28 C
Nha Trang
Thứ năm, 21 Tháng mười một, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Sự kiên nhẫn ― Dù bạn là ai cũng đều phải học

Tâm trí:  Vứt bỏ hết đi. Đồ trái tim ngu ngốc. Tớ đã quá mệt mỏi khi phải bước trên con đường mà không có lấy một tia sáng, đã bao nhiêu đêm bầu bạn cùng bóng tối. Tớ đã quá chán ngán khi sống chỉ biết quỳ gối sùng bái những câu hỏi. Không có một căn cứ nào được khai mở để trả lời cho những hồ nghi.

Trái tim: Tâm trí ơi! Vì tuổi chúng ta còn quá trẻ nên chưa thể yên thân với những an định. Chính vì thế mà bài học khó khăn nhất tớ và cậu nhất định phải học chính là cách dịu dàng với những câu hỏi. Trái tim đơn sơ tớ đã học cách chịu đựng cậu chẳng khác nào một gã say. Tâm trí cậu lúc thì quay trái, lúc ngã nghiêng sang phải. Cậu bảo muốn theo đuổi đam mê, cậu khát khao muốn được yêu. Cậu khiến tớ chóng mặt theo cậu đến chán ngán nhiều lúc quên mất khả năng yêu thương của một trái tim. Tớ cũng yêu quý đam mê, tớ cũng yêu quý người tình, yêu quý nghệ thuật. Nhưng nếu cậu cứ mặc xác tớ sống chết trong tình yêu ấy, tớ quả biết ơn cậu vô cùng. Đằng này cậu chỉ cố gắng phô bày diễn thuyết những lý lẽ, cậu vặn tớ xuôi ngược rồi đòi hỏi tớ phải sống cùng những luận điều ngu xuẩn do cậu tự bày đặt ra.

Tâm trí: Cậu luôn đắm chìm trong đống cảm xúc hỗn độn của cậu. Làm sao cậu nhận ra những vướng mắc tớ đã trông thấy. Nhưng tớ yêu quý cậu, cậu quá mỏng manh để có thể chịu đựng sự tan vỡ. Tớ quá sợ hãi. Tớ quá sợ vào những điều không chắc chắn mà trái tim cậu đã dốc hết vào để đánh cược.

Trái tim: Nhưng cậu không bao giờ hiểu được. Không phải những câu hỏi là mối nguy hiểm. Mọi ý nghĩa không đến từ câu trả lời, bởi chỉ có những câu hỏi mới nói cho chúng ta nghe về những ý nghĩa.

Tâm trí: Vì thế mà cậu học cách kiên nhẫn?

Trái tim: Đúng. Tớ đã luôn học cách kiên nhẫn, dù nó không thuộc về bản chất tớ. Đừng hiểu lầm kiên nhẫn là sự nô lệ. Tớ không phải lúc nào cũng ngu ngốc trong đống vui buồn đau khổ hạnh phúc, tớ còn biết làm kẻ chỉ huy ra lệnh và tự vâng phục lấy chính mình.

Tâm trí: Đó là một sự thử thách, một sự liều lĩnh.

Trái tim: Chính sự tiêu cực trong cậu đã luôn tạo ra vấn đề. Khoảnh khắc tớ bắt đầu ban lệnh chỉ huy, đó là giây phút tớ đã đánh liều đời sống của mình. Nhưng tớ không phán đoán phân tích, mọi giả thuyết đi qua tớ điều tích cực. Tớ không sợ hãi. Còn cậu, tâm trí. Cậu luôn phải sống dằn vặt day dứt trong những lề luật chính mình đặt ra. Mở một quan tòa phán xử mà chính cậu là tội phạm, chính cậu là nạn nhân, cậu còn là cả ngài thẩm phán.

Tâm trí: “Tại sao lại tự làm khó mình đến thế?” Tớ cũng đã luôn tự hỏi mình.

Trái tim: “Lý lẽ nào để thuyết phục tôi dấn thân vào cuộc chơi mạo hiểm này?” Tớ biết cậu sẽ luôn hỏi thế. Nhưng không có lý lẽ nào cả, chỉ là ý chí tự do. Ý chí tự do muốn được tự do băng vượt trùng khơi để tìm ra ánh sáng tự do đích thực. Cậu cần xây móng trước khi xây nhà. Cần biết bò rồi mới biết đi, sau đó mới đến chạy. Tất cả là một quá trình, là một chuỗi mắt xích. Chúng ta muốn sống giống con người, muốn sống cùng tình yêu, nghệ thuật. Chúng ta cần hiểu đâu mới là cội rễ. Điều đó đòi hỏi một sự kiên nhẫn.

Tâm trí: Nước cờ này, đánh liều sinh mạng mình, ý cậu muốn nói chúng ta phải đi.

Trái tim: Nhưng cậu phải hiểu rằng ngay cả trong sự kiên nhẫn, đó vẫn là ý chí tự do. Đó không phải là sự cưỡng bách mà cậu vẫn hay nhắc đến.

Tâm trí: Chúng ta sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Trái tim: Người ta bảo tớ bồng bột, bất đồng. Nhưng họ không hề biết chính sự bồng bột ấy đã giúp tớ có nhiều trải nghiệm, tớ học được con đường quanh co khuất khúc nhất luôn là con đường dẫn sâu tận trái tim cuộc sống. Ở đó bao nhiêu niềm bí ẩn đang chờ để thổ lộ, một bí mật độc đáo duy nhất vẫn đang chờ đợi. Tớ không sợ phải chiến đấu với thế giới bên ngoài. Kẻ thù lớn nhất của tớ bao giờ cũng là cậu. Có khi cậu là chiến hữu, có khi cậu là thù địch. Chính vì cậu không ở trong một hình dáng nhất định, cậu luôn bất động. Điều đó khiến cậu trở nên bí ẩn khôn lường.

Tâm trí: Hãy học thật giỏi bài học kiên nhẫn với những điều cậu yêu thương, nó sẽ làm cậu đau đớn.

Trái tim: Tớ nghĩ cuộc sống là vô số ẩn ngữ, ẩn ngữ thì lại luôn trường tồn bất diệt. Vậy nên tớ và sự kiên nhẫn không thể tự vượt bỏ nhau. Kiên nhẫn giống như là một sự câm lặng. Mà sự câm lặng không thốt nên lời lại luôn biết cách hành hạ tra tấn trái tim mong manh. Nhưng nếu thậm chí bài học để trở thành một chiến binh tớ còn không học được, thì mơ ước gì chiến trận xa xôi.

*  *  *

Tác giả: Ni Chi

Photo: LAWJR

 

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️http://bit.ly/2KTJCN2

spot_img

BÀI LIÊN QUAN

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

62,550Thành viênThích
3,699Người theo dõiTheo dõi
3,900Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI