14.7 C
Da Lat
Thứ Sáu, 22 Tháng 8, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 130

Đối diện với sự thật

4

Tony Montana là một nhân vật do Al Pacino thủ vai trong Scarface, bộ phim kinh điển của Mỹ nói về tội phạm ma túy. Hắn vốn là một tên du đãng mạt hạng đã từng ở tù tại Cuba.

Năm 1980, chính quyền Fidel Castro sau một thời gian cầm quyền đã khiến cho nền kinh tế Cuba ngày càng kiệt quệ, yếu kém dẫn đến sự bùng nổ làn sóng người dân Cuba bỏ trốn khỏi đất nước. Nhiều người đã đột nhập vào các tòa đại sứ các nước để xin tị nạn. Tháng Tư năm đó, Fidel Castro đã tuyên bố mở cảng Mariel để cho bất kì ai muốn ra khỏi đất nước đều được toại nguyện với điều kiện phải có người đến rước họ. Khoảng 125.000 người dân Cuba đã rời quê hương đến Florida, Hoa Kì cho đến khi cuộc di tản kết thúc vào tháng Mười năm 1980. Phía Hoa Kì phát hiện trong những người tị nạn có một số thành phần là tội phạm được thả từ các nhà tù và bệnh nhân trong các bệnh viện tâm thần ở Cuba. Tony Montana là một trong số đó.

Sau khi bị nghi ngờ về lai lịch là dân anh chị của mình, hắn bị giữ lại ở trại tập trung và đứng trước nguy cơ bị trục xuất. Nhưng sau đó hắn nhận được một lời đề nghị từ một tổ chức ở bên ngoài sẽ lo cho hắn có thẻ xanh với điều kiện phải giúp họ giết một người trong trại đã từng là gián điệp cho Fidel Castro để trả thù riêng. Nhiệm vụ thành công, Tony trở thành công dân Mỹ.

Với bản tính cộc cằn và sự tàn bạo, ngang ngược, bất chấp của mình, Tony đã triệt hạ nhiều đối thủ trong giới giang hồ và nhanh chóng tiến thân trở thành thủ lĩnh một đường dây buôn bán cocaine, sở hữu một cơ ngơi rộng lớn, nguy nga như cung điện hoàng đế, có tất cả mọi thứ mà người đời ao ước. Tuy vậy, vì có nhiều kẻ thù, hắn luôn phải hao tâm tổn trí lo liệu làm sao để bảo đảm cho sự an toàn của chính mình trong chính cái cơ đồ ấy. Song song đó là cuộc sống hôn nhân không mấy êm đẹp với cô vợ mỹ miều. Lại thêm người em gái mà hắn yêu thương bắt đầu đổ đốn và hư hỏng vì được nuông chiều từ khi sự nghiệp của hắn phất lên như diều gặp gió, khiến cho mẹ hắn vô cùng suy sụp.

Vậy là cùng với sự “thành công” và dư dật của Tony là phiền muộn và nỗi bất an vẫn giăng đầy tâm trí của hắn cùng những trăn trở không ngừng về hạnh phúc đích thực. Dần dần, Tony bắt đầu nhìn thấy rõ hơn cái giá mà mình phải trả cho sự nghiệp kiếm tiền bất chính và trên tất cả, hắn bắt đầu nhìn nhận về con người mình một cách thấu đáo hơn.

Có một đoạn thoại trong phim thật sự rất giá trị vì nó khiến cho tất cả chúng ta phải giật mình thậm chí là phải cúi đầu hổ thẹn. Đó là đoạn Tony cãi nhau với vợ tại một nhà hàng sang trọng. Sau khi vợ hắn bỏ đi, hắn bắt đầu khập khiễng đứng dậy trong hơi men và sỉ vả các thực khách:

“Các người đang nhìn cái gì? Tất cả các người là một lũ khốn bởi vì các người không dám trở thành con người như mình muốn. Các người cần những người như tôi. Các người cần những người như tôi để chỉ những ngón tay thối tha của các người và bảo “Đó là người xấu.” Làm như thế các người sẽ trở thành gì? Tốt ư? Không. Các người không tốt. Chỉ là các người biết cách che giấu. Còn tôi, tôi không gặp phải vấn đề đó. Tôi luôn luôn chân thật, ngay cả khi tôi nói dối.”

Đoạn thoại trên như một diễn ngôn khái quát ngắn gọn cho chúng ta về bản chất của con người, phần chìm và phần nổi. Mặc dù chúng ta thấy rõ rằng Tony chỉ đang nhân danh sống thật để bao biện cho tội ác của mình nhưng ở đây, diễn ngôn này phô bày cho chúng ta một thứ quan trọng hơn cả, đó là sự thật, một sự thật mang tính toàn diện. Mỗi con người dưới áp lực của các chuẩn mực xã hội và các giáo điều, luôn luôn che giấu đi, áp chế đi một phần nào đó nhân cách của chính mình. Ngay cả Tony trong hoàn cảnh này cũng chưa hẳn đã chấp nhận toàn bộ sự thật về con người của mình. Khi khẳng định mình là một “bad guy”, hắn che dấu bên trong mình một cái tôi khác, một cái tôi không ngừng đòi hỏi hạnh phúc và ao ước một cuộc sống bình yên mà chỉ những người thật sự lương thiện mới có được.

Chúng ta cũng vậy, đương nhiên là trong trường hợp chúng ta khẳng định mình hoàn toàn lương thiện, thì bên trong chúng ta là những mặt tối khác mà ta không dễ gì phô bày ra ngoài hoặc cố chối bỏ nó đi, tuy nhiên, nó vẫn cứ tồn tại. Đó là những bức bối có thể dẫn đến bạo lực hoặc những ẩn ức của ham muốn tình dục. Bạo lực và tình dục là hai thứ mà nếu xã hội chấp nhận buông thả nó, thế giới văn minh con người có thể sụp đổ, song nó cũng là hai luồng sung năng mãnh liệt nhất luôn thúc đẩy con người. Bên cạnh đó còn có ham muốn hưởng thụ. Chúng thôi thúc con người luôn tìm cách tiến lên trong  hành trình sống để tồn tại. Tuy nhiên, chúng chỉ có thể đẩy chúng ta lao về phía trước mà không thể lèo lái chúng ta đi đúng hướng, đến nơi cần phải đến. Để thực hiện điều đó, chúng ta cần đến cái gọi là lương tâm. Giáo dục chính là tiến trình giúp cho lương tâm của mỗi con người trỗi dậy để kiểm soát bản ngã.

Nhân vật Tony Montana ở trên lại cho chúng ta thấy trường hợp đối lập khi con người không được giáo dục hoặc giáo dục sai lầm dẫn đến bị bản ngã của mình kiểm soát ngược lại. Họ sẽ hành động ngông cuồng và gây hại cho đồng loại. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng lương tâm của họ đã chết mà nó chỉ bị đè nén, bị cầm giữ, nếu có một biến cố nào đó có thể làm cho lương tâm của một “bad guy” trỗi dậy, nó có thể vô cùng mãnh liệt.

Bản ngã là thứ có thể đánh đồng con người với súc vật, nó là nguồn gốc phát sinh của mọi tội lỗi, mọi hành vi xấu làm suy đồi và rối loạn xã hội. Tuy nhiên nó cũng chiếm giữ một vai trò tối quan trọng trong sự sinh tồn. Vì thế con người ta chỉ có thể tiết chế nó chứ không thể tiêu diệt hoàn toàn. Dù gì người ta cũng cần ăn để sống, cần tình dục để duy trì nòi giống, cần phải phản kháng để chống lại cái xấu, bảo vệ bản thân, cần phải phấn đấu để làm thăng tiến bản thân trong đời sống. Đó chính là những lý do khiến bản ngã như là một thứ gì đó được Thượng Đế mặc định trong mỗi con người. Và như thế, hạnh phúc của con người là một hành trình mà trong đó, họ liên tục đấu tranh với chính mình sao cho cái bản ngã ấy luôn hoạt động trong tầm kiểm soát, thứ gì vượt ra ngoài mức độ cho phép sẽ phát sinh tội lỗi.

Cũng như bất cứ một cuộc chiến nào đang diễn ra trên mặt địa cầu cần phải được nhìn nhận toàn bộ cục diện để tìm kiếm một chiến lược hoàn hảo, con người khi muốn kiểm soát được bản ngã cũng phải trải qua hành trình khám phá chính mình để nhận thức một cách đúng đắn về tình trạng của bản thân.

Phật Giáo nêu ra ba tính xấu là cái gốc phát sinh mọi tội lỗi và đầu độc tâm hồn, đó là tham, sân, si. Công Giáo thì cho rằng con người có bảy tội lỗi: Tham lam, kiêu căng, lười biếng, tham ăn, dâm ô, nóng giận, ganh tỵ. Và mỗi tôn giáo đều khuyên tín đồ của mình siêng năng thiền định, tĩnh tâm, cầu nguyện,… Đó là những phương pháp để nhìn nhận lại bản thân một cách chân thật nhất, toàn diện nhất xem mình đã trừ được bao nhiêu và vẫn còn vướng phải bao nhiêu tính xấu trong đó. Khi thực hành những phương pháp ấy, chúng ta học cách đối diện với toàn bộ sự thật về bản thân, không chối bỏ, không che dấu.

Con người không ai có thể tránh khỏi tội lỗi nhưng quan trọng không phải là có tội hay không mà là biết tội hay không. Vô minh có thể được hiểu là tình trạng con người không thể nhận biết đúng sai, không biết cái gì là có hại, cái gì có lợi. Không nhìn ra được vị trí mà mình đang đứng, đó là một sự lạc lối đúng nghĩa.

“Hỡi con người, hãy tự biết mình.” – Socrates

Học cách sống nội tâm sẽ giúp chúng ta nhìn vào những góc khuất trong con người của mình, cả những góc khuất nơi chúng ta đang giam cầm con thú dữ mà mình không thể đánh bại. Một vài phút tĩnh lặng mỗi ngày sẽ như là một cách chúng ta thăm chừng, ve vuốt con thú dữ ấy để dần dần cảm hóa nó. Bên cạnh đó, nó còn giúp chúng ta nhìn nhận lỗi lầm của người khác một cách vị tha hơn, biết cảm thông hơn. Chúng ta không lên án đồng loại một cách vô thức nhằm nâng cao bản thân, tránh một lối sống giả hình. Khi biết nhìn nhận bản thân, chúng ta nhận ra sự bình đẳng của mọi con người bằng cách trước tiên nhìn vào sự yếu đuối của chính mình. Có một linh hồn chung liên kết toàn nhân loại, ở đó, mọi người đều như chúng ta đang loay hoay với việc tự hoàn thiện chính mình.

Lý thuyết này không những đúng trong phạm vi con người mà nó còn đúng ở phạm vi lớn hơn là tổ chức, cộng đồng hay quốc gia. Nó giúp duy trì và bảo toàn công lý không thiên lệch. Ở đâu mà con người được tiếp cận với sự thật một cách đầy đủ nhất có thể, ở đó có phát triển.

Bạn không nên chần chừ nữa, hãy tập đối diện với sự thật ngay từ hôm nay.

Tác giả: Nguyễn Tài

*Featured Image: geralt

Tháng Tư, 2018: Sự trở lại của Triết Học Đường Phố

Sau gần hai năm vắng bóng, Triết Học Đường Phố đã quay trở lại trong sự chào đón tích cực của anh em bè bạn gần xa, những người vẫn ủng hộ chúng tôi bất kể trên đoạn đường nào. Giữ trong lòng niềm tin về sự thành công khi lan tỏa những điều tốt đẹp đến cộng đồng, chúng tôi đã thiết kế lại Triết Học Đường Phố bằng một cấu trúc mới, đồng thời bổ sung thêm một định hướng: tập trung vào hành động cụ thể, kết hợp hài hòa với định hướng ban đầu là tỏa những ý tưởng sáng tạo.

Không có gì vui mừng và hạnh phúc hơn khi Triết Học Đường Phố nhận được nhiều sự tin yêu và ủng hộ của mọi người đến vậy. Chúng tôi đã từng nghĩ rằng sự trở lại này là không thể vì hai năm im lặng là một thời gian khá dài. Sự trở lại này quả thực là một phép màu. Mỗi lời chúc mừng, động viên, chia sẻ yêu thương của anh em bè bạn đều là những động lực to lớn để Triết Học Đường Phố vực dậy từ đốm lửa đang sắp lụi tàn. Đối với chúng tôi, mọi người không chỉ là bạn, mà còn là gia đình, là ân nhân. Từ sâu trong lòng mình chúng tôi xin bày tỏ lòng biết ơn đến tất cả anh em bè bạn xa gần.

Screenshot-2018-4-9 (1) Triết Học Đường Phố - Home

Chúng tôi trở lại với một cuộc thi viết  kể về sự thức tỉnh từ những trải nghiệm thất bại trong quá khứ. Càng ngày, càng có nhiều bạn gửi các bài dự thi về cho chương trình với những câu chuyện không chỉ cảm động mà còn đầy giá trị nhân văn. Triết Học Đường Phố rất hạnh phúc vì được đồng hành cùng mọi người.

Song hành cùng cuộc thi, số lượng và chất lượng các bài viết khác gửi về website Triết Học Đường Phố mỗi lúc một tăng. Các tác giả cũ và mới đang cùng nhau hướng về cùng một điểm, cùng chúng tôi lan tỏa chân – thiện – mĩ đến với cộng đồng. Hy vọng rằng các bạn vẫn tiếp tục sát cánh, ủng hộ Triết Học Đường Phố trên những bước đường phía trước.

Sự ủng hộ của mọi người không chỉ dừng lại ở khía cạnh tinh thần mà còn tiến xa hơn ở khía cạnh vật chất. Đó là Triết Học Đường Phố đã đón nhận được rất nhiều sự quyên góp tài chính của các bạn bè trên khắp thế giới để chúng tôi có thể đủ sức thực hiện những bước trở lại đầu tiên của mình khi đôi chân còn chưa vững vàng.

Danh sách nhà tài trợ, donations:

https://docs.google.com/spreadsheets/d/1QOslHxBlx1_L2yz99P9BRY5OYSKPuwWJda-H4ECU9ps/edit?usp=sharing

Chưa dừng lại ở đó, trong tháng Tư vừa qua, Triết Học Đường Phố đã mở một group để dễ dàng kết nối hơn với các thành viên, đưa mọi người lại gần nhau hơn. Ở trong này, mọi người được sẻ chia, thảo luận các ý tưởng, đồng thời thực hiện các hoạt động thiết thực, bổ ích khác để nâng cao chất lượng cuộc sống của chính mình.

Nếu bạn thích những gì Triết Học Đường Phố đã và đang làm, có nhiều cách để hỗ trợ chúng tôi, thông qua donations hoặc đơn giản hơn là chỉ cần chia sẻ những bài viết bạn thích tới mọi người, vì nhiều người vẫn còn chưa biết tới Triết Học Đường Phố.

1

Screenshot-2018-4-8 Anh AX - Aaaaaaaaaaaa Ủng hộ cho sự trở lại đầy ý nghĩa T T (1)

 

Screenshot-2018-4-8 (1) Triết học đường phố trở lại (y) Ai có tấm lòng - Phùng Thanh Tuyến

Một lần nữa, xin cảm ơn mọi người rất nhiều. Thương chúc mọi người dồi dào sức khỏe và niềm vui trong cuộc sống.

Thân mến,

Triết Học Đường Phố

 

[BDT2018] Vào lúc sương tan

11

“Đời thay đổi khi ta thay đổi.”

Tháng tư – tháng của khắc khoải, tháng của những niềm thương nhớ. Hà Nội của tôi thong thả bước vào hạ. Một thành phố thâm trầm, đẹp dịu dàng và phảng phất buồn. Lại một tháng tư nữa tôi rời xa gia đình bé nhỏ và xa Hà Nội, “một Hà Nội ngây ngất nắng, một Hà Nội run run heo may.”

Saint Petersburg đón tôi vào lòng mình, yêu thương tôi như yêu thương một người tình trẻ, khi nồng nhiệt, khi lại dửng dưng. Nét ngây thơ của tuổi mười tám, sự kiêu hãnh của thành công nhỏ đầu đời, phần nào khiến tôi phán đoán sai vài điều, để rồi cách khóc bây giờ cũng đã khác. Tiếng cười giòn tan, vô tư của tuổi trẻ – tuổi đẹp nhất của đời người vang lên trong những ngày nắng nhưng cũng vội chìm dần vào những chiều mưa. Trừ tháng tám mưa nhiều, khoảng thời gian còn lại Saint Petersburg rất ít khi mưa, nhưng một khi đã mưa thì buồn vô cùng.

Chiều Saint Petersburg lúc nào cũng đẹp, dù trong cái se lạnh của chớm đông hay trong cái nắng nhạt của đầu hạ. Có nhiều hôm thành phố chìm trong những đêm trắng huyền ảo, ngày dài hơn và thời gian như trẻ lại. Bầu trời chẳng tối cũng chẳng sáng, không khí lúc nào cũng như có một lớp bụi mỏng, che phủ đi tất cả.  Những hạt mưa bụi lất phất bay như có như không, dãy đèn vàng lung linh soi bóng tôi trên con đường nhỏ lát gạch, chạy vuông góc với đại lộ hoa lệ. Chiếc bóng xiêu vẹo của một tâm hồn đơn độc, đổ dài theo những bước chân nặng nề, nặng nề sau mỗi phép thử của số phận.

Con phố nhỏ lẳng lặng lắng nghe lời thủ thỉ, tâm tình của một cô gái nhỏ, một cô gái với nhiều ước vọng lớn lao nhưng lại chẳng đủ dũng cảm để bày tỏ. Con phố nhỏ trìu mến ngắm nhìn một trái tim nhạy cảm, không biết bao nhiêu lần định khóc lên thật to nhưng lại cố kìm nén lại, để rồi những giọt nước mắt chưa kịp lăn dài hết gò má ửng hồng vì lạnh, đã bay vội theo những cơn gió đầu đông.

Tôi đã đi đủ xa để muốn trở về nhà, nơi mọi lỗi lầm đều được thứ tha và nơi yêu thương được trao đi mà không cần nhận lại. Thèm được về nhà, được nhìn thật sâu vào đôi mắt của mẹ, đôi mắt trong trẻo và dịu ấm, dù những ánh nhìn trẻ trung đã bắt đầu phôi pha. Thèm được ôm bố – một người đàn ông lịch lãm và tự chủ, luôn cố gắng giữ gìn sự cân bằng trong gia đình nhỏ. Thèm được làm chị, được che chở và bảo vệ cho thằng em nhỏ dại, một đứa trẻ ít nói, hơi nhút nhát nhưng ngoan ngoãn và rất tình cảm.

“Mối liên hệ giữa chúng ta không thể bị phá vỡ. Mẹ sẽ ở đây, con đừng khóc.”

Bao nhiêu năm sóng gió đã trôi qua, bao nhiêu năm ngổn ngang trăn trở lẫn ưu phiền mà đúng như bố tôi đã tiên liệu: “Con nhạy cảm và cầu toàn, nên khó khăn sẽ tăng nhiều lần so với các bạn.” Nhưng tôi không tin vào may rủi, tôi tin vào sự chuẩn bị của mình, sự chuẩn bị trong khả năng có thể. Bố mẹ luôn nhìn thấy những điều chưa xảy ra và hiểu được lời mà đứa trẻ không nói.

Giữa cái tĩnh mịch, tối tăm của một đêm xa nhà, một đêm dài như bao nhiêu đêm khác, tâm trí tôi lại chầm chậm lần mò về tháng tư năm ấy. Nắng dịu ngọt, buông thõng xuống thành phố, óng ả từng sợi như tơ tằm. Cả một bầu trời kỷ niệm đáng lẽ đã phải lưu lại trong tiềm thức của tôi dưới hình hài của Hạnh phúc, lại chọn cho mình dáng hình của Đớn đau.

Saint Petersburg khi ấy vẫn thế, và bây giờ cũng vậy, vẫn đẹp đến nao lòng. Nhưng với riêng tôi, lại là một vẻ đẹp đến khó chịu. Sao thành phố ấy lại phải rạng rỡ đến như thế, trong khi tôi vẫn đang đau lại một nỗi đau cũ? Sao những cặp trai gái yêu nhau lại hạnh phúc đến như thế, những bàn tay vẫn nắm những bàn tay, những đôi mắt ướt vẫn nhìn những đôi mắt. Tôi chơi vơi, xa lạ đứng bên rìa vùng hạnh phúc của họ. Lúc nào cũng chỉ dám cầu xin một tình yêu giản dị và chân thật. Nhưng tôi đã không gặp may, ngay tại mảnh đất xinh đẹp này, ngày ấy, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi hiểu rõ hai từ PHẢN BỘI.

“Tầm vóc của một người anh hùng không phải được đo bằng độ lớn của sức mạnh, mà bằng sức nặng của trái tim.” – phim Hercules 

Một từ ghép với hai tiếng ngắn ngủi, vỏn vẹn có vài chữ cái thôi nhưng cũng đủ đánh gục cả những tầm vóc lớn lao nhất trong lịch sử nhân loại. Là Jesus thành Nazareth, là Judas Ben-Hur của thành Jerusalem, là chàng hoàng tử Hamlet phải giả điên loạn trong thế giới bi kịch của Shakespeare vĩ đại. Tôi không lớn lao được như họ, tôi nhỏ bé, vô danh, yếu ớt như một hạt cát trên sa mạc. Tôi không phải người tốt, hoàn toàn không phải người tốt, nhưng tôi hay chúng ta, đều không xấu xa đến mức, xứng đáng bị phản bội. Làm người thật khó, “bởi lương thiện thì khó hơn thông minh, thông minh là do trời phú, còn lương thiện là một sự lựa chọn.”

Tôi giận mình của những ngày tháng ấy, non nớt, yếu mềm và cảm tính, biết nhìn sự vật bằng mắt, nhưng không chịu gọi đúng tên. Không, thật ra là tôi nhớ mình của ngày tháng ấy, dù cuộc sống khó khăn đến thế nào, tôi vẫn tràn đầy hy vọng. Giây phút tôi phát hiện ra mình bị phản bội, tôi vẫn yêu anh bằng một trái tim nguyên vẹn, không sứt mẻ, một tình yêu đầu đời, chớm nở, trong sáng như hoa ngọc trâm. Nhưng cũng chính giây phút ấy bản thân tôi đã thay đổi. Tôi sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc đấy, khi mà cuộc đời đã không bao giờ còn giống như xưa được nữa.

Chuỗi ngày sau đó tôi vẫn yêu, hình như thế, nhưng không thể tha thứ, cũng không thể chấp nhận, vừa thương mình, vừa giận người. Những đêm dài không ngủ nổi vì khóc, khóc nức nở đến không thở được. Từng dòng nước mắt nóng hổi theo nhau rơi lã chã, thấm ướt cả vỏ gối. Giấc ngủ chập chờn, không đầu, không cuối, những cái giật mình thảng thốt giữa đêm khuya. Ngày lê từng bước chậm, ảm đạm dưới vòm trời xám đục. Hàng phong non ủ dột, đứng lầm lũi, buồn như có tang. Chút ánh sáng ít ỏi cuối ngày cũng vội vã trốn xuống chân trời màu tím nhạt.

Đầu tôi đau như muốn vỡ tung thành nhiều mảnh, mệt lả đi đến nỗi chỉ uống nước lọc thôi mà cũng thấy đắng. Tôi ngồi trong bóng đêm câm lặng, trống rỗng, vật vờ như một bóng ma và vẫn không thể tin vào sự thật. Mưa gõ từng nhịp đều đều trên khung cửa. Nằm trên nền nhà giá lạnh, tôi như con chim nhỏ gãy cánh, run rẩy, bất lực và trầy trụa. Trái tim thì rỉ máu, còn tâm hồn thì lỗ chỗ những vết thương.

Bao dự định vẫn còn đang dang dở, biết bao điều vẫn chưa kịp nói ra. Phải mất đến hơn hai năm, chúng tôi mới đủ dũng cảm nắm lấy lá bài của số phận. Hơn hai năm trốn tránh rồi kìm nén, không dám thừa nhận cũng không nỡ phủ nhận. Tình yêu cứ mỗi ngày một lớn lên trong khi sức chịu đựng của trái tim chỉ có hạn. Thế rồi cũng đến một ngày: thôi mặc kệ tất cả, em yêu anh và anh cũng yêu em. Đoạn đường đến với nhau gian khổ ra sao, trân trọng nhau đến thế nào vẫn còn tỏ tường như bình minh ban sớm. Có những lúc không cần nói gì mà cả hai cũng hiểu, không cần hứa hẹn gì mà cả hai vẫn tin.

Những ngại ngùng, thấp thỏm lẫn háo hức. Bao vui buồn, dịu ngọt lẫn đắng cay. Tôi nhớ mãi chuỗi ngày dài mong mỏi, để được gặp nhau và chìm vào hạnh phúc. Mỗi buổi chiều nơi góc quán cà phê quen thuộc, ta thầm thì, tư lự về tương lai vô định, anh thở dài, em lại xót xa. Nhưng hạnh phúc đó đã chấm dứt, hạnh phúc ngắn ngủi, mong manh như làn khói. Tất cả chỉ còn là ảo ảnh. Lúc cần nhau nhất lại là lúc phải chia ly.

Một ngày, chúng tôi cãi nhau, rồi im lặng, rồi phản bội. Tôi đã níu kéo rất nhiều và hy vọng được cùng nhau làm lại, bởi làm gì có cái giá nào đủ xứng, để đánh đổi những điều chúng tôi đã có? Tôi đã sai, nhưng tôi thương anh, thật lòng. Và khi biết anh không còn là của riêng mình, tôi chấp nhận ra đi, dứt khoát, không do dự, nhưng tiếc nuối. Tôi im lặng, nhưng sẽ không bao giờ tha thứ. Hoặc có thể sẽ tha thứ, nhưng không bao giờ quên.

“Không có mối quan hệ nào tồn tại mà thiếu đi cãi vã và bất đồng. Những người mạnh mẽ tranh cãi, thậm chí nặng lời với nhau, nhưng là để tìm cách ở lại, còn những người yếu đuối thì sẽ tìm cách để ra đi.” – Chekhov

Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, tại sao chúng ta lại phải đối xử với nhau như vậy? Chúng ta bước ra cuộc đời này, luôn cố gắng hòa nhã với tất cả mọi người và chẳng muốn làm mất lòng ai cả, nhưng lại sẵn sàng xuống tay với những người gần gũi và thương yêu mình nhất, đã xin lỗi biết bao nhiêu người, nhưng nhất quyết không xin lỗi một người. Đúng là “cái gì người ta đã không cần, có tốt mấy cũng chỉ là rác.”

Rất lâu sau đó tôi đi tìm câu trả lời cho câu hỏi “Tại sao?” nhưng tôi không tìm được. Chẳng có câu trả lời nào là thỏa đáng. Có lẽ, chúng ta cư xử với nhau như vậy, là bởi nỗi đau của người khác lúc nào cũng dễ dàng chấp nhận hơn nỗi đau của chính mình. Ai mà lại không thể chở che bạn mình trong lúc tuyệt vọng, rồi đưa ra những lời khuyên đúng đắn và sâu sắc? Ai rồi cũng mất đi người thân hay đau khổ vì một tình yêu không trọn vẹn, nhưng khi đến lượt mình, không ai vượt qua được hết, tất cả chỉ đang chịu đựng và tập quen dần với điều đó.

Sự phản bội trong tình yêu hay trong bất kỳ thứ “tình” gì cũng đều kinh khủng và nghiệt ngã như nhau. Bởi điều đau khổ nhất khi bị phản bội là nó không bao giờ tới từ kẻ thù của chúng ta. Tôi đã từng đọc ở đâu đấy, rằng “khi bạn tin tưởng ai, tức là trao cho họ cơ hội để phản bội.” Tôi không dám tin vào câu nói ấy bởi vì tôi sợ. Tôi đã chọn sẽ luôn đấu tranh với số phận, nhưng tôi đâu lường trước được, cuộc đời luôn có cho riêng mình một sự lựa chọn khác.

Trách nhiệm của hai từ Con người và Lương tâm lớn như vậy đấy, chỉ vì một phút ích kỷ thôi để thỏa mãn tính hiếu thắng của bản thân, chúng ta cũng có thể đẩy người mình thương yêu vào nỗi đau khổ đến tuyệt vọng. Vào khoảnh khắc mà lòng kiêu hãnh chiến thắng, cũng là lúc chúng ta đánh mất nhau. Chỉ đến khi mất đi rồi, mới thấy nuối tiếc, nhưng chỉ còn biết thở dài…giá như…Vết thương bị phản bội vẫn sẽ luôn ở đấy, sâu trong buồng tim cuối cùng, nơi mà bao nhiêu năm hạnh phúc sau này cũng không thể bù đắp được.

Có hàng ngàn lý do để yêu nhưng chỉ cần một lý do vu vơ là có thể bỏ. Tình yêu hiếm thì mới đáng quý. Cho nên lỡ nặng lời với nhau cũng được, chỉ cần câu xin lỗi có người nói ra. Bình yên hay sóng gió cũng được, chỉ xin đừng dễ dàng nói “Đã đến lúc mình phải chia tay.”

“Sự ghét bỏ luôn là sai lầm nhưng yêu thương thì không.” – Lady Gaga

Chúng ta còn trẻ nhưng không có nghĩa là “đủ quyền để mỗi lần sai lại đưa tuổi trẻ ra chuộc lỗi.” Khi còn trẻ, chẳng nghĩ được sâu xa, nhưng thời gian để sai thì nhiều, còn thời gian để sửa sai thì không nhiều đâu. Giữa thời buổi tao loạn, vàng thau lẫn lộn, thật khó để làm người lương thiện và cũng thật khó để tìm được tấm chân tình. Vậy nên nếu không thể giúp đỡ được ai, thì cũng đừng làm tổn thương họ. Cuộc sống đã quá đủ khó khăn rồi. Chúng ta phải làm theo cái đúng, chứ không phải theo số đông.

Tôi đã từng nghĩ đến việc trả thù, nhưng tôi chọn im lặng. Tình yêu đáng sợ như thế đấy. Thứ tình yêu thiêng liêng làm chúng ta cao cả hơn mọi giống loài, lại có thể biến con người ta thành sát nhân hay quỷ dữ chỉ trong tích tắc. Tôi không đủ sức để trả thù, cũng không đủ nhẫn tâm, và hơn hết tôi tin vào Thượng đế. Luật của Người thật ra là vô tình nhất, bởi lẽ nó không tha thứ cho một ai cả. Trừng phạt là việc của Chúa, còn chúng ta phải học cách thứ tha.

Tôi cũng đã từng nghĩ đến cái chết, lần đầu tiên trong đời, một cách nghiêm túc. Sự phản bội từ người mình thương yêu như cú chạm cuối cùng. Chút hy vọng vào cuộc sống vốn đã mong manh, nay lại bị bóp nát trong tay người mà mình tin tưởng. Nhưng tôi đã không làm thế. Chúng ta không được phép thay quyền của Tạo hóa. Trách nhiệm của mỗi người là sống và dâng hiến cho một cuộc đời tốt đẹp hơn. Tự kết liễu đời mình không phải là sự giải thoát, mà chỉ đơn thuần là không đủ can đảm để sống tiếp mà thôi.

“Chúng ta không ai hoàn hảo. Chúng ta cãi vã, chúng ta mắc sai lầm. Nhưng chúng ta sẽ luôn tha thứ cho nhau và bước tiếp.”

Một tháng tư nữa lại về, nắng đua nhau xuyên qua mảnh trời trong như lụa, óng ánh trên mặt nước thanh bình, yên ả. Bạch dương bắt đầu tróc vỏ gọi chồi non mở mắt, lấm tấm xanh trên những cành cây khẳng khiu, nghuệch ngoạc. Cuộc sống vẫn trôi đi như bản chất vốn có của nó. Tôi vẫn sống và sẽ tiếp tục sống, dù nỗi buồn vẫn lẩn khuất sau những nụ cười, vẫn hiển hiện trên đôi vai gầy guộc, xộc xệch, héo mòn đi vì suy nghĩ. Nhưng đâu đó trong tâm hồn chắp vá, cảm giác thanh thản quen thuộc ngày nào đã nhen nhóm trở lại.

Tôi đã từng trốn tránh chính mình, không dám rẽ vào góc phố đầy ắp kỷ niệm, sợ gặp mọi người, sợ phải phơi trần bản thân ra trước con mắt người đời. Tôi sợ cả những khi phải ở một mình, lạc lõng ngay trong không gian thân thuộc. Không nhớ đã bao lần lang thang trong màn đêm vô vọng, sâu thăm thẳm, chỉ để không thấy cô đơn. Tôi trốn tránh tất cả, nhưng rồi cũng không hạnh phúc hơn. Cho nên nếu đau hãy thẳng thắn nói trái tim mình tan nát. Nếu muốn khóc hãy khóc cho thỏa mọi dỗi hờn. Hãy cho bản thân mình thời gian, bao lâu cũng được, để lắng nghe cuộc sống, rồi nhìn nhận nó với con mắt đa chiều hơn.

Và cuối cùng, điều quan trọng nhất là đừng bao giờ đánh mất đi những gì tốt đẹp trong bản chất, dù từ ngày hôm nay chúng ta đã trở thành một chúng ta khác, sẽ nghi kị, sẽ nghiệt ngã hơn, nhưng mạnh mẽ và vững vàng hơn. Tất cả chúng ta rồi sẽ phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm.

Tình yêu đẹp nhất vẫn đang ở phía trước. Người chân thành nhất là người ở lại đến sau cùng.

“Chân lý cuối cùng ở cuộc đời này là: Tình yêu có nghĩa là sống và còn sống là còn yêu.” – Victor Hugo

 

Tác giả: Khương Thanh

*Featured Image: Splashi 

Mỗi người dân tự lực, đất nước sẽ tự cường

2

Chúng ta hãy cùng xem xét một cách nghiêm túc về đất nước ta hiện nay. Thời đại 4.0 – Sự thống trị của Internet, hầu hết những gì chúng ta đang sử dụng đều có liên quan đến Internet không nhiều thì ít.

Quay trở lại năm 2017 – năm startup của Việt Nam, nhưng hãy nhìn xem chúng ta đã thành công hay thất bại. Thành thì ít mà bại thì nhiều. Có lẽ, nguyên do lớn nhất ở đây vẫn là con người, hay chúng ta chỉ chú trọng bề nổi mà không để ý bên trong như thế nào, tốt nước sơn nhưng không tốt gỗ.

Giáo dục ở nước ta đang gặp vấn đề nghiêm trọng. Chạy theo thành tích rồi sẽ được gì, cử nhân rồi cũng đi lái Grab bình thường. Kiến thức được học trong trường ít khi được sử dụng vào thực tế. Trong khi đó, hãy xem cách cả những nước tự cường như Israel – một nước nằm ở Trung Đông – nội chiến xảy ra như cơm bữa, ví trí địa lý cũng đắc đạo – một bên giáp biển Chết còn lãnh thổ phần lớn là sa mạc đã làm gì. Giới lãnh đạo đã tạo cho người dân một tinh thần tự lực. Kết quả như ta thấy, họ đã dẫn đầu thế giới rất nhiều mặt từ y tế đến nông nghiệp, từ công nghệ đến quân sự. Biết sự so sánh là không tốt, nhưng cùng suy ngẫm sự tự lực của người dân ta hiện nay mà xem, rất đáng để buồn.

Nhưng cái gì thì cũng nằm trong tay ta. Vấn đề cấp bách nhất hiện nay là xây dựng cách đọc sách của người dân, nhất là những người trẻ. Tự hỏi mục đích của việc đọc sách là gì. Đó là lấy kiến thức và rèn luyện trí óc cho mình. Tại sao các bậc anh minh đều đọc rất nhiều sách? Nên việc đọc sách bây giờ rất quan trọng. Vấn đề quan trọng thứ hai là cách học, cách tiếp thu kiến thức, giáo dục nước ta: Học dàn trải nhiều học sâu thì ít, đa phần chạy theo thành tích, nếu không muốn nói đề cao, rất thiếu tính thực tiễn.

Tự lực? Tự lực như thế nào? Hiểu đơn giản là cách làm cho con người mình hoàn thiện về tâm, tầm và trí. Có tâm để có nhiệt huyết, đam mê và trách nhiệm để làm công việc của mình; có tầm là phải biết nhìn xa trông rộng – phải thấy rừng không phải thấy cây; có trí để có tri thức, trí lực. Ba yếu tố này nếu được phát triển hoàn thiện trong mỗi con người thì người đó chắc chắn sẽ tự lực, trở thành một công dân có ích cho đất nước. Để xây dựng ba yếu tố này không phải dễ. Con người phải trải qua một quá trình rèn luyện, trau dồi, học hỏi lâu dài.

Có lẽ, đất nước ta cần rất nhiều người có tư duy kiểu mới mới làm cho đất nước tự cường được. Đó là những người dám vứt bỏ cái tôi của mình để theo đuổi đam mê: Đó là những Huyen Chip, Rô Nguyễn,… Còn rất nhiều bạn trẻ khác đang ấp ủ ước mơ những chưa dám thực hiện. Cuộc sống do mình lựa chọn, cách sống do mình quyết định. Hãy theo đuổi ước mơ ngay bây giờ, nếu không bạn sẽ bỏ lỡ nhiều hối tiếc nhất. Tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại đâu. Cứ đi và vấp ngã, rồi đến lúc nào đó, khi chán cái vấp ngã ấy rồi thì sẽ tự khắc trưởng thành, đứng vững trên đôi chân của mình để “sánh vai với các cường quốc năm châu.”

Cuối cùng mình xin gửi đến thông điệp rằng: Cuộc sống do mình quyết định.

Xin tạm hết tại đây.

Tác giả: An D.Z

*Featured Image: Pipatsak_Chaiyawong 

Hãy nói trong cả sự im lặng

1

“Cuộc đời cho tôi, cho tôi tiếng nói đôi khi vui tươi. Cuộc đời cho tôi, cho tôi tiếng nói đôi khi ngậm ngùi”

– Trịnh Công Sơn, Giọt lệ thiên thu

Có người, thậm chí là rất nhiều người, đã tôn vinh giá trị của sự im lặng dẫn đến sinh ra câu nói “Im lặng là vàng”. Đôi khi chính vì cái quyết định im lặng hay lên tiếng đã dẫn đưa chúng ta đến những thời khắc mang tính phán quyết cho cuộc đời mình, cho cái giá trị của bản thân mà chúng ta cố công gìn giữ suốt bao năm làm kiếp con người.

Không ít người trong chúng ta có lúc đã thắc mắc liệu có phải chỉ chúng ta, con người mới có tiếng nói hay không? Từ lúc có trí khôn, chúng ta đã nói, nói mọi lúc. Ngày còn thơ dại, chúng ta học nói bằng môi miệng. Khi trưởng thành chúng ta biết rằng không chỉ môi miệng mới có thể lên tiếng nói, bằng chứng là mỗi đêm về chúng ta vẫn thấy lòng mình day dứt bởi những tiếng nói từ tận sâu trong tâm khảm. Thì ra im lặng cũng có tiếng nói của riêng nó, và còn hơn thế nữa, đó là một thứ tiếng nói không bao giờ tắt. Con người đã đặt ra nhiều tên gọi để gọi thứ tiếng nói từ trong im lặng: Tiếng lòng, tiếng tâm tư, tiếng con tim,… tiếng lý trí hay nói rõ hơn đó chính là suy nghĩ. Im lặng để suy nghĩ, im lặng để lắng nghe không phải bằng đôi tai, im lặng để nói không phải bằng miệng lưỡi, một thứ khí giới mà đôi khi chúng ta không nhớ ra sự nguy hiểm của nó cho người và cả cho mình.

Nhưng vàng không phải là thứ duy nhất có giá trị trên đời, có những giá trị không thể nào đo đếm được. Và im lặng cũng không phải là thứ sức mạnh vạn năng bảo vệ chúng ta khỏi nanh vuốt cuộc đời. Cái nanh vuốt ấy chúng ta không thể nào trốn tránh mãi. Chúng ta cũng không thể làm một việc bất nhẫn là im lặng để tự bảo vệ mình mà để cho cái xấu tung hoành làm hại đến cuộc sống quanh mình vô hình trung làm hại chính mình là một phần trong ấy. Đó là lúc chúng ta cần phải chuyển hóa tiếng nói vô hình của mình thành một thứ gì đó khả giác để nó đi vào cuộc đời, thứ tiếng nói mà chúng ta ấp ủ và được mài dũa bằng ưu tư miệt mài.

Một phút tỏ bày như trút được gánh nặng ngàn năm. Con người mỗi lúc càng khát khao chia sẻ nhiều hơn, nhất là trong một xã hội mà tiếng nói đang lao đao trong vòng trói buộc. Tiếng nói cất lên như một sự phản kháng tự nhiên trong một cõi thế ngập đầy bất công, oằn mình dưới gánh nặng của áp bức.

Chúng ta có thể có người mang những tư tưởng như những hạt ngọc chôn dấu dưới cái sâu thẳm của nội tâm. Chúng ta không hé môi, chúng ta không đặt bút, chúng sẽ mãi chôn vùi. Đừng hoang phí vì Thượng Đế không muốn chúng ta hoang phí. Nhưng quyền quyết định cái đẹp và sức mạnh trong lời nói của chúng ta là do chính chúng ta định đoạt. Dù nhanh, dù chậm, dù phải tốn bao nhiêu thời gian cuộc đời để mài dũa tiếng nói trong im lặng, hãy im lặng, nhưng hãy nói vào một lúc nào đó.

Dù vui tươi, dù ngậm ngùi cũng là tiếng nói mà chúng ta đã được ban tặng. Lời nói thốt ra không rút lại được nhưng không có nghĩa rằng chúng ta luôn chọn im lặng mà điều ấy nhắc nhở chúng ta hãy săn sóc cho tiếng nói của chính mình. Đừng để tiếng nói trở nên lạc lõng, hãy vững tin rằng tiếng nói luôn được lắng nghe và đừng đánh mất niềm tin ấy mà để tâm tư chết vùi thây trong câm lặng.

Nếu chúng ta bị cướp đi tiếng nói, hãy nhớ rằng chúng ta vẫn còn tiếng nói trong tâm khảm mà không ai có thể cướp được, chúng ta mãi mãi cất giữ nó. Tiếng nói khả giác bị cướp đi là cơ hội cho tiếng nói tâm linh được thêm thời gian nung nấu và tôi luyện. Đừng vội vàng và nôn nóng nhưng hãy tin tưởng, những hạt giống khỏe mạnh thì không có lý do gì khiến chúng không nảy mầm. Nhưng chúng ta còn hơn cả những hạt giống, chúng ta có thể tự tìm kiếm mảnh đất tốt cho riêng mình.

Người ta có thể làm mọi sự để được nói và cũng có thể vùi sâu tâm tư cả đời trong im lặng. Nhưng im lặng lại chứa đựng nhiều tiếng nói hơn cả. Đừng để lòng nặng trĩu, hãy nói trong cả sự im lặng.

Tác giả: Nguyễn Tài

*Featured Image: George Hodan

Nói với con: Nếu được lựa chọn lại, Mẹ vẫn SAI như đã từng

1

Nếu được lựa chọn lại, mẹ vẫn SAI như đã từng…!

Ở Nhật Bản, khi một chiếc bát bị vỡ, nó sẽ được gắn lại với nhau bằng cách lấp đầy những khoảng trống bằng vàng tạo ra những đường hoa văn tuyệt đẹp. Họ tin rằng khi một thứ nào đó bị hư hỏng đều có nguyên do, đều có một câu chuyện. Điều đó khiến cho nó đẹp hơn, có ý nghĩa hơn. VẾT SẸO của Mẹ rất đẹp – Mẹ tin là thế!

Ngày Mẹ xét nghiệm máu khi mang bầu rồi phát hiện Dương tính Viêm gan B. Mẹ thật sự bàng hoàng. Bà ngoại biết Bà bị viêm gan B cách đó hơn một năm. Bà xuống Hà Nội làm định lượng. Bác sỹ kết luận Bà chỉ là người lành mang virus, không có gì đáng lo ngại. Ông ngoại và Bác con đều làm xét nghiệm và có kết quả âm tính. Mẹ không đi. Từ trước đến nay, Mẹ luôn là người có sức đề kháng tốt nhất nhà. Cả năm có khi chẳng sụt sùi cảm cúm dù chỉ một lần. Mẹ cứ ngỡ… thế là đủ đẩy lùi căn bệnh đó… Mẹ ngây thơ quá!

Khi cả gia đình bên nội biết việc Mẹ mang bệnh, mọi người nói Mẹ lừa đảo; nói Bà ngoại Con biết nhưng giấu việc Mẹ bị bệnh; nói Mẹ là gánh nặng của gia đình họ; nói dù có tiền tỷ rồi Mẹ vẫn sẽ lây cho Con.

9 tháng 11 ngày Mẹ mang thai Con là những tháng ngày đẫm nước mắt. Lần khám thai tuần thứ 28, Bác sỹ bảo Con quá nhỏ. Mẹ khóc từ phòng khám khóc về. Mẹ sợ Con không đủ cân nặng để tiêm phòng. Mẹ chuyển sang ăn bát tô, ăn và ăn đến mức phát ói. Mẹ xin lỗi Con. Mẹ đã không thể có một sức khỏe tốt và một tâm trạng tốt khi mang thai Con.

03h30′ sáng 25/7/2016 Mẹ bắt đầu chuyển dạ. Ngồi trên xe Ba Con, Mẹ vẫn nôn. Suốt 9 tháng 11 ngày của Mẹ đã trôi qua như thế.

11h30′ ngày đó Con cất tiếng khóc chào đời 🙂 Bác Sỹ đặt con trên ngực Mẹ. Mẹ cảm nhận hơi ấm từ Con Gái yêu. Mẹ cảm nhận Con!

Mẹ kể về Ba cho Con nghe nhé! Điều Mẹ muốn Con nhớ nhất về Ba là Ba đã từng yêu thương Mẹ rất nhiều. Thế nhưng tình yêu Ba dành cho Mẹ không bao gồm sự bảo vệ và chở che. Nói thế nào đi nữa, đến cuối cùng, Ba Con vẫn lựa chọn hi sinh GIA ĐÌNH NHỎ để giữ cho GIA ĐÌNH LỚN yên ấm. Những vết rạn nứt sâu sắc giữa Mẹ và gia đình bên Nội đã đẩy Ba Con và Mẹ xa nhau… xa mãi… Chia tay không phải vì hết yêu mãi mãi là một niềm nhức nhối…

“Mẹ Huệ Híp biết ăn không biết hát.

Ba Hải đen cạc cạc không nên câu.

XuXu nhỏ chăm bắt sâu trong vườn.

Vui cùng hoa cùng lá… cất tiếng hát véo von

Vui cùng hoa cùng lá… cất tiếng ca vang lừng…”

Mẹ vẫn hát ru Con như ngày nào bài hát của riêng GIA ĐÌNH mình.

Mẹ học cách buông bỏ những ký ức tổn thương, lấp đầy cuộc sống bằng những trải nghiệm và hạnh phúc. XuXu của Mẹ đặt chân đỉnh Fansipan lần đầu tiên khi còn trong bụng Mẹ. XuXu 21 tháng tuổi đặt chân đỉnh Fansipan lần thứ hai trong cuộc sống sắc màu riêng Con.

Bà Mẹ đơn thân 28 tuổi luôn nỗ lực bù đắp tất cả những thiệt thòi cho Con. Đôi lúc, Mẹ nghi ngờ chính những quyết định và lựa chọn của bản thân nhưng rồi Mẹ nhắm mắt lại… cảm nhận điều gì Mẹ tin là tốt nhất cho Con…

“Ta sẽ chẳng bao giờ biết được mình mạnh mẽ đến như thế nào cho đến khi MẠNH MẼ là sự lựa chọn duy nhất”

Mẹ từng đọc câu này ở đâu đó…

Mẹ sợ chứ. Những vấp ngã đầu đời khiến Mẹ chới với. Có điều Mẹ bận rộn lo toan cuộc sống đến mức quên mất rằng mình nên ngồi khóc về quá khứ như thế, mình có trái tim vậy. Mẹ bận cả tưởng tượng nữa nhé. Sau này lớn, Con gái Mẹ sẽ buộc tóc đuôi gà xinh thế nào. Bà Mẹ vụng về này sẽ học cách tết tóc, học cả làm các loại bánh, loại chè, ghi nhớ lại các câu chuyện cổ tích,… Mẹ sẽ dạy Con cầm máy ảnh – đi theo đam mê của Mẹ ấp ủ bảy năm trời. Mẹ bận lắm. Bận yêu thương riêng Con.

Cuộc sống vốn rất công bằng – là do mỗi người có đủ can đảm thừa nhận giới hạn lòng ích kỷ và tham lam của bản thân hay không thôi.

Nếu được lựa chọn lại, Mẹ vẫn yêu, vẫn cưới và cả ly hôn với Ba Con – Con gái ạ! Con là tất cả LÝ DO để đến giờ phút này Mẹ chưa từng hối tiếc những thứ ĐƯỢC và MẤT từ những SAI LẦM trong những tháng ngày đã qua.

Tác giả: Mẹ Xuxu

*Featured Image: pixel2013 

Học cách hạnh phúc từ sự giản đơn

0

Cuộc sống đôi khi như một trò đùa của số phận, của tạo hoá và đôi khi cả chính bản thân con người. Một vòng quay lẩn quẩn, cứ như thế mà tiếp diễn. Nhiều lúc nó cứ như một con đường dài mà mỗi chúng ta cần phải vượt qua không chỉ riêng cuộc sống mà còn là chính bản thân. Cái nghị lực vượt khó như một ngọn lửa bùng cháy. Vậy con người đã là gì để vượt lên số phận ấy?

Bên cạnh những người sống xa hoa sẽ là những mảnh đời khiến chúng ta cần phải suy ngẫm. Giữa cái đô thị sầm uất và náo nhiệt ở Sài Gòn, chúng tôi bắt gặp hình ảnh những người bán hàng rong. Đó là những người nghèo tảo tần, cam phận. Họ không ngồi một chỗ cố định, mà rong ruổi khắp hang cùng, ngõ hẻm. Họ như một điểm loé sáng trong cái bức tranh ấy. Ai cũng yêu và nhớ quê hương, nơi chôn nhau cắt rốn của mỗi người. Nỗi nhớ khi đi xa, nỗi nhớ ngay khi rất gần, hiển hiện thậm chí trong từng ngày, từng giây phút khi chúng tôi đang ở ngay trên mảnh đất quê hương mình. Nó giống như đang ở bên cạnh người yêu mà vẫn nhớ, đang ăn một món ăn mà vẫn thèm, đang nghe một bài hát mình yêu thích mà vẫn tiếc nuối không biết khi nào sẽ nghe lại âm thanh này, trong không gian này. Khách mua hàng vỉa hè chỉ dừng lại một vài phút để chọn thứ mình cần, rồi tiếp tục hòa mình vào nhịp chảy không ngừng của thành phố. Có khi nào vì Sài Gòn sống vội, nên những gánh hàng rong cũng phải quen với sự hối hả đó không? Mỗi khi chúng tôi nghe thấy, nhìn thấy, cảm nhận thấy tiếng rao hàng, tiếng của những bước chân vội vàng, tiếng của đôi quang gánh trên vai gầy,… của những người bán hàng rong là lúc chúng tôi tìm lại những thứ giản đơn mà bình dị trên những con phố, những vỉa hè, hay thậm chí là một góc nhỏ của Sài Gòn.

Và nếu trước giờ bạn chỉ nhớ đến Sài Gòn qua những trung tâm thương mại, dãy phố khang trang cùng nhiều cửa hàng sang trọng, xa xỉ, thì hãy một lần chú ý đến gánh hàng rong vỉa hè với nhiều thứ quen thuộc: là bánh tráng trộn, bánh tráng nướng, trái cây, bánh pía,… Hay thậm chí bạn nhìn thấy là những đôi quang gánh cong cong trĩu nặng nhưng nụ cười vẫn tươi rói trên môi người bán hàng. Là bóng họ đổ liêu xiêu trên vỉa hè nhưng không hề đơn độc. Là sự ngạc nhiên, hưng phấn và sẵn sàng dừng lại bên đường của nhiều vị khách Tây, thay vì bước chân vào quán ăn đắt tiền. Với họ, có lẽ du lịch là trải nghiệm. Và trải nghiệm chẳng đâu xa, chính là những khoảng lặng nhẹ nhàng và bình dị, như gánh hàng rong trên phố Sài Gòn, vậy thôi! Hãy nhấc chân lên đi nào. Các bạn sẽ cảm thấy khoảng trời lặng yên, tâm hồn được thư giãn, một hương vị cuộc sống vừa đắng vừa ngọt. Vào mỗi sáng sớm, hay lúc chiều về chúng tôi chợt nhận ra bất cứ nơi đâu trên những con đường dù to, dù bé ở Sài Gòn, đặc biệt bên ngôi trường mà chúng tôi đang theo học Đại học Sư Phạm Hồ Chí Minh, trên con đường Nguyễn Văn Cừ, góc phố nhỏ,… cũng đều bắt gặp thật nhiều gánh hàng rong. Giữa trời mưa – cơn mưa hối hả và tạnh đi nhanh chóng của Sài Gòn, hay giữa trời nắng gắt – một cái nóng chói chang của buổi trưa, những hình ảnh bán hàng rong cứ hiện lên trong đầu tôi. Mặc dù thời tiết khắc nghiệt, họ vẫn rải bước cùng đôi quang gánh trên đôi vai của mình. Đi đâu hỡi người bán hàng rong? Đôi chân không hề biết mệt mỏi cứ thế rảo bước đi, đi không có một suy nghĩ dừng lại, đi để kiếm sống, đi thoát khỏi cái nghèo. Nhiều lúc, trong cơn mệt mỏi ấy, họ đặt đôi quang gánh xuống như trút bỏ gánh nặng của cuộc sống, bỏ đi cái phiền muộn trong lòng, muốn được giải thoát bể khổ và đôi lúc họ mỉm cười như đang có lối thoát, một nụ cười của hi vọng, nụ cười của sự thân thiện, hay là cả một niềm vui. Liệu rằng giữa cuộc đời này còn bao nhiêu số phận như thế? Tiếng rao của người bán hàng rong vang trên những con đường lặng im vào buổi trưa hè của Sài Gòn, hay là trên những con phố tấp nập người qua lại:

“Có tiếng rao nghe sao lạc lõng giữa phố chiều lao xao
Có tiếng rao nghe xơ xác xanh xao khuất sau hàng phố cao…”
— Võ Thiện Thanh, Tiếng rao

Thú vị biết bao khi tôi có dịp được trò chuyện với người bán hàng rong, lúc này trong lòng tôi càng thêm yêu họ hơn và nhận ra những thứ giản đơn mà chúng tôi chưa từng cảm nhận, những mảnh ghép sắc màu cầu vồng của cuộc sống. Với một đứa tò mò, ham hiểu biết như tôi, rất thích nói chuyện cùng họ. Họ tự tin trả lời hết các câu hỏi tôi, nghe những câu nói bình dị, biết nguồn gốc của họ những người bán hàng trên khắp mọi miền. Hãy thử cảm nhận thật lòng về họ, một giây thôi cũng đủ để khắc sâu vào tâm trí. Không có gì là tuyệt vời hơn khi được ngồi ăn trên vỉa hè, một góc nhỏ trên đường, vừa ăn vừa nghe tiếng xe chạy trên đường, hay vừa ăn vừa trò chuyện cùng bạn bè, người bán hàng, nhiều lúc các bạn cho đó rất bình thường, nhưng đối với tôi thì cả một câu chuyện hay, thật thú vị biết bao. Đó chính là hương vị cuộc sống bình yên chốn thị thành. Những gánh hàng rong còn gợi lên sự thân thuộc từ những hàng quà nho nhỏ như gợi lên bao điều của kí ức tuổi thơ. Những gánh hàng rong nặng trĩu trên vai như gánh bao nhọc nhằn, vất vả, lo toan về cuộc sống vất vả mưu sinh hàng ngày. Hình ảnh những người bán hàng rong ruổi trên các con đường với đôi gánh trên vai hay gồng mình với những chiếc xe đẩy đầy ắp hàng rong ruổi trên khắp con đường thật sự đọng lại trong lòng những người qua đường đôi chút sự thương cảm về cái sự gọi là mưu sinh, dù nắng hay mưa, dù mệt nhọc hay vui vẻ, họ đều rảo bước trên những con đường. Phía sau quang gánh ấy là những số phận khác nhau. Họ có thể là mẹ trong một gia đình nhiều đứa con, có thể là chị là em đảm nhận trọng trách nuôi gia đình, hay thậm chí là những người bố, người anh,… Họ chắt chiu dành dụm từng đồng lo gia đình, nuôi con cái ăn học. Họ làm việc thực sự vất vả nhưng lúc nào cũng nở nụ cười trên môi như chính cách họ đối mặt với thế giới. Chúng tôi đã học được nhiều bài học ý nghĩa từ người bán hàng vỉa hè này. Thứ nhất, bạn phải làm việc thực sự chăm chỉ thì mới có được thứ mà mình muốn, bất kể con đường có chông gai đến cỡ nào. Thứ hai, bạn luôn phải kính trọng khách hàng của mình. Dù khách hàng là ai, bất kể làm nghề gì, thân phận gì, dáng vẻ như thế nào, họ đều nở nụ cười và nhớ khẩu vị của từng người, và bán hàng một cách thật tận tình. Thứ ba, bạn không được nhìn vẻ bên ngoài mà đánh giá một con người cũng giống như “nhìn mặt mà bắt hình dong” vậy!

Có lẽ hình ảnh người bán hàng rong ngồi dưới mưa đã để lại nhiều cảm xúc nhất, như một vết hằn trong tâm trí của tôi, vừa có một chút lắng động trong lòng, vừa xót thương, vừa quen thuộc. Hàng rong là những khoảng lặng quý giá trong đời sống đô thị. Ngành nghề với bao nỗi cơ cực dãi nắng dầm mưa, vì thế có người nói chúng ta nên cứ thương – giận hàng rong! Hàng rong có từ bao giờ, không biết nữa. Chỉ thấy rằng, khi nói đến cuộc sống của thành phố Sài Gòn này, người ta không thể không nhắc đến hàng rong, như một nét riêng của văn hóa đô thị. Một ngày nào đó hãy thử dừng chân và trải nghiệm cái cảm giác ngồi ăn trên vỉa hè, trò chuyện cùng bạn bè, đồng nghiệp, tận hưởng một ngày tuyệt vời đầy giản dị và vui vẻ. Chúng tôi những người thực hiện đề tài này chỉ mong muốn họ có cuộc sống tốt hơn, một chỗ bán ổn định hơn – ước mơ rất đơn giản mà họ từng chia sẻ cho chúng tôi biết, chính quyền mở những “phố hàng rong” nhiều hơn để họ có thể mưu sinh không phải lo lắng chạy trốn.

Nên có những khoảnh khắc không hai lần qua lại, có những điều trong cả một cuộc đời không thể quên, và có những thứ, trong những bộ phim hay nhất, kịch tính nhất cũng khó có thể diễn tả hết… Hạnh phúc là những điều giản đơn, vi vu trên khắp nẻo đường cùng người bạn của mình, xuyên suốt dải đất mọi người đặt chân. Những chặng đường đã qua, bao nhiêu điều ghi khắc, những phút giây chẳng dễ kiếm tìm. Chỉ bản thân tôi mới cảm nhận được trái tim mình hướng về đâu, muốn gì, cần gì và làm gì cho mọi người xung quanh tôi và cho cuộc sống này. Hành trình của sức trẻ đó bằng sự nhiệt huyết, bằng tiếng cười, những giọt mồ hôi, nước mắt và đặc biệt sự hạnh phúc cùng nhau. Đó là một điều tuyệt vời. Tôi rất cảm ơn cuộc sống này đã cho tôi cơ hội một lần được trải nghiệm, một trái tim biết sự yêu thương nhân ái, một lý trí biết phương hướng đúng đắn, đôi mắt quan sát điều giản dị, lạ lẫm, đôi bàn tay biết sáng tạo! Nhà văn Rosie Nguyễn đã từng viết cuốn sách Mình nói gì khi nói về hạnh phúc đã từng nói:

“Mình muốn khoảnh khắc này tiếp diễn mãi mãi. Khoảnh khắc của những điều đẹp đẽ tuyệt vời. Khoảnh khắc thấy mình gần với Phật tánh bên trong mình. Khoảnh khắc thấy mình là một phần của một cái gì đó lớn hơn, vĩ đại và đầy ý nghĩa.”

Tôi cũng muốn được như chị ấy biết lắng nghe trái tim mình, cần sức mạnh để đem đến hạnh phúc cho người khác, một điều gì đó bước vào đời mình, sống đơn giản, nghĩ đơn thuần, cần sự can đảm để sẻ chia, cần đấu tranh cho những hạnh phúc – dấu hiệu tái sinh điều mới lạ. Và điều đặc biệt nữa chị ấy cũng từng nói: “Chúng ta vẫn thường trầm trồ về những nhân vật xuất sắc, thành công, những người nổi tiếng, hào quang rực rỡ. Chúng ta vẫn thường like và share những lời nói “sốc hàng”, những nhận định mạnh miệng, những câu đao to búa lớn sắc sảo tự tin. Chúng ta vẫn thường chú ý đến những gì nổi bật, hào nhoáng, rực rỡ, khác thường. Nhưng chúng ta thường quên đi vẻ đẹp của những người bình thường giản dị.” Vì thế, hãy học cách hạnh phúc từ điều giản dị mọi thứ xung quanh bạn!

Nếu hạnh phúc là một dòng sông ngắn không cần rộng lớn, thì tôi muốn phép màu xảy ra biến dòng sông ấy có thể chia sẻ nơi khô cằn xung quanh nó, giúp điều hòa lượng nước (cung cấp nguồn nước vào mùa khô, điều tiết nguồn nước vào mùa lũ), không bị ngập lụt, cứu sống nhiều người, là nguồn sống của bao sinh vật. Hạnh phúc – sẻ chia sẽ lấp đầy tâm hồn bạn. Khi hạnh phúc có một sẽ chia sẻ hai, cứ như thế tiếp diễn, còn nỗi buồn có một sẽ giảm một nửa. Đó là điều kỳ diệu mà hạnh phúc mang lại hãy trân trọng điều đó, bạn sẽ có được những thứ hơn thế nữa!

Nguyễn Thị Phương
(Phương Cú Mít)

Ảnh minh hoạ: Tri Nguyen

Avengers: Cuộc chiến vô cực – Anh hùng của mọi anh hùng

20

thđp review

(Trích) Avengers: Cuộc chiến vô cực tiếp tục khẳng định sự vĩ đại của mình khi nội dung phim hướng đến chủ đề thuộc tầng mức vũ trụ, song song đó là tầng mức nhận thức tối cao của vạn vật – God, được truyền tải trong quá trình Thanos hiện thực hóa ý tưởng dường như điên rồ của mình, đó là lập lại cân bằng trong vũ trụ.

• • •

“Hôm nay sẽ là ngày tàn của chúng ta.”

“Vậy nó sẽ là ngày tàn vinh quang nhất trong lịch sử.” – Okoye

Đây là hai câu thoại mở màn cho trận chiến hoành tráng cuối cùng của liên minh các siêu anh hùng bảo vệ viên đá Tâm Trí (Mind Stone), cũng chính là bảo vệ sự tồn vong của nhân loại, trước khi viên đá ấy rơi vào tay Thanos – kẻ đã chiếm hữu được năm viên còn lại (Reality Stone, Space Stone, Power Stone, Time Stone và Soul Stone) bằng việc sử dụng sức mạnh vũ lực của mình. Thanos đã quyết chí hoàn thiện vũ khí hủy diệt Găng Tay Vô Cực với mục đích đem lại sự cân bằng cho vũ trụ bằng cách khai trừ một nửa dân số (dù vô tội hay có tội) ra khỏi dòng sự sống.

Bộ phim siêu bom tấn Avengers: Cuộc chiến vô cực

Nối tiếp loạt phim về siêu anh hùng cùng với ý tưởng phim xem chừng không thể thực hiện được đó, vũ trụ điện ảnh Marvel đã cho ra mắt bộ phim siêu bom tấn Avengers: Cuộc chiến vô cực, chính thức ra mắt khán giả toàn cầu vào ngày 25/04/2018. Bộ phim có điểm IMDb ngất ngưởng: 9.1/10. Tại sao nó được đánh giá cao đến vậy? Tôi xin trả lời dưới góc nhìn cá nhân mình, đó là bộ phim có quy mô khổng lồ: Cả về thời gian, không gian, nhân vật tham gia và các tầng ý nghĩa.

Các bạn sẽ không thể theo dõi tối đa được bom tấn Avengers: Cuộc chiến vô cực nếu các bạn chưa xem hết tất cả 18 bộ phim trước đó của Marvel về các siêu anh hùng, mở màn là Iron man công chiếu lần đầu tiên cách đây 10 năm (2008). Trong bộ phim lần này, tất cả các anh hùng hiện diện, bao gồm: Captain America, Iron man, Spider man, Dr. Strange, Black Panther, Thor, Loki, Scarlet Witch, Hulk, Falcon, Vision, Hawkeye, v.v… (Để “vân vân” thực ra là nhiều quá không nhớ hết các nhân vật. Khổ!) Diễn biến phim không phức tạp như Inception, nhưng nếu không nắm bắt được những viên gạch đã xây nên từ trước, người ta cũng khó lòng theo dõi được những chi tiết của siêu phẩm này.

Phải nói rằng nếu không có sự tích lũy nội dung, ý tưởng, dàn diễn viên từ 10 năm trước thì đến hôm nay, Marvel không thể sản xuất ra được Avengers: Cuộc chiến vô cực. Bộ phim này thật sự khổng lồ nếu nhìn dưới góc độ tích hợp từ các phần tử nhỏ hơn cấu thành nên nó trong suốt ngần ấy thời gian. Riêng điều này cũng thể hiện một ý nghĩa rất mạnh mẽ rằng: Giấc mơ dù vĩ đại đến đâu chúng ta đều có thể vươn tới được, chỉ cần ta tiến lên từng bước. “Từng bước” của Avengers: Cuộc chiến vô cực chính là 18 bộ phim hoành tráng trước đó. Chỉ mới hình dung tạm vậy thôi đã thấy Marvel đã làm được một điều không tưởng.

Có thể rất lâu nữa sau bộ phim này, người ta mới lại được chứng kiến một sự cộng hưởng hoành tráng như vậy. Tính đến thời điểm hiện tại, xét về tính quy mô, khả năng tích lũy, chúng ta có thể nghĩ đến Star Wars. Nhưng khả năng làm được như Avengers là điều bất khả vì dàn diễn viên chính của Star Wars đã già nua, trong khi các nhân vật của Mavel vẫn còn rất mạnh mẽ và sung sức, thậm chí càng về sau khả năng diễn xuất của họ càng trở nên sắc bén.

Avengers: Cuộc chiến vô cực tiếp tục khẳng định sự vĩ đại của mình khi nội dung phim hướng đến chủ đề thuộc tầng mức vũ trụ, song song đó là tầng mức nhận thức tối cao của vạn vật – God, được truyền tải trong quá trình Thanos hiện thực hóa ý tưởng dường như điên rồ của mình, đó là lập lại cân bằng trong vũ trụ. Nói đến đây, tôi chợt nhớ đến bộ phim Kingsman: The Secret Service. Ở đó, Richmond Valentine, một tên nhà giàu hoang tưởng đã thực hiện ý tưởng thiết lập lại trật tự thế giới bằng việc giết bỏ một nửa dân số Trái Đất. Tất nhiên, hắn đã không thành công. Còn về việc ý tưởng của Thanos có giống như Valentine không thì tôi sẽ trình bày ở phần sau.

Bộ phim bom tấn của Marvel lần này đã quét được rất nhiều chủ đề cuộc sống cũng như các tầng ý nghĩa tương đương. Chúng được lồng ghép một cách rất khéo léo và đa dạng xuyên suốt bộ phim. Một nội dung nổi bật và đáng chú ý nhất chính là sự hiệp nhất, thống nhất, đoàn kết để đi tới chân lý cuối cùng, sức mạnh tối thượng. Tôi chưa từng chứng kiến bộ phim nào mà sự hiệp nhất từ những mảnh chia rẽ được thể hiện mãnh liệt như bộ phim này. Nó không chỉ thể hiện ở chi tiết các siêu anh hùng tụ hội, mà còn thể hiện ở chi tiết sáu viên đá Vô Cực đều quy về một mối – trong tay của Thanos và sự chú ý của toàn thảy nhân loại cũng hướng về chung một điểm – cái chết.

Nick Fury: There was an idea…

Dr. Strange: …to bring together a group of remarkable people…

Vision: …to see if we could become something more.

Thor: So when they needed us, we could fight the battles…

Natasha Romanoff: …that they never could.

Nói về sáu viên đá Vô Cực, tôi có sự liên tưởng đến các luân xa. Trong đó, luân xa thứ nhất tương ứng với Reality Stone (Màu đỏ) – người sở hữu nó có thể kiến tạo, thay đổi thực tại theo ý muốn, phá vỡ các định luật, sự logic. Luân xa thứ hai tương ứng với Soul Stone (Màu cam) – trong phim không đề cập đến chức năng của viên này, nhưng muốn có được nó, người tìm kiếm phải đánh đổi linh hồn người họ yêu nhất (Thanos đã đánh đổi mạng sống của con gái nuôi – Gamora). Luân xa này cũng được biết đến với các từ khóa là mối quan hệ (relationships, relating), cảm xúc (feelings). Luân xa thứ ba tương ứng với Mind Stone (Màu vàng) – người sở hữu nó có thể nâng cao năng lực tư duy/trí thông minh của mình, liên kết tâm trí với các tâm trí khác trong vũ trụ. Trong phim, đây là viên đá cuối cùng cần được bảo vệ. Điều này như muốn nhắn nhủ rằng tâm trí là thứ quyết định mọi sự sống còn, đây cũng hàm ý về tầm quan trọng của việc kiểm soát tâm trí, khả năng hiện thực hóa các ý tưởng thành các thực tại sống. Luân xa thứ tư tương ứng với Time Stone – người sử dụng nó có thể kiểm soát dòng thời gian, du hành, nhìn thấu thời gian. Trong khi đó, luân xa thứ tư cũng được biết như một cánh cổng (portal/gateway) để dịch chuyển giữa các thực tại/dòng thời gian khác nhau, là cầu nối giữa 3 luân xa ở dưới và 3 luân xa ở trên, đồng thời nó cũng mang ý nghĩa về tình yêu (love), lòng trắc ẩn (compassion). Trong phim, Dr. Strange đã thể hiện được hàm ý này khi anh ta đã thay đổi quyết định ban đầu của mình là giữ viên đá đến cùng dù mọi người xung quanh phải chết, để cứu mạng Iron man. Luân xa thứ năm tương ứng với Space Stone (Màu blue) và cuối cùng, luân xa thứ sáu tương ứng với Power Stone (Màu tím).

Sự liên hiệp của sáu viên đá Vô Cực trong găng tay Vô Cực của Thanos để đi đến sức mạnh tối thượng khiến tôi tiếp tục liên tưởng đến sự dịch chuyển của Kundalini qua sáu luân xa và mở tung cánh cửa cuối cùng ở luân xa thứ bảy – sự giao hòa ý thức cá nhân với ý thức vũ trụ. Thật kinh ngạc là viên đá thứ bảy có tồn tại – Ego Stone. Nó dung chứa ý thức của thực thể vũ trụ. Quả thực, Marvel không chỉ đang hướng đến sự hiện đại trong các chi tiết về công nghệ tiên tiến mà còn hướng đến sự huyền bí thông qua những biểu tượng tâm linh. Riêng cá nhân tôi cho rằng đây là một sự kết hợp đỉnh cao mà một bộ phim có thể đạt được.

Và cũng chính bởi sự tiến bước vào sự hiệp nhất tối thượng nên trong bộ phim này, tất cả các nhân vật siêu anh hùng đều dùng làm bệ phóng cho sự hiện diện của Thanos. Bất chấp trước kia các anh hùng có hoành tráng cỡ nào, khi chạm trán Thanos, tất cả đều trở nên lu mờ, bé nhỏ như số 1 so với 1 tỷ, như hạt cát với sa mạc, giọt nước với đại dương. Thanos là anh hùng của mọi anh hùng.

Để thực hiện ý tưởng cân bằng lại vũ trụ của mình, Thanos đã phải hi sinh cái tôi, không chỉ của bản thân (bằng việc chấp nhận sự quay lưng của toàn bộ thế giới, hy sinh mạng sống của người mà ông ta yêu thương nhất – con gái Gamora), mà còn của những người khác – bằng cách lấy đi sự sống của họ.

Nhắc đến đây tôi lại nhớ đến câu nói của Yoda trong phim Star Wars:

“Train yourself to let go of everything you fear to lose.”

Thanos đã làm được điều đó, ông ta đã bỏ đi tất cả mọi thứ dính mắc ở cõi cuộc đời.

Nhưng chính vì vậy, Thanos đã bị toàn bộ nhân loại hiểu nhầm là một kẻ tàn độc, máu lạnh khi gây ra những cuộc thảm sát hàng loạt. Nhưng không có ai chịu đặt câu hỏi rằng tại sao Thanos bằng mọi giá phải sở hữu cả 6 viên đá vô cực để có thể tiêu trừ một nửa dân số trong vũ trụ trong khi ông ta chỉ cần 5 viên thôi là cũng đủ sức làm việc đó. Và cũng không ai chịu đặt câu hỏi rằng sức mạnh của cái tôi/bản ngã Thanos có thể tồn tại cùng lúc với sức mạnh khổng lồ của 6 viên đá (sức mạnh của toàn vũ trụ) không? Chắc chắn là không. Ông ta sẽ nổ tung ra như tên trâu Kai trong phim hoạt hình Kungfu Panda 3 sau khi hắn đón nhận toàn bộ thần lực. Vậy nên, việc cho rằng Thanos là một kẻ máu lạnh, tồi tệ là điều hoàn toàn sai lầm. Vì Thanos xứng đáng là một vị thần.

Xuyên suốt bộ phim Thanos dễ dàng bị hiểu lầm là kẻ ác nhân vì những cấp dưới của ông ta toàn là những tên máu lạnh, cấp dưới nữa thì toàn những quái vật hình thù gớm ghiếc. Nhưng ông ta đâu còn sự lựa chọn nào khác, vì những người “tử tế, ngon lành” đều đã quay lưng lại với ý tưởng của Thanos hết rồi. Đến đây tự nhiên tôi thấy Thanos có điểm chung với gian hùng Tào Tháo trong việc dụng binh, đó là chú trọng năng lực mà không màng đến lương tâm. Trong bộ phim Avengers: Cuộc chiến vô cực, Thanos cũng chỉ cần thực hiện được mục đích cuối cùng là quy tụ đủ 6 viên đá là được, vậy nên năng lực cấp dưới là tất cả những gì ông ta cần.

Cái chết của mọi người do Thanos gây ra trong những cảnh phim ban đầu đều là các thảm họa diệt chủng – một sự cưỡng ép bằng bạo lực nên càng làm gia tăng ý tưởng của mọi người về sự vô nhân tính của ông ta. Nhưng không ai chịu hiểu rằng sự bạo lực ban đầu bắt buộc phải thực hiện và Thanos đang rất cố gắng có được 6 viên đá để những chết sau này phát ra từ bên trong mà không phải từ áp lực bên ngoài (vũ lực). Đó là cái chết tự nhiên, ông ta làm nên cái chết tự nhiên cho tất cả mọi người. Thân xác tan thành cát bụi, không xung đột, không căng thẳng, không đau đớn. Nó chỉ đơn giản xảy ra.

“You may think this is suffering. No this is salvation.” – Thanos

Nếu biết có một vị thần bằng da bằng thịt ở ngoài kia sẽ xóa sổ một nửa dân số trên Trái Đất bất kỳ lúc nào ông ta thấy sự mất cân bằng thì ngay lúc này bạn có nâng niu từng phút giây sống không? Sự thật là lúc nào vũ trụ cũng ở trong trạng thái cân bằng, sinh tử diễn ra thầm lặng từng khoảnh khắc. Nhưng vì nó quá vi tế và thầm lặng nên con người không thèm bận tâm đến sự thật là cái chết lúc nào cũng cận kề. Người ta dành sự quan tâm đến những thứ vặt vãnh khác như số tiền lương cuối tháng, thằng sếp hách dịch, người chồng ngoại tình nhiều hơn sự sống mà họ đang được hưởng trong giờ khắc hiện tại. Họ quên mất rằng mình đang sống.

Việc Thanos thiết lập cân bằng trên quy mô vũ trụ sẽ mang đến một động lực thức tỉnh khủng khiếp. Vì khi ấy, toàn thảy con người đều hướng về một điểm, như tôi đã nói, cái chết.

Không ai có quyền lực khi đứng trước cái chết, kể cả các siêu anh hùng. Thanos đã trở thành cái chết, đã hi sinh cái tôi của mình tất cả để cho mọi người thấy được sự thật đó. Chúng ta không nhìn thấy thần chết bao giờ, nhưng ở đây Thanos đã hiển lộ đúng là một vị thần. Mọi nỗ lực chống lại cái chết, ngăn chặn cái chết diễn ra vẫn thuộc về cái tôi. Sự nỗ lực đó phải biết quy hàng. Khi một người không còn siết chặt sự sống nữa, sự sống mới tuôn chảy. Thanos đã khiến cho toàn bộ nhân loại đối mặt với bản ngã của họ, với nỗi sợ hãi lớn nhất trong cuộc đời họ – nỗi sợ chết, sợ đánh mất người mình yêu thương nhất. Ở đây, cái chết là người thầy vĩ đại nhất dạy ta về lòng biết ơn. Cái chết cũng gợi nhắc về sự sống, vòng quay mới của sự sống, sự tái sinh ở một mức nhận thức phát triển hơn.

“In time, you will know what it’s like to lose. To feel so desperately that you’re right. Yet to fail all the same. Dread it. Run from it. Destiny still arrives.” – Thanos

Bộ phim kết thúc là hàng loạt sự tan rã thân xác, bất kể là siêu anh hùng hay quái vật. Cảnh phim được tái hiện rất nhẹ nhàng, thanh thản, bình an, các nhân vật hoàn toàn không chút kháng cự. Còn Thanos thì lần đầu tiên hé nở một nụ cười mãn nguyện. Dù bộ phim không hé lộ diễn biến thế giới sẽ ra sao sau khi một nửa loài người đã đi về cõi chết, nhưng chúng ta có thể đoán rằng sau đó, những người ở lại sẽ trân trọng nhau và trân trọng cuộc sống hơn trước kia rất nhiều. Những tỵ hiềm, ganh đua, đấu đá, xung đột, mâu thuẫn đều trở nên bé nhỏ vì con người đã được diện kiến một sức mạnh vĩ đại khôn cùng, đó là cái chết.

Tôi cho rằng kết thúc phim này là hoàn hảo và tuyệt đối đúng thời điểm, không quá nhanh cũng không quá trễ. Nếu có người bảo rằng cái kết lãng xẹt, nhạt nhẽo thì chẳng qua họ không hiểu toàn bộ diễn biến trước đó của bộ phim mà thôi.

Chưa dừng lại ở đó, Avengers: Cuộc chiến vô cực còn thể hiện được những nội dung sâu sắc khác:

  1. Sức mạnh ý chí của con người trong việc hiện thực hóa một ý tưởng dù bé nhỏ hay khổng lồ.
  2. Niềm tin vào những điều tốt đẹp có thể xảy ra dù nó chỉ mang xác suất cực nhỏ (trong phim xác suất đó là 1/14 triệu.)
  3. Tính kỷ luật cần thiết khi đứng trước những cám dỗ hay sóng gió cuộc đời.
  4. Sự phát triển của khoa học công nghệ sẽ song hành cùng sự phát triển nhận thức tâm linh của con người.

Có người nói rằng bộ phim có đôi lúc hài quá lố, xàm xí. Riêng tôi thì không thấy như vậy. Những chi tiết hài chỉ cho thấy rằng trong những tình huống ngặt nghèo, nghiêm trọng, người ta vẫn giữ được sự lạc quan, sự nhạy bén của trí óc vẫn không bị ảnh hưởng. Nên càng xàm bao nhiêu càng thấy rõ bản lĩnh của người chơi bấy nhiêu. Chưa kể, khi chứng kiến một nội dung khổng lồ về sức mạnh tối thượng, sự hòa nhập với vũ trụ rồi thì mấy chuyện xàm kia cũng chẳng đáng để bận tâm lắm, nếu thật sự không thích chúng. Ngay đến cả việc nhớ tên các nhân vật siêu anh hùng cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Về hình thức, tôi không còn gì phải bàn luận nhiều, bộ phim có dàn diễn viên xuất sắc, kỹ xảo thượng hạng, góc quay và nhạc phim hùng tráng. Nếu xem Avengers dưới dạng 3D thì các giác quan sẽ còn được thỏa mãn hơn nữa. Bộ phim diễn biến vô cùng lôi cuốn, nhiều pha lật ngược tình thế khiến người xem bất ngờ, choáng váng, kích thích não bộ làm việc liên tục.

Tôi không tìm ra được điểm nào không hài lòng với bộ phim này. Phải nói rằng, đây là bộ phim hùng tráng nhất mà tôi từng được xem và cũng là bộ phim mang lại rung động mãnh liệt nhất mà tôi từng trải qua.

10/10 là điểm tôi dành cho Avengers: Cuộc chiến vô cực.

“When I’m done, half of humanity will still exist. Perfectly balanced – as all things should be. I hope they remember you.” – Thanos

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

*Featured Image: sideshowtoy

[Zen Pencils] Không cần biết bạn theo đuổi cái gì, BẠN PHẢI BỎ RA CÔNG SỨC

1

Không cần biết bạn theo đuổi cái gì: BẠN PHẢI BỎ RA CÔNG SỨC

Tâm sự từ Zenpencils

Không phải là tôi thích tự sướng khi vẽ chính mình, thật sự thì tôi chẳng muốn chút nào, nhưng đoạn nói chuyện này không hiểu sao đã tóm tắt lại được toàn bộ con đường tôi đã đi qua. Tôi nhận được rất nhiều email từ những họa sĩ tài năng khác nói rằng “Bạn có thể cho tôi một lời khuyên được không?” hay “Tôi sẽ không bao giờ có thể vẽ đẹp được như bạn.” Tôi hy vọng rằng các bạn sẽ không nghĩ rằng tôi bỏ công việc cũ, cầm cây bút chì lên lần đầu tiên và bắt đầu vẽ những bài comic như thế này. Không có chuyện đó đâu.

Trước khi có Zen Pencils, tôi đã liên tục vẽ truyện tranh ít nhất 5 năm. Tôi có được cái may mắn là được vẽ cho một tờ báo địa phương mỗi tuần một bài, mỗi năm trong tuần, và trong 5 năm. Khoảng 3 trước, một tờ báo khác đã thuê tôi vẽ cho họ. Có nghĩa là trong vòng 3 năm trở lại đây, mỗi tuần tôi phải vẽ 2 bài. Cộng lại là (52 x 5 = 260) + (52 x 3 = 156) = 416 comics trong vòng 5 năm, chưa kể công việc chính thức của tôi (vẽ chỉ là công việc ngoài giờ). Tôi tự thú nhận luôn là ít nhất 200 cái comics trong số đó phải nói là rất xấu, đến nỗi tôi sẽ không muốn đưa cho bạn xem. Trước khi vẽ truyện tranh cho báo, tôi đã từng làm rất nhiều dự án ở trường đại học cũng như trung học và suốt cả một tuổi thơ.

Trong cuốn sách Outliers của Malcolm Gladwell, ông đã viết về quy luận 10000 giờ, căn bản thì quy luật đó nói rằng để trở thành một chuyện gia trong bất cứ lĩnh vực gì bạn phải bỏ ra 10000 giờ luyện tập. Ông nêu lên ví dụ về ban nhạc The Beatles đã luyện tập tại Hamburg liên tiếp không ngừng nghỉ trong vòng hai năm cho nhuần nhuyễn trước khi thu âm bài hát đầu tiên của họ. Vì thế lời khuyên tốt nhất tôi có thể gửi đến các bạn trẻ là, không cần biết bạn theo đuổi cái gì: BẠN PHẢI BỎ RA CÔNG SỨC!


Source: Zen Pencils
Translation: Huy Nguyen
Graphic edit: Sadie Pices

[BDT2018] Vô tâm – Ách nô lệ êm ái

4

“Cứ sai đi vì cuộc đời cho phép.” — Tiên Tiên, Vì tôi còn sống

Nhưng có những cái sai vĩnh viễn chẳng thể xóa nhòa… Một cô gái mười lăm vẫn thường ngân nga câu hát ấy, vênh vênh tự đắc cho rằng bản thân đang trong độ tuổi được quyền sai, cho đến khi cô ấy mất đi vĩnh viễn một người bạn, cô gái mới nhận ra: Cuộc sống này quá ngắn ngủi để “sai”

Người ta bảo tình bạn kéo dài 7 năm là tình bạn vĩnh cửu, có lẽ nó đúng nhưng chưa đủ! “Nguyễn Vũ Thanh Mai” cái tên mà tôi chẳng thể quên được, đó là tên của một người bạn thân, một người tri kỷ, cũng là người tôi nợ một lời xin lỗi mà đến cuối đời cũng chẳng có cơ hội để nói. Tình bạn ấy kéo dài trong thời thanh xuân màu nắng của cả hai, cho đến ngày tết của năm 2014, khi Mai bị mắc bệnh u não ác tính, từ bỏ ước mơ, hoài bão và những dự định, Mai phải ngày ngày đối diện với những đợt hóa trị, xạ trị. Thời gian ấy, tôi chỉ biết lặng thinh ngày ngày chép bài cho bạn,với mong mỏi ngày nào đó Mai sẽ quay về, tiếp tục cùng tôi vẽ nên một bức tranh thanh xuân rực rỡ, huy hoàng.

Những tưởng khoảng cách sống và chết đã là minh chứng rõ ràng cho một tình bạn bất diệt, nhưng không, tôi và Mai đã nảy sinh tình cảm với cùng một người, tệ hơn thế, người đó có tình cảm với tôi, tôi đã ích kỉ nói lời đồng ý và để cho “chữ lý” làm cái cớ biện minh sự vô tình. Tình bạn rạn nứt, suốt cả năm trời chúng tôi chẳng liên lạc, tôi chỉ biết cô ấy đã vượt qua cơn bạo bệnh ấy và đã đi học lại bình thường, những tưởng đó là dấu chấm hết cho một mối quan hệ, nhưng thực ra đó chỉ là khởi đầu cho một chương mới bi kịch hơn.

Ngày đầu xuân năm 2016, Mai gọi điện thoại tới nhà, khoảnh khắc nghe được lời tha thứ, tôi nghẹn ngào khôn tả. Chúng tôi đã nối lại tình bạn sau một vết nứt dài, và sự vô tâm của tôi một lần nữa lại rạch thêm vết lún khác, nặng hơn, sâu hơn và đau hơn. Chúng tôi làm hòa nhưng tôi lại không còn quan tâm Mai mỗi ngày như trước, những cuộc nói chuyện ít dần và một năm chỉ gặp nhau 3 rồi 2 rồi chỉ 1 lần. Năm 11, sau khi thi học kì hai, tôi thỏa thích vui đùa với cuộc chơi của những người bạn mới, tôi vô tâm đến nỗi bản thân nhắn tin cho bạn mình rủ đi chơi nhưng cũng không kiểm tra xem vì sao cô bạn ấy xem không trả lời, để rồi đến một ngày trời mưa tầm tã, tôi nhận được cuộc gọi báo tử, và không ai khác là tin báo từ gia đình của Mai.

Tôi như chết lặng, tôi run lên vì sợ và sốc, tôi sợ chính con người lạnh lùng và ích kỷ của mình, tôi sợ phải đến trước quan tài của bạn, để rồi nhìn thấy tất cả sự ích kỷ của mình, tôi sợ hai từ “đối diện”. Hóa ra ngày ấy, Mai đã đọc tin nhắn trên giường bệnh, cô ấy lặng im và chẳng nói lời nào, một phần nghẹn ngào cho tình cảnh hiện tại của bản thân, một phần vì sợ bạn mình đau lòng mà bỏ bê việc học. Để rồi ngày ra đi, chúng tôi chẳng nhìn nhau được lần cuối và chính tôi vừa nhận ra sự vô tâm của mình là một thứ kinh tởm đến nhường nào. Nó đáp trả lại một tấm lòng đẹp đẽ cách cay nghiệt, nó phản bội một tình bạn sâu sắc, và hơn hết nó ô nhục khi đứng trước tình bạn và kỷ niệm của cả hai.

Tôi vẫn hay bảo tôi học nhiều quá, ngày nào cũng phải đi học ở trường từ sáng tới chiều rồi tối thì phải đi học thêm, nên chẳng có thời gian tới thăm bạn, nhưng tôi nhận ra, hình như không phải là không thể mà do tâm mình không muốn, là do tôi ích kỷ chỉ nghĩ tới sự vui thú của bạn thân khi dạo facebook, khi đi ăn những món ngon một mình, tôi nhận ra tôi không bận như tôi tưởng, cái tôi bạn là tâm của mình, là do tâm của tôi không muốn dành thời gian đến thăm bạn, tâm của tôi chỉ muốn làm nô lệ dưới cái ách nhẹ nhàng êm ái của sự ích kỷ.

Khi tôi nhận ra điều đó tôi đã vĩnh viễn không còn cơ hội để sửa sai, giá mà ngày ấy tôi không để tâm mình quá bận thì câu nói “bạn thương con lắm, con đến với bạn đi” của mẹ Mai dành cho tôi đã không cay đắng như vậy. Giá mà tôi nhận ra điều đó sớm hơn trước khi tôi dẫm chân vào cái sai ấy, có lẽ chúng tôi đã có nhiều thời gian hơn bên nhau, và tôi cũng không ray rứt khi để lại cho nhau một nỗi niềm đau đớn. Tôi đã sai khi để cái tôi vị kỷ nuông chiều, để rồi mất đi mãi mãi một người bạn. Tôi cứ mãi gồng mình tự cho là mạnh mẽ, đôi lúc than vãn rằng mình cô đơn và cô độc nhưng lại quên mất rằng sau lưng tôi có người đang chờ đợi, chỉ là do tôi khép mình trong những thú vui bạc bẽo để rồi không chỉ đánh mất cơ hội được yêu thương, quan tâm và san sẻ mà con đánh mất một người bạn mãi mãi.

Sự vô tâm là một loại vũ khí sắc cạnh đến mức có thể hủy diệt mọi thứ, tôi suy tư hơn về hai chữ “vô tâm”. Đó là một loại vũ khí mà tất cả mọi người đều có, đó là một loại thuốc độc góp phần thảm sát 7 tỷ con người trong mỗi cái vung tay vứt rác. Hình như người ta mãi lên án những kẻ sát nhân mà quên mất rằng chỉ bằng sự “vô tâm” họ đã góp phần giết chết 7 tỷ người mà chẳng cần dao, cần súng. Sự “vô tâm” giết chết những tế bào của xã hội , từng ngày một con người dần xa cách nhau, họ ngồi kế nhau nhưng chẳng nói lời nào, họ thấy người té ngã mà chẳng dang tay đỡ đần, và như trong chính bản thân tôi, “sự vô tâm” đã để lại một lỗi lầm to lớn, tôi vô tâm với chính gia đình, với những người xung quanh, và với chính bản thân mình, hơn nữa tôi đã để lại một vết thương lớn trong cả người ra đi và kẻ ở lại. Sự “vô tâm” đích thị là một thứ vũ khí quỷ quyệt, chúng nuông chiều bạn trong cái ách đô hộ êm ái và khiến ta gục ngã để rồi vĩnh viễn mất đi những “hòn ngọc” báu của mình.

Mãi đến khi tôi nhìn thấy cái chát trong hậu vị, tôi mới nhận ra sự nhẫn tâm của mình, hơn bao giờ hết tôi khẩn thiết mọi người hãy sáng suốt và đấu tranh khỏi sự “vô tâm” ấy. Người ta cứ mãi chia sẻ và viết những dòng trạng thái đấu tranh cho nhân quyền, hay bình đẳng giới nhưng lại quên đi chính bản thân đang có một cuộc đấu tranh khác, khốc liệt hơn, trước khi dấn thân vào bất kì một cuộc đấu tranh xã hội, hãy đấu tranh để thắng và khẳng định chính mình.

 

Tác giả: Thienan

*Featured Image: With Associates