27 C
Nha Trang
Thứ năm, 7 Tháng mười một, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 168

Tác phẩm Xác Phàm (Nguyễn Đình Tú) – Bản cáo trạng cho những nhà viết Sử

8

 

Khi bắt đầu lật những trang sách đầu tiên, tôi nghĩ rằng đây là lời bênh vực, hoặc là bản án cho những người thuộc giới tính thứ ba – người đồng tính. Nhưng tôi đã nhầm, hoàn toàn nhầm và có lẽ nhiều độc giả cũng nhầm như tôi, nói đúng hơn là chúng ta đã bị tác giả lừa, bị gài bẫy. Vì chẳng có ai là người đồng tính trong Xác phàm cả. Tác phẩm là bản hùng ca đầy đau thương và bi tráng của dân tộc, là những trang sử hào hùng đã bị trôi vào quên lãng. Nói thẳng ra là chúng ta đã cố tình đào huyệt vùi chôn nó. Nói thẳng ra là chúng ta có tội. Và ở đó nhà văn Nguyễn Đình Tú là vị thám tử, người mạnh dạn vạch trần cái tội của chúng ta, của các nhà chức trách, nhà viết sử.

Trước khi đi vào nội dung của tác phẩm tôi xin mạn phép được hỏi rằng: Tại sao các nhà chức trách, các nhà viết sử lại dấu ẻm, cắt xén, vo tròn bóp méo sự kiện này. Tại sao không trả lại cho lịch sử sự thật của chính nó. Lịch sử có tội gì, hay là tội của những người dựng lại nó, những người đã đào huyệt chôn cất nó. Cố tình bưng bít, lèo lái “sự thật” nhằm mục đích vùi chôn những chiến công oanh liệt và những đau thương tàn khốc của cha ông để nuôi dưỡng mối quan hệ viễn vông “bốn tốt mười sáu vàng”. Nói vậy có nặng quá không thưa các anh, các chị, thưa những nhà viết sử? Cho tôi xin lỗi vì bản tính tôi vốn là người thực tế, tôn trọng sự thật.

Đầu tiên tôi ấn tượng về hai cái tên của hai nhân vật chính trong tác phẩm đó là Việt và Nam (Việt-Nam). Theo quan điểm của tôi, Nguyễn Đình Tú đã dùng nghệ thuật châm biếm khi đặt tên cái Xác phàm là Nam, người quan sát và lắng nghe Xác phàm là Việt. Phải chăng một phần lịch sử Việt Nam đã “được ghi lại” cũng là Xác Phàm, là thứ ẩm ương, dỡ tương dỡ ớt. Là kiểu tư duy theo lối Chuyện cổ tích. “Thạch Sanh, cô Tấm, thằng Bờm, chính diện” – phe mình, thì cái gì cũng phải tốt, bênh vực chằm chặp, bất kể đúng sai. “Lý Thông, con Cám, phú ông, phản diện” – phe nó, thì cái gì cũng phải xấu, xuyên tạc đủ điều, bất kể đúng sai.

Tôi không phải là người đọc sử nhiều, lại càng không phải là một học giả. Nhưng qua tác phẩm Đỉnh cao chói lọi của Dương Thu Hương, Bên thắng cuộc của Huy Đức, Đèn cù của Trần Đỉnh và bây giờ là Xác phàm của Nguyễn Đình Tú. Nhiều khi tôi muốn nói lời cảm ơn nếu như Lịch sử Việt Nam không phải do những người Vệt ghi lại.

Nguyễn Đình Tú đã xây dựng một nhân vật “lưỡng tính” bằng cái tên Xác phàm để kể về những tội ác và mất mát của chiến tranh biên giới mùa xuân 1979. Đan xen giữa hiện thực và tâm linh. Tác giả mượn hồn của những liệt sĩ trong cuộc chiến ấy trú ngụ ở người Nam – Xác phàm để kể lại diễn biến mười bảy ngày khốc hại, ác liệt, tang thương đã cướp đi sinh mạng sáu vạn người con của đất nước. Những linh hồn oan khuất đã không được ghi công tưởng nhớ mà bị lãng quên theo dòng lịch sử.

Nhào trộn với tiếng súng, tiếng đạn, tiếng bom mìn pháo nổ, tiếng la hét chết chóc là tiếng nhạc Trịnh du dương ru Nam trong phòng mổ. Trong cơn mê sảng ấy, những thước phim sinh động về cuộc chiến lần lượt được dựng lên và tái hiện qua lời kể của Nam. Cao trào, hồi hộp và cuốn hút như chính chúng ta đang tận mắt chứng kiến trận đánh, như chính mình đang lăn lộn trong vòng vây khói lửa. Một cách kể chuyện về chiến tranh vô cùng hấp dẫn của Nguyễn Đình Tú mà tôi chưa từng gặp ở bất kỳ một tác phẩm nào.

Qua những “thước phim” âm ảnh ấy. Những nhân vật Bố anh, Bố em, bác Hoàng, anh nuôi “mũ bông”, cô gái áo thiên thanh, Cu lõi lần lượt xuất hiện. Họ đại diện cho hàng vạn những chiến sĩ cảm tử theo vận mệnh Tổ quốc. Rồi đến Mẹ anh và mẹ em – và bao nhiêu bà mẹ khác nữa. Những mảnh đời đơn độc nuôi con và dài cổ ngóng trông người về từ tiền tuyến. Nhưng thứ duy nhất họ nhận được từ nỗi niềm trông đợi là tờ giấy báo tử và “danh hiệu” vợ liệt sĩ, bà mẹ Việt Nam anh hùng. Những người con đã kiên cường, oanh liệt đã ngã xuống, mãi nằm lại với núi rừng, với pháo đài, đồi tả, đồi hữu…cho sự nghiệp vệ quốc của dân tộc. Những mất mát không gì bù đắp nỗi.

“Bố Anh không muốn bất kỳ ai phải nhìn thấy người chết nữa. Đặt khẩu súng ngắn vào nơi phần ngực của chính trị viên, bọc kỹ lại tấm dù hoa, sau đó Bố Anh cởi chiếc áo bông trên người ra, quấn thêm một lớp bên ngoài cái xác. Sau đó Bố Anh đặt xác chính trị viên vào ngách sâu nhất của vách núi. Trước hơn chục chiến sĩ đang hắt ra những ánh nhìn rỏ máu, Bố Anh đứng nghiêm làm động tác đưa tay chào chính trị viên rồi nói như khấn rằng: “Tình hình này không thể chôn cất anh được. Anh hãy nằm yên nghỉ ở đây. Qua cơn động loạn này, chúng tôi sẽ đưa anh về.” Nhưng những người ngồi nhìn cái xác ấy và cả người nói ra câu này cũng vĩnh viễn nằm lại ở nơi đây và chẳng ai còn được trở về nữa.

Là thế hệ đi sau, là người may mắn được sống trong hoà bình và độc lập. Tôi chẳng mấy quan tâm ngày 27/7 hàng năm là ngày gì. Tôi cũng chưa một lần thắp nén hương cho những linh hồn liệt sĩ, (tôi tin nhiều người trẻ cũng như tôi). Nhưng khi đọc Xác phàm, được xem những “thước phim” quay chậm qua lời kể của Nguyễn Đình Tú. Được nhìn thấy máu đổ, chết chóc, được cảm nhận nỗi đau, thiệt thòi của những đứa con, người vợ, tôi tự hỏi rằng: những gương mặt ta gặp hàng ngày, những ngôi nhà, góc phố, hàng cây, mỗi ngôi làng hay thậm chí một tiếng chuông chùa trong đêm sẽ như thế nào, sẽ ra sao, nếu như không có những người con ấy ngã xuống?

Tuy không phải cầm súng ra chiến trường nhưng tôi cho rằng nhà văn Nguyễn Đình Tú xứng đáng được gọi là người Chiến sĩ anh dũng khi đã mạnh dạn và dành nhiều tâm huyết đi khai quật, khảo cứu lịch sử để “dựng lại” Xác phàm. Anh là người “chiến sĩ tiên phong” thay thế vai trò của các sử gia nói lên sự thật đã bị bưng bít, cắt xén suốt mấy chục năm qua. Và theo tôi, điều quan trọng nhất mà tác giả muốn gửi gắm qua tác phẩm này đã được đúc kết ở câu trả lời đầy tự tin và rành rọt của Nam ở vòng thi vấn – đáp trong kỳ thi học sinh giỏi tỉnh môn lịch sử:

“Nam trả lời rằng, có tất cả muời một cuộc xâm lăng từ bên kia Quốc môn chứ không phải mười cuộc… Quân Khợ đã phải mất mười bảy ngày để tiến qua đoạn đường dài mười bảy ki lô mét. Để tiến được mỗi ngày một ki lô mét như thế, quân Khợ đã phải mất mười một nghìn chiến binh, bị bắn cháy tám mươi hai xe tăng, bốn mươi hai xe quân sự, bị phá huỷ gần một trăm khẩu pháo cối và nhiều phương tiện chiến tranh khác… Trong mười một lần tiến công qua Quốc Môn, cuộc tiến công xâm lược của giặc Khợ là chậm chạp nhất… Trước câu trả lời không có trong đáp án này, những thầy giáo giỏi nhất về lịch sử của tỉnh phải hội ý lại và trao hai giải nhất cho kỳ thi học sinh giỏi môn Sử năm ấy.”

Qua đáp án này tác giả đã ngầm gửi đến những nhà chức trách, những người viết sử một câu hỏi rằng: tại sao một sự kiện lịch sử đầy oai hùng và bi tráng như vậy lại không được ghi lại trong sử sách? Ngay đến những thầy giáo giỏi nhất về môn sử cũng mù mờ về nó. Và chỉ được trả lời bởi những linh hồn liệt sĩ trú ngụ trong Xác phàm.

Cuối cùng, nếu cho phép tôi được nói điều gì qua tác phẩm này thì tôi sẻ QUỲ XUỐNG và nói với từng người một hoặc đứng thẳng dậy quát to vào mặt những nhà viết sử mà nói rằng: Các vị được hưởng lộc Nước để làm “chính Sử”, thì nên khai quật Lịch sử để trả lại tính KHOA HỌC, KHÁCH QUAN, SINH ĐỘNG cho chính nó – vốn là một thuộc tính quan trọng bậc nhất của Lịch sử. Xin đừng nhìn Lịch sử bằng tư duy truyện cổ tích, tệ hại hơn nữa là nhìn Lịch Sử trên quan điểm chính trị, vo tròn bóp méo, tô hồng, bôi đen, bẻ cong ngòi bút… dưới áp lực của cường quyền.

Nhân tiện qua tác phẩm Xác phàm, cho tôi mạn phép được hỏi khi nào thì các nhà viết Sử Việt Nam dám công khai sự thật về những chiến công, mất mát, đau thương thảm khốc của mùa xuân năm 1979? Khi nào các vị dám sỉ soi, moi móc kẻ gây tội ác trong cuộc chiến ấy như cách các vị nói về quân Pháp, quân Mỹ? Hay các vị còn coi đó là đề tài cấm kỵ, nhạy cảm. Hay ngòi bút của quý vị đã trót bị cắm vào cái cán “lập trường giai cấp”, lập trường địch – ta, tự biến mình thành những tay bồi sử, “Sử nô”. Tôi xin lỗi vì đã ko thể viết nhẹ nhàng hơn, vì tôi muốn biết sự thật, muốn con cháu và nhiều thế hệ mai sau cũng biết sự thật. Tôi thành thật xin lỗi những nhà viết Sử và những nhà Chính khách.

P/s: Có lẽ nhà văn Nguyễn Đình Tú sẽ thất vọng khi đọc bài viết này của tôi. Vì đây chẳng phải là bài Review sách mà đúng hơn là tôi đã mượn “Xác phàm” để viết một bản cáo trạng dành cho những nhà viết sử và chính khách Việt Nam.

 

Nguyễn Văn Thương

Tất cả chúng ta đều đang bị đầu độc

168
Featured Image: Biro Bloke

 

Đầu độc từ nguồn thực phẩm

Không có gì để bàn cãi ở khía cạnh này, chúng ta đang ăn chất độc, uống chất độc mỗi ngày: rau cỏ phun thuốc dư lượng, thịt động vật bị bơm thuốc tăng trọng, hóa chất bảo quản, thực phẩm biến đổi Gien, trái cây ngâm thuốc nhanh chín, tươi lâu, cafe hóa chất, đồ ăn lề đường cũng hóa chất. Vâng, mọi thứ chúng ta ăn uống mỗi ngày đều có hóa chất độc hại cả, dù to dù nhỏ, dù nhiều hay ít.

Và tệ hơn, mọi đồ vật chúng ta sử dụng cũng luôn có chứa một loại hóa chất nào đấy, chất làm mềm, chất tạo hương thơm, chất giữ màu… Gần như không có một loại vật dụng nào được làm ra mà không có ít nhất một vài loại hóa chất. Chúng ta có thể kiểm soát từng chất là vô hại đối với cơ thể khi sử dụng nhưng chúng ta không thể kiếm soát được nếu chúng kết hợp hay phản ứng với nhau tạo ra những chất mới. (xem thêm video Story of Stuff để biết thêm điều này).

Không sao, phần lớn mọi người đều quen với điều này và nghĩ không ảnh hưởng gì to lớn lắm đến họ nên không sao cả. Dù cho đó là lý do ngày nay tỷ lệ bệnh nhân mắc các loại ung thư cao đến kỷ lục nhưng cứ không phải mình bị thì chưa sao, chưa bận tâm.

Nhưng nếu như đầu độc cơ thể chỉ mang lại tác hại một phần thì có những loại chất độc khác ảnh hưởng bội phần tới chúng ta, tới cuộc sống mỗi người, tới sự phát triển của đất nước và xã hội. Một loại đầu độc cực kỳ nguy hiểm và nhất định phải bị lên án, bị tẩy chay.

Đó là sự đầu độc về tâm trí

Đầu độc kiến thức

Giáo dục là một trong những việc tối quan trọng của mọi quốc gia, giáo dục giúp tạo nên những thế hệ tuổi trẻ hiểu biết và sáng tạo để xây dựng đất nước, đóng góp cho đời. Chính vì thế kiến thức trong giáo dục như là dưỡng chất quan trọng nhất để nuôi dưỡng những mầm cây. Nhưng nhìn lại nền giáo dục của chúng ta, nhìn lại những kiến thức mà ta đã dạy thì hình như nó không ý nghĩa gì với sự phát triển của mầm cây bao nhiêu cả, nếu không muốn nói là độc hại khôn lường. Kiến thức lỗi thời là một sự thiệt thòi nhưng kiến thức sai lệch lại hoàn toàn là thứ vô cùng nguy hại.

Hãy nhìn lại truyện Tấm Cám – câu chuyện cổ tích được chúng ta lan truyền qua bao thế hệ, dạy cho bao lớp trẻ em ngây thơ trong trắng. Trên thế giới này có câu chuyện nào ly kỳ, hấp dẫn và kinh dị đến thế không? Chúng ta được dạy rằng Cám là đứa ác độc còn Tấm thì thật đáng thương, thật dịu hiền và ai cũng mong con cái mình được trở thành cô Tấm: xinh đẹp – hiền lành – chịu thương chịu khó – nhẫn nhục.

Ôi trời, Tấm hiền lành ư? Tấm dịu dàng thật sao? Hãy nhìn lại đi. Cô Tấm trong câu chuyện của chúng ta là hiện thân của cái ác, của sự tàn độc, thù hằn và tàn nhẫn mới đúng. Đó là một câu chuyện bi thương đẫm máu, ca ngợi hận thù, ghen ghét, đố kỵ, đầy những tình tiết man rợ và ác độc vô cùng. Có câu chuyện cổ tích nào trên thế giới mà nhân vật nữ chính hiền lành nhu mì lại hết lần này đến lần khác muốn trả thù, muốn hại người bằng những phương pháp thâm độc đến mức ghê rợn như thế: “Lấy tranh chồng chị, chị khoét mắt ra.” Đỉnh điểm là xui Cám tắm bằng nước sôi để được trắng da như mình, rồi khi Cám chết thì lấy xác chặt ra ướp làm mắm gửi cho mẹ nó ăn, vâng là chặt ra làm mắm. Đó chẳng phải chính là đỉnh cao của sự man rợ và tàn nhẫn sao?

Tại sao lại có kiểu người ác độc như vậy được đưa vào truyện cổ tích truyền cho muôn thế hệ mà vẫn tự hào và mong mỏi? Nếu như những hành động của Cám là ác một phần thì rõ ràng Tấm còn ác gấp nhiều lần hơn thế. Vậy mà chúng ta vẫn ca tụng cô ấy ư? Trẻ con có nhất thiết phải học về sự ghen tỵ, đố kỵ, hận thù như thế? Có đáng không?

Rồi một kênh truyền hình lớn như VTV mới đây trong chương trình “Đấu trường sinh tử” sao lại có thể tuyên truyền với đại chúng kiến thức rằng con đỉa khi đốt cháy và nghiền nát thành cám rồi vẫn có thể hồi sinh? Trong khi điều này không phải là sự thật, là phản khoa học, chỉ là một tin rác được lan truyền trên mạng xã hội.

Rồi thì những loại kiến thức như đất nước ta rừng vàng biển bạc, nhân dân ta chăm chỉ cần cù, chúng ta luôn xuất khẩu gạo hàng đầu, tiêu điều hạng hai, cafe hạng ba vân vân. Những thông tin kiến thức này đã quá thể lạc hậu, lỗi thời và thậm chí quá cách xa sự thật mà sao vẫn cứ dùng để dạy hoài. Tại sao người ta không dạy những kiến thức hiện đại, rằng Việt Nam là một trong những nước nghèo nàn lạc hậu sống mãi ở thế kỷ 19, rằng tài nguyên của chúng ta đã cạn kiệt rồi, rằng điều quan trọng không phải là xuất khẩu được bao nhiêu nhưng là người dân có đủ gạo để ăn chưa?

Rằng thực trạng chúng ta bị tồn dư thạc sĩ tiến sĩ nhiều nhất thế giới, những người cầm bằng xanh đỏ không thể làm được con ốc con vít cho đời. Tại sao cứ chỉ bắt bao lớp trẻ học và tự hào về những ánh hào quang mốc meo của quá khứ, ép chúng phải tư duy giống nhau, phải có cùng một người bà, một người cô, một kiểu sinh hoạt gia đình trong các bài làm văn. Bắt chúng phải sợ lỗi sai, bắt chúng tin rằng bản thân chúng được đánh giá bằng những con số? Đó chính là một sự đầu độc, và đầu độc bằng giáo dục có lẽ là loại đầu độc tệ hại, gây hậu quả ngiêm trọng và tàn ác nhất.

Đầu độc thông tin

Xã hội hiện tại, chúng ta không chỉ tiêu thụ cơm nước mỗi ngày mà thật ra chúng ta tiêu thụ thông tin còn nhiều hơn. Thông tin chính là loại lương thực nuôi dưỡng trí óc và tâm trí mỗi người nhiều nhất. Thông tin đến từ mọi nguồn, từ ngoài đời thực vào mạng ảo, từ người lạ tới người quen, và kênh quan trọng nhất, kênh truyền thông là kênh mang lại nhiều thông tin nhất cho mọi người. Nhưng hãy nhìn lại cách truyền thông đang làm với thông tin, chúng ta sẽ nhận thấy mình đang bị đầu độc nhiều đến thế nào. Những thông tin sai lệch không được kiểm chứng, những tin rác, tin giật gân, tin sốc, tin động trời, tin hé lộ, tin bật mí….

Mọi loại tin truyền thông mang lại, đều đầu độc chúng ta theo cách nào đó. Nó khiến chúng ta quên đi những mối nguy to lớn quan trọng trước mắt mà tập trung vào những gì chúng muốn: hàng hóa, sản phẩm, trào lưu, ngoại hình, người nổi tiếng, phim ảnh… Những thứ này không hề mang lại điều bổ ích gì cho cuộc sống của chúng ta cả. Vậy mà chúng ta vẫn quan tâm. Truyền thông thật tài giỏi, nó tài giỏi dựa vào sự dễ dãi của độc giả, sự ngu ngốc và háu đói tin tức giật gân của mọi người.

Mới đây tôi đã làm một sự thống kê nhỏ xem tuổi trẻ của chúng ta hiện nay đang quan tâm tới vấn đề gì trong cuộc sống bằng cách liệt kê các tin đăng trên một website nổi tiếng dành cho giới trẻ.

Và đây là kết quả:

* Ngày 24/11
– bao nhiêu tiền lì xì bưng tráp cho cô dâu nổi tiếng
– sao kia mặc hở đẹp hay xấu
– 2 chàng trai TQ giảm cân thành hotboy
– 1 cậu bé có cái tên lạ
– bóc mác những bộ cánh lộng lẫy
– thảm đỏ đầy sao hàn sao thổ
– chuyện cái thảm chùi chân kết bằng hoa của đám cưới một ng nổi tiếng
– chuyện ai đó phớt lờ sự quan tâm của ai đó (tên Hàn không đọc được)
….
* Ngày 25/11
– loạt ảnh của cô bé 6 tuổi
– “giật mình” 10x xưng hô vợ chồng, kể chuyện yêu nhau trên fb
– mỹ nhân Việt người thon gọn, kẻ phát phì
– Thật hư câu chuyện trả tiền bê tráp bèo bọt
– Nong poy giữa sao hàn
– Victoria’s Secret ngày xưa
– áo dài Miss World nhái Burberry
– Hari Won bất ngờ lôi cuốn vs vẻ gợi cảm
– Hari Won (lại HW) những bí mật riêng tư khó tin
– những loại mụn k nên nặn
– Elsa sẽ yêu vệ thần Rise?
– Một bảo mẫu ở Uganda nào đó bạo hành trẻ
– tâm thư H.H gửi cho con

* Ngày 27/11

  • 5 cựu hot-girl làm mẹ vẫn xinh ngất ngây
  • Cô dâu Y.P xinh đẹp bên chú rể L.T
  • Mỹ nhân nào sẽ tiếp quản danh hiệu ngọc nữ
  • Khi cậu ấm cô chiêu làm mẫu thời trang

Thôi copy mục tin hot trong ngày luôn cho nhanh

  • Nghi vấn Chanyeol lộ ảnh mặc áo chíp của phụ nữ
  • Top phim Hàn lãng mạn nhất mọi thời đại
  • 9 nhan sắc truyền kỳ nổi tiếng của các trường đại học Trung Hoa
  • 5 cách mix-match cực xinh với denim
  • Thực hư việc uống nước đun sôi để nguội
  • Nhận biết 4 căn bệnh ung thư phổ biến
  • Park Shin Hye nào vừa khóc vừa tỏ tình với bác nuôi

….

Xin lỗi vì nói ra điều này nhưng thật đáng thất vọng quá, đó là tất cả những gì tuổi trẻ – lứa tuổi tràn đầy năng lượng, nhiệt huyết và thời gian – quan tâm sao? Tất nhiên không phải là tất cả, rằng ngoài kia còn biết bao người đang đọc sách, đang nghiên cứu khoa học, công nông nghiệp, đang cố trồng cây hoa nuôi con cá, đang làm những công tác từ thiện, nhưng hình như số đó không nhiều. Phần còn lại của giới trẻ quan tâm những điều này nhất sao? Đâu rồi những kế hoạch cho cuộc đời, những giá trị của thời gian, những ý tưởng sáng tạo, những thành tựu của tuổi trẻ, những góc nhìn, chính sự? Đâu rồi những kiến thức bổ ích, những thông tin quan trọng về đất nước, về thế giới, về con người?

Đó chỉ là một ví dụ nhỏ, nhưng bạn đã thấy chưa, cái cách mà truyền thông lái mọi người theo những thứ tầm thường, những tin tức vớ vẩn. Trong khi tuổi trẻ thế giới sục sôi với những phong trào chính trị, với những phát kiến phát minh, với những chuyến đi trải nghiệm khắp thế giới thì tuổi trẻ Việt Nam lại đang bị ru trong những giai điệu bài hát ngọt ngào nước bạn, những bộ phim ướt át hay những trò game thú vị quên ngày tháng, bị cuốn vào những bộ cánh đẹp đẽ, những phát ngôn gây sốc, những con người nổi tiếng… Nếu như truyền thông làm việc mà nó cần phải làm, phải có trách nhiệm, đó là lan truyền thông tin, là những tin tức giá trị, những kiến thức về cuộc sống thì nhất định thế hệ trẻ nghiện tin tức của chúng ta sẽ thật đáng tự hào. Sẽ không còn những thống kê “nhói đau” kiểu này nữa:

  1. Có 45/45 em đi học bằng xe đạp. Trong đó: Có 3 em phân biệt được líp và đĩa, có 10 em phân biệt được săm và lốp. Và không có em nào biết sửa xe.
  2. Có 41/45 em, thường đi qua sông suối. Trong đó, chỉ có 4 em biết bơi, kiểu bơi “chó ngoi nước lụt”. Số còn lại, chỉ biết lặn, kiểu lặn “xuống nước, ba ngày sau mới nổi”.
  3. Có 45/45 em thường xuyên ăn cơm. Trong đó chỉ có 15 em biết nấu cơm, nhưng trong 15 em biết nấu thì chỉ có 5 em thường xuyên nấu cơm cho gia đình. Có 17/45 em thỉnh thoảng có rửa bát.
  4. Có 45/45 em nhớ sinh nhật của 3 người bạn thân trở lên. Trong đó, chỉ có 4 em là nhớ ngày sinh của bố mẹ mình.
  5. Có 45/45 em đọc sách, (nhưng là đọc các sách giáo khoa). Trong đó có 5 em có đọc sách truyện, nhưng lại bị bố mẹ cấm đoán, phải đọc lén. Có 2 em đã đăng kí mượn sách thường xuyên tại tủ sách miễn phí của thầy Trợ, nhưng sau khi bị bố mẹ phát hiện, lại xin thôi.
  6. Có 45/45 em thường xuyên đi học thêm. Có 45/45 em có khả năng vào ĐH và 45/45 em mong muốn trở thành cán bộ nhà nước.”

Vâng, rõ ràng chúng tôi không muốn có một thế hệ cán bộ nhà nước như các em, những người không bao giờ đọc sách, không biết giúp đỡ gia đình, không trải nghiệm, chỉ biết ngồi ăn sẵn như những con thú cưng nuôi trong lồng kiếng như thế. Và tất nhiên, không trách các em được, có trách thì nên trách nền giáo dục đầu độc và một mạng lười truyền thông khổng lồ đã đầu độc các em, như đã đầu độc bao lớp người Việt.

Đầu độc tư tưởng

Chúng ta còn bị đầu độc bằng những tin vui khủng khiếp, rằng là nước hạnh phúc thứ ba thế giới, mặc cho mọi khía cạnh về đời sống, kinh tế, xã hội, hạ tầng, giao thông vận tải, giáo dục, y tế đều gần như thuộc top những nước tồi tệ nhất.

Chúng ta bị đầu độc rằng truyền thống ngàn năm văn hiến thật tốt đẹp, những nét văn hóa chợ cóc, văn hóa xe máy, văn hóa lúa nước, văn hóa làng xã… những thứ này đều là văn hóa và đã là văn hóa thì thật tốt đẹp, cần phải bảo tồn.

Chúng ta được đầu độc rằng kinh tế đang phát triển, GDP vẫn tăng đều mặc cho nợ công sắp vỡ tới nơi, mặc cho cách tính GDP chẳng giống một ai trên thế giới cả. Ai đó đã nói, cách tính GDP của chúng ta là lấy tổng chia cho đầu người để ra con số, kiểu như một người chỉ ăn rau, môt người được ăn con gà, nhưng khi chia đều thì ai cũng được ăn cả rau và gà cả, thật tốt đẹp làm sao.

Chúng ta được đầu độc rằng chi tiêu và mua sắm là việc tối quan trọng, rằng ngoại hình và vật phẩm xa sỉ là thứ sẽ làm nên con người chúng ta.

Chúng ta được đầu độc rằng mối quan hệ Việt Nam và thế giới thật tốt đẹp, chúng ta luôn được yêu thương, luôn được tôn trọng và ai khi nghe đến tên Việt Nam cũng vỡ òa kính nể. Sự thật thì bạn hãy hỏi những người hay đi ra nước ngoài sẽ rõ.

Chúng ta được đầu độc rằng Việt Nam giàu có với cơ sở hạ tầng đang được cải thiện chóng mặt, những công trình ngìn tỉ mọc như nấm, nhà văn hóa trăm tỉ, trụ sở phường xã tỉnh lị ủy ban nghìn tỉ, đến cầu cống thậm chí cái nhà vệ sinh cũng phải vài tỉ thì biết Việt Nam mình đang phát triển khủng khiếp thế nào. Đến ông tổng thanh tra luôn than nghèo kể khổ còn có vài ba cái biệt thự bỏ hoang không ai thèm ở, mà dám nói Việt Nam nghèo sao?

Vâng, tất cả chúng ta, ít hay nhiều, đều đang bị đầu độc…

Câu hỏi đặt ra là, chúng ta chấp nhận để bản thân mình chịu cảnh này tới khi nào?

 

Phi Tuyết

Ua ua

66
Featured Image: Jeff League

Tôi đứng đó, nhìn lên cái cột đèn có 4 bóng màu trắng trước sân huyện ủy, con quạ đang đứng trên đó. Cặp vuốt của nó quắp chặt trên cái bóng đèn cao nhất, đầu nó ngó nghiêng. Tôi cũng quay đầu theo hướng nhìn của nó, bất chợt, nó kêu lên mấy tiếng “Ua ua” rồi sải đôi cánh mang một màu u ám bay vào lùm cây. Tôi nhìn theo đường bay của nó, một đường cong hoàn hảo như một đôi cánh bay được điều khiển bởi một phi công tài năng. Trên tay tôi là một tập báo cáo, tôi vừa đi về cơ quan, vừa lật giở xem các số liệu nhưng trong đầu chỉ chứa đầy hình ảnh của con quạ.

Tôi không biết con quạ đến từ đâu, nhưng từ khi tôi vào làm ở đài truyền thanh huyện, con quạ đã ở đây, trên bầu trời trung tâm của cái thị trấn tí hin này. Mỗi buổi chiều, trước khi tôi đọc chương trình, nó đã đậu ở cột phát sóng, kêu lên những âm thanh nghe não nề như những lời sấm truyền của một bà thầy bói tiên tri về ngày tận thế. Trong khi tôi vào phòng thu, chỉnh giọng, đọc rõ ràng các chuyên mục như “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”, đọc những tin lấy từ báo cáo thành tích như vốn vay ủy thác của hội nông dân là bao nhiêu tỉ, hội phụ nữ xã nào làm đường, hiến đất, đoàn thanh niên xây được mấy hố đựng rác, gương người tốt việc tốt, thì bên ngoài, nó vẫn cất cao những giai điệu Ua ua thần bí, ngay dưới cái loa to ùng oàng mà sau đó vài tiếng đồng hồ, giọng tôi sẽ phát ra.

Ai cũng nói, công việc của tôi không dễ dàng, nên phải thử việc không lương, phải thử lâu dài mới được. Trưởng đài nói: “Ồ, phải xem phản ứng của ban lãnh đạo, mấy ông bên huyện ủy, ủy ban, và phản hồi của nhân dân về giọng đọc của cháu.” Chú phó đài thì nhẹ nhàng hơn: “Cháu phải đọc chậm, ngắt câu cho đúng.” Cô kỹ thuật viên còn cho biết thêm: “Có mấy cái loa để ngay cột điện nhà người ta, đọc không ra hồn người ta lại phản ánh, mệt lắm.” Tôi tiếp thu, ngày nào cũng đọc đi đọc lại, chỉnh sửa. Những buổi chiều, tôi có chút đố kỵ với con quạ, cái tiếng kêu Ua ua đó vẫn ồn ào cả khu trung tâm thị trấn này, nhưng có ai nhắc nhở nó phải Ua ua thế nào không nhỉ?

Có lần, tôi hỏi cô kỹ thuật viên về con quạ, thì ra nó đã làm tổ ở hàng cây bên huyện ủy cả chục năm nay, gia đình nó sinh sống ở đây. Trưa đúng 12giờ, khi vắng người, chúng còn rủ nhau rỉa lông rỉa cánh bên cái hồ hoa súng trước sân huyện ủy, một cảnh tượng ấm cúng vô cùng. Tôi tự hỏi, tại sao giữa khu trung tâm đông đúc người này, chúng có thể sinh sống an lành đến thế? Những nào chủ tịch, phó chủ tịch, bí thư, phó bí thư, ai thấy cũng cúi đầu chào kính nể dăm ba phần, chỉ có lũ quạ ngày ngày vẫn ngạo nghễ bay lượn, và kêu Ua ua đầy kiêu hãnh.

Trước cửa sổ phòng trưởng đài có một cây hồng xiêm. Ngày tôi đến, nó nhìn như một bà mẹ đang mang thai chuẩn bị cho ra đời đứa con mụ mẫm, trên cành đầy trái đang đến độ chín. Tôi chắc mẩm, thể nào cũng có một mùa quả ngọt. Ngày nào, mỗi lần đi làm về, tôi cũng ngắm nó đợi đến ngày trái đầu tiên chín. Một buổi chiều, con quạ đậu trên bậc của sổ, kêu lên những thanh âm não nề với đôi mắt tròn và cái mỏ đen dài đáng sợ. Lũ trẻ đang chơi cầu lông ở sân đài truyền thanh giật mình, chúng lè lưỡi và xì xào: “Quạ kêu xui lắm đấy.

Cây hồng xiêm đã không như kỳ vọng của tôi, thân cây nứt vỏ, những đường nứt dài như những mạch máu khô cạn. Cái cây đã chết. Tôi không biết cái chết đến từ bao giờ, lá cây khô cong, những quả non quắt lại. Cái cây vẫn đứng đó, trơ trọi, cái chết hiện sinh từ những giây phút đẹp nhất của nó. Con quạ bay lên hàng rào, cạnh cành cây, vẫn là những âm thanh đó, nó tung cánh bay và ca một khúc ca chào một cái chết đang hiện hữu. Từ hôm đó, trưởng đài không bao giờ mở cánh cửa sổ ra nữa.

Đêm đó, tôi không dám thức khuya đọc sách. Tôi nằm im nhớ đến cái chết đã chiếm lĩnh thân cây. Tôi tự hỏi, cái chết đã diễn ra từ lúc nào? Khi ta nhận thức được thế giới này, khi ta biết sợ hãi quyền lực, ta biết xu nịnh, ta biết tự lừa mình dối người để đạt được những mục đích nào đấy mà đối với ta, nó là chìa khóa mở ra một con đường nhiều lợi ích? Tôi nằm im và bắt đầu cảm nhận được có điều gì đó trong mình đang thay đổi, cổ họng tôi xơ cứng chỉ có thể phát âm lên những âm thanh Ua ua, tay tôi dài ra, chân tôi ngắn lại. Và, tôi là biến thành một con quạ đen óng ánh, bay lượn lên bầu trời trung tâm thị trấn và cất cao những thanh âm não nề.

Ua ua…

Sáng hôm sau tôi vẫn đi làm bình thường, vẫn đọc chương trình nhưng sao tất cả không như ý tôi muốn, chết thật, tôi phải làm gì đây. Tôi uống ngụm nước, vào phòng thu nhưng thay vì nêu gương tốt của một xã đã hoàn thành vài tiêu chí xây dựng nông thôn mới thì tôi lại kêu lên hai từ: “Láo toét, láo toét.” Những tin chỉ tiêu xóa đói giảm nghèo tôi chỉ kêu lên được hai tiếng: “Thành tích, thành tích.” Miếng cơm của tôi, công việc của tôi sẽ hỏng bét hết cả.

Nghe tiếng chân trưởng đài chạy lên cầu thang, tôi vội vàng lấy chiếc mỏ đen xì của mình gõ vào ô cửa kính, vỡ toang. Tôi cất cao đôi cánh bay ra ngoài đậu bên trên chiếc loa. Lấy lại thăng bằng, tôi nhìn xuống những con người bé tí đang nháo nhào bên dưới. Trưởng đài hét toáng lên, gọi tôi xuống nhưng tôi vẫn gan lỳ đứng yên đó còn kêu lên mấy tiếng: “Thoải mái, thoải mái.” Phó đài khéo léo hơn, kéo trường đài vào phòng thảo luận: “Em đã bảo với anh rồi, nhận con X vào đi, được ít tiền, lại không phiền phức. Bọn lắm chữ này hại não lắm.”

Từ hôm đấy, tôi thảnh thơi bay lượn trên bầu trời cao rộng, thích thú ngó nghiêng vào phòng họp giao ban, biết được nhiều điều thú vị hay ho của cái cỗ máy điều hành trung tâm thị trấn này. Nhưng tôi không thể nào nói cho ai biết được, vì bây giờ, tôi chỉ biết kêu Ua ua, nhưng thanh âm tuyệt vọng, não nề. Nếu một cơ duyên nào đó, bạn đi qua khu trung tâm thị trấn bé mọn này, nhìn cái cổng chào hoành tránh bên trên một đoạn đường đầy ổ gà ổ khỉ, bạn nghe những tiếng kêu này thì đừng sợ, vì có thể, đó là tiếng kêu cầu cứu của tôi.

 

Lâm Hạ

Lược Trích hồi ký Nguyễn Hiến Lê

24

 

 

Hôm nay, đọc lại hồi ký của cụ Nguyễn Hiến Lê thấy cụ viết nhiều điều vẫn còn tính thời sự. Xin trích vài đoạn bị cắt khỏi bản in ở Việt Nam nhưng in đầy đủ bản trên mạng và xuất bản bên Mĩ. Ông viết về tình trạng y tế, tư pháp, xã hội, kỳ thị vùng miền, và đạo đức xuống cấp sau 1975. Một số sự thật này chắc còn xa lạ với các bạn trẻ, nhưng đọc để “ôn cố tri tân” thì cũng có ích.

*********

Y tế

Dân trong ấp, xã bị bệnh thì lại họ (nhân viên y tế nông thôn) trước, họ không trị được thì đưa ngay lên quận; quận có bác sĩ đa khoa, trị không được thì đưa ra tỉnh; tỉnh có bác sĩ chuyên khoa, đủ dụng cụ, đủ thuốc… Lần lần nhân viên y tế nông thôn vừa làm việc vừa học thêm, có thể lãnh trách nhiệm quan trọng hơn, đưa lên giúp việc ở quận. Chính sách đó rất hợp lí và chính quyền mình cũng đã áp dụng nó. Đó là một điểm tiến bộ.

Nhưng vì chiến tranh, nhân viên y tế các cấp của mình da số ít được học, nên chúng ta thấy những y sĩ (y sĩ Bắc có quyền ra toa, nhưng kém bác sĩ một bực), học chỉ tới lớp năm (hết cấp I), chỉ biết dăm chục tên thuốc, không biết đo huyết áp, không biết thế nào là đau mắt hột… chỉ đáng làm một nhân viên y tế nông thôn thôi. Còn bác sĩ được đào tạo ở Bắc thì xét chung, sự hiểu biết cũng kém xa bác sĩ đào tạo ở Nam… Nhân viên y tế nông thôn cũng thiếu, tinh thần trách nhiệm rất thấp: một huyện nọ người ta tiêm thuốc ngừa dịch tả cho ba người lớn và chín trẻ em thì tám trẻ chết.

Tệ nhất là nạn thiếu thuốc, thiếu cả thuốc đỏ, thuốc tím, do đó sinh ra nạn ăn cắp thuốc, ra toa cho người không có bệnh để họ bán thuốc chợ đen.

Cũng may mà có hằng trăm ngàn kiều bào ở ngoại quốc gửi thuốc về giúp thân nhân, nếu không sức khoẻ của dân sa sút không biết tới đâu.

Tệ nhất là nạn thiếu vệ sinh… từ cơ quan tới đường sá, tư gia, đâu đâu cũng dơ dáy… Nhiều cơ quan nuôi gà, heo ngay trong phòng của họ, và từ trên lầu thượng họ trút nươc dơ xuống đường. Phòng bệnh nhân trong các bệnh viện hôi hám không chịu nổi; phải bịt mũi khi đi tới gần cầu tiêu… người ta phóng uế đầy đường.

Tư pháp

Từ năm 1975, trường luật bị bãi bỏ. Sinh viên luật có thể xin chuyển qua ngành kinh tế, ra làm các ngân hàng. Nhưng đa số bỏ học, làm phu khuân vác, đạp xích lô… Đó là chuyện 1975. Nay thì thanh niên trí thức làm đủ các việc lao động rồi, bổ củi mướn, chở cát, vác gạo…, không ai ngạc nhiên, mà cũng không ai thương hại cho họ nữa, họ dễ dàng kiếm được vài ba chục đồng một ngày mà lại tự do, chứ không làm thư ký ngân hàng 40 đồng một tháng thì sống sao nổi. Vả lại lao động là vinh quang mà. Nữ sinh viên thì bán thuốc lá rời hoặc quần áo cũ ở lề đường.

Năm 1975 có lần tổ chúng tôi họp để xử một người trong tổ mắc một tội nào đó tôi không nhớ. Ông tổ trưởng đề nghị hai cách trừng trị… Cách nào được nhiều người đồng ý thì theo cách đó… Khi phường có toà án nhân dân rồi (năm 1978?) thì để toà xử. Một “ông toà” là học trò cũ của một bạn tôi. Tôi hỏi cậu ta: “Cháu xử theo luật nào?” Cậu ta cười, đáp: Cháu đặt ra luật để xử – Thực vậy sao? – Dạ, bây giờ ai đặt luật cũng được. Vì có bộ luật nào đâu?

Thất bại trong hoà bình

Thất bại lớn nhất, theo tôi là không đoàn kết được quốc dân. Tháng 5-1975, có ít nhất là 90% người miền Nam hướng về miền Bắc, mang ơn miền Bắc đã đuổi được Mĩ đi, lập lại hoà bình, và ai cũng có thiện chí tận lực làm việc để xây dựng lại quốc gia. Nhưng chỉ sáu bảy tháng sau, cuối năm 1975 đã có đa số người Nam chán chế độ ngoài Bắc, chán đồng bào Bắc…

Nguyên nhân chính theo tôi là người miền Bắc vơ đũa cả nắm, coi người Nam là “nguỵ” hết, truỵ lạc, bị nhiễm độc nặng của Mĩ. Ngay hạng trí thức miền Bắc như ông Đào Duy Anh cũng có thành kiến là dân Sài Gòn hư hỏng quá rồi. Họ chỉ nhìn bề ngoài… Bọn thanh niên hư hỏng ở Sài Gòn mới có nhiều, mà tỉ số không cao so với những thanh niên đứng đắn.

Người Bắc coi người Nam là nguỵ, đối xử người Nam như những thực dân da trắng đối với dân “bản xứ”, tự cao tự đại, tự cho rằng về điểm nào cũng giỏi hơn người Nam, đã thắng được Mĩ thì cái gì cũng làm được. Chỉ cho họ chỗ sai lầm trong công việc thì họ bịt miệng người ta bằng câu: “Tôi là kháng chiến, anh là nguỵ thì tôi mới có lí, anh đừng nói nữa”. Chẳng bao lâu người Nam thấy đa số những kẻ tự xưng là kháng chiến, cách mạng đó, được Hồ Chủ tịch dạy dỗ trong mấy chục năm đó, chẳng những dốt về văn hoá, kỹ thuật – điều này không có gì đáng chê, vì chiến tranh, họ không được học – thèm khát hưởng lạc, ăn cắp, hối lộ, nói xấu lẫn nhau, chài bẩy nhau… Từ đó người Nam chẳng những có tâm trạng khinh kháng chiến mà còn tự hào mình là nguỵ nữa, vì nguỵ có tư cách hơn kháng chiến. Và người ta đâm ra thất vọng khi thấy chân diện mục của một số anh em cách mạng đó, thấy vài nét của xã hội miền Bắc: bạn bè hàng xóm tố cáo lẫn nhau, con cái không dám nhận cha mẹ, học trò cấp II đêm tới đón đường cô giáo để bóp vú… Thì ra: “Nhìn xa ngỡ tượng tô vàng…”

Ngay giữa các đồng chí cũng không có tinh thần đoàn kết… Chính vì thiếu đoàn kết nên trong cuộc hội họp nào người ta cũng hô hào “Đoàn kết, đại đoàn kết”. Còn ở trong phòng họp thì ai cũng hoan hô tinh thần đoàn kết, ra khỏi phòng rồi thì hết đoàn kết. Người ta chỉ đoàn kết với nhau vì quyền lợi thôi; do đó mà có tinh thần bè phái, gia đình trị, và miền Bắc có câu này: nhất thân, nhì thế, tam quyền, tứ chế.

Xã hội sa đoạ

Ở tỉnh nào cũng có một số cán bộ tham nhũng, cấu kết với nhau thành một tổ chức ăn đút ăn lót một cách trắng trợn, không cần phải lén lút. Có giá biểu đàng hoàng… Nếu một cán bộ nào bị dân tố cáo nhiều quá thì người ta cũng điều tra, đưa cán bộ đó tới một cơ quan khác (có khi còn dễ kiếm ăn hơn cơ quan cũ), đem người khác (cũng tham nhũng nữa) lại thay. Ít tháng sau dân chúng nguôi ngoai rồi, người ta lại đưa kẻ có tội về chỗ cũ. Người ta bên vực nhau (cũng là đảng viên cả mà) vì ăn chịu với nhau rồi. Dân thấy vậy, chán, không phí sức tố cáo nữa. Có người còn bảo: “Chống chúng làm gì? Nên khuyến khích chúng sa đoạ thêm chứ để chúng mau sụp đổ…”

Lớn ăn cắp lớn, nhỏ ăn cắp nhỏ. Ăn cắp nhỏ thì chỉ bị đuổi chớ không bị tội, vì “họ nghèo nên phải ăn cắp”, mà nhốt khám họ thì chỉ tốn gạo nuôi… Ăn cắp lớn, không thể ỉm được thì phải điều tra, bắt giam ít lâu, rồi nhân một lễ lớn nào đó, ân xá; không xin ân xá cho họ được thì đồng đảng tổ chức cho vượt ngục rồi cùng với gia đình vượt biên yên ổn.

Trong một xã hội như vậy, con người dễ mất hết nhân phẩm, hoá ra đê tiện, tham lam, bất lương, nói láo, không còn tình người gì cả.

Năm 1975 đa số các cán bộ, công nhân viên ở Bắc vào thăm gia đình, họ hàng ở trong Nam, còn giữ chút thể diện “cách mạng”, bà con trong này tặng họ gì thì họ nhận, chứ không đòi; về sau họ không giữ kẽ nữa, tặng họ một thì họ xin hai, không tặng họ cũng đòi, khiến một ông bạn tôi bực mình, nhất định đóng cửa không tiếp một người bà con, bạn bè nào ở Bắc vào nữa…

Một nhà văn đất Bắc làm cho một tờ báo nọ nhờ một nhà văn trong Nam viết bài, hứa sẽ trả bao nhiêu đó. Viết rồi, đưa họ, họ đăng, nhưng ký tên của họ rồi đưa cho nhà văn trong Nam nửa số tiền nhuận bút thôi, còn họ giữ lại một nửa. Vừa ăn cắp văn, vừa ăn chặn tiền. Chưa bao giờ miền Nam có bọn cầm bút bẩn thỉu như vậy. Một bạn học giả của tôi ở Bắc khuyên tôi đừng giao bản thảo của tôi cho ai hết, không tin ai được cả, họ sẽ đạo văn.

