗi đau khác cũng sẽ được xoa dịu.

 

Khi ta muốn nắm lấy .. ta hãy học cách buông tay.

Cuộc sống vốn vậy, chẳng công bằng và đầy rẫy những gian truân. Tuy nhiên ai trong chúng ta cũng có đến 2 con đường để bước đến bến bờ của hạnh phúc, của vinh quang, của bình yên và của hưởng thụ. 1 con đường mà ta đang đi và một con đường khác sẽ dài hơn, xa hơn nhưng an toàn hơn. Mỗi người một lựa chọn, mỗi người  một hướng đi nhưng mọi người đều nhắm chung một cái đích vì vậy, hãy trang bị cho mình cái nắm tay thật chắc để sẵn sàng nắm lấy những cơ hội và 1 tinh thần thật mạnh mẽ để có thể buông ra tất cả những phiền não, khó khăn và tự tin sải bước đến cái đích của cuộc đời.

 

 

Nắm hạnh phúc buông muộn phiền

Nắm nụ cười buông nước mắt

Nắm người thương buông ly biệt

Và nắm bình yên buông bão lòng..

 

Dòng đời mỗi người mỗi hướng chảy, cuộc đời mỗi người một lối đi, nỗi đau mỗi người một cách giải quyết và đi qua bao tháng ngày mỗi người lại để thêm cho đời mỗi bài học đắt giá riêng. Phải có những ngày hạnh phúc để khi chia xa mới thấy mất nhau đau thế nào, phải có những vấp ngã để thấy giá trị của thành công và phải có những ngày tay trong tay mới biết buông ra khó thể nào. Nhưng sau cái khó chắc chắc sẽ ló cái khôn, đừng bước đi theo mũi tên của trái tim và hãy dừng lại và lắng nghe lý trí… BUÔNG không hẳn đã là đau mà BUÔNG là để đau lúc đó cho sau này thấm thấy hạnh phúc ngọt ngào ra sao.

 

 Yến Mèo

Chữ “TÌNH” trong thế giới “ẢO”

photo: Wagmuna

 

Tháng 10 về, mang theo nắng, gió, mưa phùn và cả những nỗi niềm bỏ ngỏ giữa đôi bờ nỗi nhớ. Sau một thời gian dài nghỉ phép để tập trung vô công cuộc đại tu cái sự ế của cuộc đời, mình đã quay trở lại và chào đón các bạn bằng một cái tản mạn chẳng mấy mới mẻ nhưng có lẽ phổ biến hơn những bài viết trước của mình, tản mạn về chữ “Tình” trong thế giới ảo.

Thế giới ảo là nơi bạn dễ dàng có được mọi thứ, nhưng cũng dễ dàng mất đi mọi thứ. Một sự thật hiển nhiên ai ai cũng hiểu, nhưng không phải ai cũng biết nên có gì và nên mất gì. Nhưng được và mất cũng không phải là tất cả những gì chúng ta có trong cuộc đời, vì thế mình sẽ không viết về thứ bạn nhận được và cho đi trong bài viết này, về cơ bản, nó cũ rích và nhàm chán như những bài giáo lý trên giảng đường, nói thì dễ dàng, làm thì gian nan, áp dụng gần như là không tưởng J.

Mình sẽ lại kể cho các bạn nghe một câu chuyện, một câu chuyện nhỏ về tình yêu online.

Bạn có bao giờ từng đọc tiểu thuyết ngôn tình chưa. Nếu chưa thì cũng chẳng sao cả, vì câu mình sắp viết sau đây, vốn cũng chẳng liên quan mấy đến nội dung quyển truyện mà mình nhìn thấy nó J.

Có một công thức yêu trên mạng rất ngắn gọn và xúc tích như thế này:

“Yêu qua mạng = gặp mặt, lên giường, xuống giường, blacklist.”

Tuy nội dung của công thức trên khá thực tế và mang đậm tính tiêu cực, trái ngược hoàn toàn với tình yêu màu hồng và kết thúc ngọt ngào trong tác phẩm Mãi mãi là bao xa của DLVT, nhưng có lẽ nó dễ sử dụng và dễ đánh giá hơn trong đời thực. Đơn giản và thẳng thắn, thô thiển nhưng thành thật.

Một vài người bạn sau vài chục năm ế sưng của mình thi thoảng vẫn hay ghen tị với thế hệ ông bà vì ngày xa xưa ông bà đâu cần phải yêu đương tít mù, cưa cẩm gay go, đánh đàn, dầm mưa, sáng trưa chiều bão như thế hệ mình, cứ đến tuổi là khắc có bà cô bên ngoại, ông thím bên nội hoặc bác hàng xóm tốt bụng nào đó bất thình lình một cách giật mình xuất hiện dẫn cho một mối, và thế là tèn tén ten, nàng lên xe bông, chàng tung hoa hồng, yên bề gia thất.

Về mặt hình thức là chàng có người nâng khăn sửa túi, nàng có người che nắng chắn dông, họ sống bên nhau hạnh phúc đến tận cuối đời. Nhưng đấy là bề mặt nhé, vì theo lời bà ngoại mình kể thì vẫn có nhiều trường hợp dở khóc dở cười lắm. Xem mắt kiểu cưỡi tên lửa xem hoa mà, nên nhiều đám lấy về mới ớ ra, chú rể bất lực, cô dâu hậm hực, và bằng hình thức này kia, họ chia tay trong cay đắng. Tư tưởng phong kiến mà, chia tay là bị lên án, dè bỉu dữ lắm, nhưng miệng liền tay, ai chê cứ chê, đường ai người ấy đi. Chỉ khổ những người phụ nữ không sinh được con, lại còn bị nhà chồng hắt hủi, cô độc đến cuối đời. Hạnh phúc của chàng thay tên người khác, bất hạnh của nàng độc quyền riêng ai.

Ài, đánh chết không chừa tật lan man, mình quay trở lại hiện thực nhé. Mạng xã hội ra đời, ngoài hàng mớ thông tin có đúng có sai, đi kèm cả tá hình ảnh lúc liên quan lúc không, chúng ta còn có thể tìm thấy rất nhiều thứ trên mạng xã hội, và quan trọng nhất đó là những người có cùng cảm xúc, suy nghĩ, quan điểm về một vài vấn đề mà sau một vài lần tiếp xúc, ta nhận ra đã lỡ dành cho người ngồi sau màn hình laptop nào đó một lượng tình cảm không hề nhỏ. Đôi khi điều này thật điên rồ, vì sao bạn có thể dành tình cảm cho một người bạn chưa từng gặp mặt, bạn không biết gì về người đó, cũng không có gì là chắc chắn khi mọi thông tin trao đổi giữa hai người chỉ là những ký tự được lập trình sẵn, những icon chung chung và cả những hình dung mong manh không định hình. Nhưng trong tình cảm khi mọi loại thước đo đều chỉ là vô nghĩa thì việc bạn dễ dàng giành tình cảm cho một con người không biết bạn là ai, xấu hay đẹp, cao hay thấp, gầy hay béo, thông minh hay ngu ngốc, năng động hay nhút nhát thật ra lại vô cùng dễ hiểu và dễ chấp nhận. Bạn chẳng cần phải trang điểm, cũng chẳng cần phải màu mè, diêm dúa khi ngồi trước màn hình laptop. Thứ bạn cần chỉ là một thói quen, một thói quen thể hiện những gì chân thật nhất từ quan điểm sống, nhìn nhận về thế giới quan, nhân sinh quan và chờ đợi một người đồng điệu với bạn, thế là đủ.

Nên khi người ấy xuất hiện, chẳng ít chẳng nhiều, chẳng nông chẳng cạn, bạn cứ mặc định cho mình như một cái máy trong vô thức theo dõi status, note, hình ảnh, comt và mọi thứ người ấy chia sẻ, chỉ để hình dung thế giới mà họ đang sống. Rồi cũng vui, cũng buồn, cũng hờn giận vu vơ chỉ vì một cái like mà bạn cho rằng đó là sự quan tâm, một câu bông đùa mà bạn quy là quan điểm sống. Bạn xù lông cãi nhau vì những điều nhỏ nhặt, và tình cảm chưa đủ lớn đã ra đi nhẹ nhàng như chưa từng tồn tại.

Còn nếu bạn dũng cảm hơn, muốn bước từ thế giới ảo ra cuộc đời thực, thì trong trăm ngàn mối quan hệ yêu đương bắt nguồn từ mạng ảo, chắc chỉ một phần rất nhỏ thôi có cái kết hạnh phúc cho mỗi người. Bạn cũng như tôi, hàng ngày có cả đống thông tin vỉa hè thật giả lẫn lộn đập vào mặt, trong số đó biết bao nhiêu những kết thúc buồn cho những câu chuyện tình ảo. Bạn có lo sợ không, hẳn là có, nhưng bạn có dừng lại được không, hẳn là chẳng dễ dàng gì.

Tôi có vài người bạn quen nhau trên một diễn đàn ảo, sau một vài lần gặp mặt, họ bắt đầu cảm mến nhau và muốn tiến đến một mối quan hệ lâu dài, bền vững hơn, đáng tiếc, sau một thời gian dài giao tiếp, họ nhận ra, trong trái tim mỗii người đều có một bức tường thành, mà chính họ không dám bước ra để đặt cược với một mối quan hệ bắt nguồn từ thế giới ảo, kết cục buồn cho tình cảm của họ, nhưng có lẽ cũng là lựa chọn hợp lý mang tính chất bảo vệ cái tôi cá nhân của mỗi người. Họ từ bỏ mối quan hệ này, cô đơn, trống vắng được khỏa lấp bằng việc xây dựng một mối quan hệ ảo khác, và có lẽ sẽ lại đổ vỡ, cái vòng luẩn quẩn của xây dựng và đổ vỡ kéo dài cho đến khi họ nhắm mắt gật đầu với một mối quan hệ an toàn có sắp đặt, chấm dứt chuỗi ngày tìm kiếm trong vô vọng thứ mà chính họ không dám đưa tay ra đón lấy dù chỉ một lần.

Hoặc tiêu cực và thực tế hơn, giống như công thức của những bạn trẻ chuộng tình một đêm, tình qua đường, đó là gặp mặt, quan hệ, chia tay và đi tìm đối tác mới. Tuổi trẻ của chúng ta quay cuồng trong sự thiếu thốn niềm tin, sự chung thủy và cả sự can đảm để yêu một ai đó thật lòng, thật nhiều và mãi mãi.

Nhưng cuộc sống vốn công bằng, những gì bạn vun đắp, sẽ đem lại cho bạn những gì bạn xứng đáng được hưởng, chỉ là theo những cách thức khác nhau dưới những hình thức khác nhau mà thôi. Nếu bạn đến với mạng ảo bằng con người thật của mình, bằng trái tim muốn chia sẻ, muốn yêu và muốn tìm một nửa đích thực hợp với mình thì mình tin rằng bạn sẽ nhận được điều mà bạn mong muốn. Bởi ở nơi đâu trong xã hội của chúng ta cũng thế “tri nhân tri diện bất tri tâm”, hình thức bên ngoài cuối cùng chỉ là cái vỏ, chẳng quyết định được một phân hạnh phúc thực sự trong cuộc đời của bạn. Điều tôi muốn chỉ là mong bạn thận trọng, và tin tưởng sự nhận định của trái tim mình nếu bạn là một người đàn ông giàu lý trí, và hãy tin tưởng linh cảm của mình nếu bạn là một cô gái hay do dự mà thôi. Gieo một hạt giống tốt trên một mảnh đất bạn tin tưởng, dù hạt giống đó không nảy mầm như bạn mong muốn, cũng có thể cho bạn ý nghĩa về sự chờ đợi, tin tưởng và trưởng thành.

