20.1 C
Da Lat
Thứ Bảy, 20 Tháng 12, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 255

Mùi và Phả – Ngày ấy và bây giờ

*Featured Image: Nguyễn Khánh/Tuổi Trẻ Online

 

Liệu các bạn còn nhớ bộ ảnh Mùi và Phả của nhiếp ảnh gia Justin Maxon – bộ ảnh đã đoạt giải nhất tạp chí ảnh thế giới năm 2008 hạng mục Daily Life. Quả thật, bộ ảnh đã đem lại cho tôi ấn tượng sâu sắc, bởi những giá trị nhân văn, bởi tình mẫu tử cao đẹp… và còn nhiều hơn thế nữa. Ấn tượng đó đã thôi thúc tôi phải đi, phải đến và phải tìm hiểu để làm rõ hơn đằng sau bộ ảnh tuyệt diệu đó là một số phận con người như thế nào. Nghĩ là làm, tôi rủ thêm một người bạn nữa, chúng tôi xách máy ảnh lên… Và đi khi tất cả những gì chúng tôi biết chỉ là một điểm đến Văn Quán (Hà Đông).

Có câu: “Cứ đi… sẽ đến” Và đúng là chúng tôi “đến” thật, thậm chí còn khá dễ dàng, chỉ sau một lời hỏi thăm. Đứng trước căn hộ nhỏ nằm sau khúc quanh tầng 7, nếu không dám chắc đây là nhà của “mẹ điên”, tôi đã nghĩ đây chắc hẳn là mầm non tư thục bởi vô số chữ viết và hình vẽ chi chít trên cửa. Sau khi bấm chuông cửa, đón tiếp chúng tôi là một chú mèo tam thể khá đẹp, nhưng cậu này có vẻ không hề mến khách khi lại cong đuôi bỏ chạy. Thật may mắn cho chúng tôi, chủ nhà Nguyễn Tuấn Nghĩa lại vô cùng niềm nở và hiếu khách. Có vẻ như anh đã quen với việc có người lạ đến thăm.

Anh Nghĩa là một người rất cởi mở, anh sẵn sàng chia sẻ mọi thứ về cuộc sống. Khi được hỏi tại sao anh lại yêu và muốn gắn bó với một người mang tiếng là “điên” và mắc bệnh “truyền nhiễm” như chị Mùi, anh tâm sự: “Tình yêu mà tôi dành cho Mùi là một thứ tình yêu thánh thần Platon, không phải là thứ tình yêu ích kỉ tầm thường. Tình yêu này vượt lên trên cái chết của chính bản thân mình. Đây là tình yêu vô cùng chân chính, hướng đến giải thoát người khác. Bởi tôi muốn cảm hóa dần dần con người Mùi.”

Anh còn tự nhận mình là thánh thần, là cha mẹ chúng sinh, bởi anh quan niệm: “Trong cuộc sống, không nên phân biệt đâu là cha mẹ, đâu là con cái mà đơn thuần chỉ có hai loại người là người trưởng thành và người chưa trưởng thành. Người giác ngộ là thay của người. Tôi chỉ kính những người giác ngộ trước tôi. Văn hóa tuyên truyền của xã hội là sai, không nên đua đòi theo xã hội. Mô hình nhà trường, gia đình còn nhiều khiếm khuyết, nên để cho trẻ phát triển tự nhiên.”

Bởi suy nghĩ tiêu cực như thế nên anh không cho các con đến trường mà chỉ tự dạy chúng ở nhà. Nhưng chỉ e rằng, khi còn mang cái tôi như vậy, liệu anh có thể dạy lũ trẻ trở nên những con người có ích cho xã hội trong khi chính bản thân anh không thể tự nuôi sống chính bản thân mình?
Tôn sùng Phật pháp, nhưng trái với lối sống của Phật là tránh xa nhục dục, anh lại đam mê nó. Không chút ngượng ngùng, anh khoe những “chiến tích” chinh phục các cô gái như thế nào. Hầu hết các cô gái đó đều được anh “nhặt” trên đường đi tập thể dục dọc sông Hồng. Không ngại ngần, anh còn bảo trong số mười cô mà anh “nhặt” được ấy, có đến chín cô là có quan hệ tình dục với anh. Anh còn bảo: “Mong ước của tôi là được lấy vợ mới, có thêm con trai.”

Không phải là tôi cố tình nhiều chuyện hay phê phán lối sống dễ dãi, buông thả của các cô gái ngày nay (nếu đó có là sự thật đi chăng nữa) mà điều tôi muốn nói ở đây là sống với một người chồng như thế, liệu chị Mùi có thực sự hạnh phúc?

Đành rằng chị đã có một mái nhà, chị không phải lang thang bờ bụi ngoài sông Hồng nữa nhưng cuộc sống của chị đâu có yên bình và thay đổi nhiều là mấy khi hàng ngày chị vẫn phải đi xin ăn ở các chợ; chính anh Nghĩa cũng bảo chị là trụ cột chính chứ anh chẳng làm ra tiền. Liệu đó có phải là một cuộc sống vợ chồng đúng nghĩa khi trong nhà thường xuyên có sự xuất hiện của những người phụ nữ thứ ba, phải chứng kiến cảnh họ thân mật cùng nhau, bởi căn nhà hầu như không có cánh cửa ngăn cách.

Chị Mùi, theo ấn tượng của chúng tôi, vô cùng hiền dịu và kiệm lời, chị khẽ nép mình bên cạnh chồng và dịu dàng ôm lấy Hạnh (đứa con gái chung của chị và anh Nghĩa), vẫn không quên nhắc cô bé chào chúng tôi. Người phụ nữ đó, đâu có “điên”, thậm chí chị rất tỉnh. Và thẳm sâu trong đôi mắt chị, chúng tôi cảm nhận một nỗi buồn vời vợi. Khi được hỏi mong ước lớn nhất của chị là gì, chị trả lời: “Chị chỉ muốn chuyển đến nơi ở mới, ở gần đứa con đang ở Hải Dương, không ở cùng chồng nữa.”

Vậy đấy, không phải là mơ ước về một cuộc sống với vật chất đủ đầy, chị bình dị và đẹp như trong những bức ảnh của nhiếp ảnh gia Justin Maxon thuở nào, có chăng thời gian chỉ làm đằm thêm nét đẹp ấy. Và thực sự thì trong cuộc hôn nhân “lệch pha” này, liệu ai mới thực sự là người may mắn?

Trước khi rời khỏi nhà anh chị, chúng tôi ngỏ ý muốn đến thăm mẹ anh và thắp hương cho bác trai. Bác gái là một người phụ nữ thân thiện và tốt bụng. Bác vui vẻ tiếp chuyện chúng tôi nhưng từ chối khi chúng tôi xin một bức ảnh. Mặt trời đã lên cao, chúng tôi ra về trong lòng không khỏi vương vấn những câu hỏi còn để ngỏ, đặc biệt đau đáu một nỗi niềm trăn trở: “Tương lai của những đứa trẻ va chị Mùi sẽ đi đâu về đâu?”

 

  Lê Hoài Thương

Không có động lực hay chỉ là lười biếng? Có một cách khác nữa để giải thích

*Featured Image: Thụy Du Photo

 

Tôi muốn bắt đầu với sự lười biếng vì nó thường xuyên là lí do người ta bấu víu vào để đánh giá ai đó. Bạn không muốn học, có người sẽ suy ra rằng bạn là đồ lười biếng. Bạn không thích chơi thể thao, có người sẽ suy ra rằng bạn chỉ biện minh. Bạn không muốn đi làm, người nào đó sẽ suy ra rằng bạn thích ăn không ngồi rồi. Ngay cả khi bạn không muốn ra ngoài vui chơi cũng sẽ có ai đó suy ra rằng bạn lười đến nỗi không muốn vác xác đi đâu…

Chung quy, chỉ cần bạn không làm điều gì đó mà người khác muốn bạn làm, bạn đương nhiên sẽ bị gọi là đồ lười. Nguyên nhân vì sao thì có khi bạn biết, có khi bạn cũng không biết nốt. Đôi khi tôi cũng hay tự hỏi mình làm sao vậy nhỉ, không muốn làm gì cả, chán hết thảy, chỉ muốn lẻn về phòng ngồi ngây người ra nhìn vào kệ sách rồi cứ để mặc cho đầu óc mơ mơ màng màng muốn trôi đi đâu thì đi. Đôi khi tôi lại muốn viết, viết thật nhanh, thật nhiều cho thỏa cơn điên trong lòng nhưng đến khi mở laptop ra thì không biết bắt đầu từ đâu, cứ ngây ngây ngồi nhìn cái màn hình thật lâu rồi tắt máy đi ngủ.

Đôi khi tôi bải hoải đến mức chỉ muốn tiêm một liều cafein vào người để tinh thần phấn chấn lên, tôi nghiện cafe nhẹ thôi nhưng có lúc uống cũng thấy nhạt thếch, ngoài cách tiêm thẳng vào người ra thì đâu còn đường nào khác nữa. Rồi tôi tự hỏi điều gì khiến cho tôi rơi vào trạng thái tê liệt như thế này? Tôi cố gắng vỗ về giấc ngủ cho qua cái cảm giác chơi vơi, cảm giác bạn thiếu thiếu điều gì trong lòng nhưng hoàn toàn “đủ rồi” cho tất cả các hoạt động thường ngày khác, nhưng ngủ đẫy giấc rồi nó cũng vẫn còn chình ình tại chỗ quyết thắng không bỏ đi. Không phải tôi rảnh rang quá mức mà ngồi nghiệm suy ra đủ thứ, nhưng cái cảm giác đó đeo bám lấy tôi, nặng trình trịch, tôi có thể làm điều gì khác được ngoài việc nghĩ xem có chuyện gì xảy ra với mình rồi?

Tôi nghĩ có một phần dân số trong chúng ta thường cảm thấy mắc kẹt như tôi. Từ những chuyện to tát như lập nghiệp, xây dựng gia đình, xây dựng mối quan hệ đến những chuyện thường ngày ở huyện như tập thể dục, học hành đến những chuyện be bé như tốn mớ tiền mua cái gì đó về nhà chưng chơi cho vui chứ không có hứng thú xài. Hoặc cũng có khi chúng ta cứ ngủ trầy trật đến trưa mới dậy vì đơn giản là dậy sớm để làm cái giống gì chớ? Khi ai đó hỏi chúng ta có làm cái này không? Có đi chỗ kia không? chúng ta trả lời ngay “lười quá”.

Có lẽ, “đã có gì đó xảy ra với chúng ta rồi”. Có điều gì đó từng làm cho chúng ta đau, sợ hãi, chán ghét, mệt mỏi… Và những điều đó không mất đi, nó tồn tại âm ỉ như tro than đợi đến lúc bùng cháy mạnh mẽ trở lại. Có điều gì đó khiến chúng ta sợ hãi nếu phải đưa ra quyết định cuối cùng, chọn bên này không được, bên kia cũng không xong, vùng vằng lửng lơ con cá vàng. Có điều gì đó mà ta cố quên, vờ như nó không tồn tại, vờ như ta không nhìn thấy, không cảm thấy. Có điều gì đó khiến ta mệt mỏi , chán ghét nên ta phải cố lập luận tự an ủi rằng mình đã làm hết khả năng…

Có rất rất nhiều thứ trong đời ta mơ ước nhưng chưa từng được bắt đầu, có những thứ trong đời ta căm ghét nhưng ta phải hợp tác, có nhiều thứ trong đời ta hăm hở vô cùng nhưng vẫn còn dở dang… Có nhiều thứ khiến ta đau đớn như bị xé toạc làm hai vì sự đối đầu của trái tim và khối óc.

Rất nhiều. Một phần không ít trong chúng ta đến một lúc nào đó bỗng dưng sẽ ngồi xuống và tự hỏi ta đang làm gì, ta là ai, ta muốn trở thành người như thế nào, đã muộn màng quá hay chưa… Tin buồn là không phải ai cũng làm như vậy vì họ quá bận rộn từ chối tiếng nói từ bên trong. Mỗi khi nó định cất tiếng lên thì họ nhét đầy mồm nó nào là nhạc pop, nào là truyện tranh, nào là game show, nào là tám chuyện tào lao, nào là nói xấu kẻ khác… Có đôi khi họ cũng đọc sách, như tôi chẳng hạn. Họ sẽ làm tất cả mọi thứ chỉ để chạy trốn vấn đề thật sự của mình.

Và vì thế mà tôi thấy mình chơi vơi, tôi cảm thấy thiếu điều gì đó từ bên trong nhưng đã “đủ rồi” từ các hoạt động thường ngày khác ở bên ngoài. Tôi không lười biếng và tôi hoàn toàn có động lực về việc làm đẹp, nhưng có rất nhiều những khi tôi thức dậy, chỉ muốn ngồi vào nhìn kệ sách của mình, nhìn màn hình laptop, nhìn ra cửa sổ trong khi còn chưa đánh răng. Ai đó, trong số chúng ta, nếu rơi vào trạng thái tương tự thì hãy tự hỏi mình rằng: “Đã có chuyện gì xảy ra với tôi rồi?”

Bài viết của tôi dĩ nhiên không khuyến khích những phần tử lười biếng vì sự ích kỉ muốn thỏa mãn cái sung sướng của bản thân. Tuy nhiên, trong suy nghĩ của tôi thì cũng đã có chuyện gì xảy ra với họ rồi và trong bản chất con người ta không ai lười biếng hay không có động lực để thúc đẩy, vì việc tự hoàn thiện chính mình đã là một thứ động lực thúc đẩy mạnh mẽ nhất rồi. Tôi nhấn mạnh là trong suy nghĩ của tôi nhé (và tôi không đưa nó vào bài viết này vì tôi chả thích gây chuyện lùm xùm vô ích).

Ừ, tôi đang kết thúc bài viết với động lực thúc đẩy, tôi nghe ai đó nói rằng chỉ khi nào bạn dám đấu tranh cho chính mình đó mới là lúc bạn mạnh nhất (truyện Naruto thì phải).

 

Quyên Quyên

Số không và những mảnh ghép tháng năm

*Featured Image: Next_in_line

 

Số không đóng vai trò như một phần không thể thiếu trong cách người ta hay đánh giá những giá trị tương đương. Một người đang ở đỉnh cao của sự nghiệp có thể rơi vào bế tắt và vô vọng khi xung quanh chỉ là những số không. Những số không cũng có thể là niềm sung sướng của ai đó mới khi vừa nhận được tháng lương đầu tiên. Những số không tròn vạnh trên tờ hoá đơn biến thành nỗi lo nhăn nheo trên gương mặt mẹ. Tiếng thở dài của cô chủ nhiệm khi nhìn điểm thi chuyển cấp của học trò mình xuất hiện con số không.

Tôi nhớ tiếng không và những lời chê bai xua đuổi khi gia đình tôi chưa có gì cả. Tôi nhớ cái nắng hè cuối năm học nào đó càng gay gắt hơn khi tôi nhận được con điểm không ở cái môn mà tôi tự tin nhất. Tùy vào chỗ đứng mà số không luôn có giá trị khác nhau. Trong những người con trai mà tôi từng biết có một người rất đặc biệt. Anh thêm số không vào nick name của mình. Hai năm trước tôi từng thắc mắc về cái từ “zero” ấy, tôi không hiểu anh muốn nói gì sau cái tên kỳ lạ kia. Phải chăng là cuộc sống anh chỉ đơn giản hai từ trống rỗng. Hay anh muốn trả lùi quá khứ của bản thân tất cả về con số không?

Hai năm sau tôi thấy anh trên một bài báo. Cái tên lạ lùng ngày xưa được thế chỗ bằng tên đầy đủ kèm theo một mớ chiến tích không nhỏ nhưng rất đáng nể của chàng trai bỏ ngang việc học luật để đi theo con đường riêng của mình. Số không để anh tự nhắc nhở những gì đã làm được vẫn chưa là gì, phải cố gắng nhiều hơn. Số không có nghĩa là sự tự vươn lên từ hai bàn tay trắng. Số không là vạch xuất phát thấp nhất để dẫn đến điểm cao nhất của thành công dù hiện tại bản thân tưởng chừng như vô vọng.

Tôi nhớ một người thầy nào đó đã nói với tôi năm cuối cấp hai. Thầy bảo rằng tôi không là đứa học trò tài năng nhất của thầy nhưng là đứa xoay xở giỏi nhất trong các đứa thầy từng dạy. Chỉ có một điều thầy lo lắng nhất ở tôi là tôi chưa biết đặt điểm chạy của mình ở nơi nào để hiệu quả cao nhất. Lời thầy nói khiến tôi trăn trở mãi suốt thời gian đầu những năm học cấp ba. Có phải tôi nên dừng lại để xem mình đang đứng ở đâu không. Gần mười sáu tuổi, tôi chưa làm được cái gì ra hồn. Không phải tôi đặt tiêu chuẩn quá cao cho bản thân, tôi biết tôi là người hiểu tôi nhất. Thời gian trôi đi, tôi mắc kẹt giữa được và mất. Cuộc sống nhiều lúc như một vở kịch diễn đi diễn lại. Đã từng có lúc biết bản thân rất sai nhưng vẫn cố chối cãi. Đã từng có lúc muốn nói rất nhiều cho ai đó hiểu nhưng lại thôi.

Người ngoài cho tôi là đứa khó đoán, cả gia đình tôi cũng không hiểu tôi đang muốn gì. Có thể nhìn bề ngoài tôi là một đứa trẻ con nhưng biết đâu sau lưng tôi là những nỗi đau không hề non trẻ. Người ta hay nói tôi mang trên đôi mắt tuyến lệ bị tắt nghẽn nhưng ai có thể thấy và lau nước mắt cho tôi. Có thể tôi là đứa được bạn bè đánh giá là đứa vô tư và có nụ cười tươi nhất nhưng ai biết tôi đang chênh vênh vì không có một điểm tựa vững chắc. Có lẽ nhìn tôi rất hồn nhiên nhưng biết đâu tôi biết rõ chuyện gì đang xảy ra với chính mình và những người xung quanh tôi.

Tôi chọn cho mình cách sống. Tôi sống rất nội tâm nhưng vẫn vui một cách tự nhiên và đúng lúc. Tôi không muốn bản thân đa sầu đa cảm để rồi tự gặm nhấm những góc khuất thật sâu. Tôi sống rất vội nhưng vẫn có thể chờ đợi rất lâu nếu biết chờ cũng là một cách tích luỹ. Tôi không thể hiểu hết những gì bạn bè hay người thân nói nhưng vẫn muốn là đứa được lắng nghe đầu tiên. Tôi sống vì tiền bởi vì khi nghĩ đến nó tôi lại có động lực để phấn đấu. Tôi không đủ dũng cảm để làm những gì thiêng liêng nhưng vẫn vui vì mình góp một phần nhỏ nào đó vào bảo vệ sự bình yên của tổ quốc.

