*Vài lời nhắn nhủ trước khi vào truyện…
Truyện ngắn này không phù hợp cho lứa tuổi dưới 18. Ngôn ngữ trong truyện mang hơi hướng tục tĩu và nội dung có đề cập đến các vấn đề liên quan đến drugs.
Truyện được viết nhằm mục đích giải trí chứ không đặt nặng vấn đề tín ngưỡng.
“My religion consists of a humble admiration of the illimitable superior spirit who reveals himself in the slight details we are able to perceive with our frail and feeble mind.”
TD: “Tôn giáo của tôi là sự khiêm nhường ngưỡng mộ một siêu linh hồn vô biên, người chỉ để lộ mình trong những chi tiết nhỏ nhặt mà chúng ta có thể cảm nhận bằng tâm trí yếu kém tạm bợ.”
— Albert Einstein
Phần 1: Gặp gỡ “Nguyễn Anh Huy”
— Lúc đó anh bắt đầu la hét, chửi bới những người xung quanh, rồi tự lột hết quần áo của mình ra luôn! Đù má… Ngay giữa Suối Tiên đó ba! Vãi lìn lắm!
Huy hào hứng vừa kể, vừa lắc đầu, vừa cười khằng khặc. Trong phòng văng vẳng tiếng nhạc bài Madness của nhóm Muse.
Đó là một buổi chiều thứ năm tại căn hộ của Huy, và tôi thì đang ngồi nghe anh ta kể chuyện. Chính xác hơn là tôi đang ngồi phỏng vấn anh ta. Tôi tên Nguyễn Vũ Sơn, là một sinh viên năm hai cực kỳ có hứng thú với bộ môn tâm lý học và đang làm một nghiên cứu về các chất kích thích hệ thần kinh. Còn “Nguyễn Anh Huy” là một ca sĩ nghiệp dư, kiếm tiền chủ yếu từ kinh doanh lẻ tẻ, nhưng thú vị hơn hết, anh ta từng là một bệnh nhân tâm thần chơi thuốc kích thích. Huy bị người nhà đưa vào bệnh viện sau một buổi sáng Chủ Nhật đi chơi Suối Tiên. Trong hồ sơ của bệnh viện anh ta khai đã sử dụng LSD (một loại chất thức thần / psychedelics) vào sáng hôm đó.
>>> Sự thật về chất thức thần mang tên LSD, cái được chính phủ tuyên truyền là “ma túy tổng hợp”
– Lý do tại sao anh dzô bịnh dziện tâm thần đó hả?
Tôi tò mò hỏi sau khi nghe xong đoạn Huy vừa kể.
– Haha, không đâu em trai. Chơi thuốc rồi cởi đồ chạy dzòng dzòng không phải là nguyên nhân. Nhiều người thỉnh thoảng cũng vậy mà.
Huy nhếch mép cười, thoáng chút ngại ngại.
– Anh bị dzô đó là vì anh đi kể cho người ta nghe những thứ anh thấy và nghe lúc đang trip LSD… Mà má… thằng bạn anh, lần đầu anh chơi, mà nó dẫn đi Suối Tiên, còn cho mình quá liều. Bình thường người ta chơi 1 tab, nó đưa anh tới 1.5 tab! Rồi âm thanh ồn ào nữa. Anh lạc con mẹ nó luôn.
Tôi thầm nghĩ, ông này có vẻ thuộc loại nếu rà trúng đài thì sẽ nói mãi không thôi, rất phù hợp cho nghiên cứu của tôi. Huy tóc dài, xăm mình, tay cầm điếu cỏ, đang nằm gác chân lên cửa sổ, nhắm mắt nghe nhạc. Ánh nắng chiều chiếu xuống làm màu khói trắng đang bay lên từ miệng anh ta nhìn rất ảo diệu.
Phần 2: LSD
– Thế tóm lại là anh thấy dzì lúc anh chơi LSD?
Huy nhướng hai hàng lông mày lên, để lộ đôi mắt lim dim.
– Sao chú hông chơi thử đi, chơi cho biết? Khó tả lắm dân chơi ơi.
Nói xong Huy lại nhắm mắt tiếp.
– Anh phải tả, em mới biết nó là cái dzì, em mới dám chơi chứ?