Sống dưới chế độ cộng sản, con người hoá ra có hai mặt như Sakharov đã nói: chỉ giữa người thân mới để lộ mặt thật, còn thì phải đeo mặt nạ; luôn luôn phải đề phòng bạn bè, láng giềng, có khi cả người trong nhà nữa. Người ta tính cứ 5 người thì có 1 người kiểm soát từng ngôn ngữ, hành vi của 4 người kia… Ở Nga thời Staline như vậy, ở Bắc những năm 1954-1960 cũng gần như vậy; ở Nam đỡ hơn vì đa số người trong này không chịu làm thứ mật thám chìm đó…

Mình theo cả những lầm lẫn của người

So sánh những nhận xét của tôi ở trên với những điều tôi đã được đọc trong mươi cuốn về đời sống ở Nga Sô, Trung cộng, tôi thấy chính sách của mình y hệt như chính sách của hai nước đàn anh đó, những lầm lẫn của mình chính là những lầm lẫn của họ.

Năm 1947, sau 30 năm cách mạng dân Nga cũng bị nhồi sọ như dân mình, xã hội cũng có những sự bất công… cũng có nạn bè phái như mình; cũng có lệ mhốn thưởng một cán bộ thì cho thêm một số tiền bỏ vào bao thư riêng; các ông lớn của họ cũng cách biệt quần chúng như ở nước mình;những kẻ gian trá cũng có thể lén lút làm mọi cái xấu xa, miễn là đừng chống chính quyền; người Nga nào cũng có hai mặt, ra ngoài thì khác như mình.

Họ cũng trọng hồng hơn chuyên, cũng thay đổi chủ trương, chương trình liền liền, thợ họ cũng không đủ ăn, công việc gì cũng không chạy; cán bộ của họ cũng sợ trách nhiệm như cán bộ mình; chính sách cải tạo còn tàn nhẫn hơn chính sách của mình; sự tổ chức bầu cử y như mình, v.v…

Trung Hoa cũng có thời “trăm hoa đua nở” rồi mấy tháng sau hoa lại bị cấm nở; trăm hoa của mình cũng đua nở sau Trung Hoa ít tháng, và cũng bị cấm nở sau họ ít tháng. Năm 1966 mình khôn hơn Trung Hoa là không làm cách mạng văn hoá, nhưng năm 1978 mình cũng đã chuẩn bị kỹ để phát động một cuộc cách mạng văn hoá như họ, tính đốt hết các sách báo ở miền Nam… cách thức phụ cấp cho sinh viên, đối đãi với trí thức, chính sách học tập chính trị, hội họp ở phường, ấp, dăng, dán biểu ngữ ở khắp nơi, phát thanh bằng loa oang oang mà không ai buồn nghe…; cả lối giáo dục trẻ em, bổ túc văn hoá, công trình khai quật cồ tích chung quanh đền Hùng… mình đều theo sát gót Mao Trạch Đông.

Tôi có cảm tưởng rằng mình chép đúng đường lối của hai nước đàn anh, không xét hoàn cảnh, dân tình, phong tục của mình có khác họ hay không. Tôi chưa thấy mình có một sáng kiến gì cả, ngay cả những danh từ như biên chế, phụ đạo, tham quan, tranh thủ… mình cũng chép nguyên của Trung Hoa.

****

Tác giả: Nguyễn Hiến Lê

(via Nguyen Tuan)

Vì sao không ai nhận ra sự đặc biệt của bạn?

12
Featured image: Jake Olson

Câu trả lời khá đơn giản. Vì hầu hết mọi người đều cho rằng họ mới là người đặc biệt. Bạn không thể kiếm ra nổi một người, rất là khó, để tìm ra một người bình thường. Mọi người đều nghĩ họ là ai đó quan trọng, một cách có ý thức hoặc vô thức.

Nếu không tin, bạn có thể thí nghiệm, gặp một ai đó bạn quen và nói với họ rằng họ chả có gì đặc biệt, rằng họ chỉ hoàn toàn bình thường, và có vô số sai lầm ngu ngốc. Chắc chắn đó sẽ là lần cuối cùng hai bạn còn nói chuyện với nhau. Dấu hiệu để nhận ra người đặc biệt nặng hay nhẹ, bạn có thể dễ dàng phát hiện sau một buổi nói chuyện.

Người đặc biệt sẽ dành 80% cuộc nói chuyện để nói về bản thân họ, về sự tuyệt vời của họ, về việc họ bị đối xử bất công thế nào, về việc người khác ngưỡng mộ họ ra sao, về những kế hoạch tuyệt vời của họ (mà khả năng cao là không bao giờ thành hiện thực), và đôi khi, là về việc họ sẽ đóng góp thế nào để nâng cao đời sống cộng đồng.

Đừng bao giờ chỉ trích người đặc biệt, họ đặc biệt nhạy cảm với điều đó. 😉

Bây giờ, bạn có lẽ sẽ thắc mắc, nhưng mà mọi người đều nói rằng chúng ta hãy trở nên đặc biệt, hãy trở nên xuất sắc, hãy trở nên nổi bật v.v.. Tin buồn đây, chỉ những người có vấn đề về thần kinh mới luôn muốn trở thành ai đó đặc biệt, muốn trở nên nổi bật, muốn có sự chú ý của người khác.

Bạn ĐÃ là người đặc biệt rồi, vì sao lại còn muốn trở nên đặc biệt? Trong toàn bộ vũ trụ này, không hề có một người thứ hai nào giống như bạn, bạn là duy nhất, không đụng hàng với bất kỳ ai, vậy còn chưa phải đặc biệt sao?

Có một câu nói rất hay mà Jesus nói với các đệ: “Nếu các chú muốn vào thiên đường, hãy trở nên giống như bọn trẻ con.”

Ông ấy không nói rằng nếu muốn vào thiên đường, chú hãy chăm chỉ là việc tốt, hãy ăn chay, hãy làm từ thiện, hãy xuất sắc nổi trội, hãy tụng kinh hàng ngày, hãy yêu thằng hàng xóm, hãy tha thứ cho kẻ thù v..v…

Ông ấy nói, hãy giống như đứa trẻ.

Đứa trẻ là bình thường, nó hoàn toàn thoải mái với việc là chính nó, nó không có nhu cầu trở thành super star, không có nhu cầu vào thiên đường.

Chính vì nó không có nhu cầu vào thiên đường, nên thiên đường mở rộng cửa với nó. Và trước khi bị tụi người lớn làm hỏng và đầu độc những ý nghĩ sai lệch, thì trẻ con vẫn luôn sống trong thiên đường. Nhìn vào sự hồn nhiên của chúng, nhìn vào cách chúng không hề cố gắng trở thành bất kỳ ai, tự nhiên và hoàn toàn bình thường.

Nó thậm chí không hề muốn vào thiên đường, vì thiên đường ở chính trong sự tồn tại của đứa trẻ. Đó chính là sự bình thường mà tất cả chúng ta đều sẵn có. Nhà thờ, nhà chùa, trường học, tất cả bọn họ đều nói với bạn rằng thiên đường là ở đâu đó ngoài kia. Hãy phấn đấu đi, hãy làm việc tốt đi, hãy tu hành đi, rồi bạn sẽ tới thiên đường, sẽ tới cõi cực lạc, sẽ hạnh phúc.

Và điều thú vị là hầu hết mọi người đều tin vào lý thuyết đó của họ.Thư giãn, và hãy cứ bình thường thôi, là điều mà hàng bao nhiêu thế kỷ nay, các thiền sư đã luôn muốn nói với chúng ta.

Chúng ta không hề cần phải trở thành ai đó đặc biệt, chúng ta không hề cần sự chú ý của người khác, không cần sự tán dương của họ. Chúng ta chỉ cần là chính mình, tự nhiên, mộc mạc, đó là sự đặc biệt nhất, là sự khác biệt nhất, vì đó vốn là bản chất của mỗi người chúng ta.

Và bạn vẫn còn nghĩ mình là người đặc biệt ư?

Tôi đặc biệt hơn bạn nhiều 😉

Vương Quang Vũ

Thôi đừng làm chủ

48
Featured Image: Pixabay

 

Nếu bạn có đọc qua bộ sách Dạy Con Làm Giàu của Robert Kiyosaki hẳn bạn sẽ không còn lạ gì lý thuyết về Kim Tứ Đồ với 4 nhóm người trong xã hội: Người làm công, người làm tư, người chủ và những nhà đầu tư. Hầu hết chúng ta đều đang ở nhóm người thứ nhất, một phần nhỏ nhóm thứ hai và luôn mong muốn được bước vào hai nhóm còn lại, nhóm những ông chủ và những nhà đầu tư.

Trên vị thế một người chia sẻ cảm nhận từ những gì đã trải qua trên thực tế. Tôi thành thật khuyên mọi người không nên làm chủ, không nên bước vào thế giới của những người làm chủ, bởi vì các lý do sau đây:

Vì đó không phải việc dễ dàng, việc bước từ tâm thế một người đi làm thuê chuyển sang làm một người chủ là một việc vô cùng khó khăn. Khó đến độ mà nếu hỏi bất kỳ ai xung quanh ta thường dễ dàng nhận được câu trả lời họ muốn làm chủ nhưng thực tế, họ vẫn đang đi làm thuê. Rất rất nhiều người muốn làm chủ nhưng vẫn đi làm thuê, bởi vì họ sợ những khó khăn mà người chủ có thể gặp.

Khó khăn lớn nhất người ta cần vượt qua nếu muốn làm chủ, đó là nỗi sợ bị thất bại. Mọi người cần phải biết rằng thất bại là một việc rất bình thường, vô cùng bình thường trên con đường tìm kiếm thành công. Đến người lỗi lạc và siêu phàm như Thomas A. Edison còn mất hàng trăm ngàn lần thất bại trước khi phát minh ra bóng đèn dây tóc hoàn chỉnh cơ mà, thì việc bạn thất bại một vài lần có gì là ghê gớm? Khi được phỏng vấn cảm nghĩ khi bị thất bại cả ngàn lần, Thomas A. Edison đã trả lời: “Tôi không cho là mình đã thất bại hàng ngàn lần, tôi cho là để phát minh ra bóng đèn dây tóc thì cần phải tiến hành hàng ngàn bước khác nhau.”

Thật là một câu trả lời tuyệt vời. Bạn cũng thế, nếu như có thể xem những thất bại là bước bắt buộc để đến thành công, thì bạn còn quá sợ hãi nó không? Nỗi sợ hãi khiến chúng ta mất đi phần lớn cơ hội trong đời và làm thui chột đi phần lớn tiềm năng bên trong mỗi người. Căn nguyên nỗi sợ thất bại một phần do nền giáo dục phạt lỗi sai của chúng ta. Chúng ta căm ghét lỗi sai, cho nó là điều tệ hại, chúng ta bị phạt khi xảy ra lỗi, chúng ta tìm mọi cách để tránh lỗi sai. Chính vì vậy ta không biết được tầm quan trọng của nó, không thể học từ nó và nhất là ta trở nên những con người yếu kém, thụ động, nhút nhát, hay sợ hãi và luôn sợ hãi.

Thêm một lý do khiến tôi khuyên bạn không nên làm ông chủ, vì đi kèm với tất cả các loại chủ trên đời, đó chính là trách nhiệm. Khi làm chủ bạn phải chịu trách nhiệm với rất nhiều thứ, như là trách nhiệm với công việc, trách nhiệm với tương lai và cuộc đời của mình, của những người quanh mình, trách nhiệm với các nhân viên, trách nhiệm với xã hội và trách nhiệm với đất nước và thậm trí trách nhiệm với trái đất nữa (trách nhiệm về bảo vệ môi trường).

Phần lớn chúng ta không thích trách nhiệm, ai cũng sợ trách nhiệm mà quên mất rằng trách nhiệm chính là điều kiện tiên quyết nếu bạn muốn thành công. Trách nhiệm tỷ lệ thuận với thành công, chưa có một ai thành công mà không phải đi kèm các trách nhiệm. Trách nhiệm càng lớn chứng tỏ bạn càng được tin tưởng, càng được kỳ vọng và càng có khả năng lên cao, lên cao nữa. Lý do thế giới có ít ông chủ hơn người làm công vì người ta không sẵn sàng cho các trách nhiệm khi làm chủ.

Người ta thích bị động, thích được người khác lo cho mình hơn là tự mình lo cho chính mình. Người ta thích được các thế lực, các tổ chức bên ngoài bảo vệ hơn là chính mình bảo vệ mình. Người ta thích nhận tiền hơn là đem chia tiền cho người khác. Người ta thích được yếu đuối, thích được nhỏ bé, thích được chăm lo, vì cảm giác an toàn. Ai cũng mong cũng muốn được an toàn. Điều này không bao giờ là cảm giác hoàn toàn đối với người chủ, nên mọi người thường không sẵn sàng để làm chủ.

Mà khi không sẵn sàng, chẳng ai nên thử hay cố làm chủ làm gì. Nhưng đó chưa phải là vấn đề. Có một lý do lớn nhất mà tôi muốn nói với bạn hôm nay khi khuyên đừng cố thử bước sang góc tứ đồ của những ông chủ, đó là:

Vì có thể bạn sẽ không bao giờ muốn làm một nhân viên nữa

Đúng vậy, theo tôi đây chính là lý do, là điều kiện và cũng là phần thưởng lớn nhất để bạn suy xét trước khi quyết định có nên làm chủ hay không.

Làm chủ là một việc khó khăn, nhưng đi kèm với nó, là những phần thưởng tuyệt vời khác bạn sẽ không bao giờ có được nếu cứ mãi miết làm một nhân viên mẫn cán.

Khi làm chủ, bạn học được rất nhiều điều hay. Học là việc cả đời, điều này không ai có thể chối cãi, nhưng chỉ khi bước ra tự làm mọi chuyện bạn mới cảm nhận được chính xác cảm giác của một “học sinh” thực thụ. Bạn tiếp thu được những điều mới một cách tự nhiên, sinh động và hữu ích. Bạn sẽ yêu thích việc học những điều mới, những lĩnh vực mới mẻ, cảm giác như khám phá một thế giới khác hoàn toàn thế giới bạn đang sống, chỉ tưởng tượng thôi đã đủ tò mò và hấp dẫn rồi.

Đó chính là thế giới thực, bản chất của cuộc sống thực, phải thực hành, phải trải nghiệm bạn mới có thể ngấm, những bài học mới chính thức trở thành kinh nghiệm của mình. Càng học nhiều bạn sẽ càng giỏi, giỏi không chỉ cho công việc hiện tại, mà cho cả tương lai. Tất cả những lý thuyết bạn từng nghe từng học sẽ trở nên vô dụng và sáo rỗng, lúc này chỉ có thực tế và hành động cụ thể mới có thể giúp bạn. Hãy chuẩn bị cho điều đó, cho một thế giới thực hấp dẫn vô cùng.

Khi làm chủ, bạn dễ dàng quen nhiều bạn bè mới. Bởi vì, ai cũng thích làm bạn với những người chủ cả. Và nhất là, còn gì tuyệt hơn khi được ở trong nhóm “những người chủ” với nhau. Chủ to chủ nhỏ, cứ không làm việc cho ai và có người làm việc cho mình đều có thể được quy là chủ. Việc ở trong một nhóm với những người giỏi giang nhất định sẽ là một nền móng vững chắc cho bạn trên con đường phát triển tương lai. “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” – việc học hỏi từ những người bạn giỏi khác là một điều tuyệt vời.

Có thể mới đầu bạn nghĩ  mình giỏi nhưng sau đó, khi càng gặp nhiều người bạn mới, quen nhiều những ông chủ khác bạn sẽ lại càng thấy mình thật quá đỗi bình thường và nhỏ bé. Có thể nhìn những gì bạn đang làm, đang có, nhiều người sẽ ngưỡng mộ, sẽ cho là bạn thật cừ, thật giỏi. Nhưng cứ bước vào thế giới những người chủ đi bạn sẽ thấy, những người đó, có người hơn, có người bằng thậm chí có người thua bạn rất nhiều tuổi nhưng họ đã tiến rất xa rất xa rồi. Họ mới thực sự là những người giỏi. So với họ, bạn chẳng là cái đinh gỉ gì mặc cho bạn vẫn nghe những người xung quanh khen mình mỗi ngày.

Tin tôi đi, thế giới này, không, to quá, chỉ trong Việt Nam hay trong tỉnh/thành phố nơi bạn sống, nhất định có rất rất nhiều người tài giỏi cực kì mà bạn không hề biết. Họ thường ở đủ mọi lĩnh vực khác nhau: sản xuất, dịch vụ, kinh doanh… Hãy bước một chân vào thế giới của những ông chủ đi, rồi bạn sẽ dễ dàng được quen với họ, làm việc cùng họ, được nghe họ chia sẻ và rồi thì, thế giới đó sẽ mở ra, thế giới mà một khi bạn bước vào, bạn sẽ không bao giờ muốn trở ra nữa. Không bao giờ.

Một trong những điều tuyệt vời nhất khi làm chủ là gì bạn biết không? Là những cơ hội bạn khó gặp nếu bạn đi làm công. Tại sao? Khi làm chủ bạn sẽ có nhiều cơ hội, nhiều dịp để trò chuyện với mọi người, như tôi đã nói, phần lớn chúng ta đều thích được làm bạn với những người làm chủ. Khi bạn làm chủ cũng vậy, nhiều người sẽ thích nói chuyện với bạn, họ không chỉ thích nói, họ thường dễ dàng chia sẻ với bạn những ý tưởng kinh doanh của họ, những ước mơ, mục tiêu, ý định của họ.

Thường khi ta nhút nhát ta sẽ tìm đến những người can đảm để xin lời khuyên. Khi phần lớn mọi người có một ý tưởng nhưng chưa dám bắt tay vào thực hiện thì họ sẽ đi tìm kiếm sự ủng hộ để được tiếp thêm động lực và niềm tin. Tìm ở đâu? Thông thường chính là ở nơi những người đã thực hiện, đã can đảm tự kinh doanh và có sự nghiệp riêng dù lớn hay nhỏ. Nên khi bạn đã làm chủ, bạn sẽ được nghe rất nhiều những kế hoạch, ý tưởng hết sức hay ho, và nhất là những lời đề nghị hợp tác nữa. Mọi thứ đều trải ra trước mắt, cơ hội cứ tới nhiều đến không ngờ. Rõ ràng khi được tiếp xúc với nhiều ý tưởng, nhiều người cùng chí hướng thì cơ hội phát triển của bạn cũng mở rộng ra rất nhiều đúng không?

Thêm một điều tuyệt vời nữa khi bạn làm chủ một công việc kinh doanh nho nhỏ. Đó là cơ hội phát triển. Có một cuốn sách về chủ đề làm giàu khá hay, trong đó trình bày một công thức làm giàu đơn giản, tất nhiên, làm gì có công thức làm giàu nào đơn giản cho tất cả mọi người. Nhưng đối với riêng tôi, tôi tin vào công thức này, đó đơn giản là “hãy tạo ra một công việc kinh doanh sinh được lợi nhuận, và sau đó nhân nó lên”. Mọi người cứ cho rằng có gì bí mật trong công thức này. Không, nó rất đơn giản và dễ hiểu, nó chính là con đường thành công của các tập đoàn lớn, các chuỗi cửa hàng.

Họ thường bắt đầu từ một cửa hàng/doanh nghiệp nhỏ lẻ, sau khi nó chứng tỏ được giá trị và có thể sinh lợi, họ nhân nó lên thành chuỗi, thành hệ thống… Và họ giàu to. Bất cứ ai có một  chuỗi gì đó cũng thường dễ giàu. Theo tôi, đây là công thức làm giàu đơn giản mọi người đều có thể thực hiện. Không có gì mờ ảo, không lừa đảo, không lý thuyết, nó rất thực, ai cũng có thể làm được, đúng vậy, ai cũng có thể, tôi tin chắc điều đó, một xe nước mía, một tủ bánh mì, một gánh xôi, một quầy cafe dạo, bất cứ thứ gì có thể sinh lợi và có thể nhân lên thì đều có thể biến bạn thành những ông chủ lớn sau này. Đừng e ngại bất cứ ý tưởng gì, đừng xấu hổ bất cứ một công việc nào, hãy mạnh dạn lên, bạn hoàn toàn có thể trở thành những ông chủ lớn từ những thứ rất nhỏ bé như thế, rất nhiều người đã làm được điều đó rồi. Hãy tin tưởng điều đó.

Một thực tế là, khi bạn mở được một cái gì đó, mọi người thường nghĩ rằng ờ bạn giỏi. Nhưng khi bạn mở được cái gì đó thứ hai, thứ ba thì khác hẳn. Mọi người không nghĩ là bạn giỏi nữa, họ tin chắc bạn là một người giỏi giang. Có một bí mật nhỏ mọi người không biết mà chỉ những người đã bắt tay vào làm mới biết. Đó là giả sử như khi mở công việc kinh doanh đầu tiên độ khó là 10, thì những công việc thứ 2, thứ 3… khi bạn đã quen tay, đã hiểu biết nhiều, đã rành rọt thì độ khó sẽ giảm dần, chỉ còn 7, còn 5 và thậm chí sau này chỉ còn 3 phần hay chỉ một phần khó khăn nữa mà thôi. Chính tôi đã kiểm chứng điều này. Khi mở shop thời trang đầu tiên tôi gặp rất nhiều khó khăn, mất rất nhiều tiền ngu và bị lừa đảo cũng kha khá thứ. Nhưng khi shop đầu tiên ổn định, tôi mở shop thứ hai, thứ ba rất dễ dàng.

Đó là khi ta nắm được nhu cầu của khách, nắm được nguồn hàng, biết cách thương lượng hợp đồng, biết mọi việc cần thiết để mở ra một shop mới. Mọi thứ trở nên đơn giản lạ thường với những cửa hàng tiếp theo. Đây là một điều tuyệt vời mà người chưa bao giờ làm sẽ không thể hiểu được. Cái khó nhất, chính là bước khởi đầu, bước đầu tiên, cửa hàng đầu tiên. Chỉ cần bạn vượt qua được nó thì mọi việc sau đó bạn không còn phải lo lắng quá nhiều nữa.

Khi những cửa hàng thời trang bắt đầu ổn định, tôi chuyển hướng sang mở quán cafe. Và một lần nữa, tôi trở thành một học sinh kém mắc biết bao nhiêu lỗi lầm. Rồi sau đó thì sao? Giờ đây tôi đã có kha khá kinh nghiệm mở quán trong tay sau những rắc rối của quán đầu tiên và việc mở quán cafe từ giờ trở đi sẽ chẳng có gì là khó khăn với tôi nữa. Đó chính là một kiểu phần thưởng đặc biệt khi bạn bước chân vào làm chủ. Bạn học được rất nhiều điều và những điều đó thật sự là những điều hữu ích cho việc phát triển sự nghiệp của bạn.

Một ví dụ về việc làm quen được những người bạn giỏi giang. Ở một cái phố núi nhỏ, khi tôi mở được một vài công việc kinh doanh và duy trì nó, tôi sẽ được mọi người cho là giỏi, được khen và thỉnh thoảng tôi cũng có lúc nghĩ mình ừ cũng giỏi. Nhưng rồi khi tôi quen được những người bạn khác. Một người bằng tuổi tôi, ở Hà Nội, cũng kinh doanh thời trang như tôi, nhưng một tháng cậu ấy kiếm được bằng tôi kiếm cả năm, cậu ấy còn tự mua được ô-tô riêng từ rất lâu rồi.

Tôi thấy mình thật thua kém. Rồi một ngày khác, tôi quen được một người anh, hơn tôi năm tuổi, anh ấy cũng đã gầy dựng được một sự nghiệp vững chắc, có những tài sản riêng, những miếng đất, việc kinh doanh cho thuê tại một thành phố du lịch tuyệt đẹp. Tôi ước ao vài năm nữa mình cũng được như anh ấy, tôi sẽ cố gắng. Mới đây tôi gặp được một người khác, anh ấy hơn tôi chỉ một tuổi thôi nhưng bạn biết không, chuỗi cửa hàng của anh ấy đã lên tới con số 6 tại một thành phố du lịch, bao gồm quán cafe, bar, pub, dịch vụ motel… Và vẫn không ngừng mở rộng.

Trời ơi, họ giỏi quá đi. Nhìn lại bản thân mới thấy thật sự mình chỉ là một cái đinh, một cái đinh gỉ của xã hội này, mình phải tiến lên, mình phải không ngừng phấn đấu, mình phải làm được như họ và hơn họ. Thế là tôi quyết tâm học hỏi từ họ, phát triển bản thân và nhất là cực kỳ xấu hổ khi nghe bất cứ ai khen mình giỏi. Tôi không khiêm tốn, tôi không giả bộ nhưng là tôi thấy xấu hổ thật sự với cái tính từ thần thánh đó.

Sau cùng, theo tôi một lý do khiến việc làm chủ trở nên hấp dẫn vô cùng, đó là cảm giác bản thân có giá trị. Khi bạn làm chủ tức là tự bạn phải tạo ra được một giá trị nào đó cho xã hội, sản xuất, kinh doanh hay ít nhất là giải quyết được việc làm cho một vài người, bạn sẽ cảm nhận bản thân mình là người giá trị, gấp vạn lần cảm giác của một nhân viên. Chính điều đó khiến bạn không ngừng làm cho bản thân mình giá trị hơn, đóng góp nhiều hơn cho đời, cho người.

Khi tôi nói tới từ “làm chủ” xin đừng quá quan trọng hóa nó kiểu như một ông chủ bụng phệ đeo cravat. Không, làm chủ ở đây, chỉ đơn giản là từ bỏ con đường làm công ăn lương để bắt đầu một thứ gì đó của riêng mình. Một thứ mà mình gắn bó, đam mê, muốn cống hiến, muốn thử sức, khao khát thành công. Một anh kỹ sư về mở trại nuôi heo, trồng rau, nuôi nấm, thả gà cũng là một dạng tư tưởng làm chủ. Nếu công việc phát triển anh ta có thể xuất khẩu heo gà rau củ đi nước ngoài hoặc mở xưởng sản xuất tại gia.

Chủ quá đi rồi. Một bạn trẻ từ bỏ công việc văn phòng nhàn hạ để mở một thương hiệu bánh mì xe đẩy ngoài đường, là một kiểu làm chủ. Rất có thể sau này cả thế giới sẽ phải biết đến thương hiệu “bánh mì xe đẩy” Việt Nam, hay “mì gói ăn liền tại chỗ” cũng có thể là một ý tưởng để bắt đầu làm chủ… Chúng ta có thể bắt đầu nghĩ đến việc làm chủ từ bất cứ ý tưởng nào, công việc nào, miễn là nó mang lại giá trị, không cho ông chủ nào hết, nhưng cho chính bản thân ta, cho xã hội và những người khác.

Làm chủ trước tiên là làm chủ bản thân, làm chủ thời gian của chính mình, hoạt động, việc làm của chính mình. Tự mình tạo ra giá trị cho bản thân không cần qua sự thừa nhận của một ông chủ khác nào hết. Còn nếu có bạn hỏi: “Nếu ai cũng làm chủ thì ai làm nhân viên, Việt Nam quá chật chội vì thầy nhiều hơn thợ rồi.” Thì ôi không, bạn hiểu sai ý tôi rồi, những người chủ mà bạn vừa nhắc, là những “ông chủ làm thuê”, đó không phải kiểu làm chủ tôi khuyến khích. Kiểu chủ tôi đang cố khuyên mọi người bước vào, là một kiểu chủ tự do hơn, hào hứng hơn và giá trị hơn rất nhiều.

Kiểu chủ mà mọi người bắt tay vào lao động sản xuất những mặt hàng, dịch vụ cụ thể của riêng mình. Kiểu chủ mà người ta đặt đam mê, đặt niềm khao khát cống hiến cho xã hội, khao khát tạo ra thứ gì đó của riêng mình, chai tương ớt của riêng mình, túi trà lọc của riêng mình, cửa hàng của riêng mình… Vâng, là của riêng mình, nhưng lại có ích cho xã hội, đó mới là thứ tôi muốn nói.

Thật ra cái tiêu đề trên chỉ là một dạng khiêu khích, tiêu đề tôi thật sự muốn đặt là:

ĐỪNG CHẦN CHỪ NỮA, HÃY BẮT ĐẦU NGHĨ ĐẾN VIỆC LÀM CHỦ NGAY HÔM NAY…

 

Phi Tuyết

 

Đám đông, sự khác biệt và chính ta

68
Featured Image: Pixabay

 

Chúng ta sống, chúng ta tuân thủ những luật lệ chung. Vì những lợi ích mà người khác mang lại, chúng ta biến thành những kẻ chạy theo số đông và nịnh nọt họ, làm vừa lòng họ dù rằng có thể những gì ta nói, những việc ta làm không hề đúng với những gì ta nghĩ. Ta cảm thấy một sự ray rứt dâng lên trong chính tâm hồn ta, ta muốn mình khác đi, muốn làm những điều đúng với bản thân mình. Nhưng than ôi! Chúng ta cũng cần những mối lợi để phục vụ cho lợi ích cá nhân của ta. Đó chính là mâu thuẫn lớn nhất trong cuộc sống con người, sự đối lập của những lợi ích.

Con người không thể hạnh phúc nếu sự mâu thuẩn đó tồn tại. Sự giằng xé của lương tâm, sự đối diện của đúng – sai, đẹp – xấu sẽ bào mòn sức sống ta. Chính vì thế tâm trí ta sẽ làm một sự điều chỉnh nào đó để lấy lại sự cân bằng. Một trong những cách mà nhiều người thường dùng, đó là lý tưởng hóa những gì họ chọn lựa, đặt cho chúng một giá trị vượt qua giá trị thực của chúng. Đó là tự mình lừa mình, hợp lý hóa để thấy lòng thanh thản, để thấy mình hạnh phúc dù rằng hạnh phúc đó là sự giả tạo. Thường thì người ta sẽ chọn những gì có đông người lựa chọn. Đó là tâm lý của từng cá thể có trong đám đông.

Tuy nhiên có những người vẫn không cảm thấy yên ổn với tâm hồn khi họ tự lừa dối chính mình. Càng chạy theo đám đông thì càng tôn thêm sự đau khổ đó, nó giống như xát muối vào vết thương. Trong đám đông, họ phải đối mặt trực diện với những sự phi lý và đáng khinh. Chính vì vậy tâm lý họ bắt đầu biến đổi, họ thù ghét đám đông, họ muốn lấy lại bản thân mình bằng cái gọi là Sự Khác Biệt. Họ tách mình ra khỏi đó, tạo ra một đối lập với những gì đám đông làm và nghĩ. Để giảm đi sự đau đớn khi phải sống cô độc, họ đã làm cái việc mà nhóm người trước đã làm, đó là lý tưởng hóa Sự Khác Biệt, tôn vinh Sự Khác Biệt như một thứ gì đó vô cùng cao quý. Nhưng sự thật có phải là thế hay không?

Ngày nay có rất nhiều người chạy theo cái gọi là Sự Khác Biệt, khi mọi người đi A thì họ đi B, khi ai phê phán họ thì họ gọi người đó là có tâm lý Bầy Đàn. Càng phê phán thì họ càng ác cảm, càng cố chấp bảo vệ con đường họ đang đi, họ tự hào vì họ đã sống một cách trung thực với bản thân mình. Có phải thế không? Câu này tôi đã hỏi đến 2 lần cơ đấy, bạn có biết tại sao? Vì tôi e là sự thật không đúng như họ nghĩ. Họ cho rằng họ tách biệt với đám đông nhưng họ sai rồi, họ vẫn đang gắn liền với điều mà họ căm ghét, bằng chính sự đối lập với nó. Sống đúng với bản thân mình không bao giờ gắn liền với điều gì ở ngoài bản thân ta. Họ chỉ đi từ sự mơ hồ này đến sự mơ hồ khác.

Sự Khác Biệt mà ngày nay người ta chạy theo giống như một bộ áo hơn là bản chất. Nó tạo cho họ một sự nổi bật giữa đám đông, và thật lạ khi người ta muốn tách biệt và chối bỏ đám đông nhưng lại phụ thuộc vào đánh giá của chính cái đám đông đó. Khi đám đông không còn quan tâm đến Sự Khác Biệt của họ thì cái Sự Khác Biệt đó cũng mất đi ý nghĩa trong họ và rồi nó cũng chết yểu mà thôi. Ai sẽ đi cố gắng mặc bộ áo sặc sỡ khi không có người nhìn ngắm? Những chuyển biến sẽ diễn ra trong vô thức chứ bản thân những người đó không hề biết.

Sống đúng với chính ta nghĩa là không phụ thuộc vào những tác nhân bên ngoài, ta làm và nghĩ theo những điều ta cho là đúng. Đám đông có thể sai không có nghĩa là luôn luôn sai, không có nghĩa là luôn luôn sai với những gì ta nghĩ và với con người thật của ta. Khi những gì đám đông nghĩ đúng với những gì ta nghĩ thì việc chọn lựa Sự Khác Biệt chính là một hành động phủ nhận chính ta. Ta là ta khi ta không mang thành kiến với bất cứ điều gì đến từ bên ngoài, đám đông làm đúng ta theo, đám đông làm sai ta bỏ. Sự Khác Biệt chỉ là một mặt trong những gì ta làm, nó không hề và chưa bao giờ đại diện cho việc sống đúng với chính mình cả.

Con người ngày nay thường nhìn thấy vẻ ngoài hơn là hiểu rõ bản chất những gì mà họ đang đi theo. Vì nhìn vẻ ngoài nên họ hoặc tôn vinh hoặc khinh bỉ những sự chọn lựa của từng con người. Anh là đúng khi anh chọn A và sai khi chọn B. Còn nếu anh khi thì chọn A lúc thì chọn B thì anh là ba phải, là không có lập trường. Họ không nhìn thấy sự nhất quáng trong cái C mà người đó lựa chọn, vì cái C luôn ẩn phía sau rất khó nhìn thấy. Có khi cái C sẽ thay đổi theo cách suy nghĩ của bản thân người đó khi họ hiểu ra một điều gì sâu sắc hơn. A và B của đám đông thường là những hằng số, còn C của người sống cho chính họ thì thường là biến số. Vì khi họ thật sự nhận ra chính họ thì họ cũng nhận ra giới hạn của mình mà cải thiện nó.

Sống theo bản thân, kiên quyết đi theo lý tưởng của mình là một hành động khá nguy hiểm. Nguy hiểm đó tạo ra khi họ có sự khác biệt với đám đông hay hay khác biệt với những ai lý tưởng Sự Khác Biệt, mà cả 2 nhóm người đó đều có ảnh hưởng rất lớn trong xã hội này. Sống theo sự thật cũng chính là bắt những kẻ sống trong sự giả dối phải đối diện với những gì mà họ sợ hãi và chạy trốn. Sự sợ hãi đến từ vô thức hơn là họ tự nhận biết, vô thức cảm thấy sự nguy hiểm khi phải trở lại cái mâu thuẫn ban đầu nên nó khiến người đó căm ghét cái người sống thật đó. Họ sẽ quy chụp những gì là xấu xa lên người đó và tiêu diệt anh ta. Đó là bản chất con người!

Vậy sau khi đọc bài này xong thì bạn nghĩ gì về chính bạn? Bạn có thử ngồi xuống để nghĩ về những gì bạn từng nói về cái gọi là Tâm Lý Bầy Đàn hay Sự Khác Biệt không? Và tương lai bạn sẽ đối diện với chúng ra sao? Nhưng tôi cũng nhắc một điều, đừng vì đọc xong bài này rồi nghi ngờ tất cả những gì bạn đã làm, bài chỉ mang tính tham khảo chứ không phủ nhận tất cả những gì bạn từng đi qua. Dù bạn từng đứng trong đám đông hay sống trong sự khác biệt thì rất có thể lúc ấy bạn đang sống đúng với chính bạn. Bài này chỉ muốn đi sâu hơn một chút về những gì đang diễn ra trong cuộc sống mà thôi.

 

Mắt Đời

Cách mạng sắc màu và các quy luật biến đổi của xã hội

8
Featured Image: Pixabay

 

Cuộc cách mạng sắc màu, một thuật ngữ chỉ định những phong trào chính trị trong một số quốc gia thông qua các cuộc biểu tình hoà bình rầm rộ của người dân và các phong trào của thanh niên, được thực hiện một kịch bản sơ bộ và đi kèm với chuyên nghiệp-chiến dịch, kết thúc thường hợp nhất với một sự thay đổi chế độ chính trị ở các nước cộng hòa Liên Xô cũ mà không có sự tham gia của quân đội, không có bạo lực. Một số cuộc cách mạng sắc màu trên thế giới có tính bạo lực và được sự hỗ trợ của quân đội… hay phong trào kháng chiến lấy các cuộc cách mạng làm cơ sở.

Trong chiến lược toàn cầu, từng bước thực hiện dân chủ hoá thế giới là mục tiêu nhất quán, không thay đổi. Để thực hiện mục tiêu đó có rất nhiều biện pháp, chiến lược khác nhau nhằm thích ứng với tình hình cụ thể ở từng nơi, từng lúc. Trong đó, tạo dựng nên các cuộc cách mạng sắc màu còn được gọi là “doanh nghiệp cuộc cách mạng” là một trong những biện pháp chiến lược quan trọng dựng lên các chính quyền dân chủ.

Sau khi thay đổi của hệ thống xã hội 1989-1990, các cuộc cách mạng sắc màu là giai đoạn thứ hai của sự định hướng lại kế hoạch địa chính trị của các nước vệ tinh của Liên Xô trước đây. Các cuộc cách mạng sắc màu đánh giá cao vai trò của các tổ chức Phi Chính phủ (NGO), các quỹ hỗ trợ phát triển, hậu thuẫn cũng như sự phối hợp của các phương pháp tiếp thị mới nhất và phương tiện truyền thông. Các tổ chức NGO là các tổ chức không phải là một bộ phận của chính phủ và không do nhà nước thành lập. Các tổ chức NGO là các tổ chức không vì mục đích lợi nhuận, tuy nhiên, hiểu rộng ra thì các tổ chức NGO cũng có thể gồm các tập đoàn hoạt động vì mục đích lợi nhuận. Các thành viên của tổ chức cách mạng sắc màu, đa phần đều là những người trẻ tuổi và những người nói tiếng Anh thành thạo, thân Mỹ và những người đã học tập và làm việc ở phương Tây.

Có thể nhận thấy, trong sự định hướng lại kế hoạch thay đổi chế độ chính trị ở các nước vệ tinh của Liên Xô trong kế hoạch làm thay đổi căn bản cục diện chính trị hệ thống các nước XHCN với Liên Xô làm trụ cột trước đây tại khu vực Đông Bắc Á, nhiều khả năng sẽ được nhắc tới theo mô hình và quá trình hành động tương tự, hoặc tập trung dân chủ có liên quan đến chủ nghĩa cá nhân, ngoài ra các hình thức chính thể, các thể chế chính trị, các chế độ chính trị khác cũng được đề cập đến. Hoặc dân chủ từ trên xuống tuy nhiên các tổ chức được nhận xét như một tổ chức Liên minh Dân chủ Tự do còn có thể thân Hàn Quốc, thân Nhật hay thân Nga cũng như các nước khác trong và ngoài khu vực và được thế giới công khai ủng hộ.

Mặc dù có nhiều trường phái triết học và nhiều sắc thái khác nhau nhưng những triết lý được cho rằng thuộc về hai phạm trù chính, đối ngược với nhau: Chủ nghĩa duy tâm và Chủ nghĩa duy vật. Mệnh đề cơ bản của hai phạm trù này liên quan tới bản chất của thực tế, và sự khác biệt căn bản là đối với chủ nghĩa duy tâm thì ý thức là cơ bản, ý thức quyết định vật chất còn đối với chủ nghĩa duy vật thì vật chất là cơ bản.

Đâu là thực chất của vấn đề trong cuộc đấu tranh tư tưởng của những người Marxistes, vấn đề được đặt ra là vì sao chủ nghĩa Marx lại bị người ta chống đối một cách quyết liệt như vậy? Phải chăng vì chủ nghĩa Marx đã mang lại những tai họa cho loài người? Nguyên nhân là những quan điểm về xã hội về thực chất là những quan điểm duy tâm do những đặc điểm bản chất của xã hội. Xã hội là một hệ thống có cấu trúc, cá nhân, gia đình và các tổ chức xã hội. Các quy luật xã hội đều tồn tại một cách khách quan và liên quan chặt chẽ với nhau. Hệ thống văn hóa bao gồm những giá trị tinh thần, tinh thần xã hội quy định sự phát triển của hệ thống xã hội, cơ cấu xã hội. Xã hội thường được tổ chức theo nghĩa gốc của xã hội: “Sự tồn tại” bao gồm nhiều tổ chức xã hội khác nhau như xã hội Hàn Quốc trong đó có tổ chức xã hội của những người Marxistes được hạn chế trong khái niệm về xã hội do bản chất tổ chức xã hội của những người Marxistes là mâu thuẫn.

Những quan điểm về xã hội là những biểu hiện của quan niệm duy tâm tuỳ theo các quy luật khách quan hay cho đó là tư duy trực giác mang nhiều tính cảm xúc và tư duy phản ánh thiên về lý trí của mỗi người dựa trên hệ thống tư tưởng và hệ thống cơ cấu xã hội tương ứng cũng được, tóm lại là bắt buộc phải viện đến chủ nghĩa duy tâm, đây cũng là nguyên nhân liên quan đến các quy luật biến đổi của xã hội để dẫn đến sự phát triển của các hệ thống tư tưởng và hệ thống cơ cấu xã hội.

 

Khuyết Danh

Nơi phía bên kia những đóa hoa mặt trời

4
Photo: Caitlin Worth

 

Sau khi đã qua hết mọi giông bão biển bờ, mọi bình minh và hoàng hôn, mọi hạnh phúc và tan vỡ, đã sinh ra, đã sống và đã chết như tất cả mọi con người…
Nếu được chọn một tình yêu
Người sẽ chọn tình yêu nào để yêu lại ?
Nếu được chọn một cuộc đời
Người sẽ chọn cuộc đời nào để bắt đầu lại ?

 

Nơi phía bên kia những đóa hoa mặt trời

 

Có những khi tiễn đưa mà không cần những níu tay, không cần những khóc thương, không cần những ôm hôn mà chỉ cần một nụ cười
Để rồi lại hẹn gặp vào một ngày không xa…
Nơi phía bên kia những đóa hoa mặt trời…

. . .

Người hiểu gì về tình yêu sau tất cả những tình yêu đã từ bỏ người và người đã từ bỏ ?
Người hiểu gì về niềm tin sau tất cả những niềm tin đã từ bỏ người và người đã từ bỏ ?
Người hiểu gì về hy vọng sau tất cả những hy vọng đã từ bỏ người và người cũng sắp từ bỏ ?
Người hiểu gì về cuộc đời… khi chính cuộc đời này cũng đã từ bỏ người…
Và người cũng đã sẵn sàng từ bỏ ?…

Như một chú sâu đã kiệt sức, đã tan vỡ, và đã chết đi khi chẳng thể giữ lại gì dù chỉ là một hơi thở
Đã cầu xin bằng tất cả mọi hy vọng cùng tất cả mọi tuyệt vọng cho một phép màu nho nhỏ
Rằng khi bản thân tin chắc cuộc đời đã từ bỏ mình và cũng đã đến lúc mình từ bỏ
Ngước nhìn lên bầu trời và thấy bầu trời tan vỡ…
Chính ngay lúc đó xin cho là lúc chiếc kén mở ra…!

Vậy thì khi trút hơi thở cuối cùng chúng ta đã nguyện cầu gì cho chúng ta ???

Hay là chúng ta đã chẳng còn đủ niềm tin để giữ cho mình một ước vọng ?
Hay là chúng ta đã chẳng còn đủ tình yêu với bất cứ điều gì đang sống ?
Hay là chúng ta cũng đã từ bỏ chính mình ?
Như một mặt trời đã từ bỏ bình minh…

Liệu rằng chỉ với một hy vọng cuối cùng trong giây phút tử sinh
Một hy vọng gần như tuyệt vọng – chỉ đủ để ta trút hơi thở cuối cùng bằng một lời nguyện ước
Giá-như-sau-tất-cả-mọi-giông-bão-biển-bờ-mà-ta-có-thể-trở-về-gặp-lại-mình-được
Sẽ-chẳng-có-bài-thơ-nào-tuyệt-vời-hơn-bài-thơ-ta-sẽ-viết-bằng-chính-cuộc-đời-mới-của-mình-!
Có đủ mang lại một phép màu bé nhỏ nào để mở ra chiếc kén của sự tái sinh ?…

Nhưng thật kỳ diệu thay…
Khi-mắt-bão-nhắm-rồi-thì-giấc-mơ-đầu-tiên-là-giấc-mơ-về-cầu-vồng-của-bình-minh !
Chính ngay khi trút hơi thở cuối cùng của cuộc đời giam mình trong kén
Cũng là khi chú sâu thở hơi thở đầu tiên của cuộc đời trọn vẹn
Cất cao đôi-cánh-bướm-yên-bình được dệt bằng tất-cả-những-giấc-mơ !

Sau tất cả mọi mong chờ ta đã được sống lại với chính mình nhưng-không-phải-là-mình-của-ngày-xưa !
Mình bây giờ sẽ lại yêu nhưng yêu tình yêu khác
Mình bây giờ sẽ lại tin nhưng tin niềm tin khác
Mình bây giờ sẽ bắt đầu lại cuộc đời nhưng là cuộc-đời-khác…

Ta đã đợi chờ giây phút này bao lâu – hỡi linh hồn đi lạc
Để thấy được ngày thực sự trở về trở-về-với-ta…!

Khi bắt đầu lại cánh bướm bây giờ sẽ chọn đóa hoa nào trong muôn vàn đóa hoa ?
Khi bắt đầu lại mặt trời sẽ chọn bình minh nào trong muôn vàn bình minh chói lòa cho ngày mới ?
Khi bắt đầu lại ta sẽ chọn con đường nào trong muôn vàn con đường để đi tới ?
Khi bắt đầu lại ta sẽ chọn tình yêu nào trong muôn vàn tình yêu đang chờ đợi ?
Khi bắt đầu lại ta sẽ chọn sự-bắt-đầu nào để bắt đầu một giấc mơ ?…

Liệu ai có thể sống trọn vẹn hơn một người từng mất đi sự sống mình yêu quý ngày xưa
Nay đã biết mình được sống lại
Ai có thể biết được điều gì đang đợi chờ chúng ta khi con đường phía trước vẫn còn xa mãi ?
Ai có thể biết trước được những kỳ diệu nào còn xảy ra trong cuộc đời ?
Khi bây-giờ-mới-bắt-đầu-thực-sự-rong-chơi…

. . .

Nơi phía bên kia những đóa hoa mặt trời…
Sau tất cả những đau thương mà ta đã kể cho người
Ta xin hứa từ-giờ-sẽ-chỉ-kể-về-niềm-vui !!!

–The Kid Falling From Heaven–

[Team Freenamese Vietsub] Edgar – Kẻ bóc lộc – Ảnh hưởng của lương tối thiểu lên kinh tế

6

 

Tác động của luật lương tối thiểu lên nền kinh tế. Một vấn đề căn bản mọi người đều nên biết nhưng không ai dạy cho bạn biết.

Vietsub được thực hiện bởi THĐP’s Team Freenamese. Team chuyên dịch về những bài học kinh tế, chính trị, xã hội.