21 C
Da Lat
Thứ Ba, 19 Tháng 8, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 146

Những khu phố không có công nhân quét rác

Featured Image: Trọng Hiền Trần

 

Giới thiệu: Bài viết này là một góc nhìn của một bạn trẻ đang học tập và sinh sống tại Nhật.  Bạn sẽ ít khi nào thấy một miếng rác nào trên những con phố ở Nhật và cũng sẽ ít khi nào thấy công nhân quét rác. Có bao giờ bạn thắc mắc vì sao đường phố nước Nhật luôn sạch sẽ không? Không phải ngẫu nhiên đâu. Chính nếp sống và ý thức của người Nhật đã xây dựng một đất nước Nhật xanh, sạch, đẹp. Các con đường, các con phố ở Việt Nam cũng có thể trở nên tương tự nếu con người Việt Nam đủ ý chí để xây dựng một đất nước xanh đẹp tương tự.


 

Một buổi sáng như mọi ngày trên đường phố Nhật Bản

2h30’- Đó là giờ mà tôi bắt đầu rời khỏi nhà để chuẩn bị cho chuyến giao báo hàng ngày. Nhiệt độ vẫn là dưới 10 độ C vào trung tuần tháng 4 trên vùng đất Kanto*. Vào giờ này nếu là ở Việt Nam, có lẽ cũng là lúc các cô chú công nhân đang miệt mài quét rác trên các nẻo đường. Nhưng ở Nhật Bản thì không! Đường phố vắng tanh, không một bóng người – âm u, rợn người đến lạ – 8 độ mà không rợn người cũng uổng.

3h45’ – Hành trình phát báo bắt đầu trên chiếc xe tay ga mà kiểu dáng từa tựa chiếc Spacy những năm đầu thế kỷ 21 ở Việt Nam, đằng sau là hơn trăm tờ báo đã được sắp xếp và cột dây gọn gàng thành từng kiện.

4h – Vẫn như mọi ngày – những con phố vắng tanh bắt đầu lác đác xuất hiện những bóng dáng mập mờ, thoắt ẩn thoắt hiện trong làng sương sớm. Đó là những ông cụ bà cụ, là các cặp vợ chồng trung niên, là các thanh niên nam nữ – hoặc đi thành từng cặp, hoặc đi lẻ loi một mình, hoặc dắt theo những chú chó. Vâng, họ đi thể dục buổi sáng chứ đi đâu mà thắc mắc.

4h20’ số báo trên xe đã phát hết, tôi đỗ xe ở trước siêu thị – nơi mà hơn 300 tờ báo khác – cũng trong tình trạng được sắp xếp và đóng sẵn thành kiện, được xe chuyên chở của tiệm chuyển đến khu vực mà tôi phụ trách.

Chồng báo lên xe và tiếp tục hành trình, trong lúc vi vu phát báo, tôi vẫn thường để ý đến hành động của những bóng đen trên đường. Những bóng đen – thi thoảng thì dừng lại, loay hoay, có khi lại cuối xuống quơ quào tay chân, có lúc lại móc trong người ra thứ gì đấy rồi lại nhanh chóng nhét trở vào… những hành động hết sức mờ ám!

5h sáng – ánh rạng đông từ từ ló dạng, tới lúc này thì tôi đã có thể nhìn rõ ràng những hành động “mờ ám” của những bóng đen. Và kia rồi, một ông lão đang khom mình lúi cúi, tôi lập tức tăng ga cho xe vọt ngang qua mặt đối tượng… Ồ, hóa ra ông ấy nhặt rác.

Từ đằng xa, tôi phát hiện một quý cô đang đứng cạnh con chó cưng của cô ta bên vệ đường, có vẻ con cẩu ấy chuẩn bị phóng uế đây mà. Cô gái cúi xuống, lại loay hoay, có vẻ chuẩn bị phi tang tang vật. Tôi bỏ vội tờ báo vào hòm thư rồi lại vọt xe đến hiện trường. Khi cắt ngang đối tượng thì tôi chứng kiến một hành động hết sức kinh tởm! Cô gái đang dùng giấy bóc phân bỏ vào bọc ni-lông. Ngạc nhiên chưa!

5h30 Tôi kết thúc công việc, người tập thể dục cũng giãn tuồng. Đường phố lại sạch bóng như chưa bao giờ có một mẩu rác. Thế là tranh thủ chụp vài tấm hình rồi trở về nhà, chuẩn bị cho giờ lên lớp.

Sạch sẽ từ ý thức

Đọc đến đây có lẽ bạn sẽ thắc mắc: nếu ý thức người Nhật tốt như vậy thì rác ở đâu ra? Câu trả lời cho bạn là khoảng thời gian từ chiều đến đêm, khi mà các bà nội chợ hối hả đi về, khi mà các bợm say trong lúc bí tỉ làm rơi vãi cái lon hay mẩu mồi, hoặc đó là mẩu giấy, sợi dây rơi ra từ các xe chuyển phát hàng (như tui chẳng hạn).

Còn vụ phân chó, kể ra thì hơi lợm một chút nhưng vẫn phải kể. Người Nhật rất thích nuôi thú cưng, đặc biệt là chó, họ cưng chúng ngang hàng thậm chí hơn cả con cái trong nhà. Sự cưng chiều này có lẽ giống nhau ở bất cứ đất nước nào. Chỉ có điều khác biệt so với ở một vài quốc gia nào đó là người Nhật rất ý thức, họ không mong muốn sự cưng chiều của họ làm ảnh hưởng đến người khác. Thế nên mỗi khi dắt chó đi dạo, họ thường mang theo bao ni-lông loại nhỏ, giấy báo hay giấy vệ sinh, một chai nước xịt. Mỗi khi thú cưng của họ trút bầu tâm sự xong thì họ sẽ ngay lập tức xử lý tàn cuộc, và xịt nước (có lẽ có cả khử mùi) để trả lại nguyên trạng cho đường phố.

Và đó là lý do đường phố ở Nhật đa phần luôn được giữ trong tình trạng sạch sẽ mà không cần đến những người làm công việc quét rác trên đường.

Nói thế không có nghĩa là ở Nhật nơi nào cũng sạch, nếu có dịp tham gia các lễ hội ngoài trời hay đến các khu ăn uống sầm uất, bạn sẽ có dịp chứng kiến những đống rác tích tụ do thể tích thùng rác không đủ hay những mẩu rác lạc loài trên đường phố do ai đó vô tình hay cố ý vứt xuống. Đó là những nơi hiếm hoi bạn có thể chứng kiến các công nhân vệ sinh làm việc.

Nhiều người nghĩ rằng người Nhật rất hoàn hảo, chỉnh chu, nhưng không phải tất cả người Nhật đều thế. Vẫn có những người thiếu ý thức, vẫn có những kẻ ngông nghênh coi thường mọi thứ… Nhưng nếu phải so sánh, tôi rất tiếc phải ví von rằng: số người kém ý thức giữ vệ sinh chung ở Nhật tương đương với số người có ý thức giữ vệ sinh chung ở Việt Nam.

Bài này tôi viết không phải để tâng bốc nước Nhật hay chê bai quê nhà mà tôi mong muốn trong một tương lai không xa, đất nước chúng ta sẽ đạt đến sự văn minh ít nhất là ngang hàng với nước bạn.

Là một người Việt, bạn sẽ để tình trạng mất vệ sinh ở Việt Nam tiếp diễn chứ? Hãy hành động từ ý thức, vì một Việt nam Xanh.

 

*Ghi chú: Kanto, khu vực các tỉnh trung tâm nước Nhật bao gồm cả Tokyo.

 

 Biên Soạn: Ku Búa

Tác Giả: Lãnh Trầm Phong

Một thanh viên của nhóm Việt Nam Xanh, Facebook: Việt Nam Xanh

Các bạn có thể xem hình ảnh của đường phố Nhật ở đây

Quân Phỏng D*’i: Quân Giải Phóng và những câu chuyện và ký ức của nhân dân miền Nam

Featured image: History.com

 

Giới thiệu

Vậy là đất nước ta lại sắp chuẩn bị kỷ niệm 40 năm ngày Giải Phóng Miền Nam, thống nhất đất nước. Hòa chung với niềm vui chung của cả nước, tôi xin góp vài mẫu chuyện văn hóa có thật để giúp các bạn có thêm niềm vui trong ngày chiến thắng vĩ đại này của dân tộc. Khi quân giải phóng (quân Cộng Sản Bắc Việt và Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam) tiến vào Sài Gòn, họ đã bị sốc văn hóa bởi sự khác biệt về cơ sở vật chất và văn hóa ứng xử. Bài viết này là một bài sưu tầm một số ký ức, kỷ niệm và câu chuyện về quân Giải Phóng của người dân Miaền Nam. Khi đọc thì không biết nên vui hay cười. Mời các bạn đọc.

Nhng ấn tượng ban đầu sau 30/4/1975

  1. Một anh sĩ quan quân Giải phóng lái xe tăng vào Sài Gòn ngày 30/4/1975, bỗng dừng lại hỏi người dân bên đường: “Dinh Độc Lập đi đường nào vậy chú?” Ơ hay, các anh đi cả ngàn km để đến đây rồi mà cái bản đồ thành phố không biết đọc hay là các anh đi đánh trận mà không cần bản đồ hả?
  2. Bộ đội vô quán cà phê kêu cà phê: “Cô cho ly cà phê nấu nồi trên cái cốc nhá.”
  3. “Kem ngoài Bắc ăn chả hết nên phải đem phơi nắng đấy.” Mấy anh bộ đội tưởng ”kem” là chả cá, thịt cá, có thể phơi khô. Miền Bắc thời đó ít ai được ăn kem nên không biết kem là gì.
  4. Bắt được người vượt biên: “Chúng mày đi đâu, trốn sang Mỹ à, bộ đội cụ Hồ sẽ giải phóng luôn Mỹ, chúng mày có chạy đằng trời.”
  5. 2 anh bộ đội vào nhà người thân chơi, cô chị mở cái quạt trần, ngay lập tức 2 anh bộ đội liền cầm súng và chửi “máy chém, chị định giết bọn em đấy hả?”
  6. Bệnh Viện Phụ Sản Từ Dũ sau Giải phóng được đổi tên thành “Xưởng Đẻ”. Nhưng sau này đã đổi tên lại vì thấy có gì đó không hay.
  7. Ngày xưa (sau 1975) lúc đó bộ đội không biết cái cầu tiêu là gì. Chuyện này tôi từng dạy và chỉ cho họ ngồi. Cầu tiêu đối với họ là hồ cá và rọng cá trong đó khi đi chợ về, giựt cầu một cái con cá đi luôn. Cứ đi tè và vệ sinh thì vào cuối hẻm mà làm tới! Mình phải dọn và chỉ cho một đám bộ đội vào chiếm những căn nhà lớn ở khu (hồ tắm Chi Lăng) chuyện nghĩ lại buồn cười và tội cho họ thật.
  8. “Cho chúng ông 1 ny… Sữa Hon-đa nhá! Khẩn trương nên lào…”
  9. “Nhà có phân thì đem ra hợp tác xã để trồng rau đấy nha.”
  10. Mấy anh sĩ quan bộ đội đi đâu cũng cầm theo cái máy radio để khoe, làm như nó quý giá lắm không bằng.
  11. Mấy anh bộ đội khi vào phòng vệ sinh thấy bồn cầu ngồi thì dùng đó để rửa tay, xong dội nước.
  12. Bộ đội khi tới Dinh Độc Lập thấy cái hồ nước liền tới hồ lấy nước rửa chân và múc uống. Nước đó không biết sạch hay dơ (bẩn). Có một bức ảnh rất nổi tiếng chứng minh sự kiện đó.

Bộ Đội Cù Lần

Sau khi cưỡng chiếm Miền Nam! Bọn cán bộ cù lần khí phách kẻ thắng, lang thang đầy đường.. Thấy con gái Miền Nam bèn chọc ghẹo. Hai cô đi trước. Các cán.. lẻo đẽo theo sau buột miệng nói:

”Con gái Miền Nam đẹp thế nhỉ! Đít lại có gân.. cười hí..hí… (đường ren của quần lót)”

Một cô nói:

“Đồ.. bộ đội cù lần.”

”Khiếp.. dân Miền Nam hay nói tiếng ngọai quốc thế nhỉ!”

”Cù lần là tiếng Miền Nam, chứ đâu phải tiếng ngoại quốc.”

”Thế các cô có thể bảo cho chúng tôi biết, cù lần nghĩa là gì được không hả?”

”Ấy chết! Đừng nói. Nói nó cho ở tù đó!”

Đang lúng túng để tìm câu đấu khẩu. Một cô nhanh trí, dí dõm nói:

”Cù lần là đẹp giai ấy!..”

”Ớ giời! Thế thì ngoài Bắc các anh.. đa số là cù lần.. khối ra!?…”

Các cô bụm miệng, không nhịn cười được.. bỏ chạy toáng…

Vượt mặt Mỹ

Sau ngày 30-4-1975; hai anh em, một Nam một Bắc gặp lại sau bao nhiêu năm xa cách cùng nhau ra quán nhậu lai rai. Anh cán bộ miền Bắc nói:

”Nay hòa bình rồi, nước ta XHCN là đỉnh cao trí tuệ và trong một ngày rất gần sẽ tiến mạnh và vượt xa các nước trên thế giới, vượt qua cả Mỹ nữa.”

Anh miền Nam ở Sài-gòn nói:

”Ấy, đừng nên vượt qua mặt Mỹ, chỉ nên đi ngang hàng thôi.”

Anh cán bộ miền Bắc hỏi:

”Tại sao lại không vượt qua mặt mà chỉ đi ngang hàng thôi, khờ thế!”

Anh Sài Gòn nói:

”Nếu vượt qua mặt Mỹ, Mỹ nó thấy quần mình rách đít.”

Chuyện của năm 1975

Khi thấy các chú lính miền Bắc vục mặt vào bồn nước công cộng rửa ráy tay chân, mặt mũi và lấy nước đó để nấu cơm, thì một người dân Sài Gòn mới nói:

”Các chú ơi, nước ở đây dơ lắm, mấy năm nay lo đánh đấm chạy trốn nên không ai thay nước cả, các chú hãy vào nhà dân mà tắm rửa và xin nước nấu ăn cho sạch sẽ.”

Bị xấu hổ quá nên các chú ấy liền chạy vào nhà dân xin tắm rửa, nhưng khốn nỗi bước vào toilet của người dân bị Mỹ giày xéo không có thùng nước nào vì toàn dùng vòi labô các chú ngoài Bắc đâu thèm xài những thứ này, cả lũ đang đứng tần ngần, một chú chỉ cái bồn cầu bệt hét to:

”Đ*t mẹ, có cái giếng mà cũng đé* có tiền đào cho to ra mà dùng, ai mà đào được một tý thế này.”

Chú khác nói:

”Người ta bị áp bức, bóc lột nên không có tiền, thôi có nước rồi anh em lại thay nhau tắm rửa rồi đi nấu ăn.”

Nói xong anh ta đi lại bồn cầu, vục mặt xuống lấy nước ở đáy bồn cầu tạt lên mặt rửa ráy, xong còn làm một vốc bỏ vào miệng súc miệng, rồi làm ực một cái nuốt hết nước rồi đứng lên đi ra để nhường cho một người khác đang đứng chờ.

Sự tích “lê máy chém khắp miền Nam”

Còn nhớ khi các anh bộ đội cụ Hồ vào miền Nam lần đầu tiên thấy người dân người ta mở quạt trần, các anh hết hồn la toáng lên là máy chém, có anh đang đứng thấy quạt quay vù vù sợ quá chui cả vào gầm giường để nấp máy chém.

Tếu hơn là khi bộ đội cụ Hồ lần đầu tiên uống Coca Cola… thấy “Phỏng Giái quân” tràn vào nhà, ko biết là có bắt bớ hay tịch thu nhà cửa gì ko; dân miền Nam ai cũng nơm nớp trong lòng, cho nên vừa thấy bộ đội vào là lấy Coca ra ngay để mời các anh cu Hồ giải khát. Lúc bật nắp, nghe thấy tiếng xì xì các anh cứ tưởng lựu đạn lại nhẩy vào gầm giường nấp quả lựu đạn (Coca Cola).

Đấy, Mỹ nó lúc đi rồi mà còn để máy chém chạy đầy nhà dân miền Nam, làm bộ đội ta phải nấp gầm giường… cho nên sau này đảng ta đã thuật lại đúng y chang là “Mỹ – Diệm lê máy chém khắp miền nam”.

 

Sưu tầm bởi: Ku Búa

Biên Soạn: Ku DXD

19/4/2015

Tôi bị nhiễm HIV, điều đó là sự thực

Featured image: Monty Python’s ln Search or the Holy Grail

 

Một sinh viên trẻ nhiễm HIV đã tiếp tục sống trong hy vọng…, chỉ bởi một lý do. Làm sao bạn có thể sống được như vậy chỉ bằng niềm tin khi cuộc sống đang “ném đá” vào bạn?

Đây là câu chuyện có thật của một thanh niên…

Thời còn học trường trung học, Steve Sawyer đã nhiễm HIV và viêm gan do những lần truyền máu. Nhiều năm sau, vào thời điểm cậu bé Sawyer mới 19 tuổi, cậu nhìn trước được cái chết của mình bởi những diễn biến bệnh tật. Từ đó, Sawyer đã quyết định dùng những năm còn lại của đời mình để đi thăm hàng trăm trường đại học, chia sẻ với các sinh viên những điều mà cậu đã học được về cuộc sống, về hy vọng, về niềm tin trong một hoàn cảnh tưởng chừng rất khủng khiếp. Hàng ngàn sinh viên đã được nghe kể về câu chuyện có thật và niềm hy vọng, tin tưởng vào tình yêu Thiên Chúa của Sawyer . Niềm tin ấy sau này đã thay đổi cuộc đời họ mãi mãi. Buổi nói chuyện dưới đây của Steve Sawyer được ghi lại tại trường đại học California, Santa Barbara…

Ngoài khơi bờ biển Maine có một con tàu hải quân lướt trong màn sương mù dày đặc. Đêm đó, người thủy thủ bỗng dưng nhìn thấy một luồng ánh sáng từ xa và ngay lập tức báo cáo lên cấp trên: “Có một luồng ánh sáng cố định đang chiếu thẳng về phía chúng ta. Xin hãy cho biết tôi cần phải làm gì.” Chỉ huy trưởng ra lệnh: “Anh hãy bật đèn pha lên và chiếu thẳng vào ánh sáng kia, điều khiển để nó thay đổi hướng.”

Từ phí luồng ánh sáng khi dội lại câu trả lời: “Không, các anh cần phải thay đổi hướng tàu của mình.” Lại một lần nữa, người chỉ huy ra lệnh cho viên thủy thủ chỉ đạo con tàu đang tiến tới để buộc nó thay đổi hướng đi ngay lập tức.

Thế nhưng, câu trả lời vẫn kiên quyết là: “Không, chính các anh mới cần phải thay đổi hướng đi.”
Với nỗ lực cuối cùng, các thủy thủ trên con tàu hải quân đánh tín hiệu tới con tàu kia: “Đây là thuyền trưởng của tàu chiến hải quân Mỹ, tàu các bạn nên đổi hướng của mình ngay lập tức.” Câu trả lời nhận được ngay sau đó là: “Không, hãy đổi hướng đi của các anh. Đây là một ngọn hải đăng.”

Câu chuyện kể trên chỉ là phần minh họa cho cách con người chúng ta thường lựa chọn khi phải đương đầu với những khó khăn, đau khổ. Chúng ta luôn mong ước được thay đổi hoàn cảnh hơn là thay đổi chính bản thân mình. vì vậy con người ta hay nhầm lẫn giữa hai khái niệm sống thật với bản thân và thay đổi bản thân. Cuộc sống của tôi là một ví dụ hoàn hảo giống hệt như những gì tôi vừa mới kể với các bạn, Steve Sawyer cho biết.

Sống với HIV: Những giai đoạn đầu

Từ khi sinh ra, tôi đã gặp phải rắc rối với chứng Hemophilia, một loại rối loạn máu khiến xương và khớp của tôi bỗng dưng sưng lên mà không có lý do. Hemophilia được điều trị bằng một loại Protein thu được từ các nguồn máu hiến tặng. Vào thời điểm những năm 1980 và 1983, không may là một trong số những “nhà tài trợ” của tôi bị nhiễm HIV. Kết quả là tất cả các nguồn thuốc mà tôi nhận được và điều trị trong thời điểm đó cũng bị lây nhiễm. Sau đó, tôi cũng bị viêm gan C bởi lý do tương tự. Tôi đã không biết mình bị nhiễm HIV dương tính cho tới khi tôi học năm thứ 2 đại học. Khi biết được điều đó, phản ứng đầu tiên của tôi cũng giống hệt như những người bình thường khác khi nhận được tin dữ. Tôi không tin mình bị nhiễm “HIV” và hoàn toàn phủ nhận điều này. HIV không khiến tôi bị đau như các rối loạn của Hemophilia đã hành hạ tôi. Hemophilia đã khiến cho các khớp xương và cơ bắp của tôi sưng tấy lên với những cảm giác rất đau đớn. Nhưng HIV thì khác, giai đoạn đầu thường không có những triệu chứng nào biểu hiện bên ngoài. Tôi thực sự không nhận ra mình có những thay đổi gì, bởi thế, tôi dễ dàng lờ đi và giả vờ quên căn bệnh quái ác của mình. Đó cũng là cách cha mẹ tôi lựa chọn để đối diện với tôi: “Con thấy không, trông con vẫn ổn. Con sẽ không sao hết.” Họ thường nói với tôi như vậy .

Sống với HIV: Sự phủ nhận

Steve lấy ra một ví dụ trong bộ phim Monty Python’s ln Search or the Holy Grail, trong phim có một cảnh thế này: Khi King Arthur đang chạy như bay trong rừng thì bỗng dưng chàng gặp một hiệp sĩ mặc áo choàng đen. Người hiệp sĩ kia chặn đường chàng và không cho phép Arthur đi tiếp. Lúc này, King Arthur nhận ra rằng chàng không thể đến đích nếu không đánh bại được hiệp sĩ mặc áo choàng đen. Trận chiến nổ ra, để rồi sau đó Arthur đã cắt đứt được cánh tay của hiệp sĩ nọ.

King Arthur thu kiếm lại, cúi chào và bắt đầu đi qua, nhưng hiệp sĩ hét lên “Không.” Arthur quay lại trả lời: “Tôi đã cắt đứt cánh tay của anh rồi.” Hiệp sĩ kia nhìn xuống và nói: “Ngươi chưa làm được điều gì cả.” King Arthur nhìn xuống đất và nói tiếp: “Cánh tay của anh đang nằm ở kia đó thôi.” Hiệp sĩ lại trả lời: “Đó chỉ là một vết thương thân xác.” Lúc này, Arthur nhận ra rằng anh ta phải triệt hạ đối phương mới có thể thoát khỏi nơi này. Bởi thế , cuộc chiến lại tiếp tục. Arthur cắt hết chân tay của hiệp sĩ rời khỏi cơ thể, cho tới lúc chỉ còn một cái đầu nằm bên gốc cây. Lúc Arthur đi ngang, vẫn có tiếng của hiệp sĩ hét vang lên: “Quay lại đi đồ hèn nhát. Ta sẽ cắn đứt đầu gối của ngươi.”

Không cần nói thì ai cũng biết rằng tiếng hét của hiệp sĩ kia giờ đã vô giá trị. Bản thân anh ta không thể đối mặt với thực tế là mình không còn khả năng để tiếp tục chiến đấu. Đây là một ví dụ hài hước của sự phủ nhận. Hiểm họa của sự phủ nhận là không thể chối cãi được. Nếu bản thân tôi cứ tiếp tục phủ nhận căn bệnh HIV của mình, tôi sẽ không có quyền được điều trị đúng cách, không được học về các phương pháp phòng tránh bệnh cho mọi người từ việc thận trọng, lưu tâm đến các vết xước nhỏ. Điều đó đồng nghĩa với việc tôi có thể vô tình giết chết người khác và làm tổn thương đến chính bản thân mình. Việc từ chối hay phủ nhận căn bệnh cũng sẽ khiến tôi đau đớn vì không được cứu chữa, không nhận được sự đồng cảm của gia đình, của xã hội cũng như những người đồng cảnh ngộ. Tôi sẽ phải gánh chịu nỗi đau đó một mình. Khi bạn kìm nén cảm xúc, khi bạn đang cố gắng chịu đựng một “vấn đề” nào đó của mình trong suốt một thời gian dài, bạn giả vờ như không có nó, bạn không biết đối mặt với sự thực. Và cuối cùng mọi thứ sẽ đến lúc phát nổ.

Sống với HIV: Những điều phù phiếm

Tôi đã có thể phủ nhận căn bệnh của mình trong suốt ba năm trời. Nhưng đến những năm cuối thời trung học, tôi đã trở nên ốm yếu. Những dấu hiệu của bệnh đang dần lộ ra. Da dẻ tôi trở nên xanh xao, tái nhợt, thậm chí tôi còn không thể cầm được đồ ăn của mình. Tôi không thể nào tiếp tục giả vời rằng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Tôi bị HIV, điều đó là sự thực.

Tôi không còn có sự lựa chọn giữa việc phủ nhận bệnh tật của mình hay là chấp nhận thực tế. Bởi vậy, tôi đã phải tìm cách khác để đối diện với thực tại. Đầu tiên, tôi đã cố gắng tìm mọi cách đổ lỗi cho người khác. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu ai đó đi ngang qua tôi và nói rằng: “Steve, đây là lỗi của tôi. Tôi thành thật xin lỗi.” Ban đầu, tôi đổ lỗi cho cộng đồng những người đồng tính. Nhưng sau đó, tôi cảm thấy thật ngu ngốc nếu cứ đổ tội cho một nhóm người nào đó về vấn đề của mình . Vì thế, tôi đã quyết định đổ lỗi cho Chúa bởi tôi cho rằng chính Ngài đã tạo ra điều này .

Tôi, hai bạn trẻ, CSGT và tay giang hồ

Featured Image: Leon_Ting

 

6 giờ kém 15 tôi rời nhà để đi lễ tối nhà thờ. Trên quãng ngắn của con đường hẹp đầy nghẹt xe cộ vào giờ cao điểm. Tôi đi sát lề, nhưng vì khá vội nên lách qua làn đường phân vạch đứt để vượt lên. Vừa lách vào trở lại thì quan sát thấy trước mặt đã có CSGT. Thôi rồi, dính đạn.

Người vừa huýt còi tôi là một cảnh sát trẻ, khá mập. Anh ta không chào tôi (chắc quên nhỉ) mà yêu cầu xuất trình giấy tờ ngay cho anh ta kiểm tra. Cái quái gì đây, chưa báo lỗi người ta đã đòi xem giấy tờ. Tôi không đồng ý, tôi bảo: “Tôi phạm lỗi gì.” Anh ta nói lí nhí câu gì mà tôi không nghe rõ. Tôi yêu cầu anh ta nhắc lại.

“Anh đi vào làn đường xe lớn.”

“Sao lại đi vào làn đường xe lớn? Đây là vạch phân cách đứt, tôi có quyền lách qua một quãng ngắn để vượt lên chứ?” (từng có một CSGT nói với tôi như vậy – tôi thêm chi tiết này vào cuộc tranh luận) “Nhưng luật bây giờ thay đổi rồi, anh đi như vậy là phạm luật. Bây giờ tất cả con đường đều là vạch phân cách đứt, vạch phân cách liền chỉ ở giữa đường thôi, anh xem đi.” Anh ta chỉ cho tôi vạch đường ở giữa, bị hàng rào phân cách đè lên.

“Luật mới là sao, trước giờ tôi vẫn đi như vậy mà. Tôi đi đường trường hoài chứ không phải chỉ có đi ở Sài gòn này không đâu.” Anh ta vẫn cố chống chế: “Bây giờ không có đường nào phân chia bằng vạch phân cách liền hết.” (anh ta có vẻ đã nóng ruột). Tôi đưa ra lập luận mới: “Anh xem ngoài đường kìa, bao nhiêu người đi đó, sao anh không xử lý đi.”

“Tôi phải xử lý anh xong mới xử lý họ được.”

“Ok, vậy tôi chờ ở đây, nếu anh xử lý họ thì tôi đồng ý cho anh xử lý.”

“Tôi phải thu giấy tờ của anh mới tiếp tục xử lý họ được.”

“Không, tôi chưa rõ lỗi của tôi, tôi sẽ không đưa giấy tờ của tôi cho anh.”

“Anh phải đưa giấy tờ hoặc chìa khóa xe thì tôi mới yên tâm là anh không bỏ chạy.”

“Tôi việc gì phải bỏ chạy?” Tôi vừa nói vừa đứng dịch ra khỏi xe mình một quãng xa. “Anh xử lý đi, tôi sẽ chờ, tôi chẳng sợ gì mà bỏ chạy.” Cuộc tranh luận gần như đi vào thế giằng có và bế tắc đối với anh ta.

Tôi quên chưa kể thêm, sau khi tôi bị ngoắc vào, có hai thanh niên khác, đi chung xe cũng bị xử lý. Làm việc với họ là một CSGT khác, khá ốm. Bên đó, cuộc tranh cãi cũng đang diễn ra căng thẳng. Họ cũng quyết không xuất trình giấy tờ. Anh CSGT ốm dọa lập biên bản. Họ tiến gần đến chỗ tôi để lấy giấy tờ. Tôi không biết họ tranh luận những gì, tôi đang cần đồng minh, nên lập tức kết thân với họ. Tôi đánh tiếng hỏi: “Bạn bị lỗi gì vậy.” “Họ nói tôi lấn tuyến. nhưng đây là tuyến 413, được phép lấn” (tôi thầm nhủ, anh này còn cứng hơn mình, rành luật dữ, tôi không biết có nghe đúng không, nhưng tôi cũng không biết tuyến 413 là sao nữa). Ngay lúc đó anh CSGT mập xen vào: “Anh thì biết gì về luật mà tranh cãi.”

Anh kia mạnh miệng: “Tôi không làm việc với anh, tôi làm việc với anh này.”

Bị ức chế vì câu nói đó, anh CSGT mập phản ứng lại: “Đúng rồi, mấy người thấp học thì biết gì về luật.”

Ngay lập tức anh bạn trẻ còn lại phản ứng gay gắt: “Sao anh dám mạt sát người dân là đồ thấp học, anh biết gì về chúng tôi mà dám mạt sát chúng tôi.”

Bị đáp trả bất ngờ, anh CSGT mập chống chế: “Tôi mạt sát cái gì, tôi nói gì mà mạt sát?”

“Anh vừa nói chúng tôi thấp học, tôi nghe rành rành, người ta cũng nghe rõ ràng.”

Cơ hội đây rồi, tôi quay qua, đưa đôi mắt lạnh lùng lên nhìn anh ta. Nó lập tức có tác dụng. Anh ta đuối lý.

Trong diễn biến của sự kiện, có một nhân vật lạ xuất hiện. Người cao to, béo tốt, một bên tai đeo phone, hình như không phải là nghe nhạc. Kể từ lúc cuộc tranh cãi đi vào căng thẳng, anh ta xuất hiện, đi lượn lờ chung quanh, phong cách thì ra vẻ như một anh xe ôm tò mò, nhưng hoàn toàn không giống lắm. Tôi đã từng nghe lời đồn về việc CSGT có giang hồ đi theo bảo kê. Kể cũng hơi ớn. Pháp luật thì mình có thể cãi, nhưng giang hồ thì chỉ có “luật rừng”.

Tôi quyết định phương án mới, tôi bảo anh công an: “Tôi sẽ xuất trình giấy tờ nhưng anh phải làm rõ lỗi của tôi và anh phải xử lý những người vi phạm khác để tôi thấy rõ ràng.” Tôi rút chiếc bóp trong túi ra. Thật sự nãy giờ khá căng thẳng, nên tay tôi đã cảm giác run (phần vì lần đầu tôi dám đấu lý với cảnh CSGT, phần vì không biết tên lạ mặt lãng vãng nãy giờ sẽ hành động cái gì nữa). Tôi hít một hơi dài, nghiến răng lại và rút giấy tờ ra, thật mạnh mẽ và quyết đoán để anh ta không biết là tôi cũng đang lo lắng.

Sau khi xem bằng lái và giấy tờ xe, anh yêu cầu cả CMND và bảo hiểm xe máy. “Cái gì mà cả bảo hiểm nữa.” Tôi nhăn mặt. Đó là luật, anh phải xuất trình cả bảo hiểm nữa. Ok, tôi chả sợ, tôi có bảo hiểm mà. Tôi rút luôn bảo hiểm ra. Anh ta xem kỹ bảo hiểm rồi nói: “Bảo hiểm anh hết hạn rồi.” Tôi xem lại thì quả thật vậy. Rồi, thế là không bắt tội đi lấn tuyến, chuẩn bị qua tội “bảo hiểm” đây.

Ok, tôi sẵn sàng viết biên bản. Tôi đã nghĩ bụng chắc chắn như vậy. Nhưng trái với dự đoán của tôi, anh ta bất ngờ nói nhẹ: “Với cái bảo hiểm hết hạn thì tôi đủ xử lý anh rồi, nhưng anh đi đi, lần sau đi lại cẩn thận.” Tôi hơi ngạc nhiên với thắng lợi chóng vánh này. Hơi phân vân một chút, liếc nhìn hai anh bạn trẻ kia đang viết biên bản, rồi tôi lên xe nổ máy.

Xin lỗi các bạn là câu chuyện vẫn chưa kết thúc.

Tôi chạy một quãng ngắn, liếc nhìn đồng hồ, đã 18h30. Trễ giờ lễ mất rồi. Tôi quanh xe lại, dừng ở lề đường đối diện chỗ lúc nãy để tiếp tục quan sát.

Hai anh bạn trẻ vẫn đang xử lý biên bản với a CS ốm. Còn anh CS mập, đã rảnh tay, tiếp tục ra đường ngoắc tiếp. Đường xá chật chội, rất nhiều người trở thành nạn nhân tiếp theo. Sau khi quan sát khoảng 10’ (chủ yếu là muốn xem kết quả của 2 anh bạn trẻ kia và hành động của người “bí ẩn”), họ có vẻ là xử lý xong và hai anh bạn trẻ lên xe đi. Tôi không nhìn rõ vì quãng cách quá xa là họ đã làm gì, cũng có thể là đã lập biên bản, nhưng rõ ràng là 2 anh bạn trẻ không ngại chuyện đó, họ sẵn sàng hầu kiện (họ đã nói như vậy).

Ngay lúc đó, người lạ mặt nhìn về phía bên kia đường và thấy tôi. Anh ta đi chầm chậm qua chỗ hai CSGT, dừng lại một chút, nói gì đó, rồi đi tiếp. Lúc đó có một chiếc xe buýt trờ tới cản trước mặt nên tôi không biết được phản ứng của họ. Tuy nhiên, cảm thấy hơi lo lắng, tôi nổ máy xe rời khỏi chỗ. Tôi dừng lại ở một quãng xa hơn, chỗ sáng sủa và đông người để quan sát tiếp. Rất nhiều người tiếp tục bị ngoắc vào, xuất trình giấy tờ, rồi đi, không có biên bản xử lý nào cả. Chắc các bạn đoán biết điều gì đã xảy ra trong tiến trình đó.

Không thỏa mãn được sự tò mò, tôi tiến lại gần hơn, gần như đối mặt họ, để xem cho rõ. Trong lúc mải để ý hai người CSGT, tôi quên mấy người lạ mặt lúc nãy đi đâu đó. Bây giờ, khi đưa mắt qua, tôi mới tá hỏa thấy anh ta đã qua lề đường bên này từ lúc nào, ngồi trên một chiếc xe tay ga (xe ôm mà chạy tay ga cơ đấy), vẫn đeo phone một bên tai và im lặng nhìn qua chỗ 2 cảnh sát. Bất ngờ anh ta nhìn qua tôi (hay là nhìn nãy giờ?) và chúng tôi chạm mắt.

Tôi im lặng và ra vẻ thản nhiên như thể không biết anh ta là ai. Anh ta nổ máy xe, chạy lên một quãng, rồi cua lại, chạy qua mặt tôi, lên một quãng, rồi cua lại đến một vị trí khác đứng đó. Nhận thấy mình đã quan sát xong và đầy đủ dữ kiện cho các nhận định của mình, tôi nổ máy xe rồi đi thẳng. Ở lại không thêm được gì mà có phần mạo hiểm nữa.

Đây là một câu chuyện thật, tôi chỉ tường thuật lại, hơi dài dòng, nhưng để mọi người đọc có thể nhận định được chính xác vấn đề. Riêng tôi, có vài kết luận để rút tỉa từ chuyện này:

  • Đây không phải là lần đầu tiên tôi gặp CSGT, chưa lần nào tôi mạnh mẽ như lần này, mục đích của tôi không phải là tránh phạt, mà là phải chiến đấu để bảo vệ lẽ phải của chính mình, tôi sẵn sàng ký biên bản chứ không đút lót. Và rõ ràng điều đó không phải là mong muốn của họ.
  • Tôi có thể mất thời gian, mất công sức và tiền bạc (đi đóng phạt – chuyện này tôi làm rồi), nhưng có thể giúp nhiều người khác không bị phạt vì lấy đi nhiều thời gian của những CSGT này. Họ cũng rất sợ chuyện này (điều này tôi học được từ một người anh em khác).
  • Tôi tận mắt và xác nhận được việc có hay không chuyện giang hồ đi theo bảo kê CSGT.
  • Tôi biết có những người khác (2 bạn trẻ) cũng dám làm như tôi: những con người dũng cảm. Họ không sợ hãi, họ không ngại khó, họ dám chiến đấu chứ không hời hợt cho qua chuyện.
  • Tôi có 1, 2 lần bị CSGT làm tiền, và ở thế khó, buộc phải đưa tiền, nhưng luôn khó chịu và trăn trở vì điều đó. Tôi không bao giờ khoe chuyện đó hay xem chuyện đó như “bình thường”, ai sao mình vậy, tôi luôn trăn trở để làm điều đúng đắn. Lần này tôi đã làm được, một bước tiến xa. Tất nhiên, tôi sẵn sàng ký biên bản nếu mình sai, nhưng tôi sẽ không hối lộ và làm giàu cho kẻ xấu.

Tôi đã có một trải nghiệm tuyệt vời, dù hơi mạo hiểm, nhưng thêm cho tôi dũng khí để sống đúng đắn, để chiến đấu với những bất công (dù nhỏ nhặt) đang xảy ra hằng ngày trên đường phố, trên quê hương. Tôi tự hào mình đã không rút 100 ngàn ra để cho xong chuyện. Cách đó rất dễ. Nhưng, tôi sẽ làm cách khó, vì nó đúng đắn.

Trên phương diện cá nhân, tôi xem đây chỉ là một chiến thuật nhỏ để bảo vệ chính mình và chống lại bất công. Nhưng, để làm được những việc to lớn hơn, ta cần một chiến lược lâu dài.

 

AVKH

Suy ngẫm về giá trị đích thực của chính mình

Featured Image: Takmeomeo

 

Từ hình thức bên ngoài cho đến tiền bạc, bằng cấp, nghề nghiệp, quyền lực, tôi chỉ là con số 0 to tướng. Những ai quen biết tôi sẽ phải thở dài mà công nhận: quả đúng như vậy, không phải do tôi khiêm tốn gì đâu.Vậy nên, nếu đứng ở góc độ giá trị ảo mà quy chiếu thì tôi thảm hại đến mức chẳng dám ngẩng mặt nhìn ai. Còn nếu thay đổi góc nhìn từ giá trị thực mà xem xét thì sao? Một trí tuệ bình thường, một tâm hồn yếu đuối, một thái độ sống chán nản, bất mãn, thử hỏi giá trị thực của tôi có nặng được ký lô nào so với giá trị ảo.

Tôi có thể đổ lỗi cho thủ phạm của tất cả những điều ấy là do bệnh tật. Nó đã cướp đi gần như toàn bộ tương lai và niềm vui sống của tôi, khiến tôi trở thành kẻ ăn bám gia đình, người thừa của xã hội, gánh nặng của cộng đồng, mọi người phải ra sức cưu mang, giúp đỡ.

Không những chẳng làm được gì cho ai mà ngay chính bản thân mình, tôi còn dày vò, hành hạ nó. Đã có lúc không làm chủ được cảm xúc, tôi rơi vào khủng hoảng trầm trọng: khóc lóc, gào thét, muốn đập phá các thứ, nghĩ đủ mọi cách để chết đi được dễ dàng. Bi kịch của tôi là ở chỗ: khát khao khẳng định giá trị bản thân, trong khi thực tế sự tồn tại của mình hoàn toàn vô nghĩa, thừa thãi, trống rỗng; bất lực giữa ước muốn và hoàn cảnh.

Có ai đã từng rơi vào trạng thái khắc khoải, vật vã đi tìm ý nghĩa bản thân như tôi chưa? Một mặt ra sức phủ nhận giá trị của mình, mặt khác lại thiết tha mong mỏi có cơ hội tìm thấy nó. Những cuộc đấu tranh nội tâm, những lý lẽ giằng xé luôn diễn ra.

Thử hình dung nếu tôi không còn trên cõi đời này nữa, ai sẽ là người đau khổ, thiệt thòi nhất? Ồ, có chứ, mẹ tôi, con tôi và có thể cả chồng tôi nữa. Thử hình dung nếu tôi không có mặt ở ngôi nhà này thì sao, mọi việc có thay đổi gì không? Ồ, có chứ, chẳng đến mức đảo lộn tùng phèo nhưng chắc chắn sẽ xáo trộn ít nhiều, giống như cỗ máy đang vận hành trơn tru bỗng bị tuột một chiếc đinh ốc vậy.

Đơn giản hơn nữa thử hình dung tôi bị ốm vài ngày không làm được việc gì cả thì sao? Ai nấu cơm, ai rửa bát, ai giặt quần áo, ai lau chùi quét dọn nhà cửa, ai dạy con học, ai… làm đủ thứ việc linh tinh khác? Lại còn giấy bút, sách vở cũng buồn vì không có dấu tay tôi nữa chứ.

Đấy, rõ ràng tôi cũng có chút giá trị nào đó. Chỉ là giá trị ấy mờ nhạt quá, bình thường quá đến mức hiển nhiên, không ai nhận ra nó. Mọi người và chính bản thân tôi đã vô tình “giẫm đạp” lên nó, “chôn vùi”nó dưới ba lớp đất sâu.

Chúng ta thường có thiên hướng nghĩ về những điều lớn lao, còn những việc nhỏ bé lại dễ dàng bỏ qua, theo kiểu: “Ôi dào, việc ấy ai chẳng làm được, giá trị với không giá trị cái nỗi gì.” Nhưng sự thực là một bữa cơm ngon, một căn phòng sạch, một cái tủ quần áo ngăn nắp, một cái giường ấm áp cũng phải có bàn tay ai đó chứ. Không thế, sao người ta luôn muốn trở về nhà sau mỗi ngày làm việc! Không thế, sao người ta luôn khao khát một mái ấm gia đình! Không thế, sao người ta vẫn thường nhắc nhau hãy bằng lòng với những gì mình đang có!

Phải rồi, vấn đề đối với những người không nhận biết được giá trị của mình như tôi là chúng ta cần một “cú hích”. Cú hích ấy đơn giản lắm! Có thể chỉ là lời ngợi khen chân thành, đúng mức từ một ai đó, một người nào đó ít nhiều hiểu về bạn, “gạn đục khơi trong” được chút ưu điểm của bạn. Thậm chí cả lời khen vu vơ, không chủ ý của một người xa lạ cũng có tác dụng không kém. Thật đấy!

Không biết mọi người sao chứ, riêng tôi rất thích được khen ngợi. Mỗi lần nghe người khác khen mình là lâng lâng sung sướng, mỉm cười vui vẻ, thấy cuộc đời đẹp hẳn lên, bản thân được tiếp thêm bao nhiêu sức lực để tiếp tục phấn đấu cho xứng với lời khen ấy. Tuy giá trị đích thực của mình không phụ thuộc vào lời khen chê của người ngoài nhưng không thể phủ nhận ý nghĩa to lớn của những lời khen. Trừ sự giả dối và khách sáo ra, lời khen thường màu nhiệm hơn lời chê

. Mỗi lời khen như chắp thêm đôi cách cho tâm hồn vốn đang bị đè nén của tôi. Càng góp nhặt được nhiều lời khen, tôi càng đẩy lùi được sự tự ti ra xa, giá trị đích thực của tôi càng có cơ hội vén lớp sương mờ để ló rạng. Ngay lúc này đây, tôi có một ý định hơi buồn cười là tập hợp tất cả những lời khen mà tôi có được vào một tờ giấy dán lên tường, để nó luôn đập vào mắt tôi, thúc giục tôi hãy cố gắng, kiên trì xác lập giá trị đích thực của bản thân.

“Cú hích” ấy còn có thể là khi tôi phát hiện được niềm đam mê của mình. Lúc đầu đam mê ấy chưa định hình ngay nhưng nó đã lớn dần lên cùng năm tháng. Để tôi kể bạn nghe. Ngày xưa, có nằm mơ tôi cũng chẳng dám nghĩ có một ngày mình lại mê viết như bây giờ. Mang tiếng là học chuyên văn suốt thời đi học nhưng tôi lại rất sợ viết văn. Mỗi lần phải viết văn theo yêu cầu của đề bài là tôi cảm thấy căng thẳng, mệt mỏi, ép buộc, cố làm cho xong để kiếm điểm thôi, chứ tuyệt nhiên  không hứng thú gì. Bây giờ có lẽ do đọc nhiều, thời gian nhiều, bầu tâm sự nhiều không biết trút cùng ai nên mới tìm đến viết lách như một cứu cánh…

Cú hích ấy cũng có thể là khi tôi bất ngờ tìm ra điểm mạnh của mình. Bạn có biết điểm mạnh của những người khiếm thính  như tôi không? Đó chính là sự yên lặng tuyệt đối. Ngay giữa đám đông ồn ào, ngay khi mọi người đang cười nói ở xung quanh, ngay trên đường phố náo nhiệt, tôi vẫn có thể miên man theo dòng suy nghĩ của mình mà không sợ ai, không sợ bất cứ điều gì làm cắt đứt mạch liên tưởng đó. Điều ấy vô cùng thuận lợi cho sự tập trung cao độ , cho những cuộc đối thoại với từng trang viết.

Hiện giờ, mỗi ngày của tôi trong mắt người khác tuy vẫn nhàm chán, vô vị nhưng trong sự cảm nhận của chính tôi đã thay đổi. Ngoài những công việc cố định hàng ngày, tôi thường xếp kín lịch cho mình, thậm chí còn luôn cảm thấy thiếu thời gian. Tôi đọc, tôi viết, tôi học bất cứ thứ gì mà tôi muốn biết, chưa tìm hiểu xong điều này tôi đã nghĩ ngay đến điều khác rồi. Tâm hồn và trí tuệ tôi dần được mở rộng phong phú, vượt ra khỏi bốn bức tường tôi đang sống. Chỉ tiếc là sức khỏe không cho phép bản thân học nhiều hơn nữa.

Lúc này đây, tôi mới hiểu mình may mắn hơn nhiều người khi không phải lo nghĩ đến chuyện cơm ăn, áo mặc, đến những bon chen, vật vã ngoài xã hội. lúc này đây, tôi mới thấy cái sung sướng của một người mưa chẳng đến mặt, nắng chẳng đến đầu, những bực mình nho nhỏ trong nhà so làm sao được với những bực dọc mà cuộc sống khắc nghiệt ngoài kia đưa lại…

Bạn thấy không, một người luôn mặc cảm, tự ti vì sự tồn tại vô nghĩa của mình, cuối cùng còn tìm được giá trị đích thực của mình huống chi là bạn?

 Phương Liên

Sự khác nhau thứ ba giữa chủ nghĩa tập thể và chủ nghĩa tự do

Featured image: LibertyManiacs.com Team

 

Khái niệm thứ ba chia rẽ những người theo chủ nghĩa tập thể và chủ nghĩa tự do liên quan tới trách nhiệm và sự tự do lựa chọn. Chúng ta đã nói về nguồn gốc quyền, nhưng vẫn còn một phần tương tự liên quan đến nguồn gốc của trách nhiệm. Quyền và trách nhiệm luôn đi đôi với nhau. Nếu bạn coi trọng quyền sống cuộc sống của riêng bạn không có người khác nói bạn phải làm cái gì, khi đó bạn phải thừa nhận trách nhiệm là độc lập, phải tự lo liệu cho chính mình chứ không trông chờ người khác chăm lo cho bạn. Quyền và trách nhiệm chỉ là hai mặt khác nhau của cùng một đồng xu.

Nếu chỉ cá nhân có quyền, suy ra rằng chỉ cá nhân có trách nhiệm. Nếu nhóm có quyền, khi đó nhóm cũng có trách nhiệm, và, một trong những thách đấu ý thức hệ lớn nhất của thời đại chúng ta chính là ở điểm này.

Những người tự do là những người đấu tranh cho quyền cá nhân. Vì thế họ chấp nhận nguyên tắc trách nhiệm cá nhân hơn là trách nhiệm nhóm. Họ tin rầng mọi người có bổn phận riêng, trực tiếp trong việc chăm lo, trước tiên cho anh ta và gia đình mình, và sau đó là cho những người khác đang trong cảnh khó khăn. Điều đó không có nghĩa là họ không tin tưởng vào việc giúp đỡ lẫn nhau. Chỉ bởi vì tôi là một người theo chủ nghĩa tự do không có nghĩa là tôi phải di chuyển chiếc đàn piano của tôi một mình. Nó chỉ có nghĩa là tôi tin rằng việc di chuyển là trách nhiệm của riêng tôi, chứ không phải của ai khác, và nó là hoàn toàn tùy thuộc tôi nếu muốn kêu gọi sự hỗ trợ tự nguyện của những những khác.

Mặt khác, những người theo chủ nghĩa tập thể tuyên bố rằng những cá nhân không chịu trách nhiệm riêng đối với các việc từ thiện, đối với việc nuôi dạy con trẻ, chăm sóc cha mẹ già, hoặc thậm chí chăm sóc chính họ. Đây là những bổn phận nhóm của nhà nước. Những người tự do trông mong tự mình làm các việc này. Những người tập thể chủ nghĩa muốn chính phủ làm việc đó cho họ: cung cấp công việc và chăm sóc sức khỏe, đảm bảo lương tối thiểu, thức ăn, giáo dục, và một nơi tươm tất để sống. Những người tập thể chủ nghĩa bị quyến rũ bởi chính phủ. Họ tôn thờ chính phủ. Họ bám dính vào chính phủ xem như là một cơ chế nhóm tối thượng để giải quyết tất cả mọi vấn đề.

Những người tự do không chia sẻ niềm tin đó. Họ nhìn thấy chính quyền như là người tạo ra nhiều vấn đề hơn là giải quyết chúng. Họ tin rằng tự do lựa chọn sẽ dẫn đến giải pháp tốt nhất cho các vấn đề kinh tế và xã hội. Hàng triệu triệu nỗ lực và ý tưởng, mỗi cái trải qua sự cạnh tranh, sự thử và sai – từ đó giải pháp tốt nhất sẽ trở nên rõ ràng từ việc so sánh kết quả của nó với các kết quả khác – quá trình đó sẽ sinh ra các kết quả vượt trội hơn so với cái có thể đạt được bởi một nhóm những nhà chính trị, hoặc những ủy ban “gồm những người được gọi là thông thái.”

Đối lập lại, những người tập thể chủ nghĩa không tin tưởng vào tự do. Họ sợ tự do. Họ được thuyết phục rằng tự do có thể tạm ổn trong các vấn đề nhỏ như là bạn muốn đeo chiếc tất màu gì, nhưng khi nó đề cập đến các vấn đề quan trọng như phát hành tiền, kinh doanh ngân hàng, đầu tư, các chương trình bảo hiểm, chăm sóc sức khỏe, giáo dục và vân vân… để cho tự do sẽ không ổn. Những việc này, họ nói, đơn giản phải được kiểm soát bởi chính phủ. Vì nếu không sẽ rất lộn xộn.

Có hai lý do cho sự phổ biến của khái niệm đó. Một là hầu hết chúng ta đã được giáo dục trong các trường của chính phủ, và đó là những gì chúng ta đã được dạy bảo. Lý do còn lại là do chính phủ là một nhóm có thể ép buộc một cách hợp pháp tất cả mọi người tuân theo. Nó có quyền lực thu thuế, được hỗ trợ bởi nhà tù và các lực lượng vũ trang để bắt buộc tất cả mọi người đứng vào trong hàng, và nó là một khái niệm rất hấp dẫn đối với những đầu óc tự cho mình là những “nhà thiết kế xã hội.”

Những người tập thể chủ nghĩa nói:

“Chúng ta phải bắt mọi người làm những gì chúng ta nghĩ họ nên làm, bởi vì họ quá ngu xuẩn để có thể tự làm cho họ. Chúng ta, mặt khác, đã được học hành. Chúng ta đọc nhiều sách. Chúng ta được cung cấp thông tin. Chúng ta thông minh hơn là những người ngoài kia. Nếu chúng ta để mặc họ, họ sẽ phạm những sai lầm khủng khiếp. Và vì thế, nó là hoàn toàn do chúng ta, những người đã được khai sáng. Chúng ta sẽ quyết định thay mặt cho xã hội và chúng ta sẽ áp đặt việc thực thi các quyết định của chúng ta bởi luật pháp, sao cho không ai có lựa chọn nào khác. Chúng ta phải cai trị theo cách này vì đó là bổn phận của chúng ta đối với nhân loại.”

Ngược lại, những người tự do nói,

“Chúng ta cũng nghĩ rằng chúng ta đúng và rằng nhiều người ít khi làm những gì mà chúng ta nghĩ họ nên làm, nhưng chúng ta không tin vào việc cưỡng ép người khác tuân theo ý chí của chúng ta, bởi vì nếu chúng ta ban hành nguyên tắc đó, thì những người khác, đại diện cho những nhóm đông hơn chính chúng ta, cũng có thể ép buộc chúng ta làm làm theo những nghị định của họ, và khi đó sẽ là dấu chấm hết cho tự do của chúng ta.”

Một cách nhanh nhất để phát hiện ra một người tập thể chủ nghĩa là xem anh ta phản ứng thế nào đối các vấn đề chung. Không quan trọng điều gì quấy rầy anh ta trong cuộc sống thường nhật – bất kể đó là xả rác ra xa lộ, hút thuốc nơi công cộng, ăn mặc khiếm nhã, cố chấp, gửi thư rác, vân vân… phản ứng ngay lập tức của anh ta là “Cần phải có luật cho việc này!” Và, tất nhiên, những viên chức chính phủ đang kiếm sống từ sự áp đặt luật lệ sẽ vô cùng vui sướng để giúp thúc đẩy nó. Hậu quả là chính phủ ngày càng phát triển phình ra. Đó là xa lộ một chiều. Mỗi năm qua đi lại càng có thêm luật mới, và càng mất bớt tự do. Mỗi điều luật bản thân trông có vẻ tương đối tử tế, được cho là thỏa đáng vì một vài sự tiện lợi nào đó hoặc vì lợi ích lớn hơn của đại đa số, nhưng quá trình sẽ tiếp tục mãi mãi cho đến khi chính phủ trở thành tuyệt đối và tự do tuyệt diệt.

