Cuộc sống luôn xuất hiện cùng những con người đau khổ, tuyệt vọng rồi muốn chết. Những con người muốn khước từ sinh mệnh bằng hương khói trên nấm mồ. Chính vì thế mà chủ đề bàn tán của chúng ta vẫn thường diễn quanh bàn tròn của sự chết chóc, nói đến kẻ ảo tưởng cái chết. Nhưng chúng ta chưa bao giờ thử đặt trọn một dấu chấm hỏi vào ô trống mơ màng đó. Một dấu chấm hỏi cho điều mà chúng ta ít khi nghĩ đến. “Nếu biết không còn nhiều thời gian để sống?”
Tôi nghĩ rằng thế giới này vĩnh viễn bất toàn. Cuộc sống này mãi mãi bất toàn. Biết nó luôn bất toàn, nên dù có trưng diện cố gắng trang điểm lên đó bao nhiêu lớp son phấn, bạn cũng sẽ chẳng bao giờ tận hưởng cảm giác hài lòng.
Vậy tại sao lại loanh quanh tìm cách cứu rỗi? Muốn cho nó không còn bất toàn, hãy thử chấp nhận sống với nó bằng tất cả hoan lạc say đắm, hãy thử sống một ngày như chưa bao giờ còn có ngày mai nữa, dùng sự điên cuồng của mình để tạo ra một ngày không còn bất toàn, chí ít là đối với riêng bạn.
Bạn không bao giờ nghĩ đến điều đó? Hoặc có nghĩ nhưng vẫn còn thói quen nói đến lời hứa hẹn? Rồi tự tay đập nát cuộc sống mình thành những mảnh vụn thảm thương.
Bạn có bao giờ tự đặt câu hỏi sẽ có gì xảy ra với chúng ta ngày hôm nay? Không, bạn đang bận xoay vòng cùng guồng quay của cuộc sống hàng ngày. Đày đọa thân xác mình mệt mỏi, hướng trái tim lạc lối bước ra khỏi những người bạn yêu thương.
Bạn luôn lừa dối mình né tránh tất cả, tự làm rối ren cuộc sống mình thành mớ hỗn loạn. Lang thang trên mặt đất trần gian này như một tên mù điếc. Đến một ngày lê lết như những tên bệnh trong cơn hấp hối. Rồi quỳ gối van xin ước gì ta đã sống một cuộc đời khác hơn. Nhưng ngay cả Thượng Đế cũng chẳng bao giờ còn đủ thời gian cho bạn.
Đã đến lúc chúng ta nhìn lại đằng sau. Sẵn lòng thoát khỏi đời sống này, sống những ngày ý nghĩa bằng những giá trị chân thực và thuần khiết hơn. Vẫn là câu hỏi đó cho những đêm gối đầu. “Nếu biết không còn nhiều thời gian để sống?”
Nếu biết không còn nhiều thời gian để sống, mệt mỏi chán nản, u sầu ủ rũ có cần phải buông lơi?
Nếu biết không còn nhiều thời gian để sống, bạn có ý định hì hục kiếm tiền, mắc kẹt trên các đại lộ, dành thời gian cho những đối tác xa lạ?
Nếu biết không còn nhiều thời gian để sống, bạn có lục lọi ký ức để nhớ ra bao lâu rồi ta chưa về nhà, chưa ăn một bữa cơm với cha mẹ, một cái ôm cho những con người đã vẫn luôn ở đó trông ngóng bước chân bạn đặt trước cửa nhà?
Nếu biết không còn nhiều thời gian để sống, bạn có chăm chú vào màn hình máy tính, điện thoại, dõi theo cuộc sống của những kẻ không hề quen biết, giết thời gian vào ảo ảnh không thực?
Nếu biết không còn nhiều thời gian để sống, bạn có muốn một lần sống trọn vẹn cùng khoảnh khắc thiên thu của một dòng sông, ngắm nhìn một bác chèo đò, thưởng ngoạn một bông hoa, ôm lấy một cái cây, một buổi hoàng hôn hay bình minh trên những chân trời bất tận?
Nếu biết không còn nhiều thời gian để sống, bạn bè thân thiết bao lâu rồi không gặp, những ngày thơ ấu đạp xe chung lối cùng tí tởn đến trường, nói đủ thứ chuyện tào lao tầm phào?
Nếu biết không còn nhiều thời gian để sống, nuối tiếc xoay vần cho những dang dở chưa trọn vẹn, cho ước mơ chưa bao giờ dám gọi tên?
Nếu biết không còn nhiều thời gian để sống, giây phút nào của hiện tại ta đã chần chừ, nói một lời xin lỗi, một lời cám ơn cho những người đã luôn bên cạnh ta từ những nhỏ nhặt nhất?
Nếu biết không còn nhiều thời gian để sống, lỗi lầm nào cho những lời trách móc, chênh vênh nào dạy ta cách tiếp tục bước đi. Vậy mà chúng ta chưa bao giờ biết yêu lấy một ngày từng được hiện hữu trên mặt đất trần gian này?
Nếu biết không còn nhiều thời gian, bạn có sống như ngày hôm qua?
Tác giả: Ni Chi
*Featured Image: elizadean
📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP
📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2