21.5 C
Da Lat
Thứ Ba, 9 Tháng 9, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 88

[THĐP Vietsub] Bạn là người kiến tạo thực tại của mình

https://www.facebook.com/TrietHocDuongPho2.0/videos/377822142785994/

>>> Xem trên Facebook

“Tôi muốn cảm ơn chính mình vì đã cố gắng làm nhiều điều đúng hơn là sai. Tôi muốn cảm ơn tôi vì luôn là chính mình!”


Biên dịch: Lê Gia Khiêm
Vietsub: Lê Gia Khiêm


📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

[THĐP Review] Không gia đình, Hector Malot – Lửa thử vàng, gian nan thử sức

0

thđp review

(1607 chữ, 6.5 phút đọc)

Không gia đình có thể được xem là tiểu thuyết nổi tiếng nhất của văn hào người Pháp Hector Malot, được xuất bản năm 1878. Nó kể câu chuyện về chú bé Rémi không cha không mẹ (bị bỏ rơi từ khi mới lọt lòng.) Do số phận đưa đẩy, cậu phải lưu lạc tứ xứ, lăn lộn kiếm sống bằng nhiều nghề và đối mặt với không ít những biến động, tai họa. Có thể nói, cuộc đời Rémi thăng giáng liên tục như một biểu đồ hình sin. Mỗi khi tưởng rằng từ nay em có thể an lành khi tìm được một bến đỗ bình yên, nhưng sau đó tác giả lại khiến tôi nhận ra rằng đó chỉ là một điểm dừng chân, một sự tĩnh lặng trước cơn giông bão.

“Vậy ra tôi chỉ yêu thương và được yêu thương để rồi phải xa lìa một cách phũ phàng, những người tôi cứ muốn sống suốt đời bên cạnh. Không có cách gì để có thể đoàn tụ họ lại được sao?” – Rémi

Mua cuốn tiểu thuyết này cũng khá lâu nhưng tôi chưa đụng tới nó. Mãi cho đến những ngày cuối cùng của năm mới, khi người người nô nức về quê quây quần bên gia đình, tôi mới mang nó ra đọc một mình trong phòng trọ. Thử cường điệu hóa sự cô đơn mình lên chắc cũng chẳng thể sánh bằng sự cô đơn của nhân vật chính Rémi trong tiểu thuyết, khi chú sống thiếu vắng những người thân yêu máu mủ, không phải chỉ một vài ngày mà ròng rã nhiều năm tháng trời. Tình cảm bạn bè giang hồ, chí tình chí cốt thì có thể tìm thấy được trên quãng đường đời, nhưng tình cảm huyết thống gia đình sâu sắc và thiêng liêng thì không thể tìm đâu ra được. Đấy là chưa kể, Rémi còn rơi vào trong những hoàn cảnh cơ hàn cùng cực trong những tháng năm đầu đời. Câu hỏi đặt ra đó là nhân vật Rémi tội nghiệp ấy liệu có bị nghịch cảnh làm cho biến chất, vấy bẩn hay không?

Khi đọc Không gia đình, ngay từ những trang đầu tiên, tôi đã thấy buồn. Buồn vì phải chứng kiến một đứa trẻ ngã vào đoạn trường gian truân khi còn quá nhỏ. Tuổi em là tuổi của hồn nhiên vui đùa, của những ngọt lành ngây dại cần chở che nâng đỡ. Nhưng dòng chảy khắc nghiệt của cuộc đời đã buộc Rémi phải gạt bỏ tất cả những điều đó sang một bên để bước tới sự tôi luyện bỏng rát dành cho một người trưởng thành. Tự chăm sóc lấy bản thân, tự bảo vệ chính mình trước những rình rập hiểm nguy của thế giới, tự kiếm kế sinh nhai nuôi sống xác thân và bầu bạn với nỗi cô đơn. Chú bé Rémi đã ở trong một hoàn cảnh thiếu thốn nặng nề cả về vật chất lẫn tinh thần. Tính mạng của chú thì chỉ chực đứt phăng khỏi sợi chỉ gắn với cuộc đời.

Một đời sống bấp bênh nay đây mai đó không phải dành cho tất cả mọi người. Hầu như ai cũng ưa thích sự an toàn, ổn định, cầu cho mình tìm được một ốc đảo bình yên mà nương tựa. Nhưng Rémi chỉ là một cậu bé. Ngoài sự ngây thơ và lòng nhân hậu thì em chẳng còn gì khác. Kinh nghiệm sống dường như bằng con số 0.

Lúc đầu, tôi có nghĩ rằng tác giả hơi “quá đáng” khi sắp xếp những nghịch cảnh cỡ lớn cho một nhân vật nhỏ tuổi. Vì với chấn động tiêu cực về tâm lý ở tuổi thơ có thể đeo bám và hủy hoại cả một đời người nếu như những dịu êm và ngọt lành không đủ để cân bằng lại. Đôi lúc tưởng tượng ra cảnh Rémi chết thảm ở đâu đó là tôi lại rùng mình. Nhưng khi nhớ ra là chú bé vẫn đang kể chuyện chứng tỏ là em còn sống sót nên tôi lại đọc tiếp… trong hồi hộp.

Có lẽ việc tạo ra môi trường khắc nghiệt, cực đoan như vậy là cơ hội cho tình người được nảy nở. Những lọc lừa, toan tính có thể vẫn ở đó nhưng không có nghĩa nó có thể lấn át được những yêu thương và niềm tin của con người. Rémi sống sót và băng qua những nẻo đường đời không chỉ nhờ vào ý chí và nghị lực sống phi thường của chính mình mà còn nhờ vào những tấm lòng thảo hiền, tinh thần tương thân tương ái của người khác. Cuốn tiểu thuyết mang đậm tính nhân văn, giáo dục cả trẻ em và người lớn về việc sống với nhau như thế nào mới xứng đáng là một con người.

Chưa dừng lại ở đó, cuốn sách còn xây dựng hình ảnh cậu bé Rémi như một tấm gương sáng cho các bạn nhỏ về khả năng sống tự lập. Chính sự “không gia đình” của Rémi là cơ hội cho cậu được học cách tự đứng trên đôi chân của mình và tránh khỏi trường hợp bị gia đình bao bọc, nuông chiều quá mức thành ra yếu ớt, dựa dẫm và hư hỏng. Tất nhiên, đổi lại cho sự trưởng thành đó là cái giá không hề nhỏ – Rémi phải chịu đựng sự cô đơn, buồn tủi hoặc phải đối mặt với khả năng trở thành một con người gỗ đá, chai lỳ, đóng băng cảm xúc.

Lúc đầu tôi chê trách tác giả Hector Malot là để cho một chú bé va vấp trường đời quá sớm, nhưng sau đó tôi lại thầm cảm ơn ông vì đã giữ vẹn nguyên nét hiền hậu, giản dị của Rémi bất chấp những hỗn mang vây bủa. Cách kể chuyện của Rémi (nhân vật “tôi”) khi nói về quãng đường gian truân của mình rất mộc mạc. Một đôi chỗ kể lể diễn đạt dài dòng, thừa thãi khiến tôi thấy không ưng ý lắm. Nhưng ngẫm lại đây là câu chuyện được nhìn qua con mắt của một chú bé thôn quê nên văn phong như vậy là hoàn toàn hợp lý.

Xuyên suốt tác phẩm, không ít những suy ngẫm hay lời thoại triết lý, đúc kết kinh nghiệm sống được thể hiện. Người ta không chỉ được chứng kiến câu chuyện phiêu lưu kỳ thú của một cậu nhóc, mà còn được học những bài học quý giá từ đó. Ví dụ đơn giản như cách nuôi dạy thú cưng hay cách ghi nhớ một câu chuyện bằng hình ảnh.

“Má sinh ra ở Chavanon thì má lại chết ở đấy thôi. Trí óc của má không hề vượt ra quá tầm con mắt của má. Và đối với con mắt của má thì vũ trụ nằm gọn trong cái vành chân trời trông từ trên chóp núi Aodouze.” – Rémi

Chưa dừng lại ở đó, Không gia đình còn truyền đạt một thông điệp rất quan trọng trong sự phát triển của một con người, đó là sự cân bằng giữa giá trị của vật chất và tinh thần. Sự thiếu hụt về một trong hai khía cạnh trên đều khiến con người có thể rơi vào lối sống lệch lạc, biến chất. Khát tiền, đói ăn thì dễ sinh thói ích kỷ tham lam, mưu mô trục lợi, trộm cắp, bán đứng tình thân. Còn khi thiếu tình yêu thương thì dễ sinh ra đau khổ, khắc nghiệt, bạo tàn. Tiền bạc, xác thân giúp chúng ta tồn tại. Còn tình yêu mới giúp chúng ta thật sự sống.

Có một điều đáng chú ý trong cuốn sách này đó là bên cạnh việc đề cao các giá trị tinh thần như lòng nhân ái, sự chăm chỉ, kiên cường, niềm tin và đức kiêm nhường, nó còn tỏ rõ tầm quan trọng của nghệ thuật (sự sáng tạo nghệ thuật) trong việc nâng đỡ tâm hồn con người. Những bài hát, những khúc nhạc, những tiết mục biểu diễn của Rémi cùng ông cụ Vitalis hay những người bạn Mattia, Authur, Lise được miêu tả rất sinh động và trải đều xuyên suốt cuốn tiểu thuyết. Không chỉ tình yêu, mà nghệ thuật là thứ gắn kết con người với nhau và mang lại những phép màu (làm thay biến đổi số phận của một kẻ từ u ám sang những trang vàng tươi sáng.) Chính âm nhạc là một trong những vị cứu tinh giúp cậu bé Rémi vượt lên khỏi những bi lụy để lấy lại sự lạc quan giữa cuộc đời.

Cuốn tiểu thuyết hơn 600 trang này có bố cục được sắp xếp rất khéo léo, vừa kích thích sự tò mò vừa gây bất ngờ, tưởng là dễ đoán được kết cục nhưng không hề. Cùng với sự miêu tả phong phú, đa dạng những địa danh và con người, Không gia đình còn giúp người đọc mở mang tầm mắt và học hỏi được vốn từ vựng phong phú.

Cuối năm 2018, bộ phim được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết kinh điển này đã được phát hành. Tuy nhiên, ai đã đọc sách rồi mà đi xem phim thì có thể sẽ bị hẫng hụt bởi sự giản lược và biến tấu trong nội dung. Dù sao đây cũng là điều khó có thể tránh khỏi từ xưa đến nay với đa số các tác phẩm điện ảnh được chuyển thể.

8.5/10 là điểm dành cho Không gia đình.


Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Ảnh minh họa: Sadie Pices

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Vâng, tôi chỉ là một tân ngữ!

0

(1048 chữ, 4 phút đọc)

Người ta nói rằng hãy học cách chấp nhận mọi sự đến với mình – chấp nhận hoàn toàn bất kể chúng tròn méo thế nào đi chăng nữa, như đất chẳng hề kêu ca sự hôi thối của rác rưởi, nước chẳng hề than vãn sự nhớp nhơ của sình lầy. Nhưng bây giờ nhìn lại tôi chỉ thấy đó là một lời khuyên không cần thiết, nếu không nói là thừa thãi một cách tai hại. Vì chúng khiến tâm tư của tôi lại thêm xáo động với những sự phân tích về nước, về đất, về rác, về bùn và thêm nghi hoặc chính bản thân bởi câu hỏi “Làm sao để chấp nhận các thứ trong khi rõ ràng là tôi đang đứng ngồi không yên với chúng?”

Nhưng thực ra mọi chuyện rối rắm như vậy là do tôi còn đang mắc kẹt nơi chính mình, đang còn luẩn quẩn trong câu chuyện của bản thân mà không tài nào bước vào câu chuyện của kẻ khác được. Tôi đã không thể chứng kiến thế giới theo góc nhìn của chính nó nên đã ra sức công kích, tàn phá.

Mọi thứ vốn dĩ đã được chấp nhận. Nếu không thì làm sao chúng có thể hiện diện được trước mắt tôi như bây giờ được chứ. Vấn đề chẳng phải ở phía tôi, là kẻ có mở lòng mình được không. Đó chẳng còn là chuyện quan trọng cho sự an vui này nữa. Vấn đề là mọi thứ đã được chấp nhận. Không biết bởi cái gì, nhưng chúng đã được dành dụm cho một không gian mà hiện diện, trong khi tôi đang ngoan cố chống trả ngoại cảnh để bảo vệ miền biên cương của tư tưởng.

Mọi thứ diễn ra giống như một câu bị động trong tiếng Anh. Chúng được chấp nhận. They are accepted. Bởi ai? By whom? Tôi không thể nhìn thấy, không thể gọi tên được cái tân ngữ ấy. Nó là một sự bỏ lửng, một sự trống rỗng đang mời gọi kẻ đứng lẻ loi bước vào, gia nhập cùng nó để khiến nó trở thành một cá thể có khuôn hình (hoặc để kẻ lữ khách kia nhòe tan đi mọi rào chắn.) Và như một mối liên kết không thể cưỡng lại, tôi tự điền chính mình vào vùng còn khuyết rỗng đó để câu bị động kia trở thành “They are accepted by me.” Chẳng cần đến một chút nỗ lực, hay một sự giải thích vòng vo, hay một sự dằn mình để ôm ấp lấy những điều chướng tai gai mắt, tôi thấy sự tồn tại của mình được hoàn toàn trọn vẹn, mình có một ý nghĩa và một mục đích trong đời.

Trước kia tôi đã từng nhiều phen chống trả lại cuộc sống, bằng mọi cách ngăn cản nó thâm nhập làm thay đổi thế giới quan của mình. Khi nghe người ta bảo rằng hãy đầu hàng, tôi chỉ càng thấy nhiều hơn một sự nặng nhọc hoặc càng thấy rõ hơn sự quẫy đạp trong hiện tại của bản thân. Điều đó chẳng khác nào đang gấp đôi lên những cơn hỏa mù, hay thêm một tay kiếm vào trong cuộc binh đao vậy. Càng nhiều câu lệnh được đặt ra, tâm tư này càng thêm rối bời. Vì “chấp nhận” không phải là một việc gì đó có thể “làm”, nên khi nó được đặt sau từ “hãy”, cả câu nói trở nên lố bịch.

Sự thật là tôi không bao giờ chấp nhận được thứ gì như đúng bản chất tự nhiên của nó vì bản thân tôi đã là một lăng kính. Sự tồn tại của tôi không phải là để chấp nhận thế giới, mà là để phân tích, bẻ gãy, cân đong vạn vật, đưa tất cả vào một hệ thống với hàng lối chỉnh tề. Mỗi khi sự kiện ập tới thì tôi chỉ việc truy xuất dữ liệu đã tích lũy để ứng phó, chẳng khác nào một cái máy. Nhưng khi nhìn sâu vào những thứ tôi có thể chấp nhận thì ở đó chỉ là chính mình, là đường nét hữu hạn nào đó trùng khớp với những câu chuyện, ăn nhập với những xu hướng của bản thân. “Tôi” không thể thân mật với thứ gì khác “tôi” cả. Chuyện là như thế.

Vậy nên trong những giờ khắc hoang mang, ai đó nhắc tôi rằng hãy chấp nhận, hãy quy phục thì chẳng khác nào bảo tôi rằng hãy đi chết đi – đó là một điều bất khả. Cái kiếm không thể tự đâm chính mình được.

Chỉ trong một câu bị động, tôi mới có khả năng quy hàng vì tôi được đẩy lùi về phía sau với tầm quan trọng được hoàn toàn xem nhẹ, có thể lược bỏ tôi đi mà câu chuyện không hề mất ý nghĩa. Thế là trong một hệ quy chiếu đảo lộn, tôi có thể chết một cách dễ dàng. Thậm chí, dù không được lược bớt đi, cái tân ngữ “tôi” (me) cũng được mỉm cười toại nguyện trong vị trí của mình, bởi rằng chiến thắng của nó hoàn toàn hòa nhập với chiến thắng của sự trống rỗng trong việc bao dung tất thảy những chủ ngữ trên đời.

Vâng, tôi chỉ là một tân ngữ, là kẻ điền vào chỗ khuyết sau cùng của câu chuyện chấp nhận. Chẳng còn “I” viết hoa dương dương tự đắc, xung phong đứng đầu thiên hạ, gánh lấy mọi trọng trách và mệnh lệnh, đồng thời cũng gánh lấy mọi bất hạnh và thương tổn. Chấp nhận một việc gì đó chẳng còn là chuyện của tôi nữa, chẳng còn là nghĩa vụ hay sự phải làm nào đó nữa. Nó được thực hiện bằng cách không cần phải thực hiện. Giờ đây tôi – cái tân ngữ nhẹ mình nhẹ mẩy này tha hồ chao liệng như một cánh chim trời. Biết đâu vào một ngày phiêu lãng bất chợt nào đó, tôi lại bắt gặp một mảnh đất lành – một câu bị động còn bỏ ngỏ khác đang chờ đợi thì sao. Nó có thể là “Everything is loved” chẳng hạn.


Tác giả: Vũ Thanh Hòa 

Ảnh minh họa: Pexels 

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Tạp chí Aloha Volume 2

aloha 2

Nội dung Volume 2

🧠 [Hỏi-Đáp] Làm sao để theo đuổi đam mê?
🧠 [Bài dịch] Top 5 dự án Blockchain đột phá
🧠 [Bài dịch] Đừng lo lắng khi cảm thấy buồn
🧠 [Bài dịch] 7 thuyết âm mưu kì lạ nhất nhưng là sự thật
🧠 [Bài dịch] Gặp gỡ người lập ra trang web ngầm ‘Chợ Ám Sát’?
🧠 [Truyện dài] Người chém cá kình – Hồi 2 | Hai Le
🧠 [Truyện ngắn] Cô Bé Hạt Tiêu – Quyển 2, Tập 2 – Dự báo thời tiết! | Vũ Thanh Hòa
🧠 [Thơ dài] Thiên đường trần gian – Phần 2 | Vũ Thanh Hòa
🧠 [Zen Pencils] Krishnamurti – Điều gì xảy ra khi bạn so sánh?

Chào mọi người, cách đây 2 tuần tạp chí Aloha số đầu tiên của THĐP 2.0 đã được xuất bản và chia sẻ miễn phí khắp nơi, hy vọng tất cả những ai đang theo dõi THĐP đều đã download về đọc rồi, nếu chưa thì download ở link bên dưới.

Hôm nay là ngày Volume 2 được phát hành, không miễn phí nữa nha, cần có Membership để đọc, ai chưa đăng ký thì nhanh tay lên nào, càng có nhiều người ủng hộ thì càng có nhiều nội dung đỉnh cho mọi người đọc. Link đăng ký THĐP Exclusive Membership >>> http://bit.ly/THDPmembership


📌 Magazine Aloha Volume 1 đã xuất bản. Bạn đã đọc chưa? Download miễn phí tại ➡️ http://bit.ly/2ED11Ks

📌 Đơn vị tài trợ: Đông Hưng Group ➡️ http://bit.ly/2sbcd9E

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

📌 Đơn vị cá nhân tổ chức nào muốn tài trợ cho dự án thì nhắn tin cho page hoặc liên lạc với ad LX (https://www.facebook.com/LX.Production)

LSD và âm nhạc của nhóm The Beatles

0

Một “chuyến đi” (trip) LSD chỉ kéo dài khoảng 12 tiếng, nhưng có lẽ là 12 tiếng quý giá nhất cuộc đời một con người có thể trải nghiệm được. Trong 12 tiếng ấy bản thân tôi đã được mở mắt thật sự về con người của mình, về cách ứng xử và cách đối nhân xử thế của bản thân, về cái khác biệt của tôi với mọi người, những cái tính xấu ích kỷ của bản thân và sự chấp nhận những con người. LSD đồng thời cũng là cánh cửa dẫn đến con đường tâm thức, của tâm linh.

Lần đầu tiên sử dụng LSD là lần tôi được sinh ra lần thứ hai. Nếu như cần sa làm tôi cười sảng khoái, đói ngấu nghiến và sự “phiêu lãng” của âm nhạc, LSD là một thứ hoàn toàn trái ngược lại. Bạn cảm giác tỉnh hơn cả tỉnh. Bạn không bị lu mờ bởi những ý nghĩ nữa; mọi thứ trên đời thật tươi đẹp làm sao. Mọi ảo giác, xúc giác hay thị giác đều là thứ đẹp đẽ nhất bạn từng thấy trên đời. Đó là cái đẹp thuần khiết nhất, như cái đẹp khi bạn được nhìn thế gian lần đầu tiên khi bạn được Mẹ nâng niu lần đầu tiên.

Mọi rào cản xã hội bị hoàn toàn xóa bỏ. Bạn sẽ có một cảm giác kết nối (với mình cảm giác như được online vậy :)) với tất thảy mọi vật, mọi con người. Mọi lời nói trở nên uyên thâm và có ý nghĩa đúng với những nhận định của bản thân bạn và những gì bạn quan sát.

Về tôi trước khi đến với LSD

  • Tôi là nerd gần như chính hiệu. Tôi chưa từng trải nghiệm bất cứ thứ gì ngoại trừ cần sa. Không rượu bia, thuốc lá, thuốc lào hay cà phê. Trải nghiệm “cao nhất” của tôi bấy giờ chắc là phá đảo GTA và xem hết series Star Wars =)
  • Việc tôi quyết định “chơi đồ” không phải vì là tập tành đua đòi để thành “đàn anh” “đàn chị” mà tôi chỉ muốn trải nghiệm cảm giác ảo diệu, mới lạ mà những con người vĩ đại trong lịch sử đã từng trải: Bill Gates, Steve Jobs, John Lennon, Bill Hicks,…
  • Tôi muốn được giải thoát. Đến trước khi tôi dùng LSD tôi đã dường như mất kết nối với tất cả những người xung quanh. Tôi không còn giao tiếp được trọn vẹn với bạn bè người thân nữa. Lối sống thu mình của tôi nay đã thành 1 phần của con người tuổi 16 của tôi.
  • Tôi bị mắc kẹt. Tôi muốn được giải thoát. Tôi muốn trở thành một cậu bé một lần nữa. Tôi muốn không ích kỷ, không sân si một lần trong suốt quãng đời trung học. Tôi đã nghiện máy tính rất lâu. Tôi đã đắm chìm quá nhiều trong triết lý hiện sinh, trong hiện thực tối tăm thuần khoa học duy vật, logic mà quên đi những thứ quan trọng trong cuộc sống: Tình cảm giữa người và người. Tôi muốn được sống.

Tôi đã tìm hiểu các chất thức thần từ khi 14 tuổi, nhưng chưa thực sự hiểu sâu về nó, về những trải nghiệm nó mang lại cho bản thân. Tôi chọn LSD (“bùa lưỡi”, “tem”, Lucy…) mà thay vì nấm, DMT, ayahuasca, xương rồng vì trong văn hóa đại chúng LSD là chất được sử dụng rộng rãi nhất, là chất tôi đã “quen thuộc” nhất trong những lúc đắm chìm trong âm nhạc psychedelic.

Và một LSD Trip không thể là hoàn thiện nếu thiếu âm nhạc. Với tôi, âm nhạc là tất cả. Cuộc sống sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nếu thiếu âm nhạc.

Lần đầu tiên tôi trip tôi đã chuẩn bị sẵn tâm thế + 1 list nhạc của Beatles, Pink Floyd và những band psychedelic khác như Jimi Hendrix Experience, Tame Impala, The Grateful Dead hay Jefferson Airplane. The Beatles từ những cậu trai chơi nhạc rock n roll merseybeat sau 6 năm đã trở thành 4 cây đại thụ của âm nhạc và văn hoá vượt lên những định kiến xã hội, bốn gương mặt vĩ đại nhất thế kỷ XX. Pink Floyd lại mơ mộng hơn, có phần mang tính triết lý chính trị và sâu cay hơn vào thâm tâm người nghe. Đều là những nghệ sĩ bậc thầy và huyền thoại không chỉ trong âm nhạc mà còn là trong việc đi đầu trào lưu trải nghiệm những chất thức thần trong giới trẻ của nền văn hoá thay đổi chóng mặt ảnh hưởng đến tận ngày nay.

Sau khi ngậm con tem 1P-LSD (tương đương 100ug, là 1 dẫn xuất của LSD) thì tôi bắt đầu với album Revolver, sau 1-2 tiếng là Sgt Pepper’s Lonely Hearts Club Band. Cả hai đều nằm trong top 10 những album được đánh giá là vĩ đại nhất mọi thời đại, và chỉ sau khi đã trải nghiệm những gì họ đã trải nghiệm, tôi mới hiểu tại sao. Cùng với Rubber Soul hay Dark Side of The Moon, chúng là những album miêu tả được trải nghiệm thức thần một cách kỹ lưỡng, chân thật và đỉnh cao nhất mà không có bất cứ thứ autotune nào thời đại pop ngày nay có khả năng làm được. Nó chả phải nhạc I-Dosing vớ vẩn, nó là nhạc ảo giác thực sự bởi những con người đã từng trải nghiệm thức thần; những vị thần hippie, của lý tưởng một người vì mọi người và mọi người vì một người, nơi không có thù ghét, oán hận, chiến tranh…

Một tiếng sau khi ngậm, toàn thân tôi bắt đầu rân ran; mọi thứ trở nên màu sắc hơn, đầu óc tôi trở nên quay cuồng. Tay chân tôi rã rời và như được massage bởi thần Lucy vậy. Những dòng suy nghĩ trở nên phân mảnh, chỉ còn thuần cảm xúc. Tôi mỉm cười thật tươi 😀

Tôi nhìn căn phòng và chỉ muốn cười. Cảm giác như não bộ của tôi đã được giải phóng vậy, không còn stress hay lo âu nữa. Và khác xa với weed, tôi đã TỈNH thật sự. Tôi cảm giác như được thức tỉnh nghĩa đen sau bấy lâu nay đã ngủ say. Tôi HIỂU. Tôi hiểu ra tất cả những thứ vốn có trong tâm thức tôi mà tôi không thể hiện ra được. Đây có phải là lý do các chất thức thần bị cấm? Bởi vì nó cho ta biết sự thật, rằng xã hội là một vố chơi khăm của nhân loại…. rằng chúng ta tồn tại để vui đùa, chung sống như những đứa trẻ chứ không phải vì tiền bạc, của cải, danh vọng và những giá trị vật chất nhảm nhí khác. Dối trá, giả dối. Cuộc sống này hơn thế kia mà. Cuộc sống là một trò chơi mà chúng ta là những người chơi. Ta chơi giỏi hay dở không quan trọng. Mục đích của trò chơi là để VUI, để ta kết nối bằng tình người với tất thảy những người chơi khác.

Cuộc sống này tuyệt đẹp biết bao.
Cuộc sống này thật đáng sống biết bao.

LSD đem lại cho tôi trải nghiệm cuộc sống chân thực nhất về tuổi thơ tôi. Khi ta còn bé thơ, mọi thứ thật có sức nặng. Tôi nhìn vào tất cả và thấy được cấu trúc của mọi thứ. Tôi bật phim lên và tôi thấy những diễn viên cố hoàn thành vai diễn của mình, như cách chúng ta hoàn thành vai diễn trong xã hội vậy. Mọi âm thanh, tiếng động đều trở nên thật mỹ miều và giàu chất tạo hình, mà không cơn phê cần sa nào có thể so sánh.

“Turn off your mind, relax and float downstream
It is not dying, it is not dying
Lay down all thoughts, surrender to the void,
It is shining, it is shining.
Yet you may see the meaning of within
It is being, it is being
Love is all and love is everyone
It is knowing, it is knowing.”

Tiếng nhạc của bài hát Tomorrow Never Knows cất lên khi tâm thế tôi tràn ngập những ý tưởng. Trong khoảnh khắc ấy, tôi đã thấu hiểu được chỗ đứng của John Lennon, Paul McCartney, George Harrison và Ringo Starr trong lịch sử. Những ca từ trong các bài hát của họ chứa đựng sự thông tường. Một số người gọi họ là Beethoven, Mozart thời hiện đại nhưng khi tôi được âm nhạc của họ dìu dắt vào cuộc trip một cách nhẹ nhàng như những bước chân em bé đầu tiên, khi những ảo thị trong con mắt nhắm sâu của tôi hiện lên về Lucy trên trời cao với kim cương, về người phụ nữ cô đơn Eleanor Rigby, về việc tất cả chúng ta cần là tình yêu thì tôi hiểu The Beatles còn hơn cả thế: Họ là những con người thuộc về Chúa, được cử đến để khai sáng cho nhân loại đang ngủ say.

Và, fuck, mọi thứ thật màu sắc và đẹp đẽ đến biết bao. Tôi thấy trần nhà dịch chuyển, tôi thấy tường phòng tôi biết thở. Khu vườn cổ tích là có thật ư? Mọi thứ như trong mơ vậy, chỉ khác ở chỗ, nó là thật. Mọi thứ là thật và nó vốn đẹp như thế, chỉ có điều đến lúc ấy tôi mới nhận ra. Trong khoảnh khắc thật vĩ đại lịch sử ấy, tôi đã viết những dòng tư tưởng ngắn ngủi ra một file word. Những lời lẽ chân thật nhất của tôi từ trước đến giờ và thực sự khó để miêu tả trọn vẹn.

Nghe nhạc khi dùng LSD là điều tuyệt vời nhất trong đời bạn có thể làm. Âm nhạc là thứ ngôn ngữ chung của vũ trụ, là cầu nối. Bản chất của âm nhạc chính là sóng âm. Vạn vật là sóng âm, là năng lượng và rung động. Thế giới vật chất vốn chỉ có vậy, luôn như vậy và mãi mãi là như vậy.

Chính khoa học hiện đại đã gần như “xác nhận” những gì đã được biết qua các nền văn hóa cổ đại hàng nghìn năm nay, rằng vũ trụ tồn tại dựa trên duy tâm làm nền tảng.

>>> [THĐP Vietsub] Vật lý lượng tử – Thí nghiệm 2 khe hở

https://www.facebook.com/TrietHocDuongPho2.0/videos/303383823786168/

Trong vũ trụ vô tận này đều có sự kết nối dựa trên nguyên tắc lấy khoa học và tâm linh là hai nền tảng để bổ trợ mật thiết cho nhau. Thế nhưng cái gắn kết tất cả mọi thứ, câu trả lời cho tất cả lại là Tình Yêu. Không chỉ là Tình Yêu đôi lứa, tình yêu của đôi mắt trẻ thơ với vạn vật trên thế gian cõi đời này mà không có bất cứ cơn cực khoái, sơn hào hải vị nào có thể so bì. mà đó là tình yêu thuần khiết nhất không bị lu mờ bởi cái tôi (Ego).

Cái “tôi” không tồn tại. Thế nhưng mọi sung sướng khổ đau đều sinh ra từ cái tôi. Mọi khao khát, thèm muốn, yêu ghét giận hờn của chúng ta đều xuất phát từ cái tôi. Những sự phán xét, quan điểm và quyết định hành động của ta đều là từ Ego mà ta quên mất rằng chúng ta không chỉ là những con người trần mắt thịt; chúng ta là các phần nhỏ của Thượng Đế, và Thượng Đế chính là chúng ta. Không gian thời gian không tồn tại. Mọi khoảnh khắc, thời điểm là một và chỉ một, duy nhất, là điểm khởi nguồn và cũng là điểm chấm dứt của vòng tuần hoàn không hồi kết. (Nietzsche’s Eternal Recurrence)

Vạn vật đều có sự cân bằng. Chẳng phải ngẫu nhiên mà trong bài hát cuối cùng của album cuối cùng, Beatles có nhắn nhủ,

“And in the end, the love you take is equal to the love you make.”

“Nhân quả báo ứng” chỉ là cách thể hiện của vũ trụ cho nhị nguyên. Tốt-xấu, sướng-khổ, đen-trắng, vô tận-hư vô, sóng-hạt, tôi-bạn, cho đi-nhận lại. “Vạn vật” đều sinh ra từ cái tôi của nhận thức.

Chúng ta đều hoàn hảo tuyệt mĩ trong con mắt của Chúa. Chúa không phải là một “vị” thánh nhân như trong Kinh Thánh, Kinh Dịch. Chẳng có gì là hoàn hảo vì mọi thứ là hoàn hảo. Mọi thứ tồn tại vì chúng tồn tại, không một mục đích cụ thể. Mọi tôn giáo đều đúng và chỉ một ý tưởng khái niệm khách quan qua các cách nhìn chủ quan.

Sắp hết cuộc trip (10-12 tiếng đã trôi qua) và tôi đang dần trở về với thực tại. Cũng như nấm, LSD là một cá thể có nhận thức, và mỗi cuộc trip là một bài học đối với tôi. Tôi nhận ra bấy lâu nay mình đã ích kỷ thế nào với mọi người xung quanh. Tôi là một thằng khó ưa trong mắt mọi người, tôi chưa bao giờ chịu mở lòng với bản thân… Tôi không đem lại giá trị gì cho mọi người cả. Và tôi òa khóc. Tại sao tôi không chịu hiểu? Tại sao tôi lại bướng bỉnh như vậy? Tại sao vậy? Tôi hứa với bản thân là sẽ thay đổi mà tôi vẫn cứ dậm chân tại chỗ. Tôi thờ ơ với những lời khuyên của bạn bè và gia đình. Tôi nhìn ba mẹ tôi và tôi chỉ muốn ôm chầm lấy ba mẹ. Tôi muốn ba mẹ, người thân biết tôi trân trọng từng phút giây như thế nào khi ở bên họ. Tôi cảm thấy thật có lỗi.

Tôi thiếp đi đến sáng hôm sau trong một cơ thể khó chịu nôn nao và 1 tâm thế rối rắm. Những Alan Watts, Terence McKenna, hay Timothy Leary có những gì mà những người khác không có? Họ có phải là những con người “siêu phàm” vượt lên khỏi bộ máy xã hội này? Không và không. Họ chỉ là những người phàm đã tìm được cách khai mở những tri thức tiềm tàng trong sâu thẳng chúng ta thông qua các chất thức thần.

Tôi cũng đã thấy những nạn nhân của chất thức thần. Tôi đã thấy những Syd Barrett của Pink Floyd dùng LSD để trốn tránh hiện tại, John Lennon từ bỏ LSD để sa đến heroin, hay Hunter S. Thompson và cả một thế hệ hippie “khuyết tật vĩnh viễn” trong xã hội counterculture thập niên 60.

Và trong phút chốc, tôi muốn trở thành họ. Tôi đã dùng lại LSD và các chất thức thần khác nhiều lần. Tôi đã vượt ngưỡng 250ug. Tôi đã được kết nối với tất cả, cái tôi của tôi gần như đã “chết” và tôi trở thành một con người khác sau mỗi trải nghiệm. Tôi đã có những trải nghiệm còn sâu thẳm hơn thế. Tôi muốn high, rất high, tôi muốn sướng. Nhưng nay tôi đã dừng trip hẳn. Một phần vì tôi không muốn quá xa rời thực tại, phần vì tôi muốn trân trọng mỗi cuộc trip nhất có thể. Vũ trụ liên tiếp đưa ra những dấu hiệu, những bài học cho tôi và tôi phải biết nắm lấy nó.

Tôi muốn dành thời gian nhiều cho bạn bè, người thân, đam mê, sự nghiệp hơn. Những điều thực sự quan trọng trong cuộc sống ngắn ngủi này. Tôi muốn được cống hiến cho cuộc đời bằng sức lực, tri thức của tôi, tôi vẫn muốn được sống ở trong xã hội này, dù là ta có sống trong giả lập hay không. Tôi tập thiền hằng ngày và luôn phấn đấu trở thành một con người tốt đẹp hơn… Đại học nào là phù hợp với tôi?


