27 C
Nha Trang
Thứ sáu, 22 Tháng mười một, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Quyển nhật ký bị phanh phui

*Photo:  the twinkling of an eye

 

Em biết mình có thể viết, và em đã tập làm điều đó từ năm 9 tuổi. Tất cả những gì em thấy, em nghĩ, em thắc mắc…đều được em cho vào trang giấy. Bằng thứ ngôn từ ngây thơ, chân thật nhất có thể, một tâm lý non nớt của con bé 9 tuổi đều được thể hiện qua đấy. Quyển nhật ký của em.

Em xem nó là bạn, một người bạn khôn ngoan. Bởi lẽ, nó biết khi nào nó nên xuất hiện, và khi nào nó nên biến mất. Không ồn ào, không hờn giận, không khiến em lo lắng, hay sợ bị bỏ rơi…Và em quý nó bởi những điều ấy.

Những cảm xúc đầu đời, những bực dọc của tuổi học trò, những oan ức của một đứa trẻ thiếu tình thương, quyển nhật ký biết hết. Nó giữ kín lắm, nó trốn mọi người bằng cách lẫn sâu mình dưới gầm giường, chỉ khi nào em gọi, thì nó mới xuất hiện. Khoảng thời gian ấy, em ít bạn, và thân thì chỉ có mỗi quyển nhật ký.

Nhưng rồi, em cũng lớn, em đi học nhiều hơn, khoảng thời gian trống dành chơi với quyển nhật ký cũng không còn như trước, em cũng phải quên nó thôi. Nhưng không phải kiểu quên mất tiêu đâu. Chỉ là thay vì trước đây mổi ngày đều gặp nhau, lúc này thì mỗi tuần gặp một lần. Cũng thấy có lỗi, nhưng cảm giác ấy được lắp đi bởi những lo toan khác của tuổi dậy thì…

Rồi năm ấy sửa nhà, em được đưa đến nhà người quen sống cho đỡ vướng tay chân người lớn, và điều đáng tức ở đây là em quên mang theo quyển nhật ký. Tất cả được lục tung lên, căn phòng gỗ màu nâu bị phá bỏ, chiếc giường gỗ bị bẻ gãy, quyển nhật ký không có chỗ trốn. Thế là nó bị phát hiện, bị bắt, bị phanh phui. Năm đó em 14 tuổi. Tình bạn của tụi em chấm dứt.

Những lời nói mỉa mai, những câu nói cay độc, trách móc, theo em đến tận lớn. Nó khiến em thấy dằn vặt, thấy khó sống, em như kẻ tội đồ sai trái vì đã phanh phui suy nghĩ của bản thân bằng một kiểu gián tiếp. Tất cả người lớn nói rằng họ bị em làm tổn thương, họ nói rằng em thiếu suy nghĩ, họ nói rằng em không biết đúng sai, em không biết họ thương em thế nào, em không biết như thế là hỗn hào, họ nói rằng em viết thật tệ… Và em đã nghĩ, chắc là em không biết viết thật.

Em ít nói hẳn từ đó, chỉ là với gia đình thôi. Nhưng ngược lại, em giao tiếp nhiều với người ngoài, nhiều lúc em chỉ muốn trời mau sáng để tới lớp. Trốn ánh mắt soi mói của người lớn. Đi học rồi về, trốn trên căn phòng gỗ trắng tinh, được gọi thì xuống.

Em không muốn mình như thế, nhưng em buồn lắm, em không làm gì được, quyển nhật ký bỏ em thật rồi. Em từng có suy nghĩ tìm lại nó, nhưng không được. Dù cầm nó trên tay, nhưng em không thấy mình còn có thể giao tiếp với nó như trước. Đối với em, nó như đã chết.

Em cũng có đi tìm quyển khác, nhưng vẫn không được, em không thấy, không cảm được gì hết, cầm bút lên, đầu óc em lại trống rỗng. Suốt thời gian ấy, em không viết được gì. Mãi cho tới lúc này cũng vậy.

*Photo:  the twinkling of an eye

Những thứ em viết ngày nay mang một thứ gì đó sáo rỗng, nhảm nhí, tự em cho là vậy. Em luôn có tâm lý thế này: Viết ít thật thôi, sẽ có người đọc, chắc chắn là vậy, phần này có nên nịnh nọt một tí hay không? Ôi, tình cảm ở đây hơi quá rồi, sẽ bị nói là không thực tế mất…

Cứ thế, câu chữ của em dần dần đi theo mong muốn của người khác, còn phần tâm, phần hồn của em thì lại chết dần đâu đó. Một kẻ có suy nghĩ chắc chắn không muốn điều đó xảy đến. Em tìm và lục lọi những nơi có thể cho mình cảm hứng viết trở lại, hay ít nhất cũng là một không gian để em chứa đựng, và facebook là một nơi như thế.

Nhưng rồi, quá khứ lặp lại khi facebook dần dà trở nên phổ biến, ngay cả người già về hưu, trẻ nhỏ mới biết chữ cũng có thể chơi. Thâm tâm em lại bị lục lọi một lần nữa. Và em chắc rằng lần này mình không thể viết thêm một thứ gì nữa…

Triết Học Đường Phố là điểm dừng cuối cùng  của em. Em muốn thử thêm một lần nữa. Tất cả những gì em có thể làm là đọc, viết, cảm nhận, và không ai trong người thân gia đình biết được. Có thể đó là sai, nhưng quá khứ về sự xem thường đã khiến em không thể lớn.

 

spot_img
Triết Học Đường Phố
Triết Học Đường Phố
"Thà chết cho một ý tưởng bất diệt, còn hơn sống cho một ý tưởng phù du." — Steven Biko

BÀI LIÊN QUAN

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

62,550Thành viênThích
3,699Người theo dõiTheo dõi
3,900Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI