Đà Lạt mấy hôm nay trời làm mưa. Cứ mỗi bận mưa về là con lại trèo lên gác trùm chăn, con cứ nằm thế nhìn trân trân vào trần nhà và cầu nguyện mong chờ hình bóng Ngài xuất hiện để giúp con trả lời một câu hỏi rất khó mà người đời dưới trần gian này đã hỏi. À không, họ không hỏi. Họ khẳng định. Họ bảo con là con quỷ vô thần. Ngài nghĩ họ nói thế có đúng hay không? Con biết hiện giờ Ngài đang bận cứu rỗi những kẻ đau khổ trên mặt đất trần gian và Ngài chẳng có thời gian để nói chuyện cùng con, vậy nên con viết lá thư này cho Ngài. Mặc dù Ngài sẽ chẳng bao giờ biết con là ai và cũng chẳng rảnh rỗi để cố tìm kiếm khuôn mặt con trong đám đông khuôn mặt khác.
Con thấy mình may mắn vì con có thể nói chuyện với Ngài mà đã biết mặt Ngài. Con thấy khuôn mặt Ngài ở khắp mọi nơi. Từ lúc mới mở mắt là con đã thấy mặt Ngài. Cả tuổi thơ con gắn bó với Ngài, con học lịch sử cuộc đời Ngài, con đọc kinh niệm tụng Ngài truyền giảng, con đến chùa mỗi tuần thăm viếng Ngài và thắp hương vái lạy Ngài. Hồi bé con còn tưởng Ngài cũng thuộc họ hàng thân thiết của con. Ông nội con cũng mặc một bộ đồ y hệt ngài, tay cầm tràng chuỗi hạt, đầu tóc cạo sạch, chân đất không mang dép và vẫn đứng sừng sững trong tấm hình đó suốt bao năm qua. Bằng chứng là cả cha của con bây giờ vẫn tích cực tham gia các hoạt động thăm viếng Ngài thường xuyên. Cả gia đình con mấy thế hệ gắn bó với Ngài. Chính vì thế mà đôi khi con tưởng Ngài là thành viên gia đình.
Con thấy mình thật may mắn vì con biết về cuộc đời Ngài, những ý tưởng trong đầu Ngài, về cha mẹ Ngài, về tuổi thơ tuổi trẻ của Ngài, về quê hương bạn bè Ngài. Chính vì thế mà con biết Ngài muốn con lìa xa Ngài vì con tin rằng Ngài muốn đứa học trò này phải giỏi hơn thầy của nó. Muốn giỏi hơn thì phải đi theo một con đường riêng, con không thể đi theo bước chân Ngài để lại gặp Ngài. Một đứa học trò phải giỏi hơn thầy của nó. Vâng, đó là đức hạnh của một người thầy và con tin Ngài cũng bằng lòng với con điều đó. Nhưng nói thế không có nghĩa con to miệng bảo con hơn Ngài.
Con tôn thờ Ngài nhưng con không dám tin vào những người đang đứng bên cạnh Ngài. Và vì thế mà con đã phải giết con người con ở quá khứ để có thể sống lại giữa mặt đất trần gian này. Con phải lìa xa họ. Ngài bảo xem làm sao con người ta có thể sống mà không dám ăn, không dám nói, không dám đi đứng, không dám thở. Con đã phải giết con để tìm lại con người con. Con đang sống và muốn sống như Ngài. Nhưng con không cần người khác phải trung thành, phải kính trọng con. Con chỉ ước rằng những kẻ khác cũng muốn sống như con vậy thôi. Con cũng có đức tin. Con tin nơi con y hệt Ngài cũng đã tin nơi Ngài. Và giờ khi con đang đi theo con đường của Ngài thì họ lại kết tội. Tại sao con người trên mặt đất trần gian này lại khó hiểu đến thế? Chẳng phải họ cũng đang tin Ngài?
Bi kịch lớn nhất ở đời là mỗi khi một vĩ nhân xuất hiện và nói ra một lời nào thì ngay lập tức có những môn đệ của họ muốn truyền giảng lại những lời đó. Nhưng mặc dù câu nói ấy cũng từng đó chữ được nói ra nhưng nó đã không còn là những chữ của vĩ nhân nữa. Con người đã phạm phải một lỗi lầm lớn nhất là đồng hóa tất cả mọi sự. Cùng một câu nói giống nhau nhưng ý nghĩa của nó đã bị thay đổi theo từng người và từng hoàn cảnh, để rồi kẻ mới chào đời nhẹ dạ mới nghe qua đã vội tin. Và cứ theo điệu đó mà lời nói của họ trở thành một sản phẩm của sợi dây chuyền đã lệch khỏi những mắt xích. Nó chỉ còn là một sản phẩm của trí tưởng tượng. Ngài có thấy đó là một sự tai hại nguy hiểm.
Con tin vào bản thân con vì con cũng đang tin Ngài. Con không muốn tin những người bên cạnh ngài. Bọn họ đã quá đau khổ chính vì thế mà họ muốn người khác cũng đau khổ giống họ. Họ quá giảo quyệt và gian ác, trong lòng họ tràn đầy hận thù và họ sẵn sàng tấn công bất cứ người nào trái ý họ. Họ tự kết dính dòng máu họ với dòng máu Ngài, họ cho rằng họ có liên hệ quyến thuộc với dòng máu của Ngài nên họ muốn người khác tôn vinh dòng máu của họ, vì đó là cách họ bảo họ tôn vinh Ngài.
Họ tự trói buộc họ vào những xiềng xích, tự biến mình thành những tù nhân và chịu hình phạt đời đời rồi cho rằng đó là mệnh lệnh ban xuống từ Ngài. Họ gọi những gì chống lại họ và khiến họ đau khổ là Ngài. Họ chẳng biết yêu Ngài bằng cách nào khác ngoài việc đóng đinh Ngài vào đời sống này.
Con sống cuộc sống của con. Họ sống cuộc sống của họ. Ngài sống cuộc sống của Ngài. Ngài không thể thở cho cuộc sống của con được. Ngài không có trách nhiệm với cuộc sống của con. Con phải tự có trách nhiệm với cuộc sống của chính mình. Con phải tự cứu lấy con, chỉ có những nỗ lực của con mới cứu lấy con được. Nếu con muốn nhìn thấy sự tròn vẹn của cuộc sống này, con phải biết rằng mình không cần phải là con người của quá khứ, không tương lai, chỉ được sống ở hiện tại mà không cần phải có một mái che đầu. Không cần một đảng phái nào, không cần một tôn giáo nào, không cần phải đi nhà thờ hay đi chùa mới sống được. Con sinh ra để sống hạnh phúc nhưng tại sao con lại không muốn hạnh phúc?
Con không cảm thấy đau khổ vì người ta bảo con mất gốc giữa cuộc đời. Con sung sướng vì bây giờ con đang được sống. Con đã khôn lớn và trưởng thành trong những công ước của xã hội, của những giáo lý. Con biết rằng nếu con chấp nhận nó thì con sẽ trở thành một phật tử tốt, một công dân tốt. Nhưng một phật tử tốt hay công dân tốt thì được gì nếu không phải là để sống. Chính vì thế mà họ chửi con vô thần và không phải con người, con là một con quỷ. Con cũng nghĩ như họ, nhưng làm một con quỷ vô thần thì có gì là xấu xa khi con chẳng bao giờ làm hại ai cả. Bi kịch không phải là khi con khước từ tôn giáo của mình. Mà bi kịch là khi con lãng quên vai trò giới hạn của chính mình.
Vâng, con cũng muốn làm một con quỷ để bị đầy xuống 18 tầng địa ngục. Lúc ấy con muốn biết rằng Ngài sẽ nổi giận và trừng phạt con thế nào. Con muốn nhìn xem lửa địa ngục mà người ta vẫn đe dọa đáng sợ đến đâu. Và con còn muốn xem Ngài có từ bi như Ngài vẫn rao giảng.
Thôi thư đã dài, con đã nói quá nhiều, con sợ mình đã xúc phạm đến cõi vô hình, bây giờ con sẽ tiếp tục im lặng và chờ đợi xem Ngài có xuất hiện trên trần nhà của con. Hoặc nếu không thì con mong được gặp Ngài dưới địa ngục. Lúc ấy dù có phải chết trong hỏa ngục con vẫn mãn nguyện vì con là người vinh dự được biết đến sự tồn tại của Ngài.
Này thằng bạn, tao biết mày đang trong tù, đang sống những ngày tháng không còn giống là con người nữa. Mày bị tước đi nhiều thứ quyền mà cả tạo hóa lẫn xã hội ban cho? Lần gần nhất vào thăm, mày nói mày không muốn sống nữa, mày muốn kết liễu nhanh chóng cho gọn, sạch và đẹp. Nhưng tao viết mấy dòng này chỉ để muốn mày biết, mày còn đáng sống, thèm sống và còn đang sống hơn rất nhiều người ngoài khung cửa sắt kia.
“Tao đã chết lâu rồi
Tao chỉ đang tồn tại thôi…”
Lại tao kể mày nghe, thứ hai tuần trước tao lần nữa say mèm. Cứ khi nào cảm thấy áp lực và bí bách về cuộc sống là tao lại tìm đến thứ nước lỏng pha cồn và được chưng cất. Chỉ những lúc ấy, những lúc cả người lâng lâng, tim đập mạch và đầu thì choáng váng, những lúc nước mắt thèm được ứa ra thì tao mới thấy chính tao hiện lên trước mắt. Mày thấy gì ở tao hả homie? Một con bé biết nỗ lực vươn lên, một con bé trong mắt nhiều người có tất cả mọi thứ? Gia đình giàu có và hết mực được chiều chuộng, có học thức, biết sống tự lập, tự kiếm tiền và nhiều trải nghiệm, lại còn đang lĩnh hội tri thức bên trời Tây. Tao có nhiều cái mà người đời vẫn thường mơ ước. Tao biết, mày cũng biết. Nhưng có thứ mà nhiều người không biết: Tao không có cuộc sống cho riêng mình.
Hôm tao say, tao mò đến nhà thằng Cà Rốt cách chỗ tao hai ga tàu điện. Giây phút hai đứa lững thững giữa những ánh đèn đường đêm hiu hắt của cái thành phố xa xỉ bậc nhất thế giới này, tao nhận ra chúng tao đang dành cả thanh xuân để làm cái quái gì nơi đất khách quê người vậy? Chúng tao lạc lõng vô hồn, lầm lũi bước đi giữa hàng trăm con người cũng bước đi vô hồn trên đường phố. Thằng Cà Rốt nhăn mặt khó chịu khi tao lảo đảo với chai Vodka trên tay, trông kệch cỡm và buông lơi giữa hàng hàng lớp người văn minh và trông tri thức. Nó lôi tao về phòng, chẳng nói chẳng rằng chỉ ôm tao thật chặt. Nó chỉ cần cất tiếng hỏi chưa dứt câu, tao đã òa lên như đứa trẻ cả năm chưa được khóc.
Tao nói tao thèm chết khi chính mình không còn những đam mê như ngày nào. Khi tao phải vần xoay để làm hài lòng cả thế giới, tao thèm tìm thấy con người tao với trái tim loạn nhịp nóng hổi và yêu thương cuộc đời. Tao thèm thấy mình phơi phới khi làm việc, khi hướng tới tương lai, chứ không phải bước những bước vô định mà chính tao còn không biết đích đến.
Tao gằn từng câu chữ về số phận của một đứa trẻ sinh ra đã đủ đầy mọi thứ, của một đứa đã sống cuộc đời hoàn hảo nhưng sự hoàn hảo đó được vun đắp là do nó đã từ bỏ những thứ nó yêu nhất. Thứ đồ chơi nó thích nhất, môn học nó muốn học nhất, mái trường nó yêu nhất, đứa bạn thân nó muốn chơi cùng nhất, tiếng đàn nó muốn cất lên nhất, bức tranh nó muốn vẽ nhất, lời ca nó muốn soạn ra nhất, và cả về sau, nó cũng phải từ bỏ công việc mà nó đam mê và người con trai nó yêu nhất. Tất cả chỉ vì để theo đuổi một cuộc sống mà xã hội ngoài kia muốn nó phải thế.
Như bao nhiêu đứa trẻ được coi là thiên tài, nó cần học để trở thành một tiến sĩ, giáo sư, nhà kinh tế học, thay vì vác cây đàn lênh đênh trên những nẻo cao của Tổ quốc, thay vì ngông ngênh và ngạo nghễ trên những chiếc mô tô phân khối lớn. Nó cần viết những bài luận xuất sắc thay vì soạn ra những lời ca mướt mải của một đời theo đuổi tự do và khát khao như cánh chim muốn đạp bằng sóng vỗ. Nó cần những dự án thay đổi một vài hệ sinh thái hơn là tiếng đàn tiếng hát ngân vang trong những đêm lửa trại cùng màu áo xanh sinh viên nhễ nhại mồ hôi. Nó cần những phát minh giúp cuộc đời tốt đẹp hơn, nó vùi đầu vào những con số, tính toán và phương pháp. Nó bật lên thành tiếng trong giấc mơ về những lý thuyết của những ông cụ thiên tài đi trước hơn là thả mình vào những ngày gió tạt cỏ lau trên cao nguyên có những chú bò ngênh ngang cùng diều sáo…Tao thương con bé ấy, nó bị giằng xé và bế tắc. Bi kịch của đời người là mắc kẹt trong chính những suy nghĩ của mình.
Tao nấc lên những tiếng không ra hơi: “Tại.sao…em.không.được.sống…cuộc.đời.của…riêng.em?”
Cà Rốt liếc nhìn tao, ánh mắt nó đột nhiên lạnh lùng rồi nó buông một câu cũng lạnh lùng không kém: “Anh chết lâu rồi.”
Tao im bặt. Tao bị bất ngờ trước lời hồi đáp đó. Nó chỉ nói ngắn thôi chứ chẳng mè nheo nhiều như tao, nhưng còn đau và buốt đến tận tim hơn là tao đang khóc. Nó bảo con người sinh ra đâu phải ai cũng có thể sống cho riêng mình. Con người mình tồn tại thôi, chứ tâm hồn thì đã chết đi từ lâu lắm. Có cái gì đó còn hơn cả sự đồng cảm, tao chợt nhận ra không chỉ riêng tao, một lớp người giống tao mà nhiều người, có khi sâu thẳm trong tất cả con người, chúng ta mắc phải cùng chung một bi kịch. Cái câu nói ấy, rằng mày đã chết từ tuổi hăm lăm, nhưng đến bảy lăm tuổi mới được chôn, đâu phải là không có cớ.
Tao tự hỏi liệu ngoài tao, ngoài thằng Cà Rốt, còn ai vầy nữa không? Đã bao lâu rồi các mày không còn vui thích với những điều nhỏ nhoi? Đã bao lâu rồi mày không thấy hứng khởi mỗi khi bừng dậy thấy ông mặt trời và vui vẻ bắt đầu ngày mới? Đã bao lâu rồi mày không yêu, không khát khao dấn thân vào những điều mới lạ? Hay đã bao lâu rồi các mày quen với văn phòng, với lịch làm việc dày kín, với deadline, công văn, với sếp, nhân viên, khách hàng,…?
Tao đang hỏi mày đó homie? Chẳng phải mày đã quá áp lực với những thứ đó trước khi mày say mèm và điên khùng vùng lên phang thẳng chai rượu vào đầu thằng Sếp? Người ngoài nói mày ngổ ngáo, khùng điên, nhưng tao chỉ thương mày vì mày đang mắc kẹt giữa lằn ranh giữa sống và chết. Chết không phải là khi thân xác mình tan trong đất, nó chỉ đơn giản là mỗi ngày mày không còn cảm nhận được sự sống nữa mà thôi. Cho tao ôm mày cái nhé homie, cho những kẻ đã phải dành cuộc đời của mình cho những cuộc đời khác.
Nhưng homie ạ, tao biết mày chỉ đang ở lằn ranh thôi, đừng rơi sang phía bên kia chết chóc. Tao biết mày còn vùng lên là còn đường để thoát. Mày còn mẹ già mong ngóng mày từng ngày để về, mày còn con người yêu nuốt nước mắt vào trong mà nỗ lực vì tương lai hai đứa. Mày còn tài năng, còn trí tuệ, còn đôi bàn tay. Mày còn có khát khao mở nhà hàng ngay cạnh biển với những con tôm hùm to bằng nửa cái nồi cơm điện trong câu chuyện phiếm mày hay kể những ngày ở cao nguyên. Mày thèm ra khơi, thèm nghe lời thì thào của thần Đại Dương vỗ vào tai, mày thèm mùi mặn nồng phả trong gió cát. Mày yêu những vỏ ốc trắng trải nơi triền bãi, yêu những con cá kình to khỏe tổ bố như voi, mày yêu những bãi san hô đủ sắc màu mà tao sợ chết khiếp vì bị xước toét tay chân.
Mày từng thủ thỉ với tao về khao khát lớn nhất đời mày: Là tiếp bước cha mình giữ gìn từng hải lí trên vùng biển quê hương. Mày bảo: Chẳng yêu đâu bằng biển đảo quê mình. Nơi gió xương chôn vùi hàng bao nhiều đời trai tráng để cháu con gìn giữ. Ước mơ và khát khao mày còn đó. Mày còn thứ ánh sáng le lói nơi cuối đường, bắt lấy nó đi mà đứng dậy homie. Mày còn sống vì còn lý do sống cho riêng mày. Thời gian ở tù không đánh gục nổi mày, nó chỉ khiến mày trở lên vững bước với cuộc đời. Cái gì không giết được mày thì sẽ khiến mày mạnh hơn.
Tao với thằng Cà Rốt còn hai tháng nữa là xong dự án. Chúng tao đã chết trong tâm hồn, nhưng chúng tao nguyện lấy phần xác và phần đời còn lại đóng góp cho thế hệ sau. Ít ra cuộc đời còn có ý nghĩa. Nước mình còn nghèo còn khổ lắm. Riêng mình mình sống đủ đầy cũng đâu có thoải mái hơn. Có thể tao không thấy còn vui khi phải đánh đổi tuổi trẻ và đam mê của mình vì sự nghiệp. Nhưng chắc chắn tao sẽ vui khi những đứa trẻ vùng cao, nhờ dự án của tao mà có cơ hội tiếp bước tới trường, đến với khoảng trời tri thức mới. Chắc chắn thằng Cà Rốt cũng sẽ cười, khi hệ thống đường sắt quốc gia nhờ ý tưởng cải tiến của nó mà nhanh hơn và tiện nghi hơn. Chắc chắn rất nhiều người khác nữa, cũng sẽ hài lòng khi tài năng và nỗ lực của mình đang ngày ngày góp phần vào sự phát triển của đất nước. Cả một lớp người trẻ như chúng ta đang hi sinh phần đời của mình mà kiến tạo lên xã hội tốt hơn, văn minh hơn, để dân Việt mình không còn đói khổ, lạc hậu, không còn phải cúi mình khi ra biển lớn.
Tao biết tâm hồn ai rồi cũng có những lần chết. Nhưng sau cái chết ấy mày biết hiến thân cho những điều ý nghĩa, làm lên những kỳ tích tuyệt vời, thì có khác đâu chết mà lên Thiên Đàng, và cuộc đời mày cùng nhiều người mới thêm đáng sống.
Tôi ngồi đó. Im lìm. Tôi ngồi đó. Nhìn nỗi đau liếm dần từ bàn chân, đến đầu gối, thắt lưng, lên tới ngực rồi càn quét khắp đỉnh đầu. Toàn thân tôi cứng đờ như khối gạch nung chỉ chực nổ tung trước sức nóng hàng ngàn độ C. Tôi đau đớn khốc liệt đến mức tưởng rằng có vô số sâu bọ đang đục phá xương tủy mình.
Khi cơn đau chạm đến giới hạn chịu đựng, tôi từ từ nhả đôi chân, giải thoát mình khỏi tư thế kiết già. Để tránh nhiễu động không gian hành thiền thinh lặng, tôi kìm nén để không phả ra tiếng thở ồ ồ dồn dập, vừa vuốt khẽ đôi chân, xoa dịu cơn đau. Tôi quỳ hai gối xuống nền nhà, một tay chống xuống nền gạch gỗ, tay còn lại vịn bờ tường để lấy sức đứng lên. Tôi đứng yên hồi lâu, để cơ thể làm quen với thay đổi, rồi khom người bước đi chậm chạp, lặng lẽ như lá cờ ủ rũ trong trời mưa.
Đó là những ngày tôi tập ngồi kiết già ở tuổi 29.
Thiền sư nói: “Có nhiều tư thế ngồi thiền: kiết già, bán kiết già, xếp bằng, ngồi trên ghế… Các bạn hãy chọn cho mình tư thế ngồi thoải mái, phù hợp với bản thân, để ngồi được lâu nhất.’’
Đau đớn, là chính tôi chọn lấy. Bởi tôi có một lời nguyện. Cũng bởi, đau đớn thể xác này, so với ngày hôm qua, chỉ như muối bỏ bể, nào có xá gì!
Khi còn là đứa trẻ, tam giác cuộc đời tôi đã xoay quanh ba cạnh: Bạo hành, xâm hại tình dục và biến cố gia đình. Tâm trí tôi cứ chạy đi chạy lại, chạy tới chạy lui trong ba cạnh đó, không cách nào ngăn nó ngừng khuấy đảo và xé rách ngày đời tôi. Tôi chống cự, bằng tất cả sức lực. Nhưng tam giác đó vẫn làm tuổi thơ tôi nhàu nát, phủ bóng tối u ám và nỗi ngờ vực khôn nguôi xuống suốt quãng đường trưởng thành.
Từ bé thơ, tôi vốn không hiểu tại sao tình cảm mẹ dành cho tôi lại thiên lệch đến vậy? Một dấu chấm hỏi lớn, treo lủng lẳng giữa tôi và mẹ, ghim vào lòng tôi những vụn vỡ khiến tôi ngơ ngác. Tôi lớn lên cùng với trận đòn triền miên của mẹ, vết đánh lằn ngang lằn dọc, đôi khi tứa máu. Ở trong nhà hay giữa đám đông, mẹ đánh tôi bằng mọi thứ có thể: Đòn gánh, cây bạch đàn, thanh củi, đũa, thìa… Khi không kiếm được vật gì, mẹ dùng bàn tay, sau đó là những cái tát nổ đom đóm mắt.
Giữa đời sống, trong thời thiền, tôi luôn run bắn người lên trước những hình dung về mẹ. Càng cố gắng gạt đi thì đến đêm tối, ký ức trở về sống động. Một tôi nhỏ bé leo trèo cửa sổ, đầu va vào cạnh tường, máu chảy bê bết sau lớp tóc rối. Sợ hãi, tôi gọi mẹ. Rồi mẹ quát tháo, mẹ chửi tôi lên bờ xuống ruộng. Tôi lau nước mắt, quay đi. Gió ngày hôm đó tạt vào mặt, luồn qua tóc mát lạnh, tôi nghe lòng mình tê tái.
Ký ức vùng vằng ở kỳ kinh nguyệt đầu tiên: “Mẹ ơi, quần con có máu…” Giận dữ lại trút xuống. Mẹ bỏ mặc tôi. Tôi bối rối, hoay loay với miếng băng đầu tiên. Vào khoảnh khắc đó, tôi thấy tồn tại của mình ở cuộc đời này thật lạ lùng và rẻ rúng. Tôi như một vì sao cô độc sa xuống bầu trời đêm, không còn tìm thấy ánh sáng. Tôi khắc cốt ghi tâm: “Người duy nhất mà mày có thể trông cậy, đó là mày!” Bên trong tôi, tất cả khô lại, tôi trở nên cứng rắn và lì lợm, tôi trốn vào trong sự im lặng cằn cỗi. Tôi không còn khóc ré lên khi mẹ đánh, nước mắt ngừng rơi, không van nài nữa, tôi trơ mắt nhìn đòn roi vụt xuống. Có lúc, tôi còn cười. Liệu đó có phải là nụ cười thách thức, hay là loại cảm xúc được sinh ra từ những cơn buồn bã đan cài và vặn xoắn lại cùng với giận dữ?
Ký ức lướt qua ngày tháng non nớt, cơ thể của đứa con gái đang dậy thì đã bị vấy bẩn bởi bàn tay già nua của một người thân trong dòng họ gia đình. Hàng tỉ lần, tôi muốn xóa sạch ký ức, muốn mọi hình dung xấu xí về chuyện cũ biến mất, để tôi dũng cảm nhìn vào khuôn mặt nhắm nghiền, để tôi dành cho người lòng tôn trọng lần cuối khi quỳ gối trước linh cữu. Nhưng tôi đã mãi mãi mắc kẹt ở thời khắc đó, không thể đi xa hơn, không tiến thêm bước nào. Chỉ còn lại tôi méo mó, dị dạng. Tôi căm ghét cơ thể và giới tính của mình. Tôi ghê tởm mọi động chạm. Tôi nỗ lực triệt tiêu hấp dẫn tính dục khi cắt phăng mái tóc dài ngang eo, tạo kiểu tóc bờm xờm ngắn ngủn nhìn thấy cả da dầu, ăn mặc xuề xòa và kín bưng từ trên xuống dưới, để không ai nhận ra tôi là nam hay nữ. Mỗi lần soi gương, tôi thấy mình mất mát ghê gớm điều gì đó…
Mẹ tôi không hẳn là người bạc ác hay nhẫn tâm, ngược lại mẹ rất dịu dàng, trìu mến. Yêu thương đẹp đẽ đó, mẹ dành tất cả cho anh trai. Mẹ nuông chiều anh từ nhỏ đến lớn. Một bên là tình cảm ghẻ lạnh, một bên là quan tâm thừa mứa. Sự thiên lệch đó đã dẫn đến những hệ lụy không tránh khỏi. Anh dễ dàng sa đà vào cám dỗ. Kinh tế gia đình từ đó lao đao. Bố vốn phải đi làm xa để nuôi cả gia đình, nay cuộc sống càng chật vật hơn. Mẹ tiêu xài quá tay, lại không quen với khó khăn, khi kinh tế eo hẹp, mẹ chới với và bắt đầu hành động sai lầm. Đỉnh điểm là lúc mẹ quyết liệt đòi ly hôn để được chia tài sản. Mẹ bán hết đồ đạc trong nhà, mang theo số tiền duy nhất còn lại, bất chấp tất cả, mẹ bỏ đi, đẩy gia đình vào cảnh khánh kiệt và ly tan.
Rồi cuộc sống vẫn cứ trôi chảy, dù cho bạn đã chạm đáy hay vẫn còn chênh vênh. Từng ngày những cơn gió cảm xúc vẫn thổi chiều bạo liệt. Sau ngày mẹ người yêu tôi ngất xỉu trước mặt tôi và kịch liệt phản đối mối quan hệ của hai đứa, tôi thấy đã quá đủ. Tôi quyết định để lại mọi thứ, rời khỏi Việt Nam. Là bác ấy không chấp nhận anh lấy tôi làm vợ, bác nghĩ rằng tôi sẽ đi theo vết xe đổ của người phụ nữ thiếu chuẩn mực như mẹ tôi.
Tôi cũng chỉ có thể cười…
Tôi uống từng ngụm biến cố để chuếnh choáng say trong dư vị thăng trầm, hằng mong mình có thể chấm dứt lối mòn khô khan của khổ đau. Nhưng nỗi buồn thương là cái cây không có vòng tuổi, tôi vĩnh viễn không bao giờ còn ngây thơ như trước nữa.
Tôi học như điên để vào học trường Chuyên, thoát ly khỏi gia đình. Khi đó, tôi 14 tuổi. Mọi người nghĩ tôi giỏi giang, có tiền đồ. Chỉ tôi biết, đó là cuộc tháo chạy thực sự, rời xa mẹ, từ bỏ gốc gác của mình. Những gì diễn ra khiến tôi trải nghiệm nỗi ám ảnh còn dữ dội hơn cái chết. Cái chết thực sự không đáng sợ bằng sự dày vò của bản thân về việc mình đang mất đi kết nối với sự sống – ở ngay tại thời điểm mình đang sống. Người tôi gặp, nơi tôi đến, tất cả trôi qua hối hả như cụm mây lúc trời giông bão. Tôi tìm cách hủy hoại các mối quan hệ xung quanh, như một cách để tự cứu lấy bản thân. Đau thương và phẫn nộ, u buồn và bất lực, tôi trở nên kỳ quặc lẫn cực đoan. Bạn bè rời xa. Bên tôi chẳng còn ai. Tôi cũng không còn liên hệ với gia đình, nguồn cội.
Tôi không biết vì sao những cây xương rồng lại có gai, vì sao tôi lại sinh ra làm con của mẹ, vì sao người thân làm tôi đau đến vậy? Vào ngày đời hoang vu nhất, nhìn những mũi gai nhọn đâm vào mùa đông lạnh giá, tôi đã ứa nước mắt. Tôi nhận ra thiếu thốn của mình, rằng tôi không hiểu gì về yêu thương. Tôi thừa nhận mình đã làm mọi cách để chống lại hay xóa bỏ thiếu thốn đó. Tôi nỗ lực trong cùng cực và tuyệt vọng, chỉ để một lần, một lần thôi, được mẹ ôm vào lòng.
Tôi chấp nhận là mình đã rất khó khăn để học cách sống một mình, từ khi còn là đứa trẻ. Tôi ngủ co ro trong tư thế bào thai để tự bảo vệ mình, tôi nổi loạn, tôi phòng ngự, tôi buộc mình phải mạnh mẽ. Tôi giao du với người nào cho tôi cảm giác có mẹ, tôi gửi hàng loạt tin nhắn cho những người mà tôi nghĩ rằng họ sẽ giúp tôi lý giải quá khứ. Nhưng vô ích, thiếu thốn trong tôi vẫn còn nguyên, không sao khỏa lấp.
Đó là một phần của câu chuyện xưa cũ, tuy không phải là tất cả, nhưng là phần dữ dội nhất. Tôi nỗ lực viết ra thật gọn gàng, chân thực, về trải nghiệm tôi đã có, về va chạm tôi đã từng. Mặc dù tôi biết, câu chữ chỉ là đống ngôn ngữ xáo rỗng, không thể điễn đạt thấu đáo ngày hôm qua.
Ở Myanmar, tôi biến mất vào trong sự cô độc hãi hùng. Tôi chọn cho mình phần khó khăn nhất, như cách cuộc đời đặt lên đôi vai trẻ nhỏ – quá nhiều nặng nhọc. Tôi chọn ở trong căn phòng chứa nhiều âm khí nhất, trên tầng cao nhất của tòa nhà 5 tầng. Hàng ngày tôi vẫn vịn cầu thang lê từng bước về, toàn thân kiệt quệ rã rời. Buông mình xuống giường. Mắt nhìn vào khoảng không. Tôi thở khẽ. Căn phòng đóng lại!
Cứ như vậy, tôi sống ẩn dật. Hàng ngày dậy lúc 3h30, thiền từ 4h sáng đến 7h30 tối. Một ngày có 5 thời thiền, mỗi thời kéo dài 1 tiếng rưỡi. Tôi thường dùng khoảng nghỉ giữa các thời thiền để đi kinh hành ở dưới hàng cây cổ thụ. Tôi ăn 1 ngày 2 bữa, vào lúc 5h30 sáng và 10h30 trưa. Trong 18 tiếng còn lại, tôi không ăn thêm thứ gì.
Ở giữa “đoạn trường khổ lụy”, bước vào khóa tu, tôi bắt đầu trận chiến đơn độc với chính mình. Bằng mọi giá, tôi cần hiểu được dòng sự kiện đã qua, phải lý giải được: Tại sao? Chuyện gì đang xảy ra với mình? Tôi quyết tâm ngồi kiết già vì tôi biết mình tìm kiếm điều gì ở nơi hẻo lánh này. Tôi nuốt nước mắt, cắn răng chịu đau đớn để tác động vào huyệt Tam Âm Giao trong tư thế kiết già. Khi huyệt này được kích hoạt liên tục thì sẽ giúp dưỡng âm, làm ổn định và xoa dịu thần kinh. Đây là điều mà tôi nhắm vào trong giai đoạn tu tập đầu tiên.
Ngày đầu tiên xếp chân ngồi chéo, chỉ mới 10 giây là cơ thể tôi đã run lên bần bật. Không chịu được, tôi nhả chân ra. Lần sau, tôi tăng thời gian ngồi lên, từ 10 giây, lên 30 giây, rồi 45 giây, rồi 1 phút, 10 phút, 30 phút, 1 tiếng, 2 tiếng… Quá trình tăng tiến đó diễn ra trong hàng tháng trời. Tôi cứ ngồi, cơn đau đến và tôi chịu đựng. Ngày ngày tôi sống cùng với cơn đau đớn tê dại đó. Cho đến một buổi sáng tháng 5 mưa ẩm ướt, tôi ngồi xuống, chờ đợi cơn đau đến, như mọi lần. Nhưng đợi mãi mà không thấy cơn đau xuất hiện. Nhiều ngày sau, cơn đau hoàn toàn biến mất, không trở lại thêm lần nào nữa.
Sự kiện kỳ lạ này đã ủi an tôi. Phía trước vẫn là màn đêm, nhưng tôi biết mình đi đúng hướng. Tôi tận hưởng niềm vui lặng lẽ như Dương Quá khi chọn thanh Huyền Thiết Trọng Kiếm, vốn là thanh sắt màu đen trũi, vừa nặng, vừa cùn, thiếu bén nhạy, lại di chuyển bất tiện để luyện thành kiếm pháp Độc Cô Cửu Kiếm. Tôi cũng đã dùng chính đau dớn đọa đày này để luyện nội lực cho mình. Cũng giống như trước khi tự tử thành công, một người phải vượt qua được sự suy kiệt tinh thần mãnh liệt để thực hiện hành động cuối cùng. Chính động lực thôi thúc vượt qua đó, nếu đặt ở một hoàn cảnh khác, thì nó lại là một loại tinh anh về cảm xúc và tinh thần để trải nghiệm sự sống chân thực, vẹn nguyên. Và đây là đích đến thứ hai của tôi.
Hẳn nhiên mọi thứ không hề dễ dàng. Khi cố gắng “bước ra” khỏi vũng sình lầy đó, tôi học được cách “bước lên” trên trận đồ cuộc sống vốn đã chứa đựng nhiều điều rối rắm và phức tạp, để nhìn sâu vào bản chất của chúng. Tôi dần hiểu mối liên hệ nhiệm màu giữa thiếu thốn và ham muốn. Ham muốn sinh ra từ cảm xúc lộn xộn ban đầu về tình trạng thiếu thốn và bị giới hạn, rồi tạo thành động lực thôi thúc tinh vi để lấp đầy những thiếu thốn. Đào sâu vào tâm thức, tôi nhìn ra nỗi khổ niềm đau gói trong ham muốn và thấu hiểu sự xung đột giữa các ham muốn. Tiếp đến, tôi xây những cây cầu hóa giải xung đột, tạo những cuộc đối thoại công bằng giữa từng phần ham muốn đối nghịch nhau. Bằng cách rút dần các suy nghĩ ra khỏi quá khứ tăm tối, mở ra thật nhiều không gian yên ổn bên trong, tôi dần phát triển được tâm thức vững chãi và lành mạnh. Từ đó, tôi tìm thấy điểm cân bằng luôn tồn tại ở giữa những thái cực trái ngược nhau, để tự mình chiêm nghiệm cái thực tại đang là.
Trở về Việt Nam, lần đầu tiên tôi ngắm thời gian trôi qua đẹp đẽ, thăng bằng đến vậy. Tôi đã nhìn khao khát của mình vụn vỡ trong đêm mùa hạ chứa chan sao trời ở Myanmar. Để giờ đây, tôi chẳng bận tâm xem mẹ có tìm kiếm tôi giữa những chuyến người xuôi ngược hay không? Tôi đã không còn quay trở lại nơi chốn cũ nữa, cũng không còn mơ lại giấc mơ xưa nữa. Tôi đã trở thành một con người khác. Cả giấc mơ còn lại cũng giống như một đêm nằm ngủ, mở mắt ra và thấy bên trong cơn mộng của mình vẫn còn nguyên sự tỉnh thức.
Tôi gặp mẹ, tha thứ cho quá khứ của tôi và mẹ, đón mẹ về nhà để gia đình đoàn tụ. Tôi kết nối lại với những người bạn cũ, gửi lời xin lỗi vì đã làm tổn thương họ. Thôi nghĩ về ngày tháng buồn, tôi mở ngỏ cánh cửa tương lai, tin rằng, dù có như thế nào, tôi vẫn luôn sẵn sàng, với mọi điều đang đến!
Này bạn ơi! Nếu bạn có nhiều ngày bĩ cực, nếu bạn thấy cuộc đời mình vô phương cứu chữa… Thì bạn của tôi ơi! Thực ra mọi thứ không như bạn nghĩ đâu. Bạn không phải là nạn nhân của hoàn cảnh. Tâm trí đôi khi là kẻ lừa phỉnh đáng ghét. Sẽ có rất nhiều vực thẳm và rối ren, cho đến khi bạn nhận ra chúng chỉ là hình hài khác của tâm thức bị bóp méo.
Tạo hóa vốn kỳ diệu. Tạo hóa biết chính xác khả năng và mức độ chịu đựng của từng người để gửi vào đó những bài học tương ứng. Tạo hóa sẽ chẳng trao cho bạn những bài học quá sức. Tất cả đều cân bằng, như nó phải thế! Hãy tin tưởng vào nội lực của chính mình. Đừng sợ đau khổ. Điều bạn cần làm là: Đánh thức nguồn lực có sẵn bên trong. Bằng cách dừng lại, tách mình ra khỏi hoàn cảnh và cảm xúc, im lặng lắng nghe từ trong sâu thẳm, liên tục hỏi mình những câu hỏi: “Vì sao?”, “Tại sao?”, “Như thế nào?”… Hãy hỏi liên tục. Chúng sẽ chỉ đường cho bạn, đưa bạn đến những cột mốc, giúp bạn nhìn ra điều gì được giấu kín sau lớp áo khổ đau, cũng như cho bạn thấy được những ẩn mật của bản chất thực tại.
…
Tôi gọi mình là “người đàn bà nơi xứ lạ.” Tôi đã đi một quãng đường dài. Xuyên thẳng qua nụ hôn của những ham muốn yếu mềm, bỏ lại những tổn thương trên hành trình thiên lý, chỉ để được trở về Nhà – nơi tôi có toàn quyền định đoạt Bình An cho chính mình!
Tôi đã quen rồi cái thói diễn đạt cảm xúc bằng ngôn từ. Và hôm nay hãy cho phép tôi được làm điều đó. Tôi thề là tôi đã không yêu một ai khác ngay lúc này hơn là Tự Do.
Có hai ngày trọng đại nhất trong cuộc đời mà tôi nghĩ mình phải trải qua. Là khi tôi theo người lên xe hoa về bên kia sông. Ngày còn lại là giây phút trọng đại anh trong tay cùng người ấy bước vào lễ đường. Tôi đã mường tượng khung cảnh ấy hơn một tỉ lần trong cuộc đời khi chúng tôi chấp nhận sống một cuộc đời không có nhau, nhưng khi nó đến, nào ai ngờ lại nhẹ nhàng đến thế. Có những điều không thể dùng những ngôn từ cũ kỹ này để diễn đạt thành lời. Có những cảm xúc kiềm nén và chôn chặt. Chúng ta sẽ tự giết chết chính mình bằng hành động ngu ngốc ấy. Thôi thì cứ trả cho hết duyên nợ cuộc đời rồi tiếp tục bước đi và xin đừng quay lại đứng nhìn.
Những làn khói trắng bốc ra, ly rượu nồng tôi uống cho ngày vui anh đưa người sang sông.
Xin gọi anh và xưng em trong suốt những trang viết trải dài ngày tháng này để hoài niệm lại những năm tháng qua đi bằng một cách chân thành và gần gũi nhất em có thể. Cái câu gọi anh xưng em chưa bao giờ được dùng để gọi nhau cũng như những điều thầm kín chôn dấu chưa bao giờ to nhỏ cùng ai.
Một quyết định thật khó khăn mà chẳng ai trong cuộc dám dứt khoát với chính mình. Quyết định nào rồi cũng có khổ sở của nó. Người cam đành biến mình thành kẻ bội bạc là người mạnh mẽ cứng rắn hơn để mở ra lối đi, giải thoát cho người kia khỏi sự ngạt thở bấy lâu nay mà trong thời gian qua ai cũng đã cố gắng để đóng trọn vai diễn trong cuộc đời nhau.
Chẳng cần nhắc đến bảy năm trời dài lê thê ấy, chỉ cần biết những chân thành đã qua cũng đủ làm kỉ niệm quý báu và lâu dài nhất trong 1 đời người. Trên cương vị là một người yêu hay người bạn, người tri kỉ, em biết ở vị trí nào chúng ta cũng đã có thật nhiều kỉ niệm đẹp trôi qua trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta rồi sẽ có thêm thật nhiều những kỉ niệm đẹp khác trong những ngày sau, nhưng những kỉ niệm đó thì không thể đánh đổi được với nhau. Cũng như không có một ai khác hơn có thể thay thế. Mỗi chúng ta là một cá thể riêng biệt và hoàn toàn chẳng có điểm tương đồng.
Xin cám ơn những năm ròng rã nâng niu tình yêu ấy. Cũng xin cám ơn những buổi đợi chờ thật dịu dàng không bao giờ còn có được. Đã bao năm qua em sống và ước mơ được có anh bên cạnh dài lâu trên chặng đường dài phía trước. Đã có những khi em muốn trở lại Huế để sống một cuộc đời thật bình thường trong căn nhà nhỏ có riêng hai ta. Trong những ngày tháng gần đây em dường như đã chán chê sự chen đua vào đời sống. Em chẳng biết Sài Gòn có gì vui mà người ta cứ muốn sống ở đây ngoài sự chật chội ồn ào và khói bụi ô nhiễm. Bây giờ mọi điều đã lỡ. Ước mơ chỉ còn lại trong tay em như một ngọn nến không được đốt lên. Trong tình yêu này, chắc chỉ có em hồn nhiên đến thế này. Em nghĩ mình thật tội nghiệp đáng thương.
Em bây giờ tự tìm cách sống riêng cho bản thân mình để tiếp tục đi tiếp những ngày tháng không còn anh bên cạnh. Để vui chung với niềm vui của những khuôn mặt quen thuộc, để yêu thêm yêu tiếp những thiết tha trong cuộc đời với niềm tin vào tình yêu. Tình yêu anh vẫn sẽ mãi sống cùng em đi qua những năm tháng cuộc đời như một người cha già vẫn luôn dõi theo bước chân con gái. Nó sẽ dạy em cách yêu, cách sống vì yêu và cái cách để trưởng thành trong chính tình yêu.
Anh hãy hạnh phúc ở đó, hạnh phúc cũng sẽ tìm đến em như điều hiển nhiên nó sẽ đến.
“Suốt con đường ai dìu lối, hãy yêu nhiều người anh tôi. Xin gửi anh một lời chào, một lời yêu, một lời thương, lần cuối cùng.”
Lá thư đã không được gửi đi. Địa chỉ người gửi giờ đã thành một căn nhà hoang tàn bị đổ nát bám đầy bụi rêu phong trong kí ức. Thứ giấy cũ kỹ đã úa vàng vì tháng năm, lâu rồi tôi không còn viết thư cho ai. Cuộc sống đôi khi lấy đi của người ta thật nhiều thứ.
Đây là lá thư cuối cùng tôi viết cho người tôi yêu trong số trăm ngàn lá thư và các bài thơ khác nhau tôi từng viết tặng người ấy. Và giây phút này, tôi gấp lá thư lại, nâng niu nhẹ nhàng cho vào phong thư rồi đặt lại vào vị trí cũ. Đã đến lúc tôi có thể bắt đầu viết tiếp những lá thư khác, cho một con người khác.
Nhắm mắt lại, tôi thấy cuộc đời này tựa như một giấc mơ. Bạn đừng quá đau buồn. “Mọi thứ rồi sẽ qua.’’
Tôi sinh ra trong một gia đình không dư dả, nhưng đủ để đáp ứng những nhu cầu cơ bản nhất. Không phải là một gia đình yên ả, song sự bao bọc quá kĩ lưỡng của những người yêu thương làm tôi có một ảo tưởng lớn về cuộc đời. Từ những ngày thơ ấu, tôi đã coi mình là trung tâm trong cuộc sống của chính mình. Rằng con người ai cũng tốt đẹp với tôi, và với những người khác. Để rồi khi gặp phải những sóng gió đầu tiên, ảo tưởng đó có chiều hướng đi xuống một cách tất yếu. Thế giới quan ngây thơ của một đứa trẻ trong thân xác đã lớn bị huỷ hoại theo một cách mà bản thân nó thấy là toàn diện.
Những việc nhỏ nhặt như bạn thân tôi có chuyện mà nó không chia sẻ với tôi mà hỏi ý kiến một người khác, tôi coi đó là một sự sụp đổ niềm tin trầm trọng, như thể không còn ai muốn ở bên mình nữa. Tôi là một người tồi tệ không xứng đáng có bạn bè, vì tôi không thể giúp đỡ gì cho họ. Khi tôi không đạt một điểm số ưng ý, tôi rất sợ gia đình thất vọng. Sau này tôi sẽ chẳng làm được gì nên hồn. Xã hội sẽ đào thải mình, khiến mình trở thành người thừa, thành đá lót đường cho người khác.
Để thoả mãn trí tò mò của tuổi trẻ và cứu rỗi tâm hồn, tôi tìm đến nhiều thú vui. Song không từ cái gì tôi có được niềm yêu thích và thành công trọn vẹn. Tôi không có điều kiện tốt nhất để theo đuổi sở thích của mình. Xung quanh bao giờ cũng là cũng có người giỏi hơn, khiến tôi nhanh chóng nản chí kể cả khi công sức và tiền bạc đã bỏ ra là không ít. Cứ tới một giai đoạn nhất định, tôi sẽ lại cảm thấy mọi thứ thật chẳng có ý nghĩa gì và từ bỏ.
Đến những năm cuối cấp trung học, trong tôi xuất hiện nhiều ám ảnh phi lý. Khi tôi không được gia đình ủng hộ thi vào một trường đại học yêu thích. Tôi thậm chí không biết sở thích của mình là gì, trong khi họ hướng tôi vào một môi trường mà thời điểm đó tôi cùng cực căm ghét, đến độ đó tưởng như là sự chấm dứt của mối liên hệ mật thiết giữa tôi và gia đình, bạn bè thân thiết. Tôi liên tục tự hỏi mình về sự sinh ra của bản thân, nghi ngờ nỗ lực của chính mình. Tôi cố gắng tìm kiếm một người bạn tri kỉ để cùng vượt qua giai đoạn đó. Nhưng ai cũng có vấn đề của riêng mình, khiến tôi không còn muốn làm phiền họ nữa.
Và đó là cách tôi đơn độc rơi xuống đáy vực khủng hoảng niềm tin vào cuộc đời năm 18 tuổi. Suy nghĩ về một tương lai đen tối dễ đến như vậy đó, những trải nghiệm không hay trong cuộc đời cứ thế tích tụ thành một gánh nặng tâm hồn, dần dần bóp nghẹt trái tim hi vọng của những người yếu đuối.
—
Có lẽ đó là giai đoạn điển hình với hầu hết người trong độ tuổi này, khi nhận thức về mọi thứ còn quá mông lung. Tôi cũng là một người trẻ như thế, nắm trong tay tất cả mà cũng như không có gì. Tôi vẫn còn nuôi những hi vọng về một ngày hạnh phúc, có những đam mê tôi chỉ có thể giữ trong thâm tâm mà chưa thể đạt thành, có sức khoẻ để đối phó bất cứ thứ gì mà cuộc đời ném vào mình. Song, lấn át tất cả là nỗi sợ hãi một tương lai vô định, sự băn khoăn, hoài nghi về những lựa chọn của mình, về số kinh nghiệm mà rõ ràng là không đủ đối với một kẻ sắp phải sống một cuộc sống đơn độc.
Những người có quan điểm tiêu cực về cuộc đời của mình, như tôi ngày đó, bảo rằng họ không hề muốn được sinh ra. Nhưng trong số những người đã từng có mặt trên cõi đời này, đâu một ai có thể biết trước việc đó? Nếu hiểu những chuyện như vậy là tất yếu, ngoài tầm kiểm soát, tại sao phải cố đặt ra một thứ giả định mà rõ ràng không tồn tại? Có thoả mãn được tâm hồn thì cũng chỉ là sự thoả mãn tạm thời, lừa dối chính mình trong vòng an toàn mà thôi.
Xã hội, theo tôi, đã cực kì không thành công trong việc giúp con người, đặc biệt là những người trẻ nhận định đúng đắn vị trí của mình trong xã hội, thế nên tự bản thân mỗi cá nhân phải tự đi tìm điều đó. Những điều tích cực khó nhận biết được, nhưng những dấu hiệu tiêu cực thì rất dễ nhìn thấy. Do cả những đặc điểm về tự nhiên (sinh học), và đặc điểm xã hội của con người.
Thứ nhất, một cơ thể không phát triển đầy đủ khiến con người ta trở nên bốc đồng và cực đoan. Những niềm tin cố hữu trong cá nhân, trừ khi có một sự tác động mãnh liệt mà khả năng cao gây ra những tổn thương tin thần, là gần như không thay đổi. Đến một độ tuổi nhất định, não bộ đủ khả năng kiểm soát các hormone điều khiển cảm xúc, làm gia tăng khả năng nhận thức, điều khiển tốt hơn hành vi cá nhân và trở nên thận trọng trước những quyết định của mình.
Đến một độ tuổi nhất định, bạn sẽ nhận ra đối phó với những điều đen tối của cuộc đời đơn giản hơn mình nghĩ. Bởi một phần không nhỏ trong đó là do góc nhìn cực đoan do chính chúng ta tạo ra. Những xung đột nội tâm, khi con người phải đấu tranh với chúng, bị coi là chướng ngại. Nhưng một khi đã giải quyết được, chúng lại trở thành động lực to lớn nhất của con người.
Thứ hai, những ràng buộc của xã hội hiện đại không cho phép tồn tại thứ gọi là tự do tuyệt đối. Từ khi sinh ra, con người đã phải chịu đủ loại ràng buộc, từ luật pháp, đạo đức đến những quy ước trong gia đình, quy tắc ứng xử và hàng loạt những hệ thống khế ước xã hội khác nhau. Chúng tạo ra các mối liên hệ cố hữu giữa người với người, cùng với đó là những nghĩa vụ tất yếu mà ai cũng phải chịu.
Cùng với sự ràng buộc dễ dàng ấy, hoàn thành vai trò của mình cũng không phải một nhiệm vụ quá khó khăn. Một biểu hiện đơn giản như tuân thủ luật pháp, trở thành một công dân làm những công việc bình thường nuôi sống bản thân đã là một quá trình trả nợ cho xã hội. Xu hướng đặt kì vọng quá lớn cho bản thân, cùng những lầm tưởng về ràng buộc xã hội đã làm trách nhiệm đó biến thành một gánh nặng. Mấu chốt chính là nhận ra những gi bản thân có thể làm được và không thể làm được, nhìn nhận bản chất cuộc đời không xám xịt như bề mặt của nó.
—
Thầy giáo của tôi từng nói, cuộc sống đúng là không chỉ có màu hồng. Nhưng nếu chỉ mãi nhìn đời bằng con mắt màu đen thì sẽ chẳng làm được việc gì ngoài đem lại sự đau khổ cho bản thân và những người xung quanh.
Đã mất một thời gian dài để tôi có thể hiểu được những lời thầy dạy. Một thời gian dài kinh qua quá trình đấu tranh tâm lý, nuôi dưỡng hi vọng trong lòng từ địa ngục của sự chán chường vô tận.
Tôi đã bỏ lỡ thứ mà người ta hay gọi là những năm tháng tươi đẹp nhất của thời thanh xuân. Sự tự ti, đồng thời là sự tự tin quá mức rằng không ai hiểu mình, rằng cuộc đời là một chuỗi sai trái, trở thành rào cản lớn ngăn tôi hoà nhập với bạn bè. Tôi từ bỏ ý định làm việc tốt chỉ vì cảm giác chúng thật vô nghĩa và chẳng cứu giúp được ai. Những người thân thiết hẳn đã bị tôi làm tổn thương rất nhiều, bởi tôi không nghĩ mình sẽ phải chịu trách nhiệm với ai cả. Tấm màn đen tôi phủ lên mắt mình, giúp tôi rèn được thói quen độc lập đấy, nhưng cũng đồng thời chia cắt tôi khỏi xã hội.
Rõ ràng sự bi quan không phải là một trạng thái tâm lý điển hình của một giai đoạn. Cho đến tuổi trưởng thành bây giờ, áp lực tôi đang phải chịu vẫn còn, thậm chí kinh khủng hơn gấp nhiều lần những vọng tưởng ngày xưa. Tôi nuôi những ảo tưởng về sự thất bại của bản thân và cái chết thậm chí còn mãnh liệt hơn so với ngày tôi chưa biết gì. Bám trụ được tới bây giờ, có lẽ là nhờ tinh thần qua nhiều đau khổ dần trở nên dịu dàng, khoan dung hơn. Hoặc, có lẽ là nhờ niềm tin đang lớn lên của tôi vào thế giới.
Hai năm đại học của tôi không nhiều trải nghiệm, nhưng đủ để đến một thời điểm, tôi tự nhận ra rằng, giả định một viễn cảnh cuộc đời đen tối quả là một sự lãng phí tời gian. Cảm thấy tuyệt vọng, tôi cố gắng tránh xa những hành vi tự huỷ hoại thể xác làm mình đau đớn hơn nữa, trong khi không nhận ra những suy nghĩ của bản thân đang giết chết tâm hồn mình.
Số thời gian quý báu bây giờ, tôi đành phải dùng để trở lại làm một đứa trẻ tự kỉ cố gắng hoà nhập cộng đồng, học lại từ đầu tất cả những thứ gọi là “giao tiếp xã hội.” Cũng thật may mắn, những người yêu quý không bao giờ bỏ rơi tôi, trở thành nguồn động lực lớn cho sự thay đổi chính mình này. Trước những câu chuyện tiêu cực, xuất phát là sự tẩy chay, chán ghét cùng cực, thứ hai là làm ngơ thì cuối cùng, tôi đã đến thời kì chấp nhận nó như một phần của cuộc sống, nơi vẫn còn những điều tốt đẹp đang tồn tại. Những người bị tôi cho là xấu xa nhất, giờ đây tôi cũng có thể nhìn ra những điều đáng học tập, để ngưỡng mộ.
Chứng kiến một tôi như thế, có người người bảo tôi là một kẻ hiền lành, ngây thơ, mù quáng. Hiện tại, tôi chỉ có thể im lặng. Tôi hiểu họ chỉ có thể bị thuyết phục không phải bằng lời nói, mà bằng cuộc sống sau này của chính tôi với thế giới quan như vậy. Có lẽ tôi sẽ giữ cho mình niềm tin ấy. Cho đến ngày có một sự đổ vỡ thực sự, đủ để tàn phá tâm hồn này lần thứ hai, điều mà tôi hiện tại chắc chắn không bao giờ cho phép.
—
Không phải chiến tranh hay tìm kiếm một vị trí trên nấc thang danh vọng, giải quyết những xung đột nội tâm mới là cuộc đấu tranh lâu dài và khốc liệt nhất của con người. Cách chúng ta nghĩ hình thành nên thế giới của chúng ta. Thực tại khách quan, dù có thiên biến vạn hoá dưới con mắt cá nhân đến mấy, thực chất cũng chỉ có một.
Đừng đóng vai nạn nhân, coi những gì xấu xa là hiển nhiên và điều tốt là phép màu. Hãy nhìn nhận thế giới tươi sáng đúng như bản chất của nó, để thấy những gì tốt đẹp của xã hội là một điều tất yếu.
Trước khi đi xem Deadpool 2, một bộ phim siêu anh hùng của Mỹ được phát hành bởi 20th Century Fox, người ta cần làm quen dần với từ “fuck” để khi vào rạp không bị choáng sốc khi từ bắt đầu bằng chữ “F” ấy xuất hiện dày đặc trong lời thoại của các nhân vật. Tiện thể, tôi xin giới thiệu một video này để các bạn tìm hiểu thêm về từ “fuck.” Nó đa năng hơn chúng ta tưởng. Cảm ơn ngài Osho!
https://www.youtube.com/watch?v=zWkakA7FPCE
Đã có rất nhiều người dự đoán Deadpool 2 sẽ vượt mặt Avengers: Infinity War để thống trị các phòng vé. Tôi thấy điều này cũng có khả năng xảy ra, vì với tốc độ lan truyền thông tin trên Internet ngày nay cùng sự phát triển các chiêu trò marketing thì thậm chí một bộ phim Việt Nam với nội dung giáo viên chửi học sinh ngang ngửa với Deadpool chửi đoàn làm phim cũng có thể trở thành bom tấn. Tuy nhiên, việc thống trị các phòng vé không đồng nghĩa với việc vượt mặt về ý tưởng hay nội dung phim.
Trước khi Deadpool 2 được ra mắt, dân tình đã xôn xao hết cả vì MV Ashes hay cũng là soundtrack của bộ phim với màn phối hợp trình diễn của diva Celine Dion và Deadpool. Đó là sự giao thoa sắc thái giữa một bà hoàng với giọng ca cao vút đầy nội lực và một gã phản anh hùng lầy lội với màn múa đương đại trên đôi giày cao gót. Nói tóm lại, đây là một chiến lược quảng bá rất khôn ngoan.
Tạm tóm tắt nội dung, trong phần 2, Deadpool sẽ đối đầu với sát nhân Cable, một kẻ đến từ tương lai với âm mưu giết hại một đứa bé – người theo hắn sau này sẽ trở thành một dị nhân đầy quyền năng và nguy hiểm. Với nỗ lực đảm bảo sự an toàn cho đứa bé, Deadpool nhận được sự giúp đỡ từ những người bạn, và đặc biệt là các thành viên từ một đội quân mới thành lập có tên X-Force. Cụ thể diễn biến bảo vệ đứa bé ra sao thì xem phim khắc rõ. Tình tiết của Deadpool 2 không có gì quá phức tạp, khó hiểu đến mức đau não như Avengers: Infinity War. Thậm chí, người ta cũng không cần phải nhớ nội dung Deadpool 1 là gì để có thể xem tiếp phần sau này.
Deadpool 2 thuộc thể loại phim hành động, tấu hài với nhân vật chính là người anh hùng áo đỏ (tất nhiên không phải Spiderman) với siêu năng lực tái sinh nhiều lần. Điều này khiến Deadpool trở thành một trường hợp đặc biệt trong vũ trụ Marvel. Trong phần 2 này, đạo diễn cũng đào sâu hơn vào đặc điểm khác thường đó của Deadpool khiến tính chất mỉa mai của bộ phim càng tăng cao: Anh ta có thể giết được người khác nhưng không thể tự giết được chính mình, dù Deadpool đang rất khao khát được chead.
Nếu như tôi nhớ không nhầm, trong One Piece, một nhân vật đã rơi nhiều lần từ trên trời xuống mà mãi không mất mạng, đó là tứ hoàng Kaido. Hắn ta buồn phiền vì mình trường sinh bất tử. Hay một nhân vật khác trong series phim Chúa tể những chiếc nhẫn – nàng tiên kiều diễm Arwen cũng đau buồn về việc mình vẫn mang sự sống muôn thuở sau khi người đàn ông mà nàng yêu thương nhất, Aragorn – đức vua xứ Gondor đã chạm tới điểm cuối cùng trong vòng đời của mình.
Có lẽ, nội dung sâu sắc và mạnh mẽ nhất Deadpool 2 truyền tải đó là cái chết, song song là giá trị đích thực của cuộc sống khi con người nhận ra mình chỉ có hữu hạn thời gian và sức mạnh. Bên cạnh đó, không thể không kể đến nội dung về tầm quan trọng của gia đình đối với đời sống của mỗi con người và sức mạnh vượt lên những góc tối của bản thân. Tuy nhiên, theo đánh giá cá nhân, tôi thấy những nội dung này cũng không quá mới mẻ và ấn tượng.
Trước khi đi xem phim, tôi có đọc qua một vài bản review. Nghe người ta ca ngợi sự hài hước cao độ và có đầu tư của Deadpool 2, tôi đã phải cài đặt nhắc nhở trên điện thoại rằng nhớ đi tiểu trước khi vào phòng chiếu. Nhưng khi xem phim, tôi thấy sự hài hước trong Deadpool 2 chẳng đến mức quá ghê gớm. Không có tình huống nào khiến tôi phải ôm bụng mà cười chảy nước mắt cả. Nếu như không nói rằng đôi lúc, bộ phim xuất hiện những chi tiết gây hài quá lố, gượng gạo hoặc có thể đoán trước được. Trong khi xem Kungfu Hustle của Châu Tinh Trì hay Siêu nhân chuồn chuồn của đạo diễn Craig Mazin, tôi đã ước rằng cái ti vi nhà mình được lắp ngay ở nhà vệ sinh.
Nhưng tại sao Deadpool vẫn được đông đảo khán giả đón nhận một cách tích cực? Câu trả lời đó là anh ta có một món đặc sản của riêng mình – sự nhây, lầy và bựa. Điều này tạo nên nét cá tính không thể lẫn đi đâu được của gã anh hùng quái đản Deadpool. Anh ta nói nhiều, chửi tục vô biên, không chỉ chơi xàm mà còn chơi bẩn. Và hơn cả, anh ta coi toàn bộ thế giới như một trò đùa. Gã anh hùng này phải tên là Deadtroll mới đúng.
Phải đến quá nửa số câu anh ta thốt ra từ cửa miệng mang ý châm chọc, mỉa mai. Tôi đã cố gắng ghi nhớ những đối tượng bị Deadpool troll xuyên suốt cả bộ phim thì tạm liệt kê được: Spiderman, Người Sói, Hawkeye, Tom Cruise, Harry Potter, Star Wars, Lion King, Frozen, DC Comics. Thậm chí, cả đoàn làm phim và viện hàn lâm điện ảnh Mỹ anh ta cũng không buông tha. Deadpool cũng tự troll cả chính mình. Sự mỉa mai của Deadpool còn kéo dài cả sang đoạn After credit như thể anh ta tận dụng mọi cấu phần của bộ phim để thể hiện sự nhây lầy của mình vậy. (Bạn nào bỏ rạp về sớm sẽ bị lỡ mất đoạn này.)
Có một điểm đáng chú ý, đó là diễn viên vào vai Thanos trong Avengers: Infinity War – Josh Brolin, lại tiếp tục hóa thân vào nhân vật Cable – người đối đầu với Deadpool trong bộ phim lần này. Và tất nhiên, Deadpool không ngần ngại đá xoáy Cable hay cũng chính là mỉa mai luôn nhân vật Thanos của Avengers. Đây là một cú troll kép.
Nhiều lúc, Deadpool thốt ra những lời nhận định rất sâu sắc. Như:
“If you want to fight for what’s right, sometimes you have to fight dirty.”
Hay:
“Over a lifetime there are only four or five moments that really matter. Moments when you’re offered a choice to make a sacrifice, conquer a flaw, save a friend – spare an enemy. In these moments everything else falls away.”
Nhưng chưa đầy 2s sau đó, anh ta tự phá luôn không gian so deep vừa tạo dựng được bằng một lời xàm xí nào đó, ví dụ dành cho phim Spiderman chẳng hạn:
“With great power comes great merchandising opportunity.”
Khi xem phim, ta cảm thấy như Deadpool là God, mang một quyền lực to lớn. Gã anh hùng lầy lội này có thể quyết định cảnh nào chạy slow motion hay cảnh nào tạm dừng lại để anh ta giải lao chơi xàm một lúc với búp bê Người Sói. Có thể gọi Deadpool 2 là một dạng siêu truyện cười, tức là nhân vật trong truyện biết rằng mình đang ở trong truyện. Deadpool ý thức được mình là một diễn viên và anh ta đang đóng đến cảnh nào, với lời thoại ra sao. Chưa kể, xuyên suốt bộ phim, anh ta vào luôn vai người kể chuyện. Điều này tạo thêm một dấu ấn khác biệt nữa cho Deadpool 2.
Nhìn phong cách của Deadpool, tôi lại liên tưởng đến chú gấu Ted hút cần tùm lum, quan hệ tình dục bừa bãi và nói tục như rải truyền đơn. Nói chung, cả hai người họ đều có điểm giống nhau ở sự bất cần đời.
Nếu như Avengers: Infinity War nghiêm túc và xúc động bao nhiêu thì Deadpool 2 lại thiếu nghiêm túc và cợt nhả bấy nhiêu. Hai bộ phim ở hai thái cực: Một bên là ẩn dụ, huyền bí một bên là mỉa mai, trào phúng. Sau khi khóc lóc sưng mắt đủ với những màn xả thân vì nghĩa lớn của các nhân vật siêu anh hùng trong Avengers, nay khán giả được vui cười thỏa thuê với sự cố gắng xả thân vì nghĩa lớn của phản anh hùng Deadpool. Có thể nói, Deadpool 2 sinh ra dưới chòm sao may mắn khi nối gót cây đại thụ Avengers: Infinity War.
Với hoàng loạt những pha hành động có độ chính xác cao cùng góc máy thoáng đạt, Deadpool 2 mang lại cho người xem sự thỏa mãn không nhỏ. Khán giả không khỏi xuýt xoa rằng anh Pool chém đạn ngầu lòi, chú Caple lướt cao ốc đẹp miễn chê, chị Domino nhào lộn đẳng cấp, v.v.. Nhưng làm gì thì làm, sau đó, mọi chuyện vẫn không sao thoát khỏi chữ “xàm.” Nhạc phim cũng xàm nốt dù hay đến cỡ nào, vì chúng cố tình được đặt vào lệch hoàn cảnh.
Tưởng là hài hước ngon ăn thế này thì sẽ dành cho tất cả mọi người thưởng thức, nhưng Deadpool 2 dán nhãn C18 tại Việt Nam – chỉ dành cho khán giả cho 18 tuổi trở lên vì nội dung phim có chứa rất nhiều những cảnh bạo lực. Có thể nói, bạo lực đến mức kinh dị. Nhưng có lẽ sự nhây và lầy Deadpool mang lại đã khéo léo xoa dịu cảm giác khó chịu của khán giả khi phải chứng kiến những cảnh máu me, chém giết ghê rợn.
Có đôi điều tôi không hài lòng với Deadpool 2 đó là nó xuất hiện quá nhiều nhân vật nhưng cuối cùng chỉ để tấu hài. Sự tham gia đóng góp của họ vào trọng tâm phim không lớn. Chưa kể, sự xuất hiện của cặp đôi siêu nhân nữ ở đầu và cuối phim cũng khá gượng gạo. Ngoài ra, tôi không đánh giá cao những cảnh Deadpool nói quá nhiều khiến các nhân vật khác đứng im như tượng và nhìn nhau bằng ánh mắt ngớ ngẩn. Nói tóm lại, việc cơ cấu nhân vật và thời gian trong phim chưa được sắc sảo. Đáng lẽ cần rút bớt đi thì Deadpool 2 lại thêm nhiều hơn những chi tiết phụ gây ra sự lỏng lẻo nhất định trong cấu trúc.
Cuối cùng, nói gì thì nói, tôi cũng phải công nhận Deadpool 2 là một bộ phim độc đáo và khác lạ, đủ xứng đáng để người ta bỏ chút thời gian và tiền bạc để thưởng thức. 8.5/10 là điểm tôi dành cho bộ phim này.
Đầu tiên, tôi muốn khẳng định với các bạn rằng tôi cũng tỏ lòng ngưỡng mộ những hiệp sĩ đường phố đang làm sôi sục các trang báo mạng những ngày vừa qua bởi tinh thần nghĩa hiệp và lòng dũng cảm của họ. Tuy nhiên, đã có quá nhiều người ca tụng và tôn vinh. Chính vì thế, lời nói của tôi chỉ trở nên dư thừa nếu còn muốn lẽo đẽo sau lưng họ. Sau khi đọc xong những bài báo, có một câu hỏi đặt ra mà tôi phải đắn đo suy nghĩ. Liệu xã hội này có nhất thiết phải cần đến những hiệp sĩ đường phố?
Chúng ta chắc hẳn chẳng còn xa lạ gì với anh chàng hiệp sĩ Đôn Kihôtê xứ Mantra nổi tiếng trong trận chiến đánh nhau với chiếc cối xay gió. Đó là một anh chàng cao lênh khênh, gầy gò, thích đọc truyện kiếm hiệp và luôn bị ám ảnh các cuộc so tài, bởi các thiếu nữ bị người tình bỏ rơi, lại có máu mạo hiểm. Chàng ta quyết định mình sẽ làm sống lại tinh thần thượng võ và tính hào hiệp quý tộc bằng cuộc đời một hiệp sĩ lang bạt nhằm chống lại những điều bất công, ngang trái trong xã hội. Chàng ta mặc bộ áo giáp cũ đã gỉ sét của cụ nội ngày xưa và cưỡi con ngựa già gầy còm tên là Rosinante bước vào cuộc phiêu lưu hiệp sĩ của mình. Khi gặp một chiếc cối xây gió, Đôn Kihôtê đã lầm tưởng đây là những tên khổng lồ. Chàng ta chĩa mũi giáo, thúc ngựa phóng tới, đâm vào kẻ địch, nhưng một trong các cánh quạt của cối xay đã móc vào quần áo chàng hiệp sĩ và nhấc bổng chàng khỏi yên ngựa rồi ném đi xa. Khi được Xantrô Panza nâng dậy, đó là gã hầu đi theo chàng, Đôn Kihôtê cắt nghĩa rằng bọn phù thủy đã biến đổi những tên khổng lồ thành các cối xay gió.
Vâng, đó là một chi tiết nhỏ trong truyện tôi muốn kể ra để các bạn hiểu rằng xã hội này cần những hiệp sĩ, những hiệp sĩ có tinh thần Đôn Kihôtê nhưng chúng ta không cần những hiệp sĩ như ông ấy. Chúng ta cần những hiệp sĩ. Nhưng phải là một tay kiếm giỏi. Vẫn chưa đủ, tài trí phải song hành. Một hiệp sĩ cần đủ thông thái để phải biết đối thủ của mình là ai. Một hiệp sĩ can đảm đôi khi còn phải là một hiệp sĩ biết kiềm chế, bỏ qua và để tự dành cho bản thân mình kẻ thù xứng đáng nhất. Đó là chân dung anh chàng hiệp sĩ mà tôi nghĩ các bạn vẫn cần để bảo vệ các bạn, để phụng sự cái tư tưởng cao cả về tinh thần trượng nghĩa mà đám đông dân chúng trong xã hội này vẫn nhắc đến.
Nhưng hỡi các hiệp sĩ!
Bạn để đám đông hèn nhát đó chất lên vai bạn những hành lý nặng nề, rồi kéo lê bạn bước đi trên những sa mạc khô cằn. Và khi cơn mệt mỏi kéo đến, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt trên khuôn mặt vàng vọt xanh xao của bạn. Họ sẽ đồng cảm, rồi động viên bạn rằng: “Cuộc đời này quả thật năng nề.’’ Vâng, chỉ vậy thôi.
Và các bạn nghĩ rằng bạn đang phụng sự cho chân lý. Nhưng không phải thế, bạn chỉ đang phụng sự cho cái tinh thần còi cọt và sợ hãi của dân chúng. Đó chính là chiếc cầu cưỡng vọng tôn kính nối bạn với dân chúng. Và chính vì thế mà dân chúng tung hô ngợi ca bạn. Nhưng các bạn có biết rằng mình chỉ là tên nô lệ với những hành động đang phụng sự cho kẻ chủ nhân. Đó không phải là chân lý.
Họ dùng những lời lẽ khen ngợi để kích thích và cổ vũ tinh thần, để bạn luôn trung thành với họ. Nhưng cái họ thực sự muốn là bộ áo giáp khi đứng trước những mối nguy hiểm. Họ quá hèn yếu để tự đứng ra bảo vệ lấy mình.
Và hỡi ơi những người dân chúng!
Bất kể ai cũng cần học cách bước đi giữa sa mạc, giữa những miền cát vàng nóng bỏng, cần phải bị ánh mặt trời thiêu đốt. Lòng can đảm sẽ sinh sôi nảy nở, sẽ trưởng thành qua mỗi bước chân. Ai cũng cần học cách để tự bảo vệ lấy chính mình. Mỗi chúng ta cần giải thoát lòng dũng cảm của mình khỏi hang nô lệ, không sợ hãi và kinh hoàng.
Con người là con vật can đảm nhất. Chính vì thế mà nó đã chiến thắng mọi con vật. Không có con vật nào có thể vượt qua nổi thống khổ giỏi bằng con người. Dòng máu anh hùng tuôn trào sôi sục sẵn có trong lòng mỗi chúng ta từ hàng nghìn năm qua. Bằng chứng là bao nhiêu cha ông ta quyết đứng lên đánh đổ bè lũ xâm lăng. Các bạn cần học cách chống chọi với kẻ thù để tồn tại, muốn sống thì phải học cách chiến đấu. Tất cả chúng ta cần trang bị tri thức và học cách bảo vệ lấy chính mình. Đó là bản năng sinh tồn.
Nếu bạn bị quăng vứt vào một khu rừng rậm, cắt đứt với thế giới bên ngoài, và chẳng có một anh chàng hiệp sĩ nào đến giải cứu. Bạn có biến sợ hãi thành một cái nhà xác, rồi tự chôn thân mình vào đó?
Nếu bạn bị quăng mình vào một trận chiến. Tất cả những người khác đều phải tự chiến đấu để giành lấy sự sống của mình trước kẻ thù. Ai sẽ là người đứng ra bảo vệ bạn nếu không phải là chính bạn?
Tất cả sự can đảm trẻ trung đều đã già cỗi. Chúng không chỉ già mà còn sắp chết mòn héo úa. Chúng mệt mỏi chán chường, tầm thường và không còn giữ nổi trong mình một chút nồng nhiệt. Chúng giải thích điều đó rằng đã qua mùa bom rơi đạn lạc, chúng ta đã quay trở về với hòa bình và chiến tranh đã kết thúc. Kẻ thù đã rút về vùng đất của chúng nó. Nhưng nếu chúng quay lại và nỏ đạn vào đầu bạn. Lòng can đảm của bạn có kịp hồi phục để bước vào trận chiến?
Bạn được rao giảng hãy tránh xa những tên cướp, hãy tránh xa những tên giết người từ lúc lọt lòng. Điều đó đã trở thành kinh thánh của bạn và bạn lặng lẽ cúi đầu quỳ gối trước chúng. Bạn được rao giảng sự duy trì, và đó là điều duy nhất mà các bạn duy trì. Và bạn để cho kẻ láng giềng của bạn, họ đến ban cho bạn một quyền lợi mà bạn có thể tự tay đoạt lấy?
Và sau cùng, bạn không bao giờ biết rằng một khi các hiệp sĩ đã từ bỏ bạn thì lúc đó bạn cũng có thể trở thành hiệp sĩ.
Mỗi ngày qua đi, tôi có cảm giác rằng chúng ta chứng kiến ngày càng nhiều hơn những chuyện nhìn thấy mà đau lòng, rồi tôi tự hỏi tại sao chúng ta chỉ thật sự quan tâm khi những hậu quả này diễn ra? Trong khi hầu hết chúng đều là những điều có thể dự đoán trước. Các nhóm hiệp sĩ đường phố được hình thành đã được nhiều năm rồi, mỗi khi những anh hùng này bắt được tội phạm, chúng ta chỉ ngồi đó và vỗ tay hoan hô, trong khi chẳng có một sự thay đổi nào hoặc giúp đỡ nào thật sự thiết thực đối với các anh. Có người nào tự đặt ra câu hỏi là vì sao các anh lại chết? Có phải các anh chết vì sự thờ ơ của mỗi người chúng ta?
Khi chứng kiến một điều tồi tệ, chúng ta chỉ vào đó cười mỉa: “Xã hội bây giờ nó vậy! Tốt nhất là thủ riêng cho mình!”
Trong xã hội luôn tồn tại 2 mặt của nó, cái tốt và cái xấu, khi từng người chúng ta chỉ biết “tự thủ” thì chính là lúc cái tốt bắt đầu co lại và cái xấu trải rộng ra. Các anh hùng của chúng ta, những người làm từ thiện với thiện tâm, những người nhảy vào bênh vực phụ nữ khi gặp kẻ vũ phu, những người viết bài có tâm, những thầy cô hoặc lương y có đạo đức, những người mang sách đến nông thôn và trường học, các hiệp sĩ đường phố… sẽ dần dần “chết” đi nếu chúng ta không ra sức bảo vệ họ, giúp đỡ họ.
Như một cơ thể, nó sẽ trở nên suy kiệt khi không thể sinh ra nguồn máu mới dồi dào hơn. Không cần chúng ta phải trở thành ngay một hiệp sĩ, chỉ cần bắt đầu từ những việc nhỏ nhất, đừng ngoảnh mặt chạy đi khi ai đó cần sự giúp đỡ, đừng cười khinh khi thấy ai đó làm điều tốt, đừng tham những lợi ích nhỏ nhặt hằng ngày, đừng im lặng khi bắt gặp sự xấu xa. Cứ tích luỹ dần từng tí một những điều nhỏ nhặt đó, sẽ có một ngày chính bạn sẽ trở thành hiệp sĩ – nguồn máu mới của cơ thể chính nghĩa ấy.
Nhưng có những điều rất quan trọng mà chúng ta cần nghĩ đến trước tiên, hãy liên kết cùng nhau, một hiệp sĩ dù thiện nghệ mà đơn độc sẽ chẳng thể chống nổi một bọn cướp. Hãy chuyên nghiệp và có tổ chức, được trang bị đầy đủ kiến thức cũng như kỹ năng, đừng chỉ hành động bằng cảm xúc hay nhiệt huyết, mà là trí tuệ. Nếu khi ấy không phải là 8 mà là 80 hay 800 hiệp sĩ, nếu các anh được trang bị tốt, nếu các anh được rèn luyện các biện pháp xữ lý tình huống, nếu… thì các anh sẽ không chết.
Để có được một cuộc đời an vui và hạnh phúc thì điều gì là quan trọng nhất? Theo tôi đó là xác định được rõ ràng bản chất xã hội mà chúng ta đang sống. Nó yên ổn hay loạn lạc, nếu nó loạn lạc thì đừng mong chờ vào ai đó sẽ cứu mình hoặc bảo vệ mình, chỉ có mình tự cứu lấy mình, mà tự thủ thì chưa bao giờ là biện pháp tốt. Cách tốt nhất là chúng ta phải học được cách đoàn kết lại và cứu lấy nhau, hãy tỉnh táo nhìn xung quanh và tìm, tìm những người giống ta, cùng chí hướng với ta, hãy bắt tay họ bằng tấm lòng, bằng sự tôn trọng. Để nếu cái ác có chạm vào một trong những chúng ta thì nó phải đối mặt với tất cả chúng ta.
Ngày trước tôi thấy mọi thứ bi quan lắm, nhưng giờ khi ngồi ngẫm nghĩ lại thì hiểu rằng ranh giới giữa thiện và ác rất mong manh, và sâu trong tim mỗi chúng ta vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp. Ví như vụ hôi bia ở Bình Dương, sau khi cái xấu xí đó phơi bày ra, thì những lần sau, không phải là hành động hôi của, mà là sự giúp đỡ cho người bị nạn. Hay sau một clip người vợ bị chồng đánh, chúng ta thấy được vô số clip về những người đàn ông hiệp nghĩa bảo vệ phụ nữ. Hay việc một nghệ sĩ kiêm MC khinh thường khán giả, sau đó chúng ta thấy các nghệ sĩ học được cách khiêm tốn hơn, và chính bản thân anh nghệ sĩ kia cũng đang thay đổi để trở nên tốt hơn. Hàng hàng cái xấu đã đổi chiều thành cái tốt nhờ vào tiếng nói của chúng ta. Thế giới quanh bạn sẽ thật sự đổi thay khi bạn không còn hèn nhát trong sự im lặng.
Chúng ta tiếc thương cho các hiệp sĩ đã hy sinh và tôi vô cùng mong mỏi chúng ta xứng đáng trước sự hy sinh đó. Tôi mơ Sài Gòn không chỉ có vài nhóm hiệp sĩ đường phố, mà có trên mỗi con đường, để khi về khuya không sợ bị cướp. Tôi mơ đến việc những người vô gia cư không bị lạnh và đói vì có thật nhiều quán ăn từ thiện và tủ quần áo miễn phí được mọc lên. Tôi mơ mỗi người đàn ông là một vị anh hùng đối với phụ nữ, để thay vì chịu hành hạ thì nay sẽ được yêu thương. Tôi mơ khi ra công viên hay trên xe bus sẽ thấy vô số người đang đọc sách vì có thật nhiều các tủ sách trong gia đình hay trường học. Tôi mơ khi ra phố sẽ thấy các quán nhậu giảm đi thật nhiều, để sau khi tan ca, mọi người sẽ về quây quần cùng gia đình. Và còn rất nhiều điều để mơ nữa.
Bạn có thật sự tiếc thương có các hiệp sĩ không? Vậy hãy sống sao cho xứng đáng với điều đó và đừng để các anh phải “chết.”
Khi nói: “Đó là một cô gái cá tính.” Bạn có được những hình ảnh nào trong tâm trí về cô gái đó?
Có phải đó là một cô gái nhìn giống một thằng con trai, nước da ngăm đen vì phơi nắng quá nhiều, mặc trên người mấy bộ đồ kiểu bụi đời chẳng giống ai. Một cô gái thích nhạc rock and roll, tai đeo headphone ngồi vắt vẻo trên cửa sổ, mắt lim dim, lắc lư theo điệu nhạc. Một cô gái có thể đi chơi, ăn uống, đi dạo phố, mua sắm thậm chí là đi du lịch một mình. Mặc kệ những con mắt xung quanh tò mò như muốn hỏi: “Con bé này không có bạn bè hay bạn trai gì sao? thấy suốt ngày đi một mình.” Một cô gái đam mê tốc độ và thích các trò chơi mạo hiểm…?
Vâng, tôi là một cô gái như vậy. Nhưng tôi không cho đó là một cô gái cá tính. Đơn giản đó chỉ là những lựa chọn trong lối sống của cô ấy.
Tôi sẽ định nghĩa “Cá Tính” theo cách riêng của tôi: Cá tính là những tính cách mang màu sắc rất cá nhân tồn tại trong mỗi một con người. (Trong cá tính của mỗi người không phải cá tính nào cũng xấu, nếu đó là những cá tính tốt chúng ta tiếp tục phát triển nó.)
Để bạn có thể nhìn thấy một Nam Nhung cá tính. Nào! Mời bạn ngồi xuống, thư giãn đi và cùng tôi xem một đoạn phim tài liệu ngắn.
Bắt đầu nhé!
Nam Nhung là một đứa bé gái sống và lớn lên cùng với Cha và em trai. Trước năm 1997, Cha của nó là một người đàn ông rất cá tính với tất cả những tính xấu, vì vậy nó thừa hưởng rất nhiều những cá tính của Cha mình
1. Thiếu kiên nhẫn
Nam Nhung là một đứa trẻ hết sức thiếu kiên nhẫn.Có rất nhiều mục tiêu được đặt ra nhưng chưa lần nào nó hoàn thành mục tiêu một cách nghiêm túc. Biết rằng tập thể dục mỗi ngày rất có ích lợi cho sức khỏe, nó lên kế hoạch chi tiết, háo hức đặt báo thức. Những ngày đầu tiên, khi nghe tiếng chuông báo thức, nó hào hứng thức dậy, mỉm cười chào bình minh. Sau khi vệ sinh cá nhân, nhanh chóng xỏ giày và ra ngoài.
Được ít ngày nắng thực hiện rất nghiêm chỉnh. đều đặn. Cho đến một buổi sáng chuông báo thức kêu lên như thường lệ, nó mở mắt ra và ngoài trời đang mưa, quên luôn việc chào bình minh thay vào đó nó tự ru ngủ bản thân bằng những âm thanh êm ái trong tâm trí: “Tệ thật! Sáng ra đã mưa gió, ẩm ướt như này thì làm ăn gì được? Giờ mà chạy bộ thì ướt hết, không cẩn thận về lại đổ bệnh. Thôi! Để chắc cú, hôm nay nghỉ, mai nắng rồi chạy.” Kéo mền cao hơn một chút vì nó cảm thấy lạnh hơn mọi ngày… Và rồi không biết mưa đã tạnh từ khi nào, chỉ nhớ hôm đó nó còn vô lớp trễ. Mà kỳ ghê, thời tiết thật biết cách làm khó con người ta, vì sáng hôm sau, hôm sau, hôm sau nữa, nguyên một tuần sáng nào cũng mưa. (Quê Nam Nhung hai mùa: mưa, nắng.)
Kết thúc những ngày mưa, bắt đầu những ngày nắng thì thói quen tập thể dục mỗi sáng của nó chỉ còn tồn tại trong thì quá khứ.
2. Nóng tính, độc đoán, thiếu sự lắng nghe, hành động nông nổi
Nói đến lĩnh vực này, con bé Nam Nhung chấp luôn năm tỉnh Tây Nguyên.
Năm học lớp 12, thật ra nó không chơi thân với bất kỳ ai, nhưng có một bạn cùng lớp tên Nga mỗi ngày đều đặn tới đón nó đi học. Với nó, bạn Nga là một tài xế riêng chăm chỉ làm việc mà không cần nhận lương.
Một hôm đang nằm dài trên bàn học và mơ màng trong tiết toán, nó loáng thoáng nghe câu được câu mất bạn Nga nói: “Thủy 12B3 đòi đánh tớ, tan học đòi gặp tớ ở quán nước cổng trường. Tớ sợ lắm Nhung ơi! Mà tớ có làm gì Thủy đâu.” Nó gọn lỏn: “Nhung biết rồi, để Nhung ngủ đi, lát nữa dậy rồi tính.” Không cần chờ tới lúc tan học, ngay khi hết tiết toán, vác bộ mặt ngái ngủ xuống lớp 12B3, đứng trước cửa lớp nó hất hàm. “Thủy là ai?” Rất nhiều con mắt nhìn về một bạn gái có mái tóc dài đang ngồi phía cuối lớp. Mặc định luôn đó là Thủy mà nó cần tìm, nhìn một vòng xung quanh lớp. “Mấy bạn ra ngoài hết đi, Nhung muốn nói chuyện với Thủy.” Chưa đầy ba nốt nhạc ngân, tất cả đã ra ngoài. Đóng cửa lớp lại, với những kỹ thuật các đòn tấn công của Karate đã được tập luyện rất nhiều lần, nó lao thẳng vào Thủy không cần một lời chào hỏi, cũng không cần phải nghe bạn Thủy có điều gì cần trình bày hay giải thích nào không… Đang hăng máu, nghe bên ngoài la ó: “Thầy cô đang tới Nhung ơi!” Trong một nốt nhạc nó bật khỏi cửa sổ bằng một cú nhảy không thể chuyên nghiệp hơn và lặn mất tích không để lại tăm, nó bỏ học hết ngày hôm đó.
Sáng hôm sau lên trường trong trạng thái lo âu, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu. “Lần này lên hội đồng kỷ luật bị đuổi học chắc rồi.” Nhưng lạ chưa. Không có một ai tới tìm và hỏi nó chuyện gì đã xảy ra, là vì không một ai kể cho thầy cô nghe về sự việc đó và kẻ nào đã gây ra chuyện này, ngay cả bạn Thủy. Nó nhếch mép. “Hừ… có thế chứ, mấy đứa tụi mày biết điều sẽ gặp nhiều may mắn.” Ngồi vào chỗ và đổ người dài lên bàn, khi chưa kịp chìm vào cõi mộng, bạn Nga hớt hải chạy lại chỗ nó. “Nhung ơi! nhầm người rồi! Thanh Thủy không phải là Thu Thủy, lớp 12B3 có hai Thủy cơ mà.” Nó ngồi bật dậy. “Bớt giỡn! Mà thôi… Nhung biết rồi, im lặng đi để Nhung tính.” Nhớ lại những gì đã gây ra ngày hôm qua, nó tự nói với bản thân: “Giờ sao, không lẽ xuống gặp người ta nói xin lỗi? Uầy! Làm vậy không được, nhục mặt lắm.” Nó nhắm mắt lại và thêm một lần nữa đẩy câu chuyện đó vào thì quá khứ. Vụ đấy chẳng ai sờ gáy nó cả, và nó lại nằm ngoài vòng pháp luật như nhiều lần khác.
3. Thiếu yêu thương và tha thứ
Về khoản này, Nam Nhung nó chấp luôn ba miền Bắc, Trung, Nam của Việt Nam. Thiếu yêu thương và tha thứ cho người khác đã đành, nó thậm chí còn không yêu thương và tha thứ được cho chính bản thân.
Học xong, tìm được việc và bắt đầu đi làm, sếp là một người Hàn Quốc, được sếp ưu ái, vì lẽ đó nó luôn cố gắng làm hết sức tránh mọi sai sót để không phụ lòng sếp. Cách làm việc đòi hỏi sự cầu toàn tuyệt đối của nó thì làm gì có thật trong thực tế. Một ngày cuối năm 2011( Tết âm lịch) sếp yêu cầu nó kiểm tra lại mọi thứ coi có vấn đề nào cần giải quyết trước khi nghỉ lễ. Kiểm tra và thấy mọi thứ ổn rồi, nó báo cáo cho sếp. Sáng ngày 3 Tết, điện thoại rung lên, trên màn hình là Big Boss, nó hí hửng. “Chắc sếp lớn gọi tới chúc Tết đây mà, có thế chứ.”
— Alo.
— Nam Nhung! Tại sao lại để chuyện này xảy ra? ^^#€÷£$/!$#_×&$*$*/!^^… bla bla.
Sau Tết, viết đơn xin nghỉ việc, không phải vì giận sếp, nó giận chính mình, giận là vì sao Nam Nhung lại để chuyện này xảy ra? tại sao có thể làm việc thiếu trách nhiệm như vậy? điều này không thể chấp nhận được, không thể tha thứ được. Nó nghỉ việc như vậy. Lãng xẹt!
Ở một mình và chẳng bao giờ đi chợ hay nấu nướng gì, nó mua đồ ăn bên ngoài ăn cho qua ngày, mà đâu phải có nhiều tiền để mua những món ăn đảm bảo cho sức khỏe. Nó ăn uống vô tội vạ, cái gì rẻ tiền mà ăn được là nó ăn, các loại nước ngọt được sản xuất trong quy trình hóa chất khép kín, nó nghiện như con nghiện thèm ma túy. Thói quen thức dậy sớm, tập thể dục, phơi nắng, đọc sách… với nó thật xa lạ.
Bệnh viện, cuối cùng nó phải nhập viện vì gặp vấn đề về sức khỏe bởi tất cả những thói quen xấu và lối sống không lành mạnh trong suốt một thời gian dài. Nằm trên giường bệnh nó bắt đầu ngẫm nghĩ…
…Tạm dừng…
Bạn ơi! Nhìn tôi này, Nam Nhung đang ở trước mặt bạn này, một đứa trẻ với rất nhiều cá tính xấu. Bạn có thể thích một đứa trẻ như vậy không? Tôi nghĩ là không, không ai có cảm tình chứ đừng nói tới việc muốn chơi chung với một đứa trẻ như vậy. Tục ngữ có câu: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.” Gần một Nam Nhung ngập tràn những cá tính xấu như vậy, hẳn đó là một lựa chọn tồi.
Này! Bây giờ chúng ta hãy cùng xem tiếp bộ phim để thấy một Nam Nhung phiên bản khác nhé.
Nằm trên giường bệnh, nó kéo ngăn tủ đã bị phủ mờ bởi bụi thời gian có dán nhãn tên “Thì quá khứ của Nam Nhung” nó bắt đầu xem xét và và nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra. Nhìn chăm chăm qua khung cửa sổ, ngoài đó có một cây bàng đã rụng hết lá, xơ xác, đứng trơ trọi một mình, run rẩy giữa mùa đông xám xịt, lạnh căm. (Quê Nam Nhung có hai mùa, nhưng tới tháng 12 thời tiết rất lạnh và những cây bàng sẽ đổ hết lá.) Và ở trong này, có một Nam Nhung hiện tại rất giống như cây bàng đó, vẻ bên ngoài tiều tụy, nhếch nhác, khô cằn, cô độc đến đáng thương… Hai tay bó gối, bất chợt một giọt nước mắt nóng hổi lăn vội vàng trên gương mặt hốc hác, xanh xao vì bệnh. Nhanh tay quệt đi giọt nước mắt ấy, vì sợ ai đó sẽ nhìn thấy bộ dạng yếu đuối, thất bại thảm hại này của nó. Nó đã tự tạo ra địa ngục và cầm tù chính mình bằng những cá tính xấu, giống như một cái ao tù chưa khi nào chịu mở ra để thải đi những thứ nước cũ kỹ chứa đầy những rác rưởi, cặn bẩn, rong rêu nhớp nháp và mùi hôi hám đặc trưng của nước ao tù, để mà nhận lấy một nguồn nước mới từ mạch trong lòng đất mang tới sạch sẽ, tinh khiết và thơm ngọt. Trước giờ nó cứ giữ khư khư những cá tính cũ kỹ, xấu xa, bốc mùi ấy như một bửu vật gia truyền, chưa bao giờ chịu mở ra để học biết và rèn tập những điều mới lạ, đẹp đẽ và sáng láng hơn. Nó ngước mắt lên nhìn cây bàng một lần nữa. Bỗng mắt nó sáng rực lên. “Aha! Đúng rồi, cây bàng này nhìn bên ngoài vậy thôi, chứ bên trong thân cây đang dần căng tràn nhựa sống, khi mùa xuân về cái cây ấy sẽ đâm chồi, nảy lộc và xanh biếc nay mai.” Nó ngân nga lặp lại một giai điệu trong đầu. “Nam Nhung sẽ đi tìm mùa xuân cho riêng mình.”
Đúng rồi! cái ao tù đó, việc cần làm là xẻ rãnh cho nước cũ chảy đi mang theo tất cả những thứ cũ kỹ, nhầy nhụa và hôi hám kia, rồi dọn dẹp sạch sẽ và đợi mạch nước mới, món quà của tự nhiên tuôn ra làm đầy, sẽ trang trí lại cái ao, mua bông súng về trồng và thả những con cá nhiều màu sắc vào đó. Cảm nhận có một dòng nước đầy sự sống bắt nguồn từ trong tâm linh đang tuôn tràn ra tưới mát cho tâm hồn đang khô hạn, héo úa của mình, nó bất chợt mỉm cười và hình như trong lồng ngực trái tim cũng đang nhảy nhót theo một điệu nhạc mà nó ngân nga.
“Whose adorning let it not be that outward adorning of plaiting the hair, and of wearing of gold, or of putting on of apparel; But let it be the hidden man of the heart, in that which is not corruptible, even the ornament of a meek and quiet spirit, which is in the sight of God of great price.” (1 Peter 3:3-4 KJV)
Nhận ra rằng không thể mãi là một đứa trẻ gái đầy dẫy những cá tính của riêng mình mà cần thay đổi để trở nên một cô gái trưởng thành. Nó thấu hiểu một điều: sự trưởng thành không phải việc bắt đầu thay đổi vẻ bề ngoài như chuyện để tóc như thế nào hay mặc trên người những gì… mà sự trưởng thành bắt đầu từ sâu bên trong giống như sự sống mãnh liệt tiềm ẩn của cây bàng, hoặc như một mạch nước bắt nguồn từ bên trong lòng đất. Sự trưởng thành là những nhân cách của một con người bình thường cần có ấy là sự yêu thương, vui mừng, bình an, hiền lành, trung tín, mềm mại, tiết độ… Sự trưởng thành sẽ là trang sức lóng lánh, đẹp đẽ, giá trị bề trong, sự tinh sạch chẳng hư nát của một tâm hồn-linh dịu dàng, tĩnh lặng… điều đó thật tốt lành biết bao, quý báu biết bao.
Sau khi từ bệnh viện trở về nhà, cô gái Nam Nhung đã bắt đầu tập cách đi chợ mua nguyên liệu, học nấu những món ăn có lợi cho sức khỏe như việc lựa chọn ăn nhiều rau hơn, hạn chế các món ăn nhiều dầu mỡ, bắt đầu các thói quen tốt như ăn, uống, ngủ, nghỉ, làm việc điều độ, thức dậy sớm, tập thể dục, phơi nắng buổi sáng và đọc sách mỗi ngày. Cô gái ấy đã tập cách kiên nhẫn thực hiện, duy trì những thói quen tốt. Bắt đầu tập tành cách yêu thương, tha thứ cho bản thân, cho những người xung quanh và nhiều điều khác. Mỗi ngày cô gái ấy bớt đi tính cách nóng nảy, độc đoán, thiếu sự lắng nghe và những hành động nông nổi.
Sau hơn một năm “Cây Bàng Nam Nhung” đã nảy những chồi non đầu tiên báo hiệu mùa xuân mới đang đến. “Ao tù Nam Nhung” đang dần vơi đi thứ nước cũ kỹ cùng những thứ tiêu cực. Một mạch nước khiết tinh, thơm tho, dịu ngọt, đầy sức sống mới từ trong tâm linh chảy ngang qua tâm hồn đang kiên nhẫn làm đầy cô gái Nam Nhung mỗi ngày.
Hết
Cảm ơn bạn đã cùng tôi xem bộ phim tư liệu ngắn này. Nhìn tôi đi, trước mặt bạn bây giờ là một cô gái, tên cô ấy là Nam Nhung. Bạn thích Nam Nhung mới này chứ? Tôi tin rằng bạn sẽ thích hơn một Nam Nhung cũ trước đây.
Qua bộ phim ngắn của cuộc đời mình tôi tự nhận thấy đâu đó trong những mối quan hệ trong gia đình, tình yêu khác giới, nơi công sở, nơi công cộng và cả những mối quan hệ trong xã hội mà tôi chưa kịp đặt tên, quá nhiều người trong chúng ta và ngay chính bản thân tôi đã cư xử với nhau bằng những “cá tính khuyết tật” thay vì những nhân cách của sự trưởng thành, để rồi chúng ta tự làm tổn thương chính mình và những người bên cạnh. Thậm chí chúng ta cắt đứt sợi dây kết nối yêu thương con người với con người và vạn vật xung quanh. Và rồi chúng ta tìm cách ngụy biện cho những sai lầm của mình bằng những suy nghĩ , lời nói như: “Tôi phải là chính tôi, cuộc đời tôi là của tôi, tôi sống theo cách mà tôi muốn…”
Trong tiếng Anh từ “I” (Tôi) nhìn có vẻ rất mạnh mẽ, thẳng thắn và gây được sự chú ý vì nó được viết hoa. Nhưng đó là từ cô đơn nhất. Con người chúng ta cũng vậy, nếu cứ khăng khăng “Tôi” hẳn rồi “I” sẽ cô đơn hơn bao giờ hết.
Và khi “I and You” (Tôi và Bạn) điều đó sẽ thật đủ đầy, ngọt ngào, êm ái và tràn ngập yêu thương. Nếu không tin bạn thử phát âm ra thành tiếng “I” và “I and You” đi. Cảm nhận của bạn sẽ là câu trả lời cho riêng bạn. Chúng ta sống bằng những “cá tính khuyết tật” trong chữ “I” như vậy đã đủ rồi. Đã đến lúc chúng ta sống bằng nhân cách của sự trưởng thành trong đó có “I and You.” Mỗi chúng ta cần được đổ đầy nhân cách để không còn chỗ trống cho những cá tính xấu. Nhân cách của sự trưởng thành sẽ quyết định sự phát triển của chính bản thân chúng ta và cả xã hội.
Có người chỉ trích tôi vì phát ngôn Sơn Tùng đang làm nghệ thuật, với lời lẽ khinh thường. Tôi nói rằng Sơn Tùng là một người “làm nghệ thuật.” Còn cái nghệ thuật mà cậu ta tạo ra là cái gì tôi không cần quan tâm. Nếu bạn muốn phân tích về nghê thuật thì xin thưa ngay đến cả Lev Tolstoy, nhà triết học, tiểu thuyết gia nổi tiếng người Nga với tác phẩm Chiến tranh và hòa bình, khi đưa ra định nghĩa của mình về nghệ thuật còn phải nhận về nhiều sự phản đối tranh cãi. Nên tất cả mọi thứ điều dừng lại ở cái nhìn chủ quan.
Chúng ta quá nhỏ bé khi nói về nghệ thuật. Nhưng tôi luôn ghi nhận tất cả sự nỗ lực và cố gắng. Ranh giới giữa bước chân đầu tiên dưới sườn dốc và trên đỉnh núi, con người ta đôi khi phải đánh đổi bằng máu và linh hồn của chính mình. Tại sao bạn lại muốn phủ nhận công sức của người đó? Tại sao bạn dùng lời lẽ khinh thường? Và thậm chí khi tôi nói rằng cái Sơn Tùng tạo ra là một tác phẩm nghệ thuật. Bạn có chứng minh được điều tôi nói là sai?
Khi đối mặt với xã hội này, tôi thấy những người làm ít nhất lại luôn là người nói nhiều nhất. Người ta tạo ra một sản phẩm trong nỗ lực, làm việc cật lực còn bạn thì ngồi không rồi đánh giá. Bởi vì các bạn chẳng bao giờ quan tâm đến lý lẽ, các bạn chỉ quen nói lý thôi. Bạn cứ đánh giá người khác mà chẳng bao giờ đánh giá những nỗ lực về đầu óc và thể lực của anh ta. Đặt lên bàn cân rồi đem cân những lý lẽ của bạn xem đáng bao kí lô so với mồ hôi xương máu của người làm ra chúng.
Sơn Tùng trưởng thành từ underground – những người hoạt động tự do, không đặt nặng tính thương mại mà chỉ ghi đậm dấu ấn cá nhân trong sản phẩm. Vâng, sản phẩm của cậu ta chính là con người cậu ta tự tạo ra, phong cách và mục đích của cậu ta. Tại sao lại cần quan trọng hóa những cái ý nghĩa của bạn? Tại sao sự nỗ lực của Sơn Tùng lại không đáng để ghi nhận?
Tất nhiên, Sơn Tùng cũng khát khao xây dựng cho khán giả những sản phẩm hay và đẹp mắt nhất có thể tạo ra được. Cậu ta cũng cố gắng tạo ra cái tốt nhất. Nhưng chắc chắn vì cậu ta không có ý định tạo ra nó để phục vụ bạn nên bạn chẳng xem nó ra gì? Cậu ta không tạo ra sản phẩm để có khán giả. Cậu ta đã có khán giả để có thể tạo ra sản phẩm cho riêng mình.
Bạn có bao giờ hỏi tại sao Sơn Tùng lại có đông đảo lượng fan đến vậy? Vì sản phẩm đó được làm từ con người cậu ta. Những ca sĩ khác thì lại tạo ra những bản nhạc để có nhu cầu gây ấn tượng. Động cơ quyết định sản phẩm của Sơn Tùng nằm bên trong con người cậu ấy. Khán giả tự tìm đến trung thành. Còn các ca sĩ khác vừa muốn có khản giả là fan Sơn Tùng, lại còn muốn thêm khán giả là bạn. Một sự sáng tạo được xem là đẹp, là ý nghĩa không phải vì nó được nhiều người công nhận, mà đó phải là cái của riêng của người tạo ra nó.
Tôi thấy hầu hết các ca sĩ trẻ Việt Nam hiện nay, ai cũng muốn xây riêng cho mình một tượng đài nhưng vẫn cõng trên vai những hình dáng vay mượn. Họ không muốn thoát ra, họ không muốn tự xây cho mình một ngôi nhà mới của riêng chính họ. Họ chỉ muốn có một ngôi nhà đẹp như những ngôi nhà đẹp khác họ từng trông thấy. Họ bảo với tên kiến trúc sư xây cho tôi một ngôi nhà đẹp giống ngôi nhà này. Còn Sơn Tùng, cậu ta muốn ở ngôi nhà đẹp nhất mà ở Việt Nam hiện nay không ai có.
Tôi tin rằng tạo vật tạo ra con người có cái tay là để cầm nắm, đôi chân để bước đi, để chạy, đôi mắt để nhìn, đôi tai để lắng nghe, không có một bộ phận nào là trở nên dư thừa. Bạn có nhìn vào tôi rồi bảo đôi chân của mày chẳng có ý nghĩa gì, cái mũi này chỉ là đồ vô dụng. Tại sao nó trở nên không có ý nghĩa chỉ vì nó không thuộc ý niệm của bạn? Không có một cái gì tạo nên con người tôi là dư thừa và vớ vẩn chỉ vì bạn hoàn toàn không thích nó.
Chuyển qua âm nhạc của Sơn Tùng, nó được tạo ra từ máu và linh hồn của cậu ta. Tôi tin rằng bất kể một sự sáng tạo dù nó tệ hại đến đâu cũng đều được đánh đổi bằng sự sống của kẻ sáng tạo ra nó. Tại sao bạn lại khiến mọi thứ trở nên ngột ngạt chỉ bởi bạn không muốn cái chi tiết hình ảnh đó.
Tôi muốn ghi nhận nỗ lực của Sơn Tùng bởi cậu ta có một phẩm chất rất quan trọng của người làm sáng tạo. Đó là khả năng trung thành với một con người. Con người nặng ký chứ không phải chẳng có hình dạng gì cố định và cứ luôn bị người khác vặn ngược vặn xuôi. Dù bạn có nói gì thì cậu ta vẫn thế thôi. Vẫn đứng trên sân khấu và cháy hết đam mê. Và chính vì thế mà cậu ta càng trở nên thành công.
Tôi thấy một số người đang chê trách Sơn Tùng. Họ thực sự chẳng biết họ muốn gì nhưng cậu ta thì lại đang biết rõ mình làm gì đấy!
Và sau cùng, thực ra tôi không phải là Sky. Tôi cũng không yêu quý âm nhạc của Sơn Tùng. Tôi cũng không đủ tư cách đánh giá sản phẩm của Sơn Tùng có phải là tác phẩm nghệ thuật. Nhưng chắc chắn cậu ta là người làm nghệ thuật, vì cái sau cùng mà một người làm sáng tạo hướng đến đó là cái sản phẩm tốt nhất trong khả năng của người đó. Chúng ta nên có cái nhìn công bằng hơn cho tất cả sự cố gắng nỗ lực của cậu ấy.
Vâng, tôi lại văng tục nói lời xàm bậy. Tôi nói luyên thuyên như một kẻ điên. Bạn đừng dùng ánh mắt người thường mà chỉ trích kẻ điên làm gì.