Có một sự thật ít người dám nhìn thẳng: đa thê không bị phản đối vì nó sai, mà vì nó đòi hỏi quá nhiều. Nó đòi hỏi sức mạnh. Không phải sức mạnh phô trương, không phải cơ bắp khoe ảnh phòng gym, mà là sức mạnh toàn diện: tâm lý, đạo lý, sức khỏe, tài chính, trách nhiệm, và khả năng gánh chịu hậu quả. Đa thê không phải đặc quyền của đàn ông. Nó là bài kiểm tra của đàn ông.
Người đàn ông yếu phản đối đa thê không phải vì anh ta cao thượng hơn. Anh ta phản đối vì anh ta biết mình không đủ lực. Và thay vì rèn luyện, thay vì đối diện với sự thiếu hụt của bản thân, anh ta chọn con đường dễ hơn: hạ chuẩn của thế giới xuống ngang tầm mình, rồi gọi đó là công bằng.
Không phải vì họ đạo đức, mà vì họ sợ. Sợ cạnh tranh. Sợ thất bại. Sợ bị phơi bày. Họ không phản đối đa thê vì họ yêu một người phụ nữ duy nhất, họ phản đối vì họ không thể là người đàn ông mà nhiều phụ nữ có thể quy phục. Họ chọn “một vợ” như một hình thức đầu hàng có vẻ đạo đức: “Tôi chung thủy, nên tôi cao thượng.” Nhưng chung thủy không phải là đức tính, nó là hệ quả. Hệ quả của sức mạnh, của sự đầy đủ, của sự lựa chọn. Khi một người đàn ông đủ mạnh, việc giữ một người phụ nữ hay mười người không còn là vấn đề cảm xúc, mà là vấn đề trật tự, trách nhiệm, và năng lượng.
Đây là cơ chế quen thuộc của tâm lý yếu. Khi không thể leo lên đỉnh núi, người ta tuyên bố leo núi là vô nghĩa.
Một người đàn ông mạnh không cần đa thê để chứng minh mình mạnh. Nhưng chỉ người đàn ông mạnh mới có quyền lựa chọn. Người đàn ông yếu thì không có lựa chọn. Anh ta bị trói vào một phương án duy nhất, rồi biến sự bất lực đó thành học thuyết đạo đức. Anh ta nói về bình đẳng, về tôn trọng, về văn minh, nhưng bên dưới là một lời thú nhận thầm lặng: tôi không thể cạnh tranh.
Đàn ông yếu luôn cần luật lệ để bảo vệ vị trí của mình. Đàn ông mạnh tự thân là luật.
Người đàn ông yếu chọn “một vợ” như một hình thức tự an ủi. Anh ta nghĩ: “Tôi không cần nhiều, tôi chỉ cần một người.” Nhưng thực ra, anh ta không dám đối mặt với việc mình không đủ để có nhiều. Có một nghịch lý sâu hơn nữa mà ít người dám chạm tới: Khi đàn ông tự hạ mình xuống ngang hàng với phụ nữ, anh ta tưởng rằng mình đang tôn trọng, nhưng thực chất anh ta đang tự huỷ quyền lực nam tính của mình. Như thể tình yêu là một hợp đồng bình đẳng, như thể hai giới là hoán đổi được. Đó là ảo tưởng của chủ nghĩa hiện đại.
Phụ nữ không cần đàn ông giống họ. Phụ nữ cần đàn ông khác họ. Sự khác biệt đó tạo ra lực hấp dẫn. Sự ngang hàng tạo ra sự so đo. Sự so đo giết chết dục tính. Sự mất dục tính được ngụy trang thành “tình bạn”, rồi được gọi nhầm là tình yêu.
Phụ nữ không bao giờ thực sự nể trọng một người đàn ông ngang hàng với họ. Họ có thể nói vậy. Họ có thể tin vậy. Nhưng cơ thể và vô thức của họ thì không. Bởi vì bản năng không đọc lý thuyết xã hội. Bản năng chỉ phản ứng với trật tự và sức mạnh.
Phụ nữ không tôn trọng sự “bình đẳng” mà tôn trọng sự vượt trội. Không phải sự áp bức, mà là sự dẫn dắt. Một người phụ nữ nữ tính đích thực, tôi nhấn mạnh: NỮ TÍNH ĐÍCH THỰC, không tìm kiếm một người bạn đời “ngang hàng”. Cô ấy tìm kiếm một điểm tựa, một trụ cột, một người mà cô ấy có thể buông tay và tin tưởng. Khi người đàn ông tự hạ mình xuống để “hiểu cảm xúc” cô ấy, để “chia sẻ quyền lực”, để “đồng quyết định mọi thứ”, anh ta không đang yêu, anh ta đang xin xỏ. Và phụ nữ cảm nhận điều đó. Họ không nói, nhưng họ biết. Họ không nể trọng người đàn ông ngang hàng mà chỉ chịu đựng anh ta.
Người đàn ông càng cố chứng minh mình “không hơn”, thì càng bị nhìn như “không là gì”.
Còn về phụ nữ. Một người phụ nữ nữ tính đích thực không phản đối đa thê vì cô ta hiểu cấu trúc của đời sống sâu hơn tầng khẩu hiệu. Nữ tính đích thực không tìm cách kiểm soát thế giới. Nó tìm cách chọn đúng trung tâm để xoay quanh. Nó không sợ cạnh tranh, vì nó không định nghĩa giá trị bản thân bằng sự độc quyền. Nó hiểu rằng người đàn ông có năng lực thu hút nhiều phụ nữ không phải vì anh ta lừa dối, mà vì anh ta đã trở thành một điểm hội tụ.
Một người phụ nữ nữ tính đích thực sẽ không phản đối đa thê, nếu cô ấy sống trong một trật tự lành mạnh. Vì sao? Vì cô ấy hiểu rằng giá trị của cô không nằm ở việc “độc quyền” một người đàn ông, mà nằm ở việc được chọn, được nâng niu, được bảo vệ trong một hệ thống mà cô không phải điều khiển. Sự ghen tuông không phải là bản chất nữ tính, nó là sản phẩm của sự bất an, của việc bị đặt vào một hệ thống cạnh tranh phi tự nhiên. Khi người phụ nữ cảm thấy an toàn, khi cô ấy biết mình được tôn trọng, khi cô ấy thấy người đàn ông của mình mạnh mẽ và công bằng, cô ấy không sợ có thêm người. Cô ấy sợ mất người đó vào sự yếu đuối.
Chỉ những phụ nữ bị nam tính hóa, bị ép phải cạnh tranh như đàn ông, bị buộc phải sống bằng lý trí khô cứng mới cần độc quyền như một phao cứu sinh. Độc quyền với họ không phải là tình yêu. Độc quyền là bảo hiểm cho nỗi bất an.
Hiện đại đã biến tình yêu thành một thị trường đấu giá cảm xúc. “Anh phải chọn em.” “Anh phải chứng minh anh yêu em.” “Anh phải ưu tiên em hơn tất cả.” Đó không phải là tình yêu, đó là tống tiền tâm lý. Và người đàn ông hiện đại, bị tẩy não bởi chủ nghĩa nữ quyền, đã chấp nhận đấu thầu. Anh ta nghĩ: “Nếu tôi yêu cô ấy đủ nhiều, cô ấy sẽ ở lại.” Nhưng tình yêu chân chính không phải là thứ phải xin xỏ. Nó là thứ phát sinh từ sự đầy đủ. Như mặt trời không xin phép trái đất để chiếu sáng, nó tự chiếu sáng vì nó là mặt trời.
Người đàn ông mạnh không cần phản đối hay ủng hộ đa thê, anh ta đơn giản hiện diện như một thực tế. Anh ta không tranh luận về đạo đức, anh ta sống đạo đức. Anh ta không cần nhiều vợ để chứng minh mình mạnh, nhưng nếu anh ta có, thì đó là hệ quả, không phải mục tiêu. Anh ta rèn luyện thân thể, tinh thần, tài chính, tâm linh, không phải để “có nhiều vợ”, mà để trở thành người mà vũ trụ có thể tin tưởng giao phó trách nhiệm. Và khi một người đàn ông như vậy xuất hiện, phụ nữ sẽ không tranh cãi, họ sẽ quy phục. Không phải vì họ bị ép, mà vì bản năng sâu thẳm của họ nhận ra: Đây là trật tự.
