28 C
Nha Trang
Thứ năm, 21 Tháng mười một, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Khi bạn cô độc, đừng sợ cô đơn

Bạn tôi: Tại sao cậu luôn muốn cô độc, cậu không sợ cô đơn?

Tôi: Cô độc không phải mẹ của cô đơn. Ở một mình cũng là một thành tựu lớn của con người. Cậu cứ nói như thể nó là bi kịch.

Bạn tôi: Hầu hết mọi người đều cảm thấy cô đơn khi ở một mình. Và cô đơn là một cảm giác đáng sợ, nó có thể giết chết cậu từ từ.

Tôi: Cô đơn chỉ là mặt tiêu cực của một mình. Nhưng nếu cậu đi sâu vào bên trong, đến một khoảnh khắc nhất định, bỗng nhiên ánh sáng sẽ được thắp lên bằng tất cả sự tiêu cực, chuyển hóa thành nguồn năng lượng tích cực. Bao giờ một sự thể cũng tồn tại hai mặt và chỉ khi chạm đến giới hạn, cậu mới đủ thông thái và minh mẫn để nhìn ra mặt trái còn lại.

Bạn tôi: Tớ rất sợ cô đơn. Vậy nên tớ luôn nghĩ đến người khác. Cảm giác nếu có một ai đó ở bên cạnh có lẽ mọi sự sẽ tốt hơn.

Tôi: Nhưng nếu chẳng có ai ở đó cùng cậu? Cậu sẽ luôn cảm thấy trống rỗng. Mọi thứ vô định và cậu mất định hướng vì không còn ai.

Bạn tôi: Tớ sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Tớ thường thỏa lấp chúng bằng những cuộc hẹn hò. Tớ trở thành một phần của những nhóm bạn, của các tổ chức. Tớ tham gia những hoạt động cộng đồng.

Tôi: Đó chỉ là sự chạy trốn. Tìm một sự tạm thời để vùi lấp đi nỗi cô đơn. Cậu chỉ mang một trái tim trống rỗng đi lao vào những khoảng không trống rỗng khác. Cậu chỉ đang cố lấp đầy những điều mình không biết bằng những điều đã biết. Nhưng cậu có lấp đầy được nỗi cô đơn hay chỉ khuất lấp tạm thời? Nỗi cô đơn vẫn còn đó và nó vẫn có thể quấy động lại cậu bất kỳ lúc nào. Nếu cậu có thể chạy trốn nỗi cô đơn một cách toàn triệt thì lúc đó cậu đã không còn là con người. Đó là hiện trạng của toàn thể xã hội này. Nhìn xem thế giới đã phát minh ra hàng trăm nghìn quả bom khổng lồ có khả năng nổ tung nỗi cô đơn trong cậu. Đó chính là những đám đông. Họ đông vô số kể và cậu có thể là một phần trong họ bất kể lúc nào.

Bạn tôi: Nếu không thế thì phải làm sao?

Tôi: Đó chính là lý do tớ chọn việc một mình. Một mình là sự hiện diện của bản thân cậu ở đó. Tớ nghĩ chỉ có những người có khả năng ở một mình thì mới có khả năng ở với người khác. Cứ nghĩ xem ngay chính bản thân mình mà cậu còn không thể sống cùng thì làm sao sự ích kỷ trong cậu cho phép người khác sẻ chia cuộc sống cùng cậu. Chỉ khi có khả năng ở một mình thì khi đó cậu mới có khả năng yêu thương người khác. Cậu không còn quá nhiều ham muốn từ mọi thứ xung quanh, mãn nguyện với hiện tại đang đứng. Hài lòng và tràn đầy tình yêu mà không cần sự bố thí từ người khác.

Bạn tôi: Cậu nghĩ mình có thể rót đầy vũ trụ này mà không cần thêm bất kỳ một ai khác?

Tôi: Chính xác. Lúc đó tớ là vua, là hoàng hậu, là hoàng tử, là công chúa, là binh lính, là thường dân. Tớ sống trong vương quốc của tớ, là tất cả sinh khí của một vương quốc. Tớ sử dụng phép thuật của mình và khiến cho cả một thế giới biến mất. Nếu cậu biết rằng chỉ bản thân mình là đủ để lấp đầy tất cả vũ trụ, cậu sẽ không còn cảm thấy trống rỗng mênh mông, không còn nhu cầu về bất kỳ ai, không còn phải phụ thuộc, dù là công dân nước nào,  thuộc tôn giáo nào, bạn bè người thân cậu có bao nhiêu… tất cả đều không còn quan trọng.

Bạn tôi: Cậu muốn tớ quay lưng chối bỏ tất cả các mối quan hệ, chối bỏ mọi văn minh, chối bỏ tất cả con đường dẫn lối tớ chạy trốn, chối bỏ tên tuổi mình…

Tôi: Cậu phải đơn giản là chỉ đang hiện hữu. Chỉ có cậu. Chúng ta luôn bị uốn cong và dồn dập bởi sự hiện diện của những người xung quanh. Con người cũng như thân cây vậy, càng muốn vươn đến những miền cao thẳm thì càng phải bám rễ chặt sâu vào lòng đất, vào bóng tối sâu thẳm. Nơi đâu là miền sâu thẳm nhất của con người, đó chính là tận sâu bên trong cậu. Bám chặt vào cái hiện thể bên trong chứ không phải là soi cái nhìn ra bên ngoài. Cơn gió có mạnh đến đâu cũng chẳng bao giờ quật ngã được những cây bám chặt gốc rễ vào lòng đất. Không những thế, đó còn phải là một cái cây đơn độc lẻ loi, vượt bỏ tất cả loài người đang đứng lố nhố xung quanh. Làm sao để khi cậu lên tiếng, cũng chẳng cần ai phải thấu hiểu. Hãy khát khao sự rơi ngã sa đọa của mình trong nỗi cô độc để không phải nghe tiếng than khóc của nỗi cô đơn. Hãy biến sự xuất hiện của thế giới xung quanh không còn là gì trong mắt cậu. Chính sự cô độc đã giết chết tất cả họ rồi.

Bạn tôi: Nếu tớ cô độc, tớ nghĩ đôi cánh tinh thần của mình sẽ bị gãy tan. Tâm hồn tớ tràn đầy kinh hoàng sợ sệt.

Tôi: Lòng cậu có thể tả tơi vì sự cô độc nhưng nếu không thế thì những lời nói, đôi mắt của những người đang đứng bên cạnh cậu, sẽ còn bộc lộ rõ nhiều hơn những nhiêu khê hiểm trở mà cậu sắp phải đương qua. Bao giờ cậu còn chưa cô độc thì cậu chưa thể được tự do tự tại. Con quỷ trong cậu vẫn còn cơ hội thoát trần chạy rong, chúng sẽ còn kêu gào cười cợt trong tiếng hân hoan mừng rỡ. Tinh thần cậu sẽ chẳng bao giờ được giải thoát khỏi những ngục tù. Nếu cậu chưa thể sống cô độc, cậu mãi mãi là một tù nhân đang tưởng tượng đến tự do. Cậu cần phải giải phóng tinh thần mình, phải giải thoát tâm hồn  mình khỏi những mốc meo, khiến nó trở nên tinh khiết hơn.

Bạn tôi: Tớ nghĩ sự cô độc chỉ dành cho những kẻ mắc bệnh tự kỷ, những tên điên khùng…

Tôi: Dù cho cả thế giới đang thù ghét và ném vào cậu những cái nhìn ác cảm. Cũng có khi cậu biến thành tảng đá chướng ngại trên đường của người khác, nhưng dù họ có phỉ báng cậu, điều đó cũng chưa bao giờ đủ để cậu liều lĩnh đánh mất đi cơ hội được giải thoát. Khi cậu cô độc, cậu sẽ luôn cảm nhận được sự cao nhã quý phái trong chính mình. Bởi lúc đó cậu  mới là chính cậu.

Tác giả: Ni Chi

Featured image: Free-Photos

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

spot_img

BÀI LIÊN QUAN

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

62,550Thành viênThích
3,699Người theo dõiTheo dõi
3,900Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI