17.1 C
Da Lat
Thứ Ba, 26 Tháng 8, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 111

[Movie Review] Arrival (2016) – Ngôn ngữ là chủng tộc bất diệt

0

Arrival là bộ phim nói về việc hai chủng tộc bất đồng ngôn ngữ trao đổi thông điệp với nhau. Concept ngôn ngữ của chủng tộc Heptapod ở đây tuy chỉ mang tính nghệ thuật, nhưng việc truyền đạt học thuật về ngôn ngữ phi tuyến tính là hoàn toàn có thật: Chữ tượng thanh bậc cao.
arrival-language-1024x576

Định nghĩa về ngôn ngữ phi tuyến tính là không có, vì trước tiên người bình thường luôn có khái niệm về thời gian, nên những người có thể sử dụng được sẽ rất hạn chế. Bởi hầu hết sẽ có những điều đau khổ dằn vặt không muốn nhớ, và có thái độ lảng tránh. Vì vậy việc tránh đối mặt là thứ bất đồng ngôn ngữ lớn nhất. Ngôn ngữ phi tuyến tính, khi bắt đầu được nói ra, người ta sẽ bắt đầu nhớ tất cả những gì từng-đang-chưa xảy ra.

Do tiếng nói ấy dựa trên cơ sở có thể gợi nên cảm xúc, cho nên nó sẽ nghe như tiếng của tự nhiên (chim chóc, chó mèo, cây cối, gió mưa…, kể cả con người) chính xác hơn chính là từng đoạn hội thoại của các giống loài trong không gian của tiếng nói, và thứ chúng ta nghe được chính là tạp âm.

Trí nhớ, chính là khả năng hiểu, và là độ cảm ngôn từ, chính nó cũng là thứ cơ bản để hiểu được ngôn ngữ phi tuyến.

Chữ viết phi tuyến lại khác hoàn toàn, nó được thiết kế để mang kiến thức, nhằm bổ sung khả năng nhớ. Bao gồm yếu tố ấn tượng khi nhìn, khó quên, chứa cảm xúc, không cần lưu giữ, truyền tải bất kỳ.

Vì sao khi xem phim Arrival người ta sẽ có cảm giác chữ viết này là đúng. Thật sự là người thiết kế sắp đặt loại chữ này cho phim đã thành công trong việc đánh lừa nhận biết của người xem. Thứ nhất là quá nhiều chữ tượng hình chỉ thay đổi vài chi tiết, thậm chí có vài chữ trùng nhau, người xem sẽ bị giảm khả năng phân biệt. Thứ hai là phức tạp hoá chữ viết bằng việc giải mã, không ai quan tâm vector đó trước khi được ghép lại có thực sự là từ đó hay không. Thứ ba là thêm màu nguyên khiến người xem không rời khỏi sự phức tạp. Kết luận đây là bộ phim rất thành công.

Khi xem xong phim này thì tôi nhớ đến người Việt cũng có thứ chữ tượng thanh một thời – chữ Khoa Đẩu. Hệ thống ngôn ngữ mà Cha Cả chỉ cần một ít thời gian để học, tuy không đến mức gần với “thần giao cách cảm” như ngôn ngữ tôi bàn ở trên, nhưng việc thời nó thịnh vượng là thời con người ta tri thức tiến bộ vượt bậc là không thể tránh.

7cc86-hichkhoinghia
Chữ Khoa Đẩu

“Biết được quá khứ sẽ biết được tương lai, trân trọng hiện tại, và cuộc đời trọn vẹn.”

Tác giả: Polaris Do
Edit: Triết Học Đường Phố

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Tư duy nhanh và chậm trong việc chinh phục phụ nữ

Hoàn toàn sai lầm, khi chúng ta nghĩ rằng việc đánh giá một người khác là lý trí, thật ra không phải vậy, mọi sự đánh giá của chúng ta đa phần dựa vào cảm tính. Vì vậy, cần phải hiểu được cơ chế hoạt động của não bộ như sau. Khi nhận lời khen từ một người khác, thì ta sẽ có những phản ứng tâm lý tích cực, như vui vẻ, thoải mái.

Trong tâm lý học hành vi về cách chinh phục phụ nữ, thống kê cho rằng người phụ nữ thích ở người đàn ông không phải ở sự giàu có hay đẹp trai, mà là sự hài hước. Vì khi người phụ nữ vui vẻ thì họ sẽ cởi bỏ rào cản tâm lý của mình và lúc đó người đàn ông sẽ dễ tiếp cận hơn.

Trong nghiên cứu hoạt động của não bộ về vấn đề tư duy cho rằng não bộ con người có hai cơ chế hoạt động, thuật ngữ tạm gọi là hệ thống 1 và hệ thống 2.

  • Hệ thống 1: Hoạt động theo cơ chế tự động và mau lẹ, với rất ít sự cố gắng, hầu như không có vận động suy nghĩ và không tự động kiểm soát.
    Ví dụ: Bạn có thể phát hiện liền vật nằm bên tay trái của bạn là gì mà không cần suy nghĩ lâu, bạn có thể trả lời những câu hỏi đơn giản như 2×2 bằng 4 mà không cần suy nghĩ.
  • Hệ thống 2: Cần sự tập trung chú ý, đòi hỏi nỗ lực, bao gồm những phép tính toán phức tạp. Cơ chế hoạt động hệ thống 2 thường gắn với kinh nghiệm chủ quan, sự lựa chọn và tập trung của chủ thể.
    Ví dụ: Điều chỉnh hành vi ứng xử phù hợp trong xã hội kiềm chế những đặc tính cơ bản như nóng nảy, đòi hỏi sự nỗ lực ghi nhớ để thực hiện một phép toán khó 198764 x 93821, muốn trả lời được bắt buộc bạn phải ghi nhớ hình ảnh các con số bằng cách ghi ra giấy.

Trong tư duy, nguyên tắc đầu tiên là hệ thống 1 luôn hoạt động, còn hệ thống 2 rất lười vì khi hoạt động nó sẽ tiêu tốn năng lượng nhất định.

Ví dụ: Bạn lười đọc một bài viết dài, hay lười giải một bài toán khó. Vì khi hệ thống 2 hoạt động sẽ tốn năng lượng, mất một lượng đường tuỳ theo quá trình tập trung và suy nghĩ, giống như khi chạy bộ bạn cũng mất một lượng đường tương ứng. Đó là lý do vì sao khi bạn đói, khả năng tập trung rất kém.

Để hiểu rõ giá trị hoạt động độc lập của hai hệ thống thì bạn hãy nhìn hình phía dưới đây:

35686983_808259309370641_3363466688535199744_n
Nếu bạn từng biết hình ảnh này trước đó thì bạn sẽ dễ dàng nhận ra đây là minh hoạ về ảo giác của Muller-Lyer. Nếu dùng thước đó bạn sẽ biết độ dài của chúng là bằng nhau. Nhưng nếu nhìn bằng mắt thường bạn sẽ thấy đoạn thẳng phía dưới dài hơn đoạn thẳng phía trên. Ở trong trường hợp này, muốn biết chính xác bạn không thể tin vào mắt mình được mà phải tin vào sự đo đạc chính xác.

Vì khi bạn nhìn vào mắt thường, hệ thống 1 báo cho bạn biết rằng đoạn phía dưới dài hơn. Khi nhận được đó là thông tin chính xác thì hệ thống 2 không hoạt động. Đó gọi là ảo giác nhận thức.

Để giải thích cho việc tại sao được khen bạn vui vẻ, thoải mái có xu hướng tin tưởng người khác hơn. Lời khen, đó chính là ảo giác tâm lý. Khi chúng ta nhận thông tin lời khen đó hệ thống 1 đã báo đúng, hệ thống 2 không hoạt động. Nên chúng có xu hướng vui vẻ, thoải mái, tin tưởng vì ít nghi ngờ hơn (sự hoài nghi, kiểm sai thuộc về hệ thống 2).

Vì thế chúng ta có xu hướng không đề phòng với những người khen mình hơn và ngược lại. Trong tâm lý học về chinh phục phụ nữ cũng như thế, khi họ đắm chìm trong hệ thống 1 thì lúc đó bạn sẽ dễ tiếp cận hơn. Giống như khi đặt câu hỏi về nhận thức lỏng: A là người xấu phải không? Sẽ làm bạn suy nghĩ nhiều hơn về điểm xấu của A. Thay vì hỏi A là người tốt phải không? Bài viết này viết nhằm với tiền đề là bao giờ người ta cũng dễ nhận ra lỗi lầm của người khác hơn lỗi lầm của chính bản thân mình.

Đây là một bài viết dựa trên quyển sách Tư duy nhanh và chậm, mình chỉ chuyển nó sang một hướng khác, là đối với những người hay khen mình thôi. Mình nghĩ chúng ta nên đọc quyển này vì khá hay và thú vị. Nó giúp ích rất nhiều trong việc tìm hiểu về hoạt động của não bộ.

Tác giả: Son

*Featured Image: StockSnap

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Hãy bắt đầu nói lời cảm ơn cuộc đời

0

Sáng nào thức giấc, mở cửa ra cũng thấy ngay cuộc đời nằm lù lù – vẫn là một khuôn mặt thân thuộc, được trang điểm bằng vô số dấu chấm hỏi che đậy khiến chúng ta hoang mang. Dù có sống cho đến lúc chết đi, cũng chẳng ai thấy được đâu mới là bộ mặt thật của cuộc đời. Tuy nhiên, bạn có bao giờ nghĩ rằng cái gì càng làm bạn không hiểu, càng không biết, càng không thấy thì cái đó mới càng khiến bạn say sưa yêu dấu?

Vậy mà chúng ta chỉ biết oán trách. Chúng ta oán trách vì chúng ta chẳng hiểu gì về cuộc đời. Và những lời oán trách, chẳng khác gì con dã thú điên cuồng. Với thứ pháp thuật ma mị, chúng khiến con người tự buộc họ vào xiềng xích thi hành án khổ sai đời đời với chúng. Con người tự nguyện hiến thân mình cho tiếng ác quỷ dữ. Những con người chưa sống đến mức con người, đã tự ý khước từ cuộc sống tươi đẹp của chính mình, tự buộc mình phải chối bỏ cái tươi đẹp của cuộc sống.

Những lời oán trách luôn được phát ngôn từ những kẻ bị bệnh lao phổi tâm hồn. Vừa lọt lòng cuộc đời đã học cách rao giảng sự chán ngán mệt mỏi. Nhưng đó lại là một căn bệnh dịch có khả năng lây lan diện rộng. Chính những lời oán trách dư thừa mới là hung thủ khiến đời sống của chúng ta hư hỏng và lụn bại.

Chỉ cần gặp một người, bất kể là ai, chúng lại bắt đầu than vãn oán trách. Nhưng phải chăng chỉ vì tất cả chúng ta đang dùng một con mắt để quan sát. Nên chúng ta  chỉ luôn nhìn được cuộc đời từ một phía?

Hãy thử bắt đầu tạo thói quen để con mắt bên kia quan sát, không cần vươn tay vào cuộc sống bằng những điều ngọt ngào và học cách nói lời cảm ơn thay vì oán trách.

Hãy bắt đầu cảm ơn một thân thể khỏe mạnh bình thường, đầy đủ đôi tay để cầm nắm, đôi chân để đi lại, đôi tai để lắng nghe, đôi mắt nhìn trọn buổi sớm mai.

Hãy bắt đầu cảm ơn một đất nước không có chiến tranh, một thiên nhiên tuyệt đẹp để ngắm nhìn phép màu của một bông hoa, một chiếc lá, một cái cây, một con sông, một đám mây… để bạn biết mình sống thơ mộng như thế.

Hãy bắt đầu cảm ơn cuộc đời lên voi xuống chó, giàu có rồi nghèo khó, trải qua rồi mới nhận ra tất chỉ  là sự tạm bợ, dễ hợp, dễ tan. Chỉ là phù du, con người không bao giờ có khả năng nắm chặt chúng nên thật dễ dàng nhẹ buông trôi.

Hãy bắt đầu cảm ơn những chướng duyên, khó khăn chông gai, thất bại… để tôi luyện thêm tính nhẫn nhục, sự chịu đựng kiên trì.

Hãy bắt đầu cảm ơn mỗi giây mỗi phút trôi qua, vẫn còn thở 20 lần/ phút, trái tim vẫn còn đập 100 nhịp/phút, để mỗi sớm mai thức dậy, biết ta vẫn còn trông thấy được những người yêu thương.

Hãy bắt đầu cảm ơn những lúc tuyệt vọng luôn thôi thúc chúng ta tìm đến cái chết. Chỉ có những kẻ muốn chết mới là kẻ có tham vọng muốn đi sâu nhìn thấy sự trần truồng của cuộc sống. Những kẻ thèm sống chẳng bao giờ tự đặt ra câu hỏi mình sống có ý nghĩa gì?

Hãy bắt đầu cảm ơn những bước chân chậm chạp, để chúng ta hiểu ra mỗi bước chân đi đều có thể trở thành định mệnh.

Hãy bắt đầu cảm ơn những cuộc chia ly. Đó mãi mãi là khoảnh khắc thiên thu bất diệt.

Hãy bắt đầu cảm ơn buồn chán vì đã biết thế nào là hứng khởi, căm hờn oán ghét để biết yêu thương quý trọng, ồn ào hỗn loạn để biết giá trị bình yên an nhiên. Cảm ơn những cuộc khủng hoảng hiện tại vì nó là tiền đề cho tất cả các cuộc cách mạng trong tư tưởng.

Có bao điều muốn cảm ơn mà ngôn từ mộc mạc khô cằn này không sao diễn giải hết được. Tôi chẳng hiểu sao hôm nay lại muốn nói lời cám ơn nhiều đến thế. Muốn lời cảm ơn làm tràn đầy tất cả vũ trụ này. Đã có những lần thức giấc muốn túm lấy cổ mặt trời để oán trách. Nhưng mất mát rồi cho đi, buồn rồi vui, lên cao rồi xuống thấp, ghét rồi lại yêu… Mới nhận ra mình chỉ nên sống như thể chỉ một lần được sống. Là lần đầu và cũng là lần cuối. Sẽ chỉ chết một lần nên chỉ có một lần đau. Thôi thì cứ nói cảm ơn cuộc đời trong tất cả say sưa mệt mỏi. Càng mệt mỏi lại càng biết cách chán đời. Càng chán đời lại càng biết yêu quý những thiên đàng.

Cảm ơn đời. Cười thầm lặng. Nuốt từng giọt thời gian trôi. Sống trọn vẹn mỗi ngày, mỗi đêm. Sống với mỗi một cảm giác. Sống với những ý tưởng. Sống với những thơ mộng. Sống với những sầu mộng. Sống với những lãng mạn. Sống một cách thật tuyệt vời… Chỉ sống để biết cảm ơn.

Vu vơ thế thôi. Cảm ơn tất cả các bạn vì đã theo dõi các bài viết của tôi trong thời gian qua. Cảm ơn, cảm ơn…

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: pixel2013

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Ling – Người nghệ sĩ độc hành

3

Âm nhạc chiếm một phần lớn dường như 70% cuộc đời tôi. Tôi lớn lên cùng với nhạc rap, dòng nhạc mà thời ấy người ta kỳ thị vô cùng vì chỉ cần nhắc đến là người ta nghĩ ngay rằng rap là chửi nhau, đâm chém… Nên tôi cũng đã rất vật vã để sống chung với nó.

Tôi nhớ ngày ấy chưa có smartphone, tôi thì còn học cấp hai chưa có tiền bạc gì nhưng cũng ráng dành dụm để mua một cái MP4 rồi đi net để tải nhạc về nghe, tất cả đều là nhạc rap. Tôi nghe rap khi đi bộ đến trường, khi ở nhà, khi ngủ. Có lần đang ngủ say tôi bị mẹ lấy tai nghe để nghe lén và cấm tuyệt đối không cần biết nội dung bài nhạc là gì. Sau đó tôi cũng chuyển sang thể loại khác để nghe nhưng chẳng mấy lâu sau lại quay về với rap.

Lần này tôi không bác bỏ, từ chối nữa vì tôi tin chắc hẳn tôi có điều gì đồng điệu với thứ âm nhạc này. Mọi người xung quanh tôi không hiểu được rằng có những người nghệ sĩ tử tế với sản phẩm mình làm ra và nó không hề bẩn, nó rất có giá trị nhưng lại luôn bị phản đối, bác bỏ. Một trong những nghệ sĩ tử tế tôi muốn kể các bạn nghe là Ling.

Tại sao không phải những người nghệ sĩ nổi tiếng khác mà tôi lại chọn viết về anh? Vì tôi trân trọng âm nhạc của anh, tôi biết giá trị trong âm nhạc của anh không phải ai cũng có được. Chắc hẳn đây là một cái tên lạ lẫm với mọi người nhưng anh đã hoạt động nhạc rap từ rất nhiều năm trước một cách âm thầm lặng lẽ. Với tôi, anh như tạo ra âm nhạc chỉ đơn giản vì anh thích và cũng chẳng quan tâm rằng anh có bao nhiêu khán giả. Một kẻ độc hành riêng biệt.

Âm nhạc của anh đa phần mang một màu sắc cũ kỹ tưởng như những tấm ảnh phim đã cháy xém, đôi lúc giống như tiếng radio rè rè, luôn mang hình ảnh dịu dàng của người phụ nữ. Chủ yếu những bài nhạc của anh đều có bóng dáng người phụ nữ, người đàn bà, người con gái,… về tuổi thơ, gia đình và mang đến sự đồng cảm sâu sắc với những khán giả cũng từng trải qua những điều anh viết.

“Nếu bạn từng ngồi xổm bên bếp lửa
Nếu bạn từng lấy than rồi vẽ bậy lên mép cửa
Nếu bạn làm tất cả những việc đó vừa nghe rap tôi
Tôi cá với bạn rằng cảm xúc dâng trào lên gấp đôi.”
— Bếp của mẹ – Ling

Những bạn 8x, 9x có nhà ở quê sẽ hiểu được hoài niệm, ký ức đã ngủ quên từ lâu của mình được khơi dậy qua những lời nhạc cùng với nhịp điệu của Ling. Ling là vậy, luôn có những cảm xúc mãnh liệt qua câu chữ. Đôi lúc yếu mềm, đôi lúc mạnh mẽ, đôi lúc là sự cảm thông. Đó cũng là một phần lý do mà tôi yêu nhạc rap, nó khó nghe cằn cỗi nhưng không khô khan, nó cho ta tự do được nói ra tất cả những cảm xúc ta muốn nói. Cho ta quyền được chia sẻ cảm thông với cả người đàn bà xa lạ.

“Đã từng có tất cả những gì gọi là thời con gái ở nơi em
Có tất cả những gì được gọi là con đàn bà khi thằng khốn đó bỏ rơi em”
–Ô cửa sổ, cô gái và phận đàn bà – Ling

Và cho ta nói lên những sự thật trần trụi của cuộc sống. Ling đã thể hiện bằng cách kết hợp những tác phẩm văn học của cha ông hoà cùng với nhịp điệu hiện đại để nói lên thực trạng xã hội thời nay.

“Lũ dân đen chúng mày muốn kiện
Nhưng thậm chí vườn không đủ khoai
Đòi cuộc đời trước nhà Bá Kiến
Nhưng cuộc đời mày là của ai?”
— Ông Lý – Ling

Tôi theo dõi anh từ rất lâu, từ những ngày tháng anh ra nhạc thường xuyên rồi sau đó anh chuyển qua kiếm một cái nghề và từ đó nhạc cũng thưa thớt dần. Người nghệ sĩ có đam mê đến đâu cũng không vượt qua được chữ cơm – áo – gạo – tiền nhưng Ling đã không đem đam mê của mình đi bán như bao người khác. Anh chăm chỉ kiếm tiền, đôi lúc ra một bài nhạc post lên mạng cho khuây khoả cũng chẳng bao giờ mong cầu danh lợi, hào sang vì thế mà cũng ít người biết đến anh.

Có người nói âm nhạc của anh không thay đổi, bao nhiêu năm vẫn vậy. Nhưng cần gì phải thay đổi? Cứ mãi là anh thôi vì tôi chẳng quan tâm gì ngoài lời nhạc, câu từ của anh luôn mang đến cho tôi rất nhiều cảm xúc. Cần gì phải viết cao siêu, viết những bài nhạc viral, những chủ đề nóng sốt. Đa phần anh viết về gia đình, về mẹ, về những tình yêu thương con người với nhau. Chẳng phải tất cả những điều đẹp đẽ trên đời này đều xuất phát từ tình yêu sao? Tình yêu là cội nguồn cuộc sống, nó hiện hữu quanh ta nên ta cho rằng nó bình thường nhưng rõ ràng nó rất đáng để trân trọng và thể hiện qua âm nhạc.

“Con sinh ra bởi những người yêu con
Nên đừng chết bên những người xa lạ
Nếu cuộc đời lấy đi con tất cả
Hãy đứng lên để tìm lối về nhà.”
— Người trong gia đình – Ling

Nếu các bạn đang tìm một người nghệ sĩ thực sự, tìm hoài niệm, tình yêu gia đình hãy tìm đến nhạc của Ling. Bản chất âm nhạc của anh ấy không hẳn là rap truyền thống kiểu gangster nhưng là sự kết hợp hài hoà giữa rap và màu sắc rất Việt Nam, một chút mạnh mẽ nhưng lại dịu dàng và cổ điển.

Chúc anh thành công trên con đường mình đã chọn và nuôi dưỡng đam mê của mình mỗi ngày vì luôn có những người lặng lẽ theo dõi và ủng hộ anh.

Tác giả: Bà Năm

*Featured Image: mp3.zing

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Xin lỗi! Tôi đếch quan tâm đến bạn!

0

Xin lỗi! Hôm nay tôi mặc một bộ áo quần không được hợp mốt thời trang, tôi đi một đôi giày đã lỗi thời, nói lời tục tĩu không lọt tai bạn, hành động ngu ngốc khiến bạn chướng mắt. Tất cả những gì được trang trí trên cơ thể, hành động, cử chỉ của tôi đều khiến bạn cảm thấy mệt mỏi khi nhìn vào. Tuy tôi và bạn cùng hiện diện ở đây, nhưng chúng ta là hai không phải là một. Tôi và bạn sinh ra không thể hài hòa được trong một bản sao chép.

Xin lỗi! Tôi có chính kiến riêng của mình và tôi không muốn chỉ vì muốn đẹp mặt thuận bề bạn, phải giả vờ gật gù tất cả lý lẽ của bạn. Đối với tôi, chúng chỉ là một đống nhảm nhí không đáng giá trọng lượng nào. Tôi có thể giả vờ quá tâm đắc đều bạn nói, một cái gật đầu chẳng mất mát gì, rồi ậm ừ sang ngang. Tuy nhiên, tôi hy vọng bạn không trông chờ sự giả tạo đó từ tôi?

Xin lỗi! Tôi có thể gật đầu đồng ý với tất cả sự nhờ vả, nhưng tôi không đủ khả năng, tôi không nhiệt huyết muốn làm. Tôi có nên nói không trước khi phá tan tành kế hoạch của bạn. Có lẽ mất lòng trước được lòng sau.

Được rồi, có lẽ bây giờ bạn đã giận dữ và trở nên điên tiết với sự ngang ngạnh của tôi. Nhưng cơn giận đó có liên quan gì đến tôi? Bạn có nghĩ cơn tức giận đó bộc phát từ tôi?

Xin lỗi, tôi không có sứ mệnh chịu trách nhiệm với cảm xúc của bạn. Có thể tôi đã vô tình khiến bạn phải hộc máu bởi lời lẽ ngu xuẩn của tôi. Nhưng nghĩ xem tôi không sinh ra để mang vác trên vai trách nhiệm gồng gánh cảm xúc của bạn. Tôi biết mọi người đều trông chờ sự hạnh phúc, ngay chính tôi cũng đang khát khao điều đó. Nhưng việc bạn đang đau khổ hạnh phúc, bạn vui buồn giận dữ, không nằm trong khả năng của tôi. Tôi có thể khuyên nhủ tâm trí mình, lừa gạt nó rằng tôi đang rất hạnh phúc. Tuy nhiên, tôi không đủ quyền năng để điều khiển cảm xúc của bạn.

Xung quanh bạn có lẽ đang bị bao quanh bởi rất nhiều người sẵn sàng làm hài lòng bạn nếu bạn là sếp của họ, bạn là người mang lại lợi ích cho họ, họ cần sự ca ngợi tán dương từ bạn… Chấp nhận thỏa hiệp với tất cả sự vô lý trong bạn chỉ để duy trì mối quan hệ hời hợt. Mọi người ba hoa dối trá không có nghĩa tôi cũng có trách nhiệm như thế với bạn?

Ai mà chẳng thích được tán dương ca ngợi trước đông người. Có thể bạn sẽ dành cho tôi vô số lời lẽ có cánh, kể lể thưa trình với hàng xóm láng giềng về một con người gần gũi và thân thiện là tôi. Thì được gì với tôi nào?

Tôi không cần ai đó công nhận về những đức hạnh con người tôi. Tự thân tôi đã là một người như thế. Nếu có ai đó nói khác đi, thực chất chỉ là vì họ không hiểu tôi. Điều đó có nghĩa rằng họ không đủ tư cách khi nhắc đến tên tôi. Tôi không có ý đặt lòng tự trọng của tôi vào những suy nghĩ trong bạn. Vậy nên, cứ thoải mái đánh giá hay phán xét đi. Dù sao tôi cũng chỉ được lập trình sẵn để hổ thẹn với chính bản thân mình. Không phải tôi là người thế nào, chuyện tôi cố tỏ ra mình là người thế nào mới thực sự đáng sợ. Bạn có nghĩ vậy?

Bạn không sinh ra đôi mắt để làm kẻ đui mù, không sinh ra đôi tai để trở thành tên điếc. Bạn thiếu thốn đức tin ở đời sống đến mức cần bám dựa vào sự dối trá mới có thể đứng vững vàng? Bạn có muốn bị tôi đánh lừa rồi đi đánh lừa người khác?

Tôi nghĩ chấp nhận con người tôi sẽ khiến lòng kiêu hãnh trong bạn bị tổn thương, nhưng bạn có tin rằng nơi đó rồi sẽ mọc lên những bông hoa tuyệt đẹp. Tôi không muốn nuôi dưỡng tâm hồn mình bằng cái nhìn từ người khác, nói dối một cách khéo léo và thở dài trong tận đáy lòng.

Một vở diễn hay không phải vì được diễn bằng những diễn viên kiệt xuất, mà nó thành công bởi những giá trị ý nghĩa nhân văn. Những tên diễn viên chỉ luôn là những kẻ huênh hoang khoác lác muốn có nhiều khán giả nhìn vào mình mà thôi. Tôi quả đã chán ghét, bày đặt ra chính mình. Chúng ta không cần thiết phải buộc chặt mình vào những vở kịch.

Xin lỗi! Trình bày lê thê đến thế rồi nhưng bạn vẫn không chịu cảm thông. Vậy thì cách giải quyết tốt nhất trong trường hợp này, chúng ta nên chọn việc không nhìn thấy nhau. Chúng ta đều có cuộc sống riêng và không ai đủ khả năng cho phép người khác đặt chân vào cuộc sống đó. Mọi thứ đã quá chật chội, không còn đủ diện tích để những định kiến của người khác được phép áp đặt vào.

Xin lỗi! Dù thật khó nghe nhưng đến đây tôi bắt đầu đếch quan tâm đến bạn rồi đấy!

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: kholisrevenge

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Văn minh nhân loại đã cướp đi của chúng ta thói quen viết thư tay

0

Trước tiên, tôi xin thú nhận rằng tôi là người thà chấp nhận làm kẻ khổ sai cho sự cổ hủ  xưa còn hơn là chua chát nhận ra cơ thể trần truồng của một xã hội hiện đại. Tôi tin rằng những phát minh khoa học được tạo ra có sức hủy diệt đến mức có thể soi mổ các cấu tạo bên trong con người, nhưng tôi cũng tin cho đến khi đưa được các thiết bị hiện đại đó vào bên trong, quả tim con người có thể đã ngừng đập.

Tất nhiên ban đầu tôi cũng trầm trồ kinh ngạc, đã có những khát vọng đối với sự văn minh tiến bộ của nhân loại. Cho đến khi tôi run rẩy nhận ra cuộc sống đã bị bôi lem luốc bởi tất cả các màu sắc hiện đại.

Vâng, đó chỉ là lời ngụy biện để mở đầu cho quan điểm ý kiến cá nhân của riêng tôi. Tôi hy vọng mọi người tạo dựng được thói quen liên lạc với những người yêu thương bằng cách viết thư tay chứ không phải là qua email, facebook, zalo…

Xưa kia, con người cần đến những công cụ thông minh để kết nối mọi người nhanh chóng tiện lợi, khiến những mối quan hệ gắn chặt khăng khít hơn, nhưng chính nó giờ đây đã hóa thân thành sát thủ bóng đêm giết dần đi những mối quan hệ đó mà có lẽ con người chúng ta không hề hay biết.

Con đường từ trái tim của người này sang người kia bao giờ cũng phải là con đường vạn dặm. Vậy mà những lá thư điện tử đã hùng hổ vỗ ngực gào thét gì nào? Ta tin mình sẽ là con đường ngắn nhất mà các ngươi từng biết. Chúng ta có cần phải tin rằng mình sẽ bỏ lỡ bao nhiêu điều hay ho tuyệt vời nếu bước trên con đường đó?

Tất nhiên nếu cần phải liên lạc trao đổi, dù là viết thư tay hay sử dụng những công cụ tiến bộ với nghĩa vụ chỉ để hoàn thành trách nhiệm trong các mối quan hệ, dù sử dụng hình thức nào cũng không quan trọng. Như thỉnh thoảng tôi vẫn trả lời mail cho các đối tác trong công việc, những tin nhắn gửi đi với tốc độ một nốt nhạc để thỏa mãn nhu cầu hỏi thăm hời hợt. Nhưng gửi đi rồi thì có ý nghĩa gì? Dù đó là hình thức nào thì cũng chỉ là một việc làm nhân văn, một phép xã giao lịch thiệp.

Tôi có lý do để bỏ tù mình trong những lá thư viết tay. Bởi tôi từng chờ đợi để nhận được một lá thư từ người tôi yêu thương. Tôi mong muốn khám phá điều bí mật gửi gắm trong lá thư đã bị thời gian và không gian chia cắt. Và cảm giác cầm trên tay một lá thư quả thật rất tuyệt vời.

Tôi biết viết thư tay không nhanh như khi gửi email, facebook…nhưng cảm giác bất ngờ của việc tìm thấy lá thư đặt trước cửa nhà hoặc từ tay một anh chàng nhân viên bưu điện lạ mặt, nỗi mong ngóng hồi hộp khi sẵn sàng bóc thư, lật từ trang này sang trang khác chỉ để ngắm ngía tình yêu được gửi gắm qua các con chữ ngoằn nghèo. Tôi dựa lưng vào một gốc cây và tận hưởng làn gió thoáng qua thổi tung lá thư bay phần phật trên tay. Tôi tưởng tượng người viết thư đang mặc gì trên người, họ đang ngồi ở đâu, xung quanh họ ra sao, nụ cười và ánh mắt chăm chú đang mơn trớn từng con chữ trong lúc viết thư…Và hãy nghĩ xem vài chục năm sau trong một lần dọn dẹp tân trang nhà cửa, một lá thư được tìm thấy trong ngăn kéo bàn đã bị bám bụi thời gian, những trang giấy đã trở nên úa màu, những câu chữ đã hằn phai nét mực, nhưng những lời yêu thương thì vẫn còn nằm đó, vẹn nguyên giữa dòng đời vô thường.

Có thể tôi chỉ là loài lãng mạn vặt nên mới vội kết luận rằng việc đọc thư từ những chiếc máy tính bàn, laptop hay smartphone là cực kỳ buồn tẻ. Kiểu như tôi chỉ rách việc mất thời gian. Nhưng những người bạn yêu thương, họ không xứng đáng để đánh đổi chút thời gian quý báu của bạn?

Hãy thử ngồi xuống bàn, đặt bút viết một vài lời yêu thương rồi gửi cho chủ nhân của nó. Tôi nghĩ bạn sẽ còn khám phá ra nhiều hơn những điều tuyệt vời khác mà tôi đang nhắc đến.

Cuộc sống này đang vội vàng quá rồi, mình bước chậm lại vài bước thì đã sao?

Thực ra tôi nghĩ viết thư tay rất thú vị. Cậu ngồi xuống, suy nghĩ , sáng tạo, dùng chính đôi bàn tay của mình để viết ra, điều đó nói lên rất nhiều điều, không chỉ là người nhận thư mà ngay cả chính cậu. Mạng xã hội dù đang kết nối nhanh chóng và hiệu quả con người lại với nhau nhưng thực tế nó chỉ đang khiến con người trở nên hời hợt hơn trong các mối quan hệ. Có ai viết thư cho hàng trăm hàng nghìn bạn bè như cách mọi người vẫn đang gửi cho nhau trên mạng xã hội không? Không, người ta chỉ viết thư cho những người họ thực sự thấy quan trọng.

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: Nietjuh

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Cái chạm vô hình

1

Gửi các bạn của tôi.

Tôi muốn trò chuyện với các bạn. Tôi hiểu được phần nào sự tương tác này. Tôi ở đây và bạn ở đó, chúng ta sẽ có những cú chạm vô hình.

Máu của tôi đang chảy, tay của tôi đang gõ, tiếng chuông gió ngoài sân cũng liên tục leng keng leng keng, điện đang chạy và đèn đang sáng. Tim tôi đang đập, bạn đang ngủ những giấc mơ cũng liên tục đi qua. Gió đang thổi, mưa đang rơi, nơi nào đó hẳn có nắng đang chiếu, những ánh sáng đang chạy đua với nhau. Mây đang bay, cái cây cũng đang lớn, có người đang chết, có người thì đang sống. Chiến tranh thì chưa bao giờ dừng, và hoà bình cũng chưa từng xảy ra. Đùa thôi, nó luôn xảy ra, cái hoà bình ấy đang là một vùng đất bình yên chỉ chờ đợi con người mình nhảy vào.

Bạn tôi ơi, nhìn vào ngay bản thể sinh học của mình, chúng ta cấu thành bằng hàng tỉ sinh vật từ nhỏ đến to đang loay hoay sinh sống.

Bạn ơi, nhìn thử vào cái tinh thần vô hình của mình, cái tâm trí vô hình đang liên tục luyên thuyên ấy xem. Bạn và tôi, chúng ta đã biết gì về nó? Ta làm chủ nó hay nó đang thao túng ta bằng ma thuật của ngôn từ. Chúng ta không để ý đến nó nhưng lại lạc lối trong những nỗi đau bé nhỏ chúng ta tự tưởng tượng ra ư?

Tôi thực chẳng dám bắt ai thay đổi, nhưng sự phát triển không thể có nếu chúng ta không kết nối. Việc ấy xin để cho quí ngài Duyên quyết định.

Cái đang diễn ra thì vượt quá cái nhìn của chúng ta trong hiện tại. Cả về vật lí lẫn tinh thần. Chúng ta nghe nói về cái chết nhưng chúng ta chưa thực sự chết, chúng ta cố hiểu và truyền đạt về cái sống nhưng cái sống ấy lại chưa được thực hiện. Ngay cả Đức Phật, những vị thầy giác ngộ, và những triết học gia lớn cũng nói về sự không biết của mình.

Mọi sự khẳng định khăng khăng của chúng ta bây giờ đều dễ vỡ tan như bọt biển. Chúng ta cần thành thực với chính bản thân rằng, chúng ta quá nhỏ bé và ngốc nghếch. Câu nói của ai đó tôi chẳng nhớ tên “Tôi biết rằng tôi không biết gì cả.” Một câu nói trung thực vô cùng và tôi hoàn toàn đồng ý.

Các bạn tôi và tôi cần liên tục nhận ra điều ấy và xin đừng cố làm ai nữa cả. Quá lãng phí thời gian. Chúng ta nên bên nhau, cùng chẳng là ai cả; vui sống, truyền đạt và dạy cho nhau những bài học về thực tại và sự tồn tại. Mọi thứ đều được trao đi với sự chân thành. Tôi không tin là chúng ta lại sớm lụi tàn như vậy. Những hạt mầm của sự thật vẫn đang được gieo khắp mọi nơi, và gần nhất là ở trong trái tim mình. Nếu còn chưa thấy thì cứ đi tìm, nếu phát hiện ra mình đi lạc thì lại tìm một lối khác, nếu quyết định đi tìm quá vô nghĩa thì dừng lại, biết đâu kho báu lại ở ngay dưới chân ta. Mỗi người đều có đều có kho báu của riêng mình. Tôi mong các bạn và chính tôi sớm tìm thấy nó, cái điều mà đúng như nó đang là.

Tác giả: Con Sâu Cùn

*Featured Image: PublicDomainPictures

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Không ai thoát kiếp làm một kẻ lữ hành phiêu bạt

1

Tôi không thể tin rằng hầu hết mọi người trong xã hội này lại có thể sống một cuộc đời bất động đến thế. Bất động một cách vô hồn, của một cuộc sống lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn. Tại sao họ lại có thể yêu đời dữ dội nếu cứ tự nhốt mình trong một cuộc sống thường nhạt buồn tẻ?

Nhưng có lẽ tôi đã lầm tưởng với suy nghĩ của mình. Họ không hề bất động, tất cả chúng ta đều là những kẻ lang thang phiêu bạt, bơ vơ trên từng bước chân của chính mình mỗi ngày.

Một kẻ lữ hành không có nghĩa là kẻ đó phải trôi dạt từ miền đất này sang miền đất khác. Tại sao tôi lại có thể khẳng định? Bởi lẽ tôi của ngày hôm nay đã không còn đứng ở vị trí hôm qua. Suy nghĩ trong tôi hôm nay đã xóa tan những ảo ảnh ẩn hiện trong tâm trí tôi hôm qua. Tâm trí tôi đã luôn xê dịch ra khỏi vị trí cũ từng phút từng giây. Nó chưa bao giờ ngừng di chuyển. Những bước chân liên tục liên hồi.

Tự thân mỗi chúng ta sinh ra đã là một nhà lữ hành. Không ai thoát được kiếp nạn. Rời xa thân xác một đứa trẻ sơ sinh, đến bên cạnh một cậu nhóc để cùng vui chơi nô đùa. Nói lời tạm biệt cậu ta khi tiếng gọi tuổi trẻ cất tiếng gọi tên. Rời khỏi mái ấm gia đình, vòng tay cha mẹ để bước vào cuộc đời xa lạ. Chúng ta đã khôn lớn để không còn ăn cơm mẹ nấu, nhận tiền tiêu vặt từ mẹ. Chúng ta đã luôn rời xa những vùng đất cũ mà chúng ta gọi tên nó bằng hai từ cố hương.

Tất cả những đứa trẻ sau cùng đều phải đối mặt với giờ phút khởi sinh đi theo con đường phiêu bạt lang thang. Bất kể số mệnh là gì, chúng ta cũng cương quyết bắt đầu lên đường tìm kiếm. Những cuộc phiêu lưu đã đi qua trên bước đường đời. Rốt cuộc thì tất cả chúng ta đều phải sống với cuộc đời mà mình đã tự cưu mang sẵn trong tự thân.

Sự sợ sệt e dè cuối cùng rồi cũng đã biến thành sự cứng rắn. Chúng ta lên đường, đưa mắt ngắm nhìn thế giới bên ngoài, đã nhận ra được thế giới này sau cùng cũng chỉ là những ngôi sao nằm la đà bên dưới mình. Nỗi sợ hãi trước cuộc đời năm nào bỗng hóa nhẹ tênh khi ta chợt nhận ra mình đã phó mặc cho sự may rủi từ khi nào. Cuộc phiêu lưu này chẳng có gì đáng sợ hơn nữa vì nó vẫn luôn là thế. Càng lên đường phiêu bạt, càng nhận ra không có gì mình phải trải qua mà không thuộc về chính mình.

Bao giờ bị buộc phải tách ra khỏi nhà lữ hành non dại lúc chập chững bước đi ở vạch xuất phát. Đó là khi chúng ta đã trưởng thành. Chúng ta đã phải leo qua biết bao nhiêu con đường nhiêu khê hiểm trở để sống kiếp lữ hành cô độc nhất trong cuộc đời .

Tôi đã cứ thế đi lang thang qua những ngọn đồi vắng, vào trong khu rừng sâu. Những bước chân cuốn trôi xóa nhòa đi tất cả âu sầu trong tâm hồn tôi. Cứ mãi bước đi, bỏ xa tất cả nhớ thương đợi mong nơi tôi gọi là quê hương. Đã lãng quên đi tất cả bóng dáng thân thuộc, những câu thề hẹn ước xưa, mối tình xưa quá bẽ bàng mà cuộc đời đã ưu ái dành cho tôi. Bước một mình một bóng, chẳng cần có ai bên cạnh. Đã đến bên bờ suối, nằm dưới một gốc cây, bước qua cuộc đời như thể bừng dậy sau một cơn mê. Quên đi ngày tháng, quên luôn tất cả trần gian đang hiện hữu, không còn nhớ và cũng chẳng còn thương. Sớm mai thức giấc, luôn thấy mình vừa bỏ lại mình bên cạnh xác chết ven đường. Và rồi, một trang giấy mới tinh khôi được lật sang.

Đã lên đường rong chơi, tiến đến chân trời quên lãng của tất cả mọi sự. Cái giá của một nhà lữ hành lang thang khiến lòng can đảm của chúng ta trở nên vô đối. Không còn sợ ai lén lút đuổi theo sau. Chính bước chân của chúng ta sẽ xóa sạch tất cả mọi dòng chữ để viết nên hai từ bất khả. Không còn sợ đau khổ. Không còn sợ hãi cuộc đời như khi vừa bước chân lên đường tìm kiếm. Chúng ta phải nhận ra số phận của chính mình. Lặn thật sâu vào những cuộc hành trình như chưa bao giờ lặn xuống đó.

Sẽ còn đó những ngày bước lang thang, đắm chìm trong màn sương trắng phủ dày đặc lối đi. Không có một dấu hiệu nào của đích đến, nhưng vẫn cứ bước đi. Tôi thấy sung sướng vì được đổ mồ hôi, cảm giác ngây ngất được thoát ra khỏi căn phòng tràn ngập mùi thuốc lá, tôi như muốn nổ tung. Phải chăng đây chính là chuyến lữ hành cô đơn nhất mà tôi phải ôm trọn giấc mộng bước qua nếu muốn sống trọng vẹn cuộc đời mình.

Cảm giác đó tôi đã tua đi tua lại rất nhiều lần rồi. Nhốt mình trong một căn phòng kín, đóng chặt tất cả các cửa sổ dẫn lối tôi ra thế giới bên ngoài. Liên tục châm hết điếu thuốc này đến điếu kia. Mặc cho những điếu thuốc là điều mà tôi vô cùng yêu quý trong cuộc đời này thì sự liên tục quay vòng đó vẫn khiến tôi chán nản vì sự bất động của thói quen.

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: Free-Photos

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

 

Làm sao để nắm bắt tâm lý người khác?

Có một sự thật rất đơn giản rằng nếu muốn nắm bắt tâm lý kẻ khác, trước tiên hãy hiểu rõ tâm lý của chính mình vì bản chất con người là giống nhau.

Từ bao lâu nay chúng ta luôn trên hành trình khám phá và thấu hiểu bản thân và người khác. Cả thế giới của chúng ta đều nằm trong các mối quan hệ giữa người với người, giữa người với các sự vật, sự việc, và đa phần chúng ta đều không ý thức (hoặc ý thức rất ít) về chính mình và người khác. Chính điều đó luôn dẫn đến mâu thuẫn giữa người với người, mâu thuẫn trong chính nội tâm ta, vì vô minh mà dẫn đến đau khổ. Thêm nữa là vì không hiểu bản thân mà chúng ta luôn bị kẻ khác lừa gạt, dắt mũi, tẩy não, biến thành nô lệ. Vì vậy có lẽ điều cơ bản nhất của chúng ta trong cuộc sống này không phải lúc nào cũng lao về phía trước như một con thiêu thân hay như một con lừa với củ cà rốt trước mũi, mà hơn hết là cần đứng lại, dùng hết tất cả năng lượng để thấu hiểu mọi thứ bên trong chúng ta, vì trong sự ý thức ấy chúng ta mới hy vọng sống một cuộc đời sáng suốt và tự do.

Nhìn lại những hành vi, suy nghĩ của con người đều có thể thấy được rằng mọi thứ ta làm đều dựa vào tư tưởng và những bản tính, bản năng trong vô thức. Chúng ta luôn sống với những điều đó một cách tự nhiên mà không bao giờ tự hỏi tư tưởng này là gì, những thôi thúc bên trong chúng ta là gì, và tại sao ta luôn chạy theo chúng?

Ta sẽ đi vào ba vấn đề chính trong bài viết: Thứ nhất về tư tưởng, thứ hai về những bản tính, bản năng trong vô thức, thứ ba là các cách thức nắm bắt và thao túng tâm lý người khác.

1. Tư tưởng

Đầu tiên là câu hỏi: Tư tưởng là gì?

Hãy nhìn bên trong chúng ta, nó là tập hợp những kinh nghiệm, trải nghiệm, kiến thức, niềm tin, lý tưởng, ý thức hệ… mà từ đó định hình suy nghĩ và hành động của chúng ta. Vậy nó xuất phát từ đâu? Nó xuất hiện từ ngày còn nhỏ khi chúng ta bắt đầu có ý niệm về “tôi”- thứ định hình ta như một thực thể tồn tại riêng biệt với thế giới. Cái “tôi” này có xu hướng mở rộng ra bằng việc bám lấy mọi thứ khác như: Thân thể của ta, ngôi nhà của ta, bố mẹ của ta, ta thích cái này, ta ghét cái kia, ta sẽ làm cái này, v.v… Cái “tôi” này chính là tư tưởng thuở sơ khai, dần dần qua quá trình trải nghiệm cuộc sống, qua giáo dục, sách vở, phim ảnh… Tư tưởng thu nhận, tích lũy, bám chấp rồi buông bỏ những gì là đúng, là sai…  Từ tư tưởng đó ta gọi nó là tính cách của mình và luôn dựa vào nó để suy nghĩ và hành động hay đúng hơn chúng định hình nên suy nghĩ và hành động của ta.

Giờ hãy nhìn tư tưởng chúng ta của hiện tại, trong đó chúng ta luôn có những ham muốn, lý tưởng và những quy chuẩn đạo đức, niềm tin cố hữu từ quá khứ hoặc là sự phóng chiếu, sáng chế ra những tư tưởng mới, và hiện tại tư tưởng vẫn luôn vận động để tích lũy thêm để rồi định hình những tư tưởng mới khác, và rồi lại từ đó ta sống theo chúng.

2. Những bản năng, bản tính chi phối con người

Có những bản năng cố hữu của tự nhiên ảnh hưởng lên con người như bản năng sinh tồn, bản năng tính dục, thì còn có những tập tính, thói quen của con người như: Tâm lý bầy đàn, tính tự tôn bản ngã, tính bắt chước, muốn được an toàn, né tránh sợ hãi… Ngoài ra còn có những bản tính vô thức bởi tư tưởng của mỗi người khi có những trải nghiệm, kỷ niệm, tổn thương trong quá khứ bị ẩn sâu và con người không ý thức được thì những bản tính vô thức ấy cũng ảnh hưởng lên hành vi, tâm lý của con người. Ví dụ một người nhìn thấy người thân chết vì trèo thang nên từ đó sợ độ cao, hay từ nhỏ sống trong cảnh mọi người chém giết nên cũng hình thành bản tính thích chém giết.

3. Các cách thức nắm bắt và thao túng tâm lý người khác

Chúng ta đã hiểu rõ những cơ chế tác động đến tâm lý của con người là tư tưởng của họ và những bản năng, bản tính ẩn sâu chưa được ý thức. Vậy làm thế nào ta có thể nắm bắt tâm lý một người. Trước tiên để hiểu được một người ta phải quan sát, tìm hiểu đối tượng một cách lạnh lùng, vô tư và khoa học. Một khi bạn mang cảm xúc, tư tưởng của bạn vào thì nó sẽ diễn giải sai lệch những gì bạn quan sát, bạn phải nhìn nhận mọi thứ như nó là với sự vô tư, như vậy bạn mới mong bạn có thể thấy được sự thật. Vì có những hành động của một người nếu không tinh ý, bạn sẽ bị hành động đó lừa phỉnh ngay nếu dựa vào sự phán xét vội vàng của tư tưởng. Ví dụ chỉ một hành động cho tiền người ăn xin, có thể có người thương kẻ ăn xin đó, hoặc có người chỉ muốn thể hiện sự cao thượng với kẻ khác… Bạn kết luận vội vàng – bạn sai, và bạn sẽ phải trả giá cho cái sai đó.

