18.6 C
Da Lat
Thứ Năm, 21 Tháng 8, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 134

Văn hóa là một hệ điều hành – Terence McKenna

(Trích) Thứ nhất, văn hóa LÀ một hệ điều hành. Chỉ có vậy thôi. Và thứ hai, hệ điều hành này có thể bị xóa sạch và thay thế bởi một cái khác.

• • •

Trong vòng 100 trở lại đây khi những siêu công nghệ được phát triển tại phương Tây, những thí nghiệm đập bể nguyên tử, sự phát minh ra radio, TV, máy tính, thuốc men, vân vân và vân vân… Thông tin về hoạt động của những xã hội ‘khác thường’ đang ngày càng được xuất hiện nhiều hơn trên khắp thế giới.

Và chúng đã làm tan biến đi những thực tại thông thường, những giá trị văn hóa thông thường, thông qua một sự tương tác cộng sinh, một mối liên hệ với những loài thực vật bản địa, có khả năng khuấy động hệ thống hóa học trong não bộ. Và trong miền hóa học của não bộ được khuấy động này, hệ điều hành văn hóa được xóa sạch.

Thay thế hệ điều hành văn hóa

Và có một cái gì đó xa xưa hơn, ngay cả cho những người này. Một điều gì đó xưa hơn, sống còn hơn, gần gũi với linh hồn động vật hơn, thay thế nó, thay thế hệ điều hành văn hóa. Một điều gì đó không được quyết định bởi lịch sử và địa lý nhưng là một điều gì đó được viết bằng ngôn ngữ của chính thân xác. Đây chính là con người của bạn. Đây chính là sự trần trụi đích thực.

Bạn không trần trụi khi bạn cởi quần áo ra. Bạn vẫn còn mặc trên người những giả định tôn giáo, những thành kiến, những sợ hãi, những ảo tưởng, hoang tưởng. Khi bạn rũ bỏ cái hệ điều hành này, cơ bản thì khi đó bạn mới thật sự trần trụi trước sự suy xét của tâm trí.

Desmond Morris gọi nó là “con vượn trần trụi”. Và từ vị trí đó, một ví trí nằm ngoài hệ điều hành văn hóa, chúng ta mới có thể bắt đầu hỏi những câu hỏi đích thực như:

• Làm người có ý nghĩa như thế nào?

• Loại hoàn cảnh nào chúng ta đang bị vướng mắc?

• Và có loại cấu trúc nào, nếu có, để chúng ta có thể đưa vào để xoa dịu nỗi đau và biểu dương sự tuyệt diệu và kì vĩ đang nấp chờ chúng ta, trong lát cắt thời gian rất mỏng giữa kênh sanh sản và nấm mồ nguội lạnh.

Hay nói cách khác, chúng ta phải trở lại với những cơ sở đầu tiên. Và, tôi đã nghĩ về điều này rất nhiều. Lúc đầu thì nó có vẻ chỉ như là một sự ví von, câu nói, “văn hóa là một hệ điều hành.” Nhưng vì tôi đã đi đây đi đó rất nhiều, nên cũng thường hay có trải nghiệm ‘co giật’ khá thường xuyên.

Chẳng hạn như, khi rời London vào một tối đầy sương để tới Johannesburg 14 tiếng sau đó, vào một ngày đầy nắng trong một thành phố với 14 triệu dân và đang bước tới ngưỡng vô chính phủ. Tôi phải thay đổi hệ điều hành của mình khá thường xuyên. Và tôi mới để ý thấy được tính tương đối của những hệ điều hành này. Một số tương thích với cái này, một số với cái khác.

Ví dụ như nếu bạn là một người theo chủ nghĩa thực chứng. Nếu bạn đang chạy Thực Chứng 4.0, bạn không thể ủng hộ UFO được. Thực Chứng 4.0 không hỗ trợ UFO. Tuy nhiên nếu bạn đang chạy Siêu Khoa 5.1, UFO và một số thứ khác sẽ có thể qua được cánh cửa. Đó là cái chúng ta có thể gọi là một hệ điều hành bao dung hơn. Hay những plugins của nó có hỗ trợ những kĩ xảo đặc biệt bị từ chối bởi những người Lạc Quan.

Vâng, khá là vui khi nghĩ về chúng như vậy. Bởi vì nó cho bạn thấy rằng bạn không cần phải là một nạn nhân của văn hóa. Nó chẳng phải giống như màu mắt của bạn, chiều cao của bạn, hay giới tính của bạn. Nó mỏng manh. Nó có thể được tái tạo. Nếu bạn thật sự muốn vậy.

Và sau đó, câu hỏi đặt ra là, “Làm sao một người có thể tải về được một hệ điều hành mới?” À, điều đầu tiên bạn cần phải làm là xóa bớt dữ liệu trong ổ cứng của bạn. Cách tốt nhất để làm điều này có lẽ là nhờ sự trợ giúp của những yếu tố hóa học. Psilocybin là một thứ tẩy rửa ổ cứng xuất sắc. Bạn có thể bỏ rất nhiều thứ vào thùng rác và làm chúng biến đi với một lần nâng cấp Psilocybin.

Một y dược khác sẽ có thể dọn dẹp ổ cứng của bạn là Ayahuasca. Và tất nhiên những thứ này chỉ là tẩy rửa sơ thôi, chúng tốn khoảng 5, 6, hay 7 tiếng gì đó để làm nhiệm vụ.

Nếu bạn đang muốn tống khứ mớ dữ liệu cũ đi gấp, và có ngay một hệ điều hành mới. Bấm vào cái nút ghi “Dimethyltryptamine” (DMT). Một trình xóa đĩa đã được nén sẽ ngay lập tức được tải xuống, giải nén, cài, và chạy. Và bạn sẽ thấy mình có một đầu óc mới ngay lập tức.

Những người bộ lạc Shaman đã luôn biết điều này, tuy nhiên có thể là họ không dùng loại ngôn ngữ mà tôi đang dùng ở đây. Shamans đã luôn luôn biết về cái mẹo này. Mẹo gì? Nó có 2 mặt:

Thứ nhất, văn hóa LÀ một hệ điều hành. Chỉ có vậy thôi. Và thứ hai, hệ điều hành này có thể bị xóa sạch và thay thế bởi một cái khác.

Nên căn bản là những gì đang xảy ra giữa Shaman và những người đi đến họ mong muốn được chữa lành và hướng dẫn vv. Có thể nói ngắn gọn là các shaman thật ra chỉ là đang chạy một hệ điều hành cao cấp hơn khách hàng của họ. Những Shaman đang nắm giữ một số dữ kiện về cây cối, về thú vật, về chữa bệnh, về tâm lý con người, về địa lý quanh vùng, về tứ lung tung những thứ khác… mà thân chủ của họ không biết đến.

Các thân chủ đang chạy trình Văn Hóa Gọn Nhẹ. Còn Shaman thì dùng phiên bản có đăng kí bản quyền hẳn hoi. Hệ điều hành của họ thì đầy đủ và nặng hơn nhiều cái phiên bản Gọn Nhẹ đó của thân chủ.

Tôi nghĩ là tất cả chúng ta nên có được mong mỏi để thực hiện cuộc nâng cấp này. Nó rất quan trọng để có thêm được những tính năng này cho hệ điều hành của bạn. Nếu không thì sẽ có người nào đó chơi trên chân bạn.

Vâng, hệ điều hành mà chúng ta đang sử dụng có gì là sai? Chủ Nghĩa Tiêu Thụ 5.0, hay là cái giống gì đi nữa… Nó ngốc nghếch! (khán giả cười). Nó cổ lỗ sĩ. Nó rất thiếu tính cạnh tranh, nó bừa bộn, nó phí phạm môi trường, nó phí phạm tài nguyên nhân lực. Nó thiếu hiệu quả. Nó chạy trên những khuôn khổ. Nó chạy trên một độ phân giải thấp, cũng chính là cái tạo ra những khuôn khổ. Một độ phân giải thấp làm cho mọi người ai cũng giống nhau, trong khi sự huy hoàng đích thực thì lại nằm trong sự khác biệt của mỗi người.

Hơn thế nữa, hệ điều hành hiện tại còn bị lỗi nữa. Nó còn bị dính bugs, virus trong đó nữa. Chúng tạo ra những mâu thuẫn. Mâu thuẫn như chính chúng ta đang cắt đôi mặt đất ngay dưới chân chúng ta. Chúng ta đang đầu độc chính bầu khí quyển mà chúng ta thở.

Đây không phải là một hành vi thông minh. Đây là một xã hội với một cái lỗi trong hệ điều hành của nó, khiến nó đưa ra ra những hành vi rối loạn, biến loạn.

Đã đến lúc phải gọi kĩ thuật viên. Và ai là những kĩ thuật viên? Các Shamans chính là những kĩ thuật viên.

Biên dịch: Nguyễn Hoàng Huy

Xem thêm

(Trích) Thứ nhất, văn hóa LÀ một hệ điều hành. Chỉ có vậy thôi. Và thứ hai, hệ điều hành này có thể bị xóa sạch và thay thế bởi một cái khác.

• • •

Trong vòng 100 trở lại đây khi những siêu công nghệ được phát triển tại phương Tây, những thí nghiệm đập bể nguyên tử, sự phát minh ra radio, TV, máy tính, thuốc men, vân vân và vân vân… Thông tin về hoạt động của những xã hội ‘khác thường’ đang ngày càng được xuất hiện nhiều hơn trên khắp thế giới.

Và chúng đã làm tan biến đi những thực tại thông thường, những giá trị văn hóa thông thường, thông qua một sự tương tác cộng sinh, một mối liên hệ với những loài thực vật bản địa, có khả năng khuấy động hệ thống hóa học trong não bộ. Và trong miền hóa học của não bộ được khuấy động này, hệ điều hành văn hóa được xóa sạch.

Thay thế hệ điều hành văn hóa

Và có một cái gì đó xa xưa hơn, ngay cả cho những người này. Một điều gì đó xưa hơn, sống còn hơn, gần gũi với linh hồn động vật hơn, thay thế nó, thay thế hệ điều hành văn hóa. Một điều gì đó không được quyết định bởi lịch sử và địa lý nhưng là một điều gì đó được viết bằng ngôn ngữ của chính thân xác. Đây chính là con người của bạn. Đây chính là sự trần trụi đích thực.

Bạn không trần trụi khi bạn cởi quần áo ra. Bạn vẫn còn mặc trên người những giả định tôn giáo, những thành kiến, những sợ hãi, những ảo tưởng, hoang tưởng. Khi bạn rũ bỏ cái hệ điều hành này, cơ bản thì khi đó bạn mới thật sự trần trụi trước sự suy xét của tâm trí.

Desmond Morris gọi nó là “con vượn trần trụi”. Và từ vị trí đó, một ví trí nằm ngoài hệ điều hành văn hóa, chúng ta mới có thể bắt đầu hỏi những câu hỏi đích thực như:

• Làm người có ý nghĩa như thế nào?

• Loại hoàn cảnh nào chúng ta đang bị vướng mắc?

• Và có loại cấu trúc nào, nếu có, để chúng ta có thể đưa vào để xoa dịu nỗi đau và biểu dương sự tuyệt diệu và kì vĩ đang nấp chờ chúng ta, trong lát cắt thời gian rất mỏng giữa kênh sanh sản và nấm mồ nguội lạnh.

Hay nói cách khác, chúng ta phải trở lại với những cơ sở đầu tiên. Và, tôi đã nghĩ về điều này rất nhiều. Lúc đầu thì nó có vẻ chỉ như là một sự ví von, câu nói, “văn hóa là một hệ điều hành.” Nhưng vì tôi đã đi đây đi đó rất nhiều, nên cũng thường hay có trải nghiệm ‘co giật’ khá thường xuyên.

Chẳng hạn như, khi rời London vào một tối đầy sương để tới Johannesburg 14 tiếng sau đó, vào một ngày đầy nắng trong một thành phố với 14 triệu dân và đang bước tới ngưỡng vô chính phủ. Tôi phải thay đổi hệ điều hành của mình khá thường xuyên. Và tôi mới để ý thấy được tính tương đối của những hệ điều hành này. Một số tương thích với cái này, một số với cái khác.

Ví dụ như nếu bạn là một người theo chủ nghĩa thực chứng. Nếu bạn đang chạy Thực Chứng 4.0, bạn không thể ủng hộ UFO được. Thực Chứng 4.0 không hỗ trợ UFO. Tuy nhiên nếu bạn đang chạy Siêu Khoa 5.1, UFO và một số thứ khác sẽ có thể qua được cánh cửa. Đó là cái chúng ta có thể gọi là một hệ điều hành bao dung hơn. Hay những plugins của nó có hỗ trợ những kĩ xảo đặc biệt bị từ chối bởi những người Lạc Quan.

Vâng, khá là vui khi nghĩ về chúng như vậy. Bởi vì nó cho bạn thấy rằng bạn không cần phải là một nạn nhân của văn hóa. Nó chẳng phải giống như màu mắt của bạn, chiều cao của bạn, hay giới tính của bạn. Nó mỏng manh. Nó có thể được tái tạo. Nếu bạn thật sự muốn vậy.

Và sau đó, câu hỏi đặt ra là, “Làm sao một người có thể tải về được một hệ điều hành mới?” À, điều đầu tiên bạn cần phải làm là xóa bớt dữ liệu trong ổ cứng của bạn. Cách tốt nhất để làm điều này có lẽ là nhờ sự trợ giúp của những yếu tố hóa học. Psilocybin là một thứ tẩy rửa ổ cứng xuất sắc. Bạn có thể bỏ rất nhiều thứ vào thùng rác và làm chúng biến đi với một lần nâng cấp Psilocybin.

Một y dược khác sẽ có thể dọn dẹp ổ cứng của bạn là Ayahuasca. Và tất nhiên những thứ này chỉ là tẩy rửa sơ thôi, chúng tốn khoảng 5, 6, hay 7 tiếng gì đó để làm nhiệm vụ.

Nếu bạn đang muốn tống khứ mớ dữ liệu cũ đi gấp, và có ngay một hệ điều hành mới. Bấm vào cái nút ghi “Dimethyltryptamine” (DMT). Một trình xóa đĩa đã được nén sẽ ngay lập tức được tải xuống, giải nén, cài, và chạy. Và bạn sẽ thấy mình có một đầu óc mới ngay lập tức.

Những người bộ lạc Shaman đã luôn biết điều này, tuy nhiên có thể là họ không dùng loại ngôn ngữ mà tôi đang dùng ở đây. Shamans đã luôn luôn biết về cái mẹo này. Mẹo gì? Nó có 2 mặt:

Thứ nhất, văn hóa LÀ một hệ điều hành. Chỉ có vậy thôi. Và thứ hai, hệ điều hành này có thể bị xóa sạch và thay thế bởi một cái khác.

Nên căn bản là những gì đang xảy ra giữa Shaman và những người đi đến họ mong muốn được chữa lành và hướng dẫn vv. Có thể nói ngắn gọn là các shaman thật ra chỉ là đang chạy một hệ điều hành cao cấp hơn khách hàng của họ. Những Shaman đang nắm giữ một số dữ kiện về cây cối, về thú vật, về chữa bệnh, về tâm lý con người, về địa lý quanh vùng, về tứ lung tung những thứ khác… mà thân chủ của họ không biết đến.

Các thân chủ đang chạy trình Văn Hóa Gọn Nhẹ. Còn Shaman thì dùng phiên bản có đăng kí bản quyền hẳn hoi. Hệ điều hành của họ thì đầy đủ và nặng hơn nhiều cái phiên bản Gọn Nhẹ đó của thân chủ.

Tôi nghĩ là tất cả chúng ta nên có được mong mỏi để thực hiện cuộc nâng cấp này. Nó rất quan trọng để có thêm được những tính năng này cho hệ điều hành của bạn. Nếu không thì sẽ có người nào đó chơi trên chân bạn.

Vâng, hệ điều hành mà chúng ta đang sử dụng có gì là sai? Chủ Nghĩa Tiêu Thụ 5.0, hay là cái giống gì đi nữa… Nó ngốc nghếch! (khán giả cười). Nó cổ lỗ sĩ. Nó rất thiếu tính cạnh tranh, nó bừa bộn, nó phí phạm môi trường, nó phí phạm tài nguyên nhân lực. Nó thiếu hiệu quả. Nó chạy trên những khuôn khổ. Nó chạy trên một độ phân giải thấp, cũng chính là cái tạo ra những khuôn khổ. Một độ phân giải thấp làm cho mọi người ai cũng giống nhau, trong khi sự huy hoàng đích thực thì lại nằm trong sự khác biệt của mỗi người.

Hơn thế nữa, hệ điều hành hiện tại còn bị lỗi nữa. Nó còn bị dính bugs, virus trong đó nữa. Chúng tạo ra những mâu thuẫn. Mâu thuẫn như chính chúng ta đang cắt đôi mặt đất ngay dưới chân chúng ta. Chúng ta đang đầu độc chính bầu khí quyển mà chúng ta thở.

Đây không phải là một hành vi thông minh. Đây là một xã hội với một cái lỗi trong hệ điều hành của nó, khiến nó đưa ra ra những hành vi rối loạn, biến loạn.

Đã đến lúc phải gọi kĩ thuật viên. Và ai là những kĩ thuật viên? Các Shamans chính là những kĩ thuật viên.

Biên dịch: Nguyễn Hoàng Huy

Xem thêm

💎 Terence McKenna – Trí tuệ cổ xưa vs. Chủ nghĩa duy vật, Khoa học

[Free ebook] Phơi bày bản chất nhà nước – Murray Rothbard

Dẫn nhập

Cuốn sách này đưa ra một trình thuật cô đọng từ góc nhìn của Rothbard về Nhà nước. Nối tiếp Franz Oppenheimer và Albert Jay Nock, Rothbard cũng nhìn nhận Nhà nước như một thực thể bóc lột. Nó không sản xuất ra bất kì thứ gì nhưng lại trộm cướp nguồn lực từ những người tham gia sản xuất. Khi áp dụng quan điểm này lên lịch sử nước Mỹ, Rothbard cũng mượn đến những trước tác của John C. Calhoun.

Làm thế nào một tổ chức thuộc dạng này có thể duy trì chính bản thân nó? Nó phải vận dụng tuyên truyền để giành được sự ủng hộ của quần chúng đối với những chính sách của nó. Giới trí thức và tòa án đóng một vai trò then chốt ở đây, và Rothbard dẫn ra tác phẩm của nhà lý thuyết pháp luật có ảnh hưởng lớn Charles Black, Jr. như một điển hình của sự huyễn hoặc về tư tưởng trong quá trình Tòa án Tối cao trở thành một cơ quan được sùng kính.

Link download free ebook: https://drive.google.com/file/d/1K9sD8o7KH-_0ZU0Di-eV1H1_QRzixNN-/view?usp=sharing

*Tựa sách đã được thay đổi cho thu hút hơn, tựa gốc bản tiếng Anh là Anatomy of the State

Xem thêm

Thị trường và đạo đức (kỳ 18)

[THĐP Translation] 5 cách giúp bạn biết quý trọng thời gian hơn

2

Nhiều nguyên lý cốt lõi của The Red Pill (TRP) xoay quanh một chân lý giản dị. Chân lý ấy, nếu bạn mong muốn chấp nhận nó, chính là bạn chỉ có được chừng ấy thời gian mà thôi, và nó đang không ngừng cạn kiệt. Với hiểu biết này, tôi hy vọng rằng một số điều sẽ trở nên sáng tỏ với bạn như chúng đã trở nên sáng tỏ với tôi.

1. Cố gắng tận hưởng bản thân

Điều này không đồng nghĩa với việc sống một cuộc đời lấp đầy bởi tình dục, ma tuý và tiệc tùng. Một người thông thái đã từng nói rằng có hai cách để sống một cuộc đời thảnh thơi và dễ chịu. Cách đầu tiên là hãy trở nên giàu có, cách thứ hai là hãy sống với một lối sống đòi hỏi càng ít tiền càng tốt. Hiện tại, bạn có thể phản bác lại điều đó khá dễ dàng, nhưng quan điểm của tôi vẫn được thể hiện vững chắc. Hãy học cách tận hưởng mọi thứ nhiều hơn. Hãy học cách khiến cho mọi thứ đáng tận hưởng hơn. Bạn đang làm một việc chán ngắt ư? Hãy hít vào một hơi thật sâu. Nghĩ về việc khoản tiền bạn sắp kiếm được sẽ làm gì cho bạn. Hãy thiền quán. Học cách trân trọng những khoảnh khắc như chúng vốn vậy cùng với trải nghiệm mà chúng đem lại cho bạn.

2. Tạo ra và nắm bắt những khoảnh khắc

Có những điều chắc chắn bạn sẽ không bao giờ làm lại được. Một lần tôi đang dạo bộ vào khu trung tâm một thành phố mà tôi chưa từng đặt chân đến trước đó. Có gì đó về toà nhà tôi đi qua ấy khiến tôi để mắt đến. Tôi ngó cánh cửa và thấy nó đang mở. Ở bên trong là một người đàn ông và căn phòng gần như trống trơn chỉ có mấy bức tranh. Tôi hỏi người đàn ông ấy xem nơi mình vừa bước vào là nơi nào, và bỗng tôi bị cuốn vào một cuộc trò chuyện tuyệt vời về những tác phẩm nghệ thuật trong gallery tôi đã tình cờ ghé thăm ấy. Đó là một điều tôi hết sức trân quý. Hãy học cách để ý đến những cơ hội nho nhỏ cuộc đời trao cho bạn. Chúng thường xuất hiện trong những hình dạng của tính hiếu kỳ. Đây chính là khía cạnh “dừng lại để thưởng thức hương thơm của những bông hồng” trong nguyên lý tận hưởng bản thân. Cũng sẽ rất tuyệt vời trong những cuộc hẹn hò. Bạn chỉ cần một ý tưởng về nơi sẽ tới, một dãy phố, một con đường quê, và rồi hãy cứ bước theo bất kể thứ gì khiến bạn để mắt đến.

3. Đầu tư thời gian

Bạn có khoảng chừng 18 năm chủ yếu phải làm theo những ý muốn bất chợt từ những người có vị trí cao hơn bạn trong môi trường trường học và gia đình. Bạn không có mấy phương hướng hay động lực trong quãng thời gian này cho đến khi bạn sau cùng cũng khởi động được bản thân. Một số người không bao giờ thật sự làm được như vậy. Nếu bạn đang ở đây đọc những dòng này, nhất định bạn làm được. Bạn biết được rằng mình chỉ có chừng ấy thời gian, vì vậy bạn cần phải xác định mình sẽ làm gì với nhận thức ấy. Tuổi già có lẽ cũng mang đến thêm khoảng 10-20 năm đình trệ nữa. Nếu nhìn thật kĩ, bạn có được khoảng 40 năm trong đó cơ thể và tâm trí bạn vẫn còn khá ổn, bạn không phải chịu những cơn đau triền miên, tiềm năng để bạn trở nên hấp dẫn có nhiều hơn, v.v.  Đây chính là sống theo cách đòi hỏi tiền bạc ít nhất có thể, tương phản với phải trở nên giàu có để sống. Điểm mấu chốt là bạn có thể bỏ ra một số trong những năm tháng tươi đẹp nhất của mình dưới hình thức những khoảng thời gian dành để cải thiện bản thân, và đổi lại – điều đó có thể tăng cường chất lượng những năm tháng thư nhàn sau này của bạn. Tôi thường tập tạ khi không làm việc gì khác, bởi đó chính là cách bạn có thể đầu tư vào thời gian hiện tại để có thêm thời gian về sau này. Có thêm những năm tháng khỏe mạnh.

4. Xác định và giảm bớt những khoảng thời gian vô bổ

Bạn có thể mang theo một cuốn sách để đọc trong phòng đợi khi đi khám, bạn có thể nghe một podcast trên đường đi làm. Hãy học cách phân loại và đặt ưu tiên cho các hành vi từ cao xuống thấp với tiêu chí hành vi nào sẽ đem lại phần thưởng to lớn nhất cho bạn, hay là có lợi/đáng đầu tư nhất. Có một số phạm vi giá trị bạn cần nhận thức rõ. Tài chính, tinh thần/tâm linh và thể chất có lẽ là những giá trị quan trọng nhất. Chúng đều dung dưỡng lẫn nhau. Các vấn đề tiền bạc gây căng thẳng cho bạn và đó là một gánh nặng về tinh thần. Căng thẳng, làm việc quá mức, không nghỉ ngơi đầy đủ có thể khiến bạn kiệt quệ dần. Những điều đó sẽ gây những tổn hại cho bạn về tinh thần, thể chất, và nếu không được lưu ý – chúng có thể ngăn cản bạn phát huy tối đa tiềm năng của mình.

5. Luôn chấn chỉnh bản thân

Ok, như vậy là chúng ta quý trọng thời gian của mình bởi chúng ta nhìn nhận thời gian như bản chất vốn có của nó. Mỗi khoảnh khắc trôi qua đều có tiềm năng. Hãy giỏi đầu tư vào tiềm năng đó và cuộc sống của bạn sẽ được cải thiện rất nhiều. Bạn sẽ bắt đầu thấy được những khoảnh khắc này như những cơ hội có thể cải thiện. Càng cải thiện, bạn sẽ càng cảm thấy mạnh mẽ hơn, và điều này cũng bắt đầu trở thành một hoạt động có tính gây nghiện. Đây chính là ngụ ý của tôi khi nói “tận hưởng bản thân” và “học cách tận hưởng công việc”. Vậy nên khi ở phòng gym, càng tự thúc ép chính mình, tôi càng tận hưởng bản thân nhiều hơn. Khi thực hiện một dạng tiếp cận nào đó, càng chịu căng thẳng và phải cách xa vùng an toàn của mình, như vậy càng hay cho tôi.

Bạn học hỏi để thấy được thời gian của bản thân như một phương tiện dẫn để đạt tới mục đích. Bạn cần lắng lại một khoảnh khắc bởi vì bạn đã làm việc thật sự vất vả. Vậy nên hãy hít vào một hơi thở, ngồi thiền một lúc, ăn chút đồ ăn nhẹ, uống chút nước mát lành, cũng có thể là xem một đoạn video. Bạn đặt giới hạn cho mình trong quãng nghỉ ngắn ngủi ấy và cảm thấy dễ chịu bởi vì không chỉ là bạn đang giải lao trong quãng nghỉ ấy, bạn còn đang chịu trách nhiệm với điều – mà để đáp lại – sẽ xây dựng sự tự tin cho bạn. Đoạn này giờ đây đã rõ ràng một cách phũ phàng đối với tôi, nhưng tôi đã từng là kiểu người cười khẩy gạt bỏ hết những trách nhiệm cá nhân, và rồi hình thành một rối loạn lo âu bởi vì tôi nhận thức sâu sắc sự vô dụng của chính mình. Hãy chấn chỉnh bản thân và khả năng tin tưởng của bạn rằng mình có thể chấn chỉnh bản thân sẽ gia tăng. Và rồi điều này sẽ lại gia tăng khả năng chấn chỉnh bản thân của bạn. Đó là một vòng lặp hồi quy tích cực.
Nếu hiểu được những gì tôi đang nói, bạn sẽ học được cách tận hưởng từng khoảnh khắc và chỉ cần sống trong đó thôi. Chánh niệm và thiền là điểm mấu chốt trong quá trình này. Khi bạn chủ động nắm giữ thời gian của mình, khi bạn làm cho mỗi khoảnh khắc là một nỗ lực và quyết định tỉnh thức, bạn bạn đầu thật sự sống. Tôi không chỉ đang tụ tập với bạn bè, tôi còn đang hòa mình trong một hoạt động xã hội, nghỉ xả hơi, thử thách và cải thiện kĩ năng xã hội của mình trước một nhóm khán giả có chọn lọc hơn. Tôi không chỉ đang nấu một bữa ăn tốt cho sức khỏe, tôi còn đang học một kĩ năng hữu ích và đang tiết kiệm được tiền bạc.

Hãy sống sao cho hầu hết sự hiện hữu của mình bắt rễ trong hiện tại, luôn chú tâm để bắt nhịp với thứ có thể cải thiện khoảnh khắc hiện tại của bạn trong tương lai.

Tác giả: BurnoutRS

Người dịch: Dương Tùng

Featured image: Alexandre Duret-Lutz

[THĐP Review] Những lá thư không gửi, Susie Morgenstern – Để khóc, để cười và để yêu thương

2

tumblr_inline_nuze9zT0k21s09z1b_1280

Những lá thư không gửi là câu chuyện về cậu bé Ernest đã tìm thấy niềm vui sống sau khi kết bạn với một cô bé đầy tươi sáng có tên Victoire. Nàng ta kéo Ernest sang một thực tại mới đầy sắc màu – thứ trong suốt 10 năm cuộc đời, cậu không hề biết đến sự tồn tại của nó. Thậm chí, cậu bé còn mơ hồ về sự tồn tại của chính mình trong ngôi nhà già nua, buồn tẻ cùng với bà nội Précieuse và bà Germanine cũng già nua, buồn tẻ không kém. Victoire làm tôi nhớ đến Pippi Tất Dài – một cô bé tràn ngập nắng vàng đã làm thay đổi cuộc đời của không biết bao nhiêu người mà nàng ta gặp gỡ.

10 năm trong kén, cái cậu Ernest ấy! Có người sẽ cho rằng chuyện một đứa bé thui thủi một mình ở một nơi chán ngắt hơn cả trại giam ấy là điều bất khả, nhưng nếu nhìn rộng ra ngoài xã hội thì có những người đã sống trong xiềng xích hết cả một đời mà chẳng hề hay biết – xiềng xích trong tư tưởng. Cậu bé ấy chỉ là một phép ẩn dụ cho một cuộc đời rô-bốt nhàm chán, bế tắc đến mức chẳng nhận ra là mình đang bế tắc, bị tẩy não đến mức chẳng biết là mình có não. Nhưng Victoire đã xuất hiện và sự tươi sáng của cô bé khiến Ernest nhận ra rằng như thế nào mới là sống.

Nhưng nỗi sợ phải thay đổi thói quen, đặc biệt là thay đổi nhận thức khiến người ta dễ dàng rơi vào cuộc chiến tranh nội tâm hơn là bắt nhịp dần dần để đón nhận. Thật may mắn khi đây lại là một cậu bé. Bản năng của trẻ thơ đã giúp Ernest tiến tới những nhịp điệu mới lạ với một tâm thế thích thú nhiều hơn là sợ hãi. Tác giả Susie đã mô tả rất chính xác hai loại phản ứng của một con người khi đứng trước những thay đổi lớn của cuộc đời thông qua hai hình ảnh: Sự trốn chạy của bố Ernest và sự dấn thân của cậu bé.

Sự xuất hiện của Victoire vừa là cái cớ và vừa là động lực để cho Ernest bắt đầu một cuộc đời mới.

Nói thế thôi, người ta chỉ có thể tặng nhau được công cụ chứ không thể tặng được nhận thức mới, hành động mới và một trái tim mới được. Đó là lý do vì sao Victoire chỉ là tác nhân chứ không phải là nguyên nhân của sự thay đổi. Có nhiều người ngoài kia cũng cần phải chuyển mình rồi nhưng dường như vỏ bọc cũ đã quá dày khiến họ gặp rất nhiều khó khăn. Nhân tố giúp đổi thay thì lúc nào cũng đầy khắp xung quanh, nhưng còn ý thức thay đổi thì lại chưa từng một lần le lói chứ chẳng nói chuyện bùng lên như ngọn lửa cách mạng. Hay nói cách khác là khi không tự thông được não thì cả trăm Victoire cũng bằng zero!

Nhưng có một điều tôi phải đề cập tới, đó là giá trị 10 năm sống tẻ nhạt của cậu bé Ernest. 10 hay 9 chỉ là một quãng thời gian nhất định, nhưng vấn đề nằm ở việc người có trải nghiệm ớn lên tận cổ ấy sẽ cảm nhận sâu sắc hơn hương vị cuộc sống khi họ được tiếp xúc với nó. 10 năm chính là cái giá phải trả để Ernest được thật sự yêu đời. Cậu mua mảnh đất nhàm chán để được nhìn thấy khoảng trời sinh động. 10 năm chính là lời nhắc nhở về sự kiên nhẫn cho tất cả chúng ta khi ở trong hoàn cảnh khó khăn. 10 năm cũng là hiện thân của giới hạn để ta không chần chừ khi cánh cửa đổi mới đã mở. Người nào đi qua đủ đắng cay mới hiểu được thế nào là ngọt ngào, nếm đủ thất bại thì mới thấu vị thành công.

Cuốn sách đã mô tả cả một cuộc hành trình đầy biến động trong cuộc đời cậu bé Ernest. Khi đôi chân cậu chưa vững vàng vì vừa chạm tới bến bờ mới thì nhờ tình yêu thương của những người xung quanh, cậu bé trụ lại được. Thứ làm lay động trái tim người đọc chính là tình yêu và sự hòa hợp. Chúng ta chẳng còn thấy người khó khăn và kẻ cứu rỗi, nên cũng không thấy sự trả nợ hay ban ơn, chúng ta chỉ thấy sự sẻ chia trong niềm vui như thể anh em một nhà.

Các nhân vật trong cuốn truyện này đầy ắp tình yêu. Họ nương tựa và ôm ấp lẫn nhau, giống như rừng già sẽ chẳng gục ngã khi ở tận dưới lớp đất sâu là những bộ rễ đan cài. Chỉ có ở trong gian nan thử thách thì chúng ta mới dễ dàng nhận ra được tình người hiện hữu. Nó xóa nhòa đi mọi khoảng cách và mọi sự phân biệt. Những hành động, những cử chỉ yêu thương được tác giả diễn tả một cách hết sức mộc mạc và trong sáng. Chính sự giản dị đó đã lấy được nước mắt của mọi người, dù chỉ là một lời khen, một cái thơm lên má, một lá thư với đủ các câu chúc mừng bất chấp không đúng dịp nào cả, v.v… Chúng ta cần yêu và được yêu như vậy đến nhường nào.

Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở việc lên được đến bờ vì những tổn thương trong quá khứ vẫn còn đó. Những lá thư không gửi của bố Ernest dành cho cậu là biểu tượng của những vết thương lòng day dứt cần được chữa lành. Vì với mỗi một lời cần giải tỏa không được nói ra sẽ tương đương với một vết chém trở lại vào trong trái tim. Và với mỗi câu trả lời không được nhận khi mình hoàn toàn xứng đáng sẽ chẳng khác nào một tấm màn đen phủ lên tâm hồn.

Nhưng bức thư mà Ernest gửi đi cho người cha của mình chính là giọt nước tràn ly, là tiếng nói đanh thép rằng: “Tôi muốn được chữa lành và tôi sẵn sàng.” Một cậu bé mười tuổi dũng cảm đứng lên vì hạnh phúc của chính mình, đây là chuyện không phải ai cũng làm được. Ernest là hiện thân của sức mạnh và niềm tin vào sự rộng lượng của cuộc đời. Vì cậu bé thật sự muốn hạnh phúc nên vũ trụ liên tục mở ra cho cậu những cánh cửa để chạm tới nó. Ernest gửi đi một lá thư và cậu nhận về hàng nghìn lá. Cậu chàng mười tuổi này lại trở thành nguồn cảm hứng và sức mạnh để cha và bà nội cậu dũng cảm đối mặt với những nỗi đau xưa cũ – bước đầu tiên của công cuộc chữa lành.

Đôi lúc, tôi thấy Ernest không thật lắm vì từ ngữ cậu dùng cứ như của một ông cụ 80. Nhưng khi nhìn lại quãng thời gian đơn độc của cậu thì tôi có thể hiểu được nó đã khiến Ernest trở nên nhạy cảm và trầm mặc đến thế nào. Có những con chim đủ lông cánh rồi mới bị bão bùng vậy bủa. Nhưng dường như những cơn bão đời ấy nhìn thấu được sức mạnh tiềm tàng của linh hồn cậu bé nên chúng đã ập đến ngay từ ngày cậu mới chào đời. Những khó khăn, những thương tổn làm ta đau đớn, nhưng chúng lại chính là thứ giúp ta trở thành vĩ nhân vào một ngày nào đó không hay. Mà nói cho cùng thì cũng không ít những cụ già 80 nói chuyện như một đứa con nít đấy thôi. Vì bão hủy hẹn mà!

Cuốn sách chỉ có hơn trăm trang nhưng chất đầy những ý tứ lay động lòng người và những pha gây cười ngộ nghĩnh. Những câu chữ trong tác phẩm này được sàng lọc một cách tối đa, các nhân vật nói vừa đủ, tác giả kể chuyện vừa đủ. Những lá thư không gửi ghi điểm rất đậm cũng vì sự “ít-mà-chất” ấy của mình. Trong chuyện viết lách, bôi ra hoa lá cành thì dễ nhưng để thể hiện trọn vẹn linh hồn của tác phẩm mà lại dùng ít ngôn từ nhất thì đòi hỏi tác giả phải có một đầu óc cực kỳ sắc sảo và tinh tế.

Cuốn sách bé nhỏ này thật sự là một thế giới phong phú. Tôi dám cá rằng mỗi người sẽ nhìn thấy một góc phần nào đó cuộc đời của chính mình đằng sau những con chữ ấy, để khóc, để cười và cuối cùng, để yêu thương…

8.5/10 là điểm tôi dành cho tác phẩm này.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

*Featured image: marisannphoto

Thành cha thành mẹ thì dễ, làm cha làm mẹ mới khó

Khi tôi thấy người ta cưới vợ lấy chồng, tôi giật mình nhận ra: “Có quá nhiều cặp vợ chồng chưa đủ khả năng làm cha làm mẹ” Thành vợ thành chồng thì dễ, làm vợ làm chồng mới khó. Thành cha thành mẹ thì dễ, làm cha làm mẹ mới khó. Để trở thành một người cha, người mẹ, chúng ta chỉ cần đủ tuổi sinh đẻ, nhưng để là người cha, người mẹ đúng nghĩa chúng ta cần quá nhiều, quá nhiều điều để làm được điều đó.

Trước tiên, làm cha mẹ là trở thành người thầy, người cô

Ở đời, người ta muốn trở thành thầy cô giáo, ít nhất phải mài đít trên ghế nhà trường 16 năm. 16 năm không phải là dài đối với một đời người, nhưng nó cũng không phải ngắn so với cuộc sống vô định của chúng ta. Làm công việc giáo dục ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của rất nhiều thế hệ học sinh, vì thế xã hội bắt buộc những ai muốn trở thành người giáo dục, phải là người có kiến thức chuyên môn và trình độ sư phạm. Ấy thế mà, có quá nhiều bậc cha mẹ thiếu đi kiến thức sư phạm khi lập gia đình.

Làm cha làm mẹ khó lắm, vì chúng ta không chỉ chăm sóc con cái về thể xác, mà còn cả về tinh thần. Thầy cô giáo ở trường học, họ chỉ có thể truyền đạt kiến thức hàn lâm và có ảnh hưởng về sự hình thành nhân cách một mức nào đó lên con cái ta. Còn cha mẹ lại truyền đạt sự hiểu biết và gây ảnh hưởng lên nhân cách con cái hầu như suốt cuộc đời.

Tôi tự hỏi tại sao người ta không có những khoá học dạy cho các cặp vợ chồng cách làm cha làm mẹ? Tại sao chúng ta không có những bài kiểm tra, để bất kỳ ai muốn sinh con đều phải vượt qua thì mới chấp nhận cho làm cha làm mẹ?

Tôi muốn nói với các bạn rằng làm cha làm mẹ đó là cả một nghệ thuật, nghệ thuật dạy dỗ và nuôi con cái nên người. Khó lắm nhưng vì tình yêu vô bờ bến chúng ta dành cho con cái, xin hãy học hỏi để trở thành một người sư phạm đích thực trước khi làm cha làm mẹ.

Thứ hai, làm cha làm mẹ là trở thành người bạn của con cái mình

Có quá nhiều người không hiểu rằng làm cha mẹ không phải là một thành quả, mà là đặc ân.

Nếu hiểu con cái như một thành quả của sự nuôi nấng, bao bọc và dạy dỗ từ chúng ta thì chúng ta dễ có khuynh hướng hưởng thụ thành quả đó của chính mình. Ép buộc chúng chọn vợ chọn chồng, ép buộc chúng chọn nghề nghiệp, ép buộc chúng sống theo cách của mình. Phần lớn các bậc làm cha làm mẹ trong xã hội Việt Nam đang làm như thế, và điều này khiến con cái, cháu chắt của mình không bao giờ được sống cuộc đời của chúng.

Nhưng hiểu con cái như một đặc ân của tình yêu vợ chồng, chúng ta sẽ biết lắng nghe, và tôn trọng chúng. Thái độ lắng nghe và tôn trọng chỉ có trong mối quan hệ bạn bè thân thiết. Mà thật sự trong phương pháp giáo dục con cái, cha mẹ coi con cái như một người bạn, họ sẽ khám phá được rất nhiều điều thú vị nơi chính họ và những đứa trẻ.

Làm người bạn để lắng nghe con cái mình. Khi lắng nghe, bạn sẽ biết nhiều điều về con cái bạn hơn khi bạn ép buộc chúng vâng lời. Bạn sẽ biết về tính cách, khuynh hướng sống cũng như khả năng của chúng, các ưu và khuyết điểm của chúng trong nhận thức, tính tình, để từ đó bạn sẽ biết hướng dẫn cho chúng con đường tương lai dễ dàng và tốt đẹp hơn.

Làm một người bạn để biết cách tôn trọng các quyết định của con cái khi chúng trưởng thành. Bạn bè thật sự sẽ tôn trọng ý kiến của nhau và luôn ủng hộ dù đó là sự khác biệt về quan điểm. Tôn trọng không có nghĩa là thờ ơ với những sai trái mà con cái chúng ta vấp phạm. Thật khó đúng không? Làm sao có thể trở thành bạn của con cái, như vậy sẽ không còn tôn tư trật tự gì trong gia đình ư? Và tệ hơn là làm sao có thể để con cái gọi mình là bạn được trong khi mình là cha, là mẹ chúng?

Nhận thức của chúng ta đang bị ảnh hưởng rất lớn bởi tư tưởng Khổng Giáo, nên gia đình Việt Nam khó có thể chấp nhận được sự bình đẳng này trong quan hệ cha mẹ và con cái. Tôi không hề biến mối quan hệ cha mẹ con cái thành bạn bè giống như bạn bè cùng trang lứa, tôi đề cập đến lối tư duy, cách suy nghĩ, lối hành động của cha mẹ dành cho con cái. Nên để cho con cái những khoảng trời riêng tư và tự do trong các quyết định tương lai như chọn vợ chọn chồng, chọn nghề nghiệp, dạy dỗ con cái của nó. Tôi biết điều này là khó trong nhận thức của xã hội Việt Nam, nhưng bởi vì nó khó nên tôi mới nói với các bạn: Làm cha mẹ thật khó, đâu phải chuyện đùa.

Cuối cùng, làm cha mẹ là trở thành người “hàng xóm”

Trong mối quan hệ gia đình, phần lớn chúng ta luôn muốn kiểm soát cuộc sống con cái mình, kiểm soát đến hởi thở cuối cùng. Có quá nhiều câu chuyện, nhiều trường hợp cha mẹ kiểm soát cuộc sống gia đình của con cái. Từ việc ở chung hay ở riêng tới việc chăm sóc dạy dỗ cháu chắt, từ việc định hình cách sống của con dâu tới việc kiểm soát tiền lương của con trai. Điều này dẫn đến nhiều câu chuyện đau buồn giữa mẹ chồng nàng dâu và cũng là nguyên nhân khiến hạnh phúc của con cái tan vỡ. Hãy thôi kiểm soát con cái, thay vào đó hãy biến gia đình nhỏ bé nhưng máu thịt kia của mình thành một mối quan hệ “hàng xóm”.

Tôi đặt chữ “hàng xóm” trong ngoặc kép để phân biệt với mối quan hệ hàng xóm bình thường, nhưng vẫn muốn níu giữ lại những tinh tuý mà mối quan hệ “tối lửa tắt đèn có nhau” trong truyền thống xã hội Việt Nam. Đã là hàng xóm thì không dủng dưng với nhau, không thờ ơ với nhau. Vui thì cùng chia sẻ, buồn gánh bớt cho nhau. Nhưng không can thiệp vào nội bộ của nhau, không soi mói nhau, và hơn hết là tôn trọng cuộc sống của từng gia đình. Đừng sợ khi xem gia đình nhỏ bé kia là hàng xóm, bởi chúng vẫn luôn luôn hiểu, nhớ và biết rằng chúng là con cái và chúng ta là cha mẹ – những bậc sinh thành đáng kính.

Tôi biết nhiều người có thể chấp nhận cha mẹ làm người thầy, người cô, miễn cưỡng lắm là người bạn, những thật khó chấp nhận là người “hàng xóm” với con cái mình, với cháu chắt của mình. Nhưng đó là nghệ thuật, mà nghệ thuật là cái gì đó đẹp đẽ nhưng tự do và cá biệt. Nghệ thuật chân chính đều hướng tới trạng thái hạnh phúc thật sự.

Tôi không hề mong muốn thiết lập lại mối quan hệ cha mẹ với con cái, tôi chỉ muốn quay về với đích đến thật sự của mối quan hệ này mà thôi. Mà đích đến của nó không phải là đại gia đình chúng ta hạnh phúc sao. Để đạt tới hạnh phúc, nguyên tắc thứ nhất và nguyên tắc cuối cùng đó là: Mọi người phải được sống cuộc sống của riêng mình trong tự do. Quá khó đúng không, bởi thế mà tôi đã viết: Làm cha mẹ thật khó chứ đâu phải chuyện đùa.

Thân.
Tác giả: Joseptuat

*Featured Image: edsavi30 

 

[THĐP Review] Cà phê cùng Tony, Tony Buổi Sáng – Không phê không về

2

tumblr_inline_nuze9zT0k21s09z1b_1280

Cà phê cùng Tony, sau khi thưởng thức xong cuốn sách này, tôi rất sung sướng vì gom được một rổ các loại xúc cảm từ xanh mượt đến thở dài thườn thượt, từ âm u đến thương thầy thương u, và từ giông tố đến xấu hổ lặng người. Đơn giản vì Cà phê cùng Tony rất phong phú cả về nội dung và hình thức, khiến người đọc tự quay nhìn lại được rất nhiều góc phần của chính mình. Hay nói cách khác, những mảnh ghép bên trong lũ lượt được rung lên chỉ với một cuốn sách, đến mức có lúc muốn xé sách vì bị nhột ghê quá.

Về mặt nội dung, điều mà tôi thích thú ở Cà phê cùng Tony đó là sự đa dạng và tính thực tế.

Đa dạng ở đây phải nói đến những câu chuyện đời thường được truyền tải đính kèm theo những ý tứ đầy mỉa mai của tác giả. Rất nhiều những góc cạnh của cuộc sống được diễn tả, từ chuyện ăn uống, tắm rửa, chửi thề, cho đến chuyện buôn bán, học hành, giao tiếp. Những đề tài khác nhau được luân chuyển liên tục khiến gió chẳng bao giờ bị cũ để phải đổi. Việc tác giả Tony kể chuyện rất phong phú khiến người đọc thích thú muốn nghe hoài không chán, giống như thể ăn no quá rồi nhưng vẫn ngon miệng nên lại cố gắng tọng thêm chút nữa vậy.

Nội dung cuốn sách là góc nhìn về thực trạng xã hội, quy cách ứng xử của con người và sự khác biệt giữa các nền văn hóa. Sẽ có rất nhiều điều để bàn luận nếu đi sâu vào các tiểu tiết, như: Chuyện tiêu thụ động vật quý hiếm, thú nuôi, tác phong làm việc tại cơ quan, văn hóa ứng xử nơi công cộng, các giá trị tâm hồn, v.v…. Nhưng tựu chung lại, phần lớn những câu chuyện bộc lộ lối sống, bản tính của bộ phận không nhỏ người Việt Nam với tư duy tiểu nông, tính vô kỷ luật, sĩ diện và sự thụ động. Rồi từ đó, bạn đọc có thể hình dung ra một phần bức tranh một đất nước đang bên lề mục nát. Mục từ bên trong cách suy nghĩ của con người cho đến lối ứng xử, hoạt động bên ngoài xã hội.

Tôi thấy tác giả đá xoáy liên tục ở mọi đề tài, kể đến đâu là có chuyện để mà mỉa mai đến đó. Chuyện này giống như một người theo chủ nghĩa “tinh tươm” bước vào một căn phòng nhìn chỗ nào cũng ngứa mắt vì kết cấu lòi ra thụt vào, bừa bãi, nhếch nhác và bốc mùi thum thủm. Người thường thì tức giận la mắng, kẻ khôn thì chia sẻ góc nhìn sạch sẽ của bản thân. Hay ở chỗ là Tony Buổi Sáng đánh động những điều này với lớp trẻ, những người đang ở độ tuổi sung mãn về thể lực và khao khát về trí tuệ, những chủ nhân tương lai của đất nước. Thử hỏi ở một quốc gia mục rữa thì ai sẽ là người có tiềm năng lớn lao biến đổi nó trở nên tốt đẹp hơn, sau đó kết quả có ra sao thì họ cũng là người được thụ hưởng hay được gánh nhận? Rửa một cái bát cần xả qua nước mới liên tục hay là cứ đánh tung bọt xà bông mãi ở trong chậu nước cũ rồi cứ thế mang ra úp?

“Chỉ có một tuổi trẻ để nhìn thấy thế giới rộng lớn ra sao. Lớn rồi ngại đi lắm, vì lúc đó có gia đình riêng, rồi sức khỏe cũng giảm, trí tuệ cũng giảm. Mình đi nhiều thì tính tình sẽ cởi mở, phóng khoáng, hào sảng. Học cái hay, cái đẹp, cái văn minh rồi mang về quê hương.”

Đọc lần đầu tiên, tôi bị nhột quá mải nghĩ xem có nên xé sách không nên không nhìn kỹ được tác phẩm này. May quá mần lại lần nữa với độ rắn mặt cao hơn, tôi thấy rằng Cà phê cùng Tony cũng mới chỉ nêu hiện tượng và lần tới được đoạn gần rễ của vấn đề. Gần rễ thôi chứ chưa phải là rễ đâu. Vì có những góc cạnh khác cũng rắn mặt không kém chi phối, thao túng cả cách suy nghĩ của con người thì tác giả vẫn chưa thấy đề cập đến.

Khi đã bớt tự ái, tôi đã có một vài sự trăn trở như thế này các bạn ạ. Tại sao cùng là con người mà ở Việt Nam lối tư duy lại khác biệt so với các quốc gia khác, đặc biệt là các nước phương Tây? Nói toạc móng heo ra thì lối tư duy tiểu nông chia rẽ ấy khiến cho cuộc sống trở nên vụn vặn, gò bó, yếu kém, khổ sở. Tại sao những câu chuyện trong Cà phê cùng Tony vẫn còn diễn ra nhan nhản ngày qua ngày, tháng qua tháng như chuyện thường ở huyện, đến mức lặp lại nhiều quá thành luôn bản tính cố hữu, “nét đẹp văn hóa” của quốc gia? Tại sao không thay đổi được dù biết nó là RẤT cần thay đổi? Có phải là do người Việt không chịu sáng tạo? Hay là sự sáng tạo không được tạo điều kiện để phát triển ở mức tối đa, thậm chí bị đè nát khi vừa mới trong trứng nước?

Cà phê cùng Tony là một cuốn sách đáng để đọc vì tính thực tế của nó. Việc nêu lên vấn đề rồi hướng tới được những hành động cụ thể để cải tiến, thay đổi vấn đề đó khiến cho người đọc có cảm giác lôi cuốn, tin tưởng người đang kể chuyện. Điều này càng khẳng định việc mỗi người nên tự có lấy trải nghiệm của riêng mình, hành động để lắp ghép cuốn sách cuộc đời của mình. Tony kể chuyện của ổng rồi tới chuyện của người khác theo góc độ của bản thân lại càng lộ ra sự từng trải của tác giả. Tôi luôn cho rằng những người đi nhiều, làm nhiều là những người hấp dẫn. Vì họ có nét riêng, có sắc màu cá nhân ở mỗi bước chân họ tới, chứ không phải một nhân vật nhợt nhạt mơ hồ nào đó có câu cửa miệng luôn là “Phật đã nói” hay “Leona Da Vinci từng cho hay”.

Người sống mà hành động càng nhiều thì họ sẽ càng giàu, chưa đến mức biểu hiện ra thành tiền thì cũng giàu có ở trong tâm hồn, trí tuệ. Kẻ giàu kể chuyện thì sẽ toát lên vẻ trù phú và người nghèo sẽ xúm tới xem, hoặc là rủa cho nó đi siêu xe đâm vào cột điện chết sớm, hoặc là ngưỡng mộ rồi răm rắp nghe theo để cho thỏa nguyện “Được như anh ấy”

“Nhưng tưởng tượng cũng phải gắn liền với thực tiễn nghen. Tưởng tượng xong, phải quay về với thực tế ngay, để áp dụng. Chỉ ngồi tưởng tượng và không biết mình là ai, ở miền Nam thì vào Biên Hòa, ở miền Bắc thì vào Trâu Quỳ mà hái hoa, mà bắt bướm.”

Nói đi thì cũng phải nói lại, ý tứ của tác giả hay dở như thế nào là do quan điểm cá nhân của mỗi người. Có một điều tôi chưa thật sự phục sau khi đọc xong cuốn sách này đó là tư tưởng phân biệt trắng – đen, tốt – xấu ở đây vẫn quá nhiều. Nếu có 10 người đọc Cà phê cùng Tony và đều mang trong mình lối tư duy phân cực, thì tác giả sẽ được 5 người yêu mến và bị 5 người “say goodbye” luôn. Sự chia rẽ trong tư tưởng kết hợp với sức mạnh nội tâm của người viết khiến cho lực đẩy giữa hai cực càng trở nên mạnh mẽ. Không thể nói được là người ta sẽ sống có ích hơn sau khi đọc Cà phê cùng Tony hay là càng sa đọa hơn với một tâm trạng cáu kỉnh. Tôi cho rằng một cuốn sách hay là thứ quy phục được cả 10 người kia, hoặc chí ít có 5 cháu lao vào hành động để cải thiện cuộc đời và 5 cháu còn lại cũng có thêm sức mạnh để đọc lại Cà phê cùng Tony thêm lần nữa.

Sự lôi cuốn đặc biệt của cuốn sách khiến tôi liên tưởng đến việc bị thôi miên khi nghe quảng cáo tham gia bán hàng đa cấp. Tôi chợt thấy những kẻ có trí tuệ, sức mạnh bên trong và thêm vào đó là khả năng ăn nói hay viết lách thì thật sự nắm trong tay quyền lực rất lớn. Ngôn ngữ là công cụ rất mạnh trong việc tương tác và trao đổi thông tin. Kẻ nào sở hữu rượu ngon và còn biết đựng trong bình đẹp nữa thì có thể làm thầy hoặc làm kẻ thao túng, tùy thuộc vào mục đích phục vụ người khác hay chuộc lợi cho bản thân.

Để ý kỹ hơn thì thấy nửa đầu sách, Tony Buổi Sáng kể chuyện hài nhiều, bóng gió cũng không ít nhưng người đọc thấy vui. Cái vui đấy bù lại với cái chạnh lòng là vừa đủ, nên là nghe đến đâu thấm bài học đến đó. Đáng tiếc là càng về sau cuốn sách lại càng trở nên nghiêm túc khiến người đọc có cảm giác căng thẳng như bị phân vai đệ tử ngồi nghe thầy thuyết pháp vậy. Hình tròn biến thành hình tháp và những góc cạnh ấy thu hẹp khả năng truyền đạt tối đa của tác giả và mức độ hấp thụ của người nghe. Giống như nửa đầu Tony vừa đấm vừa xoa, nhưng đến cuối chắc một tay mỏi quá nên khỏi xoa luôn.

Cách kể chuyện của tác giả rất sinh động, tự nhiên và sáng tạo, cảm giác giống như đi vào một giấc mơ lúc nào mà chẳng biết, nó cứ như thật, nên người đọc không bị sốc hay gượng ép. Nếu nói về độ sáng tạo thì không thể phủ nhận được rằng đây là tác phẩm đáng để học hỏi, không thì cũng đáng để giải trí. Tóm lại là có giá.

Ngoài nội dung là khung xương cốt tủy, lối hành văn là mông má da thịt cũng đóng góp một phần rất lớn trong sự thành công của cuốn sách. Câu chữ, giọng điệu ở đây biến chuyển khôn lường, rất lôi cuốn. Ngôn ngữ chau chuốt, mang phong cách thậm xưng, châm biếm, và đồng thời cũng rất bình dân, cập nhật trào lưu ngôn ngữ mới nên dễ tiếp cận với giới trẻ – đánh trúng đối tượng cần chia sẻ.

Phải nói rằng, Tony Buổi Sáng đã vận dụng tối đa chức năng của việc viết lách để truyền đạt ý tưởng đến với người đọc, tức là về mặt kĩ thuật thì ổng cũng không phải dạng vừa.

Tóm lại, Cà phê cùng Tony là một cuốn sách đặc sắc về mặt nghệ thuật và có giá trị ứng dụng thực tiễn cao về mặt nội dung nên khi đọc có cảm giác kích não rất đã đời. Hít một hơi cảm hứng từ nó cũng đủ để làm được khối việc chứ chẳng chơi.

8/10 là điểm mà tôi dành cho cuốn sách này.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

*Featured Image: nghiensach

[Bài dịch] 10 điều bạn nên biết về LSD

  1. Nếu bạn thích cảm xúc vui vẻ, bạn có thể sẽ thích những tác động của LSD hoặc “acid”. Acid mô phỏng tác động của chất dẫn truyền thần kinh serotonin, tăng cường lượng các endorphins trong cơ thể và nhiều chất khác trong não làm cho bạn phấn chấn và trở nên yêu đời. Nó làm tăng đường liên kết trong não, nghĩa là đôi khi, bạn có thể có thể nhìn thấy được âm thanh hoặc nghe được những cảm xúc trên làn da của mình theo đúng nghĩa đen. Mặc dù nó không thể được giải thích theo hướng thần kinh học, những người sử dụng (trippers) thường xuyên nói rằng cảm thấy có một sự kết hợp giữa việc cảm thấy như đang mơ và trở nên thông minh – cùng với việc có thể kiểm soát hoàn toàn tinh thần và thể chất của bản thân. Nói cho dễ hiểu thì, cảm thấy rất đã, khuyến khích não suy nghĩ nhiều hơn và trở nên yêu đời.

  2. LSD không độc hại. Không giống như rượu, thuốc lá và cần sa, LSD không làm ảnh hưởng đến sức khỏe của bạn. Mỗi lần bạn uống rượu thì nó còn ảnh hưởng xấu đến não bạn còn nhiều hơn là bị chấn thương sọ, và hút thuốc lá thì làm bạn chết sớm, nhưng LSD sẽ chỉ làm cho bạn cảm thấy một chút mệt mỏi và kiệt sức vào ngày hôm sau. Thực tế, mặc dù acid phổ biến trong thập niên 60 (khi nó còn hợp pháp), chưa hề có một trường hợp sử dụng quá liều nào. Thật xấu hổ khi người ta luôn mặc định acid với những tính chất là phá hủy và ăn mòn cơ thể.

  3. Kết luận đầu tiên vào năm 1938 bởi nhà hóa học người Thụy Sĩ Albert Hoffman rằng LSD không được chú ý bởi vì nó không tạo ra các phản ứng họ đang thử nghiệm ở chuột. Nhiều năm sau, khi Hoffman có sử dụng một ít qua da của mình, ông cảm thấy “mắc cười và hơi say”. Ngày hôm sau, ông đã cho phép mình sử dụng một liều nhỏ và đạp xe về nhà. Trên đường đi, ông tin rằng ông đã có thể làm thời gian đứng yên và thấy Albert Einstein đạp xe kế bên chung với ông. Mặc dù ông đã giật mình bởi những gì đang xảy ra, ông nói trong nhiều lần phỏng vấn khác nhau rằng ông đã chưa bao giờ cảm thấy tuyệt hơn trong đời như vậy. Trong cuốn sách của mình vào năm 1980 nói về LSD, ông mô tả nó như là “một liều thuốc cho tâm hồn”.

  4. Nhiều loại chất thay đổi trạng thái nhận thức chỉ cần xài một hoặc hai gam là thấy có hiệu quả. Nói chung, các tab – có hình vuông làm bằng giấy thấm đã được ngâm trong LSD – chỉ chứa 100-200 phần triệu của một gram. Một tab là đủ để trip trong hưng phấn và ảo giác, kéo dài đến 12 giờ. Do tiềm năng đáng kinh ngạc của mình, LSD không phải là một thứ gì đó dám xem nhẹ: Nó thường gây ảnh hưởng suốt cả ngày (hoặc cả đêm).

  5. Nghiện là tác dụng phụ tiêu cực, khủng khiếp của nhiều loại thuốc gây ra; nên chúng bị đưa vào nhóm chất bất hợp pháp. Khi tác dụng của thuốc đã hết, người dùng thèm muốn, có khi cần sử dụng lại để có thể bình thường. Tuy nhiên, LSD không gây nghiện. Ví dụ: Heroin và nicotine, cả hai gây hại cho người nghiện đến khi họ thỏa mãn được cơn thèm thuốc của mình. Với những loại thuốc làm người dùng thực sự lệ thuộc vào thì tác dụng của nó thường không kéo dài lâu. Họ nói trên truyền hình rằng LSD là chất gây nghiện – điều duy nhất hấp dẫn bạn muốn thử LSD lại một lần nữa là do “bạn muốn”, chứ không phải do “bạn cần”.

  6. Trớ trêu thay, hầu hết các nghiên cứu khoa học được thực hiện trên LSD được tài trợ bởi quân đội Mỹ và CIA trong những năm 50 và 60. Dự án “MKULTRA” là một nỗ lực kéo dài cả thập kỷ để tìm một loại thuốc nào có thể hoạt động như một thiết bị điều khiển trí não, ở một thời điểm nhất định dự án này đã chiếm đến 8% ngân sách của CIA. Một trong những hàng ngàn đối tượng thử nghiệm là Ken Kasey, tác giả của cuốn sách Bay trên tổ chim cúc cu. Cùng với những người bạn của mình, Kasey đã đánh cắp số lượng lớn acid và lái xe vòng quanh nước Mỹ trên một chiếc xe buýt nhiều màu sắc. Họ tự gọi mình là “Merry Pranksters” và phát LSD cho bất cứ ai muốn thử.

  7. Bởi vì nó có tác dụng mạnh và việc sản xuất một số lượng khồng lồ chỉ đòi hỏi một lượng nhỏ hóa chất, nên LSD rất rẻ. Nếu bạn ước lượng mức độ ảnh hưởng đến bạn mạnh như thế nào, và kéo dài bao lâu, xét về giá cả thì không có gì có thể so sánh được với LSD. Thật không may cho người Úc, hầu hết các loại axic của chúng tôi được sản xuất ở nước ngoài. Tuy nhiên, một vài người có thể trip rất lâu với giá của một két bia Coronas.

  8. Mặc dù acid làm tăng hưng phấn, tiềm năng của nó rất đáng kinh ngạc và cần phải được tôn trọng. Nó ảnh hưởng đến nhiều người theo những cách khác nhau, và tùy vào môi trường và ngữ cảnh thì LSD sẽ làm cho bạn trip theo những cách khác nhau – không ai giống ai. Bad trip có thể xảy ra và khiến bạn trở nên sợ hãi hoặc tức giận – vì tình yêu mà bạn cảm thấy đối với những người xung quanh mình, thứ tình yêu bạn đã quay lưng lại với những rào cản tâm lí, đó vừa là điềm lành vừa là lời nguyền cho bạn. Bạn cảm sự thấy đồng cảm lạ thường với những người khác, nhưng cũng có thể là nỗi đau buồn khi đồng cảm với nỗi đau và sự thất vọng của người khác.

  9. Hãy chắc chắn rằng bạn thử LSD ở một nơi mà bạn cảm thấy thoải mái, với những người mà bạn yêu mến (hoặc ít nhất là tin tưởng) và với những người đang cảm thấy hạnh phúc, vui sướng. Âm nhạc là một thứ rất kì diệu – hãy tạo một danh sách các bài hát yêu thích của bạn, nhưng cũng cố gắng nghe một số bài mà bình thường bạn không nghe. Bất cứ điều gì chuyển động hoặc có nhiều màu sắc sẽ thu hút sự chú ý của bạn, hãy thử thuê một cuốn sách nói về nghệ thuật từ thư viện hay xem các hiệu ứng theo nhạc trên iTunes trong khi bạn nghe nhạc. Nếu bạn chơi nhạc cụ hay vẽ, bạn sẽ nhận ra các kỹ năng của bạn mà bạn không có và thật là tuyệt vời để thử hoặc thậm chí tạo ra những điều đơn giản.

  10. Acid có tác động lớn đến nền văn hóa nhạc pop vì nó giúp mạng lại sự sáng tạo. Nhóm Beatles là những người ủng hộ nó, và bài hát Lucy in the Sky With Diamonds của họ nói về những giấc mơ đẹp thế nào, thế giới sống động ra sao trong một lần trip. Paul McCartney đặc biệt tin rằng nó “đã giúp anh mở mắt” và LSD là công cụ tốt nhất cho nhân loại để “kết thúc nạn đói, chiến tranh và nghèo khổ”. Aldous Huxley, tác giả của cuốn Brave New World, đã viết cả hai cuốn sách về chủ đề ảo giác này và đã yêu cần vợ mình tiêm cho mình liều LSD cuối cùng cho mình ngay trên giường bệnh trước giờ tử. Cũng có những người ủng hộ khác, từ Hunter S. Thompson cho đến The Doors hay Stephen Fry! Không giống như cocaine hay heroin, LSD là một loại thuốc những người nổi tiếng không ngại thử một lần.


Source: Content Consumer
Biên dịch: K. Trương

*Featured Image: MysticDraco

 

Kể chuyện thời còn làm gái cave

Tôi hồi trẻ làm cave, đến khi có tí tuổi, ngực dài, háng rộng, toan về già rồi, thì chuyển qua làm tú bà. Cái này cũng giống như mấy cầu thủ bóng đá, khi hết thời thì quay qua làm huấn luyện viên vậy. Cầu thủ chuyển qua làm huấn luyện viên có nhiều thuận lợi lắm, bởi họ có kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trên sân cỏ. Còn tôi, từ cave chuyển qua làm tú bà cũng không gặp khó khăn gì mấy, bởi tôi có kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trên giường.

Có lẽ sau nghề buôn thuốc phiện và trộm cướp thì cave là nghề bị xã hội khinh rẻ nhất. Tôi thấy có chút bất công. Bởi dù gì thì cave vẫn kiếm tiền bằng chính công sức của họ (dù ít hay nhiều), chứ họ không lấy trộm, không cướp giật, không ăn chặn của ai. Trong khi đó, đầy những kẻ làm giàu bằng những cách thất đức, bẩn thỉu hơn thì lại được người đời ngợi ca, trọng vọng.

Người ta bảo mại dâm làm cho đạo đức xã hội suy đồi. Ở vị trí là một tú bà, đương nhiên tôi không đồng tình với quan điểm ấy. Bởi cái việc đàn ông làm với cave về bản chất cũng chẳng khác gì cái việc vẫn được các tiểu thuyết tình yêu hay các sách văn chương gọi là sự thiêng liêng, sự thăng hoa, là đặc ân mà tạo hóa ban cho loài người (và cả loài vật). Đàn ông và cave làm việc đó với nhau sòng phẳng, “tiền đưa, dưa thúc”, chứ họ không loạn luân, không hiếp dâm. Nếu bắt buộc phải chịu cái tiếng xấu là làm cho xã hội suy đồi, thì sự suy đồi mà mại dâm tạo ra cho cái xã hội này cũng nhỏ xíu thôi, chẳng ăn thua gì so với bao nhiêu thứ suy đồi ngoài kia cả.

Người ta còn bảo mại dâm làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của các gia đình. Ở vị trí là một tú bà, tôi đương nhiên lại không đồng tình tiếp. Bởi đàn ông tìm đến cave chủ yếu để giải quyết sinh lý, không phải để yêu thương. Hiếm có gã đàn ông nào vì đi chơi cave mà bỏ bê vợ con, chán nản gia đình. Thậm chí, khi quan hệ vợ chồng không được thuận hòa thì việc đàn ông đi chơi cave có lẽ là một cách để giải tỏa, để tránh những cuộc bạo hành trên giường, tránh những cuộc yêu (lẽ ra là thiêng liêng) của chồng của vợ bị biến thành một cuộc cướp giật, cưỡng đoạt ghê sợ giống như ở ngoài đường, ngoài chợ; để không còn cảnh sau mỗi cuộc bạo hành ấy, kẻ nằm hả hê, phì phò, người thì nghẹn ngào, nức nở, co ro.

Có người cho rằng, càng quản lý chặt, càng khắt khe với mại dâm thì sẽ càng làm tăng thêm những vụ hiếp dâm và lạm dụng tình dục. Họ ví von rằng: Hiếp dâm giống hiện tượng vỡ ống nước do dòng lưu thông bị tắc dẫn đến áp suất tăng cao. Nếu không bị bóp nghẹt, nếu cứ cho phép nước chảy thảnh thơi, hiền hòa, thì sẽ thât hiếm khi ống vỡ. Lý luận này dù có vẻ hơi cùn nhưng tôi tin là rất nhiều anh sẽ đồng tình, gật gù tán thưởng.

Tại Anh, Hà Lan, Tây Ban Nha và khoảng hơn chục nước thuộc Châu Âu khác, người ta đã công nhận mại dâm là một nghề, ở đó, cave được bảo vệ và tôn trọng. Tức là những đóng góp của ngành này cho việc cân bằng ham muốn sinh lý của cộng đồng (chủ yếu là nam giới) đã được thừa nhận. Tôi cũng rất mong một ngày không xa, ngành cave ở Việt Nam sẽ được công nhận như thế. Khi ấy, sẽ có một bộ gọi là Bộ Cave, ngày 6-9 sẽ được chọn làm ngày cave. Hằng năm, đúng ngày này, Bộ trưởng Bộ Cave sẽ xuống đường, đến tận các ổ chứa, nhà nghỉ, ra tận các gốc cây, vỉa hè để thăm và tặng quà cho cán bộ công nhân viên trong ngành. Và tôi tin, cave sẽ là ngành đóng thuế nhiều và ổn định nhất cho ngân khố quốc gia.

Nghề cave còn giống nghề cầu thủ bóng đá ở điểm là tuổi thọ nghề rất ngắn. Với cầu thủ, ngoài 30 tuổi là không chạy nổi nữa rồi, nếu có cố chạy cũng không còn sức chiến đấu. Cave cũng vậy, ngoài 30 là không nằm nổi nữa rồi, nếu có cố nằm cũng không còn sức chiến đấu. Bởi vậy, tôi luôn khuyên nhủ các em cave trong đội của mình rằng khi còn đương trẻ, còn sung sức thì phải cố cày cuốc, dành dụm lấy ít vốn, sau này giải nghệ có cái mà chuyển qua làm ăn buôn bán, hoặc không thì cũng có khoản mà trông vào.

Mới hôm kia thôi, cái Trinh – trước làm cave ở chỗ tôi, giờ sức đã yếu nên về quê mở cửa hàng cắt tóc gội đầu – có gọi cho tôi khoe rằng nó vừa được phong tặng danh hiệu cá nhân ưu tú. Tôi hỏi sao được hay vậy, thì nó bảo là vì nó vừa ủng hộ 10 triệu cho quỹ bảo trợ trẻ em của làng, 10 triệu cho hội phụ nữ, thêm 10 triệu cho hội người cao tuổi. Tôi nể nó quá! Hồi còn xuân trẻ thì làm cave hầu hạ đàn ông, giờ giải nghệ về quê thì góp tiền ủng hộ hội phụ nữ, rồi quan tâm đến trẻ con, lo toan cho người già, thử hỏi còn thành phần nào của xã hội không được hưởng thụ tấm lòng nhân ái của nó? Nó mà không ưu tú thì ai dám ưu tú?

Chưa hết, hôm qua, tôi lại nghe mấy đứa kháo nhau rằng cái Thảo – cũng là cave cũ ở đội của tôi, mới nghỉ hưu – vừa được người làng nó dựng tượng dưới gốc đa, đặt ngoài ngã ba. Lý do là vì nó đã bỏ ra gần nửa tỉ để xây cho làng một cái nhà văn hóa to, đẹp và hiện đại như cái quán bar. Tôi cũng đã xem qua bức tượng con Thảo đăng trên Phây của nó rồi. Nhìn qua là biết bức tượng đó được dựng mô phỏng theo tượng Nữ thần tự do của Mĩ: Tay phải con Thảo cầm cái ca giơ cao, tay trái cầm con ve chuẩn bị bỏ vào, đầu mũ có cái chỏm xinh xinh nhìn như cái bao.

Khá nhiều đứa đang làm cho tôi thì bỗng đâu lại kiếm được một anh tử tế, vậy là chúng xin nghỉ việc để lấy chồng. Dù chúng nó lấy chồng nghĩa là tôi mất đi một nhân viên, nhưng cùng là kiếp cave, tôi hiểu và mừng cho chúng nó.

Mấy đứa cave đi lấy chồng, may mắn vớ được những thằng đàn ông có tư tưởng tiến bộ, phóng khoáng thì không sao, nhưng nếu gặp phải những người có suy nghĩ khắt khe, cổ hủ, đặt nặng chuyện trinh tiết thì các em ấy buộc phải đứng giữa hai lựa chọn: Một là dùng màng trinh giả để thay cho cái màng trinh thật; hai là tìm một lý do giả để giải thích cho sự biến mất của cái màng trinh thật.

Việc dùng màng trinh giả thì dễ rồi, bạn gái nào quan tâm thì lên Google tìm, sẽ ra hết: Từ mẫu mã, giá cả, hướng dẫn sử dụng đến các chương trình khuyến mại. Nhưng xin lưu ý một điều rằng chỉ nên dùng màng trinh giả nếu người đàn ông của bạn là một thằng ngu và chưa làm chuyện đó bao giờ. Cái này giống như việc một người lần đầu được ăn sò huyết vậy: Dù là sò luộc chín tới, miệng khép hờ, ruột hồng tươi, hay là sò bị quá lửa, mồm há toác, ruột nhão nhoét, thì khi cho vào mồm cái thằng ngu ấy cũng đều thành ngon hết. Còn nếu người đàn ông của bạn là một gã sành ăn thì đừng dại gì dùng cách ấy. Bởi một thằng sành ăn sẽ giống như một tên thợ vá xe chuyên nghiệp, tháo cái săm xe ra, nhìn cái săm nát bét, thâm sì là nó biết ngay săm đã bị chọc bao nhiêu nhát, vá bao nhiêu lần.

Tôi vẫn khuyên mấy đứa ở đội của tôi nên chọn cách thứ hai, tức là tìm một lý do thật thánh thiện để biện hộ cho cái sự không hiện diện của cái tấm màng chết tiệt. Chỗ tôi, khá nhiều đứa đã chọn cách này, và giờ chúng đang có một gia đình rất vẹn tròn, hạnh phúc.

Có thể kể ra đây trường hợp của cái Tâm, biệt danh Tâm Giặc (vì nó nghịch như giặc). Hồi ấy, mới đang tán tỉnh nhau, chồng nó rủ nó đi đạp xe. Tuy nhiên, chồng nó chỉ vừa dắt cái xe đạp ra là nó ôm mặt sợ hãi, khóc thét, và không dám leo lên xe. Chồng hỏi tại sao, nó bảo rằng vì hồi nhỏ nó tập xe, đang đi thì cái yên xe bị rơi ra, nó không biết nên cứ vậy ngồi lên, bị cái khung xe dài dài, tròn tròn nó chọc cho một phát. Thành ra, giờ cứ nhìn thấy xe đạp là cái cảm giác đau rát khủng khiếp ấy lại ùa về… Chồng nó nghe thế thì thương nó quá, mới ôm nó vào lòng an ủi, dỗ dành. Vậy là chẳng cần phải giải thích nhiều, chồng nó cũng tự hiểu, nó đã bị cái khung xe đạp cướp mất đời con gái.

Một trường hợp nữa là của cái Thu, biệt danh Thu Kích (vì nó hay kích bác đểu). Mấy hôm đầu mới hẹn hò, đi chơi với chồng, nó ăn mặc rất hở hang, khêu gợi. Thằng chồng nó tất nhiên là không chịu nổi, cứ nhăm nhăm nhào tới đòi xơi. Nó cũng mặc cho chồng ôm hôn, tay chân quờ quạng đủ kiểu, nhưng nhằm lúc chồng đang cuồng nhiệt nhất thì nó đẩy bắn chồng ra, rồi cũng ôm mặt khóc tu tu. Khi chồng vỗ về, hỏi lý do tại sao thì nó mới nức nở rằng hồi mới dậy thì, nó đã bị ông anh họ bên nhà bà dì hiếp dâm, nên giờ, cứ đàn ông chạm vào người là nó rùng mình, hoảng loạn. Khóc một hồi xong, nó nhẹ nhàng ôm chồng từ phía sau, áp chặt bộ ngực to bự vào lưng chồng day day, thì thào vào tai chồng lời xin lỗi và bảo muốn chia tay, vì sợ không hoàn thành được nghĩa vụ của một người vợ.

Chồng nó cũng chỉ là một thằng đàn ông, mà đàn ông thì thường khó giữ được tỉnh táo trước những lời nỉ non và những hành động gợi đòn của đàn bà. Tại sao không thể tỉnh táo? Bởi lúc ấy máu đã không còn dồn về não, mà sẽ tập trung dồn vào chỗ khác, khiến cái chỗ khác ấy u lên thành một cục, và cái cục đó sẽ thay não, điều khiển mọi hoạt động của đàn ông. Bởi thế, thằng chồng nó lập tức quay lại, giọng tha thiết: “Đừng sợ! Có anh ở bên em đây rồi! Chúng ta sẽ cùng nhau phối hợp để giúp em quên đi ký ức đáng sợ ấy! Hãy tin anh, anh sẽ làm được!”

Mà đúng là thằng chồng nó làm được thật. Chỉ sau một hai lần phối hợp, những ám ảnh hãi hùng gây ra bởi ông anh họ bên nhà bà dì đã biến mất, nó đã tìm lại được chính mình: Cuồng nhiệt, đê mê, say đắm, như chưa hề có cuộc hiếp dâm.

Người đời có câu: Lấy đĩ về làm vợ chứ đừng lấy vợ về làm đĩ. Thế nghĩa là quá khứ không quan trọng, quan trọng là khi về với nhau sẽ thế nào. Trong tiếng Anh có từ “white lie” – nghĩa là lời nói dối vô hại. Và tôi cho rằng, việc nói dối chồng như hai trường hợp nêu trên cũng là “white lie”, bởi nó chẳng chết ai, chẳng khiến ai đớn đau, chẳng làm ai đói ăn, chẳng đẩy ai vào đường cùng ngõ cụt.

Mà thực ra đó cũng chỉ là cái màng mỏng tanh, việc nó bị rách bởi cái khung xe hay bởi công cụ chuyên dụng nào khác cũng không ảnh hưởng đến hạnh phúc của một gia đình. Cái quyết định đến hạnh phúc của một gia đình là sự thủy chung, là sự hết lòng yêu thương, quan tâm, chăm sóc cho nhau – chỉ như thế thôi là đủ rồi, còn cái bí mật về cái màng trinh kia không cần thiết phải phanh phui.

Lại có người bảo rằng nếu nói dối chồng như vậy thì hạnh phúc có được chỉ là hạnh phúc giả tạo. Không hẳn! Hạnh phúc chỉ giả khi tình yêu và sự quan tâm dành cho nhau là giả. Còn nếu bạn yêu thật, và sự quan tâm dành cho người bạn yêu là thật, thì hãy tin tôi, hạnh phúc sẽ luôn là thật.

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo

[THĐP Review] Ngoại tình, Paulo Coelho – Con sâu nhỏ rồi sẽ hóa thành bươm bướm

0

tumblr_inline_nuze9zT0k21s09z1b_1280

“Ah Paulo Coelho! Nhà giả kim!” Hẳn là không ít các bạn bật ra điều đó trong tâm trí ngay tắp lự. Nhưng hãy tạm quên chúng đi vì tôi sắp sửa nói về một cuốn tiểu thuyết hoàn toàn khác của tác giả người Brazil này. Nó mang tựa đề Ngoại tình. Những giá trị tinh thần đã được truyền đạt một cách xuất sắc thông qua cuộc hành trình khủng hoảng mang tính bước ngoặt trong cuộc đời của một người phụ nữ. Rất có thể sau khi thưởng thức cuốn sách, ấn tượng nó để lại sẽ khiến câu cảm thán kia kéo dài ra thành “Ah Paulo Coelho! Nhà giả kim! Ngoại tình!”

(Các bạn biết không? Ông ta còn cuốn Mười một phút nữa đấy!)

Mọi chuyện bắt đầu khi nhân vật chính của tác phẩm, Linda, chợt nhận ra rằng cô đang sống một cuộc đời đơn điệu và nhàm chán ghê gớm, dù có hàng vạn kẻ ngoài kia mơ ước được giống như vậy – một gia đình êm ấm, một sự nghiệp thành công và đời sống vật chất dồi dào. Cô đang dần đánh mất đam mê với mọi thứ khi ở trong tự tẻ nhạt lặp lại ngày qua ngày. Và Linda đã rơi vào một biến động tâm lý khiến cô ấy buộc phải hành động để thay đổi, để thoát khỏi vòng lặp của sự đơn điệu và sau đó là vòng lặp của cơn trầm cảm.

Khi một người nhận ra mình đang ở vùng an toàn, ngọn lửa đam mê với cuộc sống đang ngày một tàn lụi, họ chợt thấy mình dần trở nên giống một cỗ máy được lập trình để làm việc hơn là một thực thể sống sinh động. Tiếng nói của linh hồn người ấy càng kéo đến dồn dập hơn nữa để thúc giục kẻ đó đi tìm giá trị sống đích thực cho chính mình. Ban đầu, họ sẽ hoang mang khi không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở bên trong nội tâm, rồi bất an hàng đêm khi lo sợ ngày mai thức dậy cái máng lợn cũ vẫn ở đó. Và nếu mọi chuyện cứ tiếp tục tái diễn, họ sẽ rơi vào một vực thẳm đen ngòm không lối thoát. Vì sao? Vì họ vừa sợ thay đổi và vừa sợ không thay đổi.

Nhưng cuối cùng Linda đã dám thay đổi, cô ấy đã lắng nghe tiếng nói của trái tim và tìm đến nơi bản thân sẽ lấy lại được niềm cảm hứng sống. Hay nói một cách khác đó là nhân vật chính đã quyết định nổi loạn: Ngoại tình, lên kế hoạch trả thù tình địch, v.v… Những giá trị đạo đức xã hội được thách thức, tòa án lương tâm cũng được một phen điêu đứng khi những hành động của người phụ nữ 31 tuổi đầy thành đạt này hoàn toàn dựa theo trực giác. Có thể nói, Linda là người có một bản năng sống rất mạnh mẽ: Cô ấy làm mọi cách để có thể đi đến câu trả lời cuối cùng cho chính mình, bất chấp việc trái phép tắc và trái pháp luật. Linda biết rằng chỉ có duy nhất một điều sẽ cứu chuộc chính mình khỏi hố đen của cơn trầm cảm đó là không làm trái tiếng gọi của linh hồn.

Không phải ngẫu nhiên tác giả lựa chọn nhân vật chính là một người nữ với một cuộc khủng hoảng tinh thần chứ không phải một người nam. Vì tính nữ là biểu tượng của trực giác, khả năng lắng nghe tiếng nói bên trong, những phức tạp và vi tế nhất của xúc cảm. Sẽ chẳng còn gì thích hợp hơn việc đi sâu vào thế giới tinh thần ấy thông qua bức tranh nội tâm của một người phụ nữ.

Nói đến đây tôi chợt hiểu ra vì sao người ta có cảm giác nhân vật Naoko trong tiểu thuyết Rừng Na-uy giống như một cái giếng không đáy sâu hun hút khi nàng trong cơn trầm cảm. Vì tác giả của Rừng Na-uy để góc nhìn từ một người khác – là nhân vật nam, nên chuyện nắm bắt được Naoko là điều bất khả. Đó là một trong những lý do khiến người đọc bị cuốn tiểu thuyết này ám ảnh và mê hoặc đến mức đắm chìm.

Paulo Coelho đã rất tài tình trong việc mô tả tâm lý nhân vật bằng cách để Linda tự kể lại chuyện đời mình, tự nói lên mọi suy tư, xúc cảm của bản thân. Người đọc không chỉ được nhìn ngắm một linh hồn trần trụi để có thêm cơ may thấu hiểu trạng thái của kẻ đó mà còn được học một bài học về cách đối diện với chính mình trong những giờ phút khó khăn của cuộc đời. Mọi biến cố diễn ra chỉ để chúng ta quay về với chính mình, khám phá ra những góc phần trước kia mỗi người chưa có cơ hội được bước tới. Dù rằng nó đen tối đến mức nào đi chăng nữa, chúng ta không thể thoái lui được vì ván cờ đã bắt đầu.

Đọc những dòng tâm tư của Linda ta chợt thấy rằng mình cũng đã từng có những phút giây như vậy: Đơn độc, hoang mang, dằn vặt, bất an và bị choáng ngợp. Nhưng chính nhờ việc trải nghiệm những trạng thái đó, người phụ nữ này có thể nhận ra chính xác hành động nào của mình là đúng đắn, vì nó sẽ mang lại cho cô cảm giác về sự bình an trong tâm hồn. Đây chính là điều thú vị nhất tôi thấy được ở trong cuốn sách này khi cuộc hành trình trưởng thành của con người được gây dựng dựa trên bản chất nhị nguyên (hay cá nhân tôi vẫn gọi là “quy tắc phần bù”) Linda ngoại tình rồi sau đó nhận ra tình yêu thương vô bờ của người chồng dành cho mình. Cô trải qua sự nhạt nhẽo đơn điệu để tìm lại được cảm giác đam mê nồng nhiệt. Cô đánh mất điểm trụ vào cuộc sống để biết cách bám rễ vào nó sâu hơn bao giờ hết.

Chúng ta rồi cũng cần phải đi qua mọi thái cực để có một cái nhìn trọn vẹn về cuộc sống. Nếu bạn không yêu ai đó với hàng tá điều kiện đính kèm thì bạn sẽ chẳng có cơ may nào thấu hiểu về tình yêu vô điều kiện. Nếu bạn không điên đảo truy tìm sự bình an thì bạn sẽ không bao giờ biết thế nào là dừng lại cùng với sự tĩnh lặng vô bờ. Và nếu bạn không lạc lối ít nhất là một lần trong đời thì bạn sẽ chẳng thể tìm lại được con đường đích thực dành cho mình.

Chúng ta sống ở Trái Đất và làm một con người với không ít những góc phần ích kỷ, yếu đuối, thậm chí là bốc mùi thối tha. Nhưng chỉ khi nào chúng ta dám nhìn vào và chấp nhận những khía cạnh ấy để rồi hiểu ra sự sống đang biểu lộ hết mình ở mọi điểm cực thì chuyện thối hay thơm sẽ chẳng còn quan trọng nữa. Tất cả những gì còn lại là niềm vui sướng hân hoan khi ta có một trạng thái sống đầy trù phú.

“Ban đêm, với mọi vẻ quyến rũ của nó, là một con đường dẫn đến sự khai sáng, cũng như tận đáy giếng sâu có làn nước làm tan cơn khát, những bí ẩn của màn đêm mang chúng ta đến gần hơn với Chúa, màn đêm chứa ngọn lửa có thể thắp sáng linh hồn ẩn giấu trong bóng tối.”

Vậy nên chẳng cần nghe ngóng, hy vọng sách vở hay Thần Phật gì dạy bảo vì họ chẳng biết chúng ta đang ở giai đoạn nào đâu. Điều chúng ta cần làm là lắng nghe tiếng nói của tâm hồn và cứ thế tiến lên, không cần biết lý trí của mình hay miệng của người khác bảo chuyện đó là sai trái mức nào. Hãy cứ đi vì đến cuối cùng ta sẽ tự biết thế nào là đúng, ta sẽ trưởng thành. Con sâu nhỏ rồi sẽ hóa thành bươm bướm.

Ngoại tình đã mô tả được trọn vẹn cuộc hành trình của một con người tìm đến được khúc ca Khải Hoàn của chính mình. Đó là một sự chuyển tiếp giữa hai giai đoạn phát triển, là điểm nút của quá trình tiến hóa. Linda cần thay đổi, cần phá vỡ cấu trúc cũ để vươn tới một hình hài mới sinh động và tươi mới hơn. Thứ cô cần chính là lửa, sự biến đổi gốc rễ. Có rất nhiều trải nghiệm mang sắc đỏ như chiến tranh, bạo lực, cái chết, tình dục, v.v… Nhưng Paulo Coelho đã chọn tình dục để diễn tả cuộc biến đổi của người phụ nữ đầy ý chí ấy. Tình dục sẽ giúp người đọc dễ dàng thấu hiểu được trạng thái của nhân vật hơn khi sự tiếp cận sẽ đến từ cả cảm nhận vật lý và xúc cảm tinh thần.

Paulo Coelho cũng có một tác phẩm về đề tài tình yêu – tình dục mà tôi đã nhắc tới lúc ban đầu, đó là cuốn Mười một phút. Cô gái ở trong tiểu thuyết ấy đã thông qua những trải nghiệm về thể xác để vươn đến giá trị tinh thần cho chính mình. Họ đều bứt ra khỏi vùng an toàn để trải nghiệm cuộc sống, để thách thức giới hạn của bản thân. Cả hai nhân vật nữ này khiến tôi nhận ra rằng chỉ có kẻ nào dám sống thì sự sống mới ủng hộ, kẻ nào cất bước đi tìm thì trí tuệ mới soi sáng và kẻ nào thương yêu thì mới được tình yêu che chở.

Cuốn sách thật sự mang lại một nguồn cảm hứng và động lực sống mãnh liệt cho những ai đang rơi vào hoàn cảnh bế tắc hay khủng hoảng tương tự. Nó giúp người ta tin tưởng vào cuộc hành trình mình đang đi sẽ mang lại những điều mà kẻ đó cần nhất để trưởng thành. Không quan trọng bạn là ai, miễn là bạn muốn tiếp tục sống thì hãy cứ dấn bước đừng ngại ngần hay lo sợ. Cơn đau có thể vẫn còn phảng phất và cái hố đen thăm thẳm có thể vẫn đang rình rập để kéo bạn trở lại. Nhưng bằng mọi giá bạn không được dừng chân. Vì dừng chân sẽ tương đương với việc bạn tự đi chôn sống mình vậy.

Tôi rất thích những chi tiết cuối cùng của cuốn sách, khi Linda nhảy dù và cô cảm thấy như mình đã thoát ra được khỏi thực tại đen tối. Người phụ nữ ấy thấy một khoảng không gian bất tận đầy mới lạ, một sự giao tiếp tinh thần rõ ràng với thiên nhiên đất trời, một sự bình an tuyệt đối. Nhưng điều quan trọng là khi trở về với mặt đất, Linda đã tìm lại được tình yêu bên trong mình, dẹp bỏ quá khứ thương tổn sang một bên và nâng niu cuộc đời này hơn bao giờ hết. Chuyến nhảy dù đó khiến tôi liên tưởng đến những người rơi vào trạng thái trầm cảm, khủng hoảng tinh thần nên tìm đến những chất kích thích, chất gây nghiện để trốn tránh cuộc đời. Họ không đủ tỉnh táo và sức mạnh để nhận ra rằng trải nghiệm “bay” đó là lời nhắc nhở người đó cần tách ra khỏi vòng lặp cũ chứ không phải là họ thật sự cần “bay” mãi như vậy. Vì quên mất cách yêu cuộc đời này rồi nên người ấy đang muốn về lại với Cha Trời hơn là sống tiếp với Mẹ Đất.

Paulo Coelho viết về đời sống hôn nhân gia đình cùng những cuộc mây mưa ngoài vòng kiểm soát. Nếu bạn lo ngại rằng mình chưa từng trải qua hôn nhân, cũng chưa từng nếm mùi tình dục hay thậm chí còn chưa từng yêu ai bao giờ nên sẽ chẳng thể hấp thụ được cuốn sách này thì bạn đã nhầm to rồi. Tất cả những thứ đó chỉ là cái vẻ về ngoài, là cái cớ, là phép ẩn dụ. Những giá trị mà cuốn sách truyền đạt nhiều hơn rất nhiều một cuộc ngoại tình.

“Có dò là để bắt thỏ, đặng thỏ, hãy quên dò.”

Văn phong của Paulo Coelho rất cởi mở, vững chãi, ngôn từ không hề rườm rà, hoa mĩ. Kết cấu truyện cũng rất đơn giản, dễ nắm bắt, đi thẳng vào vấn đề nhưng khối lượng nội dung thì thật sự đồ sộ. Phần cuối cùng của tác phẩm hiện ra hàng loạt những hình ảnh mang ý nghĩa biểu tượng như đại bàng, sông núi, mặt trời, chuyến bay, chân chạm đất, tuyết rơi, năm mới, số 12. Chúng như là những từ khóa đúc kết lại nội dung cốt yếu của toàn bộ tác phẩm về sự bứt phá, rộng mở trong nhận thức tâm linh cũng như sức mạnh nội tại, sự kết thúc một cuộc hành trình, mở ra một cuộc đời mới với nhiều đam mê, sức mạnh và sự lạc quan. Ở đây, Ngoại tình là một câu chuyện kết thúc có hậu.

“Nhưng một điều sẽ mãi mãi để lại dấu vết trong Tâm linh vũ trụ: Tình yêu của tôi. Bất chấp những sai lầm, những quyết định khiến người khác phải đau khổ, và những khoảnh khắc khi bản thân tôi nghĩ nó không tồn tại.”

9/10 là điểm dành tôi cho tác phẩm này.

Chúc các bạn có những cuộc hành trình giàu ý nghĩa.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

*Featured Image: adayroi