14 C
Da Lat
Thứ Sáu, 19 Tháng 12, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủTÌM KIẾM

chất thức thần - search results

Nếu bạn không tìm được nội dung muốn tìm, hãy thử những từ khóa khác.

Sài Gòn bé vậy, tìm thấy rồi sao còn để lạc mất nhau?

Phải chăng vì Sài Gòn bé quá, người ta đã nghĩ mình sẽ chẳng thể nào đánh rơi hạnh phúc này cho được, vẫn sẽ cúi xuống và nhặt lên được. Trân trọng đôi khi hoá thành thừa thãi với những điều vốn trở nên quen thuộc trong cuộc sống hằng ngày. Có ngờ đâu hạnh phúc như cơn gió đi hoang, và tình yêu là cánh hoa bồ công anh bé nhỏ, chớp mắt đều bay về với bầu trời ngoài kia.

Điểm danh 8 lỗi lầm của phụ nữ khi yêu

Có thể bạn nghĩ tôi đang tự trát trấu vào mặt mình khi vạch ra đây hàng loạt tật xấu của phụ nữ. Nhưng tôi lại không nghĩ vậy, thẳng thắng nhìn vào những lầm lỗi để tìm ra lối đi còn hơn cứ xới tìm lỗi lầm của đàn ông rồi tự nhận mình luôn đúng. Nhìn thấy những cái lỗi cố hữu ấy để hiểu thêm lý do vì sao phụ nữ lại hay buồn và đau khổ hơn đàn ông. Đừng vội đổ lỗi cho sự nhạy cảm mà trước hết hãy trách sự cố chấp của bản thân. Đừng đùn hết trách nhiệm qua đàn ông mà hãy nhìn lại chính mình. Có người mắc lỗi này, có kẻ phạm lỗi nọ bởi thế nên xem lỗi lầm mà bài học để ta đừng mắc phải chứ đừng né tránh để làm khổ tình yêu.

Cây nến cắm thêm trên chiếc bánh sinh nhật

Nhớ lại quãng thời niên thiếu khi mới 15, 16, đón tuổi mới quả là một sự háo hức kỳ diệu với con-bé-tôi-ngày-ấy. Tôi lạc quan, yêu đời, nhìn cuộc sống màu hồng và mỗi cột mốc được thổi cây nến cắm thêm luôn có ý nghĩa đặc biệt khó tả. Cũng khó trách, hầu hết các bạn tôi đều như vậy vào thời điểm đó, và dù cho có trưởng thành sớm hơn chăng nữa, tôi vẫn không nằm ngoài danh sách của những kẻ luôn ngưỡng vọng hạnh phúc. Tiếc rằng, hạnh phúc thì lúc nào cũng ngắn ngủi, hệt như số năm vụt qua của thời niên thiếu.

Sống

Sống để bình yên sao cứ tự tạo sóng lòng. Có những chuyện lẽ ra phải quên, có những người chắc chắn phải bỏ _ ta biết, ta hiểu nhưng ta cố chấp để cho những lý lẽ cùn của con tim chiến thắng lý trí. Có những khoảnh khắc ta biết mình cần phải nắm lấy, nhưng khi nó đến, ta lại vì một chút tự cao mà để nó trôi qua rồi ta lại dằn vặt và hối tiếc. Cứ như thế, ta thả mình giữa dòng thời gian vô định, cứ để cho những yêu thương rơi vãi qua kẻ tay, để cho những đau thương hằn sâu trong kí ức rồi nhức nhối lúc đêm về. Cứ như thế, bạn vui ta không chọn lại vớ lấy u sầu làm tri kỷ để tháng ngày qua ta chôn mình trong cơn sóng lòng ngày đêm thổn thức. Ta cứ trách sao đời ta bạc thế, sao cuộc sống của ta lênh đênh mãi những nỗi buồn nhưng ta nào có biết, con đường ấy là do ta chọn. Ngay giữa hai ngã đường bình yên sáng rõ và u buồn tăm tối thì bạn hoàn toàn có quyền lựa chọn đấy chứ. Sao lại ngó lơ những an nhiên.

Tản mạn về những người thầy

Trong cuộc đời, Thầy dạy chữ ta cũng khá nhiều, trải qua các cấp. Mỗi thầy cô một đặc điểm, một cách truyền đạt, một khả năng sư phạm, một kiến thức… khác nhau. Và nhân cách cũng vậy. Dù giáo dục Việt Nam đang xuống cấp trầm trọng. Dù vừa thấy đường link nội dung: Con chưa đóng tiền ăn do cha mẹ lục đục buổi trưa ra đứng trước cổng trưởng đầy nắng đói khát làm ta choáng váng, xót xa thì cũng không thể phủ nhận, ta cũng đã được hưởng rất nhiều sự dạy dỗ, tấm chân tình từ thầy cô.

