Nó vốn không lãng mạn như tranh, có khi nó đen tối, u ám và khắc nghiệt. Nhưng cuộc sống vốn là như thế: Muôn hình, muôn vẻ và muôn màu. Nó trở nên đen tối để dạy ta bài học về hy vọng. Nó trở nên u ám để dạy ta bài học về nhìn nhận. Nó trở nên khắc nghiệt để dạy ta bài học về sự kiên trì và lòng nhẫn nại. Nó cũng có thể trở nên cay đắng để dạy ta bài học về sự trân trọng và biết ơn. Dĩ nhiên, cuộc sống không bao giờ dừng lại, nó vẫn tiếp diễn và không chờ đợi ai. Nó im lặng và âm thầm, nhưng đôi lúc lại cuộn trào dữ dội và mạnh mẽ. Nó cho ta thấy được chân lý vĩnh cửu về sự thay đổi và vận động không ngừng của thực tại. Một sự thật không bao giờ thay đổi chính là sự đổi thay. Không ai có thể lường biết trước được.
Đây không phải là một cuốn sách "phản động". Chữ "nhà nước" ở đây là đang có ý nói về mọi mô hình nhà nước khắp thế giới, không phải chỉ riêng nhà nước VN.
Làm cha làm mẹ khó lắm, vì chúng ta không chỉ chăm sóc con cái về thể xác, mà còn cả về tinh thần. Thầy cô giáo ở trường học, họ chỉ có thể truyền đạt kiến thức hàn lâm và có ảnh hưởng về sự hình thành nhân cách một mức nào đó lên con cái ta. Còn cha mẹ lại truyền đạt sự hiểu biết và gây ảnh hưởng lên nhân cách con cái hầu như suốt cuộc đời.
Tôi tự hỏi tại sao người ta không có những khoá học dạy cho các cặp vợ chồng cách làm cha làm mẹ? Tại sao chúng ta không có những bài kiểm tra, để bất kỳ ai muốn sinh con đều phải vượt qua thì mới chấp nhận cho làm cha làm mẹ?
Đọc những dòng tâm tư của Linda ta chợt thấy rằng mình cũng đã từng có những phút giây như vậy: Đơn độc, hoang mang, dằn vặt, bất an và bị choáng ngợp. Nhưng chính nhờ việc trải nghiệm những trạng thái đó, người phụ nữ này có thể nhận ra chính xác hành động nào của mình là đúng đắn, vì nó sẽ mang lại cho cô cảm giác về sự bình an trong tâm hồn. Đây chính là điều thú vị nhất tôi thấy được ở trong cuốn sách này khi cuộc hành trình trưởng thành của con người được gây dựng dựa trên bản chất nhị nguyên (hay cá nhân tôi vẫn gọi là “quy tắc phần bù”) Linda ngoại tình rồi sau đó nhận ra tình yêu thương vô bờ của người chồng dành cho mình. Cô trải qua sự nhạt nhẽo đơn điệu để tìm lại được cảm giác đam mê nồng nhiệt. Cô đánh mất điểm trụ vào cuộc sống để biết cách bám rễ vào nó sâu hơn bao giờ hết.
Khi một hiện thực này có sự biến đổi, nó có thể gây ra sự ảnh hưởng ở hiện thực khác thông qua sự tương tác về năng lượng. Nếu một sự kiện xảy ra quá mạnh, nó có thể gây ra vết hằn ở các hiện thực khác. Mỗi hiện thực được xây dựng nên bởi một dạng năng lượng riêng, nhưng tất cả đều được tiến hóa từ một năng lượng gốc, hay gọi là năng lượng nguyên thủy. Giống như cách tế bào gốc hoạt động. Từ tế bào gốc, nó phát triển, biến đổi để biến thành từng dạng tế bào chức năng hoàn toàn khác nhau. Càng đi ngược về sơ khai, năng lượng càng gần với năng lượng nguyên thủy.
Mantra cuối này tôi nghe cho tới khi chấm dứt chuyến đi với nấm. Với mantra này tôi nhìn thấy được mẹ vũ trụ, bà ôm tất cả mọi người, mọi vật, bà có mặt ngay lúc này, trước mũi chúng ta, bằng tình yêu và nhựa sống của mình. Tất cả chúng ta đều đang kết nối với bà. Bà chưa bao giờ rời bỏ chúng ta, chỉ có chúng ta rời bỏ bà.Tất cả chiến tranh là bullshit, tất cả văn hóa, phong trào bảo vệ trái đất là bullshit. Mẹ tự nhiên lớn hơn trái đất nhiều, nhiều lắm. Con người cũng chỉ là một trong 4-5 thế hệ được mẹ nuôi dưỡng, rồi lớp người này cũng chết đi, để xuất hiện chủng tộc khác. Cho nên có cứu cũng bằng thừa. Trái đất rồi cũng chết đi, có cứu cũng bằng thừa. Mẹ mới trường tồn.
Bán hàng đa cấp ở Việt Nam, nó là cái gì đó được gắn liền với sự ghê tởm và kinh sợ ngay khi người ta nói về nó, mặc dù thực ra nó chính là cái gần gũi nhất với đời sống người dân lao động bình thường.
Chúng ta có thể học hỏi rất nhiều về cách làm nông “vô vi” từ cuốn sách mà trong đó tác giả đã trình bày những kiến thức rất chi tiết. Tuy nhiên, cá nhân tôi cho rằng chúng ta chỉ cần nắm được cái cốt lõi “vô vi” ấy thôi thì dù là nông nghiệp hay giáo dục, là hôn nhân hay tôn giáo, tất cả mọi thứ sẽ đều được chuyển mình một cách triệt để nhất. Giống như ta là người nắm giữ hạt mầm chứ không phải chỉ đơn thuần bắt được ngọn cây vậy!
Chiều hôm ấy, mình xách xe lên và đi lấy cái chất sẽ làm bừng tỉnh đầu óc mình, vì địa điểm giao dịch khá xa nên mình lấy bình, riết thật mạnh 3 bi cần sa vào người để chạy xe cho đỡ nhàm chán. Đeo tai nghe vào, lặng lẽ mình đề xe lên và chạy, sau khoảng 40’ thì mình tới nơi, người bán cho mình là một anh chàng trạc tuổi mình, không biết thứ gì mà khiến anh chàng đó để lại ấn tượng rất mạnh trong mình. Về tới nhà sau 1 quãng đường dài, mình mệt mỏi ăn hết tô cơm rồi lên phòng ngồi ngắm nghía tấm tem mà mình mới lấy được, vì kinh nghiệm của người đi trước bảo rằng nên để bụng đói, thế là mình đành đợi 1 xíu vậy.
Đã có Hộ Chiếu, nghĩa là mình là công dân của một nước, trong trường hợp này là Việt Nam, thì tại sao phải cần Hộ Khẩu để làm giấy tờ? Cái logic này nằm ngoài sự hiểu biết của tôi, tôi hiểu tại sao tôi chết liền. Ở Việt Nam là vậy đó.