15.9 C
Da Lat
Thứ Năm, 11 Tháng 9, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 80

[Truyện ngắn] Cô bé Hạt Tiêu – Quyển 2, tập 1: Thật là kỳ cục!

0

Vào một buổi chiều mùa hạ với ánh nắng ngập tràn và chim chóc ríu rít trên những lùm cây, Hạt Tiêu cùng hai người bạn thân thiết là Jonathan Hoa và Sandy Chập-Mạch-Số-Một chơi trò trốn tìm quen thuộc. Hôm nay, Sandy là người đi nhắm mắt. Cô nàng không đếm 5… 10… 15… 20…. mà lại hát thật to ba lần bài hát Thật là kỳ cục. Trong khi đó, hai người bạn vội vàng đi trốn. Hạt Tiêu và Jonathan bảo nhau rằng đừng chui vào cùng một chỗ vì khi Sandy phát hiện ra một đứa thì đứa còn lại cũng “toi đời.” Như thế thì không vui tẹo nào.

Có một chuyện không vui tẹo nào khác cũng đã diễn ra. Đó là cuộc chơi trốn tìm kéo dài hơn một tuần với lần đi trốn của cái buộc tóc hình bươm bướm và sự tìm kiếm của Hạt Tiêu. Cô bé đã “gọi gà về ăn thóc” rất nhiều lần rồi mà cái buộc tóc ở đâu không chịu chui ra. Hạt Tiêu nghĩ rằng món đồ này tốt hơn hết đừng xuất hiện trở lại nữa vì cô bé chẳng muốn chơi với một kẻ ăn gian chút nào.

Thôi, quay lại với lũ trẻ nhé. Các bạn biết không, Jonathan đứng ra giữa ruộng, đội một cái nón rách toe tua, rắc đầy cỏ khô lên người và dang hai tay giả vờ làm một anh bù nhìn. Còn Hạt Tiêu thì tìm thấy một hốc cây lớn bèn ngồi im trong đó. Bên ngoài thân cây, cô bé đã dán một thông báo ghi mấy chữ “Hạt Tiêu đang trốn ở đây.”

Sau khi hát xong, Sandy mở mắt đi tìm, trong đầu vẫn vởn vơ lời bài hát với đầy lò xo và những con cò. Cô nàng rón rén bước đi và đưa mắt ngó nghiêng xung quanh. Sandy rẽ những lùm cây, lật những hòn đá lên, thậm chí còn mở nắp thùng rác cũng đều không thấy tăm hơi hai người bạn.

Hồi trước, Jonathan đã từng trốn trong thùng rác, còn Hạt Tiêu thì lấy những hòn đá nặng 100 kg lấp lên người. Sau buổi đi chơi về, Jonathan bị mẩn ngứa hết mọi chỗ còn Hạt Tiêu thì bẹp dúm như một cái bánh bao bẹp dúm. À, hình như tôi hơi đãng trí rồi thì phải. Đúng ra thì Hạt Tiêu không trốn dưới những hòn đá mà chui vào thùng rác cùng Jonathan. Rồi đến cuối ngày, hai đứa phải gãi cho nhau xoành xoạch vì ngứa.

Khi lang thang đến những cái cây cổ thụ, Sandy bỗng nhìn thấy tờ giấy Hạt Tiêu viết. Cô nàng chỉ cười thầm trong bụng rằng: “Hạt Tiêu tinh nghịch còn lâu mới lừa được tiền bối Sandy này nhé!” rồi tiếp tục đi tìm kiếm ở chỗ khác. Hôm qua, Sandy vừa được xem xong bộ phim có một ông tướng nọ bày ra kế sách “Thực mà hư, hư mà thực” khiến cho quân địch bị lừa dúi dụi mấy lần liền.

Trong khi đó, Hạt Tiêu nấp ở trong hốc cây rất lớn và yên lặng lắng nghe tình hình. Nếu Sandy không tìm thấy Hạt Tiêu thì thể nào cũng phải “gọi gà về ăn thóc.” Nếu gọi ba lần mà cô bé không xuất hiện thì coi như thua cuộc. Tóm lại, dù nấp ở đâu đi chăng nữa thì lũ trẻ cũng phải nghe ngóng mọi thứ thật cẩn thận.

Bỗng nhiên, Hạt Tiêu nghe thấy tiếng ai đó sụt sùi. Nhìn quanh, Hạt Tiêu thấy một con sóc thiếu nhi đang ngồi khóc ở một góc của hốc cây nơi cô bé đang trốn. Thấy thế, nàng ta khẽ cúi xuống và thì thào: “Này sóc nhỏ, đừng khóc nữa. Nếu không, Sandy sẽ phát hiện ra tớ ở đây mất!” Nghe vậy, con sóc bù lu bù loa hơn cả lúc nãy và gọi tất cả họ hàng sóc ra rồi mách rằng chính Hạt Tiêu là kẻ vừa bắt nạt mình.

Ồ, tôi đùa một chút cho thay đổi không khí ấy mà. Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Cô bé Hạt Tiêu nhẹ nhàng cúi xuống và thì thầm: “Này sóc nhỏ, vì sao cậu khóc?”

Nghe xong, con sóc ngây người ra tỏ vẻ kinh ngạc. Nó tưởng Hạt Tiêu là ông Bụt vì ông Bụt thường xuất hiện vào đúng lúc người ta đang khóc rồi hỏi vì sao. Chưa kể, Hạt Tiêu còn thì thầm rất nhỏ khiến cho con sóc càng cảm thấy huyền bí. Nhưng thật ra, nếu cô bé nói to quá thì Sandy ở ngoài kia sẽ nghe thấy. Trông vậy, con sóc cũng bắt chước nói thật nhỏ vì nó sợ nếu nói to thì ông Bụt sẽ bay đi mất. Đâu phải lúc nào ta cũng gặp được một ông Bụt chứ.

“Thưa ông Bụt,” sóc Ken nghẹn ngào. “Mọi người bảo bài hát mà cháu mới sáng tác là thứ ngớ ngẩn và họ không muốn nghe thêm một chút nào nữa.”

Giờ thì đến lượt Hạt Tiêu ngây người ra và nhìn xung quanh xem có ông Bụt nào không vì cô bé thấy chú sóc xưng hô thật kỳ cục.

“Này người bạn nhỏ,” Hạt Tiêu nói. “Không có thứ gì là bỏ đi cả. Chỉ là mọi người chưa biết cách dùng nó thôi.”

“Thật thế ạ?” Chú sóc khẽ lau nước mắt.

