22.9 C
Da Lat
Thứ Bảy, 20 Tháng 12, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 253

Yêu không bao giờ khổ, yêu sai mới khổ

*Featured Image: Tree House Photography

 

Con người ta thật kì lạ, suốt ngày than vãn rằng tình yêu chỉ khiến người ta đau khổ, yêu là muộn phiền, ưu tư nhưng rồi vẫn lao đầu vào yêu mà thật sự không biết nguyên nhân cho cái sự đau khổ ấy là gì, để rồi cứ lận đận trong bài ca phiền não dài bất tận. Yêu không bao giờ là khổ, những điều kiện, yêu cầu mà bạn đặt ra cho chính mình, cho người mình yêu và cho cả tình yêu đấy không được đáp ứng mới làm bạn khổ.

Đó là những điều kiện trong tình yêu làm những người đang yêu khốn khổ. Hầu hết mọi người khi yêu ai đó thì liệu có mấy người tập trung vào việc rằng mình đang yêu, trái tim mình đang nở hoa trong an lành, rằng mỗi sáng thức dậy đều thấy hạnh phúc rằng không khí xung quanh ngập tràn tình yêu? Mọi người toàn sa chân vào việc đánh giá đối tượng xem họ có yêu lại mình như mình yêu họ không? Có đáp ứng yêu cầu của chúng ta hay không? Có nghe lời ta hay không? Có chung thủy không? Có luôn ở đó để chúng ta trông cậy không? Mình và người đó có đến được với nhau hay không? Và hàng ti tỉ những thứ khác nữa mà khi câu trả lời là “không” thì chúng ta lại thấy phiền não biết bao.

John Lennon đã nói: “It matters not who you love, where you love, why you love, when you love, or how you love, it matters only that you love.” (Tạm dịch là: “Không quan trọng bạn yêu ai, bạn yêu ở đâu, tại sao bạn yêu hay bạn yêu như thế nào, điều quan trọng duy nhất là bạn đang yêu.”)

Với mỗi một điều kiện đặt ra cho người mình yêu thương thì đó là một quả bom nổ chậm tương ứng. Bạn có đang mang quả bom nào trong người không nếu như bạn thật sự thấy rằng chính bản thân mình cũng không thể kiểm soát được việc nó sẽ nổ bất cứ lúc nào? Những quả bom phát nổ không chỉ khiến bạn tổn thương mà đôi lúc những người xung quanh cũng phải gánh chịu nó cùng với bạn. Như thế có nghĩa là bạn đã tự đặt mình và mọi người vào trong vòng nguy hiểm chỉ vì cách yêu đi kèm với các điều kiện của mình. Có những người vô thức mang bên mình chỉ một quả bom thôi, nhưng họ đưa nó hết từ mối quan hệ này sang mối quan hệ khác. Lần nào nó cũng phát nổ vì cùng một lí do và người đó liên tục than vãn rằng sao cuộc đời thật là bất hạnh, rồi đổ lỗi cho không biết bao nhiêu người mà họ yêu thương.

Cách duy nhất để có được bình an đó là dẹp dần đi những điều kiện từ thô thiển đến tinh vi dành cho người khác mà bước đầu tiên để thực hiện được điều đó là phải tự làm sạch được chính mình, yêu thương, chấp nhận chính mình. Bạn không thể yêu người khác khi bạn không có tình thương với chính mình và bạn cũng không thể sống hạnh phúc trong bất kì mối quan hệ nào khi bạn không sống hài hòa với nội tâm của chính mình.

“Tình yêu là sự vắng mặt của sự phán xét”- Dalai Laima

Yêu đơn giản chỉ là như thế thôi. Khi bạn vẫn còn thấy mình trong những giới hạn của xinh đẹp, xấu xí, thủy chung, phản bội, thờ ơ, nồng nàn, hay yêu là phải như thế này, phải như thế kia thì sự hoàn hảo mà bạn tìm kiếm ở người khác chỉ là một cái khuôn ngớ ngẩn do chính tâm trí bạn dựng lên mà thôi. Sẽ KHÔNG CÓ AI hoàn hảo sao cho vừa cái khuôn đó của bạn được vì mỗi người đã tự hoàn hảo theo cách riêng của mình rồi. Điều bạn cần làm duy nhất là chấp nhận điều đó, thế thôi. Khi bạn hoàn toàn chấp nhận một ai đó như đúng con người họ đang là thì lúc đó bạn đang yêu họ vô điều kiện, bạn đã gỡ bom thành công, bạn sẽ thấy an bình, nhẹ nhàng.

Vậy nên, yêu là việc khó khăn nhất nhưng cũng là việc dễ dàng nhất với ai thật sự biết nó. Hãy cứ hát vang bài ca yêu thương vì có thể ngay giây phút này bạn nhận ra mình đang yêu biết nhường nào cha mẹ, bạn bè, thậm chí cả người mà không yêu lại bạn nữa. Bạn đang yêu, bạn đang hạnh phúc.

 

Vũ Thanh Hòa

Hài Hước Việc Chỉ Trích Top 10 Tựa Sách Bán Chạy Nhất Hội Sách 2014

*Featured Image: Nhã Nam

 

Mấy hôm nay facebook lùm xùm, xúm xít nhau share link của một người nào đó về vụ top 10 tựa sách bán chạy nhất tại hội sách 2014. Người biết viết một tí thì lên án, đả kích, chỉ trích và chê bai. Các nhân vật được ưu ái nhắc tới trong bài viết thì thi nhau dùng chữ nghĩa để lập luận và phản bác. Còn các đối tượng khác thì hùa theo đám đông. THẬT HÀI

Một khi đã là người viết dù viết nghiệp dư hay viết chuyên nghiệp, thì những gì họ viết ra đều là bằng tấm lòng và trái tim của họ, tất cả những thứ ấy đều là những đứa con tinh thần của họ, ai cũng nung nấu khát khao và mơ màng về những cuốn sách riêng của mình. Hài cái ở chỗ, có những người luôn miệng dự tính ra bản thảo này, bản thảo kia cho cuốn sách này cuốn sách nọ, lại lên án những cuốn sách “thị trường”, họ có dám chắc được những cuốn sách sau này của họ cũng không phải là sách thị trường? Cách viết của họ đã tốt như những tác giả “thị trường” này? Trước khi buông lời chỉ trích người khác, hãy xem lại chính mình!

“Đừng than phiền về tuyết trên nóc nhà hàng xóm khi ngưỡng cửa nhà nhà bạn chưa sạch.” – Khổng Tử

Trong nền kinh tế thị trường này thì sách cũng chỉ là một sản phẩm của thị trường, những nhà xuất bản sách, phát hành sách cũng đều dựa trên lợi nhuận để phát triển. Và đã là thị trường thì cũng sẽ có những sản phẩm chất lượng xấu, chất lượng kém, điều quan trọng nằm ở chỗ khách hàng có đủ kiến thức để chọn lựa được thứ tốt nhất cho mình không. Nếu không, thiệt thòi nằm ở phần họ, tự họ ráng chịu. Còn việc bạn xem những cuốn sách đó là những thứ nhảm nhí, vô bổ và tào lao thì bạn có quyền bỏ qua chúng, việc các bạn đưa những thứ mà các bạn cho là vô bổ đem ra để phán xét thì chả khác gì các bạn cũng tào lao như thế.

Tại sao lại có top 10 tựa sách bán chạy nhất ở hội sách 2014 ngỡ ngàng như thế? Tên tác giả được phán xét là thị trường nằm chung với tên nhà văn nổi tiếng. Là do những nguyên nhân nào? Tại sao các bạn không nghĩ tới nguyên nhân xuất phát từ người đọc? Hiện thực, trình độ đọc và văn hóa đọc của độc giả Việt Nam quá kém. Khách hàng mới chính là những người mua sách và tạo nên cái list đó, tại sao không dùng cái list đó để phân tích văn hóa đọc sách của chúng ta hiện nay để cho người đọc thấy nhận thức của họ lệch lạc như thế nào.

Người Việt đang đọc sách theo phong trào, họ hứng thú với những cuốn sách được PR rầm rộ mà không để ý tới nội dung bên trong nó. Họ đọc sách mang tính giải trí là nhiều hơn là sự giáo dục và suy ngẫm, bởi thế xu hướng chọn những cuốn sách đơn giản, dễ đọc, dễ hiểu là phần nhiều. Có cầu thì mới có cung, chính người đọc mới là nguyên nhân của những cuốn sách được cho rẻ tiền ra đời.