Đừng để một mối quan hệ ảo cướp đi của bạn những điều bạn trân trọng trong cuộc sống thật, khi bạn chưa thực sự hiểu mình đang ở đâu, đang làm gì, và đang đối diện với ai. Trái tim một khi trao đi không dễ dàng nhận lại, nước mắt muôn đời chảy xuôi không bao giờ trôi ngược về mắt, đau khổ mông lung không lối thoát vô tình giết chết những tình cảm tốt đẹp trong cuộc đời. Tình cảm không thể đánh cược, khi bạn mang tâm lý con bạc trước một mối quan hệ mới, bạn đã nắm chắc phần thua dù cho kết quả có thế nào đi nữa. Nên dù ảo hay thật, dù xa xôi hay gần sát, hãy trân trọng và thận trọng trước những quyết định và những bước tiến dù nhỏ nhất trong cuộc sống bạn nhé, sự hối hận và tổn thương vốn chỉ là tấm vé một chiều. Bạn chỉ có thể có được tình yêu nếu bạn tin rằng nó thật sự tồn tại và có thể phát triển, dù bạn có là ai ở đâu trên mạng hay ngoài đời, không tin bạn sẽ chẳng có gì. Bạn có thể mất thời gian và năm tháng cho những dòng ký tự, nhưng hãy giữ lại những hồi ức và cảm xúc trong lòng, sự ấm áp thật sự sẽ không dễ dàng nguội lạnh cũng như bàn tay tôi mở ra là để chờ đợi hơi ấm của bạn.

 

From Nana: Mình đặt gạch chủ đề này đã lâu, có rất nhiều suy nghĩ và ý tưởng muốn viết, nhưng khi tập ghép những ký tự cạnh nhau để diễn đạt lại thấy băn khoăn và nhiều điều phải suy nghĩ, vì cuộc sống của chúng ta càng ngày càng bị chi phối bởi mạng ảo, những mối quan hệ xuất hiện ngày càng nhiều và không phải đoạn kết nào cũng giống nhau, nên mình ghi lại những điều trong lòng, có lẽ hơi bâng khuâng và đơn giản, nhưng hy vọng các bạn chấp nhận nó!

Tôi thích …

Featured image: ning Thibmavanh

 

Người ta thích nắng ráo, tôi lại thích mưa dầm.. Có đôi khi thèm được ngắm mưa qua một khung cửa sổ nhỏ, nhìn hạt mưa li ti bám đầy ô kính, nhìn dòng người hối hả ngược xuôi, và nhìn về quá khứ của một thời để nhớ .. không biết đã bao nhiêu lần tự hét vào mặt mình ” nhìn về phía trước, quá khứ đi mất rồi” nhưng chân thì cứ đi mà mắt thì cứ kiếm như mong mỏi quầy vé ngược thời gian vẫn còn chỗ cho mình .. Không phải vì ngu hay cứng đầu, mà chỉ bởi lỗi lầm của bản thân khiến yêu thương vụt mất vẫn ngày đêm âm ỉ trong tiềm thức tôi. Giá mà kết thúc là sự an bài của số phận chứ ko mang màu của lầm lỗi thì vết thương hẳn đã liền sẹo rồi…Ngắm mưa, hồi tưởng, nhức nhối ko phải để đau buồn hay níu kéo, có lẽ, chỉ vì cần một chút an yên trong niềm vui mộng tưởng.. Người ta tự dối lừa bản thân để vui sống, tôi vật vã cùng nỗi đau cho mạnh mẽ.. Gác đau thương lại với màn đêm để đón bình minh bằng tiếng cười vốn là điều ko quá khó trong cuộc sống đầy rẫy diễn viên này. Nhưng tôi ko làm vậy! Đau thương đến, chia ly đến, buồn khổ đến tôi đều giữ chúng lại, mang vào gốc tối mà chiêm nghiệm, khóc lóc, gào thét cho những uất ức được trào hết ra ngoài qua khóe mắt rồi cơ thể sẽ tự khắc cân bằng. Cố làm gì, gồng mình làm chi, chất chứa cho đến khi vỡ òa nó có thể cuốn mất cả niềm tin và cuộc sống của chính ta .. Người ta thích cafe trò chuyện, tôi lại thích cafe một mình. Đôi khi tôi thèm tách cafe đắng rồi một mình lắng đọng. Điên? Tự kỉ? Dở hơi? KHÔNG! chỉ đơn giản là thích thế! Một mình để ko phải quan tâm cảm xúc người đối diện, một mình để khỏi sợ hãi lời nói có thể hại chết mình, một mình để gỡ bỏ mặt nạ ra, nhấp cafe và sống thật với những ham muốn, khát khao, nhung nhớ đời thường. Một mình – lãng mạn, trầm lắng, sâu sắc chứ nào phải điên rồ như người ta vẫn mường tượng.. Và khi người người sợ ế thì tôi chỉ sợ cô đơn.. Tôi sợ một ngày nào đó, bàn ăn chỉ có một mình, danh bạ toàn người bận rộn ,bộ phim hay ko người xem cùng, chén rượu ngon ko người bầu bạn. Đáng sợ nhỉ! cô đơn ngay khi tim rộn ràng cần iu thương!

Cười – người

Photo: Leonardo Da Vinci

 

– Hơ hơ. Bao giờ ông cũng chào mọi người bằng hai tiếng nghe lơ lơ giống y như hello vậy. Hắn phát hiện được bí mật này từ cái hồi mà hắn biết được hai chữ hello với oke. Cái điều làm hắn nghĩ đó là một lời chào vì bao giờ ông cũng cười. Người ta chào nhau thì phải mỉm cười thân thiện, cô dạy mẫu giáo hắn bảo thế. Mà ông thì cười miết. Lúc nào ông cũng cười… Ông cười cả khi bị lũ trẻ xúm lại chọc ghẹo ông, tụi nó kêu tên ông rồi phá lên cười: “Ông Đắc kìa, ông Đắc kìa!” Ừ thì tụi nó đúng là chọc ông đó, mà ông là người lớn ông có chấp tụi nó đâu, ông lại “hơ hơ” thân thiện chào lại chúng. Ông đã không chấp con nít rồi mà tụi nó vẫn cứ làm tới, chúng ném đồ vào ông để ông phải nổi khùng lên chửi, ném lại chúng để chúng nó có thể hoảng hồn vui vẻ mà ù té chạy. Thế nhưng, ông đâu có dại mà làm theo ý của chúng, ông lại “hơ hơ” xua chúng rồi bỏ đi vì tụi nó chỉ là con nít thôi mà. Ừ thì con nít ông không chấp nhưng người lớn dù có như thế nào đi nữa thì ông cũng chẳng thèm trách. Con đường quen thuộc của ông là từ nhà xuống chợ. Có ai cấm một người đi chợ đâu. Vậy mà, ông đi tới đâu người ta xua đuổi tới đó chỉ vì…ông đi sớm quá khi họ vừa mới dọn hàng ra. Họ nghĩ ông xui. Ông không nghĩ thế, ông chỉ muốn hello họ, nhưng phát âm không chuẩn nên nó thành “hơ hơ”. Rồi, ông đi quanh chợ, gặp ai ông cũng chào, nhưng lạ lắm, chẳng một ai mỉm cười chào lại. Ừ thôi kệ họ, ông vẫn cứ cười. Ông cười và cúi đầu cảm ơn khi ai đó cho ông một ít tiền lẻ. Ông cười và cúi đầu cảm ơn khi ai đó cho ông một ít bánh mì…v…v…

***

Ông đến một đám cưới. Tiếng “hơ hơ” cộng với tiếng nhạc, tiếng bước chân người đi càng tạo vẻ nhộn nhịp. Ông cười và mọi người ai cũng cười. Ông đến một đám giỗ, họ nói ông đến để xin ăn. Ừ thì ông xin ăn thật nhưng ông cũng lạy. Ông lạy và ông “hơ hơ”- ông muốn chào người chết. Ông cười và người ta cũng chẳng ai khóc. Ông đến đưa một đám ma. Và cũng nghĩ như thế, họ cho ông thứ gì đó rồi bảo ông đi. Nhưng, ông cầm nhành huệ đi đưa hết cả quãng đường. Ông “hơ hơ”-ông chào người đang nằm trong quan tài. Ông cười trong khi mặt ai cũng buồn “như đưa đám”. Ông cười vì hi vọng người chết cũng có thể “mỉm cười nơi chín suối”. Ông đi, ông cười, ông nhặt những củ sắn rơi trên đường. Gỉa sử quay thời gian trở về trước đó một tí, ông không lượm, người đi đường không lượm và có người đi đến vô tình trượt phải mấy củ sắn. Trở lại hiện tại, người đó không bị sao cả nhưng chắc họ cũng không biết đã từng tồn tại mấy củ sắn và đã từng có người lượm nó đi và người đó là một người điên.

