21.6 C
Da Lat
Thứ Ba, 6 Tháng 5, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 278

Có những tình yêu như vậy

Photo: ufobaby

 

Vào ngày 31 của năm cũ, tôi đã gửi tin nhắn cho anh ấy.

Tôi tỏ tình.

Để bắt đầu.

Để kết thúc.

Tôi đã từng thích anh ấy, thích rất nhiều. Dù chúng tôi chỉ mới nói chuyện chính thức với nhau một lần duy nhất, trong suốt 6 năm quen biết. Anh ấy là thần tượng của tôi, thần tượng đúng nghĩa. Tức là tôi hâm mộ anh ấy vì anh ấy hát hay, và đã thích anh ấy với tư cách là một fan hâm mộ trong suốt 5 năm. Vâng, trừ 1 năm duy nhất, đó là khi tôi đã thích anh ấy với tư cách là một cô gái thích một chàng trai.

Anh, là một chàng trai có nụ cười tỏa nắng ấm áp. Lần đầu tiên tôi thực sự cảm được rằng, văn chương không phải lúc nào cũng là những điều giả tưởng, sáo rỗng cùng  những phép so sánh, làm quá, làm màu cho những điều trần trụi, thô kệch. Vì quả thực tôi nhìn thấy nụ cười của anh, từ lần đầu tiên cho tới bây giờ vẫn vậy, dường như có ánh nắng tỏa ra xung quanh, vô cùng rạng rỡ và ấm áp. Anh trở nên đặc biệt vì anh là người đầu tiên tôi đã nhìn thấy được nắng trong từng phân tử nụ cười ấy. Nó có thể khiến tim tôi bật nhảy tưng tưng và xốn xang trong niềm phấn khích.

Anh, một chàng trai có giọng hát ấm áp, ngọt ngào và ấm sực như một tách cafe sữa nóng giữa trời đông. Mùa đông, tôi thích cầm tách cafe sữa, xoa xoa đôi bàn tay lạnh cóng lên thành cốc rồi áp tay lên mặt, để thấy sự ấm áp ấy đi thẳng vào tim. Giọng hát của anh, thật tuyệt với vì nó cũng làm được điều như vậy. Tôi nghe bài hát này tôi nhớ đến anh, tôi nghe bài hát kia tôi cũng nhớ đến anh. Tôi nhớ đến anh trong mọi bài hát mà tôi nghe.

Gif: Recomposing
Gif: Recomposing

Anh, người mà tôi tin chắc chắn sẽ hiểu tôi, hiểu cái sự lãng mạn, sến súa nửa mùa trong tôi. Tại sao tôi lại chắc chắn điều ấy ư? Tôi không rõ, có lẽ là cảm giác. Cảm giác khi từ những ngày đầu cách đây 3 năm khi tôi mới add facebook anh, đọc những dòng note mà anh viết? Cảm giác khi nhìn thấy ảnh quyển thơ “Đi qua thương nhớ” mà tôi rất thích trên tường nhà anh? Cảm giác khi đọc những dòng status vu vơ, nhưng chứa đầy tâm trạng của anh? Tôi đã hạnh phúc, vì phát hiện ra có một người cũng yêu thích những con chữ như mình. Hay cảm giác khi chúng tôi lần đầu tiên chat với nhau qua facebook và nói về tuổi trẻ của mình? Hay đơn giản chỉ là cảm giác nhìn thấy anh xấu hổ khi uống nước bị sặc và tôi chợt nhận ra “anh ấy vẫn tồn tại cùng hành tinh với mình, rất gần mình?” …

Tôi không biết nữa, có lẽ là vì tất cả những điều tích cóp nhỏ nhắn đó. Chỉ là tôi đã “À” lên trong suy nghĩ và càng chắc chắn cho cái niềm tin rằng: anh sẽ hiểu tôi. Những gì tôi viết, tôi nói. Và hiểu con người tôi, rất thế này, rất thế kia, rất điên điên, rất khùng khùng. Có rất nhiều người, họ thực sự không hiểu tôi. Họ quen tôi ở 1 giai đoạn này, 1 thời điểm này và trong 1 hoàn cảnh thế này và họ nghĩ rằng đó là tất cả con người tôi. Rồi họ không chịu chấp nhận 1 con người khác của tôi khi mà họ đọc được những gì mà tôi viết. Hoặc đơn giản là họ đọc và họ cứ nghĩ rằng họ hiểu mà thực chất lại chẳng hiểu gì. Tôi khó chịu, những ắt là tôi không có quyền để trách họ. Vì tôi là người khó hiểu, còn họ đã cố gắng để thấu hiểu tôi nhưng không được đấy chứ.

“Em thích anh rồi đúng không? Thích rất nhiều rồi đúng không?” Tôi hay hỏi mình điều đó. Để rồi mỗi ngày lại nhớ anh, nhớ một chút, một ít nhỏ xinh. Đôi lúc sẽ lôi ảnh anh ra ngắm và cười một chút cho ngày thêm yêu đời. Đôi lúc sẽ nghe lại bài hát anh đã hát, để thấy lòng bình yên hơn.  Đôi lúc đi trên đường thấy gió lùa qua tóc, chợt nghĩ vu vơ, bên cạnh anh lúc này có gió không. Đôi lúc nấu món này, món kia, chợt nghĩ bao giờ sẽ được nấu cho anh ăn…

Và như thế, tôi bắt đầu vẽ lên trong tâm tưởng của mình, về một Anh.

Tôi bắt đầu sự cô đơn của chính mình bằng việc yêu thích một người trong tưởng tượng.

Trong suốt nhiều tháng trời, tôi đã hạnh phúc, đã đau khổ, đã tuyệt vọng, đã hi vọng sống trong sự cô đơn tự tạo ra ấy của bản thân. Và rồi tôi cũng tự kết thúc nó. Bằng cách tỏ tình với anh ấy. Vào đêm giao thừa. Không nói tên. Để cho tình yêu tự sinh ra ấy tự biến mất.

Dù chỉ được nuôi dưỡng bằng sự tưởng tượng. Với tôi, đó cũng là một tình yêu.

 

Đích đến của một tình yêu

*Feature Image: Kim-James Photography

 

Người ta thường chọn hôn nhân như là một cột mốc đánh dấu một đoạn đường mới, bắt đầu gắn kết hai con người thành một – một gia đình. Quyết định đi đến hôn nhân, cũng giống như hai người đang yêu nhau đã ngầm xác nhận đối phương là người mà mình muốn trọn đời yêu thương, trọn đời gắn bó và còn nhiều mong muốn khác nữa mà người này muốn dành trọn vẹn cho người kia. Hôn nhân vốn mang ý nghĩa rất thiêng liêng và hẳn nhiên đó là đích đến cuối cùng mà những cặp đôi yêu nhau hướng đến. Không bàn đến sau Hôn nhân là gì, tôi chỉ nghĩ đến cảm xúc khi người này muốn tiến đến hôn nhân với người kia. Có phải trong mỗi giây nghĩ về dự định đẹp đẽ đó đều ngập tràn tình yêu và mong muốn được gắn bó?

Yêu không phải để cưới thì để làm gì? Người ta đến với nhau, gọi là “quen nhau”, yêu nhau, trước hết là để tìm hiểu. Tìm hiểu để làm gì? Có phải là để để tìm kiếm một đối tượng phù hợp mà gắn bó trọn đời? Trong quá trình tìm hiểu, có thể nhận ra đối phương có phù hợp với mình hay không, và một khi đã là “không phù hợp”, không ai có quyền và có thể ép ai “ở lại” bên mình. Nếu ép được thì tình yêu lúc đó cũng không còn là tình yêu nữa. Còn nếu như đã hiểu ra đó là người mà mình luôn tìm kiếm, thì có phải hôn nhân là đích đến cuối cùng?

Tôi từng chứng kiến và cũng từng đọc qua những câu chuyện tình mà những người yêu nhau, vì những hoàn cảnh khác nhau (gia đình không chấp nhận, quá nghèo không thể làm đám cưới…) mà họ không thể danh chính ngôn thuận đánh dấu cột mốc quan trọng của cuộc đời mình bằng một đám cưới, nhưng họ vẫn kiên quyết ở bên nhau, bất chấp tất cả. Những người không được gia đình chấp nhận thì kiên trì đấu tranh, có người rời bỏ cả gia đình, những người không có nhiều tiền thì chỉ làm một bữa tiệc nho nhỏ ra mắt họ hàng hay chỉ cần kí tên vào giấy đăng ký và như thế bước vào hôn nhân.

Và tôi cũng từng biết những cặp đôi đến với nhau khi còn trẻ tuổi, chưa có công danh sự nghiệp ổn định, hôn nhân đối với họ thật sự là chuyện xa vời, nhưng họ vẫn nắm chặt tay nhau, cùng cố gắng phấn đấu, cùng dìu nhau đi đến cái đích cuối cùng của một tình yêu đẹp. Vì yêu nhau nên người ta không muốn buông tay, dù có thể nào vẫn muốn được bên cạnh người mình yêu, dù thế nào vẫn nuôi hy vọng về một ngày mai ngập tràn hạnh phúc.

Vậy nếu như yêu mà không muốn cưới thì có phải là yêu? Ai đó có thể nói rằng “Anh yêu em/ Em yêu anh”, nhưng “Em/ anh không phải là người mà anh muốn cưới (hay muốn chung sống trọn đời)” vậy tình yêu đó rồi sẽ đi đến đâu? Bạn có thể nghĩ rằng mình yêu một người, nhưng bạn không hề có ý muốn gắn bó với người đó, vậy tình yêu của bạn có thể đem lại hạnh phúc cho người bạn yêu hay không? Hay là bạn sẽ làm được điều đó trong bao lâu? Đặt trường hợp người bạn yêu cũng không muốn gắn bó, thì rõ ràng hai người ở lại bên nhau hay rời đi đều không còn gì quan trọng. Nhưng nếu người bạn yêu muốn gắn bó bên bạn, thì lúc đó, tình yêu mà bạn nghĩ là bạn dành cho người đó thật sự chỉ là sự ích kỉ, nói đúng ra bạn chỉ đang lấy lớp vỏ “tình yêu” để che đậy mong muốn “được yêu” của mình. Như  vậy thì có phải là bạn nên buông tay để” tình yêu” có thể đến được nơi mà nó xứng đáng được dành cho?

“Người ta gặp nhau và nảy sinh cảm xúc có thể là do định mệnh, nhưng ở lại hay ra đi hoàn toàn là do sự lựa chọn của mỗi người.” (Khuyết danh)

Đích đến của tình yêu là hạnh phúc, người ta tiến đến hôn nhân cũng là với mong muốn có thể danh chính ngôn thuận, trọn đời mang đến hạnh phúc cho người mình yêu. Khi yêu nhau, bạn có thể tạm thời chưa nghĩ đến hôn nhân, do tuổi trẻ, do hoàn cảnh, hay vì nhiều lý do chủ quan và khách quan khác, nhưng quan trọng bạn có mong muốn được gắn bó với người bạn đang yêu hay không. Bạn có suy nghĩ hay cố gắng làm gì để duy trì, bảo vệ  hay gầy dựng sự gắn bó đó hay không.

Mối quan hệ của bạn có thể gặp nhiều trắc trở nhưng quan trọng là bạn có muốn nuôi hy vọng về một ngày hạnh phúc của hai người hay không, hoặc là bạn có muốn cố gắng hết sức mình để đi đến cái đích hạnh phúc đó hay không. Nếu như bạn không muốn, hoặc không thể, thì “ra đi” là một lựa chọn tốt cho cả hai người. Bởi “sự ở lại” lúc đó đã không còn ý nghĩa gì nữa. Nếu ép lòng làm chuyện mình không muốn, miễn cưỡng không có hạnh phúc. Còn ép mình làm chuyện bản thân không thể, bạn đã nghĩ là mình không thể thì bạn không còn có thể làm gì nữa rồi.

Và khi tình yêu đã đi đến ngưỡng phải lựa chọn “ra đi” hay “ở lại”, hẳn là lý trí của bạn sẽ phải làm việc rất vất vả, vì trái tim của bạn đã không còn đủ sức quyết định, nó đã sắp cạn lửa yêu thương (hoặc đã cạn rồi), trừ phi bạn còn muốn tìm cách làm đầy tim mình trở lại, nếu như không thì hãy chấp nhận rằng tình yêu đã rời bỏ bạn rồi, bạn không cần phải chọn lựa nữa.

 

Little WormBed

Không bao giờ thấy đủ

Photo: Phil Sangwell

 

Gần đây tôi đọc được nhiều bài báo đáng buồn về thế giới hiện tại mà chúng ta đang có: 100% mì gói nhiễm axit oxalic kể cả mì ngoại; vấn đề vệ sinh an toàn  thực phẩm – được báo động toàn cầu, vân vân…Uhm! Nghe có vẻ “đao to búa lớn” và lo xa, nhưng rõ ràng là, chúng ta đang sống trong thế giới này, khi mà thế giới này bất ổn thì chúng ta cũng có nhiều hoang mang. Ví thế giới là cơ thể, hoặc ví quốc gia như cơ thể thì chúng ta là tế bào, tất cả tế bào thể hiện một tổng thể. Vậy nghĩa là, khi thế giới bất ổn, thể hiện rằng mỗi tế bào đã bị mục ruỗng từ lâu đúng không? Cơ thể đổ bệnh, nghĩa là nó đã tích tụ chất độc từ lâu… Và đừng bảo đó là chuyện của quốc gia hay của thế giới, vì bạn là một phần của thế giới, thế giới ô nhiễm thì bạn hít không khí, quốc gia chiến tranh thì chúng ta phải đi lính và chịu đau thương đấy.

Người ta hay nói “Lòng tham không đáy”. Từ nhỏ chúng ta đã được học qua quá nhiều mẫu chuyện nói về lòng tham, thế nhưng nó chả đọng lại được cái cóc gì trong đầu chúng ta cả. Lòng tham xây dựng nên một thế giới mà chúng ta đang có. Sâu xa của các vấn đề đầu tư quốc tế chỉ nhằm thu lợi nhuận riêng cho sự tham lam của các tập đoàn, mà nói rõ ra là của mấy ông chủ.

Ô nhiễm môi trường, thiên tai, biến đổi khí hậu, tất cả các thực phẩm báo động về độ an toàn, con người đối xử với nhau tàn nhẫn – vô tâm – vô cảm, nô lệ cho công nghệ, mờ mắt với những đồng tiền… Chả có gì lạ, những điều này mấy vĩ nhân đi trước đã nói hết rồi, nhưng chúng ta không “thức tỉnh”. Thực sự là không thể sao?

Làm sao để chúng ta thức tỉnh? Thế giới mà chúng ta đang có với đầy rẫy sự tham lam? Bao giờ thì chúng ta mới biết đủ và dừng lại? Không phải là cả thế giới sẽ thấy đủ, mà là một số lượng phù hợp để giữ cho thế giới này không hỗn loạn như ngày hôm nay là cần thiết.

Bao giờ thì chúng ta thôi những trò nhảm nhí này? Tôi đã từng nghĩ, một khi có đủ tiền thì sự tham lam sẽ giảm xuống và bất ổn sẽ ít xảy ra hơn, nhưng tôi đã lầm. Ngày xưa con người không tham lam như bây giờ, mặc dù xài đèn dầu và xe ngựa và những lá thư. Còn bây giờ, sự hiện đại làm chúng ta tha hóa. Từ con nít trẻ nhỏ tham gia những khu vực ăn chơi đến những người lớn cắm đầu làm vì tiền để được xã hội coi trọng. Chúng ta hùa nhau sống theo những cái hào nhoáng quá ấu trĩ mà tưởng là hay.

Chuyện không tự nhiên xảy ra, mà nó đã suy thoái tâm hồn từ đời nào rồi. Những người yêu nhau không bao giờ thấy đủ, những đứa con không bao giờ thấy cha mẹ chúng thương chúng đủ, tiền trong túi mỗi người vẫn không thấy đủ khi mà có hàng triệu món hàng ngoài kia họ không thể mua. Và đương nhiên là, chúng ta chả bao giờ thấy đủ hạnh phúc. Ngày nào cũng có những thứ làm chúng ta khó chịu, và chúng ta chạy trốn, đi tìm niềm vui khác. Hôm nay, ông bà già chửi bực quá, trường học làm ăn chả ra sao bực quá, thằng bồ hay con bồ bữa nay hành động cái kiểu “không phải phép”, thấy ghét; hôm nay chia tay thằng bồ, con bồ, sẽ có một chuỗi thời gian dài đau khổ đây…

Vâng, chúng ta tự cho mình cái quyền “cảm thấy đau khổ”, “cảm thấy chưa đủ”. Thực ra thì nó chả có cái đếch gì ích lợi cả. Thế nhưng một vài cá nhân vẫn cứ nói với tôi: Bạn đâu có trải qua giống mình, bạn đâu có bị thất tình, bạn đâu có, bạn thử bị đi rồi hãy nói!…blah blah blah. Viện cớ đi, tiếp tục đi, và chúng ta sẽ là người đau khổ, chả phải ai khác cả. Dừng lại mọi tham lam đi, dừng lại mọi suy nghĩ của tâm trí đi, có được không?

Từ những cái nhỏ, chúng ta cảm thấy chưa đủ, và thế là chúng ta sinh ra những cái lớn đầy tham lam, tích tiểu thành đại, đó là một thế giới căng thẳng mà chúng ta có.

Không bao giờ có sự “đủ”. Lòng tham là vô đáy – không thể thỏa mãn. Đừng bao giờ đợi cho đến khi người ta đủ yêu thương mình rồi hãy đáp trả, đừng bao giờ chạy theo đồng tiền để bán rẻ nhân cách hay tham vọng vì quyền lực, vì một khi thần chết gõ cửa, mọi thứ đều là vô nghĩa mà thôi. Sẽ không bao giờ có chuyện “đủ” ở đây – thế giới này! Đừng kiếm, đừng ảo tưởng chờ đến khi đủ rồi thì “sẽ”. Cơ hội có thể sẽ không bao giờ đến nữa. Và nếu một ngày, chúng ta không còn cơ hội để sửa sai nữa, vì đang hấp hối nằm trên giường của bệnh viện, ắt hẳn sẽ hối hận lắm…

Liệu một cuộc sống có cơm ăn mỗi ngày, có nhà để trú mưa trú nắng, có bạn bè để chơi, có hàng xóm để quan tâm, có cha mẹ để vâng lời – yêu thương, có anh em để nô đùa, có sách để đọc, có đường để đi, có nhạc để nghe, có bàn tay ai đó để nắm, có thể tắm dưới mưa, có hàng cây để tựa mỗi chiều tà, có ánh nắng vàng và chiếc lá rơi, có tiếng chim hót, có tiếng suối róc rách, có chú chó vẫy đuôi ở nhà, có cô vợ nấu cơm, có đứa con nô đùa ngoài sân, có chuyện để kể cho gia đình trong mỗi bữa cơm tối…Và, còn nhiều lắm! Có lẽ nào, nhiêu đó là chưa đủ hay sao? Tôi nghĩ, chả lẽ nhiêu đó chưa đủ để thấy hạnh phúc hay sao?

Giữa những điều đơn giản và những điều cao siêu. Bạn hãy chọn lựa. Cuộc đời này là của bạn.

Và như một câu chuyện bên nhà Phật đã kể, một người đi kiếm tìm hạnh phúc nhiều năm trời, và trong khi đang cực kì thất vọng, may mắn anh ta gặp đức Phật rồi hỏi ngài: Thưa ngài, hạnh phúc đời người là ở đâu? Đức Phật trả lời: Từ nơi mà cậu xuất phát. Anh ta quay trở về nhà, thấy chiếc dép cũ kĩ đã sờn của mẹ già nằm ngửa trước cửa, và ngay trong cái khoảnh khắc đó, đôi mắt anh ta ngấn lệ, anh ta đã biết hạnh phúc thực sự là gì.

Tôi nói vậy thôi, xin chào…

Lục Phong

Để tôi chỉ cho bạn hiểu thế nào là cô đơn

Photo: Peter Heilmann

 

Đơn giản chỉ là một chút bốc đồng cùng sự khó chịu khi người khác nói rằng: “Cô đơn? Vậy bố mẹ đâu? Bạn bè đâu? Anh chị em đâu? Lúc nào cũng yêu đương nam nữ sao? Trên đời này vốn dĩ có vô vàn thứ yêu đương khác ngoài cái tình yêu nam nữ.”

Vậy có lẽ bạn nhầm hoặc giả bạn chưa từng hiểu được chân thật nhất cái gì gọi là cô đơn.

Bạn bè ư? Bạn có hay không từng đi qua cảm giác nhấc điện thoại, lục tung cả chuỗi danh bạ dài mà chẳng tìm được ai để chia sẻ nỗi buồn, căn bản không phải sợ người ta không hiểu thấu, càng không phải sợ rằng người ta không xứng đáng để nghe câu chuyện của mình, mà e sợ rằng người ta còn vô vàn nỗi buồn, có những nỗi buồn lớn hơn nỗi buồn của mình hàng chục, hàng vạn lần, vậy hà cớ gì mà lại làm phiền người khác như vậy? Phải chăng người ta làm được thì mình cũng làm được, người ta đi qua được cô đơn thì bản thân mình cũng vậy?

Bạn hỏi lúc đó bố mẹ đâu? Tôi sẽ trả lời cho bạn rõ, bố mẹ vẫn ở đó, bên cạnh bạn nhưng liệu có bố mẹ nào muốn con cái mình mặt mũi suốt ngày ủ ê rồi đau buồn không? Có lẽ câu trả lời là không. Bố mẹ làm việc đã vất cả cả ngày, khi về nhà thật sự chỉ mong muốn được nghỉ ngơi, được thấy cả gia đình đều thật vui vẻ. Có thể tôi bị ảnh hưởng khá nhiều từ những luồng tư tưởng của bố mẹ, vì mẹ tôi đã từng nói với tôi thế này: “Con lớn rồi, suy nghĩ hay những phiền muộn của con ở chỗ nào mẹ không cần biết, nhưng khi về nhà, thứ mẹ muốn nhìn thấy là con luôn vui vẻ.” Lúc đầu khi chưa hiểu chuyện, tôi khá buồn vì nghe được những lời này của mẹ, nhưng dần dà tôi nhận ra, tôi cần như vậy bởi căn bản, có mấy khi bạn được thấy bố mẹ mình rơi nước mắt? Có mấy khi bạn nắm được khoảnh khắc đăm chiêu lo toan bữa ăn, lo toan tiền nong hay lo toan công việc của mẹ cha?

Bạn phải hiểu một điều, đó là ai cũng là con người, ai cũng có cho riêng mình những góc tối. Khi ông nội tôi mất, bản thân tôi biết, tôi đau một thì bố tôi chắc chắn sẽ đau mười, nhưng để vỡ ra lẽ ấy có lẽ phải là một năm sau những tháng ngày vật vã và ám ảnh bởi sự ra đi ấy, vào giỗ đầu của ông, vô tình bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của bố, tôi mới hiểu ra rằng, nỗi đau của tôi so với nỗi đau của bố tôi chắc chỉ như so sánh con kiến với con voi, và tôi cũng vỡ lẽ rằng bản thân ai cũng có cho mình những góc tối, thậm chí góc ấy càng tối thì chủ sở hữu của nó càng sáng lạng.

Ai cũng cần đi qua cái tuổi biết buồn, tuổi biết cô đơn. Như Phạm Lữ Ân từng ví von những nỗi buồn, cô đơn hay trống trải ở tuổi của chúng ta chẳng khác gì những lỗ trỗng trong củ sen, nó không phải thứ gì đó có thể lấp đầy, bởi căn bản nó là không cách nào lấp đầy được, nó là những khoảng trống, được đắp lên, được xây lên theo cùng năm tháng cũng giống như củ sen càng lớn thì những lỗ trống ấy càng to ra.

Ai cũng vậy, ai cũng cô đơn. Giống như ai cũng vậy, ai cũng biết buồn (tất nhiên là trừ người điên đi). Đối mặt với nỗi cô đơn mà bạn không đứng lên được, không vượt qua được nó, thì tôi nghĩ, bạn nên xem lại khả năng của chính bạn thân mình.

Hãy thử nghĩ xem, có ai không cô đơn? Có mấy ai cả đời này không lần nào không có cảm giác cô đơn. Nhưng ở cái độ tuổi đôi mươi ẩm ương, nỗi cô đơn ấy thật khủng khiếp. Có lẽ chúng ta chưa đủ trải nghiệm để đi qua nó, nhưng cũng không còn đủ trẻ trâu để phớt lờ nó. Chúng ta dặn bản thân mình đừng sợ, hãy đối mặt với cô đơn, hãy tìm cách lấp đầy nó, nhưng chúng ta lại chưa bao giờ nhận ra cô đơn giống như một giếng sâu, nơi đó cất giữ những nỗi buồn, những nỗi niềm chẳng ai thấu tỏ, và phần đen sì của tâm hồn mình có lẽ cũng được cất ở đó.

Và thật ra chúng ta cần nó, cần nỗi cô đơn như thể chúng ta cần yêu thương vậy.

 

Cái bằng lớn nhất trong cuộc đời con người là bằng lòng

Photo: Stylowi

Bạn có bao giờ rơi vào trạng thái thế này: trong lòng cảm thấy khó chịu, buồn bực, cảm giác thiếu một điều gì đó trong cuộc sống nhưng không phát hiện nổi đó là điều gì?

Mới hôm trước để status buồn không rõ nguyên nhân trên facebook, người bạn bí ẩn của Tôi lại xuất hiện:

–           “Cún! Tớ cảm thấy buồn sao ấy, cảm thấy thiếu một điều gì đó?”  Tôi thường gọi cậu ấy là Cún.

–          “Thiếu điều gì cơ? Tiền bạc?”

–          Không

–          “Thời gian?”

–          Không

–          “Tình cảm?”

–          Cũng không luôn

Sau hàng loạt câu trả lời “Không”, Cậu ấy mới bảo Tôi:

 “Bạn đang thấy chưa hài lòng với những gì bạn có. Nhưng bạn biết không Cái bằng lớn nhất trong cuộc đời con người là BẰNG LÒNG. Tớ đã phải mất một thời gian rất dài để học được câu nói này đó.”

Photo: Pruebame
Photo: Pruebame

Rõ ràng vậy, con người thường “đứng núi này trông núi nọ”, không bao giờ bằng lòng với những gì mình đang có. Có được cái này lại muốn cái khác lớn hơn. Đạt được mục tiêu này lại nghĩ tới mục tiêu khác lớn hơn. Bởi thế, chúng ta thường vật lộn trong những thứ hư vô, những kỳ vọng lớn lao, những mơ mộng tương lai mà quên đi cái hiện tại mà ta đang sống. Nếu bạn muốn cuộc sống diễn ra như mình mong muốn, thì sau những cái mong muốn ấy bạn sẽ muốn nhiều hơn, hơn mãi. Sự kỳ vọng của con người là không có giới hạn, nhưng nếu chúng ta biết sống đủ, tự ta sẽ cảm thấy an vui.

Trong cuốn sách Nhà Giả Kim của Paulo Coelho, một người thầy bói đã nói với người phu thế này:

“Bằng cách nào tôi đoán được tương lai? Chính là qua dấu hiệu của hiện tại; Bí ẩn nằm ngay trong hiện tại, nếu anh có thể chú ý quan sát được hiện tại thì anh có thể cải thiện được nó. Và khi anh đã làm cho cái hiện tại tốt rồi thì cái nối tiếp của hiện tại cũng sẽ tốt hơn. Vậy nên đừng nghĩ đến tương lai mà hãy sống từng ngày mình theo giới luật của Thượng Đế.”

Hãy luôn sống trọn vẹn từng khoảnh khắc trong cuộc đời. Không ai, không điều gì là nhỏ nhặt trong cuộc đời của bạn. Hạnh phúc là lúc chúng ta biết trân trọng và yêu thương những gì của hiện tại. Nhiều lúc bạn than vãn rằng công việc lương thấp, nhưng bạn biết không bạn vẫn may mắn hơn rất nhiều người đang thất nghiệp. Nhiều lúc bạn cảm thấy mệt mỏi về thể chất lẫn tinh thần, đừng chán nản, thay vì thế bạn có thể thay đổi để cuộc sống thêm màu sắc. Nhiều lúc bạn vô tình quên đi những người xung quanh mình, đừng để thời gian trôi đi mà bạn không kịp nhận ra được họ chính là một phần cuộc sống của bạn, hãy trân trọng từng giây phút yêu thương bên gia đình và bạn bè. Cuộc sống cũng không nhàm chán như bạn tưởng, hãy đọc sách, nghe nhạc, đắm mình trong những sở thích riêng.

Cuộc sống của bạn nằm ở hiện tại của bạn, hãy học cách bằng lòng và sống tốt nhất cho những giây phút đang diễn ra. Tương lai của bạn cũng phụ thuộc vào điều đó. Đừng quay đầu nhìn lại quá khứ, đừng nghĩ quá xa vời về những dự định xa xăm. Chúc bạn đón năm 2014 vui vẻ và trọn vẹn từng ngày.

 – Trang Nguyễn

Ăn cắp ý tưởng

“Tôi không quan tâm tới chuyện họ ăn cắp ý tưởng của tôi. Tôi chỉ quan tâm tới chuyện họ không có nổi một ý tưởng.”

— Nikola Tesla

Lá thư từ một người Thầy

*Feature Image:  kkhelga

 

“Chào Khánh Hòa, Vậy là em đã đọc “The Little Prince” (Hoàng Tử Bé) và có lẽ cũng bị nó chinh phục. Thầy đọc nó từ thời nhỏ và bị Saint-Exupery ám ảnh suốt đời. Thầy thích trở về với tuổi thơ, thư giãn bởi sự giản dị, trong trẻo của nó, không màu mè, không cạm bẫy, nó làm cho người ta tin yêu cuộc đời hơn, sống nhẹ nhõm hơn. Ước gì được sống mãi với tuổi thơ.

Thật oan uổng cho thầy khi nói “thầy không thích đọc”. May mắn thay cho thế hệ trước – thế hệ của thầy không có Internet, không có games, chẳng có truyền hình, muốn nghe đài phải ra loa công cộng… nên mọi người phải đọc sách! May hơn nữa là kinh tế còn khó khăn, không dễ gì có tiền để mua sách, cho nên, người kinh doanh phải chọn lọc, tìm sách hay để xuất bản, nhờ đó người đọc dễ lựa chọn, dễ tìm được đúng cái cần đọc, đọc không nhiều mà vẫn biết, vẫn làm được… Và thế là họ, nhiễm phải “văn hóa đọc”. Tuy đói thông tin – nhưng không mù lòa, mọi người đều thích đọc và trở nên ngiện ngập – đương nhiên là sách!

Khốn khổ thay cho thế hệ ngày nay, khi cái gì cũng có (kể cả cái không cần). Để kiếm tiền, người ta phải in thật nhiều sách. Và thế là các bạn… bơi trong bể khổ, lạc trong rừng thông tin… Vì thế, những người đi trước, tích lũy được chút ít vốn liếng, và vẫn còn đọc… vì “nghiện”, muốn làm cái phễu lọc thông tin giúp các bạn (đương nhiên nếu các bạn không chê).

Và vì thế thầy cố gắng biến đổi đi một chút nội dung bài học, thoát ra khỏi “tầm chương trích cú”, sự gò bó của khuôn khổ, lựa chọn bổ sung thêm thông tin hữu ích ngoài đời để các bạn có thể thu lượm được những hiểu biết khả dĩ có ích. Nếu các em thấy những bài học trên lớp, những email… chỉ là trao đổi… thì đã tốt lắm rồi. Em đã đọc lá thư của tổng thống Mỹ Abraham Lincoln gửi thầy hiệu trưởng trường nơi con mình đang học chưa? Thật ngắn gọn, sâu sắc, đầy đủ, hữu ích. Mỗi lần thầy đọc lại đều thấy như mới, nó như… handbook của cuộc đời mình và để dạy con mình.

Từ thuở học trò, thầy đã nhiễm phải cái thói ghét sự nô lệ, có lẽ bắt đầu từ lời của thủ tướng Phạm Văn Đồng. Khi ông thấy các bậc cha mẹ đánh con, ông nói, đại ý là: “Trẻ em là con người. Dạy con bằng đòn roi là tạo cho nó tư duy nô lệ, phải có đòn roi nó mới biết phải trái, phải có đòn roi nó mới chịu làm.” Lớn lên mọi người đều thấy, mỗi khi dừng xe ở ngã tư, khi có cảnh sát đứng đó, ai cũng đều chấp hành luật, khi không thấy cảnh sát… nhiều người vượt đèn đỏ. Thiển cận, bon chen vốn đã làm cho người Việt ta nhỏ bé đi.

Thế rồi cách đây ít năm, thầy đọc được một bài báo của Việt Kiều Nhật về nước. Ông ta rất mừng vì tuổi trẻ ngày nay ham học, thi nhau học. Ai cũng học tiếng Anh, tin học… Tuy nhiên ông có một nỗi buồn, khi thấy mục đích của sự học tập của đại đa số chỉ là để sau này tìm được một chỗ làm “tốt”, kiếm được nhiều tiền. Ít người muốn học để rồi làm một cái gì hơn nữa, ngoài cái việc đáp ứng nhu cầu cá nhân. (Dù sao thì ta cũng có thể tự an ủi: nghĩ như thế cũng đã là một nửa của khẩu hiệu “dân giàu, nước mạnh” rồi!)

Khi người ta bảo thầy phải điểm danh sinh viên, thầy nghĩ : “Chẳng tội gì, tội học trò, khổ mình” – và giải pháp được lựa chọn như em đã biết. Các em được “tự do đi học hay nghỉ” và thầy vẫn làm được công việc “quản lý” sinh viên một cách nhẹ nhàng, không tốn sức, hiệu quả, không biến Sinh viên thành Học sinh. Tuy nhiên với xã hội ngày nay, với sinh viên Việt ngày nay, cũng cần có một chút áp lực.

Thầy cho em một cơ hội làm bài kiểm tra giữa kỳ nhe. Đề kiểm tra: “…”. Nộp bài qua email.

Khánh Hòa thân mến, khi em nói tới sự “chấp nhận” và “đánh đổi” thầy thấy em già trước tuổi đấy. Tuy nhiên thầy tin rằng em nghĩ tới mấy từ đó với ý nghĩa tích cực của nó. “Chấp nhận sự thật”, “chấp nhận sự khác biệt”, “ chấp nhận quan điểm của người khác…” nhưng điều quan trọng hơn là hành động tiếp theo sau khi “chấp nhận” đó là gì. Còn “đánh đổi” là một từ “nguy hiểm”, ranh giới giữa cái hay và cái dở mong manh lắm, nó đúng hay sai tùy thuộc nhiều vào quan niệm sống của mỗi người, phải vậy không? Hãy thận trọng.

Thầy đã lựa chọn “Hoàng tử bé” để luôn nhắc mình “Mọi Thầy/Cô thủa hàn vi cũng là sinh viên. Đừng bao giờ quên điều ấy.” Được trao đổi với các bạn trẻ là một niềm vui. Còn hiểu được các bạn, có nghĩa là mình chưa “out of date”. Chúc em mọi sự tốt lành!”

 

Thầy Vũ Khởi Nghĩa – Giảng viên Học Viện Hàng Không Việt Nam

P/S: Đây là lá thư mình nhận được từ thầy của mình, dạy môn “Khái quát về Hàng không dân dụng” khi mình gửi email trình bày lý do và mong thầy cho mình cơ hội để được làm bài kiểm tra giữa kỳ. Mình thật sự rất tâm đắc về cách dạy, cách tận tình với sinh viên và sự chia sẻ của thầy đối với một đứa học trò có khi thầy còn chưa biết mặt. Nội dung trên đây xoay quanh “văn hóa đọc” và “văn hóa sống” mà mình và thầy trao đổi. Gửi cả nhà Triết Học Đường Phố như một món quà năm mới nhé!

 

Hồi chuông cảnh báo năm 2013

*Feature Image: EUMETSAT

 

Nhân dịp năm 2013 sắp qua và một trong những điểm nhấn của năm nay về thiên tai không thể không kể đến bão Haiyan suýt ghé thăm khúc ruột Miền Trung và giờ mình ngồi đây để tản mạn tán dóc một chút về em và những điều quanh em ấy.

Thứ nhất, em được báo chí, các cơ quan chức năng ban ngành đánh giá “siêu cấp”, “hủy diệt”,… làm người dân và đặc biệt người miền Trung lo lắng sốt vó (riêng mình trưa hôm đó phải ăn trưa lúc 4h chiều cũng vì em). Chốt lại em rất “đặc biệt” dù chả ai thích em cả.

Thứ hai, nhờ em (và cả mấy bà chị của em trước đây nữa) mà mình thấy được tinh thần tương thân tương ái của người Việt Nam mình, thậm chí cả kiều bào nước ngoài cũng hướng về mảnh đất cằn cỗi miền Trung. Rồi cả việc người dân hỗ trợ nhau chèn chống nhà cửa, bộ đội hỗ trợ nhân dân, các nhà mạng đồng loạt nhắn tin thông báo, nhắc nhở người dân… Em “lạnh” mặc em nhưng lòng người thì vẫn cứ “ấm”. Thế nhưng không vì thế mà không có những mặt trái. Nghe bão người dân tranh nhau đi chợ mua sắm nhu yếu phẩm chuẩn bị bão và ai cũng lo lắng, ai cũng tranh thủ để về nhà đón em Hải Yến (lần đầu tiên thấy có cơn bão được đặt tên tiếng việt). Vì ai cũng vội vàng, tranh thủ nên chụp giật, tranh giành, cãi vã, thậm chí xô xát đã xảy ra.

Con người ta cần học cách bình tĩnh trong mọi tình huống. Chả có gì hay ho khi bạn giành mua được bánh mỳ gối về ăn ngày bão mà miệng lại bị sưng cả. Rồi những người dân nhạy cảm với thời thế nhanh chóng lựa chọn kinh doanh cát trước bão (thời đại kinh tế thị trường, gì chứ có lời thì nên tận dụng tất). Và muôn vàn trường hợp hôi của, hay hệ lụy nhờ em mà ra nữa. Nhưng mình nghĩ nói về em thế là đủ rồi vì mình biết em không có xài facebook (đã search tung nãy giờ mà không thấy facebook của em nên đoán thế).

Quay lại vấn đề hôm này đọc được thắc mắc của một bạn miền Nam thắc mắc rằng “Có ai biết tại sao suốt ngày bão chọn miền Trung để vào, có phải ở đây có nguồn năng lượng gì đó hút bão không?” Riêng mình thì mình vẫn chưa có câu trả lời chính xác cho câu hỏi này nhưng mình lại có một câu hỏi khác. Đó là “AI MANG EM ĐẾN?

Nói con người mang em đến thì thật hơi quá nhưng ít ra, với cái nhìn thiển cận của mình thì con người dù không trực tiếp sinh em ra nhưng cũng góp chút sức nuôi lớn em. Tại sao ư? Soi lại em Hải Yến, em được mệnh danh là “siêu bão”, “hủy diệt” vậy câu “hậu sinh khả úy” còn đúng với cả bão sao? Rồi tại sao khí hậu ngày càng khắc nghiệt mùa đông thì lạnh buốt giá còn hè thì nóng “làm sao phải mặc”.

Ngay khi nghe tin bão rất là nhiều bạn xót xa, thậm chí đọc báo thấy người chết, tàn khốc đã rơi nước mắt nhưng các bạn đã làm gì? Nếu chỉ xót xa, chỉ lo lắng, chỉ rơi nước mắt hay lên facebook than trời sao ác nghiệt thì thật sự mình thiết nghĩ không cần. Vì chỉ làm thêm đau lòng người trong cuộc và chẳng mang lại lợi ích thiết thực nào cả. Xin mạn phép hỏi có bao nhiêu bạn đã từng trồng một cái cây rồi? (tất nhiên trồng chăm sóc cho nó lớn lên chứ không kể sinh hoạt ngoại khóa trồng theo yêu cầu, nhiệm vụ đâu nhé). Có bao nhiêu bạn từng nghĩ phải bảo vệ môi trường, phải phân loại rác, phải tiết kiệm điện, phải hạn chế khí thải, phải ngăn chặn phá rừng,…

Một câu rất đau lòng nhưng rất thật đó là “Cha chung không ai khóc”. Việc vĩ mô đó là việc của thiên hạ. Nhưng bạn ơi, bạn chính là thiên hạ đấy! Mình không phải nhà nghiên cứu hay bảo vệ môi trường nhưng thật sự mình không muốn năm 70 tuổi mình lại phải trèo lên nóc chèn chống nhà cửa để đón em Hải Én hay Hải Nhạn gì đó “đẹp trai siêu cấp vô địch” cấp 70. Thực tế cho thấy tất cả chỉ là từ ý thức con người mà thôi. Bạn hãy làm những gì bạn cho là đúng. Làm đúng, làm tốt phần của bạn đã là tuyệt lắm rồi. Hãy bỏ suy nghĩ mình tôi làm được gì đi, vì ai cũng nghĩ như bạn thì “Cha” không chỉ chết và còn “Không nhắm mắt nổi”.

Vậy nên thay vì trước bão lo lắng, xót xa trên facebook. Ngày bão đến thì tụ tập nhậu nhẹt, đánh bài. Sau bão thì…ai thèm quan tâm khi em đã “trở về cát bụi”, đâu cần cập nhật facebook về em nữa… thì hãy tìm hiểu một chút về môi trường, về hiệu ứng nhà kính, về cách đơn giản để bảo về môi trường. Để ít nhất khi ta trao nó lại cho con cháu chúng ta thì nó cũng nguyên vẹn như lúc ta nhận được từ cha ông của mình.

Về thái độ, mình nghĩ mình thuộc tuýp người lạc quan nên khi nghe bão, chuẩn bị bão mình vẫn cười đùa như bình thường và thậm chí nhiều bạn chỉ trích mình vô tư không biết lo lắng. Nhưng có lẽ mỗi người có một cách đối mặt với vấn đề khác nhau. Với mình thay vì lo lắng, sầu não thì hãy chuẩn bị thật kỹ. Một khi đã chuẩn bị thật kỹ hết sức rồi thì chuyện gì đến sẽ đến. Thậm chí nên “tận hưởng” đi (vì ít ra cũng được nghỉ làm, nghỉ học, được sống cho bản thân, gia đình mà ko bị chi phối bởi những mối quan hệ râu ria xung quanh mà).

Khi đối mặt với bão nói riêng và các thiên tai, thảm họa từ tự nhiên khác nói chung thì con người ta trở nên thật bé nhỏ (đứng trước thiên nhiên bao giờ con người ta cũng nhỏ bé hơn là họ nghĩ) thế nên tại sao con người không “phòng bệnh thay vì chữa bệnh”. Hãy làm những gì bạn có thể làm, đã đến lúc chúng ta phải có trách nhiệm để bảo vệ ngôi nhà của chính mình!

 

Zune

Ba điều tôi không muốn thay đổi trong năm 2014

*Feature Image: DezRay6

 

Mỗi năm, ai cũng có 365 ngày để làm việc và học tập. Thời gian trôi qua nhanh hay chậm có chăng tùy người và tùy vào cách họ sử dụng khoảng thời gian của mình có hiệu quả hay không. Với người bận rộn thì 365 ngày dường như không đủ cho họ, trong khi với người nhàn rỗi thì đó lại là con số khá lớn. Nhưng ai cũng mong chờ một năm mới đến: với nhiều thứ mới, tiến bộ hơn và tốt hơn năm cũ. Với tôi, có một vài điều mà tôi không hề muốn thay đổi khi bước sang năm 2014.

Đầu tiên, đó là thói quen đọc sách. Trước đây tôi RẤT THÍCH sách. Ngày ấy còn học phổ thông, lúc nào cũng nghe bên tai từ HỌC – HỌC – HỌC. Thi thoảng đọc vài cuốn sách thì bị coi là quá rảnh rỗi và nên dành thời gian đó làm thêm bài tập. Thú thực, tôi không thích đọc sách tham khảo – dù của bất kì môn học nào. Tôi thích đọc những cuốn sách không có trong chương trình học như hạt giống tâm hồn, các tác phẩm của những nhà văn hoặc sách của những người nổi tiếng.

Nó tuy không trực tiếp phục vụ việc học hay đem lại hiệu quả ngay tức thì nhưng lại bồi dưỡng tâm hồn tôi theo kiểu “mưa dầm thấm lâu” để rồi càng lớn tôi càng chiêm nghiệm được rằng: “Ngày trước đọc cuốn sách ấy không hiểu lắm, bây giờ mới thấy nó đúng thật!” Thế rồi từ ngày lên đại học, tôi bận rộn hơn với những công việc khác hoặc không có điều kiện đến nhà sách, tôi thường đọc ebook – sách điện tử. Quả thật, tôi không hề thích đọc sách theo kiểu này vì đơn giản nhìn vào màn hình máy tính hay điện thoại lâu thì khá mỏi mắt.  Tôi thích cảm giác được lùng sục hoặc xếp hàng để mua được cuốn sách mình thích. Và rồi cầm trên tay, ngửi mùi sách mới (hơi “điên rồ”), có cảm giác gì đó rất lạ, rất khó tả, rất riêng mà khi đọc sách điện tử không thể đem lại cho tôi. Giờ tôi đọc sách ít hơn nhưng đọc và nghiền ngẫm lâu hơn trước. Hy vọng năm mới, tôi vẫn giữ được thói quen tốt này.

Thứ hai, đó là sự lạc quan. Không hiểu sao tôi tin vào những điều tốt đẹp dù tôi biết rằng “đời không như mơ”. Tôi luôn tâm niệm làm việc tốt trong khả năng của mình và cố gắng đối xử tốt với tất cả mọi người. Có người bảo ngây thơ, thậm chí là “ngu”. Có người lại bảo giả dối, làm vì vụ lợi cho bản thân. Tuy nhiên tôi có một phương châm sống đó là

“Không quan trọng người khác nghĩ gì mà là bản thân mình cảm thấy thế nào.”

Và tôi thấy thanh thản khi làm theo những gì mình cho là đúng. Tôi biết, dù cuộc sống có xô bồ đến đâu thì vẫn còn đó nhiều người tốt, họ vẫn đang làm việc thiện tích đức cho đời. Đôi khi tôi cũng cảm thấy bi quan. Tôi suy sụp. Nhưng rồi tôi ngủ, tôi đi, tôi đọc, tôi xem, tôi nghĩ về những điều tuyệt vời mình từng có, tôi làm mọi thứ để bản thân không còn nghĩ đến những điều tiêu cực nữa.

“Thứ duy nhất mạnh mẽ hơn sợ hãi, đó là hy vọng.”
– Thị trưởng Snow (The Hunger Games)

Hy vọng năm mới, tôi sẽ có đủ sự lạc quan để vượt qua những khó khăn thử thách cũng như luôn có niềm tin để không ngừng cố gắng theo đuổi mục tiêu, ước mơ của mình.

Cuối cùng, đó là việc dám chịu trách nhiệm. Tôi từng là dân khối A. Chỉ vì thích học Văn nên chuyển qua khối D. Ban đầu bố mẹ cũng phản đối ghê lắm. Nhưng rồi ngày rộng tháng dài, tôi kiên trì thuyết phục bố mẹ và cuối cùng cũng được làm theo ý muốn của mình. Kết quả tuy chưa được như tôi mong đợi nhưng ít nhất đó cũng là lần đầu tiên trong suốt 18 năm, tôi dám thẳng thắn bày tỏ quan điểm và tư đưa ra một quyết định quan trọng cho bản thân.

Tôi cũng cảm thấy mình trưởng thành hơn sau những ngày tháng học xa nhà, tạm gọi là khá tự lập (vì tôi vẫn cần đến “viện trợ” hàng tháng của bố mẹ). Tôi phải chọn lựa rất nhiều. Dù đúng dù sai, tôi đều phải tự chịu trách nhiệm cho những sự lựa chọn ấy bởi lẽ theo như bố tôi vẫn thường nói thì: “Bố mẹ không thể lúc nào cũng kè kè đằng sau giải quyết “hậu quả” cho mày được. Lớn rồi tự làm tự chịu. Tôi không hoàn hảo cũng chẳng mạnh mẽ hay dũng cảm gì hết. Tôi đã làm nhiều việc – đôi khi rất “liều” và phạm phải không ít sai lầm. Tôi đã ngã, rất đau. Nhưng những va vấp ấy lại là bài học quý giá mà chẳng ai có thể dạy tôi. Và tôi cũng hiểu rằng nếu mình không tự đứng lên thì sẽ mãi nằm đấy – tại nơi tôi đã ngã. Hy vọng năm mới và rất nhiều năm sau nữa, tôi sẽ không phải thấy hối tiếc về những gì mình đã làm.

Vạn vật sắp bước sang một vòng quay mới, ngày cuối cùng của năm 2013 cũng sắp hết. Giờ này trên các trang mạng xã hội mọi người cũng đã “rục rịch” chào năm mới rồi. Dự báo thời tiết trong vòng vài tiếng nữa sẽ có bão notifications/notes/status trên Facebook – bão giật cấp 13, cực kì nguy hiểm. Vẫn còn đây những dự định, những hoài bão dở dang. Nhưng ngày mai thức dậy sẽ là một ngày mới, là cả một năm mới, và tôi sẽ có đủ thời gian để hoàn thành chúng.

 

 

Anh Nguyễn LP

Đến khi nào chúng ta mới thoát ra khỏi sự sợ hãi của bản thân?

*Feature Image: the twinkling of an eye

 

– Con ơi, khi nào đến bệnh viện Từ Dũ con kêu bà xuống nha.. Con ơi..

– Trạm cuối! người tiếp viên sẵng giọng mà không thèm nhìn mặt bà cụ.

– Con ơi, cho bà hỏi… Con ơi..

– Bà ồn ào quá, tui đã bảo là trạm cuối rồi, người đàn ông đó đẩy mạnh tay bà cụ đang chạm tay vào người anh để hỏi, bà cụ gần như ngã nhào.

Ngày hôm nay, cả chuyến xe buýt đó đã một phen náo loạn vì vụ cãi nhau, giữa tôi và người tiếp viên xe buýt. Đó là cung cách phục vụ của người tiếp viên đối với một bà cụ đáng tuổi mẹ tuổi bà với anh ta. Tôi đã lên tiếng vì muốn anh ta tự kiểm điểm về thái độ đó. Nhưng đó không phải câu chuyện chính mà tôi muốn nhắc đến. tôi chỉ muốn nói, khi ấy tôi-đơn-độc.

Trong chuyến xe ngày hôm đó, có lẽ hơn 30 người trên xe. Duy chỉ một người trung niên nào đó lên tiếng “Cô ấy nói đúng rồi, anh nên xem lại mình đi.” Và, 28 con người nhìn vào tôi, như thủ thỉ rằng. “Con người đó đang lo chuyện bao đồng,” một người còn lại thì khi xuống xe quay qua bảo tôi “Bạn can đảm lắm, tôi cũng thấy bức xúc.”

Bạn biết gì không, tôi đã thiết nghĩ, người đáng coi thường nhất chính là người cuối cùng mà không phải anh tiếp viên. Tại sao ư? Vì anh ta biết sai nhưng im lặng-giống-tôi-của những-lần trước… Có lẽ, đây là một câu chuyện quá quen thuộc hoặc những trường hợp tương tự như thế thì quá quen thuộc. Bạn có bao giờ chứptng kiến nạn móc túi trên xe buýt? Bạn có bao giờ bị sàm sỡ trên xe buýt? Có bao giờ thấy người bị thương nhưng lại làm ngơ?…

Nhưng im lặng? Im lặng? Đến khi nào chúng ta mới thoát ra khỏi sự sợ hãi của bản thân, thoát ra khỏi cái cộng đồng vô nghĩa đó? Đến khi nào chúng ta mới có thể thoát ra sự ích kỉ, chủ nghĩa cá nhân của bản thân?

Đứng giữa bầy người

Xã hội này còn bao nhiêu người, chỉ lo cho bản thân, lo kiếm tiền, chật vật bận rộn với mình. Thời gian là vàng ư?  Thiết nghĩ, câu trả lời nhỏ nhẹ thì luôn ngắn hơn một câu gắt gỏng, một điều lịch sự luôn tốn ít thời gian hơn sự sỗ sàng, một nụ cười thì luôn ấm hơn sự nhăn nhó. Sống văn minh, tức là bạn đang tích thời gian, nhiệt huyết, kiến thức, và trái tim cho mình.

Bạn im lặng và chờ cơn bức xúc đó qua đi, vì đằng nào mọi chuyện sẽ qua, yên ổn nếu bạn im lặng, và bạn sẽ an toàn, không vướng vào rắc rối. Nhưng, bạn có biết bạn đang dần để cái xã hội này ăn mòn, bạn giống họ, và bạn cũng chẳng có cái quyền gì để nói họ.

Sống khác đi, sống mạnh mẽ lên, bạn bức bối, bạn tức tối thì được gì. Bạn là bạn với cá tính riêng. Điều đó thể hiện ở thái độ và hành động của bạn, người trẻ ạ. Bạn nghĩ mình bất lực khi lên tiếng hay bạn nghĩ mình sẽ thành trò cười cho mọi người khi bạn làm khác họ à? Bạn đã bao giờ thử chưa? Vậy tại sao lại sợ? Tin tôi đi, bạn sẽ cảm thấy thật tốt khi lên tiếng.

Tôi không viết cái này để kể về câu chuyện của tôi, câu chuyện của tôi chẳng là gì cả. Nhưng tôi đang kể nó với giọng điệu tự hào. Bạn có muốn thử? Tôi viết nó, vì tôi tin, xã hội này còn rất nhiều người tốt, người can đảm. Một ngày nào  đó, tôi hy vọng đâu đó, đọc được mẩu tin, một status trên facebook của một bạn trẻ chẳng hạn “Hôm nay, tôi đã lên tiếng.”…

“Chúng ta sẽ phải hối hận không chỉ vì lời lẽ và hành động xấu xa của những người xấu mà còn bởi sự im lặng đáng sợ của những người tốt.” – Martin Luther King

Nghiêng