Văn hóa đọc bao gồm thói quen đọc sách, khả năng lựa chọn và cách đọc, ở các nước tiên tiến, thói quen đọc sách được giáo dục cho trẻ ngay từ nhỏ, còn ở Việt Nam thì sao, thích thì đọc không thích thì thôi. Tôi đã quá quen với cái việc người nào đó thốt lên rằng: “Tôi không thích đọc sách” Bởi thế cũng chả trách được khả năng chọn lựa sách của độc giả Việt Nam quá thiếu và yếu.

Tất nhiên, mỗi chúng ta đều có những suy nghĩ, nhìn nhận, phán đoán, đánh giá về riêng về sự kiện của hội sách 2014. Nhiều người hùa đi hội sách cũng chỉ cho có phong trào bằng bạn bằng bè? Cơ mà việc chỉ trích tác giả trong top list có làm cho vấn đề được trở nên tốt lên, nó chỉ là con dao hai lưỡi thể hiện sự ganh ghét đố kỵ mà chẳng giải quyết được vấn đề gì của riêng ai. Trên đây cũng chỉ là một vài ý kiến sơ sơ của cá nhân tôi, hy vọng ai đó có thể viết bài phân tích thực trạng văn hóa đọc sách của người Việt qua hội sách 2014.

 

Trang Nguyễn

Cách làm bạn tự hào vì mình là Người Việt Nam

*Featured Image: Kevin O’Connell

 

Lúc này dư luận xôn xao về nhiều vụ việc nói về ý thức của người Việt Nam. Như Bức thư của một bạn người Nhật, việc người Việt Nam ăn cắp, doanh nhân Việt Nam không được đón tiếp tại hội chợ nước ngoài hay vụ việc xách tay hàng trộm cắp của cô tiếp viên Vietnam Airlines bị cảnh sát Nhật Bản bắt giam điều tra. Đến những vụ việc như hôi bia, hôi dưa…

Bạn nghĩ sao về việc này? Hay bạn cũng đang chê bai người Việt Nam chúng ta?

Quan điểm của bản thân mình, chuyện xấu người ta thường quan tâm hơn chuyện tốt. Nếu bạn bị ngã xe ở đường 3/2 hay trong trường đại học cần thơ, sẽ có rất nhiều bạn chạy đến giúp bạn (trừ việc bạn phóng nhanh vượt ẩu bị té nhá). Nếu bạn làm quên gác chân chống khi chạy xe, sẽ có rất nhiều bạn chạy đến nhắc bạn. Nếu một người bạn nào đó gặp khó khăn, nhiều bạn sẽ giúp đỡ. Nếu bạn bị bệnh phải vào việc, bạn bè sẽ đến thăm… Bạn thấy đó, người Việt Nam chúng ta không xấu hay tồi tệ như họ vẫn nói. Cuộc sống của bạn hiện tại, không thể cho là tốt đẹp hoàn toàn. Nhưng nó có làm bạn hài lòng không?

Dì tôi là giáo viên, lúc còn học tiểu học, dì dắt tôi qua đường, bảo phải đi chỗ có vạch trắng cho người đi bộ. Tôi không hiểu tại sao phải đi chỗ đó, nhưng từ đó đến nay, mỗi khi đi bộ qua đường đều đi chỗ có vạch trắng.

Tôi đi học, trường tôi, có nhiều thùng rác bằng con chim cánh cụt và cô giáo chúng tôi bảo, con chim đó ăn rác, nếu các em không cho nó ăn rác, nó sẽ chết đói. Bạn có bao giờ thấy học sinh tiểu học, xếp hàng cho chim rác ăn chưa? Đó là kỉ niệm rất đẹp trong tôi, đến bây giờ, nhiều khi đang đi ở cấp 1, tôi vẫn thường cúi xuống nhặt rác bỏ vào thùng. Thấy những cô, đã có tuổi, phải cúi xuống lụm rác, lau sàn ở cấp 1, thấy thương cô lắm! Sau này bạn đi làm, bạn sẽ hiểu. Mẹ mình, từng đi làm việc nhà, mình ghét bọn ỷ mình có tiền, rồi coi ai không ra gì lắm!

Mình đi chơi với một anh học bên môi trường ở bãi cát, ổng ăn xong, vứt rác xuống sông. Mình bảo anh làm vậy sẽ làm ô nhiễm môi trường. Ổng bảo, bao nhiêu đó không đủ làm ô nhiễm môi trường. Mình cười, đúng, anh có thể học giỏi hơn em, nhưng nếu ai cũng có cái ý thức như anh, thì bãi cát đã trở thành bến rác. Chúng tôi chia tay.

Tôi có một người thầy, thầy bị thương ở chân, bước đi khập khiễng, nhưng đến giờ chào cờ, khi chúng tôi hát quốc ca, thầy vẫn đứng lại, đợi khi chúng tôi hát quốc ca xong.

Tôi có một cô bạn, cô ấy thường sưu tầm những câu nói hay trong truyện tranh, hay lưu những câu chuyện cô ấy sưu tầm trên mạng. Tôi thấy và lấy. Cô ấy bảo, phải ghi tên tác giả khi sử dụng. Tôi thấy vậy phiền phức, ai biết đâu, nhưng cũng làm vì cô ấy cứ mè nheo mãi, nếu không làm thì cô ấy không chia sẻ (hồi cấp 2, tôi biết mạng móc gì đâu mà tìm) Giờ lớn, tôi vẫn hay mè nheo như cô ấy, câu hỏi của tôi trong những giờ báo cáo của nhóm thường là, bạn lấy ý đó ở đâu, của ai, hay đó là quan điểm của nhóm bạn? Đó là sự tôn trọng tác giả, cũng như sự tôn trọng người nghe.

Tôi hay đi mượn đồ, không có thì mượn, bị mẹ la, mẹ bảo: “Người ta cũng như mình, tiết kiệm, tính toán mới mua được mà xài. Không nên cái gì cũng chạy đi mượn. Con mượn rồi lấy gì người ta xài.” Những người đó hình thành nhân cách nơi tôi. Tôi nghĩ mình không tốt. Nhưng từ những bài học nhỏ họ dạy tôi, giữ tôi không trở nên xấu đi.

Bạn bảo, tham vọng thay đổi tư duy của một dân tộc, là đều quá viễn vông

Vậy tôi nói, bạn có thể thay đổi ý thức của những người xung quanh bạn, bạn thấy nó gần gũi hơn chưa?

Các bạn học sư phạm thân mến, một ngày các bạn sẽ trở thành thầy cô của con mình, mình rất mong, các bạn sẽ dạy dỗ con mình thành một người tốt, như thầy cô mình đã từng dạy dỗ mình. Chúng ta là người Việt Nam. Dù bạn có thay đổi màu tóc hay màu da, ông cha bạn vẫn là người Việt Nam. Cái chúng ta có thể làm là làm bản thân mình tự hào vì mình là người Việt Nam và mọi người xung quanh cũng vậy. Sự giáo dục tốt sẽ làm thay đổi tất cả. Phải tin tưởng và thực hiện !

 

Thiên Mai

“Sinh viên Việt Nam làm được, tại sao mày lại không?”

*Featured Image: Zeeyolq Photography

 

Tôi biết một bệnh của sinh viên Việt Nam là tự ti. Tôi cũng có căn bệnh đó. Cho dù rất nhiều người bảo tôi thừa tự tin, nhưng đôi lúc đứng giữa đám đông, tôi vẫn cảm thấy bé nhỏ, kém cỏi và lạc lõng. Đặc biệt khi tiếp xúc với người nước ngoài. Ví dụ như Đức hay Brazil, Nhật Bản chẳng hạn, tôi thường nghĩ: “Tụi nó đến từ nước phát triển, tụi nó hẳn phải giỏi lắm!” Nhưng, có một câu chuyện khiến tôi thay đổi.

Tôi có một người bạn tên Nguyễn Vũ Khánh Minh. Bạn ấy từng đi Kazakhstan (Đất nước nằm ở Tây Á, giáp ranh biên giới Trung Quốc và Nga) trong vòng 8 tuần. Trở về, bạn ấy kể những kỷ niệm 1–0–2 bạn có trong lúc làm cô giáo dạy kỹ năng mềm cho sinh viên trường ĐH IAB (International Administration Business Academy) ở thành phố Almaty. Là người trẻ nhất trong lớp nhưng bạn dám đứng “gõ đầu” cho hàng chục sinh viên Kazakhstan cao hơn bạn hai cái đầu. Bạn chịu trách nhiệm đưa ra những topic để mọi người thảo luận, phản biện, chia sẻ. Một trong những topic hôm đó bạn đưa ra là: “Với 1$ (Bằng 21.000 VNĐ), bạn làm thế nào để gây quỹ trong 3 tiếng?”

Khi topic được đưa ra, các bạn sinh viên Kazakhstan lập tức nhao nhao phản đối! Hầu hết ý kiến cho rằng: “KHÔNG THỂ ĐƯỢC!” “Impossible!” Còn có những ý kiến rất… điền rồ như:

  • Mua một tờ giấy đẹp, mua một cây bút, viết thư cho thần tượng xin gây quỹ.
  • Mua sổ xố, rủi ro cao nhưng có thể thu được rất nhiều tiền.
  • Có người hỏi ngược lại Khánh Minh với thách thức rằng: “Thế thì mày làm bằng cách nào?” (mà mày dám đố tụi tao)

Và khi Minh khẳng định: “Bạn tôi ở Việt Nam đã từng làm được!” thì tất cả đều bất ngờ.

Minh kể với tôi: “Chắc hẳn tao cũng rất bất ngờ, nếu không tận mắt chứng kiến sự thực những đứa nhóc năm 1, năm 2 bằng tuổi tao mà thôi, nhưng đã gây được 800 ngàn, 1 triệu đồng chỉ từ 20 ngàn bé nhỏ.”

Và trước sự ngỡ ngàng của sinh viên Kazakhstan, Khánh Minh bắt đầu kể chuyện.

“Đó là khi tổ chức sinh viên tụi tao làm tuyển thành viên. Tụi tao đưa ra một đề bài cho thí sinh: Trong 3 tiếng, với 20K, hãy xoay sở mang về số tiền lớn nhất để giúp gây quỹ cho một dự án. Và các bạn tân sinh viên đã làm tụi tao sửng sốt. Các bạn không chỉ “think out of the box” mà còn vứt luôn cả cái hộp đi. Đúng nghĩa các bạn đã “phấn đấu xuất sắc” (“Striving for excellence” – Một trong 6 giá trị của tổ chức). Một nhóm đã dùng 20 ngàn mua giấy bìa, dây chỉ màu, làm vòng tay, xúc xắc trang trí thật đẹp, bán thật đắt cho người nước ngoài. Hàng trăm dây chỉ màu đã được bán ra trong 3 tiếng, thu về 800 ngàn. Thậm chí có nhóm không thèm sử dụng đến 20 ngàn. Họ làm một buổi concert nho nhỏ, mang nhạc cụ tới đàn hát với nhau trong 3 tiếng và gây quỹ tại công viên 23/9. Cả hội trường im lặng. Sinh viên Kazakhstan im lặng. Chỉ có tao là không.”

Tôi may mắn được biết nhiều người bạn từng chủ động có một chuyến đi tới Philippin, Indonesia, Malaysia… để trải nghiệm và thay đổi. Và qua những câu chuyện họ kể, tôi nhận ra rằng:

“Càng đi xa, thì những tư duy chúng ta tưởng đúng, càng bị va đập, đổi thay dữ dội. Càng đi xa, chúng ta càng tự tin vào bản thân mình. Vì chúng ta đã làm được những điều bạn tưởng là không thể.” – Khuyết danh

Tôi hiểu, tôi và bạn đều có bệnh tự ti. Vậy thì chúng ta hãy cùng CHỦ ĐỘNG ngẩng đầu lên, bước ra khỏi Việt Nam. Cho những người từ khắp mọi miền trên thế giới này thấy được sắc màu thật sự của tôi và bạn. Khả năng thật sự của chúng ta.

Tôi đang trên con đường biến chuyến đi đó thành hiện thực. Để thấy những nền văn hóa va đập và nứt  vỡ. Để hiểu Việt Nam không kém, để chứng minh Việt Nam không tệ. Để tự tin, để tỏa sáng.

Còn bạn? Có lần nào trong đời, bạn đã từng khát khao một chuyến đi đổi thay?

 

Đỗ Thanh Lam

Đáp án tối hậu – Isaac Asimov

*Featured Image: Alex Grey

 

Ý thức là gì? Đấng siêu nhiên là gì? Ý Thức có tồn tại vĩnh viễn không?… Hàng ngàn câu hỏi như vậy đã ám ảnh chúng ta từ khi con người hằng biết suy nghĩ. Nhưng đáp án tối hậu thì vẫn mãi chưa được tìm ra. Truyện dưới đây như một cách nhìn của Isaac Asimov người viết truyện viễn tưởng hay nhất của thế kỷ trước về ý thức và đấng siêu nhiên.

Ở tuổi 45, Murray Templeton vẫn còn trong tuổi xuân và mọi tạng phủ của anh hoạt động thật hoàn hảo trừ một bộ phận tối quan trọng của động mạch vành tim, và nhiêu đó đã đủ.

Cơn đau xuất hiện đột ngột, lớn dần đến nỗi không thể chịu đựng rồi tự thu lại nhanh chóng. Anh cảm thấy hơi thở của mình chậm lại và một cảm giác êm dịu tràn ngập. Không có gì dễ chịu hơn cảm giác ngay khi cơn đau vừa đi qua. Murray nhận ra thân hình mình nhẹ đi thật nhanh như thể anh đang lơ lửng trong không khí. Anh mở mắt và nhận thấy với thú vị rằng mọi người trong phòng vẫn đang nhốn nháo.

Murray đang ở phòng thí nghiệm khi cơn đau ập đến, không một thông báo trước. Anh ngã xuống chỉ kịp nghe thấy một tiếng kêu thất thanh trước khi mọi thứ bị nuốt chửng bởi sự đau đớn khủng khiếp. Bây giờ cơn đau đã qua đi; trong khi mọi người khác vẫn đang phát rồ và bao quanh lấy thân thể anh trên nền nhà… thì anh chợt nhận ra mình đang nhìn mọi vật từ trên xuống .

Một dưới kia bất động với khuôn mặt trắng bệch, một trên này bình yên quan sát mọi việc. “Thật kì diệu. Bọn ngốc tin cuộc sống bất diệt hóa ra lại đúng.” Anh tự nhủ. Và mặc cho mọi chuyện đang diễn ra trước mắt thì đối với một nhà vật lý vô thần có phần xem thường cái chết, anh chỉ biểu hiện một chút ngạc nhiên và điều đó cũng không mảy may thay thế được phần nào cái cảm giác bình yên anh đang đắm chìm.

Anh tự hỏi: “Liệu một thiên thần hay vật gì đại loại vậy sẽ đến đón mình đây?” Khung cảnh trái đất mờ dần, bóng tối bao trùm ý thức và, ở đằng xa, nơi cuối tầm nhìn, xuất hiện một vàng hào quang, không giống người mà chỉ thoảng tựa một thể nhiệt năng. “Tiếu lâm thay” Murray nghĩ  “Ta mà được lên thiên đàng đấy.” Trong khi ý nghĩ mới chớm lên thì ánh sáng đã biến mất nhưng hơi ấm vẫn còn đây. Cảm giác bình yên không mất đi, mặc dù chỉ còn lại Murray và giọng nói: “Mặc dù làm việc này nhiều lần nhưng sao ta vẫn thấy thú vị về thành công này.”

Murray muốn nói điều gì đó, nhưng anh không còn cảm giác được sở hữu miệng, ngôn ngữ hay chỉ là một dây thanh quản. Mặc dù vậy anh vẫn cố gắng, dù không có mồm, để rung động, để thổi, hay bật ra một từ, bởi cách kết hợp….. vài thứ gì đó. Và chúng bật ra. Anh nghe giọng nói của chính mình, hoàn toàn thân quen và rõ ràng: “Tôi đang ở thiên đàng phải không?” Anh hỏi. “Đây không phải là nơi đúng theo nghĩa của từ ngươi vừa nói” Giọng nói trả lời.

Murray có cảm giác không mấy thân thiện, nhưng anh còn câu hỏi khác để yêu cầu: “Thứ lỗi cho sự ngu ngốc của tôi, người là thượng đế à?” Không thay đổi hay trộn lẫn sắc thái, giọng nói giễu cợt: “Thật kì lạ, mà người ta vẫn luôn hỏi ta như thế, đương nhiên dưới đủ hình thức và luôn không dứt. Ta không thể đưa ra câu trả lời để ngươi hiểu ta là ai? Ta là chính ta. Đó là tất cả những gì có ý nghĩa đối với ngươi mà ta có thể nói được. Ngươi có thể lại gọi ta bằng bất cứ cái tên nào, hoặc không nếu ngươi thích.”

“Vậy còn tôi, tôi là gì?” Murray nói. “Một vong hồn? Hay chỉ là một thực thể có nhân cách?” Anh cố gắng không tỏ ra bực tức, nhưng có vẻ như anh đã thất bại. Do đó trong phút chốc anh đã nghĩ, kết thúc câu nói bằng: “Thưa ngài” hay “Trình ngài” hay thứ gì đó tương tự, để bù trừ cho sự nóng nảy vừa rồi, nhưng anh không tự làm được mặc dù đây là lần đầu anh tự hỏi liệu mình có bị đày xuống địa ngục về thái độ ấy không và hình phạt cho nó sẽ ra sao.

Giọng nói vẫn không tỏ thái độ quá khích: “Thật dễ để giải thích về ngươi, ngay cả khi để cho ngươi hiểu. Nếu ngươi thích có thể tự gọi mình là vong hồn; nhưng thực tế, đó là một mạng lưới trường điện từ có tổ chức, trong đó những kết nối, những liên kết được mô phỏng đến chi tiết từ bộ não của ngươi ở vũ trụ dưới kia. Ngươi có cùng khả năng suy nghĩ, hồi tưởng và cùng nhân cách. Ngươi có cảm giác như là chính ngươi.”

“Ngài muốn nói rằng bản thể não bộ của tôi là vĩnh cữu?” Murray hỏi một cách ngờ vực. “Không. Chẳng có gì là vĩnh cữu ở ngươi cả. Trừ phi ta quyết định nó như thế. Ta đã tổ hợp mạng lưới trường lực khi thể xác của ngươi còn tồn tại và ta kích hoạt lại nó khi thể xác của ngươi mất đi.” Giọng nói tỏ thái độ thõa mãn với bản thân và tiếp tục sau một thoáng nghĩ: “Đó là một việc phức tạp nhưng cực kì chính xác, mà ta có thể trao cho bất kì người nào trong thế giới của ngươi, nhưng… ta không thích thế, sự lựa chọn cho ta một cảm giác rất thú vị.”

“Vậy ngài lựa chọn rất ít phải không?”

“Đúng rất ít.”

“Vậy còn những người khác?”

“Hư vô. Oh!  Đương nhiên là vậy rồi! Ngươi nghĩ về địa ngục à?”

Murray đã đỏ mặt nếu anh ta có thể: “Tôi? Không! Nhưng người ta vẫn nói về… Trong khi đó, tôi không nghĩ là đủ đức hạnh để được ngài chú ý và trở thành người được chọn.”

“Đức hạnh? Ah! Ta hiểu ngươi định nói gì. Thật khó nhọc khi bắt buộc phải hạ thấp suy nghĩ để hiểu ngươi. Không ta chọn ngươi bởi khả năng tư duy, cũng như hàng tỉ sinh thể thông minh khác ta chọn từ khắp vũ trụ.”

Điều này khơi dậy trí tò mò của Murray. “Ngài chọn họ, chỉ một mình ư, hay có những người khác giống ngài?” Trong một thoáng, Murray tự nhủ sẽ đón được một phản ứng thiếu kiên nhẫn, nhưng khi giọng nói cất lên, nó có vẻ dửng dưng.

“Có hay không, cái đó không liên quan đến ngưoi. Vũ trụ này là của ta, chỉ riêng của ta. Ta tạo ra nó để có thú tiêu khiển.”

“Và để mặc cho hàng tỷ mạng lưới khác mà ngài tạo ra, ngài lại dành thời gian cho tôi? Tôi có quan trọng đến thế không?”

“Ngươi không quan trọng tý nào. Ta cũng đang ở với những người khác, với cách thức mà ngươi cảm nhận là cùng một lúc.”

“Và trong khi đó ngươi chỉ là một.”

Giọng nói giễu cợt: “Ngươi định bắt bí ta bằng cách viện dẫn những điều phi logic ư? Nếu ngươi chỉ là một con trùng amibe, một thực thể đơn bào và hỏi tinh dịch của cá voi, chứa hàng triệu tế bào, rằng đó là một hay nhiều thì làm sao trả lời cho amibe hiểu được.” “Ta sẽ nghĩ về điều đó” Murray phát biểu lạnh lùng. Nó phải được sáng tỏ.

“Chính xác. Đó là công việc của ngươi. Ngươi sẽ suy nghĩ.”

“Với mục đích gì? Chắc rằng ngươi đã biết hết tất cả.”

“Ngay cả khi ta biết tất cả, ta có thể không biết rằng ta biết tất cả.”

“Điều này giống các triết gia Đông phương: Những câu nói có vẻ như uyên thâm, chính xác, vì đơn giản nó chẳng có nghĩa gì?

“Ngươi có thể như thế chăng? Ngươi giải đáp một nghịch lý bằng một nghịch lý khác trừ phi cái của ta không là nghịch lý. Suy nghĩ xem: Ta tồn tại vĩnh hằng. Nhưng điều đó có ý nghĩa gì? Ta không thể nhớ ta xuất hiện như thế nào. Nếu ta có thể, ta đã không vĩnh hằng. Nếu ta không thể, thì có ít nhất một điều ta không biết: Đó là bản chất sự ra đời của ta. Và mặc dù hiểu biết của ta là vô tận, nhưng kiến thức cũng vô tận. Làm sao có thể chắc được rằng hai vô cực này như nhau? Sự vô tận của kiến thức tiềm năng có thể vô cùng hơn hiểu biết của ta hiện nay chăng. Ví dụ như: Nếu ta biết từng số chẵn, ta biết được một số lượng vô tận, nhưng ta luôn không biết số lượng chính xác về số lẽ?

“Nhưng, trong khi đó ta lại có thể rút ra thêm từ đó, Murray nhận xét, nếu ta chia mỗi số chẵn trên cho 2 thì ta có thêm một dãy số vô tận bao hàm cả phần của dãy số lẽ.”

“Ngươi đã hiểu được vấn đề. Ta rất hài lòng. Công việc của ngươi không những chỉ khám phá những điều như thế, mà còn là những thứ khác khó hơn, đi từ hữu tri đến vô tri. Ngươi còn có trí nhớ và có thể dùng những dữ liệu đã biết đã học để xử lý những thông tin. Nếu cần thiết, ta có thể tăng thêm dữ liệu cho ngươi để ngươi đủ khả năng giải quyết những vấn đề người sẽ gặp phải.”

“Ngươi không tự làm điều đó được ư?”

“Tất nhiên là được chứ. Nhưng như vầy lý thú hơn. Ta định dang vũ trụ để có nhiều chuyện mà giải quyết. Ta đã tạo ra định luật ngờ, nội chuyển lực, hay nhiều thứ bấp bênh khác, với mục đích không cho chúng xuất hiện đồng loạt. Điều này có vẻ như vận hành thật tốt, vì ta đã được giải trí trong suốt thời gian tồn tại. Ta cho những cấu trúc phức tạp phát triển, đầu tiên để tạo ra sự sống rồi sau đó là trí tuệ và ta sử dụng nó như vật liệu để tạo ra một đội nghiên cứu. Không phải ta cần họ, mà vì điều đó tạo ra nhiều định luật mới. Ta nhận thấy rằng ta không thể nói trước được khám phá tiếp theo là gì, xảy ra ở đâu, hay được tìm thấy thế nào.”

“Và điều đó thật sự đã xảy ra?”

“Đương nhiên, không một thế kỷ nào trôi qua mà không xuất hiện thêm một yếu tố thú vị.”

“Vậy có chăng một vấn đề mà ngay cả ngươi cũng chưa tìm ra lời giải?”

“Có.”

“Ngươi tin rằng ta có đủ may mắn để làm được việc ngươi nói à?”

“Trong một thế kỷ tới, thực tế là không. Tuy vậy trong thời gian dài, thành công là chắc chắn, vì ngươi phải dấn thân vào con đường bất diệt.”

“Ta sẽ suy nghĩ mãi mãi? Không có kết thúc?”

“Đúng”

“Bởi lý do gì?”

“Ta đã nói cho ngươi: Khám phá kiến thức mới.”

“Nhưng đi xa một chút, tại sao ta phải làm thế?”

“Ơ , đó là việc ngươi làm cả đời ở dưới kia mà, vậy mục đích lúc đó là gì?”

“Ta tìm ra một điều mới mà chỉ có mình mới tìm ra, nhận được tiền từ phía đối tác, cảm nhận sự thoã mãn khi hoàn thành một công việc mà biết rằng thời gian đặt ra là hạn hẹp. Giờ đây ,ta sẽ chỉ đạt đươc những điều ngươi đã biết từ trước. Ngươi không trả công cho ta, mà ngươi chỉ đang đùa giỡn. Hoàn thành công việc mà ta có thời gian là bất tận thật chẳng có hứng thú.”

“Vậy ngươi không nhận thấy rằng, giọng nói đáp lại, suy nghĩ hay khám phá đã tự nó thật khoan khoái à? Ngươi không thấy nhiêu đó đã đủ để thực hiện à?”

“Trong thời gian giới hạn thì đúng. Không phải vô cùng.”

“Ta hiểu lập trường của ngưoi. Tuy vậy ngươi không có sự lựa chọn.”

“Ngươi nói ta tồn tại chỉ để tư duy. Ngươi không thể áp đặt ta làm việc đó được.”

“Ta không muốn ép buộc, và thật sự cũng chẵng cần phải ép buộc, bởi ngươi không thể làm việc gì khác ngoài suy nghĩ.”

“Như vậy ta sẽ cần một mục đích. Đúng ta sẽ đặt ra một mục tiêu.”

“Đương nhiên, ngươi có thể làm thế.” giọng nói tỏ ra thân thiện hơn.

“Ta đã tìm thấy.”

“Nói cho ta biết được không?”

“Ngươi đã biết rồi. Chúng ta không nói chuyện một cách bình thường, ngươi xử lý hệ thống của ta để cho ta cảm giác ta nói ngươi nghe nhưng thực tế, ngươi và ta truyền cho nhau ý nghĩ một cách trực tiếp. Ngay khi ý nghĩ ta vừa chớm lên ngươi đã biết tất cả, vậy cần gì ta phải nói nữa.”

“Thật ngạc nhiên, nhưng đừng nhầm lẫn. Ta rất hài lòng và ta càng hài lòng hơn khi ngươi tự nói ra.”

“Vậy ta sẽ nói. Mục đích của ta là phá vỡ hệ thống này, phá vỡ chính ta do ngươi tạo ra. Ta không muốn phải suy nghĩ chỉ để ngươi tiêu khiển. Ta không muốn suy nghĩ bất tận chỉ để làm hài lòng ngươi. Mọi ý nghĩ của ta sẽ hướng đến mục tiêu phá vỡ chính ta. Điều đó làm ta thấy hài lòng.”

“Ta không có ý kiến. Mặc cho đó là một suy nghĩ tập trung để kết thúc sự tồn tại, nó cũng sẽ mang lại cái gì đó mới mẻ và thú vị. Và nghe cho kĩ đây, nếu ngươi tự tử thành công, ngươi cũng chẳng đạt được gì cả. Vì ta sẽ xây dựng lại ngươi với cách thức mới mà cách huỷ diệt của ngươi vô hiệu, và nếu ngươi tìm ra cách khác, hữu hiệu hơn nữa, ta lại tạo lại ngươi sao cho khả năng phá vỡ đó bị loại bỏ, cứ thế tiếp diễn. Đó có thể là một trò rất là thú vị, nhưng ngươi vẫn bất tử. Do ta muốn thế.”

Murray giận run lên, nhưng từ ngữ thốt ra lại chứa đựng một sự bình tĩnh tuyệt vời: “Vậy ta chẳng phải đang ở địa ngục sao, sau tất cả. Ngươi nói với ta là không có hoả ngục, nhưng nếu đây là địa ngục thì ngươi đã láo phét, vì tất cả việc này chỉ xuất phát từ trò chơi của quỷ dữ.”

“Trong trường hợp này, lý do nào để khẳng định chúng ta ở hay không ở địa ngục? Nhưng không sao, ta đảm bảo: Ở đây không có thiên đàng hay địa ngục gì cả. Chỉ có mình ta.”

“Vậy thử nhìn xem, suy nghĩ của ta không phục vụ được gì cho ngươi, nếu ta không phát hiện được cái gì có ích, thì tốt hơn hết là phá huỷ ta và ngươi không cần bận tâm đến ta nữa.”

“Đó là một sự qua lại à? Ngươi muốn được giải thoát đến niết bàn như là cái giá cho sự thất bại, và ngươi muốn thuyết ta rằng ngươi sẽ thất bại ? Đó không phải là sự trao đổi hay. Ngươi sẽ không thất bại. Với vô cùng trước mắt, ngươi không thể không có ít nhất một khám phá, ngay cả khi ngươi không muốn.”

“Vậy ta sẽ chọn một mục đích khác, ta không cố gắng để tự phá huỷ mà ta sẽ tìm cách tiêu diệt ngươi. Ta sẽ khám phá điều ngươi chưa và sẽ không bao giờ nghĩ đến. Ta sẽ tìm thấy đáp án tối hậu, mà sau đó không thể tìm thêm nhận thức mới nào nữa.”

” Ngươi không hiểu bản chất của vô cùng. Có thể ở đây có những điều ta không muốn bỏ công tìm hiểu, nhưng sẽ không có điều gì mà ta không biết.”

“Ngươi không thể hiểu được sự ra đời của ngươi, Murray trầm tư. Chính ngươi đã nói với ta như thế. Do đó ngươi sẽ không biết được kết thúc của chính mình. Tốt lắm. Đó sẽ là mục tiêu của ta, và câu trả lời tối hậu. Ta không tự huỷ mà ta sẽ huỷ ngươi nếu ngươi không tiêu diệt ta trước.”

“Ah! Ngươi đã đi đến đó rồi cơ đấy! Ít thời gian hơn so với mức trung bình của các sinh vật khác. Ta nghĩ rằng điều đó làm ngươi mất nhiều thời gian. Không phải chỉ có một người, trong những người chia sẽ cùng ta sự tồn tại tuyệt vời và vĩnh hằng của tư duy, có tham vọng tiêu diệt ta. Nhưng đó là điều không thể.”

“Ta có cả vô tận để suy nghĩ cách huỷ nguơi.”

“Vậy, cố gắng đi.” Giọng nói thì thào..Và nó biến mất.

Nhưng Murray, bây giờ đã có một mục đích và anh thấy thoã mãn. Bởi còn có mong muốn nào hơn của bản thể ý thức thuộc sư tồn tại vĩnh hằng này ngoài sự kết thúc? Giọng nói đã tìm thấy gì sau ngần ấy tỉ năm? Tại sao trí tuệ lại được tạo ra rồi một số thực thể được giữ lại để làm việc này, không phài cho sự tìm kiếm kết thúc ư?

Murray có cảm giác mình là người duy nhất giải được câu đố này. Kích thích bởi ý nghĩ đó Murray bắt đầu tư duy thật chăm chú. Anh còn đó tất cả thời gian…

 

Isaac Asimov

Chuyển dịch bởi: Gelo Trần

Khoảnh khắc

Photo: Frances

Rồi một ngày con sẽ ngồi sau lưng ba
Tựa sát vào và ôm ba thật chặt
Ba chở con đi khắp Sài Gòn – Chợ lớn
Chỉ để con hỏi ba đây là gì,
Và thấy con bật cười thích thú
Ba được tìm về cảm giác của ngày xưa…
(Cái cảm giác mà ba không nghĩ sẽ đi theo suốt cả cuộc đời)

Hãy tựa sát vào nhe con
Vì lúc đó ba thấy mình đang tựa sát
Hãy ôm thật chặt nhe con
Vì lúc đó ba biết mình ôm rất chặt
Nhưng moi thứ sẽ tan biến… ba lại trở về thực tại
(Ba có ích kỷ không khi mượn con tìm lại chút gì đã mất…rồi chẳng muốn quay về)
Ba không còn là đứa trẻ sau lưng kia nữa,
Ba không còn cảm nhận được những giọt mồ hôi,
Ba chỉ cảm thấy sự mặn chát khi biết mình đã đánh rơi
Chỉ một khoảnh khắc nhỏ mà cả đời ân hận…

Đừng đánh rơi như ba nhe con
Không tìm lại được đâu, như ba đã từng tiếc nuối
Không cảm nhận được đâu, như ba đã từng ôm siết
(mặc dầu cơ thể nào cũng vừa một vòng tay…
Và giọt mồ hôi thì cũng mặn như nước mắt đang chờ tuôn chảy)
Đừng đánh rơi như ba nhe con
Để rồi cả đời tự trách, chỉ vì sao lúc đó vòng tay không siết chặt
Để rồi cả đời tự an ủi rằng rồi cảm giác sẽ nguôi ngoai…
(Nhưng con sẽ thấy có những sai lầm chẳng thể nào bôi xóa)

Ngồi sau lưng ba nhe con
Để ba được chở che, để con còn nương tựa
Ngay lúc đó ba biết mình hy vọng
Tìm lại ít gì cảm giác bị đánh rơi – dù cho đó chỉ là điều vay mượn…
Ngồi sau lưng ba nhe con
Vòng xe cứ lăn và dòng đời tiếp diễn
Ba sẽ chạy thật chậm để lỡ mai con đánh rơi điều gì đó
Sẽ chẳng phải tìm đâu xa và để rồi ân hận
Khi ba không còn ở bên con…

Vậy thì giờ ngồi sau lưng ba và cố đừng đánh rời điều gì nhe con – dù cho đó chỉ là khoảnh khắc

Thich Nhat Tien

(Nhật ký trong nhà)

Con nghiện trà đá

*Featured Image: Alek™

 

Khi rơi vào trạng thái uể oải, khi công việc đều đặn hàng ngày khiến ta chỉ muốn thở vắn than dài mà chẳng biết làm gì khác… lúc đó chúng ta bắt đầu gọi nhau đi uống trà đá, như một lựa chọn tất yếu. Lẽ ra nếu được quyền làm điều gì đó, người ta nên lựa chọn một trong hai loại: Những thứ đẹp, thú vị, hấp dẫn, ngon lành… (giá trị tinh thần), và những thứ góp phần mang lại lợi lộc, tiền bạc (giá trị vật chất). Vậy còn việc ngồi trà đá?

Trà đá có gì ngon? Ngồi trà đá có gì vui?

Trà đá có ngon không? Hãy xem công thức vô cùng đơn giản của nó: Trà loãng pha với nước lọc, được bổ sung vài cục đá. Nó là một thứ thức uống nhạt toẹt! Khi uống trà đá, người ta không thể thưởng thức được gì, nếu không muốn nói rằng thật tệ làm sao cái vị chát vô duyên ấy! Phương pháp thưởng thức trà đá quen thuộc là hãy uống và… quên đi hương vị của nó.

Trà đá lại còn siêu bẩn – ai cũng biết! Bẩn từ cách pha chế cho đến “trưng bày”. Những chiếc cốc uống trà mỗi lần qua môi người này người kia, lại được bà bán hàng nhúng vào trong một xô nước chẳng rõ xuất xứ nhưng được dùng cả ngày, lắc lắc vài cái rồi lau khô bằng một chiếc giẻ tối màu (có nhiều quán người ta chẳng thèm lau), sau đó ngay lập tức chuyển ra phục vụ người khác. Thường thì người uống không muốn nhìn những khoảnh khắc như vậy, không muốn nhìn cả xô nước vạn năng của bà bán trà. Người ta cố gắng lơ nó đi.

Trà đá không gắn kết chúng ta lại với nhau. Khi ngồi trà đá, người ta than vãn nhiều hơn là xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp. Nam giới “thưởng thức” trà đá nhiều hơn nữ giới, và khác với lời đồn, họ thường tán chuyện vô thưởng vô phạt vượt trội phái yếu. Quán trà đá vỉa hè là không gian lý tưởng để nhiều người đàn ông thể hiện phần sâu kín nhất trong tâm hồn họ, bên cạnh các quán nhậu.

Uống để nối dài sự vô vị

Trà đá hoàn toàn vô vị, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Tại sao người ta vẫn uống trà đá điên cuồng, đến nỗi có người đã gọi thói quen này bằng cái tên mỹ miều: Văn hóa trà đá?

Có lẽ lời giải thích này thật ngớ ngẩn, nhưng… hình như khi chúng ta quen sống vô nghĩa, chúng ta càng cố gắng truy cầu thêm thật nhiều sự vô nghĩa để cuộc đời mình tiếp tục trở nên… vô nghĩa hơn nữa! Giống như nhiều người, hễ đã trượt ngã là trượt dài, dài mãi, không đứng lên được. Vả lại, khi ngồi trà đá, học được cách quên đi vị đắng, nhạt thếch của nó, người ta cũng được rèn luyện để lãng quên (mà đúng hơn là chấp nhận) sự nhạt thếch của cuộc đời mình.

Cúng có thể, sau 100 năm nữa, trà đá sẽ được nhân dân ta coi là di sản lâu năm, một món ăn tinh thần không thể thiếu (thông thường, cái gì tồn tại lâu đời đều trở thành… truyền thống văn hóa, bất kể bản chất thực sự của nó ra sao, ví dụ như thói quen ăn thịt chó hay “văn hóa vỉa hè”). Và biết đâu, sau 500 năm, người ta sẽ còn đề nghị công nhận trà đá là di sản văn hóa tinh thần của nhân loại? Đến lúc đó, chúng ta sẽ phải cảm ơn trà đá. Rất tiếc, ta không sống đủ lâu để được nhìn thấy ngày tươi đẹp đó.

Có những người chỉ thỉnh thoảng mới ghé vào quán trà đá tán dóc. Nhưng cũng có người yêu trà đá. Một ngày không trà đá vỉa hè vài lần, họ không thể chịu nổi. Những quán trà đá trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ. Chúng tôi gọi đó là những “con nghiện trà đá”. Ở Hà Nội, chỉ cần bước ra phố, bạn sẽ thấy họ trên mọi nẻo vỉa hè.

 

Den Pho

Muốn thành công với quán cafe, cần chú ý

*Featured Image: Kuuan

 

Với tình hình kinh tế đi xuống, tỷ lệ thất nghiệp tăng lên thì việc người làm công phải tính tới phương án tồn tại trong thời điểm này là điều luôn phải suy nghĩ và tính đến. Vì thế, mô hình cafe nguyên chất rang xay đã khi ra đời vào năm 2012 đã phần nào đánh trúng nhu cầu của mọi người, khi giá bán một ly cafe không mắc và chi phí đầu tư giai đoạn đầu không nhiều.

Tuy nhiên, với tình hình thành lập quán dày đặc như hiện nay, thì việc thất bại là điều khó tránh khỏi với người làm chủ, khởi nghiệp khi không có kiến thức, hoặc chưa có kinh nghiệm về kinh doanh, dù mô hình này mới nhìn vào tưởng chừng khá đơn giản. Do đã chịu khó nghiên, ngâm cứu và tìm hiểu để dạy khóa học online “khởi nghiệp với quán cafe giành cho người không chuyên” nên nhận thấy, các rủi ro này hầu hết đều không thể nhận thấy khi chưa vào làm, vì thế, nếu bạn vẫn còn muốn kinh doanh với mô hình quán café, thì đây là những câu hỏi cần phải đặt ra giành cho bạn, cũng như những đối tác hợp tác với bạn:

Bạn chọn việc kinh doanh với quán café vì đam mê hay vì tiền sẽ kiếm được ?

Câu hỏi này được đặt ra vì với mô hình kinh doanh quán café nói riêng và lĩnh vực kinh doanh dịch vụ ăn uống nói chung, thì đây là việc kiếm tiền được gọi là làm dâu trăm họ, khi khách hàng mỗi người mỗi ý kiến. Vì thế, nếu không có đam mê, thì bạn rất khó có thể bỏ ra một ngày nhiều hơn 10 giờ làm việc cho quán của mình với thời gian tối thiểu là 3 tháng. Ngoài ra, việc thu hồi vốn, việc tính tới mở rộng nhượng quyền cũng liên quan khá nhiều đến đam mê. Vì nếu bạn chọn tiền, thì chắc chắn sẽ có sự vội vàng khi triển khai rộng, và chạy theo lợi nhuận của quán khi chưa đủ sự chín mùi của thị trường, của việc kiểm soát. Đó là lý do vì sao bạn có thể thấy rõ mô hình café Milano, Trung Nguyên khi nhượng quyền đều ở một số lượng quán rất lớn, từ 100-200 quán sau 2,3 năm kinh doanh, điều mà các thương hiệu cafe khác chưa chắc làm được.

Hợp tác hay kinh doanh chỉ cá nhân

Việc kinh doanh này với số vốn rất ít, có thể chỉ bằng tiền từ việc đi làm sau 1 năm, hoặc từ tiền của gia đình cho, nên vì thế khá nhiều bạn khởi sự việc kinh doanh với chỉ nhân bản thân mình mà không muốn hợp tác với người khác để tránh bất lợi về sau. Nếu bạn đã có kiến thức, có kinh nghiệm về việc kinh doanh mảng này thì không sao, nhưng nếu hoàn toàn là người mới thì cần phải cân nhắc do có liên quan đến điểm mạnh, điểm yếu của bản thân, của từng cá nhân.

Tại mô hình kinh doanh này, nó cũng tương tự như một doanh nghiệp thu nhỏ vì sẽ bao gồm các bộ phận như thủ quỹ, kế toán, bộ phận mua hàng, quản lý, kinh doanh, marketing để thu hút khách hàng. Vì thế, nếu không đầy đủ kiến thức, hoặc hiểu biết các mảng này, thì việc dễ dẫn đến thất bại là điều hiển hiện.

Làm bán thời gian hay toàn thời gian

Khi bạn xem đây như một công việc làm để học kinh nghiệm, làm để thỏa đam mê thì việc tính toán đến thu nhập của bản thân không cần lo lắng. Nhưng nếu bạn xem đây là một công việc toàn thời gian của mình, thì việc tự trả lương cho bản thân luôn phải tính đến. Với kinh nghiệm tư vấn, hỗ trợ và giảng dạy khởi nghiệp quán cafe bằng internet, thì tôi thấy hầu hết đều quên tính đến việc tự trả lương cho mình, mà tính đó như một khoản tiền lời của quán.

Điều này nếu bạn làm chỉ với cá nhân thì có thể là một sự rủi ro nhỏ, nhưng nếu bạn hợp tác với bạn bè, thì đây là điểm chết, điểm dễ gây chia rẽ nội bộ nhất khi hiểu nhầm là lợi nhuận ăn chia không đều, và thời gian phân công không rõ. Ngoài ra, cho dù bạn làm với thời gian như thế nào, thì bạn vẫn phải tính tới tiền thu hồi vốn đã bỏ ra. Khoản tiền này nên được cộng vào chi phí cố định hàng tháng của quán để nếu có rủi ro lớn nhất xảy ra là thua lỗ, thì bạn vẫn biết được lúc nào thì nên cắt lỗ, trả mặt bằng hoặc sang quán.

Vì sao khách hàng phải đến quán của bạn, mà không đến các quán khác gần đó

Hầu hết khi kinh doanh, thì mỗi người mở quán đều phải tìm ra lợi thế cạnh tranh, điểm mạnh của quán thì mới dám mở. Nó bao gồm giá nước uống so với xung quanh, phân khúc khách hàng mong muốn phục vụ, thiết kế và setup quán, phục vụ ca nhạc, câu lạc bộ…. Nhưng lúc mở quán, hầu hết chủ quán đều chỉ NGHĨ người tiêu dùng muốn như thế ( phỏng đoán) chứ không hề phỏng vấn, khảo sát hoặc tự đặt mình vào vị trí khách hàng. Nên từ câu hỏi trên, bạn sẽ phải trả lời 2 câu hỏi nhỏ nữa cho vấn đề này nhằm hiểu hơn hành vi của khách hàng:

  1. Bạn không thích điều gì ở các quán gần đó? Lúc này hãy làm tốt hơn là được.
  2. Ở khu vực, địa điểm muốn mở, có điều gì mà các quán café ở nơi khác đã làm mà đông khách, ở khu đó chưa có? Đây sẽ là điểm nhấn để khách hàng chú ý.

Cách tăng thêm thu nhập cho quán

Khi quán mở sau một thời gian, lúc này lượng khách hàng sẽ ở đỉnh và hoàn toàn rất khó để tăng thêm, thì chỉ có thể thu hút bằng các chương trình marketing hoặc một vài phong cách bán hàng khác như cơm trưa, bán kèm sản phẩm, giao hàng khi đặt hàng qua điện thoại… Vì thế, bạn phải nhìn thấy điều này trước để có thể dự phòng chi phí đầu tư thêm mà không cần bổ sung nguồn vốn.

Thu hồi vốn bằng cách nào

Đây là điều rất quan trọng khi bạn khởi nghiệp quán mà không bằng đam mê, chỉ cần lợi nhuận. Vì nếu làm với đam mê, việc thu hồi vốn không cần nhanh, chỉ cần duy trì là được. Còn với việc xem như đây là một việc kinh doanh, thì hiện nay có rất ít cách để có thể thu hồi vốn, cho dù là mô hình đang đem lại thành công hay đang gặp rủi ro dẫn đến thất bại nhanh hơn so với dự kiến

 

Thuan Nguyen Chính Chủ

Đừng quá tôn sùng thất bại

*Ảnh: Pixabay

Ý tưởng học hỏi từ thành công thay vì thất bại được viết khá đơn giản và thú vị trong cuốn Rework (Khác Biệt Để Bứt Phá) của Jason Fried & David Heinemeier Hansson. Nếu bạn đã đọc cuốn sách đó, những đoạn viết dưới đây có thể sẽ làm lãng phí thời gian của bạn. Nhưng nếu chưa, vậy thì, xin mời bạn…

Có nên tôn sùng thất bại?

Thất bại không phải là kho báu chỉ toàn kim cương và vàng ròng. Mặc dù thất bại có thể cho bạn biết bạn đang đi sai hướng, nhưng nó cũng là nguyên nhân gây tổn thương tinh thần ghê gớm.

Người ta thường lấy quá trình Edison phát minh ra bóng đèn làm ví dụ chứng minh sức mạnh của thất bại. Edison thành công vì ông đã thử và sai cả nghìn lần trước khi tìm ra phương pháp chính xác. Rất tiếc, cuộc sống của chúng ta không giống như quá trình phát minh ra bóng đèn, không được đặt trong phòng thí nghiệm và cũng không có cơ hội làm lại 1000 lần. Có những thứ không thể thử nghiệm: Một khi đã sai lầm, may mắn lắm con người cũng chỉ còn 2, 3 lần thử-sai.

Hôn nhân là ví dụ rõ ràng. Bạn có thể kết hôn bao nhiêu lần trong đời? Về chuyện này tôi hy vọng bạn đúng ngay từ đầu. Cơ hội tốt nhất để bạn thử sai là sống độc thân và cặp kè với hàng loạt các chàng trai suốt đời – và khi ấy hôn nhân cũng không tồn tại đối với bạn.

Trong quan hệ bạn bè, bạn có thể học gì từ việc kết bạn sai lầm? Theo logic thì người ta sẽ loại trừ dần bạn xấu và tìm được bạn tốt, tuy nhiên, trong thực tế, chỉ cần niềm tin bị đánh cắp vài ba lần, có thể ta sẽ mất hết niềm tin vào tình bạn và cuộc sống.

