19.1 C
Da Lat
Thứ Năm, 28 Tháng 8, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 99

Bạn không có quyền phán xét người khác!

0

(663 chữ, 2 phút đọc)

Đôi lần chúng ta tự cho phép mình cái quyền nghiền ngẫm, nhai đi nhai lại thật lâu những lý lẽ, tự ảo tưởng đó là hạt giống tốt có thể gieo rắc vào khu vườn, và tin rằng đó chính là dòng sữa ngọt ngào trong tâm hồn mình. Vâng, chúng ta nghĩ rằng mình có thể phán xét người khác sao?

Chúng ta tự cho mình trách nhiệm sẽ gỡ những gánh nặng ưu uất ra khỏi vai người khác. Tuy nhiên chúng ta lại quá yếu đuối nên sẽ không bao giờ làm nổi chuyện đó. Và phải chăng người đang mang vác đồ vật cồng kềnh ấy, họ có nghĩ đó là gánh nặng?

Chúng ta  nghĩ những điều mình gọi là tốt thì nó là tốt thực sự? Từ bao giờ chúng ta tự ý ban cho mình quyền lực soạn thảo ra chân lý?

Tôi không biết chúng ta muốn gì trong vương quốc của người khác. Tôi đặc biệt nhấn mạnh hai từ “chúng ta” bởi chính tôi cũng nhiều khi ung dung mang mặt nạ trá hình. Tự biến mình thành một tay nghề làm gốm, trong khi còn chưa học xong nghề, nhưng lại muốn nhào nặn những tạo vật theo ý muốn. Đã bao lần tôi mang chiếc mặt nạ đó vào để phá hoại thứ nghệ thuật đi ngược lại óc thẩm mỹ.

Đã quá nhiều lần tôi biến lòng thương xót của mình thành cơn bão đánh quỵ tâm hồn người khác gục xuống chỉ vì nghĩ họ đang lạc đường. Nói trắng ra, tôi không được quyền phán xét người khác. Tôi làm thế là muốn xây dựng đóng góp, đó chính là lời ngụy biện trắng trợn nhất đáng bị khinh bỉ tôi từng vay mượn.

Tôi chỉ có quyền phán xét người khác khi chính tôi cũng là kẻ tội phạm từng đứng trước vành móng ngựa cho những tội lỗi đó. Khi nào hiểu được điều đó thì mới có thể làm kẻ xét xử. Bởi nếu tôi là người trọn vẹn nhân cách để tự cho mình cái quyền phán xét, có lẽ đã không có kẻ tội phạm đáng thương nào xuất hiện.

Chúng ta chỉ đang tiêm nhiễm nhân cách của mình, ý kiến của mình để quyết định, mượn cớ đó uốn nắn, xen vào, để thỏa mãn cho chúng ta. Làm sao mà một con dã thú có thể cho người khác nơi trú ngụ? Cũng đừng dùng lối tư duy tôi phán xét xây dựng chứ không có ý phán xét phá hoại. Đó là con dao hai lưỡi.

Tôi đã nhận ra ý chí không muốn trợ giúp không quan tâm đôi khi lại còn cao quý hơn một vài lòng tốt quá vội vã chạy đến giúp đỡ. Vì tình yêu dành cho người khác đôi khi lại biến thành hỏa ngục cho chính người đó. Mặc kệ họ đi, ai cũng có một cái đầu trên cổ để suy ngẫm, đôi chân để bước đi. Hà cớ gì chúng ta phải lẽo đẽo bám đằng sau gót chân kẻ khác chỉ vì muốn ngồi lên đầu họ.

Hãy bỏ đi, hỡi người lữ khách kia ơi, đừng có đặt chân theo con đường tôi đã bước qua. Đừng tự cho rằng những điều mình nói ra là chân lý, tự cao tự đại vì mình không thể sai lầm một chân tơ kẻ tóc nào. Chỉ vì muốn cưỡng bách bắt buộc, lòng khát khao muốn nặn nhồi kẻ khác rập khuôn khổ theo đặc thù ý muốn của mình.

Hãy trả tự do cho kẻ tội phạm đang đứng trước mặt bạn. Gã ta sẽ ra về mà tự kết án mình khắc nghiệt hơn sự phán xử của bạn. Hãy im lặng quan sát, rồi đếch quan tâm!

Nhưng tôi lại nói gì thế này, lời lẽ nào trên đây lấp ló những câu phán xét?

 

Tác giả: Ni Chi

Ảnh minh họa: Free-Photos

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Đọc sách – Nên bắt đầu từ đâu?

1

(1813 chữ, 7 phút đọc)

Văn hoá đọc sách của các bạn trẻ Việt Nam càng ngày càng tiến bộ điều đó là một điều đáng mừng. Nhưng có những bất cập đáng chú ý là một số bạn đọc nhưng chẳng biết mình đang đọc cái gì, đọc nhưng không hiểu, đọc để lấy số lượng, để chứng tỏ rằng mình có đọc sách. Một số lại không biết nên bắt đầu từ đâu, không biết mình nên đọc gì và đọc như thế nào?

Ngoài kia sẽ có hàng trăm bạn trẻ mỗi người một kiểu đọc và họ sẽ khuyên bạn mỗi người một ý. Người thì bảo nên đọc nhanh, người thì bảo nên đọc chậm, người thì bảo nên đọc lại hai ba lần để có thể hiểu hết ý cuốn sách. Người sẽ khuyên đọc self-help, người khuyên đọc tiểu thuyết, người lại thích đọc ngôn tình. Vậy phải nghe ai? Lời khuyên nào mới là chính xác?

📌 Tủ sách Triết Học Đường Phố

Trước khi bước vào những trang sách bạn hãy tự hỏi bản thân mình tại sao lại muốn đọc sách? Bạn muốn có nguồn năng lượng để thúc đẩy bản thân làm một điều gì đó? Bạn muốn giết thời gian giống như coi một bộ phim? Bạn muốn học hỏi, mở mang đầu óc? Hay muốn tìm kiếm kiến thức bạn đang thắc mắc? Lúc đó hãy bắt đầu tìm mua một cuốn sách mà bạn cần.

Ngày xưa mình chỉ muốn mình trở thành người đọc sách để người ta hỏi mình có đọc sách không mình sẽ bảo là có. “Có! Mình là người đọc sách và là người tri thức.” Thế là ai cho mình mượn cuốn nào mình đọc cuốn đó. Mình đọc nhưng chẳng hề có chút đam mê nào, thậm chí mình còn thấy nó dở ẹc, thế là mình nghĩ: “Ơ, hoá ra sách chán đến vậy à? Chắc việc đọc sách không phù hợp với mình rồi.

Nhưng vì muốn là người tri thức nên mình lại tìm tòi và chịu bỏ tiền mua những cuốn best seller người ta đua nhau khen gợi. Cuốn đầu tiên tự bỏ tiền túi ra mua là Đắc Nhân Tâm, vật lộn với cuốn sách một thời gian sau khi đọc hết mình rất tâm đắc, mình còn gạch highlight tè le rồi để đầu giường và nhất quyết sẽ sống như những gì cuốn sách dạy. Vì cuốn sách bảo mình nên để ở đầu giường mỗi tháng đều đọc lại một lần, viết điều mình cảm nhận sau mỗi chương và highlight những chỗ quan trọng. Mình làm theo với tinh thần phấn khởi, ngoan ngoãn làm theo như một con cừu. Bạn biết gì không? Sau một tháng hừng hừng khí chất mình quên hẳn phải đọc lại cuốn sách và cũng vứt nó ở đâu chẳng nhớ vì mình đang mải mê đọc một cuốn self-help khác.

Mình lại nghe họ giới thiệu vài cuốn best seller Tony Buổi Sáng, Cà phê cùng Tony,… đọc đi hay lắm! Thế là mình lại mua, đọc được đến nửa cuốn thì chịu không nổi vì cái văn phong ba gai của ông tác giả! Mình vẫn đọc đến cuối cùng nhưng ôm theo là thành kiến với cái ông này. Sau đó mình có đọc hàng tá self-help nhưng chúng đều thối như cứt tuy vậy cũng không hẳn là tất cả vẫn có một số ít đỡ hơn. Nhờ đó mình lại tìm đến được một số tác phẩm tiểu thuyết tuy không rầm rộ trên các diễn đàn vì chúng kén người đọc nhưng lại là khẩu vị của mình. Rồi lại tìm được những tác phẩm tương tự và từ đó mình đã tìm được gu sách của mình nhưng đôi khi vẫn bị mua phải mấy cuốn best-seller dở hơi cám lợn.

Hồi có đợt mình cũng kỳ thị sách self-help ghê lắm. Ngày xưa cừu non nên sách nói gì mình nghe đó giờ đi tìm hiểu lại mới thấy toàn là những lời nói chủ quan của tác giả nhưng lại viết cứ như là chân lý. Sợ mình đọc nhảy cóc sẽ làm hỏng âm mưu dẫn dắt cảm xúc nên lúc nào cũng nhắc nhở mình đọc đừng nên bỏ sót trang nào. Rồi hãy làm như này như kia để trở thành vĩ nhân. Còn tự nói với bản thân cả đời sẽ không bao giờ đọc self-help nữa.

Xong hôm nọ gặp một chị, mình bày tỏ quan điểm như thế thì cô ấy bảo mình không nên phán xét như thế, cô ấy kể cô từng gặp Tony rồi, ổng toàn âm thầm giúp đỡ cho giáo dục Việt Nam mà không có cần nhận lại gì ráo. Có thể văn của ổng hơi hách dịch nhưng ý nghĩa câu chuyện ổng kể không sai và những hành động của ổng cũng rất “hảo lơ.” Nghĩ đi nghĩ lại thì bước đầu chập chững đọc sách, có nhiều loại sách khó hiểu, chỉ riêng mỗi self-help lại dễ đọc kiểu mì ăn liền mà còn có kiểu gạch đầu dòng những điều quan trọng để mình đọc rồi hiểu luôn mà chẳng cần đoán ý tác giả.

Đối với mấy bạn mới đọc sách, sách self-help chính là nền tảng để bạn tiếp cận dễ dàng hơn với thế giới mới này. Nhưng cũng nên biết loại bỏ, chọn lựa những gì thích hợp với mình, tỉnh táo để không bị dẫn dắt. Ví dụ chính kiến của bạn là A nhưng sách bảo bạn nên làm B thì bạn phải xem xét lại. Đôi lúc sách self-help họ làm thương mại và chẳng có nguồn dẫn chính xác nào.

Sau khi đọc vài cuốn linh tinh thì các bạn nên tìm đến vấn đề mình quan tâm. Ví dụ bạn quan tâm đến việc kinh doanh thì tìm sách dạy cách kinh doanh hiệu quả. Bạn quan tâm đến tâm linh, tôn giáo, văn học, khoa học, vật lý, hoá học, triết học… thì bạn đi sâu vào chuyên môn.

Như bản thân mình sau khi đọc vài cuốn tiểu thuyết như Nhà Giả Kim thì mình muốn hiểu tại sao một cuốn sách nhỏ và mỏng như vậy nhưng từng câu từng chữ không hề dư thừa, vì sao? Vì mỗi câu được viết ra đều chứa đựng những triết lý, không có một câu nào sáo rỗng. Thế là mình thích, mình tiếp tục tìm kiếm những cuốn sách cùng thể loại, càng đọc càng mê mẩn, càng cuốn hút. Nhưng sẽ có những người không thích, họ lại thích những cuốn sách thể loại khác. Họ sẽ đọc vài cuốn về khoa học ví dụ như Lược Sử Loài Người sau đó họ lại tìm đọc Lược Sử Ngôn Ngữ Học và họ bắt đầu thích đọc về lịch sử, về khoa học. Vậy nên bạn cũng thế, bạn cũng cần có thời gian đọc và chọn lọc ra rằng bạn muốn gì? Sách cũng có nhiều loại sách, hạn chế chọn phải rác là được.

Sau khi đã chọn được loại sách mình thích bạn lại không biết nên đọc thế nào? Đôi lúc bạn sẽ bị đọc quá nhanh để lấy ý chính nhưng lại bỏ lỡ vài đoạn hay. Đôi lúc bạn lại đọc quá chậm vì đầu lỡ nghĩ đến chuyện vu vơ khác thế là bạn đọc đi đọc lại mãi cái trang ấy. Mình thì thường có thời khoá biểu riêng cho việc đọc sách. Mình đọc sách vào buổi sáng, đọc đến khi nào chán thì thôi. Ví dụ cuốn sách lúc ấy lôi cuốn quá, mình sẽ đọc và bỏ hết mọi chuyện qua một bên. Còn nếu đọc vài trang thấy chán mình sẽ cố đọc thêm một ít đến lúc đầu không thể ngấm nổi nữa thì mình dừng. Và nếu cuốn sách ấy đọc mà mình thực sự chán thì mình sẽ không cố đọc thêm một lần nào nữa. Mình sẽ vứt đấy và mặc kệ nó dù nó có là best seller đi chăng nữa, đối với mình nó bullshit thì nó vẫn bullshit.

Mình đã làm thế khi mua Đi Tìm Lẽ Sống, Khi Hơi Thở Hoá Thinh Không. Họ có ca ngợi đến đâu thì cái chính kiến của mình vẫn khác các ông ấy hoàn toàn, đọc để biết chứ chẳng thấy hay chút nào. Mình tuyệt đối không đọc của tác giả Việt Nam, nhất là những tác giả trẻ toàn những câu chuyện sáo rỗng, quá uỷ mị mà không có gì đọng lại ngoài những câu chuyện suông như vài cái status trên mạng. Riêng mình lại có cái nhìn rất tốt với nhà văn Nguyễn Ngọc Tư và Nguyễn Nhật Ánh nhưng văn học Việt Nam vẫn không phải thể loại mình thích.

Thể loại mình thích là tiểu thuyết bởi nó không bắt bạn phải nghe gì, không bắt bạn bị rập khuôn bởi một chân lý nào. Thay vào đó nó sẽ có nhiều nhân vật, nhiều câu chuyện để mình so sánh và nghiệm ra những bài học của riêng mình. Không bó buộc mình phải suy nghĩ thế nào, chỉ cần mình nhìn ra khía cạnh nào đó theo góc độ của mình. Và do mình thích văn học nên cũng muốn đọc nhiều để biết văn phong các tác giả như thế nào. Có người kiểu rất nghiêm túc nhưng có người kiểu vừa viết vừa đùa giỡn.

Ấy là mình nói dài dòng thế, tóm lại là các bạn hãy tự tìm tòi thể loại mà bạn thích. Nếu vừa mới đọc sách đã thấy chán là vì chưa đúng cái mình thích, cứ kiên trì. Và quan trọng là đừng để bị tác giả dẫn dắt đi xa quá, mơ mộng hão huyền làm người tốt, người hoàn hảo quá mà sự thật lại chẳng thể được như ý nguyện. Đọc cũng nên có chừng mực, đừng ép bản thân mình phải nuốt từng con chữ như nuốt thuốc đắng, cũng đừng ngâm nga cà kê ngậm cơm trong miệng như một đứa trẻ. Thích thì đọc, không thì gấp lại đợi có hứng đọc tiếp, thật sự không thích thì bỏ. Cũng đừng đọc lấy số lượng, đọc xong một cuốn bỏ ra vài ngày đến cả tuần cho cuốn sách ngấm dần, ngấm hết sạch lại đọc cuốn mới. Đợi vài tháng, vài năm xem có muốn đọc lại thì đọc không thì thôi. Thường đọc lại sẽ cảm được gấp đôi. Có những cuốn sách đọc 10 lần, mỗi lần lại tìm ra cái mới, ấy gọi là trưởng thành.

Sách rất thú vị, nếu chưa đủ thú vị là vì bạn chưa chọn đúng thể loại thú vị đối với bạn mà thôi.

Tác giả: Bà Năm

Ảnh minh họa: Free-Photos

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

“Thà làm ăn mày ở Đà Lạt còn hơn làm triệu phú ở Sài Gòn!”

4

(855 chữ, 3.5 phút đọc)

“Làm ăn mày ở Đà Lạt còn hơn làm triệu phú ở Sài Gòn.” — Phạm Công Thiện

Có người hỏi tôi vì sao luôn nói những lời buồn khi nhớ về Sài Gòn. Bởi lẽ nơi đó cuộc sống đã che giấu mặt trời trong sự im lặng mệt mỏi. Tôi bước đi giữa phố xá hoa lệ mà chẳng biết tôi đang đi đâu, chẳng biết mình đang đi tìm kiếm điều gì, nhưng dường như lại đánh mất tất cả.  Ngày nào tôi cũng nôn nao chờ đợi hoàng hôn đi ngủ, để trở về góc tối sâu thẳm trong tâm hồn tôi. Tôi vốn yêu quý mặt trời nhưng mặt trời đã bỏ tôi ra đi. Mặt trời đã biến thành hỏa ngục nuôi cháy những tư tưởng cô liêu. Hơi khói tinh thần cũng bốc lên và sống trong cơn hờn giận muốn thiêu cháy cả thành phố.

Sài Gòn là thế nhưng tại sao mọi người lại cứ muốn chen lấn xô đẩy nhau ở đó?

Những linh hồn lơ lửng đang khiêu khích lẫn nhau không biết để làm gì. Chỉ có thể sưởi ấm bằng những tinh thần lạnh lẽo. Cũng có nhiều lòng thương hại nhưng lại là những đức hạnh được gắn lên lấp lánh trên lồng ngực trái tim chật hẹp. Tại sao họ sống ra nông nổi đó rồi lại bảo vì cuộc đời là thế. Cuộc đời là phải sống cho sung sướng, sống trong nhung lụa áo gấm. Họ muốn sống như một nhà triệu phú.

Tôi đã nhìn thấy lý tưởng của nhân loại khi muốn chạm tay đến ngai vàng của nhà triệu phú, và khi tôi bảo rằng tôi khinh bỉ lý tưởng ấy thì người ta đã cười nhạo giễu cợt tôi. Chỉ vì họ không thể từ bỏ được thân phận nô lệ của mình. Vì khi đó họ sẽ phải từ bỏ một số thói quen thỏa mãn nhu cầu do chính họ tưởng tượng ra. Họ luôn muốn tích góp xây đống của cải tiền bạc vật chất nhưng niềm vui của họ thì lại ngày một vơi dần.

Bởi mặt trăng xoay vần quanh tất cả những gì thuộc về trái đất nên tôi phải xoay vần quanh tất cả những gì thuộc về tôi, nên tôi phải bỏ lên Đà Lạt.

Tôi muốn bỏ lên Đà Lạt để sống như một kẻ ăn mày. Tôi muốn làm một kẻ ăn mày được tự do. Kiếp sống của một kẻ ăn mày thì bị người đời khinh thường, nhưng đối với tôi đó mới là tự do. Tôi tự cắt bỏ những nhu cầu vô ích của tôi. Tôi muốn ghìm nén những ham muốn. Học cách sống chân thực. Khi tôi còn càng nhiều phụ thuộc, lúc ấy tôi vẫn còn không thể chân thực được. Tôi đã vứt bỏ tất cả vật chất để muốn được tự do trong tinh thần. Cũng có người suy tôn tư tưởng người giàu cũng có thể tự do. Nhưng tôi vẫn thấy gánh nặng đồ vật trên vai người giàu lại rất cồng kềnh.

Rồi tôi đã lên Đà Lạt, giấc mơ của kẻ nuôi ảo tưởng về cõi thiên đàng. Những ngày lang thang mơ mộng, đôi cánh gãy nay sắp sửa lành lặn vết thương để lại chắp cánh bay. Không còn tiếng nói hận thù, chỉ còn những khúc hát ngợi ca được ngân vang hòa điệu giữa mây trời. Là những ngày tiếng nói con tim cất lên bằng lời lẽ chân thực. Người ta bảo tôi điên nhưng cơn điên cuồng của lý trí trong tôi đã luôn xuất hiện dưới hình dáng của hạnh phúc. Còn hơn là cứ luôn luôn nhìn lại đằng sau ở một thời đại tăm tối mịt mù. Nơi đây, một chiếc giường của kẻ nghèo còn sưởi ấm tôi hơn là một chiếc giường xa hoa lộng lẫy ở Sài Gòn.

Đà Lạt, nơi trái tim tôi không còn những mâu thuẫn hỗn loạn đã quyết định sẽ hiện hữu trên trái đất này một cách chân thực, muốn bước qua khỏi bức tường, muốn đi vào trong một thế giới khác. Muốn sống như một kẻ ăn mày.

Ôi Sài Gòn ơi thôi hết rồi những đêm khuya  lang thang quanh giọt lệ, thôi hết rồi hương khói muôn màu trước đôi mắt của một kẻ bơ vơ. Hết rồi niềm hoan lạc ngất ngây trong sự tự lãng quên mình. Giã từ rồi một thế giới đã xuất hiện trong tôi vĩnh viễn bất toàn. Hình ảnh bất toàn của một mối ưu sầu ngàn thu. Giã từ một nỗi hoan lạc đắm say, đã khiến con người vượt quá con người. Không còn những ngày  thấy mình chỉ còn là mảnh vụn thảm thương của đời sống. Hết rồi những ngày thân xác tuyệt vọng vì thân xác, trái tim rã rời vì trái tim, những ngón tay của tinh thần lạc lối không còn sờ choạng vào cánh cửa nơi tâm hồn cư ngụ.

Đà Lạt Đà Lạt ơi!

*  *  *

Tác giả: Ni Chi

Ảnh minh hoạ: Wiki Commons

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Âm nhạc là gì trong tâm hồn bạn?

1

(650 chữ, 2.5 phút đọc)

Âm nhạc, chiếc thùng ký ức để lưu giữ kỉ niệm: Chuyện ngày hôm qua, chuyện hôm nay và cả chuyện ngày tháng mơ mộng sắp bước qua. Âm nhạc gói gém lại tất cả dấu vết, bước chân hằng in trên những con đường. Có khi nào bạn tình cờ ngang qua góc quán nhỏ đang phát lên bản tình ca năm xưa?

Sự ngọt ngào của âm nhạc làm biến tan mệt nhọc tâm hồn. Dẫu tôi có giận dữ, chán nản, phiền muộn, tất cả ngay lập tức biến hóa thành thiên thần rạng rỡ khi những giai điệu cất lên.

Nếu không có âm nhạc, con người phải chăng chỉ là kẻ cà lăm bập bẹ không thành lời gọi tên cuộc sống trong tất cả sự hổ thẹn. Bởi âm nhạc làm sao có thể dối trá, xấu xa, ghen tị và thù hận? Dù tôi có quay về bất kỳ hướng nào và tôi cất lên bất cứ giọng nào, đó vẫn là thứ âm vang chân thật và trong sáng nhất.

Ôi âm nhạc, đó luôn là điều kỳ diệu lạ lùng diễm tuyệt khiến linh hồn tôi phục sinh sau những mộ phần. Nó đến với tôi trong bộ dạng một âm điệu trầm buồn nơi góc tối bơ vơ của nỗi cô đơn thống khổ. Cũng có khi nó đến trong tấm áo choàng đầy sức sống tươi trẻ của những ngày tháng phơi phới.

Ôi âm nhạc, nó làm vỡ tung những tảng đá rắn chắc mà đời sống đã cất công xây dựng, giải thoát con chim họa mi, cất lên giai điệu thánh thót, hòa vào bầu trời xanh, bay đi bay đi mãi cánh chim tự do.

Khi tôi sống trong âm nhạc, toàn bộ vũ trụ thu mình trong giai điệu. Nó có thể mang cả nguồn sống lấp đầy trái tim tôi. Đó là một thế giới mà không ai có thể mang tôi ra khỏi đó. Thậm chí tôi còn không muốn chia sẻ cho bất kỳ ai.

Từ những ngày đời sống nhấn chìm tôi xuống hố sâu, tất cả khát vọng trìu mến trong tôi đã chạy trốn, tìm kiếm mối an ủi nguôi khuây của tuổi thanh xuân đã chết rũ. Tôi tìm trong ánh mắt bạn bè, tiếng nói người xung quanh, tìm trong vô vàn tia sáng chỉ dẫn tôi về cõi thiên đàng mà chỉ thấy mình bơ vơ. Duy chỉ có âm nhạc mới có khả năng biến tất cả những hỗn mang ấy trong tôi thành tình yêu. Cùng với sự hoan lạc và đam mê, âm nhạc dẫn dắt tôi lặng lẽ tiến bước, bừng nở những cảm xúc dịu dàng khát khao đắm say với cuộc đời.

Rồi lạc lõng hoang mang, âm nhạc bước đến thì thầm vào tai tôi những bí mật, tâm hồn tôi bỗng trở nên nồng nàn như vừa tìm thấy một điểm tựa. Âm nhạc chính là khúc hát ru dịu ngọt, vỗ nhẹ đưa tôi vào giấc ngủ lãng quên dòng tháng năm thăng trầm.

Tôi chẳng cần âm nhạc của Beethoven hay Mozart, chỉ cần một giai điệu thuần khiết cũng đủ vuốt ve vỗ về những rạn nứt, vết thương tâm hồn.

Ôi âm nhạc, chỉ cần hát lên một cách im lặng, không cần khán giả đứng dưới hô hào vỗ tay ngợi khen. Chỉ một nốt nhạc hòa vang vào không trung cũng đủ mang cả vũ trụ hòa điệu trong tôi.

Ôi âm nhạc, ngay lúc này, nào hãy vặn volume, bật một bản nhạc thật sôi động, nhảy múa và lắc lư, như một gã say chưa uống một giọt rượu nào.

Tác giả: Ni Chi

Ảnh minh họa: Free-Photos

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Mẹ bảo bớt mơ mộng, sống thực tế đi con!

0

(894 chữ, 3.5 phút đọc)

Mẹ bảo hồi xưa khuyên lo học hành cho đến nơi đến chốn thì con lại cứ nằng nặc đi theo tiếng gọi trái tim, muốn trở thành một kẻ lang thang tri thức. Giờ sao nào, bao giờ trở thành ăn mày? Nhưng mẹ ơi suối nguồn của tri thức không phải là bí mật được cất giấu trong các trường học, nó quá quen thuộc và dễ dàng trông thấy ở khắp mọi nơi. Chỉ có người muốn trông thấy hay cố tình phớt lờ đi. Một người yêu quý tri thức là người sẽ không bao giờ bị xô đẩy và lạc đường giữa ý chí muốn chạm đến. Giữ một giấc mơ trở thành nhân vật mình ao ước, hoàng đế hay ăn mày phải chăng chỉ là một tên gọi?

Mẹ bảo sống trong hiện tại, đừng suốt ngày thẫn thờ đi hoang giữa chân trời viễn du hư ảo. Nhưng mẹ ơi nếu không có một thế giới thần tiên thì làm sao chịu đựng nổi một trái đất với quá nhiều điêu linh thống khổ. Sáng nào tỉnh mắt ra cũng trông thấy những con người tật nguyền, những đứa bé lang thang cơ nhỡ tay ôm đầy vé số thay vì ôm sách vở đến trường. Những con người cả đời lam lũ sống vì con cái đến cuối đời vẫn phải tay ôm bị tay ngả xin từng đồng lẻ. Nếu không trốn chạy thì với sự bất lực mãnh liệt đang cuộn trào, còn chút niềm tin nào nữa đâu mẹ?

Mẹ có trông thấy những áng mây trôi lặng lẽ, con vẫn thầm nguyện ước nó có thể cuốn trôi đi từng cả khốn khổ trong đời sống này đến những chân trời mới thật xa, một vùng đất mới có hoa thơm cỏ lạ, tất cả những người nghèo đói có thể tự dùng sức lao động của chính họ để khởi sinh một cuộc sống mới. Họ tự dựng nhà, tự trồng trọt. Không còn tranh giành cướp giật, không con miếng ăn đặt lên đầu, miếng ăn che lấp con tim.

Mẹ ơi đừng đánh thức con dậy khỏi giấc mơ vì đã quá muộn. Thời gian chỉ được đo đếm từ kẻ đang nhận thức mình chết đi. Còn một đứa đang sống thì không cần biết thời gian. Khi mình còn sống thì mình vẫn còn trẻ. Dù cho có bao nhiêu nếp nhăn nhưng khi tâm hồn mình còn là một đứa trẻ, giây phút nào mà chẳng phải là vui chơi.

Chẳng có ai có thể sống mà không bắt đầu bằng giấc mơ. Có giấc mơ bị xem là điên rồ nhưng cũng đã có người dùng sự điên rồ ấy để giải cứu thế giới. Mẹ ơi người ta bảo con là một kẻ lang thang sống bơ vơ nhưng linh hồn con là một suối nước tuôn trào. Chẳng bao giờ một người này lại có thể hiểu những mơ mộng của một người khác. Tâm hồn họ luôn kinh ngạc về sự điên cuồng và hư cấu. Khi những mơ mộng vẫn còn treo lơ lửng trên đầu của con, khi đó con vẫn còn niềm tin vào những tuyệt hảo. Đó không phải là tự lừa dối chính mình. Đó là ngọn đuốc soi sáng trong đêm tối.

Điều gì làm cho những mơ mộng tỏa rạng, bởi thực tế luôn là những điều khủng khiếp và tàn nhẫn. Sự hồn nhiên mơ mộng của con, đó chẳng phải là thước đo tâm hồn cho tất cả ý nghĩa cuộc sống trong con? Chẳng phải còn yêu đời thì mới còn mơ mộng được, vì còn muốn sống nên còn muốn mơ mộng?

Khi nhìn vào thực tế đang vây quanh, con bỗng trở nên hoang mang. Ai  bảo rằng con là kẻ mù lòa mò mẫn đường đi trong sự mơ màng của giấc mơ. Chính đôi mắt tìm kiếm dõi theo thực tế, đó mới chính là con đường đi tìm kiếm hư ảo.

Những mơ mộng, đó chính là bậc thang dẫn đến hy vọng. Nó biến con thành kẻ cầm đầu can đảm, vượt bỏ tâm hồn run rẩy đang hoảng sợ trước cuộc sống. Hãy cho con một chút mơ mộng vì tình yêu với cuộc sống, những giấc mơ đẹp vĩ đại, con muốn đổ hết máu xương và linh hồn mình để hiến dâng. Chỉ có những mơ mộng mới giúp con vượt thắng được chính mình, và trong khi tự vượt như thế, con sẽ đến gần hơn với những điều tốt đẹp.

Con cần mơ mộng để tự bảo vệ mình trước cuộc sống quá tàn khốc ác liệt, càng có nhiều mơ mộng lại càng hồn nhiên vui tươi với đời. Không có sự mơ mộng, cuộc sống này chỉ toàn là thực tế trống rỗng đến quặn thắt tim gan.

Mẹ ơi! Chừng nào con còn sống mơ mộng thì cái tôi tầm thường, cái tôi tinh quái ranh mãnh, cái tôi luôn tìm kiếm lợi ích sẽ không có cơ hội dập tắt ngọn lửa tình yêu cuộc sống trong con.

Mẹ bảo bớt mơ mộng, sống thực tế đi con. Nhưng mẹ ơi cho con xin giữ một chút mơ mộng, mà sống cho đời mãi tươi vui.

Tác giả: Ni Chi

Ảnh minh họa: Free-Photos

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

 

 

 

 

 

 

[THĐP Translation™] Tổng hợp những câu danh ngôn hay nhất về tình yêu

0

(1082 chữ, 4 phút đọc)

“Không có Tình Yêu bạn sẽ không bao giờ biết được chân lý là gì.” — Krishnamurti

“Khi trí óc bạn dư đầy, con tim bạn trống rỗng.” — Krishnamurti

“Giây phút mà trong tim bạn có một thứ phi thường gọi là tình yêu và cảm nhận được độ sâu, niềm phúc lạc, và sự thăng hoa của nó, bạn sẽ khám phá ra được thế giới của bạn đã biến đổi.” — Krishnamurti

“Chỉ có một cái bất thường đó là không có khả năng để yêu.” — Anais Nin

“Thời gian quá chậm chạp với những ai chờ đợi, quá bén nhọn với những ai sợ hãi, quá dài với những ai sầu bi, quá ngắn với những ai hoan hỉ. Nhưng với những ai yêu thương, thời gian là vĩnh cửu.” — Henry Van Dyke

“Sợ hãi tình yêu là sợ hãi cuộc đời, và những người sợ hãi cuộc đời ba phần tư đời họ coi như đã chết.” — Bertrand Russell

“Yêu tràn đầy là sống đầy tràn, và yêu mãi mãi là sống mãi mãi.” — Henry Drummond

“Tất cả chúng ta đều được sinh ra để yêu. Nó là quy luật của sự tồn tại.” — Benjamin Disraeli

“Ta phí thời gian đi tìm một người yêu hoàn hảo, thay vì tạo ra một tình yêu hoàn hảo.” — Tom Robbins

“Ai cần đặt luật cho những người biết yêu? Tình yêu bản chất là thứ luật cao nhất.” — Boethius

“Ai, những người được yêu, mà nghèo?” — Oscar Wilde

“Đáng thương thay những con người mà trái tim họ khi còn trẻ đã không được học để hy vọng, để yêu thương – và để đặt niềm tin vào cuộc đời.” — Joseph Conrad

“Nơi nào có tình yêu, nơi đó có sự sống.” — Mohandas Gandhi

“Bạn không cần phải tìm kiếm tình yêu khi mà từ tình yêu chính là nơi bạn đến.” — Werner Erhard

“Ở đâu có Tình Yêu, ở đó có Thượng Đế.” — Mother Teresa

“Khi Tình Yêu vẫy gọi bạn, hãy theo hắn. Dù cho con đường có khó khăn, gập ghềnh.” — Khalil Gibran

“Cuộc đời không có tình yêu giống như một cái cây không nở hoa hay không có trái.” — Khalil Gibran

“Tình Yêu chiến thắng tất cả.” — Virgil

“Tình yêu không áp đặp, nó nảy nở.”–  Johann Wolfgang von Goethe

“Tình yêu là cuộc đời. Và nếu bạn bỏ đi tình yêu, bạn bỏ đi cuộc đời.” — Leo Buscaglia

“Tình yêu là một thứ trọng lực nhiệm màu.” — R. Buckminster Fuller

“Tình yêu là nét đẹp của tâm hồn.” — Thánh Augustine

“Tình yêu là đứa con của mơ hồ, và là cha mẹ của thức tỉnh.” — Miguel de Unamuno

“Tình yêu là bông hoa mà bạn phải để nó lớn lên.” — John Lennon

“Tình yêu là nhà ảo thuật kéo người đàn ông ra khỏi cái nón của anh ấy.” — Ben Hecht

“Tình yêu là khúc khải hoàn khi tưởng tượng lên cao hơn lý trí.” — H. L. Mencken

“Tình yêu làm cho tâm hồn bạn chui ra khỏi nơi ẩn nấp của nó.” — Zora Neale Hurston

“Tình yêu tiếp tục nơi mà tri thức bỏ cuộc.” — Thomas Aquinas

“Chưa có ai bao giờ đo đếm được, kể cả những thi sĩ, con tim có thể chứa đựng được bao nhiêu.” — Zelda Fitzgerald

“Đôi khi trái tim thấy những thứ không thể thấy được bằng đôi mắt.” — H. Jackson Brown, Jr.

“Bỏ tình yêu đi và trái đất chúng ta là một nấm mộ.” — Robert Browning

“Thử thách lớn nhất của tình yêu là lòng tin.” — Joyce Brothers

“Cơn đói tình còn khó giải quyết hơn nhiều so với cơn đói bụng.” — Mother Teresa

“Tình yêu là một trò chơi mà cả hai đều có thể chơi và cùng nhau thắng.” — Eva Gabor

“Tất cả bạn cần là Tình Yêu.” — John Lennon

“Khi sức mạnh tình yêu vượt trên tình yêu sức mạnh, thế giới sẽ biết hòa bình.”–Jimi Hendrix

“Khi có Tình Yêu, mọi nhị nguyên trở nên vô nghĩa.” — khuyết danh

“Tình Yêu là chân lý cao nhất, là đôi cánh bay ta lên thiên đường.” — khuyết danh

“Bánh ngọt cần tình yêu cũng như mọi thứ khác.” — The Oracle, The Matrix

“Việc của bạn không phải là tìm kiếm tình yêu, nhưng đơn thuần là tìm kiếm những bức tường bạn đã tạo ra để ngăn nó lại.” — Rumi

“Bạn muốn là người đúng hay người hiền? Nếu bạn có thể là một người hiền, bạn sẽ thành một người đúng.” — khuyết danh

“Một trái tim yêu thương là bắt nguồn của mọi tri thức.” — Thomas Carlyle

“Tình Yêu thì nhẫn nhục, hiền hậu, không ghen tương, không vênh vang, không tự đắc, không làm điều bất chính, không tìm tư lợi, không nóng giận, không nuôi hận thù, không mừng khi thấy sự gian ác, nhưng vui khi thấy điều chân thật. Tình Yêu luôn bảo vệ, luôn tin tưởng, luôn hy vọng, luôn kiên trì. Tình Yêu không bao giờ thất bại.Hiện nay đức tin, đức cậy, đức mến (tình yêu), cả ba đều tồn tại, nhưng cao trọng hơn cả là đức mến.” — Corinthians 13

“Một lượng nhỏ hy vọng cũng đủ làm nảy sinh tình yêu.” — Stendhal

“Muốn biết Tình Yêu là gì trước tiên cần phải biết Tình Yêu không phải là gì.” — khuyết danh

“Mọi người đều yêu một người biết yêu.” — Ralph Waldo Emerson

“Được một người yêu thương sâu đậm cho bạn sức mạnh, yêu thương một người sâu đậm cho bạn can đảm.” — Lão Tử

“Hãy làm tất cả bằng tình yêu.” — Og Mandino

“Tôi đã tìm ra một nghịch lý, nếu bạn yêu cho tới khi thật đau, nó sẽ không đau nữa, chỉ có thêm tình yêu.” — Mother Teresa

“Tình yêu trẻ con nói: ‘Tôi yêu em vì tôi cần em.’ Tình yêu trưởng thành nói: ‘Tôi cần em vì tôi yêu em.'” — Erich Fromm

“Thật buồn khi ta không yêu, nhưng còn buồn hơn khi ta không thể yêu.” — Miguel de Unamuno

“Cuộc đời là một bông hoa mà tình yêu là mật ngọt của nó.” — Victor Hugo

“Một ngày nào đó, sau khi chế ngự được sóng, gió, thủy triều và trọng lực, chúng ta sẽ đi thu hoạch cho Thượng Đế năng lượng tình yêu, và khi đó, lần thứ hai trong lịch sử thế giới, loài người tìm ra ánh sáng.” — Pierre Teilhard de Chardin

* * *

Biên dịch: Nguyễn Hoàng Huy

Ảnh minh họa: markusspiske 

📌 Ủng hộ Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Cô đơn phải chăng là người tình chung thủy nhất?

6

(692 chữ, 2.5 phút đọc)

Hỡi cô đơn! Người phải chăng là người tình chung thủy sắt son chưa bao giờ chịu rời bước khỏi tôi. Nếu tôi là hình thì người là bóng, bóng và hình từ bao đời nay chẳng bám riết lấy nhau như ánh sáng và mặt trời. Biết bao năm qua tôi sống man rợ trên những miền hoang vu xứ lạ cũng chỉ có người bầu bạn khuya tối.

Đã bao lần tôi muốn chạy trốn khỏi hình bóng người như chạy trốn một cơn dông tố. Tưởng rằng đã lãng quên người trên những vùng đất cỏ cây hoa lá, nơi đó tôi đã hát ca bài ca hạnh phúc ngọt ngào. Tôi đã lạnh lùng quay lưng đi mặc cho người nước mắt ngắn dài. Tôi tưởng rằng mình có thể quên đi nhưng ai nào ngờ đâu càng cố quên chỉ càng nhớ thêm. Dường như đã quá quen với nỗi cô đơn thường trực nên chỉ có thể vui say trong chớm giây phút thoáng qua. Phải chăng vì chúng ta đã bầu bạn với nhau quá lâu?

Tôi đã học được rằng giữa loài người này bao giờ tôi cũng chỉ là một kẻ xa lạ, tôi dường như luôn bị bỏ rơi hắt hủi giữa đám đông. Dù muốn hay không thì vào khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, tôi biết vẫn chỉ có người đưa bàn tay ra nắm lấy bàn tay héo úa của tôi. Sau tất cả, rồi cũng chỉ có người là yêu thương tôi vô điều kiện, bao dung che chở và rộng lượng tha thứ sẵn sàng ôm ấp tôi vào lòng.

Chỉ có cô đơn người mới luôn vuốt ve ôm ấp vỗ về tôi, chỉ có cô đơn người mới dùng trái tim chân thành chính trực của người dùng làm ngôn ngữ giao tiếp giữa chúng ta. Tôi nhớ đã có những lần tôi đứng trước cánh cửa lưỡng lự vì quá vui thú chạy theo tiếng nói của đám đông, ngờ vực đó là nơi tôi sẽ thuộc về. Tôi muốn rời xa người, muốn đến những vùng đất hoa thơm cỏ lạ. Nhưng phải rồi người ơi tôi đã nhận ra, chỉ có bên người tôi mới bình yên và an nhiên đến lạ thường.

Tất cả những người tôi yêu thương phải chăng đều sẽ rời bỏ tôi mà đi, tôi mãi chỉ là một kẻ chết khát giữa sa mạc hoang vắng. Người sẽ đến cùng tôi trong giây phút im lặng và đen tối nhất, xua đuổi tất cả những hỗn mang đang vây quanh tôi, mang về trả lại cho tôi tất cả những gì bình dị thân thương nhất. Đã bao năm qua tôi sống trong nỗi cô đơn thường trực, chúng ta đã yêu lấy nhau chẳng khác gì những đôi tình nhân. Khúc ca nào chúng ta đã cùng cất vang trong những sớm bình minh, chiều tàn heo hút lộng gió trên những ngọn đồi. Đó chẳng phải là những bản tình ca?

Chúng ta đã cùng than vãn nhau, đã cùng mở rộng lòng đón bước chân đi của người kia vào trong trái tim mình, chúng ta đã kể cho nhau tất cả bí mật, lắng nghe hơi thở nồng nàn rộn ràng trong trái tim nhau, ở nơi đó tất cả ngôn ngữ của loài người đều đã lặng câm im tiếng.

Chúng ta đã đến với nhau bằng tất cả sự bao dung, trái tim khờ khạo, cùng quên đi hết tất cả đắng cay giữa đời sống. Nhưng có những kẻ không nhận ra hình dáng người, họ chỉ luôn biết đưa dõi những con mắt xa xôi vào những kẻ xa lạ để tìm kiếm một tiếng nói thân quen trong đó để rồi tự nhấn chìm mình bằng những nỗi thất vọng mà kẻ xa lạ ấy lạnh lùng gieo rắc vào trái tim họ.

Tự ẩn giấu mình dưới lớp bọc ngụy trang của sự hạnh phúc, có phải cô đơn người vẫn sẽ luôn đến với tôi khi giấc mộng vỡ tan trong hình dáng một người tình?

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: Free-Photos 

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

[THĐP Review] Kiêu hãnh và định kiến, Jane Austen – Câu chuyện diễm tình và những trò lố kiếm chồng đại gia

0

thđp review

(1656 chữ, 6 phút đọc)

Kiêu hãnh và định kiến là một trong những tác phẩm nổi bật nhất của nhà văn nữ người Anh – Jane Austen kể về những câu chuyện tình yêu của các nam thanh nữ tú trong thế kỷ 19. Ở bối cảnh thời đại ngày đó, chuyện di chuyển bằng xe ngựa, viết thư tay, tổ chức dạ vũ thường xuyên, thăm viếng rồi lưu lại nhà nhau cả tháng trời là rất phổ biến. Điều này khá khác biệt với cuộc sống hiện đại nên khi đọc cuốn tiểu thuyết, tôi thấy có phần lạ lẫm ít nhiều.

Cùng là tiểu thuyết lãng mạn nhưng sách của Jane Austen có văn phong dí dỏm hài hước trộn lẫn với châm trích mỉa mai, trái ngược hoàn toàn với sự cực đoan dữ dội trong Đồi gió hú của Emily Bronte. Kiêu hãnh và định kiến không xuất hiện những tình huống giật gân căng thẳng, tất cả đều là các câu chuyện bình dị đơn giản trong cuộc sống ngày thường nhưng được làm sâu rõ hơn ở trong các lời thoại. Ta nhận thấy được óc xét đoán tinh nhạy và tư duy phản biện sắc sảo của những nhân vật tham gia. Đa phần ngôn từ thể hiện sự trịch thượng, mĩ miều, kiểu cách và có phần phức tạp khi đặt trong bối cảnh thế kỷ 19 tràn ngập các tước hiệu và các quan niệm về giai cấp, phẩm giá, địa vị. Lối nói của các nhân vật cũng khác biệt so với thời đại ngày nay, nhưng ẩn chứa trong đó là sự tinh tế và sâu sắc khiến ta phải nghiền ngẫm những ý tứ ẩn giấu đằng sau khi gấp cuốn sách lại.

“Phù phiếm và kiêu hãnh là hai điều khác nhau, tuy rằng người ta thường xem hai thứ đồng nghĩa với nhau. Một người có thể cảm thấy kiêu hãnh nhưng không tỏ ra phù phiếm. Kiêu hãnh là khi ta có ý kiến về chính mình; phù phiếm là khi ta muốn người khác nghĩ về mình như thế nào.”

Cuốn sách kể về câu chuyện tình yêu của các cô gái ở một vùng quê nước Anh trong đó tập trung nhất Elizabeth Bennet và chị cả Jane Bennet. Cả hai người họ đều là những thiếu nữ xinh đẹp, duyên dáng và nhân hậu. Elizabeth có phần nhỉnh hơn người chị của mình về óc phán đoán và nhận định bản chất con người. Cô là người trong số 5 chị em gái được ông bố yêu thương hơn cả và ông quyết không gả cô cho người nào không xứng đáng.

Tuy nhiên, lòng tự trọng của cô về vị thế của bản thân – con gái của một gia đình trung lưu thấp kém hơn so với tầng lớp thượng lưu khiến cô tạo ra trong mình một định kiến về sự tự cao, gia trưởng chàng trai Fitzwilliam Darcy – một chủ đất giàu có. Còn chính anh Darcy lại mang sự kiêu hãnh về vị thế của chính mình và có định kiến về các cô gái cùng các ông bố bà mẹ của họ tiếp cận anh chỉ vì tiền bạc, nên anh cũng tự xa cách mình với những người xung quanh, trong đó có Elizabeth.

Đặt trong bối cảnh ra đời của tác phẩm, ta có thể hiểu được phần nào những diễn biến tâm lý và khát vọng của các nhân vật. Vào thời của tác giả, phụ nữ ít được đến trường (chủ yếu được cha mẹ hoặc gia sư dạy học ở nhà) và không có cơ may thăng tiến trong xã hội.  Chưa kể, việc thừa kế bất động sản cũng không dành cho phụ nữ. Vậy nên, việc có con gái thời đó là mối lo lắng, ưu tư của các ông bố bà mẹ. Họ và các cô con gái đa phần trông mong hạnh phúc trong cơ may kén cho các cô những anh chồng giàu. Còn các chàng trai nhà giàu thì lại ở trong áp lực phải lấy được người vợ môn đăng hộ đối. Chính những điều chênh lệch tréo ngoe này đã tạo nên những tình huống dở khóc dở cười trong tác phẩm Kiêu hãnh và định kiến khi chuyện yêu đương được quyết định bởi tiền bạc và địa vị nhiều hơn là cảm xúc chân thực giữa hai con người.

Những rào cản định kiến này khiến hai nhân vật chính rơi vào những sự hiểu lầm và sinh ra sự đối đầu lẫn nhau. Phải trải qua những tình huống khó khăn thử thách để đôi bên tự nhận ra những sai lầm ngu ngốc của bản thân về thói kiêu hãnh của chính mình – cho rằng mình luôn đúng, thì họ mới gỡ bỏ được những hiểu lầm. Từ đó, tình yêu mở ra rực rỡ giữa hai tâm hồn đồng điệu.

“Riêng em có thể dễ dàng tha thứ cho tính kiêu hãnh của anh ấy, nếu anh ấy không sỉ nhục cái kiêu hãnh của em.” – Elizabeth nói với chị gái Jane.

Elizabeth và Darcy cùng mang một màu sắc về sự tự tôn. Nhưng chính điều đó khiến Elizabeth khác biệt với những phụ nữ khác thời kỳ đó khi ai nấy đều tìm cách hạ mình để lấy lòng những chàng trai giàu có. Trong trường hợp này, sự kiêu hãnh của cô là thứ thu hút Darcy, nó như một tấm gương để anh nhìn lại chính mình cũng giống như vậy. Để rồi anh có thể gỡ bỏ sự kiêu hãnh bản thân đang mang giữ. Cuối cùng, khi chứng kiến được điều đó, Elizabeth cũng tự nhìn thấy sự mù quáng của mình và dần đón nhận Darcy với một góc nhìn trong sáng.

Elizabeth được xem là một trong những nhân vật lôi cuốn nhất trong nền văn học Anh Quốc. Cô toát ra phẩm chất cứng cỏi, nhạy bén mà cũng không kém phần dí dỏm, tươi vui của một người phụ nữ. Cuốn sách chứa rất nhiều những lời thoại và những trăn trở nội tâm của Elizabeth trong các tình huống khác nhau giúp người đọc thấy rõ được sự thông minh và độc lập của cô nổi trội hơn hẳn so với tất cả các nhân vật nữ khác. Tất nhiên, những điều đó còn thể hiện sau cùng ở những quyết định hành động của cô gái trẻ nữa.

Câu chuyện được đặt trong bối cảnh hai thế kỷ trước khi các định kiến xã hội về tình yêu và hôn nhân sâu dày hơn thời đại ngày nay nên khi đọc tác phẩm, ta dễ dàng thấy được sự mỉa mai, châm biếm của tác giả đối với các tình huống kệch cỡm mà những con người thời đó rơi vào. Ví dụ như sự sốt sắng của bà Bennet trong việc kiếm chồng giàu cho con khiến mọi chuyện dù hơi đi lạc ra khỏi mong ước cũng khiến bà hoang mang đổ bệnh; hay sự thô thiển trơ trẽn của người anh họ Collins khi cầu hôn hai người con gái trong vòng 3 ngày, bất chấp họ có yêu mình hay không, và những câu chuyện bàn tán, giễu cợt về đời tư của nhau trong những buổi dạ vũ, sự xôn xao hỗn độn của đám đông khi lan truyền tin tức. Tất cả đều được nhà văn Jane Austen lột tả một cách rất sinh động, thẳng thắn và không kém phần châm chọc. Bà khiến người đọc cũng phải bật cười trước những sự lố bịch thái quá của xã hội thời đó.

“Thưa anh, tôi có thể nói hy vọng của anh thật là khác thường sau khi tôi đã nói cho anh rõ. Xin anh tin rằng tôi không phải trong số những thiếu nữ (nếu quả thật có những thiếu nữ như thế) dám đánh đố hạnh phúc của mình qua cơ may được cầu hôn lần thứ hai. Tôi hoàn toàn nghiêm túc trong lời khước từ của tôi. Anh không thể mang hạnh phúc đến cho tôi, và tôi tin chắc mình là người phụ nữ cuối cùng trên thế gian này có thể tạo hạnh phúc cho anh.” – Elizabeth từ chối lời cầu hôn của Collins.

Kiêu hãnh và định kiến xuất hiện nhiều nhân vật với tính cách và tâm lý khác nhau được tác giả Jane Austen đã khắc họa chân dung một cách rất tài tình và nhịp nhàng ở trong đa dạng cảnh huống. Cá nhân tôi thấy khâm phục tác giả nhất trong việc thiết kế tương tác cho nhiều nhân vật cùng lúc như trong bữa ăn hay trong một buổi dạ vũ. Khi chứng kiến sự chi tiết và tỉ mỉ trong nội dung của tác phẩm, người đọc có thể hình dung những câu chuyện hiện ra sống động trước mắt, và nhập thân vào trong đó một cách tự nhiên nhất.

Cuốn sách đã nhiều lần được chuyển thể thành phim điện ảnh và phim truyền hình dài tập. Bộ phim Kiêu hãnh và định kiến (2005) với nữ diễn viên chính Keira Knightley (nổi tiếng trong loạt phim Cướp biển vùng Caribbeans) vào vai Elizabeth giúp mang lại cảm tình không nhỏ đối với tôi về tác phẩm gốc. Các tình tiết trong phim được truyền đạt một cách rất nhẹ nhàng và lãng mạn với những cảnh trí thơ mộng tuyệt vời của vương quốc Anh khiến người xem ước ao được đặt chân tới những vùng đất ấy một lần trong đời. Nét sinh động của Elizabeth trong phim rất ăn khớp với những gì được khắc họa trong cuốn sách. Có thể nói, bộ phim là một sự bổ sung hoàn hảo cho cuốn tiểu thuyết lừng danh này.

8.5/10 là điểm dành cho Kiêu hãnh và định kiến.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Ảnh minh họa: Sadie Pices

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

[THĐP Translation™] Lắng Nghe Con Trẻ Nói Về Tình Yêu

0

(482 chữ, 2 phút đọc)

Khi được hỏi về Tình Yêu, sau đây là những câu trả lời của những em nhỏ

* * *

“Tình yêu là khi bạn nhường gần hết phần khoai tây chiên của bạn cho họ mà không đòi họ chia phần.” – Chrissy, 6 tuổi

“Tình Yêu là điều làm bạn cười khi bạn mệt mỏi.” – Terri, 4 tuổi

“Tình Yêu là khi mẹ pha cho bố ly cà phê và trước khi đưa bố uống mẹ nếm thử một chút xem nó có ngon chưa.” – Danny, 7 tuổi

“Tình Yêu là cảm giác thiêng liêng trong căn phòng đêm Giáng Sinh, nếu ta biết dừng việc mở quà lại và lắng nghe.” – Bobby, 7 tuổi

“Nếu bạn muốn học cách yêu tốt hơn, bạn nên bắt đầu từ một người bạn mà bạn ghét.” – Nikka, 6 tuổi

“Tình Yêu là khi bạn nói với một cậu bé bạn thích cái áo của nó, vậy là nó mặc cái áo đó mỗi ngày.” – Noelle, 7 tuổi

“Tình Yêu giống như một bà cụ và một ông cụ sau một thời gian rất dài và biết rõ về nhau nhưng vẫn còn là bạn của nhau.” – Tommy, 6 tuổi

“Mẹ em yêu em nhất trên đời. Anh sẽ không thấy ai khác ngoài mẹ em hôn em mỗi tối trước khi ngủ.” – Clare, 6 tuổi

“Tình Yêu là khi mẹ dành cho bố miếng đùi gà ngon nhất.” – Elaine, 5 tuổi

“Tình Yêu là khi mẹ thấy bố ở dơ, hôi hám nhưng mẹ vẫn nói bố đẹp trai hơn Brat Pitt.” – Chris, 7 tuổi

“Tình Yêu là khi con chó nhà bạn liếm mặt bạn mặc dù nguyên cả ngày bạn bỏ nó một mình.” – Mary Ann, 4 tuổi

“Em biết chị của em yêu em vì chị cho em hết những quần áo cũ của chị và phải đi mua những cái mới.” – Lauren, 4 tuổi

“Khi bà em bị viêm khớp, bà không thể cúi xuống và sơn móng chân được. Thế nên ông em làm giúp bà chuyện đó, mặc dù tay của ông cũng bị viêm khớp luôn. Đó là Tình Yêu.” – Rebecca, 8 tuổi

“Khi bạn yêu một người, lông mi bạn chớp lên chớp xuống và có những ngôi sao nhỏ thoát ra khỏi người bạn.” – Karen, 7 tuổi

“Bạn đừng nên nói câu “I love you” trừ khi bạn thực sự có ý đó. Nếu bạn thật sự có ý, bạn nên nói nó thật nhiều. Người ta hay quên lắm.” – Jessica, 8 tuổi

“Khi em có buổi biểu diễn piano, em đã lên sân khấu và em đã sợ hãi. Em nhìn tất cả mọi người, những người cũng đang nhìn em. Sau đó, em thấy cha em vẫy tay và mỉm cười. Ông là người duy nhất làm điều đó và em không còn thấy sợ nữa.” – Jenny, 8 tuổi

*  *  *

Biên dịch: Nguyễn Hoàng Huy

Ảnh minh họa: Pexels 

📌 Ủng hộ Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Chuyện những cái đầu gối

0

(1187 chữ, 4.5 phút đọc)

Sáng, còn mười lăm phút nữa là 6h, giờ tan ca, người của ca sau đã tới ngồi chơi uống cà phê. Tôi ngáp ngủ nhìn quanh trong tiệm xem có còn việc gì để làm không. Tiếng chuông cửa “kính coong” vang lên. Tôi nghĩ bụng không biết là khách vừa làm xong ca đêm hay khách bắt đầu đi làm ca ngày, nhìn qua mấy dãy kệ chất hàng hoá thì thấy một cô gái khá đẹp, mặc áo T-shirt màu hồng và cái quần đùi bằng jean rách sành điệu đang đi vào. Thường giờ này không có con gái vào mua hàng, chỉ có mấy ông già bà già dậy sớm hoặc mấy anh công nhân. Khi cô tới gần quầy để tính tiền, tôi chợt nhìn thấy hai đầu gối của cô chi chít vết thương cũ mới, có chỗ rỉ máu đang dán băng, chỗ đã kéo da non, chỗ đã thành sẹo, chỗ thì bầm xanh… Nhìn sự uể oải trên gương mặt trang điểm rất dày và cách trang sức, tôi thoáng có một ý nghĩ về nghề nghiệp của cô mà không tiện viết lại đây. Cô nói chuyện khá lễ phép bằng cái giọng trong veo như trẻ con, gọi tôi là onisan và nói các động từ theo thể masu lịch sự.

Tan ca, đi ra khỏi tiệm lúc 6h20 sáng, thời tiết đã trở lạnh từ khi nào, nhiệt độ chỉ còn xấp xỉ 18-19 độ, tôi phải vòng tay ôm trước ngực cho đỡ rùng mình. Đi bộ khỏi ga một chút, thấy một đám chim bồ câu đang tụ lại dưới sân một chung cư, có con quạ lớn cũng chen chúc vào trong đó. Trên cửa sổ lầu bốn của chung cư, có một bà cụ đang rải cơm và bánh mì cho chim ăn. Nhác thấy tôi, bà cụ khép vội cửa lại, có lẽ việc “nuôi” chim bị cấm ở khu này, trước đây người ta còn làm cả một phóng sự lên án việc con người cho chim hoang ăn uống làm mất bản năng sinh tồn của chúng. Tôi nhìn quạ và bồ câu, chợt hình ảnh hai cái đầu gối của cô gái lúc nãy hiện ra trong đầu và bắt đầu ám ảnh tôi. Ở Nhật này, hãng xưởng mỗi ngày một tăng mà người thì giảm, rất dễ tìm một công việc tử tế nếu là người bản xứ. Như con bé học sinh cấp 3 làm chung với tôi, nó chỉ làm mỗi tuần có 21 tiếng đồng hồ, nhưng nói đã để dành đủ tiền để cuối năm này vào kỳ nghỉ đông sẽ đi Brasil chơi với bạn, hoặc mua một chiếc xe hơi tốt cho riêng nó khi nó qua ngày sinh nhật và đủ tuổi thi bằng lái. Vì vậy, tôi nghĩ có lẽ cô gái kia tự nguyện chọn công việc của bản thân với thu nhập cao gấp nhiều lần so với lương nhân viên nhà nước cấp bộ. Cô ấy không có gì đáng tội nghiệp.

Nhưng rồi hình ảnh hai cái đầu gối ấy vẫn đeo đuổi tâm trí tôi mãi, tôi chợp mắt tầm hai tiếng rồi thức dậy và không thể nào ngủ lại được. Buổi chiều, tôi cùng bạn Rachel đi công việc gần ga Ikebukuro, nhìn thấy người dân đang múa quanh cái kiệu thần, có mấy em gái cỡ mười mấy tuổi mặc đồ trắng đánh trống rất nghề. Mọi người đủ mọi thành phần, đủ mọi loại trang phục, chẳng phân biệt địa vị hay tuổi tác, nhịp nhàng múa với nhau điệu múa truyền thống, tuy thô sơ mà đẹp mắt, những cái đầu gối nâng lên hạ xuống nhẹ nhàng thanh thoát.

Ám ảnh về hai cái đầu gối của cô gái gặp ban sáng tan đi, xã hội đa nguyên, người ta có quyền chọn cho mình nghề nghiệp và lối sống. Sinh ra làm người ở nước đa nguyên đa đảng như Nhật, dù có dở đến đâu, miễn là chịu lao động, đều có thể có cuộc sống sung túc, có nhà có xe hơi, có tiền để dành phòng lúc tai nạn ốm đau, có thể đi du lịch nước ngoài theo sở thích…

Sự tốt đẹp của xã hội, bắt nguồn từ thể chế. Nếu người lãnh đạo này làm cho đất nước nghèo đi, kinh tế suy sụp, thì bị dân đuổi về để người khác lên thay. Nếu đường lối của đảng này làm cho đời sống dân khó khăn hơn, cơ hội nghề nghiệp ít đi, thì dân chọn đảng khác ra ngồi ghế nóng. Vì người ta lập quốc trên tinh thần đảng nào cũng là bởi con người, mà đã là người thì phải có đúng sai, có ưu khuyết. Và lúc nào cũng bị đặt vào tư thế bị đào thải nếu làm bậy, nên người ta phải cố gắng hết sức để làm đúng, thậm chí không được phép nhầm lẫn. Nếu một mình một chợ, thì bán giá nào, phách lối mất dạy ra sao, người ta cũng nghiễm nhiên coi vai trò của mình là thiết yếu.

Tôi chợt nhớ lại những cái đầu gối lấm lem bùn đất của người nông dân quê mình, của ba, của mẹ; tôi tưởng tượng những cái đầu gối trắng bệch vì ngâm nước lâu của ngư dân từ nam ra bắc, của chú, của anh; tôi càng xót xa hơn khi nghĩ về những cái đầu gối đầy vết thương vết xước, của chị, của em; những cái đầu gối của người công nhân xuất khẩu lao động đi nước này nước nọ, khi ê ẩm vì đứng lâu trong xưởng, khi quỵ xuống vì kiệt sức, khi tái tê trong tuyết lạnh… của tất cả những người anh em cùng trang lứa.

Tôi giật mình, tất cả đều không có sự lựa chọn, sự bế tắc và nỗi khổ của những người con cùng Mẹ Việt Nam dường như bị hiểu lầm là một tiền định hay số kiếp! Bao nhiêu năm, người ta đã mài một thứ chì tư tưởng để đầu độc và thức ăn tinh thần của người Việt, để chúng ta chấp nhận sự đau khổ và nghèo hèn của mình như là số mệnh, chấp nhận quỳ đầu gối của mình và mọp đầu trước gạo tiền cơm áo. Thảm cảnh đó không ai khác gây ra ngoài những kẻ đang quỳ gối trước ngoại bang.

Tôi hít một hơi dài, không khí lành lạnh, không khí tự do tràn vào đầy buồng phổi. Có lẽ bạn Rachel cũng nghĩ điều gì đó xa xôi về tổ quốc:

— Người Nhật giữ truyền thống tốt quá, nhìn mấy đứa nhỏ thấy tương lai của nước Nhật… mong thế hệ sau của tụi mình cũng sẽ được lớn lên như vậy!

Tôi thấy tin điều đó, rồi sẽ có một ngày, đầu gối của người dân nước tôi sẽ chỉ muốn chạm đất để lễ thần linh hoặc lạy ông bà cha mẹ mà thôi!

Tác giả: Hai Le

Ảnh minh họa: Quangpraha

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2