Tôi biết, tôi còn những kẻ hở trong tâm hồn nhưng tôi không muốn lấp đầy vì nhờ chúng tôi biết mình chưa là ai, mình còn bé nhỏ và còn có một ai đó như mình trên đời. Để tôi hiểu và cảm thông nhiều hơn cho những người khác. Tôi luôn coi trọng những mối quan hệ dù cho nó ngắn hay dài. Vì tôi biết rằng dù sao đi nữa thì tình cảm trao đi là mãi mãi.

Tôi biết vẫn có những bờ vai dù không trọn vẹn dành hết cho tôi nhưng vẫn thương tôi lắm và luôn bên tôi khi tôi cần san sẻ. Tôi biết có những cánh tay có thể nắm lấy tay những chàng trai khác nhưng vẫn muốn dành một khoảng đủ lớn để kéo tôi dậy khi tôi vấp ngã. Tôi biết con đường phía trước còn xa lắm nhưng tôi tin có những động lực để tôi vượt qua. Tôi sẽ làm tất cả vì tôi và vì một ai đó dù chỉ còn một người tin tôi có thể làm được thôi.

Lớn rồi, tôi hiểu tình người đâu phải lấy thước dây mà đo được. Có những tình bạn theo tôi suốt, có ai đó ra đi, có người nào đó tôi chưa hề gặp mặt nhưng vẫn tặng cho tôi những bước ngoặc khó phai. Lâu rồi tôi chưa viết. Lâu rồi chưa nói chuyện với ai quá lâu. Lâu rồi chưa có ai ngồi gần cho tôi kể. Lâu rồi và đã quen với cô đơn. Khi bé có thế này đâu.

Hồi bé, tôi nghe ai đó nói trái tim con người rất yếu đuối và luôn khao khát được ai đó chạm vào. Hồi ấy từng nghĩ trái tim mình phải thật mạnh mẽ và can trường để xoa dịu hết những trái tim ấy. Nghe buồn cười quá. Càng lớn càng bất an, đôi cánh mơ ước dường như bị gãy lìa. Không thể thu hồi những lời tự nhủ năm xưa, tôi tự thề với lòng mình rằng dù cuộc đời có nắng hay là mưa thì tôi cũng không có quyền đổ thừa cho số phận.

Tại sao có những người họ kém may mắn hơn mình nhưng họ vẫn sống tốt đó thôi. Tôi đã là gì chưa, chỉ là một đứa mỏng manh dễ vỡ hay hại gia đình lại dám có những suy nghĩ như thế sao. Tôi không biết kết thúc như thế nào nhưng tôi đã biết mình cần bắt đầu lại từ đâu. Nhớ có một câu hát mà tôi nghe lâu rồi:

“Nhiều năm sau cậu quay về bên tớ
Nỗi lo lắng tràn ngập trong đôi mắt mệt mỏi của cậu
Nhìn tớ đi rồi hãy nói cho tớ biết
Cậu có còn tin vào những câu chuyện cổ tích nữa không?”

 

Lâm Lê Khánh Hảo

5 dấu hiệu giúp bạn xác định cuộc sống mà bạn xứng đáng

Featured Image: Đặng Quốc Bảo

 

Trong suốt hơn 10 năm, kể từ khi bắt đầu học cấp III đến khi tốt nghiệp đại học và đi làm, nếu chúng ta quen nhau thì bạn sẽ rất khó để hẹn tôi đi uống café, hay xem phim vào những buổi chiều thứ bảy. Đó là lúc mà tôi gác lại mọi công việc, cuộc hẹn của mình để theo đuổi một sở thích. Chính là bóng rổ.

Bạn đã từng đam mê một môn thể thao nào đó như bóng đá, bóng rổ, cầu lông, tennis hay khiêu vũ, nhảy hiện đại, bắn cung, đánh kiếm…? Hay bất kỳ hoạt động nào mà bạn đam mê khác? Nếu câu trả lời là “có”, tôi tin rằng bạn sẽ đồng cảm với tôi về việc dành riêng một khoản thời gian cho những hoạt động này.

Cảm giác đó như thể dẫu đã trải qua một tuần làm việc mệt nhọc căng thẳng, nhưng bạn vẫn tràn đầy năng lượng và chỉ mong đến cuối tuần để có những giây phút cực kỳ thư giãn với niềm đam mê đó. Đã bao giờ bạn trải qua cảm giác háo hức mỗi khi xỏ giày ra sân banh? Đã bao giờ bạn cảm thấy run người đầy hào hứng khi bước ra sàn khiêu vũ? Giả sử như hôm đó có mưa một chút, bạn có sẵn sàng đội mưa đi đến nơi sinh hoạt hay không?

Mỗi khi làm điều gì mà chúng ta say mê và khao khát, những trở ngại đều trở nên nhỏ bé hơn. Không cần ai thúc đẩy nhưng chính chúng ta luôn sẵn sàng để đi tới đó. Tôi cũng không phải là một ngoại lệ. Mỗi tuần, cứ đến khoảng 1 giờ trưa thứ bảy là tôi lại thầm cầu mong trời đừng mưa để được chơi bóng rổ. Nếu như có mưa chút ít, tôi vẫn cố gắng lên sân với hy vọng mưa sẽ tạnh. Còn nếu như trời nắng thì quá tuyệt vời rồi. Thậm chí, nếu quá nắng, tôi vẫn lên sân và kiên nhẫn ngồi chờ đợi nắng sẽ nhạt đi trong thời gian ngắn thôi.

Những cuộc hẹn của tôi đều được khéo léo sắp xếp vào một thời điểm khác. Ngay cả khi đó là cuộc hẹn với người yêu. Còn nếu như buộc phải gặp bạn ấy trong thời điểm này, giải pháp sẽ là rủ cô ấy cùng lên sân bóng rổ và chơi. Chuyện này đã xảy ra trong hơn 10 năm nay. Tôi vẫn hy vọng rằng mình sẽ còn đủ sức khỏe để duy trì điều này trong 10 năm sắp tới.

Điều thú vị nhất là khi tôi phát hiện ra không phải chỉ duy nhất bản thân mình nghĩ như vậy; mà hầu hết tất cả những người bạn chơi bóng rổ cùng tôi đều có chung một phản ứng như thế. Mỗi khi lên sân bóng, tôi đều nhìn thấy những khuôn mặt đầy năng lượng như thế. Mỗi khi trời mưa, tôi cũng cảm nhận được sự thất vọng khi các bạn đã nuôi một chút hy vọng để lên sân nhưng vẫn phải thất thỉu đi về. Một vài người với quyết tâm lớn hơn thì sẵn sàng ngồi đợi đến khi mưa tạnh để được chơi môn thể thao mình yêu thích. Đó chẳng phải là những hình ảnh rất đẹp đấy sao? Tất cả những việc đó chỉ xảy ra khi chúng ta thật sự được làm những điều mình yêu thích.

Tuy nhiên, bóng rổ, cũng như nhiều thú vui giải trí khác, không phải là ước mơ của tôi mà chỉ là một sở thích mà thôi. Điều đáng nói ở đây, dù chỉ là một sở thích, chúng ta vẫn cảm nhận được sự vui sướng khi thực hiện nó. Như vậy nếu như bạn đang sống ước mơ của mình thì niềm vui sướng đó sẽ được nhân lên gấp bao nhiêu lần nữa? Tuy nhiên, một trong những thử thách lớn nhất của mỗi người trên con đường tìm kiếm ước mơ của mình đó chính là sự nhầm lẫn giữa ước mơ và sở thích đơn thuần. Nguyên do vì đôi khi chúng ta chưa hiểu rõ bản thân hay vị trí hiện tại trên con đường thực hiện ước mơ. Điều này khiến chúng ta phải mất rất nhiều thời gian thử sai, tìm kiếm và thật sự, quá trình này đầm cam go xen lẫn với cảm giác thất vọng. Vậy làm cách nào để có thể xác định được “Đâu là ước mơ của mình và đâu chỉ là một sở thích?”

Mặc dù đam mê bóng rổ là thế nhưng tôi luôn biết được rằng đây chỉ là sở thích chứ không phải là ước mơ của mình. Lý do bởi vì tôi biết chiều cao và kỹ thuật của mình không phù hợp để trở thành vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp. Vì vậy, một lần nữa, việc xác định được mình là ai có ý nghĩa cực kỳ quan trọng trong việc tìm kiếm cuộc sống mơ ước của mình. Tuy nhiên, với những sở thích khác? Câu chuyện không hề đơn giản…

Khi tôi còn học những năm cuối cấp của tiểu học, tôi có một cơ hội hiếm có khi tham dự cuộc thi tin học không chuyên của thành phố Hồ Chí Minh. Thời điểm đó, tin học và máy vi tính vẫn còn là những khái niệm khá mới mẻ với nhiều người. Tôi may mắn có một người chú ruột làm trong lĩnh vực này nên đã được tiếp cận máy tính vào thời điểm còn rất sớm. Với những hệ điều hành DOS, NTSC còn rất sơ khai (có thể bạn chưa bao giờ nghe nói đến những hệ điều hành này), những chương trình vẽ bằng Paint hay những trò chơi được chép qua những đĩa mềm 1,4Mb, tôi say mê trong thế giới điện tử. Tôi say mê đến mức mà mỗi tháng bố mẹ của tôi đều cho tôi tiền để mua tạp chí PCWorld, một tạp chí đầy thách thức để hiểu với một em bé tiểu học.