Hôn nhân đúng ra không phải là thứ dành do số đông, bởi hôn nhân là thứ cần phải có tiêu chuẩn. Đa thê cũng vậy. Và chính vì vậy, nó luôn bị số đông ghét bỏ. Lịch sử chưa từng được viết bởi số đông. Trật tự chưa từng được thiết kế để chiều lòng người yếu. Tự nhiên không dân chủ. Tự nhiên chọn lọc.
Người ta thường nói đa thê tạo ra bất công cho đàn ông khác. Đây là lập luận của những kẻ không hiểu cạnh tranh. Thế giới vốn dĩ không đảm bảo kết quả đồng đều. Nó chỉ đảm bảo luật chơi. Khi một người đàn ông vươn lên, anh ta không cướp đi phụ nữ của ai. Anh ta chỉ trở thành lựa chọn. Và lựa chọn luôn nghiêng về phía năng lực. Thật ra chế độ đơn thê cũng không giúp đàn ông yếu nhiều như họ tưởng.
Chế độ đa thê không phải là về dục vọng, mà là biểu hiện của năng lượng nam tính được định hướng. Trong tự nhiên, con đực mạnh nhất giao phối với nhiều con cái. Không phải vì nó tham lam, mà vì nó được chọn, vì trật tự sinh học ưu tiên sự vượt trội. Xã hội hiện đại đã đảo lộn trật tự này bằng cách tôn vinh sự yếu đuối như đạo đức. Đàn ông không được ghen, không được thể hiện sức mạnh, không được dẫn dắt, nếu làm vậy, họ bị gọi là “toxic”. Nhưng sức mạnh không phải là độc hại, độc hại là sức mạnh bị bóp méo, bị kìm nén, bị thao túng. Người đàn ông bị cấm thể hiện bản chất nam tính của mình sẽ không trở nên “hiền lành”, anh ta sẽ trở nên như đàn bà: passive-aggressive, ghen tuông âm ỉ, kiểm soát qua cảm xúc, và cuối cùng, hủy hoại mối quan hệ từ bên trong.
Cấm đoán đa thê không làm đàn ông yếu mạnh lên. Nó chỉ làm đàn ông mạnh bị trói tay, còn đàn ông yếu được ru ngủ trong ảo tưởng rằng mình ngang hàng.
Có người sẽ nói: vậy còn đạo lý? Còn gia đình? Còn xã hội? Tôi nói: đạo lý không sinh ra để bảo vệ sự yếu đuối. Đạo lý sinh ra để định hình trách nhiệm của kẻ mạnh. Một người đàn ông đa thê nhưng không đủ khả năng chăm lo, bảo vệ, dẫn dắt, nuôi dưỡng thì không phải là đàn ông mạnh. Anh ta chỉ là kẻ tham lam. Đa thê không xóa trách nhiệm. Nó nhân trách nhiệm lên gấp bội.
Và chính vì trách nhiệm đó quá nặng, nên người yếu ghét nó.
Thế giới hiện đại không ghét đa thê vì nó sai. Thế giới hiện đại ghét đa thê vì nó nhắc nhở một sự thật khó chịu: nam tính không phải là danh xưng, mà là kết quả của hành trình rèn luyện. Khi đàn ông không còn được khuyến khích trở nên mạnh hơn, xã hội buộc phải hạ thấp chuẩn mực để họ không cảm thấy thua cuộc.
Nhưng bản năng thì không hạ thấp. Bản năng chờ đợi. Và trong im lặng, nó chọn.
Tôi kết lại bằng một câu nói, không để viện dẫn quyền uy, chỉ để nhắc lại một trục xương sống của tư tưởng phương Tây. Friedrich Nietzsche từng viết:
“He who has a why to live can bear almost any how.”
Đa thê không phải là cái “how”. Sức mạnh của người đàn ông mới là cái “why”. Ai không chịu được con đường đó sẽ luôn tìm lý do để phản đối. Ai đi được con đường đó thì không cần thuyết phục ai cả. Sự hiện diện của họ đã là câu trả lời.
Và như mọi trật tự tự nhiên khác, sự thật không cần được đồng ý. Nó chỉ cần được nhìn thẳng.