***

Người ta thờ ơ với những người điên, đến nụ cười cũng phớt lờ chắc họ sợ cười với người điên thì chẳng khác gì mình cũng điên. Một vài người nghĩ thế không cười, những người khác thấy thế cũng không cười. Lâu rồi thành quy tắc ngầm trong giao tiếp: “không nên cười với người điên”. Tương tự như thế, chẳng ai thèm nghĩ đến người điên làm gì: “ Điên hay sao mà nghĩ cho mệt óc”.Người đã điên thì nghĩ hay không họ vẫn điên rồi. Còn hắn đang viết về một người điên-người mà lúc nhỏ hắn đã nghĩ rằng không tuổi, luôn tồn tại với thời gian, không bao giờ thay đổi, không bao giờ mất đi- chắc hắn cũng bị điên mất rồi. Hèn gì dạo này thấy hắn hay cười. 🙂

 

Nguyễn Thiện Chân

Hãy cứ điên theo cách của bạn

Photo: Live Your Life

Đã bao lần bạn không được làm những gì mình muốn?

Đã bao lần những kế hoạch bạn viết ra chỉ nằm yên trên giấy?

Đã bao lần bạn muốn theo đuổi một cái gì đó nhưng rồi dừng lại vì những gì người ta nói?

Bạn biết không, tôi thích viết và sẽ không bao giờ ngừng viết, mặc cho đó không phải chuyên ngành của tôi, mặc cho nhiều người coi là “rảnh” và mất thời gian 😀

Văn học của tôi

Tôi là dân tự nhiên, vậy mà bốn năm cấp 2 đều là các cô dạy Văn chủ nhiệm. Thực sự thì hồi đó tôi ghét cay ghét đắng môn Văn. Mặc dù đi thi, điểm của tôi cũng không quá “bết bát” nhưng cứ nhắc đến hai chữ Văn học là tôi bắt đầu thấy rùng mình. Nhưng từ khi lên cấp 3 tôi đột nhiên rất hay đọc sách Văn học. Tôi thích được thả hồn trong dòng suy tư của những cuốn tùy bút. Tôi muốn được hòa mình vào cuộc sống của các nhân vật trong truyện. Tôi yêu cái cảm giác được là một phần trong những tác phẩm văn học ấy. Và rồi Văn học với tôi không phải là thứ gì đó khủng khiếp nữa.

Tôi phát hiện rằng mình rất thích viết nhưng không phải cái cách tư duy lối mòn theo những quy tắc chuẩn mực cứng nhắc mà tôi được học: cứ thấy một tác phẩm của ông tác giả nào đó là phải ca ngợi đủ kiểu abc xyz . Thú thực tôi thấy như vậy giả dối lắm. Trong các nhà văn lớn tôi biết, tôi ít thích Thạch Lam nhất. Thực sự khi đọc văn của ông tôi chẳng thấy gì làm thú vị. Tôi xin lỗi những bạn đọc hâm mộ Thạch Lam nhưng tôi thích cái mạnh mẽ của Nguyễn Tuân, tiếng cười trào phúng của Vũ Trọng Phụng và  sự sâu sắc của Vũ Bằng. Vậy thì sao cứ bắt tôi phải khen Thạch Lam? Bạn thích Thạch Lam, ok, bạn khen. Tôi không thích, đó là quyền của tôi. Và cái sự thích ghét của tôi nó quá nhỏ bé, nhỏ bé đến nỗi dù tôi có thích hay không thì cũng chẳng làm giảm bớt tên tuổi của ông vậy nên bạn cũng chẳng có quyền phán xét tôi là không biết thưởng thức Văn học.  Tôi yêu Văn học – Văn học theo định nghĩa của tôi và theo cách của riêng tôi.