– Dzậy hả? Hm… Haiz, dzậy để anh nói cho chú nghe.
Huy rít vào một hơi rồi ngồi thẳng người dậy.
– LSD là chất kích thần. Nó sẽ kích thích tất cả các giác quan của chú đến mức cực mạnh. Chú sẽ thấy được luôn màu của không khí.
Huy đưa tay chỉ chỉ vào không khí, nói chậm, thỉnh thoảng nhấn mạnh vài từ, mặt rất tập trung.
– Tức là bình thường chú chỉ thấy màu trong suốt thôi, còn bây giờ chú sẽ thấy hết từng tia nhỏ nhỏ nhỏ đủ màu sắc. Như kiểu bảy sắc cầu vồng á! Nếu mà chú nghe nhạc, thì khi tiếng bass nó đánh á, chú sẽ thấy được sóng âm lan ra trong không khí, rồi những cái màu nó sẽ nhảy nhảy nhảy như màn hình windows media player dzậy á! Da của chú, sẽ cảm nhận được rõ chất liệu của cái áo chú đang mặc, từng sợi cotton nó mềmmm như thế nào! Mọi thứ nó 3D lắm! Chú biết Steve Jobs chứ gì? Ổng chơi LSD xong ổng làm ra iPod, iPhone, iPad cho chú xài đó! Ah, còn ví dụ này nữa nè. Lên youtube search thử trailer phim Lucy đi, mấy tia sáng chú thấy nó dzống dzống dzậy đó.
>>> [THĐP Translation™] LSD và Cần sa có phải là bí mật kiếm tiền tỉ của Steve Jobs?
– Ghê vậy. Mà Steve Jobs cũng chơi hả anh??
– Có sao hông. Nhóm Beatles cũng chơi. Còn Obama là hút cần sa. Haha.
Huy vừa nói vừa rít một hơi.
– Hê, rồi anh kể mấy cài này cho ba mẹ anh nghe xong anh bị cho dzô bịnh dziện luôn đó hả?
– Hông ba. Hông phải. Mấy cái này là kiến thức phổ thông, là sự thật. Em học về tâm lý học mà người ta hông dạy em à? LSD, hay là cần sa, mấy cái này gây nghiện còn ít hơn cà phê nữa! Còn ba cái người ta gọi là ảo giác á, thật ra là do giác quan của em lúc đó quá mạnh, thấy rõ được hơn mức bình thường. Biết Albert Einstein chứ dzì? Ổng có nói câu này… Hmm câu gì ta?… À à nhớ rồi! “Hiện thực cũng chỉ là ảo giác. Một thứ ảo giác rất dai dẳng.” Lạng quạng Einstein cũng chơi rồi đó ba!
– Rồi rồi được rồi. Em mà là ba anh, như dzậy là anh đủ lạ để được bác sĩ khám òi đó, hehe.
Tôi vừa nói vừa cười để Huy hiểu là tôi đang đùa.
– Chú bị hâm à?
– Không ba! Vậy tóm lại là anh nói cái dzì để bị đưa dzô bịnh dziện? Cái dzì lạ hơn nữa hả?
Tới lượt Huy im lặng. Anh ta đứng dậy quăng điếu cỏ đã hút hết vào thùng rác, lấy chai nước uống một hơi, rồi quay sang tôi:
– Chú thích ăn dzì hông?
– Ăn dzì cũng được anh.
– Ờ dzậy thôi khỏi, ngồi chơi uống nước ih.
Huy quay lại, lần này không ngồi trườn người ra gác chân lên cửa sổ nữa, mà ngồi khoanh chân xếp bằng trên ghế, lưng thẳng.
– Chú có biết là ăn ít thì khỏe mạnh hơn là ăn nhiều hông?
– Không anh cái này em chưa nghe ai nói hết.
Tôi trả lời, và trong đầu tôi tiếp tục tự khẳng định là cái đầu của cha Huy này có vấn đề.
Phần 3: Huy đi lạc vào căn phòng màu trắng
– Rồi. Giờ anh hỏi chú nha. Chú có coi film Life of Pi chưa?
– Rồi anh. Phim cũng hay hay.
— Ờ tốt. Dzờ anh sẽ làm một điều dzống dzống dzậy. Anh sẽ kể cho chú nghe lại hết đầu đuôi cuộc trip LSD đầu tiên của anh. Cuộc trip thay đổi cuộc đời anh. Coi như là chú tìm đến đây để nghe thì cũng là duyên. OK?
— OK anh, anh kể em nghe tới đoạn anh lột đồ chạy lòng dzòng rồi.
— Ừ. Cụ thể hơn thì LSD nó cũng nhiều loại lắm. Nó không như cần sa, lướt lướt nhẹ nhẹ, mọi thứ chậm chậm, lúc nào cũng vui vui, dễ ăn dễ ngủ. Hông có đâu. Chơi LSD, thứ nhất á, là không ngủ được. Rồi khi mà người chú đang tích cực, dzui dzẻ, chơi LSD thì chú sẽ thấy mọi thứ nó đẹp, nó hay, dzống anh tả hồi nãy đó. Còn chú mà đang tiêu cực á, là chú thấy toàn ma quỷ này nọ không! Ghê sợ vãi l*n lắm!
— Như dzậy là anh đang bad trip lúc anh cởi đồ chạy dzòng dzòng hả?
— Không, cái này là anh bị một thứ nó hiếm hơn hai cái good trip với bad trip. Nó gọi là bị lost, tức là đi lạc luôn á.
— Lạc là lạc đi đâu anh?
— Lạc đi xaaa lắm. Lúc đó á, anh trải qua tất cả mọi cảm xúc trên đời, hỉ nộ ái ố… Rồi anh nhìn thấy tất cả những cảnh vật anh từng đi ngang, tất cả những khuôn mặt anh từng chào hỏi… Anh nghe được tất cả những lời nói mà anh từng nói ra… Má, rồi anh thấy mình như lướt qua thời gian hàng tỉ tỉ năm, lướt qua không gian như vô tận của vũ trụ.
— Xin lỗi em ngắt ngang chút xíu, nhưng anh bị lạc như dzậy là do đâu? Tại anh chơi lần đầu chưa quen, hay do bạn anh đưa anh thuốc quá liều, hay do Suối Tiên ồn ào quá, hay cả ba?
— Cả ba. Anh nghĩ dzậy. Và nó được sắp đặt như vậy.
— Sắp đặt?
— Ừ. Một hồi nữa em sẽ hiểu.
Tôi im lặng…
— Mà má, tức cười lắm ba!
Huy cười khì khì.
– Mặc dù anh á thì anh cảm thấy mấy thứ vãi linh hồn như dzậy, nhưng mà tụi bạn anh tụi nó lại tả anh lúc đó tức cười lắm! Tụi nó tả, anh đang đi đi cái anh ngồi xuống ngồi thiền, không chịu đi nữa. Rồi đang đi tự nhiên a la lên mấy câu như: “Cái chết của tao, nó phải không tầm thường!” “Tao muốn là tao!” “Tất cả chỉ như giọt nước mà thôi!” “Mọi thứ phải cân bằng!”… Mọi người đúng sợ luôn, tưởng anh bị bad trip, mà thật ra anh lost rồi. Rồi lúc sau anh lại leo xuống cái hồ trong Suối Tiên, chửi bình hồ lô, chửi 12 con giáp! Lúc đó người anh ướt nhẹp nên lúc lên bờ anh mới cởi đồ ra trong vô thức đó!
— Vô thức là sao anh?
— Tức là giống như lúc đó cái cơ thể của em làm gì, em không còn biết nữa. Cái phần hồn tốt đẹp của em lúc đó nó bay đi xa rồi, ở trong xác em chỉ còn cái tôi ích kỉ và giận dữ. Cái tôi đó khi dính LSD, nó bộc lộ hết cỡ luôn, đ*o sợ ai nữa.
— Ghê vậy ba. May mà lúc đó anh chỉ mới cởi đồ chạy dzòng dzòng, chưa lấy dao đâm ai, hông thôi là chết mẹ rồi đó.
— Ừ, cũng hên là có bạn bè anh ở đó, tụi nó khống chế anh lại. Không là anh cũng lên báo con mẹ nó rồi.
— Rồi tiếp tiếp! Cái phần hồn và phần lý trí của anh lúc đó nó đi đâu?
Tôi hào hứng.
— Anh không chắc nữa, nhưng anh thấy mình giống như lạc vô limbo vậy á. Em coi Inception* rồi chứ gì?
— Dạ rồi anh.
— Nó dzống dzậy đó. Anh nghĩ limbo của mỗi người đều khác nhau. Limbo của anh là một căn phòng màu trắng trôi nổi giữa vũ trụ. Anh lạc vô đó, rồi anh ngồi trải nghiệm lại hết mọi thứ anh từng trải nghiệm. Anh đặt những câu hỏi như “Tôi là ai?” “Tôi sinh ra để làm gì”… Và mọi thứ nó liên kết lại hết.
*Inception là một phim khá nổi tiếng của đạo diễn Nolan. Phim nói về việc cấy ý tưởng vào đầu một người bằng cách xâm nhập vào giấc mơ và tiềm thức của anh ta. Limbo là tầng tiềm thức sâu nhất.
Phần 4: Các giả thuyết của Huy về vũ trụ
Huy với tay lấy chai nước hớp một ngụm rồi nói tiếp:
— Hmm… Nó liên kết lại hết… Bắt đầu từ đâu đây ta? Như thế này… Anh có một ông anh, ổng từng kể cho anh nghe về một chương trình tên là Ancient Aliens. Giờ chú tưởng tượng đi. Nhiều triệu năm về trước, từ trên trời caooo thiệt cao, có một cục thiên thạch rơi xuống, giết chết hết khủng long. Bùm. Rồi trong thiên thạch phát ra một loại phóng xạ giúp vạn vật tiến hóa nhanh hơn… Con người là sự tiến hóa cao cấp nhất trên Trái Đất này… Rồi lúc đó, những linh hồn từ ngoài hành tinh được rải xuống. Những sinh vật trên Trái Đất trở thành những cái bình chứa đựng linh hồn… Tóm lại tất cả những điều này là hành động của Chúa Trời, tạo ra thế giới, tạo ra loài người. Dựa trên cái chương trình truyền hình Ancient Aliens gì đó đó, anh có suy nghĩ “Chúa” ở đây là những người rất thông thái trong vũ trụ. Họ sống ở một hành tinh khác rất xa, thậm chí ở trong chiều không gian khác. Và họ tạo ra Trái Đất để giam cầm những linh hồn xấu.
— Linh hồn xấu?
Tôi nhíu mày hỏi.
— Ừ, hồi lúc anh đang lạc trong căn phòng màu trắng đó đó, anh nghĩ con người là những linh hồn xấu! Trên hành tinh của Chúa chỉ có người tốt thôi ba! Lúc đó anh nghĩ, linh hồn xấu bị thả xuống Trái Đất như là bị lưu đày. Rồi mỗi kiếp đầu thai là một lần học tập, giống như thuyết luân hồi bên Phật dzậy đó. Con người phải học từ bỏ những tính xấu như đố kị, dâm dục, tham ăn, giận dữ, lười biếng, kiêu ngạo, tham lam… Đến khi nào linh hồn đó tốt đẹp rồi thì mới được thả về xứ của Chúa và Phật, nơi người ta gọi là Thiên Đường hay cõi Niết Bàn!
— Ê khoan dân chơi. Làm sao mà lấy linh hồn ra, rồi đem “rải” xuống hành tinh khác như đồ vật được?
— Nè, anh nói cho chú nghe. Linh hồn là một khối năng lượng. Chú phải biết, mỗi ý nghĩ, mỗi cảm xúc trong người chú đều có năng lượng. Mỗi nhịp tim đập, năng lượng đó sẽ được truyền đi dưới dạng sóng. Chú nhớ lúc anh nói về LSD, khi tiếng bass đánh thì chú thấy không khí di chuyển không? Cái đó là sóng từ cái loa, nó di chuyển qua không khí đó! Trái tim chú cũng giống như cái loa. Con người chú dzui dzẻ á, thì nó sẽ đập một cách dzui dzẻ, phát ra những sóng với tần số dzui dzẻ. Ngược lại, nếu chú giận dữ buồn bực thì cái sóng chú phát ra nó cũng mang tần số giận dữ buồn bực! Chú nhớ lúc anh nói chơi LSD, nếu mà chú tích cực thì chú good trip, tiêu cực thì bad trip, nhớ không?
— Ý anh là giống như luật nhân quả, mình cho điều tốt thì mình nhận lại được điều tốt, phải hông?
— Đúng rồi, chính xác! Nói đơn giản là vậy.
Huy hào hứng nói tiếp khi thấy tôi nhận ra được sự tương đồng của giả thuyết của anh ta và luật nhân quả.
— Nhưng anh đang giải thích để chú hiểu là linh hồn chú là một khối năng lượng. Khối năng lượng này có thể truyền từ kiếp này sang kiếp khác, từ không gian này sang không gian khác!
— Phức tạp vãi luôn anh ạ! Rồi trong căn phòng màu trắng của anh có gì nữa?
— Có nhiều lắm ba. Cái gì cũng có. Anh đã nói rồi, khi lạc vô đây là giống như em sống lại cả cuộc đời của em luôn. Nãy giờ anh kể cho em là những gì anh cảm thấy liên quan cho cái đề tài nghiên cứu về người điên của em đó.
Huy vừa nói vừa cười cười, làm tôi thấy cũng ngại.
— Không ba! Em không có nghĩ anh điên…
— Hông có gì, cũng nhiều người nói anh điên mà hihi. Giờ chú nghe tới đây, chú hiểu tại sao anh phải vào nhà thương điên chưa?
Huy đứng dậy, mắt nhìn xa xăm ra cửa sổ.
— Chú biết không, anh đã làm nhiều điều cần phải xem lại trong suốt thời niên thiếu của mình. Nhiều điều ngu xuẩn. Anh dính vào hầu hết các thứ được coi là tứ đổ tường, sống hèn nhát, bất hiếu, không trọng chữ tín, không có lòng tin, khinh trời khinh đất. Thế hệ của anh, của em, cũng nhiều người vô mục đích như anh lắm. Nhưng tất cả những điều đó phải xảy ra. Mọi thứ đã được sắp đặt.
— Cái gì mà sắp đặt hoài vậy dân chơi. Mà làm gì bi quan vậy?
Huy không nói gì thêm. Anh ta móc trong túi ra bịch cần, lấy giấy ra chuẩn bị cuốn điếu nữa. Chẳng mấy chốc Huy đã cuốn xong, và anh ta lại rít một hơi.
— Sao, chuẩn bị nghe tiếp những gì có trong căn phòng màu trắng đó chứ hả?
Huy cười cười, lấy ngón trỏ tự gõ gõ vào hộp sọ của mình.
— OK anh, tiếp!
— Rồi. Nếu chú có đọc qua về string theory hay mấy cái thuyết về không gian vũ trụ các kiểu, thì chú sẽ biết là có 12 tầng không gian tổng cộng. Trái Đất mình vừa bắt đầu leo lên tầng không gian thứ tư vào cột mốc là ngày 21/12/2012. Bữa đó là ngày người ta kêu là tận thế đó!
Tôi vừa định mở miệng ra hỏi thêm thì Huy lắc đầu nói trước luôn:
— Đừng hỏi gì cả. Anh biết nó khó hiểu. Cứ nghe đi. Ở những tầng không gian cao hơn, như tầng 6, tầng 7, linh hồn tồn tại dưới dạng tập thể. Tức là một thể xác nhưng có nhiều linh hồn tương thích với nhau. Chú biết đức Phật chứ gì, ông cũng từng là con người. Sau khi học tập ở Trái Đất xong linh hồn của ông đã lên được những tầng cao hơn. Chú biết Bob Marley hay John Lennon không? Mấy ông đó hồi còn sống cũng suốt ngày nói về việc tất cả phải là một. Một người vì mọi người, yêu thương nhau, vì tình yêu là thứ kết nối các tâm hồn, các kiểu… Tầng không gian thứ 12 là tầng cao nhất, tầng của Chúa, nơi tập hợp tất cả các linh hồn.
— Em rất tiếc phải ngắt lời anh
Tôi kêu lên
– nhưng thật sự là em hiểu em chết liền! Tại sao biết được có 12 tầng, rồi Trái Đất đang tầng 4…
— Nè dân chơi, anh cũng giống như chú thôi. Anh đọc và xem được những thứ này ở đâu đó lâu lắm rồi! Hình như là cái ông nhà vật lý Michio Kaku gì đó nói. Anh cũng không nhớ rõ được nữa. Nhưng tóm lại, những thứ này nó xuất hiện trong căn phòng màu trắng của anh. OK?
— Hmmm ok. Rồi tiếp đi anh.
— Còn cái này nữa cũng liên quan nè. Chú hồi đó học hóa, có để ý thấy nguyên tử Oxi có 8 electron xoay xung quanh nguyên tử không?
— Vâng anh.
— Chú biết là hệ mặt trời có 8 hành tinh quay xung quanh mặt trời chứ hả?
— Vâng.
— Con người cần có Oxi để thở.
— Ý anh là sao? – Tôi bối rối.
— Ý là có một cái gì đó ngoài kia, bự hơn chúng ta rất nhiều, cần hệ mặt trời của chúng ta?
— Oh.
— Anh nhớ anh có đọc ở đâu đó người ta nói thuyết Big Bang là không chính xác. Thay vào đó, vũ trụ nơi Trái Đất thuộc về nằm trong một lỗ đen của một vũ trụ khác lớn hơn. Trong căn phòng màu trắng đó, anh thấy cái lỗ đen đó hình số 8. Giống như biểu tượng vô cực lật đứng lên. Giống như hai giọt nước ghép lại. Một phía thì vũ trụ đang co lại, bên kia thì mọi thứ đang dãn ra. Giọt nước. Số 8.
— Dzì mà số 8 quài dzậy???
Phần 5: Chúa xuất hiện!
— Ờ chưa đâu, giờ mời ảo nè.
Huy cười nhếch mép, hai con mắt đỏ của anh ta lóe lên sự bí ẩn khó tả.
— Sao nữa?
— Trong limbo, tất cả mọi suy nghĩ trở nên cực kỳ hỗn độn. Phải khó khăn lắm mới nắm bắt được một suy nghĩ, nhưng rồi nó cũng trôi tuột đi. Anh phiêu diêu trong không gian, trượt đi trong thời gian, mọi thứ như vô hạn. Có lúc nghĩ về quá khứ, có lúc lo lắng về tương lai. Có lúc nghĩ về kẻ thù, có lúc lại nghĩ về người yêu cũ. Tiền tài danh vọng, mọi thứ vây lấy tâm trí. Những câu hỏi: “Tôi là ai?” “Mục đích sống của tôi là gì?” “Tại sao tôi lại ở đây?” Thay nhau chạy qua đầu. Anh cứ suy nghĩ miết về cái ý tưởng “linh hồn xấu bị cầm tù”. Anh cảm thấy nó không ổn, có gì đó sai. Con người sinh ra chẳng lẽ đã độc ác từ trong linh hồn và cần phải nhiều kiếp mới trở nên trong sạch? Anh cực kỳ rối và hoảng sợ. Rồi tự nhiên, đùng một cái, điều kỳ diệu xuất hiện!
— Điều gì kì diệu?
— Biết gì không? Chúa xuất hiện!
— Gì vậy cha! Là sao!? Có nữa hả!?
— Ừ. Tự nhiên anh nghe thấy có tiếng ai đó nói! Người đó nói là “Thôi đừng nghĩ tới sắc dục hay hận thù nữa. Hãy quên luôn tương lai và quá khứ đi. Giữ cho cái đầu con trống, rồi ta sẽ trả lời những thắc mắc của con!”
— Nghe giống như anh đang tự nói chuyện quá!
— Ừ anh cũng nghĩ vậy.
— Vậy là sao?
— Người đó nói tiếp: “Đúng là con đang tự nói chuyện với con. Và điều này đã được sắp đặt.”
— Hả? Sắp đặt gì?
— “Con nghĩ con đang ở đây vào lúc này, tự nói chuyện với chính mình, về những vấn đề này, là do sự ngẫu nhiên?”
— Cái này là anh nói hay Chúa nói?
— Cả hai.
— Ặc, sao được! Mà sao Chúa lại nói tiếng Việt?
— Chúa nói tiếng gì không được ba. Lúc đó anh cũng hỏi ổng y chang em: “Ủa sao Chúa nói tiếng Việt rành vậy?” Ổng trả lời cái anh giật mình liền: “Đừng có coi thường tiếng Việt. Ngày xưa ta cũng từng kêu con làm nhạc bằng tiếng Việt đó!”
— Đù má là sao? Anh khùng chắc luôn.
Lúc này thì tôi nhận ra câu chuyện chỉ có ngày càng điên hơn mà thôi.
— Bình tĩnh nghe tiếp đi.
Huy nghiêm mặt lại nhìn tôi. Anh ta nheo mặt, cố nói rõ từng từ:
– Lúc đó đó, Chúa đang dùng chính anh đế nói chuyện với anh! Albert Einstein có nói một câu là: “Chúa không thích chơi xí ngầu!” Không có gì là ngẫu nhiên hết, mọi thứ đã được sắp xếp từ trước! Ổng nói chuyện với anh, nhưng ổng làm cho anh nghĩ anh đang tự nói chuyện. Ổng đã sắp xếp hết mọi thứ để anh có thể tự nói ra những điều mà ổng muốn anh nói ra. Ổng mở một con đường cho riêng anh, và chỉ anh mới đi được thôi. Người dẫn đường tài ba, họ không để cho em nghĩ rằng em đang đi theo họ. Khi em đi đến đích rồi, em vẫn nghĩ rằng mình tự đi mà không có ai dìu dắt. Chúa tạo ra vũ trụ và con người, nhưng con người vì cái tôi quá to, không tin, không thấy, nên cứ tìm kiếm câu trả lời quài! Con người đề ra thuyết tiến hóa, nhưng làm sao có thể đảm bảo được không có bàn tay của Chúa can thiệp vào để con vượn người trở thành con người? Con người tin vào vật lý lượng tử các kiểu, nhưng làm sao đảm bảo được rằng không có một cỗ máy nào đó rất lớn bọc xung quanh vũ trụ và tạo ra những nguyên tắc vật lý đó? Không có gì là không có sự sắp đặt trước! Albert Einstein tin vào Chúa là vì ổng không ngờ công thức về thuyết tương đối của ổng có thể đơn giản và ngắn ngủn như vậy. Mọi thứ thật là cân bằng và hoàn hảo!
— Ý anh là, em ở đây gặp anh, nghe những lời này, cũng là do được sắp đặt từ trước?
— Chính xác! Và lời anh nói là lời của Chúa. Lời ai nói cũng là lời của Chúa. Ổng muốn loài người nghe được những điều mà họ đang nói.
— OK. Vậy ổng có nói với anh, ổng tạo ra vũ trụ này làm gì không?
— Có. Không phải là để giam cầm linh hồn hay gì hết! Trái Đất này cũng chỉ là một phần của hệ thống linh hồn khổng lồ mà thôi. Em biết phim Matrix* mà phải không? Trái Đất và vũ trụ nơi Trái Đất thuộc về là một phần của một vũ trụ khổng lồ, giống giống như là cái Matrix vậy đó. Mọi thứ đã được lên chương trình từ trước, chỉ khác là nó tinh vi hơn là một hệ điều hành máy tính nhiều. Ví dụ, ở Trái Đất này đi, máy móc không ở dạng máy móc nữa, mà là ở dạng tế bào sống. Thông tin đã được mã hóa trong gen. Mỗi linh hồn chứa đựng một phần của kho kiến thức lớn lao của vũ trụ. Mà không chỉ có Trái Đất. Còn hàng nghìn hàng triệu lò đào tạo linh hồn ở nhiều nơi khác nhau trong cái vũ trụ bao la này nữa. Linh hồn đi từ cấp thấp lên cấp cao, từ đơn lẻ đến tập hợp. Em nhớ hồi nãy anh nói tới 12 tầng không gian không? Nó đó. Tới khi mà lên tầng 6 trở lên hay gì đó, thì có những tập hợp của nhiều linh hồn. Một tập hợp của nhiều linh hồn thì được coi là thần linh rồi. Tới tầng thứ 12, em trở thành một phần của Chúa, và đi phục vụ những mục đích cao hơn của vũ trụ!
— Thôi tới đây được rồi dân chơi!
Tôi nói xong rồi đứng dậy đi rửa mặt, cảm thấy mình không thể nhét thêm tí thông tin điên loạn nào nữa.
*Matrix, hay còn gọi là Ma Trận, là một bộ phim khoa học viễn tưởng của anh em nhà Wachowskis.
Phần cuối: Không có gì là trùng hợp
Lúc tôi quay lại, Huy đang đứng tập Thái Cực Quyền. Anh ta tập trung đến nỗi không thấy tôi.
— Ê dân chơi, để chút nữa tập. Vào nói chuyện với em tí nữa, em sắp phải về rồi!
Huy quay lại, bước chậm rãi về phía tôi. Anh ta ngồi xuống rồi hỏi một câu hỏi làm tôi vẫn băn khoăn đến tận bây giờ:
— Nãy dzờ anh kể cho chú nghe câu chuyện mà anh cũng từng kể cho mấy bác sĩ trong bịnh dziện. Chú thấy anh có bị điên không? Nói thiệt đi?
Tôi im lặng không trả lời. Vì thật sự tôi cũng không biết phải trả lời sao. Tôi nghĩ anh ta hơi điên, nhưng nếu nói cho anh ta biết điều đó, liệu có ích gì?
— Tốt, chú có quyền im lặng.
— Anh có gì muốn chia sẻ với em nữa không?
Tôi hỏi sau khi suy nghĩ một lúc.
— Hm… Có. Cuộc đời anh là một chuỗi của nhiều sự trùng hợp khác nhau. Anh có ba người bạn tên Huy. Một người trở thành kẻ thù, một người hi sinh cho hạnh phúc của anh, và một người trở thành bạn thân của anh. Cả ba người đều từng nói chuyện với anh về Chúa. Anh mà gặp được Chúa, thì phải cảm ơn ba người này.
— Ý anh là gì?
— Là mỗi khi em nhìn thấy có thứ gì em nghĩ là trùng hợp, thì không, nó không trùng hợp đâu. Đó là khi em cảm nhận thấy được một phần công việc của Chúa đấy.
— Ờ…
— Em có hiểu tại sao lúc anh trip LSD anh lại hay la lên những câu như “Tao muốn là tao!” “Tất cả chỉ như giọt nước mà thôi!” “Mọi thứ phải cân bằng!”… không?
— Vì anh muốn được nói chuyện với Chúa, muốn thấy được vũ trụ, và muốn hiểu được sự sắp đặt hoàn hảo của Chúa?
— Ừ, tốt. Anh thấy em cũng bê lắm rồi đó, nghỉ ngơi đi. Mà tốt nhất là em không nên xài LSD hay hút cỏ gì đâu. Thôi giờ anh có việc phải đi đây.
Huy đứng lên và bỏ đi một cách đột ngột, xách theo một tấm gương rất to. Đó cũng là lần cuối tôi nhìn thấy anh ấy.
Thay cho lời kết, tôi xin gửi lời cảm ơn đến ba mẹ, em trai, và người yêu của tôi. Cảm ơn mọi người đã luôn là chỗ dựa tinh thần vững chắc. Xin gửi lời cảm ơn đến anh Wy, anh Sơn, anh Hoàng, anh Bone, Pinky, Nhung, Xỉn, Tùng, Nhi, Trí, Cubb, và tất cả anh chị em nào đã từng ngồi nói chuyện với tôi về vấn đề tâm linh.
Thương.
THĐP: Bài này được Nah gửi cho Triết Học Đường Phố và được đăng lên website lần đầu tiên ngày 15/4/2014. Edited: 1/9/2020. Xem phiên bản original trên Wayback Machine >>> https://web.archive.org/web/20141113180316/https://content.triethocduongpho.net/2014/05/14/inside-the-mind-of-god/
>>> Inside the Mind of God – Phần 2
Tác giả: Nguyễn Vũ Sơn (Nah)
💪 (New) [THĐP EBOOK] Cẩm Nang Nofap – Cách trở thành người đàn ông ĐÍCH THỰC ➡️ https://bit.ly/camnangnofap
💥 Gia nhập THĐP DEEP CLUB ➡️ https://bit.ly/DK_DEEPCLUB
Danh sách các bài viết đã chia sẻ trong Deep Club https://bit.ly/DEEPCLUB_INDEX
🎯 Đặt mua tạp chí Aloha ➡️ http://bit.ly/THDPmembership
🎯 Mục lục TẤT CẢ nội dung volume 1-27 (Google Sheet) ➡️ http://bit.ly/mucluc_ALOHA
🎯 Mục lục ảnh bìa all volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ http://bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP