17.1 C
Da Lat
Chủ Nhật, 27 Tháng 7, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 253

Lan man một chút về sự cô độc

*Featured Image: Gentle Wolves

 

Tôi đang trong trạng thái vùng vằng giữa việc mua một cuốn sách mà tôi thầm để ý đã lâu nhưng không dám đọc. Tôi không dám đọc sách là vì bác sĩ bảo chỉ số paranoid của tôi rất cao, tuy bà ấy không nói gì về việc nên đọc hay không nên đọc nhưng tôi vẫn tự hiểu được nguyên nhân từ đâu và biết phải làm gì. Thật ra, rắc rối của tôi không phải bắt nguồn từ việc đọc sách mà là từ sự cô độc.

Tôi cũng bình thường thôi, không đẹp cũng không xấu, nói chung là nhìn rất bình thường đến mức có thể quên ngay lập tức từ cái nhìn đầu tiên. Tôi cũng có bạn thân, bạn học, bạn hàng xóm… nói chung là cuộc sống cũng rất là bình thường không có gì đặc biệt lạ để tôi phải xa lánh người khác. Và tôi thích đọc sách… Càng đọc sách tôi lại càng ít kết nối với người khác, như đã nói, tôi vẫn còn đầy đủ khả năng để giao tiếp nhưng bên trong tâm hồn, tôi không cảm nhận được sự đồng điệu từ đối phương. Thế là tôi lại càng đắm mình vào thế giới bên trong sách và cảm thấy nhân vật trong sách mới đúng là bạn của mình. Nói đến đây có bạn đọc nào bỏ chạy chưa? nghe cũng thấy kì kì rồi phải không? Tôi cũng đang tự cười chính mình đây.

Sau rất nhiều rắc rối, tôi nhận ra rằng cuộc đời tôi, chính tâm hồn tôi, bản ngã tôi, cảm xúc của tôi còn thú vị hơn sách nhiều. Cho nên tôi quyết định chia tay tạm thời với sách để kết nối với chính mình, lắng nghe chính mình, kết nối với cuộc đời, lắng nghe cuộc đời. Tôi khám phá ra nhiều điều bất ngờ từ ngày đó. Tôi khám phá ra rằng tôi cũng có một phần tăm tối không dám để cho người khác biết, tôi cũng có một phần đẹp đẽ vô cùng mà tôi cũng không muốn khoe khoang gì lắm, tôi cũng biết yêu, tôi cũng biết ăn năn khi lầm lỗi, tôi tránh xa những người bạn không tốt và biết tự tha thứ cho chính mình.

Tôi bắt đầu biết cách đương đầu với sự sợ hãi, biết mình đang đứng ở đâu trong cuộc đời của ai kia, biết mình có gì, muốn gì, có thể làm được gì và biết yêu thương bản thân…  Tôi không còn sợ cô độc nữa, cũng không thích thú gì với nó nữa. Khi tôi ở một mình, tôi tự làm cho mình vui, khi tôi ở với bạn bè, tôi tìm cách làm cho họ vui và vui cùng với họ. Tôi quan tâm đến họ và tôi biết họ cũng quan tâm đến mình, thế là đủ. Tôi không cô độc, dù cho là họ chắc chắn không hiểu nhiều về tôi lắm vì chính tôi cũng chưa chắc đã hiểu hết về bản thân mình.

Vừa rồi vì lang man trên internet tìm thông tin về cuốn Khởi Sinh Của Cô Độc (Paul Auster) tôi vô tình đọc được bài viết của ai đó về sự cô độc của ảnh. Ảnh bảo rằng ảnh “thích thú với sự cô độc”, tôi chỉ bị ấn tượng bởi sáu chữ đó thôi và vì vậy tôi cũng chỉ nhớ có bấy nhiêu đó thôi. Tôi hơi bị “kị” mấy bạn có suy nghĩ như vậy vì tôi đã từng sống như vậy, điều đó hoàn toàn không tốt cho sức khỏe tâm thần của một người.

Tôi, hiện tại, rất muốn ra ngoài, bơi, đi dạo, tám chuyện với bạn thân, cười thật nhiều và làm việc thật nhiều đến khi được nằm lên giường là ngủ ngay lập tức. Thời gian này, tôi thấy cuộc sống của tôi có chất lượng hơn việc khép lòng mình, cắm cúi đọc sách và chiêm nghiệm thật nhiều xem sách nói gì, mình hiểu đến đâu rồi đem điều đó ra để đánh giá người khác…

Thật sự thì con người chúng ta là những cá thể riêng biệt nên việc cô đơn là chuyện bình thường nhất trên thế gian, chúng ta đến chỉ có một mình và ra đi cũng chỉ có một mình, chúng ta đau một mình, chúng ta vấp ngã và cũng đừng dậy có một mình… Chính vì vậy mà việc chúng ta chia sẻ cùng nhau mới là điều mà chúng ta cần hướng đến chứ. Nghệ thuật không phải là vì điều đó hay sao? Người ta viết sách kể chuyện để làm gì?

Người ta bộc lộ bản thân qua nghệ thuật, theo cách riêng của mỗi người, cho dù là theo cách gì đi nữa thì cuối cùng cũng là muốn chia sẻ và được chia sẻ. Có thể sự im lặng khiến bạn trông có vẻ rất thông minh nhưng nếu điều đó làm bạn cảm thấy cô độc thì đừng làm như vậy nữa. Nếu các vĩ nhân phần lớn đều ít nói và làm nhiều khiến cho bạn thích thú muốn trở nên giống họ, nhưng điều đó làm cho bạn cảm thấy cô độc thì hãy dừng lại. Đừng tự cô lập chính mình vì chắc chắn sẽ có người lắng nghe bạn, hiểu bạn nếu bạn dám đập bỏ bức tường bao quanh mình để biến nó thành một cây cầu.

Nếu như bạn vẫn chưa tìm được người đó thì hãy trở thành một người như thế. Bạn biết luật hấp dẫn chứ? Bạn là kiểu người như thế nào, bạn sẽ thu hút kiểu người như thế ấy. Đơn giản thế thôi. Hãy bắt đầu từ chính mình. Hãy mở lòng…

“It’s okay to feel lonely” 

Bạn không cô độc nếu bạn biết làm bạn với chính mình. Còn nếu bạn cảm thấy cô độc thì điều đó không hề ổn tí nào.

 

Quyên Quyên

Nếu bạn không biết mình đang tìm kiếm điều gì, hãy bắt đầu với sự thật

*Featured Image: Emmy

 

Hãy chuẩn bị tinh thần cho việc tìm kiếm sự thật vì sự thật rất khó tìm và khi tìm được bạn sẽ cảm thấy thật khó hiểu. Đây là châm ngôn của ai đó tôi thật sự không nhớ mà tôi vô tình đọc được bên trong cuốn sách có tên Khởi Sinh Của Cô Độc (Paul Auster). Đến bây giờ tôi vẫn chưa có dịp đặt nó lên kệ sách nhà mình vì nói thật là tôi ớn đọc sách quá rồi, tuy vậy mà tôi vẫn không thể ngừng nghĩ về câu châm ngôn kia.

Sự thật là gì? Tôi phải tìm nó ở nơi đâu? Tôi có cần phải chứng minh rằng tôi có nó không? Tôi có cần phải chứng minh rằng mọi người đã sai và tôi đúng không? Mà có cần thiết phải tìm kiếm sự thật không bởi vì tôi chỉ muốn tin vào những gì tôi cảm thấy thoải mái? Sự thật có ích lợi gì cho tôi? Vân vân và vân vân các bạn hoàn toàn có thể kéo dài thêm danh sách bằng những câu hỏi của riêng mình.

Tôi không định sẽ đưa ra định nghĩa cho sự thật đâu, vì các bạn hoàn toàn có khả năng hiểu điều đó bằng chính kiến thức và kinh nghiệm sống của các bạn. Nếu tôi đưa ra một định nghĩa của riêng tôi e là dễ tạo nên sự tranh cãi với nhau, chuyện đó thật là vô ích. Rồi chúng ta sẽ phải tìm sự thật ở nơi đâu? Sách? Triết học? Tôn giáo?… Nếu các bạn thật lòng muốn tìm, các bạn sẽ thấy nó có mặt ở khắp mọi nơi cho nên không cần phải lo lắng nhiều quá về điều này.

À, mà viết đến đây tôi bỗng dưng phát hiện ra hình như mình đang giảng giải đạo lí làm người cho bạn đọc hay sao ấy nhỉ? Nếu có thì tôi xin lỗi bạn đọc trước vì tôi không hề có ý như thế. Chẳng qua là tôi mắc bệnh nghề nghiệp vì tôi là dân học tâm lí, và cái thói dông dài này thì bị ảnh hưởng bởi bao nhiêu năm ròng viết tập làm văn ở nhà trường.

Thói quen ấy mà, coi vậy mà nó đáng sợ lắm, nó âm thầm hủy hoại nhân cách của con người ta mà đến lúc ta nhận ra thì đã quá muộn rồi. Giống như bệnh ung thư. Quay lại những câu hỏi trên, tôi thú tội trước là tôi không tài nào trả lời cho bằng hết được các bạn ạ. Chính các bạn phải là người tự hỏi và tự tìm lấy sự thật cho mình vì mỗi một người đều có nhận thức riêng tạo nên sự thật riêng. Điều duy nhất tôi có thể chia sẻ cho các bạn là sơ đồ của một nhà tù và tù nhân chính là tôi, cũng có thể là bạn, là tất cả chúng ta cũng nên.

Tôi như kẻ tù nhân bị xiềng xích bởi thói quen, bị giam cầm bên trong cánh cửa của sự sợ hãi và bị canh gác bởi con quỷ của chính mình. Khung cảnh xung quanh thật sự tối tăm như một phần bản chất của con người chưa được phơi bày ra ánh sáng, và tôi hoặc bạn đang ngày ngày kêu gào, than khóc nơi đó. Ngày lại ngày trôi qua, tôi loay hoay tìm mãi cũng không cách nào thoát ra được ngục tù của chính mình, tôi kiệt sức rồi cũng đành bằng lòng thỏa mãn cơn đói với thứ thức ăn mang tên ảo tưởng và dối trá.

Tôi tự nhủ với mình rằng điều này chỉ là tạm thời mà thôi, mình chỉ tạm thời ăn cái thứ “tự lừa dối bản thân” để sống, sống cái đã rồi mới có thể tìm tự do được chứ. Nhưng đến khi tôi sực nhớ ra nhiệm vụ của mình thì đã 24 năm trôi qua rồi, tôi đã tự ru ngủ bản thân mình trong cái nơi tăm tối đó, tôi đã bắt đầu cảm thấy nơi này cũng không đến nỗi tệ, cũng khá là thoải mái, cũng… tốt. Thậm chí ngay cả khi thói quen được tháo ra khỏi cổ tôi cũng không muốn đi đâu nữa. Việc gì tôi phải đi đâu cho cực cái thân? Ở đây tôi được ăn, được sống, không mệt nhọc gì lắm ngoài cái hơi bất tiện là không có tự do thôi. Tôi cần gì cái thứ đó nhỉ? Nó có cho tôi ăn thứ tôi đang được ăn hay không? Có tự do mà đói thì tôi đếch cần. Thôi kệ…

Các bạn có biết câu chuyện ngụ ngôn về cái hang của Plato không?

Chuyện kể rằng trong một cái hang lớn kia, có những tù nhân bị nhốt từ lúc mới sinh ra. Toàn thân họ bị trói bất động vào những chiếc ghế đặt ngang hàng đầu họ lúc nào cũng bị cột chặt chỉ có thể nhìn hướng thẳng về phía trước. Đối diện các tù nhân là một bức tường phẳng, phía sau họ là một ngọn lửa lớn luôn cháy sáng. Giữa ngọn lửa và hàng tù nhân là một lối đi, trên đó có nhiều biểu tượng cây cỏ, muông thú, và đồ vật. Các đồ vật được điều khiển di chuyển qua lại bởi những tên cai ngục. Những tên cai ngục tạo nên những vở kịch rối bóng trên tường bằng cách di chuyển những con rối, tạo tiếng động, và lồng ghép tiếng nói của họ vào cử động của sự vật.

Bởi vì tù nhân không nhìn được những gì diễn ra sau lưng nên toàn bộ những gì mà họ nhận biết được là từ những ảnh bóng trên bức tường và âm thanh vang vọng trong hang. Tù nhân nhận dạng, đặt tên cho những cái bóng, giải thích chúng, và tưởng tượng về chúng. Họ hoàn toàn ở trong một thế giới bóng tường. Những tù nhân ngồi gần kề trao đổi với nhau, đánh giá, dèm pha, và chê bai lẫn nhau về trình độ hiểu biết của họ về thế giới ảo ảnh đó. Ngày kia, một tù nhân thoát ra được khỏi cái ghế cùm, anh theo ánh sáng và tìm ra đến được cửa hang. Ở ngoài cửa hang, lần đầu tiên anh nhìn thấy thế giới thực được hiển thị rõ ràng dưới ánh sáng mặt trời. Anh nhận ra rằng từ trước đến nay, những gì mà anh biết được chỉ là một thế giới ảo vô thực ở trên tường.

Người tù tự do, sau khi đã nhìn thấy ánh sáng mặt trời và nhận thức được thế giới thực. Anh quay trở lại hang và bắt đầu kể cho những tù nhân trong hang về thế giới bên ngoài. Anh đã thất vọng vì không những họ không tin vào những gì anh nói mà còn cười nhạo vì thấy anh bị quáng mắt và ngã do không còn quen với ánh sáng tối tăm trong hang. Nguyên nhân vì người tù tự do đã quen thuộc với ánh nắng mặt trời nên chưa thích nghi với bóng tối.

Đây là câu chuyện của sự ngu dốt mà ngu dốt thì không có muốn được tự do và vì vậy cũng không có khả năng tiếp nhận sự thật. Nhưng tôi thiết nghĩ tất cả chúng ta ở thời đại này thì không hề ngu dốt tẹo nào, ngược lại nữa là đằng khác vậy mà tại sao chúng ta vẫn chưa được tự do? Có ai trong các bạn nghĩ rằng mình thật sự tự do không? Tìm được tự do các bạn sẽ tìm thấy sự thật và ngược lại. Thật ra, sự thật và tự do là hai chiều của một con đường, là hai mặt của một tờ giấy, tìm được cái này các bạn tự nhiên sẽ có được cả cái kia.

Tôi muốn hỏi các bạn rằng: Các bạn có đang đi cùng chiều với đám đông không? Các bạn có sợ hãi bước ngược chiều? Các bạn nghĩ mình khác biệt hay chỉ là sự cá biệt? Các bạn có đang tự ru ngủ chính mình? Các bạn thật sự chấp nhận chính mình hay đó chỉ là sự dễ dãi với bản thân?

Điều cuối cùng tôi hy vọng bạn có can đảm tự hỏi chính bản thân rằng: “Ta sợ hãi điều gì nhất?” Phải là sự sợ hãi chứ không là gì khác được, không phải là sở thích hay sở trường mà chính là sự sợ hãi. Hãy đối diện với con quỷ của chính mình, nếu không giết được nó thì mời nó uống trà đi. Sự thật của chính bạn nằm đằng sau cánh cửa sợ hãi và bị canh gác bởi con quỷ của bạn đó.

 

Quyên Quyên

Sĩ Diện Hảo Là Con Dao Hai Lưỡi

*Featured Image: Bob Bauer

 

Khi tôi tìm kiếm định nghĩa hai từ SĨ DIỆN trên Google đa phần các kết quả tôi nhận được là: “Những cái bên ngoài làm cho người ta coi trọng mình khi ở trước mặt người khác. Muốn làm ra vẻ không thua kém ai hoặc che giấu sự kém cỏi của mình để mong được người khác coi trọng (vì sĩ diện mà giấu dốt.” Vậy với bạn sĩ diện là gì? Còn đối với tôi nó là cả một câu chuyện mà tôi sắp kể, à không… tôi gọi những việc tôi sắp viết dưới đây là tâm sự được không?

Hầu hết chúng ta đều có cái sĩ diện riêng, tôi đã từng “mang vác” nó nhiều đến nổi tôi vô cùng ái ngại khi ra đường với đôi dép lê sờn, bộ quần áo cũ kĩ hay đơn giản chúng không hợp thời, rồi tôi lại sợ cái nhìn khẩy khàng của mọi người khi tôi bảo mình đang học ở ngôi trường nào, tôi lại vô cùng mắc cỡ khi giao tiếp với người lạ khi mình không cao ráo, xinh đẹp.

Tôi cố tạo cho mình một vẻ bề ngoài bóng bẩy hơn bởi những món đồ hợp thời trang hơn, nói mình biết làm và làm tốt abcxyz… Để nhận lấy sự thỏa mãn của bản thân, để nuôi cái sĩ diện, để nó sống tốt cho đến khi tôi bàng hoàng nhận ra tất cả những điều đó là hoàn toàn vô nghĩa, tôi bắt đầu sợ hãi chúng, tôi tự hứa với lòng phải sống với cái sĩ diện thật đúng nghĩa chứ không bao hàm sự hào nhoáng bóng bẩy ngoài thân.

Trước khi tôi rút ra được bài học đó không ít lần chính bản thân tôi đã học được rất nhiều từ những người xung quanh mình, đa phần mọi người đều sống quá ảo tưởng về giá trị bản thân, vì sĩ diện mà tiêu xài hoang phí, họ sống hoàn toàn thiên về vật chất, nếu nói sống mà không vì vật chất đó là dối lòng, nhưng việc tôi đang bàn đến là có một bộ phận sống vì cái sĩ diện của mình mà bất chấp tất cả, bất chấp cả hệ lụy sau đó thể nào chỉ để nuôi dưỡng sĩ diện.

Người thì làm lương tháng chẳng bao nhiêu thế nhưng cũng ráng đi mua trả góp, thậm chí là vay mượn để mua được chiếc xe ga đắt tiền, cái điện thoại cao cấp, cái túi hàng hiệu,.. Để nhận được ánh mắt “ngượng mộ” của mọi người xung quanh là cô ấy giàu, anh ấy giỏi? Xin thưa… Ừ thì người ta có ngưỡng mộ đó nếu như những món đồ bạn đang có do chính công sức bạn tạo ra, do mồ hôi nước mắt bạn làm và dành dụm mua được chứ không phải là vay mượn hay theo kiểu bất chấp tất cả nhân quả, kiếm tiền đen trái mà có được.

Bạn đang sống trong cái xã hội mà nếu như bạn ra đường với một chiếc xe đạp tồi tàn người ta sẽ nhìn bạn với ánh mắt khác khi bạn chạy một chiếc xe hơi hay một chiếc tay ga đắt tiền mặc dù thật ra có khi trong số những người ăn mặc xuề xòa, chạy xe đạp ấy lại là doanh nhân hay một người giàu có thành đạt. Và chắc gì một người chạy xe hơi đã là giàu?

Tôi còn nhớ một hôm Thầy của tôi khi đang dạy trên lớp, thầy có kể cho cả lớp nghe một câu chuyện, rằng thầy có một anh bạn nhà kinh doanh vàng, anh ấy kể lại với thầy có hôm nọ một khách hàng ăn vận như một ông nông dân, quần áo lấm lem, tay thì cầm cái bị trong quê mùa cục mịch, vị khách đó vào cửa hàng nhìn một lượt các sản phẩm, rồi anh chủ buộc miệng hỏi: “Bác định bán hay cầm vàng?” Vị khách hàng nhìn anh này và bảo: “Tôi muốn mua 20 cây vàng, giá thế nào chú?” Thầy tôi chỉ kể đến đây thì tôi đã hình dung ra được vẻ mặt của ông chủ tiệm vàng thế nào rồi.

Thật ra đến giờ này tôi vẫn chưa được tiếp xúc nhiều với những người thành đạt, nhưng một vài người tôi có cơ may biết đến đa phần rất giản dị, một ông anh là trưởng phòng một công ty lớn với mức lương hơn 20 triệu vẫn chạy chiếc xe Wave Honda, xài chiếc điện thoại bình thường, tôi hỏi anh sao anh không mua những thứ tốt hơn khi anh có thừa khả năng mua chúng, anh chỉ nói với tôi: “Tất cả những cái đó không cần thiết em à, anh đang dành dụm để mua đất, mua nhà để lập gia đình và lo cho tương lai các con anh sau này thôi, anh nghĩ nhưng cái đó mới thật sự cần thiết.”

Tôi không phủ nhận mình là một người sống vô cùng sĩ diện nhưng khi suy nghĩ lại tài chính gia đình, nghĩ về ba mẹ, tôi vô cùng hổ thẹn và cho dù gia đình có giàu có, đồng tiền bạn đang xài chắc chắn nó không phải là của bạn và ba mẹ bạn không thể nào bên bạn suốt đời, dẹp bỏ cái sĩ diện đó đi! Hãy sống thật với bản thân mình, bạn đang chạy xe đắt tiền, xài điện thoại hàng hiệu trong khi ba mẹ hay vợ con bạn đang sống vất vả, họ đang làm việc cực khổ chỉ để nuôi sống bản thân hằng ngày.