Tôi đã nghĩ ước mơ của mình sẽ trở thành một nhà lập trình, một chuyên viên máy tính hay tương tự. Tuy nhiên, trong quá trình phát triển của mình thì ước mơ này ngày một phai nhạt hơn. Đến năm cấp II, tôi hứa với thằng bạn thân của mình sẽ trở thành bộ trưởng tài chính. Ước mơ đó phần nào đã đi đúng hướng khi tôi đậu vào trường đại học ngân hàng TP.HCM với chuyên ngành quản trị kinh doanh. Khi ra trường tôi vẫn tìm kiếm công việc theo đúng chuyên ngành đào tạo, nhưng ước mơ đã có thay đổi đôi chút khi tôi nghĩ rằng mình sẽ trở thành một chuyên viên đầu tư tài chính trong một thị trường chứng khoán đầy năng động lúc bấy giờ.

Để thực hiện ước mơ này, tôi cũng đã nỗ lực khi tham dự kỳ thi CFA (một chứng chỉ đầu tư tài chính thế giới) cũng như quyết định theo học thạc sỹ ngành tài chính tại Úc. Sau đó nữa thì rất nhiều thời điểm trong tâm trạng cực kỳ phấn khích, tôi mong muốn trở thành nhà diễn thuyết, nhà văn, thợ làm bánh, chuyên viên trang điểm, tạo mẫu tóc, nghệ sỹ pha chế café… Tôi tin rằng, sự mong muốn này cũng sẽ chưa dừng lại.

Đã bao giờ bạn rơi vào những trường hợp tương tự khi mình có quá nhiều lựa chọn?

Cách thức thử sai sẽ cho bạn rất nhiều cơ hội trải nghiệm nhưng cũng chính vì thế bạn dễ dàng trở nên lạc lối hơn. Vì vậy, rất cần một công cụ để bạn có thể xác định được ước mơ của mình một cách chính xác nhất. Điều này sẽ giúp bạn tập trung hết mọi nguồn lực từ thời gian, công sức, tài chính để phục vụ mục tiêu đó. Một khi bạn càng sớm xác định được ước mơ của mình, không những bạn sẽ có thể gặp nhiều thuận lợi hơn trên con đường sự nghiệp, mà hơn thế nữa, bạn sẽ càng có nhiều thời gian tận hưởng cuộc sống này một cách đầy đam mê nhất.

5 dấu hiệu để xác định ước mơ của bạn

  • Thứ nhất, bạn luôn tìm kiếm thông tin về lĩnh vực này ngay cả khi nó không liên quan đến công việc hay chuyên ngành bạn học. Bạn có thể ngồi trên máy tính hàng giờ đồng hồ, mày mò tìm cách để làm công việc đó tốt hơn từ rất nhiều nguồn khác nhau. Có thể đó là trang web Việt Nam, trang web nước ngoài, diễn đàn, forum, bài viết hay video liên quan. Bạn không ngại đọc những cuốn sách, bài hướng dẫn về chủ đề này cho dù nó được viết bằng ngôn ngữ khác và gây cho bạn không ít trở ngại. Bạn luôn khao khát cập nhật những thông tin mới nhất về chủ đề này và mong muốn mình sẽ là người được biết đầu tiên.
  • Thứ hai, bạn không hề cảm thấy thiếu năng lượng khi làm điều đó. Bạn có thể thức đến 1, 2 giờ sáng để may những chiếc túi da hoặc viết cuốn sách của mình. Bất cứ thởi điểm nào, bạn luôn cố gắng tìm kiếm những khoảng thời gian trống trong ngày để nghĩ về nó, để thực hiện nó. Bạn luôn hy vọng có thể làm việc đó một cách hiệu quả hơn. Bạn trau chuốt cho tác phẩm của mình để nó trở nên hoàn hảo nhất.
  • Thứ ba, bạn tự hào và vui sướng khi chia sẻ những thành quả của mình.
  • Thứ tư, bạn không quan tâm đến những lời chê bai chỉ trích của người khác về đam mê của bạn. Ngược lại, bạn lại cảm thấy rất hạnh phúc và sảng khoái khi có người ủng hộ. Cho dù thế nào, bạn vẫn muốn thực hiện điều đó.
  • Cuối cùng, bạn mơ ước mình có thể bán được sản phẩm này và tạo được nhiều giá trị hơn nữa trong lĩnh vực bạn đang đam mê. Bạn cũng muốn nhiều người tham gia cùng bạn để thực hiện và sẵn sàng chia sẻ, hướng dẫn cho những người mới.

Bạn đã có bao nhiêu dấu hiệu cho ước mơ của mình?

Ngoài ra, còn một cách nữa để bạn xác định được đâu là ước mơ và đâu chỉ là sở thích. “Điểm khác nhau giữa yêu một người và thích một người là gì? Dấu hiệu của tình yêu là gì?”

Tình yêu chỉ có một nhưng những thứ tương tự như tình yêu thì lại rất nhiều. Cảm xúc tương tự yêu đó được đặt nhiều tên khác nhau như cảm, thích, quý, mến … Bạn có thể dễ dàng bị cuốn hút bởi một hay vài đặc điểm của người khác, và từ đó có thể dẫn đến một tình yêu. Tuy nhiên, có một sự thật là để biết mình có yêu một người hay không, bạn không thể nào dựa vào những đặc điểm của đối phương, kể cả hình thức lẫn nội dung!

Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng, phần bản chất bên trong người yêu mình mới quan trọng vì bề ngoài quá dễ thay đổi. Điều đó đúng nhưng chưa đủ. Đã bao giờ bạn chứng kiến tính cách của một người mình yêu thương thay đổi? Có thể đó là một tai nạn, một hiện tượng, một cú shock mà tâm tính người đó thay đổi hoàn toàn. Lúc đó, tình cảm của bạn dành cho người đó thế nào?

Vì vậy, việc xác định mình yêu một ai, không phụ thuộc vào đối phương. Đơn giản tình yêu đó là của chính bạn, không thể nào liên quan đến người khác. Nếu như chúng ta nói rằng chúng ta yêu một người nào đó vì tính cách người đó dễ thương hay một ngoại hình hấp dẫn thì có lẽ đó chưa phải là tình yêu. Vì một người như vậy thì ai cũng có thể yêu thương được, không cần một tình yêu từ chúng ta. Tình yêu đối với tôi cùng với cảm xúc là một sự nhận thức song hành là ta đồng cảm, thấu hiểu và yêu cả những điểm chưa hoàn thiện của người yêu. Chính vì vậy, để có thể xác định được mình yêu một người bạn phải tìm hiểu từ chính bản thân mình, không phải đối phương. Đó là hành trình tìm kiếm những dấu hiệu bên trong chúng ta.

  • “Bạn có mong muốn gặp lại và luôn chờ từng ngày để gặp lại người ấy?”
  • “Khi ở cạnh người ấy, bạn có luôn cảm thấy thoải mái vì được là chính mình?”
  • “Có đôi lúc mối quan hệ giữa bạn và người ấy thật khó khăn, nhưng bạn không bỏ cuộc vì bạn hiểu được rằng mình rất muốn gắn bó với người ấy?”
  • “Bạn tin chắc chắn mình sẽ hạnh phúc khi ở bên cạnh người ấy?”

Có lẽ dần dần cuốn sách này đang dần trở thành cuốn sách tư vấn về tình yêu mất nên tôi sẽ tạm thời dừng ở đây.

Bây giờ, điều bạn nên làm để xác định ước mơ là đặt những câu hỏi tương tự với bất kỳ hoạt động nào đó bạn yêu thích như: ca hát, khiêu vũ, thể thao, chơi game…

  • “Bạn có chờ đợi được đến ngày đi học khiêu vũ và luôn mong ngóng đến buổi tập?”
  • “Khi ca hát, tinh thần bạn có hết sức thư giãn và thoải mái không?”
  • “Chơi thể thao mệt thật đấy, nhưng bạn thích đến mức có thể chấp nhận luyện tập mệt mỏi hơn nữa để ngày càng chơi giỏi hơn?”
  • “Bạn có hạnh phúc và mãn nguyện khi chơi game không?”

Những biểu hiện bên ngoài có thể đánh lạc hướng bạn, nhưng những dấu hiệu bên trong bạn sẽ có tính chính xác cao hơn. Hãy tin vào trực giác, cảm xúc và suy nghĩ của mình để tìm được những gì bạn đam mê. Khi bạn theo đuổi được điều này, cuộc sống trong mơ của bạn đang dần trở nên rõ rệt hơn. Bạn cảm nhận được từng tế bào trong cơ thể mình reo lên sung sướng.

