28 C
Nha Trang
Thứ năm, 21 Tháng mười một, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Chúng mình tán nhau một chút chăng?

Chúng mình tán nhau một chút chăng? Cần gì quan tâm ta đã có người yêu hay chồng vợ, cần gì quan tâm ta là nam hay nữ, cần gì quan tâm ta đang nhọc lòng với những bộn bề cuộc sống hay đang vui vẻ phởn phơ giữa đời. “Tán tỉnh” chỉ đơn giản là dành cho nhau những sự chú ý dễ thương, vậy thôi.

Nở với nhau một nụ cười xinh xắn khi gặp mặt, ấy là tán. Thả một trái tim vào status thay cho lời động viên, ấy là tán. Khen nhau rằng có nụ cười tươi, ấy cũng là tán vậy. Tôi cho rằng trên đời này chẳng có ai là không thích được “tán tỉnh” như thế. Điều đó chẳng có gì là lố lăng, tầm bậy cả, mà nó thể hiện một sự thư thái, hạnh phúc cao độ của con người. Khi ấy, dòng suối hoan vui sống động kia trào ra thế giới bên ngoài bằng những lời nói và cử chỉ dễ thương dành cho nhau.

Tán tỉnh làm cho ta thấy ở nhau những điều đáng yêu, hướng sự chú ý đỏng đảnh vào những sắc hồng ngọt ngào thay vì vào những đắng cay tủi hờn của cuộc sống. “Hôm nay cô mặc chiếc áo dịu dàng quá!” “Tôi thích ngắm nụ cười của em.” “Chú cảm ơn cháu vì những tấm hình hoa cỏ.” “Tao yêu mày, con đũy ạ!”

Thế giới này đã quá đủ những căng thẳng, ngột ngạt và bon chen rồi. Nó cần nhiều hơn những lơi lả ngọt lành, những mơn trớn vuốt ve để làm dịu đi những gập ghềnh đá sỏi.

Người xưa cũng đã có câu:

“Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau.”

Vậy thì có gì là quá khó khăn khi ta tung hứng với nhau những ngôn từ dịu dàng, tươi mát nào. Nếu có gặp thử thách khi thực hiện thì đó chỉ có thể là chúng ta phải vượt qua những nỗi sợ hãi của dư luận, sợ hãi bị tổn thương vì người kia không đáp lại, không thấu hiểu thôi. Nỗi sợ ấy rồi cũng sẽ qua mau, khi ta bắt đầu trao nhau những lời êm ái.

Tôi cho rằng khi một người có mức độ hạnh phúc càng cao thì họ càng dễ dàng với việc nói lời ái ngữ, hoặc lời tán tỉnh (đúng theo nghĩa đen dành cho những cặp đôi tìm hiểu nhau.) Cái sống động bên trong lòng họ khiến cho thế giới ngoài kia bỗng nhiên trở thành một nàng thơ đầy quyến rũ, và họ không sao cưỡng nổi việc ấu yếm nó bằng những thanh âm của chính mình thông qua ngôn ngữ/lời nói.

Ở đây, xin các bạn chớ nhầm lẫn việc “tán tỉnh” mà tôi đang nói đến là một loại đắc nhân tâm gì đó để hòng thu phục lòng người, hay là một kiểu yêu quái/yêu râu xanh tìm cách mồi chài những con nai ngơ ngác, thèm khát sự thương yêu để rồi cuối cùng đưa lên giường mà chịch cho thỏa mãn cơn đói lòng. Sự tán tỉnh tôi đang muốn diễn đạt, nó chẳng hề có mục đích gì cả. Nó chính là một mục đích, nó tự hoàn thiện và làm đẹp chính nó.

Ta dành cho nhau những lời ngọt ngào, chỉ vậy thôi, không có gì hơn ở đó nữa cả, không ai tiến xa hơn cả (phải trở thành gấu chó của nhau, hay phải chịu trách nhiệm cho sự “nghiêng ngả” của đối phương.) Tán tỉnh này là một biểu lộ của tình yêu, của niềm sướng vui bên trong cõi linh hồn. Nó là cơn mưa ân sủng trải ra khắp xung quanh thế gian, và ai dám mở lòng dưới cơn mưa đó sẽ thấy đầy những sự mát lành.

Tôi để ý thấy rằng khi bản thân càng hài lòng với cuộc sống thì tôi càng nhìn ra được nhiều góc phần dễ thương của người khác. Và khi những sáng tươi đủ lớn để thống trị những hà khắc, cay nghiệt thì những lời ngọt ngào bên trong tôi tự tuôn trào ra dành cho người ở xung quanh. Có người cảm nhận được điều đó và đón nhận nhiệt tình bằng việc tán ngược trở lại, để rồi cả hai bên cùng cảm thấy sung sướng, khoan khái. Có người không cảm nhận được nên bị hoang mang bối rối và cảm thấy tôi là một sinh vật nguy hiểm đang đi ve vãn cả thế gian để thu thập sinh khí về nuôi bộ xương khô của mình. Trong khi sự thật là tôi vẫn ngồi cười đùa và tiếp tục sứ mệnh tán tỉnh đầy niềm vui của mình. Đối với tôi, ngừng làm một việc dễ thương là một tội lỗi không thể dung thứ.

Với những người đã lún quá sâu với đời sống nghiêm túc, khắc nghiệt thì rất khó để có thể mềm lòng ra với những con sóng “ngôn tình” mơn trớn vào lỗ tai được. Người đó sẽ giãy lên từ chối và phản kháng. Hoặc dễ dàng hiểu nhầm đó là một lời tỏ tình nghiêm túc dẫn tới một cái nhẫn đính hôn. Tôi thấy đây là một nhận định rất đáng tiếc và đáng buồn cười. Chẳng phải những thơm thảo trong lúc tán tỉnh nhau đã là đáng quý và to lớn lắm rồi sao? Chúng ta còn cần kích thích thêm nữa bằng việc nuông chiều nhau, bú mớm nhau lâu dài trong một mối quan hệ nô lệ phụ thuộc nữa sao?

“Tán” mọi người, ta sẽ có khả năng yêu và nhìn mọi người như người yêu của mình – có một sự thoải mái kết nối với nhau, trái tim chẳng bị bó buộc vào với bất kỳ ai hết cả. Khi ở trong mảnh đất tự do, những hạt mầm phúc lành sẽ đâm chồi nở rộ. Ở đó sẽ hiển lộ những hoa trái của sự bao dung, vô tư, vui vẻ và tin cậy đến mức không ngờ.

Vậy nên đừng ngại ngần gì mà ta chẳng tán nhau chút đỉnh – cứ lả lơi một đôi lời cho xua tan hết những e sợ đang giăng lối cản bước trái tim yêu.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Featured image: StockSnap

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 8

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

spot_img
Vũ Thanh Hòa
Vũ Thanh Hòa
"Thiên Nhiên không vội mà việc gì cũng thành." — Lão Tử

BÀI LIÊN QUAN

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

62,550Thành viênThích
3,699Người theo dõiTheo dõi
3,900Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI