Featured Image: Bìa sách “Nỗi Cô Đơn Của Các Số Nguyên Tố”
“Bi thương, vô vọng, cuốn sách xuất chúng về nỗi đau của giới trẻ hiện nay đã cuốn hút từ lứa độc giả đứng tuổi cho tới các bạn trẻ.” Câu nhận xét của La Repubblica ở bìa sau sách như cảnh báo một điều rõ ràng rằng quyển sách này không dành cho những ai mơ mộng và thích kết cuộc mỹ mãn kiểu hai nhân vật chính sẽ cùng nhau đi dọc bờ biển và ăn tối trước hoàng hôn bên cạnh một chiếc bàn đầy hoa và nến… vì nó – một cuốn tiểu thuyết có khả năng đốn ngã sự lãng mạn trong bạn bởi sự thật trần trụi và đau thương…
Đến với Triết Học Đường Phố lần này không phải một cuốn kinh tế chuyên ngành, cũng không phải câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng lãng mạn, càng không phải là một quyển triết học cao siêu. Nó đơn giản là một câu chuyện. Buồn. Rất buồn. Bi kịch. Rất bi kịch. Quyển tiểu thuyết đầu tay của Paolo Giordano – Nỗi cô đơn của các số nguyên tố.
Tôi vừa đọc xong quyển này cách đây không lâu, và đến tận bây giờ cái cảm giác mà nó mang lại vẫn in sâu chưa từng mất. Biết đến quyển sách này cũng là tình cờ khi lướt web, thật sự mà nói thì ngay khi quyển sách này đập vào mắt tôi từ tên cho đến cái bìa xanh đơn điệu cùng những con số nguyên tố đứng cách khoảng nhau và hình ảnh một đứa trẻ đang co mình lại… tất cả đã tạo nên một ấn tượng rất sâu sắc trong tôi, với một đứa chuyên tự nhiên nhưng lại có sở thích văn chương như tôi thì chẳng khác nào tìm thấy được báu vật. Và rất nhanh sau đó tôi đã tậu ngay quyển sách này về và nghiễn ngẫm nó, tôi không nhớ rõ mình đọc nó trong bao lâu nhưng cảm giác khi gấp sách lại thì vẫn nhớ như in – Ám ảnh và hẫng hụt. Là những gì tôi có thể nghĩ ra để miêu tả cảm giác của mình. Ám ảnh bởi sự cô đơn tột cùng mà hai nhân vật chính đã trải qua suốt từ những ngày trẻ thơ cho đến tận khi đã trưởng thành.
Mattia đã vì một phút non dại của mình mà bị ám ảnh suốt ngần ấy năm trời, mất đi một người thân yêu đã là một nỗi đau huống chi đó lại là do chính mình gây nên thì nỗi đau ấy cực điểm còn gì bằng? từ đó Mattia thu mình lại trong thế giới riêng với những con số. “Cậu đã học được cách đi giẫm đầu ngón chân trước, rồi mới đến gót chân, dồn trong lượng đang mất cân bằng về phía ngoài lòng bàn chân để giảm thiểu diện tích tiếp xúc với mặt đất…” thế đó, Mattia muốn và luôn làm mọi cách để mình vô hình trong thế giới này.
Alice, cô gái bị bố bắt đi học trượt tuyết dù bản thân vô cùng chán ghét, rồi cô bị tai nạn, cô bắt đầu cuộc sống với cái chân khập khiễng và nặng nề, cô muốn trở nên nổi trội như cô bạn cùng lớp, cô muốn có một hình xăm nhưng rồi lại muốn xóa nó đi, cô muốn có nhiều bạn bè và được quan tâm,… cô muốn thay đổi, muốn thử nhiều trò mới lạ, cô muốn nhiều thứ lắm. Nhưng cuối cùng những nổ lực của cô gần như lụi tàn, trong một quãng thời gian dài Alice phải đối mặt với sự xa lánh và mỉa mai.
“Mattia nghĩ cậu và Alice giống như một cặp số nguyên tố sinh đôi cô độc và mất mát.” Dù là gần nhau đến mấy cũng phải bị chia cắt bởi một số chẵn, họ – mãi mãi chỉ có thể đợn độc đứng một mình. Mattia chối từ cả thế giới. Còn Alice ngược lại – bị cả thế giới chối từ. Họ, mỗi người một nỗi đau riêng nhưng chung quy vẫn là hai số nguyên tố mãi bị rập khuôn bởi những quy định toán học mặc cho những nỗ lực thoát khỏi quy luật.Nỗi cô đơn và nổi loạn của Alice, sự day dứt và tự trừng phạt mình của Mattia… Tất cả được thể hiện một cách bi tráng trong Nỗi cô đơn của các số nguyên tố, đó cũng có thể là yếu tố góp nên thành công của “The huge bestseller of Italia”.
Tôi nghĩ giữa sách và người cũng giống như tất cả các mối tương quan khác trong cuộc sống này, cũng có một chữ Duyên. Theo một cách nào đó, mỗi quyển sách sẽ có ảnh hưởng và ý nghĩa đặc biệt với môt người trong một điểm thời gian nhất định. Nên tôi ít khi khuyên ai đọc hay không đọc cái gì, nếu bạn hỏi tôi về quyển sách này, tôi chỉ có thể nói: đây là một quyển sách với giọng văn tinh tế, có sự hòa trộn tuyệt vời giữa toán học và văn chương, với lối diễn tả nội tâm cực kỳ sâu sắc như xoáy sâu vào tâm can người đọc. Nếu bạn “cảm” được câu chuyện này, ắt hẳn bạn sẽ tìm đến nó.
Cá nhân tôi nhận định đây là một quyển sách hay, đọc nó bạn sẽ thấy rõ một điều rằng con người ta luôn dễ dàng bị quá khứ đeo bám và để nó ràng buộc tương lai, tôi đã rất tập trung để hòa vào Mattia và Alice để hiểu rõ hai người đó nghĩ gì, cảm thấy như thế nào, và kết quả tôi nghĩ mình đã làm tốt, vì cuối cùng tôi đã thấu đáo, đã hiểu rằng có những thứ con người ta nên học cách buông bỏ và quên đi để chấp nhận hiện tại. Không ai biết rồi tương lai Mattia như thế nào, sẽ cưới vợ và có những đứa con??? Rồi Alice có tìm được hạnh phúc mới? hai người họ sẽ gặp lại nhau sau bao nhiêu năm? Tất cả chỉ còn là tưởng tượng của mỗi người.
“Cô mỉm cười với bầu trời trong vắt. Với một chút khó khăn mệt nhọc, cô đã biết tự đứng dậy một mình.” Đây là hai câu cuối cùng trước khi Paolo đặt dấu chấm hết cho câu chuyện dài của mình, như một khẳng định mà chúng ta có thể biết chắc chắn – Mattia và Alice, họ đã thôi chông chênh. Nỗi ám ảnh đi theo họ nhiều năm qua cuối cùng cũng chịu dừng lại. Một trang mới sẽ được bắt đầu. Gọn ghẽ và tinh tươm.
Nắng Lạ
Cuộc thi hân hạnh được tài trợ bởi ThachPham.com (website hướng dẫn tạo blog), Phi Tuyết, hai thành viên giấu tên, Karmi Phuc (developer chính của THĐP), Kính Kong (shop phụ kiện).
“Một người không được thế giới chấp nhận, còn một người không thể chấp nhận được thế giới”.
Vậy thì chắc số 2 và 3 là hai con số may mắn nhất trong tập hợp các số nguyên tố