21.5 C
Da Lat
Thứ Bảy, 23 Tháng 8, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 122

Tưởng rằng tuổi 25 phải rực rỡ lắm!

2

Hóa ra nó lại là quãng ngày bình yên nhất tôi từng đi qua suốt phần tư thế kỷ.

Đã từng là đứa con gái extreme nhất dải ngân hà. Yêu cái gì sẽ yêu hết lòng, ghét ai thì đến nửa con mắt cũng không thèm đưa. Làm gì thì cũng làm theo kiểu điên rồ nhất. Những ngày cũ lâu lâu đến kỳ trăng rằm lại trải ra trước mắt, nghĩ lại thấy cô bé Vân Anh ngày ấy đáng yêu ghê.

Về lại với chính mình hôm nay, tôi thấy mình lang thang cất bước nhẹ nhàng trên đường phố, đi qua những hàng cây xanh, mùi thức ăn quán xá xộc lên, vài chú xe ôm ngoắc tay, tiếng người xe qua lại rộn rã. Tôi chẳng thấy khó chịu gì với sự ồn ã xung quanh ấy. Chỉ an yên trên từng bước chân của mình. Đôi lúc tôi dừng lại trước một cái cây, ôm lấy nó như ôm một người bạn và tiếp tục đi.

Cứ tưởng rằng 25 tuổi thì sẽ phải là nắm tay ai đó đi qua những cung đường lạ lẫm trên thế giới. Hóa ra, tôi vẫn vui vẻ khám phá mọi thứ một mình. Nếu có người ấy đi cùng thì vui thật đấy, mà không có cũng sẽ không ảnh hưởng đến niềm vui của tôi. Vì niềm vui đến từ bên trong ta mới là niềm vui khiến ta hạnh phúc thật sự.

tuổi 25 2Ảnh: Greyerbaby

Cứ tưởng rằng 25 tuổi sẽ quần là áo lượt, tóc tai đủ màu. Hóa ra vẫn mấy bộ quần áo mặc đi mặc lại, dù có thêm ai đến nói tôi phải mua sữa rửa mặt, hay hóa chất đắp lên mặt mỗi ngày, tôi cũng vẫn chỉ trung thành với nước sạch và khăn mặt. Vài tuần lại đắp trái cây, bột ngũ cốc giữ ẩm. Còn lại tôi dành toàn bộ mùi hương của chính mình lan tỏa. Tôi hạnh phúc vì thấy mình trở nên đẹp hơn từ bên trong. Và quả thật tôi nhận được nhiều lời khen hơn bao giờ hết. Tôi cũng thay đổi thái độ khi ai khen, biết cảm ơn nhưng cũng không tưởng lên cao để nó lôi mình đi lâu, dễ lại khiến mình ngạo mạn.

Cứ tưởng rằng 25 tuổi sẽ phải chóng vánh chạy qua những đêm ồn ào ngoài phố chập choạng ánh đèn, phải thử hết mọi thứ trên đời. Hóa ra nó chỉ nhẹ nhàng đi qua trong căn phòng lộng gió, chong đèn viết bài hay lật vài trang sách, hay ngồi yên vài giờ nghe người ấy giảng đạo lý ở đầu dây bên kia.

Cứ tưởng rằng 25 tuổi phải đao to búa lớn, nói cái gì là hét ra lửa. Hóa ra, dù ở vị trí nào trong công việc, hay mối quan hệ xã hội, cũng chỉ cần dùng tình thương mà đối đáp, mọi việc tất sẽ ổn thỏa.

tuổi 25 3Ảnh: sweetlouise

Cứ tưởng rằng 25 tuổi phải định hình bản thân bằng vật này vật kia, phải nói về danh tiếng, về thành công tuổi trẻ. Hóa ra đơn giản là chỉ vun thêm chút nỗ lực mỗi ngày vào những điều ta tin là mang lại giá trị, hài lòng với nó, chia sẻ nó với cộng sự và mọi người. Tuổi 25, đồng đội sẵn sàng nâng đỡ tôi cả về công việc lẫn cuộc sống bất cứ lúc nào. Luôn có người thương mình sẵn sàng tưới tắm khi mình khô héo. Đó thực là cái ơn lớn tôi nhận được trong cuộc đời.

Cứ tưởng rằng 25 tuổi, đã thấy cái gì đúng thì chỉ có đúng. Hóa ra đã biết nhìn một sự việc hiện tượng không còn thiên kiến theo cách nhìn nhị nguyên, không còn đúng sai, không còn chỉ thương cảm hay căm phẫn. Biết rằng mọi chuyện đều có nguyên do của nó, và cái gì đang xảy ra chỉ là đã tích hợp đủ điều kiện để biểu hiện ra bên ngoài. Vậy nên, đã thôi không còn hứng thú với tin tức phẫn nộ, nhìn ai dùng túi nilon, không dấy lên sự ghét bỏ trịch thượng. Nghe phải tin đâm chém không còn gợn lên cái máu “anh hùng.” Vì hiểu mọi thứ đều đang đi đúng tốc độ của nó.

Tuổi 25, dần muốn lui về phía sau, không còn tìm thấy mình ở trung tâm của mọi sự nữa. Chỉ nuôi dưỡng âm thầm công việc làm một story-listener, thay vì một story-teller. Vì đã hiểu hơn về sức mạnh của việc lắng nghe (lắng đọng khi nghe, tiếng Việt mình tuyệt vời quá), đặc biệt trong việc chữa lành. Thế giới có quá nhiều người muốn nói về mình, ta cần thêm nhiều người biết lắng nghe nữa.

Tuổi 25, tôi chọn con đường không của số đông. Không chỉ chăm chăm đi theo cái giàu mạnh về tài chính. Mọi ước mơ đều không còn bắt nguồn từ ham muốn của bản thân, không thấy mang theo ước mơ lớn nào chỉ cho riêng mình, ước mơ sẽ xuất phát từ ý muốn làm được gì cho ai. Đã biết khơi gợi ý muốn cống hiến, học bài học trao tặng thì chỉ tặng mà không mong cầu cảm ơn hay đền đáp. Vì hiểu, có rất nhiều kiểu giàu, giàu tài chính, giàu tình thương, giàu trí tuệ, giàu khả năng sẻ chia, giàu khả năng lắng nghe, giàu lòng trắc ẩn. Và ai chỉ biết giàu tài chính là cái giàu duy nhất thì thật đáng thương.

Tuổi 25, biết yêu. Mà yêu sao nhẹ nhàng, sáng trong, và tỉnh thức. Biết dẫn mình đi gần hơn đến tình yêu phổ quát, tình yêu vô điều kiện, dù nhiều lúc rơi vào mệt mỏi, chán nản mà chủ yếu do tâm tưởng tạo ra, nhưng cứ thiền định tỉnh táo xong là vẫn kiên định tu tập.

tuổi 25 4Ảnh: PublicDomainPictures

Tuổi 25 có những lúc nội tâm hỏng hóc, nhưng đã không phát rồ lên với nó nữa, học cách âu yếm nó, chấp nhận sự không ổn ở mình, hiểu về những mong cầu bên ngoài mà mình muốn thao túng, muốn khỏa lấp. Đi trên con đường này, không thể ngày một ngày hai là vỗ ngực nói đắc đạo. Nhưng dù nó dài, cũng đã biết cách làm dịu chính mình. Một con đường 2000 cây số mà bảo đi bộ trong 10 ngày thì chắc đầu hàng, nhưng mỗi ngày bước thong dong mà không nghĩ ngợi, dặn mình hôm nay đã đi được 10 cây số rồi thì sẽ thấy dễ thương hơn biết bao. Mọi bài học đến, khó khăn hơn vì level đang tăng lên, nhưng tin là đang tu tập thật đúng đắn.

Tuổi 25, thấy mình là một dòng suối mát lành, lượn lờ đi qua những kỳ diệu của tạo hóa. Khi thấy có vách đá, thì uyển chuyển lách qua, chẳng xem vách đá là vật cản, mà là bệ đỡ cho mình trôi đúng hướng ra biển cả rộng lớn, cứ thế yên tâm trôi theo dòng tự nhiên, tưới mát vùng đất mình đi qua, cho hàng cỏ ven đường, rồi hoa sẽ nảy nở trên những con đường ấy.

Biết ơn tuổi 25 của mình, bình dị và trải đầy thương yêu.

Tác giả: theclearestbleu

*Featured Image: Free-Photos

Chúng ta có cần tránh xa đám đông?

1

Đám đông là tập hợp những người không thích sống trong cô đơn, luôn muốn tìm tiếng nói chung giữa tất cả khuôn mặt xa lạ, họ có chung một quan điểm là luôn cố thăm dò hoặc tìm kiếm sự đồng tình từ người khác nhưng thực ra chỉ nhận về những cái cười nhếch mép. Họ thuộc về nhau nhưng chẳng bao giờ hiểu nhau, lời của người này nói ra luôn lọt vào lỗ tai trái người kia rồi chen qua lỗ tai phải của người kia nữa. Vậy đấy, nhưng hễ kẻ nào có động tĩnh muốn thoát ra khỏi đế chế đó thì ngay lập tức kẻ đó sẽ bị khinh miệt và nguyền rủa.

Sống trong đám đông, nếu bạn muốn tạo ra cái tinh tế thì họ lại phủ nhận nó chỉ là đồ hư ảo. Đám đông chỉ luôn tin vào những tiếng động ồn ào trên thế giới. Ở đó chỉ có chỗ cho anh hùng thời đại. Những anh hùng đã tạo ra chân lý, họ tin vào chân lý đó mà không bao giờ biết rằng anh hùng hay vĩ nhân thì chẳng bao giờ chịu sống chung với đám ruồi lổm chổm bu đậu xung quanh họ.

Đám đông, không có một tiếng nói nào sánh bằng sự hãnh diện của họ. Họ hãnh diện với cuộc sống họ đang theo đuổi, lý tưởng của họ và chắc chắn những ai cùng bước đi chung một con đường thì mới thuận. Nghịch họ thì mãi cũng chỉ là một kẻ chăn bò bên lề đường. Họ dùng sự khinh bỉ cho cuộc sống đối nghịch họ đang sống, không thể cảm thông vì đây là những con người phản văn minh. Sự văn minh tiến bộ đã khiến họ trở nên khác biệt.

Nhưng có một điều là không một ai trong họ cảm thấy được thỏa mãn hài lòng với cuộc sống đám đông. Tất cả mọi người đều bất mãn nhưng thay vì dứt ra, họ nghĩ rằng đó chỉ là một điều vô ích, sẽ chỉ làm đau cái dạ dày nếu họ đứng lên phản bác. Họ cũng thích mưa, muốn tắm mình dưới nó tận hưởng cảm giác lãng mạn nhưng họ lại lo sợ sức khỏe. Hoặc có những người muốn thoát ra nhưng lại sợ mình sẽ không tìm được một ý nghĩa nào khác từ đám đông. Bởi họ cần sự công nhận, lời khen ngợi ca tụng, họ cần được vinh danh.

m đông 5Ảnh: Free-Photos

Tôi đã học được một điều rằng cuộc sống này sẽ không ai cho không ai bất kỳ một thứ gì và nếu bạn muốn nhận được những điều đó từ họ, bạn sẽ phải trả giá chúng bằng sự tự do của chính bạn. Hoặc nếu bạn bảo rằng tôi không cần tự do, tùy thuộc vào bạn thôi. Thật đáng hâm mộ những con người sống và chẳng thèm đếm xỉa đến tự do.

Các bạn biết đấy. Cuộc sống của chúng ta là một suối nguồn hoan lạc, bất kể dòng suối nào cũng từng bị nhiễm độc bởi đám đông. Trước đây bạn cho phép đám đông bước chân xuống dòng suối thanh mát của bạn bởi sự ngây thơ hồn nhiên của một đứa trẻ mới chập chững bước đi và bập bẹ gọi tên cuộc sống. Nhưng không có nghĩa là suốt cuộc đời này bạn phải chịu đựng cảnh tắm chung với họ trên dòng suối đã bị họ làm cho vấy bẩn.

Cũng có những người bắt đầu nhận thức được điều đó. Nhưng họ chẳng làm gì khác ngoài việc đổ lỗi. Đổ lỗi là cách duy nhất họ làm để trấn an tinh thần mình. Nhưng đám đông không có tội. Họ cũng sống thỏa hiệp với bạn đấy, chính họ cũng đang căm ghét bạn vì làm nhơ nhớp dòng suối của họ. Họ bảo chúng ta là một tập thể sống đoàn kết nhưng họ chẳng bao giờ muốn chia sẻ chung một bầu không khí, thức ăn, nước uống với ai. Đừng đổ lỗi, họ cũng đang trách mắng bạn đấy.

Thực ra, ở đây không có chuyện ai làm gì sai. Chính bạn mới là vấn đề. Chỉ có bạn mới thực sự quan trọng trong cuộc sống của bạn. Chính bạn đã mở cửa cho họ bước vào, họ không bao giờ bước qua được cánh cửa ấy nếu như không có sự cho phép của bạn. Đám đông đã luôn đứng đợi sẵn đó và bởi cái ước định vô thức của bạn. Họ là điều tự nhiên,  đó là bản chất và tính cách của họ, bạn không có quyền lên tiếng chỉ trích họ. Nếu bạn làm thế, bạn sẽ mãi mắc cạn dưới vũng lầy đó chẳng bao giờ thoát ra được. Bạn càng nói về họ, họ càng tiến đến gần hơn.

Rồi có người đã hiểu ra vấn đề, họ không tìm cách đổ lỗi, họ ra quyết định muốn tránh xa đám đông. Họ nghĩ rằng nếu đã không thuận lòng, vậy thì đừng bao giờ trông thấy nhau. Họ quyết bỏ đi vào sa mạc, dù phải chịu cảnh đói khát còn hơn là nuôi dưỡng lòng thù hận với đám đông. Họ có hàng trăm lý do chứng tỏ có thể sống cô độc để được sống với ngọn suối mát lành, không còn bị nhiễm độc.

m đông 4Ảnh: Free-Photos

Nhưng nếu chúng ta tránh xa đám đông, tức là chúng ta đang sợ hãi. Chúng ta có cần phải sợ hãi đám đông? Chúng ta không thể sống cuộc đời trốn chạy? Khi chúng ta trốn chạy tức là chúng ta đang sợ hãi. Không cần phải sợ. Chạy trốn và mang vác nỗi sợ hãi đó cồng kềnh trên vai, xin bạn nhớ rằng đám đông ở khắp mọi nơi.

Chúng ta không đổ lỗi, không chạy trốn mà cũng chẳng cần phải nghênh chiến. Dù bạn có dũng cảm đến đâu thì bạn cũng không cần phải tranh đấu với họ. Nếu bạn lên tiếng đấu tranh chống lại họ, bạn cũng chỉ là một trong số họ ở một hình dáng khác.

Nên nhớ rằng đám đông không thể làm gì bạn nếu bạn không hợp tác với họ. Vâng, không hợp tác nhưng cũng không tranh đấu. Không cần quan sát ra thế giới bên ngoài, chỉ nhìn vào bên trong và tìm kiếm nhu cầu của chính mình. Hãy xây dựng lên một bức tường vững chắc mà không một âm thanh nào từ bên ngoài có thể lọt vào. Đừng để đám đông thao túng bạn bằng những lời tiên tri. Đám đông, ai cũng muốn tỏ ra hiểu biết tường tận và giàu kinh nghiệm, nhưng họ chỉ giỏi làm thầy bói xem voi.

m đông 3Ảnh: Life-Of-Pix

Bạn chỉ cần đứng bên cạnh họ với khuôn mặt thảnh thơi, an bình, không cần tỏ ra đạo đức giả, cũng đừng cạo ngạo hay khinh thường. Bạn chỉ cần đứng bên cạnh họ và sống đúng cái bản thể của bạn. Mặc kệ những lời họ nói, mặc kệ lời chỉ trích. Dù họ có nghĩ rằng bạn bị điên, họ cần hiểu rằng thế giới cần những người điên để đám đông biết rằng họ là người bình thường. Họ cho rằng bạn hèn nhát, không có kẻ hèn nhát thì lấy đâu ra anh hùng.

Nếu quá khó khăn thì xin hãy bịt mắt bịt tai, làm một kẻ câm mù đui điếc và tiếp tục sống chung cùng họ. Hãy làm một kẻ mù lòa với những gì bên cạnh cuộc sống nhưng vẫn tiếp tục tin yêu vào cuộc sống. Tôi đã thấy tim mình tuôn chảy về cuộc sống quá đỗi mãnh liệt. Hãy sống và yêu quý cuộc sống bằng một tình yêu không bao giờ chia sẻ được với đám đông. Tự chúng ta sẽ thổi bay đám đông đó ra khỏi cuộc đời mình bằng chính tinh thần và ý chí của mình.

Hãy tự tạo cho mình một chốn an toàn và tập trung tu luyện ở đó. Những giá trị mới bao giờ cũng xuất hiện xa đám đông và vinh quang. Chẳng cần biết đám đông xem bạn là gì, mặc kệ họ đi, bạn chỉ cần là chính bạn, chỉ cần sống và cảm nhận cuộc sống riêng bên trong của chính mình.

Và sau cùng, bài viết này là lời giải thích cho lời giải thích tại sao tôi luôn im lặng trước các bạn. Tôi không đổ lỗi cho các bạn, tôi cũng không muốn giao chiến, tôi càng không muốn chạy trốn. Dù sao tôi vẫn chỉ luôn sống cuộc sống của chính tôi và tiếp tục cống hiến cuộc sống đó cho sự đọc của các bạn. Mặc cho các bạn có phán xét hay chỉ trích những gì tôi viết ra. Tôi cũng mong bạn sống cuộc sống của bạn và mặc kệ đám đông.

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image:  B_Me 

Ích kỷ là nghĩ cho bản thân mình hay là nghĩ cho người khác mà quên mất bản thân mình?

2

Khi bạn được sinh ra, cho đến lúc hiểu được người khác nói gì thì bạn sẽ luôn nghe được những câu đạo lý “Uống nước nhớ nguồn”, “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ăn khoai nhớ kẻ cho dây mà trồng”, “Công cha như núi Thái Sơn”, v.v… ở trường lớp, thầy cô. Về nhà bạn sẽ được nghe những câu đại loại “Mẹ cho Bống ăn ngoan, ăn giỏi sau này lớn Bống nuôi mẹ nhé”, “Sau này Bống xây nhà ba tầng cho mẹ nhé” hay chua chát hơn “Tao nuôi mày chẳng được cái tích sự gì.”

Và từ lúc nào không biết bạn luôn mang trên vai gánh nặng rằng “Mình sống để trả ơn bố mẹ đã sinh thành, để không phụ lòng bố mẹ.” Rồi bạn cố gắng học thật giỏi, thi đậu trường này trường kia. Bố mẹ bạn khoe hết cả làng “Con tôi đậu hẳn ba trường đại học”, bạn thấy bố mẹ vui mừng, bạn không biết bạn đang làm gì hết vì bạn chỉ biết bố mẹ bạn đang vui mừng. Bạn vào một trường, lại cắm đầu vào học, ra trường bạn xin vào một công ty làm giờ hành chính có một khoản tiền kha khá gửi về cho bố mẹ. Bố mẹ bạn lại đi khoe khắp làng, bạn không biết mình đang làm gì hết vì bạn chỉ biết bố mẹ bạn đang vui mừng dù vậy bố mẹ bạn vẫn lo lắng vì biết bạn khổ sở thế nào. Bạn thấy mình thỏa mãn vì đang trong quá trình trả ơn bố mẹ, đúng đạo làm con.

ch kỷ là gì 2Ảnh: Pixabay

Bạn ở thành phố, thuê một căn hộ nhỏ giá trên trời, đồng lương trả đủ tiền nhà và gửi về cho bố mẹ là hết. Đến khi bạn nhìn thấy, tại sao mình làm bố mẹ vui, mình có công việc ổn định và ở thành phố lớn nhưng chưa bao giờ mình cảm thấy mình thật sự vui vẻ và hạnh phúc?

Bạn quyết định chết đi và trở thành một con người mới. Bạn rơi vào một gia đình không mấy khá giả, đi học bạn bị bạn bè chê cười vì quần áo xấu xí, bạn khóc và bỏ chạy với hai hàng nước mắt. Hai bàn tay gồng lại, răng nghiến ken két “Tao sẽ thật giàu có để chúng mày thấy chúng mày phải hối hận.” Bạn giàu thật. Lúc này những người mỉa mai bạn ngày xưa cũng cười nói vui vẻ với bạn ra mặt. Đôi lúc bạn chiêu đãi và ra oai với tất cả bạn bè, bạn mặc những bộ vest sang trọng, đôi giày bóng lưỡng, tóc vuốt keo ngược ra sau, tất cả hóa đơn đều được quẹt thẻ. Bạn làm những việc đê hèn nhất để trở thành một ông chủ giàu có và khi về nhà lột trần bộ quần áo, tắm rửa sạch sẽ bạn thấy mình còn nhơ nhớp hơn cả khi còn bé. Lúc bạn bị đám người trêu chọc. Bạn nằm lên giường, tay cầm khẩu súng chĩa vào thái dương.

Bạn bắt đầu một cuộc sống mới. Lần này bạn sinh ra, lớn lên, bạn luôn giành phần tốt đẹp về mình trước. Ở trường bạn bị gọi là kẻ ích kỷ. Lớn lên, bạn chào bố mẹ ra đi, bố mẹ không đòi hỏi gì ở bạn. Bạn đậu 3 trường đại học, bạn bỏ hết và theo đuổi việc làm. Bố mẹ bạn biết tin, rất đau buồn, cả làng trách bạn ích kỷ không biết nghĩ cho công ơn sinh thành, không biết nghĩ cho bố mẹ ở nhà. Bạn nhớ lại kiếp nào, nếu giờ bạn làm thế cả nhà sẽ rất vui nhưng bạn chọn không.

Bạn đi làm thất bại, bạn nghĩ “biết vậy ngày xưa đi học”, rồi bạn lại nghĩ “nhưng đường đã chọn là phải đi chứ không quay đầu” bạn lại tiếp tục đi.

Bạn có một công việc yêu thích, chưa kiếm ra nhiều tiền, cũng không mặc quần áo đẹp, không gửi về cho gia đình, bạn trang trải cuộc sống của bạn thật tốt, đầy đủ tiện nghi, ổn định và có tình yêu cho công việc đấy.

Bạn kiếm ra nhiều tiền hơn, lúc này bạn gửi cho bố mẹ, sau bao năm chờ đợi, bố mẹ bạn vui mừng khôn siết, sau bao lời trách mắng của cả làng “Nó sống sung sướng thế kia mà không biết gửi đồng nào về cho nhà. Đúng là loại ăn cháo đá bát, ích kỷ chỉ biết sống cho mình.”

Vậy không ích kỷ là gì? Là khi bạn lo lắng yêu thương tất cả mọi người xung quanh? Hay đó chính là sự ích kỷ với chính bản thân bạn? Bạn ích kỷ với chính mình. Bạn không dám cho chính mình sống như bạn muốn và bạn chết đi mà không biết bản thân đã ích kỷ nhường nào.

ch lỷ là gì 3Ảnh: Bess-Hamiti

Ngày nay, chúng mình bị xoáy vào một guồng xoay, chúng mình phải trả hiếu cho bố mẹ và khi chúng mình có con, chúng mình nuôi nó thật tốt và mong nó lại trả hiếu cho mình như mình đã từng. Cuối cùng ra ai cũng mải nghĩ cho người khác và tự hằn vào tiềm thức rằng mình phải làm đúng như thế. Mà chẳng biết vì sao mình vẫn cứ khổ đau mà người khác cũng vẫn đau khổ.

Nhưng chúng mình không nghĩ, chúng mình đau khổ thì không bao giờ gieo rắc hạnh phúc cho người khác được. Đau khổ không bao giờ sinh ra hạnh phúc. Họa chăng chỉ sinh ra sự thỏa mãn rằng “À! Mình đã chịu nhiều đau khổ nên bây giờ mình đã bớt khổ hơn, mình nên lấy đấy làm mừng vui.”

Vậy đấy, mà có một con đường tắt dẫn nhanh đến hạnh phúc hơn mà chúng mình lại nghĩ con đường đấy dài hơn. Chính là tự mình đi qua đau khổ để tạo ra hạnh phúc cho chính mình rồi mình mới tiếp tục gieo rắc chúng cho những người xung quanh. Khi mình có nhiều mình sẽ gieo càng nhiều. Mà đấy lại không hề là một sự vô ơn, chỉ là một sự trả ơn hơi chậm trễ nhưng lâu bền.

Lại có một vòng xoáy khác. Chúng mình đi làm hài lòng người khác, mua vui cho họ, thỏa mãn cái tôi nhưng chính mình lại vẫn đau khổ. Họ cũng phô trương ra rằng họ vui vẻ giống như những con rối nộm trên sân khấu. Nhưng đằng sau họ cũng chẳng hài lòng, vui vẻ. Vậy chúng mình và họ có phải đang rất ích kỷ không?

Vậy ích kỷ là nghĩ cho bản thân mình hay là nghĩ cho người khác mà quên mất bản thân mình?

Tác giả: Bà Năm

*Featured Image: Pezibear 

[Underground] Richchoi vs. Kancc: Nhạc Rap và chuyện Ẩu Đả

1

(THĐP Disclaimer: Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả, không nhất thiết phải là quan điểm chung của THĐP.)


Đầu tiên, tôi xin thông báo trước: Nội dung bài viết được tổng hợp từ rất nhiều nguồn khác nhau (người trong cuộc lẫn ngoài cuộc) nên có lẽ sẽ không thể đúng đắn 100% song tôi vẫn tự tin vào khả năng chắt lọc phải trái của bản thân.

Khi có người gợi ý cho tôi chủ đề này, tôi cảm thấy không nên nhưng sau một thoáng nghĩ ngợi thì lại nhận ra được khá nhiều thứ cần diễn đạt. Giờ thì hãy cùng tôi đến với từng diễn biến và nhìn nhận nó một cách khách quan nhất có thể.

Lưu ý dành cho những bạn không thuộc giới Underground: Hãy yên tâm vì bài viết này nhắm tới mọi người.

MV Tuổi? và Sự Ảnh Hưởng

Ngày 18 tháng 5 năm 2018, MV Tuổi? được xuất bản bởi Genius Viet Rap (GVR), một nhóm nhạc kỳ cựu với nhiều thành viên trên cả nước cũng như hải ngoại nhưng đa số định cư ở khu vực miền Bắc Việt Nam.

Tôi sẽ không bình luận bất cứ điều gì về chất lượng hình ảnh lẫn âm thanh của MV vì chúng ta đang ở đây để bàn về “sự xung đột”. Có nhiều người nói rằng “sự xung đột” này đã tồn tại khá lâu, tôi cũng tin là vậy, không ít những câu từ trong MV mang hàm ý đá xoáy Rap Viet Punchline và Vinagang, hai cộng đồng Underground khác ở Hà Nội.

Sơ lược một chút, Rap Viet Punchline (RVP) được thành lập vào năm 2013 và kể từ năm 2015 cho đến nay đã có rất nhiều đóng góp đáng kể cho cộng đồng Underground miền Bắc, tiêu biểu nhất là các sự kiện như Ủa Show hay giải đấu Dissneeland. Còn Vinagang có lẽ là một dự án riêng của Choi và Phúc Du, hai cá nhân nổi bật trong giải đấu Dissneeland, theo như tôi biết.

Tóm lại, trên phương diện âm nhạc, GVR đã tuyên chiến với RVP cũng như Vinagang và điều đó chẳng có gì xa lạ trong một bộ môn Hip Hop, nhất là Rap. Dĩ nhiên, cũng chẳng có gì để lên án. Chuyện đằng sau mới bắt đầu có vấn đề…

Gizmo hay còn gọi là Moganja, một thành viên quan trọng của GVR có góp mặt trong MV Tuổi? đã đăng đàn một dòng trạng thái trên trang cá nhân sau khi tranh cãi với một người hâm mộ nào đó của RVP trong một hội nhóm nào đó trên Facebook. Nội dung dòng trạng thái mang tính thẳng thắn trực diện khi thách thức Hưng Cao (người đứng đầu RVP) ra mặt để nói chuyện. Chưa dừng lại, trong một bình luận khác, Gizmo còn đe doạ sẽ “gõ” Hưng Cao, hẳn là mọi người cũng biết “gõ” ở đây có nghĩa là gì.

Screenshot-2018-5-28 [Underground] Choi vs Kancc Nhạc Rap và chuyện Ẩu Đả
Gizmo hay Moganja, một thành viên quan trọng của GVR.
Một lý do không đáng có dẫn đến một hành động không đáng có và cuối cùng là rất nhiều hậu quả không đáng có. Mâu thuẫn trên phương diện âm nhạc tại sao lại không thể giải quyết bằng âm nhạc? Bản thân tôi nghĩ rằng nếu đã là một rapper thực thụ thì chúng ta nên cầm micro và chiến đấu trên nền nhạc nhưng dường như Gizmo chẳng quan tâm đến điều đó khi khẳng định: Động chân tay chẳng cần phải kiếm cớ.

Screenshot-2018-5-28 [Underground] Choi vs Kancc Nhạc Rap và chuyện Ẩu Đả(1)
Một bình luận của Gizmo (Tùng Nguyễn) đe doạ sẽ “gõ” Hưng Cao (thằng đầu đàn).

Thật vậy, MV Tuổi? đóng vai trò tuyên chiến trong lĩnh vực nghệ thuật còn dòng trạng thái của anh mang tầm vóc của một bức chiến thư đẫm máu. Sự thù ghét đã vô tình lạc ra khỏi giai điệu của những bản nhạc Underground.

Trách Nhiệm của Từng Lời Nói

Đáp lại Gizmo, Hưng Cao chọn cách im lặng nhưng liệu có hay không việc anh ấy đứng đằng sau giật dây khiến cho Choi, một người đàn em mới chỉ 20 tuổi đời, đơn thân độc mã đứng ra đại diện? Choi bình luận vào dòng trạng thái của Gizmo bằng những lời lẽ không kém phần “ăn miếng trả miếng”, thậm chí còn khiêu khích đối phương đến tận nhà của mình ở Hà Nội để có thể động tay động chân như những gã giang hồ thứ thiệt.

Screenshot-2018-5-28 [Underground] Choi vs Kancc Nhạc Rap và chuyện Ẩu Đả(2)
Phúc Du (bên trái) và Choi (bên phải).

Ngay sau đó, Kancc, một nhân tố trẻ đầy triển vọng của GVR và cũng góp mặt trong MV Tuổi? , đã lao vào tiếp chuyện với Choi. Cuộc đấu khẩu qua mạng kết thúc bằng việc cả hai trao đổi số điện thoại, hiển nhiên là Choi còn chủ động cho Kancc biết địa chỉ nhà của mình ở Hà Nội song lại không có bất cứ một cuộc hẹn nào được thống nhất. Nguyên nhân ban đầu là vì Kancc hiện đang sinh sống tại Hải Phòng, vấn đề địa lý khiến anh ấy tạm thời chưa thể sắp xếp.

Screenshot-2018-5-28 [Underground] Choi vs Kancc Nhạc Rap và chuyện Ẩu Đả(3)
Đoạn tin nhắn riêng giữa Choi và Kancc (Kan Nguyen).
Nhưng tôi tin chắc rằng đã có những dự cảm không lành tồn tại trong lòng người hâm mộ của cả đôi bên…

Screenshot-2018-5-28 [Underground] Choi vs Kancc Nhạc Rap và chuyện Ẩu Đả(4)
Kancc, một nhân tố trẻ đầy triển vọng của GVR.
Bình luận về việc này, trong một bài đăng hiện đã bị xoá bỏ, Phúc Du, một người anh thân thiết của Choi, cho rằng việc Choi thách thức Kancc lên Hà Nội gặp mặt cũng chỉ là “nói cho vui” chứ không ai nghĩ tới trường hợp Kancc sẽ làm thật. Quả nhiên là vậy, có rất nhiều người đang lầm tưởng rằng họ được quyền tự do tuyệt đối trên internet mà không cần phải lo sợ bất cứ điều gì. Hãy thức tỉnh, chúng ta là con người và con người luôn luôn phải chịu trách nhiệm với từng suy nghĩ, từng hành động cũng như từng lời nói của bản thân.

Đêm hôm đó, tức là ngày 20 tháng 5, Choi gọi điện cho Kancc để bàn về việc hẹn gặp thì được nói chuyện với hai người anh “xã hội” của Kancc. Mọi thứ có vẻ ổn thoả hơn khi hai người họ nói rằng những lời không hay trên mạng thì tốt nhất nên cho qua, thậm chí còn mời Choi đi nhậu một bữa, tiếc là cậu ấy đã không đến…

Thói Quen Ghi Hình và tung lên Mạng

Cũng không biết là từ khi nào nhưng dạo gần đây con người thường có thói quen rút điện thoại cảm ứng ra khỏi túi quần một cách nhanh chóng để quay phim hoặc chụp ảnh bất cứ sự kiện nào mà họ cảm thấy cần phải làm như vậy. Một vài ví dụ điển hình là tai nạn giao thông, bạo lực học đường, cháy rừng, sét giật, mưa, bão, lốc xoáy, một cô gái hở hang, một lão nông tri điền đang ngửa cổ quát tháo ông trời,…

Liệu thói quen này có trở thành một phong tục tập quán điển hình của xã hội loài người trong tương lai?

Chiều ngày 21 tháng 5, tôi nghe một người bạn trong giới Underground nói về vụ việc giữa Choi và Kancc. Cửa sổ Google được bật lên ngay lập tức và tôi nhanh chóng tìm ra được đoạn video bên dưới, rất có thể là nó được quay từ chính điện thoại của Choi.

https://www.youtube.com/watch?v=srz4idlv6wI

Có nhiều người ghi hình vì sở thích, có nhiều người ghi hình vì sứ mệnh lan truyền tin tức và cũng có rất nhiều người ghi hình để thể hiện cái tôi của bản thân, để ta đây với người trong thiên hạ.

Chuyện gì đã xảy ra?

Theo lời kể của Choi trên Facebook cá nhân vào ngày 23 tháng 5.

Sáng (hoặc trưa) ngày 21 tháng 5, Kancc và Gizmo đến trước cửa nhà Choi (đang ở trong) để nói chuyện mà không hề hẹn trước. Lời qua tiếng lại được một lúc thì hai người kia nhảy bổ vào tấn công, Kancc rút ra một ống tuýp bằng sắt còn Gizmo sử dụng ghế cũng như cốc thuỷ tinh có sẵn trong nhà. Choi giằng co một lúc rồi truy hô có trộm để kêu gọi hàng xóm láng giềng ra giúp sức. Gizmo may mắn lên xe chạy thoát thân, Kancc xui rủi bị giữ lại. Sau đó, người dân giữ Kancc để Choi dùng tuýp sắt đánh vào đầu, tất cả mọi chuyện diễn ra trong 10 phút, đoạn video có lẽ là “hậu kỳ”.

Nếu Kancc sai lầm trong việc chủ động dùng bạo lực thì liệu rằng Choi có đúng khi truy hô trộm cắp, lừa dối người dân xung quanh, vu khống đối thủ và trả đũa một cách hết sức dã man như vậy? Chưa kể trước đó, Choi đã nhiều lần bóp méo sự thật bằng những lời nói dối hòng che mắt mọi người. Điều khiến tôi cảm khó hiểu nhất là việc Choi lôi bà nội cũng như em nhỏ đang có mặt tại nhà ra làm bình phong hợp lý cho những hành vi sai trái của mình. Nếu Choi ý thức được điều đó, tại sao cậu ấy không chọn một địa điểm nào khác thích hợp hơn?

Screenshot-2018-5-28 [Underground] Choi vs Kancc Nhạc Rap và chuyện Ẩu Đả(5)
Lời tường thuật trước đó của Choi với nhiều tình tiết sai sự thật.
Tóm lại, tất cả chỉ mới là bản tường trình từ một phía nhưng dẫu sao đi nữa, tôi vẫn cảm thấy Choi cần phải cải thiện rất nhiều sau chuyện này. 20 tuổi quả thật là chưa đủ lớn song cũng chẳng còn nhỏ để được phép hành động như vậy. Cuối cùng, dành cho những ai nghĩ rằng cách mà Choi giải quyết Kancc là đa mưu túc kế: Bạn đang nhầm lẫn sâu sắc về khái niệm của sự thông minh.

Nhìn Nhận

Người ta thường cho rằng có một sự liên quan nào đó giữa âm nhạc Underground và những chuyện như thế này nhưng không, hoàn toàn không. Với tôi, từng câu Rap vẫn sinh tồn mạnh mẽ trong lòng người nghe còn các rapper đang ở ngoài kia, hành xử giống như bao người khác. Đừng cố gắng đánh đồng nghệ thuật và vũ lực, họ ẩu đả chỉ đơn giản là vì nhìn nhau không thuận mắt. Điều đó chẳng khiến cho nền văn hoá Hip Hop tại Việt Nam bị xấu đi, thậm chí còn ngược lại…

Đây là một cộng đồng nghiêm túc, máu đã đổ ra cho sự minh chứng.

Hiện tại, Kancc đang dưỡng thương tại nhà, Choi thì vừa mới đón sinh nhật thứ 21 của mình trong vòng vây chỉ trích. Có lẽ cái kết sau cùng vẫn chưa được diễn ra, tuy nhiên tôi thật sự mong đợi một trận chiến lành mạnh trên nền nhạc.

Underground ngày càng phát triển tại Việt Nam.

Screenshot-2018-5-28 [Underground] Choi vs Kancc Nhạc Rap và chuyện Ẩu Đả(6)
G Family và Hazard Clique, những cộng đồng Underground khác tại Việt Nam.

Tác giả: Võ Trọng Gia

*Featured image: Richchoi-ngườinổitiếng

[THĐP Review] Ai cũng xứng đáng được hạnh phúc, Thu Hà (mẹ Xu Sim) – Nói với em hay nói với cha mẹ của em?

0

thđp review

“Em à, những việc xảy đến với em, nó không hoàn toàn là tình cờ. Những rắc rối không tình cờ, những may mắn cũng không tình cờ. Việc xảy ra vì nó cần phải xảy ra.”

Đây là một trong những lời kết tôi thấy tâm đắc nhất trong tác phẩm Ai cũng xứng đáng được hạnh phúc của tác giả Thu Hà. Cuốn sách là tập hợp những góc nhìn, sự đúc rút, chiêm nghiệm của tác giả từ việc quan sát, tiếp xúc với những câu chuyện có thật trong xã hội – chủ yếu liên quan đến học sinh, giáo viên, phụ huynh trong các vấn đề giáo dục, bạo lực học đường, rắc rối tâm sinh lý tuổi vị thành niên, kỹ năng sống của người trẻ, sự đổ vỡ mối quan hệ gia đình và các ký ức tuổi thơ thương tổn.

Những nội dung này không có gì mới lạ, nhưng chưa có nhiều người nói sâu và nói thật về nó trong những cuốn sách. Đọc tác phẩm Ai cũng xứng đáng được hạnh phúc, tôi thấy nó toát lên được sự trăn trở, suy tư của người tác giả về đời sống của những bạn trẻ khi chớm bước vào tuổi trưởng thành – một trong những giai đoạn rất nhạy cảm và chênh vênh trong cuộc đời mỗi con người. Sự khó khăn với các em chính là việc trải nghiệm những thay đổi lớn trong tâm sinh lý trong khi các em còn non trẻ. Chuyện này sẽ đặc biệt khó khăn hơn khi gia đình, nhà trường và xã hội không dành cho các em sự quan tâm, giáo dục, định hướng đầy đủ.

ai cũng xứng đáng hp 1Ảnh: digaita 

Cuốn sách chỉ hơn 200 trang nhưng chứa đựng đa dạng các câu chuyện và trải nghiệm thực tiễn. Tác giả Thu Hà không chỉ nêu luận điểm, sự chiêm nghiệm mà còn có các dẫn chứng cụ thể cho mỗi điều chị ấy nói nên tạo ra sức thuyết phục to lớn cho tác phẩm. Không cần phải đọc hết cả cuốn sách để có thể nhận ra tác giả là người đọc nhiều, đi nhiều và chứng kiến nhiều câu chuyện cuộc sống nên có một cách tiếp cận vấn đề rất thực tế, rõ ràng.

Có thể nói, sự xuất hiện cuốn sách này là một tin mừng cho phụ huynh trong việc uốn nắn con em, cho giáo viên trong việc dạy dỗ học sinh và cho những bạn trẻ trong việc định hướng tinh thần của chính mình khi đứng trước ngưỡng cửa đổi thay của cuộc đời. Tuy nhiên, cuốn sách vừa là tin vui vừa là tin buồn vì nó phô bày hiện trạng đáng báo động trong đời sống của một thế hệ thanh thiếu niên Việt Nam – những chủ nhân tương lai của đất nước.

Sách self-help xuất hiện càng nhiều chứng tỏ con người trong xã hội đang càng lạc lối và suy thoái. Xuyên suốt tác phẩm Ai cũng xứng đáng được hạnh phúc là hàng loạt những câu chuyện đáng buồn, đáng thương, đáng trách của những bạn trẻ dại khờ, bồng bột, yếu đuối và dựa dẫm. Ẩn đằng sau đó là những câu chuyện còn đáng thất vọng hơn về sự non kém trong cách sống và cách giáo dục con cái của cha mẹ các em. Cá nhân tôi cho rằng, những đứa trẻ khi còn đang phụ thuộc kinh tế vào gia đình và bản thân các em cũng chưa đủ tư duy, bản lĩnh, sự độc lập để tự dẫn dắt mình trong cuộc sống thì sự dạy dỗ, uốn nắn của cha mẹ gần như là yếu tố quyết định cho sự thành bại của các em.

Tuy nhiên, nội dung của cuốn sách chưa được đào sâu một cách rốt ráo. Có một vài câu chuyện, khi đọc, tôi cảm thấy bị hẫng hụt khi tới phần kết vì độ sâu sắc, cũng như các góc quan sát chưa chín muồi và chặt chẽ. Ở đây, sự chiêm nghiệm của tác giả ở mức độ vừa phải, không quá triết lý. Có lẽ như vậy, cuốn sách sẽ phù hợp với lứa tuổi còn non trẻ, tư duy không đòi hỏi sự quá sắc sảo. Và việc tác giả xưng “tôi – em” đã thể hiện rõ điều đó.

Xét về cách xưng hô trong cuốn sách, tôi thấy rằng việc gọi “em” và xưng “tôi” sẽ toát lên được sự gần gũi, chân tình. Khi người trẻ đọc Ai cũng xứng đáng được hạnh phúc, các bạn ấy sẽ dễ đồng cảm và dễ tiếp thu các ý tưởng của tác giả. Tuy nhiên, chính việc xưng hô có đối tượng cụ thể này sẽ gây hiệu ứng giới hạn người đọc. Khi tác giả tập trung tương tác với một loại đối tượng nhất định tức là đã chấp nhận đánh đổi nó với tất cả các đối tượng còn lại.

Nếu xưng ngôi thứ nhất “tôi”, không gọi “em”, mà chỉ đơn thuần nêu hiện tượng và đúc rút chiêm nghiệm thì nội dung cuốn sách sẽ có sự khách quan, trung tính hơn, sẽ tiếp cận được nhiều người hơn (trong đó có các bậc phụ huynh.) Nếu tác giả muốn tâm sự với các bạn trẻ thì có thể dành những trang cuối cùng để nói lời đúc kết, giúp các em nhập thân vào các câu chuyện đã được kể phía trước. Như vậy, độc giả ai cũng có phần của mình.

Có một điều khiến tôi rất băn khoăn khi đọc xong cuốn sách này. Đó là cuốn sách xưng “tôi-em” tức là đang viết cho người trẻ đọc. Nhưng tôi để ý thấy lứa tuổi teen chẳng có mấy người đọc sách self-help. Hay chính xác hơn là những bạn trẻ cần đọc những nội dung này thì còn đang bận đi học từ sáng đến tối, bận yêu đương từ thứ Hai đến Chủ Nhật và bận chơi game online từ mùa xuân sang mùa hạ. Đến khi những vấp ngã xảy ra xong xuôi rồi, khi còn sống để ngồi suy tư lại cuộc đời, các bạn ấy mới tìm thấy mình trong những trang sách.

ai cũng xứng đáng hp 3Ảnh: Nuffer 

Theo tôi, cuốn sách này nên dành cho các bậc phụ huynh thì phù hợp hơn. Vì viết để thức tỉnh cha mẹ sẽ triệt để hơn là viết để thức tỉnh các em. Với lượng trải nghiệm nhỏ và mức độ tư duy còn non trẻ, các em khó có thể tỉnh ngộ chỉ sau khi đọc một cuốn sách. Nếu có thức tỉnh thì chỉ khi nào các em thật sự trải qua những vố đau của cuộc đời. Khi đó, nội dung sách phải sâu hơn nữa mới phù hợp với những trường hợp này. Còn khi, các em vẫn ở những vố không-đau-lắm thì cũng sẽ chẳng bao giờ tìm đến sách.

Nếu tác giả xưng “tôi-em” như một hình thức nghệ thuật để làm mềm tác phẩm, để trung hòa với những dẫn chứng thực tế khô khan thì theo tôi, đây là cách làm khá hay. Khi kết hợp giữa sự sắc cạnh của các dẫn chứng và sự mềm mại trong cách xưng hô sẽ khiến người đọc dễ nuốt trôi được các nội dung hơn.

Tuy nhiên, có điều tôi thấy không hài lòng, đó là một số câu chuyện bạo lực trong cuốn sách được mô tả quá cụ thể trong khi tôi thấy không nhất thiết phải trình bày chúng quá rõ ràng như vậy. Khi đọc, tôi cảm thấy rất căng thẳng, khó chịu với những chi tiết đó. Nếu tác giả nói giảm nói tránh được các tình huống xung đột cực đoan thì mức độ trầm trọng của câu chuyện cũng bớt đi phần nào. Khi ở trong bầu không khí an bình, người đọc sẽ dễ tiếp nhận vấn đề hơn là đặt họ vào trạng thái kích động, sôi sục.

Tác giả kể được nhiều chuyện, đây là ưu điểm, nhưng cũng là nhược điểm vì nội dung không được đầu tư sâu. Sau khi đọc xong cuốn sách, tôi không thấy sự ấn tượng gì về nội dung được lưu lại. Có chăng là lời nhắc về việc làm chủ cuộc đời, làm chủ những quyết định của chính mình đối với các bạn trẻ.