Bạn không lo cho họ, bạn không nuôi được họ mà bạn chỉ đang lo và nuôi tên khốn sĩ diện đáng chết của bản thân, tỉnh dậy đi… Chả ai ngưỡng mộ hay nể bạn vì những thứ đó cả khi họ biết bạn là một đứa chẳng giàu có gì, ba mẹ/vợ chồng/con cái bạn thiếu thốn thế nào trong khi bạn đang cưỡi cái xe SH hay Piaggio, cầm trên tay chiếc Iphone đắt tiền thì họ chỉ cười vào mặt bạn, cười cho sự hào nhoáng nhất thời đó, cười cho ảo tưởng về bản thân của bạn. Tất cả chỉ là sĩ diện hảo, hãy dẹp bỏ nó và sống thật với chính mình mà thôi.

KẾT…

Thật ra trên đời này ai cũng phải có chút sĩ diện nhưng sĩ diện ở đây là việc lấy sự hổ thẹn của bản thân không bằng ai mà cố gắng, biết vui vì những gì mình đang có, sống tốt vì gia đình, vì những người mình yêu thương, không ai cấm bạn mua những thứ bạn thích hay những món hàng hiệu đắt tiền cả nhưng trước khi mua nó hãy suy nghĩ xem bạn có đủ khả năng? Và bạn thực sự cần nó hay không? Hay bạn mua chúng chỉ để khoe mẻ? Nếu cứ tiếp tục sống với sĩ diện hảo đó thì không sớm không muộn bạn cũng sẽ “chết”. Chết vì nợ nần chồng chất, chết vì người khác coi thường khinh rẻ bạn, vậy bạn chọn sống với nó hay dẹp bỏ nó? Quyết định là ở bạn.

 

 

Nguyễn Diệp Huỳnh Trang

[THĐP Translation™] 6 ngộ nhận thường gặp về Bitcoin

1
Featured image: Habarithor, Wiki Commons

1. “Bitcoin là ảo suy ra nó không có giá trị”

Một người bạn của tôi, anh Cơm Thiu, có bình luận trong một bài viết tôi đăng trên FB như sau:

“Ý tưởng cũng ảo nhưng không có ý tưởng thì chả có cái gì thật hết. Theo mình, ảo hay thật ở chỗ nó có tác động đến thế giới như nào, tính vật lý hay phi vật lý không có ý nghĩa mấy.”

Facebook Likes, Followers, lượt views, đồ vật trong games và rất nhiều thứ khác cũng là ảo, nhưng vẫn có những người sẵn sàng bỏ tiền ra để mua chúng. Đối với họ những thứ đó có giá trị. Tôi vẫn luôn lặp đi lặp lại trong các bài viết nói về Bitcoin của mình rằng, giá trị là một khái niệm chủ quan, nó có giá trị đối với những người coi nó có giá trị, hay nói cách khác là có thể bạn không nghĩ nó có giá trị không có nghĩa là người khác cũng nghĩ như bạn. Đối với rất nhiều người, họ xem Bitcoin là có giá trị và sẵn sàng bỏ ra vài trăm đô để sở hữu một bitcoin.

Hãy tự mình cảm nhận lấy mọi thứ!

*Featured Image: Yasser Bassurah

 

Mỗi tối thứ năm tôi giặt đồ. Không hiểu vì sao mỗi lúc như vậy, mấy đứa em lại xúm vô bình luận loạn xạ, lải nhải suốt: “Anh lại ngâm đồ nữa à?”  “Anh giặt nhanh chứ để lâu bốc mùi đó”  “Anh xuống giặt đồ đi kìa…” blah blah… Ừ, tôi ôm đống đồ xuống, bỏ vô thau rồi ngâm xà bông. Xong để đó lên phòng lướt web tiếp. Tụi nó lại tiếp tục càm ràm, hối thúc: “Anh giặt đi chứ để khuya” …đủ thứ. Rốt cuộc, tôi vẫn xuống giặt, có trễ hơn dự kiến. Nói chung có rất nhiều người hối thúc, lải nhải và càm ràm nhưng rốt cuộc vẫn là chỉ mình tôi giặt đống đồ của mình, khiêng cái thau nặng trịch và lọ mọ phơi đồ giữa đêm khuya.

Chuyện này làm tôi liên tưởng đến chuyện yêu đương, chuyện vợ con và cuộc sống hiện tại của mình… Điều này như một quy luật!

Một người anh thân thiết đã từng nhận xét tôi là người có tính tự chủ cao, đó là điểm mạnh, nhưng cũng là điểm yếu. Tôi thích làm mọi việc theo ý mình, nhưng không phải là mẫu người bảo thủ hay thống trị. Đơn giản là tôi muốn tự mình tạo nên những giá trị. Tôi suy nghĩ ra nó, thực hiện nó và làm nó thành công. Có thể lấy ý tưởng hay điểm tựa ở đâu đó, nhưng luôn biết cách tạo nó thành của mình, gần như, không còn nhận ra phiên bản cũ là gì. Có thể tôi giỏi ở việc đó.

Như câu chuyện tôi đã kể ở trên, mọi chuyện diễn ra trong cuộc sống mình, sẽ có rất nhiều người góp ý, khuyên nhủ, cố vấn hay đưa ra lời khuyên. Cũng có người sẽ chỉ đưa ra những bình luận hay tệ hơn là chỉ trích. Nhưng, rốt cuộc, tôi thấy rằng, quyết định cuối cùng vẫn ở bản thân mình và tôi, chứ không một ai khác, sẽ chịu trách nhiệm cho quyết định cuối cùng đó. Giống như một game show truyền hình, sau nhiều gợi ý, khảo sát, suy nghĩ, người chơi phải tóm lại trong câu nói: “Câu trả lời cuối cùng của tôi là…” Kết quả cuối cùng sẽ dựa trên câu trả lời cuối cùng đó chứ không phải bất cứ gợi ý nào từ khán giả. Nếu sai, không ai có thể nhận hậu quả thay bạn ngoài việc lải nhải: “Đấy, tao đã bảo rồi…”

Tôi có quen biết kha khá những người thành công ngoài xã hội, thỉnh thoảng vẫn xin lời cố vấn từ họ. Tuy nhiên, vẫn không thể nào “cảm” được những lời tư vấn đó. Cuộc sống của mỗi người mỗi vẻ, tất nhiên không thể đem khuôn mẫu của người này áp đặt lên người kia. Dầu tin rằng cuộc sống có những quy luật kiểu mẫu, tôi vẫn không thích tuân theo những quy luật đó. Hay nói đúng hơn, tôi không thích sống bằng kinh nghiệm của người khác.

Nói một cách thành thật, tôi công nhận việc học hỏi kinh nghiệm, thất bại hoặc thành công của người khác là một điều đúng đắn, tôi vẫn không thể nào thuyết phục bản thân làm theo điều đó. Người ta bảo đi con đường đó sẽ đến ngõ cụt, tôi sẽ bảo, để tôi đi xem, không phải chỉ là để tìm xem có cái lối ra nào không mà đơn giản chỉ để biết cảm giác đến ngõ cụt nó là thế nào. Thật điên rồ! Thế nhưng tôi vẫn thích sự trải nghiệm như vậy.