Tại sao lại không biến cuộc đời bạn, công việc mỗi ngày của bạn trở thành điều bạn mơ ước? Thay vì bạn phải dành cả tuần để làm một công việc buồn tẻ, chỉ để có trang trải cuộc sống và dành những ngày nghỉ hiếm hoi để trải nghiệm cảm giác đam mê qua việc chơi tenis, bóng rổ hay khiêu vũ. Bạn sẽ lựa chọn như thế nào? Hãy tự mình kiểm chứng với những hoạt động chung quanh bạn, bạn sẽ xác định được đâu là ước mơ, đâu có thể chỉ là những sở thích nhất thời. Hãy tin vào những dấu hiệu bên trong. Khi đó, bạn sẽ thức dậy mỗi ngày với niềm hạnh phúc dâng trào trong từng hơi thở.

 

Đặng Quốc Bảo

Đi tìm giá trị thật sự con người?

*Featured Image: Cameron Gardner Photography

 

Con người sợ tự do và trách nhiệm, do vậy họ tình nguyện ẩn thân trong cái nhà giam do chính mình tạo ra

Nếu nói về giá trị con người chúng ta không thể chỉ dựa trên hai chỉ tiêu vật chất và tinh thần? Bởi vì, sẽ có người được cái này, mất cái kia, hay cả hai. Thậm chí dựa trên hai tiêu chuẩn này cũng chưa toàn vẹn, bởi những giá trị này có thể thay đổi theo thời gian, bởi cuộc đời có lúc “lên voi, xuống chó”. Giá trị con người không tự người khác mặc định cho anh ta, được xu nịnh hay tân bốc lên với một giá trị ảo và thông qua một vụ scandal ầm ĩ tai tiếng nào đó.. Có người thì có giá trị đối với người này nhưng với người khác thì không có giá trị. Như vậy giá trị thật sự con người nằm ở đâu?

“Chân giá trị của mỗi người không nằm trong bản thân anh ta, mà nằm ở những sắc màu và đường nét đã trở nên sống động trong người khác.” – Albert Schweitzer

Chân giá trị thực sự nằm ở tố chất có sẵn ở mỗi người, ở khả năng phát huy tiềm năng con người của anh ta. Những tố chất này được hình thành thông qua rèn luyện, kiên trì nỗ lực, phát triển cá nhân. Sau đó mang lại sự ổn định, hạnh phúc, thịnh vượng cho xã hội, đó là sự đóng góp mang tính tổng thể cho cộng đồng xã hội.

Những giá trị này do chính tố chất và bản năng của một người tự xây dựng nên, anh ta không cần phô trương danh thế, địa vị, tiền của, chức tước quyền cao. Mà chính sức ảnh hưởng của anh ta đến với bạn bè, gia đình, xã hội, nó không được mặc định bởi một người mà là một cộng đồng. Bên cạnh đó khả năng yêu thương, chia sẻ, đồng cảm ảnh hưởng đến những thành viên trong tổ chức. Cũng như những đóng góp đối với xã hội của anh ta mà không cần báo chí PR, ca ngợi để biết đến “hữu xạ tự nhiên hương”. Giá trị của anh khiến cho người khác cũng phải kính trọng ở đức độ, đối nhân xử thế.

“Điều đếm được không nhất thiết đáng kể; điều đáng kể không nhất thiết đếm được.” – Albert Einstein

Chúng ta không thể dựa trên những gì có thể điếm được có ở một người rồi tự dán cho cái nhãn “người có giá trị”. Giá trị con người không thể đem ra để cân đo đong đếm mà nằm ở khả năng của anh ta phát huy được bản chất, tài năng để đem lại lợi ích cho xã hội. Nếu giá trị đem ra cân đo được thì nó sẽ xuống giá và leo thang thị trường như giá “xăng-dầu” khi đó giá trị được người khác ví như khói ống xe, cuối cùng chỉ là đồ thải đi sau khi đã hết hạn sử dụng.

“Không có giá trị nào trong cuộc sống trừ những gì bạn chọn đặt lên nó, và không có hạnh phúc ở bất cứ đâu trừ điều bạn mang đến cho bản thân mình.” – Henry David Thoreau

Bản thân một người có thể mang lại niềm vui, hạnh phúc, bình an cho một cá nhân cũng là người có giá trị. Tình bạn của một người cũng là thước đo tốt nhất giá trị của anh ta.

Như vậy khi nói đến giá trị một người chính là nói đến bản năng hay tự tánh của một người, trở thành một con người với năm giá trị tiêu chuẩn: “Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín” Đạo Phật gọi là “Phật Tánh”. Đây mới chính là cái gốc giá trị con người, cội nguồn của sự ổn định, phồn vinh, hòa bình, phát triển của xã hội “tự tánh bổn lai diện mục – nhân chi sơ tánh vốn thiện”. Gốc rễ nằm ở chữ “Tâm”.

“Chữ Tâm độc tự thế mà hay
Thành bại nên hư bởi chữ này
Tuổi trẻ gắn rèn, già cố giữ
Cuộc đời gắn trọn cả vào đây”

Hãy là con người có một trái tim biết ơn, trân trọng sinh mạng của mình, học hỏi càng nhiều, chia sẻ với người khác càng nhiều thì cuộc đời càng trở nên tươi đẹp.

 

 

Tuệ Phúc

Lan man một chút về sự cô độc

*Featured Image: Gentle Wolves

 

Tôi đang trong trạng thái vùng vằng giữa việc mua một cuốn sách mà tôi thầm để ý đã lâu nhưng không dám đọc. Tôi không dám đọc sách là vì bác sĩ bảo chỉ số paranoid của tôi rất cao, tuy bà ấy không nói gì về việc nên đọc hay không nên đọc nhưng tôi vẫn tự hiểu được nguyên nhân từ đâu và biết phải làm gì. Thật ra, rắc rối của tôi không phải bắt nguồn từ việc đọc sách mà là từ sự cô độc.

Tôi cũng bình thường thôi, không đẹp cũng không xấu, nói chung là nhìn rất bình thường đến mức có thể quên ngay lập tức từ cái nhìn đầu tiên. Tôi cũng có bạn thân, bạn học, bạn hàng xóm… nói chung là cuộc sống cũng rất là bình thường không có gì đặc biệt lạ để tôi phải xa lánh người khác. Và tôi thích đọc sách… Càng đọc sách tôi lại càng ít kết nối với người khác, như đã nói, tôi vẫn còn đầy đủ khả năng để giao tiếp nhưng bên trong tâm hồn, tôi không cảm nhận được sự đồng điệu từ đối phương. Thế là tôi lại càng đắm mình vào thế giới bên trong sách và cảm thấy nhân vật trong sách mới đúng là bạn của mình. Nói đến đây có bạn đọc nào bỏ chạy chưa? nghe cũng thấy kì kì rồi phải không? Tôi cũng đang tự cười chính mình đây.

Sau rất nhiều rắc rối, tôi nhận ra rằng cuộc đời tôi, chính tâm hồn tôi, bản ngã tôi, cảm xúc của tôi còn thú vị hơn sách nhiều. Cho nên tôi quyết định chia tay tạm thời với sách để kết nối với chính mình, lắng nghe chính mình, kết nối với cuộc đời, lắng nghe cuộc đời. Tôi khám phá ra nhiều điều bất ngờ từ ngày đó. Tôi khám phá ra rằng tôi cũng có một phần tăm tối không dám để cho người khác biết, tôi cũng có một phần đẹp đẽ vô cùng mà tôi cũng không muốn khoe khoang gì lắm, tôi cũng biết yêu, tôi cũng biết ăn năn khi lầm lỗi, tôi tránh xa những người bạn không tốt và biết tự tha thứ cho chính mình.

Tôi bắt đầu biết cách đương đầu với sự sợ hãi, biết mình đang đứng ở đâu trong cuộc đời của ai kia, biết mình có gì, muốn gì, có thể làm được gì và biết yêu thương bản thân…  Tôi không còn sợ cô độc nữa, cũng không thích thú gì với nó nữa. Khi tôi ở một mình, tôi tự làm cho mình vui, khi tôi ở với bạn bè, tôi tìm cách làm cho họ vui và vui cùng với họ. Tôi quan tâm đến họ và tôi biết họ cũng quan tâm đến mình, thế là đủ. Tôi không cô độc, dù cho là họ chắc chắn không hiểu nhiều về tôi lắm vì chính tôi cũng chưa chắc đã hiểu hết về bản thân mình.

Vừa rồi vì lang man trên internet tìm thông tin về cuốn Khởi Sinh Của Cô Độc (Paul Auster) tôi vô tình đọc được bài viết của ai đó về sự cô độc của ảnh. Ảnh bảo rằng ảnh “thích thú với sự cô độc”, tôi chỉ bị ấn tượng bởi sáu chữ đó thôi và vì vậy tôi cũng chỉ nhớ có bấy nhiêu đó thôi. Tôi hơi bị “kị” mấy bạn có suy nghĩ như vậy vì tôi đã từng sống như vậy, điều đó hoàn toàn không tốt cho sức khỏe tâm thần của một người.

Tôi, hiện tại, rất muốn ra ngoài, bơi, đi dạo, tám chuyện với bạn thân, cười thật nhiều và làm việc thật nhiều đến khi được nằm lên giường là ngủ ngay lập tức. Thời gian này, tôi thấy cuộc sống của tôi có chất lượng hơn việc khép lòng mình, cắm cúi đọc sách và chiêm nghiệm thật nhiều xem sách nói gì, mình hiểu đến đâu rồi đem điều đó ra để đánh giá người khác…

Thật sự thì con người chúng ta là những cá thể riêng biệt nên việc cô đơn là chuyện bình thường nhất trên thế gian, chúng ta đến chỉ có một mình và ra đi cũng chỉ có một mình, chúng ta đau một mình, chúng ta vấp ngã và cũng đừng dậy có một mình… Chính vì vậy mà việc chúng ta chia sẻ cùng nhau mới là điều mà chúng ta cần hướng đến chứ. Nghệ thuật không phải là vì điều đó hay sao? Người ta viết sách kể chuyện để làm gì?

