Cái bạn có thể làm cho cha mẹ tự hào chính là tài năng của bạn! Là tiền bạn kiếm ra, là những kiến thức của bạn phải làm mọi người nể phục, là khác người, là đặc biệt. Và người ta sẽ hỏi cha mẹ bạn: Làm sao mà anh chị dạy cháu hay thế? Đó chính là báo hiếu, đó chính là danh dự. Không phải việc thất nghiệp, không phải ổn định cuộc sống, cái đó ai cũng làm được, vậy thì chúng ta đừng nên lấy chúng làm gì gọi là tự hào.
Một người mạnh mẽ đích thực sẽ không bao giờ "ỷ mạnh hiếp yếu". Những kẻ ỷ mạnh hiếp yếu chỉ là những kẻ mạnh được cái xác, nhưng tâm hồn họ rất yếu đuối, bài viết này chỉ dành cho những ai muốn được mạnh mẽ trong tâm hồn. Người mạnh mẽ đích thực là người biết giúp đỡ kẻ khác.
Mọi người đều biết rằng các nhà tri thức trên khắp thế giới là một trong số những người chống chủ nghĩa tư bản và kinh tế thị trường quyết liệt nhất và kiên trì nhất. Các nhà văn, nhà báo, các giáo sư đại học theo đường lối tả khuynh ở đâu cũng có tỉ lệ rất cao. Robert Nozick, một trong những người cổ vũ cho chủ nghĩa tự do nổi bật nhất cho rằng nguyên nhân nằm ở hệ thống giáo dục của nhà trường hiện đại: tạo ra trong các nhà tri thức muốn biến thế giới thành một lớp học cho tất cả mọi người.
Từng nghe một câu chuyện về một anh chàng, suốt ngày anh ấy cứ ngồi cầu nguyện được trúng vé số. Anh ta ngồi vẽ vời, tưởng tượng ra một đống những dự định sẽ làm sau khi trúng số độc đắc. Nhưng thật vô ích khi anh ta chẳng bao giờ chịu bỏ tiền ra mua vé số. Cũng giống như cuộc đời bạn vậy! Bạn cứ mãi vẽ ra những dự định, kế hoạch cho tương lai mà chẳng bao giờ chịu thực hiện. Để rồi cuộc đời bạn cũng giống như chàng trai mơ trúng số.
Niềm tin biểu hiện ra bề ngoài là sự cam kết, nhưng hun đúc ở bên trong không nhìn thấy là sự thật. Vì thế, đơn giản là: ở đâu có sự thật, ở đó có niềm tin và ngược lại. Hay cũng có thể nói: Sự thành thật là năng lượng cho niềm tin.
Tôi luôn thích ví lòng hiếu thắng với một con ngựa hoang. Ai không thể điều khiển nó thì chỉ mang đến những tổn thương cho bản thân. Trên một con đường đua, người chế ngự được con ngựa này sẽ nhanh chóng về đích, còn kẻ nào không làm được thì cả chặng đường phải vật lộn với nó mà lợi ích đâu thì chưa biết, chỉ biết rằng mình phải giương mắt nhìn người ta đua nhau về đích còn mình thì mãi dậm chân tại chỗ.
Tôi rất yêu quý các cô gái, ở mỗi người tôi luôn nhìn thấy một nét đẹp, một nét quyến rũ nào đó mà làm tôi không ngừng yêu thương. Đó có thể là những món ăn cầu kì nóng hổi, là những vết sẹo sần sùi sau sinh mổ, những câu hát thánh thót như họa mi. Đó có thể là những cái ôm ấm áp, những giọt lệ giấu vội đi rồi lại nghẹn ngào vì kiềm chế. Hay đơn giản là sự quá khích vì những câu chuyện về anh Kim kết tủa. Vì là con gái, được sinh ra đã chất chứa bao nhiêu sự dịu dàng, bao nhiêu dòng tâm sự.
Nếu đã từng, bạn hẳn sẽ hiểu được cảm giác của tôi lúc đó. Đó là một trạng thái hỗn độn với những cảm xúc khác nhau: Nỗi sợ hãi, sự kinh hoàng xen lẫn cảm giác hạnh phúc và may mắn vì thoát chết. Nhưng sau những thời khắc như vậy, nhiều câu hỏi lại xuất hiện trong đầu tôi "Tại sao tôi lại thoát chết?" "Nếu không may tôi chết đi, tôi sẽ tự hào về điều gì? Tôi sẽ hối tiếc về điều gì?Tôi để lại gì cho cuộc đời này?" "Rốt cuộc, tôi sống trên đời này để làm gì?"
Tôi chắc rằng đã hơn chục lần, bạn tự hỏi biết tin vào ai, khi xã hội ngày nay ngày càng loạn, khi bạn chẳng biết tin sao cho vừa, khi bạn thậm chí còn chẳng tin nổi bản thân (vì đã quen với dối lòng mình), khi niềm tin đang mòn dần đều theo thời gian, khi số tuổi tỉ lệ nghịch với niềm tin. Chả trách dân số của “con người đa nghi” ngày càng tăng vì hoài nghi là liệu pháp tuyệt diệu đề ngăn ngừa vết thương lòng, khá an toàn đúng không?
Có lẽ điều làm cho cái truyền thuyết này càng được khắc sâu hơn vào tim mọi người là hai chữ “duyên phận”. Tớ cũng phải tin vào duyên phận. Là một cá nhân nhỏ tí trong thế giới rộng lớn mà loài người có khi không bao giờ hiểu rõ này, lẽ tự nhiên là con người sẽ phải tìm ra một cái gì đấy vượt ngoài tầm của chính mình để tin vào, như đấng tạo hóa hay duyên phận. Vì là người, chúng ta luôn muốn tìm ra lí do (còn liệu có phải tất cả đều có lí do hay không lại là một chuyện khác). Tớ hỏi nhé, trong 2 lời giải thích sau đây về một chuyện khó hiểu xảy ra mọi người chọn cái nào? “Ờ đấy nó như thế là nó như thế thôi” hay là “chắc chắn phải có lí do gì chứ, có thể là do duyên phận/định mệnh/số mạng v.vv” Tớ đảm bảo mọi người chọn câu sau.