24 C
Nha Trang
Thứ năm, 12 Tháng mười hai, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Tôi như kẻ dại khờ ngồi mơ tưởng tình yêu

(716 chữ, 3 phút đọc)

Trái tim tôi khao khát nồng ấm đang nhìn vào ánh mắt anh trong tất cả sự đau khổ vẫn rong ruổi bước theo tôi trên những năm tháng đã trôi qua. Tình yêu, tôi nghĩ về nó như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Thật rạng ngời chói lóa, nhưng lại rất khó để chạm đến. Đã bao lần tôi ao ước thà đau đớn tuyệt vọng chết trong vòng tay người tình còn hơn là giấc mộng trọn đời không có nổi một người để yêu.

Tôi biết vũng lầy ấy là chất chứa tất cả bùn dơ bẩn, trở ngại mà tôi phải bước qua nếu muốn đến gần anh. Tôi thừa biết tất cả những điều ấy, chỉ có cách duy nhất để bước đến bên anh là tôi phải luôn giả bộ giữ nguyên vẻ ngây thơ. Tôi tự dối lòng mình bằng cách giữ lại sự hồn nhiên của một đứa trẻ mới lớn vừa tập tành biết yêu. Giả vờ quên đi tất cả sự trần trụi của một tình yêu đã từng cứa hàng trăm vết cắt chằng chịt lên trái tim mình. Đây không phải là lần đầu biết yêu, nhưng phải là lần đầu bước đến bên anh bằng tất cả con tim tan vỡ, ngờ nghệch yêu anh bằng tất cả da thịt đã nát rượu nồng say trong hơi men.

Dẫu biết rằng tình yêu chỉ là một thứ ảo diệu đang nồng cháy trong tâm trí. Tình yêu này rồi cũng chỉ đang cố gắng xoay tròn quay chính mình để trở về lại với chính mình. Ngôi sao đó rồi sẽ tắt lịm, ánh sáng đó rồi sẽ tan biến giữa đường bay. Nhưng sao vẫn muốn làm tên mù mò mẫm ánh sáng tình yêu trong sự u mê. Tình yêu, tôi như vì sao lạc lẻ loi đang trơ trụi đứng thèm thuồng bầu trời đêm.

Đã từng có cả nhân loại cười vào mặt mình, chẳng phải thế sao? Họ nói lời khinh bỉ tôi như kẻ điên yêu.

Tình yêu quả thật rất khó khăn, nhưng vì nó khó khăn nên phải chăng nó đẹp. Đó phải chăng là một thử thách cao xa nhất. Hơn cả tình yêu cho chính bản thân mình và tôi mãi là trang giấy trắng tinh khôi  sẽ luôn dễ dàng đánh rơi nó.

Làm sao cho nhịp tim đập xao xuyến trong lồng ngực không phải sống trong cô liêu. Làm sao để mình không phải là kẻ cô đơn lớn dần trong những u sầu ảo mộng tình yêu. Làm sao để mình không còn dại khờ đánh mất mình trong một người khác. Biết rằng mình ngu ngốc nhưng vẫn tình nguyện hiến dâng mình, tất cả cuộc sống giờ đây đều dành cho một người, cảm xúc giờ đây đều dâng trọn cho người tôi yêu.

Lầm lỗi của bao kẻ đang yêu là việc xấn lấy nhau, vồ vập lấy nhau, lãng quên đi sự kiên nhẫn chờ đợi. Tự mình giăng ra vô vàn mớ dây chằng chịt rồi tự buộc lấy thân xác mình trong đó. Tôi có đủ tỉnh táo để nhìn ra mọi sự?

Làm sao để ngày mai mình sẽ không tự đánh mất mình trong tình yêu, rồi đánh mất luôn cả người mình yêu, rồi bao nhiêu chán chường, vỡ mộng ê chề? Ôi tình yêu chẳng khác gì những cơn giông bão dữ dội dài lê thê.

Dẫu biết tình yêu rồi sẽ đè bẹp tâm hồn mình trong ngột ngạt, nó rồi sẽ trở thành con đường đưa lối mình đến hỏa ngục, nhưng đó không phải là điều tệ hại nhất, làm sao có thể chịu đựng nổi nếu mình không được ở bên cạnh người mình yêu?

Đối với tình yêu, tôi biết mình chỉ luôn là kẻ thứ ba, chỉ có tình yêu và người tôi yêu mới là điều nồng nàn, còn tôi là kẻ bơ vơ luôn bị nhấn chìm xuống đáy vực thẳm.

Vậy nên từ giây phút biết yêu anh, tôi nên học cách biết yêu luôn tất cả những gì sẽ làm tan nát trái tim tôi?

Sài Gòn, chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên anh…

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: GLady 

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

 

 

 

 

spot_img

BÀI LIÊN QUAN

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

62,550Thành viênThích
3,699Người theo dõiTheo dõi
3,910Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI