23.7 C
Da Lat
Thứ Tư, 30 Tháng 7, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 176

Câu chuyện iPhone — Trách nhiệm của công dân

18
Featured image: alienated

 

Sự việc iPhone 6 vừa qua tôi nghĩ cửa hàng bán hàng điện thoại đã sai, người dân Sing đứng ra bảo vệ anh Thoại là đúng và người Việt Nam lên tiếng trước hình ảnh quỳ gối của anh Thoại làm xấu hình ảnh đất nước cũng đúng.

Tôi nghĩ việc mình quỳ gối lạy trước một người để xin trả lại tiền chiếc Iphone thực sự khó hiểu, có quá nhiều câu hỏi tôi dành cho anh: Tại sao anh Thoại lại chọn giải pháp quỳ lạy? Vì mong chờ sự thương tình? Vì không có người Việt nào biết? Vì ngay sau đó anh sẽ không trở lại? Và chắc chắn rằng việc quỳ xin đó rẻ hơn việc mất số tiền anh bị mất (xét trên chi phí cơ hội) và mỗi người sẽ có một chi phí khác nhau, tôi không có quyền phán xét anh, kết luận anh, tôi chỉ chia sẻ quan điểm của tôi trong việc anh quỳ lạy để xin chiếc iPhone.

Mọi người bảo hình ảnh du khách nước ngoài đến Việt Nam bị chặn tiền, bị lừa này nọ vẫn xẩy ra như cơm bữa. Hay người Việt Nam ra nước ngoài trộm cắp, xả rác, đánh nhau… đều đúng hết, nhưng những người công dân Việt Nam khác có chấp nhận các giá trị đó hay không? Có chịu khó cải thiện hình ảnh nó hay không? Và chỉ trích, lên án cũng là một trong những bước đầu tiên để giải quyết vấn đề xã hội. Mọi người nên được nhận thức vấn đề đó không tốt, cần phải tránh. Việc một số người đứng ra bảo vệ anh Thoại dường như đang chấp nhận việc quỳ lạy, van xin của anh là hợp lý. Người ta dẫn chứng việc dân chúng Singapore đứng ra giúp đỡ anh Thoại như một lý lẽ hợp lý cho hành động của anh Thoại? Nhưng tôi tự hỏi: có bao nhiêu phần trăm là vì tình thương anh và có bao nhiêu phần trăm cho việc bảo vệ hình ảnh của đất nước Sing, con người Sing trước cộng đồng quốc tế? Quan điểm của tôi cũng hướng về sự bất công của anh nhưng tôi cũng không đồng tình về hành động quỳ lạy của anh.

Mỗi người có một cái giá cho “Quốc thể”. Như một số người nói, “Quốc thể” không mang lại cho anh Thoại cơm gạo, chiếc Iphone mà anh đã rất vất vả để làm ra. “Quốc thể” nó không rõ ràng để đo lường giá trị chung cho mỗi người. Nếu so sánh với vật chất thì rất khó để quy ra, nhưng đối với tôi nó có một giá trị rất khó để định giá. Đó là lòng yêu nước và lòng tự hào dân tộc. Nếu tôi là anh, tôi sẽ không chọn giải pháp đó. Và tất nhiên, tôi không phải là anh, tôi không phải là những người ủng hộ anh. Tôi chỉ muốn trình bày quan điểm của tôi và tôi không đồng tình với một số người ủng hộ anh.

Chính vì tư tưởng “Danh dự quốc gia không cho anh tiền mua Iphone, nó cũng không bảo vệ anh khi anh bị mất tiền” nên hình ảnh quốc gia mới xấu như vậy. Tôi không biết các bạn nghĩ như thế nào còn tôi, tôi không tính toán quốc gia mang gì cho tôi, tôi có một tình yêu đất nước đặc biệt cho đất nước và luôn đặt lợi ích của đất nước lên hàng đầu. Tôi đi trên tàu điện của Bangkok, Singapore hay Malaysia… vì hình ảnh quốc gia nên tôi có động lực để nhường ghế cho một bạn nữ, hay làm những hình ảnh tốt đẹp nhất và chỉ hy vọng người ta hỏi tôi từ đâu tới. Tôi có một câu chuyện thế này: Ngày tôi làm việc tại Bangkok, mặc dù tôi đã thông báo nghỉ việc trước đó theo đúng quy định của công ty nhưng khi công ty không có người làm, và gọi ngay khi tôi mới mua một cái vé đi chơi, tôi đã ngay lập tức tới. Vì cái gì? tôi tự nguyện vì hình ảnh quốc gia, tôi muốn tạo những cơ hội cho người đến sau, để người ta không kết luận quốc gia Việt Nam tồi tệ như vậy, để tạo một cơ hội cho người Việt Nam tới sau.

Lúc sang Tây học, tôi sẵn sàng lên tiếng nếu có ai đó đi tàu trốn vé, xả rác. Vì tôi nghĩ đó là trách nhiệm của một công dân Việt Nam nên có. Tôi xin nhấn mạnh rằng, bạn bè quốc tế sẽ không biết tên mình khi ra nước ngoài nhưng sẽ nhỡ rất rõ mình tới từ đâu. Và đó là trách nhiệm của một công dân nên có. Nếu mỗi một người Việt Nam ý thức được trách nhiệm của mình cần lên tiếng trước hành động xấu của một vài cá thể khác như người dân Sing, nếu các bộ trưởng cũng lên tiếng phản đối như người Sing, nếu cộng đồng cũng lên tiếng thì vấn đề hình ảnh dân tộc đã được cải thiện đáng kể. Và vấn đề trách nhiệm dân tộc, nó đòi hỏi từ tính tự nguyện, từ ý thức mỗi cá nhân. Tôi không phán quyết anh đúng hay sai, tôi chỉ không đồng tình trước phương án anh lựa chọn vì nó làm ảnh hưởng tới hình ảnh dân tộc, và tôi nghĩ trách nhiệm giữ hình ảnh dân tộc khi ra nước ngoài là một trách nhiệm của công dân nên có.

 

Phan Công Thiết

Đông đã về trên khắp nẻo đường – Anh có về trong mắt em?

8
Featured image: dmronchi

 

Trời trở mùa, lòng người lại bận rộn hơn. Gió heo may từng đợt kéo về trên đường dài vô tận… Nỗi nhớ người thương thêm trào dâng tha thiết, ước hẹn thưở nào nay đã quá xa xôi…!!

Cứ mỗi độ đông về, cái lạnh lại bắt đầu len lỏi trong từng góc phố, từng con đường nhỏ thân quen, từng trái tim đang thổn thức vì một người. Mùa đông mang đến cho ta thật nhiều cảm xúc… Ta nhớ Gió lạnh đầu mùa của Thạch Lam, nhớ cái ấm áp của tình người, nhớ những tấm lòng bao dung, nhớ những con người sống trọn tình vẹn nghĩa… Mùa đông lạnh để lòng người xích lại gần nhau, mùa đông lạnh cũng để thử thách những trái tim ấm nóng biết yêu thương, biết vỗ về.

Cái lạnh của mùa đông khiến lòng người tái tê. Tiếng gió vi vu, cuộn trào trong những cơn bão lòng càng làm thêm cô quạnh cái rét đầu đông. Mùa thu, mùa đổ lá đi qua, đổ vào lòng người bao nhớ thương vụng về nhưng da diết, đổ vào mắt ai cả trời chiều bình yên. Mùa đông, mùa rạo rực trong cái rét cắt da cắt thịt, mùa của những hơi thở phả vào trong nhau hạnh phúc ngập tràn. Thu đi rồi đó anh, bên em chẳng còn hanh hao khắc khoải… Mùa đông này anh có lỡ hẹn với yêu thương?

Em muốn viết bản tình ca gửi trao anh trong mùa đông này. Mỗi khúc nhạc dạo lên sẽ có con đường rợp bóng xanh trải dài muôn lối, có nụ cười duyên ngập ngừng bối rối, có ánh mắt em nhìn theo dõi bước anh đi… Em sẽ viết gửi cho anh với tất cả trái tim, bằng cả niềm tin yêu bấy lâu em giấu cất. Anh có cảm nhận được không? Tình em trao anh là chân thành, rất thật. Em muốn gói gém vào bản tình ca này để trao gửi hết nơi anh…!!

Đã bao mùa đi qua, em từng ước sẽ có một người cùng em chung bước trên con mùa đường mùa đông lạnh giá. Em ước có một bàn tay sẽ đan cài vào một bàn tay, một cái ôm thật chặt để thỏa bao nỗi mong chờ, em ước có một người vì em mà nhẫn nại… Nhưng tiếc rằng, cuộc đời có mấy khi đủ vẹn nguyên cho những giấc mơ muốn níu, cho những khoảnh khắc muốn giữ và cho một người muốn buông. Em lại trở về với thực tại nơi em, mọi thứ hanh hao vỡ vụn.

Ngoài đường thành phố đã lên đèn, ngõ vắng buồn tênh, một mình em giữa chiều đông lạnh giá. Gió đông từng đợt kéo về, rì rào bên hiên nhà, lọt qua khe cửa kính va đập vào nhau. Em muốn vùi mình trong chiếc chăn ấm như để trốn chạy khỏi không gian lạnh lẽo, cô độc. Cái rét như thấu tận tâm cam, phả cả vào trong hơi thở của những con tim đang lẻ loi giữa chốn đông người. Có lẽ, vì cô đơn mà càng lạnh buốt hơn!

Đôi khi con người ta quá mơ mộng, quá lý tưởng để rồi lại hẫng hụt trước sự thật. Nhưng cho dù sự thật ấy là gì thì tương lai sẽ trả lời thôi… Còn hiện tại sao ta không một lần cháy hết mình với những gì ta yêu quý, đam mê? Suy cho cùng ở một thời điểm, ranh giới giữa cái đúng và cái sai chỉ là một dấu chấm hỏi? Ta sống, ta yêu hết mình ở thì hiện tại, còn thì tương lai… Phải đợi thôi …!!

Mùa đông! Mùa của những cơn gió lạnh, nhưng lại là cái cớ để con người ta cảm thấy cần gần nhau hơn. Mùa đông cũng là mùa của những chàng trai đem hơi ấm của bờ vai để trao gửi yêu thương, mùa của những cô gái đan dệt sợi len làm nên áo ấm. Mùa đông, mùa cho những bàn tay đan cài bàn tay, làm nên tình yêu chung thủy. Và mùa cho tình yêu đan cài tình yêu để làm nên hạnh phúc.

