28 C
Nha Trang
Thứ bảy, 23 Tháng mười một, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Sau những trải nghiệm chúng ta có còn là chính mình?

(1370 chữ, 5 phút đọc) Khi tôi dám bước ra và thách thức trò chơi với cuộc đời cách đây đúng một năm tôi đã nghĩ rằng mình mạnh mẽ lắm rồi, mình giỏi lắm. Thật ra đến bây giờ trò chơi mới bắt đầu. Lúc trước chỉ là những khó khăn vụn vặt tôi đã vùi mình vào gối khóc oà nghĩ rằng mình sẽ bỏ cuộc và về nhà với mẹ. Cho đến khi trải qua bao nhiêu chuyện phải suy nghĩ đau đầu, không có thời gian để mà khóc, để mà yếu đuối, cứ cố gắng chống chọi, cố gắng làm sao để mình không phải thua cuộc, mình không thể để bản thân yếu đuối rồi vác vali về nhà.

Những lúc dường như cả thế giới chống lại, như bầu trời đổ sập dưới chân, như không thể nào đứng lên nổi nữa, không một ai cứu giúp, không một giây nào có thể ngừng lại và nghỉ ngơi.

Trước đây tôi tưởng rằng đến một nơi thơ mộng, sống một cuộc sống yên bình và hạnh phúc, mọi thứ thật dễ dàng. Mình cũng có ít vốn liếng để nuôi ước mơ, rồi mình sẽ đi làm những điều mình thích, cứ thế qua ngày mà chẳng lo nghĩ chi. Mình sẽ đi đường tắt, con đường đến bình yên và hạnh phúc thật nhanh mà không cần phải giống tất cả những người khác.

Qua bao thế hệ họ bị cuốn vào vòng xoáy kiếm tiền thật nhiều rồi mới đến ổn định, hạnh phúc và vui vẻ. Đôi lúc đang ở giai đoạn kiếm tiền họ bị cuốn, không dứt ra được, đến lúc tỉnh ra thì lại là lúc lìa đời. Mình không cần như thế, mình chỉ cần đủ sống và vui vẻ. Bây giờ mình mới ngẫm được câu “Đời không như là mơ.” Thế mới biết trải nghiệm thực sự quan trọng thế nào. Lúc mình chưa trải nghiệm mình nói ra câu đấy dễ dàng lắm, nghĩa để hiểu cũng chỉ đến thế. Nhưng khi trải nghiệm rồi mới biết chỉ một câu nói mà trong những hoàn cảnh khác nhau lại có chiều sâu khác nhau.

Mình nghĩ, những người lừa gạt mình, bức ép mình chắc ngày xưa cũng từng như mình thôi. Chắc họ cũng mơ mộng, cũng yêu đời nhưng do cuộc sống khắc nghiệt, họ phải trở nên gian xảo và cáo già hơn. Mình phải hơn họ, khi người ngoài nhìn vào sẽ nói mình mãi vẫn ngu, vẫn mơ mộng nên luôn thua thiệt. Nhưng mình biết mình không phải thế, có thể mình sẽ phải trải qua những khó khăn, những lần bị người khác đâm lén, lừa gạt nhưng mình không để bản thân mình tha hoá.

Nhiều khi họ nghĩ muốn giàu là phải sống như vậy, những kiểu người họ nghĩ họ sẽ không bao giờ trở thành nhưng họ lại trở thành. Lúc trước có người nói nói rằng: “Hãy cứ trải nghiệm đi, đừng quá sách vở.”

Ngày bé bố tôi, mẹ tôi cứ nghe những bài nhạc cổ hủ rồi bảo tôi rằng nó mới là âm nhạc. Bố mẹ chẳng hiểu gì là hiện đại, bố mẹ quá cổ lỗ sĩ. Tại sao bố mẹ lại chê nhạc âm nhạc của tôi. Bố mẹ cứ thích dấm dúi đồ cũ, dùng không dùng vứt không vứt. Bố mẹ mặc quần ống loe, bố mẹ mang dép tổ ong trông thật quê mùa.

Cho đến khi lớn lên, tôi lại nghe những bản nhạc y chang bố mẹ nghe. Tôi ra ngoài ở riêng cũng cứ dấm dúi sợ bỏ đi cái này đến lúc cần lại không có tiền mua nhưng lại không bao giờ nhớ đến để dùng. Tôi cũng lại đi đôi dép tổ ong vì chúng rất mềm và tiện dụng. Mới biết rằng trải nghiệm đem đến cho tôi sự đồng cảm. Sau bao nhiêu trải nghiệm tôi lại hiểu được bố mẹ cũng như mình thôi. Sau bao nhiêu trải nghiệm tôi mới biết đôi lúc mọi người cũng từng giống như mình vậy. Họ cũng đau khổ và cần được cảm thông, nhưng có lẽ bản chất con người là ích kỷ, sẽ chẳng ai hiểu được ai hoặc là họ không muốn hiểu. Sẽ có những lý luận rằng họ cũng đau khổ không kém thì tại sao phải cảm thông cho người khác.

Nhưng với tôi, những trải nghiệm không những giúp tôi học thêm nhiều bài học mà còn giúp tôi biết đồng cảm với người khác. Khi tôi được nghe một câu chuyện rằng bạn tôi bị lừa gạt, tôi cũng sẽ buồn nhưng tôi không thể hiểu được cảm giác đấy cho đến khi tôi cũng bị lừa như vậy. Tôi đau buồn, họ cũng đau buồn. Nên tôi sẽ đối xử với họ thân thương hơn. Tôi không thể lo lắng cho cả thế giới, nhưng tôi có thể kìm chế bản thân mình không xúc phạm đến ai.

Chúng ta sẽ được giới thiệu và làm quen với những người bạn. Họ có tên, có tuổi, có những đặc tính riêng biệt. Đôi lúc nhắc đến họ ta sẽ nhớ rằng họ hiền lành, họ hung dữ, họ vui vẻ hay họ cáu bẳn. Nhưng chúng ta không bao giờ biết được họ từng phải trải qua những gì để mà đánh giá con người họ.

Tôi có một cậu bạn, chúng tôi có thời gian ở chung rất vui vẻ. Có những lúc cậu ấy hơi tính toán vụn vặt. Lúc đầu tôi rất ghét cậu ấy, sau những tính toán vặt đấy tôi đánh giá rằng cậu ấy thật xấu tính. Nhưng ngẫm lại, tôi không hề biết cậu ấy được sinh ra trong môi trường nào, cậu ấy không được đi học, không biết chữ, cậu ấy đã phải vật lộn với cuộc đời gần 20 năm trời. Cậu ấy không phải tôi, không sống trong cuộc sống của tôi. Sẽ có những lúc bắt buộc cậu ấy phải làm vậy. Tất cả những điều đó giúp tôi có thể bỏ qua cho cậu.

Xã hội, môi trường sống hình thành nhân cách con người nhưng tôi vẫn mong họ có thể nhận ra con người mình. Những việc mình làm là do mình quyết định chứ không thể đổ lỗi cho xã hội. Tôi có từng nghe một câu chuyện:

Một ông bố nát rượu có hai đứa con trai, hai đứa bị bố đánh đập suốt ngày. Khi hai người con trai lớn lên. Một người trở thành nát rượu giống bố và một người chịu thương chịu khó làm ăn. Đến khi hỏi người con trai thứ nhất tại sao lại trở thành người như vậy. Anh ấy trả lời “Vì bố tôi như vậy thì tôi cũng vậy thôi.” Hỏi người con trai thứ hai, anh ấy trả lời “Vì bố tôi như vậy nên tôi không thể trở thành như vậy.”

Một sự việc nhưng mỗi lăng kính của một người lại khác nhau. Đừng bao giờ đổ lỗi cho bất kỳ ai khi chính mình làm điều đó. Sai thì có thể sửa, quan trọng mình có muốn làm người tốt hay không. Trải nghiệm sâu sắc luôn phải trả những cái giá rất đắt. Mất nhà, mất cửa, mất xe, mất tất cả nhưng không bao giờ được đánh mất con người mình.

Tôi rất vui mừng vì sau những đau khổ tôi vừa trải qua (không tiện nói nhưng nó thật sự đáng buồn, bạn có thể nói rằng đau khổ của tôi chỉ bé như hạt cát khi bạn chưa từng trải nghiệm hoặc bạn đã từng trải nghiệm.) Tôi vui mừng vì tôi vẫn có thể là chính mình, tôi sẽ luôn nhắc nhở bản thân rằng dù có bao nhiêu thử thách đến thì tôi vẫn luôn là tôi, vẫn luôn học cách đồng cảm với người khác, vẫn tha thứ, vẫn sẻ chia, vẫn viết, vẫn sống thật tốt và không bao giờ trở thành người mà tôi không muốn trở thành.

Tác giả: Bà Năm

*Featured Image: ddouk 

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

spot_img

BÀI LIÊN QUAN

2 BÌNH LUẬN

    • Dạ em cảm ơn anh. Đôi khi anh sẽ không đặt nặng việc cmt bài viết của em nó có ý nghĩa như thế nào. Nhưng em muốn anh biết rằng anh đã giúp em có thêm nhiều động lực cho đam mê này.

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

62,550Thành viênThích
3,699Người theo dõiTheo dõi
3,900Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI