17.5 C
Da Lat
Thứ Bảy, 27 Tháng 12, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
$PRANA Market Cap: Calculating…

“Học Làm Vợ” Không Phải Chuyện Đùa

Tôi không phải là người đã tham gia lớp học đó. Tôi chỉ nghe kể, từ cô bạn gái cũ của tôi, Linh.

Cô ấy không phải kiểu phụ nữ dễ lay chuyển. Cao ráo, nói năng mạch lạc, từng làm trưởng phòng marketing ở một tập đoàn công nghệ lớn tại TP.HCM. Cô ấy lái ô tô, đi công tác nước ngoài, tự book vé máy bay, tự ký hợp đồng. Không cần ai “phải che chở”.

Và rồi một hôm, cô ấy bảo tôi:

“Anh có biết ở Trung Quốc, có hàng ngàn phụ nữ trẻ đang đi học làm vợ không?”

Tôi cười. Tôi nghĩ cô ấy đang đùa. Hoặc đang thử nghiệm tư tưởng.

Nhưng không. Cô ấy nói nghiêm túc. Rồi cô ấy nói tiếp:

“Em vừa đăng ký một khóa.”

Tôi im lặng. Vì… tôi không hiểu.

Chúng tôi đã từng tranh luận hàng giờ về bình đẳng giới, về độc lập tài chính, về việc phụ nữ không cần đàn ông để hạnh phúc. Tôi từng ngưỡng mộ cô ấy, vì cô ấy không cần ai.

Và giờ, cô ấy lại đi học cách làm vợ?

Linh nhìn tôi, như đọc được suy nghĩ:

“Anh đừng nghĩ đó là sự đầu hàng. Đó là sự tỉnh thức.”

Cô kể: Khóa học diễn ra ở Thâm Quyến, kéo dài ba tháng, học phí tương đương 5000 USD. Học viên là những phụ nữ trẻ, thành đạt, nhiều người có bằng thạc sĩ, từng làm việc ở nước ngoài. Họ không nghèo. Không thất nghiệp. Không “cần” đàn ông.

Họ muốn.

Họ học cách nấu ăn theo phong cách truyền thống, không phải để tiết kiệm tiền, mà để thể hiện tình yêu qua bữa cơm. Họ học cách nói chuyện nhỏ nhẹ, cách lắng nghe mà không ngắt lời, cách không tranh thắng trong cãi vã. Họ học cách trang điểm tự nhiên, cách mặc áo dài, cách đi đứng uyển chuyển.

Họ học nghệ thuật làm nền.

Không phải làm trung tâm. Không phải tỏa sáng nhất phòng. Mà là làm cho người đàn ông của mình cảm thấy được tôn trọng, được yêu, được nâng đỡ.

Linh nói:

“Em từng nghĩ: hạnh phúc là tự do. Là không cần ai. Là làm chủ cuộc đời. Nhưng rồi em nhận ra, em cô đơn. Không phải vì thiếu người yêu. Mà vì thiếu một vai trò thật sự. Em làm sếp, làm con, làm bạn, làm đối tác… nhưng em chưa bao giờ làm vợ. Em chưa bao giờ được phục vụ một người đàn ông bằng cả trái tim. Phải chăng đó là bản chất của hầu hết phụ nữ, không thể yêu ai khác ngoài chính mình? Em không muốn như vậy.”

Tôi ngồi im. Tôi không biết nói gì.

Tôi từng nghĩ phụ nữ hiện đại là người tự quyết. Nhưng Linh đang nói về một thứ khác, tự nguyện.

Tự nguyện chọn vai trò. Tự nguyện hạ mình xuống. Tự nguyện không tranh.

Không phải vì yếu đuối. Mà vì mạnh mẽ đến mức không cần chứng minh.

Cô ấy nói tiếp:

“Họ không học để săn đại gia. Đó là cái nhìn rẻ mạt của những kẻ không hiểu. Họ học để xứng đáng với một người đàn ông vĩ đại. Em không muốn lấy một người đàn ông tầm thường, không phải vì tiền, mà vì em muốn dùng cả đời mình để nuôi dưỡng một tâm hồn lớn. Em muốn con em sinh ra trong một gia đình có người cha mẫu mực, có người mẹ biết yêu thương bằng hành động, không phải lời nói.”

Tôi nhớ lại mẹ tôi.

Bà không đi làm. Không có bằng cấp cao. Nhưng bà nuôi sống cả gia đình bằng sự kiên nhẫn, bằng nồi cơm nóng mỗi tối, bằng ánh mắt dịu dàng khi ba tôi mệt mỏi.

Tôi từng nghĩ: “Bà sống phụ thuộc.” Giờ tôi hiểu: Bà sống vì người khác.

Và đó không phải là phụ thuộc, đó là tình yêu đích thực.

Linh không thay đổi vì bị ép. Không phải vì thất tình. Không phải vì áp lực xã hội. Cô ấy thay đổi vì đã nhìn thấy chân lý rằng phụ nữ không cần phải giống đàn ông để được tôn trọng.

Rằng sự dịu dàng không phải là yếu đuối, mà là một sức mạnh âm thầm, bền bỉ, nuôi sống cả một nền văn minh.

Rằng gia đình không phải là nơi cạnh tranh, mà là nơi quy phục.

Tôi hỏi cô:

“Vậy anh là ai trong câu chuyện của em?”

Cô im lặng lâu. Rồi nói:

“Anh là người em từng thử yêu bằng lý trí. Nhưng em cần một người để em yêu bằng trái tim và bản năng.”

Chúng tôi từng chia tay. Không oán trách. Không đổ lỗi. Chỉ là… không cùng tần số.

Tôi vẫn nhớ cô. Không phải vì tiếc nuối mà vì cô đã mở cho tôi một cánh cửa. Cánh cửa dẫn đến một thế giới mà tôi từng coi là lạc hậu, nhưng giờ tôi thấy rất thiêng liêng. Thế giới nơi phụ nữ không cần phải chiến đấu để được công nhận. Mà chỉ cần trở về, với bản chất của mình.

Và nếu có một người đàn ông xứng đáng, thì cô ấy sẽ đứng bên cạnh, không phải phía trên, không phải phía dưới.

Như âm với dương.
Như đất với trời.
Như lửa với gió.

Còn tôi, tôi vẫn đang học.
Học cách không phán xét.
Học cách nhìn sâu.

Học cách hiểu rằng tiến bộ không phải là làm giống nhau, mà là trở thành chính mình, dù là ai.

Còn bạn, đã từng nghe một người phụ nữ thật sự nói chưa?

Không phải qua mạng xã hội.
Không phải qua khẩu hiệu.
Mà qua im lặng, qua ánh mắt,
qua một bữa cơm nóng?

Nếu chưa thì đừng vội gọi điều gì đó là lạc hậu. Vì có thể đó mới là tương lai.

BÀI LIÊN QUAN

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

71,700Thành viênThích
3,580Người theo dõiTheo dõi
4,110Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI