Featured image: dans
Xin chào các Admin và các thành viên của Triết Học Đường Phố. Tôi đang là 1 sinh viên của Đại học Bách khoa Hà Nội. Thời gian vừa qua tôi rất tích cực theo dõi các bài đăng của Triết Học Đường Phố cũng như các ý kiến của các thành viên, nhưng nhìn chung thì chưa thấy ai có cùng tư tưởng với mình cả nên tôi muốn đăng lên đây để chia sẻ suy nghĩ của mình với mọi người mong sẽ có người đồng chính kiến.
Nhìn chung thì các Admin và các thành viên đều có ý kiến trái chiều về tình hình XH Việt Nam hiện nay, nhưng dù xuôi chiều hay trái chiều thì đều có những thành phần tiêu cực comment toàn những câu tục tĩu, thiển cận thể hiện trình độ nhận thức rất kém, cái nhìn phiến diện không khách quan. Tôi tin những thành phần này cũng chẳng làm nên chuyện lớn được.
Về phần tôi, hiện tại đã được 21 tuổi, ít trải sự đời nhưng cũng có những suy nghĩ riêng, những chính kiến về XH này. Tôi cho rằng XH này tuy không phải là thối nát nhưng cũng tồi tàn lắm, và tôi không tin tưởng vào XH này, không tin tưởng vào bộ máy nhà nước này, không tin tưởng tương lai chúng ta sẽ có một XH tốt đẹp. Tôi xin giải thích suy nghĩ của tôi.
Chúng ta đang sống dưới một thể chế chính trị độc quyền. Khi chúng ta học tiểu học, chúng ta “bị” vào đội thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh. “Bị” vì lúc đó chúng ta chả biết gì cả, các cô bảo vào thì cứ vào thôi, ai không vào sẽ bị cô nói khó dễ, tuy không phải thẳng thắn ép buộc nhưng đủ để học sinh hiểu là phải vào. Lớn hơn chút chúng ta “bị” buộc vào đoàn thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh, tiền thân Đảng Cộng sản. Ở độ tuổi này chúng ta cũng chưa có nhận thức được về XH, chưa hiểu được về chính trị nhưng chúng ta vẫn được “dạy” là “tin tưởng tuyệt đối vào Đảng”, “trung thành tuyệt đối với Đảng”. Thật vô lý, không có mối quan hệ nào là tuyệt đối cả, và chúng ta cũng chưa đủ trưởng thành mà họ đã bắt chúng ta phải gia nhập họ, trung thành họ, tin tưởng họ.
CHÚNG TÔI PHẢI CÓ CHÍNH KIẾN RIÊNG, LÝ TƯỞNG RIÊNG CỦA MÌNH. Các cơ quan Lập pháp, Hành pháp, Tư pháp cũng vậy đều đặt dưới quyền lãnh đạo của Đảng. Đảng lãnh đạo tất cả, điều hành tất cả, quy định hệ tư tưởng chung cho tất cả nhân dân, đó là điều tôi không chấp nhận. Độc quyền sẽ dẫn đến tệ nạn tham nhũng.
Bố tôi làm thuỷ lợi ở Hợp Tác Xã, chăm lo nguồn nước phục vụ cấy hái, lương cả năm tính ra chỉ 3tr, phải chăn nuôi mới có nguồn thu. “Bọn chúng” bảo bố tôi phải chia cho chúng một nửa số lương đó, bố tôi quyết không chịu. Mỗi khi chúng đến thăm trang trại nhà tôi thì lại vòi vĩnh, đòi ăn con nọ, con kia, tin tôi đi, bọn chúng khéo miệng lắm, “anh em tiếc gì nhau con gà con vịt”, “ sống với nhau ở tình người, ở lương tâm chứ đâu vì tiền bạc.”
Bây giờ tôi không tin có cán bộ nào là không tham nhũng cả, nếu có cũng sẽ bị đào thải. Nếu có người phủ định tôi rằng: “Không có Đảng thì mày chả có được ngồi ăn rồi gõ phím như bây giờ đâu,” “không có Đảng thì bây giờ đất nước vẫn còn làm nô lệ cho Mỹ.” Tôi xin phản biện: Đúng là Đảng đã từng lãnh đạo nhân dân chiến thắng bọn xâm lược là Pháp và Mỹ, tôi công nhận, tôi tôn trọng điều đó, tôi không phủ nhận nhưng điều đó không có nghĩa là Đảng cũng sẽ là một tổ chức lãnh đạo tốt trong thời bình, không có nghĩa là Đảng sẽ đưa nền kinh tế VN phát triển vượt bậc.
Khi chiến tranh thì tất cả những người yêu nước đều một lòng cống hiến cho đất nước, sẵn sàng hi sinh thân mình để bảo vệ Tổ quốc, nhưng đến khi thời bình, có người lại cất luôn cái lòng yêu nước đi, nghĩ rằng đất nước phải bù đắp cho mình, đặt cái tôi cá nhân lên trên lợi ích Xã Hội. Đất nước đã có những chính sách ưu đãi và đền đáp họ nhưng họ lại lạm dụng sự ưu đãi đó để làm lợi cho bản thân. Những người tôi cho là đáng kính trọng như Bác Hồ hay đại tướng Võ Nguyên Giáp đã mất và tôi không còn tin tưởng những người lãnh đạo hiện tại có đủ tài đễ dẫn dắt đất nước như họ.
Đất nước này không trọng dụng nhân tài
Đi xin việc ở cơ quan doanh nghiệp nhà nước đều phải dung tiền để chạy, nếu là con ông cháu cha thì mất ít tiền hơn chút. Môi trường làm việc không có tính cạnh tranh, không có sự cống hiến, những kẻ không có năng lực lại điều hành những tổ chức kinh tế quan trọng của nhà nước. Nhưng nhân tài khi đi ra nước ngoài thường không muốn trở về, tôi nghĩ nguyên nhân cốt lõi là họ chán ghét XH này, không có niềm tin vào XH này vì nếu họ thực sự tin tưởng đất nước này thì họ sẽ trở về cống hiến cho đất nước, làm trong những công ty tư nhân Việt Nam để đảm bảo môi trường làm việc trong sạch và cạnh tranh.
XH này có nhiều hiểm nguy: tội phạm, tai nạn giao thông, bệnh tật, hay sự áp bức của các thế lực có quyền… Đó đều là hệ quả của một XH tồi tàn. Xóm tôi có một nhà buôn thuốc trắng, hằng ngày những con nghiện ra vào tấp nập công khai và an ninh khu tôi rất kém. Nhà tôi mất 4 con chó. Nếu có ai hỏi sao An ninh xã lại chúng lộng hành như vậy. Tôi xin trả lời: có lần tôi nhìn thấy An ninh xã ngồi chơi xơi nước với nhà đó, họ chơi với nhau, họ quen biết nhau thế thì nhà đó mới dám buôn thuốc.
Công an, An ninh, Cảnh sát trong mắt tôi là những kẻ hống hách, lạm dụng quyền lực, khinh người, rượu chè, cờ bạc và lăng nhăng. Được bao nhiêu trong số họ có ý chí là bảo vệ XH, bảo vệ người dân, là những người quan tâm đến từng truyện cướp giật trên xe bus, chuyện ẩu đả trong quán rượu hay ai đó bị xúc phạm về danh dự. Hay họ làm An ninh, Công an vì “ nhà tao có cơ, ra trường có người xin việc cho,” “để ngồi trên đầu kẻ khác, áp bức kẻ khác.”
Nếu có ai phản biện tôi rằng: Bạn chỉ nhìn vào những mặt tiêu cực của XH, bao nhiêu điều tốt đẹp sao không nhìn. Tôi xin trả lời: Tôi nghĩ người đó hoặc là có suy nghĩ ngây thơ, không nhận biết được XH hoặc là không dám thừa nhận XH này tồi tàn rồi. Tôi biết có những người vẫn đang cống hiến hết sức mình cho đất nước, có những đề tài, ý tưởng sáng tạo cho XH… nhưng ở đất nước này cái tiêu cực quá nhiều nó đè lấn, áp hết cái tích cực thiểu số rồi.
Khi tôi nhìn cách mọi người trong XH cư xử với nhau, tôi thất vọng. Con người trong XH này sống với nhau thiếu tình thương, vô cảm, ích kỷ. Anh em đánh giết nhau vì tranh giành gia tài của bố mẹ, có người gặp tai nạn trên đường mà không ai cứu giúp, có kẻ lợi dụng lòng tốt của người khác để mưu lợi, cấp cứu cũng phải đóng tiền trước rồi bác sĩ mới làm… Đạo đức XH ngày càng đi xuống.
Còn giới trẻ, những người chủ nhân tương lai của đất nước thì sao. Tôi thấy đa số họ không thể nhận thức được XH, họ không biết cư xử đúng mực trong cả những sự việc nhỏ nhặt của XH, vụ giàn khoan HD981 vừa qua là một minh chứng. Giới trẻ quan tâm đến những thứ phù phiếm như quần áo đẹp, xe đẹp, điện thoại xịn… để thể hiện mình đẳng cấp hơn người khác, làm sao để dụ con này lên giường chứ không phải yêu thật lòng hay kém hiểu biết về sức khoẻ giới tính. Họ chỉ biết dựa dẫm vào bố mẹ, không biết nấu cơm, rửa bát, giặt dũ, không biết tự chăm sóc bản thân, học trường gì cũng nghe theo bố mẹ, xin việc cũng nhờ bố mẹ chạy tiền, họ không biết tự lập. Một thế hệ trẻ như vậy thì tôi làm sao tin tưởng tương lại đất nước sẽ tốt đẹp hơn được.
Nếu có ai bảo tôi: Mày không thích thì sang nước khác mà sống. Tôi đáp lại: Tại sao tôi phải làm vậy chứ? Tôi phê bình XH này, tôi phê bình họ là vì muốn họ nhận ra họ còn yếu kém, họ chưa tốt, XH này chưa tốt, có như vậy mới nghĩ đến việc thay đổi, cải thiện bản thân cải thiện XH. Bạn không dám thừa nhận bạn là người như vậy à? Bạn không dám thừa nhận XH này tồi tàn à?
Đối với những suy nghĩ của các Admin THDP tôi có sự đồng tình lẫn phản đối. Tôi đồng ý là XH này cần phải cải cách, tôi đồng ý có thể con đường XHCN không phải là con đường chúng ta nên đi. Nhưng các bạn muốn ngay lập tức đất nước này phải thành lập đảng khác đi theo con đường chủ nghĩa tư bản hay ngay lập tức phải có đa đảng thì cá nhân tôi không đồng ý. Tôi tin là người dân VN chưa sẵn sàng cho việc đó, người dân VN chưa đủ nhận thức cho việc đó. Các thế lực thù địch sẽ lợi dụng người dân để khiến cho nước ta trở nên tệ hơn.
Chỉ một chiếc dàn khoan thôi đã làm cả nước phải loạn cả lên thì đủ biết nhận thức người dân còn kém thế nào rồi. Nhưng không vì thế mà chúng ta ngại thay đổi, không vì thế mà chúng ta không dám thay đổi. Đọc bài viết nào đó của Nah Sơn tôi thấy bất bình. Vì tôi không chấp nhận những lời lẽ tục tĩu như vậy, dù gì Đảng CS cũng đã có công đánh đuổi ngoại xâm, đưa nước ta trở thành độc lập thì bạn cũng nên tôn trọng Đảng. Và tôi không đồng ý việc nhờ Mỹ giúp chúng ta cải cách, việc tự do sở hữu vũ khí.
Với nhận thức hiện tại thì chỉ có xảy ra bạo loạn bắn giết nhau khắp đất nước này mà thôi. Hơn nữa tôi không tin Mỹ, chẳng có việc ai giúp không ai cái gì cả, Nga, TQ từng giúp ta đánh Mỹ và cũng họ cũng lấy đi không ít tài nguyên của chúng ta, còn Mỹ lại là một kẻ tham vọng mưu mô.
Nhưng tôi không thể phủ nhận tôi muốn XH VN được như XH Mỹ, tự do bình đẳng bác ái, tôi muốn VN mạnh được như Mỹ, mạnh đến mức có thể xâm lược nước khác chứ đừng nói đến bảo vệ lãnh thổ. Nên bạn nào có suy nghĩ tiêu cực về Mỹ thì cũng nên xem lại nhé.
Về nguyên nhân, tôi xin chia sẽ suy nghĩ của mình như thế này: Nguyên nhân cốt lõi là ở bộ máy nhà nước, là những con người lãnh đạo, họ kém tài kém đức để dẫn dắt đất nước. Tôi nghĩ trước hết muốn thay đổi đất nước chúng ta cần phải cải cách giáo dục. Một nền giáo dục khách quan thông thái để thay đổi nhận thức giới trẻ đất nước. Muốn nâng cao nhận thức giới trẻ hiện nay thì cách tốt nhất là từ giáo dục. Dạy họ hiểu về lý tưởng của chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa tư bản, dạy họ hiểu về quyền lợi nghĩa vụ bản thân với đất nước, dạy họ có chính kiến và lập trường vững vàng.
Sau một thời gian khi nhận thức thế hệ trẻ đã được cải thiện thì hãy để họ chọn lựa con đường phát triển cho đất nước (rất có thể là đa đảng). Lúc này chúng ta không sợ kẻ thù lợi dụng họ để làm loạn đất nước vì họ đã biết nhận thức về XH, về lòng yêu nước. Và có thể VN sẽ bắt đầu phát triển thịnh vượng, bền vững, chúng ta sẽ có 1 XH tốt đẹp hơn. Nhưng vấn đề đặt ra là làm sao để những người lãnh đạo dám thừa nhận sai lầm và ai sẽ là người dám cải cách đất nước giống như Thiên Hoàng Minh Trị của Nhật Bản?
Tuổi Trẻ, gửi cho THĐP
*Bài viết không nhất thiết thể hiện quan điểm của THĐP