Tác giả: Minh Tu Le
Biên tập: THĐP

Featured image: 1843 Magazine

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Có cần lấp đầy những khoảng không im lặng?

0

(510 chữ, 2 phút đọc)

— Chào bạn, bạn từ đâu tới?
— …
— Bạn quê gốc ở đây à?
— …
— Chà, hôm nay trời lạnh ghê.
— …
— …

Tôi bắt đầu biết trân trọng những khoảng không tĩnh lặng hơn. Yêu cầu công việc của tôi cần phải vui vẻ, hoạt bát và bắt chuyện với khách hàng giúp họ thoải mái và cảm nhận được sự thân thiện nơi đây. Ban đầu tôi rất hăng hái trò chuyện, hỏi thăm, làm quen, giao lưu nhưng càng ngày tôi càng nhận ra sự thừa thãi ấy. Tôi hỏi những câu hỏi mà khi họ đi mất, tôi sẽ quên béng rằng họ vừa trả lời gì.

Tôi bắt đầu quan sát nhiều hơn. Một vài người thích nói chuyện phiếm và cười đùa. Một vài người hăng hái quan tâm đến vấn đề của thế giới. Một vài người cố cậy miệng đối phương bằng những câu hỏi nông cạn, chán ngấy. Một vài người thấy kì lạ khi có ngày tôi nói rất nhiều, có ngày tôi chỉ ngồi im đọc sách. Họ hỏi tôi vài câu đại loại như: “Hôm nay em bị sao vậy?” “Em có chuyện buồn gì à?”

Vâng, tôi lại trả lời cho qua loa những câu hỏi khô khan ấy. Và rồi họ nói gì? “Nhỏ này nhạt nhẽo ghê”, “Nhỏ này kì lạ quá”, “Em phải cười lên thì mới đông khách.” Việc sống đúng với cảm nhận thật thì được cho là kì cục. Còn những điều giả tạo thì được cho là CẦN PHẢI LÀM?

Những khoảng không nên được lấp đầy bằng âm nhạc? Bởi vì âm nhạc xoa dịu tâm hồn hay mua vui giải trí? Tôi ghét phải nghĩ như vậy. Tôi chỉ dùng đến âm nhạc khi nào cảm thấy thích thú và chú ý lắng nghe nó. Âm nhạc không phải cái background cho cuộc sống này. Tôi thích những khoảng trống, không có bất kỳ âm thanh nào len lỏi vào. Và tôi cũng chẳng ngại ngùng gì khi mọi người đều im lặng, thà đừng nói còn hơn nói chuyện phiếm.

Khoảng không chỉ buồn tẻ khi họ cố tìm kiếm những điều vui vẻ bên ngoài tâm hồn mình – những điều trống vắng, gượng ép. Họ cố tạo ra niềm hân hoan giả dối. Chúng đến rồi lại đi và họ lại cố tạo dựng tiếp. Cho đến khi có khoảng trống lơ lửng giữa câu chuyện, họ bị bối rối khó xử và họ nhanh chóng suy nghĩ làm sao để lấp đầy.

Tôi trân trọng và yêu quý những khoảng không, những giây phút tất cả đều ngậm chặt cái miệng mình lại để cảm nhận nhiều hơn. Và khi ấy lòng tôi vẫn đầy hân hoan mà chẳng cần có điều gì bên ngoài tác động đến thể xác tôi.


Tác giả: Bà Năm

Ảnh minh họa: Myriams-Fotos

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

[THĐP Review] The Grand Budapest Hotel – Khó lòng tìm ra bộ phim nào hài hước hơn

1

thđp review

(1652 chữ, 6.5 phút đọc)

The Grand Budapest Hotel là bộ phim tôi xem đi xem lại nhiều nhất trong tất cả các phim đã từng được thưởng thức từ trước đến nay. Trong vòng một tuần tôi xem nó đến hơn chục lần, và mỗi lần đều tua đi tua lại các tình huống đặc biệt buồn cười và tự nhủ rằng tại sao người ta có thể làm ra những thứ mang tính giải trí tinh tế đến thế. Sự hài hước của bộ phim cũng khoác lên mình vẻ quý phái và diễm lệ tương tự như chính khách sạn trứ danh Grand Budapest vậy.

Bộ phim không gây cười bằng việc sử dụng những kích thích gượng ép thông qua điệu bộ tiếu lâm của những anh hề, hay bằng những câu đùa nhợt nhạt của hội ba xàm ba láp. Nó làm người ta phải té ghế bởi nó kể câu chuyện theo cách người xem không ngờ đến nhất. The Grand Budapest Hotel đưa sự nghiêm túc, đứng đắn, thanh lịch, điềm đạm, thư thái lên một cường độ bão hòa, để bất kỳ dấu vết nào nằm ngoài ra khỏi tính chất ấy sẽ đều dễ dàng được phát hiện và nổ ra thành những tia sáng khoan khoái trong tâm trí khán giả.

Có lẽ đây là bộ phim thú vị nhất mà tôi từng được xem và phải ngả nón thán phục vì độ thông minh và thanh lịch của nó. Những diễn biến chính (xương cốt) của câu chuyện được kể rất súc tích và sáng tạo, hoặc theo cách lộn ngược – kết quả trước, giải thích sau; hoặc là vứt phăng đi phần giải thích để nó tự đến trong suy luận của người xem, hoặc là cắt đan chồng lớp các câu chuyện. Ngoài ra, những biểu đạt cụ thể ở các tình huống (da thịt) thì lại cực “xàm” hoặc cực phô trương. Chất xàm trong phim không phải là thứ sinh ra cho có, được đặt bừa bãi lôi thôi ở đâu đó cũng được, miễn sao The Grand Budapest Hotel trở thành một tác phẩm hài. Không, sự xàm chỉ được trào ra sau khi ở đó đã tích lũy đủ những nghiêm túc, trịch thượng, cầu kỳ.

Về cơ bản, câu chuyện trong The Grand Budapest Hotel rất đơn giản, chỉ là Gustave H – một người quản lý khách sạn, cùng hợp sức với cấp dưới của mình – Zero Moustafa, để chứng minh mình vô tội sau khi anh bị quy kết vào tội giết người. Nhưng chính cách kể chuyện diêm dúa nhiều tầng lớp mà bộ phim trở nên thú vị, sinh động và kích thích tư duy hơn mức bình thường. Nó có một phong cách, sắc thái hoàn toàn khác biệt khiến người ta phải chú ý, phải khắc ghi trong tâm tưởng và phải bảo với những ai chưa từng xem là “Khó mà tìm ra được một bộ phim nào hài hước hơn.”

Gustave: Nhân tiện, bà ấy làm tình cực đã.
Zero Moustafa: Bà ấy 84 tuổi rồi, thưa quản lý Gustave.
Gustave: Ta từng ngủ với người già hơn cơ.

The Grand Budapest Hotel là sự giao thoa giữa cổ điển và hiện đại, giữa hài kịch và bi kịch, giữa quá khứ và hiện tại. Ở đây, chất nghệ thuật được phủ khắp cả trong nội dung và hình thức, khiến độ cộng hưởng về vẻ đẹp đạt tới ngưỡng đáng nể. Nếu để ý kỹ, người xem có thể nhận ra tất cả các góc quay đều vuông góc 90 độ. Cấu trúc phim và bố cục của các cảnh quay đều là dạng đối xứng. Thậm chí, các nhân vật trong phim cũng dịch chuyển và tương tác đối xứng với nhau. Sự chặt chẽ và chính xác mức độ cao được thể hiện rõ rệt trong kết cấu. Dường như không có một bước đi nào của diễn viên là ra khỏi trật tự. Thậm chí đến một cái rướn lông mày cũng không hề thừa thãi. Và tôi đã có thêm một thú vui đáng kể khi xem The Grand Budapest Hotel đó là phát hiện ra các dấu hiệu đối xứng trong phim. Kết quả cho mỗi lần quan sát thành công là dopamine trong não tiết ra để biến đổi thành một tiếng cười khoan khoái.

Về nội dung, bộ phim truyền đạt thông điệp mãnh liệt nhất về sự trung thành – được thể hiện song song với sự phản bội, trong các mối quan hệ gia đình, đồng nghiệp, người yêu, vợ chồng, và thậm chí cả bạn bè (cùng một trại giam). Sự trung thành ấy là một sắc thái kiên cố và sâu sắc bậc nhất của tình yêu – nó giúp những kẻ trong câu chuyện sát cánh bên nhau đi qua những cơn họa nạn. Người ta sẽ dành một cảm tình lớn lao cho các nhân vật chính diện bởi sự tận tâm mà họ có, và cũng yêu luôn các nhân vật phản diện bất chấp họ xảo quyệt và tàn độc đến mức nào. Vì bầu không khí hài hước của bộ phim làm cho người ta dễ dàng khoan dung trước tất cả mọi thứ.

Khi xem phim này tôi có nhớ tới cuốn sách Ba gã cùng thuyền chưa kể con chó của nhà văn Jerome K. Jerome với lối kể chuyện tỉnh queo và châm chích. The Grand Budapest Hotel cũng sử dụng không ít những lời thoại hay hành động thể hiện sự mỉa mai với những yếu điểm của con người như sự hám lợi, khiên cưỡng, và hào nhoáng thái quá.

Mặc dù đây là một bộ phim hài nhưng không có nghĩa là nó thiếu đi những khoảng lặng, những phút trầm tư suy ngẫm dành cho người xem. Những ý niệm tình cảm sâu sắc thấm đượm trong những bài thơ giàu hình ảnh của nhân vật, trong lời kể chuyện đầy ẩn ý của tác giả. Và hơn cả, những hành động sẻ chia cùng nhau trong những thời khắc khổ đau hay vui sướng là thứ làm nên sự lấp lánh ngọt ngào cho tinh thần của bộ phim.

Dàn diễn viên với rất nhiều gương mặt đáng chú ý đã đóng góp những màn trình diễn sắc nét và chỉn chu. Ta có thể nhận ra chúa tể Voldemort trong series Harry Potter, The Ancient One trong Doctor Strange, Người kể chuyện trong Fight Club, Madeleine trong Điệp viên 007: Bóng ma, v.v…  Không ai bị lu mờ dù họ chỉ xuất hiện ở một đôi cảnh.

Trong đó, nam diễn viên Ralph Fiennes vào vai nhân vật chính – quản lý Gustave H mang lại cho tôi ấn tượng rất mạnh mẽ. (Ralph cũng là người vào vai chúa tể Voldemort trong series Harry Potter vừa nói ở trên.) Cách nói chuyện bay bướm vần điệu, tuôn hàng tràng như bắn súng liên thanh mà không hề chớp mắt làm nên phong cách riêng biệt của ngài quản lý. Ngoài ra, sự thăng giáng, đảo cực chớp nhoáng của Gustave từ vẻ lịch thiệp, cao quý, lãng mạn, cổ điển, hoa mĩ sang vẻ ngang tàng, bất cần, mệt nhọc, cục cằn, thô thiển là thứ khiến tôi thấy thích thú, cuốn hút. Nhưng tôi lại chẳng đoán biết được nhân cách thực sự của Gustave vì tôi không biết mặt nào mới là con người của ông ta, hay chẳng có mặt nào cả.

Tuy nhiên, nhân vật tôi yêu thích nhất lại là Zero Moustafa hồi trẻ – nhân viên tiền sảnh của khách sạn (Lobby Boy) và bạn đồng hành cùng Gustave, do Tony Revolori thủ vai. Ngoài dáng người hơi khúm núm cùng bước đi nhanh, ngắn, không rõ là vội vàng hay cực kỳ tháo vát thì vẻ mặt “biểu cảm tối thiểu” của Zero là thứ gây cười đáng gờm. Vẻ mặt đó thật sự là thứ rất khó diễn với những rung động thể hiện thái độ thoáng qua của nhân vật như một làn sương mỏng manh. Ẩn chứa bên trong chàng trai trẻ là rất nhiều những ý nghĩ, suy tư, thậm chí cả mưu đồ, chiến lược. Người ta sẽ tưởng anh Lobby Boy này ngốc nghếch, khờ khạo và cam chịu nhưng càng theo dõi họ càng thấy anh ta là một trợ lý khôn ngoan và là một người bạn đáng tin cậy bậc nhất. Đằng sau Zero là cả một núi những bất ngờ.

Khi nhìn lại sự đối xứng của bộ phim thì tôi chợt giật mình nhận ra rằng quản lý Gustave H và Zero Moustafa chính là hình ảnh phản chiếu của nhau qua một tấm gương. Một người phô trương, cầu kỳ, bảnh chọe, một người giản dị, chất phác và ít màng đến những vui thú. Họ bổ sung các khiếm khuyết cho nhau để trở nên hoàn thiện hơn, và hai người đã có một câu chuyện truy tìm công lý đầy màu sắc.

Bộ phim có tiết tấu nhanh cùng âm nhạc mang sắc thái tao nhã cổ điển, lúc du dương, khi rộn ràng, lúc trầm hùng, khi bí hiểm. Phần lời thoại của các diễn viên cũng là thứ đáng chú ý vì sự đối đáp thông minh, lém lỉnh. Có thể nói, The Grand Budapest Hotel xứng đáng là một kiệt tác nghệ thuật với chất thơ, chất nhạc, chất kịch hài hòa. Đạo diễn Wes Anderson chắc hẳn đã đầu tư mài giũa, điêu khắc rất kỳ công bộ phim này. Có thể coi đây là bộ phim đẹp nhất mà tôi từng xem cả về nội dung và hình thức. Vì không biết chê nó ở chỗ nào nên 10/10 là điểm dành cho The Grand Budapest Hotel. (Và trailer cũng là một thứ không nên bỏ qua.)


Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Ảnh minh họa: Sadie Pices

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Thống kê tháng 12, 2018 – Danh sách những bài viết top 2018 từ THĐP 2.0

 

THĐP – Thống kê tháng 12, 2018

 

>>> Tham gia THĐP Club

Nội dung top tháng 12, 2018

Nội dung top 2018


📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

[THĐP Vietsub] Bất nhị nguyên (nonduality) là gì?

 

https://www.facebook.com/TrietHocDuongPho2.0/videos/296162911031769/

>>> Xem trên Facebook

“Đây là lý do tại sao bạn thường nghe thấy có nhiều người hay nói: tôi là thế giới, tôi là vũ trụ, tôi là sự sống… Là vì cái ngã tách biệt của họ đã biến mất. Họ đã không còn thấy bản thân mình tách biệt với vũ trụ, tách biệt với thiên nhiên và.. tách biệt với sự sống. Họ xem bản thân mình là chính nó. Đó chính là cảm giác hợp nhất, hay được gọi là bất nhị nguyên. Nơi bạn nhận ra tất cả mọi thứ xảy ra ngay lúc này và không có một sự tách biệt nào.”


Biên dịch: Lê Gia Khiêm
Hiệu đính: Prana
Vietsub: Lê Gia Khiêm
Source: Myfreemind.org, What is Nonduality?

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Tôi đối diện với sự sân si của mình như thế nào?

0

(1022 chữ, 4 phút đọc)

Có những ngày tôi bước ra đường, ném ánh nhìn chán ngán vào thế giới bên ngoài. Tôi không biết mình thù hận cái gì trong xã hội này. Tôi chán ngán đám đông hay tôi chỉ đang tự ghen ghét chính bản thân. Tôi mệt mỏi với cái sự sân si đời sống mà mình đang phải mang vác. Làm sao để có thể đặt nó xuống cho nhẹ gánh. Đặt nó xuống bình thản nhưng phải thật tự nhiên mà không cần sự trợ giúp từ kẻ khác.

Khi tôi nhìn vào mặt trời tình yêu đang che phủ đời sống của một người, tôi thấy nó thật đẹp, viễn cảnh đó thật tuyệt vời. Nhưng chỉ vừa một cái nghoảnh mặt quay lưng, tâm trí đã vội vàng buông lời ngu xuẩn. Tâm trí nói đó chỉ là bề mặt nổi, cái sâu sắc bên trong của cái đẹp ấy đang bị che giấu bằng vô vàn sự lừa dối.

Sự ngụy trang của những buổi hẹn hò cuối tuần, những kỳ nghỉ hè, những chuyến dã ngoại, tất cả thành viên trong gia đình đó chỉ đang cố khiến cho mọi thứ trở nên hạnh phúc trước con mắt thiên hạ. Ông bố mẫu mực đang cố gượng ép bản thân để có một ngày quây quần cùng vợ con khi ông ta thực ra chỉ muốn được tự do bên bàn nhậu cùng bạn bè. Ông ta muốn một buổi đánh tennis hoặc câu cá hơn là việc chạy lăng xăng giúp vợ cái này cái kia. Bà vợ cười nói tỏ vẻ hài lòng với những bữa tiệc tùng gia đình, nhưng tại sao lại than vãn kêu ca khi khách khứa ra về và tiệc tàn. Bà ấy có thực sự hài lòng với bếp núc hay chỉ  giả vờ mãn nguyện để những khát khao tự do riêng được ngủ yên. Những đứa con tỏ vẻ ngoan ngoãn dạ vâng phải chăng vì chúng sợ bị bố mẹ đánh đòn nếu chúng không chịu nghe lời.

Hãy nhìn người đàn ông ăn mặc bảnh bao đang ngồi trong chiếc xế hộp sang trọng kia, ông ta có thật đang hạnh phúc hay đó chỉ là nụ cười ẩn chứa biết bao sự cất giữ. Ông ta liệu có đang sợ hãi những đối tác, những bản ký kết, những hợp đồng ngập mặt đang chờ giải quyết. Hãy nhìn cô gái đang ngồi miên man bên ô cửa quán cà phê, cô ấy cô thật sự ung dung như bộ dạng cô độc bên ngoài, hay cô đang lo cuống lên vì đã đến tuổi cập kê mà chưa có mối nào ưng ý. Hay cô ấy đang hối hận day dứt với cái sự làm một nhân viên văn phòng chỉ vì muốn để được cha mẹ yên lòng, thay vì theo đuổi nghiệp ca hát như ý muốn bản thân. Cô kia đang sợ bản thân mình kém cỏi. Anh kia đang sợ bị người yêu bỏ rơi. Mọi người đều cố tỏ ra ổn nhưng bên trong họ thì đang tràn ngập nỗi sợ hãi.

Nhìn ngắm một lúc rồi cất bước đi. Thế đấy, tôi không hiểu cuộc sống của người ta sao tôi cứ phải lo cuống lên thế? Hạnh phúc của người khác sao tôi lại sợ hãi nó chỉ là đám mây không ngừng trôi. Sao tôi lại luôn muốn ánh sáng trên nên u tịch hơn. Ôi tôi ước gì mình có thể bỏ rơi và hắt hủi hết tất cả sự sân si trong mình.

Đó thực sự không phải là cái cớ để tôi thỏa mãn những ghen ghét với đời sống. Tôi không biết tôi đã yêu quý cuộc sống nhiều đến đâu để trở nên căm thù những sợ hãi đang đe dọa thế giới của tôi. Từ khi nào con quỷ trở thành bạn đồng hành của tôi. Con quỷ với ánh mắt quái quỷ đang dùng chính sự yêu thương của tôi để cướp đi chính sự yêu thương ấy trong tôi với đời sống. Nó dùng sự yêu thương để biến tâm hồn tôi trở nên hỗn mang vẩn đục. Những lời yêu thương đứng cạnh nhau đang bị lay động xiêu vẹo bởi chính bàn tay của sự yêu thương.

Tôi bảo rằng để nỗi sợ diễn ra, để con quỷ ấy diễn ra và tôi đừng lo nghĩ về nó nữa. Chính tâm trí ngu đần đang cố thiêu dệt vẽ tô làm nổi bật con quỷ, nó biến con quỷ trở nên quan trọng. Rõ ràng tôi hiểu quy luật vũ trụ, tôi hiểu thế giới là tự nhiên. Mọi sự đang trôi qua nhẹ nhàng theo cách nó phải thế, chỉ có tôi là cố níu giữ bức cản vào tự nhiên. Tôi muốn sự tiêu cực trong tôi phải dừng lại. Nhưng tôi càng cố bắt ép thì nó càng trở nên rắc rối.

Tôi không biết tôi đang muốn nói gì. Nói bằng cách gì đây khi ngôn ngữ trong tôi càng ngày càng trở nên bất lực. Làm sao để nói cho hết cái sự đắng cay khi sống mà cứ phải mang nặng những sân si trong tâm hồn. Làm sao để hoàn toàn thắng vượt được những sân si. Cái cảm giác gì đây khi tôi thậm chí đang thù hận chính sự thù hận trong tôi.

Tuy nhiên, bạn đừng hiểu lầm ý nghĩ của tôi. Khi tôi hỏi không có nghĩa là tôi muốn có câu trả lời. Tôi chỉ muốn mọi thứ phải thật tự nhiên. Tự nhiên viết ra điều tôi nghĩ mà không cố ý áp đặt. Tự nhiên đến rồi tự nhiên đi như sân si vốn dĩ sinh ra đã thuộc về con người. Không cần dập tắt, không cần giết chết nó. Tôi không phải là thánh, tôi cũng chỉ là con người tầm thường chứ không phải cao nhân đã giác ngộ. Vậy đấy, tôi nghĩ tôi chỉ cần sống cùng nó và đừng để nó chế ngự chỉ huy mình.

Tác giả: Ni Chi

Ảnh minh họa: Foundry 

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️  http://bit.ly/2KTJCN2