(1565 chữ, 6 phút đọc)
Sợ hãi như một bóng ma tăm tối ẩn nấp trong tâm trí và luôn chực xòe bàn tay đen ngòm nhiều ngón ra để che mắt ta khỏi việc nhìn nhận thế giới một cách trong sáng. Nó làm giảm đi động lực của ta, nó đánh lạc hướng ta khỏi những điều ta cần nhất, nó ngăn cản ta chạm tay vào hiện tại đang sống động trước mắt. Sợ hãi dần hút hết sinh lực của ta và khiến ta rơi vào sự cô quạnh, héo mòn. Mỗi ngày trôi qua, ta càng gần hơn với cái chết.
Khi ta muốn đọc một cuốn sách mới, sợ hãi nhảy ra, cầm lấy đầu óc ta mà rung lên bần bật. Nó bảo rằng: “Đọc sách chỉ tốn thời gian. Đọc sách có khôn ra được ngay đâu. Ngủ đi, hãy đi ngủ cho lành cái đầu. Ôi cái đầu đang rung lên như có động đất đây này, có thấy không hả?” Và thế là ta nhanh chóng gập cuốn sách lại rồi leo lên giường đi ngủ. Còn sợ hãi ghi vào cuốn tiểu thuyết bất tận của nó rằng hôm nay nó đã lừa ta khỏi việc tiếp cận tri thức như thế nào.
Khi ta muốn nói chuyện với một người bạn lâu ngày không gặp, sợ hãi đi vòng quanh ta và người bạn đó một cách đầy bực dọc. Nó bảo ta rằng: “Không cần phải thêm nhiều bạn làm gì, một hai người là đủ rồi. Mà không, chơi một mình thôi cũng được lắm rồi. Hãy quay mặt đi, quay mặt đi chỗ khác ngay đi.” Và ta quay mặt đi chỗ khác, tay chân luống cuống bồn chồn. Còn sợ hãi thôi không đi vòng quanh ta nữa vì người bạn kia cũng đã bỏ đi rồi.
Khi ta viết một bài viết về cuộc sống để chia sẻ với mọi người, sợ hãi bùng lên một mạng lưới đen ngòm phủ lên trước mắt ta. Nó chỉ vào một điểm trên cái lưới đó và bảo rằng: “Đây này, bài viết của mày chỗ này dở tệ, người khác làm sao mà ngửi được chứ.” Nó chỉ và một điểm khác và bảo rằng: “Đây nữa này, người ta sẽ cười vào mặt mày và sẽ loan tin rằng mày là một đứa ngu đần nhưng thích thể hiện. Ôi, mày không phải là thế phải không? Vậy nên đừng công khai bài viết này nữa. Hãy cứ im lặng thôi. Im lặng là bình yên nhất đấy.” Thế là ta vội vàng xé tan những gì mình vừa viết và ngồi thu lu một góc đầy vẻ buồn phiền. Còn sợ hãi lại gài thêm vào cái lưới đen kia một cảnh tượng yếu hèn mà nó vừa thu nạp được. Lần sau ta muốn chia sẻ điều gì, nó sẽ lại lôi cái lưới này ra để diễn trò.
Khi chúng ta thất bại trong công việc, sợ hãi cũng đã chầu sẵn ở đó và cất lời nhanh nhất trong những kẻ cất lời. Nó bảo rằng: “Mày đúng là một kẻ yếu đuối, mày sẽ không làm nên trò trống gì đâu. Mày nên ăn ít đi một bát cơm tối nay và đeo một biển hiệu trước ngực rằng ‘Tôi là kẻ thảm hại nhất quả đất, tôi là một kẻ vô dụng nhất hành tinh.’ Phải như vậy thì mới khôn ra được. Đúng rồi.” Và ta ôm mặt dằn vặt mình như thế, bỏ luôn cả cơm tối. Còn sợ hãi thì kiếm được một bát cơm buồn rầu để đút miệng trong ngon lành.
Khi ta cãi nhau với người thương, sợ hãi cũng tiếp tục ló mặt ra, nó thổi những làn khói lạnh toát vào trái tim ta. Nó bảo rằng: “Đừng nói chuyện với anh ta/cô ta nữa. Họ chẳng bao giờ hiểu mày đâu nên đừng phí thời gian với những kẻ như vậy. Mày chẳng làm sai điều gì cả nên không cần phải làm lành. Họ là những kẻ máu lạnh đểu cáng. Mày hãy ngồi im một mình và khóc cho thỏa lòng đi. Khóc như thế này này.” Và rồi nó cất lên một tiếng khóc sầu bi ai oán, giận hờn miên man. Thấy vậy, ta cũng bật khóc. Ngay lập tức, sợ hãi mỉm cười. Nụ cười của nó chẳng khác gì tiếng khóc thê lương kia cả.
Đấy, sợ hãi sẽ cư xử với ta như vậy vì nó là một sinh vật không có tình người. Nó đeo bám bên cạnh ta và cố gắng tìm cách ngắt ta ra khỏi thế giới càng nhiều càng tốt. Thức ăn của nó là sự lưỡng lự, yếu đuối, ưu phiền, âu lo và giận dữ. Khi ta mềm lòng với nó, nó nuốt chửng ta không thương xót.
Nếu chúng ta không còn sợ hãi tức là ta không còn run rẩy trước cuộc đời, trước những khó khăn, những nghịch cảnh đã, đang hoặc sẽ phải đối mặt. Ta không còn vật vã bởi những khổ đau và trân mình lên chống trả chúng. Ta không tự kìm hãm mình vào trong những trải nghiệm cũ kỹ. Khi không còn sợ hãi, không có gì ngăn cản ta tiến vào thế giới nữa.
Không phải là nó sẽ hoàn toàn biến mất hay sẽ chết cứng thây ở một xó xỉnh nào đó. Không còn sợ hãi nữa tức là nó không còn uy quyền gì với ta nữa, ta vượt lên khỏi nỗi bất an luôn chầu chực trong tâm trí mình. Ta trở nên mạnh hơn nó, bất chấp sự hiện diện của nó. Khi ấy, ta mới có thể kết nối với chính mình và với thế giới. Chính sự kết nối làm gia tăng sinh lực trong ta, dẫn cho dòng sự sống thông chảy đầy sinh động trong những huyết mạch.
Ta bắt đầu mở những trang sách ra và nuốt lấy từng con chữ. Càng đọc, ta càng thấy đầu óc không còn rung lên bần bật nữa vì sợ hãi bị chùn chân khi đứng trước sự quyết tâm của ta.
Ta thoải mái bắt chuyện với người bạn đã lâu không gặp và thấy niềm vui dâng trào trong lòng khi tình bạn chưa hề phai nhạt. Càng trò chuyện, ta càng thấy tin yêu vào con người và cuộc đời. Ta cười, người bạn cũng bật cười hạnh phúc. Còn sợ hãi thì lùi lại một chỗ vì nó bị niềm vui làm cho khiếp đảm.
Ta mạnh dạn chia sẻ những bài viết của mình với mọi người và sẵn sàng đón nhận những lời nhận xét. Quả nhiên có người chỉ ra chỗ ta viết dở, nhưng thay vì đào hố chui xuống cho đỡ xấu hổ thì ta học cách đón nhận được những lời phê bình, những góc nhìn khác biệt và từ đó, ta biết nói lời cảm ơn. Còn sợ hãi chẳng trùm được cái lưới đen lên ta nữa nên đành tự trùm lên đầu chính mình trong tuyệt vọng. Nó đã bị bối rối trước sự dũng cảm và những lời nói chân thành.
Ta quay lại nơi ta đã vấp ngã và tìm hiểu nguyên nhân của sự thất bại. Ta đứng dậy, soi mình vào gương, mỉm cười và bảo rằng từ trải nghiệm này ta sẽ trưởng thành hơn nữa vào ngày mai. Thất bại đó không định nghĩa con người ta. Còn sợ hãi thì nín lặng một góc tường vì lưỡi của nó đã bị cứng lại khi tiếp xúc với sự can trường ta thể hiện.
Ta đến bên người thương để cùng nhau tìm ra lời giải cho mâu thuẫn trước đó. Ta hiểu rằng cái bóng đèn hỏng thì cần sửa cái bóng đèn chứ không phải vứt đi cả ngôi nhà. Ta và người thương sẽ giải quyết vấn đề khó khăn chứ không phải đập vỡ cả một mối quan hệ. Từ đây, sự tin tưởng và đoàn kết giữa hai con người được gia tăng. Có thể ta sẽ vẫn khóc, nhưng là khóc trong vòng tay của người ta yêu. Còn sợ hãi thấy thế thì mỉm cười sung sướng. Nhưng nó bỗng giật mình rằng tại sao mình lại cười đẹp như thế này nhỉ. Sợ hãi soi vào gương thì thấy rằng nó đã bị tình yêu đồng hóa tự lúc nào.
Sợ hãi chưa từng có quyền lực lên ta nếu ta không chối bỏ quyền lực lên chính cuộc đời của mình. Đừng đổ lỗi cho bóng tối làm ta đau khổ, mà hãy đổ lỗi cho chính mình đã nuôi nấng nó từng phút giây bằng cách thỏa hiệp và buông thả. Những tấm màn đen đúa sẽ vẫn tồn tại, nhưng ta phải học cách để trở nên mạnh mẽ và lớn lao hơn chúng. Mạnh đến mức những run rẩy trở nên yếu xìu, lớn đến mức những âu lo trở nên bé xíu. Để rồi đến cuối cùng, chỉ còn ta hạnh phúc với cuộc đời. Sợ hãi vẫn cố gắng chen vào giữa để quậy phá nhưng chẳng ích gì. Vì những chú voi không còn bận tâm đến một hạt bụi.
Tác giả: Vũ Thanh Hòa
*Featured Image: sogard
📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP
📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2