13.8 C
Da Lat
Thứ Bảy, 27 Tháng 12, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 193

Trời Đất Yêu Quý Lòng Can Đảm — Terence McKenna [LX Vietsub]

Trời đất yêu quý lòng can đảm – Terence McKenna

[youtube https://www.youtube.com/watch?v=CafdNjqgvZs?rel=0]

“Trời đất yêu quý lòng can đảm. Nếu bạn đặt ra quyết tâm thì trời đất sẽ đáp ứng lại quyết tâm đó bằng cách loại bỏ hết mọi vướng bận tưởng chừng không thể. Mơ giấc mơ không tưởng và thế giới sẽ không nghiền nát bạn; nó sẽ nâng bạn lên. Đây chính là cái mẹo. Đây là những gì mà các đạo sư và các triết gia, những người thật sự đáng kể, những người thật sự đã chạm vào được hòn đá hóa kim, đây là những gì họ hiểu. Đây là điệu nhảy của pháp sư trong thác nước. Đây là cách phép thuật được thực hiện: Bằng cách quăng bản thân mình vào vực thẳm và khám phá ra được rằng nó là một chiếc giường tơ êm ái.” — Terence McKenna (NHH dịch)


Graphic edit: Sadie Pices

Cho một lãng quên xa xót

Featured Image: Danielle Hughson

 

Lời dụ ngôn bị đánh cắp
nằm nghêu ngao trong tiếng kinh cầu
đóa cúc vàng bung cánh sắc góc cắt chiều đỏ máu
rũ rượi dưới lưỡi hái thợ gặt trá hình
mùi hương cũ chợt đánh thức khuôn mặt em
đã ủ kín trong lãng quên xa xót
triệu hồi một miền nhớ xa lắc xa lơ
tháng Chín về cúi đầu trước cơn áp thấp nhiệt đới
khóc một dư thanh đã mơ hồ

Tiếng hát em trôi dập dềnh trong ký ức
nơi những đám mây rã họng rụng trắng rưng rức
người ngồi soi gương nhại bóng
khuôn mặt em vỡ ra trăm ngàn vết hoài nghi

Mùa thu có quá nhiều tạp âm
cuống họng mưa khan lời gào thét
điên dại một trận áp thấp sơ sinh trở về
cuống rốn rì rầm tiếng sấm

Người lữ khách bị bỏ lại sau khúc Main Theme
im lặng bên ly cà phê nguội
nghe chiều vàng sau đường biên
mặt trời rụng từng đám trong sa mù
dụ dỗ một cơn âm u mới
những ngôi nhà khóc bằng lời mật niệm phấp phới

Người đàn ông màu đỏ nằm trần truồng như bộ não
anh ngồi sắp xếp những lóng tay màu hổ phách hoại tử
nỗi đau hư cấu dụ dỗ anh trong cơn ám ảnh trầm mê
người đàn ông trở mình
trôi chậm qua chiếc bình hoa lõa thể
cơn gió viêm xoang lại trở về
ám một giấc ngày sắp qua trưa.

 

Phương Uy
06.09.2014

Thời đại triết lý “tầm phào” và trích dẫn kiểu mỳ ăn liền?

Photo: SethAllen623

 

Ở thời đại mới này, người ta đòi hỏi tự do nhiều quá đỗi. Mà tôi thì thấy, tự do được trao cho những người kém hiểu biết, thì chẳng được gì cả ngoài việc bị lạm dụng nhiều hơn, nghĩa là bị sử dụng không đúng chỗ, hoặc không hiệu quả.

Quan sát đã lâu thì tôi thấy hiện nay trên mạng xuất hiện một trào lưu của giới trẻ là tự mình viết ra những câu trích dẫn tầm phào. Vấn đề nếu nó chỉ là tầm phào cho người viết ra nó, thì đó không phải là nghiêm trọng, nhưng nếu nó tầm phào được phổ quát cho đại chúng thì điều đó dần trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

Tôi đã thảo luận với những người bạn của mình rằng, điều như trên là tự nhiên hay trái tự nhiên, việc mà những câu chữ tầm thường dẫn dắt một thế hệ trẻ không đi đến đâu cả. Một số bạn nói với tôi rằng: Nó tự nhiên, rằng giới trẻ xuống cấp thì chỉ thưởng thức được những điều như thế thôi. Một số bạn nói với tôi là: Nó trái tự nhiên; điều mà văn học, nghệ thuật, triết lý được phổ quát cho đại chúng không có giá trị gì đặc biệt súc tích là đang đầu độc không thương tiếc tâm hồn của giới trẻ. Và tôi thì không chấp nhận luận điểm một, vì dù gì, người sản xuất ra những thứ như thế cũng có trách nhiệm của họ khi gửi thông điệp tới các bạn trẻ. Tôi cũng cho rằng, điều đáng sợ này là trái tự nhiên.

Khi chạm vào đề tài này, là tôi biết mình đang tuyên chiến với các thanh niên, thanh nữ sẵn sàng trở thành “anh hùng”, sẵn sàng ném đá và chửi rủa tôi một cách thậm tệ không hề thương tiếc một chút xíu xìu xiu xiu xiu nào. Bởi vì tôi đã chạm vào quyền tự do của các bạn, quyền tự do được nói những gì mình nghĩ, quyền tự do được thể hiện bản thân, quyền được tôn trọng – 3 điều quan trọng nhất của tháp nhu cầu Maslow. Nhưng hơn thế nữa, điều mà được coi là hệ trọng hơn cả, không phải chỉ có thế, mà là vì tôi đã chạm vào thứ gọi là “lòng tự ái” của các bạn. Với cái tuổi trẻ sôi hùng hục, và yêu đến 40 độ thì các thanh niên, thanh nữ mà tôi có không đủ thời gian rảnh để nghe ai góp ý về mình, điều mà các bạn thường vội vã cho là cố tình kiểm soát, gò ép hay ngăn cản các bạn.

Như các bạn đã thấy, một loạt các ngòi bút trẻ đã nổi lên, và sách ngôn tình của các ngòi bút ấy nhanh chóng bán hết như tôm tươi, là best seller của hội sách 2014 (mà tất cả nhà văn kỳ cựu đều cho là nó không có giá trị gì đặc biệt để trở thành best seller). Chắc tôi cũng không cần phải nhắc lại là những tác giả nào, tựa sách tên là gì nữa, vì thời gian qua cũng đã có những lời qua tiếng lại về việc này.

Tại sao tôi lại nhắc đến sách ngôn tình?

Bởi vì các bạn thanh niên, thanh nữ của tôi đang hừng hực yêu, và độ cuồng nhiệt là không ai có thể ngăn cản. Vâng, dĩ nhiên là tôi không đủ thẩm quyền để cản được thứ mà thuộc về tự nhiên như thế. Song, tôi có vài điều cần nói với bạn đây.

Thời trẻ ấy, tôi cũng đã từng thích nhiều người và yêu một người. Tôi lúc đó cũng không hiểu sao bản thân mình lại nghĩ đến các bạn nữ nhiều đến vậy. Có thể là hơn chuyện học hành, chiếm một lượng lớn, hầu như hết cả ngày của tôi là nghĩ về cô gái mà tôi thích. Ngay cả quyết tâm để học thật giỏi cũng vì cô gái ấy.

Tua lại xa xưa hơn nữa, nhanh một chút, tôi đã từng là một đứa trẻ trâu oai gái, làm gì cũng để chứng tỏ với con gái hay thu hút con gái về phía mình. Một cách rất khác với những người khác, trong sự im lặng của mình, tôi nuôi trong tâm tưởng một ý đồ thu hút các bạn nữ. Vì thời đó, mốt con trai ít nói làm con gái thích lắm. Thậm chí, những lần oánh nhau, những lần nhảy nhót, những lần nhậu nhẹt, đều để chứng tỏ mình lớn rồi. Nhưng bạn biết đấy, đâu phải lúc nào cũng có người nhìn mình. Thế là tôi uống rượu, uống bia với chúng bạn, nói về “em” này, “em” kia. Chúng tôi, lúc đó, tưởng rằng mình “đã lớn lắm” rồi.

Thời đó, bọn học sinh yêu nhau thật sung mãn. Nhưng chẳng may, chúng tôi rơi vào đúng cái giai đoạn đô thị hóa ở quê tôi. Mọi thứ nhanh chóng thay đổi từ đường phố đến xe cộ và quần áo. Tôi bị tuột lại phía sau, vì tôi không có xe đẹp, không có quần áo thời trang, có một dáng người đẹp, hay một cái miệng lanh lẻo. Thế là ở chỗ tôi, xuất hiện một kiểu thanh niên mới, là thanh niên oai gái. Bọn này lúc nào cũng chứng tỏ ta đây bản lĩnh, sẵn sàng nhậu nhẹt say mèm, đi bay ở quán karaoke, chạy xe thật nhanh, đánh nhau nếu thằng nào dám nhìn chúng. Có đôi khi, chúng cầm hàn xẻng gì đó, bem nhau, máu me tùm lum rồi nổi tiếng toàn trường…

Cái loại thanh niên oai gái thì tôi biết rồi, thời nào cũng có chứ không riêng gì thời tôi. Nhưng cái thế hệ tôi nó biến tướng đến đáng sợ quá, sao mà bọn thanh niên oai gái nhiều quá, đến nỗi mà đáng báo động.

Tôi biết con gái cũng thế, cũng như bọn con trai, vào cái tuổi đó, lúc nào cũng để ý xem có ai dòm mình không, mình có đủ thu hút chưa. Rốt cuộc, để đáp ứng lượng “cung” quá lớn về các thanh niên oai gái kia, xuất hiện 1 tầng lớp chị em chuyên ăn mặc sexy hở bụng hở rún, mặc áo 2 dây, tóc 2 phai các kiểu đèo nhau đến nào là những quán những xá, bắt đầu một hành trình trượt dài trên con đường hư hỏng.

Nhưng ngoài nhóm con gái đó ra, còn có nhóm con gái hiền hòa hơn mà tôi thấy cũng nguy hiểm không kém là dạng con gái hiền lành đến nỗi phụ thuộc vào lũ con trai. Đến nỗi mà hễ con trai bỏ ra một tí là cô đơn, hễ lỡ làm gì đó là buồn, là giận, là khóc. Bản thân mình, tôi không nghĩ, con gái chỉ có vậy. Nhưng trong cái thời kỳ đầy lãng mạn của tuổi học trò, thậm chí là sinh viên đó, bọn con gái cứ tưởng như mình đã trải qua những gì kinh khủng lắm khi thấy anh ghệ của mình chở một ai đó đi hay đột nhiên một ngày “đá” mình bay thẳng vào sọt rác… Chưa đâu, những điều đó bình thường lắm, và đừng vội buồn, khóc thút thít, bởi vì, nói thật nhé, chả ai quan tâm đâu!

Hầu hết những vấn đề rắc rối trên đời nẩy sinh xuất phát từ “tính dục”. Đó là ý kiến của nhà phân tâm học Sigmund Freud mà tôi nghĩ là có thể tạm giải thích cho những cảm xúc trên. Sự thu hút lẫn nhau giữa nam và nữ, thậm chí là nam-nam hay nữ-nữ. Điều mà gần hết loài người đều trong cái vòng xoáy đó.

Tôi không biết tại sao tôi lại nói ra tất cả những điều này, không vì lợi ích bản thân. Nhưng có lẽ là, nhìn từ xa, bao quát toàn bộ các bạn, tôi thấy có những mối nguy hiểm rình rập đến đáng sợ. Đáng sợ hơn cả những thứ mà bạn đã trải qua trong tình cảm, đó là những thứ văn học ngôn tình, những câu trích dẫn- triết lý đầy sáo rỗng tác động từ bên ngoài vào, cứ như ai đó đang chỏ mỏ vào chuyện riêng của bạn vậy. Một hình thức của cưỡng chế tinh thần và hiếp dâm tư tưởng. Chúng sẽ phá hủy bạn, đục nát tâm hồn bạn. Chúng làm bạn trầm ngâm vào những điều không cần thiết, thậm chí là quan trọng hóa khi mọi chuyện đã qua lâu rồi. Bạn phải biết, tuổi trẻ rất thích chứng tỏ, và những câu chữ đó viết ra, đáp ứng cho điều này, rằng tôi đã từng đau buồn quá. Rồi từ khi nào bạn bị dắt mũi bởi những câu chữ của ai ai ở đâu đâu chẳng biết?

Tôi thực sự đáng lo ngại cho giới trẻ, ở cách mà các bạn truyền tay những quyển sách ngôn tình quá tầm thường, share những câu trích dẫn tầm phào của ai đó trên facebook, những tấm hình sướt mướt, những cảm xúc bị khuếch đại kếch xù hóa, vân vân. Thoạt nhìn thì có vẻ như những câu triết lý, những câu chữ đó đang đồng cảm với bạn, nhưng đó chỉ là bề mặt. Nó bắt bạn hồi tưởng lại quá khứ dù mọi chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, thậm chí nó làm bạn nghĩ nhiều hơn và thấy tồi tệ hơn mặc dù chuyện không đến nỗi như vậy. Điều duy nhất mà các bạn mê mẩn tít thò lò là ở chỗ, bạn tưởng ai đó đang đồng cảm với mình, ai đó hiểu cảm xúc của mình, và cảm xúc của mình nay đã được gọi thành tên.

Không cố ý đụng chạm, nhưng tôi phải đưa ra vài ví dụ những tựa sách như: Buồn làm sao buông, người yêu cũ có người yêu mới… vân vân của các tác giả trẻ gần đây là không có giá trị. Những điều đó rất bình thường (nếu không muốn nói là tầm thường), không có gì đặc biệt, thậm chí cũng không mang một triết lý thâm thúy nào cho người ta trở nên sâu sắc hơn ngoài việc cuốn vào những chuỗi cảm xúc tiêu cực đầy vô định. Dĩ nhiên là tôi đã cố gắng đọc thử những quyển sách đó cho biết, nhưng không làm sao nuốt cho kỳ nỗi. Lời văn không có gì thấm đượm, cảm xúc thì ai cũng biết là tác giả nói gì, tả cảnh cũng chẳng có gì đẹp, ngôn từ cũng không có gì đặc sắc.

Đến một lúc nào đó, bạn sẽ biết, đẳng cấp cao nhất của văn học, cũng như nghệ thuật nằm ở những thứ không lời. Những sự cảm thông trong cay đắng mà không biết làm sao hơn, những nụ cười mạnh mẽ mà ẩn chứa một con người đã qua nhiều thương tổn. Nếu bạn không tin, những ai có cha mẹ già thế hệ 5x 6x, về mà hỏi chuyện tình của họ xem có cay đắng, ngọt bùi sẻ chia và đầy nước mắt thế nào, hơn là phần nhiều giới trẻ bây giờ chỉ suốt ngày buồn bã, yếm thế, yếu đuối không làm sao hơn?

Điều quan trọng nhất khi bạn đọc một câu trích dẫn hay triết lý từ bất kỳ cái fanpage nào, là bạn phải biết suy xét xem câu đó có gì hay ở nhiều tầng nghĩa khác nhau không, ai viết ra câu đó, người này đã nghiên cứu tâm lý học và triết học chưa, người này đã trải nghiệm nhiều chưa, hay chỉ là một đứa vừa thất tình xong, mới bị đá vào sọt rác đang cay cú hận đời đến lộn ruột? Bởi vì fanpage trên facebook hay những blog trên mạng là những thứ mà ai cũng có thể viết hết. Có nhiều khi, họ chẳng biết họ đang viết gì, hoặc thậm chí họ vừa mới bị gấu đá cũng nên. Và rồi tự nhiên ta thả mình trôi vào đó, biến những thứ bên cạnh mình đang bình thường trở nên nghiêm trọng. Ta tự nhiên thành trò hề, mua vui cho ai đó, những đứa mà tống khứ cảm xúc của chúng ra bằng những câu “triết lý” tầm phảo chỉ trong tíc tắc, bằng những lượt like, lượt share, lượt comment rằng: Ừ, nhớ anh ý quá / Tớ cũng thế / Nói đúng ghê!! Bờ la, bờ le, bờ lu…

Ở một mặt khác, tích cực hơn, ta nhìn những tấm ảnh chơi đùa của những cặp tình nhân hạnh phúc, đầy lãng mạn, và ta chợt nhiên so sánh với chính mình và thấy mình không được như họ. Tin tôi đi, người ta thường thấy mình tệ hơn sau khi so sánh (hội chứng Missing Tile). Và bỗng dưng, ta tưởng mình đang xem những bức ảnh tích cực, hóa ra lại là tiêu cực và đang làm ảnh hưởng xấu đến mình, cũng như mối quan hệ của mình.

Tôi kể chuyện bí mật của mình, nói về Freud, nói về những thứ ngôn tình tầm phào không có gì hơn là mong muốn các bạn hiểu, rất nhiều người đã từng trải qua như thế, rất thường, không có gì quá khó khăn, quá buồn hay quá kinh hãi. Tôi mong nhìn thấy một giởi trẻ bừng tỉnh. Bởi vì tôi thấy giới trẻ bây giờ ủ rũ vì chuyện “tính dục” quá nhiều (tính dục rộng hơn tình dục). Trong tình yêu của con người còn nhiều loại tình yêu khác, không chỉ có tình yêu lứa đôi, chắc bạn biết rõ.

Một cái kết, chốt lại, hãy vẫn cứ yêu, nhưng yêu trong sự bừng tỉnh. Yêu mà không vội tin một ai chỏ mỏ vào chuyện của mình, dù nó có là bạn, là một cái fanpage của hot girl, hot bot hay Thích Ăn Phở gì gì đi nữa. Bởi vì, chúng rất tầm phào. Và nghe theo một thứ tầm phào nghĩa là đang bị dắt mũi. Những kẻ bị dắt mũi không biết gì về yêu, bọn chúng chỉ nghe theo những gì người khác nói. Người ta khen và động viên thì vui, người ta chê và tung hỏa mù thì buồn. Giới trẻ mà mọi người trông đợi ở đâu vậy?

Rốt cuộc, tại sao bạn lại tin vào điều mà một đứa trải nghiệm khác bạn, thậm chí là ít hơn bạn dạy cho bạn về những triết lý đầy sáo rỗng?

 

– Lục Phong –

[Vietsub] Chất thức thần (psychedelics) — Một trải nghiệm bất hợp pháp – Terence McKenna

“Trải nghiệm thức thần thực sự cũng đóng vai trò trọng tâm để thấu hiểu về cái tính người trong bạn, ngang với những việc như làm tình, hay có một đứa con, hay có những trách nhiệm, hay có những hy vọng và ước mơ, song nó phi pháp.” – Terence McKenna

Featured image: Sharm Murugiah

Nếu đã lỡ đến trường, xin đừng nghỉ học

Featured Image: Wikipedia Commons

 

Thực ra tất cả mọi chuyện đều không có sự phán xét tuyệt đối về đúng, sai, nhưng đâu đó có một vài trường hợp tôi không tin nó là đúng.

1. Nền giáo dục tại Việt Nam thua kém khá nhiều nơi trên thế giới, đồng ý. Và thực sự chúng ta thất bại trong giáo dục bởi có quá nhiều người ỷ lại, đổ lỗi, chửi bới và lôi nó làm tấm khiên để ngụy biện về sự kém cỏi, lười biếng và thất bại của họ, đấy là thất bại về nhận thức, chứ không phải kiến thức.

2. Ngoài những người thực sự rất giỏi, theo đuổi, tìm kiếm đam mê của mình, tự học thành tài chứ không dựa dẫm gì nhiều vào trường học nên họ sắp xếp ưu tiên học những gì cần, có những phương pháp học riêng cho mình, không phải lúc nào cũng ở trên giảng đường vì cùng thời gian đó, họ đang trải nghiệm, học hỏi những thứ khác hay và bổ ích hơn. Họ biết mình đang làm gì, biết cách ưu tiên và thực sự đủ bản lĩnh để sắp xếp cho chính cuộc sống của mình.

Tôi bắt gặp rất nhiều người trốn học chỉ vì:

  • Hôm nay trời mưa
  • Tối qua thức khuya quá không dậy đi học được
  • Ngủ quên
  • Chán
  • Đi chơi

Thôi không nói về lý tưởng, về đúng sai, về cái này cái kia. Chỉ muốn nói với mọi người một câu thôi: Đôi khi cái thứ mà bạn chán ghét mỗi ngày, lại là điều mà người khác phải mơ ước.

Để tôi kể cho các bạn nghe một vài câu chuyện:

1.
– Em bao nhiêu tuổi?
– Em 12 ạ.
– Em học lớp mấy?
– Dạ lớp 3 ạ.
– Sao lúc trước em không đi học?
– Dạ nhà em nghèo không có tiền cho em đi học.

Đây là một cuộc hội thoại tại một lớp học tình thương của một cụ già tại quận 7, chắc cũng nhiều người biết. Những đứa trẻ ở đây đi học bữa đực bữa cái, không phải là bọn nhóc không muốn đi, mà là phải phụ giúp ba mẹ bán hàng, làm công. Dù nơi này dạy học miễn phí cho bọn nhóc.

2.
– Mày lo mà học đi con, chứ như mẹ mày giờ lớn rồi, lại bận bịu, có muốn học tiếng Anh tiếng em cũng chẳng vô nổi. Nhiều khi bọn khách nước ngoài nói gì cũng không hiểu, mệt lắm.

Mẹ tui.

3.
– Ê mày, ngó vậy chứ không có gì sướng bằng đi học cả, giờ ra trường rồi đi làm mới thấy, đi làm vừa mệt, vừa chán, vừa phải xã giao, chán bỏ mẹ.

Bạn tui.

4.
– Em không được phép đến trễ! 10p cũng không được! Nếu em tự bỏ tiền túi ra đi học thì muốn làm gì thì làm, học cũng được, không cũng chẳng sao, tiền mình mình chịu. Còn bây giờ đang học bằng tiền của ba mẹ mà học hành vậy hả? Đi trễ, nghỉ học, toàn quy ra bằng mồ hôi nước mắt của ba mẹ đấy!