Người ta bộc lộ bản thân qua nghệ thuật, theo cách riêng của mỗi người, cho dù là theo cách gì đi nữa thì cuối cùng cũng là muốn chia sẻ và được chia sẻ. Có thể sự im lặng khiến bạn trông có vẻ rất thông minh nhưng nếu điều đó làm bạn cảm thấy cô độc thì đừng làm như vậy nữa. Nếu các vĩ nhân phần lớn đều ít nói và làm nhiều khiến cho bạn thích thú muốn trở nên giống họ, nhưng điều đó làm cho bạn cảm thấy cô độc thì hãy dừng lại. Đừng tự cô lập chính mình vì chắc chắn sẽ có người lắng nghe bạn, hiểu bạn nếu bạn dám đập bỏ bức tường bao quanh mình để biến nó thành một cây cầu.

Nếu như bạn vẫn chưa tìm được người đó thì hãy trở thành một người như thế. Bạn biết luật hấp dẫn chứ? Bạn là kiểu người như thế nào, bạn sẽ thu hút kiểu người như thế ấy. Đơn giản thế thôi. Hãy bắt đầu từ chính mình. Hãy mở lòng…

“It’s okay to feel lonely” 

Bạn không cô độc nếu bạn biết làm bạn với chính mình. Còn nếu bạn cảm thấy cô độc thì điều đó không hề ổn tí nào.

 

Quyên Quyên

Nếu bạn không biết mình đang tìm kiếm điều gì, hãy bắt đầu với sự thật

*Featured Image: Emmy

 

Hãy chuẩn bị tinh thần cho việc tìm kiếm sự thật vì sự thật rất khó tìm và khi tìm được bạn sẽ cảm thấy thật khó hiểu. Đây là châm ngôn của ai đó tôi thật sự không nhớ mà tôi vô tình đọc được bên trong cuốn sách có tên Khởi Sinh Của Cô Độc (Paul Auster). Đến bây giờ tôi vẫn chưa có dịp đặt nó lên kệ sách nhà mình vì nói thật là tôi ớn đọc sách quá rồi, tuy vậy mà tôi vẫn không thể ngừng nghĩ về câu châm ngôn kia.

Sự thật là gì? Tôi phải tìm nó ở nơi đâu? Tôi có cần phải chứng minh rằng tôi có nó không? Tôi có cần phải chứng minh rằng mọi người đã sai và tôi đúng không? Mà có cần thiết phải tìm kiếm sự thật không bởi vì tôi chỉ muốn tin vào những gì tôi cảm thấy thoải mái? Sự thật có ích lợi gì cho tôi? Vân vân và vân vân các bạn hoàn toàn có thể kéo dài thêm danh sách bằng những câu hỏi của riêng mình.

Tôi không định sẽ đưa ra định nghĩa cho sự thật đâu, vì các bạn hoàn toàn có khả năng hiểu điều đó bằng chính kiến thức và kinh nghiệm sống của các bạn. Nếu tôi đưa ra một định nghĩa của riêng tôi e là dễ tạo nên sự tranh cãi với nhau, chuyện đó thật là vô ích. Rồi chúng ta sẽ phải tìm sự thật ở nơi đâu? Sách? Triết học? Tôn giáo?… Nếu các bạn thật lòng muốn tìm, các bạn sẽ thấy nó có mặt ở khắp mọi nơi cho nên không cần phải lo lắng nhiều quá về điều này.

À, mà viết đến đây tôi bỗng dưng phát hiện ra hình như mình đang giảng giải đạo lí làm người cho bạn đọc hay sao ấy nhỉ? Nếu có thì tôi xin lỗi bạn đọc trước vì tôi không hề có ý như thế. Chẳng qua là tôi mắc bệnh nghề nghiệp vì tôi là dân học tâm lí, và cái thói dông dài này thì bị ảnh hưởng bởi bao nhiêu năm ròng viết tập làm văn ở nhà trường.

Thói quen ấy mà, coi vậy mà nó đáng sợ lắm, nó âm thầm hủy hoại nhân cách của con người ta mà đến lúc ta nhận ra thì đã quá muộn rồi. Giống như bệnh ung thư. Quay lại những câu hỏi trên, tôi thú tội trước là tôi không tài nào trả lời cho bằng hết được các bạn ạ. Chính các bạn phải là người tự hỏi và tự tìm lấy sự thật cho mình vì mỗi một người đều có nhận thức riêng tạo nên sự thật riêng. Điều duy nhất tôi có thể chia sẻ cho các bạn là sơ đồ của một nhà tù và tù nhân chính là tôi, cũng có thể là bạn, là tất cả chúng ta cũng nên.

Tôi như kẻ tù nhân bị xiềng xích bởi thói quen, bị giam cầm bên trong cánh cửa của sự sợ hãi và bị canh gác bởi con quỷ của chính mình. Khung cảnh xung quanh thật sự tối tăm như một phần bản chất của con người chưa được phơi bày ra ánh sáng, và tôi hoặc bạn đang ngày ngày kêu gào, than khóc nơi đó. Ngày lại ngày trôi qua, tôi loay hoay tìm mãi cũng không cách nào thoát ra được ngục tù của chính mình, tôi kiệt sức rồi cũng đành bằng lòng thỏa mãn cơn đói với thứ thức ăn mang tên ảo tưởng và dối trá.

Tôi tự nhủ với mình rằng điều này chỉ là tạm thời mà thôi, mình chỉ tạm thời ăn cái thứ “tự lừa dối bản thân” để sống, sống cái đã rồi mới có thể tìm tự do được chứ. Nhưng đến khi tôi sực nhớ ra nhiệm vụ của mình thì đã 24 năm trôi qua rồi, tôi đã tự ru ngủ bản thân mình trong cái nơi tăm tối đó, tôi đã bắt đầu cảm thấy nơi này cũng không đến nỗi tệ, cũng khá là thoải mái, cũng… tốt. Thậm chí ngay cả khi thói quen được tháo ra khỏi cổ tôi cũng không muốn đi đâu nữa. Việc gì tôi phải đi đâu cho cực cái thân? Ở đây tôi được ăn, được sống, không mệt nhọc gì lắm ngoài cái hơi bất tiện là không có tự do thôi. Tôi cần gì cái thứ đó nhỉ? Nó có cho tôi ăn thứ tôi đang được ăn hay không? Có tự do mà đói thì tôi đếch cần. Thôi kệ…

Các bạn có biết câu chuyện ngụ ngôn về cái hang của Plato không?

Chuyện kể rằng trong một cái hang lớn kia, có những tù nhân bị nhốt từ lúc mới sinh ra. Toàn thân họ bị trói bất động vào những chiếc ghế đặt ngang hàng đầu họ lúc nào cũng bị cột chặt chỉ có thể nhìn hướng thẳng về phía trước. Đối diện các tù nhân là một bức tường phẳng, phía sau họ là một ngọn lửa lớn luôn cháy sáng. Giữa ngọn lửa và hàng tù nhân là một lối đi, trên đó có nhiều biểu tượng cây cỏ, muông thú, và đồ vật. Các đồ vật được điều khiển di chuyển qua lại bởi những tên cai ngục. Những tên cai ngục tạo nên những vở kịch rối bóng trên tường bằng cách di chuyển những con rối, tạo tiếng động, và lồng ghép tiếng nói của họ vào cử động của sự vật.

Bởi vì tù nhân không nhìn được những gì diễn ra sau lưng nên toàn bộ những gì mà họ nhận biết được là từ những ảnh bóng trên bức tường và âm thanh vang vọng trong hang. Tù nhân nhận dạng, đặt tên cho những cái bóng, giải thích chúng, và tưởng tượng về chúng. Họ hoàn toàn ở trong một thế giới bóng tường. Những tù nhân ngồi gần kề trao đổi với nhau, đánh giá, dèm pha, và chê bai lẫn nhau về trình độ hiểu biết của họ về thế giới ảo ảnh đó. Ngày kia, một tù nhân thoát ra được khỏi cái ghế cùm, anh theo ánh sáng và tìm ra đến được cửa hang. Ở ngoài cửa hang, lần đầu tiên anh nhìn thấy thế giới thực được hiển thị rõ ràng dưới ánh sáng mặt trời. Anh nhận ra rằng từ trước đến nay, những gì mà anh biết được chỉ là một thế giới ảo vô thực ở trên tường.

Người tù tự do, sau khi đã nhìn thấy ánh sáng mặt trời và nhận thức được thế giới thực. Anh quay trở lại hang và bắt đầu kể cho những tù nhân trong hang về thế giới bên ngoài. Anh đã thất vọng vì không những họ không tin vào những gì anh nói mà còn cười nhạo vì thấy anh bị quáng mắt và ngã do không còn quen với ánh sáng tối tăm trong hang. Nguyên nhân vì người tù tự do đã quen thuộc với ánh nắng mặt trời nên chưa thích nghi với bóng tối.

Đây là câu chuyện của sự ngu dốt mà ngu dốt thì không có muốn được tự do và vì vậy cũng không có khả năng tiếp nhận sự thật. Nhưng tôi thiết nghĩ tất cả chúng ta ở thời đại này thì không hề ngu dốt tẹo nào, ngược lại nữa là đằng khác vậy mà tại sao chúng ta vẫn chưa được tự do? Có ai trong các bạn nghĩ rằng mình thật sự tự do không? Tìm được tự do các bạn sẽ tìm thấy sự thật và ngược lại. Thật ra, sự thật và tự do là hai chiều của một con đường, là hai mặt của một tờ giấy, tìm được cái này các bạn tự nhiên sẽ có được cả cái kia.

Tôi muốn hỏi các bạn rằng: Các bạn có đang đi cùng chiều với đám đông không? Các bạn có sợ hãi bước ngược chiều? Các bạn nghĩ mình khác biệt hay chỉ là sự cá biệt? Các bạn có đang tự ru ngủ chính mình? Các bạn thật sự chấp nhận chính mình hay đó chỉ là sự dễ dãi với bản thân?

Điều cuối cùng tôi hy vọng bạn có can đảm tự hỏi chính bản thân rằng: “Ta sợ hãi điều gì nhất?” Phải là sự sợ hãi chứ không là gì khác được, không phải là sở thích hay sở trường mà chính là sự sợ hãi. Hãy đối diện với con quỷ của chính mình, nếu không giết được nó thì mời nó uống trà đi. Sự thật của chính bạn nằm đằng sau cánh cửa sợ hãi và bị canh gác bởi con quỷ của bạn đó.

 

Quyên Quyên

Sĩ Diện Hảo Là Con Dao Hai Lưỡi

*Featured Image: Bob Bauer

 

Khi tôi tìm kiếm định nghĩa hai từ SĨ DIỆN trên Google đa phần các kết quả tôi nhận được là: “Những cái bên ngoài làm cho người ta coi trọng mình khi ở trước mặt người khác. Muốn làm ra vẻ không thua kém ai hoặc che giấu sự kém cỏi của mình để mong được người khác coi trọng (vì sĩ diện mà giấu dốt.” Vậy với bạn sĩ diện là gì? Còn đối với tôi nó là cả một câu chuyện mà tôi sắp kể, à không… tôi gọi những việc tôi sắp viết dưới đây là tâm sự được không?

Hầu hết chúng ta đều có cái sĩ diện riêng, tôi đã từng “mang vác” nó nhiều đến nổi tôi vô cùng ái ngại khi ra đường với đôi dép lê sờn, bộ quần áo cũ kĩ hay đơn giản chúng không hợp thời, rồi tôi lại sợ cái nhìn khẩy khàng của mọi người khi tôi bảo mình đang học ở ngôi trường nào, tôi lại vô cùng mắc cỡ khi giao tiếp với người lạ khi mình không cao ráo, xinh đẹp.

Tôi cố tạo cho mình một vẻ bề ngoài bóng bẩy hơn bởi những món đồ hợp thời trang hơn, nói mình biết làm và làm tốt abcxyz… Để nhận lấy sự thỏa mãn của bản thân, để nuôi cái sĩ diện, để nó sống tốt cho đến khi tôi bàng hoàng nhận ra tất cả những điều đó là hoàn toàn vô nghĩa, tôi bắt đầu sợ hãi chúng, tôi tự hứa với lòng phải sống với cái sĩ diện thật đúng nghĩa chứ không bao hàm sự hào nhoáng bóng bẩy ngoài thân.

Trước khi tôi rút ra được bài học đó không ít lần chính bản thân tôi đã học được rất nhiều từ những người xung quanh mình, đa phần mọi người đều sống quá ảo tưởng về giá trị bản thân, vì sĩ diện mà tiêu xài hoang phí, họ sống hoàn toàn thiên về vật chất, nếu nói sống mà không vì vật chất đó là dối lòng, nhưng việc tôi đang bàn đến là có một bộ phận sống vì cái sĩ diện của mình mà bất chấp tất cả, bất chấp cả hệ lụy sau đó thể nào chỉ để nuôi dưỡng sĩ diện.

Người thì làm lương tháng chẳng bao nhiêu thế nhưng cũng ráng đi mua trả góp, thậm chí là vay mượn để mua được chiếc xe ga đắt tiền, cái điện thoại cao cấp, cái túi hàng hiệu,.. Để nhận được ánh mắt “ngượng mộ” của mọi người xung quanh là cô ấy giàu, anh ấy giỏi? Xin thưa… Ừ thì người ta có ngưỡng mộ đó nếu như những món đồ bạn đang có do chính công sức bạn tạo ra, do mồ hôi nước mắt bạn làm và dành dụm mua được chứ không phải là vay mượn hay theo kiểu bất chấp tất cả nhân quả, kiếm tiền đen trái mà có được.

Bạn đang sống trong cái xã hội mà nếu như bạn ra đường với một chiếc xe đạp tồi tàn người ta sẽ nhìn bạn với ánh mắt khác khi bạn chạy một chiếc xe hơi hay một chiếc tay ga đắt tiền mặc dù thật ra có khi trong số những người ăn mặc xuề xòa, chạy xe đạp ấy lại là doanh nhân hay một người giàu có thành đạt. Và chắc gì một người chạy xe hơi đã là giàu?

Tôi còn nhớ một hôm Thầy của tôi khi đang dạy trên lớp, thầy có kể cho cả lớp nghe một câu chuyện, rằng thầy có một anh bạn nhà kinh doanh vàng, anh ấy kể lại với thầy có hôm nọ một khách hàng ăn vận như một ông nông dân, quần áo lấm lem, tay thì cầm cái bị trong quê mùa cục mịch, vị khách đó vào cửa hàng nhìn một lượt các sản phẩm, rồi anh chủ buộc miệng hỏi: “Bác định bán hay cầm vàng?” Vị khách hàng nhìn anh này và bảo: “Tôi muốn mua 20 cây vàng, giá thế nào chú?” Thầy tôi chỉ kể đến đây thì tôi đã hình dung ra được vẻ mặt của ông chủ tiệm vàng thế nào rồi.

Thật ra đến giờ này tôi vẫn chưa được tiếp xúc nhiều với những người thành đạt, nhưng một vài người tôi có cơ may biết đến đa phần rất giản dị, một ông anh là trưởng phòng một công ty lớn với mức lương hơn 20 triệu vẫn chạy chiếc xe Wave Honda, xài chiếc điện thoại bình thường, tôi hỏi anh sao anh không mua những thứ tốt hơn khi anh có thừa khả năng mua chúng, anh chỉ nói với tôi: “Tất cả những cái đó không cần thiết em à, anh đang dành dụm để mua đất, mua nhà để lập gia đình và lo cho tương lai các con anh sau này thôi, anh nghĩ nhưng cái đó mới thật sự cần thiết.”

Tôi không phủ nhận mình là một người sống vô cùng sĩ diện nhưng khi suy nghĩ lại tài chính gia đình, nghĩ về ba mẹ, tôi vô cùng hổ thẹn và cho dù gia đình có giàu có, đồng tiền bạn đang xài chắc chắn nó không phải là của bạn và ba mẹ bạn không thể nào bên bạn suốt đời, dẹp bỏ cái sĩ diện đó đi! Hãy sống thật với bản thân mình, bạn đang chạy xe đắt tiền, xài điện thoại hàng hiệu trong khi ba mẹ hay vợ con bạn đang sống vất vả, họ đang làm việc cực khổ chỉ để nuôi sống bản thân hằng ngày.

Bạn không lo cho họ, bạn không nuôi được họ mà bạn chỉ đang lo và nuôi tên khốn sĩ diện đáng chết của bản thân, tỉnh dậy đi… Chả ai ngưỡng mộ hay nể bạn vì những thứ đó cả khi họ biết bạn là một đứa chẳng giàu có gì, ba mẹ/vợ chồng/con cái bạn thiếu thốn thế nào trong khi bạn đang cưỡi cái xe SH hay Piaggio, cầm trên tay chiếc Iphone đắt tiền thì họ chỉ cười vào mặt bạn, cười cho sự hào nhoáng nhất thời đó, cười cho ảo tưởng về bản thân của bạn. Tất cả chỉ là sĩ diện hảo, hãy dẹp bỏ nó và sống thật với chính mình mà thôi.

KẾT…

Thật ra trên đời này ai cũng phải có chút sĩ diện nhưng sĩ diện ở đây là việc lấy sự hổ thẹn của bản thân không bằng ai mà cố gắng, biết vui vì những gì mình đang có, sống tốt vì gia đình, vì những người mình yêu thương, không ai cấm bạn mua những thứ bạn thích hay những món hàng hiệu đắt tiền cả nhưng trước khi mua nó hãy suy nghĩ xem bạn có đủ khả năng? Và bạn thực sự cần nó hay không? Hay bạn mua chúng chỉ để khoe mẻ? Nếu cứ tiếp tục sống với sĩ diện hảo đó thì không sớm không muộn bạn cũng sẽ “chết”. Chết vì nợ nần chồng chất, chết vì người khác coi thường khinh rẻ bạn, vậy bạn chọn sống với nó hay dẹp bỏ nó? Quyết định là ở bạn.

 

 

Nguyễn Diệp Huỳnh Trang

[THĐP Translation™] 6 ngộ nhận thường gặp về Bitcoin

1
Featured image: Habarithor, Wiki Commons

1. “Bitcoin là ảo suy ra nó không có giá trị”

Một người bạn của tôi, anh Cơm Thiu, có bình luận trong một bài viết tôi đăng trên FB như sau:

“Ý tưởng cũng ảo nhưng không có ý tưởng thì chả có cái gì thật hết. Theo mình, ảo hay thật ở chỗ nó có tác động đến thế giới như nào, tính vật lý hay phi vật lý không có ý nghĩa mấy.”

Facebook Likes, Followers, lượt views, đồ vật trong games và rất nhiều thứ khác cũng là ảo, nhưng vẫn có những người sẵn sàng bỏ tiền ra để mua chúng. Đối với họ những thứ đó có giá trị. Tôi vẫn luôn lặp đi lặp lại trong các bài viết nói về Bitcoin của mình rằng, giá trị là một khái niệm chủ quan, nó có giá trị đối với những người coi nó có giá trị, hay nói cách khác là có thể bạn không nghĩ nó có giá trị không có nghĩa là người khác cũng nghĩ như bạn. Đối với rất nhiều người, họ xem Bitcoin là có giá trị và sẵn sàng bỏ ra vài trăm đô để sở hữu một bitcoin.

Hãy tự mình cảm nhận lấy mọi thứ!

*Featured Image: Yasser Bassurah

 

Mỗi tối thứ năm tôi giặt đồ. Không hiểu vì sao mỗi lúc như vậy, mấy đứa em lại xúm vô bình luận loạn xạ, lải nhải suốt: “Anh lại ngâm đồ nữa à?”  “Anh giặt nhanh chứ để lâu bốc mùi đó”  “Anh xuống giặt đồ đi kìa…” blah blah… Ừ, tôi ôm đống đồ xuống, bỏ vô thau rồi ngâm xà bông. Xong để đó lên phòng lướt web tiếp. Tụi nó lại tiếp tục càm ràm, hối thúc: “Anh giặt đi chứ để khuya” …đủ thứ. Rốt cuộc, tôi vẫn xuống giặt, có trễ hơn dự kiến. Nói chung có rất nhiều người hối thúc, lải nhải và càm ràm nhưng rốt cuộc vẫn là chỉ mình tôi giặt đống đồ của mình, khiêng cái thau nặng trịch và lọ mọ phơi đồ giữa đêm khuya.

Chuyện này làm tôi liên tưởng đến chuyện yêu đương, chuyện vợ con và cuộc sống hiện tại của mình… Điều này như một quy luật!

Một người anh thân thiết đã từng nhận xét tôi là người có tính tự chủ cao, đó là điểm mạnh, nhưng cũng là điểm yếu. Tôi thích làm mọi việc theo ý mình, nhưng không phải là mẫu người bảo thủ hay thống trị. Đơn giản là tôi muốn tự mình tạo nên những giá trị. Tôi suy nghĩ ra nó, thực hiện nó và làm nó thành công. Có thể lấy ý tưởng hay điểm tựa ở đâu đó, nhưng luôn biết cách tạo nó thành của mình, gần như, không còn nhận ra phiên bản cũ là gì. Có thể tôi giỏi ở việc đó.

Như câu chuyện tôi đã kể ở trên, mọi chuyện diễn ra trong cuộc sống mình, sẽ có rất nhiều người góp ý, khuyên nhủ, cố vấn hay đưa ra lời khuyên. Cũng có người sẽ chỉ đưa ra những bình luận hay tệ hơn là chỉ trích. Nhưng, rốt cuộc, tôi thấy rằng, quyết định cuối cùng vẫn ở bản thân mình và tôi, chứ không một ai khác, sẽ chịu trách nhiệm cho quyết định cuối cùng đó. Giống như một game show truyền hình, sau nhiều gợi ý, khảo sát, suy nghĩ, người chơi phải tóm lại trong câu nói: “Câu trả lời cuối cùng của tôi là…” Kết quả cuối cùng sẽ dựa trên câu trả lời cuối cùng đó chứ không phải bất cứ gợi ý nào từ khán giả. Nếu sai, không ai có thể nhận hậu quả thay bạn ngoài việc lải nhải: “Đấy, tao đã bảo rồi…”

Tôi có quen biết kha khá những người thành công ngoài xã hội, thỉnh thoảng vẫn xin lời cố vấn từ họ. Tuy nhiên, vẫn không thể nào “cảm” được những lời tư vấn đó. Cuộc sống của mỗi người mỗi vẻ, tất nhiên không thể đem khuôn mẫu của người này áp đặt lên người kia. Dầu tin rằng cuộc sống có những quy luật kiểu mẫu, tôi vẫn không thích tuân theo những quy luật đó. Hay nói đúng hơn, tôi không thích sống bằng kinh nghiệm của người khác.

Nói một cách thành thật, tôi công nhận việc học hỏi kinh nghiệm, thất bại hoặc thành công của người khác là một điều đúng đắn, tôi vẫn không thể nào thuyết phục bản thân làm theo điều đó. Người ta bảo đi con đường đó sẽ đến ngõ cụt, tôi sẽ bảo, để tôi đi xem, không phải chỉ là để tìm xem có cái lối ra nào không mà đơn giản chỉ để biết cảm giác đến ngõ cụt nó là thế nào. Thật điên rồ! Thế nhưng tôi vẫn thích sự trải nghiệm như vậy.

Hơn ai hết, tôi biết, tôi có cách cảm nhận mọi chuyện không giống với người khác. Họ đã thực hiện nó và đưa ra cảm nhận, vậy thì tại sao tôi không tự thực hiện và đưa ra cảm nhận của chính mình. Có thể bài học sẽ giống nhau, nhưng chắc chắn rằng, mức độ sâu sắc mà nó tạo ra sẽ khác biệt rất lớn. Và tôi thấy, điều đó thật tuyệt vời. Dùng chính bản thân mình làm thí nghiệm, lôi hết mọi giác quan ra chạm lấy mọi thứ, theo cách rất riêng, nó là của riêng tôi.

Những điểm tương đồng kết nối những con người đồng điệu với nhau, bởi vì thế mà nhân vật yêu thích nhất của tôi chính là Steve Jobs. Bỏ qua những miêu tả về thành công hay sự nghiệp lẫy lừng của vị CEO quá cố này, tôi nhớ nhiều nhất đến 2 câu nói trong cuộc đời của ông.

Một lần khi Microsoft đề nghị bán hệ điều hành Window cho ông, ông mạnh mẽ tuyên bố rằng: “Nếu tôi thích, tôi sẽ tự tạo ra nó.” Câu nói thứ hai, rất quen thuộc, nhiều người đã thuộc làu: “Hãy cứ khát khao, hãy cứ dại khờ.” Ai muốn hiểu sao thì hiểu, riêng tôi có cách cảm nhận của riêng mình, ở vị CEO này, việc sáng tạo ra giá trị cá nhân là vô cùng quan trọng, và để thực hiện điều đó, có thể, cần phải “điên rồ, dại khờ, liều lĩnh …” Sản phẩm mà ông tạo ra là minh chứng hoàn hảo cho những tuyên ngôn đó.

Tôi không tán thành việc một số người trích dẫn một số câu danh ngôn của những nhân vật nổi tiếng như là một tuyên ngôn cho chính mình mà không đưa ra bất cứ một trải nghiệm riêng nào cho việc đó. Sao không tự mình đi mà khám phá rồi đưa ra tuyên ngôn cho bản thân, mặc kệ sai hay đúng, thì đó cũng là kinh nghiệm riêng biệt của chính bạn mà thôi. Dù là nhỏ bé, bạn vẫn có thể tự hào mà tuyên bố với thế giới rằng bạn đã vạch được một con đường in dấu chân mình.

Tại sao, đam mê du lịch vẫn luôn cháy bỏng trong mỗi người dù mọi thông tin về mọi nơi trên Trái Đất hầu như đã được khám phá và miêu tả đầy đủ. Có chăng là, trong bản thân mỗi chúng ta, hiện hữu một khao khát được tự mình chinh phục, tự mình cảm nhận, tự đặt bàn chân mình lên những nẻo đường lạ lẫm, tự hít lấy bầu không khí trong mát của một vùng đất xa xôi rồi thốt lên rằng “thật là tuyệt”. Tin tôi đi, cho dù hàng triệu người đã phát biểu cùng một câu đó, thì nó vẫn sẽ là của riêng bạn mà thôi, không một ai có thể khiến bạn cảm nhận được nó theo một cách độc đáo như thế.

Chúng ta vẫn thường hay nghe rằng: “Cuộc sống quá ngắn ngủi để sống cuộc sống của người khác.” Bạn có tin như vậy không, mà hình như câu nói này cũng xuất phát từ vị tiền bối Steve Job đáng kính của tôi thì phải. Nói thật nhé, tôi biết điều đó đấy, nhưng vẫn từng thử sống cuộc đời của người khác xem nó ra sao, cũng thú vị, nhưng tôi rút ra một điều rằng: Tôi chả cảm nhận, chả học được cái quái gì mà cuối cùng người chịu hậu quả là tôi chứ không phải họ.

Lọ mọ giữa đêm khuya cuộc đời, cảm nhận hơi lạnh của bóng đêm, suy tư về cuộc sống từ những điều bình thường.

 

AVKH