19.5 C
Da Lat
Thứ Tư, 5 Tháng mười một, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
$PRANA Market Cap: Calculating…

Xã Hội Thời Nay Ghét Đàn Ông Chứ Không Ghét Phụ Nữ

Chúng ta đang sống trong một xã hội không ghét phụ nữ mà ghét đàn ông. Không phải ghét cá nhân mà ghét hình ảnh, vai trò, bản chất nam tính đích thực. Ghét sức mạnh khi nó không được phép mạnh. Ghét trách nhiệm khi nó không còn được tôn vinh. Ghét sự im lặng khi nó bị hiểu nhầm là áp bức. Ghét ánh lửa trong ngực người đàn ông, thứ ánh lửa từng đốt cháy rừng rậm, xây thành quách, chèo thuyền vượt đại dương, đứng gác giữa đêm đông. Vì giờ đây, ánh lửa ấy bị gọi là “độc hại”.

Xã hội hiện đại không trừng phạt phụ nữ vì họ là phụ nữ. Nó nâng họ lên, miễn là họ không đòi hỏi điều gì quá mức, và thậm chí khi có, thì lời chỉ trích cũng nhẹ nhàng, như thể một đứa trẻ được tha thứ vì nổi khùng. Nhưng đàn ông? Đàn ông bị xét xử từng hơi thở. Cười lớn > toxic. Im lặng > lạnh lùng. Muốn dẫn dắt > đàn áp. Muốn yêu thương > sở hữu. Muốn thành công > ích kỷ. Đàn ông hiện diện như một tội lỗi đang chờ được thú nhận.

Hãy nhìn vào hệ giáo dục: cậu bé bị trừng phạt vì nghịch ngợm — bản năng khám phá, bản năng chinh phục — trong khi cô gái được tha thứ vì “cảm xúc”. Cậu thanh niên bị bảo phải kiềm chế, phải “hiền”, phải “hiểu”, phải “xuống nước”, như thể nhượng bộ là đức hạnh. Trong khi đó, phụ nữ được khuyến khích thể hiện, lên tiếng, nổi loạn và được gọi là “mạnh mẽ”. Nhưng nếu đàn ông làm điều tương tự, họ bị gọi là “nguy hiểm”. Đây không phải là bình đẳng. Đây là nghịch lý được ngụy trang dưới danh nghĩa “công bằng”, “bình đẳng”.

Cơ thể đàn ông bị coi là công cụ — trong chiến tranh, trong lao động, trong thể thao — nhưng tâm hồn họ thì bị bỏ quên. Không ai hỏi: “Anh ổn chứ?” Không ai cho phép đàn ông gục ngã. Nước mắt bị coi là thất bại. Yếu đuối bị coi là phản bội. Và khi đàn ông gục — vì trầm cảm, vì cô đơn, vì mất phương hướng — xã hội quay đi, rồi sau đó đổ lỗi: “Tại sao anh không nói? Tại sao anh không tìm giúp?” Nhưng ai đã dạy anh nói? Ai đã mở cửa cho anh gục?

Phụ nữ được phép tìm kiếm bản thân. Được phép thay đổi. Được phép yếu đuối. Được phép nổi loạn. Đàn ông thì phải là một thứ gì đó hiển nhiên, mặc định, cố định, im lặng, sẵn sàng hy sinh. Họ không được phép tìm kiếm; họ phải có. Không được phép hỏi, phải biết. Không được phép đau, phải chịu. Đây không phải là ghét phụ nữ. Đây là ghét đàn ông, ghét cái bóng của họ, ghét tiếng bước chân họ, ghét cả cái bóng của họ trên mặt đất.

Và trong cơn điên ấy, đàn ông bị tước đi Chân Ngã. Họ bị ép sống qua bản ngã — bản ngã thành công, bản ngã kiếm tiền, bản ngã phục vụ — nhưng không ai cho phép họ sống qua Tâm. Không ai cho phép họ biết mình là ai, ngoài công việc, ngoài vai trò, ngoài nghĩa vụ. Họ bị biến thành cỗ máy, cỗ máy lao động, cỗ máy chiến đấu, cỗ máy im lặng chịu đựng.

Chỉ có một lối thoát: quy phục. Không phải quy phục xã hội, mà quy phục Chân Lý. Đàn ông phải học lại cách đứng thẳng, không phải để áp bức, mà để hiện diện. Học lại cách im lặng, không phải vì sợ, mà vì uy lực. Học lại cách yêu, không phải để sở hữu, mà để hiến tặng. Và quan trọng nhất: học lại cách biết — biết rằng Chân Ngã không phân biệt nam nữ. Biết rằng Chân Ngã không bị tổn thương bởi lời chê bai hay trào lưu. Biết rằng ánh lửa trong ngực mình, dù bị dập tắt bao lần, vẫn là một tia sáng của Thượng Đế.

Xã hội có thể ghét đàn ông nhưng Chân Lý thì không. Vũ trụ không phân biệt. Chỉ có điều: nó đòi hỏi sự thật. Và sự thật là đàn ông không cần được cứu bởi thế giới. Họ cần được cứu bởi chính họ. Bằng kỷ luật. Bằng thức tỉnh. Bằng lòng can đảm để không chạy theo cái bóng mà xã hội vẽ ra.

Hãy đứng dậy. Không phải để trả thù. Không phải để thống trị mà để hiện hữu. Như ngọn núi. Như ngọn lửa. Như im lặng giữa bão.

Đàn ông hiện nay không thiếu tiền, không thiếu kỹ năng, mà thiếu ý nghĩa. Thiếu một hình mẫu đích thực để noi theo. Những người cha bị đẩy ra rìa. Những vị thầy nam giới bị thay thế bằng hệ thống quản lý cảm xúc. Những anh hùng bị hạ bệ, không phải vì họ xấu, mà vì họ mạnh. Cường tráng > bị nghi ngờ. Tự tin > bị gọi là độc đoán. Dẫn dắt > bị quy kết là quyền lực. Thế rồi, đàn ông trẻ lớn lên giữa một sa mạc hình mẫu: họ thấy mình phải chọn giữa việc trở thành kẻ yếu đuối được yêu thương, hoặc kẻ mạnh bị ghét bỏ.

Và khi không có hình mẫu, họ tự tạo ra ảo ảnh. Mạng xã hội tràn ngập những “alpha male” giả — cơ bắp, xe hơi, tiền mặt, giọng nói gằn lên như thể cố chứng minh điều gì đó. Nhưng đó không phải là nam tính thật. Đó là nỗi sợ hãi được ngụy trang bằng testosterone. Nam tính đích thực không cần khoe khoang. Nó hiện diện. Nó im lặng. Nó chịu đựng. Nó bảo vệ, không phải để được khen, mà vì đó là bổn phận.

Hãy nhìn vào tỷ lệ tự tử: đàn ông chiếm hơn 75% ca tử vong do tự tử ở hầu hết các nước phát triển. Nhưng xã hội không buồn hỏi: “Tại sao?” Không ai tổ chức ngày tưởng niệm cho những người cha lặng lẽ gục ngã. Không ai viết sách về nỗi đau của người con trai không dám khóc. Không ai nói: “Anh đã làm đủ rồi.” Thay vào đó, họ nghe: “Phải mạnh mẽ hơn.” Như thể sức mạnh là thứ có thể nạp lại bằng ý chí chứ không phải thứ bị bào mòn từng ngày bởi sự cô lập, bởi kỳ vọng, bởi im lặng bắt buộc.

Phụ nữ được phép tổn thương. Đàn ông phải vượt qua. Nhưng vượt qua bằng gì? Bằng thuốc? Bằng rượu? Bằng công việc? Bằng những mối quan hệ bề mặt? Không ai dạy họ cầu nguyện. Không ai dạy họ thiền. Không ai dạy họ biết mình là ai ngoài vai trò kiếm tiền, ngoài nghĩa vụ gia đình, ngoài hình ảnh xã hội đòi hỏi. Họ bị tước đi quyền được tâm linh, vì tâm linh bị coi là mềm yếu trong khi chính tâm linh mới là nguồn sức mạnh bền lâu nhất.

Chúng ta cần một cuộc phục hưng nam tính — không phải kiểu nam tính cũ kỹ, bạo lực, áp bức — mà là nam tính tỉnh thức. Nam tính biết phân biệt giữa bản ngã và Chân Ngã. Biết rằng sức mạnh thật sự không nằm ở cánh tay, mà ở khả năng im lặng giữa cơn giận. Ở việc đứng vững khi bị hiểu lầm. Ở việc yêu mà không sở hữu. Ở việc dẫn dắt mà không thống trị.

Đàn ông không cần được “cứu” bởi phong trào. Họ cần được thức tỉnh. Bởi chính họ. Bởi kỷ luật. Bởi thực hành. Bởi việc quay về nội tâm — nơi Atman không phân biệt giới tính, nơi ánh sáng không bị phán xét, nơi họ có thể hiện diện — không phải như công cụ, không phải như tội nhân mà như một tia sáng của Đấng Tối Thượng.

Và khi đàn ông thức tỉnh xã hội sẽ không còn ghét họ. Vì họ không còn là mối đe dọa. Họ là trụ cột. Không phải trụ cột bằng gân cốt mà bằng ý thức. Bằng sự hiện diện. Bằng lòng từ bi, không phải từ sự yếu đuối, mà từ sức mạnh đã được thanh tẩy.

Đó mới là nam tính đích thực. Không cần được công nhận. Chỉ cần là.

BÀI LIÊN QUAN

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

71,700Thành viênThích
3,580Người theo dõiTheo dõi
4,110Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI