21.4 C
Da Lat
Thứ Năm, 28 Tháng 8, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 98

Nhà tù Shawshank – Điều vĩ đại được tìm thấy từ nơi tăm tối

1

thđp review

(1938 chữ, 8 phút đọc)

Nhà tù Shawshank (1994) được nhiều người xem là bộ phim vĩ đại nhất trong lịch sử điện ảnh. Dù bị tuột khỏi tay nhiều giải Oscar nhưng tác phẩm này có điểm đánh giá IMDb 9.3 cao nhất từ trước đến nay, vượt qua cả Bố giàChúa tể những chiếc nhẫn. Ngay sau khi những hình ảnh cuối cùng của phim vừa kết thúc, tôi không còn nhớ mình đã từng xem bất kỳ phim gì khác trên đời này nữa. Đó là một cảm giác choáng ngợp hiếm có dành cho một tác phẩm điện ảnh.

Nhà tù Shawshank đánh động mạnh mẽ vào tâm khảm người xem bởi tính nhân văn sâu sắc trong nội dung, sự tinh tế trong việc khắc họa hình tượng nhân vật và cách dẫn dắt câu chuyện đầy cuốn hút. Có thể nói, đây là một bộ phim hoàn hảo cả về mặt nội dung và nghệ thuật. Những tầng ý nghĩa không chỉ dừng lại ở các câu chuyện bề nổi, mà còn được ẩn đi rất khéo léo vào trong các hình ảnh biểu tượng và các chi tiết đối xứng tương phản được trải đều khắp thước phim.

Bộ phim kể về biến cố khắc nghiệt nhất trong cuộc đời của một người đàn ông mang tên Andy Dufresne (Tim Robbins thủ vai), phó chủ tịch ngân hàng Portland  – một ngân hàng nổi tiếng, phải chấp hành hai án tù chung thân tại nhà giam Shawshank vì tội giết vợ và nhân tình của vợ. Chính sự mập mờ không rõ ràng trong bản án của Andy và thái độ bối rối của anh ngay từ những thước phim đầu tiên đã lôi cuốn sự tò mò của khán giả. Và rồi liên tiếp các sự kiện sau đó về cuộc sống Andy khi ở trong tù lại kéo người ta vào sâu hơn vào trong cuộc đời của những con người đã, đang và sẽ bị “thể chế hóa” sau những song sắt nguội lạnh.

Sự căng thẳng và áp lực với tần suất và cường độ cao dành cho Andy khi ở trong tù không hề làm anh hao hụt ý chí hay nghị lực sống. Chưa từng một lần trong phim, nhân vật chính này thể hiện một chút nào sự đau khổ hay tuyệt vọng trên gương mặt. Tất cả những gì khán giả được chứng kiến là sự lạnh lùng, thản nhiên như thể anh chưa hề bị lãnh hai án chung thân. Andy như một cuốn sách đóng kín mà ở đó, các ý định hay xúc cảm của anh không một ai có thể chạm tới được. Chính điều này tạo nên sự kịch tính bất ngờ của câu chuyện vì tất cả những gì người ta suy đoán về Andy đều sai lầm.

Từ vị trí một thương nhân thành đạt rơi xuống kiếp tù đày là một cú sốc môi trường và chấn động tâm lý rất lớn. Một người không đủ sức mạnh ý chí hay khả năng thích nghi sẽ sớm bị đánh gục trước sự chuyển đổi này. Trong hàng chục năm ròng rã, Andy đã thể hiện được rằng anh là người có thể tồn tại được trong những hoàn cảnh khắc nghiệt nhất. Không những thế, anh còn trở thành nhân tố làm thay đổi môi trường sống ở nơi anh có mặt. Để rồi đến cuối cùng, ta chợt nhận ra rằng người đàn ông này mang trong mình tất cả những phẩm chất cao quý nhất mà một con người có thể có được: Lòng nhân ái, sự dũng cảm, trí thông minh, sự can trường, và hơn tất thảy đó là niềm hy vọng (hope) – thứ được ghi dấu và thể hiện mãnh liệt nhất trong một nơi chốn phủ đầy sự tuyệt vọng.

“Hope is a good thing. May be the best of things. And no good thing ever dies.”

Bộ phim bao gồm thoại của các nhân vật đan xen với lời dẫn chuyện của “công dân gương mẫu” Red (Morgan Freeman thủ vai) – người bạn tù thân thiết nhất của Andy. Điều ấn tượng ở đây đó là giọng kể của Red rất bình an, đều đặn với những câu từ sâu sắc và đầy ẩn ý của một người đã kinh qua rất nhiều giông tố cuộc đời. Không có sự kịch tính hay cường điệu hóa trong giọng của Red. Tất cả cứ êm ả, bình dị diễn ra khiến người ta liên tưởng đến cảnh tượng dưới một đêm trăng thanh bình, những người bạn tri kỷ quây quần bên nhau cạnh đống lửa trại và lần lượt hồi tưởng, sẻ chia những ký ức đậm sâu nhất trong cuộc đời mình, dù đó là những ngày tháng vào tù ra tội. Những lời của Red cứ thấm đượm dần dần vào tâm khảm của khán giả, làm dâng lên lòng trắc ẩn và sự đồng điệu với những số phận khổ đau. Nhờ đó, người ta sẽ dễ dàng thấy được nhiều hơn những phần ánh sáng trong những khúc đoạn tối tăm, khô khan, khó đón nhận như môi trường tù ngục.

Bên cạnh nghị lực và ý chí phi thường của Andy, tình bạn giữa anh và Red cùng những người bạn tù khác là một nội dung được thể hiện rất mãnh liệt ở trong bộ phim. Có lẽ chính trong môi trường căng thẳng, đen tối, khắc nghiệt ấy, tình yêu thương giữa con người với con người mới được dịp nảy nở. Người ta sẽ khắc cốt ghi tâm một người bạn ở cùng mình trong cơn họa nạn hơn một người trong cơn vui sướng.

Bộ phim đã xây dựng nên một môi trường hoàn hảo cho những điều tốt đẹp nhất được bộc lộ, đặc biệt đó là niềm hy vọng. Trong khi Red cho rằng hy vọng là một thứ rất nguy hiểm và có thể khiến một kẻ trở nên điên rồ, thì Andy lại khẳng định anh được tự do trong tâm hồn là nhờ nó. Và xuyên suốt bộ phim, cũng chính hy vọng là điều khiến anh có thể kiên cường tồn tại và đấu tranh trong suốt 20 năm tù oan ức dài đằng đẵng.

Theo ý kiến cá nhân, tôi cho rằng sự vĩ đại của bộ phim còn nằm ở cách diễn đạt về sự tự do, không chỉ trong thân xác mà còn trong tâm trí con người. Sự thể chế hóa được dựng lên trong nhà tù Shawshank khiến tôi liên tưởng đến sự bám dính rất tinh vi của một ý tưởng vào trong tâm trí mà bộ phim Inception có nói tới. Khi một người đã rơi vào trong một ý tưởng thì việc thoát ra khỏi nó là điều dường như bất khả.

“These prison walls are funny. First you hate ’em, then you get used to ’em. Enough time passes, gets so you depend on them. That’s institutionalized.” – Red

Sự nô lệ, phụ thuộc hằn sâu vào trong tâm trí của một người khi ở trong tù hay ở trong một ý tưởng quá lâu khiến cho họ sẽ dễ dàng rơi vào trạng thái hoảng loạn, bất an, vô hướng, thậm chí khủng hoảng đến chết khi đi ra ngoài chốn quen thuộc đó. Ngục tù đã trở thành một lối sống, trở thành một thói quen khó lòng gỡ bỏ. Để thoát ra khỏi đó, một người không những cần mang đầy đủ những phẩm chất cần thiết – sức khỏe, sự nhạy bén, trí tuệ, lòng nhân ái, sự can trường, v.v… mà họ còn cần sự hậu thuẫn từ các mối quan hệ với con người hay trời đất – thời thế. Có thể nói, xác suất để thoát ra khỏi chốn ngục tù ấy là cực kỳ nhỏ.

Bộ phim xoay quanh sự vượt lên biến cố cuộc đời của Andy không chỉ bằng cách trực tiếp kể về anh, mà còn bằng sự gián tiếp khi miêu tả sự thất bại của các nhân vật khác trong tù với đủ các lý do khác nhau: Thiếu sức khỏe, thiếu sức mạnh, thiếu tình người, và thiếu sự hiểu biết. Nhà tù Shawshank diễn đạt khả năng đạt đến thành công của một người cần hội tụ ĐỦ các nhân tố cần thiết. Và chính sự tinh tế và khéo léo trong việc sắp đặt các nhân vật và diễn biến thời gian khiến cho bộ phim trở thành một thể thống nhất cực kỳ chặt chẽ, nếu như không nói là hoàn hảo. Sự chính xác về thời điểm (timing) làm nên sự vĩ đại của tác phẩm điện ảnh này. Khi xem một bộ phim có sự sắp đặt với độ khớp nối cao như vậy tôi có cảm giác như nó được dàn dựng nên từ bàn tay của Chúa, như một câu chuyện kinh điển chấn động hoàn toàn có thật trong lịch sử. Nhà tù Shawshank giúp người ta hiểu được thế nào là định mệnh.

Bộ phim với tiết tấu chậm rãi, tương đương với giọng kể của nhân vật Red và sự mòn mỏi của những tháng năm trong tù nên đôi lúc ta có cảm giác như nó không bao giờ kết thúc. Và khi ta bắt đầu quen được với nhịp điệu của bộ phim rồi thì nó đột nhiên khép lại với một sự kiện khiến ta choáng váng. Rốt cuộc, chính ta cũng đã phần nào bị thể chế hóa bởi bộ phim này.

Nhà tù Shawshank ẩn chứa rất nhiều các hình ảnh biểu tượng như bức tranh của Giám đốc Norton, bức tranh Marilyn Monroe, cuốn kinh thánh, chiếc búa, những quân cờ của Andy, cống rãnh, cơn mưa, phòng tối, bờ biển, v.v… thậm chí mỗi nhân vật xuất hiện lại là một biểu tượng cho một điều gì đó. Bộ phim mang trong mình cả một bầu trời ẩn ý. Kết hợp với lời kể chuyện giản dị, nhẹ nhàng, sâu lắng của Red, cảm giác mênh mang về ý nghĩa của bộ phim càng dâng cao. Dù nó đã kết thúc, nhưng tâm tưởng và trái tim của người xem vẫn còn lắng lại đâu đó ở trong bộ phim cùng những tiếc nuối hòa trộn với niềm hân hoan, nỗi ám ảnh đan xen cùng sự cảm phục.

Các góc quay trong Nhà tù Shawshank rất gọn gàng và giản dị cùng âm nhạc nhẹ nhàng giúp khơi gợi về một miền đất thanh bình tự do nằm ngoài những song sắt. Diễn xuất của hai diễn viên Tim Robbins vào vai Andy và Morgan Freeman vào vai Red truyền cảm xúc và cảm hứng rất lớn cho người xem. Người ta sẽ ấn tượng mãi nét lạnh lùng cương quyết trên hàng lông mày của Andy, nụ cười hiền hậu và đôi mắt đong đầy trăn trở thẳm sâu của Red. Không chỉ có hai người họ, mà tất cả các nhân vật khác đều để lại dấu vết ấn tượng trong lòng người.

Tóm lại, Nhà tù Shawshank là một kiệt tác mang đậm tính nhân văn và nghệ thuật. Nó truyền đạt những ý tưởng giản dị mà vô cùng vĩ đại của nhân loại. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi dành chữ “đẹp” để khen tặng một tác phẩm. Bộ phim Nhà tù Shawshank xứng đáng được xem là một huyền thoại.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Ảnh minh họa: Sadie Pices

Có những ngày thèm được yêu đời

2

(978 chữ, 4 phút đọc)

Có những ngày thèm yêu thương hết tất cả mọi người yêu ngay cả những kẻ thù ghét mình bởi họ cũng chẳng khác gì mình. Họ cũng vui buồn đau khổ và tuyệt vọng, mang trong lòng bao nhiêu nỗi sầu phải cất giữ kín kẽ trong câm nín, cố gắng tự động viên cổ vũ tinh thần mình, lừa dối nó bằng bao lời hoa mỹ nịnh nọt cũng chỉ mong tìm được chút oxi mà thở cho nhịp nhàng đều đặn. Tôi yêu luôn cả những kẻ bộ tịch xuất hiện trước mặt bởi đó chẳng qua cũng chỉ là tiếng rên rỉ đau đớn cất lên trong bế tắc thiếu thốn giữa đời sống.

Có những ngày thèm yêu từng cái cây đám cỏ vì sáng nay chạy ngang qua một cái cây gục ngã bởi những vết thương bị đâm chém chằng chịt chồng chất lên nhau, trông thấy lồng ngực của cái cây bị banh toạc, đã thấy trái tim rỉ máu. Rồi tôi thấy hàng trăm hàng nghìn  cái cây khác đang bịt khăn tang trắng khóc lóc thảm thương. Ban mai Đà Lạt đẹp vô cùng với ngàn tia nắng xuống chơi nô đùa khiêu vũ trên từng phiến lá. Vậy mà ai đó đã mang cái chết về phủ kín cả khung trời mộng mơ.

Có những ngày thèm yêu tất cả loài vật. Hãy yêu mến một con chó và đừng chửi bới mắng mỏ, để nó mang vẻ mặt sầu thương héo úa đó ra đường đứng nhìn mình. Đối với mình, chó phải là loài vật đáng yêu đáng quý nhất trên thế gian, mới gặp mặt đã ngoe nguẩy đuôi mừng rỡ, cách ba dặm bốn hướng nghe tiếng bước reo trên nền đất là cắm cổ cắm đầu hớn hở chào đón. Chỉ có con người mới gian dối sống phản bội láo toét với nhau, còn con chó thì nó chỉ biết trung thành một mực, có đánh đập bỏ đói kiểu nào thấy vừa bước về nhà cũng chạy lại liếm tay liếm chân, rồi vồ vập muốn yêu thương.

Có những ngày thèm yêu những đứa trẻ ngây thơ trong sáng chẳng khác gì thiên thần. Đừng nặng lời dọa đánh dọa bỏ rơi chúng. Tiếng cười trẻ em được khai sinh ra là để người lớn chúng ta cảm động, là để xoa dịu những mệt mỏi chán chường. Vậy nên đừng để trẻ em khóc, bởi một giọt nước mắt trẻ em rơi là một niềm vui niềm hạnh phúc của người lớn đang bị đánh cắp đi. Tiếng nói tiếng cười trẻ thơ là để tẩy rửa xóa sạch những bùn dơ nhấy bẩn trong trái tim người lớn. Chính vì thế mà hãy yêu quý những đứa trẻ. Bỏ công bỏ sức ra kiếm tiềm mưu cầu hạnh phúc, mua lấy sự hạnh phúc trên nền tảng giàu sang phú quý thì chi bằng hãy mua lấy nụ cười trẻ thơ. Đó là thứ hạnh phúc sung sướng tuyệt hảo nhất trên đời không bao giờ có chân để chạy trốn, có cánh mà bay đi.

Hãy lau rửa tình yêu khỏi mọi sự hổ thẹn nhỏ nhen. Hãy để cho tình yêu được trần truồng dưới đôi mắt nóng bỏng của mặt trời. Hãy cùng tình yêu vượt qua cơn dông bão, hãy dùng tình yêu để xua tan những đám mây đen. Hãy trả lại cho tình yêu sự tự do bát ngát thênh thang. Hãy để tình yêu cất khỏi mọi sự vâng lời, mọi sự quy phục và nô lệ. Còn có nơi nào mà cuộc sống và mình lại có thể gần gũi hơn tình yêu.

Cuộc đời này kỳ lạ quá. Có những ngày nhìn thấy tình yêu chẳng khác gì là viên kim cương đắt giá được trưng bày sau ô cửa kính, tôi chảy nước bọt thèm thuồng và chẳng bao giờ dám mơ ước vì đó là vật báu xa xỉ không sinh ra để thuộc về mình. Vậy mà có lúc thấy nó chẳng khác gì hạt bụi mình đang giẫm đạp dưới lòng bàn chân.

Bởi thế mới thấy tình yêu thật khó mà cũng thật dễ dàng để có, phải mua bằng giá đắt, bằng cố gắng lâu dài, nhưng nhiều khi cũng dễ nắm giữ chỉ  trong chốc lát, chỉ do tình cờ. Chỉ cần một buổi sáng mở cửa bước ra là đã thấy tình yêu đứng lù lù trước sân. Bất cứ người nào cũng có thể yêu một cách tình cờ, dù là người đức hạnh hay kể cả kẻ bất lương, người giàu có hay người nghèo khó.

Chỉ cần mình can đảm bước đến tình yêu. Chỉ cần mình nhận ra, mỗi ngày một ít không ngừng nhận ra, và cứ thế cho đến khi cả thế gian thu bé lại bằng một trái tim đang học cách sống trong tình yêu.

Từng ngày, từng giờ, từng phút hãy từ bên ngoài ngoái nhìn lại mình, làm sao giữ được cho mình một hình ảnh tuyệt diễm của tình yêu và rồi quý trọng khắc ghi mãi giây phút mình đã nhìn thấy tình yêu đang hiện hữu trên thế gian này, dù cho đó chỉ là sự xuất thần mà người ta cho là vớ vẩn.

Ừ thì có ai biết yêu mà không vớ vẩn đâu? Vì vớ vẩn điên rồ nên mới muốn học cách yêu, muốn yêu hết tất thảy vũ trụ này. Và phải chăng giây phút nhận ra mình bắt đầu muốn yêu, con cá trong tâm hồn sáng nay đã mắc lưỡi câu của ông lão đang ngồi câu cá bên dòng sông mà mình đã trông thấy.

Ôi có những ngày thèm được yêu đời quá! Ôi tình yêu! Tuyệt diệu!

Tác giả: Ni Chi

Ảnh minh hoạ: melancholiaphotography 

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

[Review] Bắt trẻ đồng xanh, J. D. Salinger – Xứng đáng nằm trong những cuốn sách tôi yêu

2

(979 chữ, 4 phút đọc)

Đây là cuốn truyện khá hài hước và chửi bậy nhiều nhất tôi từng đọc. Bắt trẻ đồng xanh của tác giả J. D. Salinger, một lão già đã chết từ 8 năm trước nhưng lúc đọc câu truyện của ông ấy thì tôi vẫn cứ tưởng như đang đọc của một gã trẻ trâu nào đấy nhưng lại vô cùng thú vị.

Tôi bị ảnh hưởng nhiều bởi giọng văn của ông ta nhưng coi đó là cái hay. Bìa sách lúc đầu không làm tôi ấn tượng lắm bởi nó chỉ có mỗi chữ Bắt trẻ đồng xanh, nếu nó là font chữ Arial chắc tôi sẽ chẳng thèm đọc nữa. Mở trang đầu cũng không rườm rà kiểu “cuốn sách này khai sinh như thế nào, ông này là ai?” mà chỉ có một dòng “Dành tặng mẹ.” Rồi vào câu chuyện ông ấy kể luôn. Lúc đó tôi cũng thấy ngạc nhiên nhưng tiếp tục đọc thì thấy giọng văn ông này rất khôi hài. Tôi nghĩ phần giới thiệu thông tin không quan trọng và ông ta cũng không muốn trở nên quá nổi tiếng nên phần ấy khá đơn giản.

Đại khái cuốn sách kể về những câu chuyện của tác giả, về cuộc đời và mấy ngày sau khi ông ta bị đuổi học. Nhưng có đoạn tôi thấy mình trong đó.

Nói về nhân vật chính là cậu nhóc vừa bị đuổi học là kiểu người chán ghét tất cả mọi người trên đời này và cho rằng tất cả đều giả tạo ngoại trừ cô em gái của hắn. Sự giả tạo ấy trong truyện viết là “bộ tịch.” Lũ bộ tịch ở trường làm cậu ta ngán tận cổ thế là cậu ta để mình bị đuổi. Rồi cậu ta kể rằng cậu ta phiêu bạt khắp thành phố, uống rượu và hẹn hò với cô bạn gái, nói về ước nguyện của mình nhưng lại bị đa số chê cười và họ còn chẳng thèm quan tâm đến câu chuyện hão huyền của hắn.

Một vài người quan tâm và khuyên nhủ cậu ta hãy đi học, tìm cho mình một sở thích và tài năng nhưng cậu ta không muốn làm bất cứ nghề nào tương tự như kĩ sư, luật sư,… Cậu cho rằng tất cả những nghề ấy đều để kiếm tiền, ngồi trong xe sang trọng, vào nhà hàng sang trọng và nói những câu chuyện sang trọng bộ tịch.

Trước khi đọc cuốn sách này tôi cũng rất hoang mang tại sao mình không biết mình thích bất kỳ nghề nghiệp nào ra hồn? Nhưng khi đọc rồi mới biết không chỉ có mình như vậy, mà cũng vẫn có những người như mình, chỉ khác là tôi không thích chơi đuổi bắt với mấy đứa trẻ cả ngày ở ngoài đồng xanh. Các bạn cũng vậy chứ?

Mọi người thường đánh giá cuốn sách có quá nhiều từ ngữ tục tĩu, những vấn đề tình dục bừa bãi và tâm lý chán ghét cả thế giới đem đến tiêu cực cho người đọc. Nhưng riêng đối với góc nhìn của tôi, tôi chẳng quan tâm nhiều đến những vấn đề ấy. Cái tôi quan tâm là tâm lý khác người, ước muốn làm những điều khác biệt. Tôi tin rằng cả xã hội này ai cũng có những điều nổi loạn của riêng mình, cũng có những ước muốn điên rồ nhưng không có đủ điều kiện và can đảm chọn điều ấy. Thế rồi họ trở thành những bản copy mà chính mình chẳng hề muốn thế.

Theo tôi, một cuốn sách hay để đọc phụ thuộc 70% vào người dịch. Bản này được dịch giả Phùng Khánh dịch ra tiếng Việt với những từ ngữ mà tôi mới chỉ thấy lần đầu nhưng nó sẽ có ích cho vốn từ của tôi sau này, như: “pê đê”, “đánh đĩ ngòi bút”, “khởi sự”, “bộ tịch”, v.v…

Holden Caulfield, cậu ta không những khinh ghét cả thế giới, cậu ta còn sợ hãi sự tha hoá của con người về danh vọng và đồng tiền.

“… Hơn nữa ngay cả khi em có cứu người vô tội các thứ cũng thế, làm sao em biết được em làm thế bởi vì thực sự muốn cứu người hay thực sự em muốn trở thành một luật sự nổi tiếng kinh khủng, được tất cả mọi người khen ngợi… Làm sao em biết em không phải là một trong những thằng bộ tịch? Phiền một nỗi là em không biết được.”

Đúng vậy, khi cái tôi của bạn càng lớn bạn càng không thể nhìn ra mọi sự một cách hoàn chỉnh được nữa. Bạn sẽ không biết bạn là bạn hay là cái tôi ấy. Bạn sẽ luẩn quẩn và lún sâu vào bản ngã, vô minh. Thế nên ngay từ đầu Holden đã chọn cách lánh xa mọi sự mà anh ta coi là giả tạo.

Cuốn sách không bao gồm những triết lý cao siêu, chỉ đơn giản là sự đồng cảm với tuổi trẻ, với những hão huyền của riêng mình. Điều ấy không thể chứng minh được những người ao ước hão huyền là những người lười biếng chỉ vì thế giới không làm giống như vậy. Tôi nghĩ nếu tôi đọc cuốn sách này lúc còn trẻ hơn một chút chắc tôi sẽ rút ra được những điều hống hách của cậu Holden ấy mà học hỏi. May mắn thay, tôi sẽ không cần phải chán ghét tất cả mọi người nữa, bởi những con người sống xung quanh tôi bây giờ chính là sự phản chiếu của chính tôi sau bao thời gian chọn lọc. Tôi không phải sống giữa một thế giới đầy rẫy những người bộ tịch. Chắc chắn cuốn sách này sẽ nằm trong bộ sưu tập những cuốn sách tôi yêu.

Tác giả: Bà Năm

Edit: Triết Học Đường Phố

Ảnh minh họa: mucmocmeo

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Báo hiếu cha mẹ có phải là nghĩa vụ của con cái?

1

(903 chữ, 3.5 phút đọc)

Bạn tôi: Cậu thật may mắn vì không cần phải báo hiếu cho cha mẹ cậu?

Tôi: “Cần phải báo hiếu.” Ý cậu là?

Bạn tôi: Cả cuộc đời họ đã chết dần mòn trên những ngày tháng cậu khôn lớn. Và cậu đủ lông đủ cánh để bay đi, rồi cậu bay đi mãi. Cậu đui mù hay cậu cố tình không nhìn thấy giờ là lúc để đền đáp công ơn nuôi dưỡng?

Tôi: Tớ thật không hiểu cha mẹ sinh con rồi nuôi lớn chúng là vì tình yêu thương hay vì muốn về già có người nuôi dưỡng chăm sóc. Nếu họ có một ý nghĩ nào vụ lợi toan tính trong sự khai sinh ra tớ, tớ thà chết quách đi từ trọng bụng mẹ. Còn nếu sự có mặt của tớ trong cuộc sống họ là một điều kỳ diệu, vậy có phải họ đã yêu thương tớ mà chẳng cần sự báo đáp trả hiếu? Cậu hiểu ý tớ không? Nếu đó là yêu thương thì chỉ có tình thương mà không có bất kỳ trách nhiệm hay bổn phận nào.

Bạn tôi: Con cái trưởng thành lớn lên phải báo hiếu cho cha mẹ, đó là truyền thống đạo đức từ xưa đến nay.

Tôi: Đúng, con cái sẽ báo hiếu cho cha mẹ, nhưng không dùng từ “phải” ở đây. Nó là ý chí tự nguyện. Một người yêu thương thì không nói đến trách nhiệm. Người đó chỉ biết yêu thương thôi.

Bạn tôi: Ý cậu là?

Tôi: Ý tớ là nếu cha mẹ yêu thương tớ và mong mỏi sự đáp trả cho tình yêu thương của họ thì họ không xứng đáng với tình yêu của tớ. Nhưng nếu họ chẳng mong muốn gì ở tớ, đó mới là khi tớ thật sự yêu thương họ, không phải vì trách nhiệm bổn phận, mà là vì tình yêu. Tớ đã nhìn thấy quá nhiều bạn bè mình đặt lên vai gánh nặng phải báo hiếu cho cha mẹ. Nhưng họ báo hiếu được gì nào? Chẳng phải đối với cha mẹ, nhìn thấy con cái hạnh phúc thì đó đã là hạnh phúc? Một vòng tròn luẩn quẩn chạy quanh, con cái vì muốn báo hiếu mà sống trong áp lực mệt mỏi, cha mẹ nhìn con cái khốn khổ cũng chẳng lo lắng bồn chồn? Tớ không biết các bậc cha mẹ trên thế giới này yêu thương con cái họ bằng cách nào, riêng đối với cha mẹ tớ, họ không cần gì từ tớ cả, họ chỉ muốn tớ được hạnh phúc. Và vì yêu thương cha mẹ, tớ nhất định sẽ hạnh phúc. Trước tiên, tớ phải tự lo được cho bản thân để không trở thành gánh nặng.

Bạn tôi: Cậu đừng nói nhăng nói cuội.

Tôi: Nếu cậu nghĩ báo hiếu cha mẹ là trách nhiệm nghĩa vụ, đồng nghĩa cậu biến cha mẹ cậu thành những người xấu xa. Tại sao? Họ nuôi nấng cậu chỉ như là một phương tiện để có lợi cho bản thân lúc về già tuổi cao sức yếu. Không, cha mẹ không nuôi con cái để thỏa mãn phục vụ mình. Và nếu thật sự cha mẹ nào có ý nghĩ con cái cần phải báo hiếu cho họ như một tiện nghi an ủi phục vụ lợi ích, họ không xứng đáng làm cha mẹ.

Bạn tôi: Dù sao họ cũng đã rất cần lao khổ cực để nuôi lớn con cái.

Tôi: Cha mẹ nào uất ức căm hận đối với những khó khăn họ đã trải qua trong quá trình nuôi dạy con cái và mong chờ sự đền đáp để tận hưởng cuộc sống sung túc, tớ nghĩ cha mẹ đó không cần phải tạo ra những đứa con làm gì. Đó là một sự đầu tư có quá nhiều rủi ro. Họ không thể tiên đoán được con cái họ sẽ trở thành như thế nào. Nếu may mắn có lẽ họ sẽ được mãn nguyện, nhưng nếu đó là một đứa không ra gì thì sao? Tớ đã thấy có quá nhiều người già có con cái nhưng vẫn sống cô độc và nghèo đói khổ cực lang thang ngoài đường. Vậy đối với những người này, thà rằng sống trong cô độc ngẫm ra cơ may còn sung sướng hơn. Cha mẹ không thể tìm con cái để có được an ninh bảo đảm lúc về già, bởi đó là một sự an ninh bấp bênh. Nếu tình cảm giữa con cái và cha mẹ là những đòi hỏi tiện nghi sự thỏa mãn, đó không phải là nơi chốn mà tình yêu thương có thể hiện hữu, và nếu một mối quan hệ không có tình yêu, đó chỉ việc hợp tác nhau tìm kiếm sự thỏa mãn.

Bạn tôi: Vì thế tớ mới bảo cậu may mắn.

Tôi: Tớ biết tớ may mắn. Nên tớ không áp đặt suy nghĩ này lên cậu. Nếu cậu có một mẹ già ốm yếu, một cha già bệnh tật, cậu tất nhiên phải chăm sóc họ. Nhưng đó không phải vì báo hiếu. Xin cậu nhớ rằng cha mẹ yêu thương con cái, tình yêu đó khởi sinh ra đi và quay trở về lại nguồn cội như nó vốn dĩ phải thế. Không có bổn phận trách nhiệm nào ở đây. Không hề!

Tác giả: Ni Chi

Ảnh minh hoạ:  TheVirtualDenise 

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Tự lừa dối mình là tội lỗi đáng khinh

0

(872 chữ, 3.5 phút đọc)

Bạn tôi: Cậu có bao giờ nói dối không?

Tôi: Tớ chưa thấy có ai sống mà không nói dối một lần nào. Người lớn nói dối con nít vì nghĩ rằng sự thật là điều không tốt cho nó. Con cái nói dối cha mẹ vì sợ đánh đòn. Thỉnh thoảng mọi người lại nói vài ba câu kiểu buông lơi, đơn giản vì họ nghĩ lời nói đó chẳng làm tổn hại đến ai. Tớ cũng thỉnh thoảng vô ý mà nói dối.

Bạn tôi: Thế nào gọi là vô ý mà nói dối?

Tôi: Chẳng hạn việc cậu thật sự đã nghe được thông tin đó, nhưng vì vướng kẹt trong ngôn từ mà cậu đã đánh mất đi độ chính xác khi truyền đạt lại cho người khác. Và nếu cậu là một kẻ vụng về quá chớn, nhiều khi cậu còn cung cấp một thông tin đã bị sai lệch hoàn toàn. Vậy là cậu mang tội danh nói dối mặc dù tâm hồn cậu cũng ngây thơ chẳng khác gì những lời cậu đã nói.

Bạn tôi: Cậu có nghĩ nói dối là xấu không?

Tôi: Còn tùy vào cấp độ lời nói dối, vô ý thức hoặc có ý thức.

Bạn tôi: Hầu hết mọi người đều căm ghét sự lừa dối nhưng họ lại rất sợ hãi khi phải nghe sự thật. Cũng có những người nói dối vì họ nghĩ rằng sự thật sẽ khiến người nghe bị tổn thương.

Tôi: Vì nghĩ thế mà tớ không quá quan trọng đối với những người nói dối tớ. Tớ chỉ căm ghét tớ mỗi khi tự lừa dối chính mình.

Bạn tôi: Tớ cũng hay có thói quen lừa dối tớ. Tớ đã nhiều lần tự răn đe bản thân nhưng vẫn không thể trung thực với chính mình. Điều ấy khiến tớ đau khổ vô cùng.

Tôi: Cảm giác này tớ đã trải qua rất nhiều lần. Cứ dằn vặt giữa những suy tư lẫn lộn, tớ chọn cho mình cách giải quyết an toàn để vỗ về ôm ấp tâm hồn. Nhưng đó chỉ là liều thuốc giảm đau tất thời. Bởi lẽ khi vết thương cũ tái phát, tớ lại bắt đầu hoang mang. Rồi tớ bắt đầu oán giận chính bản thân. Không có ai đe dọa trừng phạt, nhưng tâm trí lại cứ bịa đặt vẽ vời thêm vô số thứ để tự cãi cọ giằng xé. Những lúc ấy đầu óc tớ chỉ muốn nổ tung. Tự lừa dối mình có thể chẳng gây sát thương cho ai nhưng về lâu dài sẽ tạo ra cho chúng ta thói quen. Tớ thậm chí còn tin rằng chúng ta có thể nói dối tất cả mọi người, vì nhân loại này xưa nay đã quen sống gian dối trong nhau, nhưng chúng ta không thể tự lừa dối mình, vì đó là không tôn trọng bản thân. Đến chính mình mà mình còn không tôn trọng thì còn mong ai khác tôn trọng đây?

Bạn tôi: Chúng ta tự lừa dối chính mình vì chúng ta là nô lệ của những nỗi sợ hãi.

Tôi: Chúng ta có cả kho tàng sợ hãi với muôn màu muôn vẻ. Nói dối để bào chữa cho những khía cạnh khó giải quyết. Nói dối để người khác yêu thương mình. Tự ảo tưởng những điều tốt đẹp bằng lời nói dối…Đó là bi kịch của con người. Luôn sống theo những lý tưởng, những mục tiêu, hướng đến một hình tượng đã cố gắng xây dựng trong tâm trí để tròn vừa ánh nhìn của thiên hạ và chính mình, rồi rập khuôn đời sống trong tất cả thói quen dẫn lối chúng ta đến vạch đích. Ở đây tớ cần nói thêm về lý tưởng. Con người tự thêu dệt lý tưởng trong tâm trí họ bởi họ muốn được an toàn trong cái vỏ bọc đó, hoặc họ muốn được nhiều người ngưỡng mộ yêu mến, họ muốn trở thành một con người có đạo đức và nhân cách… Vậy nên khi họ trót lỡ hành động một việc gì đó đi trật với đường ray xe lửa, họ sẽ bắt đầu tự bào chữa cho lỗi lầm bằng lời nói dối.

Bạn tôi: Cậu có nghĩ nói dối chính mình là rào cản ngăn chúng ta tìm về tiếng nói của bản ngã?

Tôi: Như tớ đã nói, vết thương dù lành sẹo những vẫn sẽ gây ra cảm giác tê buốt lúc trái gió trở trời. Nếu chúng ta không thể dối diện với căn nguyên của sự thể, cố tình che đậy bằng lời lẽ ba hoa mỹ miều, chúng ta sẽ không bao giờ quay trở về được cội nguồn.

Bạn tôi: Nói dối chính mình phải chăng đó chỉ là bình yên ngắn hạn?

Tôi: Ngay lúc này đây tớ chỉ cảm thấy muốn khinh bỉ bản thân vì đã nói dối lại còn đi khua môi múa mép với cậu về sự nói dối.

Tác giả: Ni Chi

Ảnh minh hoạ: PublicDomainArchive 

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Cái chết và sự sống nửa mùa

0

(793 chữ, 3 phút đọc)

“Chết chẳng là gì. Không sống mới đáng sợ.”

— Victor Hugo

Chết đương nhiên là đáng sợ. Trong hằng hà những nỗi sợ mà chúng ta phải vượt qua để hướng tới một sự sống viên mãn, sợ chết vẫn là cái sợ dai dẳng nhất. Nó đeo bám lấy ta dù trong những khoảnh khắc mà ta cảm nhận được rằng đời sống thật vô nghĩa.

Càng nhiều nỗi thống khổ, ta càng ít sợ chết hơn. Nhưng đâu đó trong tâm khảm, trong tiềm thức của con người, việc tìm đến cái chết để giải thoát cho những đau khổ của kiếp sống vẫn là điều không tưởng. Như thể sống đã là một nhiệm vụ mà ta được trao phó, ta buộc phải gắn bó, ta không thể làm gì hơn là phải loay hoay tìm cách cải thiện nó. Vì ta không biết ngày nào cái chết sẽ tự tìm đến với mình, ta buộc phải hạnh phúc với những gì đang có, đó là sự sống. Sự sống phải được tiếp tục, nhưng đồng thời nó cũng sẽ đưa ta tiệm cận với cái chết. Sinh ra và chết đi, ta chẳng thể lựa chọn, nhưng sống như thế nào một phần là do ta quyết định. Sống là xây dựng, nhưng sống cũng có thể là hành trình ta tự hủy hoại chính mình.

Vậy là chúng ta sẽ chẳng có gì để nói về cái chết nữa, như bữa cơm chúng ta ăn hàng ngày, nó đã quá hiển nhiên. Ai sống mà chẳng cưu mang cái chết trong mình. Nhưng chúng ta sẽ phải nói rất nhiều về những sự sống nửa mùa, những sự sống đang dang dở quá trình tự hoàn thiện chính mình, những sự sống đang đong đưa giữa đau khổ và hạnh phúc, vui và buồn, hy vọng và tuyệt vọng, gặp gỡ và ly biệt,… Không nói ra, chúng ta sẽ phải mang trong mình một nỗi uất ức, có thể là đến cuối đời, khi cuối cùng chúng ta cũng được biết đáp án cho câu hỏi rằng cái quả lắc sự sống ấy sẽ dừng lại ở đâu? Hay nó cứ mãi đu đưa như thế cho đến khi rã rời, mục nát và tan biến vào hư vô?

Ngày mai đây, khi tôi đưa em về ngang qua những làng mạc của dĩ vãng nay đã trở thành hoang địa, chợt nhớ mình đang ở giữa những cảnh tượng của thời bình. Khi gió hòa tan những giấc mơ phát triển của con người vào không trung, ta sẽ thấy tương lai mình vô định. Tôi chỉ biết bấu víu vào thực tại này bằng mùi hương tỏa ra trên tóc em, như một điểm tựa cuối cùng để biết rằng mình đang sống. Nhưng tất cả rồi cũng sẽ nhạt nhòa theo nhịp trưởng thành, theo guồng quay cuộc sống, khi con người ta mỏi mệt, dần dần sẽ lơ là chăm chút cho bản thân. Tôi cay đắng nhận ra và xác quyết một điều, rằng không có gì tuyệt đối, cũng không có gì tồn tại mãi mãi trong thế giới hiện tượng.

Chúng ta không biết nói với nhau điều gì dù lòng thì chất chứa rất nhiều. Chúng ta bị lạc nhịp giữa những nét đẹp xưa cũ được lưu giữ nhưng chẳng để làm gì và cái ngô nghê thời đại chỉ đổi được vài giây hưng phấn. Chúng ta chết trong im lặng khi hơi thở còn nồng nàn, và trong cái im lặng ấy, còn nghe léo nhéo tiếng rên rỉ của chút tình người còn sót lại, tiếng gào than của chút cảm xúc mong manh đang hấp hối trong những tháng ngày phải gượng ép sống vô cảm để đổi lại sự an toàn cho bản thân. Sao chẳng bao giờ ta có thể vẽ ra đúng sắc thái mà mình mong muốn, về cuộc sống của chính mình?

