21.3 C
Da Lat
Thứ Ba, 23 Tháng 12, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 221

Con gái ơi, hãy yêu thương chính mình!

Featured Image: Shelby Ann Gill

 

Tất nhiên, con trai con gái gì thì cũng hãy yêu thương chính mình, nhưng con trai à, yêu chính mình ít thôi, còn con gái à, hãy yêu chính mình nhiều hơn, nhiều hơn nữa… Và học cách yêu thương bản thân, nghe đơn giản nhưng thực chất là chuyện không hề đơn giản. Vậy bạn đã biết cách yêu thương chính mình chưa?

Đừng quá dễ dàng hâm mộ bất kỳ ai

Hâm mộ là một nhu cầu, một việc đơn giản, chả phiền ai, chả ảnh hưởng đến ai. Ừ thì cứ cho là vậy. Nhưng em ơi, hâm mộ một người, chỉ vì người đó xinh đẹp, chỉ vì người đó hát hay, chỉ vì người ta giàu có… Điều đó có công bằng không? Có công bằng với bản thân của em không? Khi em hâm mộ ai đó vì người ta đẹp, em vô tình xem thường vẻ đẹp của chính mình. Em sẽ trở nên so sánh rồi tự ti. Khi đã tự ti rồi, làm sao em có thể đẹp? Hâm mộ một người vì họ giàu có, vì những thứ vật chất bên ngoài của họ, chẳng phải em đang ngụ ý chê trách cha mẹ mình?

Hãy chỉ nên hâm mộ một người, khi người đó có điều khiến em nể phục, mà những điều khiến em nể phục, đừng nên là thứ hào nhoáng bên ngoài, một nhan sắc, một giọng ca, một gia đình giàu có... Hãy chỉ nên hâm mộ, khi nhìn vào người đó ta có thêm niềm tin, thêm động lực cho cuộc sống của mình. Đừng suốt ngày chỉ chăm chăm đọc tin tức của các hotgirl, đừng like-comment mọi bức ảnh một cô gái đang hot post lên mỗi ngày với những từ cảm thán cao vợi: “Ôi chị thật xinh đẹp, chị đẹp quá, ước gì được một góc của chị, ước gì da em được như chị bla bla…”

Hãy nghĩ đi, em đang khen ngợi ai, một người lạ thậm chí chẳng biết em là ai trên đời, câu khen sao dễ dàng đến thế. Đã bao giờ, em mang một lời khen đó, đến cho người phụ nữ mỗi ngày chăm sóc em? Một lần thôi, em đã từng?

Khi hâm mộ ai đó, em bị cuốn vào vòng xoáy cuộc sống của họ. Nỗi bận tâm của em chỉ là hôm nay cô ấy đi đâu, hôm nay anh ấy ăn gì? Em gần như vô thức sống tầm gửi vào cuộc sống của họ. Ơ em này, còn cuộc sống của em thì sao? Ai sẽ lo cho nó? Người em hâm mộ có hỏi thăm em một câu khi em gặp chuyện va vấp trên đời?

Em mặc những gì người đó mặc, em xài những gì người đó xài? Điều đó có giúp em trở nên giống họ không? Hay chỉ làm em mất đi bản sắc của riêng mình? Rồi một ngày nào đó, em tự hỏi mình, em là ai? cá tính của em là gì?

Hãy ngưng việc so sánh bản thân với mọi người

Bởi lẽ con người không ai hoàn hảo, em cũng biết thế, nhưng sao em lại cứ cố công trở thành người hoàn hảo? Em so sánh vóc dáng mình với những cô nàng người mẫu, em cứ hay tìm tòi rồi so sánh từ mái tóc tới hàng mi. Trong vô thức, em sẽ không bao giờ hài lòng với chính mình. Rồi em sẽ ra sao?

Thời gian so sánh đó, em hãy phát triển những tố chất riêng của bản thân mình. Những thứ mà chính bản thân em đang sở hữu. Em có biết bao người cũng đang mong được như em mỗi ngày?

Yêu thương bản thân, theo nghĩa đen nhất, là hãy yêu những gì em đang có, thân hình của em, cuộc sống của em, tất cả những gì thuộc về em, đó là duy nhất, đó là thứ đáng được tự hào

Nên con gái à, hãy yêu thương bản thân, bắt đầu bằng việc hài lòng với bản thân mình, đừng so sánh nó với bất kỳ ai cả, và tuyệt đối đừng dễ dàng hâm mộ bất kì ai. Đã đến lúc, tự em lo cho cuộc sống của mình.

 

Phi Tuyết

 

Hunter Lewis – Tác phẩm náo động dư luận của Thomas Piketty

Featured Image: Pgarrigos Photography

 

Có thể hiểu vì sao Nhà Trắng thích Piketty. Ông ta ủng hộ câu chuyện của họ, rằng chính phủ là người uốn nắn sự bất bình đẳng, trong khi trên thực tế chính phủ là nguyên nhân chính làm cho bất bình đẳng ngày càng gia tăng.

Thomas Piketty, một nhà kinh tế học 42 tuổi, từ một viện nghiên cứu của Pháp vừa cho in một cuốn sách mới gây chấn động dư luận: Tư bản trong thế kỷ XXI (Capital in the Twenty-First Century). Phiên bản ở Mỹ do Đại học Harvard xuất bản và đang dẫn đầu danh sách sách bán chạy nhất; lần đầu tiên một cuốn sách do Harvard xuất bản làm được như vậy. Một bài điểm sách gần đây gọi Piketty là người “đã chỉ ra sai lầm chết người của chủ nghĩa tư bản”.

Sai lầm gì vậy? Người ta vẫn giả định rằng trong chủ nghĩa tư bản, người giàu ngày càng giàu thêm; bất bình đẳng ngày càng xấu hơn. Điều đó đã nằm sẵn trong nhân cái bánh, không thể nào tránh được.

Nhằm củng cố quan điểm này, Piketty đã đưa ra một logic đáng ngờ và không có chỗ dựa về mặt tài chính, nhưng ông còn trình ra cái mà ông gọi là “một biểu đồ ngoạn mục” của những dữ liệu lịch sử. Biểu đồ đó thực sự cho thấy những gì?

Trong năm 1910, 10% người giàu nhất ở Myx chiếm khoảng 40% thu nhập của cả nước, trước vụ Sụp đổ năm 1929, thu nhập của nhóm người này đã tăng lên đến khoảng 50%, rồi giảm xuống, và trở lại khoảng 40% vào năm 1995, và sau đó lại tăng lên đến khoảng 50%, trước khi giảm phần nào sau vụ Sụp đổ năm 2008.

Điều này thực sự có nghĩa là gì? Trong giai đoạn này, thu nhập của 10% người giàu nhất so với những thành phần dân cư khác không phải lúc nào cũng tăng. Không những thế, hai lần nó đạt được cực đại: Ngay trước những cuộc Đại suy thoái năm 1929 và 2008. Nói cách khác, bất bình đẳng gia tăng trong những thời kỳ bong bóng kinh tế và sau đó giảm đi.

Cái gì đã gây ra và đâu là đặc trưng thời kỳ bong bóng? Đấy chủ yếu là do Cục Dự trữ Liên bang Mỹ và các ngân hàng trung ương khác, họ đã phát hành quá nhiều tiền mới và tạo ra nhiều những món nợ mới. Đặc điểm của nó là sự bùng nổ của chủ nghĩa tư bản ô dù, một số người giàu đã chiếm dụng tất cả những đồng tiền mới đó, cả trên phố Wall lẫn thông qua những mối liên hệ với chính phủ ở Washington.

Chúng ta có thể học được rất nhiều về chủ nghĩa tư bản ô dù bằng cách nghiên cứu giai đoạn từ cuối Thế chiến I đến cuộc Đại suy thoái và cả từ 20 vừa năm qua, nhưng chúng ta sẽ không học được nhiều về chủ nghĩa tư bản. Chủ nghĩa tư bản ô dù là cực đối lập của chủ nghĩa tư bản. Nó là sự xuyên tạc thị trường chứ không phải là kết quả của giá cả tự do và thị trường tự do.

Có thể hiểu vì sao Nhà Trắng thích Piketty. Ông ta ủng hộ câu chuyện của họ, rằng chính phủ là người uốn nắn sự bất bình đẳng, trong khi trên thực tế chính phủ là nguyên nhân chính làm cho bất bình đẳng ngày càng gia tăng.

Nhà Trắng và IMF còn thích những đề nghị của Piketty, họ không chỉ thích đề nghị về biểu thuế thu nhập cao, mà còn thích những khoản thuế đánh vào tài sản sản nữa. IMF đặc biệt đánh trống khua chuông cho những khoản thuế đánh vào tài sản, coi đó là biện pháp khôi phục nền tài chính của chính phủ trên khắp thế giới và là biện pháp nhằm giảm thiểu sự bất bình đẳng về kinh tế.

Chúng ta sẽ còn được nghe ngày càng nhiều hơn về những khoản thuế đánh vào tài sản. Chúng ta sẽ được nghe nói rằng đấy sẽ là những khoản thuế đánh “một lần” và sẽ không được tái sử dụng nữa, nhưng nó sẽ thực sự giúp kinh tế tăng trưởng bằng cách giảm sự bất bình đẳng về kinh tế.

Tất cả những chuyện này đều là nhảm nhí. Tăng trưởng kinh tế xảy ra khi xã hội tiết kiệm tiền và đầu tư tiền tiết kiệm một cách khôn ngoan. Không phải số tiền đầu tư mà chất lượng đầu tư mới là điều quan trọng nhất. Chính phủ không có cả khả năng tiết kiệm lẫn đầu tư, chưa nói đến đầu tư một cách khôn ngoan.

Chớ có nghĩ rằng những khoản thuế đánh vào tài sản sẽ là khoản thuế “một lần”. Không có khoản thuế nào chỉ thu một lần bao giờ. Được thiết lập rồi, nó sẽ không chỉ tồn tại một cách dai dẳng, mà còn tăng đều theo thời gian.

