13.3 C
Da Lat
Thứ Ba, 30 Tháng 12, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 154

Em có thấy hoa vàng trên cỏ xanh?

Featured Image: meg_nicol

 

Chuyện kể từ Thiên Đường này xin được dàng tặng cho những tình yêu đang bị ngăn cấm, cản trở hay chối bỏ (^_^)


(The tales from Heaven – tale 1)

Từng có một đóa Bồ Công Anh
Dám từ chối tình yêu của Gió
Vì hết trái tim mình Bồ Công Anh đã dành trọn cho Cỏ
Dẫu biết linh hồn mình sẽ bị chối bỏ
Để cho một tình yêu
Được là tình yêu…

Em có thấy hoa vàng trên cỏ xanh ?

Có một lần anh đã kể em nghe
Truyện cổ tích về Bồ Công Anh và Gió
Về tình yêu của những đóa Bồ Công Anh bé nhỏ
Để trái tim mình cho Gió cuốn đi

Anh hỏi em: “Cuộc đời này có còn gì
Đẹp hơn tình yêu của Bồ Công Anh và Gió ?”
Em ngây thơ như đóa bồ công anh bé nhỏ
Làm bộ suy tư, rồi lắc đầu: “Em thua !”

Anh khẽ vuốt tóc em như cơn gió nô đùa
Rồi kể em nghe về một đóa Bồ Công Anh ngày trước
Đã mặc cơn Gió biết bao lần xuôi ngược
Ngỏ lời yêu nhưng chẳng được một lần

Bởi trái tim vẹn nguyên trắng ngần
Bồ Công Anh đã dành hết cho Cỏ
Dẫu thế gian nói Bồ Công Anh là phải thuộc về Gió
Còn tình yêu với Cỏ – chỉ là thứ hoang đường

Bởi từ lâu Bồ Công Anh đã vấn vương
Vì ngọn Cỏ tầm thường nhưng là duy nhất
Thân phận Cỏ mọn hèn nhưng trái tim chân thật
Chịu bao giày xéo tổn thương vẫn xanh đến vô cùng

Cỏ luôn âm thầm dành trái tim thủy chung
Hướng về Bồ Công Anh – một tình yêu khờ dại
Có biết bao tình yêu trong cuộc đời sao lại lựa chọn một-tình-yêu-oan-trái ?
Một tình yêu không được là tình yêu !

Rồi cuộc đời kia đổ hết mọi bão giông chỉ trong một buổi chiều
Gió hờn ghen – thét gào những căm hận
Trút mọi cuồng điên dường như vô tận
Lên thân phận yếu mềm của Cỏ và Bồ Công Anh

Và cuộc đời đã lấy đi phần linh hồn mỏng manh
Của đóa Bồ Công Anh như một sự đánh đổi
Cho một tình yêu được xem là lỗi tội
Một tình yêu không được là tình yêu !

Đau đớn thay những tình yêu dẫu hy sinh rất nhiều
Cũng chẳng thể có được bình yên như mong ước
Cỏ và Bồ Công Anh sẽ chẳng bao giờ hiểu được
Sao-có-những-tình-yêu-không-được-là-tình-yêu ?

Nhưng đóa Bồ Công Anh đã cố gắng rất nhiều
Để giữ trái tim mình không tan theo cơn Gió
Để trái tim tan ra chỉ rơi bên ngọn Cỏ
Từng mảnh bình yên… từng mảnh bình yên…

Bỗng có một phép màu như trong những câu chuyện thần tiên
Nơi những mảnh trái tim bồ công anh rơi xuống
Mọc lên những bông hoa vàng như nụ cười nở muộn
Dành cho một-tình-yêu-được-là-tình-yêu…

Anh nắm tay em đi trong một buổi chiều
Dẫn em đến nơi ngày xưa có Bồ Công Anh và Cỏ
Chỉ cho em những bông hoa vàng bé nhỏ
Trên thảm Cỏ màu xanh
Thấy không em ngọn Cỏ xanh hiền lành
Đang nâng niu trái tim Bồ Công Anh ngày trước
Em mỉm cười – cuối cùng cũng thấy được
Một điều đẹp xinh hơn mọi thứ trên đời
Một tình yêu
Được là tình yêu !!!

********

Dành tặng cho tất cả những tình yêu đang bị ngăn cấm, cản trở hay chối bỏ vì những quan niệm ích kỷ tầm thường của giàu nghèo, tôn giáo, giới tính, sắc tộc,…

Rồi sẽ đến một ngày tất cả chúng ta đều được là tình yêu. Sẽ có một ngày chúng ta được nhìn thấy “Hoa vàng trên cỏ xanh”.

 

–The Kid Falling From Heaven–

Daniel Quinn — Chương trình vs. Tư tưởng

Featured image: Pigeon_face

 

“Điều tôi muốn nói là: Nếu thế giới có thể cứu vãn được, nó sẽ được cứu vãn bởi những người có những tư tưởng thay đổi, những người với một tư tưởng mới. Nó sẽ không được cứu vãn bởi con người với những tư tưởng hủ lậu và những chương trình mới. Nó sẽ không được cứu vãn bởi con người với tư tưởng thủ cựu cùng với một chương trình mới.”

Tôi không thể hiểu tại sao nhưng sự thật không thể nhầm lẫn được là tất cả mọi người trong căn hầm hình như đều nhìn về phía tôi, chờ đợi câu trả lời từ tôi. Tôi nói, “Tôi không chắc rằng tôi biết được sự khác biệt giữa một tư tưởng và một chương trình.”

“Tái chế vật liệu là một chương trình,” B trả lời “Ủng hộ pháp chế bảo vệ môi trường là một chương trình. Anh không cần một tư tưởng mới mẻ nào để bắt tay vào hai chương trình này.”

“Ý của anh nói là những chương trình như thế chỉ làm tổn phí thời gian?”

“Không hoàn toàn như thế, mặc dù chúng có khuynh hướng khiến cho người ta có một cảm giác sai lệch về sự tiến triển và niềm hy vọng. Chương trình thường được khởi động để đối kháng và đánh bại tư tưởng.”

“Hãy nêu lên một thí dụ điển hình về cái mà anh gọi là tư tưởng.”

“Tư tưởng trong xã hội chúng ta ủng hộ sự cách ly. Nó là cột chống của một tổ ấm riêng biệt cho mỗi gia đình. Nó nói rằng những ổ khóa trên các cánh cửa là tất yếu. Nó mời gọi chúng ta hãy ở lại sau những cánh cửa khóa và nhìn ngắm thế giới bằng các phương tiện điện tử. Trong trường hợp này, không ai cần đến một chương trình nào để động viên mọi người ở lại trong nhà và xem truyền hình. Mặt khác, nếu anh muốn mọi người phải tắt máy truyền hình của mình và bước ra khỏi nhà, đó là lúc anh cần đến một chương trình.”

“Tôi nghĩ tôi hiểu rồi.”

“Sự cách ly được hậu thuẩn bởi tư tưởng. cho nên nó được xúc tiến theo tự nhiên, nhưng việc thiết lập cộng đồng thì ngược lại, cho nên nó cần được hậu thuẩn bởi nhiều chương trình. Chương trình luôn luôn được tiến hành đối nghịch với tư tưởng và chúng thường được dúi vào tay người ta – người ta cần phải được thuyết phục hoặc bắt buộc phải thi triển chúng. Thí dụ như, nếu anh muốn mọi người sống đơn giản, hạn chế mức tiêu thụ, tái chế biến vật dụng, và tái sử dụng vật liệu, anh cần phải thảo nhiều chương trình để cổ vũ lối sống đó. Nhưng nếu anh muốn họ tiêu thụ và lãng phí rất nhiều nhiên liệu, anh không cần phải soạn thảo chương trình để động viên vì những hành vi này được hậu thuẩn bởi tư tưởng văn minh xã hội hiện đại của chúng ta.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

“Tư tưởng là một giòng sông nước chảy. Chương trình là những cọc đóng ở đáy sông dùng để ngăn cản dòng chảy. Điều tôi muốn nói là thế giới sẽ không được cứu vãn bởi con người với những chương trình. Nếu thế giới có thể cứu vãn được, nó sẽ được giải cứu vì những người sống trong đó có một tư tưởng mới.”

“Nói một cách khác, những người có tư tưởng mới sẽ có những chương trình mới.”

“Không, tôi không nói như thế. Tôi lập lại: Tư tưởng không cần đến chương trình. Tư tưởng là một giòng sông nước chảy đều. Cuộc Cách Mạng Công Nghiệp là một giòng sông nước chảy đều. Nó không cần một chương trình nào cả để xúc tiến và tiếp tục tiến triển.

“Nhưng không phải lúc nào nó cũng chảy đều một cách trôi chảy.”

“Đúng vậy. Nó không phài là một giòng sông trôi vào thế kỷ thứ 2, thế kỷ thứ 8, hoặc thế kỷ thứ 13. Không có dấu hiệu nào của giòng sông được tìm thấy trong những thế kỷ đó. Nhưng những đường nước nhỏ cử tiếp nối nhau rỉ ra và bắt đầu chảy cùng một giòng từ thập niên này sang thập niên khác, từ thế kỷ này đến thế kỷ khác. Vào thế kỷ thứ 15, nó chỉ là một tia nước nhỏ. Vào thế kỷ thứ 16, nó bắt đầu hình thành một con suối. Vào thế kỷ thứ 19, nó trở thành một giòng nước lũ. Vào thế kỷ thứ 20, nó trở thành một trận lũ nuốt chửng cả thế giới. Và từ trước đến nay, không có một chương trình nào được cần đến để thúc đẩy những tiến triển của nó. Nó được xúc tiến, được duy trì, và được phát triển hoàn toàn bởi tư tưởng.”

“Tôi hiểu.”

“Việc ủng hộ cho tư tưởng của chúng ta hiện nay được xem như là một hành động tệ hại; trong khi đó, việc hủy hoại những tư tưởng đó được xem là một hành động cao quý, ưu tú. Đó là dấu hiệu của xã hội văn hóa đang trên đà sụp đổ. Một thí dụ về tư tưởng là: Ở trường lớp, người ta không nên khuyến khích trẻ em tham muốn những phần thưởng vật chất khi học thành đỗ đạt. Sự thành đạt là một điều cần được theo đuổi vì chính lợi ích của nó, nhất định không phải vì những vinh hoa phú quý mà nó đem đến. Các nhà lãnh đạo kinh doanh có thể được nể trọng và được tôn vinh như những thần tượng dựa vào sức ‘sáng tạo của họ’ và những ‘cống hiến của họ đối với xã hội’, nhưng họ không nên được kính nể và được xem như là thần tượng chỉ vì họ có nhà cao cửa rộng, xe ôtô lộng lẫy sang trọng, và có kẻ ăn người ở phục vụ và chăm sóc đến từng miếng ăn, cái mặc của họ. Trong thế giới tương lai được đề cập đến trong sách giáo khoa của con cháu chúng ta, một người đáng kính trọng không bao giờ lảm một chuyện gì chỉ vì tiền.”

“Vâng, tôi cũng cho đó là đúng.”

“Tất cả mọi người sống trong xã hội văn minh của chúng ta đều là những người có thể cắn chặt viên đạn một cách kinh khủng. Đối với những ai chưa quen với câu thành ngữ này, ‘cắn chặt viên đạn’ có tác dụng giúp cho một người lính chịu đựng được cơn đau đang dày vò thân xác. Người lính trước tiên sẽ cố chịu đựng cơn đau, nhưng nếu cơn đau quá sức chịu đựng, người lính đó sẽ ‘cắn chặt viên đạn.’ Đối với những ai đang nghĩ và viết về tương lai của chúng ta, đấy là một kết quả đã định trước rằng tất cả chúng ta cần phải cắn chặt viên đạn hơn bao giờ hết để có thể sống tồn. Những nhà tư tưởng và nhà văn này không bao giờ nghĩ đến khả năng mọi sự sẽ thoải mái đến đâu nếu chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Theo nhận thức của họ, nhiệm vụ của chúng ta là phải cắn răng và trung thành bấu vếu vào tư tưởng mà chính nó đang hủy diệt chúng ta. Theo những gì họ nhìn thấy được, vận mệnh xui xẻo của chúng ta là phải tiếp tục dùng một tay đấm vào đầu mình trong lúc sử dụng bản tay kia để bỏ từng viên thuốc aspirin vào miệng để chống lại cơn đau nhức.”

Tôi hỏi lại, “Việc thay đổi một tư tưởng văn hóa khả thi lắm sao?”

“Cách đo lường thích đáng nhất không phải dễ và khó, không phải là sẵn sàng hay chưa có chuẩn bị. Nếu thời thế không thích hợp cho một tư tưởng mới, không có một sức mạnh nào trên trái đất có thể khiến người ta để tâm đến nó. Nhưng nếu thời thế thích hợp, nó sẽ lan rộng khắp thế giới như một trận cháy rừng. Dân chúng thành La mã đã sẵn sàng để lắng nghe những gì Thánh Phao-Lô sẽ nói với họ. Nếu họ không sẵn sàng, ông ta sẽ biến mất không để lại dấu vết gì và chúng ta sẽ không bao giờ biết đến ông ta.”

“Kitô Giáo thật ra không lan tràn như một ngọn lửa rừng.”

“So với mức độ lan truyền thông tin và ý tưởng mới vào thời đó, không kỹ thuật in ấn, không máy phát thanh, không máy truyền hình, nó lan rộng như một ngọn lửa rừng.”

“Vâng, có lẽ vậy.”

“Tôi muốn nhấn mạnh một điều nơi đây là tôi không biết những người với tư tưởng thay đổi sẽ làm gì. Phao-Lô cũng ở trong tình trạng tương tự như thế khi ông ta du hành khắp vương quốc thay đổi tư tưởng của mọi người vào giữa thế kỷ thứ nhất. Ông ta không thể nào có thể hình dung ra chế độ Giáo Hoàng hoặc khuôn mẫu của cộng đồng giáo dân Kitô Giáo dưới chế độ phong kiến ở Âu châu. Trái lại, nhà văn chuyên viết truyện khoa học giả tưởng Jules Verne ngày xưa có thể hình dung và đoán một cách chính xác về những gì sẽ xảy ra trong vòng 100 năm, chỉ vì giữa thời của ông ta và thời của chúng ta, không có gì thay đổi trong tư tưởng của mọi người. Nếu người ta 100 năm sau có được một tư tưởng mới, họ sẽ làm những chuyện mà chúng ta không thể nào đoán ra được. Thật vậy, nếu là ngược lại – nếu chúng ta có thể đoán ra được họ sẽ làm gì – điều này chứng minh rằng họ không có một tư tưởng mới nào, tư tưởng của họ và của chúng ta cơ bản giống như nhau.”

Tôi nói, “Tuy vậy, theo tôi thì anh có một chương trình. Anh có ý muốn thay đổi tư tưởng.”

“Anh có nghĩ rằng Phao-Lô có một chương trình hay không?”

“Không. Tôi nghĩ ông ta chỉ có một mục đích hoặc một mục tiêu.”

“Thì tôi cũng nghĩ vậy thôi. Chương trình không phải là một từ có thể miêu tả những gì tôi đang làm, mặc dù tôi biết đó là từ mà tôi dùng để trả lời câu hỏi của cô gái kia đêm nay.”

“Theo anh nói thì mọi người nên tránh không làm gì cả. Không phải hành động nào rồi cũng sẽ trở thành một chương trình hay sao?”

“Lập luận này bỏ mất đi điểm chính. Không ai ‘cấm cản’ chương trình cả. Điều quan trọng là hiểu rõ sự khác biệt giữa chương trình và tư tưởng. Chương trình là một sự phản ứng có tính chất thừa hưởng. Thế không có nghĩa là chúng ‘không tốt’, nhưng chúng chỉ là một sự phản ứng mà thôi. Có nghĩa là lúc nào chúng cũng theo sau, không bao giờ dẫn đầu (vì chúng chỉ phản ứng đối với việc gì đó). Chương trình tương đương với dụng cụ cứu thương. Thế không có nghĩa là chúng ‘không tốt’, nhưng chúng có tính chất phòng bị và tạm thời mà thôi. Chương trình là một sự phản ứng đối với điều gì đó không tốt lành, có nghĩa là chúng phải chờ cho đến khi điều không tốt xảy ra. (Một lần nữa, đây không có nghĩa là chúng không tốt, chỉ vì chúng mãi mãi chơi trò rượt đuổi phía sau mà thôi). Ngược lại, tư tưởng không chờ đợi điều gì không tốt lành xảy ra. Tư tưởng không chống đối, chúng đề xuất. Chúng không đánh bẹp sự thất bại, chúng mở đường cho sự thành công.

“Trong xã hội hiện đại của chúng ta hiện nay, hướng chảy của giòng sông chĩa thẳng về phía thảm họa, và các chương trình là những cọc đóng giữa lòng sông nhằm để làm dòng chảy chậm lại. Mục đích của tôi là làm thay đổi hướng chảy của giòng sông, xa dần thảm họa. Khi giòng sông chảy về một hướng mới, người ta không cần phải thiết lập chương trình để ngăn cản dòng chảy. Và tất cả những chương trình hiện nay sẽ bị bỏ rơi trong bãi sình, bất cập và vô dụng.”

 

Tác giả: Daniel Quinn, The story of B
Dịch giả: Hoàng Triết

Uống nhiều sữa tốt cho xương: Sự thật hay lời nói dối xuyên lục địa?

Featured image:  /the DON/

 

“Uống sữa tốt cho xương, uống sữa giúp phòng ngừa gãy xương…” là các thông điệp mà các giới chức của bộ ngành y tế sức khỏe, các chuyên gia dinh dưỡng, và đặc biệt là các nhà sản xuất và kinh doanh sữa vẫn đang ngày đêm tiếp tục quảng bá tại nhiều nước. Điều này đã trở thành hiển nhiên đúng với nhiều triệu người trên trái đất. Nhưng các nghiên cứu mới đây cho thấy, đó có lẽ chỉ là chiêu thuật để đẩy mạnh tiêu thụ sữa trong dân chúng.

Thực ra thì tiếng to tiếng nhỏ, nghi ngờ những khả năng phòng chống loãng xương, gãy xương…của sữa đã có từ lâu nhưng chưa có được các nghiên cứu nào đủ trọng lượng để khẳng định. Trong khi đó giới công nghiệp thì vừa nhiều tiền, giỏi ăn nói và quan hệ công chúng, lại “lobby” chính trị tốt nên luôn chiếm ưu thế trên các phương tiện truyền thông, đặc biệt lại càng áp đảo trước các nhà khoa học có thói quen “rụt rè” trong các kết luận của mình.

Sau khi tổng hợp hàng loạt nghiên cứu khác nhau, phỏng vấn những người trong ngành, kết quả các điều tra thì nhà báo khoa học chuyên nghiên cứu về sữa và công nghiệp sữa, ông Thierry Soucar đã cung cấp rất nhiều thông tin và phân tích trong cuốn sách nổi tiếng của mình, Lait, mensonges et propagand (tạm dịch: Sữa, lời dối trá và tuyên truyền). Ông cho rằng, những “diễn văn” của các nhà sản xuất và kinh doanh sữa khuyến cáo nên nạp từ 3 đến 4 phần sữa mỗi ngày, ví dụ: 1 ly sữa, 1 cái yaourt, 1 miếng phomai, 1 chén ngũ cốc trộn sữa) để tốt cho xương…chỉ đơn thuần là lời tuyên truyền. Nếu dùng quá nhiều sẽ tăng khả năng bị ung thư tiền liệt tuyến ở nam, ung thư buồng trứng ở nữ, và bệnh Parkinson ở cả hai giới.

Cuộc tranh luận tẩy chay thông điệp này lại càng nóng lên sau khi các nhà nghiên cứu của Đại học Harvard công bố kết quả thu được khi cố gắng tìm hiểu mối liên hệ giữa sự tiêu thụ sữa của những người vị thành niên và mối nguy gãy xương sau đó trong đời. Đây là một nghiên cứu quy mô rất lớn, thu thập số liệu của 22 năm và có sự tham gia của trên 96.000 người cả nam lẫn nữ (1).

Kết quả cho thấy, thêm một ly sữa hàng ngày ở tuổi vị thành niên là gắn với một mối nguy cơ bị gãy xương háng cao hơn ở đàn ông. Đối với phụ nữ thì uống sữa không liên quan đến việc tăng hay giảm mối nguy này.

Kết luận của các nhà nghiên cứu là: Tiêu thụ sữa ở tuổi vị thành niên không giúp giảm nguy cơ gãy xương mà thậm chí còn làm tăng nguy cơ gãy xương ở đàn ông.

Thêm vào đó, theo một nghiên cứu công bố vào năm 2012 trên American Journal of Epidemiology, nếu người nào dùng nhiều sữa và lúc tuổi vị thành niên, thì sẽ làm tăng nguy cơ phát triển ung thư tuyến tiền liệt (2).

Thực thế nhiều khảo sát ở những nước phát triển, tiêu thụ nhiều các sản phẩm sữa cho thấy tỉ lệ các vấn đề xương khớp không sai biệt gì đáng kể so với những nước kém phát triển, nơi mặt hàng sữa vẫn còn thuộc loại xa xỉ. Mọi người thường hay liên hệ đến canxi khi nói đến sức khỏe của xương, nhưng thực ra các yếu tố dinh dưỡng khác cũng vô cùng quan trọng, đó là phốt pho, kali, các chất khoáng khác, đạm và vitamin. Cần đa dạng hóa thực phẩm để không bị thiếu hoặc dư thừa một chất nào đó.

Ở Việt Nam có lẽ cũng rất khó để thực hiện được những nghiên cứu bài bản và khách quan như trên. Tuy nhiên chúng ta cũng không có quá nhiều các sản phẩm sữa để dùng đến 3 – 4 phần mỗi ngày nhất là khi giá sữa luôn treo ở “trên cây”. Khi uống sữa, nếu bạn cảm thấy khó tiêu, đầy bụng, tiêu chảy, ợ hơi…thì cũng đừng nên ép. Hãy coi sữa cũng giống như các thực phẩm thông thường khác thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều.

Việc các doanh nghiệp luôn tìm cách rót vào tai người tiêu dùng những công dụng tuyệt vời đã được đánh bóng (đôi khi là không có thực) và thổi phồng lên là chuyện thường tình. Do vậy tự mỗi người phải tìm ra được chế độ dinh dưỡng phù hợp với cơ thể và túi tiền của mình.

Hồng Lưu

 

Tài liệu tham khảo:

[1] Feskanich D, Bischoff-Ferrari HA, Frazier AL, Willett WC. Milk ConsumptionDuring Teenage Years and Risk of Hip Fractures in Older Adults. JAMA Pediatr.2013 Nov 18.
[2] Torfadottir JE. Milk intake in early life and risk of advanced prostate cancer. Am J Epidemiol. 2012 Jan 15;175(2):144-53. Epub 2011 Dec 20.

Di sản của Tổng Thống George W. Bush F

Featured image:  josine.vervloet.photography

 

Cho dù lời phán quyết của lịch sử về chính quyền của Tổng Thống George W. Bush sau này sẽ ra sao, nó sẽ rất khác với nhừng gì chúng ta nghe được từ giới truyền thông đại chúng trên màn truyền hình hoặc đọc từ những bài phê bình trên báo chí. Thành tích tối cao của Tổng Thống Bush cũng là mục đích tối cao của chính phủ — bảo vệ nhân dân. Không một ai trong ngày 11 tháng 9, 2001 nghĩ rằng sẽ có một cuộc tấn công tương tự nữa trong bảy năm tới.

Rất đáng tiếc, những người đang được bảo vệ từ sự nguy hiểm thường cho rằng sự nguy hiểm không tồn tại. Đây là ngộ nhận hiển nhiên nhất của những người Mỹ quyết liệt phản đối việc chính phủ nghe lén các cuộc gọi quốc tế, để tiêu diệt các mạng lưới khủng bố quốc tế. Rất nhiều người, nhất là giới trí thức, đang phân vân với việc chúng ta có đối xử công bằng theo đúng chuẩn mực với những tay khủng bố ở trại tù Guantanamo hay không, vài trong số tù binh đó đã được thả và trở về với cuộc sống khủng bố của họ. Những quyền lợi trong Công Ước Geneve không áp dụng với những người không tuân thủ theo Công Ước đó và cũng không bị ràng buộc bởi nó.

Việc một Tổng Thống Mỹ đang bảo vệ chúng ta từ những địch thủ không được coi là thành tích đối với vài người. Nhưng điều đó sẽ được cảm thông hơn khi chúng ta có một vị Tổng Thống xem thường việc đó, để đổi lấy sự ủng hộ phổ biến ở trong và ngoài nước. Chúng ta chỉ có thể hy vọng rằng không cần phải chứng kiến hình ảnh của một thành phố Mỹ bị tàn phá bởi vũ khí hạt nhân để làm mọi người thấy được những sự nguy hiểm George W. Bush đã chống lại, mặc cho sự phản đối quyết liệt.

Không một ai có thể nói rằng chính quyền Bush không có những khuyết điểm. Những những sai lầm chính trị lớn nhất của họ là những sai lầm thường gặp phải khi làm việc với những người không đứng đắn ở trong và ngoài nước. Ý tưởng cho rằng Tổng Thống Bush khi tới Washington, ông ta sẽ có được sự ủng hộ của cả hai đảng bằng cách ủng hộ đảng Dân Chủ, và không phản đối các bộ luật Quốc Hội đã thông qua, chứng minh họ quên rằng phải có hai người mới có thể nhảy chung một điệu.

Với việc công bố mục đích của ông ta là làm hài lòng cả hai bên, chính ông Bush đã bị lên án khi sự hài lòng đó sụp đổ. Chiêu mộ Thượng Nghị Sĩ Kennedy (một thành viên quốc hội hàng đầu của đảng Dân Chủ và phe cánh tả) bằng những chính sách tiêu thụ công tầm cỡ cũng đã không ngừng Kennedy từ việc ông ấy lên án Tổng Thống Bush đã “nói dối và nói dối” về tình hình Iraq trên sàn của Thượng Viện Hoa Kỳ.

Mặc cho những lợi ích hay bất cập của việc tuyên chiến với Saddam Hussein là gì, câu hỏi liệu rằng ông ta đã sở hữu vũ khí hóa học trong tầm tay hay không đã trở thành một đề tài để lên án thay vì một chủ đề bàn luận. Tổng Thống Bush không phải là nhà lãnh đạo quốc gia duy nhất tin rằng Saddam Hussein đã sở hữu những vũ khí đó. Và những vũ khí đó cũng không phải là nguyên nhân duy nhất khiến cho nhà độc tài Iraq đó trở thành một mối nguy hiểm trong ngoại giao hơn một thập niên qua. Vần đề đó có thể được tranh luận, và nó sẽ được tranh luận trong những năm tới, nếu không phải là những thế hệ tới. Nhưng việc lên án rằng Bush đã “nói dối” vì lý do gì đó – như lấy máu để đổi lấy dầu khí hoặc tạo cơ hội kinh doanh cho tập đoàn Halliburton, để lấy ví dụ – là hơn cả vu oan cho ông ta. Điều đó hạ thấp quốc gia chúng ta và nâng cao địch thủ chúng ta trên thế giới.

Ở trong nước, di sản của ông Bush đã tạo nên những điều tiếc nuối. Việc ông ta ủng hộ bộ luật McCain-Feingold (bộ luật liên quan đến việc ủng hộ tài chính trong cuộc bầu cử) để giới hạn tự do ngôn luận có thể coi rằng là một trong những sai lầm lớn nhất của chính quyền Bush. Đây là bộ luật đã vi phạm Điều Một của Bản Tuyên Ngôn Quyền Lợi của Hiến Pháp Mỹ. Chắc ông ấy nghĩ rằng Tòa Án Tối Cao Hoa Kỳ sẽ ngăn chặn bộ luật này. Nhưng chính Tòa Án Tối Cao cũng đã sai khi đã công nhận bộ luật McCain-Feingold.

Việc ủng hộ sự ân xá cho các người nhập cư trái phép cũng là một thãm họa chính trị, nhất là khi nó được ủng hộ bởi những người coi thường việc nhập cư trái phép.

Cho dù chính quyền Bush đã tham gia ủng hộ việc sở hữu nhà cho những người không có khẳ năng chi trả, Tổng Thống Bush ít nhất cũng đã lên tiếng cảnh cáo cho dù nhiều người trong quốc hội đang đẩy mạnh chính sách bắt buộc giới cho vay phải cho những người không đủ khả năng chi trả vay thêm để mua nhà.

Tổng Thống Bush là một người đầy mưu kế, như bao nhà chính trị gia khác. Nhưng trên hết, ông ta là một người danh dự.

 

Tác giả: Thomas Sowell
Dịch giả: Ku Búa

*Bài viết này không nhất thiết nói lên quan điểm của THĐP

Đa đảng chỉ thực hiện được khi dân trí cao?

Featured image:  Onasill

 

Bài viết này mình nêu quan điểm về vấn đề: “Đa đảng chỉ thực hiện được khi dân trí cao?” Tôi hoàn toàn phủ nhận quan điểm này, đó là một suy nghĩ thiển cận.

Hệ thống đa đảng là hệ thống mà ở đó có hai hoặc nhiều hơn các đảng chính trị có khả năng giành quyền điều hành chính phủ một cách độc lập hay liên minh với nhau. Đảng nào lên cầm quyền là do dân bầu cử và phải có được những chính sách làm phát triển kinh tế, văn hoá xã hội, giáo dục… để đáp ứng sự kỳ vọng của cử tri. Dân trí là trình độ hiểu nhận thức của người dân về các mọi mặt của đời sống XH như kinh tế, văn hoá, chính trị, giáo dục…

Điều gì quyết định đến dân trí? Theo tôi đó là kinh tế và giáo dục

Kinh tế quyết định dân trí như thế nào? Kinh tế quyết định đến môi trường sống của chúng ta, tạo ra công ăn việc làm, tạo ra của cải vật chất như máy tính, tivi, tủ lạnh, điều hoà…làm cho cuộc sống thêm văn minh hiện đại. Một người sống trong môi trường văn minh hiện đại sẽ dễ dàng được tiếp xúc với các nền văn hoá mới, các tri thức mới thì sự nhận thức hẳn sẽ cao hơn một người sống ở nơi lạc hậu. Người sống miền suôi nhận thức cao hơn người miền núi, người sống ở thành thị nhận thức cao hơn người sống ở nông thôn, một em bé Việt Nam lớn lên ở châu Âu thì trình độ nhận thức cũng như người bản địa vậy. Khi kinh tế phát triển thì con người mới quan tâm hơn đến các vấn đề của XH. Thật vậy, “khi người ta bị đau chân thì người ta chẳng nghĩ được gì khác ngoài cái chân đau của mình” (Nam Cao, Lão Hạc), khi mà con người còn mải lo nghĩ đến miếng ăn cái mặc hằng ngày thì họ đâu thể lo nghĩ đến các vấn đề của XH nữa, tham nhũng ra sao? giáo dục thế nào? đối xử thế nào với người nghiễm HIV? Họ bận rộn lo toan đến những nỗi lo hàng ngày, nếu có quan tâm đến các vấn đề XH thì cũng không có nguồn lực để góp sức. Kinh tế XH ảnh hưởng trực tiếp đến dân trí.

Giáo dục quyết định dân trí như thế nào? Các thế hệ đi trước chúng ta không có điều kiện được học hành đầy đủ, nên họ kém hiểu biết về XH cũng phải. Nhưng chúng ta thì sao? Giáo dục đào tạo một ý thức hệ cho thế hệ trẻ, dạy họ sự hiểu biết về các vấn đề XH để tương lai họ làm chủ đất nước. Có thể nói giáo dục quyết định đến trình độ dân trí trong tương lai. Nhìn vào nền giáo dục nước ta có quá nhiều bất cập, yếu kém. Chất lượng giáo viên không tốt, không truyền cảm hứng được cho học sinh, một nền giáo dục mang nặng tính hình thức, chạy theo thành tích. Những cô cậu học trò chỉ như những con rối bị điều khiển.

Tại sao học sinh tiểu học phải đi học thêm quá nhiều khi chúng chỉ cần biết những phép toán cơ bản cộng trừ nhân chia, cái chúng cần học là cách ứng xử, sự tôn trọng, kỷ luật thì không được dạy. Tại sao học sinh phổ thông cứ phải học những môn mỹ thuật, âm nhạc khi chúng không có năng khướu, không có nhu cầu, sao cứ phải học quá nhiều những môn toán văn khi tương lai nghề nghiệp chúng không cần biết làm bất đẳng thức, giải hệ phương trình hay phân tích tác phẩm? Sao họ không được học những kiến thức quan trọng như kỹ năng sống, giáo dục giới tính? Sao cứ phải chạy theo những hư danh hão huyền như học sinh giỏi, hạnh kiểm tốt, tốt nghiệp 99% hay một trường đại học thật danh tiếng? Một nền giáo dục yếu kém như vậy, liệu bạn có tin tương lai dân trí sẽ tốt lên nhiều không?

Có phải dân trí Việt Nam thấp là do sự độc tài của một Đảng? Có lẽ là vậy, hãy xem sự độc tài này ảnh hưởng đến nền kinh tế và giáo dục như thế nào.

Thể chế chính trị nước ta là một đảng độc tôn. Đảng điều hành các cơ quan hành-lập-tư pháp, giáo dục, quân đội, y tế, kinh tế… và yêu cầu phải tin tưởng tuyệt đối, trung thành tuyệt đối. Đảng Cộng Sản hiện nay chỉ là một tổ chức thối nát gồm những kẻ kém tài, kém đức những kẻ mà gia đình có “cơ” nên được kết nạp. Tôi có quen một cậu bạn được kết nạp Đảng từ khi 17t vì bố cậu ta làm “to”. Một học sinh 17t đã thực sự hiểu về XH chưa ạ? Đã hiểu về chính trị chưa ạ? Đã hiểu gì về nền kinh tế chưa ạ? Một tổ chức đóng vai trò là đầu não của cả nước nhưng lại không có chất xám thì đất nước có phát triển được không? Họ có thể đưa ra những chính sách để thúc đẩy mạnh mẽ nền kinh tế hay đổi mới phương pháp giáo dục hiệu quả không? Tôi không tin vào điều đó. Họ liên tục đưa ra các đề án đổi mới giáo dục như thay đổi hình thức thi, thay đổi chương trình SGK nhưng đều không có hiệu quả gây lãng phí tiền của. Ngay từ đầu hệ thống giáo dục đó đã yếu kém, còn những con người lãnh đạo nó cũng ngu dốt thì có thay đổi đến mấy cũng vô dụng.

Việt Nam với điều kiện giàu tài nguyên thiên nhiên, vị trí địa lý trọng yếu của khu vực mà nền kinh tế vẫn là kém phát triển, tài nguyên bị lãng phí, thu nhập bình quân đầu người 1990USD/1 người/ 1 năm kém xa Malay, Thai và sắp bị Cam, Myan vượt mặt. Chúng ta tự hào có nguồn lao động trẻ dồi dào nhưng thực tế tỉ lệ thất nghiệp lại ở mức cao ( mấy anh chị đi chợ búa vẫn bị coi là thất nghiệp nhé) trong khi lại tạo điều kiện cho hàng vạn lao động TQ. Lý tưởng của CNXH rõ ràng là không phù hợp để phát triển kinh tế, hãy nhìn vào các doanh nghiệp nhà nước để thấy rõ điều đó. Một DNNN là doanh nghiệp có số vốn nhà nước trên 50% và nhà nước cử một người đại diện giả sử là bạn để điều hành. Nếu DNNN làm ăn thua lỗ thì có ngân sách bù đắp, nếu làm ăn có lãi thì số tiền đó nộp vào kho bạc quốc gia chứ không thuộc về bạn. Vấn đề ở đây là cho dù bạn không làm việc hiệu quả thì vẫn được trả lương, vậy không có gì thôi thúc những người làm DNNN làm việc hết sức mình, cống hiến hết sức mình cả. Giả sử bạn cố làm việc chăm chỉ, sáng tạo vậy còn những người đồng nghiệp có làm như bạn không khi mọi người đều có tâm lý “cha chung không ai khóc”. Và con người luôn có lòng tham, các nhân viên tìm cách lợi dụng công quỹ, còn bạn rồi cũng sẽ tìm cách chiếm đoạt một phần số tiền lãi của DNNN, bạn có khẳng định sẽ không bị lu mờ vì lòng tham không? Vinashin, Vinaline liên tục thua lỗ để nhà nước phải gánh nợ; PetroVietNam, Evn làm ăn có lãi nhưng không tương xứng với nguồn tài nguyên của chúng ta. Nền kinh tế định hướng theo XHCN đã kích thích lòng tham con người một cách tiêu cực và sử dụng không hiệu quả nguồn tài nguyên thiên nhiên, tài nguyên con người dẫn đến kinh tế chậm phát triển.

Tại sao đa Đảng sẽ giúp cải thiện dân trí? Vậy xem đa Đảng có giúp kinh tế XH phát triển hơn, giáo dục tốt hơn không?

Ở mọi tầng lớp trong XH đều đã không còn tin tưởng vào nên kinh tế XHCN, những mâu thuẫn giữa tư nhân và DNNN khi tài nguyên không được sử dụng hiệu quả. Tôi suy đoán khi chúng ta thực hiện đa đảng thì nền kinh tế cũng sẽ thay đổi theo hướng tư bản.

Kinh tế tư bản có phát triển hơn kinh tế XHCN không? Đơn giản cứ nhìn vào nền kinh tế các nước tư bản và các nước XHCN xem ai hơn ai. Kinh tế các nước tư bản đang phát triển vượt xa kinh tế XHCN về GDP, thu nhập bình quân đầu người, cơ sở hạ tầng( cơ sở hạ tầng trong triết học). TQ có nền kinh tế lớn thứ hai thế giới nhưng vẫn bị đánh giá là không bền vững, thu nhập bình quân đầu người 9142 USD(2013) kém xa Malay, Sin; kết cấu cơ sở hạ tầng không bền vững [1]. Hay trong nước, kinh tế tư nhân biết trọng dụng nhân tài ứng dụng KH KT hơn hẳn DNNN, bệnh viện tư có đỗi ngũ bác sĩ chất lượng dịch vụ tốt hơn bệnh viện công. Tìm hiểu hơn về kinh tế tư nhân, đó là doanh nghiệp do một người bỏ vốn ra làm chủ, tiền lãi hoàn toàn thuộc về người đó. Do con người luôn có lòng tham nên người này sẽ luôn muốn mình có nhiều tiền hơn, và tìm cách để doanh nghiệp của mình phát triển hơn. Để làm được điều đó, anh ta phải đầu tư vào KH KT, tìm kiếm trọng dụng nhân tài, sử dụng hiệu quả nguồn tài nguyên có được. Nhờ đó doanh nghiệp tư nhân sẽ phát triển hơn, kiếm được nhiều tiền hơn. Kinh tế tư bản đã kích thích lòng tham con người một cách tích cực, tài nguyên trong tư bản được khai thác và sử dụng hiệu quả, họ là những người đầu tư nhiều nhất vào Khoa học công nghệ, cũng như trọng dụng nhân tài.

Thể chế chính trị đa đảng buộc những con người nắm quyền điều hành phải làm việc hết sức mình để có thể làm hài lòng người dân. Sẽ không có truyện chạy chức chạy quyền, không có COCC nhờ mối quan hệ; sẽ là những người có thực tài. Họ sẽ đưa ra được các chính sách phát triển kinh tế cũng như cải cách giáo dục. Tôi tin từ đây giáo dục nước nhà sẽ có chất lượng hơn, các vấn nạn ngành giáo dục sẽ bị loại bỏ, thế hệ sau chúng ta sẽ được đào tạo trở thành những công dân thực sự có ích. Như tôi nói ở trên thì kinh tế XH phát triển, giáo dục có chất lượng thì dân trí cũng sẽ đi lên.

Tại sao không phải thay thế ĐCS bằng một đảng khác theo lý tưởng CNTB mà phải là đa đảng? Bởi vì chỉ có đa đảng đối lập mới có thể tạo nên một thể chế chính trị mạnh khoẻ. Những con người của từng đảng phái phải làm hết sức mình, phải ganh đua với những con người ở đảng khác để chiếm được lòng tin của nhân dân những người có quyền quyết định Đảng nào nắm quyền. Sẽ luôn có những người quan sát việc làm của bạn, nếu bạn làm sai, tham nhũng, lạm quyền bạn sẽ bị pháp luật trừng trị. Vì tam quyền phân lập nên sẽ không có truyện dùng mối quan hệ, hay uy thế của Đảng phái mà thoát tội. Mặc dù lý tưởng của CNXH không phù hợp để phát triển kinh tế nhưng ĐCS vẫn giữ một vai trò quan trọng. Nhờ có lý tưởng của CNXH mà người công nhân ý thức được giá trị của mình và nhà tư bản cũng phải coi trọng họ. ĐCS cần phải tồn tại nhằm đấu tranh cho quyền lợi của giai cấp công nhân, bắt buộc nhà tư bản phải đảm bảo các điều kiện làm việc ngày làm 8 tiếng, bảo hiểm XH, bảo hộ lao động, môi trường làm việc trong sạch… Đó là những gì mà tư bản hiện đại phải làm khi phát triển kinh tế.

Chúng ta cần phải đấu tranh cho một XH tốt đẹp hơn vì chúng ta không muốn sống trong một XH tồi tàn như thế này, chúng ta không muốn những người mình yêu thương phải khổ sở với cuộc sống đầy bất công, con cháu chúng ta được giáo dục thành người có ích. Chúng ta cần được bảo vệ, chúng ta cần bảo vệ những người mình yêu thương và cách tốt nhất chính là xây dựng một XH tốt đẹp hơn. Tôi tin đa đảng là con đường chúng ta cần đi.

 

Nguyễn Đỗ Văn

29 câu nói đáng nhớ của Martin Luther King Jr

Featured image: daniel bussiere

 

Giới thiệu: Martin Luther King Jr là một nhà đấu tranh công lý chính trị người Mỹ da đen nổi tiếng nhất. Với giấc mơ và sự đấu tranh trong ôn hòa không ngừng nghỉ, ông ta đã thành công cùng với cộng đồng da đen ở Mỹ chấm dứt sự kỳ thị và phân biệt chủng tộc. Để tôn vinh ông ta, ngày Thứ Hai lần thứ 3 trong tháng 1 là ngày lễ quốc gia ở Mỹ. Ông King nổi tiếng nhất với bài diễn văn “Tôi có một giấc mơ” (I Have a Dream), bài diễn văn tuyên bố sự công bằng không chỉ riêng cho người Mỹ da đen mà cho cả nhân loại. Xin mời các bạn đọc 29 câu nói trong vô vàn câu nói của ông ta.

 


1. Tôi có một giấc mơ là một ngày nào đó bốn đứa con của tôi sẽ sống ở một quốc gia nơi chúng sẽ không bị đánh giá bởi màu da thay vì nhân phẩm.

2. Tự do không bao giờ được ban phát từ những kẻ cai trị, nó phải được đòi hỏi bởi những người bị cai trị.

3. Sự khác biệt giữa một người mơ mộng và một người có tầm nhìn là người mơ tưởng luôn nhắm mắt còn người có tầm nhìn thì luôn mở mắt.

4. Thử thách lớn nhất của một người không phải khi anh ta đang ở trong sự thoải mái và tiện nghi, mà là khi anh ta đang ở trong sự thách thức và tranh cãi.

5. Không ai biết tại sao họ lại sống cho đến khi họ biết được họ sẽ chết vì điều gì.

6. Bóng tối không thể xua đi bóng tối, chỉ có ánh sáng mới làm được điều đó. Hận thù không thể xua đi hận thù, chỉ có tình yêu mới có thể làm được điều đó.

7. Tôi đã chọn tình yêu. Hận thù là một gánh nặng quá lớn.

8. Niềm tin là bước chân đầu tiên, cho dù bạn không thể nhìn thấy hết cả cầu thang.

9. Một quốc gia hay nền văn minh tiếp tục sinh ra những người đàn ông nhu nhược đang tự sinh ra cho mình một cái chết tinh thần trong tương lai.

10. Trong giây phút cuối cùng, chúng ta sẽ không nhớ lời nói của địch thủ, mà là sự im lặng của bạn bè.

11. Chúng ta phải biết sống chung với nhau như anh em hoặc tiêu tan cùng nhau như những kẻ ngốc.

12. Sự bất công ở bất cứ đâu là điều đe dọa cho công lý ở khắp mọi nơi.

13. Đừng quên rằng những gì Hitler đã làm ở Đức Quốc đều hợp pháp.

14. Tha thứ không phải là một hành động thỉnh thoảng. Đó là một thái độ vĩnh viễn.

15. Sự thay đổi không đến một cách tự nhiên, mà nó đến từ sự phấn đấu không ngừng.

16. Tình yêu là thể lực duy nhất có thể biến một địch thủ thành một người bạn.

17. Sẽ có một ngày nào đó một cá nhân phải đứng về một phía, không nhất thiết là an toàn, cũng không phải là chính trị, hoặc phổ biến, mà anh ta phải đứng về phía đó vì lương tâm anh ta cho rằng đó là điều đúng.

18. Thời điểm luôn đúng để làm một việc đúng.

19. Câu hỏi liên tục và khẩn cấp nhất trong cuộc đời là “bạn đang làm gì cho người khác?”

20. Một người luôn có một trách nhiệm đạo đức để phản đối những luật bất công.

21. Cuối cùng cũng đã tự do, cuối cùng cũng đã tự do, cảm ơn Thượng Đế chúng ta đã được tự do.

22. Nếu tôi không thể làm những điều vĩ đại, tôi có thể làm những việc nhỏ một cách vĩ đại.

23. Trả đũa bạo lực bằng bạo lực sẽ nhân đôi bạo lực, đưa đen tối vào trong bóng đêm sẽ che đi các ngôi sao. Hận thù không thể nào xua tan hận thù, chỉ có tình yêu mới có thể làm được điều đó.

24. Chúng ta không nghe được tiếng của sấm sét cho đến khi nó kết thúc.

25. Bây giờ, tôi nói với các bạn của tôi ngày hôm nay, mặc dù chúng ta phải đối mặt với muôn vàn khó khăn của ngày hôm nay và ngày mai. Tôi vẫn có một giấc mơ. Đó là một giấc mơ bắt nguồn trong giấc mơ Mỹ. Tôi có một giấc mơ rằng một ngày nào đó đất nước này sẽ nổi dậy và thực hiện đúng như tín điều của nó: ‘Chúng ta khẳng định một chân lý hiển nhiên rằng mọi người khi sinh ra đều bình đẳng.’

26. Một ngày nào đó chúng ta sẽ hiểu rằng trái tim không thể hoàn toàn đúng khi khối óc đã hoàn toàn sai.

27. Chúng ta phải nhớ rằng trí thông minh thôi thì chưa đủ. Trí thông minh cộng với đức tính – đó mới là mục đích của nền giáo dục thật sự. Sự giáo dục hoàn chỉnh không chỉ cho con người sức mạnh của sự tập trung, mà phải có những mục đích chính đáng để tập trung nữa.

28. Tôi là chính tôi cũng vì bản chất của tất cả chúng ta.

29. Chúng ta không phải là người làm nên lịch sử. Chúng ta được làm nên bởi lịch sử.

 

 

Dịch: Ku Búa
Review: LX

Sự phục vụ nhân dân thật sự

Featured Image: Wendell

 

Giới thiệu: chúng ta đa số nghĩ rằng làm việc trong các cơ quan nhà nước mới thật sự là phục vụ và cống hiến. Thomas Sowell thì không nghĩ như vậy. Những người công hiến thật sự cho nhân dân là những doanh nhân, những người đi làm trong các ngành nghề, chứ không phải là các cán bộ quan chức nhà nước.


 

Hàng năm gần thời điểm tốt nghiệp, các nhà tri thức và cán bộ nhà nước đứng trước các tân cử nhân trong các lễ tốt nghiệp trên toàn quốc và kêu gọi họ hãy làm một việc cao thượng nhất có thể – trở thành một cán bộ công chức nhà nước để cống hiến cho đất nước.

Đương nhiên họ không nói thẳng ra vậy. Họ thường tôn vinh các việc làm trong các cơ quan nhà nước và so sánh nó với lòng tham trong giới doanh nghiệp tư nhân. Họ không cảm thấy một chút thẹn nào khi so sánh sự nghiệp cao cả của họ trong các cơ quan nhà nước – với những ngành nghề của những người đã làm ra thức ăn cho chúng ta ăn, những căn nhà để chúng ta ở, quần áo cho chúng ta mặc và thuốc men để chúng ta trị bệnh.

Có một điều tôi muốn thấy là một người nào đó có đủ can đảm để nói với các sinh viên rằng: bạn có muốn làm gì đó để phục vụ nhân loại không? Nếu có thì hãy để họ nói cho bạn biết họ muốn gì – không phải bằng lời nói, mà bằng cách để họ dùng tiền của mình để quyết định.

Bạn muốn thấy mọi người ở trong căn nhà tốt hơn? Hãy xây nhà! Hãy trở thành một thợ xây hoặc nhà phát triển – nếu bạn có thể chịu đựng được sự mỉa mai của các bạn sinh viên và giáo sư khác, những người cho rằng lối suy nghĩ đó là nhảm nhí.

Bạn có muốn thấy nhiều thứ có giá phải chăng hơn đối với nhiều người hơn không? Vậy thĩ hãy tìm ra một cách sản xuất hiểu quả hơn hoặc cách đem hàng hóa từ nhà sản xuất đến nhà tiêu dùng với chi phí thấp hơn.

Đó là một điều khi một người đàn ông tên Sam Walton đã làm khi ông ta thành lập Wal-Mart (chuỗi của hàng bán lẻ lớn nhất nước Mỹ), một ân huệ cho những người với thu nhập khiêm tốn và một cái gai trong mắt giới trí thức. Trong quá trình giúp đỡ người khác, ông Sam Walton đã trở nên giàu có. Đó có phải là lòng tham bạn thường nghe các sinh viên và giáo sư khác lên án hay không? Nếu vậy thì chính lòng tham đó đã đem giá cả xuống và nâng cao mức sống của người dân Mỹ lên.

Đầu thế kỷ 20, chỉ 15% gia đình Mỹ có toilet dội nước. Chỉ gần một phần tư có ống cống. Chỉ 3% có điện và 1% có hệ thống sưởi ấm. Chỉ 1 trong 100 gia đình Mỹ có chiếc xe hơi.

Đến thập niên 1970, đại đa số các gia đình Mỹ dù sống trong nghèo khổ vẫn có toilet dội nước, hệ thống nước và điện. Đến cuối thế kỷ 20, có nhiều người Mỹ được kết nối với mạng internet hơn số người Mỹ có hệ thống vệ sinh ở đầu thế kỷ.

Bây giờ, nhiều gia đình có máy lạnh hơn con số gia đình có điện ở đầu thế kỷ. Hôm nay, hơn phẩn nửa các gia đình với thu nhập dưới mức nghèo khó có xe hơi hoặc chiếc xe tải và lò vi sóng.

Những điều đó đã không xảy ra vì công lao của các nhà chính trị, cán bộ quan chức, các nhà hoạt động chính trị hoặc những thành phần khác trong bộ máy “phục vụ nhân dân”. Không có một quốc gia nào đi từ nghèo khổ đến thịnh vượng bằng hệ thống hành chính.

Chính Thomas Edison đã đem điện tới công chúng, chứ không phải là tổ chức môi trường Sierra Club. Chính anh em nhà họ Wright đã cho chúng ta được bay, chứ không phải là Cơ Quan Quản Lý hàng Không (Federal Aviation Administration). Chính Henry Ford đã chấm dứt sự cô độc của hàng triệu người dân Mỹ bằng cách sản xuất ra những chiếc xe hơi với giá phải chăng, chứ không phải là Ralph Nader (một nhà hoạt động chính trị về môi trường).

Những người đã giúp đỡ người nghèo nhiều nhất không phải là những người mạnh miệng kêu gọi chúng ta nên giúp đỡ người nghèo. Mà chính là những người đã tìm cách để tăng năng suất và sự hiệu quả trong các ngành nghề. Để cho người nghèo của ngày hôm nay có thể mua được những thứ mà chỉ có người giàu của ngày hôm qua mới có đủ điều kiện chi trả.

Các cơ quan nhà nước,những nơi bạn nghĩ bạn đến để phục vụ nhân dân chỉ là một ảo tưởng. Một ảo tưởng mà bạn đã học được trong 4-6 năm đại học. Những người trong môi trường đó chỉ nói và nói, chỉ những người đi làm bên ngoài thực sự mới thực hiện những điều đó.

Đại học có thể dạy bạn rất nhiều điều, nhưng nó cũng có thể nuôi nấng nhiều ảo tưởng. Nếu bạn thật sự muốn phục vụ người khác, hãy để những người khác tự quyết định họ cần phục vụ cái gì bằng cách dùng tiền của họ để chi trả cho nó.

 

Tác giả: Thomas Sowell
Dịch: Ku Búa

Một người đàn ông từng sống trên thế gian và có ba điều ước

Featured Image: Catrin Austin

 

Một người đàn ông từng sống trên thế gian và có ba điều ước: Có được một công việc thu nhập cao, lấy một cô vợ đẹp và trở nên nổi tiếng trên khắp thế giới.

Vào một mùa đông giá buốt người đàn ông vội vã đến một cuộc phỏng vấn tại một công ty nổi tiếng. Bỗng nhiên, trước mắt ông có một người đàn ông lớn tuổi bị trượt ngã. Ông nhìn sang người vừa ngã, trong đầu lóe lên ý nghĩa rằng người đó chắc hẳn là bị say rượu và đã không đưa tay đỡ ông ta dậy, điều đó có thể làm ông đến cuộc gặp bị muộn. Thế nhưng cuộc phỏng vấn diễn ra không thành công: Ông không được bầu vào chức vụ mơ ước.

Lần khác vào một buổi tối mùa hè người đàn ông này đi dạo trong thành phố. Nhận thấy có một đám đông các nghệ sỹ đường phố ông liền dừng lại để xem họ biểu diễn. Khán giả không đông, nhưng vở kịch thật vui vẻ và cuốn hút. Sau khi kết thúc buổi diễn, những tràng vỗ tay vang lên và mọi người bắt đầu tản đi. Người đàn ông cũng quay về nhà nhưng lúc đó có ai đó đã rụt rè chạm tay vào vai ông. Đó chính là nữ nhân vật chính của vở kịch – một bà cũ diễn vai hề. Bà liền hỏi ông có thích vở kịch đó không, có hài lòng về các nghệ sỹ không. Nhưng người đàn ông đã không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện với bà và khinh khỉnh quay người bước về nhà.

Một lần khác nữa vào một buổi chiều mưa người đàn ông nọ vội vã trở về nhà sau buổi sinh nhật ở nhà một người bạn. Ông đã rất mệt mỏi và trong đầu ông hiện lên ý nghĩ về một chiếc bồn tắm hoa sen và một chiếc giường ấm áp tiện nghi. Bỗng nhiên ông nghe thấy có tiếng nức nở đang cố nén lại của ai đó.

Đó là một người phụ nữ đang khóc. Cô ta ngồi trên chiếc ghế dài đằng sau ngôi nhà của ông. Cô ngồi một mình và không có ô che mưa. Nhìn thấy người đàn ông, cô gái liền quay sang nhờ ông giúp đỡ. Cô đang gặp bất hạnh trong gia đình và cô chỉ cần có một người để chia sẻ trò chuyện. Người đàn ông nghĩ ngợi, trước mắt ông là hình ảnh chiếc bồn tắm và chiếc giường, thế rồi ông vội vã đi tiếp.

Người đàn ông đã sống một cuộc đời bất hạnh, rồi ông qua đời! Khi đến thiên đường, người đàn ông gặp lại người bạn của mình là Thần cứu thế.

– Bạn có biết không, tôi đã trải qua một cuộc đời hoàn toàn bất hạnh và vô giá trị. Tôi đã có ba điều ước mơ nhưng chẳng đạt được một điều ước nào cả. Thật đáng tiếc.
– Hừm…. Bạn của tôi ơi, tôi đã làm tất cả để mọi ước mơ của bạn được trở thành hiện thực, nhưng để làm được điều đó, điều mà tôi cần ở bạn chỉ là: đôi tay của bạn, đôi mắt của bạn và trái tim của bạn.
– Rồi sao nữa?

– Cậu còn nhớ người đàn ông đã bị ngã trên con đường trơn vào một mùa đông chứ? Bây giờ tôi sẽ cho bạn biết điều này….. người bị ngã đó là giám đốc điều hành của công ty mà bạn đang muốn được vào. Một sự nghiệp rạng rỡ đã chờ bạn. Mọi thứ cần ở bạn – là đôi tay của bạn đó.

Bạn còn nhớ về bà cụ diễn vai hề, người sau buổi biểu diễn đường phố đã tiếp cận với cậu bằng những câu hỏi. Đó là một nữ nghệ sỹ trẻ đẹp, người đã yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên. Một hạnh phúc tương lai chờ đợi hai người – những đứa con, một tình yêu bất tử. Tất cả những điều cần ở bạn – là đôi mắt của bạn đó.

Cậu có nhớ đến người phụ nữ đã khóc ở gần lối vào nhà cậu không? Khi đó là một buổi chiều mưa và người cô ấy đã bị ướt cùng với nước mắt…..

Đó là một nữ văn sỹ nổi tiếng. Cô ấy đang trải qua cuộc khủng hoảng gia đình và cô ấy đã rất cần có sự nâng đỡ về tinh thần. Giá như cậu có thể giúp cô ấy được sưởi ấm trong căn phòng của mình, được sưởi ấm tâm hồn nhờ vào những lời động viên an ủi thông minh của cậu thì cô ấy sẽ viết nên một cuốn sách kể về chuyện đó. Cuốn sách sẽ trở nên nổi tiếng trên khắp thế giới và cậu sẽ được vinh danh bởi trên trang đầu cuốn sách tác giả sẽ đề tên người đã trở thành nguyên mẫu tác phẩm đó. Và tất cả những điều cần ở cậu khi đó – là trái tim của cậu đó. Cậu đã không quan tâm đến điều đó, bạn của tôi ạ.

Người đàn ông thở dài và đi theo con đường nhỏ sáng láng ánh trăng bước vào cõi xa xăm của những vì sao….

Hãy lắng nghe thế giới vì nó vẫn mang đến những cơ hội và bạn không chỉ biết đòi hỏi về sự giúp đỡ, mà bạn còn phải xứng đáng để được đón nhận nó!

 

Tâm Giao

Tự do và sự phát triển của con người

Featured Image: Gonzalo Saenz

 

Hôm nay tôi ra công viên đọc sách, có lẽ nằm nhà vẫn có thể đọc được nhưng dường như nếu ta đến một nơi tương đối xa lạ với một mục đích định trước thì cái mục đích đó dễ thực hiện hơn, đó là cách thức lấy hoàn cảnh để buộc ta phải hoàn thành.

Quanh quẩn tìm vị trí ngồi không nắng nên vô tình phía đối diện tôi cũng có một chú đang đọc sách. Rồi có một bác đến ngồi cạnh chú ấy và hỏi về quyển sách đang đọc, vì ngồi khá xa nên tôi nghe loáng thoáng họ tranh luận về Thượng Đế và Khoa Học, đó là đề tài mà tôi rất muốn được trò chuyện cùng ai đó nhưng cho đến giờ vẫn chưa tìm ra. Bác kia thì tin vào sự tồn tại của Thượng Đế, còn chú kia thì nhìn Thượng Đế theo con mắt của các nhà khoa học. Ngay chính lúc đó tôi rất muốn tiến về phía họ để trò chuyện nhưng tôi cảm thấy rất ngần ngại, tôi muốn bảo rằng Khoa Học có những giới hạn của nó và ngày nay những vấn đề về tâm linh bắt đầu được khoa học xem xét.

Rồi tôi nghe chú kia bảo: “Khoa Học đã bỏ qua sự việc Thượng Đế có tồn tại hay không bởi nếu Khoa Học buộc Tôn Giáo chứng minh Thượng Đế tồn tại thì đến lượt họ bị Tôn Giáo buộc chứng minh Thượng Đế không tồn tại, và đó (việc chứng minh có và không có Thượng Đế) là sự bất lực của Khoa Học hay Tôn Giáo nói chung.” Khi nghe đến đây tôi hiểu rằng chú đó đã đứng trên một cái nhìn công bằng. Lúc ấy tôi ra về dù rằng vẫn rất muốn trò chuyện với họ.

Cái sự việc đó làm tôi nghĩ về một điều rất quan trọng đối với con người, khoan nói đến chuyện Thượng Đế có tồn tại hay không, nội chuyện tự do chọn lựa một trong 2 quan điểm đã là rất khó khăn rồi. Tất cả chúng ta tưởng chúng ta có quyền chọn lựa tin hoặc không tin nhưng thực tế không phải như vậy.

Từ khi sinh ra tôi đã sống trong một gia đình Công Giáo truyền thống, hay như bạn là một người theo đạo Phật, hay như ai đó không theo tôn giáo nào cả. Tôi tin Chúa, bạn tin Phật, ai đó lớn lên trong nền giáo dục Việt Nam có nền tảng duy vật sẽ không tin có Thượng Đế. Từ khởi đầu chính hoàn cảnh đã chọn cho ta tin hoặc không tin vào điều gì đó mà phương diện Tôn Giáo chỉ là một trong số ấy. Có thể nói Tự Do là một thứ rất khó có được trong cuộc sống của con người, dù nhiều người bảo là rất dễ dàng. Hầu hết đa số chúng ta sinh ra, lớn lên và chết đi với cái niềm tin có sẵn đó mà không có sự chọn lựa.

Bàn về con người nói chung, tức loại bỏ những truyền thuyết mang tính tâm linh như “vạn sự tự thông” hay được “các Đấng phù hộ độ trì” để có được sự hiểu biết, con người muốn hiểu ra sự thật thì buộc phải học hỏi và tìm kiếm những nguồn thông tin từ hoàn cảnh đang sống. Sẽ như thế nào nếu những thông tin mà con người có được đều là một chiều?

Ông bà cha mẹ nói với đầu óc non nớt của ta rằng Thiên Chúa hay Đức Phật tồn tại, và sự việc diễn ra là… ta đã tin. Vì nếu ta không tin tức là ta đang chống lại những con người sinh ra và dưỡng dục ta. Khi cả một nền giáo dục hoặc xã hội bảo rằng Thượng Đế chỉ là sự tưởng tượng của con người nhưng nếu ta cứ tin thì nghĩa là ta chống lại chính cái xã hội đó, điều đó rất dễ khiến ta bị loại trừ hoặc ít nhất bị cười chê hay nhạo báng. Từ đó có thể thấy, hoàn cảnh sống chẳng khác nào như một nhà tù giam hãm con người mà các song sắt của nó chính là những định kiến có sẵn.

Không lạ khi mục đích lớn nhất của những con người ở đỉnh cao trí tuệ của nhân loại chính là đi tìm Tự Do, có Tự Do thì con người có thể tìm thấy chính bản thân mình và Giác Ngộ ra sự thật. Sự thật hay chân lý có lẽ là điều rất khó tìm kiếm nhưng Tự Do là điều kiện đầu tiên cần phải có.

Đôi lúc tôi tự hỏi, một sự thật được chấp nhận một cách máy móc và mù quáng có phải là sự thật chân chính đối với tôi? Bạn có cảm thấy khó hiểu suy nghĩ này của tôi không? Một hành động bố thí cho người nghèo không xuất phát từ tình yêu thương đồng loại mà do thói quen từ trước liệu có ý nghĩa và giá trị của nó? Rất nhiều người đã và đang làm những việc đúng và tốt nhưng không hề xuất phát từ ý muốn của họ mà do được bảo hoặc bị bắt buộc hay được khen ngợi.

Tất cả những điều đó có thể mang lại điều tốt cho người nhận nhưng đối với bản thân người làm thì chúng vốn vô nghĩa hoặc có rất ít ý nghĩa. Tất nhiên ta vẫn khuyến khích họ làm những điều ấy nhưng phải chăng chỉ có thế là đủ? Đủ với bản thân từng người?

Khi bàn đến những vấn đề này thì ta lại phải xét xem điều gì mới thật sự ý nghĩa đối với đời sống của một con người? Đây là một câu hỏi khó mà con người vẫn luôn tìm lời giải đáp qua nhiều thế hệ. Có 2 quan điểm mà con người thường đưa ra để tranh luận. Một là chỉ sống trong trần gian này rồi sau đó biến mất vĩnh viễn, hai là còn có một linh hồn bất tử sau khi thân xác này chết đi và linh hồn đó phải nhận lấy những kết quả mà thân xác này tạo ra.

Với quan điểm “1” thì mục đích sống là khá đơn giản vì câu trả lời chính là mang lại sự thỏa mãn cho thân xác này một cách cao nhất. Với quan điểm “2” thì ta còn phải lo cho phần hồn của mình sau này. Như dù là quan điểm nào đi nữa thì theo tôi điều quan trọng nhất chính là “ta phải là chính ta, ta phải thật sự sống”, sẽ chẳng có ý nghĩa gì khi ta sống như những thân cỏ dại mưa xuống thì xanh tươi còn nắng lên lại khô héo. Đó là một cách sống không ý thức được mình đang sống, sống như một bộ máy được lập trình, như loài động vật chạy theo bản năng.

Có không ít triết gia đã lớn tiếng chống lại sự tồn tại của tôn giáo hay nền giáo dục của loài người. Họ cho rằng hãy để con người sống một cách tự nhiên và tự do trong thế giới, khi đó con người sẽ tự tìm ra chân lý của mình. Với quan điểm này tôi có nửa đồng ý và nửa chống đối. Đồng ý vì nền giáo dục hay tôn giáo thường tạo ra những định kiến kiềm kẹp sự tự do nhận biết thế giới và cuộc sống của con người. Tất cả đều hướng con người đi theo một con đường, một phương hướng có sẵn.

Một quốc gia chú trọng phát triển kinh tế thường lái suy nghĩ của con người đến chuyện làm giàu về vật chất và xem nhẹ những giá trị tinh thần. Một đất nước cần phát triển công nghiệp sẽ định hướng con người chạy theo các môn tự nhiên mà bỏ qua các môn xã hội. Công Giáo thì bảo những lời dạy, những lề luật của mình mới là chân lý, Phật giáo thì bảo lời Phật dạy mới đưa con người đến sự siêu thoát để đến bến vĩnh hằng… và bản thân mỗi nhà nước, mỗi chế độ, mỗi tôn giáo hay tổ chức cố dùng mọi cách để bảo vệ quan điểm của mình và chống lại những quan điểm khác biệt để tồn tại.

Mà cách họ thường làm là bắt con người phải tin vào đó một cách mù quáng không suy xét, chính điều này đã giết chết ý nghĩa cốt lõi trong đời sống con người, ngăn cản con người đi đến những tầm cao mới của nhận thức. Sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu con người chỉ biết chấp nhận mà không tìm kiếm và thấu hiểu.

Chống đối quan điểm trên vì một mô hình nhà nước, giáo dục hay tôn giáo là cần thiết cho những bước đầu tiên của con người. Đó là những mô hình giúp xã hội này tồn tại một cách ổn định, vì trước khi con người có thể đi tìm ý nghĩa trong đời sống thì trước tiên cần phải sống sót.

Ngoài ra một điều cần phải nói là hầu hết những triết gia đó để có thể đạt được những tầm nhận thức đó thì điều họ cần là được sự giáo dục từ những người đi trước, chính những điều họ được dạy đã tạo nên con người họ nhưng sau đó cũng chính họ phủ nhận giá trị của nền giáo dục đó. Tôi hầu như chưa từng thấy một nhà tư tưởng nào tự họ sống tự do trong thiên nhiên và không được giáo dục hay không tìm hiểu những tư tưởng khác.

Không thể phủ nhận những mô hình nhà nước mang lại sự ổn định về đời sống con người trong xã hội, nó tạo ra những trật tự. Nền giáo dục có mục đích sơ khai là giúp con người đủ giúp mình tồn tại trong đời sống vật chất này. Những tôn giáo mang đến cho xã hội những giá trị đạo đức xác thực và hướng con người đến những tầng ý thức siêu việt. Nhưng sẽ hoàn hảo hơn nếu bản thân của tất cả những mô hình hay tổ chức đó mang trong đó sự Tự Do và không định kiến.

Không thể phủ nhận mô hình nhà nước tự do nhất sẽ mang đến sự phát triển cho con người lớn nhất, nền giáo dục hoàn hảo nhất chính là nền giáo dục có thể khai phóng tâm trí con người đến mọi mặt trong cuộc sống, tôn giáo thiên liêng nhất là tôn giáo đưa con người đến gần Thượng Đế nhất, thúc đẩy sự phát triển của tâm linh nhanh nhất, vì xét cho cùng thì Thượng Đế đã đứng trên và bao hàm tất cả mọi tôn giáo (chân – thiện – mỹ) trên thế giới này.

Vậy với những gì đã viết trong bài, theo quan điểm của tôi thì điều ý nghĩa nhất đối với con người chính là Tự Do, tự do nhận thức, tự do tìm kiếm, tự do học hỏi… để phát triển tâm trí của bản thân đến mức cao nhất. Chỉ có như thế mới không phụ việc ta được sinh ra trong thế giới này.

Hãy nhìn lại chính mình và niềm tin của mình xem mình có là mình và niềm tin đó có phải là của mình. Hãy tìm kiếm và thấu hiểu chân lý chứ đừng tin chỉ vì người khác bảo ta tin.

Và tất nhiên có điều tôi cần phải nói, bài có phê phán tôn giáo nhưng tôi tin có Thiên Chúa và tin con người có một linh hồn bất diệt, tin con người mang trong mình thiên tính của Thiên Chúa vì tất cả chúng ta là con của Ngài.

 

Mắt Đời