Tiếp đến ta hãy tìm hiểu quá khứ của đối tượng để nắm bắt thêm thông tin, hoặc dễ hơn là quan sát mọi việc mà đối tượng đang hướng chú ý đến: Tiền bạc, phim ảnh, giải trí, tình yêu, sex, tâm linh, giáo dục, v.v… Khi xác định được những việc đối tượng dành nhiều thời gian đến nó, ta sẽ quan sát, tìm hiểu cách đối tượng tiếp xúc với những điều đó: Những lý tưởng, ý niệm, mong muốn của đối tượng đối với những điều đó. Cô ta muốn một người đàn ông chăm chỉ và hiền lành vì bố cô ta ngày trước hay đánh đập mẹ, anh ta muốn kiếm tiền vì so sánh với bạn bè cùng trang lứa, cô ta ghét những người có niềm tin mù quáng, cô ta thích đi xem phim những lúc rảnh rỗi, anh ta thích những bức hình phụ nữ ăn mặc sexy nhưng có tính nghệ thuật và không quá lộ liễu, v.v…

Khi ta quan sát cách thức đối tượng tiếp xúc với những điều họ quan tâm, ta có thể tạm đưa ra những giả định mang tính logic: Cô ta ghét những người có niềm tin mù quáng có thể cô ấy sẽ cảnh giác hơn với những người theo tôn giáo, anh ta thích ảnh sexy nghệ thuật thì có thể anh ta không thích những cô gái mộc mạc hoặc những cô gái quá lòe loẹt nhưng có thể phải xinh đẹp, anh ta muốn kiếm tiền vì so sánh với đám bạn có thể vì anh ta luôn tự ti về bản thân,…

Ta vừa nói về việc để nắm bắt tâm lý một người ta cần thứ nhất không mang cái nhìn chủ quan của tư tưởng ta, hoặc cần ý thức rõ ràng tư tưởng ta để không quy chụp, phán xét sai sự thật; thứ hai là xác định những gì quan trọng và ý nghĩa nhất với đối tượng ở hiện tại; thứ ba là quan sát cách thức, suy nghĩ, ý niệm của đối tượng với những điều quan trọng đó. Từ đó, ta đưa ra những giả định logic nhất để định hình nên tư tưởng của đối tượng…

Tiếp đến dựa vào tất cả những điều trên, ta sẽ lựa chọn cách thức tiếp cận đối tượng một cách phù hợp để tạo niềm tin và đi sâu hơn vào tư tưởng của họ, làm sáng tỏ những giả định của ta và nắm bắt rõ hơn những gì bên trong tư tưởng, từ đó đưa ra những dự đoán về hành vi, suy nghĩ của họ trong tương lai. Nhưng hãy nhớ tư tưởng là thứ luôn luôn thay đổi, nên sự quan sát của ta cũng luôn luôn phải sáng suốt và tỉnh táo, bởi có những biến cố, thay đổi rất nhanh hoặc từ từ mà chính đối tượng cũng không ý thức được (bởi sự thất thường của tư tưởng). Nhưng may mắn là đa phần con người ta càng lớn thì tư tưởng càng  cô đặc, chết cứng và ít có sự thay đổi nên việc nắm bắt tâm lý cũng trở nên dễ dàng hơn.

Tôi sẽ lấy một ví dụ cụ thể để chúng ta hiểu thực tế hơn: Để hiểu một cô gái bạn mới quen. Trước hết ta cần ý thức những tư tưởng của ta một cách rõ ràng, ta có đang phán xét hay có định kiến về cô gái không? Tiếp đến quan sát và giao tiếp một cách vô tư và tỉnh táo để nhận biết mọi hành động, suy nghĩ, ý niệm dù là nhỏ nhất của cô. Từ đó bước đầu ta có thể phác họa tổng quan về cô gái: Cô ít cười, ít nói chuyện phiếm khi làm việc, thích đọc sách, ngại khi nói chuyện với cấp trên nhưng thoải mái với đồng nghiệp, trên facebook không chia sẻ nhiều cảm xúc, ít bạn bè,…

Rồi ta lựa chọn cách tiếp cận, ta có thể chọn cách tiếp xúc nhẹ nhàng hoặc vui vẻ thoải mái (vì cái cô gái đang thiếu) và đi sâu vào sở thích là đọc sách, khi lựa chọn chiến lược tiếp cận nào ta phải đánh giá lại nó để điều chỉnh cách tiếp cận lần sau cho phù hợp, sau đó mới có thể đi sâu vào sở thích, các vấn đề cuộc sống liên quan, các ý niệm, suy nghĩ về các vấn đề đó…

Tạo được điểm chung, đồng thời phác họa những suy nghĩ, niềm tin của cô về các vấn đề qua sự chia sẻ (đôi khi không tin được lời nói) và quan sát hành động, khi bức tranh tư tưởng cô càng ngày càng rõ ràng, ta có thể lựa chọn các chiến lược tiếp cận, tác động khác nhau (phải phù hợp với tư tưởng của cô) để đạt được điều mình muốn.

Bạn đã có chiến lược nắm bắt tâm lý, mọi việc còn lại phần nhiều phụ thuộc vào người thực hiện, hãy ý thức điểm mạnh, điểm yếu, điểm người khác thích ở bạn để đưa ra chiến lược phù hợp mà bạn vừa thể hiện được điểm mạnh mà lại hợp với cô gái, bạn càng hiểu rõ bạn bao nhiêu, bạn càng có nhiều cơ hội hiểu đúng – rõ về cô gái bấy nhiêu, và khả năng bạn đưa ra các chiến lược tiếp cận hợp lý và đạt được điều mình muốn cũng nhiều bấy nhiêu.

Chúng ta có thể thấy rất nhiều ứng dụng trong việc nắm bắt tâm lý người khác: Các chiến dịch quảng cáo dựa trên các tiêu chí ứng với từng đối tượng ở từng khu vực khác nhau; cách chiến dịch tranh cử đánh vào những sợ hãi và mong muốn của cử tri; chiến lược tẩy não nhân viên dựa vào phần thưởng hoặc lý tưởng cao cả; thao túng tình cảm bằng cách xây dựng hình ảnh lý tưởng theo tư tưởng của đối tượng trong tình yêu; cải thiện mối quan hệ bằng việc hiểu những mong muốn thầm kín của đối tượng; phụ nữ thao túng đàn ông bằng sự hấp dẫn tình dục; chiến dịch tẩy não trẻ em qua giáo dục và những trò chơi; phân tích lợi ích đối tượng đang muốn có được để đàm phán; dựa vào mong muốn của đối tượng và mong muốn của mình để đưa ra chiến lược win – win; xây dựng các mối quan hệ dựa trên những lý tưởng, niềm tin chung, v.v…

Có rất nhiều những điều mà con người làm với con người khi nắm bắt được tâm lý người khác, tích cực có, tiêu cực có, rất tiêu cực cũng có… Ở đây tôi chỉ muốn đề cập đến một điều rằng con người có thể phức tạp nhưng những gì ẩn chứa bên trong họ lại có thể rất đơn giản. Điều quan trọng bạn phải tìm ra những gì đang thúc đẩy lớn nhất bên trong họ, những bản năng hay những ý niệm, niềm tin của tư tưởng, chỉ cần một vài chìa khóa chính thôi bạn có thể có cả tấm bản đồ bên trong mạng lưới tư tưởng của họ, và bạn sẽ hiểu vì sao họ hành động như vậy, cuộc sống của họ như vậy từ đó đưa ra các cách thức tiếp cận mà bạn muốn để xây dựng mối quan hệ, khơi gợi tình cảm, thay đổi quan niệm, tẩy não hoặc làm bất cứ điều gì bạn muốn.

Hy vọng những gì được chia sẻ hữu ích cho các bạn khi muốn tìm hiểu tâm lý con người. Về những biểu hiện của tư tưởng thì rất rất nhiều vì xã hội chúng ta là sản phẩm của tư tưởng. Nó cũng phức tạp như chính tư tưởng vậy, nhưng nếu bạn ý thức được cách thức tư tưởng vận hành cùng một vài bản năng của tự nhiên. Bạn có thể thấu hiểu rất rõ ràng tâm lý của từng con người, vì con người chúng ta từ xưa đến nay luôn sống dựa vào tư tưởng, lệ thuộc vào nó, nô lệ cho nó mà chưa bao giờ có thể thoát ra được để sống một đời tự do. Nếu bạn có thể ý thức được tư tưởng của bạn như bước đầu tôi đã đề cập, nó sẽ giúp bạn ý thức điều gì đang định hình hành động của bạn, cái gì hay ai đang thao túng bạn, và từ đó mà bạn có thể ý thức được sự tự do mà tôi chia sẻ… hoặc là không.

Tác giả: Phạm Đức Hậu

*Featured Image: skeeze

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Tuyệt vọng mới đẹp như một giấc mơ, không phải hạnh phúc

0

Tôi: Hạnh phúc chỉ là thứ dư thừa trong cuộc sống của chúng ta. Hạnh phúc hời hợt và luôn tỏ ra có ý nghĩa đối với nhân loại này. Nhưng hạnh phúc chỉ khiến cho đời sống lụn bại hư hỏng vì nó. Tớ ước gì có thể thuyết phục nhân loại tránh xa khỏi nó.

Bạn tôi: Nhân loại xem hạnh phúc là người thân, đặt hết tình yêu thương vào nó, nhưng tớ chỉ thấy nó luôn muốn tìm mọi cách rời xa họ.

Tôi: Đối với tớ, những điều tớ yêu thương vẫn luôn là những điều đáng sợ khủng khiếp nhất. Nó khơi dậy con dã thú điên cuồng trong tớ bừng tỉnh. Tớ chẳng bao giờ có khả năng để làm đau nó, thế nên buộc tớ tự làm đau chính mình. Hạnh phúc là thứ luôn biết cách sát thương người khác. Hạnh phúc gieo rắc bệnh dịch khắp nơi trong tâm hồn tớ.

Bạn tôi: Chẳng phải hạnh phúc luôn tỏ ra yêu quý rồi lập tức kêu gào lên “Hãy lại gần tôi” khi bắt gặp chúng ta đó sao?

Tôi: Nhưng chúng ta có bao giờ lại gần được nó? Cậu hãy quan sát kỹ đôi mắt xiêu lệch và ngắm nhìn hạnh phúc không chỉ từ một phía. Bộ mặt thật của hạnh phúc thực ra là một nỗi u sầu dày đặc. Cuồng nhiệt khao khát ở bên cạnh hạnh phúc sẽ khiến cậu tự dâng hiến thanh gươm vào tay hạnh phúc, để nó có thể giết chết cậu bất kỳ lúc nào. Hạnh phúc thực ra chỉ là con dã thú luôn đứng đó với hàm răng nghiến chặt.

Bạn tôi: Không ai nói đến hạnh phúc mà lại không phải những thứ ngọt ngào.

Tôi: Đó chỉ là một sợi tơ mành mong manh. Kẻ nào còn bám víu vào hạnh phúc, kẻ đó chỉ là một tên điên khùng. Tớ không nghĩ đây là một cách hay. Nhưng có lẽ mọi người nên tự hủy hoại đi hạnh phúc họ đang có. Hãy xem hạnh phúc cũng giống khổ đau, biến niềm vui chẳng khác gì nỗi buồn. Không phải là chuyện dùng ánh nhìn lãnh cảm khi đối diện chúng. Hãy tự lấy mình ra khỏi hạnh phúc đang có. Hãy lấy khỏi tôi bản thể của tôi. Như thế chúng ta sẽ không bị ràng buộc bởi hạnh phúc.

Bạn tôi: Sẽ rất khó cho những ai có ý định đó. Khắp nơi đều vang dội tiếng cười nói của hạnh phúc.

Tôi: Nhưng cũng đầy rẫy những con dã thú sẵn sàng cướp chúng khỏi vòng tay họ bất kỳ lúc nào.

Bạn tôi: Cậu có nghĩ nếu không khát khao hạnh phúc. Đó sẽ là cái cớ để con người  tự buông thả linh hồn mình xuống đáy sâu nỗi tuyệt vọng ?

Tôi: Thế thì đã sao? Hãy tập thói quen sống cùng đau khổ tuyệt vọng. Nếu cậu cảm thấy tuyệt vọng, tại sao không thử chịu sống với cảm giác buồn chán tuyệt vọng đó? Tại sao không phải là thế? Nếu cậu cảm thấy sầu muộn ủ rũ thì cứ sầu muộn ủ rũ đi. Tại sao lại phải tìm cách để chạy trốn.

Bạn tôi: Tuyệt vọng thực sự rất đáng sợ.

Tôi: Thực ra tớ nghĩ, tuyệt vọng sẽ không còn xuất hiện nếu cậu ngừng tìm kiếm hạnh phúc. Nhưng nếu nó vẫn ở đó, thì cậu phải can đảm đối diện. Cậu không thể chạy trốn. Hãy thử nghĩ mà xem, toàn bộ cuộc sống này luôn là một tiến trình chạy trốn. Chúng ta thức dậy mỗi sáng, mang giày vào và chạy không ngừng nghỉ. Chạy đến công ty, chạy đến trường học, tan ca chạy về nhà. Lúc nào cũng hối hả trong những cuộc chạy đua không xác định rõ đối thủ. Chúng ta không hiểu tại sao mình phải nỗ lực chạy kiên cố, nhưng bản năng của một con người bắt ép chúng ta không được dừng lại. Vậy thì, tại sao không dành sự tuyệt vọng lúc này đây là một cơ hội để nghỉ ngơi. Hãy đối mặt với sự tuyệt vọng, hét lớn vào mặt nó: “Tốt lắm, ngừng lại đây đi, chúng ta dừng ở đây đi, ta muốn nhìn thẳng vào ánh nhìn xiêu vẹo vàng vọt trong đôi mắt của mi, tuyệt vọng à!”

Bạn tôi: Mà tuyệt vọng là cái đếch gì nhỉ? Là khi chúng ta hành hạ thân xác mình kiệt lực, đầu óc đần độn trở nên chán mửa, lao vào một khoảng không trống rỗng không xác định rõ vị trí, muốn buông bỏ tất cả, tất cả mọi liều thuốc tiêm vào đều chỉ khiến cho tâm trí trở nên ủ ê hơn.

Tôi: Nói ra được thế rồi cậu có thấy sợ hãi nó không? Tớ đếch sợ. Tớ muốn  mỉm cười đối diện nó, bắt tay trò chuyện cùng nó. Tớ nghĩ rằng nếu tớ can đảm chấp nhận tâm thái hiện tại của nó, chấp nhận hiện thể của nó, lúc ấy sự tuyệt vọng cũng phải kinh hãi tớ.

Bạn tôi: Nếu cậu sống và chấp nhận tuyệt vọng, cậu có nghĩ mình đang đánh mất đi cơ hội nhìn thẳng trực tiếp vào hạnh phúc?

Tôi: Tớ không biết. Nhưng nếu thế thì đã sao? Tuyệt vọng cũng là một cảm giác đẹp, có gì sai nếu cậu tuyệt vọng? Tuyệt vọng mang đến cho cậu một chiều sâu, hạnh phúc chỉ là lớp ngụy trang bên ngoài. Chỉ có nỗi tuyệt vọng mới là con đường duy nhất dẫn cậu tiến sâu vào trong tâm thức mình. Chính vì nó rất cao quý tao nhã nên nó luôn muốn đánh lừa mọi người tiến sâu chạm vào nó. Nó khiến cho mọi người nghĩ rằng nó xa lạ. Nó tinh tế đến mức cậu không thể nhìn thấy nó bằng mắt thường. Một người chưa bao giờ buồn bã tuyệt vọng sẽ không thể nào hiểu được đâu mới là hạnh phúc đích thực.

Bạn tôi: Ôi tớ cũng chẳng hiểu. Yêu đời rồi lại chán đời. Hạnh phúc rồi lại tuyệt vọng. Một điệp khúc liên hoàn lặp đi lặp lại.

Tôi: Đau khổ tuyệt vọng luôn sinh ra từ những kẻ khát khao hạnh phúc. Chỉ có những kẻ khao khát hạnh phúc mới biến hạnh phúc trở nên có khả năng gây sát thương lại chính họ. Có lẽ càng ngày tớ càng đi xa giới hạn của nhân loại. Tớ không còn nói chung một ngôn ngữ với họ. Bởi lời lẽ tớ nói ra phải chăng chỉ là sự ngu xuẩn trong lỗ tai người khác. Nhưng tại sao mỗi ngày tớ lại cố phải sống để lừa gạt bản thân rằng tớ cần đi tìm kiếm hạnh phúc. Tớ muốn yêu quý sự tuyệt vọng. Vì tớ bắt đầu nhận ra ý nghĩa đích thực cuộc đời này chính là sự đau khổ tuyệt vọng.

Bạn tôi: Mọi sự có thật như cậu đang nói?

Tôi: Tớ không biết. Có một câu nói của lão Trịnh mà tớ rất tâm đắc.

Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng, tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa là kẻ chiến thắng, vừa là kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa ta đến những đấu trường.”

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: scartmyart

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2