Featured Image: Lifehack Quotes
Trong một buổi chiều muộn, khi ánh nắng chỉ còn le lói đâu đó sau những áng mây trôi dạt. Hoàng hôn lúc nào cũng buồn thì phải, thiên nhiên là vậy lúc nào cũng khiến cho con người tâm trạng. Nhân tiện trở về từ chuyến đi biển Sầm Sơn, tôi tạt qua thăm ông và biếu ông chút quà nho nhỏ mà mẹ mua cho ông. Vừa vào đến cổng đã nghe thấy tiếng ông và cu tít nói cười rôm rả vang cả một góc sân. Trẻ con và người già thật kỳ lạ, hai thế hệ hoàn toàn khác xa nhau nhưng đâu đó trong họ lại có những điểm giống nhau đến tuyệt vời. Chẳng vậy mà người ta hay nói, khi con người già đi đó là lúc họ lại trẻ con một lần nữa. Con người cũng kỳ lạ thật khi trẻ thì mong trưởng thành thật nhanh, nhưng đến khi trưởng thành rồi đến một lúc nào đó người ta lại ước quay ngược thời gian về hồi mình còn trẻ để làm lại mọi thứ, đó là cảm giác sống trong sự hối tiếc muộn màng. Đúng là cuộc sống chứa đầy những nghịch lý, ngang trái.
Tôi dựng xe xong thì qua chào ông, tiện thể nghe ông kể những câu chuyện về cuộc sống. Thấy ông đang vui vẻ tôi liền hỏi:
– “Ông và cu tít có chuyện gì vui mà nói cười rôm rả thế ạ?”
Ông cười rồi đáp lại:
– “Có gì đâu cháu, cu tít đang hỏi ông về ước mơ nó có biến được thành sự thật hay không ấy mà. Cu tít bảo nó sau này nó muốn làm phi công, vì làm phi công sẽ giống như loài chim đại bàng mà cu tít xem trên tivi được tự do bay lượn trên bầu trời, thỏa sức lướt gió cưỡi mây mà chẳng cần suy nghĩ nhiều lắm.”
Tôi quay sang cu tít:
– “Trẻ con toàn mơ ước viển vông, đến ăn còn chả đủ mà suốt này ngồi đấy mơ làm phi công với chả phi vịt.”
Đột nhiên ông trầm ngâm suy nghĩ, rồi bất chợt ông quay sang hỏi tôi:
– “Cháu có ước mơ không? Và cháu có tin ở bản thân mình sẽ biến ước mơ đó thành sự thật?”
Tôi ngượng ngùng nhìn ông rồi đáp lại:
– “Dạ, cháu cháu cũng không biết nữa. Cháu nhớ hồi cháu còn bé cháu mơ ước nhiều lắm y hệt như cu tít bây giờ. Cháu cứ nghĩ cuộc sống chỉ toàn màu hồng, như bức tranh mà cháu hay học tô hồi bé vậy vậy ông ạ. Hồi ấy, cháu muốn làm siêu nhân vì làm siêu nhân cho cháu những thứ sức mạnh siêu nhiên, nếu có nó cháu có quyền năng thay đổi nhiều thứ khác, nó giúp cháu không còn sợ hãi điều gì nữa. Nhưng càng lớn dần lên, cháu càng không biết mình là ai và đang sống vì điều gì nữa ông ạ? Có nhiều lúc cháu sợ hãi và muốn trốn tránh tất cả, cháu cố gắng chối bỏ mọi thứ. Cháu sợ những kỳ vọng, những thứ quần áo, mặt nạ mà cháu phải cố gắng đeo lên mỗi ngày để diễn một vở kịch lớn làm hài lòng tất cả mọi người. Nhưng cuối cùng có lẽ cháu đã thất bại, thất bại hoàn toàn ông ạ.”
Ông nhẹ nhàng đến bên tôi xoa đầu rồi ôn tồn nói:
– “Cháu ngốc nghếch của ông ạ, ai bảo cháu của là một người kém cỏi nào. Những khó khăn cháu gặp phải trong cuộc sống, những tâm trạng bơ vơ và lạc lõng đôi khi cô đơn mà cháu đang trải qua ông rất hiểu nó vì ông cũng đã từng như thế. Hôm nọ ông có xem một bài phát biểu của Steven Job tại trường đại học Stanford năm 2005 và khi ông gắn nó vào cuộc đời mình thì ông giật mình hình như ông nhận ra vài thứ và giờ ông muốn nói nó với cháu. Cháu có biết tại sao trên chiếc điện thoại Iphone lại có kiểu password là những dấu chấm và phải nối điểm với điểm không?”
Tôi suy nghĩ rồi gãi đầu và trả lời ông trong vẻ ngượng ngùng:
– “Dạ, tuy cháu học kỹ thuật nhưng thực sự là cháu không biết ông ạ. Nhưng cháu có cảm giác nó có liên quan đến một cái gì đó chứ không đơn giản chỉ là mội kiểu đánh password. Vì kiểu truyền thống chí đánh số vào là xong ông nhỉ?”
Ông nở một nụ cười hiền hậu:
– “Cháu nói đúng đó, đằng sau nó chính là bài học về sự kết nối cháu ạ. Mọi thứ xảy ra trong cuộc sống của cháu không có gì là vô nghĩa cả. Khi nó xảy ra ắt hẳn nó có những lý do riêng của nó. Chỉ khi nào cháu thôi suy nghĩ về những thứ chưa xảy ra trong tương lai, thôi luyến tiếc những thứ đã xảy ra trong quá khứ để sống với hiện tại. Cháu hãy tìm một nơi nào đó yên tĩnh, nhắm mắt lại và dành thời gian để kết nối những chuyện đã xảy ra trong cuộc đời cháu ông nghĩ cháu sẽ giật mình khi nhận ra một điều gì đấy. Như cảm giác mà tình cờ ông được xem video đó, để cháu hiểu rằng mọi thứ xảy ra dù đau đớn đến đâu nó chính là giáo trình riêng mà cuộc sống diệu kỳ thiết kế dành riêng cho cháu. Nó sẽ còn lặp lại cho tới khi nào cháu học được bài học đó thì thôi, do vậy cháu đừng cố gắng trốn tránh một điều gì cả. Hãy dũng cảm đối diện với nó và giải quyết nó bằng tất cả niềm tin và sức mạnh bên trong của cháu. Chắn chắn cháu sẽ có suy nghĩ rất khác về cuộc sống đấy. Ông rất thích câu nói của ông Henry Ford mà tình cờ ông đọc được đâu đó trong những cuốn sách: “Whether you think you can, or you think you can’t–you’re right.”
Bộ não của cháu nó đặc biệt hơn cháu tưởng tượng rất rất nhiều, dù cháu có dũng cảm đối mặt để giải quyết những khó khăn xảy ra trong cuộc sống hay cháu sợ hãi trốn chạy và ngụy biện cho chính những thất bại của mình cháu đều đúng. Bộ não không có tâm hồn, chính cháu thổi hồn vào cho nó cháu hiểu chứ. Nó chỉ như một bề tôi trung thành, một vị thần đèn trong những câu chuyện cổ Aladanh mà thôi. Đó là lý do khi cháu suy nghĩ tiêu cực cháu sẽ thu hút về mình toàn thứ tiêu cực. Còn khi cháu vui vẻ và hạnh phúc, tự nhiên cuộc sống của cháu cũng sẽ thay đổi bất ngờ. Lúc ấy may mắn sẽ liên tiếp đến với cháu nếu cháu biết trân trọng và nâng niu những món quà mà cuộc sống ban tặng cho cháu dù nó có là gì đi chăng nữa, cháu hiểu ý ông chứ ? Mọi thứ xảy ra trong cuộc sống đều có lý do riêng của nó cháu ạ, chỉ khi nào cháu dừng lại gạt bỏ tất cả những thứ vo vẻ của tiếng người khác xung quanh cháu. Để cháu lắng nghe được tiếng nói nội tâm từ tận sâu thẳm bên trong con người cháu, trong trái tim cháu. Đó chính là con người thứ hai của cháu, có lẽ lúc ấy cháu sẽ tìm được câu trả lời cho câu hỏi cháu là ai và tại sao cháu được sinh ra trên thế giới này, cháu ạ!”
Tự nhiên tâm trạng của tôi rối bời, có lẽ nếu bạn ở trong hoàn cảnh của tôi lúc đó chắc bạn sẽ hiểu phần nào cảm giác của tôi lúc đó. Dường như tôi đã nhận ra một điều gì đó mới mẻ, một luồng sinh lực kỳ lạ đang chảy trong huyết mạch của tôi, nóng bỏng. Tôi chắc chắn đã cảm nhận thấy nó ngay tại đây và ngay bây giờ. Tôi mung lung và mơ hồ khi nghĩ về mọi thứ.
Ông nhẹ nhàng đến bên tôi, ôm tôi vào lòng và nói:
– “Có mấy câu này ông mượn của Steve Jobs để muốn nói với cháu. Có lẽ cháu đã được người ta nói nhiều rồi nhưng ông nghĩ ông cần phải nhắc lại nó:
“Thời gian của các bạn có hạn, vì thế đừng nên lãng phí để sống cho cuộc đời của một ai đó. Đừng bị mắc kẹt bởi những giáo điều, đó là sống vì những suy nghĩ của người khác. Đừng để tiếng ồn của các ý kiến khác làm lấn át đi tiếng nói của chính bạn. Và điều quan trọng nhất, có can đảm để sống theo trái tim và trực giác của chính mình. Chính trái tim và trực giác mới là thứ biết được bạn muốn gì và bạn sẽ trở thành thế nào. Mọi thứ còn lại, chỉ là thứ yếu.”
Có lẽ nó cũng là tất cả những gì mà tôi thay ông muốn mang tới cho các bạn. Thay cho lời kết là câu nói mà tôi rất thích và nó đã trở thành triết lý sống của cuộc đời tôi:
“Stay hungry, stay foolish.” (Tạm dịch: Hãy cứ khát khao, hãy cứ dại khờ.)
Nguyễn Văn Dương
Mình thích bài viết này.