(1000 chữ, 4 phút đọc)
Sự trống trải là một cảm giác rất đáng sợ đối với con người, không có gì để làm, không có gì để nghĩ, nó giống như chết vậy thậm chí nó còn gây khó chịu hơn là chết vì ta ý thức được ta đang như vậy. Bạn luôn được dạy rằng ta phải phấn đấu nỗ lực để hoàn thành ước mơ này, thực hiện đam mê kia chẳng hạn hay là cố gắng thay đổi bản thân trở nên tốt hơn, tích cực hơn. Nhưng chắc bạn cũng đã nghe đâu đó rằng chỉ cần ta toàn tâm toàn ý làm một việc gì đó, thì vũ trụ sẽ giúp ta hoàn thành việc đó, không thì đã nghe khoa học công bố đại loại như suy nghĩ có lực hút gì đấy, chỉ cần ta cố gắng hết sức mình làm một việc thì nhất định sẽ thành công.
Vậy trước khi làm việc gì ta muốn nỗ lực đạt được nó, thì chỉ cần cố gắng là đạt được rồi. Trước khi làm đã biết nó sẽ được, tâm trí ta lúc này sẽ nổi lên suy nghĩ: Làm được thì sao mà không được thì sao? Chưa làm được mà đã biết sẽ mình làm được, làm được rồi thì có khác gì lúc chưa làm, vì lúc chưa làm đã biết mình làm được chẳng khác nào việc đó đã hoàn thành ngây từ lúc đầu. Khi bạn đã có suy nghĩ ấy rồi thì còn việc gì để bạn làm hay để bạn suy nghĩ giải quyết một vấn đề nào đó bạn thắc mắc nữa. Người như vậy sẽ luôn có cảm giác trống trải trong thâm tâm.
Nếu đơn giản hoá tâm lý học tính cách thì trên đời chỉ có hai loại người, một là người sống lí trí, hai là người sống tình cảm. Loại thứ hai người sống tình cảm thường sẽ có suy nghĩ như trên dẫn đến có cảm giác trống trải, vì thường những người này luôn mơ mộng. Họ như là một họa sĩ luôn luôn tưởng tượng vẽ ra tương lai phía trước, thậm chí cả cảm giác và suy nghĩ khi hoàn thành một việc mà mình chưa bắt đầu làm trong hiện tại. Họ dễ bị những người khác cười nhạo, xa lánh và kì thị vì sự thiếu thực tế, đa sầu, đa cảm phóng đại cảm xúc của chính mình. Thường thì người ta gắn khái niệm về loại người này sống bằng trái tim nhiều hơn bằng đầu óc, nhưng theo tôi thấy kiểu người này suy tư còn nhiều hơn cả người sống lí trí, chỉ là cách suy tư của họ khác biệt thôi.
Sự suy tư cũng giống cuộc đời của con người. Lúc mới suy tư, ta tiếp nhận những tư tưởng mới lạ giống như đứa trẻ lần đầu tiên thấy một chiếc xe đồ chơi vậy. Dần dần khi lớn lên, ta không chỉ chơi chiếc xe tí hon đồ chơi đó nữa, mà có hẳn một chiếc thật to đùng do chính ta lái. Với ta bây giờ chiếc xe đó bình thường như bao mọi vật như chiếc điện thoại thông minh ta đang xài, hay căn nhà ta đang ở. Suy tư của ta bây giờ như đứa trẻ đã lớn không còn cảm giác ngạc nhiên như lần đầu, mọi thứ ta đã suy tư bây giờ không còn cấp thiết như lúc trước.
Có xe, có điện thoại, có nhà thì bạn sống sung túc, không có những thứ đó thì bạn sống khó khăn hơn nhưng bạn vẫn sẽ sống thôi, không có ảnh hưởng gì nhiều. Suy tư cũng vậy, không có nó ta cũng sống bình thường thôi. Chắc bạn đã nghe người khác nói người mà có tâm trí trống rỗng là ác quỷ, ác quỷ thì đã sao không phải nó cũng tồn tại bình thường với thiên thần sao. Từ khi nào con người có khái niệm rằng thiên thần tốt hơn ác quỷ? Nếu thực sự thiên thần tốt hơn ác quỷ thì tại sao ác quỷ lại tồn tại, không phải con người luôn muốn cái tốt hơn sao. Con người luôn muốn lên thiên đường làm thiên thần, nhưng họ lại không muốn chết. Con người luôn có những khái niệm khái niệm khôi hài, thậm chí họ đóng khung Thượng Đế thành một khái niệm triết lý để tôn thờ.
Cái cây, cọng cỏ, con mèo không cần suy tư vẫn có thể sống, con người là gì níu bám vào nó để sống chứ. Sự trống trải là cảm giác dù muốn dù không gì nó cũng đến với bạn rồi, vậy sao bạn không chấp nhận nó ngay từ đầu, quan sát nó, tận hưởng nó thay vì sợ hãi, chối bỏ và trốn chạy nó. Người suy tư nhiều luôn mang gánh nặng theo trong đầu. Khoảnh khắc bạn cảm nhận sự trống trải trong tâm khảm mình, bạn không cảm thấy một sự thảnh thơi sâu sắc quăng bỏ gánh nặng khỏi đầu mình sao? Không còn gì để nghĩ, không còn việc gì buộc phải làm, không còn nơi nào buộc phải đi – một sự tự do hoàn toàn. Chỉ còn lại một sự trống trải bao la trong bạn. Một cảm giác vui sướng sâu trong thâm tâm, bạn không nhận ra nó sao. Bạn muốn tự do hay làm nô lệ cho chính tư tưởng của mình? Hãy luôn luôn quan sát thâm tâm mình với sự chấp thuận hoàn toàn, bạn rồi sẽ nhận ra dù là sự trống trải cũng có những nét đẹp riêng của chính nó. Vì là tờ giấy trắng nên ta có ý tưởng vẽ bất cứ những gì ta muốn, một khi tờ giấy đã có bức vẽ rồi thì ta không thể vẽ thêm được gì nữa.
Tác giả: Khongcoten
*Featured Image: jplenio
📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP
📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2