Hơn ai hết, tôi biết, tôi có cách cảm nhận mọi chuyện không giống với người khác. Họ đã thực hiện nó và đưa ra cảm nhận, vậy thì tại sao tôi không tự thực hiện và đưa ra cảm nhận của chính mình. Có thể bài học sẽ giống nhau, nhưng chắc chắn rằng, mức độ sâu sắc mà nó tạo ra sẽ khác biệt rất lớn. Và tôi thấy, điều đó thật tuyệt vời. Dùng chính bản thân mình làm thí nghiệm, lôi hết mọi giác quan ra chạm lấy mọi thứ, theo cách rất riêng, nó là của riêng tôi.

Những điểm tương đồng kết nối những con người đồng điệu với nhau, bởi vì thế mà nhân vật yêu thích nhất của tôi chính là Steve Jobs. Bỏ qua những miêu tả về thành công hay sự nghiệp lẫy lừng của vị CEO quá cố này, tôi nhớ nhiều nhất đến 2 câu nói trong cuộc đời của ông.

Một lần khi Microsoft đề nghị bán hệ điều hành Window cho ông, ông mạnh mẽ tuyên bố rằng: “Nếu tôi thích, tôi sẽ tự tạo ra nó.” Câu nói thứ hai, rất quen thuộc, nhiều người đã thuộc làu: “Hãy cứ khát khao, hãy cứ dại khờ.” Ai muốn hiểu sao thì hiểu, riêng tôi có cách cảm nhận của riêng mình, ở vị CEO này, việc sáng tạo ra giá trị cá nhân là vô cùng quan trọng, và để thực hiện điều đó, có thể, cần phải “điên rồ, dại khờ, liều lĩnh …” Sản phẩm mà ông tạo ra là minh chứng hoàn hảo cho những tuyên ngôn đó.

Tôi không tán thành việc một số người trích dẫn một số câu danh ngôn của những nhân vật nổi tiếng như là một tuyên ngôn cho chính mình mà không đưa ra bất cứ một trải nghiệm riêng nào cho việc đó. Sao không tự mình đi mà khám phá rồi đưa ra tuyên ngôn cho bản thân, mặc kệ sai hay đúng, thì đó cũng là kinh nghiệm riêng biệt của chính bạn mà thôi. Dù là nhỏ bé, bạn vẫn có thể tự hào mà tuyên bố với thế giới rằng bạn đã vạch được một con đường in dấu chân mình.

Tại sao, đam mê du lịch vẫn luôn cháy bỏng trong mỗi người dù mọi thông tin về mọi nơi trên Trái Đất hầu như đã được khám phá và miêu tả đầy đủ. Có chăng là, trong bản thân mỗi chúng ta, hiện hữu một khao khát được tự mình chinh phục, tự mình cảm nhận, tự đặt bàn chân mình lên những nẻo đường lạ lẫm, tự hít lấy bầu không khí trong mát của một vùng đất xa xôi rồi thốt lên rằng “thật là tuyệt”. Tin tôi đi, cho dù hàng triệu người đã phát biểu cùng một câu đó, thì nó vẫn sẽ là của riêng bạn mà thôi, không một ai có thể khiến bạn cảm nhận được nó theo một cách độc đáo như thế.

Chúng ta vẫn thường hay nghe rằng: “Cuộc sống quá ngắn ngủi để sống cuộc sống của người khác.” Bạn có tin như vậy không, mà hình như câu nói này cũng xuất phát từ vị tiền bối Steve Job đáng kính của tôi thì phải. Nói thật nhé, tôi biết điều đó đấy, nhưng vẫn từng thử sống cuộc đời của người khác xem nó ra sao, cũng thú vị, nhưng tôi rút ra một điều rằng: Tôi chả cảm nhận, chả học được cái quái gì mà cuối cùng người chịu hậu quả là tôi chứ không phải họ.

Lọ mọ giữa đêm khuya cuộc đời, cảm nhận hơi lạnh của bóng đêm, suy tư về cuộc sống từ những điều bình thường.

 

AVKH

Đàn ông và văn hóa khen chê

*Featured Image: Trung Nguyen Photography

 

Sau một bữa cơm có nhiều anh Việt Nam và một anh người Đức. Mọi người bắt đầu tán gẫu và câu chuyện xoay quanh những cô gái Việt Nam xuyên suốt từ đầu buổi tới cuối buổi. Ban đầu anh Tây ấy cũng tham gia, nhưng rồi nhạt dần và rồi anh ấy hỏi mọi người rằng: “Tại sao chúng ta cứ nói mãi về phụ nữ?!”

Có lẽ phụ nữ là chủ đề yêu thích của đàn ông và chắc là đặc sản đối với đàn ông Việt Nam. Một số đàn ông Việt Nam buồn cười ở chỗ, họ gọi vợ “yêu” của mình bằng những từ ngữ chẳng mấy ngọt ngào: Vợ béo, vợ mập, vợ cá mắm, vợ vẹo, vợ ngựa, vợ già… Trong những buổi ngà ngà, họ đem vợ ra bàn tán. Thương thì vợ nhà tao, ghét thì cái con mụ ấy.. Và rồi ghét nữa thì làm bài vè: “Con gì ăn ít nói nhiều, nhanh già, lâu chết, miệng kêu tiền tiền..”

Đàn ông Việt (là cụm từ  ám chỉ riêng cho một bộ phận, không có nghĩa bao gồm tất cả người đàn ông biết tiếng Việt trong đấy!) rất ít khi khen, đặc biệt, khen vợ, khen con thì càng hiếm. Nhưng khi chê thì khỏi bàn! Chê vợ ăn mặc buồn cười, chê vợ nghĩ như bà già, chê vợ béo quay béo tròn, chê vợ không nấu ngon bằng ngoài hàng, chê vợ giặt áo bẩn, chê vợ quản lý tiền.. blah blah. Hàng trăm lý do để chê. Nhưng thỉnh thoảng lại kể vợ nghe em này mông cong, em kia ngực bự, em nọ sexy, vợ thằng bạn nấu ngon, con A công ty cắm hoa khéo, con B đầu ngõ nói chuyện có duyên..!

Đàn ông Tây thì sao? Tôi đã chứng kiến những ông chồng Tây khen vợ trước mặt bao nhiêu người khác: “Vợ tao nấu ăn ngon lắm!” “Vợ tao giỏi sắp xếp lắm!” “Vợ tao chăm sóc con và tao giỏi lắm, phụ nữ châu Á thật giỏi..!” Họ không ngại ngần thể hiện sự tự hào khi có vợ bên cạnh, sự yêu thương đối với vợ trước mặt đám đông. Có những cô gái kể rằng chồng họ khi yêu tán tỉnh rất lãng mạng, nhưng lấy nhau về thì khô khan khác hẳn. Nhưng có mấy ai biết, những anh chàng Tây, từ thanh niên cho tới già cũng tán tỉnh vợ bằng những từ ngữ ngọt ngào. Có cô lớn tuổi như mẹ tôi kể rằng, chồng cô, người Đức, đến bây giờ vẫn gọi cô là “cô nàng xinh đẹp ơi!”