Về hình thức, Ai cũng xứng đáng được hạnh phúc sử dụng ngôn ngữ hiện đại, trẻ trung, cập nhật xu hướng mới: “Thạch Sanh thì ít Lý Thông thì nhiều”, “nội công thâm hậu”, v.v… Tác giả sử dụng văn nói nhiều hơn văn viết, cụ thể như: “Em à”, “là sao?”, “chả”, “mà”, “hic hic”, “thúi hoắc”, v.v… và sử dụng biểu tượng cảm xúc buồn, vui. Hình thức trình bày này có ưu điểm tạo được sự gần gũi, thân mật, dí dỏm nhưng đây cũng là nhược điểm của tác phẩm khi cuốn sách rơi vào tay người đọc lớn tuổi, hay những người yêu cầu sự cô đọng trong ngôn từ. Khi đó, cuốn sách thể hiện sự thiếu chuyên nghiệp (rườm rà, thừa thãi) và không điềm đạm.

Tác phẩm này, xét về sự phong phú về dẫn chứng thì có, nhưng xét về độ chặt chẽ, sáng tạo và tính nghệ thuật trong cách sử dụng câu chữ thì không cao. So với cuốn Cà phê cùng Tonny của Tonny Buổi Sáng – một tác phẩm cũng nói về thực trạng xã hội suy thoái, thì cuốn Ai cũng xứng đáng được hạnh phúc không có tính nghệ thuật bằng. Dù cuốn sách có đôi chỗ dí dỏm hài hước, nhưng không đủ thỏa mãn người đọc là tôi. Chưa kể, tác giả nói một số câu trích dẫn nổi tiếng nhưng không nói rõ nguồn gốc của nó như: “Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt số phận.” hay “Kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình.”

Ảnh minh họa của cuốn sách để màu đen trắng nên không sống động. Khi để đen trắng, yêu cầu bức ảnh phải tập trung vào các đường nét đơn giản, trong khi ảnh ở đây có quá nhiều chi tiết rườm rà. Cá nhân tôi thấy rằng bỏ những bức ảnh minh họa đi cũng không ảnh hưởng gì đến nội dung.

Ngoài ra, cuốn sách có một lỗi chính tả ở trang 33: Thực đơn “lowcarb” chứ ko phải “lowcard.”

7.5/10 là điểm tôi dành cho Ai cũng xứng đáng được hạnh phúc của tác giả Thu Hà.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

*Featured Image: tuoitre.vn

Làm thế nào để giải cứu thế giới?

2

Giải cứu thế giới là gì? Tại sao cần phải giải cứu? Và nếu muốn giải cứu thì bạn phải làm thế nào?

Tôi xin lỗi vì mới gặp nhau đã vội tát cho bạn một gáo nước lạnh nhưng bạn là ai mà muốn đi giải cứu thế giới? Chúng ta thậm chí còn không lo nổi cho bản thân chúng ta? Cha mẹ sinh ra ta, ta đã lo nổi cho họ?

Tôi chán ngán với những anh hùng bàn phím suốt ngày kêu gào la hét chúng ta phải giải cứu thế giới lắm rồi. Hãy nói cho tôi nghe thế giới này đang gặp phải vấn đề gì mà bạn cứ một mực muốn giải cứu, hãy nói cho tôi nghe đi những vị anh hùng cứ suốt ngày đi lòng vòng trong phòng ngủ và lo lắng cho thế giới.

Bạn muốn cứu gì nào? Thiên nhiên? Trái đất này đã tồn tại hơn 4,5 tỷ năm và con người thì sống được bao nhiêu phần trong đó. Bạn muốn ngăn cho các sinh vật không bị tuyệt chủng. Nhưng các bạn không biết rằng có những loài sinh vật đã tuyệt chủng trước sự xuất hiện của loài người. Bạn có nghĩ là con người có thể cứu được sự tiệt chủng của khủng long? Và nếu khủng long không tuyệt chủng thì liệu con người có xuất hiện. Các loài sinh vật trên thế giới này vẫn tiếp tục vận hành theo cơ chế tự đào thải và tái sinh. Đó là ý kiến chủ quan riêng tôi.

giải cứu thế giới 2Ảnh: ejaugsburg 

Bạn muốn bảo vệ môi trường? Tôi đã thấy những người luôn miệng giải cứu thế giới hút thuốc và quăng gạt tàn bừa bãi trên vỉa hè, những cái lon sử dụng qua bị ném lăn lóc trên đường. Một người lãnh đạo đứng ra hô hào bảo vệ môi trường lái một chiếc ô tô lướt ngang qua tôi và thải ra một đống khói bụi ô nhiễm. Thôi được, bạn có thể thực hiện hành động bảo vệ môi trường nếu bạn muốn. Tôi không cho rằng đó là một hành động xấu, điều đó rất đáng ngưỡng mộ. Nhưng tôi không nghĩ đó là vấn đề. Trái đất này đã trải qua nhiều nỗi kinh hoàng hơn, những trận động đất, núi lửa phun trào, nham thạch, các cơn địa chấn…Và nó vẫn tồn tại cho đến bây giờ. Bạn có lo lắng thì cũng không gánh vác hết được.

Bạn muốn cứu rỗi một nền văn minh nhân loại. Tôi chỉ thấy những gã to miệng vô công rỗi nghề suốt ngày ngồi nhà chơi game rồi mộng tưởng mình đang giải cứu nhân loại trong mấy cái thế giới ảo tưởng, họ tìm kiếm kinh nghiệm trong đó để trổ tài chém gió ngoài đời thực. Bạn hãy chạy ngay vào phòng, tìm lấy một chiếc bóng đèn đã hỏng và làm ơn cứu lấy cuộc sống của nó. Thật buồn cười là có cả những anh chàng bóng đèn còn không biết cài đặt làm sao cho nó hoạt động mà cứ suốt ngày lải nhải giải cứu thế giới.

Thôi được, cứ cho là bạn muốn giải cứu những vấn đề đó. Nhưng là vì thế giới hay vì sự ích kỷ riêng bạn? Bạn nói đến các vấn nạn thiên nhiên vì nỗi sợ phát bệnh sự ô nhiễm, bạn sợ chết sớm khi điều kiện môi trường tổn hại sức khỏe bạn? Bạn lên án nền văn minh hiện nay vì nó không thỏa mãn cái tôi của bạn. Đừng lừa gạt tôi nữa, bạn không đủ cao thượng để vượt rào khỏi cái tôi của bạn. Bạn chỉ lo lắng về cuộc sống đang quá bất tiện của bạn chứ bạn lo gì cho thế giới này?

Mà thế giới này chắc gì sự cần đến sự giải cứu của bạn. Nó đã tồn tại mấy tỉ năm rồi, còn loài người thì sống được bao lâu trong đó? Và bạn sống được bao năm trong tuổi thọ loài người? Bạn chỉ sống tầm 70 đến 80 năm cuộc đời, đó là chưa kể đến những người chết trẻ. Thế giới này vẫn tiếp tục sống, nó vẫn sẽ tồn tại dù cho bạn có chết đi. Vâng, chỉ có bạn chết đi còn thế giới thì vẫn sống. Vậy bạn nên lo lắng giải cứu cuộc sống của bạn hay vẫn muốn ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.

giải cứu thế giới 3Ảnh: Miskolczi_Mariusz 

Nếu bạn không tự cứu lấy cuộc sống của bạn thì thế giới này sẽ rũ bỏ bạn chẳng khác gì người ta mang một tấm chăn ra sân, phẩy nhẹ một cái và rũ bỏ hết lớp bụi bám trên chúng. Có một điều bạn không hiểu, rằng thế giới này xem những vấn đề nó luôn gặp phải chỉ là những đứa con của nó. Đó là một phần của thế giới. Từ hàng nghìn năm nay rồi, cái thiện và cái ác luôn phải song hành. Cái xấu và cái tốt luôn đi kèm cùng nhau. Cuộc sống là thế, đau khổ là một phần của cuộc sống. Cũng như những điều mà thế giới đang đối mặt, đó là một phần cơ thể của thế giới. Đó là lý do tại sao con người có thể tồn tại trong thế giới.

Tôi nghĩ chúng ta không cần phải lo lắng vấn đề giải cứu thế giới. Chúng ta cần lo lắng cho một vấn đề cấp bách hơn. Đó là bản thân chúng ta. Chúng ta không cần phán xét, than trách, mặc áo mưa chạy quanh dưới trời nắng. Điều chúng ta cần biết là đi sâu vào sự tồn tại của chính mình. Và đừng cố gắng biến mình thành trò cười cho thiên hạ.

Tiếp tục. Nếu bạn vẫn đủ tỉnh táo sau khi bị tôi tát cho gáo nước lạnh vào mặt. Bạn đã dùng tay vuốt đi những giọt nước đang chảy dài trên khuôn mặt. Không muốn từ bỏ lý tưởng cao đẹp để giải cứu thế giới. Một lần nữa tôi xin gửi lời xin lỗi đến những người này. Thời thế luôn tạo anh hùng. Và tôi tin anh hùng là có thật. Những người thật lòng muốn cống hiến cuộc đời mình cho sự nghiệp giải cứu thế giới là có thật.

Nhưng hỡi những anh hùng muốn gắn bó cuộc đời mình vào sự nghiệp vĩ đại này. Tôi muốn hỏi các bạn rằng bạn có thể trở thành một Napoleon mang quân đi chinh phạt khắp thế giới để càn quét hết lũ xấu xa khốn nạn đang uy hiếp nguy hiểm lên thế giới. Nếu bạn vẫn nghĩ mình có đủ khả năng, tôi mong rằng tư tưởng của bạn sẽ tiến bộ hơn của Hitler. Tuy nhiên, ý kiến riêng tôi thì chúng ta không cần sử dụng gươm súng, những thứ đó đã quá lỗi thời. Hoặc bạn có thể trở thành một nhà khoa học vĩ đại chế tạo ra những công trình nghiên cứu để tái tạo môi trường? Bạn có thể trở thành một nhà sáng tạo tài ba để tạo ra thứ nghệ thuật có tầm ảnh hưởng đưa văn minh nhân loại nhảy vọt qua một giai đoạn mới?

Bạn biết đấy, thế giới này quá rộng lớn và mỗi chúng ta thì quá nhỏ bé. Trừ khi ta có bộ óc thông minh như Albert Einstein, Isaac Newton… chúng ta có tài chiến lược cầm quân như Napoleon… Chúng ta có tài hùng biện và lập luận biện chứng chẳng khác nào một triết gia để thay đổi tư duy của các con chiên. Nếu bạn là một thiên tài, điều đó chẳng còn gì để nói nữa. Hãy đi và nhận lấy sứ mệnh giải cứu thế giới của mình. Còn nếu bạn chẳng có gì cả ngoài một đời sống giản dị. Chúng ta không bao giờ giải cứu thế giới được bằng tài chém gió, những cuộc tranh luận, lời kêu than. Chỉ có người tạo ra vấn đề mới đủ khả năng để giải quyết chúng. Thế giới này được tạo ra từ những cá thế, cá thế liên kết với nhau và tạo ra xã hội. Vậy vấn đề của xã hội không phải là gì khác ngoài các vấn đề của từng cá thể. Chính tôi mới là vấn đề chứ không phải là thế giới xung quanh tôi. Chúng ta chính là thế giới, những vấn đề của chúng ta mới chính là vấn đề của thế giới. Muốn chuyển hóa thế giới thì chúng ta phải bắt đầu chuyển hóa từ chính bản thân mình. Nếu tất cả mọi người đều có trách nhiệm chuyển hóa mình thì dù thế giới của các bạn có nhỏ bé đến đâu cũng có thể điều phục cả thế giới lớn rộng. Hãy bắt đầu giải cứu thế giới bằng những công việc nhỏ nhặt nhất mà bạn chưa bao giờ làm như nhặt rác, trồng cây, giúp đỡ một bà cụ qua đường, bày tỏ tình cảm với những người mà bạn yêu thương…

Nếu đọc xong những dòng chữ này bạn vẫn muốn đi giải cứu thế giới bằng những hành động hồ đồ trước đây vẫn làm và tin rằng mình đang làm điều đó vì lý tưởng cao cả muốn giải cứu thế giới. Tôi nghĩ rằng với lý tưởng cao cả vĩ đại, niềm tin bất diệt ấy, sớm muộn gì bạn cũng sẽ góp phần hủy diệt thế giới của riêng bạn.

Và sau cùng, bài viết không dành cho những anh hùng, những nhà thiên tài thầm lặng đang sống hết mình cống hiến cho sự nghiệp vĩ đại giải cứu thế giới.

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: Comfreak 

[THĐP Translation] 10 điều bí mật của nhóm tính cách INFJ

1

INFJ là nhóm hiếm gặp nhất trong 16 nhóm tính cách theo phân loại của Myers-Briggs, chỉ chiếm khoảng 1-2% dân số thế giới. Người thuộc nhóm INFJ là những cá thể hết sức phức tạp và nhạy cảm. Họ đặt ra những câu hỏi mà những người khác không hề thắc mắc, ví dụ như “Tại sao chúng ta hiện hữu nơi đây?” và “Ý nghĩa của cuộc đời mà chúng ta đang sống đây là gì?”

Trong các mối quan hệ, INFJ có thể là những người nồng ấm và thân thiện. Nhìn chung, những ai may mắn được quen biết các INFJ đều yêu mến họ. Nhưng cũng có những lúc họ lại trở nên xa cách, rạch ròi, thu mình khép kín. INFJ thường lớn lên với cách cảm nhận hết sức khác biệt với những người khác. Họ quan tâm sâu sắc đến người khác và họ cũng thích được là một phần của cộng đồng. Tuy nhiên vì cách nhìn nhận mang tính “đại cục” của họ về cuộc sống, INFJ có thể luôn cảm thấy mình giống như một người quan sát ngoài cuộc.

Như một bông hồng nhiều cánh, INFJ cũng có nhiều lớp tính cách. Họ có thể sẽ không hé lộ những lớp tính cách ấy với bạn ngay lập tức đâu. Tuy vậy, nếu bạn hiện diện trong đời INFJ đủ lâu – và nếu INFJ tin tưởng bạn – bạn sẽ khám phá được thêm nhiều cánh hoa bên trong, cũng như được tiến lại gần thêm với con người thực sự của INFJ. Đôi khi, INFJ cũng không hoàn toàn hiểu được bản thân họ. Vậy nên chúng ta cùng tìm hiểu một số “bí mật” của những người thuộc nhóm INFJ.

INFJ_Tattoo
Ảnh: Wiki Commons

1. INFJ cảm thấy mình bị hiểu lầm sâu sắc

Các bạn INFJ, các bạn có cảm thấy hiếm khi nào người khác hiểu được các bạn không? Khi bạn nói về một điều gì đó được bạn quan tâm, bạn có để ý rằng những người khác không thể hiểu nổi vì sao vấn đề ấy lại quan trọng không? Nếu là có, thì bạn không hề đơn độc đâu. Còn nhiều INFJ khác cũng cảm thấy bị hiểu lầm sâu sắc.

Lý do nhiều người không có cùng tần số với INFJ là vì chức năng chi phối INFJ là Trực giác Hướng Nội (Ni) (“Chức năng chi phối” là cách thức chủ đạo mà theo đó một người thuộc nhóm tính cách ấy tiếp nhận và xử lý thông tin. Đó là cách thức chủ yếu của mỗi người khi tương tác với thế giới.) Từ tiềm thức, Ni chú ý đến các dạng thức; cụ thể là INFJ chú ý đến các dạng thức liên quan đến bản chất con người, bởi vì chức năng thứ cấp của họ là Cảm xúc Hướng ngoại (Fe) hướng họ đến với những người xung quanh. Ni hoạt động một cách bí ẩn và vô thức. Chức năng này giúp INFJ tiếp nhận những thông tin mà không cần biết vì sao hay làm thế nào họ biết được chúng.

Người phân loại tính cách Antonia Dodge, đồng sở hữu trang Personality Hacker, cho biết rất khó để giải thích với người khác về “giác quan thứ sáu” này của INFJ. Thường thì INFJ từ bỏ những cố gắng để giải thích về khả năng của họ. Hoặc họ cũng chẳng hề cố gắng chút nào cả, vì họ biết chuyện đó nghe rất dị thường. Điều này khiến họ cảm thấy bị cô lập và bị hiểu lầm.

Xem thêm:

2. INFJ hấp thụ cảm xúc của những người xung quanh

Các bạn INFJ, những chuyện này đã bao giờ diễn ra với các bạn chưa? Bạn vẫn đang yên ổn với cuộc sống của mình, thế rồi một người bạn thân gọi điện cho bạn. Cô ấy đang chật vật với một vấn đề nào đó, như chia tay bạn trai, hay bị sếp xúc phạm chẳng hạn. Càng trò chuyện nhiều, bạn càng cảm thấy cảm xúc của mình chùng xuống. Khi cuộc gọi kết thúc, bạn cảm thấy bất an và vướng bận trong những suy nghĩ áy náy.

Theo Dodge, tình huống này xảy ra thường xuyên với INFJ, vì họ có xu hướng hấp thụ những cảm xúc của người khác. Không nhóm tính cách nào khác có khả năng độc nhất này. Một số INFJ cho biết họ thậm chí còn hấp thụ cảm xúc của những người lạ. INFJ có thể bất chợt cảm thấy cáu kỉnh, chỉ vì họ nhìn quanh căn phòng và thấy một người có vẻ cáu kỉnh vừa bước vào. Một người càng gần gũi với INFJ, ví dụ như vợ/chồng hay bạn thân, càng dễ có khả năng INFJ sẽ hấp thụ tâm trạng của người đấy.

Phải cảm nhận không chỉ những cảm xúc mạnh mẽ của chính mình mà còn của cả những người khác có thể là một điều thật choáng ngợp. Nhưng khả năng này của INFJ cũng có thể dùng để hàn gắn cảm xúc và xoa dịu người khác. Cũng theo Dodge, “Một khả năng cảm nhận cảm xúc của người khác một cách vô thức với rất ít thông tin ban đầu – đó chẳng phải là siêu năng lực sao? INFJ có khả năng thấu hiểu những nỗi dằn vặt của người khác và nói với họ rằng mọi sự rồi sẽ ổn thỏa.”

3.  INFJ có khả năng tuyệt vời trong những dự đoán về lâu dài

Đôi khi INFJ có thể cảm thấy mình giống như những tiên tri hay thầy bói vậy. Đó là bởi Ni giúp họ thấy được bức tranh toàn cảnh, nhận ra những dạng thức, và đưa ra những dự đoán dựa trên những dạng thức mà họ quan sát được. Chúng ta thử ví dụ về một INFJ vừa chớm có tình ý với ai đó nhé. Ngay lập tức – có thể chỉ trong phút chốc – họ bắt đầu dự đoán mối quan hệ giữa hai người sẽ tiến triển như thế nào. Liệu họ sẽ kết hôn với người ấy hay đó chỉ là chuyện qua đường? Nếu INFJ không nghĩ mối quan hệ đó sẽ đem lại kết quả như mong muốn, “họ sẽ lập tức cắt đứt mối quan hệ”, Joel Mark Witt giải thích. Dù vậy, INFJ cũng không thật sự là các nhà ngoại cảm. Họ thấy được điều gì có thể xảy ra, không nhất định là điều gì sẽ xảy ra một cách chắc chắn tuyệt đối. Nhưng những INFJ đạt độ chín chắn đều đã rèn giũa khả năng dự đoán của họ rất tốt.

8339820839_4f17222f16_b
Photo: Richard Stephenson

4. Dù là những người của Cảm xúc, INFJ có thể dễ dàng kết nối với khả năng Lý trí trong họ

INFJ thường bị phân loại nhầm với INTJ – nhóm tính cách có đặc điểm Lý trí trội hơn Cảm xúc. Mặc dù INFJ quả thật có tính cách hướng đến con người, nhưng do chức năng thứ ba của họ là Lý trí Hướng nội (Ti), họ cũng có khả năng về phân tích và khoa học. Họ có thể yêu thích những ngành nghề liên quan đến công nghệ, khoa học và nghiên cứu. Bởi vì Cảm xúc Hướng ngoại (Fe) đứng thứ hai trong những chức năng của họ, còn Ti đứng thứ ba, nên hai chức năng này khá cân bằng ở INFJ. Quả thật, ở bề ngoài INFJ không thể hiện rõ cảm xúc như ENFJ hay ESFJ, những nhóm có Trực giác là chức năng chủ đạo. Có thể INFJ than thở rằng họ “quá cảm tính nên chẳng thể là người Lý trí, nhưng cũng lại quá lý trí để là một người Cảm tính.” Nhưng đặc điểm vừa có tình vừa có lý này cũng khiến INFJ trở thành những người khá cân bằng và toàn diện.

5. Một trong những sức mạnh to lớn nhất của INFJ là khả năng tạo sự gần gũi

Tiếp xúc với những người không quá thân cận, INFJ có vẻ trầm tính và dè dặt. Hãy nhớ rằng INFJ thường không cởi mở với người khác ngay lập tức. Nhưng thật ra INFJ lại rất có khả năng kết nối. Do có thể cảm nhận được nỗi buồn và niềm vui của người khác, họ có được khả năng đặt mình vào địa vị người khác hơn bất kì mọi nhóm tính cách còn lại. Khả năng đồng cảm này tạo nên những gắn kết hết sức mật thiết.

6. INFJ là những người hướng nội thực thụ

INFJ đôi khi được gọi là “người hướng nội có tính cách hướng ngoại.” INFJ có được biệt danh này bởi họ có thể giàu đam mê, nhiệt tình và nói nhiều khi họ ở cạnh những người khiến họ cảm thấy thoải mái. Tương tự, khi INFJ đấu tranh vì điều mà họ tin  tưởng – ví dụ như kêu gọi mọi người kí tên vào bản kiến nghị để chấm dứt ngược đãi động vật – họ có vẻ như những người hướng ngoại. Tuy nhiên, INFJ là những người hướng nội thực thụ, họ chỉ thích có một số ít bạn bè. Cũng như những người hướng nội khác, họ cần khá nhiều thời gian tĩnh lặng một mình để nạp lại năng lượng cho bản thân.

10533372843_5ca2e7fc41_b

7. INFJ nhạy cảm với sự xung đột

Đặc tính Fe khiến INFJ tìm kiếm sự hòa hợp trong các mối quan hệ. Họ cố gắng tạo nên những cảm giác tích cực mỗi khi tiếp xúc với ai đó. Vì vậy khi xung đột xảy ra – nhất là trong những mối quan hệ gần gũi – INFJ có thể trở nên cực kì buồn nản. Họ có thể bị khó ngủ hoặc mất tập trung ở trường học hoặc nơi làm việc. Thậm chí mức độ căng thẳng của sự xung đột họ cảm nhận có thể được biểu hiện trên chính cơ thể họ, như đau đầu, đau cơ, quặn bụng, v.v… Điều này không có nghĩa là INFJ nên tránh né xung đột bằng cách trở thành người dễ bị dụ dỗ hay lúc nào cũng tìm cách làm hài lòng người khác. INFJ nên đặt ra những lằn ranh và kiên định với các nhu cầu của bản thân. Họ có thể làm được điều này theo một cách thức rất “ngoại giao”, nhờ vào sự nồng ấm và thấu hiểu tuôn chảy tự nhiên từ đặc tính Fe trong họ.

8. INFJ hiểu nhiều về con người

Hai đặc tính Ni và Fe hoạt động cùng nhau trong INFJ để thu thập thông tin về con người. Nhưng không phải là INFJ chỉ nhớ ngày sinh hoặc khẩu vị cà phê của người khác, họ còn nhờ vào đặc tính Ni để thâm nhập những điều ẩn dưới bề mặt. Họ đi sâu vào tâm trí người khác và tìm ra động cơ gì khiến người ấy hành xử như vậy. Ví dụ, họ hiểu nỗi đau mà một người bạn của họ đang trải qua không chỉ bắt nguồn từ những lời bất nhã gần đây từ người yêu cũ, mà còn từ nỗi sợ thẳm sâu trong người ấy rằng mình không được trân trọng. Họ thường biết được ai đang nói dối, thậm chí cả khi người đó đang tự dối gạt chính mình. Tự thân INFJ cũng không nhận thức được về việc họ hiểu rõ người khác, và họ cũng hiếm khi hé lộ những hiểu biết sâu sắc của mình.

9. Với INFJ, nhiều mối quan hệ chỉ là đơn phương

INFJ thường là những người rất biết lắng nghe vì họ thực sự quan tâm đến người khác. Tương tự, họ thích giúp người khác hiểu rõ cảm xúc của bản thân và trở nên trưởng thành hơn. Dễ hiểu vì sao INFJ có biệt danh là “nhà tư vấn.” Rủi thay, điều này có thể dẫn đến những mối quan hệ của INFJ thành ra đơn phương một chiều. Người khác tìm đến INFJ khi họ cần trút bầu tâm sự. Hoặc có thể là họ lợi dụng mong muốn giúp đỡ người khác của INFJ. Một ngày nào đó, INFJ thức dậy và tự hỏi vì sao các mối quan hệ đang khiến họ cảm thấy như bị vắt kiệt. Những người hiện diện trong cuộc đời của INFJ nhận được quá nhiều từ mối quan hệ, còn INFJ gần như chẳng nhận lại được gì. Điều INFJ cần đến là những mối quan hệ qua lại song phương để đáp ứng, hỗ trợ và thấu hiểu lẫn nhau.

10. INFJ đang tìm kiếm một người bạn tri kỷ

INFJ mong mỏi được kết nối một cách sâu sắc với người khác. Với họ, những mối quan hệ hời hợt, một chiều là không đủ. Cũng bởi vì INFJ là những người hướng nội, họ không mấy hào hứng với những chuyện xã giao. Do đó, INFJ tìm kiếm những người có thể trở thành “bạn tri kỷ” của họ. Những người ấy phải thật sự tâm đầu ý hợp với INFJ và có thể truyền cảm hứng cho những nhu cầu chính đáng của INFJ – đó là sự tương tác chân thành, sự thân tình và những cuộc trò chuyện ý nghĩa. Tuy nhiên, INFJ thường gặp khó khăn trong việc tạo dựng những mối quan hệ theo cách họ mong muốn. Khi INFJ tìm được người mà họ thực sự kết nối, cảm giác ấy giống như một phép nhiệm màu vậy.

Tác giả: Jenn Granneman

Người dịch: Hà Huy Dương
Review: Dương Tùng
Featured image: Sadie Pices

[Thông báo] Công bố kết quả cuộc thi viết 2018

Sau hơn một tháng diễn ra, cuộc thi viết của Triết Học Đường Phố đã đi đến hồi kết. Đã có hơn 50 thí sinh gửi bài dự thi về chương trình. Trong đó, có những bạn nhiệt tình viết đến 2 bài tham dự và có bạn biết tới cuộc thi quá muộn nhưng vẫn không ngại ngần gửi bài về Triết Học Đường Phố để cùng chung vui. Tuy nhiên, trong 50 bài thi kể trên có hơn 10 bài viết bị lạc đề do các thí sinh nhầm lẫn giữa việc kể lại trải nghiệm thất bại và việc chia sẻ quan điểm cá nhân về thất bại. Nhưng dù sao đi nữa, Triết Học Đường Phố cũng rất vui mừng khi đón nhận được những sự quan tâm và ủng hộ của mọi người.

Các bài dự thi đa dạng cả về nội dung và hình thức thể hiện. Rất nhiều những câu chuyện khác nhau được sẻ chia trong cuộc thi như: Thất bại trong việc chăm sóc bản thân (thân thể, tâm trí, cảm xúc); thất bại trong các mối quan hệ (với gia đình, người yêu, bạn bè, thú nuôi); thất bại trong công việc và học tập, v.v… Những câu chuyện của các thí sinh đều chứa đựng sự chân thành và những cảm xúc dào dạt khi kể về những góc tối, những sai lầm của chính mình. Trong cuộc thi này, nhiều bạn đã dũng cảm tâm sự câu chuyện kìm nén của bản thân với cộng đồng lần đầu tiên.

Triết Học Đường Phố xin được gửi lời cảm ơn đến tất cả các bạn đã gửi bài dự thi về chương trình. Hy vọng rằng sau này các bạn sẽ tiếp tục chia sẻ những bài viết khác với độc giả Triết Học Đường Phố. Cũng qua cuộc thi này, chúng tôi đã phát hiện ra được một số cây viết tài năng mới. Được đọc và chấm điểm những bài viết hay như vậy là một vinh dự của những người làm giám khảo chúng tôi.

KoE
King of Everything hân hạnh được tài trợ cuộc thi

Sau khi tổng kết điểm số, Triết Học Đường Phố đã tìm ra 3 tác giả tương ứng với 3 bài thi có điểm thi cao nhất:

  1. Sukha – “Bước ra khỏi vũng sình lầy” – Tổng điểm: 273
  2. Khương Thanh – “Vào lúc sương tan” – Tổng điểm: 259
  3. Đỗ Xuân Tú – “Khủng hoảng tuổi 40” – Tổng điểm: 256

2014 quán quân là nam. 2018 năm nay quán quân và á quân đều là nữ. Ba người đạt giải sẽ nhận được bằng khen của Triết Học Đường Phố, tiền thưởng (VNĐ hoặc crypto tùy theo yêu cầu) và một cuốn sách Sống như ngày mai sẽ chết của Phi Tuyết. Bài viết 1, 3 sẽ được đưa vào dự án sách tương lai của Triết Học Đường Phố kèm theo nhuận bút (bài “Vào lúc sương tan” được tác giả có mong muốn không cho vào sách.)

Bên cạnh đó, Triết Học Đường Phố trao 3 giải Đồng hành cho 3 bạn độc giả may mắn tích cực theo dõi và tương tác với cuộc thi. Mỗi bạn sẽ nhận được 200,000 VNĐ.

  1. Hiển Nguyễn
  2. Phương Uyên
  3. Son Hoang Hai

Cuối cùng, chúng tôi xin cảm ơn sự quan tâm, chia sẻ và ủng hộ của tất cả mọi người dành cho Triết Học Đường Phố trong suốt quá trình cuộc thi diễn ra. Chúc các bạn dồi dào sức khỏe và bình an trong cuộc sống.

Thân mến,

Triết Học Đường Phố

 

Hãy cho thời gian được nghỉ phép

3

Bây giờ đúng 4 giờ sáng, mặc dù đồng hồ đã chỉ 11 giờ trưa, nhưng tôi vẫn nghĩ rằng bây giờ là 4 giờ sáng. Mặt trời sẽ không bao giờ mọc và dù tất cả đồng hồ xịn đắt tiền nhất có chỉ vào 11 giờ trưa thì tôi vẫn tin rằng mặt trời không bao giờ mọc ngày hôm nay.

Mặt trời không bao giờ mọc và mọi người sẽ không cần phải thức dậy, mọi người vẫn đang ngủ, mọi người không cần làm việc, mọi người không cần đau buồn, không bực tức, không mệt mỏi.

Mọi người thường dùng đồng hồ rồi lịch và nghĩ rằng có thể kiểm soát được thời gian. Tôi không nghĩ thế. Có những lúc tôi thấy một ngày trôi qua rất nhanh, có khi một ngày lại kéo dài lê thê, nhưng trên thực tế nó nhanh hay chậm thì không ai biết được.

Nếu cuộc sống tôi nhàm chán với nhịp điệu đều đều không đổi của mỗi ngày, nếu ngày nào cũng như ngày nào thì tất cả mọi ngày chỉ là một, vậy thì khoảng thời gian ở đây ngẫm ra cũng chỉ là thoáng qua. Những thói quen hằng ngày trong cuộc sống sinh hoạt của chúng ta có khả năng làm tê liệt thời gian và nếu cứ thế mà chẳng tiếp thêm cho nó chút sinh lực nào để tái hồi sinh thì thời gian chắc chắn sẽ thoáng qua cái vèo. Bao nhiêu ngày trôi qua không quan trọng bằng việc tôi nhận thức được cuộc sống của mình có thật sự trôi qua mỗi ngày.

Khi văn minh loài người chưa tiến bộ. Thời gian chỉ là nhịp điệu luân chuyển của bốn mùa xuân hạ thu đông. Là sự thay thế của mặt trăng cho mặt trời. Đầu xuân hoa đào nở, đầu hạ cánh bướm hoa phượng bay, thu về lá vàng rơi rụng khắp các nẻo và cơn gió lạnh buốt tái tê lòng báo hiệu mặt đất trần gian bắt đầu bước vào cơn ngủ đông. Dựa vào hướng mặt trời để định vị ngày đang nằm ở đâu, trăng tròn trăng khuyết để biết tháng đang trôi đến nơi chốn nào. Con người sống chan hòa và bầu bạn với thiên nhiên, chính thiên nhiên mới là thời gian của con người.

hãy cho thời gianẢnh: rawpixel

Khi thế giới này bắt đầu trở mình chuyển sang văn minh tiến bộ, họ phát minh ra máy móc để thay thế cho thời gian cũ và biến ý thức con người về thời gian trở nên lười biếng. Họ liên tục nhìn vào đồng hồ, liên tục bóc những tờ lịch cũ cho đến khi cuộn lịch vơi mòn trong đêm giao thừa và vội thay áo bằng cuộn lịch mới. Cứ thế mà mỗi ngày trôi qua, mỗi tháng trôi qua và năm này chuyển qua năm khác chẳng còn chút nhận thức nào.

Thời gian được đo bằng lịch, bằng đồng hồ thực ra chẳng có gì là xấu xa nếu con người không tự biến mình thành nô lệ cho nó. Buổi sáng bạn thức giấc và hốt hoảng khi kim ngắn kim dài đã vượt quá mức hạn định và bạn vội vã hấp tấp lao nhanh ra đường với đầu tóc búi xồm, áo quần thụng thượt, bạn sợ hãi những chiếc kim sẽ tiếp tục nhích ra khỏi vị trí cũ, chính vì thế mà bạn cứ liên tục dùng đôi mắt vàng vọt bơ phờ của mình để nhìn trân trân vào nó. Đi được vài bước thì nhìn vào đồng hồ, vài phút nữa lại nhìn. Từ lúc nào mà con người đã tự đeo gông đeo xích tự trói mình vào mấy cái đồng hồ và mấy tấm lịch.

Nhất định hôm nay tôi sẽ không cho phép mặt trời được mọc. Đồng hồ đã chỉ điểm 13 giờ 30 phút, nhưng tôi vẫn còn nằm trên giường nhìn trân trân vào cuốn Tự do đầu tiên và cuối cùng của Krishnamurti bởi lẽ tôi chẳng hiểu ông ta đang nói cái quái gì trong chương thời gian cả. Ông ta cứ liên tục nhắc đến hai từ “tâm trí” nên tôi tự tìm ra con đường chân lý của riêng tôi đối với thời gian. Tâm trí tôi nghĩ thời gian là gì thì thời gian sẽ là thế đó. Cho dù cái đồng hồ kia có điểm đến 23 giờ 59 phút thì đối với tôi mặt trời của ngày hôm nay vẫn chưa mọc.

Tôi đã chán ngán cái đồng hồ kia lắm rồi. Đi đâu cũng phải nhìn nó rồi hấp tấp vội vã. Ngày xưa người ta làm việc ung dung thư thái, sáng vác cuốc ra đồng, mặt trời sắp lặn thì kéo trâu về nhà. Ngày nay làm gì cũng tính từng phút từng giây. Mở mắt nhìn đồng hồ, đến nơi làm việc nhìn đồng hồ, ăn cơm nhìn đồng hồ. Công việc gấp gáp phải hoàn thành trong một tờ lịch. Đồng hồ, lịch đã khiến con người lãng quên thời gian cho đến một ngày người ta bừng tỉnh giật mình nhận ra đã đi qua một đoạn đường quá xa. Chính vì thế mà họ cứ nói: “Thời gian trôi qua nhanh.” Nhưng chúng ta không biết rằng chính chúng ta đã lãng quên ý thức về nó. Thời gian vẫn thế, nước vẫn cứ chảy trôi lặng lẽ dưới chân cầu, chỉ có  người qua cầu thì chẳng còn bận tâm gì về sự vật dưới mắt mình.

Cuộc sống văn minh này đã xây lên một bức tường quá lớn để ngăn con người với mặt trời, họ không còn muốn ngắm trăng, không cần phải nằm đếm sao trên nóc nhà. Họ nhắc đến thời gian mỗi ngày mà không nhận thức được mình đã đánh rơi nó từ mấy trăm năm trước.

Chậm chậm, bình tĩnh, không được gấp gáp, mặt trời vẫn chưa mọc, tôi vẫn có thể nằm đây và đọc nghiến ngấu quyển sách này. Tôi thậm chí có thể đọc lại những lời mà Krishnamurti nói về thời gian mấy trăm lần nữa. Có thể cứ nằm trên giường và đọc lui đọc tới một hàng một chữ thôi mà vẫn không hiểu ông ta muốn nói gì.

Bây giờ, kim ngắn của chiếc đồng hồ kia đã chỉ vào số 6, kim dài chỉ số 2. Tôi bước xuống giường tiến đến đẩy nhẹ cửa sổ mở ra. Trời vẫn đang còn tối và lại còn sắp sửa mưa. Đúng như tôi nói, hôm nay mặt trời sẽ không bao giờ mọc.

Thực ra tôi chỉ muốn nói một điều. Thỉnh thoảng, bạn hãy cho thời gian một ngày nghỉ phép để được tái hồi sinh.

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: JESHOOTScom

 

 

Sự giản dị

Hôm nay nghe mấy bài nhạc không lời và đọc những bài viết của một ai đó, lòng cảm thấy xao động và trầm tư. Ta muốn viết, muốn dùng ngôn ngữ diễn tả mọi điều ta đã từng trải qua, những suy nghĩ và cảm xúc một cách giản dị, chân thật để khơi gợi trong ta những nỗi niềm, những tình cảm cho con người, cho cuộc sống…

Anh bảo ta viết những bài về xã hội, nhưng ta thực đâu có biết gì nhiều, nhìn lại ta đâu biết gì đâu, mọi thứ ta đã từng viết chỉ như lời chia sẻ một cách chân thật để là tấm gương cho ai đó nhìn vào chính họ, hay hy vọng khơi gợi, gieo mầm trong họ điều gì đó, vậy thôi. Nhưng sao ta cứ phải đao to búa lớn làm gì, phải tạo thêm vấn đề cho cuộc đời làm gì, giờ mọi thứ đã thừa mứa, đầy nghẹt rồi, chẳng phải là ta cần phải buông bỏ bớt đi hay sao chứ mang vác thêm những kiến thức, tạo tác thêm vấn đề cho mình, cho người làm gì nữa.

Hôm nay ta muốn chia sẻ về sự giản dị, vì với ta sự giản dị cả bên ngoài lẫn nội tâm là đức hạnh cao nhất của một con người.

Nói về giản dị bên ngoài, ta nghĩ thật khó để có thể giản dị trước một cuộc sống tràn ngập sự phức tạp, thừa thãi như hiện tại. Một người không chỉ cần cái ăn, cái mặc, chỗ ở mà anh ta còn muốn ăn ngon, mặc đẹp và nơi ở lộng lẫy, bằng người này người kia. Khi một người khát nước anh ta không chỉ muốn nước, anh ta muốn nước lạnh, muốn nước có đường, có gas, khi một người đói, một miếng bánh mì là không đủ, một bát cơm với rau xanh là không đủ, anh ấy muốn thịt nướng, muốn khoai tây chiên, muốn gà rán, muốn nhiều món được chế biến cầu kỳ và phức tạp, để kích thích giác quan của anh ta… Và ta nghĩ nó cũng là vấn nạn cho những đứa trẻ, khi chúng không biết cái gì chúng thực sự cần và những gì chúng nghĩ chúng cần, một gói bimbim khi chúng đói, sữa và nước ngọt khi chúng khát… Người lớn đầu độc trẻ em và chính họ bởi những xa hoa và phức tạp không cần thiết. Nhưng trách sao được khi cuộc sống bị bao quanh bởi tất cả những điều ấy, con người cũng chỉ là nạn nhân, sản phẩm của môi trường mà anh ta sống, một số ít có sự tỉnh táo thì sống cân bằng và giản dị, còn lại thì phó mặc cho mọi thứ cuốn phăng con người đến đâu thì đến, miễn là mọi thứ ấy còn làm thỏa mãn thân thể và tâm trí con người ta… Dù có những người sống đời khổ hạnh, giản dị nhưng trong tâm trí họ vẫn còn đầy nghẹt đủ mọi tham lam, ham muốn, lý tưởng, kiến thức, sự ích kỷ… mà không bao giờ có thể giản dị cho được.

sự giản dị 1Ảnh: scottwebb 

Vậy thì nếu muốn có một cuộc sống giản dị bên ngoài, và không để mình là sản phẩm của xã hội thì chắc chắn cần phải có một nội tâm giản dị, không phải chỉ cho cuộc sống bên ngoài mà còn để ta có đủ sáng suốt và trí tuệ nhìn thấu mọi thứ phức tạp, mâu thuẫn bên trong tâm trí. Với ta một nội tâm giản dị là một nội tâm chân thật và vô tư, nó tự ý thức điều gì là cái cần và điều gì là cái muốn, cái tham của bản ngã, từ đó mà nó tự do khỏi lòng tham, sự theo đuổi không ngừng của tâm trí với những ham muốn. Sự giản dị ấy khiến tâm trí ranh mãnh kia bất lực, nó không thể lý tưởng hóa, hay thêu dệt nên những điều đẹp đẽ xung quanh lòng tham, sự ham muốn, sự kiêu căng, ích kỷ… Bởi nội tâm giản dị, vô tư ấy nhìn thấu mọi thứ, bất cứ khi nào một suy nghĩ khởi lên, nó biết suy nghĩ ấy là gì, không phán xét cũng không chạy theo, chỉ nhìn cái trần trụi của suy nghĩ và cảm xúc ấy và để tự chúng trôi đi.

Không biết ta có đang nói khó hiểu không, nào hãy tiếp tục. Tâm trí ta là vậy, ngay từ khi còn nhỏ ta đã học được cách phân tích, so sánh, đo lường, phán xét, đặt tên, lên kế hoạch, đặt mục tiêu,… Tâm trí đã trở nên lão luyện bởi những điều ấy, nhưng nó cũng khiến cho nội tâm ta trở nên phức tạp, rối loạn và mâu thuẫn bởi chính những điều ấy vì khi đó tâm trí tiếp tục trong phạm vi tinh thần, khi một cảm xúc khởi lên hoặc là ta bị cuốn theo cảm xúc đó, hoặc là ta kìm nén, hoặc là ta đặt tên cho nó, phán xét nó mà không chỉ đơn giản NHÌN nó khởi lên và trôi đi, ta không đủ giản dị để thấy cái cảm xúc ấy như nó là: Nó không phải là Buồn, Giận, Đau Khổ, Yêu Thương… hay bất cứ thứ gì ta gán cho nó. Nó chỉ là một cảm xúc, hãy ngắm nó, nhìn nó và ta sẽ thấy vẻ đẹp của nó bởi khi ấy ta nhìn nó như lần đầu tiên được nhìn, nó đẹp lắm, có thể ta sẽ khóc khi NHÌN được như thế vì sự tinh khôi, trong trẻo, đẹp đẽ lạ thường mà bao tháng ngày ta không thể thấy. Nhớ đến một câu nói của Trịnh Công Sơn: “Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa.” Tại sao ta cứ luôn đặt tên và phán xét nó là xấu là tốt, là nên hay không nên khi một cảm xúc trong ta khởi lên, tại sao ta không ngắm nhìn nó như ngắm một bông hoa, ta sẽ thấy nó giản dị vô cùng, một sự giản dị của cái-đang-là mà không phải giản dị do tâm trí ta phán xét. Trong sự giản dị ấy là sự tỉnh thức trọn vẹn trong hiện tại khi ta để mọi thứ hiện diện như chúng là mà không có bất cứ một phản ứng nào thuộc tâm trí.

Tiếp đến là tại sao ta không thể chân thật và vô tư nhìn nhận rằng mình đang tham lam, mình đang tự lừa dối bản thân bởi những lý tưởng cao đẹp, rằng mình ngu ngốc, mình không biết gì cả … Tại sao ta cứ luôn né tránh bản thân mình, luôn hợp lý hóa mọi thứ ta làm, ta nghĩ, và luôn tự lừa dối rằng ta biết, ta giỏi… Có khi nào ta chân thật nhìn lại chính mình một cách vô tư và giản dị con người mà ta đang là hay không? Nếu ta biết ta biết là ta biết, nếu ta không biết ta cũng biết là ta không biết chứ không ngụy biện hay tự lừa dối chính mình. Khi ta Thấy rõ cái đang là này như thấy rõ “sự tuyệt vọng” ở trên, ở đó có một sự giải thoát cho chính ta, một sự chấm dứt của tâm trí, của bản ngã để cái-đang-là hiện diện dù đó có là xấu xa, đẹp đẽ hay là gì đi chăng nữa, và ở đó ta sẽ thấy cái trống không hiện diện, hãy làm đi và Thấy nó, nó không cao siêu gì cả mà nó giản dị vô cùng, giản dị như một chiếc lá rụng hay hòn sỏi nằm bên lề đường kia thôi… Nó đáng để sống lắm, rất bình thường và đơn giản thôi, chỉ tâm trí lúc nào cũng biến mọi thứ trở nên phức tạp và rối rắm.

sự giản dị 3Ảnh: an_photos 

Vậy giờ ta muốn giản dị thì làm thế nào? Tâm trí sẽ rất ranh mãnh, nó sẽ tìm mọi cách để thể hiện sự giản dị, để nó nghĩ rằng nó giản dị, nó cao đẹp. Sự giản dị không phải là thứ có thể trau dồi, vì mọi sự trau dồi đều chỉ là giả tạo. Chỉ có một cách duy nhất là mỗi người chúng ta tự ý thức chính bản thân mình, chân thật với chính mình để thấy sáng suốt mọi thứ bên trong tâm trí ta và bên ngoài cuộc sống. Ngày ta Nhìn – tự ý thức chính tâm trí đang tự thể hiện, đang kiêu căng, đang tự mãn mà nở một nụ cười cho điều trẻ con ấy thì ngày ấy sự giản dị đã ở trong ta rồi. Và từ sự giản dị ấy, từ sự thấu suốt chính bản thân mình, ta có xu hướng buông bỏ nhiều hơn, nhiều hơn và nhiều hơn, cả cuộc sống vật chất bên ngoài lẫn mọi thứ phức tạp bên trong mà ta đã từng bám chấp như danh vọng, kinh nghiệm, kiến thức, thành tựu… Và đến lúc ta cảm thấy ta chẳng là ai cả, chẳng cần nhiều thứ như ta đã từng nghĩ ta cần, khi ấy ta nhẹ nhàng, đơn giản và thanh thản, tự tại. Ta tự do!

Tác giả: Phạm Đức Hậu

*Featured Image: pixabay