THĐP: Ý nghĩa của comic này không phải chỉ có thể áp dụng được với nghệ sĩ hay họa sĩ, mà nó còn có thể áp dụng được với tất cả mọi người. Hành động thể hiện khích lệ quả thật chẳng có gì khó, và đúng là cũng chẳng mất mát gì: một câu cảm ơn, một cái like, một cái share, một lời hỏi thăm… dù rất nhỏ nhặt nhưng nó có ảnh hưởng tích cực lên đối tượng gấp 10 lần một sự lặng lẽ thờ ơ bỏ đi hay một câu nói chưa được lựa lời.
Cảm nhận của Zen Pencils
Ken Smith là một nhà làm phim, nhà văn, phát thanh viên Mogul và là một babbler chuyên nghiệp. Tôi là một fan hâm mộ hầu như suốt cả sự nghiệp của ông. Tôi đã bỏ lỡ cơ hội quí báu lúc Clerk ra mắt, nhưng đã phát rồ vì Mallrats, và Chasing Amy, bộ phim mà diễn viên chính là Ben Affleck và Jason Lee đóng vai một nghệ sĩ viết truyện tranh và inker. Điều đó giống như “lạy chúa, một bộ truyện tranh của một tên mọt sách được làm thành phim Hollywood. Một người trong số chúng ta đã thành công vĩ đại rồi!”
Tôi cũng đã cực kì phấn khởi sưu tập truyện tranh khi Smith nhảy vào lĩnh vực truyện tranh, viết nên series truyện Marvel Knights Daredevil. Vào thời đó, không một nhà làm phim danh tiếng nào của Hollywood lại muốn hạ mình làm truyện tranh cả. Đối với một nam hâm mộ như tôi, việc Smith quyết định viết truyện tranh giống như là việc Michael Jordan quyết định chơi một trận bóng ở địa phương vậy. (Sau đó Smith đã thừa nhận rằng ông hoàn toàn không biết là mình đang làm cái quái gì nữa và đã phải nhờ họa sĩ Joe Quesada từ từ huấn luyện cho ông cách vẽ truyện tranh. Giả vờ làm được điều gì đó cho tới khi bạn thật sự làm được.)
Smith 24 tuổi khi Clerks được ra mắt, bộ phim mà ông đã tự đóng góp $27000 vào đó, mướn bạn của mình làm diễn viên và quay phim tại một tiệm tạp hóa nơi ông làm việc. Bộ phim đã được trình chiếu tại Liên hoan phim Sundance, thắng chiếc cúp Nhà làm phim xuất sắc và được Miramax mua lại. Nó đã mở đầu cho sự nghiệp làm phim của Smith và đã tác động đến sự bùng nổ của phim indie vào những năm 90. Mặc dù ngày nay Smith tập trung nhiều vào chương trình truyền thanh, ông ấy vẫn ở trên vũ đài làm phim. Bộ phim mới nhất của ông, Tusk, kể về một phát thanh viên bị bắt cóc bởi một anh ông già điên rồ muốn biến nạn nhân của mình thành một con hải mã.
Điều tôi thích chủ yếu ở những chương trình phát thanh và đàm thoại của Smith chính là sự động viên của ông đối với các họa sĩ có nhiều khát vọng và tính sáng tạo. Ông ấy khẳng định rằng nếu một tên mọt sách béo và lười như ông vẫn có thể thành công thì bất cứ ai cũng có thể thành công được. Smith đưa ra những chia sẻ thẳng thắn của mình đối với những kẻ công kích và các nhà phê bình, nhưng thái độ của ông là “Này, nếu bạn không ưa những gì tôi làm, thì hãy tìm mọi cách để tự mình làm ra những thứ tốt hơn đi.” Bộ phim Tusk của ông gần đây không đem lại những thành tích đáng kể, mong rằng mọi người không lấy đó làm cái cớ để không thử làm những thứ kì cục:
“Đừng ngại làm những việc kì cục, miễn là bạn làm nó với giá rẻ. Hãy liều lĩnh và ngu ngốc nếu cần, miễn là bạn không làm tổn thương bất kì ai thì việc những mơ ước của bạn có ngốc nghếch như thế nào thì có vấn đề gì chứ? Nếu tôi không sản xuất bộ phim Tusk thì sao? Nếu tôi cứ để nó chết như một chương trình phát thanh thì sao? Thì tôi sẽ không có tới ba bộ phim mà tôi đang sản xuất trong vòng một năm tới. Một vài người sẽ cố gắng làm nhục bạn bởi vì bạn đã thử làm những việc nằm ngoài quy chuẩn, nhưng điều đáng xấu hổ thật sự chính là việc không dám thực hiện ước mơ của mình.”
Trích dẫn được sử dụng trong mẩu truyện tranh được lấy từ cuốn tự truyện Tough shit: Life Advice from a Fat, Lazy Slob Who Did Good. Nó đến từ chương Smith viết về bộ phim “Red stage” vào năm 2011 của ông, một bộ phim một trăm phần trăm độc lập mà ông tự phát hành và phân phối. Mệt mỏi vì phải đối phó với các trường quay nơi mà ngân sách marketing còn tốn nhiều hơn làm cả bộ phim, Smith đã tự mình sản xuất và quay phim, khi du lịch khắp nước Mỹ cùng với bộ phim và trình chiếu nó tại các rạp chiếu phim trên khắp cả nước. Vào đoạn cuối của chương, Smith đã gửi lời cảm ơn đến một nhóm người đã giúp đỡ để làm nên bộ phim, ông gọi họ là những người hỏi “tạo sao không?”
“Trên thế giới này có rất rất nhiều người luôn hỏi “Tại sao?” Bất kì khi nào bạn đưa ra ý tưởng mới của mình với họ thì họ lại bắt đầu những câu hỏi nhảm nhí.“
“Tại sao lại quan tâm?”
“Tại sao phải cố gắng làm thế?”
“Sao bạn nghĩ là bạn tốt hơn mọi người?”
“Tại sao?”
Để chống lại việc này, đơn giản cứ vây quanh bạn bởi những con người chỉ hỏi “Tại sao không?” Như là
“Muốn làm phim không?”
“Muốn chứ. Tại sao không?”
Hãy nhớ rằng, bạn chẳng mất mát khi động viên một nghệ sĩ. Và những lợi ích tiềm tàng có thể khiến bạn kinh ngạc. Một cái vỗ vai nhẹ, có thể một ngày sẽ mang đến thành quả là bộ phim bạn yêu thích, hay là một bộ phim hoạt hình mà bạn thích xem đến say mê, hay là một bài hát cứu rỗi cuộc đời bạn. Làm một người nghệ sĩ nản lòng thì chắc chắn bạn sẽ không nhận lại được bất kì điều gì. Tôi đã bỏ ra phần tốt hơn trong sự nghiệp của mình để mang đến những bộ phim và động viện các họa sĩ tiềm tàng trong số khán giả nhằm nhắm đến chính bản thân mình như là một bằng chứng rằng bất kì ai cũng có thể biến ước mơ của mình thành sự thật. Tôi không làm điều này bởi vì lòng vị tha. Tôi chỉ muốn đảm bảo rằng mình có thứ gì đó hay ho để xem bằng việc động viên bất cứ ai đi theo những đam mê về phim ảnh hay truyện.“
Dịch: Băng Tâm
Review: Nguyễn Hoàng Huy
Comic Edit: Sadie Pices