Thầy tui.

Định viết cái gì đó cao siêu lắm cơ, cơ mà nghĩ là mình cũng chẳng hay ho hơn ai, thôi thì chuyển qua thể loại kể chuyện cho khỏe. ^^

Dạo này không có nhiều tâm trạng viết lách nhiều, vì vừa mở quán cafe, vừa lo một vài chuyện cá nhân, sắp tới sẽ có nhiều thời gian hơn. Cảm ơn mọi người thời gian qua đã dành sự ưu ái cho tui, hehe.

 

– Ưng Đen –

Ngày mùa thu và khúc vô ngôn

Featured Image: Khánh Hmoong

 

Những đám mây dặn dò ngọn cây xám đừng khóc trong ngày áp thấp
bầu trời mùa thu không mang màu xanh lá cây
không lời mộng mơ hoa bướm
an nhiên không thật thà lật lọng khóc bên viên an thần
giãy tung thềm đêm bạch tạng
nụ hoa lặng lẽ chảy máu
đừng
cúi
đầu
đừng
để
nước
mắt
rơi
dưới
bầu
trời
mùa thu
ngôn ngữ tối tăm bập bẹ lời dẫm đạp
khuôn diện em kiều mị vết lem nhem thời gian
không còn chỗ cho ngày xưa về ký thác
những di chứng được tẩm liệm sau quên lãng
sẽ có những ngày mùa quả chín rời bỏ địa đàng
cơn mưa vong thân mùa lũ cũ
nụ hôn cằn cỗi bởi sự hãi sợ thời gian
nuối ức một cơn nắng khô rang ngày hè mất mặt
người trôi theo chiếc bóng mình thâu đêm trên vách
mơ hồ
rũ rượi
môi đau

 

Phương Uy
4.9.14

Vì sao tôi tham gia tổ chức “Cơm Có Thịt”

Featured Image: Cơm Có Thịt Australia

 

Không biết ở đâu đó có một câu nói rằng: “Trên đời này không ai làm điều gì mà không có mục đích.” Và cũng đôi khi có bạn đã hỏi tôi rằng, vì sao tôi lại thích tham gia các công tác từ thiện. Vâng, hôm nay tôi xin chia sẻ với các bạn, lý do thật sự nào đã khiến cho tôi tham gia vào tổ chức quỹ từ thiện Cơm Có Thịt, tại Australia.

Trước tiên, tôi xin thú nhận, tôi tham gia là vì chính bản thân mình

Là người làm khoa học, tôi không tin và không theo bất cứ một tôn giáo nào, nhưng tôi tin vào các triết học sâu xa trong tôn giáo. Một trong những triết lý đó là luật nhân quả. Những trải nghiệm nhỏ bé trong cuộc sống này đã phần nào giúp tôi hiểu được nghĩa ý sâu sắc nhưng rất bình dị của luật nhân quả: “Gieo nhân nào – gặt quả đấy” “gieo gió – gặt bão”, gieo yêu thương, sẽ gặt lấy yêu thương.

Tôi mong muốn có được một cuộc sống tốt đẹp hơn, yên bình hơn cho mình, cho gia đình mình. Tôi mong muốn được mọi người yêu thương mình nhiều hơn, vậy nên cách tốt nhất tôi làm là đem yêu thương của mình đến với mọi người, đặc biệt các em nhỏ kém may mắn hơn mình.

Và thực tế đã chứng minh như vậy. Một thời gian ngắn ngủi tham gia Cơm Có Thịt, tôi đã có thêm rất nhiều người bạn mới, có những người chưa từng gặp ngoài đời, nhưng họ rất chân thành, họ âm thầm nhắn tin, tỏ ý muốn hỗ trợ thêm cho những hoạt động của chúng tôi. Họ – những người tôi chưa bao giờ gặp mặt, cũng sẵn sàng bỏ cả ngày để đi giao những tấm bookmark, những chiếc khăn len gửi sang cho chúng tôi cho kịp chuyến bay, để bán hàng gây quỹ. Họ – những người tôi chưa từng bao giờ gặp mặt, sẵn sàng chuyển vào tài khoản của chúng tôi những đồng tiền nhỏ bé nhưng với bao gửi gắm yêu thương, cho những người mà họ cũng chưa bao giờ từng biết mặt.

Vâng, tất cả chúng tôi đều là như vậy – và cuộc sống này cũng là như vậy – là nơi để chúng ta gắn kết yêu thương, giữa con người với con người.

Thứ hai, tôi tham gia là vì bố mẹ của mình

Là sinh viên xa nhà, cũng chưa biết đến khi nào mới có thể quay trở về đất nước nếu không tính những kỳ nghỉ ngắn ngày, tôi hiểu rằng mình sẽ không có nhiều cơ hội để chăm sóc ông bà cha mẹ những lúc họ ốm đau. Cứ mỗi lần nhìn một ai đó trong số bạn bè mình, vội vàng về nước vì người thân gia đi, lòng tôi lại quặn thắt. Tôi hiểu rằng, chấp nhận cuộc sống xa nhà cũng là sẽ chấp nhận có những lúc những sự việc như thế cũng sẽ đến với mình, với gia đình mình. Người già có tuổi, sinh lão bệnh tử là lẽ trời, trong khi cuộc sống bên này chưa biết khi nào mới gọi là ổn để có thể về nước.

Vậy nên tôi cố gắng làm ông bà vui. Người Việt mình cha mẹ nào cũng thương con, nhất là khi về già. Bố mẹ tôi cũng không ngoại lệ, ông bà không có nhu cầu vật chất gì nhiều. Mỗi khi mua cho ông bà món quà gì đó, thì các cụ lại bảo thôi không cần, giờ già rồi có cần dùng gì đến nữa đâu. Hàng ngày về quê trồng rau, ăn uống đơn giản, thỉnh thoảng lại đi vào chùa chữa bệnh cho mọi người.

Có lẽ điều vui nhất đối với các đấng sinh thành là sự thành đạt của con cái. Nhưng cái sự thành đạt đó không chỉ đơn giản kiếm được nhiều tiền, hay làm quan chức, mà cái sự thành đạt đó lại là về nhân cách, đạo đức, lối sống và sự hạnh phúc trong gia đình con cái của mình. Tôi tin rằng, tôi đang làm cho bố mẹ mình vui về những việc mình đang làm. Tôi quan niệm rằng mình làm như vậy, cũng là để cố gắng tích lũy phước đức cho gia đình mình, cho dòng họ mình, để cầu mong ông bà luôn được khỏe mạnh với con cháu sau này.

Và còn một lý do nữa, tôi tham gia vì con cái của mình

“Cha mẹ là tấm gương soi rõ nhất cho con cái.” Tôi hiểu rằng việc dạy dỗ con không thể bằng những lời lẽ hoa mỹ, mà quên đi rằng cách sống của mình – chứ không phải lời nói – mới là thứ ảnh hưởng lớn nhất đến tính cách của con sau này. Con tôi sẽ không thể trở thành người bao dung – nếu hàng ngày tôi vẫn đối xử cay nghiệt với những người xung quanh mình: dù là người giúp việc, hay đồng nghiệp bạn bè xung quanh mình.

Trẻ con chỉ có thể phát triển một cách tốt nhất bởi tình yêu thương. Những câu chuyện cho con buổi tối, về những em nhỏ nghèo đâu đó mà con chưa bao giờ gặp mặt, không có đủ cơm ăn áo mặc, sẽ là những bài học giúp con không thể là người tiêu xài hoang phí, ăn uống thừa thãi. Càng hiểu được nỗi khổ, sự khó khăn của người khác bao nhiêu, con sẽ càng hiểu rằng mình là người hạnh phúc bấy nhiêu, và càng phải trân trọng cuộc sống của mình bấy nhiêu.

Tôi mong rằng sau này các con mình, có thể không phải là người xuất sắc nhất, nhưng nhất định sẽ phải là những người có lòng bao dung độ lượng, và tình yêu thương con người. Đó mới là điều mong muốn thực sự của một người làm cha mẹ Việt Nam mình.

Vâng, đó là tất cả những lý do thực sự, vì sao tôi tham gia tổ chức Cơm Có Thịt Australia.

“Where there is love, there is life.” – Mahatma Gandhi

 

Evelyn Chi Nguyen

Học để làm gì?

Featured Image: Melissa J

 

Một vị giáo sư hỏi học sinh nhân ngày khai trường 5 tháng 9: “Theo cháu, học để làm gì?” Cô học sinh lớp 9 nhanh nhảu trả lời: “Thưa bác, học để làm người ạ!” Giáo sư hỏi tiếp: “Vậy làm người là như thế nào?” “Nghĩa là biết yêu gia đình, yêu quê hương đất nước, đóng góp sức lực xây dựng quê hương. Nếu thế hệ đầu tiên vững chắc, thì thế hệ tương lai vươn lên.

Không riêng gì Giáo sư thừa nhận, câu trả lời này “tương đương” trình độ nguyên Bộ trưởng Bộ giáo dục, tôi cũng thật bất ngờ và hân hoan cho trình độ ứng biến lẫn trả lời của cô gái lớp 9 (bạn nên nhớ, bằng tuổi cô bé, bạn chưa đủ bản lĩnh như thế đâu). Vậy tôi tạm kết luận, nguyên Bộ trưởng chỉ thông minh tương đương học sinh lớp…9.

Tôi cũng đi tìm câu trả lời, “học để làm gì?”, bởi tôi không thông minh hơn học sinh lớp 9. Dò tìm trong nhiều tài liệu và tra hỏi google “học để làm gì mày?”, có đến 10 triệu 500 kết quả tìm kiếm trong 0.19 giây “HỌC ĐỂ LÀM NGƯỜI”. Ohm hay, sao giống câu trả lời của cô gái lớp 9 thế!

Không thể chịu thua, ngồi lục lại trí nhớ của mình. Có một lần Lý Quang Diệu diễn thuyết trước sinh viên Singapore, một đất nước mạnh là một đất nước hội tụ nhiều nhân tài và sử dụng họ theo đúng sở trường. Sở trường đó chỉ phát huy khi họ biết học để làm gì? Học để làm giàu, tập hợp mỗi cá nhân giàu có thì sẽ hình thành một đất nước giàu có. Sự giàu có đến từ nền tảng của tri thức (không nhớ rõ nguồn, xin thứ lỗi).

Chẳng lẽ học chỉ để làm giàu, một lần nữa quyết tâm đi tìm câu trả lời cho câu hỏi. Chợt nhớ ra lời Đức Phật giáo huấn “con người sinh ra đều có một bức màn vô minh che phủ (ngu muội, dốt nát, tham lam, độc ác…), chính cái vô minh đã làm Người trong lốt Con. Hãy giải thoát vô mình và hướng đến chí minh thì Người mới là Người. Muốn vậy con người hãy tìm sự học, học để tìm kiếm tri thức – đây là phần đầu tiên của để khai minh nhưng chưa đạt được chí minh, học để biết yêu thương – giúp đỡ người khác, bạn đã có chí minh rồi đó.

Một chút tư lự để suy ngẫm câu trả lời cho chính mình: “Học để làm gì Linh?” Tôi sinh ra ở miền Trung – một vùng đất “chó ăn đá, gà ăn sỏi”, quanh năm chịu rét như cắt da, chịu nóng như thiêu đốt và chịu đói như cơm bữa. Vậy đừng trả lời tôi “học để làm người”, tôi chỉ biết học để thoát cái nghèo, thoát đúng nghĩa bằng vận dụng chất xám và óc sáng tạo, thoát bằng thực chất bản lĩnh và sự hội tụ tri thức. Hãy thử nghĩ mà xem, bạn sống trong một gia đình không có gì, chỉ có chút ít của cải để đầu tư cho học hành thì bạn sẽ làm cách nào để thoát nghèo – tất nhiên tri thức sẽ quyết định. Còn bạn sống trong một gia đình, đào cái gì lên trong nhà đều có thể chuyển đổi ra tiền, vậy bạn học để làm gì. Cuộc sống của bạn ở hoàn cảnh nào cũng đều tương tự một quốc gia, hãy xem Israel và Việt Nam.

Vậy thoát nghèo để làm giàu, nên nhớ tập hợp một cá nhân giàu có thì sẽ hình thành một đất nước giàu có. Nhưng cái giàu đó, bạn đừng chỉ hưởng thụ một mình – nếu chỉ phục vụ cho cái tôi ích kỷ của bạn thì tôi có thể gọi bạn là “trọc phú” không hơn không kém!

Cái giàu hãy san sẻ và giúp ích, trước hết cha mẹ, anh em, bà con…nhưng không chăm chăm giúp con cá mà hãy cho họ cả cần câu và cách câu – để cùng nhau giàu có. Nếu bạn muốn đạt đến đỉnh cao của chí minh thì hãy làm những hành động chia sẻ sự giàu có như các tỷ phú thế giới đang làm hoặc đơn giản hơn tham gia các chương trình thiện nguyện hoặc chỉ cần yêu thương những người xung quanh.

Học không chỉ để có những câu trả lời sáo rỗng, học để hội tụ tri thức, học để làm giàu, học để giúp đỡ những người xung quanh, học để biết yêu thương, học để biết trân trọng cuộc sống… học để làm người – khi đóng nắp quan tài.

Cuộc sống mấy ai là người…

Châu Đình Linh

Hai mươi, xưa và nay

Featured Image: Lizzy Gadd

 

Hai mươi xưa thật tuyệt vời
Hai mươi nay thấy cuộc đời buồn thay.
Hai mươi xưa súng trên tay
Hai mươi nay thấy lênh đênh, mịt mùng.
Hai mươi xưa đẹp vô cùng
Hai mươi nay thấy nhiều người “khùng” “điên”.
Hai mươi xưa có bạn hiền
Hai mươi nay chỉ thấy tiền mà thôi.
Hai mươi xưa có nụ cười
Hai mươi nay thấy con người dối gian.
Hai mươi xưa học thâu đêm
Hai mươi nay chỉ cày game thôi mà.
Hai mươi xưa – một tuổi hoa
Hai mươi nay để trôi qua, chẳng màng.
Hai mươi xưa đã trưởng thành
Hai mươi nay vẫn là người trẻ con.
Hai mươi xưa tình sắt son
Hai mươi nay đã chia tay vài lần.
Hai mươi xưa ít sai lầm
Hai mươi nay thấy cứ nhầm đường thôi.
Hai mươi xưa chẳng đơn côi
Hai mươi nay chỉ mình tôi với đời.
Hai mươi xưa thích nói cười
Hai mươi nay chỉ thấy toàn người “câm”.
Hai mươi xưa viết thư tay
Hai mươi nay chỉ ngồi face giết giờ.
Hai mươi xưa có ước mơ
Hai mươi nay cứ thờ ơ với đời.
Hai mươi xưa, nét chữ quen
Hai mươi nay cách nhắn tin quen rồi…

Tuổi hai mươi ngày xưa sao đẹp thế?
Tuổi hai mươi bây giờ chỉ thấy toàn “trẻ trâu”…

 

Một Đời Quét Rác

Đam mê ơi, mi ở đâu?

Featured Image: Sarah Witherby

 

Thật hạnh phúc, cho những ai có đam mê hay tìm ra đam mê của mình, để đi đến cùng với nó. Nhưng không phải ai cũng may mắn được đam mê “gõ cửa” ngay từ đầu. Vậy với những người còn đang loay hoay tìm kiếm “một cái gì đấy” làm chất xúc tác cho bản thân thì phải sao đây? Chẳng lẽ cứ ngồi thở dài rồi nói rằng: “Tôi không thể làm được việc này, vì tôi không thích nó.” Vài câu thở dài như thế, chẳng mấy chốc là hết một đời rồi. Cuối cùng, đam mê đâu chẳng thấy mà việc nào cũng dang dở, khiến cả cuộc đời dở dang. Có khi đến chết vẫn còn “ôm niềm uất hận ngàn thâu” vì không tìm thấy cái gọi là đam mê.

Để trả lời câu hỏi đó tôi xin dẫn dắt hơi dài dòng một chút

Nếu bạn nào đã đọc bài viết “Sự lựa chọn giữa Cao đẳng và Đại học” của tôi trên Triết Học Đường Phố thì đều biết rằng nguyên nhân ban đầu khiến tôi học trường Cao đẳng Sư Phạm hoàn toàn là miễn cưỡng, bắt buộc với tâm lý “cùng đường”. Nhưng rốt cuộc, tôi lại phải cảm ơn vì mình đã học Cao đẳng mà không theo đuổi hư danh Đại học. Nghề sư phạm đến với tôi cũng gần tương tự như vậy.

Ấn tượng của tôi về nghề này là không có gì thích thú, ngày nào cũng diễn gương mặt ấy, giọng nói ấy, bước lên bục giảng “nhai đi nhai lại” những bài đã thành thuộc làu từ lớp này sang lớp khác, từ năm này sang năm khác. Những quyển giáo án đã ngả màu, sờn gáy của một vài thầy cô cho tôi thấy nghề giáo cũ kỹ, buồn tẻ đến thế nào: Trong khi tuổi trẻ đang hăm hở, tràn đầy nhiệt huyết, khát khao những điều mới lạ, muốn đi và được đi để khám phá thế giới sôi động, hấp dẫn ngoài kia. Nên thật dễ hiểu, báo chí mới là nghề mơ ước của tôi hồi ấy, hay luật gia mới là điều tôi hằng tưởng tượng đến (vì bị ám ảnh bởi những bộ phim đi tìm công lý của điện ảnh Mĩ).

Ấy vậy mà tôi lại phải cắp cặp đi học Sư Phạm. Thế mới “đau” chứ!

Năm qua đi, tháng qua đi, tôi tốt nghiệp, ra trường, đi làm mà cũng chẳng mảy may có ý niệm nào là thích nghề giáo. Ở trường, người ta bảo học thì tôi học, cố gắng học tốt là để chứng tỏ bản thân với mọi người, chứ không phải là để lo cho một tương lai tươi sáng “đi gõ đầu trẻ” sau này. Lúc đi làm người ta bảo dạy thì tôi dạy, cố gắng dạy tốt để đồng nghiệp không coi thường mình, học sinh không chê bai mình. Đơn giản thế thôi. Tôi cứ làm hết trách nhiệm, nghĩa vụ mà mình phải làm trong từng giai đoạn cuộc đời; lòng tự trọng bản thân không cho phép tôi đại khái, qua loa. Còn đam mê ư, tôi chưa biết tới…

Thậm chí trong suốt thời gian dạy học, tôi còn cảm thấy đó là một công việc thật mệt mỏi, nó không đơn giản là soạn bài và lên lớp mà quan trọng là làm sao để học sinh chịu ngồi yên nghe mình nói, mấy chục cái miệng đừng có nhao nhao lên như chợ vỡ, mấy chục cái đầu đừng quay ngang quay ngửa, kiếm cớ chạy ra, chạy vào trong lớp. Không biết bao nhiêu lần tôi đau đầu, nát óc, tìm cách “bình ổn” lớp học, “hạ nhiệt” những học sinh cá biệt, có lúc rơi nước mắt vì ức chế, vì thất vọng,vì không biết phải làm sao. Nghĩ tới nghĩ lui thì tôi chỉ có một cách duy nhất là phải dạy thật tốt, dạy tốt để học sinh phục mình, quý mình, chịu nghe lời mình.

Nhớ lại những năm tháng còn ngồi trên ghế nhà trường, mình thấy ấn tượng, thích thú với thầy cô nào, vì sao mình thích, bây giờ áp dụng lại. Mình cũng nhớ cả những thầy cô mình không thể thích được để tự rút kinh nghiệm. Dần dần từng bước một, tôi nhận ra một điều dạy học không hề nhàm chán, nó quả thực là một sự nghiệp lớn lao. Đó là cơ hội và thử thách với tất cả những ai có tình yêu con người, có trách nhiệm với lớp trẻ, với xã hội.

Thành công của người thầy không phải là những tờ giấy khen, những danh hiệu nọ kia, mà nó được ghi nhận từ chính ánh mắt, nụ cười, gương mặt chăm chú, say mê của học trò trong mỗi giờ lên lớp. Mỗi học trò là một cá thể riêng biệt, bao nhiêu học trò là bấy nhiêu sự đa dạng, phong phú làm nên nét đẹp muôn màu của nghề giáo.

Rồi một ngày kia, tôi chợt nhận ra mình đã đam mê nghề giáo mất rồi. Nó ngấm vào tôi từ từ, nhẹ nhàng như mưa thấm vào đất, giọt nước chảy vào vách đá, liên tục ngày đêm, giọt nước đã làm mòn vách đá lúc nào không hay. Để bây giờ khi phải xa nghề, xa bục giảng, tôi mới càng nhận ra mình yêu nó đến mức nào, hàng trăm lần tôi mơ được một ngày trở lại. Để bây giờ, dạy học gần như đã trở thành bản năng, thành niềm thích thú không mệt mỏi của tôi, mỗi khi có dịp được trổ tài sư phạm là tôi liền “chớp ngay lấy thời cơ”. Thật đấy!

Thế nên bạn ơi, đừng vội kết luận rằng mình chẳng có đam mê nào, mình chẳng có thiên hướng về điều gì rõ rệt. Hãy cứ làm việc đi, làm việc hết mình, trách nhiệm đến cùng với nó, chinh phục nó ở một mực độ nhất định, tự nhiên đam mê sẽ đến với bạn. Khi công việc và đam mê hòa quyện làm một, không gỡ ra được ấy chứ.

Tôi còn có thể kể cho bạn nghe nhiều câu chuyện khác từ cuộc đời mình. Nhưng tựu chung lại đều đi một kết luận là: Với tôi, đam mê thường đến sau cùng. Có khi nào bạn nghĩ dường như tất cả những việc mình làm trước đây tưởng chẳng đâu vào đâu thực ra lại là sự chuẩn bị tất yếu cho một anh chàng khổng lồ có tên gọi Đam Mê, ngày nào đó sẽ trỗi dậy?

 

Phương Liên