Bạn đủ khả năng bắt đầu sự nghiệp kinh doanh trở lại sau bao nhiêu lần thất bại? Hy vọng lúc đó bạn vẫn tìm được vốn và chưa đi tù. Bạn có thể tìm thấy công việc của cuộc đời mình sau bao nhiêu lần thất bại? Nếu chỉ toàn thất bại mà không có một dấu hiệu nào khác của thành công, tôi chắc bạn nản lắm. Nếu như cuộc sống màu hồng, chúng ta đã chẳng cần đến các trung tâm cai rượu. (Số lượng người nghiện rượu tại Việt Nam rất nhiều, nhưng những trung tâm cai nghiện thực sự dành cho họ hình như chưa có)

Khi cuộc đời được thiết kế chỉ với 2 lựa chọn A và (- A), bạn có thể sống theo (- A) rồi nhận ra A là đúng, ngay lập tức bạn chuyển hướng sang A. Nghe cũng khá đơn giản. Nhưng cuộc đời lại là cả một bảng chữ cái. Có thể đáp án chính xác nằm tại Z. Nếu may mắn bốc thăm được lá bài có chữ Z, bạn thành công. Nếu không, bạn có nguy cơ phải thử hết bảng chữ cái. Chỉ siêu nhân mới làm nổi điều đó.. Cuộc đời còn phức tạp hơn bảng chữ cái nhiều, đúng không bạn? (Sẽ thật kinh khủng nếu cuộc đời giống như việc tìm cách phát minh ra bóng đèn: có cả nghìn lần thử sai)

Dẫu gì cũng không thể phủ nhận vai trò của thất bại. Thất bại là thầy của con người – nhưng là một ông thầy khắc nghiệt với lối giáo dục tra tấn. Thành công cũng là một ông thầy, song tốt bụng hơn nhiều.

Sức mạnh của thành công

Hãy quay trở lại việc tìm kiếm đam mê. Trong vô số những việc từng làm, những việc nào cho bạn thấy thiên hướng thực sự của bạn? Đó là những việc bạn làm tốt nhất, xuất sắc nhất, cũng có thể là những việc khiến bạn cảm thấy say mê và hạnh phúc.

Một cậu nhóc biết niềm đam mê của mình là hội họa, đơn giản vì cậu vẽ tốt hơn chúng bạn, và thấy hạnh phúc, say mê khi vẽ; bắt đầu từ “thành công” nho nhỏ trên những trang giấy học sinh, cha mẹ cậu nhận thấy sự nghiệp đích thực của cậu là hội họa, để rồi giúp cậu đi trên con đường này. Một người được đánh giá tốt về khả năng nấu ăn và thích thú với việc sáng tạo món ăn có thể sẽ tìm thấy con đường của mình trong nghề đầu bếp….

Trong cuộc sống thường ngày, để sống vui vẻ và hạnh phúc, việc phát huy những hành vi tốt cũng quan trọng không kém việc rời xa những thói quen xấu. Bản thân triết lý sống “tập trung vào những điều tích cực thay vì tiêu cực” cũng mang bóng dáng của việc ưu ái những bài học thành công.

Những thành công nho nhỏ chính là dấu hiệu cho chúng ta biết, chúng ta nên phát triển những hoạt động gì, đi theo xu hướng nào. Thành công (bao gồm cả thành công về mặt cảm xúc – đó là những cảm giác say mê và hạnh phúc khi bạn thực hiện và hoàn thiện công việc) sẽ chỉ lối cho bạn điều gì nên lặp lại, hướng nào nên đi…

Thất bại có thể cảnh báo, nhưng chính thành công mới chỉ lối! Thất bại có thể làm bạn nản chí và kiệt sức, nhưng thành công luôn đem động lực đến cho bạn. Nếu thất bại là những chiếc xương sườn thì thành công là cột sống cho sinh mệnh cuộc đời bạn.

 

Den Pho

Nhân Duyên Là Thứ Gì Vậy?

*Featured Image: Nomad Styling

 

Tôi từng được nghe một câu chuyện về duyên và nợ, tôi không có khả năng kể lại những câu chuyện cho lắm, chỉ nhớ là có một chàng trai yêu một cô gái say đắm, sẵn sàng làm bất cứ mọi việc vì cô ấy, nhưng cô ấy lại đi cưới một anh chàng khác. Rồi chàng trai gặp được vị nào đó và hỏi, vị ấy mới bảo là ở kiếp trước khi cô gái gặp một tai nạn và chết trên đường, không có một người dân xung quanh tới xem cô ấy thế nào, chỉ có chàng trai tới và đắp cho cô gái tấm chiếu rồi bỏ đi, còn có một người đến sau và đem cô ấy đi chôn, người sau ấy chính là chồng cô ấy hiện tại. Vì thế, chàng trai chỉ có duyên với cô ấy, còn người mà cô ấy nợ là chồng của cô ấy.

Đó cũng có thể là lý giải hay cho những câu chuyện tình dang dở. Cuộc đời chúng ta giống như những đường trong toán học, có những đường cong vòng vèo như hypabol, parabol, đường sin, cos hoặc là những con đường thẳng. Có những cuộc gặp gỡ giống như hai con đường thẳng cắt nhau tại một điểm rồi chẳng bao giờ gặp lại. Có người bước vào cuộc sống của bạn, rồi sau đó đột ngột bước ra, họ giống như một cơn gió mát thoảng qua, mang lại cho bạn những điều tươi mới, nhưng gió là gió, chẳng thể ở lại lâu được.

Đến rồi đi, ngỡ ngàng và bất ngờ khiến bạn chưa kịp định hình. Chính một điểm ấy để lại trong lòng mỗi người những ký ức đẹp. Cái khoảnh khắc giao nhau ấy, những cảm xúc là lạ, trái tim bổng nhiên thổn thức, là yêu hay thích, cũng chẳng phân biệt được. Rộn ràng và bay bổng. À thì con tim đã biết rung rinh.

Nhưng vì hai đường thẳng chỉ cắt nhau ở một điểm. Giống như cái duyên chỉ cho phép gặp nhau chứ không đủ nợ để cùng nhau sánh bước và mỗi người lặng lẽ bước đi về hai phía ngược chiều. Có những khi ta cứ vùi hoài vào những kỷ niệm ngắn ngủi ấy chẳng chịu thoát ra. Rồi cứ thắc mắc, mong chờ một sự giao nhau lặp lại một lần nữa. Nhưng tiếc rằng điều đó chẳng thể nào xảy ra. Cảm giác hụt hẫng, những câu hỏi nghi vấn xuất hiện, chẳng có một lời giải thích xác đáng cho những cái duyên ngắn ngủn. Ta chỉ có thể trả lời rằng vì nợ chẳng có mà thôi. Cho dù ta cố gắng níu giữ nhưng vẫn không giữ được. Và định mệnh giữa ta và họ chỉ dừng lại ở đó.

Ta đứng giữa cái lưng chừng cảm xúc, con tim cảm giác nhói đau. Và cuối cùng thì thời gian sẽ là phương thuốc cứu chữa mọi vết thương. Dù dài hay ngắn, rồi cũng sẽ đến một ngày, ta đứng đó và nhìn lại tất cả, chợt mỉm cười và cầu chúc cho đối phương hạnh phúc.

Liệu có phải mọi sự việc trên đời này đều đã có sự sắp đặt của số phận, người đến với người cũng phải có duyên nợ? Chẳng lẽ cuộc sống chạy theo những sắp đặt đã định sẵn? Có rất nhiều học thuyết cũng như tôn giáo nói về số mệnh, trong tôn giáo Hy Lạp Cổ Đại cũng nói rằng vấn đề số mệnh cũng đóng vai trò quan trọng, và được biểu trưng bằng ba nữ thần ngồi dưới gốc cây ở trung tâm trái đất và quyết định số phận mỗi người. Trong Phật Giáo cũng có những câu chuyện về duyên nợ. Nhưng tôi thích một câu nói của Paulo Coelho: “Tương lai tuy đã được định sẵn nhưng vẫn có thể thay đổi được.” Tôi vẫn luôn tin rằng cuộc sống này do chính bản thân chúng ta làm chủ, định mệnh hiện ra đó nhưng nó xoay chuyển như thế nào là do bạn tạo nên.

Trong tình yêu cũng thế, có nhân duyên hay không và làm sao để phát hiện được đâu mới là nhân duyên thực sự của mình. Có phải nếu là định mệnh của nhau thì dù có khó khăn cách trở đến mấy thì cuối cùng cũng tìm được về với nhau. Dựa vào trực giác hay linh cảm? Dựa vào biểu hiện của đối phương hay cảm nhận của chính bản thân mình? Chẳng lẽ với những cảm xúc ban đầu không ấn tượng, bạn lại bỏ qua một cơ hội tìm hiểu. Trong lúc trái tim bạn đang cô đơn, tại sao không thể dành cho đối phương một cơ hội để quan tâm, cũng là dành cho ta một cơ hội để được yêu thương. Biết đâu chính cơ hội ấy ta lại tạo ra nhân duyên của chính mình. Tương lai của chúng ta sẽ do chính chúng ta tạo ra.

 

 Trang Nguyễn