Có thể đó là sự khác biệt trong văn hóa Đông Tây. Tất nhiên, ở đâu cũng có những trường hợp khác biệt, hoặc tôi “may mắn” chỉ gặp đa phần những trường hợp như trên! Tôi chỉ nghĩ, một người phụ nữ sẵn sàng chia ngọt sẻ bùi với chồng, họ xứng đáng được tôn trọng, được yêu thương và được tự hào. Có thể cách nói chê vợ này kia, mọi người nghe quen rồi, nên khi ai đó khen vợ, người ta sẽ thấy “lạ” lắm! Chê vợ, nó trở thành một điều hiển nhiên đúng, là điều một người đàn ông thường làm?! Còn khen vợ là người đàn ông sợ vợ, là mất khí thế đàn ông?!

Cái văn hóa khen Việt Nam mình nó còn mang tính tượng trưng. Vì nhiều người khen cho có, khen lấy lòng, khen không thật, nên người ta coi thường lời khen, đôi khi còn nghĩ ác ý cho những lời khen đó. Còn chê thì chê thật tâm lắm, chê thì chê tơi tả, chê nát nước, chê như tát nước vào mặt, nhưng mà như vậy thì người ta lại bảo: “Chê thế là tốt!” Như câu ông bà ta hay nói: “Thương thì cho roi cho vọt, ghét thì cho ngọt cho ngào!” Trong khi đấy, văn hóa cổ vũ, khích lệ tinh thần ở Tây có phần tốt hơn. Họ muốn khuyến khích nhân viên làm tốt công việc, hay khuyến khích con làm việc gì đó thì họ khen. Khen đúng thứ người đó làm tốt và góp ý, chỉnh sửa những thứ chưa tốt! Như vậy người ta mới phát huy được thế mạnh và khắc phục dần điểm yếu!

Có một người Việt kiều nổi tiếng đã nói đại ý rằng, văn hóa Việt Nam là văn hóa phê bình! Cũng đúng thôi, thiên hạ soi nhau cũng chỉ để moi móc cái xấu nhau ra mà chê, có làm gì cũng không vừa lòng trăm họ, kiểu gì cũng bị nói xấu, cho dù người ta đã cố gắng làm tốt! Văn hóa như vậy dễ thiêu chột người ta đi thay vì làm phát triển con người!

Nói xa, nói gần cũng chỉ muốn nói rằng, những quý ông chồng nên khen vợ mình thì hơn. Khen những cái vợ mình làm tốt và đóng góp mang tính xây dựng những cái chưa tốt để vợ mình hoàn thiện hơn. Điều đó tốt hơn là đem vợ so sánh với những hình ảnh xấu xí. Vợ xấu xí vậy, sao anh lại lấy, sao anh lại thương, sao anh có thể sống suốt đời? Người ta nói, nồi nào úp vung đấy! Vợ anh méo, chắc anh đã tròn? Khen vợ, khuyến khích vợ là điều tốt để xây dựng gia đình ngày càng tốt đẹp!

Vợ chồng đôi khi sống với nhau ngoài cái tình không thôi cũng không đủ. Vì cuộc sống luôn thay đổi, càng nhiều khó khăn, con người ta càng gặp nhiều cám dỗ. Đôi khi chỉ những lời khen, những lời cảm ơn, động viên nhau, cũng làm cho ngôi nhà thêm ấm áp mặn nồng. Đàn ông cần đàn bà như một chốn bình yên, ngọt ngào. Đàn bà cũng cần ngọt ngào để thấy mình cũng được yêu thương và trân trọng. Cuộc sống vốn dĩ đã rất khô khan và mệt mỏi, hãy làm nhau ấm lòng bằng những lời ngọt ngào hơn là làm chạnh lòng nhau..!

 

NDLP

Hãy dừng lại…

*Featured Image: Madeline RM

Hãy dừng lại và nhìn về phía sau
Để biết rằng có những điều ta cần phải nhớ
Dù điều đó làm tim ta đau đến nghẹt thở
Nhưng ta không được phép lãng quên…

Hãy dừng lại và nhìn về phía sau
Và học cách đừng để mình tổn thương lần nữa
Chỉ là học cách đối mặt với quá khứ
Và hiểu rằng ta không sống vì hôm qua…

Hãy dừng lại và nhìn về phía sau
Để biết mình đang ở đâu giữa dòng đời không yên ả
Để biết bấy lâu nay ta vô tình cuốn mình theo những hối hả
Để biết rằng ta đã cách điểm xuất phát bao xa…

Hãy dừng lại và nhìn về phía sau
Để biết rằng thời gian không chờ đợi
Và có lúc ta thốt lên hai từ “tiếc nuối”
Một động từ đầy ắp những xót xa…

Hãy dừng lại và nhìn về phía sau
Để biết rằng ai là người mà ta đánh mất
Dòng đời cứ trôi, lòng người khó gìn giữ nhất
Để rồi ta tự bóp nghẹt trái tim mình…

Hãy dừng lại và nhìn về phía sau
Để biết mình vì đâu mà đổi khác
Thật ra chúng ta đang làm một cuộc đổi chác
Mà cái giá phải trả thật đắt biết bao nhiêu..?

Hãy dừng lại và nhìn về phía sau
Để biết rằng ta nhận về mình biết bao nhiêu hờn tủi
Là tại ta mang những hồn nhiên ra đánh đổi
Để bây giờ ta có những xót xa thuộc về mình…

Hãy dừng lại và nhìn về phía sau
Để ta nhìn rõ hơn những gì được và mất
Có những người ta chỉ có được ánh mắt
Mà chẳng bao giờ giữ lại được bên ta..

Hãy dừng lại và nhìn về những gì đã qua
Vì ta thật sự cần những cái nhìn như thế…
Để biết rõ không thể và có thể
Để sống thật sự những ngày sau…

 

 

Một Đời Quét Rác

Vô Thường 6

*Featured Image: Sadie Pices

 

Có cánh diều lang thang từ thuở trước

Bỗng một hôm theo cơn gió quay về

Đôi cánh mỏi những hành trình xuôi ngược

Cô đơn gặm nhấm tháng ngày dài lê thê

Diều về tìm sợi chỉ hồng hẹn ước

Một thuở rong chơi diều quên mất lời thề

Qua hết gió mưa bão giông mấy lượt

Diều mới nhớ sợi chỉ hồng từng chê

Không có chỉ hồng – sao diều bình yên được ?

Diều thiếu chỉ hồng – rong ruổi tựa cơn mê …

 

 

–The Kid Falling From Heaven–

Tiền bạc tạo nên hạnh phúc?

*Featured Image: Ben Heine

 

Người ta thường có câu: “Có tiền là có tất cả” hay “Có tiền mua tiên cũng được”. Vậy hạnh phúc thì sao, dùng tiền có mua được không?

Tiền bạc khiến cả thế giới xoay chuyển

Tiền bạc là thứ được xếp vào hàng quan trọng bậc nhất trong cuộc sống này. Con người bỏ ra nhiều thời gian nhất trong cuộc đời mình chỉ để kiếm tiền: Trung bình mỗi ngày họ mất 8 giờ lao động, nhiều người là 10 tiếng và thậm chí có những người làm việc không ngừng, hy sinh cả thời gian ăn ngủ. Không những thế, chúng ta còn phải vất vả bỏ mồ hôi nước mắt, trí lực và trí tuệ để kiếm ra nó.

Tiền bạc là thứ thỏa mãn những nhu cầu vật chất cơ bản nhất. Chúng ta muốn sống và tồn tại qua ngày cần phải có tiền, nó đảm bảo sự an toàn, sức khỏe và duy trì các mối quan hệ xã hội. Tiền bạc là thứ mà con người dùng nó để mua sự vui vẻ, nuôi dưỡng những đam mê nghệ thuật. Nó là biểu tượng của địa vị và thành công, nó giúp cho con người duy trì quyền lực. Và chúng ta không thể phủ nhận rằng tiền bạc mang lại sự nể trọng từ mọi người, thể hiện sự hào phóng và lịch thiệp của bạn.

Ồ….tiền bạc có sức mạnh thật to lớn.

“Chỉ có một khát khao, khát khao hạnh phúc.” – Denis Diderot

Hạnh phúc là một khái niệm khá trừu tượng, với mỗi người có thể có những định nghĩa khác nhau. Tôi cho rằng hạnh phúc đó là khi mong muốn những người mình YÊU – THƯƠNG – QUÝ và cả những người xung quanh được hạnh phúc. Là lúc được vùi mình và say mê làm những điều mình thích. Hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều đơn giản và nhỏ nhặt khiến cho chúng ta mỉm cười.

Người có nhiều tiền vẫn cảm thấy không hạnh phúc?

Họ quá đề cao tới vấn đề tiền bạc, trong suy nghĩ, trong cuộc sống của họ chỉ nghĩ tới một vấn đề duy nhất là tiền, tiền và tiền. Họ chỉ tập trung theo đuổi đồng tiền và sự giàu có mà không quan tâm tới những vấn đề xung quanh. Họ bỏ mặc bản thân về sức khỏe, nhu cầu giải trí, cảm xúc tinh thần. Họ không có thời gian dành cho những người yêu thương: Gia đình, bạn bè và các mối quan hệ. Và tới một ngày họ mệt mỏi với sự bận rộn và đối mặt cô độc với đồng tiền. Họ cảm thấy không hạnh phúc.

Cũng có những trường hợp vì quá nhiều tiền, người ta lại sa đà vào những trò chơi vô bổ và trát tán. Những cậu ấm cô chiêu trong những gia đình giàu có, vì thiếu tình thương và sự quan tâm dạy dỗ từ cha mẹ, hình thành trong chúng những suy nghĩ lệch lạc về đồng tiền. Những ông chồng có tiền tìm kiếm những thứ phù phiếm bên ngoài gây nên những đổ vỡ hôn nhân. Hẳn trong những trường hợp này, tiền bạc là một trong những nguyên nhân khiến con người không hạnh phúc.

Sự nghèo nàn cũng gây ra nỗi bất hạnh

Nghèo cũng được coi là một cái tội lớn trong cuộc đời này. Không có tiền, các bạn không thể tự lo nỗi những nhu cầu thiết yếu: Ăn – ở – mặc, con người ngập ngụa trong những nỗi lo lắng, bất an, cảm giác không thỏa mãn.

Hãy thử tưởng tượng bạn – hay một người thân của bạn bị bệnh phải đi bệnh viện, nhưng trong nhà không có tiền. Trước hết, bạn phải chạy vạy, vay mượn khắp nơi, nếu không xoay ra tiền, bạn có thể bị bệnh viện “bỏ rơi” mà chẳng ngó ngàng gì, không được bác sĩ khám bệnh, không có tiền mua thuốc men…rồi vì bệnh tật mà bệnh nhân sẽ chết.

Tiền bạc cũng chính là nguyên nhân chủ yếu nhất trong những xung đột gia đình và sự bất hòa hôn nhân của các cặp vợ chồng. Không có tiền sẽ gây ra những bức bối khó chịu, những phiền muộn về các chi phí sinh hoạt, người này đổ lỗi người kia. Cãi nhau, đánh nhau, tệ hại hơn là dẫn tới đỗ vỡ hôn nhân.

Những ví dụ nhỏ phản ánh sự bất hạnh lớn khi thiếu đi đồng tiền

“Người ta nói tình yêu quan trọng hơn tiền bạc, nhưng bạn đã bao giờ thử thanh toán hóa đơn với một cái ôm chưa?” – Khuyết danh

Hãy khiến tiền bạc tạo nên được hạnh phúc

Tiền bạc có mua được hạnh phúc không? Câu trả lời là không, nhưng tiền bạc có thể được dùng làm công cụ để mua hạnh phúc một cách hiệu quả nhất. Tất nhiên không phải chỉ cần ném tiền ra, hạnh phúc sẽ chạy về phía bạn. Để đạt được bất kỳ điều gì bạn đều cần bỏ ra công sức tương xứng, để đạt được hiệu quả tốt nhất bạn cũng cần có những nghệ thuật hành động. Và tuyệt chiêu của nghệ thuật đạt được hạnh phúc này là gì? Nó nằm ở đáp án cho những câu hỏi sau:

Vị trí tiền bạc nằm ở đâu trong cuộc đời bạn?

Bạn cần xây dựng thái độ đúng đắn về đồng tiền. Tiền không nên là thứ để bạn theo đuổi trong cuộc đời này, bạn nên xác định tư tưởng rằng bạn kiếm tiền và dùng số tiền ấy để tạo hạnh phúc bằng cách dùng tiền để mua cảm giác thõa mãn các nhu cầu cuộc sống, bằng cách giúp đỡ người khác tạo sự vui vẻ và bình yên trong tâm hồn. Tiền giống như một thứ gia vị dùng để nêm nếm cho cuộc sống của bạn thêm thú vị.

Đừng đặt cao vị thế của đồng tiền trong cuộc sống của bạn. Nếu trong đầu bạn chỉ quẩn quanh tiền thì tất yếu bạn sẽ không cảm nhận được những sắc màu xung quanh. Tiền chỉ là một tờ giấy hay một mảnh kim loại vô hồn, nó sẽ chẳng có bất kỳ một giá trị nào khi nó không thể phát huy tác dụng.

Bạn đã sử dụng tiền bạc một cách hợp lý chưa?

Đừng đổ lỗi cho đồng tiền gây ra những nỗi bất hạnh, nỗi bất hạnh ấy là do cách sử dụng đồng tiền của bạn. Nếu bạn biết cách sử dụng, tiền bạc sẽ tạo ra những điều tốt đẹp cho bạn, tiền sẽ giúp bạn xây dựng nên ước mơ của mình, khi bạn đat được ước mơ thì chắc hẳn bạn sẽ hạnh phúc với những niềm vui lâng lâng, vì đó là khi bạn sống vì chính bản thân bạn. Có tiền bạn sẽ có khả năng giúp đỡ người khác, mở rộng lòng nhân ái, làm những việc có ý nghĩa cho chính bản thân và xã hội, đó là niềm hạnh phúc khi được sẻ chia.

Còn nếu bạn dùng tiền vào những điều lãng phí, những thứ sa đà, thì tất nhiên bất hạnh sẽ tới với bạn. Hậu quả của những trò vô bổ chính là điều bất hạnh của bạn.

Cách bạn kiếm được đồng tiền như thế nào?

Nếu đồng tiền ấy được kiếm bằng mồ hôi – nước mắt và công sức của bạn thì hẳn nhiên bạn sẽ cực kỳ trân trọng nó, bạn sẽ dùng nó vào những điều thiết thực và có ý nghĩa nhất. Nó sẽ tạo ra hạnh phúc cho bạn.

Nếu đồng tiền chỉ là sự ban phát, dễ dàng có được, bạn sẽ không biết trân trọng nó, bạn xài hoang phí và sa sỉ, dẫn tới những tệ nạn xấu, bất hạnh sẽ ập đến. Tiền bạc cũng là đầu mối của nhiều tội ác. Có vô số kẻ giết người, cướp của để giành giật đồng tiền. Cũng có những kẻ khác buôn người bán con mất hết nhân tính. Nhiều người bất chấp mọi thủ đoạn, làm ăn bất chính, buôn bán ma túy để kiếm được đồng tiền.

Tiền không thể mua được hạnh phúc và hạnh phúc cũng không chỉ dựa vào mỗi tiền bạc. Hạnh phúc và tiền bạc là những thứ mà con người luôn khao khát có được. Nhưng làm sao để đạt được cả hai? Nó nằm ở thái độ đánh giá và nhận thức những mối quan hệ tương xứng giữa chúng của mỗi người để có những nghệ thuật khiến tiền bạc và hạnh phúc luôn song hành với nhau. Chúc bạn sẽ vừa sở hữu tiền bạc và vừa nắm giữ hạnh phúc.

 

Trang Nguyễn

Hãy yêu sự cô đơn của chính mình

*Featured Image: Scoutbooks

 

Từ năm 18 tuổi, sau khi đỗ đại học tôi đã tự cho mình cái quyền yêu và được yêu bởi ai đó. Tôi cứ mải miết đi tìm, cứ bước hết từ cuộc tình này sang cuộc tình khác. Những cuộc tình ấy có cái lớn cái nhỏ nhưng quan trọng là chúng cứ thay nhau lấp đầy thời gian của tôi trong suốt 7 năm qua. Tôi yêu, chia tay rồi lại yêu. Chẳng có thời gian cho nỗi buồn chia tay.

Cũng có khóc nhưng rồi người mới xuất hiện. Lại nhẹ nhàng lại ấm áp lại chân thành lại chiều chuộng chăm lo, thế là quên bẵng luôn cuộc tình lúc trước. Cứ thế, cứ thế loay hoay từ mối tình này sang mối tình khác. Thế rồi cuộc tình sau cuối làm tôi chợt bừng tỉnh thức. Tôi đã làm gì thế này? Chỉ vì nỗi sợ hãi cô đơn mà cứ nhắm mắt bước vào các cuộc tình sao? Như vậy chẳng phải là vừa bất công cho bản thân mình vừa phũ phàng với những người đàn ông hay sao?

Ngay sau khi tôi vừa chia tay cuộc tình vào năm thứ 7, một người mới lại xuất hiện. Anh hội tụ tất cả những yếu tố khiến cho cả những trái tim sắt đá nhất chắc cũng phải rung lên những nhịp khắc khoải. Còn tôi, đứng trước anh tôi ép cho trái tim mình đập nhẹ nhàng, ép cho đầu óc mình tỉnh táo để không lao vào yêu anh để mà rồi lại chia tay …

Tôi không thích đi chơi một mình càng không có thói quen đi xem phim hay ngồi café một mình. Chính vì thế nhu cầu có người yêu của tôi rất cao, cần một người đi bên cạnh để không thấy mình bơ vơ giữa cuộc đời rộng lớn này. Tôi không muốn cô đơn vào mỗi tối cuối tuần, không muốn bước đi trên đường mà phải ghen tị với sự ngọt ngào tràn đầy lan tỏa từ các cặp đôi khác …

Trong cuốn Tình Yêu Là Không Ai Muốn Bỏ Đi, Phan Ý Yên viết: “Tôi vốn yêu mến sự cô đơn của riêng mình.” Tôi chợt nhận ra. Hóa ra cô đơn cũng đâu có phải là điều đáng sợ. Có lẽ cô đơn sẽ làm cho người ta nhận ra nhiều điều. Nhận ra mình thực sự muốn gì. Hơn là cứ cố khỏa lấp những chỗ trống thời gian mà vô tình lại chỉ càng làm cho những lỗ trống ấy rộng hoác hơn ra.

Hãy đối diện với nỗi cô đơn của chính mình

Và khi đó tôi mới nhận ra rằng 7 năm qua mình đã bỏ lỡ quá nhiều điều khi mải miết chạy trên con đường yêu đương cho bớt cô đơn của mình. Đã lâu tôi không còn có thời gian để đọc một cuốn sách yêu thích hay chỉ đơn giản là cuộn tròn trong chăn mà nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên. Công việc và những buổi hẹn hò làm tôi quay cuồng. Giờ đến khi chỉ còn một mình tôi mới biết mình đã bỏ mặc bản thân cơ hồ là quá lâu rồi.

Bạn à, nếu bạn cũng vừa chia tay người yêu như tôi, hãy nghe tôi nhé. Đừng cố tìm một người mới để khỏa lấp chỗ trống trong trái tim bạn. Vết thương nào cũng cần có thời gian để hồi phục mà. Vậy nên trong khoảng thời gian đó, thay vì buồn đau thương nhớ, bạn hãy học các đối diện với nỗi cô đơn của chính mình, học cách trân trọng nó cũng là tự học cách yêu thương chính bản thân mình. Hãy cho mình những khoảng lặng cho mình những buổi café một mình để cảm nhận và suy nghĩ về mong muốn thực sự của bản thân mình. Cứ đi một mình đến những buổi hòa nhạc hay xem phim đi, biết đâu bạn sẽ lại yêu chính sự cô đơn của mình mà thôi.

Tuổi trẻ ai tránh được những lúc tự thấy bơ vơ giữa cuộc đời? Hãy cứ tin là như vậy đi. Bạn cũng vậy, tôi cũng thế và tất cả những người trẻ tuổi ngoài kia cũng thế thôi. Vậy thì sự thực là bạn đâu có cô đơn, phải không nào? Hoặc chí ít thì nỗi cô đơn mà bạn đang có cũng chỉ là tạm thời thôi. Ngày mai, hãy cứ tự tin bước ra ngoài đường mang theo nỗi cô đơn đầy kiêu hãnh của chính mình nhé. Tuổi trẻ sao tránh được cảm giác cô đơn? Như vậy, không phải là đáng tự hào và đáng trân trọng hay sao. Vì tuổi trẻ có bao giờ hai lần thắm lại …

 

 

Bảo Bình