Cho ngày giữ lửa…

Nhưng với mình, đứng ở bục giảng, có hai loại nghề khác nhau: một là thầy, hai là speaker. Đôi khi họ có cùng một danh xưng của xã hội, nhưng bản chất hoàn toàn khác. Thầy nói về con đường, speaker nói về kỹ năng, kỹ xảo. Thầy nói về nhân cách, speaker nói về nguyên tắc, lề lối. Thầy nói về cái được khi gặp thất bại, speaker nói về cách vượt qua khủng hoảng. Thầy nói về sự thận trọng trong tư duy, speaker nói về bức xúc, bất cập, nhố nhăng. Rất nhiều speaker tự nhận là thầy, trong khi những người thầy thường xưng là "tôi". Vì họ biết, con đường làm thầy là con đường học hỏi suốt đời, một ngày còn làm thầy là một ngày học hỏi, từ chính những người mà mình đang dạy họ.

Nếu tôi là cô giáo dạy văn

Quan trọng hơn, tôi muốn đưa văn học gần hơn với cuộc sống của các em. Lứa tuổi học sinh là lứa tuổi mới lớn, chất chứa nhiều tâm tư nguyện vọng và khao khát ước mơ, cũng như nhiều lúng túng mơ hồ trong cuộc sống. Văn học cũng có thể là một phương tiện để các em giãi bày tâm sự hoặc phản ánh góc nhìn về thế giới xung quanh. Quan trọng nhất là khuyến khích các em thể hiện thế giới quan của mình, giúp các em tìm thấy niềm vui khi được thể hiện quan điểm hay tìm thấy những khoảng lặng trong cuộc sống. Giúp các em có những góc nhìn sâu sắc và rộng mở hơn với cuộc đời, biết liên tưởng những tư tưởng hay triết lý trong các tác phẩm với cuộc sống, cũng như biết tổng hợp cuộc sống thành những tư tưởng đưa vào chính trang viết của mình

Nhất tự vi sư, bán tự vi sư!

Thứ bảy: Học tập là thái độ, không phải là hành động! Không phải tất cả những điều chúng ta được dạy thì nó sẽ áp dụng vào trong lúc ta làm việc. Nhiều khi chúng ta chẳng áp dụng gì cả. Cuộc sống này, nhiều lúc những thằng dẽo miệng lại là thằng khôn. Vì đơn giản một người bình thường đi làm, mỗi ngày nhiều lắm cũng được một đến hai tiếng. Ngoài thời gian đó họ làm những việc không đâu vào đâu... họ lãng phí thời gian vào việc tán gẫu, nói chuyện, nhậu nhẹt. Vậy nên nhiều khi những điều chúng ta được học nó xa vời với thực tế... Đôi khi chỉ cần một cái miệng nói hay sẽ kiếm được tiền thay vì học ngày học đêm. Việc học nó mang tính chất thái độ, không cần biết anh học giỏi như thế nào, quan trọng là thái độ trong học tập anh như thế nào...

Gửi Áo Hồng: Hãy Yêu Con Trai Đà Lạt

Trai Đà Lạt “lỡn mợn” lắm người ơi! Không biết Đà Lạt có đẹp không chứ thấy người ta lên đây quay film chụp hình hoài à, đi trăng mật dập mật gì cũng hay thích tới đây hết trơn. Chiều chiều cứ từng cặp từng cặp chở nhau chạy xe chầm chậm đi hết chỗ đẹp này tới chỗ đẹp khác, nắng chiều thì buông thong thả, sương lạnh phà phà qua tai, được nghe con trai tán chuyện thì ôi thôi, tim chảy hết! Không tin mình cứ thử hồi nào thất tình lên Đà Lạt một mình đi, nhìn cảnh tình yêu lỡn mợn của các anh chàng trên này chỉ có nước… thôi không dám nghĩ nữa @@.

Ron Paul: Tư hữu là cốt lõi của tự do

Ron Paul, là thành viên sáng lập và cố vấn nổi tiếng của Viện Mises, sẽ tổ chức sinh nhật thứ 78 trong tuần này. Đoạn văn dưới đây được lấy từ bài phát biểu tại Hạ viện vào năm 1999, trong đó Ron Paul chỉ rõ tại sao sở hữu tư nhân và quyền riêng tư là rất cực kì cần thiết nhằm bảo vệ quyền tự do dân sự. Đây cũng là một phần của Chương 10 tác phẩm Chính sách đối ngoại tự do (A Foreign Policy of Freedom) của Ron Paul.
- Advertisment -spot_img

Most Popular