Phải chăng, mỗi mùa đi qua đều để lại cho chúng ta một niềm hi vọng và sự nuối tiếc nơi trái tim. Phải chăng giữa dòng đời đầy bon chen và xô bồ này, sẽ có những phút lặng như thế, có những góc tĩnh như thế, để nước mắt chảy trôi, nghe mặn chát nhưng thấm thía, rồi lại đứng dậy, thản nhiên mà bước tiếp qua những ngày cô đơn…!!

 

08/11/2014

Khoảng Lặng

Tình yêu là gì?

22
Featured image: Khalil Gibran

 

“Người với người, sống là để yêu nhau.”

 

Tình yêu là gì? Là gì được nhỉ?

Với một câu hỏi mà để trả lời nó, từ khi xuất hiện con người thì đã bắt đầu đi tìm định nghĩa, mà cho đến tận bây giờ, vô vàn những bài thi ca lãng mạn cho đến khoa học chân thực thì cũng không thể định nghĩa trọn vẹn về tình yêu.

Và vì thế nên bây giờ, để trả lời câu hỏi trên thì dù có một ngàn từ hay nhiều hơn thế rất nhiều thì cũng thể nói cho tròn. Bởi vậy chỉ xin ôm nó lại, nói về cái tình yêu của riêng mình , về những cái nhỏ bé thôi nhưng mất cả cuộc đời để sống vì nó.

Hành trình yêu thương bắt đầu từ lúc ta chưa sinh ra, tình yêu hiện lên qua sự che chở ôm ấp của mẹ, sự bảo bọc trông ngóng của gia đình, tình yêu vỡ òa trong những cái ôm thật chặt của ba và tan ra theo những giọt nước mắt của mẹ khi ta ra đời, tình yêu bện chặt trong bím tóc, hay nét chữ nguệch ngoạc nhưng lại vẽ rất tròn hình yêu thương … Tình yêu này nuôi ta trong sự vị tha bao la vĩ đại, Tình yêu an toàn, Tình yêu vĩnh cửu và là tình yêu bình yên nhất.

Lớn lên tình yêu là những thứ của một người xa lạ, một nụ cười, một ánh mắt, một cái siết tay, một cái ôm thật nhẹ hay một nụ hôn ngọt ngào, dù là tình cảm trong sáng nhẹ nhàng, hay nồng nàn mãnh liệt thì đều sẽ có niềm vui, niềm nhớ và cả những giọt nước mắt, chắc chắn rồi! tình yêu là trò chơi không dành cho lý trí, không tính toán được, không lựa chọn được và tất nhiên sẽ không có một quy tắc nào đặt ra để yêu cả, chuẩn mực hay đánh giá chỉ là thứ để người ta bám vào mơ mộng, còn một khi đã yêu là chỉ yêu thôi. tất cả những điều không hoàn hảo trở thành chuẩn mực, những điều vô lý trở thành những điều có lý nhất trên đời.  Con tim có thể làm như vậy – một phép màu quyền năng.

Vị kỷ hơn một chút, tình yêu dành cho một mình ta thôi, một ngày trời mưa, hay nắng nhẹ, một bản nhạc hay một tiếng gọi quen thuộc làm ta thấy sao yêu đời đến thế, yêu đến lạ, thèm được sống, thèm được hít hà cái không khí ngọt ngào mùi vị yêu thương ấy. Tình yêu dành cho bản thân, cho một thú vui mà ta phát cuồng vì nó, khiến ta phải vỡ ra, ùa vào, sống với cái đam mê mà ta cho là ta sinh ra để được sống với nó. Mark Twain đã từng nói rằng:

“Có hai ngày quan trọng nhất trong cuộc đời, đó là ngày ta được sinh ra và ngày ta biết được tại sao.”

Ai rồi cũng sẽ có những lựa chọn riêng của mình, nhưng tất cả đều xuất phát từ điều ta muốn làm, thích làm, và yêu điều mình làm, sống thế mới là sống.

Tình yêu làm cho ta cảm thấy biết ơn về những gì ta đang có, biết ơn vì họ, những con người ta yêu và yêu thương ta vô điều kiện, cảm ơn vì đã đến,  đôi khi nó ở đấy, như một điều tất lẽ dĩ ngẫu, để rồi ta vô tình quên đi, giật mình nhìn lại mới thấy đã đến lúc dừng lại, nhặt lấy  yêu thương để rồi nhìn vào nó mà bước tiếp.

Rốt cục thì Tình yêu như một lý do quyết định để ta được sống,  đưa ta về với bình yên, ôm lại vỗ về, che chở để tiếp thêm sức mạnh, bùng nổ thêm khát khao. Tất cả những điều ta đưa ra đều chỉ là sự so sánh. Tình yêu vô hình nhưng luôn tồn tại ở bất cứ nơi đâu, bất kì dạng vết nào.  Đừng bao giờ bi quan hóa tình yêu của mình, cho đi rồi sẽ nhận lại, đừng bao giờ ngần ngại về yêu thương, cũng đừng đặt lý do và rào cản để ta bày tỏ, hãy mở lòng ra, yêu theo cách của ta, yêu hết mình, yêu trọn vẹn, yêu đủ đầy nhất.  Đặt tay lên ngực trái, thấy trái tim ta đang đập, ừ, ta đang sống đấy! chờ gì nữa, yêu đi thôi….

 

Cỏ May

 

Bố mẹ là người sinh thành, vậy ai “dưỡng dục” con?

14
Featured image: Teacherholly

 

Tôi tự hỏi rằng một cặp vợ chồng sinh con ra, đã bao giờ họ nghiêm túc tự hỏi, hay bàn luận với nhau là phải nuôi con thế nào, dạy con ra sao chưa? Hay cho rằng đó sẽ là một lẽ thường tình khi cứ lấy nhau rồi đẻ con, “sòn sòn” như các cụ ngày xưa vẫn bảo “Đấy, có dạy gì đâu rồi chúng nó tự lớn đấy thôi!” Xã hội ngày càng phát triển, con người ngày càng tiếp thu được với nhiều văn minh và phải công nhận rằng “trẻ con thời nay thông minh hơn thời xưa nhiều”. Và có một bài học mà có lẽ suốt đời phải học bởi chẳng ai giống ai cả khi mỗi ông bố, bà mẹ được “sở hữu” cả một gia tài mà mình “có quyền” được định hướng và dạy dỗ. Xã hội kỳ vọng nhiều vào thế hệ trẻ có tài, có tâm và có đức để cùng xây dựng một đất nước phát triển lắm chứ.

Tôi suy ngẫm về câu nói của thầy Giản Tư Trung khi bàn về giáo dục – bố mẹ và thầy cô nói rằng “Học đi để sau này làm người”; nhưng “Người” là gì? Có ai định nghĩa được rõ ràng cái đích đến đó một cách đúng nghĩa được không bởi thực tế phải biết nó là gì thì mới biết đường đi đúng hướng.

Mỗi đứa trẻ từ khi mới được “hình thành”, tôi dùng từ “hình thành” có nghĩa là trước khi xuất hiện trên đời này có lẽ cũng cần được nuôi dưỡng bởi những nhà sản xuất ra nó. Bố mẹ cũng cần hình dung và ý thức được rằng trách nhiệm của mình đối với một sinh linh nhỏ bé ấy cũng vô cùng quan trọng trước khi nó xuất hiện trên cuộc đời. Tìm hiểu kiến thức về việc giáo dục con ngay từ khi trong bụng mẹ cũng là một giai đoạn quan trọng không kém với bất kỳ độ tuổi nào khác, 0 – 6 tuổi, giai đoạn dậy thì hay giai đoạn trưởng thành… Học về việc dạy con, hiểu được sự thay đổi và phát triển ở từng giai đoạn lớn lên của con có lẽ là niềm hạnh phúc mà những người được gọi là bố, là mẹ được hưởng. Cần thiết phải nhấn mạnh rằng, cha mẹ mới chính là người thầy đầu tiên, dạy con từ những kỹ năng nhỏ nhất đến bài học cuộc đời. Bố mẹ dạy con học ăn, học nói từ những bước chập chững đầu tiên thì có lẽ sẽ là người hiểu con nhất trong việc giúp con đi tìm câu trả lời cho mục đích của cuộc đời con sau này. Con sẽ là “Người mà con có ước mơ trở thành sau này!”

Phải nói rằng môi trường gia đình mà bố mẹ tạo ra cho con có ảnh hưởng rất lớn đến tính cách và nhận thức của con. Bố mẹ cứ mong rằng sẽ tìm kiếm được một hệ thống giáo dục hoàn thiện và chắc chắn phù hợp với con nhưng thực tế thì một cơ chế có ưu việt đến đâu chắc chắn vẫn có những khiếm khuyết bởi lẽ nó được sinh ra để phù hợp với đứa trẻ này mà chưa chắc phù hợp với đứa trẻ khác – mỗi đứa trẻ đều có một trí thông minh rất riêng và một môi trường phù hợp nhất để phát triển. Bên cạnh đó,  theo quy định hiện tại thì một ngôi trường mà con gắn bó cũng chỉ là: 5 năm học Tiểu học, 4 năm THCS, 3 năm THPT, 3 đến 10 năm Đại học hoặc cao hơn. Vậy thì khoảng thời gian còn lại từ lúc nhỏ và sau đó, đứa trẻ ấy “sống” lâu nhất với môi trường gia đình. Vậy mà, khi đứa con ấy trở về nhà, bố mẹ lại không phải là “người thầy sáng suốt” nhất của con mà cứ trông chờ vào một ai đó ngoài kia sẽ làm nhiệm vụ cao cả đó.

Trách nhiệm giáo dục con thuộc về Nhà trường hay Xã hội?

Bố mẹ đang phó mặc quá nhiều cho nhà trường hay một tổ chức giáo dục nào đó, mong muốn rằng con sẽ THỰC SỰ THAY ĐỔI trong một khoảng thời gian ngắn được đào tạo mà đâu biết rằng con sống với bố mẹ một thời gian dài với cách giáo dục như vậy, môi trường như vậy, con đã học được gì từ bé và sẽ thay đổi ra sao? Kinh nghiệm làm việc trong lĩnh vực giáo dục, tôi đã từng thấy không ít những bậc phụ huynh than phiền rằng: con họ chẳng có thay đổi gì sau mấy ngày học kỹ năng hoặc là chỉ được một thời gian, rồi “đâu lại vào đấy”. Nhưng xét cho cùng thì những kiến thức, phương pháp hay bí quyết các con học được từ khóa học đó về nhà liệu có môi trường để thực hành? Thay đổi làm sao khi ở nhà bố mẹ chưa biết cách nói chuyện với con theo cùng một kiểu ngôn ngữ? Làm sao con tiến bộ trong học tập khi nhà trường, thầy cô không biết cách khơi gợi và nuôi dưỡng niềm đam mê hứng thú của con theo một cách khác? Hay sẽ thật khác người khi con có những hành động khác với các bạn ở trường, các bạn hàng xóm? Dị biệt quá đâu hẳn đã là tốt! Đây có lẽ vẫn sẽ là một thiếu sót lớn nhất cần phải nghiên cứu của bất kỳ một chương trình đào tạo kỹ năng nào khi không thể cùng mỗi học viên xây dựng một môi trường áp dụng lâu dài và liên tục. Vậy thì con sẽ như thế nào khi trách nhiệm đó được dồn toàn bộ lên Nhà trường hay Xã hội khi con bắt đầu đi học hay bước vào đời với môi trường rộng lớn?

Thỉnh thoảng tôi lại nghe chuyện một bà mẹ than thở về con mình đại loại như: “Hư lắm. Nghịch như quỷ. Chẳng chịu học hành gì.” Lỗi này thuộc về ai? – Về chính đứa con đó gây ra? Về Nhà trường? Hay về Xã hội đã tạo ra một con người như vậy? Chỉ nhìn thấy những điểm tiêu cực ở con mà vô tình bỏ đi những thay đổi dù nhỏ nhất, con tiến bộ so với chính con của ngày hôm qua, chứ không phải chỉ vì một lỗi lầm nào đó, con bị đem ra so sánh với “con nhà hàng xóm”. Nhưng có lẽ một vấn đề vẫn mãi thuộc về nhận thức của mỗi người làm cha, làm mẹ cần phải nhìn nhận rõ hơn về vai trò của mình đối với sản phẩm của chính mình.

Giáo dục con hay là giáo dục chính mình?

Có bao giờ mỗi bậc cha mẹ lo lắng cho con để nhìn sâu vào cách sống của mình đã vô tình ảnh hưởng lớn đến con như thế nào. Bố mẹ mong muốn con thay đổi, muốn con tập trung vào học tập, muốn con phải bằng bạn, bằng bè trong khi bản thân mình vẫn có những thói quen chưa hữu ích lắm, thích là làm và lấy cái quyền “làm người lớn” để cho phép bản thân được như vậy. Sẽ thế nào nếu ở nhà bố mẹ quát con vào bàn làm bài tập trong khi bố thì thảnh thơi xem ti vi, mẹ thì còn đang mải buôn dưa lê với hàng xóm? Hoặc cách dùng từ ngữ trong giao tiếp hàng ngày, thói quen quát mắng con vô cớ mà không chỉ ra cho chúng bài học hay cách thức thay đổi sau mỗi lỗi lầm đó thì làm sao con tiến bộ được?…

Ngẫm về giáo dục ở các nước phát triển trên thế giới, tôi nhận thấy rằng ở mỗi quốc gia đều có một triết lý rất rõ ràng: Hướng đến “giáo dục tự do” của giáo dục Mỹ; tuyệt đối tin vào trẻ trong giáo dục Phần Lan với 3 tiêu chí: Lòng tin – Bình đẳng – Hợp tác; Nhật Bản với quan điểm “giáo dục đạo đức” là cốt lõi; đề cao sự tôn trọng con của các bà mẹ Anh; giáo dục Đức đẩy cao tính tự lập từ rất sớm của trẻ, bố mẹ chỉ là người trợ giúp và hướng dẫn; con người Pháp điềm tĩnh đến lạnh lùng có lẽ cũng do ảnh hưởng bởi sự giáo dục chặt chẽ từ nhỏ khi bố mẹ hiện thực luôn dạy con biết cách chấp nhận cuộc sống; tình yêu thương đến nghiêm khắc của những bà mẹ Do Thái có lẽ đã sản sinh ra “một dân tộc thông minh nhất thế giới…” Và đặc biệt, tôi nhận thấy rằng, những triết lý ấy được thấm nhuần hoặc có thể ảnh hưởng đến tận gốc suy nghĩ của mỗi con người ở đất nước ấy. Giáo dục con người không chỉ là gói gọn trong phạm vi gia đình mà rộng lớn hơn nhiều, “giáo dục để phục vụ đất nước”.

Còn ở Việt Nam, chúng ta đi theo cách thức dạy con nào để tin rằng, mình sẽ “sản xuất” ra một thế hệ có chất lượng? Bố mẹ làm gì khi chờ xã hội phát triển, chờ hệ thống giáo dục hoàn thiện, hay trông chờ vào một điều gì đó mà Nhà trường và Xã hội sẽ thay mình làm cho con? Có một điều, bản thân tôi nhận thấy rằng, sẽ chẳng có một hệ thống giáo dục nào hoàn hảo cho tất cả mọi người cả, kể cả những hệ thống có tiên tiến, hiện đại đến mấy đi chăng nữa nhưng trong cái không hoàn hảo đó, mỗi người cần tự chọn lọc giá trị cho mình, thực tế và áp dụng cho bản thân, cho những đứa con của mình. Bài học để mỗi người làm cha mẹ cần luôn tích lũy và học hỏi chính là bài học để tự giáo dục chính bản thân mình. Đừng vội đổ lỗi cho xã hội hay lý do bận bịu bởi những công việc rất người lớn để lơ là sự nghiệp học tập suốt đời, học để làm cha mẹ.

Tôi viết bài viết này không mong chờ rằng sẽ một sự thay đổi lớn nào trong giáo dục, mà có lẽ cũng khó có thể làm được điều đó trong một sớm một chiều khi mong muốn đó chỉ xuất phát từ một bộ phận nhỏ trong xã hội; mà với mục đích nhỏ bé và giản dị hơn là dành cho mỗi người đã, đang và sẽ làm cha mẹ có ý thức hơn một chút về sự nghiệp giáo dục chính mình, giáo dục những đứa con của mình, đừng để bất kỳ chuyện gì xảy ra khi đã quá muộn. Hãy trồng một cái cây xanh tốt nhưng ý thức sự tồn tại của nó khi mới chỉ là hạt mầm nhỏ bé, gieo cho con một ước mơ để con tự lớn lên với trí tuệ và năng lực của mình. Có như vậy mới dám mong chờ một tương lai ở đất nước sẽ phát triển của những con người “có giáo dục hoàn thiện” bởi những bậc cha mẹ có ý thức sinh thành và dưỡng dục con.

 

Bùi Phương Linh

Gửi Ba!

6
Featured image: Dailyglamorous

 

Con luôn bị những ánh-mắt- trìu-mến-của-cha-dành-cho-con-gái kích thích, những nụ hôn chúm chím vào má, những cái xoa đầu nhẹ nhàng, cả những cái nhéo yêu mà con vẫn hay bắt gặp, thấy ấm ấp trong lòng lắm, dù đôi lúc con chỉ dám nhìn lén thôi. (Người ta sẽ thấy cái mặt đơ đơ và dở hơi lắm nếu bắt gặp Ba nhỉ?)

Vì con là con gái của Ba

Chắc Ba cũng luôn nhìn con bằng đôi mắt ngập tràn yêu thương ấy. Nhưng sự khờ dại, ngây thơ hay quá vô tâm mà con chưa một lần cảm nhận rõ. Khi gió vô tình cuốn đi, con mới sực nhớ rằng đôi mắt con chính là đôi mắt của Ba, luôn dạy con nhìn đời qua lăng kính tích cực và lạc quan trước những vấn đề của cuộc sống. Bài học tưởng chừng đơn giản nhưng con vẫn đang và luôn cố gắng áp dụng, tự nhắc mình mỗi ngày phải luôn tiến về phía trước, không quan trọng con là người nhanh nhất hay giỏi nhất, chỉ cần con vẫn kiên trì và nổ lực bước tiếp đến nơi mà còn muốn đến, con thấy bình an với chính mình, với con thế là đủ.

Vì con là con gái của Ba

Nên con cho mình cái quyền được vòi vĩnh, được đòi hỏi, được giận hờn mỗi lúc không vừa ý. Con luôn nói một đằng, làm một nẻo những yêu cầu của Ba, rằng”Ba tự làm đi”, nhưng sẽ nhanh chóng hoàn thành chúng với một nụ cười tinh quoái nhất có thể. Ba cũng là người đàn ông đầu tiên và duy nhất con thích nài nỉ, tỉ tê để có tiền làm những kiểu tóc, mua những bộ cánh mới, để con điệu hơn, xinh hơn không phải trong mắt mọi người hay một chàng trai nào khác. Đơn giản con chỉ muốn chứng tỏ rằng con đã biết làm đẹp, đã lớn, đã trưởng thành…đã ngày càng giống Mẹ-Người-Ba-đã-đang-và-mãi-yêu và như vậy con cũng sẽ là người phụ nữ mà Ba sẽ mãi thương.

Vì con là con gái của Ba

Khuôn mặt con được ưu ái sở hữu những gen trội và “độc” của Ba, đến mức nụ cười vô đối của con là dấu hiệu nhận biết con là con gái của ai trong ngôi làng nhỏ của quê mình. Con còn sở hữu cái “gen chậm chạp” trong việc ăn uống, nhưng đó vô tình là lý do chính đáng để Ba và con gái luôn là đôi tình nhân hẹn hò lâu nhất trên những mâm cơm, tâm sự, tỉ tê mọi thứ. Rồi một ngày con phải sống xa gia đình, con tự tin rằng Ba vẫn sẽ mãi bên con, chỉ cần nhấc máy là đã có thể nghe giọng nói ấy, có thể càm ràm, kể lể tất tần tật những gì con muốn nói. Ấy vậy mà những lúc con vui con vô tình hay cố ý quên mất, đến những lúc buồn con lại nhấc máy gọi cho Ba, tin rằng Ba sẽ luôn có ở đó, sẽ chào con, sẽ luôn nghe và nói chuyện với con. Nhưng… đến lúc con cũng chẳng cần dùng điện thoại nữa, vì con gái hiểu Ba sẽ mãi bên con, Ba nhỉ!

Vì con là con gái của Ba

Nên con không cho phép mình yếu đuối, không cho phép mình khóc trước mặt bất kỳ người nào khác như Ba, luôn dựng nên cho mình một vẻ ngoài thật mạnh mẽ và khó đoán. Ba nói đàn ông không có nước mắt, nhưng có ai biết rằng con đã từng vô tình bắt gặp những giọt nước mắt của Ba, những giọt nước mắt chỉ mình con và Ba biết. Bởi con hiểu ai cũng có riêng mình những nỗi muộn phiền, và dù đàn ông hay phụ nữ, cảm xúc và tình yêu vẫn có thể đánh gục những trái tim được cho là sắc đá nhất. Con hiểu, đôi lúc nước mắt là liều thuốc an thần hữu hiệu giúp vơi bớt niềm đau, tiếp tục bước đi và chơi tiếp trò chơi mang tên “cuộc sống”.

Vì con là con gái của Ba

Con được Ba thương nhiều đến mức con ước mơ sau này con cũng sẽ có một người Chồng như Ba của con. Một người luôn yêu thương, tôn trọng và chân thành với tình cảm của con; một người đủ nhạy cảm để biết con và gia đình cần gì không chỉ qua việc kiếm được bao nhiêu tiền, đôi lúc những công việc nhà đơn giản thôi nhưng với con là cách thể hiện tình cảm chân thật nhất khi ai đó-thương-một-người, giây phút đó Ba là người đàn ông hấp dẫn nhất trong mắt Mẹ và Con (không biết Ba nhận ra không nhỉ? ^^). Dù Ba chưa bao giờ tặng Mẹ một bông hoa hay một món quà lãng mạn, con thì luôn mơ mộng mình sẽ nhận được những điều dễ thương ấy. Nhưng Ba ơi, có lẽ sự điềm tĩnh, yêu thương, quan tâm gia đình và mọi người sẽ đánh cắp tim con nhanh hơn cả những thứ hão huyền kia. Ba nói rằng “luôn muốn con được hạnh phúc”, con vẫn đang làm điều đó mỗi ngày, tìm niềm vui qua những điều đơn giản nhất. Dẫu cuộc sống không phải lúc nào cũng mỉm cười với con, nước mắt vẫn rơi mỗi lúc con buồn. Con sẽ không chắc mình có thể trở thành một người giàu có hay thành đạt, nhưng Ba hãy cứ tin con sẽ luôn chăm sóc tốt cho bản thân, sống một cuộc sống ý nghĩa, hạnh phúc và trân trọng những gì con đang nắm giữ, đơn giản….vì-con-là-con-gái-của-Ba.

“Mỗi ngày trên thế gian chỉ có một hoàng hôn
có người thấy và nhiều người không thấy
Mỗi một cuộc đời chỉ có một mẹ cha để yêu thương và giận dỗi
có người giữ lại và nhiều người thả bay.”

— Nguyễn Phong Việt, Ngày Con Sinh Ra Đời

Chúc những người Cha luôn sức khỏe và bình an bên những cô công chúa nhỏ của mình. Dù đôi lúc các nàng có nhỏng nhẻo, có khó tính, có nhăn nhó hay làm bộ mặt lạnh, có không chịu nói ra. Nhưng đối với CON GÁI-CHA VẪN LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG TUYỆT VỜI NHẤT.

Con Gái thương Ba.

Có những day dứt không gọi thành tên

12
Featured image: wintry

 

 

1. Nhớ mãi một lần, có đứa bạn ngồi bàn sau bị băng ghế dài đổ vào chân. Đau quá, nó không kêu nhưng nước mắt trào ra. Ngày ấy cách nghĩ của tôi rất đơn giản và ngu ngốc là dẫu mình có hỏi han nó thì cũng chẳng làm nó bớt đau đi, vì thế không cần phải hỏi, một lúc cơn đau sẽ tự qua thôi. Bao nhiêu năm qua đi, đứa bạn bị đau là nó có lẽ đã quên chuyện ấy từ lâu rồi, còn người không bị đau là tôi thì vẫn ân hận, day dứt mãi vì cách suy nghĩ thiển cận của mình. Ngày ấy, tôi không nghĩ được rằng, nó khóc không chỉ vì đau mà còn vì có những đứa bạn thờ ơ, lãnh cảm như tôi.

2. Một lần khác, khi tôi đã là sinh viên rồi mà vẫn còn cư xử hời hợt, vô tâm không kém. Đó là ngày lễ noel, có một đứa bạn cũ  hồi cấp 3 gửi bưu thiếp chúc mừng cho tôi qua đường bưu điện. Có lẽ nó định gây bất ngờ và thêm chút lãng mạn cho cuộc sống của tôi nên không trao thư tay dù hai đứa đang học cùng trường, ở cùng một khu ký túc xá. Thế mà đáp lại nó là sự im lặng tuyệt đối của tôi, không một lời cảm ơn, không một câu hồi đáp rằng: “Tao đã nhận được món quà của mày.” Chẳng là dạo ấy xung quanh tôi có nhiều bạn mới quá, nhiều người yêu quý tôi quá nên thêm một món quà của người bạn cũ cũng chỉ là chuyện bình thường, không có gì phải xúc động cho lắm. Nỗi ân hận cứ theo tôi mãi đến gần đây mới có dịp được bộc bạch lòng mình với nó để xua đi cảm giác có lỗi  năm nào.

3. Một đứa bạn thân của tôi rất thích làm thơ. Thơ của nó không hẳn là hay nhưng có nhiều hình ảnh mới lạ và độc đáo đến khó hiểu. Nó thường hay giấu diếm bạn bè cho tôi đọc đầu tiên. tôi không nhớ rõ lúc đó mình có nói gì không, chỉ biết chắc là tôi chưa bao giờ tin tưởng vào tài làm thơ của nó nên cũng chưa bao giờ khích lệ hay truyền cảm hứng cho nó tiếp tục sáng tác. Bây giờ khi tập tành viết lách tôi mới hiểu được cảm giác của người thích viết là như thế nào. Tôi muốn nói với nó một câu động viên, khích lệ quá chừng nhưng nó đã chẳng còn trên đời để nghe những lời “vàng ngọc” của tôi nữa rồi. Ôi thật đáng thương cho cái sự tự nhận thức quá đỗi muộn màng của tôi.

4. Chưa hết, có một sai lầm ám ảnh tôi ghê gớm nhất. Đó là chuyện bố đứa bạn của tôi bị bệnh hiểm nghèo và qua đời. Tôi với nó thân nhau vô cùng nên khi nó gặp chuyện buồn bã, đau lòng như thế, tôi không thể đứng ngoài được. Đêm ấy, tôi rủ mấy đứa nữa ở lại nhà nó để thể hiện sự quan tâm, chia sẻ. Nhà có đám, không ngủ được, nên thỉnh thoảng mấy đứa tôi lại quay ra trò chuyện với nhau mà không hề nghĩ rằng đứa bạn đang thiêm thiếp trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê nằm kia cảm thấy vô cùng mệt mỏi, khó chịu về điều đó. Sau này khi mọi chuyện đã qua đi, nó nói với tôi rằng: “Thà đêm ấy mày đừng ở lại thì hơn.” Một câu trách móc nhẹ nhàng hay là một lời kết án đanh thép cho sự vô tâm, nông cạn của tôi.

Kết. Tất cả, tất cả những chuyện tưởng chừng như nhỏ nhặt, đơn giản ấy, đủ sức góp thành một nỗi ân hận lớn trong tôi. Bất cứ khi nào cũng có thể biến thành đám mây đen kéo về đầy tâm trí. Nếu không tự nhận ra để sửa chữa có lẽ chẳng mấy chốc tôi sẽ là người dưng vô cảm trong mắt hết thảy mọi người. Nhờ vậy, tôi cũng thấm thía một điều: khi mình đối tốt với một ai đó thì rất dễ để quên đi nhưng khi mình cư xử không phải với người khác thì sẽ ân hận mãi, thậm chí là suốt đời.

 

Phương Liên

Thị trường và đạo đức (kỳ 15)

2

 

 

June Arunga – Chủ nghĩa tư bản và công lý

Trong tiểu luận này, June Arunga kêu gọi đưa chủ nghĩa tư bản thị trường tự do vào châu Phi và phản đối những người ngăn cản, không cho châu Phi dựa vào nền thương mại tự do để tham gia vào nền kinh tế thế giới. Bà ủng hộ thương mại tự do, và phê phán những người ủng hộ “khu vực thương mại” được lựa chọn, tức là khu vực cung cấp những khoản ưu tiên ưu đãi (và đôi khi vi phạm quyền sở hữu của người dân địa phương) cho các nhà đầu tư nước ngoài hay giới tinh hoa địa phương và phủ nhận quyền tự do thương mại hoặc quyền đầu tư trên cơ sở bình đẳng của những người khác. Bà kêu gọi tôn trọng quyền sở hữu của người dân châu Phi và chủ nghĩa tư bản tự do, không để cho những ưu tiên ưu đãi và các cơ sở độc quyền làm méo mó đi.


 

Kinh nghiệm của tôi là phần lớn – có thể đến 90% – bất đồng là do thiếu thông tin tại một trong hai phía. Điều này đặc biệt quan trọng, nhất là khi người ta chuyển từ không gian văn hóa này sang một không gian văn hóa khác. Chúng ta đang chứng kiến sự phát triển như vũ bão của ngành thương mại ở châu Phi, giữa người châu Phi với nhau, sau một giai đoạn cách ly kéo dài – đấy là do chủ nghĩa bảo hộ, chủ nghĩa dân tộc và sự thiếu hiểu biết lẫn nhau mà ra. Tôi nghĩ chúng ta phải hân hoan trước sự phát triển như thế của ngành thương mại. Một số người lo sợ trước sự phát triển của thương mại, tôi nghĩ họ cần có nhiều thông tin hơn.

Đang diễn ra quá trình toàn cầu hóa và tôi nghĩ là chúng ta phải chào mừng nó. Nó giúp cho việc chuyển giao các kỹ năng, giúp người ta tiếp cận với công nghệ trên toàn thế giới và nhiều điều khác nữa. Nhưng nhiều người vẫn đứng bên ngoài quá trình này. Câu hỏi là: Tại sao? Năm 2002 tôi đã gặp ông Johan Norberg, một nhà kinh tế học Thụy Điển, tác giả cuốn sách có tính khai minh với tựa đề là Bảo vệ chủ nghĩa tư bản toàn cầu (In Defense of Global Capitalism), và tôi đã kinh ngạc trước cách xử lý thông tin của ông.

Ông không làm một việc đơn giản là gạt bỏ những người chống lại thương mại tự do. Không những thế, ông còn lắng nghe họ, xem xét quan điểm của họ và kiểm tra lại thông tin của họ. Khởi kỳ thủy, sự quan tâm đối với những tin tức có đầy đủ căn cứ đã làm ông hết lòng ủng hộ chủ nghĩa tư bản.

Tôi còn ngạc nhiên hơn trước cách suy nghĩ về tương lai của những người nghèo, tức là những người bị tác động nhiều nhất. Norberg đã đi khắp thế giới để hỏi người dân. Ông không nói với họ những việc họ nên nghĩ. Ông hỏi họ đang nghĩ gì. Bằng cách hỏi những người nghèo, những người được tạo cơ hội tham gia vào thương mại – như thương nhân hay người buôn bán nhỏ hoặc những người lao động trong các doanh nghiệp có tham gia vào lĩnh vực ngoại thương – ông phát hiện ra những sự kiện mà các quan chức giáo điều đã bỏ qua.

Công việc trong nhà máy mới làm cho cuộc sống của bạn tốt lên hay xấu đi? Cái điện thoại cầm tay đầu tiên làm cuộc sống của bạn tốt lên hay xấu đi? Thu nhập của bạn tăng hay giảm? Bạn đi lại bằng phương tiện gì: đi bộ, đi xe đạp, đi mô tô hay ô tô? Bạn thích đi mô tô hay đi bộ? Norberg nhấn mạnh rằng cần phải xem xét những sự kiện xảy ra trong dân chúng. Ông hỏi những người dân tham gia vào nền thương mại toàn cầu xem họ nghĩ gì và liệu thương mại tự do có cải thiện được đời sống của họ hay không. Ông muốn nghe đánh giá của từng cá nhân.

Chúng ta phải hỏi chính phủ đang làm gì với chúng ta chứ không phải hỏi họ đang làm gì cho chúng ta. Chính phủ của chúng ta đang làm hại chúng ta: họ ăn cắp của chúng ta, họ ngăn chặn, không cho chúng ta buôn bán, và làm cho người nghèo càng nghèo thêm. Những nhà đầu tư ở địa phương không được phép cạnh tranh vì chế độ pháp quyền không tồn tại trong các nước nghèo. Có thể đấy là lý do làm cho họ trở thành những nước có thu nhập thấp – vì nhân dân không được chính phủ tôn trọng.

Chính phủ nhiều nước nghèo tìm cách lôi kéo “các nhà đầu tư ngoại quốc”, nhưng lại không cho dân chúng nước mình tham gia thương trường. Mở cửa thị trường và cạnh tranh cho dân chúng trong nước không nằm trong chương trình nghị sự của họ. Dân chúng địa phương có kiến thức và hiểu rõ khu vực của mình. Nhưng chính phủ các nước Phi châu của chúng ta lại ngăn chặn, không cho nhân dân nước mình tham gia thương trường nhằm tạo điều kiện cho các nhà đầu tư ngoại quốc hoặc những nhóm quyền lợi đặc biệt trong nước.

Thí dụ, những hạn chế nghiêm ngặt đã gây ra trở ngại rất lớn đối sự cạnh tranh của các công ty nội địa trong lĩnh vực dịch vụ như ngân hàng và cung cấp nước uống, phớt lờ khả năng của nhân dân chúng ta, không để họ sử dụng những kiến thức tại chỗ về công nghệ, về sở thích của dân chúng và cơ sở hạ tầng tại chỗ. “Toàn cầu hóa” mà chỉ ưu tiên ưu đãi “các nhà đầu tư ngoại quốc”, trong khi các nhà đầu tư địa phương bị gạt ra và không được phép cạnh tranh là sai.

Nếu “các đặc khu kinh tế” mà chính phủ dựng lên là để thu hút “các nhà đầu tư ngoại quốc” thì tại sao đa số người dân lại chẳng được lợi lộc gì? Tại sao chúng lại được coi là những khu vực ưu tiên ưu đãi đặc biệt chứ không phải là thành phần của sự tự do thương mại cho tất cả mọi người? Tự do thương mại phải là tự do cạnh tranh trong việc phục vụ người dân, chứ không phải là ưu tiên ưu đãi cho giới tinh hoa trong khu vực, những người không thích cạnh tranh hay ưu tiên ưu đãi cho những nhà đầu tư ngoại quốc, những người có thể gặp riêng các vị bộ trưởng.

Khi các công ty ngoại quốc được chính phủ ưu tiên ưu đãi thì đấy không phải là “thương mại tự do”, khi các công ty trong nước bị chính phủ ngăn chặn, không cho tham gia thương trường thì đấy cũng không phải là “thương mại tự do”. Thương mại tự do đòi hỏi chế độ pháp quyền cho tất cả và tất cả mọi người đều được tự do tham gia vào những hành động tự nhiên nhất: trao đổi tự nguyện.

Sự thịnh vượng của người châu Phi không phải xuất phát từ những khoản trợ giúp của ngoại quốc hay những đồng tiền do gian lận mà ra. Ở châu Phi, chuyện đó đã xảy ra quá nhiều rồi, nhưng nó không có ảnh hưởng tích cực đối với cuộc sống của người nghèo. Kiểu “giúp đỡ” như thế chỉ làm gia tăng nạn tham nhũng và làm suy yếu chế độ pháp quyền mà thôi. Nó buộc chúng ta phải mua dịch vụ từ những người dân của đất nước viện trợ. Nó làm biến dạng các quan hệ thương mại. Nhưng tai họa nhất là: “viện trợ” làm cho chính phủ và nhân dân không còn liên hệ với nhau nữa vì người thanh toán các khoản chi tiêu của chính phủ nằm ở Paris, Washington hoặc Brussels, chứ không nằm ở châu Phi.

Quan hệ thương mại cũng có thể bị giới tinh hoa trong khu vực, những kẻ được giới chức chính trị ưu ái, làm cho méo mó hoặc mất tự do, chắc chắn là độc giả biết rõ lý do rồi. Quan hệ thương mại cũng có thể bị bóp méo bằng cách bảo đảm sự độc quyền, không cho cả những người cạnh tranh trong nước cũng như nước ngoài tham gia vào những lĩch vực nào đó. Hơn nữa, quan hệ thương mại có thể bị làm méo mó và mất tự do khi giới tinh hoa nước ngoài câu kết với chính phủ nước họ để được chính phủ nước nhận viện trợ giành cho những hợp đồng độc quyền thông qua những khoản viện trợ ràng buộc: cả công ty cạnh tranh trong nước lẫn nước ngoài đều không được tham gia vì thỏa thuận đã ký rồi.

Tất cả những quy định này đều trói buộc thị trường và quyền tự do của chúng ta. Chúng ta buộc phải mua những hàng hóa hay dịch vụ với chất lượng và giá cả không chắc đã phải là tốt nhất vì chúng ta không có quyền tự do lựa chọn. Mất quyền tự do làm cho chúng ta cứ mãi ở vị trí kém cỏi và nghèo đói.

Chúng ta không bị cướp bóc vì giá thấp và chất lượng hàng hóa tốt. Chúng ta bị cướp mất cơ hội cải tiến, bị cướp mất cơ hội sử dụng đầu óc của chính mình, bị cướp mất cơ hội cải thiện hoàn cảnh của mình bằng chính năng lực và trí tuệ của mình. Về lâu dài, tội đó còn to hơn. Chủ nghĩa bảo hộ và đặc quyền đặc lợi không chỉ duy trì sự khánh kiệt nền kinh tế mà còn làm cho trí tuệ, lòng dũng cảm, tính cách, ý chí, lòng quyết tâm và lòng tự tin, không thể phát triển được.

Thông tin chính là cái chúng ta cần. Chúng ta phải nói chuyện với quần chúng nhân dân. Chúng ta cần phải kiểm tra lại các sự kiện. Trong đa số các trường hợp, đấy không phải là thông tin mật, nhưng ít người chịu quan tâm. Bằng chứng không thể chối cãi được là chủ nghĩa tư bản thị trường tự do, tự do thương mại và bình đẳng trước pháp luật, tạo ra thành công kinh tế cho quần chúng nhân dân.

Điều chúng ta cần là chủ nghĩa tư bản thị trường tự do, nó sẽ tạo ra không gian cho chúng ta thể hiện năng lực của mình. Nhà kinh tế học Peru, ông Hernando de Soto, đã chỉ rõ trong tác phẩm Điều kỳ diệu của tư bản (The Mystery of Capital) cách thức người nghèo biến “vốn chết” thành vốn “năng động” nhằm cải thiện cuộc sống của chính họ. Thiếu vốn không phải là sự kiện không thể tránh được. Ở châu Phi chúng ta có nhiều vốn, nhưng đa phần không được sử dụng nhằm cải thiện cuộc sống của chúng ta. Đấy là “vốn chết”. Chúng ta phải hoàn thiện quyền sở hữu của chúng ta để biến những đồng vốn nhàn rỗi thành “vốn năng động”, thành những đồng vốn tạo ra cuộc sống. Chúng ta cần phải có quyền sở hữu, nghĩa là chúng ta đòi tôn trọng quyền của chúng ta. Chúng ta đòi bình đẳng trước pháp luật. Chúng ta đòi chủ nghĩa tư bản thị trường tự do.

[themify_box style=”orange rounded” ]June Arunga là nữ doanh nhân và nhà sản xuất phim ở Kenya. Bà là người sáng lập và tổng giám đốc điều hành của hãng Open Quest Media LLC và đã thực hiện mấy dự án trong lĩnh vực viễn thông ở châu Phi. Bà đã sản xuất hai bộ phim tài liệu về châu Phi cho hãng BBC là Con đường của quỉ sứ (The Devil’s Footpath), nói về chuyến đi sáu tuần, dài 5.000 dặm, từ Cairo đến Cape Town, của bà; và Lên án ai? (Who’s to Blame?), nói về cuộc tranh luận/thảo luận giữa Arunga và cựu tổng thống Jerry Rawlings của Ghana. Bà thường viết cho trang mạng AfricanLiberty.org và là đồng tác giả cuốn Cuộc cách mạng của điện thoại di động ở Kenya (The Cell Phone Revolution in Kenya). Arunga tốt nghiệp khoa luật tại trường tổng hợp Buckingham (University of Buckingham), Anh quốc.[/themify_box]

 

Phạm Nguyên Trường dịch
Nguồn: The Morality of Capitalism do Tom G. Palmer chủ biên, nhà xuất bản Jameson Books ấn hành, 2011.

Fansipan — Đi và trưởng thành

4
Featured image: 

 

Tôi vừa chinh phục đỉnh Fansipan cách đây ba tuần, sau tất cả những dự tính, ấp ủ, háo hức, mong chờ một chuyến đi… vào năm sau. Có nghĩa là tôi đã đi sớm hơn dự định. Và cho đến giờ, mọi thứ vẫn như một giấc mơ.

Fanxipan mơ mộng

Cho đến khi đặt chân lên “nóc nhà” đó, Fansipan đối với tôi vẫn luôn là một giấc mơ khó thực hiện (chứ không phải là không thực hiện được). Hãy nhìn những điều mà nó đem lại: Niềm kiêu hãnh, sự tự hào. Kiêu hãnh lắm chứ, tự hào lắm chứ, vì đã vượt qua chính mình để thực hiện ước mơ không chỉ của bản thân mà còn của hàng trăm, hàng triệu con người khác trên thế giới. Rồi những bức ảnh để đời lưu lại khoảnh khắc bản thân đứng giữa mây trời mênh mông, giữa thiên nhiên hùng vĩ tươi đẹp. Mọi thứ đều có cái giá xứng đáng của nó. Phải nỗ lực, cố gắng thế nào người ta mới có thể thành công như vậy.

Chuyến đi của tôi bắt đầu một cách đầy tình cờ và ngẫu hứng. Một ngày trời không đẹp lắm, dưới áp lực của cơ số việc khác nhau, tôi ngồi than thở với đứa bạn rằng “giá như được đứng ở một chỗ nào đó thật cao, hét thật to để xả ra hết mọi thứ thì tốt” – “Thích thì đi leo Fan.” Câu nói bâng quơ của bạn đã đưa tôi đến chuyến đi vào hai tuần ngay sau đó. Càng đến gần ngày xuất phát, tôi càng nhiều thời gian suy nghĩ, mơ mộng về khoảnh khắc đứng trên đỉnh núi, chạm vào chóp kim loại huyền thoại, chạm vào giấc mơ của bản. Tôi đã mường tượng ra, sau khi vượt qua mọi khó khăn nơi núi rừng hoang vu, tôi cùng những người bạn của mình sẽ chụp lại vài bức ảnh kỷ niệm với những nụ cười rạng rỡ nhất, lá cờ Tổ quốc được giương cao nhất có thể. Và tất nhiên, không thể thiếu những bức ảnh đẹp vô cùng về biển mây cuồn cuộn và bầu trời xanh thẳm. Rồi chúng tôi sẽ dành một chút thời gian để ngồi lại, cố gắng gom lấy những hình ảnh biết rằng có thể là những hình ảnh chỉ nhìn thấy một lần duy nhất trong đời, tận hưởng cảm giác được thoát khỏi khói xe bụi bặm, khỏi bon chen xô bồ, tận hưởng sự yên an và nói dăm ba câu triết lý về cuộc sống… Đó sẽ là những khoảnh khắc bình yên lộng lẫy, đầy tự hào trong cuộc đời của chúng tôi.

Ôm trọn giấc mơ đẹp đẽ đó, tôi đi.

Tỉnh mộng

Giấc mộng của tôi tan vỡ một phần khi biết số người sẽ chinh phục Fansipan cùng với mình ngày hôm đó. Chỉ riêng đoàn tôi đã khoảng 30 người. Con số đó còn phải nhân lên vài lần nữa. Điều này có nghĩa là, sẽ không có khoảnh khắc “ta với ta” hay những khoảnh khắc “tận hưởng niềm vui chiến thắng thầm lặng” hay bất cứ thứ gì đại loại như vậy. Nhưng tôi vẫn cố gắng dùng chút hi vọng mà an ủi bản thân rằng: “ Chắc họ chỉ xuất phát cùng mình thôi, chứ thời gian lên đó sẽ không bị trùng nhau. Mà đi như thế này nhỡ có bị làm sao còn có nhiều người giúp đỡ.”

Thêm một mẩu giấc mơ tan vỡ khi tôi được biết porter sẽ không mang nước hay bất cứ đồ đạc gì giúp mình. Nếu muốn họ mang đồ của bạn, bạn phải bỏ tiền ra thuê. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi hiểu được sức nặng của 4 chai nước. Những chai nước khoáng Lavie nửa lít ấy, bình thường cho không chưa chắc tôi đã lấy. Nhưng ở hoàn cảnh phải di chuyển liên tục mà chỉ có 2 chỗ bán nước với số lượng hạn chế và mức giá  đúng giá “trên trời”, thì 4 chai nước còn hơn cả báu vật. Vì vậy sống chết cũng phải giữ lấy nó.

Những mảnh vụn vặt đó không đủ để đạp vỡ lòng quyết tâm của chúng tôi. Sức lực tràn trề, giấc mơ vẫy gọi, chúng tôi khoác balo và bắt đầu bước những bước đầu tiên.

Mọi người thường nói “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”. Bước qua những viên đá đầu tiên, vượt qua những rễ cây đầu tiên, leo lên những con dốc đầu tiên, chúng tôi vẫn nghĩ rằng mọi thứ thật đơn giản và hăm hở bước đi. Chỉ đến khi qua vài con dốc tiếp theo, và khi chứng kiến một vài người phải bỏ cuộc để quay lại, chúng tôi đã cảm nhận rõ sự mệt mỏi đang ập tới. Mọi người liên tục hỏi porter để biết còn bao xa sẽ tới điểm dừng đầu tiên. Các anh poter thì thật thà chất phác, không bao giờ đưa cái gọi là động viên an ủi vào trong câu trả lời. Chúng tôi chỉ biết kêu trời mỗi lần nghe các anh nói.

Trong suốt quá trình di chuyển, chúng tôi liên tục phải uống C, nhấm nháp socola để giữ sức và hồi phục sức lực. Những câu chuyện phiếm, tiếng cười, thậm chí là cả tiếng hú hét như bầy khỉ hoang giữa núi rừng gọi nhau cũng phần nào giúp chúng tôi quên đi mệt mỏi mà tiến về đích. Cho đến khi nhìn thấy điểm dừng chân ở độ cao 2.200m, chúng tôi đứa nào cũng mừng rỡ như điên, lao như tên bắn đáp vào bãi đất, đặt mông xuống và tận hưởng cảm giác được hồi sinh sau hành trình dài mệt mỏi vô cùng tận.

Tuy nhiên, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Chúng tôi chỉ có một chút thời gian để ăn uống và nghỉ ngơi, bởi trời sẽ tối rất nhanh. Bữa trưa đơn giản với thịt gà rang, trứng luộc, cơm nắm, xôi ngũ sắc, dưa chuột và chuối được chúng tôi đánh bay, giải quyết gọn gẽ và nhanh chóng. Ngay sau đó, chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình của mình, với áp lực về thời gian thúc giục phía sau.

Đoạn đường từ 2.200m lên 2.800m thực sự khiến chúng tôi bị sốc. Chúng tôi phải đi qua những đoạn vách đá bị cây chắn ngang, cheo leo hiểm trở. Chỉ cần sơ sảy trượt chân, chuyến đi này sẽ vĩnh viễn thành chuyến đi cuối cùng trong cuộc đời, và tên chúng tôi sẽ được xướng trên báo đài, chúng tôi sẽ trở thành người quá cố nổi tiếng bất đắc dĩ…

May mắn là đã không có bất trắc gì xảy ra. Điểm dừng chân tại 2.800m được chào đón chúng tôi một cách thuận lợi cả về thời gian và sự an toàn. Nhưng những hạt sạn trong chuyến đi cũng bắt đầu từ đây. Vì số phòng ngủ trong nhà có hạn, mọi người bắt đầu đố kỵ, tranh giành, mâu thuẫn lẫn nhau. Sự ồn ào của các phòng trong thời gian ngủ của mọi người cũng đã khiến một số thành viên nổi khùng, gây hấn, dọa nạt đánh nhau. Tuy cuối cùng mọi việc cũng được giải quyết êm xuôi và chúng tôi được ngủ một giấc yên lành đến sáng, nhưng rõ ràng những việc đó đã khiến mọi người thêm phần ức chế, và hình thành bóng đen không đáng có giữa những điều tốt đẹp.

Ở chặng cuối của cuộc hành trình, con đường còn đáng sợ hơn trước gấp nhiều lần. Có hẳn một quả núi để mọi người vượt qua. Ngoảnh đầu nhìn lại, ai cũng khiếp đảm khi nhìn thấy những con người bé xíu đang cố gắng vượt qua đoạn đường đó. Lại có những đoạn dốc thẳng đứng, cách duy nhất để lên là bám vào dây và leo như những nhà leo núi chuyên nghiệp thực thụ. Rồi có những đoạn dốc đất thoai thoải lèn lẫn đất đá, chúng tôi vừa bò vừa lo một hòn đá vui tính nào đó sẽ tìm đúng đầu mình mà đáp xuống. Nhưng sau tất cả những khó khăn đó, cuối cùng chúng tôi cũng lên tới đỉnh.

Cảm giác đầu tiên của tôi là choáng ngợp vì… người quá đông. Phải nói rằng tôi đã thất vọng rất nhiều chút chứ không phải đôi chút. Tôi không hề có cảm giác mình là người chiến thắng khi đứng giữa gần trăm con người đang chen chúc, tranh giành nhau để chụp với cái chóp kim loại huyền thoại, và càng không có được sự yên tĩnh mong mỏi bấy lâu. Phải khó khăn và mất thời gian lắm, tôi mới tìm được vài chỗ vắng người để lưu lại cho mình những tấm ảnh kỷ niệm hiếm hoi.

Hành trình chinh phục đỉnh Fansipan đã giúp tôi tỉnh mộng.

Trưởng thành

Sau những giấc mơ đẹp đẽ và những hòn đá tảng đè bẹp giấc mơ đó, tôi vẫn thấy rằng mình đã thu được khá nhiều điều đáng yêu: Những porter tận tâm, nhiệt tình, luôn theo sát đoàn để chắc chắn rằng không có ai trở thành nhân vật đi lạc thứ hai trên đường chinh phục đỉnh Fansipan; những người bạn vui tính, hài hước, thân thiện từ khắp mọi miền Tổ quốc; anh tour guide vô cùng đẹp trai, nam tính, giỏi giang hiểu biết; phong cảnh thiên nhiên hùng vĩ và biển mây đúng như mong đợi; và vô số những điều nho nhỏ nhặt nhạnh từ chuyến đi…

Nhưng thứ đáng giá hơn cả mà tôi thu được, đó chính là sự TRƯỞNG THÀNH. Sau khi hoàn tất chuyến đi (cả lên và xuống), tôi hiểu rằng chiến thắng không phải là khi ta đứng trên đỉnh, mà là khi đã trải qua tất cả và hoàn thiện điều mình mong mỏi một cách trọn vẹn. Thành công không phải là khi đến đích mà là cả một quá trình với sự nỗ lực không ngừng nghỉ.

Thành công mà tôi có được giúp tôi thay đổi hoàn toàn suy nghĩ, tự tin rằng mình có thể làm được mọi thứ và sẵn sàng đương đầu cho bất kỳ điều gì sắp tới. Chỉ cần cố gắng, tôi sẽ làm được.

Niềm vui không ít, thất vọng cũng nhiều, nhưng đó là một hành trình đáng giá. Và bất cứ cuộc hành trình nào cũng đều đáng giá cả. Cho sự trưởng thành, lớn lên từng ngày của mỗi chúng ta.

Tôi tin như vậy.

Chỉ cần không thẹn với lương tâm là được?

49
Featured image: Elena

 

 

Đọc nhiều bài viết cũng như comment trên các trang mạng, tôi chợt nhận ra một điều, đó là có quá ít người tin vào những điều tốt đẹp. Hầu như tất cả họ được chia làm 2 phía, phía A thì mang trong mình những quan niệm áp đặt chủ quan, Phía B thì mang những quan niệm của sự hoài nghi đối lập. Với tôi cả 2 đều cực đoan như nhau.

Cái gì là tốt, cái gì là xấu thường rất khó phân định, tốt – xấu phụ thuộc hoàn cảnh mà nó sinh ra, những ai hiểu biết thì thấy rằng không có một quy luật bất biến cho những vấn đề đạo đức, nhưng ở mặt nào đó ta phải biết tốt là tốt và xấu là xấu. Không thể vì một hành động tốt tạo ra cái xấu trong vài hoàn cảnh đặt biệt thì phủ nhận hoàn toàn giá trị của nó.

Ngày nay ai ai cũng bảo nhau đạo đức của xã hội bị suy đồi một cách nghiêm trọng, điều đó đúng hay không? Nếu đúng thì vì sao? Hiện tượng này diễn ra vì người ta đã hiểu những giá trị đạo đức một cách lệch lạc, chỉ nhìn được bề ngoài bóng bẩy của nó, chỉ biết ôm cái hình thức làm lẽ sống trong khi nội dung cốt lõi bên trong thì bỏ mất. Nó thể hiện sự ngây thơ trong suy nghĩ, thể hiện sự tham lam ích kỷ được bảo vệ và dung dưỡng bởi sự giả tạo. Vì để có được hình thức thì quá dễ dàng trong khi sống theo nội dung thì đòi hỏi rất nhiều sự hy sinh của cái tôi mỗi người.

Chính thói sống giả tạo đã làm cho giá trị thật sự của điều tốt bị giảm đi một cách nghiêm trọng. Rất nhiều người cùng nhau hô hào “chung tay xây dựng một đất nước Việt Nam giàu đẹp là thể hiện lòng yêu nước” nhưng ta đã thấy gì qua những hành động của họ? không gì cả! Việc họ nói mà không làm khiến cho rất nhiều người trẻ “nhận ra” rằng “lòng yêu nước chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ là sự hô hào để tìm cách lợi dụng ta”. Cũng tương tự như vậy, sự hoài nghi về những giá trị tốt đẹp ngày càng lớn dần khi chỉ thấy chúng qua môi miệng.

Dạo này trên Triết Học Đường Phố có khá nhiều bài viết nhằm đạp đổ mọi quy tắc và luật lệ của con người, họ chê bai những ai giảng giải về sự tốt đẹp, họ gọi những cái đó là giáo điều, là những tư tưởng mà con người nghĩ ra để áp đặt lên họ. Họ muốn tự do và nói rằng ” chỉ cần không thẹn với lương tâm là được!”. Nhưng tôi rất muốn hỏi lương tâm là cái chi chi? Nếu một con người không có sự phân định tốt xấu rõ ràng thì làm gì có cái gọi là lương tâm? Lương tâm đó giờ đây có khác nào cái tôi ích kỷ của mỗi người? Vậy thì những tuyên bố hùng hồn đó phải chăng chỉ là ngụy biện?

Càng viết tôi càng buồn cho nền giáo dục của chúng ta, nền giáo dục này không hề cho ta một sự dẫn dắt cần có, mỗi người muốn đi lên cao phải tự mò mẫm. Không hề có một hệ thống hoàn chỉnh để có thể suy xét thấu đáo những tư tưởng mà ta vô tình lượm lặt ở đâu đó. Nhiều người quơ được vài cuốn của Nietzsche rằng “triết học đã chết” thì họ cũng nghĩ “ừ! triết học đã chết”, trong khi bản thân lại chẳng biết bao nhiêu về triết học cả. Rồi vài người có tư tưởng tự do, đả phá những luật lệ thì lại gắn họ với Krishnamurti.

Rất nhiều người không biết rằng để thật sự hiểu những tư tưởng cao vời đó thì ta cần phải bước lên từng bậc trên con đường tri thức. Nếu ở hiện tại, ta tin những tư tưởng đó một cách mù quáng và làm theo thì lấy đâu ra con đường để mà tiến lên cao hơn nữa? Tự do là không thành kiến chứ không phải là phá bỏ hay xem thường tất cả mọi tư tưởng. Con đường mà những người vĩ đại đi qua đều chỉ có một, đó là tri thức. Kể cả của chính những người phủ định tri thức đó. Để nhận định một tư tưởng là đúng hay sai thì trước tiên điều ta cần phải có là sự hiểu biết.

Giống như câu chuyện về anh chàng bị lừa mua Iphone 6, vấn đề đặt ra là hành động của anh ta có làm nhục quốc thể hay không? Theo tôi là có, đơn giản vì ta có thể nhìn vào hành động của một cá nhân để đánh giá cả một tập thể dù rằng đánh giá đó có thể chưa chính xác. Nhưng qua những bài chỉ trích, cho thấy là nhiều người quá đề cao sĩ diện của dân tộc. Và để phản bác thì người ta lại đi đến một thái cực khác là tầm thường hóa hành động đớn hèn đó.

Nếu bạn là người bị lừa số tiền thì bạn có quỳ xuống lạy lục van xin trả lại? Hành động ấy có đáng xấu hổ và bị chê trách không? Nếu ta không phê phán thì khả năng trong tương lai sẽ còn vô số những hành động tương tự như thế. Chỉ trích hay bao che thì dễ nhưng để có một cái nhìn đúng đắn thì lại rất khó. Và cũng từ câu chuyện trên mà ta nhận được một bài học sâu sắc của những người bạn Singapore.

Cuối bài, tôi chỉ có vài lời khuyên cho các bạn và cho chính tôi: Trước khi phủ định giá trị của một tư tưởng hãy tự hỏi là mình đã hiểu sâu sắc về nó hay chưa? Trước khi tin tưởng hoàn toàn vào một tư tưởng thì hãy tự hỏi có khi nào tư tưởng đó đang vuốt ve cái tôi ích kỷ của mình không? Tư tưởng đó có đang biến ta thành một con người bảo thủ và thành kiến? Và quan trọng nhất, phải luôn nhớ rằng ta bị giới hạn trong chính nền giáo dục dạy ta khôn lớn, vì vậy hãy tìm hiểu thật kỹ trước khi đưa ra một kết luận cuối cùng về những điều mà ta không biết. Đó là sự đòi hỏi của tính đa chiều trong học hỏi và suy nghĩ.

Mắt Đời

Làm một việc tàn nhẫn

33
Featured image: spacenaftalina

Con người, rặt một tuồng hoang tưởng

Người, thực vật, động vật, vi khuẩn, hay các thể loại lúc nhúc nheo nhóc bé tí xíu khác,…cũng đều chỉ là một những siêu vi hạt nhỏ nhoi trong dòng chuyển động chung của năng lượng vũ trụ. Nói trắng ra thì tụi mình không là cái gì hết đó mấy dân chơi Las Vegas (không biết dùng danh xưng nào cho hợp, thấy mấy bạn nhiệt quá nên mình gọi vậy. Mình lơ ngơ đó giờ, nếu mấy bạn không thích thì bỏ qua đừng chấp phí công).

Tụi mình đừng tự cho bản thân cái quyền ảo tưởng sức mạnh nữa. Khi chính bạn còn không biết bạn có sức mạnh hay không (nếu có thì nó ở đâu, làm sao để khai phá nó) thì việc bạn tự hào khi nghĩ mình là con người – giống loài mạnh và thông minh bậc nhất đang thống trị hành tinh này nghe mắc cười lắm. Đã bao giờ bạn nghĩ thứ sức mạnh mà bạn và họ nói đến thực chất chỉ là nguồn năng lượng tự nhiên có sẵn bên trong mỗi cá thể? Nguồn năng lượng tự nhiên mạnh mẽ đó bất kì người nào, con nào, hay cái cây nào cũng đều có hết chứ không riêng biệt ưu ái.

Có thể tụi mình đều là siêu nhân hết trơn luôn đó nhưng không biết cách khai phá và điều khiển năng lượng thì tụi mình chỉ là đám người vô dụng thích hóa trang thành siêu nhân nhưng thậm chí còn không có nổi một bộ đồ siêu nhân tử tế để mặc cho ra dáng. Sẵn tiện, tụi anh hùng Marvel không ai bị phì lũ hết mà tạo hình rất hoàn hảo và siêu việt (chắc mấy bạn hiểu ý mình). Kiểu như tụi mình ảo tưởng, nửa mùa và màu mè dữ thần lắm. Biết đâu tụi mình nhảm tới mức đám động vật, thực vật khoan dung độ lượng chẳng thèm để ý, chấp nhặt làm chi cho mệt. Đâu có gì đáng tự hào mà mấy bạn lại lồng lộn lên đắc ý một cách thái quá cứ như vừa uống xong hai viên GHB trong câu lạc bộ thoát y nóng bỏng tại Las Vegas?

Mình cũng là con người, nhưng mình ghê sợ con người

Nếu chúng ta cùng nhắm mắt lại….mấy bạn có cảm nhận được gì không? Có ngửi được mùi tanh tưởi, có đang nhìn thấy những lời giả dối ứa tràn chảy khỏi khuôn miệng bọn họ, có nghe tiếng khóc ám ảnh vọng ra từ thiên nhiên đại ngàn? Mình không chắc liệu mấy bạn có nghe và thấy được những điều đó, một sự không chắc chắn rất đáng buồn. Bạn có đang ngạt thở? Ý mình là bạn có thực sự hô hấp một cách trọn vẹn nhất? Vấn đề ô nhiễm môi trường cũng góp cơm thổi gạo ở đây nhưng còn thêm nhiều điều khác để nói. Từ lâu mình luôn cảm thấy ngạt thở, một phần do van tim của mình be bé xinh xinh (cái gì nhỏ cũng dễ thương mà đúng hông, nói đúng cho mình vui đi). Nguyên nhân lớn nhất mình không thể hô hấp đầy đủ là do mình phát bệnh với bầu không khí bệnh hoạn này và cũng phát bệnh với sự giả dối của loài người.

Sự dối trá, ích kỉ, xấu xa, đồi bại, tham vọng chiếm hữu, cuồng vọng thao túng thời cuộc,…tất cả các thứ chết tiệt đó được phù phép để trở nên thật đẹp đẽ, được thực thi bởi bạo lực và bằng mọi thủ đoạn.

Sự dơ bẩn hòa quyện lại tạo thành một bầu không khí quánh đặc và sặc sụa mùi hôi thối kinh tởm. Khi trong tâm trí ai đó nhen nhóm khởi phát một ý nghĩ xấu xí, nó được nuôi nấng, tâng tiu chiều chuộng lớn dần lên từng ngày. Đến một lúc tự khắc nó vỡ bục ra lây lan với tốc độ nhanh đến mức không một căn dịch bệnh quái gở nào trên hành tinh này có thể sánh kịp. Điều đáng nói ở đây nạn nhân bị lây lan đầu tiên lại chính là bầu khí quyển của chúng ta (có thể hiểu nghĩa bóng là bầu trời tâm thức). Hàng cơ số những ý nghĩ nhơ nhuốc đan cài làm bầu khí quyển giờ đây không thể gánh chịu nổi sức nặng nữa.

Theo quy luật tự nhiên, các ý nghĩ gớm ghiếc đó bão hòa rồi ngưng tụ lại thành từng mớ bùi nhùi trươn phình và chúng bắt đầu rơi rụng ngược xuống tâm trí của con người. Nhưng lần trở lại này chúng càng dơ bẩn hơn gấp hàng tỉ lần và cứ theo chu trình khép kín như thế, cái nhơ nhuốc đã ăn sâu vào tâm thức nhân loại. Ít nhất chúng đã khiến cho con người phần nào tin rằng đó chính là bản năng.

Con người là loài sinh vật sợ cô đơn bậc nhất, họ sợ bị nỗi cô đơn nuốt chửng khi phải độc bước trên hành trình của đời mình. Họ luôn khao khát có một người bạn đồng hành, một kẻ đồng lõa, bất kì ai. Nếu chiếc kim la bàn tâm thức của một người bị lệch lạc bởi những ý nghĩ xấu xa của họ thì chẳng sao cả đâu. Họ sẽ dùng món quà đầy ưu ái nhưng cũng thật bất công là “ý thức” mà tạo hóa đã ban tặng để tìm mọi cách cố bẻ cong cho bằng được chiếc kim la bàn tâm thức của những kẻ khác. Đám người đó đi cùng một hướng, có cùng những suy nghĩ nhơ nhuốc giống nhau, họ gật gù tán thưởng lẫn nhau và ôm nhau nhảy xuống cái vực thẳm nhơ nhuốc của tâm thức nhân loại.

Mọi thứ xung quanh chúng ta không có gì hoàn toàn là thật vì bằng cách này hay cách khác, sự thật đã bị bóp méo thành một thứ quá xa lạ so với bản thể thuần nguyên ban đầu. Ví dụ đơn giản và gần gũi nhất là những thể chế chính quyền đang phủ chụp toàn bộ hành tinh này. Thoạt đầu mọi người gật gù nghĩ thật là tuyệt khi tất cả công dân trên hành tinh này đều cầm trên tay một “phiếu bảo đảm” về mọi mặt của đời sống. Lầm to rồi, không có gì lý tưởng như vậy đâu mấy cưng ơi. Đó đích thực là những con quỷ cuồng loạn đói khát sẽ hút cạn máu của tụi mình theo vô số cách thức đê hèn nhất được trá hình dưới lớp vỏ bọc nhân đạo ngọt ngào.

Làm sao mấy bạn tưởng tượng ra được điều đó để quyết tâm tìm hiểu sự thật khi mà còn đang bận thụ hưởng sự ban phát trong vòng vây thao túng của bọn họ. Nè, tự nhiên bất thình lình một ngày đẹp trời mình dùng vũ lực hay thủ đoạn đê hèn nào đó cưỡng ép bạn mỗi tuần phải nộp cho mình 10 viên kẹo và mình hứa hẹn với bạn trăng sao đủ điều. Mình bảo vì mình lo lắng, quan tâm bạn nên mình mới lấy 10 viên kẹo của bạn để phục vụ cho nghĩa cử cao đẹp là bảo vệ bạn khỏi nguy cơ chết vì đói, bệnh tật, thế lực xấu, bất công,… Bạn sẽ là một người hạnh phúc, bụng luôn no, cơ thể luôn ấm, có một nơi chốn để đi đi về về.

Nhưng sự thật mình chi ra cho bạn bao nhiêu viên kẹo thì chỉ có cái bao tử của mình mới biết. Giỡn hả dân chơi, làm cái mèo gì huề? Nghĩ cũng lạ, hầu hết chúng ta đều không tự tin vào khả năng tự kiểm soát bản thân nên mới cậy nhờ chính phủ kiểm soát dùm. Tự hạ thấp bản thân và thỏa hiệp với cái gọng kìm thì bây giờ còn than trời trách đất làm chi. Đó chỉ là một ví dụ điển hình nhỏ xíu để thấy sự dối trá dàn trải khắp mọi ngóc ngách trên hành tinh này.

Vũ trụ bao la vô tận ở ngay trong tâm trí bạn. Bạn mới chính là nhà kiến tạo tài ba và vĩ đại nhất chứ không phải ai khác

Mình nghĩ cái số đen như nhọ nồi của mình tính ra cũng còn may mắn. Trong những ngày cùng cực nhất, mình hầu như không còn một chút hy vọng hay động lực. Mình nằm bẹp dí một chỗ ngày này qua ngày khác, chẳng buồn ăn uống hay làm bất cứ điều gì. Ý nghĩ tự sát chưa bao giờ hiện hữu mãnh liệt như vậy, thậm chí mình có thể đặt bàn tay lên sờ nó. Một đêm mình bật khóc, mười chín năm sống trên đời chưa bao giờ mình khóc tức tưởi và quằn quại như lúc đó (hên không có ai quay phim lại đăng lên Youtube). Mình khá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi, giấc ngủ đầu tiên sau ba ngày liên tiếp không chợp mắt. Rồi mình bắt đầu chu du vào giấc mơ.…

Mình đang đứng ngấp nghé sát mép vực thẳm trong tư thế rất dè dặt và không kém phần kì quặc. Cách mình khoảng nửa bàn tay là một vực thẳm sâu ngút phả lên mùi hôi thối nồng nặc khiến mình gần như không thở được. Phía bên trái mình có một người chậm rãi tiến tới mép vực, chân bước thẳng và điểm nhìn của cặp đồng tử quăng vào trong vô định. Anh ta chẳng thèm để ý phía trước là gì và cứ thế bước xuống, chính xác là bước hụt chân rồi rơi lọt thõm xuống cái vực chết tiệt đó với phong thái bất cần không thèm kêu la tiếng nào. Đồng tử mình hơi giãn, mình thầm nghĩ “wor…thật là ngầu!”

Tất nhiên mình không chơi dại như thằng cha đó. Mình đứng ngẩn tò te hồi lâu không hiểu chuyện gì đang xảy ra và mình đứng đó để làm gì. Rồi bất giác sau lưng mình có gì đó chạm vào, mình dám chắc nó không phải là một cá thể, nó như một dòng năng lượng. Phải, cú chạm từ một dòng năng lượng. Cú chạm quá đỗi dịu dàng cho mình cảm giác vô cùng dễ chịu, mình quên mất cái vực thẳm quái đản kia và xoay người lại bước theo phía hơi ấm lan tỏa. Đi được một quãng thì trên đầu mình hiện ra một vùng trời, trông nó dơ bẩn không khác gì phiên bản thứ hai của cái vực ban nãy, mà hình như nó còn bốc mùi hôi nữa. Mình đang chăm chú quan sát thì bỗng vòm trời lóe bừng lên một tia sáng bé tí hin, tia sáng lấp ló ẩn hiện sau mớ bùi nhùi ghê rợn. Mình cứ mải mê chạy đuổi theo tia sáng nhỏ như đầu kim đó tới khi tỉnh giấc vào trưa ngày hôm sau….

Có cảm tưởng mọi thứ đã được sắp xếp để mình nằm đây, ngay khoảnh khắc hiện tại này, nghĩ về một điểm sáng êm dịu ló rạng trong tâm trí. Và nhận ra tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ ánh sáng. Cái nhận thức rõ mồn một về những cú chạm mơ hồ trong sâu thẳm từ rất lâu trước. Thứ ánh sáng dịu dàng, chan chứa nhưng mãnh liệt và tàn nhẫn đến độ không chút ngần ngại phá nát tan vòm trời u minh đang nhuốm màu vô vọng. Kết thúc để tái kiến tạo.

Vũ trụ thực sự nằm ở trong đầu chúng ta

Hãy nói với bản thân rằng bạn là nhà kiến tạo vĩ đại nhất và bắt tay vào làm một việc vô cùng tàn nhẫn – kết thúc để tái kiến tạo vũ trụ của chính bạn. Mọi thứ đều có thể, hãy bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt nhất. Ví dụ như bớt ăn lại, dù năng lượng trong cơ thể bạn có uyển chuyển như một vũ công Ballet tài ba thì bạn cũng không thể nào khỏe mạnh và đi đứng uyển chuyển trong cái cơ thể kích cỡ XXXXL. Mình không có ý đả kích ai, mình mong các bạn thật khỏe mạnh để luôn giữ được tâm trí sáng suốt mà đi đúng hướng. Và nên nghĩ kĩ trước khi ăn vì bạn đang ăn sinh mạng của những loài khác để tồn tại, đừng bao giờ bỏ mứa khi ăn và giết chóc khi không thực sự đói. Quy luật của tự nhiên: “Không bao giờ giết chóc khi không thực sự đói.” Nhớ nha.

Cảm ơn mọi người đã dành thời gian quý báu để đọc những dòng chữ lan man này. Rất vui nếu ngày mai bạn ăn ít lại, nghĩ kĩ trước khi ăn, không lấy nhiều thức ăn hơn nhu cầu để bỏ mứa, ngủ thật sâu, không thỏa hiệp với bất kì chiếc gọng kìm nào, tìm hiểu những điều chưa từng biết, suy nghĩ xa rộng,…Hẹn gặp bạn ở đó, bãi cỏ xanh mượt có mấy con cào cào nhảy lóc chóc (chứ không phải ở một câu lạc bộ thoát y để “quậy” banh nhà lồng khi vừa nốc xong GHB, cocaine hay những thứ chất nguy hiểm làm hưng phấn tức thời và gây nghiện hoặc bất kì nơi nào đại loại). Ai mà cấm dân chơi trở thành một nhà kiến tạo kiệt xuất? Cùng tái kiến tạo nên những điều tốt đẹp hơn, bằng một thần thái chơi bời nhất!

 

Lục Lạc