Ngẫm cũng lạ. Cái xấu, cái dở thì họ nhanh lắm, như ăn cắp, chụp ảnh trần truồng, rồi đua đòi theo iPhone này kia thì lúc nào cũng dẫn đầu thế giới, còn cái hay, cái đẹp thì cứ phải đợi 100 năm nữa.
Nếu không từ chức và xin lỗi trước toàn thể dân tộc, các ông sẽ bị mời rời khỏi vị trí các ông đang ngồi một cách nhục nhã, và lịch sử sẽ ghi chép lại điều này. Người Việt Nam sẽ tự lấy lại quyền tự do ngôn luận, quyền tự do báo chí, và quyền được làm chủ đất nước, bất chấp sự lì lợm của các ông. Mọi thứ sẽ diễn ra thế nào, tôi nghĩ các ông biết, nhưng tôi xin nhắc cho các ông như sau.
Sự thật trần trụi là như thế, ngôn từ hoa mĩ của những người theo đường lối xã hội chủ nghĩa không thể nào thay đổi được nó. Muốn sống, người châu Âu phải bám lấy cơ chế tự do kinh doanh, một cơ chế đã được thử thách trong một thời gian dài. Lựa chọn khác là chiến tranh và chinh phục. Người Đức đã thử làm như thế hai lần và cả hai lần họ đều thất bại.
Ai cũng được sinh ra và tồn tại trên đời này, vậy có bao nhiêu người tự hỏi mình tồn tại trên đời này vì cái lý do gì? Mình có cảm thấy hạnh phúc với những gì đang diễn ra với cuộc đời mình không? Có bao giờ các bạn vui mừng thét lên vì bạn khám phá được chính mình, được sống là chính mình bạn bạn biết được mình giỏi cái gì và giỏi như thế nào? Để đạt được những điều tưởng chừng đơn giản đấy, bạn chiêm nghiệm lại và thốt lên rằng chỉ khi mình sống cống hiến, dấn thân bạn mới có thể tìm được các chân giá trị ấy. Còn nếu bạn cứ sống một cuộc đời làn nhàng thì mãi mãi bạn cũng không biết chính xác mình là ai và tại sao mình tồn tại trên cỗi đời này.
Thay đổi là con đường duy nhất giải quyết cho mọi vấn đề. Thời kì xã hội thông tin phát triển nhanh tới mức mà kiến thức sản sinh ra trong vòng 60s tới đủ để ta học đến năm 80 tuổi, thì không chỉ ở Việt Nam mà ở bất kì xã hội nào khác, nếu không thay đổi để bắt kịp xu thế thì việc bị bỏ lại phía sau là xu hướng chung.
Khi tôi viết về cái tuổi 19 khi tôi đã bước sang tuổi 23, nhìn lại cái tuổi 19 đầy ngây dại vụng về, tôi chẳng hề tiếc nuối cái tuổi ấy đã đi qua, bởi lẽ cái tuổi 19 suy nghĩ thì nhiều mà làm thì ít 19 tuổi bạn không thể hoàn hảo mọi thứ từ suy nghĩ đến hành động đâu , bạn không nên có những yêu cầu quá khắt khe khi ở độ tuổi này. Hãy sống như kiểu con nít mới lớn, làm những gì mình thích và thích những gì mình làm. Nhớ nhé!
Trở lại vấn đề lười biếng, điều nên bàn là khi ta đã biết ta lười, ta chỉ tặc lưỡi, “ừ, đúng là mình lười thật” rồi… thôi, ta sẽ chờ đợi những giải pháp vĩ mô cho những nguyên nhân đã được xác định trong bài viết thứ hai, hay ta nỗ lực tìm những giải pháp tự thân để ngăn không cho bệnh lười của mình trở thành mãn tính?
thật sự may mắn cho ai có được một người yêu bạn hơn cả chính bản thân họ, vì họ đã làm thay cho bạn phần khó khăn nhất rồi, họ chấp nhận trọn vẹn con người bạn. Điều đó không có nghĩa là bạn buộc phải yêu họ lại để đền ơn nhưng tôi nghĩ chúng ta nợ họ lời giải thích, lời cám ơn, lời xin lỗi, ít nhất cũng là những điều đó vì họ đã giúp ta nhận ra góc tối của mình.
Tiền bạc và lòng tham xưa nay vốn luôn là những cái bẫy thử thách chết người, là nguyên nhân tạo ra những mâu thuẫn, và trong The Hobbit 3, vàng bạc châu báu đã làm mờ mắt những con người cao quý và quyền lực nhất. Tham vọng là cái hố không đáy làm kiệt sức con người trong nỗ lực bất tận tìm cách thỏa mãn nhu cầu mà không bao giờ chạm tới được sự thỏa mãn. Vua Thorin Oakenshield và vị thủ lĩnh Tiên tộc đều không thoát khỏi cái bẫy chết người, và họ chọn chiến tranh như một sự giải thoát, với cái bình phong như thể bảo vệ lòng kiêu hãnh của chính mình và dân tộc mình.
"Tôi không dám trả lời những điều trên, chỉ đưa ra một câu hỏi cho các bạn để chúng ta cùng suy ngẫm. Câu trả lời là của riêng mỗi người, nhưng nó sẽ chỉ được gọi là câu trả lời nếu bạn thực sự ngồi xuống và cân nhắc cho thật cẩn thận. Chỉ nên nhớ rằng, giá trị của mỗi người con dân tộc Việt vẫn luôn nằm đó, khát khao vươn lên từ bùn đất, và tỏa sáng rực rỡ như những ngôi sao vàng."