“Sự im lặng tột cùng dẫn tới nỗi buồn. Đây là hình ảnh của cái chết.”

— Jean Jacques Rousseau

Cuộc đời vô thường đến phát hờn. Đến cuối cùng, chúng ta lại phải sổ toẹt vào những nỗ lực của cả đời mình để đi tìm và phân định những ranh giới giữa sống và chết, hạnh phúc và đau khổ,… Để giờ đây, chúng không khác nhau là mấy, chúng cứ quyện vào nhau như thể trêu ngươi chúng ta, những kẻ điên rồ ôm ấp tham vọng lựa chọn những quả ngọt cho mình bằng một con mắt phàm tục, trong khi việc mà chúng ta cần làm là phải nếm thử tất cả.

Sự sống này dẫu chỉ là nửa mùa, chúng ta cũng vẫn phải sống thôi.

Tác giả: Nguyễn Tài

Ảnh minh họa: Free-Photos

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️http://bit.ly/2KTJCN2 

 

Mùa thu và sự tái sinh

0

(1231 chữ, 5 phút đọc)

Những chiếc lá úa xoay điệu vũ duy nhất của chúng khi lìa cành và nhẹ nhàng chạm đám cỏ non dưới chân; đôi cánh bướm phủ đầy phấn nằm bất động trên lòng bàn tay, cái chân nhỏ của nó đạp khẽ đến mức nếu không để ý sẽ không thấy, đó là những cái đạp hấp hối vào một buổi sớm mai. Vậy là tôi biết mùa thu đã ở trước mắt. Và tôi chậm chạp nhấm nháp thông điệp mà nó mang lại.

Mùa của Cân bằng hòa hợp –  Chấp nhận – Buông bỏ  – Và cả mầm của Tái sinh

Một lần nữa, tôi ngả mũ trước kiểu cách tinh tế mà Tự nhiên mang bài học đến cho mình. Mùa thu có nét hao hao như cô gái Osen-chan. Thấu đạt, mong manh và vấn vương nét đẹp nao nao lòng.

Mùa thu, tôi cảm nhận thấy sự cân bằng của thời gian. Ta sẽ thấy ngày trôi dài cũng như đêm vậy, những ngày hè đêm ngắn đã qua rồi. Đó là chỉ dấu nhắn nhủ tôi nương về bên trong và cân bằng lại chính thân tâm mình. Sau bao cuộc hội hè miên man miền nhiệt đới với Ánh nắng trải dài bãi cát, tôi quay về thực hành bài học trân trọng và biết ơn Bóng đêm. Tôi dành riêng thời gian cho mình nhiều hơn để chiêm nghiệm, để quan sát, để không làm gì. Nếu bạn biết dành một giờ mỗi ngày chẳng làm gì, bạn sẽ tiếp nhận và tự sản sinh một năng lượng tràn trề cho chính mình.

Mùa thu, tôi đang ở giai đoạn mới của đời sống. Rất nhiều điều tôi “đã biết” lần lượt đổ rạp dưới chân mình. Đó là một cảnh tượng đẹp đẽ. Và tôi không mảy may có ý muốn trùng tu khôi phục đống hoang tàn như cách con người ưa làm với các công trình cổ đại. Lần này tôi thấy bên trong mình là sự lột trần với can đảm ra khỏi mớ hỗn độn xung quanh. Tôi không ngại để mình tiến đi xa hơn.

Ảnh minh họa: Pixabay

Như biểu tượng của con số 11:11, tôi nhìn thấy cánh cổng vào đền thờ chính mình. Tôi bước đến, an nhiên tự tại, tôi thấy bên trong cánh cửa này là một cái gì đó lớn lao hơn, nếu địa đàng cần đeo mang một ý niệm, có lẽ nó sẽ được thuật lại trông giống như thế. Kỷ nguyên về con người mới đang được thiết lập. Tôi không còn nghe gì về những rao giảng mụ mị từ bên ngoài. Tôi đang nhìn thấy sự thật. Courage, cou là Trái tim trong tiếng Hy Lạp. Tôi tiến đến sự thật với trái tim can đảm.

>>> Trời Đất Yêu Quý Lòng Can Đảm — Terence McKenna

Mùa thu, tôi sẵn sàng cho mọi biến đổi trong đời sống. Tôi cũng bắt đầu lờ mờ nhìn thấy một điều gì đó Thường hằng, một cái gì đó như thể gốc rễ, một cái gì như đã luôn ở đó, để cái được gọi là Vô thường cứ thế trượt qua nó. Đó có phải là tôi, là chính tôi, là Thượng đế? Dù là gì, đây cũng là lần đầu tôi thấy gần với mình đến vậy. Có điều tôi chỉ có thể cảm nhận thấy nó, tôi không thể dùng ngôn từ để giải thích, nó giống cơn gió, hương hoa thơm, tất cả chúng ta nhận biết nó, nhưng không ai gói nó lại được, ôm lấy được.

Tôi không vội vã muốn khư khư lấy nó, chiếm lấy nó. Tôi hiểu khi tôi ngừng tìm kiếm, nó xuất hiện. Tôi đã luôn ngờ vực mọi thứ. Tôi muốn chắc chắn, tôi muốn kiểm tra, tôi muốn kết luận, nhưng khi quyết định bỏ xuống, làm việc lại với chính mình, những tạp niệm cũ kỹ bắt đầu sụp đổ. Mọi thứ bỗng dưng tỏ tường ngay trước mắt.

Mùa thu, tôi biết yêu với sự buông bỏ

Thông qua nó tôi đi được sâu vào bên trong mình. Tôi biết ơn tình yêu. Tôi không có gì hối tiếc về nó, nếu có mảy may sự hối tiếc nào, tôi sẽ giống như kẻ chờ cái chết đến vào phút cuối của cuộc đời. Tôi sẽ gào lên muốn sống thêm, muốn yêu thêm, muốn được yêu thêm, muốn có thêm, vì ra là cả cuộc đời này tôi đã bị mửa lên và sống dặt dẹo và tôi đã chẳng thể có cảm giác vẹn tròn nào suốt cả đời.

Nên tôi chọn sống cách khác. Tôi không ước có thể sống dài thêm để đi vào tình yêu thêm lần nữa, vì tôi biết mình đã đi qua kiếp đời này và nếm cái vị của tình yêu đủ đầy, tôi không phải chạy loanh quanh trong tình yêu nữa.

Nếu muốn yêu cho ra hồn, tôi phải tự mở trái tim. Tim càng rộng mở, tôi lại yêu nhiều hơn và đón nhận tình yêu nhiều hơn. Và sung sướng quá vì tôi không cảm thấy mình còn vướng víu điều gì nữa, tôi trải rộng tình yêu. Tôi không yêu theo cách tôi đã thấy và tưởng rằng phải yêu theo cái cách ấy từ xã hội. Chúng ta ưa sở hữu và nô lệ. Chúng ta ưa thích sự đau khổ, nên chúng ta lỡ yêu cái kiểu ấy. Bỏ đi bám víu, là bạn đã nắm được tinh thần của việc hạnh phúc.

Tôi thôi vướng mắc, bận tâm hay tìm cách để phải có được tình yêu, tôi chọn trôi theo dòng, và tôi biết đó là sự lựa chọn khôn ngoan và tốt nhất cho người tôi yêu và cho chính mình. Không chỉ đối với tình yêu, tôi chọn đó như một lối đi, một lẽ sống mà tôi sẽ đi theo suốt con đường đầy ánh sáng của chính mình.

Mùa thu, tôi nhìn về cái chết

“Bén rể, trổ mầm, bung hoa, và rơi xuống.” Chỉ dấu vòng đời của cái cây khiến tôi nhìn nhận về cái chết và sự sống thật rõ. Tôi chào mừng chính mình đến với cái chết, bóng tối, cái tịnh mịch thinh không. Từ nơi đây, tôi chuẩn bị để bén rễ khởi sinh thêm lần nữa. Tôi có thói quen nhắm tịt mắt, rồi lại lấy bàn tay che lấy mắt, một khoảng không tối đen vô định của Vũ trụ hiện ra, phút chốc tôi thấy mình thoát ra khỏi mọi dữ kiện, một cảm giác lạ lùng. Lần tới, bạn có thể thử.

Mùa thu, tôi ghi nhận với Vũ trụ rằng tôi đã luôn được nhận đủ những gì tôi cần cho tiến trình của mình. Tôi sẵn sàng cho con đường Ánh sáng của mình. Tôi chấp nhận tỏa sáng để thắp sáng chính con đường của mình và cho mọi sinh linh.

Cảm ơn mùa thu, tôi thấy tình yêu của mình tan chảy hơn bao giờ hết, tôi yêu người nhiều hơn bao giờ hết, tôi tự do trong bầu trời của mình hơn bao giờ hết, tôi thấy một con người mới, can đảm tiếp tục yêu. Và con người đó tuôn chảy như một dòng suối mát lành.

Mùa thu, tôi tái sinh.

Tác giả: The Clearest Bleu

Ảnh minh họa: Pixabay

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Sống thì phải có niềm tin

3

Hố thẳm là đâu mà không phải là khi ta phóng nhìn vào chỉ toàn là hư không?

Con người có thể sống mù lòa trong ánh sáng tiến gần sự hiện diện của Thượng Đế, nhưng con người không thể sống mà thiếu đi niềm tin. Bởi niềm tin là nơi ý chí con người bấu chặt vào. Nếu con người không thể tự buộc mình vào niềm tin. Con người nhất định sẽ sống đui mù trên trái đất, chẳng khác nào một gã say chớm choạng vì không tìm thấy được chỗ nương tựa vững vàng cho gã bám chặt giữ thăng bằng. Nhưng đến gã say cũng còn có bia rượu để nương tựa?

Niềm tin của bạn không nhất thiết là một ông Thượng Đế hiền hậu nhân từ đang ngồi trên trời, bởi đó còn có thể là cha mẹ, là người tình, anh em người thân, cũng có khi bạn tin vào khoa học, tin vào những điều mắt thấy tai nghe… Bất kể bạn chọn sự thể nào để trao trọn niềm tin, sự thể đó ngay lập tức đều biến thành chân lý soi sáng con đường bạn đi. Bởi lẽ đó là nơi chốn mà ý chí bạn muốn đến, là quê hương mà ý chí bạn luôn biết cách để quay về sau cơn dông bão tìm niềm an ủi vỗ về.

Cuộc sống này toàn kẻ vô lại luôn tìm cách đánh lừa bạn? Bình tĩnh nào! Đừng manh động! Vẫn còn niềm tin cho bạn có thể phó mặc bản thân bạn cho nó. Chúng ta phải đề phòng những kẻ lừa gạt? Yên tâm đi! Chúng ta thực sự không cần thiết phải e dè cẩn trọng khi bước đi giữa  ánh sáng hân hoan của niềm tin.

Niềm tin đôi khi không cần phải là một vật thể hữu hình, nó còn xuất hiện trong dáng dấp vô hình. Nó trong suốt và đẹp tựa như một giấc mơ. Niềm tin trở thành một ca sĩ nhạc rock, một anh chàng nhà thơ, một nghệ sĩ múa ba lê…Đó là cách mà chúng ta học hỏi để tin tưởng vào chính bản thân mình. Tự nuôi dưỡng trái tim trên chính đôi bàn tay của mình.

Niềm tin là kẻ dẫn đường ta khỏi những dối trá lạc lối. Là câu trả lời cho những lần thở dài tự hỏi: “Ta là ai?”

Niềm tin còn là những phép màu bừng nở cho những điều kỳ diệu mà mắt ta đang dõi theo. Phép màu nhất định sẽ xuất hiện nếu ta vẫn tiếp tục kiên định. Cũng có khi ta nhìn thấy bóng dáng lu mờ trên con đường theo đuổi niềm tin, nhưng phải chăng có biết bao nhiêu nền mỏng vững chắc hôm nay được xây dựng từ những viên gạch bị bỏ lỡ ngày hôm qua?

Hãy hành động không ngừng một cách nổ lực và tiếp tục nuôi dưỡng niềm tin đó. Như một đêm khuya vắng đánh chén say nồng trong giấc ngủ. 3 giờ sáng trong cơn mơ bỗng nhớ ra hôm nay vẫn chưa viết được gì. Tôi giật mình tỉnh dậy bật nắp máy tính lên, lại bắt đầu gõ đều các con phím trong cơn say còn ngái ngủ. Bởi tôi vẫn luôn tin rằng tất cả những nổ lực ngày hôm nay rồi sẽ lại được đền trả vào ngày mai. Tôi không phải dùng những cố gắng để hóa trang cho sự cầu vinh, nhưng nếu hôm nay tôi nhục chí bỏ cuộc, thì đó đích thực là lỗi tại tôi. Nếu tất cả những người láng giềng đều nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ và cười cợt với niềm tin trong tôi. Tôi đơn độc và cảm thấy lạc lõng bơ vơ. Tôi nhớ đã có lần ai đó khuyên tôi hãy sấp mặt xuống đất và hôn vào lòng đất, nước mắt của tôi sẽ nhỏ xuống và tưới mát cho đất, rồi chính nơi đó cây cối sẽ đâm hoa kết trái nhờ nước mắt của tôi dù cho chẳng có ai từng trông thấy cảnh tôi giàn dụa đáng thương nhem nhuốc trên khuôn mình trước ánh nhìn của cuộc đời này. Họ đã bảo với tôi rằng hãy cứ tin vào chính tôi, tin và trung thành với niềm tin bất diệt đó, như chưa bao giờ dốc cạn hết sức lực để được đổi lấy một niềm tin.

Hãy dùng niềm tin của bạn để soi sáng bất kể con đường nào bạn đang đi, tin vào điều gì cũng không nhất thiết quan trọng. Nếu bạn cảm thấy bạn vẫn chưa có điều gì tin tưởng để thực sự tin vào, hãy tin vào chính bạn, như tôi vẫn đang tin vào chính tôi.

Linh hồn chúng ta rồi sẽ không còn cách xa với mọi sự cao đại tuyệt diệu, nụ cười thầm kín đó sẽ có ngày tỏa rạng dưới ánh mặt trời trong một sớm sương mai. Giờ là lúc mọc cánh để bay đi, bay vào những cõi vĩnh hằng xa tít mù khơi, xa vời hơn bất cứ nơi nào bạn từng mơ mộng.

Cứ bay đi bạn của tôi ơi, chắp lấy một niềm tin rồi bay xa, bay xa mãi. Nơi đó có tôi cũng đang sắp đến nơi.

Tác giả: Ni Chi

Featured Image: Free-Photos

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

 

Khi đời ta mất niềm tin

0

(680 chữ, 4 phút đọc)

Khi đời ta mất niềm tin, và bóng ma của cô đơn bao trùm lên phận người yếu đuối, ta có vượt qua được nỗi sợ đó để chỉ tin vào chính mình?

Khi đời ta mất niềm tin, ta liều lĩnh bước đi trong sự phập phồng, bên những người mà ta không tin tưởng. Rồi ta có đủ nghị lực để dõi theo người bạn của mình cả đời, mong sẽ không có một ngày họ làm tổn thương ta?

Khi đời ta mất niềm tin, ta bám víu vào thực tại trên những mảng bám yếu ớt. Ta vừa buông bỏ thứ này, sẽ vội nắm lấy thứ khác. Không có gì bền vững. Ta không dám bước những bước đi quyết đoán và mạnh mẽ trên những vết nứt của đời mình.

Khi đời ta mất niềm tin, tất cả chỉ là tạm bợ. Tất cả rồi sẽ hóa ra vô nghĩa. Thực ra ngay từ đầu đã không hề có nghĩa. Vì ta biết không có một công trình nào vững bền nếu không xây trên nền tảng của niềm tin, nhưng vẫn cố chấp dấn bước vào những cung đường hư ảo. Trốn tránh nỗi đau này bằng cách tìm đến với một nỗi đau khác.

Khi đời ta mất niềm tin, ta tìm lãng quên trong những niềm vui hời hợt, rồi sẽ lại trở về với những vết thương của đời mình. Ta chợt nhận ra rằng thà sống với một nỗi buồn sâu kín, một nỗi buồn không thể đặt tên còn hơn chạy loanh quanh với những nụ cười rỗng tuếch, những nụ cười dạt trôi trên một mảnh hồn đã mục ruỗng từ lâu, vì đời ta mất niềm tin.

Khi đời ta mất niềm tin, ta bị ám ảnh bởi quá khứ vì không dám nhìn vào tương lai. Quá khứ dù vui hay buồn cũng có ích chi? Chúng vẫn đè nặng lên vai ta như một thứ hành lý vô dụng mà ta vì sợ phải tay không giữa đời nên không dám buông bỏ. Ta sợ một sự sống trống trải còn hơn sợ một cái chết đau thương.

Khi đời ta mất niềm tin, may thay, cuối cùng ta vẫn đủ mạnh mẽ để gạt bỏ hết tất cả những giằng  xé trong lòng mình. Nhưng ta lại đi vẽ vời một đời sống lý tưởng để đánh lừa cuộc đời, vùi thân trong ảo tưởng để chạy trốn những cảm xúc tiêu cực. Để rồi cái chông chênh thẳm sâu vẫn còn đó, ta có trốn tránh mãi được hay không?

Khi đời ta mất niềm tin, ta không tìm được một nơi để đặt hy vọng, chỉ biết nhìn trời để nhắc nhớ về một niềm tin bao trùm lên tất cả mọi tín điều mong manh, rệu rã của con người. Tiền bạc, vật chất, sự yên ấm thân xác, tất cả rồi cũng không vượt lên được sự an bài của số phận. Ta tự hỏi kế hoạch của thượng đế dành cho đời ta là gì?

Khi đời ta mất niềm tin, ta có đủ can đảm đập bỏ đi những đền đài, những ngẫu tượng phù phiếm để bắt tay xây dựng lại niềm tin từ gạch đá của đổ nát, nhìn sâu vào những nơi yếu đuối nhất của con người mình để nhận rõ thực tại. Hay ta lại sa vào bóng tối của sợ hãi, nỗi sợ hãi lớn nhất của đời người, nỗi sợ cô đơn, nỗi sợ đồng hình với nỗi sợ của những con thú xa bầy.

Khi đời ta mất niềm tin, xin hãy một lần là chính ta, trung thực với bản thân mình. Hãy nắm chắc lấy những gì còn lại, hướng lòng mình vào thế giới bao la, bước lại những bước đi đầu tiên, dù là yếu ớt vẫn trên đôi chân của chính mình. Và hãy nhớ thận trọng, vì đời ta mất niềm tin. Khi mất đi niềm tin, cả nhân quần đều tan rã.

Tác giả: Nguyễn Tài

Ảnh minh họa: Pixabay

 

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Tôi là ai trong cuộc đời này?

2

Có những ngày quả tim xao xuyến quay cuồng, đôi mắt này đã bao năm dõi nhìn theo những điêu linh, giọng nói này đã cất lên khúc ca bi thảm sầu thương nhưng vẫn thấm đậm nỗi niềm da diết, đôi tai này đã lắng nghe tiếng động khuya vắng vọng lên giữa màn đêm tịch liêu. Ôi tôi chóng mặt xây xẩm trước cái ý chí khát khao muốn kiếm tìm “Tôi là ai trong cuộc đời này?”

Tuổi trẻ tôi được vun đắp giữa những con người quá đỗi đức hạnh và lịch sự. Họ dạy tôi lễ nghi phép tắt, dạy tôi biết đi biết đứng, họ cũng dạy tôi về những ý nghĩ hàng ngày của thiên hạ, tôi phải làm thế này hay thế kia, phải trở thành một kẻ chuẩn mực và đầy túi đạo đức. Nhưng họ lại không dạy tôi biết nói biết cười, biết ca hát biết làm thơ, biết hít vào thở ra đúng nhịp cho lồng ngực được nuôi dưỡng. Phải rồi họ cũng gieo rắc vào tôi bao nhiêu nỗi sợ hãi. Sợ hãi bước ra đường, sợ hãi gặp con người, sợ hãi phải nói cười trong dáng vẻ bộ tịch. Họ đòi hỏi tôi nhiều thế nhưng bao giờ lướt qua tôi cũng chẳng thèm ngước nhìn. Không ai nhìn lấy một giây một phút nào, sự im lặng đáng sợ mà con người đã cất lời, đó là âm thanh não nề nhất tôi đã nghe đến kinh hoàng trên con đường tìm kiếm chính mình.

Họ nói rằng tôi cần nhận biết mình là ai thì mới có thể làm chủ cuộc đời mình. Vậy mà tôi cứ đờ đẩn người ra, vì tôi quá ngu dốt nên tôi không thể hiểu được người ta đang muốn nói gì. Tôi cần làm chủ cuộc sống của tôi và hân hoan mặc vào mình chiếc áo sọc kẻ đen trắng để vui chơi sau những song sắt do chính mình tự thiết kế rồi xây lên?

Đã bao ngày đi tìm tôi giữa dốc thẳm và những mối hiểm nguy vẫn cố bấu víu giữ thăng bằng trong những vực sâu. Tôi tự buộc mình vào sợi xích ý chí kiếm tìm tôi là ai trong  những quyến sách, trong âm nhạc. Không có những cái bàn, cái ghế, tôi chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch chẳng còn lại gì bên trong. Bởi tôi chẳng biết mình là ai.

Tôi đi tìm tôi trong bóng dáng một tên mù giữa loài người, như thể tôi chưa từng bao giờ nhận ra họ. À thật ra chính họ cũng đang trên đường tìm kiếm câu hỏi y hệt tôi. Nhưng những hoang mang mù mờ từ khi nào đã biến họ thành một kẻ huênh hoang khoác lác tự ảo tưởng mình là diễn viên. Họ là những tên kịch sĩ với tài diễn xuất tài thần đó sao? Họ ném vào không trung câu hỏi tôi là ai rồi tự hét lớn trả lời: “Tôi là kẻ mà thiên hạ ưa thích nhìn vào.” Tự bày đặt ra khái niệm cho chính mình, tự buộc mình vào những vở kịch. Dùng sự ngốc nghếch của mình để đo lường tất cả giá trị. Đã không tự biết mình lại còn thích dùng sự dối trá để ngụy trang.

Tôi đã đi và cứ thể ngồi nghỉ chân bên đường, trong những góc tăm tối nhất, chẳng khác gì một con chó ngồi gục trong xó và phó mặc cho tất cả những người qua đường buông lời dèm pha. Họ đã nhìn bộ dạng đáng thương của tôi rồi hỏi: “Tôi là ai?” Ôi làm sao tôi có thể trả lời được tôi là ai khi tôi thậm chí còn chẳng biết được tôi là ai.

Chính vì không thể thỏa mãn được sự tò mò nên phải chăng họ chẳng biết phải làm gì hơn với chướng ngại vật này ngoài sự e dè cẩn trọng. Họ tỏ vẻ đề phòng tôi như chẳng khác gì một kẻ lừa gạt đang cố giăng bẫy bày trò nhằm xin xỏ một chút lòng thương. Nghĩ thấy cuộc đời này lắm chuyện cười ra nước mắt. Nhưng cũng vì thế mà tôi nhận ra  nếu muốn tìm được câu trả lời, tôi phải uống cạn hết tất cả chén đắng trong đời sống này.

Hoặc cho đến khi uống cạn hết tất cả, tôi thậm chí còn chẳng buồn muốn biết “tôi là ai trong cuộc đời này?”

Tác giả: Ni Chi

Ảnh minh hoạ: ptksgc

 

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2