16.7 C
Da Lat
Chủ Nhật, 24 Tháng 8, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 120

DSK — Tôi kể về gã điên tình tìm chốn bình yên

7

Hôm trước sang nhà chơi, gã mời tôi điếu cỏ: “Hút đi em.” Tôi lắc đầu như thói quen thường lệ.

“Anh quên mất Chi không thích hút cỏ. Đó chỉ là một sự trải nghiệm thôi em.”

“Em không thích cảm giác phê cỏ. Nó khiến em không tỉnh táo. Nếu đó là một sự trải nghiệm, em đã thử. Em không muốn biến nó thành ham muốn. Càng có nhiều ham muốn lại càng sống phụ thuộc.”

“Anh cũng muốn bỏ cỏ để chứng minh anh không cần hút cỏ thì vẫn có thể viết rap.”

“Anh không cần bỏ cỏ thì em vẫn tin rằng anh không phải là một tên nghệ sĩ rởm.” Tôi nghĩ  thầm.

Hình dáng bên ngoài của gã tố cáo một đời sống nội tâm mây đen giăng lối. Gã có đầu tóc xoăn đúng chất nghệ, người gầy yếu ọp ẹp chẳng khác gì một tên nghiện. Những cái răng hô. Gã đeo mắt kính. Tôi chúa ghét những thằng tong teo kiểu ấy lại luôn mặc thứ áo quần để lộ da thịt, nhìn trông như mấy thằng bần cùng nghèo khổ trong khu ổ chuột. Nhưng tôi lại rất quý gã.

Tôi chẳng biết gã là người nổi tiếng. Nói đến ngôi sao là tôi như kẻ mù đường. Dù đã biết thì cũng đếch quan tâm. Tôi chỉ thần tượng bản thân tôi, những kẻ còn lại trong thế gian này chỉ là hạt cát giữa sa mạc, không làm nên nổi một cơn lốc giữa cuộc sống của tôi.

Tôi quý gã vì câu chuyện gã đã từng muốn phóng lên những đỉnh cao, từng khao khát những vì sao, nhưng mà bản năng xấu xa của gã, chúng cũng khao khát tự do. Khi gã sống trong giấc mơ ấy, gã chỉ là một tên tù nhân luôn tưởng tượng đến tự do. Xưa kia gã mơ mộng trở thành ngôi sao, giờ đây gã quá sợ biến mình thành ngôi sao đó, gã sợ những phiền não, gã không muốn có một tâm hồn tràn đầy sợ sệt trước cuộc sống.

Trong xã hội Việt Nam hiện nay. Người làm nghệ thuật nhiều vô số kể. Bất kể nghệ thuật được tạo ra mang dáng dấp gì thì chủ nhân của nó cũng dễ dàng bước lên những bậc thang tự vinh danh mình là người nghệ sĩ. Chính vì thế mà nghệ sĩ rởm đông chẳng khác nào những con ruồi. Những con ruồi bu đầy lởm chởm vào miếng bánh ngon nghệ thuật. Làm nghệ thuật thời đại này mang lại sự nổi tiếng, tiền bạc. Người làm nghệ thuật còn được lãi từ công việc kinh doanh cá nhân bên lề vì đã có điểm tựa chính là sự nổi tiếng. Không ai còn quan tâm tác phẩm mình tạo ra là gì? Nói đi cũng phải nói lại. Nếu người thưởng ngoạn tác phẩm  không tỏ ra thích thú thì mấy tên nghệ sĩ rởm cũng chẳng có đất dung thân. Vậy vấn đề đặt ra ở đây là tại nghệ sĩ rởm hay tại thị hiếu khán giả kém chất lượng?

Một tên nghệ sĩ rởm sẽ miêu tả hoàng hôn bằng hình ảnh “mặt trời đã tắt”. Nhưng một người nghệ sĩ được trời phú cho cái tài sẽ đánh bóng buổi hoàng hôn ấy bằng những từ ngữ hoa mỹ “hoàng hôn đã khoác lên vạn vật một chiếc áo choàng mỏng nhẹ.” Đại loại là thế. Vậy nên, muốn biết tác phẩm của gã ta có phải là một tác phẩm nghệ thuật đích thực. Tôi không cần phải là fan cuồng của gã, nắm lòng bàn tay những bài gã viết, tôi chỉ cần một vài lần bị bắt ép phải nghe gã hát là đã quá nhiều để nhận ra.

Cũng có thể xem là đàn anh đời đầu gạo cội trong làn nhạc rap, có thừa những mối quan hệ cần thiết. Nhưng tôi chẳng bao giờ nghe gã có ý định dấn sân vào thế giới sao Việt. Tôi chưa bao giờ trông thấy một sự ảo tưởng người nổi tiếng trong con người gã, mặc dù gã có rất nhiều người hâm mộ. Tôi chỉ nhìn thấy trong căn nhà lụp xụp kia ở Đà Lạt là một gã nghệ sĩ nghèo sống bằng niềm tin với đam mê nhiệt huyết âm nhạc. Ôi đã có những ngày tôi phát ngán thứ âm nhạc rap nhức đầu điếc tai mà gã ngân vang từ sáng thức giấc cho đến chiều. Vậy đấy mà tôi không thể nào bước đến trước mắt gã rồi bảo anh có thể cho em một chút yên tĩnh. Bởi lẽ tình yêu âm nhạc của gã đã luôn cảm hóa được tôi. Sự nhiệt huyết lớn lao trong gã đã nhấn chìm sự khó tính trong tôi.

Chẳng bao giờ thấy tổ chức show hay đi lưu diễn, chẳng thấy xuất hiện trên ti vi mặt báo. Không cần cho ra những bản nhạc triệu lượt xem. Chỉ đơn giản là cách để gã kể những câu chuyện của riêng gã bằng sự chân thật trong từng ca từ. Có hôm sang nhà chơi ngủ lại. Mấy anh em đốt lửa đốt thuốc ngồi chém gió đến tận khuya. Sáng ra được gã làm cho miếng bánh mì ly cà phê. Vừa thưởng thức vừa nhìn gã tưới nước quét  nhà. Ôi nghệ sĩ nổi tiếng gì mà suốt ngày thấy dọn dẹp giặt giũ rồi nấu ăn. Làm nghệ thuật gì mà chẳng có xu nào dính túi. Mặc áo quần thì lôi thôi lếch thếch. Chẳng thấy họp fan hâm mộ mà chỉ toàn thấy chơi với chó mèo.

Cả gã và tôi đã cùng nhau nói về những ngày trẻ. Nói về cái sự khởi sinh ban đầu của nhiệt huyết, sự kiên nhẫn cho những an định chưa kịp đến. Nói về sự yêu thương và chung thủy với con đường mình đang theo đuổi. Hãy khoan tìm kiếm câu trả lời mà trước hết phải sống bằng những câu hỏi đặt ra trước mắt. Câu trả lời sẽ đến bất ngờ vào một ngày mà tôi hoàn toàn không trông đợi như nó đã đến trong cuộc đời gã. Làm nghệ thuật để sống là chuyện quá tầm thường nhưng muốn sống để làm nghệ thuật thì mới khó khăn.

Trước đây tôi cũng từng ao ước trở thành một nhà văn. Tôi có thật nhiều người hâm mộ, sách của tôi được cả thế giới biết đến. Tôi sẽ đi ký tặng sách, tôi đi tham dự các chương trình tổ chức hướng nghiệp, định hướng cho các bạn trẻ như những nhà văn khác vẫn làm. Nhưng giờ tôi không còn biến mình thành kẻ mộng du, không còn muốn tìm kiếm mình trên những đỉnh cao heo hút. Tôi hổ thẹn vì đã có ý định leo lên và thở hổn hển, tôi mệt mỏi vô cùng khi bước lên những miền cao thăm thẳm.

Vâng, tôi và gã. Những kẻ cùng bước chung trong đêm tối mà vẫn cố ôm siết lấy niềm đam mê bằng tình yêu với bao nhiêu cao cả tuyệt thế đê mê. Tôi và gã, hai kẻ đồng minh. Đang bước theo từng bước chân nhau. Vì cả hai đều đang tự bước riêng trên từng bước chân của chính mình.

“Và tao muốn được tự do như làn khói như điếu thuốc chưa từng cháy
Thả mình về đại dương như dòng sông chưa từng chảy
Vùi mình trong bóng đêm như chưa từng có ánh trăng
Đôi bờ vai lại buông lơi như chưa từng có gánh nặng.”
— DSK, Chưa Bao Giờ

https://youtu.be/mhzz8mvynxE

Đã được gã kể nghe những bản nhạc của gã. Đã kể cho gã nghe những quyển sách của tôi. Nhưng lần này phải là một bài viết của tôi về gã. Bài viết được dành tặng riêng cho anh Minh.

Tác giả: Ni Chi

Hôm nay tôi cô đơn

0

Rút trong hộp ra điếu thuốc, châm lửa hít mạnh một hơi. Trời lạnh quá, im lặng quá. Nhiều khi mình phải cố tình bị sặc để khói trôi ngược vào lồng ngực. Cố hết nội lực ho mấy tiếng cho thật to, hy vọng có ai đó nghe thấy. Cố thổi làn khói đang lơ lửng chập chờn giữa không trung, làm sao cho tận cuối chân trời là nghĩa địa. Không bao giờ còn nghe thấy, không bao giờ còn trông thấy. Bay đi làn khói trắng, bay đi hỡi nỗi cô đơn.

Một ngôi nhà bằng gỗ thật xinh xắn có cửa ngõ phủ kín những chùm hoa. Một thùng thư bằng sắt màu xanh đã gỉ sét. Có lá thư nào sáng nay vừa được bác bỏ thư cho vào gửi đến chủ nhân. Muốn biết câu trả lời, tôi có nên gõ cửa một tiếng, đứng đợi vài giây. Tôi có thể lại châm lên một điếu thuốc, đứng lẳng lặng thả khói bồng bềnh, đang lúc ấy, chủ nhân ngôi nhà sẽ bước ra, mỉm cười với những cử chỉ và động tác đã hình thành thói quen thường lệ. Nhưng khi suy nghĩ vừa chớm tắt, nhìn lại, tôi đã bỏ đi rất xa khỏi ngôi nhà xinh đẹp.

Lại tiếp tục bước lang thang. Tôi tự hỏi sáng nay thành phố có bao nhiêu người vừa thức dậy, đang đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng? Bao nhiêu người vẫn còn ngồi tụt quần trong nhà vệ sinh chìm đắm trong cơn ngáy ngủ? Có cặp tình nhân nào đang còn ôm hôn thắm thiết trên giường, níu kéo dư âm cuộc trèo đèo lội suối để tiến lên đỉnh đêm hôm qua? Dân số thành phố này là bao nhiêu? Bao nhiêu trong đó sống hạnh phúc? Bao nhiêu khổ đau?

Mà cô đơn là gì? Một nỗi hoang trống, cảm thấy không có gì cả, cảm thấy vô định, không có gì chắc chắn. Đó không phải là thất vọng, không phải là tuyệt vọng. Người đau khổ thấy cô đơn và người hạnh phúc cũng chẳng thể tránh được kiếp nạn. Ôi một khoảng trống không thể vùi lấp dù có cố gắng.

Tôi đang chạy trốn nỗi cô đơn này bằng cách bắt ép cơ bắp hoạt động liên tục. Nếu cứ mãi bước đi không ngừng nghỉ, phải chăng mình có thể chạy trốn. Hay là tôi có thể ngồi xuống dưới một gốc cây, lấy bút giấy ra rồi bắt đầu làm thơ. Bao giờ trong túi cũng có một quyển sách mang theo, hoặc là đọc sách.

hôm nay tôi cô đơn 2Ảnh: Free-Photos

Nhưng cô đơn chỉ là hiện trạng của tâm thức. Khi vừa ý thức được nỗi cô đơn, tôi có nên chạy trốn? Biến sự chạy trốn đó trở nên quan trọng? Nếu tôi đặt sự phụ thuộc vào cô đơn trở nên quan trọng, cũng đồng nghĩa với sự cô đơn trở nên không thể tách lìa cuộc sống. Đó chỉ là sự cố gắng lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn. Tôi đang không ý thức được những gì tôi đang làm. Tìm mọi cách để lấp đầy nỗi trống không của cô đơn. Nhưng có lấp được không? Tất cả chỉ là một sự tạm bợ. Nỗi cô đơn vẫn ở đó, tôi không bao giờ có thể chạy trốn nó một cách toàn triệt.

Đảo mắt xung quanh. Ôi những khuôn mặt xa lạ. Cô đơn là gì mà cứ hễ bước ra đường thì sợ gặp người quen. Sợ người ta đến chào hỏi rồi buông lơi mười vạn câu hỏi. Tuy lòng người trẻ đã vứt bỏ hết tất cả nhưng đôi lúc vẫn ngượng nghịu khi phải phô bày mảnh giẻ rách của mình trên đường phố. Sự phản chiếu đối nghịch kinh hoàng từ bên ngoài và sâu thẳm hơn nữa trong tâm hồn của hai con người thuộc về hai thế giới. Làm sao nhanh chóng tìm ra được hành tinh thuộc về mình. Ra đường nhìn ai cũng giống nhau thì mình mới tự tin nhìn thẳng được. Mình lố lăng, nên gặp người quen rất dễ bị phát hiện.

Nghĩ  thấy mình cũng hèn nhát, nhưng hiển nhiên quá đi rồi, ai bảo mình nhảm nhí thì cũng đúng thôi. Mình nghĩ nhiều quá, chính vì nghĩ nhiều quá mà đâm ra sợ sệt chuyện trên trời dưới đất. Nhưng bây giờ đi thế này để làm gì? Để gặp người hoàn toàn không quen biết. Có ai trong số đó ngay từ khi mới trông thấy, tuy chưa nói với nhau một lời nào mình cũng đã cảm thấy có thiện cảm với họ?

Chiếc lá khô vừa chào gió rồi lìa cành hội ngộ mặt đất. Tưởng đâu cuộc đời là sự chia ly, ai ngờ rời xa người này để biết sự hiện diện của một người khác trong cuộc đời nhau. Chàng trai bên kia đường vừa đẩy cửa bước ra từ quán cà phê, che ô bước đi thật nhanh. Đi đến ngã ba rồi quẹo trái mất hút.

Sáng nay trong thành phố, mình đâu phải là người duy nhất cô đơn? Rồi lại châm lửa…

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: PublicDomainArchive 

 

20 chi tiết quan trọng về Dự luật Đặc khu và 9 nghi vấn được đặt ra

0

Bài viết này nhằm để bạn đọc tiết kiệm thời gian đọc toàn văn bản dự luật. Phần đầu bài viết là 20 fact rút tỉa từ bộ dự luật rất dài này. Bạn có thể đọc lướt qua để đi tới phần trọng tâm là các nghi vấn mà người viết nêu ra sau khi đọc bộ dự luật. Chúng ta không thảo luận về chủ nghĩa ái quốc cuồng tín hay bài Tàu cực đoan, mà từ bản văn và tình hình thực tế, có cái nhìn tổng thể về vấn đề đang dậy sóng xã hội này và tự có thái độ cho riêng mình.

20 chi tiết trong dự thảo “Luật Đơn vị hành chính đặc biệt Vân Đồn, Bắc Vân Phong và Phú Quốc”

1. Đặc khu là đơn vị cấp tỉnh, nhưng do Quốc hội lập, đứng đầu là Chủ tịch Ủy ban nhân dân Đặc khu. (Điều 3)

2. Trong Đặc khu thì dự luật này có giá trị cao hơn các Luật hiện hành. Khi điều ước quốc tế và luật Đặc khu khác biệt, điều ước quốc tế được ưu tiên. Tất nhiên, lợi ích của nhà đầu tư cao hơn cả luật và điều ước. (Điều 5)

3. Bản án của tòa án nước ngoài cũng có hiệu lực tại Đặc khu, nếu đó là thỏa thuận của hai bên. (Điều 6,7)

4. Thời hạn thuê đất trong Đặc khu cơ bản là 70 năm, có thể gia hạn đến 99 năm và do Thủ tướng quyết định. (Điều 32)

5. Tùy loại dự án, có thể được miễn thuế, miễn phí tiền thuê đất và mặt nước từ 3 – 30 năm. Quyền quyết định cuối cùng thuộc về Chủ tịch Đặc khu. (Điều 43 – 45)

6. Người nước ngoài không có giấy phép lao động, vẫn có thể làm việc bán liên tục tại đặc khu, thời hạn từ 1 – 6 tháng trong một năm, tùy trường hợp. Trường hợp khác, do Chủ tịch Đặc khu quyết định. (Điều 46)

7. Có chính sách hỗ trợ đào tạo nghề cho người lao động thường trú trong đặc khu, do Chủ tịch Đặc khu quyết định. (Điều 48)

8. Tiền nước ngoài được lưu thông tại khu thương mại tự do trong Đặc khu. (Điều 49)

9. Người nước ngoài vào thẳng Đặc khu được miễn visa 2 tháng. Luật không giới hạn nước nào. (Điều 51)

10. Người Việt Nam được phép và Đặc khu chơi trong casino. (Điều 53)

11. Người China có thể chỉ vào Vân Đồn với một mẩu giấy thông hành. (Điều 54)

12. Hàng hóa nước ngoài có thể vào thẳng Bắc Vân Phong rồi đi ra lãnh thổ Việt Nam thoải mái. (Điều 55)

13. Đầu tư 110 tỷ trở lên ở Phú Quốc thì có thể được visa 10 năm hoặc thành thường trú nhân. (Điều 56)

14.  Hệ thống chính quyền đặc khu có Hội đồng và Ủy ban. Hội đồng tối đa 15 người, bầu ra Ủy ban 3 người. Chủ tịch Ủy ban Đặc khu do Bội Nội vụ giới thiệu để Hội đồng Đặc khu bầu. (Điều 57-69) 

15. Đặc khu có Tòa án riêng, bao gồm các loại: Dân sự, Hình sự, Gia đình, Vị thành niên, Kinh tế, Lao động, Hành chính, Xử lý Hành chính. Tòa án Đặc khu được xem ngang với cấp huyện. (Điều 70-74 )

16.  Đặc khu có tổ chức quân đội và biên phòng, do Bộ trưởng Bộ Quốc phòng chỉ định thành lập, cơ cấu cụ thể tùy theo từng đặc khu. (Điều 77)

17.  Đặc khu có tổ chức công an, do Bộ trưởng Bộ Công an chỉ định thành lập, cơ cấu tùy theo từng đặc khu. (Điều 78)

18.  Đặc khu có casino, đương nhiên. (Phụ lục II, III)

19.  Ở Đặc khu có thể bán vũ khí quân dụng và thiết bị quân dụng, sản xuất vũ khí và thiết bị quân dụng, chất nổ, chất phóng xạ, công nghệ nguyên tử, sản phẩm GMO. (Phục lục IV, mục: 1, 2, 4, 30, 95, 108, 109)

20.  Ở Đặc khu có thể bán ra nước ngoài bảo vật quốc gia. (Phụ lục IV, mục: 115-116)

9 nghi vấn đặt ra

1. Dự luật không quy định Chủ tịch Đặc khu là người Việt Nam, như vậy người nước ngoài hay người nước ngoài quốc tịch Việt Nam thì sẽ đủ tư cách ứng cử?

2. Dự luật không nói rõ tương tác của dân ngoài đặc khu và đặc khu. Liệu người dân ở ngoài Đặc khu có được ra vào tự do, ngoài mục đích vào casino đánh bạc?

3. Trong đặc khu có dạy nghề cho người thường trú, không giới hạn đối tượng. Vậy nhà đầu tư đem công nhân lao động phổ thông vào và tổ chức đào tạo thì lách luật giới hạn lao động trình độ thấp dễ dàng?

4. Trong khu thương mại tự do, tiền nước ngoài được tự do lưu hành. Vậy đồng nghĩa trong đặc khu có một khu chợ đen công khai thu đổi ngoại tệ, nguy cơ mất an ninh tiền tệ là hoàn toàn có cơ sở. Dù ở một số điều luật có nói về việc lập chi nhánh ngân hàng nhà nước nhưng việc lưu thông tự do ngoại tệ thì ngân hàng chỉ là cái bình hoa trang trí?

5. Do vấn đề miễn thuế, miễn tiền thuê đất lâu dài, cơ chế cho người lao động nước ngoài vào dễ dãi… Liệu người dân có được hưởng lợi trực tiếp từ  đặc khu, ví dụ cơ hội việc làm? Liệu lợi tức (nếu có) từ Đặc khu sẽ làm cho người dân giàu hơn, phúc lợi xã hội sẽ tăng lên?

6. Về mặt cơ cấu chính quyền, rườm rà và nhiều ban bệ y như hệ thống hiện nay. Cũng không có hình thức bầu cử tự do Đặc khu trưởng mà là bầu người của Bộ Nội vụ giới thiệu, nếu Bộ giới thiệu một người thì bầu một người, giới thiệu hai người thì bầu hai người hay sao? Vấn đề là không có sự cách tân về thể chế, thì dẫu tên gọi có khác thì vẫn là bình mới rượu cũ, cho rằng Đặc khu là thí điểm về thể chế mới thì chỉ là cách nói mị dân không hơn không kém.

7. Dự luật không quy định nhà đầu tư nước nào được đặc cách, nhưng trẻ con ba tuổi cũng biết hiện nay ở ba vùng đặc khu trong dự luật thì người China hầu như dày đặc. Liệu các nhà đầu tư từ những nước khác có truyền thống liêm khiết (ví dụ Nhật Bản) có cạnh tranh với những thủ đoạn gầm bàn nổi tiếng của giới kinh tài China và hệ thống chính trị tham nhũng dày đặc như hiện nay. Có phải dự luật này gần như đo ni đóng giày cho người China?

8. Không cần chính thức lập ra nhưng hiện nay vẫn có nhiều khu mà người China ở Việt Nam như một lãnh thổ riêng, ví dụ: Formosa, Sơn Trà – Điện Ngọc, Lee & Man Sông Hậu… đến mức họ có bao nhiêu người trong đó chính quyền địa phương cũng không biết và cũng không vào được. Liệu cơ chế dễ dãi của Đặc khu có tạo điều kiện để nhà đầu tư biến nơi đó thành lãnh thổ riêng với khí tài quân sự hùng hậu?

9. Một vấn đề nho nhỏ kèm theo dịch vụ casino của China, chính là sự nhập cảng các bang hội đen, các dịch vụ kinh doanh con người và thế giới ngầm. Mời quỷ thì dễ, trục quỷ thì khó.

Thuyết Âm mưu về cựu thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng

Sau khi từ giã sân khấu chính trị một cách bất ngờ, cựu thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vẫn xuất hiện đều đặn trong các hoạt động công khai cùng nhiều yếu nhân chính trị khác hiện nay, cho thấy bộ sậu của ông vẫn khá hùng hậu. Và người ta vẫn không thôi đồn đoán thậm chí mong mỏi một sự trở lại chính trường ngoạn mục của ông – một người được cho là thuộc phe thân phương Tây. 

Cách nay vài tháng, khi bắt đầu có sự râm ran của dư luận về việc thành lập đặc khu ở Phú Quốc, trước khi dự luật này được đưa ra mổ xẻ, thì sự nghi ngờ về chuyện trở lại của ông Dũng càng được củng cố hơn nữa, khi con cả của ông – Nguyễn Thanh Nghị –  là bí thư Kiên Giang, cũng phát biểu ủng hộ chuyện thành lập đặc khu một cách khéo léo qua việc tán dương thu nhập khủng ở Phú Quốc hiện nay. Động thái này khá trái khoáy khi mà cha ông từng có những phát ngôn mang đậm tính chống China xoay quanh vấn đề biển đảo, còn dự luật đặc khu lại gần như là đặt ra để chào đón nhà đầu tư China, vốn đang đông như quân Nguyên tại các nơi nói trên.

Ngoài ra, khi dư luận đang dấy lên một làn sóng cuồng nộ về chuyện dự luật đặc khu, thì lại có người bỏ tiền ra để một đoàn nhà báo có ảnh hưởng trên facebook hiện nay đi “tham quan học  tập” tại đặc khu Thâm Quyến của China, rồi trở về tán dương chuyện thành lập đặc khu như một bước tiến kinh thiên động địa mà ai nói ngược lại đều là phản động, đẩy làn sóng phản đối lên một cao trào mới.

dự luật đặc khu 2
Ảnh: FB Page Tin Không Lề

Rõ ràng, dù có đưa ra  quốc hội hay không, thì những “đặc khu” đã tồn tại một cách bán chính thức. Nhưng lần này dư luận được huy động rầm rộ từ facebooker đến cả đám diễn viên người mẫu ngày thường được coi như đám đầu đất chẳng biết gì ngoài tự sướng và sống ảo. Rõ ràng dư luận được chia thành hai phe rõ rệt. Một cuộc đấu đá mới đang được mở màn?

Link tham khảo: 

http://duthaoonline.quochoi.vn/DuThao/Lists/DT_DUTHAO_LUAT/View_Detail.aspx?ItemID=1319&LanID=1496&TabIndex=1

https://m.thuvienphapluat.vn/cong-van/bo-may-hanh-chinh/luat-don-vi-hanh-chinh-kinh-te-dac-biet-2017-340180.aspx

https://www.facebook.com/tinkhongle/posts/1024915340992797

Tác giả: Hai Le

*Featured Image: qimono 

Trung Quốc đã khơi dậy lòng yêu nước của người Việt ra sao?

0

Mấy hôm gần đây đang dậy sóng vụ Việt Nam cho Trung Quốc thuê đất 99 năm. Bao nhiêu bài báo đã mổ xẻ phân tích nên tôi nghĩ mình không cần phải nói thêm điều gì. Trong bài viết này tôi chỉ muốn nêu lên quan điểm của tôi về việc Trung Quốc đã khơi dậy lòng yêu nước của người dân Việt Nam ra sao?

“Dân ta có một lòng nồng nàn yêu nước. Đó là truyền thống quý báu của dân tộc ta. Từ xưa đến nay, mỗi khi Tổ Quốc bị xâm lăng, thì tinh thần ấy lại sôi nổi, nó kết thành một làn sóng vô cùng mạnh mẽ, to lớn, nó lướt qua mọi sự nguy hiểm, khó khăn, nó nhấn chìm tất cả lũ bán nước và lũ cướp nước.” – Hồ Chí Minh

Vâng, lòng yêu nước của dân ta đã được minh chứng qua một ngàn năm nô lệ giặc Tàu, một trăm năm nô lệ giặc Tây, hai mươi năm nội chiến từng ngày dưới cái bóng của đế quốc Mỹ. Chúng ta đã từng rất tự hào về truyền thống yêu nước đó. Nhưng chiến tranh đã đi qua hơn 40 năm. Tinh thần yêu nước đã đi qua hơn 40 năm. Còn bao nhiêu tàn tro sót lại cho tinh thần yêu nước ấy? Hay chỉ  còn sự ảo tưởng về niềm tự hào dân tộc? Hãy nhìn xem lòng yêu nước của người Việt Nam bây giờ?

Ngày xưa anh hùng dân tộc dùng gươm đao súng đạn, đánh đổi tính mạng để bảo vệ đất nước. Xã hội hiện nay thì chỉ toàn anh hùng bàn phím dùng võ mồm võ miệng, nhưng tôi cũng chẳng biết họ chiến đấu vì điều gì?

lòng yêu nước 2Ảnh: Réhahn

Suốt mấy ngày lướt các trang báo mạng. Đâu đâu cũng xuất hiện đầy rẫy những câu chửi bới. “Chúng ta cần hành động kiên quyết với bọn tàu khựa.” Nếu bạn biết tôi và bạn có thể làm gì để kiên quyết thì xin hãy chỉ dẫn cho mọi người cùng kiên quyết, tại sao chỉ nói có vế đầu rồi bỏ ngỏ vế sau. Có người bảo “đánh mẹ chúng nó đi, tôi sẵn sàng quyết tử cho Tổ Quốc quyết sinh.” Bạn này thì chắc đang háo hức mong chờ chiến tranh. Có người không biết nói  gì nên cứ việc chửi bới người Trung Quốc.

Đối với những thành phần yêu nước nồng nàn này. Tôi chẳng thấy một tinh thần yêu nước nào ngoài những lời lẽ thiếu hiểu biết hồ đồ. Phải chăng khi cả nước đang đoàn kết, đang nhuộm đỏ máu Việt, thể hiện tinh thần đoàn kết dân tộc thì họ cũng cần phải nói ra một điều gì đó để chứng minh  tôi cũng là một người yêu nước?

Tất cả chúng ta đều không muốn dung thứ cho kẻ thù đang lăm le nhìn ngó đất nước của mình. Tôi cũng là người Việt, tôi cũng mang dòng máu với các bạn. Tôi biết mối hận thù và lòng khao khát đang nung nấu tâm can của các bạn. Đứng trước tình yêu của mình, chúng ta không đủ rộng lượng để bao dung cho kẻ nào sát hại tổn thương lên tình yêu đó. Nhưng phải yêu nước thế nào để đủ cao đại và không biến tình yêu đó thành sự xấu hổ?

Tôi yêu hòa bình và chán ghét chiến tranh. Người nào muốn giải quyết xung đột bằng chiến tranh, người đó chỉ đang muốn đánh đổi mạng sống của dân tộc để thỏa mãn cái tôi của họ. Bạn tưởng rằng những người đã nằm lại trên các chiến trận, họ đấu tranh vì muốn chiến thắng kẻ thù? Tôi không nghĩ thế. Họ chỉ chiến đấu cho một nền hòa bình, cho anh em đồng đội, cho người thân. Đạo đức xã hội luôn đề cao lòng yêu nước của chiến sĩ. Tôi không phủ nhận điều đó. Nhưng nếu tưởng tượng một ngày bạn thức giấc chỉ với một ước mơ duy nhất làm sao sống qua ngày mai. Bạn sẽ hiểu rằng chúng ta chỉ có một cách duy nhất là phải chiến đấu. Dù lính bên này hay bên kia chiến tuyến, trong bối cảnh lịch sử chiến tranh, họ không thể là một công dân lãnh đạm và thờ ơ với thời cuộc. Nhưng lính Việt Nam không yêu quý chiến tranh, lính của kẻ thù cũng chẳng thiết tha gì. Chiến tranh chỉ là bài toán của chính trị. Người dân chúng ta chỉ là công cụ. Đừng để họ dắt mũi.

Có người thể hiện lòng yêu nước bằng lời lẽ ba hoa cãi cọ lăng nhăng, chửi bới người dân Trung Quốc. Tôi mong các bạn nếu không thể là một bậc thánh của tri thức thì xin hãy làm một chiến sĩ bé nhỏ của tri thức. Hãy là một con người có đôi mắt tìm kiếm kẻ thù sáng suốt. Không phải người Trung Quốc nào cũng muốn đứng chung với bạn trên một trận chiến.

Những người Trung Quốc tôi từng gặp không phải ai cũng là người xấu. Bạn tôi là một người Việt gốc Hoa. Mỗi lần có sự xung đột giữa Việt Nam và Trung Quốc. Tôi có thể cảm nhận được nổi buồn phiền của nó khi phải ngồi nghe những lời chửi bới của mấy bạn Việt xung quanh. Đi đâu cũng nghe tẩy chay Trung Quốc. Đuổi hết bọn tàu khựa về nước. Trong khi bạn tôi yêu Việt Nam, nơi cô ấy đã lớn lên còn hơn cả Trung Quốc tổ tiên nòi giống.  Còn có thằng kia cũng người Hoa. Tôi hỏi nó nếu chiến tranh Việt Nam Trung Quốc diễn ra thì mày sẽ làm gì? Nó bảo nó sẽ đi đầu quân cho Việt Nam. Nơi mà nó đã lớn lên và gắn bó, đó mới chính là quê hương của nó. Mặc dù đi đâu ai cũng gọi nó là thằng tàu khựa.

Rồi còn cả những người Việt Nam đang sống và làm việc ở Trung Quốc. Nếu chúng ta có thể đuổi hết được người Trung Quốc về nước họ cũng đồng nghĩa bao nhiêu kiều bào Việt Nam bên đó cũng phải cuốn gói xách va li về nước sống cảnh thất nghiệp. Chúng ta xem thường người Trung Quốc ở Việt Nam thì người Việt Nam sống bên đó dĩ nhiên cũng chẳng được tôn trọng.

lòng yêu nước 3Ảnh: Réhahn

Lòng yêu nước được thể hiện bằng cách tẩy chay hàng Trung Quốc. Xin hỏi bạn có thể tự tin khẳng định rằng bạn không dùng bất kỳ một mặt hàng nào có xuất xứ “made in China”. Đó là chưa kể bao nhiêu mặt hàng Việt Nam đóng gói xuất khẩu sang Trung Quốc?

Bạn nghĩ rằng tất cả hành động đó của mình là lý do thích đáng để thánh hóa lòng yêu nước của mình? Chỉ có sự hồ đồ đang thánh hóa bạn mà thôi.

Mọi người chỉ trích tôi là kẻ có trái tim lạnh lùng, không yêu nước khi tôi bảo rằng tôi không quan tâm đến sự kiện này. Thiết nghĩ tôi chỉ là một người yêu nước khi tôi phải lên mạng hùng hổ bày tỏ tâm tình thân ái? Mà tôi có thể nói được lời lẽ nào hay ho để cứu đất nước này khỏi cảnh bị Trung Quốc thuê 99 năm? Ai đó có thể chỉ dẫn cho tôi một hành động  thiết thực và xác đáng, chứng tỏ cho tôi thấy rằng hành động của tôi là không vô nghĩa?

Điều các bạn cần làm là chứng minh cho kẻ thù chúng ta thấy rằng mình là một kẻ thù đáng kính chứ không phải là một kẻ thù đáng khinh. Bạn nghĩ rằng chửi bới bạo động là những điều cao nhã. Không, đó chỉ là hành động của những tên hạ nhân. Chỉ có những tên hạ nhân không đủ khả năng mới chơi trò kém sang.

Đứng giữa một vùng chiến loạn đang diễn ra sôi nổi và không bao giờ ngừng nóng hơn. Nếu bạn có đủ khả năng để có thể làm gì cho đất nước, xã hội đang rất cần sự đóng góp từ bạn. Còn nếu bạn chẳng thể làm được gì. Vậy xin hãy im lặng, đừng biến lòng yêu nước của mình trở thành kẻ dư thừa vô tích sự.

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: Réhahn

 

Nếu chưa có mục đích sống, đừng sợ!

1

Ai cũng nói về tuổi trẻ, vậy xin cho phép tôi cũng được nói về tuổi trẻ của mình. Người ta rầm rộ trên các kệ sách những cuốn self-help về một tuổi trẻ nồng nhiệt, tuổi trẻ đầy tham vọng và quyết liệt. Người ta reo rắc vào đầu những cô cậu tuổi teen rằng thành công là có thật nhiều tiền, đi du lịch thật nhiều nơi như Trên đường băng, Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu? và phải luôn có một cái đầu chứa đầy kiến thức vô hạn. Vậy, có phải tôi đang là một kẻ có tuổi trẻ thất bại thảm hại không?

Tôi không hề có chút tham vọng nào, đôi lúc chỉ là muốn được đủ đầy, ấm no. Tôi trốn khỏi gia đình nằm giữa một nơi xô bồ tấp nập. Tìm đến núi rừng hiu hắt. Tôi chẳng có lý tưởng nào cả. Tôi bỏ đại học và cũng không biết phải làm gì tiếp theo. Tôi đang sốt ruột chờ đợi cái đam mê, cái ước mơ mà lũ bạn đã có sẵn còn tôi vẫn luẩn quẩn đi tìm.
Tôi tìm hoài tìm mãi đến độ có những lúc bật khóc vì cảm thấy mình thật vô dụng trên cuộc đời này. Tôi sợ hãi và áp lực vô cùng.

Tôi đang là một kẻ THỪA ở xã hội này. Tôi đã đọc rất nhiều về đam mê, ước mơ, thành công, những cuốn self-help hừng hực khí chất. Vậy mà giờ đây tôi là một kẻ THẤT BẠI, ngồi khóc trên những trang sách. Tôi quở trách những kẻ may mắn biết được sự say mê công việc của họ và họ chỉ việc theo đuổi nó. Tôi còn chẳng có bất kỳ cái gì để theo đuổi!
Bạn bè tôi đều đi làm, đi học hoặc cả hai. Bọn họ bận rộn tất bật, họ gặp những khó khăn trong công việc nhưng lại say mê giải quyết nó. Trong khi tôi vẫn không có gì trong tay, kể cả một ước mơ.

mục đích sống 4Ảnh: cocoparisienne

Mặc dù một nửa con người tôi tin rằng thành công không phải là kiếm được thật nhiều tiền và đi du lịch nhiều nơi. Tôi biết thành công của mỗi người là khác nhau. Có người lưỡng lự về cái chết và họ chọn chết đi chính là thành công của họ. Nhưng nửa còn lại vẫn còn nằm trong vòng xoáy của xã hội. Tôi không thể nào ngừng nghĩ rằng mình là một kẻ vô tích sự chỉ ngặm sách sống qua ngày và sách là thứ bao biện cho sự lười nhác của tôi.

Đến giờ đây, tôi đang ở cái tuổi người ta gọi là huy hoàng nhất vậy mà mỗi sáng thức dậy tôi thấy mình chỉ như một bông hoa dại nở đầy ngoài sân chẳng mấy chốc mà lụi tàn.
Có những người trẻ họ sẵn sàng tự tử và họ có những khổ đau nhất định để nghĩ đến việc kết thúc cuộc đời. Tôi đây chẳng có lấy một lần nếm được đau khổ tột cùng là gì? Hoạ chăng chỉ là vài giọt nước mắt và một giấc ngủ, tặc lưỡi kệ đời.

Người ta nói phải để nỗi đau chạm đáy thì người ta mới bật dậy được như một cái lò xo bị ép hết cỡ vậy. Nhưng tôi còn không biết mình đã chạm đáy hay chưa. Tôi biết về luật hấp dẫn, tôi cố gắng nghĩ ra mình sẽ trở thành con người như thế nào để tôi có thể trở thành. Nhưng thầm sâu bên trong tôi luôn luôn lặp đi lặp lại rằng tôi là một kẻ thất bại.
Tôi tưởng tượng như mình đã chọn đi con đường vô cùng cam go, tối tăm và gian khổ. Mà ngay ngã ba đó tôi tự tin rằng mình sẽ tìm ra ánh sáng. Vậy mà giờ đây, tôi nếm trải nó, đôi lúc tôi ân hận, đôi lúc muốn buông bỏ, đôi lúc tôi mặc kệ bản thân tuột dốc, tôi là kẻ nhụt chí, tôi yếu đuối nhưng lại ảo tưởng bản thân rằng mình mạnh mẽ.

Chắc chắn sẽ có người đinh ninh rằng không một ai trên đời sống mà không có mục đích. Vâng! Một nhân chứng sống là tôi đây. Tôi thật tội nghiệp bản thân khi bấu víu vào những quyển sách giúp tôi tìm ra khát vọng cuộc đời. Nhưng không thể, tôi là một kẻ mộng tưởng hoang đường. Tôi thích đặt cái tôi của mình lên hàng đầu, tôn sùng và thờ phụng nó với những triết lý sâu sắc. Nhưng cơ bản tôi còn chẳng hiểu cái tôi của tôi muốn gì. Đôi lúc tôi tỏ ra ngông cuồng và cứng đầu, thích làm gì thì làm bởi thật ra tôi chẳng có cái gì nhất định để mà theo đuổi, để đánh đổi.

mục đích sống 3Ảnh: ThePixelman

Cũng chẳng có năng khiếu nhất định để phát huy. Tôi bắt đầu trách mắng cuộc đời, trách mắng gia đình không định hướng những thế mạnh của tôi từ bé, trách mắng giáo dục của nhà trường, trách mắng cả những quyển sách vớ vẩn tôi đọc. Tôi trách mắng cả những vấn đề khoa học ngớ ngẩn như tạo ra những thứ vô cùng nhảm nhí. Tôi tưởng tuổi trẻ của mình phải đẹp lắm, ngờ đâu lại thảm hại như thế. Tôi còn nhận ra mình tồi tệ thế nào.

Cho đến một ngày, tôi gặp một người chị tương tự, chị cũng cho tôi biết Triết Học Đường Phố đã sống lại. Tôi viết bài viết đầu tiên, tôi theo dõi xem có được đăng hay không? Ngay khoảnh khắc tôi biết bài viết của tôi được đăng lên và có khoảng 10 người chia sẻ, 1 bình luận ủng hộ quan điểm của tôi. Tôi đã bật khóc, tôi biết điều tôi tìm kiếm bấy lâu nay là gì rồi. Tôi khóc to như một đứa trẻ, như lúc tôi lạc ở ga tàu lửa và nhìn thấy khuôn mặt mẹ tôi trong khoảng 30 giây tàu chuẩn bị chạy.

Tất cả như vừa là ập đến một cách dữ dội nhưng cũng thật êm đềm. Giờ đây tôi như biết rằng tôi là ai. Tôi cũng thầm cầu mong cho những người đang lạc lối ở một nơi tối tăm nào đó có thể tìm ra chút ánh sáng lẻ loi như tôi đây. Tôi vẫn chưa có thành quả nhất định nào nhưng đây là sự hoan hỉ vô cùng chân thật. Như tôi đã tìm được kho báu của cuộc đời mình. Cảm ơn sự hội tụ của đất trời đã giúp tôi đi từ những cảm xúc tuyệt vọng đến vô cùng bồng bềnh này. Có thể muộn so với người khác nhưng không bao giờ muộn nếu như tôi chưa chết.

Tác giả: Bà Năm

*Featured Image: castleguard 

Âm nhạc đường phố: Vun đắp hay bán rẻ đam mê?

0

Tôi lớn lên cùng với nhạc rap, chúng nuôi lớn và dưỡng dục tôi về tâm hồn và cả cách sống. Tôi đã ở trong thời kỳ nhạc rap thay đổi nhất, một số người từ under lên over rồi họ bị kẻ khác phê phán, chửi rủa. Cho đến thời kỳ hầu như ai cũng ngoi lên thị trường để kiếm tiền.

Những bài rap ngày xưa đầy cảm xúc của người viết, tất cả bản rap đều như một phần trong cuốn nhật ký cuộc đời tác giả. Tôi tưởng tượng chúng không khác gì một bài thơ, bài văn đầy các phép so sánh, ẩn dụ và cốt lõi vẫn là nội dung. Không hoa mỹ, rất trần tục. Vậy mà giờ đây tôi thấy đâu đâu xung quanh cũng đầy những bản rap catchy, rap không rõ lời chỉ nghe hú hét trống rỗng, rap để đệm cho bài hát thêm sôi nổi, rap ở các show truyền hình, rap để làm trò cười, rap những cái người ta muốn nghe, những cái người ta thích.

m nhạc đường phố 2Ảnh: Free-Photos

Trong khi chúng được gọi là âm nhạc “đường phố” mà giờ trên đường phố tôi chẳng bao giờ bắt gặp, lại toàn bắt gặp trên show truyền hình, trên showbiz nhăng cuội và những người làm điều đó gọi là phát triển (?!)

Hỡi những người làm âm nhạc “đường phố” ơi. Các bạn đang phát triển hay “bán đam mê” của mình để đổi đôi chút “tai tiếng” và tiền bạc? Các bạn biện minh rằng không kiếm tiền thì làm sao nuôi đam mê?

Đừng nói đến nhạc rap, dù là bất cứ một lĩnh vực nghệ thuật nào chưa kể đến hiphop như: Khoa học, triết học, hội hoạ, v.v… Những người có đam mê gàn dở, những người sống trong thời đại bị người đời chê cười, họ chưa bao giờ sống sung túc bằng bán đam mê của mình cả. Họ nguyện cống hiến cả cuộc đời họ cho điều họ theo đuổi. Nếu không đủ can đảm để sống chết với đam mê cũng đừng đem nó đi bán chứ? Bạn có thể làm bất cứ công việc gì khác để nuôi lớn con của mình đến ngày nó trưởng thành. Tại sao lại bán đứa con của mình ngay khi nó chào đời hả?

Các bạn có phải đang nhầm lẫn giữa nghệ thuật và kinh doanh không? Có những bạn chưa thực sự tìm hiểu sâu xa về lĩnh vực mình theo đuổi đã vội vã kiếm tiền bằng vài ba câu rap tự nhận cho mình cái danh là “đóng góp và phát triển.”

Các bạn tự hào rằng nhạc rap của chúng ta dễ dàng lan rộng và còn nhanh hơn các nước bạn. Nhưng các bạn không thấy rằng chính mình đang quá vội kiếm tiền và dùng mọi cách để nó lan rộng nhưng lại không hề chất lượng. Thực tế là các bạn đi show truyền hình, bạn múa may những động tác hiphop chẳng khác nào đàn gảy tai trâu. Nếu họ thật sự muốn tìm đến âm nhạc này, họ sẽ tự tìm đến, giống như tôi đây.

Tại sao chúng ta không tự hào chúng ta có một cộng đồng riêng, chúng ta trau dồi chất lượng sản phẩm và kỹ năng. Chia sẻ cho cộng đồng chúng ta ngày càng lớn mạnh. Chẳng phải tốt hơn là đi rêu rao sao? Bạn tưởng tượng xem, cũng giống như người ta đầu tư siêu thị và các cửa hàng tiện lợi, tiện nghi có tốt hơn là có 2, 3 gian hàng ngoài chợ trông bẩn thỉu mà mồm lúc nào cũng phải gào lên mời chào khách hàng. Họ không mua, họ chê bai thì mình chửi họ ngu ngốc, dốt nát không hiểu biết gì.

Văn hoá còn non nớt nhưng lại muốn một bước lên trời của đàn anh đã làm các thế hệ sau mất hết phương hướng. Nền văn hoá hiphop ở các nước phải đến vài chục năm mới có một cộng đồng lớn mạnh của riêng họ. Tôi thấy các bạn, các em cứ thấy cái nào dễ nổi tiếng là lao vào thể hiện, trong khi chính mình chẳng biết bất cứ kiến thức hay kinh nghiệm nào.

Đến những thứ cơ bản như vần đôi còn không vững, cũng chẳng biết kỹ thuật gì. Chỉ thấy vài câu chửi hay hay là “ồ” lên. Cũng chẳng biết đấy là gì. Đừng nói đến thể loại và các dòng nhạc rap khác nhau. Chẳng ai biết đấy là gì đâu, nhiều khi tôi nói ra lại tưởng tôi đang đọc kinh gì đấy.

Công nhận nhạc rap chiếm đa phần giới trẻ nhiều hơn so với mấy năm trước đây. Số lượng thì tăng đáng kể, tiền kiếm từ những bài nhạc trào phúng, nhạc quảng cáo cũng tăng, chất lượng sản phẩm cũng tăng nhưng chính cái chất của nhạc rap lại vô cũng suy yếu.

m nhạc đường phố 3Ảnh: Free-Photos

Và chúng ta không hề sáng tạo, chúng ta thích copy y chang những gì nước bạn làm. Và những người đi copy lại rất tự hào khi đem chúng về rao giảng. Chúng ta có bao giờ nghĩ mình đã đủ đam mê để ngồi suy nghĩ xem mình nên làm cái gì để sáng tạo, để người ta biết rằng đó là hiphop Việt Nam chưa? Tại sao không liên kết hip hop với lịch sử, với nghệ thuật của dân tộc ta. Tại sao ông cha ta tạo ra tuồng, chèo, cải lương không giống bất kỳ đất nước nào? Mà chúng ta, thế hệ sau, đã không nối tiếp được tinh hoa, lại còn không sáng tạo ra cái mới mà chỉ biết coppy?

Nhưng nói thì họ không nghe, họ có cái tôi quá lớn mà lấn hết cả đam mê và mục đích ban đầu của họ. Rõ ràng mục đích ban đầu là phát triển âm nhạc đường phố và để khán giả phải nghe những thứ mình làm chứ không phải đem ra cho thiên hạ làm trò cười và phải phục vụ họ để đổi lại những đồng tiền phù phiếm. Còn những người thực sự sống vì đam mê, vì muốn thể hiện cộng đồng của mình lớn mạnh thì lại bị vùi dập, chửi rủa. Có thật nực cười không?

Bạn cứ làm thật tốt công việc, sẽ có những người như tôi, sẵn sàng bỏ tiền cho công sức của bạn như những người bỏ tiền cho công sức của người hoạ sĩ thực thụ, nghệ thuật thực thụ. Không nhiều, nhưng có lòng với nhau. Bán đam mê là nhục mạ chính bạn còn bán cả nghệ thuật thì bạn là kẻ đê hèn mà không ai sánh bằng.

Tác giả: Bà Năm

*Featured Image: timokefoto 

[THĐP Review] Mùi hương, Patrick Suskind – Khi phép thuật được thấm vào từng con chữ

3

thđp review

Có lẽ, đây là cuốn sách gây nên chấn động mạnh mẽ nhất trong suốt quãng đời đọc sách của tôi từ trước đến nay. Tác phẩm lỗi lạc này khiến tôi lần đầu tiên cảm thấy biết ơn cuộc đời vì mình còn sống để được thưởng thức nó và cũng khiến tôi lần đầu tiên tin rằng thế giới này còn có thể được cứu rỗi bởi nghệ thuật.

Kể từ đây cho đến kết thúc bài review này, có lẽ chỉ toàn những lời ca tụng thành kính nhất mà tôi dành cho Mùi hương. Đối với tôi, tác phẩm này xuất chúng đến độ tôi sẵn sàng vứt bỏ hết những sự sĩ diện của bản thân để tôn vinh nó, như một con chiên rạp mình kính cẩn trước Đức Chúa Trời. Chuyện này khá khó khăn đối với kẻ đó vì bên trong lòng hắn đang cùng lúc dâng trào niềm hỷ lạc vô cùng khiến hắn muốn vung hai cánh tay mềm nhũn của mình hướng tới tận trời xanh và ngửa mặt nhìn theo với một nụ cười rực rỡ đầy mãn nguyện.

Trước khi chạm tới được nội dung của tác phẩm, người đọc đã say mèm ngây ngất trong những chuốc rượu ngôn từ mà Patrick Suskind rải đều khắp những trang truyện. Ngay khi đọc trang đầu tiên, tôi đã nổi da gà vì trực giác mách bảo rằng một thiên tài văn học đang lộ diện. Và quả nhiên, liên tiếp những lần lật giở sau đó, những sợi lông tơ trên hai cánh tay tôi liên tục dựng lên vì choáng ngợp. Việc chứng kiến một ánh sáng đích thực trong muôn vàn ánh sáng nhòe nhoẹt của những người làm nghệ thuật khiến tôi không khỏi xúc động. Chuyện này chẳng khác gì người lùn Bilbo Baggins đã tìm thấy viên đá Arkenstone lẫn trong biển vàng ngọc châu báu của rồng Smaug trong phim Chúa tể những chiếc nhẫn. Viên đá ấy dù cả đời ta chưa từng nhìn thấy một lần, nhưng khi đối diện, ta vẫn nhận ra nó.

“Đêm ấy, nằm trong lều, gã lại lôi mùi thơm ấy ra từ trong trí nhớ; gã không thể cưỡng được sự cám dỗ, gã lặn ngụp trong nó, vuốt ve và để được vuốt ve, thật sát, sát như trong mơ, như thể mùi thơm ấy đã là của gã, của riêng gã rồi vậy, rồi gã yêu nó và qua nó yêu chính gã, say đắm tuyệt vời một lúc lâu.”

mùi hương 5Ảnh: Free-Photos

Patrick Suskind miêu tả cuộc đắm mình trong thế giới hương thơm của nhân vật chính như thể một cuộc truy hoan cuồng nhiệt của hai kẻ yêu đương nồng thắm. Ông vẽ nên một đêm trăng chẳng khác gì một món ăn vừa thanh khiết mà vừa lạnh nhạt đến rùng rợn. Và ông khắc họa thành phố Paris hỗn tạp những mùi như đang nói về một nhà gương bên trong nhốn nháo mọi chủng loại người đang bối rối trước vô vàn ảnh phản chiếu của chính mình. Dưới ngòi bút của tác giả, một thế giới không chỉ đơn thuần là một thế giới. Còn đứng trước Mùi hương, tôi không chỉ đơn thuần là một kẻ đọc sách. Tôi đã trở thành người uống những chén ngôn từ tuyệt mỹ.

Sự điêu luyện và đẳng cấp trong cách sử dụng ngôn từ của tác giả đã khiến tôi say mèm. Thậm chí, khi chứng kiến màn trình diễn mê hoặc của Mùi hương, tôi đã dâng trào một niềm khoái cảm, một cơn hứng tình mà chỉ có thể xuất hiện khi ở cạnh người yêu. Sau khi đọc cuốn sách này, lần đầu tiên trong đời tôi nhận ra rằng mình có một sự đam mê lớn lao dành cho con chữ và cho việc sắp xếp chúng để trở thành những biểu lộ khác nhau. Quả thực, tôi đã ngã lòng trước Mùi hương ấy.

“Con người có thể nhắm mắt trước sự vĩ đại, trước sự khủng khiếp, trước cái đẹp và có thể bịt tai trước những tiếng du dương hay ầm ĩ. Nhưng người ta không thể trốn mùi thơm. Vì mùi thơm là anh em của hơi thở. Nó theo hơi thở vào trong người, không cưỡng lại được nếu họ muốn sống. Mùi thơm sẽ đi vào ngày trung tâm họ, vào thẳng trong tim để quyết định ở đó dứt khoát về cảm tình hay khinh thường, ghê tởm hay thích thú, yêu hay ghét. Ai nắm được mùi thơm sẽ chế ngự được tim người.”

Sự quyến rũ, mê hoặc, khiêu gợi không nằm trong con chữ mà nằm trong cách phối hợp chúng với nhau. Một bậc thầy sử dụng ngôn từ là người có thể nắm bắt được vị trí tối ưu của từ đó và đặt nó vào đúng chỗ, bất kể những ngôn từ kia có vẻ ngoài bác học hay bình dân, thanh thấu hay thô tục, mê đắm hay khinh bỉ. Việc này cũng giống như cách nhân vật chính Grenuille chế tạo ra những thứ nước hoa của riêng gã, bất kể thành phần của nó từ hoa hồng hay cứt mèo, từ gỗ sồi hay cục gạch, từ trinh nữ hay con chó. Đọc Mùi hương, ta không chỉ được chứng kiến một thiên tài chế tạo nước hoa là Grenuille mà còn được chứng kiến một thiên tài văn học là Patrick Suskind. Nếu ngôn từ tạo nên thực tại, thì tác giả này chính là một Đấng Toàn Năng.

Sự kỳ tài của Patrick còn được thể hiện trong việc gây dựng kết cấu truyện cuốn hút và cân xứng chặt chẽ. Cấu trúc của cuốn sách được ẩn đi trong màn trình diễn văn chương đầy mê hoặc của ông. Mùi hương dẫn người đọc đi vào diễn biến liên tục của thời gian trong hành trình chế tạo hương thơm toàn mĩ của Grenuille, rồi nó đặt người ta đứng vào cán cân đối xứng quá khứ – tương lai trong cuộc đời đen tối của gã người kỳ dị, rồi tiếp tục kéo họ tan vào cảm giác Déjà Vu khi những lớp truyện tương đồng được lặp lại mỗi lần hắn rời bỏ một người chủ. Cuốn sách là sự chồng lớp của nhiều tầng cấu trúc. Việc có thể xử lý được đồng thời nhiều mạng lưới thông tin cùng một lúc, đặc biệt kéo dài trong một cuốn tiểu thuyết đã chứng minh tài năng xuất chúng của tác giả.

Đấy là còn chưa kể khả năng nắm bắt tâm lý nhân vật cũng như tâm lý người đọc đầy tài tình của Patrick Suskind. Câu chuyện ngập tràn những màn diễn biến nội tâm phức tạp của các nhân vật cùng như những pha đấu trí, phản biện, ngụy biện, thao túng tinh thần đầy tinh vi mà cũng không kém phần xảo quyệt của Grenuille và những kẻ khác – người mà gã đã ngửi thấu cả tâm can. Còn đối với người đọc, tác giả mơn trớn rồi dày xéo bất ngờ, thả lỏng rồi siết chặt căng cứng, vuốt ve rồi đánh úp tàn nhẫn. Không ai có thể đoán đúng được trang truyện tiếp theo là gì vì Patrick Suskind đã khiến người ta luôn đoán vào một thứ không bao giờ xảy ra. Ông khiến người đọc rơi vào trạng thái nghi ngờ chính bản thân họ. Rồi từ sự nghi hoặc đó, họ sợ hãi và trở nên quy phục trước sức mạnh của cuốn sách. Họ buộc lòng phải vứt bỏ hết những toán tính của tâm trí mà thả hồn trọn vẹn vào tác phẩm. Ở đây, dưới Mùi hương này, kẻ nào đã bị kích thích thì nay tan vào cơn hưng phấn, kẻ nào đã mủi lòng thì nay hòa làm một với sự đê mê.

mùi hương 2Ảnh: Free-Photos

“Grenuille chẳng có gì giống thế cả. Gã không nghĩ chút xíu nào đến Thượng Đế. Gã không sám hối cũng chẳng chờ đợi một linh cảm mầu nhiệm nào. Gã rút về đây chỉ do một thích thú riêng, đó là được gần với chính gã. Gã ngụp lặn trong sự tồn tại không gì làm phân tâm được của gã và thấy tuyệt vời. Gã nằm trong phần mộ bằng đá như một xác chết, không thở, trái tim ngừng đập nhưng lại sống hết sức mãnh liệt và phóng đãng mà chưa một kẻ phóng đãng nào ngoài đời từng sống.”

Chưa dừng lại ở đó, sự vĩ đại của tác phẩm này còn được thể hiện ở khối lượng ý tưởng khổng lồ nó thể hiện. Để trình diễn ra sự khổng lồ đó, tác giả đã “mài dao” rất kỹ lưỡng, giống hệt như Grenuille kiên nhẫn rèn luyện kỹ năng pha chế nước hoa của mình nhiều năm ròng trong lúc chờ thời cơ chín muồi. Không có câu chuyện nào được tả vội, không có tiến trình nào bị ép chín và không có nhân vật nào sống quá lượng thời gian cần thiết trong tác phẩm.

Từ từ, từng bước một, tác giả Patrick Suskind cứ thế mở ra những ý tưởng về khát khao của con người trong việc chinh phục vẻ đẹp đích thực, nghệ thuật chân chính và sự thật tối thượng. Hơn cả, đó chính là sự khám phá ra chính con người mình, tìm ra mình thật sự là ai. Bên cạnh đó, những ý nghĩa về linh hồn của cuộc sống cũng được thể hiện thông qua hàng loạt những cái chết, không chỉ của những loài hoa mà còn của những nàng trinh nữ. Và song song, tác giả cũng lột tả một cách đầy mỉa mai, châm biếm những trò hề của nhân loại khi họ đương đầu với những thèm khát quyền lực, tiền bạc, danh vọng, các thú vui nhục dục và thậm chí là sự cứu rỗi của Thượng Đế.

Nếu con người trong tác phẩm Mùi hương này bẩn thỉu, dối trá và đê tiện bao nhiêu thì gã nhân vật chính Grenuille lại trong sáng và chân thật bấy nhiêu, bất chấp vẻ ngoài xấu xí cùng tận và việc gã sử dụng mọi sự xảo trá, quỷ quyệt để chinh phục được hương thơm thần thánh mơ ước – thứ có thể điều khiển được tình yêu của con người. Gã trong sáng bởi vì gã ý thức được tất cả những việc mình làm và toàn tâm toàn ý cho chúng, trong khi những kẻ khác chỉ là nô lệ cho thể xác và tâm trí yếu hèn với mọi động cơ đều thuộc về miền vô thức. Grenuille là ánh sáng giữa đám đông u tối, là Chúa Trời giữa bầy người cuồng loạn và là sự thanh khiết giữa triệu vàn uế tạp.

“Phải, họ sẽ yêu gã khi bị mùi thơm ấy thôi miên chứ không chỉ chấp nhận gã như đồng loại, yêu tới mức điên cuồng, đến độ dâng hiến; họ phải run lên vì thích thú, gào lên, khóc vì đê mê mà không hiểu tại sao; chỉ cần được ngửi gã là họ sẽ quỳ xuống như được ngửi khói trầm lạnh lẽo dâng lên Chúa!”

mùi hương 4Ảnh: Free-Photos

Cuốn sách đã mở ra bản chất của thực tại như một trò lừa đảo của các giác quan. Và thông qua câu chuyện về chiếc mũi nhạy bén nhất thế giới của Grenuille, tác giả đã đánh động ý tưởng về bốn giác quan còn lại, thậm chí về giác quan thứ sáu của con người. Mùi hương như một cú trip LSD viên mãn dành cho bạn đọc. Ở đó, ta có thể ngửi được mùi ánh nắng, nghe được vị của xác dơi, chạm vào hương sóng biển, nhìn thấy tiếng gà gáy và nếm được những mơn trớn trần tục. Thậm chí, khi cơn say ngôn từ đã lên đến đỉnh điểm, khi sự chuyển đổi cảm giác đạt đến trạng thái bão hòa, ta cảm thấy như mình không còn tồn tại nữa vì cơ thể này chẳng còn được tiếp nhận như một cơ thể. Có lẽ sau này, tôi khó lòng tìm được tác phẩm nào kỳ ảo, ma mị và đa chiều hơn Mùi hương.

Chưa dừng lại ở đó, tác giả còn ngầm hé lộ cho người đọc về bí kíp để trở thành bậc thầy ở một lĩnh vực nào đó bằng cách mô tả về con đường hoàn thiện chính mình của nhân vật chính. Gã nhẫn nhục, kiên trì, chăm chỉ, ý chí, thực tế và đầy tính kỷ luật. Gã đã rèn luyện với hàng nghìn mùi hương, đã pha chế hàng nghìn loại nước hoa và cũng đã thất bại cả nghìn lần, và tất cả đều trong những hoàn cảnh sống khốn khó, cơ cực nhất. Sự sống của gã gắn liền với đam mê, với khát vọng chế tạo ra hương thơm của Thánh Thần. Càng trong tăm tối và đau đớn, sức sống của gã càng trỗi dậy như một phép màu. Đồng thời, cuộc đời cứ thế mở lối cho kẻ quái dị này đi tới gần hơn ước mơ của gã. Từng ngày, từng tháng, từng năm, ta thấy Grenuille dần lột xác và trở thành một bậc thầy về hương thơm, nếu như không nói gã trở thành một vị Chúa nước hoa.

mùi hương 6Ảnh: Free-Photos

Vì rằng cuốn sách này ngập tràn những mô tả về mùi hương nên một bộ phim khó có thể lột tả được tinh túy của cuốn sách – người ta không thể ngửi qua màn ảnh được. Trong khi với sự tỉ mỉ của con chữ, chí ít người ta có thể mường tượng đến các đường nét của hương thơm. Tôi đã xem bộ phim được chuyển thể từ tác phẩm lừng lẫy này và nhận thấy rằng bộ phim chỉ có thể diễn đạt được một phần nghìn nội dung của cuốn sách. Chính xác là nó chỉ nói sơ bộ được cấu trúc chính, còn sự toàn mĩ của ngôn từ đã dường như mất sạch.

Cuốn sách đã kích hoạt mọi giác quan. Nhưng khi xem phim, chỉ có mắt và tai được sử dụng – thứ khó lòng chuyển tải được hương thơm. Chưa kể, một vài chi tiết bị xáo trộn, biên tập lại, đồng hành cùng việc không đủ thông tin cho những màn miêu tả nội tâm của nhân vật Grenuille nên bộ phim không sao lột tả được thế giới phức tạp mà đầy sống động ấy – thứ hồn tinh túy của cuốn sách.

Cuối cùng, tôi chỉ muốn nói rằng Mùi hương là một sản phẩm nghệ thuật thượng hạng, là chuẩn mực của vẻ đẹp và sự sáng tạo. 10/10 là điểm tôi dành cho tuyệt phẩm này với tất cả lòng biết ơn sâu sắc nhất.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

*Featured Image: Ảnh trên bìa sách

 

 

Đàn ông ngoại tình – Phụ nữ có nên trở thành người thứ ba?

5

Tôi có một anh bạn đã có gia đình, anh có vợ cùng một đứa con trai vừa chào đời chưa đầy một tuổi. Hai vợ chồng  là đôi thanh mai trúc mã lớn lên và trưởng thành bên cạnh nhau. Họ cưới nhau theo một điều dĩ nhiên mà không ai có thể ngạc nhiên. Họ quá hợp nhau, quá đẹp đôi như thể họ sinh ra đã vốn dành sẵn cho nhau. Bỗng một ngày đẹp trời anh thừa nhận với vợ  trong trái tim anh đã bắt đầu xuất hiện hình bóng một người phụ nữ khác. Hơn ai hết anh biết tình cảm của anh đối với cô gái ấy cũng là tình yêu. Vậy phải chăng tình yêu của anh và vợ mình đã chết?

Anh bảo anh yêu cô gái đó nhưng tình cảm của anh với vợ vẫn không thay đổi. Có nghĩa là anh cùng một lúc đang yêu hai người. Để lập luận dễ nghe, anh giải thích với cả hai bọn họ rằng anh yêu mỗi người theo một cách khác nhau. Ở bên cạnh vợ anh thấy bình yên. Bên cạnh nhân tình anh tìm thấy con người anh trong một con người khác khi họ cùng nhau nói về lý tưởng, nghệ thuật, cuộc sống. Tôi chơi với anh nên tôi hiểu con người anh, anh bị ngộ độc các bài giảng của Osho nên mở miệng ra lúc nào cũng chỉ muốn sống ở hiện tại, chấp nhận tất cả cảm xúc sinh ra mà không bao giờ có ý định kìm nén hay giết chết chúng. Đó là tai hại của những con người giác ngộ nửa mùa.

Tôi khuyên có thể anh đang bị ngộ nhận trong tình yêu nhưng  anh khẳng định chắc chắn anh biết rõ cảm xúc của mình, đó là tình yêu. Tôi thì chỉ nghĩ đó là một cám dỗ, chí ít là trong một khoảnh khắc. Nếu tôi là kẻ độc ác, tôi cũng sẽ chấp nhận nó. Nhưng tôi nghĩ sẽ chẳng mất quá nhiều thời gian để tôi van xin người đã chịu tổn thương vì tôi quay trở lại với cuộc sống trước đây từng có. Chắc chắn nỗi đau chỉ xuống đến một giới hạn nên cũng sẽ đến lúc họ tự biết sẽ phải làm gì. Đó là câu chuyện của hai người phụ nữ không mang dáng dấp đàn ông.

Thế còn cô vợ nghĩ thế nào? Cô ấy quá yêu mà đành chấp nhận cảnh chia sẻ tình yêu với một người con gái khác. Phụ nữ xưa nay rất yếu đuối. Yêu và chấp nhận hy sinh tất cả. Tôi biết chị ấy làm vậy cũng vì đứa con chung của họ. Thực ra chị vẫn còn rất tự tin vào tình yêu của mình. Chị bảo với tôi  tình yêu của chị và anh chỉ luẩn quẩn theo thời gian rồi lẩn trốn vào các ngõ ngách. Nhưng đến lúc cần thì nó chắc chắn sẽ lại xuất hiện và có mặt ngay ở đó. Đó là bi kịch của tất cả những cô vợ tội nghiệp khi có chồng ngoại tình. Nếu anh ta yêu vợ, tôi tin chắc chắn người thứ ba không bao giờ xuất hiện.

ngoại tình 2Ảnh: Free-Photos

Nói đến vợ anh. Tôi không muốn phải dùng lời lẽ này  nhưng tôi sẽ không bao giờ chấp nhận biến mình thành một kẻ yếu đuối nhu nhược và đáng thương đến thế. Điều khó làm nhất trên quả đất này chính là việc làm những điều mình muốn bởi nó đòi hỏi ở chúng ta lòng dũng cảm lớn lao nhất. Ý tôi là nếu chúng ta thật sự muốn, chẳng phải chị ấy cũng muốn anh chỉ yêu riêng mỗi mình chị. Chứ không phải là việc muốn anh cùng yêu một lúc hai người. Mặc dù sự lựa chọn hiện tại là điều chị chọn nhưng tôi chắc chắn đây chỉ là cách để chị chạy trốn ham muốn thực sự của mình. Muốn một cái gì đó là trách nhiệm quá lớn và chị ấy không đủ dũng cảm để đương đầu với cái giá phải trả.

Người tình anh cũng là bạn của tôi. Tất nhiên vì cô ấy quá tôn thờ một tình yêu không sở hữu nên cô cho rằng chuyện cô yêu anh là lẽ thường. Mặc dù cô cũng ăn năn, cô cũng day dứt và cảm giác có lỗi. Nhưng cô đã bám vào một cái phao khác từ lâu để không bị chìm. Đó chính là tình yêu. Cả cô nhân tình và anh chồng, ai cũng một mực khăng khăng với tôi rằng tình yêu thì không có lỗi. Nếu cô vợ muốn trói chặt anh vào chị thì rõ ràng đó không phải là tình yêu. Đó chỉ là một sự chiếm hữu. Và nực cười là cô vợ cũng nhân danh tình yêu để bao dung tha thứ cho tất cả lỗi lầm của anh.

Cô nhân tình bạn tôi. Cô ấy chưa bao giờ đòi hỏi anh phải yêu thương cô ấy nhiều hơn vợ. Cô chưa bao giờ mong chờ ở anh những lời hứa hẹn. Cô không có ý định muốn anh ấy từ bỏ gia đình để yêu cô. Cô chấp nhận tất cả thiệt thòi về mình và chỉ biết yêu anh. Cô tin rằng tình yêu không phải là nhu cầu đòi hỏi lợi ích cho bản thân. Tình yêu không chiếm hữu. Cô tôn thờ một tình yêu đích thực nên chỉ biết yêu và yêu. Nhưng tại sao cô luôn đau khổ?

ngoại tình 3Ảnh: pixabay

Ở đây tôi không muốn nhắc đến đứa con, tôi cũng không muốn nhắc đến họ hàng láng giềng. Tôi không nói đến đạo đức hay chuẩn mực xã hội. Tôi chán ngán việc đem những đạo đức đó vào mỗi câu chuyện để đánh giá hành động của người khác. Bạn không cần phải tỏ ra cao thượng để sống cuộc đời mình mà chịu ảnh hưởng từ họ. Khi bạn là người thứ ba. Chỉ nghĩ cho bản thân mình thôi cũng cảm thấy mình quá đau khổ và đáng thương tội nghiệp.

Nếu tôi là người thứ ba? Tôi cũng khát khao tận cùng một cuộc sống tự do. Nhưng tôi sẽ không vì thế mà làm tổn thương bất cứ ai. Tất nhiên là tôi cũng tôn trọng cảm xúc của chính mình nhưng nếu là tôi trong vị trí cô nhân tình. Tôi không bao giờ làm phép so sánh. Cũng không bao giờ nghĩ về bản thân mình trong một mối tương quan với bất kỳ ai. Bất kể tôi là ai thì tôi cũng xứng đáng được yêu một cách trọn vẹn, hạnh phúc trọn vẹn. Cuộc sống này đã có quá nhiều đau khổ diễn ra, tôi không muốn làm rối ren thêm một chút nào.

Tôi không bao giờ tin câu chuyện tình yêu thuộc tam giác ba người. Đối với tôi tình yêu là thiêng liêng, là thờ phụng, là điều mà không phải ai cũng đủ tư cách để nhắc đến. Bọn họ rao giảng về tình yêu bất cứ chỗ bậy bạ nào, nói về nó như một nhu cầu cuộc sống tầm thường. Những kẻ cứ tỏ ra mình hiểu biết về tình yêu, thật ra họ chẳng biết gì cả. Một khi đã biết đến thứ tình yêu thật sự đấy, chắc hẳn bạn sẽ hiểu tại sao tôi không thể chấp nhận được thứ giả tạo.

Tôi không biết đâu mới là khoảnh khắc tình yêu được hình thành. Như thể pha một cốc nước, từng giọt một được rót vào, có một giọt cuối cùng làm cho ly nước tràn ra, cũng vậy trong một chuỗi những cử chỉ yêu thương, rốt cuộc sẽ có một cử chỉ ân cần làm cho trái tim tràn đầy. Tôi biết khoảnh khắc mặt trời bừng tỉnh và ló dạng vào cuộc sống tình yêu của chúng ta. Cảm giác trái tim âm ỉ, chập chờn, trái tim đã chết hoặc ngủ quên  nay bỗng choàng dậy. Ánh nắng đã trở lại, cuộc sống lại hân hoan. Và rồi đau khổ tuyệt vọng ra sao  khi mặt trời chưa ló đã lại tắt. Chúng ta chỉ là người thứ ba.

Biết là đau khổ nhưng xin bạn nhớ rằng hạnh phúc thì không thể đến từ nỗi đau của người khác. Phụ nữ thì không nên độc ác làm tổn thương nhau. Tôi cũng đã ngao ngán mấy thứ tình yêu ích kỷ tham lam tầm thường mà tôi gặp tràn lan đại hải trong xã hội này. Bạn sẽ không bao giờ sẵn sàng để bước vào cuộc sống của nhau khi bạn là người thứ ba. Và người đàn ông cho phép có bóng dáng người thứ ba thì sẽ còn thêm nữa bóng dáng thứ tư thứ năm.

ngoại tình 4Ảnh: pixel2013

Trong tình yêu, chúng ta luôn cần đến một chút điên cuồng. Nhưng trong sự điên cuồng, luôn luôn cần lấy một chút lý trí. Chúng ta yêu một người không phải vì chúng ta quen thuộc với người đó, mà vì chúng ta đã quá quen thuộc với tình yêu. Tôi biết bạn tin đã có một phép nhiệm màu xuất hiện trong mảnh tình héo khô nhưng đó chỉ là sự ảo tưởng của bạn, hãy gạt phăng chúng ra.

Tôi trông thấy một người đàn ông đáng kính và chín muồi đủ để lĩnh hội tất cả tinh hoa của trái đất này, nhưng khi anh ta dính dáng đến một người phụ nữ, trái đất bắt đầu trở thành địa ngục trong cuộc sống của anh ta. Cơn điên ngắn ngủi đi qua, đấy là thứ mà anh ta gọi là tình yêu. Tôi không muốn anh ta kéo theo bạn xuống địa ngục rồi bỏ mặc bạn cô đơn héo mòn. Đối với tôi, đàn ông ngoại tình khi anh ta đang bị cơn điên ngắn ngủi che mù mắt nên phụ nữ cần tỉnh táo để không bị anh ta lôi kéo mình bước chân xuống vũng lầy điên cuồng ấy. Chẳng có gì tốt đẹp trong một vũng lầy.

Vâng, chúng ta yêu một người không phải vì ta muốn sở hữu người đó của riêng mình. Chúng ta không đòi hỏi những nhu cầu hay lợi ích từ người đó. Nhưng liệu người mà bạn đang yêu, anh ta có xứng đáng nhận được tình yêu đó của bạn. Và chắc chắn một người đàn ông yêu bạn, sẽ không bao giờ biến bạn trở thành người thứ ba.

Làm phụ nữ. Xin bạn nhớ cho một điều rằng “Yêu thương thật nhiều nhưng nhất quyết không bao giờ làm người thứ ba.”

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: geralt 

 

Cú đảo ngược cơ sở hạ tầng

0

In, in nữa, in mãi. Đảo ngược cơ sở hạ tầng.

Hôm nay mình sẽ nói một chút về việc mọi thứ sẽ thay đổi thế nào khi một công nghệ mới trước tiên phải sử dụng cơ sở hạ tầng cũ, điều đó tạo ra xung đột và gây áp lực ra sao để từ đó dẫn đến sự đảo ngược về cơ sở hạ tầng.

Dựa trên một vài quan điểm của Andreas M. Antonopoulos, ông cho rằng một vài người khi sử dụng Bitcoin thường muốn nói đến ngoài tiền tệ thì còn nói đến mạng phi tập trung lấy mạng làm trung tâm. Trong bài viết này mình cũng sẽ sử dụng từ đó để chỉ toàn bộ phạm trù mà nó tạo ra.

Bạn mình có nhiều người học ngân hàng, Tài Chính Ngân Hàng có, rồi nghành Phân tích tài chính doanh nghiệp,… Bạn biết không? Bitcoin rất mới mẻ vào năm 2013, còn ngân hàng thì đã tồn tại từ năm 1407 tại Ý. Nó mới mẻ nên chúng ta đang cố gắng đặt nó lên trên hệ thống ngân hàng hiện tại. Tuy nhiên, kết quả thu được thật lộn xộn.

Không chỉ lộn xộn, nó còn tạo lý do cho những hệ thống ngân hàng truyền thống nói: “Thấy chưa, nó không hoạt động, nó chậm quá, nó không hiểu quả chút nào.”

Điều này không phải là mới. Đây là hiện tượng vẫn thường xảy ra mỗi khi công nghệ mới, mang tính đột phá và thay đổi cách nhân loại vận hành xuất hiện: Một vài năm đầu tiên khi được tiếp nhận, công nghệ mới ấy phải được thực hiện dựa trên nền tảng công nghệ hiện hữu mà nó đang phá vỡ.

Ok, nhìn lại lịch sử một chút nhé. Khi bạn đọc về một công nghệ đột phá vào khoảng 20, 30, 40 năm sau đó, mọi việc thường diễn ra rất suôn sẻ, nhưng ngẫm lại sẽ thấy và nhìn nhận mọi thứ được rõ ràng hơn.

Ô tô là một phát minh tuyệt vời. Nhưng khi ô tô ra đời, mọi người trên thế giới đều nói: “Hoan hô! Chúng ta không cần ngựa nữa.” Có phải không? Nhưng thực tế đâu phải vậy. Họ nói như thế này: “Thật điên khùng. Những cổ máy kinh tởm ồn ào kia sẽ lấy mạng chúng ta, chúng sẽ không bao giờ được sử dụng.”

o ngược cơ sở hạ tầng 2Ảnh: rawpixel 

Đây là thực tế những gì đã xảy ra trong suốt lịch sử khi một công nghệ đột phá được giới thiệu. Bạn sẽ gặp sự phản kháng. Phản kháng bao giờ cũng là phản ứng đầu tiên. Tuy nhiên những người thành công là những người tiếp tục, mặc kệ xã hội nói họ điên khùng và theo đuổi ý tưởng của mình: Ô tô, điện khí hóa, Ineternet, Bitcoin.

Những kẻ tiên phong điên rồ, những người bị mọi người khác trong xã hội lấy ra làm trò cười vì những ý tưởng điên rồ ấy, sẽ kiên trì cho tới khi tất cả mọi người phải nhìn nhận rằng những gì họ làm là đúng.

Khi lần đầu tiên lái chiếc ô tô mới trong một thành phố, bạn sẽ phải đi trên những con đường do ngựa sử dụng với cơ sở hạ tầng được thiết kế cho ngựa. Không có tín hiệu đèn giao thông, không có luật giao thông và không có mặt đường lát. Vài con đường được rải đá cuội, tuy nhiên hầu hết là đường đất, không khô ráo, hầu như lúc nào cũng lầy lội và có phân ngựa khắp nơi.

Những người giàu bắt đầu mua ô tô và thử nghiệm trên những con đường với vết lún sâu, nơi những con ngựa đi qua và bị mắc kẹt vì thiếu thăng bằng do không có bốn chân.

Báo chí đưa tin “Đấy, tôi đẫ bảo thứ này vô tích sự mà. Nhìn kìa, các vị thậm chí còn không thể thoát ra vũng bùn đó đâu. Mà các người định mua xăng ở đâu? Chỉ có một trạm xăng duy nhất ở đây thôi. Điều gì xảy ra nếu các vị hết xăng trước khi đến đó? Nếu ngựa đói thì cho ngựa ăn. Vậy là hết mắc kẹt bùn đến mắc kẹt xăng. Thứ này thật vô dụng, chẳng làm ra trò trống gì.”

Thông thường, công nghệ mới trước tiên đều phải sử dụng cơ sở hạ tầng của công nghệ mà rốt cuộc nó sẽ thay thế. Ban đầu, ô tô đi đường dành cho ngựa. Dần dần, chúng ta bắt đầu lát mặt đường. Và một điều thú vị xảy ra, khi đường phù hợp với các loại xe thì ngựa vẫn có thể sử dụng chúng. Bây giờ ra đường bạn vẫn có thể dùng ngựa, nếu muốn.

Đó là sự đảo ngược cơ sở hạ tầng. Bắt đầu là công nghệ mới hoạt động trên nền cơ sở hạ tầng cũ và sau đó, mọi thứ đảo ngược lại.

Hãy nhớ tới cách khí đốt tự nhiên bị thay thế bởi điện, tôi nhớ phải lấy dầu của cá voi. Họ săn bắt và cho rằng khí đốt tự nhiên là tuyệt phẩm của nhân loại, để rồi điện xuất hiện. Những người giàu là những người sử dụng điện rất giàu và báo chí đưa tin là nhà bạn có thể bị cháy khi đưa điện vào nhà.

Tại sao phải sử dụng điện khi đã có đèn và lò sưởi nhờ khí và hệ thống ấy vẫn ổn? Và giờ thì bạn thấy đó, nhà bạn vẫn an toàn.

o ngược cơ sở hạ tầngẢnh: ColiN00B

Từ ngân hàng tới Bitcoin, chúng ta có một nền tảng tín nhiệm phi tập trung có thể giải quyết các giao dịch trên toàn cầu mà không cần đến bên trung gian. Nhưng rõ ràng chúng ta vẫn đang sống trong hệ thống cũ. Chúng ta lái chiếc siêu xe Bitcoin qua con đường lầy lội của ngân hàng.

“Đủ rồi, Bitcoin sao? Thật vớ vẩn. Các vị phải thực hiện các quy định của chúng tôi thông qua các bước định danh. Tôi thấy hệ thống ấy không ổn một chút nào. Các vị không đủ người để xây dựng cơ sở hạ tầng mới và thu hút người dùng mới. Vậy nhé. Bitcoin cái ***.”

Và tôi tiên đoán rằng khoảng 10 năm nữa, một cuộc đảo ngược cơ sở hạ tầng sẽ xảy ra.

Những gì tôi chia sẻ ở đây chỉ là giai đoạn rất sớm khi nói về tương lai của tiền và là giai đoạn đầu tiên trong quá trình đảo ngược cơ sở hạ tầng lớn nhất mà thế giới từng thấy.

Tác giả: Lu Dante

*Featured Image: tombark 

Toàn cảnh câu chuyện BTV Minh Tiệp bạo hành em vợ (Thùy Dung)

1

Xin chào, tôi đang ở đây để cố gắng truyền đạt thông tin một cách chi tiết, rõ ràng và chân thật nhất về vụ bê bối của biên tập viên Minh Tiệp mấy ngày qua. Hi vọng rằng tất cả mọi người, những người chưa biết gì và cả những người đang theo dõi sự việc, sẽ có cái nhìn đúng đắn cũng như khách quan hơn sau khi đọc được bài viết này.

Hãy bắt đầu với từng diễn biến…

Lời Kêu Cứu của cô bé Thuỳ Dung

Tối ngày 25 tháng 5 năm 2018, một tài khoản Facebook mang tên Thuỳ Dung đã đăng tải một dòng trạng thái với nội dung chia sẻ câu chuyện của bản thân, tố cáo một kẻ bạo hành và kêu gọi sự cứu giúp từ cộng đồng. Vụ việc nhanh chóng nhận được rất nhiều những động thái quan tâm, các fanpage lớn trên mạng xã hội đồng loạt đưa tin, vô tình khiến cho hàng triệu người biết tới.

Vì dòng trạng thái của cô bé khá dài (hơn 2500 từ) so với các bài viết thông thường nên sẽ có một đường dẫn bên dưới để các bạn có thể đọc nguyên văn. Còn bây giờ, tôi xin phép được tóm tắt như sau:

Thuỳ Dung hiện là một cô bé 15 tuổi đang theo đuổi việc học tại Hà Nội theo nguyện vọng của bố mẹ nên phải sống cùng chị cả và anh rể (gia đình em vốn sinh sống ở thành phố Ninh Bình). Ban đầu mọi thứ đều tốt đẹp nhưng sau gần 5 năm trời chung sống, em lại khẳng định rằng người anh rể kia thật sự còn “không bằng súc vật”. Cụ thể, em cho biết bản thân đã nhiều lần bị anh ta sử dụng bạo lực và cả những ngôn từ khó nghe để “dạy dỗ”, đồng thời tố giác anh ta là một kẻ vũ phu, giả tạo cũng như rất có tài trong việc biện hộ, lấy lòng người khác. Gần nhất là vào 11 giờ tối ngày 24 tháng 5, em bị anh ta đánh tới mức bầm môi trước khi được người chị cả và cô giúp việc trong nhà đến can ngăn.

 

1
Dòng trạng thái của Thuỳ Dung (hiện đã bị xoá bỏ)

 

Đường dẫn cho những ai muốn đọc nguyên văn: Click here!

Sau cùng, thật bất ngờ khi Thuỳ Dung tiết lộ danh tính của người anh rể kia: Nguyễn Minh Tiệp, một biên tập viên thể thao nổi tiếng đang làm việc cho đài truyền hình Việt Nam (VTV).

Theo nhìn nhận của bản thân tôi, dòng trạng thái chất chứa được rất nhiều ấm ức trong lòng Dung. Khi con người ta không còn bình tĩnh thì thường có những suy nghĩ tiêu cực và cường điệu hoá mọi vấn đề song chúng ta phải hiểu rằng vẫn tồn tại một phần sự thật, đâu đó bên trong lời kêu cứu của em.

BTV Minh Tiệp kháng cáo

Đối diện với làn sóng tẩy chay mạnh mẽ đến từ cộng đồng mạng, biên tập viên Minh Tiệp nhanh chóng lên tiếng trước báo giới:

“Thú thật, hiện nay, vợ tôi và mọi người bên nhà vợ đang ở nhà tôi, họp bàn vì vấn đề này. Tôi khẳng định là không có chuyện bạo hành như thông tin trên mạng xã hội. Thuỳ Dung là em vợ tôi, em ấy ở với tôi 5-6 năm nay rồi. Dung có lực học không tốt, em ấy đã yêu từ năm lớp 6, và không phải là một đứa con ngoan. Dung sẵn sàng gây gổ và đánh lại mọi người. Mới đây, Dung có cầm kéo định đâm vợ tôi thì tôi giữ lại nên mới xảy ra việc tố trên. Việc Dung gây gổ với mọi người đã được camera của gia đình ghi lại, tôi rất buồn khi sự việc bị đẩy đi quá xa trên mạng như vậy. Bố mẹ vợ của tôi cũng gửi lời xin lỗi đến tôi, tôi cũng rất tiếc khi mọi việc lại bị nhiều người hiểu nhầm, nhiều người chỉ nghe thông tin một chiều mà đã ném đá Minh Tiệp, khiến cho tôi rất thất vọng. Hiện tại, Thuỳ Dung đã về Ninh Bình, năm vừa rồi, lớp của em ấy có 38 học sinh thì em ấy đứng cuối lớp với hạnh kiểm khá. Thậm chí, vợ tôi cũng bất bình vì những lời tố cáo của em cô ấy trên mạng xã hội…”

2
Chân dung biên tập viên Minh Tiệp

Ngay từ những lời lẽ ban đầu, Minh Tiệp đã khiến cho tôi cảm thấy khó có thiện cảm. Vấn đề không nằm ở chỗ anh chối cãi những cáo buộc của cô em vợ vì anh hoàn toàn được phép phủ nhận nếu bản thân không làm, hiển nhiên. Vậy còn những câu từ mang tính chất bôi nhọ Thuỳ Dung? Tôi xin nhấn mạnh rằng dù cô bé có yêu từ năm lớp 6 hay là đứng cuối lớp đi chăng nữa thì cũng chẳng có bất kỳ một mối liên hệ nào trong chuyện này.

Sau đó không lâu, Minh Tiệp thừa nhận rằng mình có ra tay đánh em vợ vào ngày 24 tháng 5 với một lý do khá hoàn hảo là vì cô bé cầm kéo định đâm người chị cả, tức là vợ anh. Và sau đó rất lâu, vẫn chưa hề có bất cứ một đoạn video nào quay từ camera gia đình được công bố để chứng minh những lời anh nói về Dung là sự thật.

Hai Người Chị Khó Hiểu

Hai người chị ở đây chính là người chị cả (vợ biên tập viên Minh Tiệp) và người chị thứ 2 của Thuỳ Dung, có thể nói họ là những nhân chứng sống trong vụ bê bối phức tạp này.

Người chị cả đăng tải một dòng trạng thái ngắn gọn cho rằng Dung chỉ đang “câu like” trên Facebook chứ không hề có chuyện bạo hành. Thật khó hiểu! Vậy là chị ấy bác bỏ lời kêu cứu của em gái song cũng đồng thời giẫm đạp lên những lý lẽ của chồng. Trong chuyện này, chúng ta nên tìm một ý kiến nào đó hợp lý hơn thay vì hai chữ “câu like”.

Người chị thứ 2 đang du học tại Mỹ nhưng trước kia từng chung sống với Thuỳ Dung và anh rể được khoảng một năm trời. Những ai đã đọc nguyên văn lời kêu cứu của Dung thì sẽ biết cô bé có liên lạc với người chị này sau khi bị đánh vào đêm 24 tháng 5 nhưng “cũng coi như không”. Người này lên tiếng ủng hộ biên tập viên Minh Tiệp bằng một dòng trạng thái mà theo nhận xét của tôi là có phần hơi thái quá. Cụ thể, chị ta không chỉ xác thực những lời nói của anh rể trước mặt báo giới dù không có mặt ở nhà suốt 4 năm qua mà còn quay ngược lại tố cáo em gái mình là một đứa trẻ “hỗn láo”.

“Theo phương diện là chị gái, mình nói thẳng là em mình quá hỗn láo với cả bố mẹ chứ không chỉ mỗi anh chị em (ai chỉ cần chơi hơi thân với mình cũng biết được mình bị Dung đánh như thế nào). Dung nói ra những câu nói rất xúc phạm đến người khác, thậm chí là chửi rủa người khác vô cùng thậm tệ (với cả bố mẹ mình).” Chị ấy viết.

Thật khó hiểu! Tôi thiết nghĩ “theo phương diện là chị gái”, người này cần phải học hỏi rất nhiều từ chính cô em ruột mới 15 tuổi về cách bảo vệ gia đình. Nếu Thuỳ Dung có sai đi chăng nữa thì chị ta hoàn toàn có thể dùng một cách khác thông minh hơn thay vì đi nói xấu như thể mong muốn tất cả mọi người tẩy chay em gái ruột của mình.

Liệu có Vấn Đề bên trong Nội Bộ Gia Đình?

Trên các fanpage chia sẻ về vụ bê bối này, tôi đọc được rất nhiều dòng bình luận nói về một số vấn đề bên trong nội bộ gia đình Thuỳ Dung.

Cụ thể, họ tự nhận bản thân là bạn của Dung, bạn của người chị thứ 2 hoặc một người quen biết nào đó và kể rằng Dung là con gái thứ 3, từ nhỏ đã không được ở bên bố mẹ và phải chấp nhận danh phận con nuôi vì bố mẹ em đang làm việc cho các cơ sở nhà nước vốn không được phép sinh con thứ 3 (vào thời điểm đó).

3
Dòng trạng thái của người chị thứ 2 và một bình luận đề cập vấn đề này
4
Một bài viết khác kể chuyện gia đình Thuỳ Dung

Những ý kiến này hoàn toàn có thể tin tưởng vì theo như tôi điều tra thì họ không hề sử dụng tài khoản giả mạo cũng như hôm 28 tháng 5, báo chí đã xác nhận bố của Thuỳ Dung là ông Phạm Cầm Kỳ, giám đốc bệnh viện sản nhi Ninh Bình. Tuy nhiên, tôi tự hỏi rằng chúng ta có nên đào sâu vào chủ đề này? Không. Các bạn nên biết ngoại trừ việc bị anh rể bạo hành (theo lời Dung), cô bé có một mức sống rất tốt, thậm chí còn có thể đi du học trong tương lai, đây chẳng phải công lao của bậc phụ huynh hay sao? Lời kêu cứu của em nhắm tới người anh rể và chỉ nhắm tới người anh rể, đừng cố gắng suy diễn ra những khía cạnh không liên quan.

Bản thân Dung rất có ý thức bảo vệ gia đình, tôi từng đọc được một đoạn tin nhắn giữa em và bạn học, theo đó, cô bé thừa biết rằng nếu công khai tố giác một người nổi tiếng như biên tập viên Minh Tiệp thì chắc chắn sẽ gây ra những ảnh hưởng to lớn cho gia đình, tuy nhiên, tiếp tục chịu đựng là điều không thể…

Cư Dân Mạng đang đẩy sự việc đi quá xa?

Tôi cảm thấy rất vui mừng vì mọi người đã nhiệt tình quan tâm đến lời kêu cứu của Thuỳ Dung, điều đó thể hiện rằng người Việt chúng ta không có thói quen làm lơ khi gặp kẻ hoạn nạn. Tuy nhiên, các bạn nên nhìn nhận vụ bê bối này bằng một cách nào đó đơn giản, thiết thực và sáng suốt hơn nữa.

Dạo gần đây, nhiều lời đồn đoán nói về việc Dung đang bị giam giữ tại Ninh Bình cũng như việc bố mẹ và biên tập viên Minh Tiệp sắp sửa dàn dựng một chứng bệnh tâm thần nào đó cho cô bé để hợp thức hoá những chuyện đáng tiếc vừa xảy ra. Nghe có vẻ cũng đúng đấy nhưng tại sao một âm mưu chấn động như vậy lại có thể dễ dàng bị rò rỉ? Tại sao lại không có một chứng cứ nào thuyết phục hơn là những đoạn tin nhắn không rõ nguồn gốc? Tại sao những người đưa tin chỉ thông qua việc bình luận trên các fanpage mà không dám ra mặt vì chính nghĩa?

Liệu có hay không một tổ chức đang tranh thủ trục lợi?

Theo như tôi tìm hiểu, bố mẹ Dung chỉ giam lỏng cô bé tại nhà, theo dõi 24/24 và lén lút tịch thu điện thoại khi em đang ngủ.

Đoạn video gây tranh cãi về quyền riêng tư

Một video ngắn được đăng tải bằng chính tài khoản Facebook của Thuỳ Dung với nội dung là các đoạn tin nhắn giữa em và bạn bè được cắt ghép vụng về nhằm mục đích phủ nhận việc em bị bạo hành. Đây rõ ràng là một hành vi vi phạm quyền riêng tư của một cá nhân hoặc tập thể nào đó ủng hộ biên tập viên Minh Tiệp. Xét về động cơ lẫn khả năng thực hiện, bố mẹ Dung lập tức trở thành nghi phạm số 1 và phải nhận lấy rất nhiều lời chỉ trích nặng nề từ phía cộng đồng mạng.

5
Trích đoạn cuối trong video (hiện đã bị xoá bỏ)

Quay lại với BTV Minh Tiệp

Trưa ngày 27 tháng 5, kênh truyền hình VTC9 cho xuất bản một đoạn ghi âm ngắn sau khi phỏng vấn biên tập viên Minh Tiệp, thêm một lần nữa, anh lại gây thất vọng với những câu nói đầy mâu thuẫn.

Ở đây có 3 vấn đề cần được diễn giải:

Thứ nhất, Minh Tiệp cho rằng Thuỳ Dung đang bị một tổ chức kích động nhưng anh lại không muốn vạch trần tổ chức đó mà sẽ “làm việc riêng” với họ, tức là anh quyết định mờ ám thay vì minh bạch?

Thứ 2, Minh Tiệp cố ra vẻ quân tử khi “không muốn nói thêm gì nữa” vì e sợ những câu nói của mình sẽ “vô hình chung tạo ra một cái tương lai rất là đen tối cho nó (Thuỳ Dung)”. Vậy những lời lẽ trước đó của anh đang nỗ lực kiến thiết cho cô bé một tương lai tươi sáng hay sao?

Thứ 3, “nếu như pháp luật có can thiệp hay có một vấn đề gì xảy ra thì tất cả gia đình bên nhà vợ, họ hàng, hang hốc bên nhà vợ sẽ đứng ra để bảo vệ cho em”.

Sở Lao động, Thương binh và Xã hội nhập cuộc

Chiều ngày 27 tháng 5, sở Lao động, Thương binh và Xã hội tỉnh Ninh Bình đã có buổi làm việc tại nhà Thuỳ Dung. Kết quả, sức khoẻ cũng như tinh thần của cô bé vẫn bình thường, hoàn toàn không có biểu hiện khác lạ. Trao đổi thêm về vụ bạo hành, bà Nguyễn Thị Thu Hằng, trưởng phòng Bảo vệ Chăm sóc Trẻ em và Bình đẳng giới, cho hay:

“Bố em Dung nói trong lúc nóng giận không kiềm chế được thì anh rể có bạt tai cháu nhưng không có chuyện bạo hành thường xuyên. Bố cháu chia sẻ rằng, hôm đó, biên tập viên Minh Tiệp đi làm về khuya thì có nhà tắm chung nhưng cháu sử dụng quá lâu làm anh rể giục nhiều lần nhưng khi ra thì cháu không khiêm tốn nên anh rể đã nổi nóng và bạt tai.”

Vậy là ông Phạm Cầm Kỳ (bố ruột Dung) vẫn cố gắng đứng về phía chàng rể Minh Tiệp dù phải thừa nhận rằng tất cả những gì Dung kể về đêm 24 tháng 5 đều là sự thật.

Động thái “cuối cùng” của Thuỳ Dung?

Tối ngày 27 tháng 5, Thuỳ Dung dùng tài khoản Facebook mới của mình để đăng tải một dòng trạng thái “cuối cùng” theo lời em nói.

Dung đính chính rằng em hoàn toàn khoẻ mạnh trong những ngày qua, chuyện bố mẹ tịch thu điện thoại là có thật nhưng em vẫn được phép liên lạc với bạn bè. Quan trọng hơn, em cho biết Facebook cũ đã bị hack và chuyện đăng tải đoạn video gây tranh cãi về quyền riêng tư không hề liên quan tới bố mẹ em. Sau cùng, cô bé khẳng định việc gia đình đang dàn xếp một chứng bệnh thần kinh cho em là tin đồn thất thiệt cũng như em sẽ không trả lời bất kỳ một câu hỏi nào nữa về “nó”.

6
Dòng trạng thái “cuối cùng”?

Ban đầu, tôi cảm thấy khá bất ngờ về động thái này của Thuỳ Dung nhưng sau khi phân tích kĩ lượng, mọi thứ lại trở nên hợp lý. Có lẽ em đã đạt được một thoả thuận an toàn với bố mẹ và không muốn mọi chuyện đi xa hơn. Tuy nhiên, em cũng tuyên bố một cách khôn khéo rằng những gì em từng nói là sự thật bằng việc dùng từ “nó” thay vì “anh rể” khi nhắc đến biên tập viên Minh Tiệp.

7
Thuỳ Dung livestream xác nhận dòng trạng thái phía trên là chính chủ.

Những Fanpage Mất Tích

Rạng sáng ngày 28 tháng 5, nhiều người dùng bất ngờ phát hiện những fanpage lớn trên Facebook có đăng bài ủng hộ lời kêu cứu của cô bé Thuỳ Dung như Bí Mật Showbiz, Bà Dì Nulo hay Ngoa đồng thời biến mất mà không rõ nguyên nhân cụ thể. Riêng chủ nhân của Bí Mật Showbiz đã lên tiếng thông tin rằng fanpage bị tố cáo cũng như bị tấn công bởi các hacker.

Tôi dĩ nhiên không thể biết ai là người đứng đằng sau mọi chuyện nhưng nếu mục đích là để phong toả tin tức thì chắc chắn người đó đã sai. Bởi vì vụ bê bối lần này nóng bỏng không khác gì một trận hoả hoạn khổng lồ, sẵn sàng thiêu rụi mọi lớp vỏ bọc và phơi bày sự thật bên trong. Nó không dễ dàng bị dập tắt bởi những gáo nước lạnh “truyền thông”.

Thông Báo từ trường THPT Hà Nội Amsterdam

Ngay từ khi biên tập viên Minh Tiệp tung ra những phát biểu đầu tiên trước báo giới, đã có rất nhiều tài khoản Facebook đứng ra phản đối kịch liệt. Họ tự nhận mình là bạn thân hoặc giáo viên cũ của Thuỳ Dung và cho rằng cô bé có học lực tương đối tốt, không hề gây gổ với bạn bè, ngược lại còn rất hoà đồng khi đến lớp. Thật sự thì tôi chẳng hiểu tại sao Minh Tiệp lại cố gắng nói xấu em vợ một cách thái quá như vậy vì chỉ cần điều tra sơ bộ cũng có thể biết được Dung hiện đang học tại trường THPT Hà Nội Amsterdam, giấc mơ của rất nhiều bạn trẻ đồng trang lứa và thậm chí em vừa kết thúc lớp 10 với điểm trung bình 8.1 cũng như đạt hạnh kiểm tốt. Tôi sẽ phải hổ thẹn nhiều lắm nếu chừng đó thành tích chưa được gọi là giỏi…

8
Một tài khoản tự nhận là giáo viên cũ của Dung lên tiếng.

Mới đây nhất, sau khi đại diện ban giám hiệu có một buổi làm việc trực tiếp với Thuỳ Dung và gia đình vào lúc 8 giờ sáng ngày 28 tháng 5, nhà trường đã gửi đi một bản thông báo. Ngoài việc xác thực những thông tin phía trên, các thầy cô còn bổ sung rằng cô bé từng đoạt giải trong một kỳ thi học sinh giỏi cấp thành phố và không quên nhấn mạnh: “Dù đúng, dù sai, em Dung là trẻ vị thành niên. Em Dung cần sự hỗ trợ, chỉ bảo, hướng dẫn của gia đình, của thầy cô giáo, bạn bè cùng lớp giúp em hiểu thấu đáo mọi vấn đề trong cuộc sống, biết đúng, biết sai, biết điều chỉnh, đủ nghị lực, đủ hiểu biết, vững vàng trải qua mọi khó khăn, áp lực trong cuộc sống.”

Hãy kết thúc mọi việc trong Ánh Sáng

Một cô nữ sinh tài giỏi vẫn có thể đặt điều bịa chuyện và một biên tập viên nổi tiếng vẫn có thể bạo hành trẻ em, đó là cách mà tôi nhìn nhận vụ bê bối phức tạp này.

Tính tới thời điểm hiện tại, dường như Thuỳ Dung đã đạt được một thoả thuận tốt đẹp nào đó với gia đình và cả hai bên đều mong muốn mọi chuyện dừng lại ngay lập tức. Minh chứng rõ ràng nhất là câu nói đầu tiên của ông Phạm Cầm Kỳ trước mặt báo giới hôm 28 tháng 5: “Đây là vấn đề nội bộ, đang được gia đình giải quyết.”

Vậy là sẽ có thêm một vụ bê bối nữa được đưa vào dĩ vãng…

Có hay không chuyện biên tập viên Minh Tiệp bạo hành em vợ?

Tôi không biết câu trả lời nhưng tôi biết chắc chắn rằng những gì Dung kể về đêm 24 tháng 5 là sự thật và chính bản thân người anh rể kia đã dùng đủ mọi lý do để nguỵ biện cho hành vi của mình để rồi tất cả được phơi bày như những lời nói dối hèn hạ. Nếu chẳng thể tìm được người đã đúng thì hãy chĩa mũi giáo về phía kẻ đang sai.

Tại sao Dung chỉ có thể lên tiếng bằng những dòng trạng thái trên mạng xã hội? Tại sao không có lấy một tờ báo được phép tiếp cận và phỏng vấn cô bé? Tại sao cuộc chiến này lại đơn phương như vậy?

Vấn nạn ém nhẹm tin tức đang ngày càng phổ biến tại Việt Nam.

Tác giả: Võ Trọng Gia