Piketty cũng nên tự đặt ra cho mình một câu hỏi. Điều gì sẽ xảy ra khi các nhà đầu tư phải bán cổ phiếu, trái phiếu, bất động sản hay các tài sản khác để nộp thuế tài sản? Làm sao thị trường hấp thụ hết tất cả những thứ người ta sẽ bán? Ai sẽ mua? Và làm thế nào mà nó giúp được tăng trưởng kinh tế vì thị trường và giá trị tài sản sẽ sụp đổ do áp lực bán gây ra?

Năm 1936, một cuốn sách hàn lâm, khó đọc, dày đặc thông tin được xuất bản, dường như để nói với các chính trị gia chính những thứ mà họ muốn làm. Đây là cuốn Lý Thuyết Chung (General Theory) của Keynes. Cuốn sách của Piketty cũng nhắm cùng mục đích như vậy trong năm 2014, tức là cùng phục vụ cho chính sách mang tính phá hoại và thiển cận.

Nếu Nhà Trắng của ông Obama, IMF, và những người như Piketty mặc kệ nền kinh tế thì nó có thể phục hồi. Nhưng như đã thấy, họ tiếp tục phát minh ra những biện pháp mới nhằm tiêu diệt nó.

Hunter Lewis là tác giả của chín cuốn sách, trong đó có hai cuốn mới là Free Prices Now! và Crony Capitalism in America: 2008-2012. Lewis đồng sáng lập website Against Crony Capitalism.org (Chống chủ nghĩa tư bản ô dù) cũng như đồng sáng lập và cựu Giám đốc điều hành công ty đầu tư quốc tế tên là Cambridge Associates. Ông đã và đang là thành viên ban giám đốc của 15 tổ chức phi lợi nhuận, trong đó có các tổ chức về môi trường, dạy học, nghiên cứu và văn hóa cũng như Ngân hàng Thế giới.

 

Phạm Nguyên Trường dịch

Nguồn: Thomas Piketty on Inequality and Capital

Làm gì khi bị sỉ nhục?

Featured Image: Giorgio Vianini

 

Trước tiên, bạn cần hiểu rõ một điều, cái này là kiến thức tâm lý học:

Rằng nếu bạn bị sỉ nhục và bạn cảm thấy phẫn nộ, cảm thấy khó chịu, điều đó có nghĩa là trong lời sỉ nhục đó có một phần sự thật, hoặc là trong vô thức, bạn tin rằng điều đó là thật. Thật đơn giản, nhưng rất ít người nhận ra mánh khóe này.

Bạn không tin ư? Vậy hãy lấy vài ví dụ nho nhỏ: Giả sử bạn gặp Bà Tưng, hoặc Elly Trần, và bạn nói với cô ấy rằng: “Đồ màn hình phẳng!” Thử đoán xem bạn sẽ nhận được phản ứng thế nào từ cô nàng? Giận dữ, gào rú, quát mắng ư?

Không, đơn giản bạn sẽ chỉ nhận được một cái nhìn khinh miệt: “Thằng/con này bị não à?” Và bạn không tồn tại trong suy nghĩ của cô ấy tới 1/10 giây, chứ đừng nói tới chuyện để bụng hờn giận gì.

Hoặc bạn gặp Rô điệu, và bạn bĩu môi: “Đồ con lừa không biết đá bóng!” Hắn ta sẽ chỉ coi bạn như một con sâu băng qua đường, và không thèm ngó bạn lấy một cái chứ đừng nói tới chuyện cầm lấy cái giầy phang vào mặt bạn.

Có một câu chuyện về Thích Ca: Hôm đó có một người đi tới chỗ của ổng, và buông lời mạt sát thậm tệ. Nhưng ông ấy vẫn thản nhiên, không có chút phản ứng nhỏ nào. Người kia lấy làm lạ lắm, và tò mò hỏi: “Vì sao tôi mắng ông mà ông không có phản ứng gì vậy? Ông không biết tức giận sao?” Thích Ca trả lời: “Ông chửi tôi thì đấy là vấn đề của ông chứ liên quan quái gì đến tôi.”

Chuyện này không có triết lý sâu sắc hay vĩ đại gì cả, cũng không cần phải là một người giác ngộ mới có thể hiểu được. Đơn giản là Thích Ca biết rất rõ bản thân ông ấy, và ông ấy không thèm tin vào ý kiến của người khác nhận xét về mình. Bạn có thể ca tụng ông ấy, bạn có thể chửi mắng ông ấy, ông ấy đơn giản là không thèm quan tâm. Có ích gì khi người khác khen bạn hay chê bạn? Điều đó chả liên quan gì tới mức độ nhận biết về bản thân của bạn cả. Chỉ kẻ ngốc mới vui mừng khi được khen, và tức giận khi bị chê.

Hãy thử tự nhìn lại các tình huống mà bạn phát rồ lên khi bị chê bai, hoặc sỉ nhục, có phải trong thâm tâm bạn tin rằng/ sợ rằng điều đó có chút sự thật không? Hãy thử thật trung thực với bản thân, và nó sẽ hé lộ cho bạn nhiều điều về bản thân bạn.

Lần sau, nếu bạn bị người ta sỉ nhục, hãy nghĩ thử xem điều đó có chút nào sự thật không? Nếu là thật, thì hãy cám ơn người đó. Còn nếu không ư? Chỉ là một con sâu băng qua đường.

Ngược lại, khi người ta khen bạn, có phải bạn vui vì tự nhiên bạn thấy mình quan trọng hơn, tốt đẹp hơn không?

Thế thì bạn đích thị là một kẻ ngốc. Nhưng đừng buồn, vì những tên ngốc cũng có sự đáng yêu của hắn. 😉

 

Vuong Quang Vu

Vị đắng

Featured Image: Any Direct Flight

 

Có khi, để người khác tôn trọng và nhìn lại cách ứng xử, bạn cũng cần phải cho người ta nếm một chút vị đắng. Vị của bạn phải đủ đắng để tác động tới người ta, để họ nhận ra bạn không còn ngọt ngào như họ tưởng nữa. Bởi vì nếu bạn chỉ luôn tạo cho người ta cảm giác bạn chỉ có có vị ngọt, dễ ưa đấy, nhưng bạn khó làm người ta nể, trọng mà có khi còn ngược lại.

Cái gì dễ chịu quá cũng dễ quên, dễ nhàm, dễ xem nhẹ. Đó là thông lệ ứng xử chung của con người. Đôi khi dĩ hòa vi quý được xem như thực phẩm chức năng, chẳng có tác dụng gì cho con bệnh ngay mà cần phải trông chờ vào niềm tin và thời gian.

Chúng ta thường được dạy dỗ rằng đừng làm tổn thương người khác, đừng gây chiến tranh. Đúng, nhưng chưa đủ. Nếu bạn bị làm tổn thương, bạn bị gây chiến thì sao? Nếu người ta tát bạn vào má trái thì bạn chìa nốt má phải ư? Ôi không! Bạn chỉ cần lùi bước nghĩa là bạn sẽ bị dồn tới chân tường. Bạn chỉ cần tỏ ra không thể chống cự nghĩa là bạn sẽ bị thôn tính.

Thời nay mà còn dạy con kiểu đó thì con chỉ có nước ngồi ở dưới… mông người khác suốt. Xin lỗi thô nhỉ, nhưng nếu không phải vậy thì con bạn sẽ chỉ nên ở trong nhà, chỉ giao du với người nhà có tình thương mến thương thôi. Còn ra xã hội, ra đời thì phải chuẩn bị cho con đủ lông đủ cánh và cứng cáp.

“Khi con chưa đủ mạnh, con có thể chấp nhận cái tát đó, coi như một bài học cho sự non nớt để khôn lớn. Còn rất nhiều thời gian để con rèn luyện tinh thần, thể chất để chờ một ngày đủ mạnh có thể bơi giữa dòng đời. Con có thể không cần phải tát lại cái người đã tát con, nhưng khi con lớn mạnh, người ta cũng e dè, nể nang hơn. Sức mạnh đó là để phòng vệ và chống trả, chứ không phải để gây chiến với người yếu thế.” Tôi đã từng phải dạy con trai của mình như vậy khi con bức xúc vì bị đồng nghiệp chèn ép, chơi xấu lúc mới ra trường đi làm.

Cuộc đời xem ra rất thích đùa vui. Khi bạn dễ thương, bạn dễ chịu, bạn bị xem thường. Còn khi bạn tỏ ra dữ dằn, “hổ báo” chút, người ta lại ngại. Không nhất thiết lúc nào cũng phải xù lông nhím, nhưng khi “đụng chuyện” thì cứng rắn là cần thiết đấy.

Nếm trái đắng người khác tặng bạn cũng là cách để hoàn thiện mình. Khi mình sai, mình nên dũng cảm nhận lỗi. Ai mà chẳng sai lầm. Sai thì sửa, có gì đâu mà sợ.

Nếu bạn đang ở “cửa trên”, thì thấy người ta biết sai bạn nên cho người ta một cơ hội, đừng truy sát họ tới đường cùng. Để tránh cho bạn cảm giác tội lỗi và hối hận khi rơi vào tình cảnh trớ trêu ấy, thì đã muộn màng. Biết mình, biết ta, không phải để thắng thua gì cả, chỉ là để ta sống cho đúng đạo, đúng đời, cho lương tâm thanh thản.

Con trai tôi mới đi làm vài năm, thỉnh thoảng cháu về kể chuyện gặp phải chuyện không vui abc, gặp phải người chơi xấu gây chuyện xyx…. Không thể sống và trải nghiệm thay con, tôi chỉ có cách dạy con biết nhận diện bản chất sự việc, bản chất con người và thích nghi với nó. Chúng ta cũng nên cảm ơn những người đã làm ta khốn đốn, làm ta đắng cay… vào một lúc nào đó trong đời, vì chính họ chứ không phải cha mẹ, anh em, thân hữu… mới làm cho ta hiểu đầy đủ rằng cuộc sống này dù ta muốn đón nhận hay không, mọi sự vật, hiện tượng tốt hay xấu vẫn xảy ra mỗi ngày, không với người này thì với người kia. Dù ta có thừa nhận hay chối bỏ thì những tương tác, ứng xử từ người khác, dù trực tiếp hay gián tiếp vẫn tác động tới ta trong mọi cung bậc cảm xúc, vui sướng, buồn đau, hờn trách, oán giận… Không ai trải nghiệm thay giùm ta được.

Không sợ hãi, can đảm đối diện và vượt qua nó nghĩa là ta trưởng thành hơn, lớn mạnh hơn chính ta của ngày hôm qua.

Vấn đề là bạn đã nếm vị đắng nhiều chưa? Bạn có đủ đắng không? Uống cafe mỗi ngày nhấm nháp dần đi nhé J.

 

Julia Le

Chuyện đi và chuyện về

Photo: Frank Dang

 

Gần đây tôi đọc được một câu chuyện khá ngắn, xúc tích và cũng rất chủ quan về một gia đình, về một con người “Đi đi, đừng về!” Hình như câu chuyện đi du học và trở về vốn vẫn nóng hổi theo cách của riêng nó.

Nhiều người bảo rằng, đi đi, rồi đừng về Việt Nam này làm gì bởi họ sợ hãi, bởi họ khiếp sợ con người nơi đây. Nơi mà đồng bào đạp lên sự ngu dốt của nhau để kiếm đồng tiền, bát gạo. Nơi mà đồng bào dần thiếu đi tình thương yêu cùng bao bọc. Nơi mà đồng bào dần thiếu chữ “người”.

Nhiều người lại bảo rằng, đi đi, rồi nhớ trở về để xây dựng quê hương, để thể hiện tình yêu nước cao vời vợi. Đi đi rồi trở về với tri thức và đam mê để gây dựng Việt Nam tốt đẹp hơn.

Chuyện đi đi về về, chuyện ở chuyện đi dường như là câu chuyện muôn thuở, dường như là câu chuyện ngàn đời nay. Họ gọi những người đi rồi không bao giờ về là những con người không biết yêu quê hương, rũ bỏ nguồn gốc tổ tiên. Họ gọi những người vì tình yêu nước nồng nàn mà quay về, rồi vì tình yêu đó bị trà đạp đến hèn mọn mà cất bước ra đi là những con người ngu ngốc. Vậy họ gọi họ, những con người vẫn ở đó, miệng chửi đổng những người hơn họ, miệng nguyền rủa những người thua kém họ, miệng oang oang tinh thần yêu nước bất diệt, họ gọi họ là gì?

Tôi chẳng bàn nhiều chuyện khác, riêng cái chuyện đi đi về về là câu chuyện riêng của mỗi con người. gần đây, tôi đọc được một câu trích dẫn như thế này:

“Mọi người đều làm việc theo phong cách riêng, lựa chọn theo cảm giác của mình. Bạn không thể nói người khác đã sai, cũng không thể đảm bảo mình tuyệt đối đúng. Nếu thay đổi góc nhìn, kết luận về sự việc cũng sẽ khác đi. Con người, sự việc, tình cảm, ai đúng, ai sai, chỉ chính mình mới hiểu.”

Chẳng phải như vậy sao. Mỗi người chọn cho mình một con đường riêng, chọn cho mình một cuộc đời riêng, vậy hà cớ gì bạn cứ ngồi đó mà phán xét kẻ khác, hay phán xét chính tác giả về con đường mà nhân vật trong câu chuyện đã lựa chọn, thay vì tự tìm cho chính mình một con đường riêng để giúp ích cho đất nước này.

Cô giáo tôi từng nói:

“Nếu cô kể cho các em tình hình hiện giờ của Việt Nam, có lẽ các em sẽ muốn chuyển quốc tịch hay vượt biên ngay lập tức.”

Nhưng một thầy giáo khác của tôi lại nói rằng:

“Xã hội nào cũng có những thời điểm loạn như thời điểm hiện tại, nên thầy luôn luôn tin tưởng rằng sẽ có một Việt Nam tốt đẹp hơn.”

Bạn có thể nói rằng ai là người sai? Thầy tôi hay là cô giáo của tôi? Có lẽ chẳng ai sai cả vì mỗi người họ chọn cho mình một cách riêng. Một người không kể lể cho chúng tôi sự thật vì sợ rằng chúng tôi sẽ chạy trốn như bao con người muốn chạy trốn khỏi quốc gia nghèo, lười nhác và đầy điều xấu này. Một người kể hết mọi chuyện cho chúng tôi vì người đó tin tưởng rằng khi chúng tôi nhận ra điều tất yếu thì chắc chắn sẽ tiếp tục ở lại, tiếp tục học tập và làm việc vì đất nước nhỏ bé và vô cùng nghèo về cả nghĩa đen và nghĩa bóng này.

Chuyện đi và chuyện về là chuyện riêng của mỗi người, tôi tin nếu họ đủ khả năng đi du học, ra nước ngoài làm việc thì họ cũng có đủ nhận thức để hiểu việc mình đang làm, và tất nhiên chẳng cần bạn dạy đúng dạy sai.

Bà ngoại tôi thường răn dạy con cháu trong nhà bằng đôi ba câu thơ của Đỗ Trung Quân với tư tưởng truyền thống của người Việt rằng con cháu sẽ ở thật gần bà, sẽ sống và làm việc cách nhà bà chưa đến chục km.

“Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày…”

Nhưng thật sự, chúng tôi hiểu rằng, cho dù yêu thương cha mẹ ông bà đến bao nhiêu, cho dù cảm thấy nhà là nơi tuyệt vời nhất để nghỉ ngơi, cũng là nơi cảm thấy ấm áp và được yêu thương nhất. Và thật sự, chẳng ai là không muốn về nhà, muốn được yêu thương vỗ về, muốn được thưởng thức những bữa cơm gia đình ấm ấp, muốn được ngồi cạnh ông, cạnh bà nghe kể chuyện xưa (dù nó đã được kể đi kể lại hàng chục lần trước đó), muốn được chuẩn bị vài món ăn thịnh soạn cho mẹ cha. Ai mà không muốn như vậy?

Nhưng:

“Nhân bất vị kỷ, thiên tru địa diệt”
(Người không vì mình, trời tru đất diệt)

Ai cũng muốn vì chính mình mà gây dựng nên cái gì đó, ai cũng muốn được thỏa mãn những ngông cuồng của tuổi trẻ, vậy nên họ lựa chọn ra đi. Còn chuyện về hay không về lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Vậy nên đừng đứng trên góc độ của mình mà phán xét kẻ khác, cũng đừng đứng trên góc độ của mình mà phê phán kẻ khác. Mỗi người có một hệ quy chiếu riêng của mình, vậy tại sao bạn cứ muốn ép người khác vào hệ quy chiếu của chính mình? Quan trọng là mỗi người, sống tốt cuộc đời của mình và không hổ thẹn hay nuối tiếc là điều tuyệt vời lắm rồi.

 

Như Nhiên

Ra trường rồi, giờ theo startup hay theo công ty khủng?

Featured Image: Ottost Rto

 

Mùa hè đã đến! Đây cũng là lúc các bạn sinh viên chuẩn bị được cầm trên tay tấm bằng đại học, mảnh giấy chứng nhận bạn đã kết thúc một quãng thời gian “dễ dàng” nhất trong cuộc đời. Xin đừng cười, đối với nhiều người đó thật sự chỉ là sự khởi đầu của nhiều ngã rẽ cho chặng đường phía trước. Chúng ta sẽ phải luôn phân vân, cân đong đo đếm để lựa chọn lối đi nào với bãi cỏ xanh tươi hơn, mảnh đất đặt chân nào tốt lành hơn.

Vậy nếu bạn đã là một trong số những người đang đứng ở ngã rẽ này, hãy cùng chúng tôi nhìn vào những điểm mạnh yếu giữa một bên là các công ty khởi nghiệp, còn bên kia là các công ty khủng. Tôi ví von và hỏi rằng: bạn muốn lựa chọn theo “chim sẻ” hay “đại bàng”?

Sinh viên ra trường hãy nghĩ về startup

Thứ nhất, hãy cùng nhìn vào những lợi ích của việc nhảy vào một startup khi bạn là một sinh viên vừa ra trường, tinh tươm như một tờ giấy trắng! Khi còn trẻ, việc được đứng cùng hàng ngũ với một đội ngũ sáng tạo và nhiệt huyết là một trong những điểm cộng đầu tiên cho lựa chọn của bạn. Bạn sẽ luôn được truyền cảm hứng mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút và mỗi giây. Ở một khía cạnh khác, làm việc cùng những founder luôn có ngọn lửa khởi nghiệp cháy hừng hực trong huyết quản sẽ giúp cho bạn hiểu thế nào là đam mê và nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Ngoài ra, khi đầu quân cho startup, bạn sẽ được có cơ hội nhìn thấy một công ty hình thành từ những giai đoạn sơ khai nhất, có khi chỉ là 2 thành viên với một cái laptop “thời đồ đá” ăn mì tôm cầm hơi, cho đến khi công ty họ nằm trên một toà nhà “bảnh” nhất thành phố với diện tích vài trăm m2. Được thấy ước mơ của một đời người trở thành hiện thực, cũng giống như chứng kiến một câu chuyện cổ tích giữa đời thường, một trải nghiệm thú vị phải không?

Ở một công ty lớn, bạn sẽ ít khi được cùng những người lãnh đạo trải qua những thăng trầm và sóng gió kiểu “vạn sự khởi đầu nan”. Đây cũng là một cơ hội cực tốt để học cách giải quyết khủng hoảng của các “sếp” mà ít khi ở các công ty lớn bạn được dịp chứng kiến tận mắt. Hãy có niềm tin một ngày nào đó “chim sẻ” sẽ hoá “đại bàng”!

Không thể không nhắc đến điều này, khi quyết định ở với một startup, bạn sẽ có nhiều không gian để “thở” hơn, cũng như việc bạn có thể vùng vẫy và thể hiện tài năng của mình một cách khá thoải mái. Lý do chỉ đơn giản vì startup luôn cần sự toả sáng của từng cá nhân, điều đó cũng có nghĩa rằng, bạn sẽ được tự do phát triển hơn thay vì bị đóng khung trong một tổ chức lớn mà mọi thứ đã được sắp đặt chặt chẽ và khó lòng có thể thay đổi linh hoạt. Ở môi trường startup, ý kiến của bạn sẽ chắc chắn được lắng nghe và tôn trọng hơn rất nhiều, nếu không tin bạn có thể thử.

Nhiều người cho rằng ở những công ty lớn, nếu nhân viên có muốn đóng góp ý kiến cho các dự án lớn thì thường sẽ rơi vào trường hợp “cảm ơn em đã phát biểu, mời em về chỗ”, nhưng ở startup các ý kiến sẽ luôn được lắng nghe và được xây dựng đóng góp. Ít ra là tỉ lệ ý kiến được đón nhận cao hơn bội lần. Nếu bạn muốn được công ty đánh giá cao và trân trọng như khả năng của mình ngay từ những ngày đầu, có lẽ startup là một lựa chọn không chê vào đâu được. Dù gì thì làm vua nước nhỏ hơn là làm quan nước lớn, bạn có suy nghĩ khác không?

Và cuối cùng, điều quan trọng nhất cho sinh viên Việt Nam là trong startup, các bạn được có cơ hội làm nhiều loại việc khác nhau, để trải nghiệm cũng như mài dũa những kỹ năng mà chắc chắn cả 20 năm ngồi trên ghế nhà trường bạn cũng không thể tích góp cho mình sự hiểu biết sâu sắc và trải nghiệm tinh tế như vậy. Ở một startup bạn sẽ “tình nguyện bị giao” cho rất nhiều loại việc khác nhau. Ví dụ như có khi bạn sẽ vừa làm dev, có khi sẽ phải làm một ít việc của sale, rồi lại phải xắn tay lên làm một ít việc về truyền thông hay thậm chí là đi giao hàng.

Nghe có vẻ hơi cực nhưng nếu bạn là người muốn thử thách bản thân thì chẳng việc gì phải ngại cả, càng làm ở nhiều mảng bạn sẽ càng có được chiều sâu trong nhiều lĩnh vực khác nhau. Không bổ chiều ngang cũng sẽ bổ chiều dọc.

Những khó khăn cần phải đối mặt khi chọn về với đội startup

Thật ra, làm việc cho startup cũng có rất nhiều bất cập. Đó cũng là lý do vì sao các bạn trẻ thường lè lưỡi và lắc đầu khi nhắc tới startup. Dễ nhận thấy nhất là sự không ổn định trong công việc, nếu bạn là một người bị phụ thuộc toàn bộ vào đồng lương và những phúc lợi xung quanh như bảo hiểm, nghỉ lễ hoặc lương thưởng thì xin hãy nghĩ lại về việc chọn startup.

Khi làm việc cho startup, những bạn sinh viên trẻ sẽ có thể phải cắn răng để cùng chịu đựng sự thiếu thốn về mặt quản lý và chế độ chăm sóc cho nhân viên, vì mọi thứ vẫn còn trong giai đoạn bắt đầu. Vì thế, nếu quyết định làm việc cho startup, bạn cũng nên chuẩn bị tâm lý để đối phó với những “bất tiện” trên.

Hơn nữa, việc trao thân gửi phận cho một startup cũng là một vấn đề rất phức tạp. Hiện nay cũng không có một tiêu chuẩn nào có thể giúp các bạn trẻ chọn lựa công ty startup để theo đuổi. Điều duy nhất các bạn có thể làm là tin vào cảm giác của mình khi tiếp xúc với founder cũng như các thành viên trong team, nếu bạn cảm thấy phù hợp và yêu thích thì có thể đó là lựa chọn tốt. Tuy nhiên, không gì có thể đảm bảo rằng cảm giác của bạn đúng trong mọi hoàn cảnh và nó sẽ giúp bạn tìm được một startup vững mạnh để theo. Không phải ai cũng có thể tìm được một Facebook, một Google hay một Twitter để theo. Vì vậy, nếu đã biết một công ty lớn thành công, những bạn trẻ sẽ có được tâm lý ổn định vì tin tưởng và an tâm hơn khi làm việc. Họ sẽ không phải lo sợ công ty bị sụp đổ bất thình lình và kéo luôn công việc ổn định của mình xuống vực thẳm.

Nhìn đi thì cũng nhìn lại, không phải ngẫu nhiên mà nhiều sinh viên lại ôm mộng làm cho các “đại bàng” sừng sỏ ngay từ đầu chứ không dại gì chui vào tổ của các chú “chim sẻ” startup nhỏ và bấp bên từng ngày. Làm ở những công ty lớn lương cao, thêm vào là bộ CV đẹp trong tương lai, lại còn nở mày nở mặt với thiên hạ. Vậy sao lại không chọn đại bàng? Thậm chí tiền lương còn giúp gia đình hoàn vốn nhanh sau bao nhiêu năm mình dùi mài kinh sử. Đó cũng là một mindset mà nhiều người trẻ tại Việt Nam chưa thể thay đổi được. Mộ phần họ chịu áp lực gia đình, xã hội, phần khác chịu áp lực cuộc sống mưu sinh. Họ bắt buộc phải chọn một công ty “đàng hoàng” chỉnh chu ngay từ đầu để có thể ổn định. Đây cũng là điểm mà các startup không thể nào “đọ sức” với những công ty lớn.

Tuy nhiên, nếu có được nhiều cơ hội tiếp xúc và hiểu hơn về thế giới startup, có lẽ sẽ có nhiều sinh viên “liều lĩnh” hơn trong việc chọn lựa con đường startup cho mình. Đường dù có chông gai nhưng những thành quả kinh nghiệm và tầm nhìn của họ sẽ được thay đổi bởi những “gã điên” trong thế giới khởi nghiệp đầy màu sắc này.

 

Hiếu Lê Đặng

Biên tập bởi Quyen Quyen

Tản mạn về tình yêu

Featured Image: Khomenkho

 

Có lần, anh bạn lớn tuổi nói với tôi ngắn gọn: Những câu chuyện của em, thiếu một thứ quan trọng …

Rồi anh bỏ lửng câu ở đó, để tôi hụt hẫng như lọt thỏm xuống đáy hồ trong vắt, tôi nheo mắt: “Thiếu gì hả anh?” Hỏi xong, tôi trở lại ngay trạng thái hào hứng, tập trung nghe câu trả lời của anh như một cậu bé hào hứng khi sắp được biết món quà sinh nhật của mình. Anh lại nói với giọng điệu chậm chãi: “Thiếu tình yêu! Toàn là chữ nghĩa, mơ màng, cô độc.” Anh nói rồi tôi mới ồ lên! Là tình yêu

Đầu tiên, phải nói rằng tôi là mẫu người luôn có nhu cầu được yêu, thể hiện tình yêu. Tôi từng có những mối tình đẹp, rồi phai đi, để lại kỷ niệm, niềm đau và sự hàm ơn tình yêu. Yêu là một sự va đập tâm can dữ dội hơn bất kỳ ngọn sóng lớn nào của biển.

“Tình yêu là cố gắng tột cùng của con người chống lại sự ích kỷ.” – Nhạc sĩ Dương Thụ

Nó giống như tu hành, vượt qua khổ nạn, tình yêu cho ta thấy Phật, thấy Chúa. Còn ngược lại là… đổ vỡ.

Tôi sợ nhắc đến những đổ vỡ, mất mát trong tình yêu. Vì vậy chẳng bao giờ tôi dám viết, để đối mặt, nhìn lại mình.

“Tôi mơ sự dịu dàng,
Mơ còn mãi những gì chúng ta yêu quý,
Không có đổ vỡ, mất mát, chia ly
Nhưng tôi biết chẳng bao giờ
Chẳng bao giờ..”

– Dương Thụ

Tôi biết ơn những người phụ nữ mà tôi đã gặp. Và không chỉ tôi, cuộc mỗi người hẳn phải mang niềm hàm ơn ít nhất một người phụ nữ nào đấy. Là mẹ ta hiền hậu, bạn đời ta dịu dàng, em gái ta yêu kiều hay cô bạn đồng nghiệp xinh xắn tặng ta đôi mắt cười…

Tôi chưa lập gia đình, bên cạnh tình thương dành cho mẹ tôi, thì những cô gái tôi gặp, thân quen, tôi dành tình cảm cho họ rất nhiều. Và họ cũng cho tôi trải qua biết bao cung bậc cảm xúc. Họ, viết nên giai điệu trần gian thành thực cho lòng tôi. Cung thanh, cung trầm, những luyến láy, trắc trở rồi ngân nga. Họ, có người yêu tôi, có người từ chối tôi, có người hận tôi, có người lại chỉ là bạn. Họ cho tôi hạnh phúc và đau buồn, êm ái rồi cô đơn. Họ dạy tôi bài học về tình yêu, cho tôi tìm thấy bản ngã của mình, rồi biết mình là ai.

“Như từ bao la ta ra đời một kiếp nữa – Như, từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau.” – Nhạc Sĩ Quốc Bảo (Bình Yên)

Ra đời trong nhau, lớn lên cùng nhau, hiểu nhau, tìm thấy nhau, đấy chính là tình yêu thực sự.

….

Tôi rất thích ca từ trong Let It Be của band nhạc huyền thoại The Beatles:

“When I find myself in times of trouble, Mother Mary comes to me, speaking words of wisdom, let it be…”

(Tạm dịch: Khi tôi rơi vào khoảng thời gian tăm tối của cuộc đời, đức mẹ Maria đến với tôi, Người ban cho tôi câu nói mầu nhiệm: Hãy để mọi chuyện thật tự nhiên!)

Cách đâu không lâu, tôi uống trà với một cô gái trong một không gian ấm cúng. Đó là một cô gái thông minh, mặn mà với phong thái cuốn hút. Thoạt đầu, chúng tôi nói về nghề nghiệp, về sở thích âm nhạc… Dần dà, chén trà thơm tỏa khói nghi ngút đưa chúng tôi đến câu chuyện về tình yêu. Tôi nói rằng thật khó tìm kiếm được người yêu hiểu mình trọn vẹn. Cô ấy, với vị thế là người trải nghiệm nhiều hơn tôi, cô khuyên tôi đừng vội vã tìm kiếm, hãy để mọi thứ tự nhiên. Cách nói thật rõ ràng, đơn giản làm tôi ngẩn ngơ. Tôi nhớ cô gái và câu nói ấy mãi những hôm sau…

Vậy thì tình yêu, em hãy để nó đến thật tự nhiên

Tình yêu thật sự là thứ dìu dắt tâm hồn về bình yên. Tình yêu thể hiện thành những hình ảnh, mơ ước về sự viên thành, giản dị. Một buổi sáng, từ ban công, tôi nhìn người báo đến đưa nhật báo cho gia đình hàng xóm. Chỉ thế thôi, và tôi mơ:

Tôi mơ sau này có gia đình ổn định, tôi sẽ đặt báo hàng ngày. Sáng sớm bác đưa báo đến, con Bông của bà xã tôi sẽ sủa inh ỏi báo cho chủ biết. ( Bông là con cún tôi tính rủ bà xã nuôi – tôi tính nó sẽ là giống cho Husky trắng). Tôi sẽ bảo: Xí Muội ( nếu con tôi là con gái ) hay Mon ( nếu con tôi là con trai ) ra lấy báo cho ba. Đứa nhỏ sẽ lon ton ra hòm thư ở cổng lấy báo vào đưa cho tôi, và nũng nịu: Ba thưởng gì cho con. Và tôi sẽ hôn lên má nó.

Trong bếp mẹ của đứa trẻ nhìn hai ba con cười khúc khích. Con mèo Nấm ( Con mèo của chị Hai tôi, nếu đến lúc tôi có gia đình nó còn sống – tôi sẽ xin chị Hai mang nó về nuôi ) quấn lấy chân cô ấy đòi ăn.

Ít phút sau, bữa sáng thơm tho đã sẵn sàng. Cả nhà, ba mẹ, những đứa trẻ, vật nuôi.. đều no bụng, hạnh phúc. Yêu em, tôi mơ về những giấc mơ như thế!

Từ nhỏ, tôi đã là một người nhút nhát và khép kín. Tình cảm thường để trong lòng, cái thể hiện ra bên ngoài là vẻ mô phạm, lạnh ngắt. Thêm nữa, tôi rất sợ những cô gái. Đụng vào họ không “Trái tim bên lề” thì cũng “Buồn ơi chào mi” hay “Cô đơn” (“Buồn ơi chào mi” và “Cô đơn” là ca khúc của nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9). Thế nên, tôi chẳng có gì đặc biệt, chẳng thể hiện được gì khi giao tiếp với một cô gái. Vài lần giao tiếp như thế, tôi đoán hẳn cô gái trước mắt tôi đang thầm nghĩ: “Thằng cha này đúng là…chán ngắt.” Thế là an toàn.

Vậy mà tôi lại chẳng thể giấu nổi cảm xúc của mình trước những cô gái mình thực sự có tình cảm. Ở công ty, tôi có một bạn nữ đồng nghiệp rất duyên dáng (có lẽ là đúng mẫu người con gái tôi thích). Cô ấy có đôi mắt biết cười, giọng Hà Nội êm thủ thỉ… Mỗi lần gặp cô ấy, tay chân tôi lúng túng như thừa thãi, mặt đỏ & chỉ biết cười, thật hiền, thật ngây ngô. Những hành động ấy tố cáo tôi, cô ấy và mọi người đều biết tình cảm của tôi. Nhưng bản thân tôi hiểu, đó đơn giản chỉ là tình yêu sự quan tâm dành cho cái đẹp, con người đẹp. Tình cảm ấy ngây ngô, trong vắt và tôi chỉ để đó, chỉ để đó tình yêu. Cô bạn đồng nghiệp nọ cho tôi cảm xúc để viết Yêu Nhau Để Đó – một ca khúc vụng về, chậm chạp như tình yêu của tôi.

Yêu nhau, ta để đó.
Cho tình thắm lên hoa,
Cho ngày tháng trôi xa,
Tình thơ ngây như lá,
Tình êm ái như nhung.
Ơi em sao đứng đợi.
Sao để đó. Tình yêu.

Thị trấn tôi ở bước vào những ngày mưa cuối mùa nên mát mẻ & ướt át (giống kiểu giai điệu trung – trầm trong điệp khúc Thu Quyến Rũ của Đoàn Chuẩn). Thời tiết thế này làm ta dễ vui, dễ buồn, dễ nhung nhớ nhởn nha & dễ dại dột nói câu tỏ tình. Tôi thì rất sợ lời tỏ tình được nói ra, mất đẹp, mất trong veo như lúc vẫn giữ gìn nó ở trong tim, mất luôn cái cảm giác bồi hồi khi chực chờ muốn gửi nó tới vòm họng. Thế nên, hầu như những ngày này, tôi chẳng giao tiếp với ai…

Còn tình yêu, xin hãy để nó đến tự nhiên.

Đông Thụ

Bienhoa 13.10.2013

Trào lưu sống tùy vào giá trị xã hội

Featured Image: Zakaria Wakrim

 

Nhân dịp Nguyễn Đức Thành nêu ý kiến về văn hóa đại gia, tôi đăng lại ý kiến của tôi trong một bài phỏng vấn với báo Người Đô Thị về chủ đề tương tự vào khoảng tháng 04.2011.

Khi đi ra phố không khó bắt gặp những chiếc xe đắt tiền nhất thế giới, hay những chiếc túi hàng hiệu giá cả chục ngàn “đô”, thậm chí ăn một bát phở giá cũng có thể đắt nhất thế giới: 35 USD… Hóa ra, quan niệm nhị nguyên (tốt – xấu) không phải lúc nào cũng đủ sức giải mã được hiện thực cuộc sống. Trào lưu này được hiểu thế nào dưới góc nhìn kinh tế học hành vi?

Ai khởi tạo các trào lưu?

Phóng viên: Dưới góc động kinh tế học, anh bình luận thế nào về hiện tượng một bộ phận dân chúng thích xài sang?

– ThS. Đinh Tuấn Minh: Trước tiên, xét đến vấn đề tiêu dùng, bỏ qua vấn đề về thu nhập. Mỗi người có một thu nhập khác nhau, có một nhu cầu và hành vi tiêu dùng khác nhau. Nếu xét trên khía cạnh đó, việc người ta ăn bát phở 35 USD, hay mua một sợi dây chuyền 10.000 USD hoặc bỏ ra mấy triệu đồng để mua một cái bùa, đôi giày leo núi… là chuyện bình thường. Bởi đơn giản là người ta thích. Có nhiều người, nhìn bên ngoài trông rất bình thường, nhưng bên trong lại xài đồ lót hàng hiệu giá vài trăm USD… Tất cả những cái đó, nếu xét về hành vi kinh tế, thì nó thể hiện cái nhu cầu đa dạng của con người. Mỗi con người có một nhu cầu khác nhau, sở thích khác nhau và người ta sẵn sàng hy sinh cho cái này, bỏ cái kia.

Xét về kinh tế, trong xã hội có các nhu cầu mà nhiều khi người ngoài nhìn vào không hiểu tại sao người ta lại có nhu cầu như vậy. Nhiều người vì tò mò mà học theo, chứ không phải là nhu cầu thường xuyên. Một nhu cầu theo tôi là vớ vẩn nhất trên đời mà nhiều người không nói tới là nhu cầu… cờ bạc. Ở Mỹ, rất nhiều người tiết kiệm tiền hàng năm trời, vất vả nặng nhọc nhưng cuối cùng họ dành tất cả cho một kỳ nghỉ đến Las Vegas đánh bạc. Cả một thời kỳ ky cóp, dồn nén để dành cho một tuần tiêu tiền. Và rồi họ lại tiếp tục lao đầu vào làm lụng. Như việc đánh đề ở ta chẳng hạn, mỗi ngày người ta đều dành ra một số tiền để đánh đề, mặc dù biết rằng về nguyên lý, đánh đề một thời gian dài thì khả năng thua chắc chắn nhiều hơn thắng, nhưng họ vẫn cứ đánh. Tách ra tất cả những khía cạnh đó, hiểu dưới khía cạnh kinh tế thì đó là nhu cầu cá nhân.

Nghĩa là trong mỗi các thời điểm khác nhau, xã hội luôn có những trào lưu khác nhau?

– Đúng vậy! Trong một xã hội ở những thời điểm khác nhau, tồn tại trào lưu của xã hội đó. Các trào lưu xã hội đó ảnh hưởng tới sở thích của con người. Ví dụ trong thời kỳ chiến tranh có trào lưu xã hội là ai cũng ăn mặc xấu, ai ăn mặc đẹp là bị nhìn dưới con mắt khác biệt. Càng xấu thì càng hay. Hoặc như trong thời kỳ có trào lưu hiphop thì người ta mặc quần ống rộng, để tóc dài… Đối với bây giờ, thể hiện sự giàu có là một trào lưu. Trước đây người ta thể hiện bằng việc dân chơi phải đi các loại xe máy xịn, làm cho giá các loại xe đó cao vọt. Mặc dù, sau khi hết trào lưu thì giá xe hạ xuống. Các xe đó thể hiện sự sang trọng trong xã hội. Hoặc như chơi golf, hay một thời gian dài thì đồ dùng phải là hàng hiệu…

Vậy là có sự tồn tại của các trào lưu trong xã hội, những trào lưu đó quyết định xu hướng tiêu dùng. Ở thời điểm đó, một số cái được đánh giá cao hơn, một số cái được đánh giá thấp hơn. Chẳng hạn ở Mỹ, hiện đang có trào lưu là dân giàu phải xây nhà với việc sử dụng các nguyên liệu và năng lượng mới, không dùng các nguyên liệu và năng lượng truyền thống. Mặc dù giá thành một căn nhà xây lên với giá rất cao nhưng nó thể hiện đẳng cấp, thể hiện rằng anh quan tâm tới môi trường.

Vậy những trào lưu đó – như xài sang chẳng hạn, đến từ đâu?

– Trào lưu xã hội được dẫn dắt bởi những người gọi là “tinh hoa” (elites) hoặc người trong giới showbiz, văn nghệ sĩ, chính trị gia, những người thành đạt… Tất cả những giới đó có điều kiện để thử nghiệm những cái mới mà người thường không có điều kiện trải nghiệm, hơn nữa, việc thể nghiệm những cái mới đó được họ thể hiện ra bên ngoài.

Trong xã hội, các giới elites có một bầu không khí để điều chỉnh hành vi, có sự phê phán, tranh luận. Khi một ca sĩ hoặc chính trị gia thể hiện cái gì đó quá đà và nó không được chấp nhận thì người ta sẽ dẹp đi và nó không tạo thành trào lưu. Nhưng nếu nó có sự phản ứng, tỏ ra rằng trào lưu đó phù hợp thì nó được dung nạp và khuyếch tán. Chẳng hạn, như bây giờ có mốt về… môi trường, có các tiêu chuẩn về bảo vệ môi trường, mọi người thể hiện rằng bảo vệ môi trường là một cái thể hiện đạo đức con người. Ngày xưa thì có trào lưu nghĩa hiệp, ngày nay thì có các hiệp sĩ ra đường bắt cướp bảo vệ dân chúng và được ca ngợi. Bản thân trào lưu này không còn tồn tại ở các nước phương Tây nữa, nhưng vẫn thịnh hành ở ta.

Nhưng khi những trọc phú xài sang đóng vai trò tiên phong dẫn dắt các trào lưu thì sẽ rất nguy hiểm, vì người trẻ có thể bắt chước văn hóa tiêu dùng?

– Đó là do họ thuyết phục được người trẻ đi theo mình. Xét trên góc độ kinh tế, để đánh giá xã hội tiêu dùng tốt hay xấu thì không thể đánh giá được. Nếu ai cũng bo bo tiết kiệm thì xã hội không thể phát triển được. Để cả châu Á phát triển được như bây giờ, một nguyên do chính là nhờ người dân Mỹ chi tiêu mạnh tay đó thôi!

“Tiền đâu?”

Điều đó có nghĩa là rất khó để nhận xét là với một trào lưu này thì nó xấu hay là tốt…?

– Khởi nguồn của các trào lưu chính là giới tinh hoa. Họ thể hiện những trào lưu đó, và đó cũng là cái xã hội cần. Mình không thể nào phán xét xem cái nào tốt, cái nào xấu, bản thân mình cũng không có cái tiêu chuẩn nào để đánh giá ý thích của mình. Những hành vi của giới tinh hoa tương tác lẫn nhau thông qua những tranh cãi mà cuối cùng người ta cảm nhận được nó hợp lẽ hay không? Có đạo đức hay không? Có tốt hay không? Thì hoàn toàn mang nghĩa chủ quan, không có cơ sở tuyệt đối để đánh giá tất cả cái đó.

Nhưng nếu giới elites hình thành nên những trào lưu tiêu cực thì sao? Lúc đó ai sẽ nắn chỉnh việc “tạo trào lưu” của họ?

– Một khi đã gọi là giới elites, thì họ là những người đi tiên phong. Cái trào lưu do họ tạo ra thì không thể xác định cái gì tốt hay xấu ngay từ đầu, bởi họ là những người khởi xướng. Bản thân trong giới tinh hoa lại có sự đấu tranh với nhau, nên khó xác lập được chuẩn mực rằng những hành vi của ông này là tốt, hành vi của ông kia là xấu.

Ở thời điểm này, xã hội tồn tại tâm thức hay nền tảng văn hóa hàng nghìn năm. Nó sẽ có tác động đánh giá và chi phối những người đi tiên phong. Anh phá ra khỏi cái xu hướng, phá ra quá mạnh, người ta sẽ bảo anh xấu. Nếu anh đủ mạnh, lái nó theo hướng của anh thì người ta sẽ bảo anh tốt. Tất cả những cái này thuộc về giá trị xã hội, anh có tạo ra được những tác động xã hội và kéo số đông chấp nhận những cái đó hay không.

Nhìn ở bình diện rộng hơn, sẽ thật chẳng hay ho chút nào nếu chúng ta đặt những sân golf sang trọng trên đồng ruộng của những người nông dân, phía xa xa kia là những người mang tơi ra đồng…?

– Đơn giản khi ta đặt hai thái cực vào với nhau thì tạo ra bức tranh đối lập trong xã hội do sự ghen ghét, đố kỵ. Khi một ông nghèo, một ông giàu nhìn nhau thì dĩ nhiên trong lòng nảy sinh những cái bất ổn.

Nhìn vào trào lưu xài sang như vậy (chủ yếu ở các đô thị), sẽ có người đặt câu hỏi rằng: Tiền ở đâu ra mà nhiều vậy? Liệu có công việc nào ở Việt Nam đem lại nhiều tiền như vậy không?

– Nguồn tiền của một con người đến từ vốn. Vốn gồm có loại vốn đến từ tiền, vốn đến từ tri thức và vốn mặt xã hội (quan hệ xã hội). Trong xã hội, giá trị được đo bằng mối quan hệ. Một khi đã có vốn như vậy thì người ta sẽ dùng vào việc kinh doanh kiếm ra tiền, nếu người ta chớp lấy cơ hội tức khắc, thì tài khoản của họ sẽ nhân theo vốn. Đơn giản là, trong xã hội tồn tại vốn và tồn tại cơ hội. Những người gặp may hoặc họ có tài năng, họ sử dụng vốn của họ vào đúng thời điểm sẽ sinh ra tiền. Điều đó giải thích vấn đề là tại sao có người rất giàu, trong khi những người nghèo thì họ chẳng bao giờ quan tâm đến cơ hội kinh doanh cả. Tất cả là do nhu cầu cả thôi. Tiền lương chúng ta nhận được mỗi tháng chỉ đem lại cái vốn về mặt tiền bạc, tài chính. Nhưng mình có nhận ra được cơ hội kinh doanh để dùng khoản vốn đó đầu tư sinh lời hay không thì lại là một chuyện khác… Đó là nói về việc kiếm tiền một cách “sạch” lý tưởng, nhưng thực tế không phải là những câu chuyện giản đơn…

 

Via Thị Trường Tự Do

(Lê Ngọc Sơn thực hiện)

Nghĩ khác — Sáng tạo — Quên đi tất cả những gì đã biết

Featured image: Tanielle Childers

 

Người Trung Hoa có ngạn ngữ: “Đứng trên núi không thấy được núi” nghĩa là khi đang ở trong hoàn cảnh nào đó, con người vô thức không cảm nhận định được tác động của hoàn cảnh ấy lên họ. Trải nghiệm này đúng cho tất cả mọi người.

Bây giờ, chúng ta chơi một trò nhỏ nhé. Hai bức ảnh này nằm ở trang 44 và 47 quyển 7 Thói Quen Để Thành Đạt, Stephen R.Covey, bản quyền tiếng Việt thuộc về Công ty First New – Trí Việt. Nếu bạn nào đã kinh qua thì “Suỵt, im lặng nhé. ;)” Bạn nhìn hai bức hình bên dưới, bạn thấy được gì?

Girl_2meaning
Ảnh 1
Ảnh 2
Ảnh 2

Nửa gương mặt của một cô gái sang trọng với chiếc cổ xinh đẹp, khoác áo lông. Còn gì nữa không? Một công lông vũ. Còn gì nữa không? Một chiếc vòng cổ. Còn gì nữa không? Tôi nói rằng đó là một bác gái 70 tuổi, không thể nào là một cô gái trẻ. Và chúng ta sẽ một cuộc tranh cải xem ai đúng. Chẳng ai đúng cả! Bức ảnh vẽ cả hai. Thật ra lần đầu tiên tôi nhìn vào tấm hình thứ hai tôi nhìn thấy một bác gái sang trọng không kém có đôi môi mỏng. Vì tôi có thói quen đọc sách từ giữa ra, nên thay vì thấy bức ảnh thứ nhất, tôi đã thấy bức ảnh trang 72 trước.

Ảnh 3
Ảnh 3

Nhiều người trong chúng ta, bao gồm cả tôi, đã thấy qua nhiều bức ảnh thú vị như thế này khá nhiều trên mạng. Điểm khác biệt duy nhất, ta được cảnh báo điều đặc biệt tiềm ẩn trong bức ảnh. Thế là theo phản ứng cảnh giác tự nhiên, ta “banh mắt” ra tìm và tòi, khám và phá. Dĩ nhiên, khá nhiều người nhìn ra được ngay lập tức hai hình ảnh lồng ghép nhau. Bài học phổ biến được rút ra là: Hãy nhìn nhận mọi vật dưới nhiều góc độ khác nhau. Tuy nhiên, tôi lần đầu đọc cuốn 7 Thói Quen Để Thành Đạt, và bạn lần đầu tiên chơi trò này, vẫn bị lừa ngoạn mục.

Tại sao?

Vì tất cả chúng ta đều có quá khứ, tiềm thức, hiểu biết về một số lĩnh vực nào đó, ảnh hưởng văn hóa, quan điểm, tư tưởng của một nhóm nào đó. Tất cả những điều xung quanh xây dựng nên hoàn cảnh của ta. Những người có hoàn cảnh khác nhau sẽ có góc nhìn khác nhau, giống như bạn được thấy bức phát họa cô gái trẻ trước còn tôi thì lại là một bác gái. Trong cuộc sống thường nhật, chúng ta tiếp nhận một vấn đề, chẳng có một cảnh báo nào, cũng không nhắc nhở lưu ý, chỉ có hoàn cảnh gắn với con người. Vì thế, với một tuýp người, một nhóm người có cùng hoàn cảnh, không lạ khi họ cũng có cùng phản ứng, quan điểm. Hoàn cảnh dẫn đến những định kiến của chúng ta về một vấn đề, những tranh cải vô bổ, thậm chí những hiểu lầm trầm trọng. Định kiến, có cái tốt, có cái xấu, nhưng vẫn là định kiến.

Nếu một đứa bé trai được dạy rằng người đàn ông thật sự mạnh mẽ là người biết tôn trọng những người phụ nữ của mình – mẹ, chị, em gái, người ấy; là một chỗ dựa tinh thần vững chắc; là một vòng tay luôn vươn ra ôm lấy họ khi họ đau đớn mà không cần bất kỳ lý do nào, đứa trẻ ấy chắc chắn sẽ trở thành một quý ông. Nếu một cô bé được dạy rằng người phụ nữ đẹp nhất là người đủ dũng cảm sưởi ấm cho mái ấm của họ bất chấp tất cả, đủ dịu dàng tạo ra sự lãng mạn những nơi họ đến, đủ khôn ngoan nhận ra rằng sắc đẹp vĩnh cửu không đến từ son phấn, cô bé ấy sẽ người đẹp nhất thế giới của những người đàn ông trong cuộc đời họ.

Thế nhưng quý ông ấy có hay không nhận ra những người thấp nhất của đáy xã hội, những con đĩ cũng có những câu chuyện; người đàn bà đẹp nhất thế gian kia có hay không hiểu rằng những con người kinh sợ nhất, những tên giết người hàng loạt là những kẻ đáng thương nhất, họ là người đã từng bị bỏ rơi, cô độc, hất hủi, lăng nhục, lợi dụng, chịu mọi đau khổ đến mức tâm hồn yếu đuối tình nguyện khép kính để không bị tổn thương hơn nữa? Nếu những đứa trẻ không được biết về câu chuyện về những con người dưới đáy xã hội, họ sẽ không. Họ không bao giờ có cơ hội đứng ở vai trò những con người thấp kém ấy, vì lắm lúc, họ chẳng có hiểu biết gì về những thứ dơ bẩn ấy. Họ đã được nhìn bức ảnh cô gái trẻ đủ lâu để quên rằng có lẽ có một bức ảnh về một bà già bị họ lãng quên…

Chúng ta đều biết rằng chỉ khi đứng vào vai trò, hoàn cảnh của một người mới hiểu được người đó. Đó là một cách để nghĩ khác và hiểu được kẻ khác. Tuy nhiên, bức ảnh phát thảo về một bác già có hay không tồn tại, ta có hay không có cơ hội đứng vào vị trí của người khác? Chúng ta thường làm theo cách này: Học hỏi nhiều hơn, tìm hiểu nhiều hơn, thừa hưởng nhiều quan điểm, góc nhìn hơn. Nó có đem lại hiệu quả không? Đối với mục tiêu nghĩ khác đi, có lẽ có, còn đối với sáng tạo mới thì không. Nghịch lý là người càng biết quá nhiều lắm lúc lại không sáng tạo được. Sáng tạo là sinh ra từ những con số không, không hiểu biết, không định kiến, không áp đặt… ngoại trừ không cảm xúc. Người nghệ sĩ tạo nên kiệt tác của mình với một niềm đam mê và cảm xúc dâng trào.

Vì thế, hãy đến với cách thứ hai, cách chắc chắn sẽ đưa ta đến con đường nghĩ khác đi, sáng tạo mới: quên đi bức tranh cô gái! Vứt bỏ đi hoàn cảnh của mình, quên đi tất cả định kiến, gạt bỏ mọi ý niệm trong đầu, tìm kiếm một cảm xúc mới, một tâm tình mới mỗi lần nhìn vào bức tranh thứ hai. Đó là cách chúng ta sáng tạo ra cái mới. Hãy vẽ lên một trang giấy trắng hay ít nhất, một trang giấy đã được xóa trắng.

Ý tưởng của bài viết lấy từ bài nói chuyện của Jacob Barnett: Forget What You Know tại TEDxED, không phải của mình. Tuy nhiên, mình cũng rất vui chuyển tải bằng tiếng Việt giúp cậu ấy.

 

 

 

 

Đừng sống bằng sự dối trá

Featured Image: mjkghk 

 

Sau đây là toàn văn của bài tiểu luận của Alexander Solzhenitsyn “Đừng sống bằng dối trá” có lẽ là cái cuối cùng ông viết trên đất quê hương mình – trước khi Liên Xô sụp đổ – đã và lưu hành trong giới trí thức của Moscow tại thời điểm đó. Bài tiểu luận ghi ngày 12 Tháng Hai, cái ngày mà mật vụ đột nhập vào căn hộ để bắt ông. Ngày hôm sau, ông bị lưu đày sang Tây Đức.

Đã có thời thậm chí rỉ tai nhau chúng ta cũng không dám! Bây giờ thì chúng ta viết và đọc sách báo chui, và thỉnh thoảng có tới Viện Khoa Học hút thuốc gặp nhau thì cũng thành thật mà phàn nàn với nhau rằng: Chúng đang giở trò gì đây? Chúng còn xỏ mũi ta tới đâu nữa? Quê hương vừa nghèo vừa điêu tàn mà chúng cứ huyênh hoang khoe nhau những thành tựu trên vũ trụ. Chúng ôm mấy cái chế độ cai trị lạc hậu và dã man, rồi thổi cho lửa nội chiến bùng lên. Chúng rút ruột để nuôi Mao Trạch Đông một cách vô tội vạ – rồi tống cổ chúng ta ra chiến trường đánh nhau với hắn, mà chúng ta phải đi. Trốn sao cho thoát? Chúng thích đưa ai ra tòa thì đưa, chúng nhốt người tỉnh táo vào nhà thương điên – chúng nó luôn giở những trò đó, còn chúng ta thì bất lực.

Mọi thứ sắp rớt xuống đáy cùng. Tinh thần chúng ta đã chết hết, còn thân xác chúng ta và cả con cái chúng ta nữa, cũng sắp bị ném vào lửa cháy rụi. Thế mà chúng ta vẫn bình chân như vại, cứ nhếch mép cười một cách tiểu nhân, và lưỡi không bị ngọng mà vẫn lúng búng trong miệng. Nhưng chúng ta biết làm gì mà ngăn nó cho được? Hay là chúng ta không đủ sức?

Chúng ta bị tước đoạt nhân tính một cách tàn bạo tới mức chỉ vì miếng cơm manh áo qua ngày thôi mà chúng ta sẵn sàng vứt bỏ mọi nguyên tắc và linh hồn của mình, mọi nỗ lực của tiền nhân và mọi cơ hội của hậu thế – miễn sao đừng đụng tới sự tồn tại mong manh của mình là được. Chúng ta không có khí phách, không có tự trọng, không có nhiệt tình. Vũ khí hạch tâm, thế chiến thứ ba chúng ta không sợ. Chúng ta đã nấp kĩ trong hang rồi. Chúng ta chỉ sợ làm người công dân có dũng khí.

Chúng ta chỉ sợ tụt lại phía sau đàn và phải bước đi một mình và đột nhiên thấy mình không có bánh mì ăn, không có lò sưởi ấm và không có một đăng ký hộ khẩu Moscow. Chúng ta đã được tuyên truyền trong các khóa học chính trị, và theo cùng một cách giống hệt nhau, đã được bồi dưỡng các ý tưởng sống yên thân, và mọi thứ sẽ tốt đẹp trong phần còn lại của cuộc đời. Bạn không thể thoát khỏi môi trường và điều kiện xã hội. Cuộc sống hàng ngày định hình ý thức. Cái đó có liên quan gì với chúng ta? Chúng ta có thể làm gì với nó?

Được chứ, được tất cả là đàng khác. Nhưng chúng ta dối lòng mình để an thân. Đừng trách bọn chúng, có trách thì trách chúng ta đi. Có người vặn hỏi: Thì ông muốn nghĩ gì mà chẳng được. Chúng đã dém miệng chúng ta. Có ai chịu nghe chúng ta, có ai thèm đoái hoài chúng ta. Làm sao mà bắt chúng nghe chúng ta nói được? Không thể nào thay đổi được não trạng của chúng.

Tất nhiên là có thể đầu phiếu để loại bọn chúng, nhưng mà đất nước này làm gì có tuyển cử. Ở phương Tây người ta có bãi công và biểu tình phản đối, còn chúng ta thì bị đàn áp thẳng tay, có những cảnh mới nghĩ tới đã thấy rùng mình: Ai dám thình lình bỏ việc mà xuống đường? Song le, những con đường chết chóc mà dân tộc Nga đã mò mẫm trong đau khổ suốt thế kỉ qua không phải dành cho chúng ta, mà quả thật chúng ta không cần đi lại những con đường như vậy.

Bây giờ cái rìu đã làm xong việc, hạt giống gieo xuống đã nảy mầm, chúng ta có thể thấy là những kẻ còn trẻ tuổi mà cuồng vọng, cho là có thể dùng khủng bố, cách mạng đẫm máu và nội chiến để mang lại bình đẳng và hạnh phúc cho đất nước chúng ta, chính họ là những kẻ lạc lối. Thế đủ rồi, xin cảm ơn các vị giác ngộ cách mạng tiên phong! Bây giờ chúng ta mới biết phương pháp xú uế tất sinh kết quả xú uế. Hãy để cho tay của chú
Cái vòng trói buộc này đã đóng chặt rồi sao? Không còn lối thoát? Và chúng ta chỉ còn một đường duy nhất thôi, là khoanh tay đợi? Đợi cho tới khi có biến? Chừng nào mỗi ngày chúng ta đều thừa nhận, ca ngợi, và nuôi dưỡng – chứ không tự mình chém phăng đi một điều không ai không thấy, là sự dối trá – thì đừng mong có chuyện gì xảy ra.

Bạo động len lỏi vào cuộc sống an bình, cái mặt nó toát ra vẻ ngạo mạn, y như đang khoác một ngọn cờ và hô to: “Bạo động đây. Tránh ra, nhường đường cho tao, không tao nghiến nát tụi bay.” Nhưng mà bạo động mau già. Rồi nó mất hết tự tín, và để giữ cho cái mặt ra vẻ khả kính nó rước thằng dối tra về làm đồng minh – vì không phải ngày nào nó cũng thò bàn tay thô bạo của nó ra được, mà thò ra được cũng bất tất chụp hết mọi người. Nó chỉ cần chúng ta ngoan ngoãn phục tùng dối trá và hàng ngày thực hành dối trá – đây chính là yếu huyệt của mọi sự trung thành. Cái chìa khóa đơn giản nhất và dễ làm nhất mở ra cánh cửa tự do, tự do mà bấy lâu nay chúng ta lãng quên, là: Mỗi người cùng tẩy chay dối trá. Mặc dù dối trá che giấu tất cả, mặc dù dối trá phủ lấy tất cả, nhưng tôi tuyệt không nhúng tay.

Làm vậy tức là mở một lối thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn hoang tưởng do chúng ta khoanh tay đứng nhìn mà ra. Cách đó vừa dễ làm nhất vừa tiêu diệt dối trá mau nhất. Vì rũ bỏ dối trá, tức là cắt đứt đường sống của nó. Dối trá giống như bệnh dịch, chỉ có thể sống bám vào một sinh vật.
Chúng ta không cần phải ám thị mình. Chúng ta chưa đủ già dặn để tiến vào các quảng trường mà gào lên sự thật hay biểu hiện tư tưởng của mình. Chưa tới lúc phải làm thế. Nguy hiểm nữa. Chỉ cần điều gì mình không nghĩ thì chúng ta từ chối đừng nói là được.

Đó là con đường của chúng ta, con đường dễ nhất ai cũng làm được, con đường đã chiếu cố sự hèn nhát thâm căn cố đế của chúng ta. Nó dễ hơn phương pháp công dân bất phục tùng của Gandhi xiển dương – dễ tới mức viết những lời này còn nguy hiểm hơn.

Con đường của chúng ta là tránh xa chỗ thối nát. Nếu chúng ta đừng ghép đống xương tàn và lớp vảy khô của ý thức hệ lại với nhau, nếu chúng ta đừng mất công vá lại mớ giẻ rách, thì chúng ta sẽ ngạc nhiên thấy là sự dối trá sẽ hóa ra bất lực và tiêu ma nhanh chóng. Lúc đó, cái gì cần lột trần mới thực phơi ra trước cả và thiên hạ.

Vì thế, dù có dè dặt, mỗi chúng ta hãy lựa cho mình: hoặc là, cam tâm làm nô lệ cho hư ngụy – tất nhiên chúng ta nuôi dưỡng con cái mình trong tinh thần dối trá không phải vì đó là bản tính của chúng ta, mà chẳng qua là để kiếm ăn nuôi gia đình – hoặc là rũ sạch mọi sự dối trá làm một người lương thiện xứng đáng được con cái và người đồng thời kính trọng.

Con đường của chúng ta là không tự nguyện ủng hộ bất kì sự dối trá nào. Khi chúng ta đã biết bản chất của hư ngụy ở đâu, thì chúng ta mỗi người sẽ biết cách nhìn ra đâu là dối, đâu là thật.

Và từ đó trở đi chúng ta sẽ:

  • Bằng mọi cách không viết, kí, hay in một lời nào chúng ta cho là bóp méo sự thật;
  • Không nói những lời như thế, dù là nói chuyện riêng hay nói trước đông người, tự ý mình hay theo ý người khác, dù làm công tác cỗ vũ, dạy học, giáo dục hay đóng trò trên sân khấu;
  • Không mô tả, cổ vũ, hay truyền đi một ý tưởng nào chúng ta thấy rõ ràng là sai hay bóp méo sự thật, dù bằng hội hoạ, điêu khắc, nhiếp ảnh, khoa học kỹ thuật hay âm nhạc;
  • Không trích lời người khác nói hoặc viết mà không đặt lời trích vào ngữ cảnh, để lấy lòng ai đó, hay để lót đường cho mình, hay để thành công trong công việc nếu mình không hoàn toàn đồng ý với ý tưởng trích dẫn, hoặc nếu ý trích dẫn đó không phản ánh chân thực bản chất vấn đề;
  • Không để cho mình bị ép phải dự những cuộc biểu dương hay hội họp nào trái với sở thích hay ý nguyện mình, không cầm hoặc giương lên những tiêu ngữ hay biểu ngữ nào mình không hoàn toàn chấp nhận;
  • Không giơ tay biểu đồng tình cho một đề xuất mà ta không thành thật tán đồng, không bầu cho người mình cho không xứng đáng hay đáng ngờ về tài năng, dù bầu công khai hay bí mật;
  • Không để cho mình bị lôi tới những cuộc họp mà mình đoán người ta sẽ bức mình thảo luận hoặc bóp méo một vấn đề;
  • Lập tức bước ra khỏi những cuộc họp, hội nghị, thuyết trình, biểu diễn, chiếu phim nếu nghe thấy diễn giả nói láo, rêu rao những rác rưởi ý thức hệ, hoặc những lời tuyên truyền lố bịch;
  • Không đóng góp hoặc mua những báo chí bóp méo thông tin hoặc giấu giếm những sự thật hiển nhiên.
  •  Tất nhiên là chúng ta chưa liệt kê hết mọi biến thái hư ngụy cần phải liệt kê. Nhưng người nào thanh luyện mình sẽ nhờ lương tâm trong sạch mà phân biệt được chân ngụy.

Những người chọn con đường này ban đầu cuộc sống sẽ rất thay đổi. Có người bị mất việc. Những người trẻ muốn sống chân thật, thì những việc như thế này sẽ làm cho đời thanh xuân của họ ra phức tạp, vì khóa học bắt buộc nào cũng nhét toàn dối trá, không thể không chọn lọc.

Nhưng không có lối đi nào dễ dãi hơn cho người muốn làm người lương thiện. Ngày nào chúng ta cũng có người phải đối diện ít nhất là một trong những tình huống trên, cho dù là trong những ngành khoa học kĩ thuật vô thưởng vô phạt dễ tìm được chỗ nương náu nhất. Hoặc là chân thật, hoặc là hư ngụy: một đường đi tới tự do tinh thần, một đường đi tới nô lệ tinh thần.

Còn những kẻ không đủ dũng khí bảo vệ linh hồn mình– các người chớ vin vào mấy quan điểm ‘tiến bộ’ của mình mà kiêu ngạo, chớ huyênh hoang mình là hàn lâm học sĩ, là nghệ sĩ nhân dân, là yếu nhân có nhiều công trạng, hay là đại tướng – các người hãy tự nói với mình: Mình thà ở lại đàn làm một thằng hèn. Sao cũng được, miễn no bụng ấm lưng thì thôi.

Lối phản kháng này tuy nhu nhược nhất trong mọi lối phản kháng cũng không phải là dễ. Tất nhiên là dễ hơn tự thiêu hay tuyệt thực: lửa sẽ không dìm thân anh, mắt anh không bị nung cho nổ ra, và gia đình anh sẽ không lúc nào thiếu cơm ăn nước uống.

Một dân tộc vĩ đại ở châu Âu, dân Tiệp Khắc, họ bị chúng ta phản bội và lừa dối, chẳng là họ đã cho chúng ta thấy nếu trong lồng ngực có một trái tim cao thượng thì tấm ngực mỏng manh kia có thể đứng lên chống lại xe thiết giáp đấy sao?

Anh bảo làm thế không dễ? Nhưng trong mọi cách thì cách đó là dễ nhất. Cách đó có thể nguy tới tánh mạng, nhưng muốn cứu linh hồn thì không còn cách nào khác. Phải, con đường đó không phải là con đường dễ đi. Nhưng mà có nhiều người, rất nhiều nữa là khác, năm này qua năm nọ đã theo đuổi lí tưởng ấy, chỉ vì họ lấy chân thật làm lẽ sống.

Cho nên anh không phải là người đầu tiên chọn đi đường này, anh chỉ gia nhập dòng người đã dấn thân vào đó. Nếu chúng ta nâng đỡ nhau và sát cánh nhau thì con đường này sẽ dễ đi và ngắn bớt lại. Nếu chúng ta đông tới hàng ngàn người thì bọn chúng sẽ không làm gì được chúng ta. Nếu chúng ta lên tới hàng vạn người thì đất nước này sẽ khoác bộ mặt mới đến mức chúng ta không còn nhận ra nữa. Nếu chúng ta khiếp nhược quá, thì đừng trách người ta đàn áp mình mãi.

Chính chúng ta đang tự mình đàn áp mình đấy. Lúc đó thì hãy khom lưng xuống nữa, hãy rên xiết nữa, và đợi tới ngày những người anh em của chúng ta, các nhà sinh học, tìm ra cách đọc được tư tưởng của chúng ta, một thứ tư tưởng vô giá trị và tuyệt vọng.
Và nếu thậm chí đã chọn con đường yên thân mà chúng ta vẫn rơi vào chỗ cùng khốn, thì chúng ta đúng là đồ bỏ đi, không còn cách gì cứu vớt được. Lúc đó, chúng ta đáng dành cho những lời khinh bỉ này của Pushkin:

“Đồ súc sinh thì làm gì có tự do. Muôn đời di sản của nó chỉ là ách nặng và roi vọt.”

 

Alexander Solzhenitsyn, Live Not By Lies

Dịch: Thái Phục Nhĩ