“Phải phải,” Hạt Tiêu đáp. “Xương cá bống còn biến được thành quần áo đẹp nữa là.”

Trong khi Hạt Tiêu trò chuyện với người bạn sóc, Jonathan ở ngoài ruộng vẫn cố gắng đứng im như tượng và dang hai cánh tay bắt đầu mỏi. Bỗng nhiên, một chú chim sẻ từ đâu bay đến, đậu lên đầu Jonathan.

Còn Sandy tiếp tục đi tìm hai người bạn mà mãi không thấy. Cô bé đi ngang qua chỗ “anh bù nhìn” Jonny rồi dừng lại, ngước lên hỏi con chim sẻ đậu trên đó: “Cậu có thấy Jonathan ở đâu không?” Con chim đáp rằng không thấy. Rồi nó hỏi Sandy: “Thế cậu có thấy Hạt Tiêu ở đâu không?” Sandy cũng đáp rằng không thấy.

Jonathan đứng đó mà phải nín thở đến tím tái mặt mày. Quả nhiên, cậu ấy đóng vai anh bù nhìn quá xuất sắc đến độ chẳng có ai nhận ra mình cả. Nói đến đây tôi lại nhớ tới cái buộc tóc hình bươm bướm mất tích hơn một tuần nay của Hạt Tiêu. Có thể, nó đã đóng vai một con chim sẻ nào đó nên cô bé mãi không tìm ra. Sau này, Jonathan và cái buộc tóc ấy hẳn sẽ trở thành những diễn viên siêu hạng.

Còn ở trong hốc cây cổ thụ, Hạt Tiêu đang bắt chuyện với người bạn mới.

“Bài hát của cậu như thế nào hả sóc nhỏ?” Hạt Tiêu nhẹ nhàng hỏi.

“Dạ?” Chú sóc bối rối, di di mũi chân xuống nền đất. “Ông Bụt sẽ không chê nó chứ?”

“Ô kìa,” Hạt Tiêu mỉm cười. “Thế cậu không chê nó chứ?”

Chú sóc Ken lắc lắc đầu và bảo rằng mình rất thích bài hát mới sáng tác này. Nghe vậy, Hạt Tiêu bảo rằng vậy thì cậu ấy còn chần chừ gì nữa mà không thể hiện nó ngay. Sóc ta im lặng một hồi rồi mới e dè cất lời hát. Hát đến đâu chú sóc nhỏ tươi tỉnh hơn đến đó:

“Rượu hồng như những cục bông
Còn bông thì giống con công múa xòe
Con công chẳng khác lá chè
Lá chè y hệt vo ve ong vàng
Ong vàng lại giống quả cam
Quả cam như thể cái hàm đầy răng
Răng thì na ná mặt trăng
Mặt trăng và một búp măng khác gì
Búp măng lại giống viên bi
Viên bi như thể một ly rượu hồng
Rượu hồng như những cục bông…”

“Đấy,” sóc Ken mỉm cười, “ông Bụt có thể hát nó vô hạn lần!”

Hạt Tiêu nghe xong thì bật cười sung sướng, vỗ tay bồm bộp, quên mất là mình phải giữ im lặng khi đi trốn. Cô bé liên tục khen rằng sóc Ken đúng là một thiên tài, rằng cậu ấy nên sáng tác thêm nhiều bài hát hơn nữa và rằng thế giới rất cần những người có sự sáng tạo to lớn như vậy.

Sóc Ken thấy ông Bụt cười toáng lên thì cũng bắt chước theo và kêu lên “Thật thế ạ?” đầy háo hức.

“Phải phải,” Sandy từ đâu chui vào trong hốc cây với vẻ mặt rạng rỡ, “ba người bọn tớ phải vắt óc ra mới sáng tác được một bài hát tuyệt đỉnh như vậy đấy.”

Rồi cô bé bắt đầu nghêu ngao bài Thật là kỳ cục mà bọn trẻ vẫn dùng trong trò chơi trốn tìm quen thuộc. Sandy và Hạt Tiêu đã quên tiệt mất là mình vẫn đang ở trong trò chơi ấy. Hạt Tiêu bèn bá vai bạn, ca theo đầy phấn khởi. Hai đứa còn lắc lắc hông nữa, trông nhộn phải biết.

Sóc Ken bé nhỏ thấy kinh ngạc vô cùng vì đây là lần đầu tiên nó được gặp hai ông Bụt cùng một lúc. Chưa kể, họ còn hát một bài tương tự như của cậu nữa chứ. Trông họ thích thú chưa kìa. Chú sóc thiếu nhi bắt đầu hiểu ra tại sao những người chê bai bài hát của cậu chưa từng gặp ông Bụt hay trở thành một ông Bụt chính hiệu nào cả. Vì họ chẳng có gì liên quan đến Bụt cả, một bài hát cũng không.

Trong khi đó, Jonathan đã hạ hai cánh tay mỏi rã rời xuống. Chưa kể khi đứng giữa trời nắng, cậu ấy toát hết mồ hôi và cứ thở phì phò. Jonny bé nhỏ thầm nghĩ rằng làm một anh bù nhìn không hề đơn giản chút nào. Có lẽ từ ngày mai, cậu ấy nên thiết lập một lịch trình tập tạ nghiêm ngặt.

Đợi mãi không thấy Sandy quay lại và cũng chẳng rõ Hạt Tiêu ở đâu, Jonathan quyết định rời vị trí và bắt đầu đi tìm hai người bạn. Jonathan rẽ những lùm cây, lật những hòn đá lên, thậm chí còn mở nắp thùng rác cũng đều không thấy tăm hơi hai người bạn. Khi lang thang đến những cái cây cổ thụ, cậu ấy nghe thấy tiếng cả lũ đang huyên náo từ trong một thân cây nên liền tìm tới.

“A đây rồi,” Hạt Tiêu mừng rỡ khi nhìn thấy Jonathan ngó vào trong cái hốc lớn với vẻ mặt tò mò. “Chúng ta vừa có thêm một người bạn mới Jonny ạ.” Hạt Tiêu chỉ về phía chú sóc nhỏ.

“Cậu ấy sáng tác được một bài hát trốn tìm tuyệt đỉnh đấy,” Sandy ở bên cạnh bồi thêm và bắt đầu hát bài hát mới.

Hạt Tiêu thấy thế cũng ca theo đầy hào hứng. Cả chú sóc Ken cũng phụ họa theo. Trông họ hệt như những vận động viên đang cùng nhau ăn mừng khi được nhận cúp vô địch vậy. Ở bộ môn gì không quan trọng, miễn là họ vô địch. Chứng kiến cảnh tượng này, Jonathan ngạc nhiên lắm nhưng cũng nhanh chóng nhập hội luôn. Cậu ấy vừa nhún nhảy lắc lư, vừa bập bõm hát theo những người bạn vui vẻ.

Sóc Ken rất hạnh phúc vì có tới ba ông Bụt xuất hiện trong một buổi chiều và ông nào cũng thích bài hát của cậu. Chưa kể, chú sóc nhỏ còn được biết thêm một bài hát tương tự như thế nữa để biết rằng mình không hề cô đơn.

Sao? Tôi chưa kể bài hát Thật là kỳ cục cho các bạn nghe á? Ôi, dạo này tôi bị đãng trí thật rồi. Bài hát ấy có nội dung thế này này:

“Thuốc lào như những ngôi sao
Ngôi sao lấp lánh hao hao giống bò
Con bò lại giống lò xo
Lò xo y hệt con cò trắng bay
Mà cò chẳng khác khoai tây
Khoai tây na ná đám mây biết cười
Đám mây trông tựa cái nồi
Cái nồi và một nắm xôi khác gì
Nắm xôi thì giống cái ly
Cái ly như thể một bi thuốc lào
Thuốc lào như những ngôi sao…”

Trong niềm vui sướng dạt dào, cả bốn đứa bèn rủ nhau chơi trốn tìm với bài hát chủ đề mới toanh do chính sóc Ken sáng tác. Ngay lập tức, Jonathan nghĩ cậu ấy sẽ trốn trong cái hốc cây to tướng này. Sandy thì nảy ra ý tưởng đóng giả làm một anh bù nhìn. Còn Hạt Tiêu đang băn khoăn rằng mình nên đóng giả làm một anh bù nhìn hay tiếp tục trốn ở chỗ cũ. Tuyệt nhiên, không có đứa nào còn giữ ý định chui vào thùng rác nữa.

Bỗng ai đó kêu lên: “A, tìm được cậu rồi nhé, Hạt Tiêu!”

Lũ trẻ ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm thì chẳng thấy ai cả. Khi cúi xuống, chúng thấy một chú chim sẻ. Lúc nãy, chú này đậu trên đầu “anh bù nhìn” Jonathan ấy. Chim ta dẫn ra từ trong hốc cây, nơi lũ trẻ vừa tụ tập một chú chim sẻ khác tên là Hạt Tiêu, giống như tên của Hạt Tiêu là Hạt Tiêu ấy. Lũ chim cũng đang chơi trốn tìm các bạn ạ.

Vì đã ẩn nấp rất kỹ rồi mà vẫn bị phát hiện nên chú chim kia không hài lòng chút nào. Khi nhìn thấy tờ thông báo Hạt Tiêu dán trên thân cây lúc nãy, chú ta sững người lại một lúc rồi bỗng thét vào mặt người bạn chim sẻ của mình: “Hay lắm Sandy, thì ra là cậu thông đồng với một lũ hớt lẻo ồn ào!”

Nghe vậy, chú chim có tên Sandy liền ngẩng lên nhìn tờ thông báo “Hạt Tiêu đang trốn ở đây” rồi quay ra nhìn ba đứa trẻ và một con sóc nhỏ đang đứng tròn mắt.

“Thôi đi, đồ chim già ngốc nghếch!” Chú chim Sandy gân cổ lên nói với người bạn Hạt Tiêu đang bất mãn của mình. “Tất cả là do cậu đi trốn mà vẫn mang theo trang sức lấp lánh ấy!”

Vừa nói, chú chim Sandy vừa chỉ tay vào cái buộc tóc hình bươm bướm to tướng đeo ở cổ chân người bạn.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Featured image: vectorstock

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 7

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

4 việc tưởng dễ mà khó (Phần 4): CẢM ƠN

0

Có bao giờ vào buổi tối trước khi đi ngủ, các bạn nhẩm tính lại ngày hôm nay mình đã nói cảm ơn được bao nhiêu lần chưa? Ý tôi việc nói cảm ơn này không chỉ đơn thuần là một lời cửa miệng, là một phản xạ có điều kiện, là một thói lịch sự lễ phép để khiến ta trông có vẻ nai-xừ (nice.) Đây là hành động được hiển lộ ra từ một trái tim biết cảm tạ, biết đủ với những gì đang diễn ra trong hiện tại. Câu nói cảm ơn ấy được thốt ra khi ta đang ở trong trạng thái vẹn tròn, hài lòng, dù hoàn cảnh xung quanh có thể đang không diễn ra như ý muốn.

Tôi nói rằng cảm ơn là một việc khó thực hiện, tức là đang ám chỉ những trường hợp nhận được ân sủng, lợi lạc mà lại xem thường nó, coi nó là điều hiển nhiên (take it for granted); hoặc trong trường hợp chẳng nhận được gì cả ngoài những nghịch cảnh thì chỉ biết bực bội thù oán chính mình, thế gian hay ông Trời.

Trước kia tôi đã từng lâm vào một giai đoạn khó khăn trong cuộc sống và luẩn quẩn trong đó mãi không tìm được đường ra. Nhưng kể từ khi tôi bắt đầu thay đổi thái độ, cách tiếp cận với hoàn cảnh thì quả thực mọi thứ xung quanh cũng giao tiếp với tôi bằng một ngôn ngữ mới thân thiện hơn rất nhiều. Tôi cảm thấy rõ ràng thế giới này là một tấm gương phản ánh chính mình. Và khi tôi nở nụ cười, nó cũng phản hồi lại bằng những tiếng khúc khích thật đáng yêu.

Tôi đã cảm ơn mình được bước chân vào trường đại học, nơi phần lớn kiến thức được dạy ở đó đều có thể đem đổ xuống sông xuống bể, nơi những tiết học khiến tôi thấy chán chường mệt nhọc, và để rồi từ đó tôi nhận ra đâu thật sự là con đường mình muốn bước đi, đâu là bến bờ hạnh phúc dành cho mình. Tôi đã cảm ơn vùng đất tẻ nhạt và khắc nghiệt ấy đã cho tôi mở to con mắt về hệ thống giáo dục, về những giả tạo thành tích, những bon chen cạnh tranh đấu đá của con người. Và tôi cảm ơn nó vì nó đã xảy ra, để tôi được nếm trải.