Hội chứng Robin Hood

Một ví dụ tiêu biểu cho suy nghĩ của những người tập thể chủ nghĩa là việc sử dụng chính phủ để làm những hoạt động từ thiện. Hầu hết mọi người tin rằng chúng ta đều có trách nhiệm giúp đỡ những người khác đang gặp khó khăn nếu chúng ta có thể, nhưng thế còn những người phản đối thì sao, những người không quan tâm đến sự khó khăn của người khác thì sao? Nên chăng sự ích kỷ họ được cho phép trong khi chúng ta lại quá hào phóng? Những người tập thể chủ nghĩa xem những con người như vậy như là đáng bị cưỡng chế, bởi vì lý do là xứng đáng. Anh ta xem chính mình như là một Robin Hood thời hiện đại, cướp của người giàu chia cho người nghèo. Tất nhiên, không phải tất cả của cướp được đi đến tay người nghèo. Rốt cuộc thì Robin và những đồng sự của anh ta cần phải ăn, phải uống và vui vẻ, và chi phí cho việc đó không hề rẻ chút nào. Nó tiêu tốn cả một bộ máy hành chính khổng lồ để quản lý các việc từ thiện công, và các chàng Robin Hood trong chính phủ đã trở nên quen thuộc với phần chia khổng lồ của ăn cướp được, trong khi những người nông dân – chà, họ biết ơn vì những gì họ nhận được. Họ không quan tâm là nó thất thoát bao nhiêu trên đường đi. Dù sao đi nữa thì tất cả cũng là của ăn cướp từ những người khác.

Cái gọi là từ thiện của chủ nghĩa tập thể là bản xuyên tạc của câu chuyện trong Kinh Thánh về quí nhân phù trợ, người đã ngừng giữa đường để giúp đỡ một người là bị cướp và bị đánh. Ông thậm chí đã mang nạn nhân tới một quán trọ và trả tiền trọ cho đến khi anh ta hồi phục. Tất cả một người đều tán dương hành động trắc ẩn và thiện tâm này, nhưng chúng ta sẽ nghĩ sao nếu như quí nhân kia chĩa mũi kiếm của ông ta vào người lữ hành tiếp theo và đe đọa giết anh ta nếu như anh ta không chịu giúp đỡ? Nếu như chuyện đó xảy ra, thì câu chuyện quí nhân phù trợ chắc không được đưa vào sách Thánh Kinh; bởi vì, khi đó, quí nhân kia sẽ không khác gì hơn là một tên cướp nguyên hình mà hắn cũng có thể có các động cơ đạo đức. Vì chúng ta tất cả đều biết rằng, hắn hoàn toàn có thể nại rằng hắm chỉ chăm lo cho gia đình mình và nuôi ăn đàn con. Hầu hết các tội ác được lý giải cho phù hợp với lương tâm theo cách này, nhưng cuối cùng vẫn là tội ác. Khi sự cưỡng bức bước vào, thì sự từ thiện ra đi.

Những người tự do từ chối chơi trò này. Chúng ta kỳ vọng mọi người rộng lượng, nhưng chúng ta cũng tin rằng một người phải được tự do để không phải rộng lượng nếu như anh ta không muốn vậy. Nếu anh ta thích cho của bố thí khác hơn cái chúng ta thúc giục anh ta, nếu anh ta thích cho một số lượng ít hơn số mà chúng nghĩ anh ta nên cho, hoặc nếu cái anh ta thích hơn là không cho một tí gì, chúng ta tin rằng chúng ta không có quyền bắt ép anh ta tuân theo ý chí của chúng ta. Chúng ta có thể cố gắng thuyết phục anh ta làm vậy; chúng ta có thể kêu gọi lương tâm của anh ta; và đặc biệt chúng ta có thể chỉ ra bằng tấm gương tốt của riêng chúng ta; nhưng chúng ta bác bỏ bất cứ mưu toan nào kết băng đảng chống lại anh ta, hoặc bằng bạo lực áp chế anh ta trong khi chúng ta lấy tiền ra khỏi túi anh ta hoặc bằng cách sử dụng thùng phiếu bầu để thông qua luật để lấy tiền của anh bằng cách thu thuế. Trong cả hai trường hợp, nguyên lý là giống nhau. Nó được gọi là ăn cướp.

Những người tập thể chủ nghĩa muốn bạn tin rằng tự do là một từ chỉ sự ích kỷ, bởi vì những người tự do phản đối lại trợ cấp xã hội và các dạng tái phân phối của cải cưỡng bức khác, nhưng sự thật thì ngược lại. Những người tự do chủ trương từ thiện đích thực, đó chỉ có thể là sự cho đi một cách tự nguyện tiền bạc của riêng mình, trong khi những người tập thể chủ nghĩa chủ trương cưỡng bức cho đi tiền bạc của người khác; tất nhiên, đó là lý do tại sao nó phổ biến như vậy.

Thêm một ví dụ nữa. Những người tập thể chủ nghĩa nói, “Tôi nghĩ mọi người nên thắt dây an toàn khi lái xe ô tô. Mọi người có thể bị thương nếu họ không thắt dây an toàn. Vậy hãy thông qua một luật bắt tất cả phải thắt dây an toàn. Nếu ai không làm, chúng ta sẽ nhét tên ngốc đó và tù.” Những người tự do nói, “Tôi nghĩ tất cả nên thắt dây an toàn. Mọi người có thể bị thương nếu họ không thắt dây an toàn, nhưng tôi không tin vào việc ép buộc bất cứ ai làm vậy. Tôi tin vào việc thuyết phục họ bằng logic, bằng niềm tin và bằng tấm gương tốt, nếu tôi có thể, tôi tin vào sự tự do chọn lựa.”

Một trong những khẩu hiệu nổi tiếng nhất của chủ nghĩa Marx là “Làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu.” Đó là viên đá nền móng của chủ nghĩa xã hội trên lý thuyết, và nó là một khái niệm rất hấp dẫn. Một người khi lần đầu tiên nghe khẩu hiệu này có thể sẽ nói: “Có gì sai với nó? Chẳng phải đó là điều cốt lõi của lòng từ thiện và trắc ẩn đối với những người đang cần giúp đỡ? Cái gì có thể sai với việc cho đi theo khả năng của bạn tới người khác theo nhu cầu của họ?” Và câu trả lời là, không có gì sai với nó cả – nếu chỉ để nói, nhưng nó là một khái niệm không hoàn chỉnh. Câu hỏi chưa được trả lời là nó đạt được như thế nào? Nó sẽ được làm thông qua cưỡng bức hay trong tự do?

Như đã đề cập trước kia rằng những người tập thể chủ nghĩa và tự do thường đồng thuận về mục đích nhưng họ bất đồng trên cách làm, và đây là một ví dụ điển hình. Những người tập thể chủ nghĩa nói hãy làm nó bằng sức mạnh của luật pháp. Những người tự do nói hãy để nó cho tự do ý chí. Những người tập thể chủ nghĩa nói sẽ không có đủ người hưởng ứng trừ phi họ bị ép buộc. Những người tự do nói sẽ có đủ người hưởng ứng để làm được việc này. Ngoài ra, duy trì tự do cũng là quan trọng. Những người tập thể chủ nghĩa chủ trương hợp pháp hóa hành động cướp bóc nhân danh các lý do xứng đáng, với niềm tin rằng mục đích biện hộ cho phương tiện. Những người tự do chủ trương tự do ý chí và từ thiện đích thực, với niềm tin rằng mục đích xứng đáng sẽ không còn xứng đáng khi đạt được bằng cướp bóc và từ bỏ tự do.

Có một câu chuyện kể về một người cách mạng Bolshevik đứng trên bục diễn thuyết trước một đám đông nhỏ ở Quảng trường Thời đại. Sau khi miêu tả viễn cảnh huy hoàng của chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản, anh ta nói: “Hãy đến với cuộc cách mạng, mọi người sẽ được ăn món cháo hành với thịt băm.” Một người đàn ông bé nhỏ ở phía sau đám đông hét lên: “Tôi không thích món cháo hành với thịt băm.” Người Bolshevik suy nghĩ một lát và trả lời: “Hãy đến với cuộc cách mạng, đồng chí sẽ thích món cháo hành với thịt băm.”

Đây là sự khác nhau thứ ba giữa chủ nghĩa tập thể và chủ nghĩa tự do, và có lẽ nó là nền tảng quan trọng nhất của chúng. Những người tập thể chủ nghĩa tin vào cưỡng bức; những người tự do tin vào tự do.

 

Thánh Ca Tự Do

Hộ Khẩu: Một thứ khôi hài, vô lý và ngu ngốc

 

Giới thiệu

Bài viết này được thực hiện với mục đích cho người Việt Nam thấy được sự vô lý, ngu ngốc và độc hại của chính sách hộ khẩu. Đây không phải là bài viết đầu tiên viết về Hộ Khẩu. Nhưng theo nhận xét của tôi, cách viết văn của người Việt quá rườm rà, dài dòng, lòng vòng, không đi thẳng vấn đề và khó hiểu. Bài viết này sẽ không đi lòng vòng mà sẽ vô thẳng vấn đề.

Nếu phải chọn một biểu tượng của sự đỉnh cao trí tuệ của các nước chủ nghĩa xã hội thì tôi xin chọn sổ Hộ Khẩu. Không có một thứ nào ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân Việt Nam, nhất là những người sống xa quê, thường xuyên bằng sổ Hộ Khẩu.

Tôi biết vài bạn học trường Cảnh Sát Nhân Dân. Tôi hỏi các bạn ấy và vài người làm Công An sổ Hộ Khẩu là gì. Kết quả là không một ai có thể giải thích hay có câu trả lời ngắn ngọn. Những người được nhà nước giao trách nhiệm quản lý Hộ Khẩu còn không biết nó là gì nữa.

Không ai hiểu tại sao nó lại tồn tại, cũng không ai giải thích một cách logic nó tồn tại để làm gì. Nhưng nó vẫn tồn tại. Nó tồn tại để hành hạ người dân một cách vô lý và để làm công cụ kiếm ăn cho mấy anh chị Công An một cách phi lý. Mọi người không cần và không nên tin những gì tôi viết một cách tuyệt đối, các bạn có thể hỏi cha mẹ các bạn để biết thêm sự thật.


 

Hộ Khẩu là gì?

  1. Hộ Khẩu là một chính sách quản lý người dân theo địa phương được chính quyền trung ương phân chia.
  2. Ở Việt Nam, mỗi tỉnh và thành phố thuộc trung ương là một địa phương quản lý riêng.
  3. Mỗi tỉnh và thành phố trung ương có bộ hành chính riêng biệt để quản lý.
  4. Mỗi tỉnh và thành phố trung ương cấp và quản lý hộ khẩu riêng.
  5. Nói cho dễ hiểu. Việt Nam là một đất nước có 58 tỉnh và 5 thành phố thuộc trung ương. (5 thành phố đó là: Thành Phố Hồ Chí Minh/Sài Gòn, Cần Thơ, Hà Nội, Hải Phòng, Đà Nẵng) Mỗi đơn vị là như một đất nước nhỏ với bộ hành chính riêng và trong trường hợp này, Hộ Khẩu riêng.
  6. Hộ Khẩu là một cái giấy (cuốn sổ) chứng minh người dân là người thường trú ở địa phương thuộc đơn vị hành chính đó.
  7. Hộ Khẩu được quản lý bởi Công An địa phương (phường, thị xã, thành phố, tỉnh).
  8. Nếu sổ hộ chiếu là vật chứng chứng minh 1 người dân là công dân Việt Nam. Sổ Hộ Khẩu cũng như là một vật chứng chứng minh 1 người dân ở địa phương có “địa phương tịch” ở địa phương đó.
  9. Nếu đi đâu, chuyển nơi cư trú hoặc tạm trú cũng phải tới đồn Công An để khai báo.
  10. Hiện tại nếu muốn có sổ Hộ Khẩu thì phải có nhà, không có thì xin nhập vô nhà nào đó.
  11. Muốn có giấy Chứng Minh Nhân Dân thì phải có Hộ Khẩu, không có Hộ Khẩu thì coi như không phải là một công dân Việt Nam theo pháp lý, nghĩa là một người vô quốc tịch.
  12. Mỗi nhà có 1 sổ Hộ Khẩu, người chủ nhà là người chủ Hộ Khẩu. Ai muốn nhập hay tách cũng phải có chữ ký của chủ hộ.

Có bao nhiêu nước trên thế giới quản lý người dân bằng Hộ Khẩu?

Hiện tại trên thế giới chỉ có 3 nước áp dụng chính sách Hộ Khẩu. 3 nước này cũng là 3 cường quốc về kinh tế và văn minh của nhân loại. 3 nước đó là: đại cường quốc Trung Quốc, tiểu cường quốc Việt Nam và siêu cường quốc Bắc Hàn.

Hộ Khẩu bắt đầu từ đâu?

  1. Dựa theo các chứng cứ lịch sử, Hộ Khẩu bắt đầu từ triều đình nhà Hạ bên Trung Quốc (2100 – 1600 Trước Công Nguyên).
  2. Khi Đảng Cộng Sản Trung Quốc chiến thắng cuộc nội chiến Trung Quốc và thành lập chính phủ, chính sách Hộ Khẩu đã được tái sinh để quản lý nhân dân.
  3. Năm 1954 khi Đảng Cộng Sản Việt Nam dành chiến thắng Điện Biên Phủ và thành lập chính phủ ở miền Bắc sau Hiệp Định Geneva, họ đã áp dụng chính Hộ Khẩu trong việc cải cách ruộng đất và thực hiện kinh tế định hướng xã hội chủ nghĩa.
  4. Sau 30/4/1975, Đảng Cộng Sản “giải phóng” miền Nam, chính sách Hộ Khẩu được áp dụng trên toàn quốc.

Vì sao Việt Nam lại dùng Hộ Khẩu?

  1. Việt Nam là một nước chủ nghĩa xã hội với nền kinh tế chủ nghĩa xã hội.
  2. Hộ Khẩu dùng để phân chia lương thực trong thời bao cấp toàn quốc (1975-1986). Mỗi nhà được chia lương thực dựa theo chi tiết trong sổ Hộ Khẩu. Ví dụ: mỗi người được 100g gạo, nhà kia có 5 người, nhà đó được cấp/mua bằng tem phiếu 500g gạo. Tôi dùng gạo cho nó sang chứ thời đó dân Việt Nam ăn bo bo, khoai mì và bắp khô là chính.
  3. Đảng muốn hạn chế số người từ vùng nông thôn di dân ra thành thị nên đã áp dụng Hộ Khẩu để hạn chế sự đi lại và cũng để dễ kiểm soát hơn.
  4. Các thành viên của ban Tuyên Giáo Đảng Cộng Sản (Dư Luận Viên) luôn cho rằng sổ Hộ Khẩu là điều cần thiết để quản lý tội phạm, đây là một điều phi lý. Trên thế giới chỉ có 3 nước áp dụng Hộ Khẩu, còn những nước còn lại thì loạn hết?
  5. Hộ Khẩu được áp dụng để quản lý người dân theo cơ chế của một chế độ độc tài toàn trị.
  6. Nó khóa chân người dân vào mỗi địa phương, cho phép Công An theo dõi và quản lý từng bước một.
  7. Hiện tại, chính sách Hộ Khẩu là một công cụ kiếm ăn chính của Công An, nhất là ở các thành phố lớn, nơi thu hút lao động ngoại tỉnh tới làm việc. Cứ mỗi lần tới làm giấy tạm trú, KT3 là tốn vài chục vài trăm. Lấy vài chục vài trăm nhân lên cho vài ngàn trường hợp thì doanh thu của Công An từ việc chạy chọt giấy tờ này là bao nhiêu?

Vì sao Hộ Khẩu là một chính sách vô lý?

  1. Đã là người Việt Nam, có quốc tịch Việt Nam thì tại sao phải phân chia ra từng địa phương làm gì?
  2. Đã là công dân Việt Nam, đi đâu làm gì là quyền tự do cơ bản của mỗi người. Tại sao phải khai báo với Công An?
  3. Mỗi lần chuyển địa phương sinh sống, thay đổi hộ khẩu là một hành trình vô cùng gian khổ. Mấy anh chị Công An hành tới hành lui, phải phong bì vài trăm và triệu mới xong chuyện. Còn nếu chuyển vô 1 trong 5 thành phố trung ương thì cả chục triệu trở lên.
  4. Tất cả các chế độ phúc lợi xã hội được quản lý phân chia theo từng địa phương. Ai ở đâu thì làm việc với địa phương đó. Một người Lạng Sơn chỉ được hưởng phúc lợi công ở Lạng Sơn, còn nếu chuyển qua địa phương khác thì không được gì, vì địa phương đó không chịu trách nhiệm.

Chính sách hộ khẩu tác động thế nào tới quyền con người và quyền công dân của bạn?

  1. Hạn chế quyền đi lại tự do.
  2. Vi phạm quyền không bị phân biệt đối xử.
  3. Vi phạm quyền an cư.
  4. Vi phạm quyền được hưởng anh sinh xã hội.

Tác động của chính sách hộ khẩu đối với nền kinh tế:

  1. Làm phát sinh các thủ tục, giấy tờ không cần thiết.
  2. Làm tốn tiền của, thời gian của người dân và doanh nghiệp.
  3. Dễ phát sinh tiêu cực, hối lộ.
  4. Làm giảm lòng tin của người dân và chính quyền.
  5. Người dân dễ bị nhà nước sách nhiễu.

Sổ Hộ Khẩu cần thiết khi làm việc gì?

Người dân Việt Nam muốn làm bất cứ một điều gì liên quan tới thủ tục hành chính cũng cần cái Hộ Khẩu (hoặc tạm trú dài hạn KT3). Sau đây chỉ là vài ví dụ:

  1. Cho con đi học trường công.
  2. Xin việc ở các cơ quan nhà nước địa phương.
  3. Làm giấy Chứng Minh Nhân Dân.
  4. Làm Hộ Chiếu.
  5. Đăng ký kết hôn.
  6. Làm giấy khai sinh cho con.
  7. Đăng ký mua xe. Campuchia nghèo xác sơ mà người dân mua xe bất cứ nơi đâu cũng đăng ký xe chính chủ. Không lẽ Việt Nam thua kém cả Campuchia?
  8. Đăng ký tham gia đầu tư cổ phiếu.
  9. Mua bảo hiểm ý tế công (và vài bảo hiểm tư nhân).
  10. Mua nhà. Tôi mua nhà ở đâu thì liên quan gì tới sổ Hộ Khẩu?
  11. Vay tiền ngân hàng.
  12. Làm sổ đỏ (giấy chứng nhận quyền sở hữu đất).
  13. Thi bằng lái xe. Tôi chưa biết nước nào cần sổ Hộ Khẩu cả.
  14. “Xin” giấy phép kinh doanh.
  15. Tham gia các giải thế thao (taekwondo, Vovinam, Karate, vân vân)

21 câu chuyện khôi hài và bi ai của người dân Việt Nam về Hộ Khẩu

Sống trong một đất nước có những chính sách phi lý, điển hình là chính sách Hộ Khẩu, người dân Việt Nam đã quá quen với sự phi lý này mà không thấy được sự phi lý của nó. Sổ Hộ Khẩu đã làm khổ mỗi con người Việt Nam trực tiếp và gián tiếp hàng ngày. Những chuyện sau đây là hoàn toàn có thật, mời các bạn đọc và mong các bạn nhìn thấy sự phi lý của sổ Hộ Khẩu.

1. Một cặp vợ chồng ngoài tỉnh đã vào Sài Gòn ăn học và có công ăn việc làm ổn định. Giờ có đủ khả năng mua nhà trả góp. Khổ nổi là khi tới ngân hàng thì họ đòi KT3 (hoặc Hộ Khẩu TP Hồ Chí Minh). Từ nhỏ tới lớn họ chưa bao giờ biết về mấy quy định này. Thế là họ hỏi bạn bè, cuối cùng tốn 3.5 triệu cho 1 anh Công An để anh ta làm giấy KT3 giả. 3.5 triệu là gần bằng một tháng lương công nhân, để đổi lấy một cái giấy mà họ không hiểu tại sao họ phải cần.

2. Một cặp vợ chồng công nhân vào Sài Gòn làm công. Có con, muốn con học trường công (vì tiền đâu mà học trường tư?). Không có cách nào khác, họ đành tới đồn Công An khu vực để chạy sổ KT3, tốn 4 triệu.

3. Một cô sinh viên tốt nghiệp trường sư phạm ở Sài Gòn. Được sở phân đi dạy ở trường cao đẳng trong thành phố. Sau 3 tháng dạy, hiệu trưởng đòi cô ta trình hộ khẩu thành phố Hồ Chí Minh, nếu không có sẽ đuổi ra khỏi biên chế. Cô ta ráng chạy chọt, cò Hộ Khẩu ra giá 25 triệu. Nhưng tiếc là chạy không kịp nên cuối cùng bị đuổi việc vì không có Hộ Khẩu Thành Phố Hồ Chí Minh. Có cái nước nào như nước này không?

4. Một cặp vợ chồng cùng tốt nghiệp trường sư phạm ở Sài Gòn. Về quê đi dạy cũng phải tốn tiền chạy cả trăm triệu. Cuối cùng quyết định chạy Hộ Khẩu Thành Phố Hồ Chí Minh tốn 50 triệu để đủ giấy tờ đi dạy ở một trường Sài Gòn.

5. Một bạn trẻ tham gia môn taekwondo (và các môn khác như Vovinam, Karate) ở tỉnh ABC, ban tổ chức không cho phép với lý do “không có Hộ Khẩu ABC”. Thể thao Thái Lan đang phấn đấu để vượt lên cùng châu lục và tham vọng chinh phục thế giới. Trong khi đó, các nhà tổ chức thể thao ở Việt Nam còn hỏi “con có hộ khẩu không?”. Chưa thấy cái nước nào làm thể nào mà ngu đần như nước này. Tới bây giờ còn làm thể thao theo sổ Hộ Khẩu, hỏi sao thế thao nước này vẫn dậm chân tại chỗ. Nếu các bạn chưa biết, các giải thể thao phong trào và thành tích ở nước ngoài hầu hết là mở rộng, ai cũng có thể tham gia, chẳng ai hỏi Hộ Khẩu anh là gì.

6. Một bạn bất đồng chính kiến (đảng gọi là phản động) đi thăm một người bạn ở tỉnh khác. Nửa đêm công an gỏ cửa để “kiểm tra giấy tờ tạm trú tạm vắng”. Mấy trường hợp này thì những bạn nào hoạt động xã hội dân sự, chính trị ở Việt Nam đã bị quá nhiều lần. Công An không cần giấy phép của tòa án, muốn tới kiểm tra tạm trú tạm vắng là tới.

7. Một chủ đầu tư nhà nghỉ nói với ông bạn khi biết ông này muốn đầu tư mở nhà nghỉ: “Vậy để tui đưa ông số điện thoại của thằng công an này. Anh mở nhà nghỉ mà không lót tiền cho tụi nó, nó không duyệt giấy phép đâu. Hàng tháng mà không cà phê cà pháo thì nó hứng lên là nửa đêm gỏ cửa đòi kiểm tra tạm trú tạm vắng của khách là khách chạy đi hết.

8. Một anh thanh niên đi phượt, ngủ qua đêm ở một nhà nghỉ ở quốc lộ 1 A ở tỉnh Đồng Nai. Bất chợt có tiếng gỏi cửa “chị ơi cho kiểm tra tạm trú tạm vắng”. Ông chồng liền nói với bà vợ “em lấy 300k đưa cho nó đi, phiền quá”.

9. Một chú Việt Kiều Mỹ đã về hưu, nay về Việt Nam để dưỡng già. Ổng muốn mua căn nhà. Cái anh môi giới nói ổng cần hộ khẩu. Mà không có nhà thì phải nhập. Ổng đi tới luật sư trình bày vấn đề. Ngày hôm sau anh luật sư gọi điện nói: “Tụi công an muốn 20 triệu tiền cà phê, em thương lượng lắm rồi đó anh.” Về hưu mà còn bị hành đấy.

10. Một anh thanh niên quê ở tỉnh vô Sài Gòn lập nghiệp. Vì không có hộ khẩu Sài Gòn nên phải nhờ người khác đứng tên chiếc xe. Biết là phiền nhưng biết sao bây giờ. Quê thì xa, không có thời gian về. Không lẽ mua xe rồi xách xe về quê đăng ký?

11. Chị họ tôi sau khi đám cưới, đăng ký kết hôn thì 2 bên gia đình mua cho một căn nhà ở cùng thành phố, chỉ khác phường. Vậy mà khi tới Công An cắt Hộ Khẩu cũ và làm Hộ Khẩu mới cũng tốn 3 triệu. Nhắc lại, cùng thành phố, chỉ khác phường.

12. Thời hậu 1975, có vô số người di dân từ miền trung vô nam không mang theo gì cả. Nghĩa là họ không có giấy tờ để chứng minh họ là ai. Không có Hộ Khẩu đồng nghĩa với họ không phải là công dân Việt Nam. Tôi không biết có bao nhiêu người như vậy nhưng theo tôi thì quá nhiều, nhất là những lao động ở những xóm nghèo ở Sài Gòn.

13. Một cặp vợ chồng bức xúc vì không làm giấy khai sinh cho con được với lý do: “Cô vợ chưa nhập Hộ Khẩu vào nhà chồng.”

14. Một gia đình kia có mảnh đất trống sát bên nhà mình. Đám cưới con cái họ xây thêm 1 căn nhà nữa kế bên cho vợ chồng ở. Công An kêu phải làm sổ Hộ Khẩu vì địa chỉ nhà mới riêng biệt với nhà cũ. Vòng vo hơn 1 tháng, cuối cùng tốn 5 triệu tiền cà phê mới có sổ Hộ Khẩu cho nhà mới. Lúc đó mới được gắn điện và nước.

15. Một bà mẹ tới một trường công ở Hà Nội đăng ký cho con đi học, ông hiệu trưởng nói vì không có Hộ Khẩu khu vực nên cứ đưa 4 triệu là ổng cho qua. (4 triệu là một tháng lương của một lao động phổ thông, bạn tưởng tưởng đi làm 1 tháng trời để lót tiền cho con được đi học, cảm giác đó sẽ ra sao).

16. Chuyện của (nghệ sĩ) Thành Lộc. Thời bao cấp anh ta ở chung nhà với chủ hộ. Chủ hộ đi xuất cảnh đoàn tụ gia đình. Chính quyền địa phương nói chủ hộ đi đồng nghĩa với tất cả tài sản đều giao cho chính quyền giải quyết, căn nhà cũng vậy. Anh ta và người thân vẫn ở đó nhưng ở thuê trên chính căn nhà của mình.

17. Trong những năm 2000, giới sinh viên còn có “tệ nạn” lấy nhau vì cái hộ khẩu vì có nhiều công ty khi tuyển nhân viên họ lại yêu cầu có có hộ khẩu tại Sài Gòn. Lý do thì nhiều nhưng chính nhất là vì: làm bán hàng nên cầm tiền của công ty, nếu ở tỉnh thì khó xác minh và mất thời gian. Những trường hợp ôm tiền công ty rồi bỏ trốn cũng rất khó khăn để thu hồi. Công ty mình làm hồi 2005 có 1 bạn giao hàng do thiếu nợ bên ngoài nên ôm 1 cục gần 100 triệu bùng mất, công ty không cách nào.lấy lại được dù đã báo Công An.

18. Một anh du học sinh sau 4 năm học trở về nước và chuẩn bị hồ sơ tìm việc làm. Lúc đó gia đình mới nói là Công An đã cắt cắt Hộ Khẩu vì đã anh ta đã đi hơn 2 năm. Muốn nhập lại thì phải chứng minh anh ta là con của chủ hộ. Phiền quá nên tới Công An đưa anh Công An 2 triệu để giải quyết êm đẹp. Chính sách thu hút nhân tài về nước của Việt Nam đấy.

19. Một anh chủ đầu tư nhà trọ loại cao cấp than phiền: “Tao ghét nhận khách nước ngoài lắm. Mỗi lần tụi Công An biết có người nước ngoài tới thuê là tụi nó tới vòi tiền với lý do người nước ngoài không được ở lâu, phải khai tạm trú tạm vắng mỗi ngày. Tao không quan tâm, vì chi phí đó tụi nước ngoài trả gián tiếp qua tiền trọ, nhưng tao ghét tụi Công An hay tới chỗ trọ đòi tiền cà phê. Nhiều lúc tụi nó đi nhậu kêu tao ra nhậu chung, biết chuyện nên mỗi tháng tao tới nộp 2-3 triệu để tụi nó khỏi làm phiền tao nữa. Kinh doanh ở xứ này là phải chơi theo luật rừng nào cọp nấy mày ơi.”

20. Một cặp cha mẹ vì quá bất mãn với chất lượng giáo dục ở trường công trong khu vực, và cũng không đủ tiền để cho con học trường tư nên tìm cách cho con nhập Hộ Khẩu vào nhà người thân ở khu vực có trường tốt hơn. Tốn 20 triệu. Cha mẹ đã đi làm đóng thuê, muốn gửi con mình đi đâu thì đó là quyền của họ. Nhà trường cũng có quyền chấp nhập hay không. Chuyện học hành của người Việt Nam tới giờ này vẫn còn phụ thuộc vào sổ Hộ Khẩu thì làm sao khá nổi?

21. Một người bạn học cùng lớp cấp 3 với tôi, vì bố mẹ anh ta bán nhà đi ở trọ, cho nên không có hộ khẩu. Thế là học xong cấp 3 anh ta không thể thi vào trường đại học nào được, vì trong hồ sơ dự thi bắt buộc phải có giấy chứng minh nhân dân, mà muốn có giấy Chứng Minh Nhân Dân thì phải có hộ khẩu. Thế là anh ta buộc phải đi làm thuê suốt 3 năm, mặc dù học cũng thuộc diện khá. Trong suốt 3 năm đi làm thuê, gia đình anh ta phải chạy vạy khắp nơi để xin cho anh ta được nhập khẩu vào một nơi nào đó, nhưng do gia đình không có người thân thích, cho nên phải 3 năm anh ta mới nhờ được người cho ké vào sổ hộ khẩu. Cũng may sau đó anh ta thi đỗ đại học, và bây giờ trở thành giáo viên.

Và đó là những điều bạn cần biết về sổ Hộ Khẩu. Hy vọng càng ngày càng nhiều người sẽ nhận ra sự vô lý, ngu ngốc và khôi hài của nó. Chỉ khi người dân Việt Nam bước chân ra khỏi Việt Nam, họ mới biết được đất nước Việt Nam vô lý đến mức nào, điển hình là sổ Hộ Khẩu.

 

Ku Búa
Biên soạn & Bổ Sung: Ku DXD

Khảo cứu về quá khứ

Featured Image: Nelson Lourenco

 

Phần đầu gồm có 3 bài viết được góp nhặt từ ba nguồn khác nhau. Mở đầu là lý thuyết của Stephen Hawking khi quay trở lại quá khứ.

“Hãy tưởng tượng tôi sắp mở một bữa tiệc và khách mời sẽ là những người đến từ tương lai. Tôi không cho ai biết về bữa tiệc này cho đến khi bữa tiệc diễn ra. Tôi tự tay viết các thư mời, trong đó có ghi rõ tọa độ về không gian và thời gian bữa tiệc diễn ra, sau đó chép ra nhiều bản copy và hy vọng một trong số những bản copy này tồn tại được qua hàng ngàn năm, để đến một ngày nào đó trong tương lai, một ai đó sẽ thấy được tờ giấy mời này và dùng cỗ máy thời gian để quay về quá khứ để dự tiệc. Qua đó tôi sẽ chứng minh được thuyết du hành vượt thời gian là có thực.

Trong khi chờ đợi, những người khách của tôi có thể đến bất cứ lúc nào, hãy đếm ngược 5, 4, 3, 2, 1… nhưng không có ai đến cả. Thật đáng buồn. Tôi đã hy vọng ít nhất cũng có một hoa hậu hoàn vũ sẽ đến tham dự bữa tiệc của tôi. Vậy tại sao thử nghiệm này không thành công? Một trong những nguyên nhân nổi tiếng có thể kể đến khi nói về việc du hành vào quá khứ, đó là sự nghịch lý.

Hãy tưởng tượng một nhà khoa học xây dựng một hố sâu (chức năng như một cỗ máy thời gian) rồi dùng nó để quay trở về vài phút trước. Lúc này, nhà khoa học có thể nhìn thấy chính bản thân ông ta của vài phút trước nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu như ông ta rút súng bắn chết chính ông ta của quá khứ? Bây giờ thì ông ta đã chết, vậy ai là người giết ông ta?

Loại cỗ máy vượt thời gian này (quay ngược trở về quá khứ) sẽ vi phạm một quy luật bao trùm toàn bộ vũ trụ này, đó là luật nhân quả. Tôi tin rằng vạn vật không thể tự phủ nhận chính bản thân nó, bởi vì nếu như vậy thì cả vũ trụ này sẽ lâm vào tình trạng hỗn loạn không gì có thể ngăn được. Nên tôi nghĩ rằng luôn luôn có một thứ gì đó sẽ xuất hiện để ngăn cản các nghịch lý xảy ra.”

Tiếp theo là cuốn “Tsukuru không màu và những năm tháng hành hương” của Haruki Murakami.

Tsukuru bỗng nhiên bị những người bạn tri kỷ đoạn tuyệt một cách bất ngờ, không lời lý giải. Sự đoạn tuyệt này đã đẩy anh xuống vực sâu, khiến anh trải qua thời niên thiếu với nỗi ám ảnh dai dẳng về cái chết, sự cô độc, nỗi hoang mang về bản thân và nỗi sợ hãi sẽ bị bỏ rơi lần nữa.

“Nhân vật chính là Tazaki Tsukuru, chàng trai 36 tuổi với “cái tên không có màu”. Ở độ tuổi thiếu niên, Tsukuru là thành viên của một nhóm bạn năm người, thân thiết và hòa hợp. Họ vô cùng gắn bó, tưởng như không thể tách rời, nhưng điều này đã thay đổi sau năm thứ hai đại học.

Sau 16 năm ròng không nhìn về quá khứ và sống một cuộc đời yên lặng, Tsukuru đã gặp Sara, người giúp anh nhìn thấy những khoảng trống trong lòng mình và cho anh dũng khí để tìm về những người bạn năm xưa, tháo gỡ những bí ẩn mà trước đây anh không dám đối diện.

Những bí mật được vén mở sau cùng đã giúp Tsukuru tìm được sự thứ tha cho những bất trắc từng giày vò anh suốt một thời tuổi trẻ, giúp anh tìm thấy bản ngã và sức mạnh tiềm ẩn trong con người mình.

Anh đã đi qua một tuổi trẻ đầy hoài nghi về giá trị, về chân mỹ của mình và mang trong mình phức cảm tự ti về một bản ngã mà anh cho là “trống rỗng”, thiếu màu sắc. Anh đã trải qua một cái chết tinh thần khi bị ruồng bỏ, đẩy anh vào một nơi chốn cô lập về mặt cảm xúc.

Chỉ đến khi Tsukuru lấy dũng khí tìm về nguồn gốc của nỗi đau, anh mới chạm vào sự giải thoát khỏi nỗi cô độc và những tổn thương sâu sắc trong lòng mình”

“Vào lúc đó, gã bỗng chấp nhận tất cả. Tazaki Tsukuru đã hiểu ra, ở phần sâu xa nhất trong linh hồn mình. Lòng người và lòng người không bao giờ gắn kết với nhau chỉ bởi sự hài hòa. Mà trái lại, gắn kết với nhau sâu sắc bởi tổn thương và tổn thương. Nối liền với nhau bởi niềm đau và niềm đau, bởi mong manh và mong manh. Không có sự tĩnh lặng nào mà không chứa đựng những tiếng kêu bi thống, không có sự dung thứ nào mà không đổ máu trên mặt đất, không có sự chấp nhận nào mà không phải vượt qua những mất mát đau thương. Đó là thứ nằm trong căn đế của sự hài hòa đích thực.”

Cuối cùng là phim “Người thợ máy” (2004)

“Nhân vật Reznik mắc chứng mất ngủ đã một năm trời. Ban ngày, anh làm thợ máy tại một nhà máy sản xuất. Ban đêm, anh chỉ qua lại giữa hai nơi, đều là để gặp phụ nữ. Một là phòng cô gái điếm Stevie (Jennifer Jason Leigh), hai là quán cà phê tại sân bay nơi có cô bồi bàn Marie (Aitana Sánchez-Gijón). Họ đều tỏ ra lo lắng cho tình trạng của anh. “Không sao, chưa có ai từng chết vì mất ngủ cả”, Reznik nói. Người xem được đưa vào một thế giới huyễn hoặc của bệnh tâm thần, qua góc nhìn Reznik. Bắt đầu từ việc anh gặp gỡ một người đàn ông tên Ivan, ở bãi đỗ xe. Gã nói rằng, mình là người mới đến ở nhà máy. Trong lúc làm việc, Reznik bị phân tâm bởi Ivan và gây ra tai nạn, khiến một đồng nghiệp mất đi cánh tay trái. Nhưng khi Reznik nói ra, mọi người đều ngạc nhiên. Ivan dường như không tồn tại với họ. Những điều kỳ lạ liên tiếp xuất hiện, trên tủ lạnh xuất hiện tấm giấy với trò đố chữ mang hình người treo cổ, tủ lạnh chảy máu, kim đồng hồ lặp đi lặp lại ở 1h30… Phải chăng, chứng mất ngủ của Reznik đã sinh ra ảo giác? Reznik không thể trả lời.

Reznik là một hình ảnh kết hợp khá hoàn hảo của của chứng bệnh tâm thần phân liệt, mất trí nhớ và hoang tưởng mà quá trình hình thành nó không gì khác chính là sự dày vò , khổ sở sau khi anh đã đụng chết một đứa trẻ và bỏ trốn . Reznik đã trả giá đắt bằng cả lương tâm của mình sau khi trốn chạy khỏi trách nhiệm đền tội. Sự dày vò như sống trong địa ngục chỉ kết thúc khi anh ra tự thú ở cuối phim , đó là khi anh cảm thấy thanh thản và có thể tận hưởng một giấc ngủ thật trong suốt một thời gian dài. Đó là khi anh bỏ lại Ivan phía sau, bỏ lại cái nhân cách mà anh tạo ra để bắt chính mình phải trả giá cho tội lỗi trong quá khứ.”

Bình luận

Theo lý thuyết của Stphen Hawking, việc quay về quá khứ là bất khả.

Nhân vật của Haruki Murakami muốn tìm lại quá khứ để có thể hiểu được bản chất của nó nhưng vẫn là bất khả.

Reznik sợ hãi muốn chối bỏ quá khứ nhưng không, điều đó cũng là bất khả.

Nếu tách riêng từng bài viết thì chẳng có gì đáng nói nhưng nếu ta xem xét quá khứ theo cả ba góc độ trên ta sẽ có cảm giác quá khứ không chỉ đơn giản là yếu tố thuộc về thời gian, tức là việc đã qua như lời nói bay theo gió, như nước trôi xuôi dòng không cách nào nắm bắt được. Có người nói rằng quá khứ như một nghĩa địa vì khi ta nhìn lại cuộc đời mình chỉ toàn gặp những người nay không còn nữa, và tốt nhất là chuyện của quá khứ hãy để nó lại quá khứ. Khép lại trang cũ.

Nhưng xem xét quá khứ theo cả ba góc độ trên ta có thể hình dung ra rằng quá khứ không mất đi, nó vẫn đang tồn tại song song với chúng ta, tồn tại tách biệt với ký ức của chúng ta ở một chiều không gian khác, chúng ta chỉ không được phép quay trở về mà thôi. Và nếu cho rằng quá khứ đã qua, không thể quay trở về để làm nó đổi khác đi thì hãy để cho nó ngủ yên vẫn không đúng, vì thật ra nó không hề để chúng ta yên một phút nào. Thật là kỳ quặc, ta không thể quay về với nó nhưng nó lại không rời xa ta bao giờ.

Nói về Stukuru, nhân vật này chủ động quay về đối diện với quá khứ thông qua con người thật ở hiện tại, nói chính xác hơn thì nhân vật này đi tìm liều thuốc giải cho sự ám ảnh của mình. Quá khứ của anh ta không thể thay đổi khác đi, việc xảy ra đã xảy ra rồi, việc đang diễn ra vẫn cứ diễn ra, anh không có quyền năng gì bắt thời gian quay ngược trở lại, điều anh ta muốn chính là giải toả ẩn ức của mình, hoàn thành việc mà trong quá khứ đã bỏ lại dang dở cho dù là anh vẫn không hiểu tí gì về bản chất của nó.

Quá khứ là bất khả tri. Thật vậy, nếu ai đã đọc hoặc sẽ đọc sách này có thể để ý thấy rằng vấn đề cốt lõi của vụ mất tích bí ẩn mãi mãi không bao giờ được hiểu, không ai hiểu, tsukuru thậm chí còn không thể chắc chắn rằng mình có thực sự phạm tội hay không, anh chấp nhận việc đã xảy ra như là chính nó mà không cố gắng giải thích thêm điều gì.

Bổ sung thêm thông tin cho khía cạnh thứ hai này của quá khứ, nhà tâm lý học Elizabeth Loftus đã có một buổi nói chuyện trên TED talk về false memory (trí nhớ sai lệch), nội dung chủ yếu là về sự mong manh mơ hồ của trí nhớ, sự dễ dàng tác động của nó bởi những gợi ý từ bên ngoài. Trí nhớ, theo bà, là không thể tin cậy như bà đã nói ở cuối buổi nói chuyện:

“That memory, like liberty, is a fragile thing.” (Trí nhớ, giống như quyền tự do, là thứ rất mong manh.)

Nếu chúng ta xâm nhập vào quá khứ bằng cách nhớ lại những sự kiện đã xảy ra để chiêm nghiệm mong hiểu thêm về những điều đã qua sẽ giống như khi ta đọc một cuốn sách ở nhiều thời điểm khác nhau, mỗi lần sẽ mỗi khác vì sự thêm thắt những tâm tư tình cảm của người đọc.

Đối lập hoàn toàn với nhân vật này là Reznik, người này muốn trốn thoát khỏi quá khứ vì anh đã phạm phải sai lầm khủng khiếp là vô tình cán chết đứa trẻ. Điều kỳ lạ chính là ở khía cạnh thứ 3 này của quá khứ, nó không buông tha ai. Đặc biệt là những ai sợ hãi muốn chối bỏ nó. Ta quẳng nó ra bằng cửa chính thì nó sẽ quay về qua cửa sổ. Reznik không muốn phải vào tù và cũng không muốn chịu sự trừng phạt của lương tâm nên đã vô thức chọn cách quên đi chính mình, nhân vật này không nhận ra chính mình trước đây trông ra sao, chạy xe mang biển số mấy…

Điều duy nhất nhân vật này thường xuyên để ý là mốc thời gian anh đã cán chết đứa bé, anh không thể nào không nhìn đồng hồ dù chỉ một lần khi nó nhảy đến 1h30. Rồi dần dần, lần lượt từng bóng ma hiện về nhắc anh về tội lỗi của mình, những trò đố chữ, ảo ảnh của chính anh ngày xưa, rồi tai nạn vô ý, bà mẹ của đứa bé và cả đứa bé đều hiện diện trong cơn hoang tưởng quay cuồng.

Quá khứ là bất khả tri, nó vẫn có khả năng tồn tại độc lập với ký ức của ta nhưng cũng không bao giờ buông tha ta. Nó không thực sự hiện hữu nhưng ta thấy nó ở khắp mọi nơi. Ta thấy nó vào một buổi chiều mưa, ta thấy nó bởi mùi hương thoang thoảng, ta thấy nó qua tiếng nhạc êm đềm… Ta thấy thấy nó trong hình hài của trẻ thơ, ta thấy nó ở khuôn mặt đứa con, ta thấy nó qua ánh mắt, nụ cười… Ta thấy nó bên dưới cây roi, sợi xích, tiếng la thét…

Quá khứ đi theo ta như bóng theo hình nhưng ta chưa bao giờ ý thức điều đó thật rõ ràng. Con người hiện tại của ta đây có thực sự là ta không? Hay hình hài này, tâm tư này chỉ là sự tích luỹ của quá khứ?

Chúng ta chưa bao giờ trống rỗng, chưa bao giờ thay đổi, chúng ta là sự tổng hợp của quá khứ, chúng ta là đồ nhân tạo, kiến thức của chúng ta cũng chỉ là kiến thức vay mượn từ người khác. Cho nên có thể nói quá khứ không phải là cái đã qua, quá khứ tồn tại ngay trong hiện tại và cũng sẽ có mặt ở trong tương lai, để sống được với hiện tại, kiến tạo tương lai thì phải dám đối diện với quá khứ.

 

Quyên Quyên


Nguồn:

Chuyện ở phòng tư vấn: Những dấu hiệu cảnh báo tự tử!

Featured Image: PDPics

 

Bạn nghĩ điều gì thường xảy ra trong tâm trí của những người có ý định tự tử? Có vẻ như điều mà họ thường nghĩ là: “Cuộc sống có quan trọng gì đâu? Tại sao mình phải thức dậy vào buổi sáng để rồi chịu đựng những dằn vặt, đau đớn? Muốn thoát khỏi nó, phải kết thúc thôi.”

Lời nhủ thầm này mở một cánh cửa cho những suy nghĩ tiêu cực, chúng thúc đẩy hành vi tự hủy hoại. Từ những người đã sống sót sau các vụ tự sát, chúng ta có thể tìm thấy các dấu hiệu cảnh báo từ chính bản thân.

Bị gián đoạn giấc ngủ

Thường những người tự tử đã mất ngủ một thời gian dài.

Cô lập

Họ luôn muốn ở một mình và đẩy những người bạn ra xa. Họ cũng từ chối những mối quan hệ thân thiết và có thể nghĩ rằng: “Hãy tự chịu đựng, chả có ai muốn đến với mình lúc này đâu.”

Mất quan tâm

Chẳng còn hoạt động nào là quan trọng với họ: “Tại sao phải cố gắng, dù sao thì mọi việc vẫn như vậy?”

Cực đoan, tự phủ nhận, thiếu niềm vui

Người có nguy cơ tự sát thường bị mất khả năng tìm thấy niềm vui trong cuộc sống. Khi họ cảm thấy thất vọng về bản thân, họ bắt đầu chán nẳn với mọi thứ khác. “Bạn còn quá trẻ và thiếu kinh nghiệm để làm công việc này.” ” Bạn quá nhút nhát để kết bạn mới.” “Chuyến đi này sẽ chỉ mang lại rắc rối thôi.”

Hận thù

Khi một người bị cuốn vào vòng xoáy của ý nghĩa tự tử, họ ghét chính bản thân mình, tự gây đau đớn và dễ bị kích động. Tiếng nói bên trong mở những cuộc tấn công vào tâm trí: “Bạn là đồ ngốc vô tích sự.”

Không thuộc về đâu cả

Họ thường cho rằng không ai quan tâm hoặc không hiểu mình. những suy tư này có thể bị bóp méo, không đúng như những gì người khác nghĩ về họ. Một phụ nữ muốn tự sát đã kể lại rằng cô ấy từng không tin vào tình yêu của gia đình bạn bè dành cho mình. Cô thấy chả ai quan tâm và hiểu được mình. “Tại sao không ai yêu thương tôi? Không ai hiểu tôi? Chắc rằng mọi người sẽ không bao giờ hiểu.”

Sợ trở thành gánh nặng cho người khác

Một thanh niên được chuẩn đoán mắc bệnh rối loạn lưỡng cực, có nguy cơ tự tử, đã nói rằng anh cảm thấy mình giống như gánh nặng cho bạn bè và gia đình: “Thật kinh khủng khi mình và những rắc rối này gây phiền toái cho gia đình và bạn bè. Tại sao mình luôn làm phiền họ?”

Thay đổi tâm trạng tích cực

Khi các cá nhân đã quyết định tự tử, nhìn họ có thể sẽ bình tĩnh, hạnh phúc và thoải mái hơn vì không còn trong tình trạng hỗn loạn. Họ thấy tự tử có vẻ là “giải pháp hoàn hảo”. Một trong những người sống sót sau vụ tự tử nhớ lại: “Tôi ở trong xe, phấn khởi, rất hạnh phúc vì sắp được giải thoát khỏi sự đau đớn. Tôi sẽ tìm một chiếc cầu và nhảy xuống.”  Thông thường, gia đình và bạn bè trở nên ít lo lắng về những người có nguy cơ khi họ có những chuyển biến tích cực. Điều quan trọng là nhận thấy những thay đổi ấy và không để bị lừa bởi cách thể hiện của họ.

Nói về chuyện tự tử

Khi gia đình nhận ra những thay đổi của người có ý định tự tử và quan tâm hỏi han, họ có thể lập tức chối bay chối biến. Rõ ràng, người ấy rất phân vân với ý định tiêu cực và muốn được dừng lại trong trường hợp họ thừa nhận hoặc ám chỉ đến việc tự tử, người thân cần thật bình tĩnh và đừng làm mọi việc nghiêm trọng hơn. Tốt nhất là không phản ứng thái quá và cố gắng giúp đỡ họ đẩy lùi ý định tự chấm dứt cuộc sống.

Hãy nhớ rằng, nếu bạn hoặc ai đó bạn biết rơi vào khủng hoảng nghiêm trọng hoặc cần giúp đỡ ngay về tâm lý, đừng chần chừ, các chuyên gia tư vấn sẵn sàng chia sẻ cùng bạn.

 

Tâm Giao

Những kẻ đáng thương!

 Featured Image: Leon_Ting

 

Ngày xửa ngày xưa, chuyện kể về lũ trẻ ham chơi nhưng được giáo dục, lũ trẻ ham chơi nhưng không bao giờ thoát được cái vòng luẩn quẩn của học hành. Lũ trẻ đó học học và học, chúng được khuôn khổ hóa bởi những quy tắc, bởi những lời răn dạy của gia đình cùng những điều cấm và cấm. Nhưng tâm hồn trẻ con của chúng chẳng bao giờ chết, chúng cũng trốn đi chơi, cũng trốn ngủ trưa để tò tí te với lũ hàng xóm. Chúng thích thú với những trò bắt dế, bắt châu chấu hay những trò nhào lộn hơn cả những nghệ sĩ xiếc trên đường phố.

Chúng cũng mơ mộng, nhìn lên bầu trời xanh và cũng ước ao được bay thật xa, xa mãi… Và chúng cũng không khác với đại đa số con người trên đất nước này, chúng cũng muốn vào đại học nói chính xác là khao khát điên dại giảng đường đại học và mơ mộng về một nơi xa lắm.

Thời gian qua đi, chúng lớn lên, khuôn mặt hằn lên vết bụi, thân thể khỏe mạnh, cao to hơn như những con tằm bắt đầu đủ sức tung ra khỏi kén. Và chúng cũng thi đại học, chúng nghĩ về một nơi có thể thay đổi con người, số phận và chúng tin chắc con đường chúng đi sẽ là một con đường đầy ánh sáng, đầy màu sắc, chúng tin chúng đã tin như vậy! Và rồi một ngày, tin báo đậu đại học bay đến cổng nhà chúng, chúng la hét, chúng vui mừng, chúng hớn hở, chúng run bần bật vì sung sướng, ba mẹ chúng cũng vậy.

Nhưng rồi, cơn bão ập đến, niềm vui, thứ ánh sáng thứ hoa hồng mà chúng tưởng tượng đã vụt tắt. Giảng đường đại học trong mắt chúng giờ đây là một thế giới xa lạ, thế giới ấy khác xa ngoài sức tưởng tượng; chúng đã mơ về một ngôi trường xanh mát, nơi chúng thỏa sức sáng tạo và vươn lên những đỉnh cao, nhưng giờ đây trước mắt chúng là một nơi kiềm hãm ước mơ. Chúng đã tưởng mình được trái táo không ngờ lại cầm trong tay một giấy nợ – giấy báo đậu đại học.

Ngôi trường ấy làm chúng khiếp sợ mỗi giờ lên lớp, một thứ không khí lạnh lùng – thầy làm việc của thầy, sinh viên làm việc của sinh viên. Thầy cứ thao thao còn trò lướt web. Thầy thao thao chắc còn đỡ, có thầy chỉ suốt buổi bắt chúng thuyết trình. Đại học dường như khẳng định trong chúng một điều rằng: “Đại học – chữ đại nó to lắm, muốn học phải tự tìm hiểu đi, trên lớp thầy làm gì quyền thầy, chúng bây làm gì kệ chúng bây. Mọi thứ đều áp đặt, bắt buộc chúng tự tìm hiểu vì hai chữ “đại học.’”

Chúng hoang mang, chúng tù túng. Giáo viên trong mắt chúng chưa bao giờ mệt mỏi như vậy, chưa bao giờ đáng ghét đến vậy. Không một con đường mở, không một hướng tư duy tích cực, nếu có chắc chỉ lác đác hay mang tính nhồi nhét. Chúng bây giờ sợ hãi, lũ trẻ của ngày xưa bây giờ đã lớn nhưng trước mắt chúng vẫn cứ mơ màng hình hài của tháng năm tuổi thơ. Chúng tự hỏi: “Sao làm người lớn khó đến vậy?” Cả ngàn câu hỏi mà chỉ chừng đó từ “sao khó quá vậy?”.

Chúng sợ hãi, run rẩy như thể đứng trước mặt chúng là một con cọp đói khát, chúng càng sợ hãi hơn khi nhìn sau lưng là tảng đá to kệch đang lăn tới chỗ chúng. Trước hay sau, đường nào cho sống mà hình như ý nghĩ muốn sống sót của chúng cũng mong manh lắm. Thị trường xã hội, cơm áo, gạo tiền, áp lực gia đình xoáy sâu, cứa khắp người, đau đớn và tận cùng. Hai chữ đại học với chúng giờ đây là ác mộng, là con ma ám ảnh suốt một đời.

Chúng thầm trách những hững hờ “ba mẹ sinh con ra chi vậy?” với sự day dứt với gia đình vô bờ. Chúng chỉ muốn đổ lỗi cho nhẹ lòng thôi. Chúng thật đáng thương, chúng là những kẻ đáng thương phải không? Hay chúng là những nạn nhân của chế độ giáo dục kém chất lượng và thiếu khoa học. Những đứa trẻ đang chiến đấu từng ngày, từng hơi thở với mùi khói bụi, với sự xuống cấp của xã hội với áp lực đè nặng. Chúng muốn buông, chúng muốn quẳng gánh lo vui sống nhưng nào đâu có dễ…

Phàm là ở đời, phàm là đã được sinh ra thì đã mang cái khổ từ trong bụng mẹ. Đứa trẻ chào đời nó khóc đâu có cười vì nó biết lớn lên nước mắt sẽ là bạn đồng hành, nó nên làm quen trước thì hơn. Chúng, chúng là ai? Chúng là tôi hay cả bạn. Chúng đang kiệt sức, chúng đang chết mòn ở cái tuổi 20 chứ không phải là 25 như người ta thường nói nữa.

Xã hội đang làm gì với những người trẻ, giáo dục đang mang lại hay đánh cắp ước mơ của những đứa trẻ mới lớn. Tôi hai mươi nhưng không thể nào lớn hơn được nữa chắc vì tuổi trẻ tôi, giấc mơ tôi đã chết ở cái tuổi hai mươi nhưng 70 tuổi có lẽ mới được chôn… Thương thay những kẻ đáng thương! Con sâu thoát khỏi kén rồi nó sẽ thành bướm, nó sẽ được bay vì nó có cánh còn lũ chúng tôi ra khỏi kén và bị tước mất đôi cánh rồi…

 

ViCy