Cái sự viết lách lảm nhảm của tôi

Nhờ Internet, tôi được thỏa sức viết và chia sẻ những suy nghĩ, cảm xúc của mình. Đôi khi những việc không công, chẳng có tiền như thế này lại đem đến cho tôi niềm hạnh phúc. Những gì tôi viết đều là những cảm xúc thật, những trải nghiệm tôi có trong cuộc sống. Chúng xuất phát từ những thứ gần gũi nhất bên tôi: gia đình, bạn bè và những sở thích chẳng giống đám bạn của tôi.

Tôi thích những giáo lý nhà Phật với “vô ngã”, “vô thường”, “duyên”… thì đám bạn bảo tôi già trước tuổi.

Tôi thích ngồi trên sân thượng, thơ thẩn viết ra những dòng cảm xúc của mình trong khi đám bạn ngủ nướng, đi shopping hay xem phim.

Tôi thích Linkin Park trong khi đám bạn thích G-Dragon, SuJu, SNSD.

Tôi “cuồng” Glee trong khi đám bạn thức đến 2-3 giờ sáng để xem phim bộ Hàn Quốc.

Tôi – áo đen rock chick ra đường trong khi đám bạn xúng xính váy xếp li dễ thương.

Nhiều lúc cũng thấy lạc lõng bởi vì khi chúng nó tám chuyện anh ca sĩ Hàn Quốc này mới đóng phim gì, váy này đi chơi người yêu có đẹp không thì tôi chỉ ngồi nghe và cười trừ bởi lẽ tôi chẳng biết gì về những thứ này để nói cả. Mỗi người có 1 sở thích và đam mê khác nhau, tôi cũng không thể bắt chúng nó theo tôi và ngược lại.

Nhiều khi bố mẹ bảo rằng nên tập trung vào học hơn là viết-ra-những-thứ-linh-tinh-không-ai-muốn-đọc.

Nhiều khi cạn kiệt ý tưởng, ngồi hàng giờ trước máy tính mà chẳng viết được gì.

Nhiều khi thấy lạc lõng, cô đơn vì tìm hoài chẳng thấy tri kỉ để cùng chia sẻ những sở thích của mình, và có những khoảnh khắc muốn thói quen viết lách. Nhưng khi nghĩ đến cái cảm giác sung sướng – lúc mà bài viết của mình được người khác đón nhận, từng giây phút được cháy hết mình cùng điều tôi thích thì dù có mình tôi trên con đường tôi cũng sẵn sàng chấp nhận.

Tôi cũng chẳng biết nữa, nhiều người hài lòng với cuộc sống của mình khi có tiền, có nhan sắc, có xe đẹp, smartphone. Tôi nói nhỏ nhé, tôi chỉ thèm được viết và có gia đình bên cạnh. Tầm thường quá nhỉ? Ừ, chắc với tôi, như vậy là đủ lắm rồi.

Vậy nên, khi thích và muốn làm gì đó thì đừng để tâm lí đám đông ảnh hưởng đến bạn. Bạn sợ người khác chê mình lập dị? Bạn sợ người khác cười mình dở hơi? Bạn sợ người khác bảo mình viển vông? Thế bạn đang sống cho mình hay cho họ vậy? Kệ người ta nói đi:

“Even at your best, someone will always have something negative to say. Pursue Greatness anyway.”
– Tony Gaskins

Hãy cứ yêu và ghét theo cách của mình.

Hãy cứ sống theo cách của mình

Và đặc biệt hãy cứ ĐIÊN theo cách của mình.

 

Khi mọi suy nghĩ và tính toán đều bế tắc?

Photo: Ewitsoe

 

Cậu học sinh mà tôi đã từng làm gia sư khi tôi còn đang là sinh viên, nay đỗ đại học và trở thành sinh viên chính thức của một trường đại học danh tiếng, đã viết cho tôi một bức thư dài tâm sự.

Cậu kể về những lựa chọn của mình, rằng em đỗ hai trường đại học và đã rất lúng túng khi phải lựa chọn giữa hai trường, trường kinh tế hay trường kỹ thuật; và sau cùng em lựa chọn trường khối kinh tế. Chuyện nữa rằng em có hai cô bạn gái rất dễ thương mà em rất thích, một cô thì trắng trẻo nhỏ bé nhìn như búp bê mà tính tình lại dịu dàng đàm thắm, còn một cô thì cao ráo, nhanh nhẹn và vô cùng cá tính. Em băn khoăn lắm vì cô nào em cũng thích cả, và sau “nhiều hồi suy nghĩ”, em đã “chọn yêu” cô thứ nhất. Lại chuyện khác, rằng em phải lựa chọn giữa việc thuê nhà ở khu trọ riêng hay ở trọ thuê với chủ nhà, rằng chuyện em băn khoăn giữa ở cùng người bạn hiền lành nhưng nhà nghèo hay ở cùng cậu trai cá tính nghĩa hiệp nhưng có vẻ hơi lười học ham chơi vv.v. Những lựa chọn đến với em dồn dập khi em còn rất trẻ, mới bước vào đời, và những lựa chọn đối với em đều thật khó để có thể “đong đếm”, “tính toán” thiệt hơn cho trọn vẹn, nên em biết, em toàn chọn bừa theo “cảm tính”.

Cậu bé viết thư hỏi tôi, rằng em làm vậy có đúng không?  Rằng những lựa chọn được quyết định bằng “cảm tính” liệu có đảm bảo sự an toàn cần thiết không? Và làm sao để tôi biết là tôi đã có những lựa chọn đúng đắn trong cuộc đời mình?

Tôi đã mìm cười sau khi đọc bức thư dài đầy câu hỏi háo hức của em – Tôi nhìn thấy tuổi trẻ của mình trong đó. Có thể trong mắt em tôi là một người đi trước, đã trưởng thành hơn và có nhiều va vấp trong cuộc đời hơn, nên có chăng em đang hy vọng tôi sẽ hiểu được “những lựa chọn”, hay là một người thông thái hơn.

Nhưng sự thật là chẳng bao giờ tôi đủ thông thái để có thể lường trước được mọi lựa chọn trong cuộc đời mình. Và dù chưa một lần kể với em, nhưng em hãy tin là khi ở tuổi của em bây giờ, tôi cũng đã có những suy nghĩ giống hệt như em, có những “đong đếm” nông cạn giống hệt như em, và những “quyết định” của tôi khi ấy cũng đầy cảm tính như em. Nhưng, em à, “cảm tính” thực sự là một người bạn đồng hành không thể thiếu của tất cả mọi người trong cuộc đời, và sẽ là một người đồng hành hữu ích nếu ta biết chăm chút cho tâm hồn và độ nhạy cảm của mình mỗi ngày.

Và vì em hãy nhớ, chúng ta dẫu là một loài động vật cao cấp và thông minh hơn hẳn nhiều loài động vật khác trên thế giới, như rất nhiều các nhà khoa học đã tự hào khẳng định, thì thật ra chúng ta vẫn là một con người, một loài động vật được xướng tên như rất nhiều các loại động vật khác. Chúng ta hơn chúng cái này nhưng lại kém chúng muôn vàn điều tuân theo “cảm tính” khác. Em không tin ư? Cứ thử mở bản tin buổi sáng và hãy xem con người đang làm gì với đồng loại của mình khi trong đầu có quá nhiều toan tính và sự thông minh nhé! Để rồi em thấy, bên trong cái lớp vỏ “loài động vật cao cấp bậc nhất” ấy, ta vẫn cần lắm sự tinh nhạy của những “cảm tính” rất thuần tự nhiên.

Vậy sao không thử để cho cảm xúc, và cảm tính của mình lên tiếng khi mà mọi suy nghĩ và tính toán đều bế tắc?  Rồi hãy xem, cuộc sống sẽ trả lại em những gì.

 Si Pi