Em muốn nói với các bạn đang học tập dưới mái trường rằng mọi thứ thực sự vẫn có thể thay đổi, và bạn đủ sức thay đổi, ít nhất là cho bản thân mình. Bây giờ những trang web cung cấp các khóa học online miễn phí rất nhiều, chẳng hạn như Coursera, MIT, v.v… Nhất là với những bạn học các ngành tương tự như em (Public Relations, Marketing,…) thì ngay cả trường ở Mỹ cũng không thể cung cấp cho bạn kiến thức hoàn hảo. Cái này không phải do hệ thống giáo dục, mà do đặc tính chuyên ngành. Đi ra ngoài kia, làm cái gì đó, chạy một dự án cho bản thân, v.v… Năm lớp 10 em và hai người bạn đi đọc truyện thu âm cho trẻ em trường khiếm thị, tốn kém cũng không bao nhiêu (chỉ khoảng 300,000 VNĐ), mà học được bao nhiêu thứ bổ ích.
Chúng ta có những chiến thắng vẻ vang nức lòng quân dân trước Trung Quốc, Pháp và Mỹ, nhưng chiến thắng đó là chiến thắng của kẻ bị đánh, so với họ ta là cái gì? Không là gì cả. Ta đánh thắng Mỹ, nhưng hãy tự hỏi nếu ta và Mỹ ở vào thế đối đầu một mất một còn thì sao? Với sức mạnh quân sự của Mỹ thì trong vòng 1 ngày tất cả các thành phố ở Việt Nam sẽ thành bình địa, trong vòng 1 tuần 99% dân số nước ta sẽ bị tiêu diệt. Ôi chúng ta là ai khi đứng trong thế giới này? Niềm tự hào mà chúng ta đang ôm ấp có cứu được chúng ta khi đó không?
- Con vật có linh hồn và cảm xúc, dù chúng không thông minh và phát triển như loài người. Chúng ta và các loài vật đã từng có cùng chung một tổ tiên xa xưa khi trái đất hình thành. Là loài phát triển nhất, chúng ta có nhiệm vụ của người anh lớn, là phải tạo điều kiện cho các loài khác cùng phát triển, chứ không phải là cầm tù, ngược đãi, và ăn thịt chúng. Điều này nó cũng man rợ như việc người da trắng từng cầm tù và nô lệ hóa người da đen vậy.
Ni Cô Chiyono đã tu học nhiều năm, nhưng vẫn chưa đạt được gì cả. Một đêm, cô quãy đôi thùng xuống suối múc nước. Khi cô gánh nước trở về tu viện, cô vừa đi vừa ngắm ánh trăng soi rọi xuống mặt nước trong thùng. Bất thình lình, đòn gánh gãy đôi, giây thùng đứt và thùng nước rơi xuống. Nước đổ ào ra, bóng trăng tan biến - không còn - và Chiyono hoát nhiên giác ngộ. Cô đã viết bài thơ:
"Bằng cách này hay cách khác, tôi đã kềm giữ đôi thùng nước,
Mong rằng chiếc đòn gánh dòn yếu kia sẽ không gãy
Bất chợt, giây đứt thùng văng,
Không còn nước trong thùng, không còn trăng trong nước,
Tay tôi rỗng không, chẳng có vật gì,
Tâm tôi rỗng không, chẳng có vật gì."
Tình thương. Có khi mọi thứ con người làm đều xuất phát từ tình thương nhưng vốn dĩ khó mà kiếm được thứ tình thương thuần khiết. Tình thương kèm kinh nghiệm cá nhân đau thương, tình thương đem lại cảm xúc cho cá nhân người trao tặng… hay rõ ra tình thương không có sự thấu hiểu. Cạm bẫy của tình thương dạng này làm người trao đi nghĩ là mình đúng, còn người nhận sẽ ko muốn bị cảm giác hối hận giày vò hay đơn giản chỉ là không phụ lòng tốt của người khác. Lòng biết ơn đã bắt đầu được biến dạng, được con người bóp méo mà không hề hay biết.
Thật khó để ai đó có thể kêu gọi người dân và bảo họ rằng bạn không được thiếu niềm tin, bạn cần phải tin tưởng vào điều này, điều nọ. Việc nhiều người trong chúng ta không có đủ niềm tin về sự ổn định xã hội – như đã nói, có nguyên nhân mang tính lịch sử. Để có thể tái định vị niềm tin, chúng ta cần nhiều hơn những giải pháp mang tính cổ xúy, vận động
Và chúng tôi, nhờ vậy, sinh ra trong sự đủ đầy. Vậy mà nghịch lý thay, thế hệ này đang dần trở thành thế hệ mất mát kiểu mới trong xã hội Việt Nam hiện đại. Một thế hệ có quá nhiều nhưng cũng không có gì. Một thế hệ chuẩn bị có cả đất nước hoặc sẽ không có gì cả.
Thức ăn có độc, gọi nhà nước.
Giáo dục chất lượng thấp, gọi nhà nước.
Thất nghiệp, gọi nhà nước.
Văn hóa phẩm đồi trụy, gọi nhà nước.
Tắc đường, gọi nhà nước.
Tham nhũng, gọi nhà nước.
Người người, nhà nhà thúc đẩy con cái học nhiều, học cao. Bản thân nhiều người cũng chỉ vì theo ba, theo mẹ, theo bạn, theo bè mà học nhiều, học cao. Ai ai cũng cắm cúi học, có người thành công, có người học rớt, rớt hoài vẫn ráng đắm đuối học lại. Rồi nếu lỡ có ai vô tình hỏi: "Ủa, học để chi vậy?" Thì hầu như cả xã hội hồn nhiên trả lời đúng có nội dung chính như này: "Cho bằng với người ta!"
Của cải thường không nằm lâu trong bàn tay của cùng một người. Nó được chuyển từ tay người này sang tay người khác, đấy là khi những thay đổi không dự đoán được làm tăng giá trị cho khi thì nguồn lực này, khi thì nguồn lực khác, gây ra sự thăng giáng của đồng vốn. Chủ tài sản, nói như Schumpeter, giống như những người ở trọ trong khách sạn hay hành khách trên tàu hỏa vậy: họ luôn có mặt ở đó, nhưng chẳng bao giờ có những người ở lâu.