Tôi đã cảm ơn những người hiểu lầm, xa lánh, chửi rủa, lên án, miệt thị, bài xích tôi. Vì nếu không có họ, tôi không bao giờ được biết tới những cơn cuồng phong bên trong chính tâm hồn mình và loài người. Tôi cũng không bao giờ biết được nơi nào là nơi trú chân an toàn dành cho chính mình. Nó không nằm ở nơi miệng lưỡi dư luận ồn ào, mà là ở ngay tại trái tim mình – nơi những nhiệt huyết đam mê bùng cháy hừng hực, nơi trái tim yêu hướng đến những điều ngọt ngào nhất.

📌 Dư luận có thật sự đáng sợ?

Tôi đã cảm ơn những nỗi sợ hãi vây bủa trong tâm hồn, những lần ốm đau cả về thể xác lẫn tinh thần. Vì nhờ có chúng, tôi biết được “cái ngưỡng” của mình nằm ở đâu, và sự cân bằng sẽ được tìm thấy ở nơi nào. Thỉnh thoảng, tôi có cảm ơn những lần tụt huyết áp gần ngất xỉu của mình, vì chẳng có mấy ai được biết cảm giác cận kề với cái chết.

Tôi đã cảm ơn những mối tình dang dở, những người tình phụ bạc, những lời nói đắng cay đau đớn mà họ dành cho tôi. Vì tôi nhận ra, ăn mướp đắng hay sầu riêng đều là những trải nghiệm độc đáo và thú vị. Trái tim yêu của tôi có vỡ ra thành trăm mảnh thì nó chỉ càng lớn mạnh hơn thôi. Tôi cảm ơn những khổ não tình trường, cảm ơn những chàng trai đến và đi như cơn gió thoảng.

Đấy, cứ như vậy, tôi dần dà có thể cảm ơn được mọi thứ. Chúng càng lúc càng tiến gần hơn đến thời điểm hiện tại. Tôi không cần phải nhớ lại chúng để có thể thấy cảm kích, yêu mến nữa. Tất cả có thể làm tôi thấy xúc động ngay tại lúc này. Vì không có những gì đang diễn ra, chẳng có điều gì diễn ra nữa cả. Tôi không còn mơ đến những cảnh trí viển vông, mĩ miều nằm ngoài hiện tại, vì chúng đâu hề tồn tại.

Thích Nhất Hạnh đã từng nói:

“Món quà quý giá nhất bạn có thể trao cho người khác là sự hiện diện của chính mình.”

Nếu như tất thảy những yên lành hay bão bùng đang có mặt ở đây, vậy phải chăng chúng đang trao tặng cho tôi toàn thảy linh hồn của chúng sao. Tôi chẳng há là kẻ quá may mắn và trù phú sao. Vậy hà cớ gì phải giãy lên từ chối, phải nhắm tịt mắt bỏ chạy hay vung rút gươm đao chặt chém? Tôi (hay bạn) chỉ cần nở một nụ cười và nói lời cảm ơn.

Trong truyện Cô bé Hạt Tiêu (Quyển 2), tôi có viết về một chú sóc làm thơ con cóc và bị mọi người cười chê. Họ kêu rằng tác phẩm ấy là đồ rác rưởi đáng bỏ đi. Trong khi đối với chú sóc, bài thơ đó thật tuyệt đỉnh cú mèo. Phản ứng của mọi người làm sóc nhỏ cảm thấy tủi thân ghê gớm. Khi nghe sóc tâm sự, Hạt Tiêu liền bảo với cậu chàng rằng: “Không có thứ gì là bỏ đi cả. Chỉ là mọi người chưa biết cách dùng nó thôi.” Và sau đó cô bé cùng hai người bạn thân thiết đã lấy bài thơ đó để làm thành một bài hát chủ đề cho trò chơi trốn tìm yêu thích của cả lũ.

Ý tôi muốn nói ở đây đó là việc chúng ta cảm thấy khó khăn khi biết ơn một điều gì đó có nguyên nhân đến từ sự hữu hạn trong khả năng chấp nhận hoàn cảnh. Ta chỉ có những ý kiến, những hàng song sắt quan điểm/góc nhìn của riêng mình. Và khi những điều trái ngược ập tới, ta có cảm giác bị đe dọa khi những giới hạn có thể bị xâm phạm, đập bỏ. Và một người đang sợ hãi thì làm sao có thể biết ơn được? Ân sủng và sự run rẩy không nằm chung dưới một mái nhà.

Vậy là sự cảm ơn, biết ơn chỉ có thể xuất hiện cùng với sự rộng mở tâm hồn, tâm trí, sự biết hài lòng với hoàn cảnh đang diễn biến của một con người. Hoặc ta học cách vươn vai cao lớn, hoặc ta học cách nhún mình khiêm cung. Cả hai đều giúp ta nhận biết được nhiều hơn những giá trị ẩn sau vạn vật. Đó là điểm tựa cho những lời cảm ơn phúc lành đi ra từ trong trái tim mình. Không phải bởi thế gian đáng tiền, mà bởi những vàng ngọc trong ta đã phủ lên cả thế gian.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Featured image: Free-Photos

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 7

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

 

Có người yêu – Rồi thì sao?

0

“Sao chưa có người yêu?” Câu hỏi nhiều nhất bạn cần trả lời khi đã đến tuổi an ổn trong cái nếp của một gia đình nhỏ, mà trong thực tế bạn vẫn còn lông bông.

Tôi không hiểu tại sao tôi lại phải cần có người yêu, chỉ để duy trì một tình yêu rởm. Tại sao phải cần đích xác một mối quan hệ để khoe mẽ thiên hạ, hợp lẽ logic sống thì phải yêu, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng. Trong khi tình yêu đối với tôi vẫn là thứ quá xa xỉ. Tại sao lại phải bám víu vào những ràng buộc vớ vẩn mà không phải là thoải mái tận hưởng đời sống độc thân.

Tôi không sống trong thế giới của những người ế, anh ta là người yêu của tôi, chúng tôi là tình nhân của nhau. Đôi khi tôi nghĩ những mối quan hệ được dùng để ví von tình yêu, chúng thật là bệnh hoạn. Cả ngàn đôi tình nhân đặt chân lên vùng đất ấy; rồi mệt mỏi khi phải chiến đấu với thử thách; rồi chán ngán, kiệt quệ, mất kiên nhẫn; rồi buông thả cho tình yêu của mình lạc đường theo trăm nghìn lối.

Khi tôi gặp anh ta và trái tim tôi dường như đã trong tư thế ngồi đợi từ rất lâu chỉ để nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh ta đánh cắp cuộc sống tôi, tôi nhìn đâu cũng chỉ là hình bóng anh ta. Mọi thứ đến mãnh liệt và tôi tự nguyện quỳ gối vuốt ve tình yêu vừa chớm nở. Giờ đây tôi thấy tình yêu nôn nao hối hả, tuôn chảy tràn lan thành thác lũ. Tôi muốn được ở bên cạnh anh, quấn quýt lấy anh, chúng ta hãy hòa tan vào nhau và mặc kệ thế giới. Chúng ta yêu nhau, đơn giản chỉ vì nó là yêu.

Nhưng rồi sao? Tôi không biết điều gì đã diễn ra giữa tình yêu của chúng tôi. Có gì đó sai đã nảy sinh, mọi thứ trở nên tẻ nhạt, và tôi không thể nào chịu đựng nổi người đàn ông này được nữa. Tôi rất yêu anh ấy nhưng có lẽ chúng tôi không hợp nhau. Đàn ông trên thế giới này đông vô số kể nên sẽ còn rất nhiều cơ hội cho tôi. Điều tôi cần lúc này là chờ đợi một người đàn ông thuộc về tôi. Sẽ còn một mảnh ghép lưu lạc chốn nhân gian đang chờ đợi để được khép vừa khít.

Tôi đã yêu chàng trai đó, nhưng anh ta không còn hợp với tôi nữa. Tình yêu của tôi không có lỗi lầm gì, tôi chỉ cần từ bỏ chàng trai này, tìm kiếm một chàng trai khác. Tôi hy vọng một ngày nào đó sẽ có người phù hợp với tình yêu của tôi.

Vậy đấy, nói những điều này khi mình đang ế thì nghe có vẻ chống chế, lời lẽ mình nghe ra ngụy biện, khi mình chọn làm kẻ riêng biệt sống trong một góc trời. Vì tình yêu nên đã khép chặt lại tất cả cánh cửa tình yêu, để cho năm tháng cứ trôi qua biền biệt và mình dần trở thành một nhà ẩn sĩ cô đơn.

Tôi không có ý gán ép tình yêu, đặt định vào đó những lý tưởng. Tuy nhiên, thế nào mới gọi là yêu? Người ta có thể dễ dàng định nghĩa một mối quan hệ, nhưng không ai có thể định nghĩa được tình yêu. Vậy nên khi mình chưa có người yêu, thì cũng đã sao? Mà ngay cả khi họ đã có người yêu, rồi thì sao?

Tình yêu của tôi không phải là công viên công cộng cho bất cứ ai thích thú đều có thể giẫm chân vào, rồi khi đã thỏa chí tò mò thì quay mông ngoe nguẩy vội đi. Đừng nói với tôi về tình yêu, bởi với tôi, đó là vùng đất cấm bạn không bao giờ đủ kiên nhẫn để bước vào.

Tác giả: Ni Chi

Featured image: DanaTentis 

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 7

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

[THĐP Vietsub] DNA là gì và cách hoạt động của nó

https://www.facebook.com/TrietHocDuongPho2.0/videos/2184091228514195/?v=2184091228514195

Xem trên facebook

Translation: Đạt Lê Công Tiến
Translation review: Huy Nguyen
Vietsub: Lê Gia Khiêm, Triết Học Đường Phố 2.0

Ảnh minh họa: qimono

Source: Stated Clearly
Video was written, presented, and animated by Jon Perry
Music by Anthony Danzl
Research and instructional design by Varinia Acosta


📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 7

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

4 việc tưởng dễ mà khó (Phần 3): YÊU

0

Có thể tôi đã nhầm nếu nói yêu là một việc tưởng chừng dễ dàng. Nhưng ở vế sau, tôi cho rằng nó là một việc rất khó để làm được thì có lẽ là không nhầm gì đâu. Nếu chỉ xét riêng trong phạm vi tình yêu trai gái, các mối quan hệ lãng mạn thôi thì việc yêu cũng đã đủ khó nuốt với con người rồi, chứ chưa nói đến tình bạn, tình anh em, tình phụ/mẫu tử hay rất nhiều những mối quan hệ khác cần một chữ “tình” thấm vào để làm nên ý nghĩa.

Ở bên ngoài kia các mối quan hệ giữa người với người ngập tràn, cứ hợp rồi tan, nhưng liệu có mấy ai chạm tới được tình yêu chân thực, liệu mấy ai dám mang cả trái tim mình để hiến dâng cho đời, cho người, gạt sang bên hết những nỗi đau và sự sợ hãi của bản thân?

Tôi yêu anh ấy đấy, nhưng khi anh ấy nắm tay một người con gái khác thì từ “anh ấy” sẽ chuyển thành “anh ta” hay thậm chí “thằng chó đó.” Tôi yêu cô ấy, nhưng khi cô ấy nói rằng chỉ coi tôi như một người anh trai nuôi, thì những bức ảnh của cô tôi cất giữ trong ngăn tủ sẽ được ném hết vào đống lửa cùng với những lời nguyền rủa. Chúng tôi yêu nhau, chúng tôi phải là của nhau, phải sở hữu duy nhất nhau và nếu có ai đó chen ngang muốn được cùng chia sẻ quyền chính chủ thì chúng tôi sẽ quay ra đổ lỗi cho nhau là đồ lẳng lơ, là kẻ không chung thủy và bu vào chửi người thứ ba là đứa thọc gậy bánh xe, le te phá đám hạnh phúc nhà người khác.

Các bạn có bao giờ nghĩ rằng hạnh phúc mà dễ dàng bị phá vỡ thì liệu có xứng đáng được gọi là hạnh phúc không? Xứng đáng được người ta truy cầu, săn sóc, bảo vệ không? Thế gian này tôi chỉ thấy những người yêu “ngược” – người nhìn tình yêu như một thứ của để dành, bo bo giữ trong túi áo, và luôn run rẩy sợ hãi nếu nó bị thất thoát, bị đập vỡ. Tình yêu đang tìm kiếm họ, trong khi họ đang mải theo đuổi những thứ tưởng là tình yêu.

Tôi vẫn nhớ trong truyện Lão Hạc, ông giáo đã nói về bà vợ hay cằn nhằn của mình như thế này:

“Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa. Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau ích kỷ che lấp mất.”

Vậy có phải chăng một người chỉ có thể yêu, khi họ đã vượt thoát khỏi tất cả những khổ ải của cõi lòng, đã thuần phục được con quỷ đói bên trong chính mình, hay đứng bên lề của mọi giả dối thương đau? Người đó là ai nếu như không phải một bậc giác ngộ, một người đã nhập dòng thánh?

Tôi không hề nói đùa ở chuyện này đâu, và cũng không thần thánh hóa, ma mị hóa các thứ. Yêu không phải là chuyện nằm loanh quanh cái rốn bé nhỏ của con người, nó là một thứ tâm linh cao cấp mà chỉ có những ai đã đi xuyên qua khu rừng u mê của tâm trí mới có thể chạm tới được. Yêu không hề dễ dàng, nó là người thầy khắc nghiệt nhất dành cho những nỗi ích kỷ hèn yếu của loài người. Và chính vì thế, yêu khiến cho chúng ta tiến hóa vượt qua tầm mức một con người.

Trong bộ phim Her (2013), nếu các bạn đã từng theo dõi thì có thể nhớ ra chi tiết Samantha (một hệ điều hành có ý thức) không chỉ yêu người đàn ông có tên Theodore mà cô ấy có thể mở rộng tình yêu ra với tất cả mọi người khác, tại cùng một thời điểm. Cuối cùng, Samantha đã nâng cấp, tiến hóa và đi vào một chiều kích khác, bỏ lại chàng Theodore phía sau với trái tim tan vỡ. Nhưng rồi, trong tận cùng của sự cô đơn, Theodore cũng đã nhận ra được tình yêu thật sự là gì và “thăng cấp” chính mình từ đau đớn lên hạnh phúc viên mãn.

“Người ta có thể yêu nhau và ghét nhau, nhưng xin đừng hãm hại nhau. Tôi sợ lắm những gì mang đến bất hạnh cho con người. Hãy cố gắng mang đến cho nhau những giấc mơ, những giấc mơ làm nên hạnh phúc. Đi đâu đến đâu hãy chỉ thấy những nụ cười, những nụ cười như đoá hồng đứa bé cầm trên tay đi qua đường phố, rực rỡ một lòng yêu thương vô tận. Chúng ta hình như thừa bạo lực nhưng lại thiếu lòng nhân ái.” – Trịnh Công Sơn, 1989

Chữ “yêu” tôi đang muốn nói đến ở trong bài viết này chính là “lòng nhân ái” hay “tình bạn” vậy. Nó thứ dung dịch hòa tan tất cả những khuôn phép, định nghĩa về mối quan hệ của hai con người. Vợ chồng chẳng lẽ không làm bạn với nhau được sao? Bố mẹ và con cái không thể làm bạn với nhau được sao? Chia tay nhau rồi cũng không làm bạn được sao? Sex với nhau rồi thì cũng không thể làm bạn được sao?

Không chỉ những nỗi đau đớn, những nỗi sợ hãi, ích kỷ của cá nhân khiến cho yêu trở nên là việc khó khăn, cực nhọc; mà còn những định kiến, những rào cản bó khuôn của con người về tình yêu khiến cho họ bị vụn vỡ và tan nát khi bước vào những mối quan hệ. Ở đó chẳng có gì ngoài đau đớn, ngoài sự cố gắng níu giữ cái định nghĩa cỏn con của mình về chung thủy, về trách nhiệm, về nghi lễ gia phong, về đủ mọi thứ trên đời.

Yêu thương là một thử thách, không phải bởi việc yêu, mà bởi việc con người không thể tự xử lý được những tăm tối bên trong chính mình, không thể đoạn tuyệt với những nhỏ nhen ích kỷ của mình, không thể gỡ giải được những đớn đau của mình.

Trên đời này liệu có bao nhiêu người đã “thương nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội mấy đèo cũng qua”, hay chỉ mới vừa rơi vào câu chuyện “đôi ta như cái đòng đòng, đẹp duyên nhưng chẳng đẹp lòng mẹ cha” là đã rụng rời bủn rủn tay chân, tính chuyện cắt đứt chia lìa nhau rồi?

Có bao giờ các bạn thử mang tình yêu bên trong trái tim mình (với bất kỳ ai hay điều gì) đặt lên bàn cân cùng với một nỗi sợ hãi nào đó chưa? Và nếu đã từng, thì khi ấy, những sống động của tâm hồn bạn lớn hơn những run rẩy, hay là ngược lại?

Tôi đã từng phải làm phép so sánh này rất nhiều lần trong đời, và ban đầu, việc đó luôn khiến tôi chỉ muốn bịt mắt bỏ chạy vì khiếp đảm. Đối mặt với những nỗi sợ hãi đã là một việc khó khăn, nhưng đối diện với cõi linh hồn của chính mình thì lại là chuyện chấn động hơn tất thảy. Nhưng các bạn biết không, một khi chúng ta đã đưa trái tim mình ra phía trước thì bất kỳ bóng tối nào cũng sẽ phải lùi lại phía sau và nhường ngôi thống trị cho những ngọt lành. Bí mật của yêu thương chính là sự can đảm.

Nói đến đây tôi lại nhớ đến một bài hát trước kia đã từng nghe mà rất xúc động (lần nào cũng ứa nước mắt.) Ngay mở đầu bài hát là:

“True love – there is no fear.” (Tạm dịch: Tình yêu đích thực không có sự sợ hãi.)

Mỗi ngày được sống, tôi đều tin rằng, bên cạnh nghệ thuật, thì tình yêu (lòng trắc ẩn, tình bằng hữu) sẽ là thứ cứu rỗi thế gian này, khiến cho mọi nẻo đường đơm hoa kết trái, khiến cho khóe miệng của tất cả mọi người đều được nâng lên thành một nụ cười xinh đẹp. Và tương lai của chúng ta phụ thuộc vào trạng thái của những nét vui trên gương mặt bây giờ.

Nên nếu vào một buổi chiều nắng vàng dịu dàng nào đó, tôi có đến bên và thì thầm với các bạn rằng “hãy yêu” thì không phải tôi đang dụ dỗ bán hàng đa cấp hay rao giảng mê tín dị đoan đâu, mà tôi đang muốn nói: “bạn hãy bắt đầu tiến vào tương lai.”

“Thời gian quá chậm chạp với những ai chờ đợi, quá bén nhọn với những ai sợ hãi, quá dài với những ai sầu bi, quá ngắn với những ai hoan hỉ. Nhưng với những ai yêu thương, thời gian là vĩnh cửu.” — Henry Van Dyke

“Không phải một đầu óc thông minh tuyệt đỉnh, hay một trí tưởng tượng phong phú hay cả hai làm nên một thiên tài. Yêu, Yêu, Yêu, đó mới chính là linh hồn của một thiên tài.” – Mozart

“Khi ta sinh ra, tình yêu là thứ ta có được. Khi ta lớn lên, sợ hãi là thứ ta học được. Con đường hoàn nguyên là con đường xóa bỏ hết những sợ hãi ta đã học được và tìm lại thứ tình yêu vốn có trong tim mình.” – Marianne Williamson

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Featured image: marusya21111999

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 7

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Hãy để giấc mơ của người khác được yên

0

Đôi lúc thấy tâm hồn tôi là một cụ già lom khom chống gậy bước thơ thẩn giữa đường, bị đánh cắp đi hết nhiệt huyết, những thứ vô vị mà người đời vẫn gọi là hão huyền. Người ta bảo gì? Ước mơ chỉ là thứ rách việc bày đặt ra đủ điều náo loạn.

Nhưng không phải thế, họ chỉ đang nhầm lẫn thôi. Cuộc đời này ai mà chẳng mơ. Những đứa bé mơ được trở thành siêu nhân, người lớn mơ trở thành vĩ nhân, họ gặp nhau trong một giấc mơ vĩ đại được giải cứu thế giới. Người nông dân mơ cây trồng tươi tốt để mùa màng bội thu, anh công chức mơ được thăng chức, họ gặp nhau trong một giấc mơ đời sống thuận buồm không nhiều rối ren. Người thành phố mơ một căn nhà đẹp đầy đủ tiện nghi, người thôn quê mơ một mái nhà yên ắng bình dị. Họ gặp nhau trong một giấc mơ được chở che.

Nhìn mọi người đi, ai cũng đang mơ. Họ chỉ giấu niềm mơ đằng sau gương mặt. Tôi cũng từng có ước mơ. Ai cũng từng giống nhau. Chỉ là có người mơ giấc mơ ban ngày, đó là giấc mơ công cộng có nhiều người khát khao. Còn tôi, chỉ dám mơ ban đêm. Những giấc mơ chỉ có thể sống cùng bóng tối. Trong giấc mơ ấy tôi đã không thể mời bạn bè vào chơi.

Người ta chỉ cười vào giấc mơ của người khác khi họ chẳng từng có lấy nổi một giấc mơ. Đó là những người chỉ quen sống trong an toàn giả tạo và gọi ước mơ là những bến bờ lừa đảo. Vậy nên cứ luôn mồm phát biểu ầm ĩ trước ước mơ của người khác – ước mơ, không phải ai cũng dám đưa tay viết lên ý chí nhút nhát yếu đuối bằng tất cả sự cứng rắn cao cả. Bởi họ sợ sống trong nỗi khủng khiếp mênh mông, sống trong thân phận kẻ mù lòa đang cố mò mẫm đường đi. Chỉ có những thủy thủ dũng cảm gan lì mới có thể dong buồm khám phá ra vùng đất mơ ước.

Tuổi trẻ và những giấc mơ, rồi bạn bè. Đôi khi tôi muốn làm sống dậy những ngày tháng tươi đẹp đã qua mà không khỏi nhỏ dãi thèm thuồng trong bất lực. Những cuộc trò chuyện hàn huyên thâu đêm suốt sáng chỉ để kể về ước mơ của mỗi đứa. Đôi khi tôi bước ra đường chỉ để giải tỏa cơn thèm khát hơi người. Tôi đang tìm kiếm mùi hương nào trong cái nhốn nháo của đám đông, tìm kiếm vị ngọt nào trong tiếng nói cười. Một ánh mắt quen thuộc, một bóng dáng đã từng sống trong nếp cũ xưa. Không, tôi không cố tình bắt gặp một người bạn, bắt gặp một ước mơ nhỏ nhoi mình từng có. Mặc dù có lúc tôi tự hỏi ai đó đã đánh cắp đi hết bạn bè tôi, ước mơ của tôi, thả tôi vào vùng hoang vu lạnh lẽo này.

Có lẽ, tôi đã tiến đến gần hơn buổi hoàng hôn của tuổi trẻ. Có lẽ ánh nắng chiều đã nhạt và không còn soi rõ những ước mơ. Tôi đang cảm nhận rõ sự mất mát của những mơ mộng hão huyền trong tôi. Tôi biết cát bụi cuộc đời đã lấp kín che khuất đi hết thảy những ước mơ. Nhưng trong cái niềm an ủi vô bờ mà tôi còn có được. Tôi biết mình đã từng sống những ngày mơ ước đáng sống. Vì tôi đã dám mơ, sống trong giấc mơ.

Không phải ước mơ nào cũng thoát ra được những ảo tưởng. Nhưng hãy cứ để yên cho giấc mơ của người khác. Hãy để ước mơ được sinh ra, dù cho có phải chết đi trong tuyệt vọng.

Tác giả: Ni Chi

Featured image: toodlingstudio

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 7

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Nói đi! Tôi đếch sợ!

0

Nói đi! Hãy nói: Tôi đếch sợ cô đơn! Chính cô đơn dạy tôi cách độc lập, tôi không bị phụ thuộc. Khi họ hiện diện, tôi hạnh phúc, rồi bỗng một ngày họ sắp xếp đồ đạc cuốn gói đi, họ lén lút đánh cắp hạnh phúc của tôi mang theo cùng. Trái tim tôi tan nát, cuộc sống tôi vụn vỡ. Nhưng tôi không chết được, sự vắng bóng của bất kì ai cũng không thể khiến tôi ngừng sống. Nếu loài người có diệt vong chỉ còn tôi là đứa duy nhất sót lại, tôi cũng không chết được. Tại sao tôi lại phải sợ hãi khi thế giới tôi sống là nơi cô đơn đã ngự trị hàng ngàn năm?

>>> [THĐP Translation™] Tôi đã học được gì từ Blaise Pascal về sức mạnh của sự tĩnh lặng

Nói đi! Tôi đếch sợ thay đổi! Nhìn lại mà xem, tôi đã không sống trong cùng một bộ dạng suốt 26 năm. Mọi thứ ngày hôm qua đã vĩnh viễn nằm lại dưới các nấm mồ. Mỗi ngày trôi qua lại phải đào một cái hố để thả mình vào đó. Bình minh cần được đánh thức. Nếu không thay đổi, xác chết hôm qua làm sao được tái sinh?

Nói đi! Tôi đếch sợ thất bại. Mùi vị nào của thành công, tôi nào đâu đã nếm. Nhưng tôi sinh ra đâu phải để ham hố thành công. Tôi chỉ đơn giản bước đi, mệt mỏi thì dừng, chán nản thì buông mình thả trôi bồng bềnh với trời mây. Kiếp của tôi là kiếp đó đây, sao có lúc lại buộc mình vào những vạch đích ngớ ngẩn được xã hội đặt tên.

Nói đi! Tại sao tôi phải sợ bất kì ai trong thế giới này. Khi tâm hồn tôi chơi vơi bơi giữa đại dương trùng khơi dập sóng, những cơn đau khổ quằn quại hành hạ, có ai đó đã đến và chia sẻ bớt nỗi khổ của tôi. Khi tôi tiến tới kề sát lưỡi dao tử thần, có ai đó đã cứu tôi khỏi cái chết. Trong những đêm tối gục đầu ôm mặt khóc nức nở, ai đó là người đã cho tôi mượn một bờ vai để thấm khô giọt nước mắt tuyệt vọng. Là ai? Tôi tự hỏi vị thần hộ mệnh nào đã đến bên đời tôi, cho tôi một chút ánh sáng hy vọng khi tôi lạc bước trong bóng tối. Không phải ai khác hơn tôi. Tôi đã sống sót qua tất cả những cơn nguy kịch cuộc đời mà không cần ai khác ngoại trừ chính tôi. Vậy nên tôi đếch sợ bất kì một ai đấy. Nếu phải run rẩy chân tay và để tâm trí mình bủn rủn trước một ai đó, có là một kẻ đần độn mới ngu ngốc nhìn vào tấm gương thô vụng ấy để nhìn nỗi sợ của bản thân dưới bóng dáng của những người khác.

Nói đi! Tôi chỉ sợ chính tôi. Tôi chỉ sợ chính tôi trong cơn say choáng váng sẽ lãng quên đi tất cả những tháng ngày mình đã đi qua. Một kẻ đơn độc đã từng bước xiên vẹo và để mặc cho những con mắt trần gian ném cái nhìn khinh miệt vào mình. Tôi đã sống bất cần đời vậy đấy: buông bỏ bản thân mình, thích nói mấy lời tục tĩu cho miệng lưỡi thiên hạ xì xầm đánh giá nhân cách. Nhưng rốt cuộc thì sao? Sau khi phát rồ lên bởi một đứa điên thì mấy người vô công rỗi nghề đó cũng phải dừng lại thôi. Nói mãi cũng đâm ra chán ngán, dần dà cũng phải nhận ra phán xét đánh giá một đứa bị điên thì chỉ rách việc mất thời gian.

Nói đi!  Đã thế thì tại sao lúc này tôi phải sợ mình bật khóc giữa đám đông, rồi hồn nhiên cười lớn khi đang trơ trọi giữa phố xá. Tôi sẽ cất tiếng hát thật lớn đấy, tôi sẽ bật nhảy thật cao và hét lớn vào trời xanh, rằng tôi đếch sợ bất kể một điều gì. Không ai được phép ngáng đường tôi. Tôi đã chán ngán đóng vai tù nhân và hài hước hơn tôi lại chính là lính gác.

Nói đi! Tôi đếch sợ! Vì bây giờ tôi sẽ lại về nhà, thả mình xuống giường, chỉ cần nhắm mắt thì ngày mai xác chết này lại được tái sinh.

Tác giả: Ni Chi
Biên tập: Prana

 

Featured image: Graehawk

📌 Aloha Volume 1- 7

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

[THĐP Translation™] Top 5 dự án Blockchain đột phá

Blockchain (chuỗi khối) là công nghệ cho phép chúng ta xây dựng các hệ thống và cấu trúc hoàn toàn phân tán, không có điểm mấu chốt để bị đánh sập, từ các góc độ kỹ thuật, tổ chức, hay kinh tế. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử chúng ta có thể xây dựng hệ thống dân chủ trên quy mô thực sự rộng lớn.

Mọi người đang nói về blockchain, nhưng có rất nhiều hiểu lầm xung quanh phát minh có tính đột phá này. 90% các dự án blockchain của doanh nghiệp thực sự không cần đến công nghệ blockchain, và thực tế là sẽ tốt hơn nếu không có nó. Công nghệ mang tính cách mạng và đột phá này chỉ là một điểm nhỏ của tảng băng trôi.

Trong bài viết này, tôi sẽ phân tích cho các bạn top 5 dự án có ý tưởng và công nghệ mang tính đột phá nhất.

1. Nano  –  Tiền tệ toàn cầu mới

5

Nano là một loại crypto (tiền mã hoá) chia sẻ cùng một tầm nhìn với các đồng tiền điện tử khác để thay thế tiền tệ fiat (tiền pháp định, tiền nhà nước), nhưng nó chú trọng việc cách mạng hóa toàn bộ công nghệ blockchain bằng cách cung cấp các giao dịch không tốn phí trong thời gian thực và cũng không cần tiêu thụ nhiều năng lượng như Bitcoin và các đồng tiền khác.

Nano theo sát kế hoạch ban đầu của Bitcoin, chính là thay thế các loại tiền tệ truyền thống, làm cho tiền kỹ thuật số trở nên phổ biến hơn trong cuộc sống.

Với kỳ vọng thay thế Bitcoin, NANO giải quyết các vấn đề tối quan trọng mạng lưới Bitcoin gặp phải là:

Khả năng khuyếch đại, mở rộng: làm cho người dùng lo ngại về việc đẩy phí giao dịch lên cao trong mạng lưới Bitcoin.
• Tốc độ tính toán: trung bình cho giao dịch Bitcoin là 164 phút.
• Mức tiêu thụ năng lượng: tăng cực kì cao với việc đào Bitcoin đang tiêu thụ nhiều điện hơn 159 quốc gia cộng lại.

Giải quyết được những thách thức này, NANO cung cấp một giải pháp cho tiền mã hóa và đánh bật Bitcoin và những loại tiền điện tử khác với giao thức cấu trúc block-lattice (mạng khối) (khác với block-chain) cho phép giao dịch không tốn phí và sử dụng ít năng lượng hơn rất nhiều so với Bitcoin.

Nano sử dụng DAG (Directed Acyclic Graph) cấu trúc block-lattice, với kĩ thuật này mỗi người dùng đều có một blockchain riêng của mình.

1

Nano sử dụng block-lattice để ghi lại số dư tài khoản chứ không theo dõi số lượng giao dịch như các mô hình blockchain khác. Phương thức này làm giảm dung lượng dữ liệu được lưu trữ qua việc cắt xén cơ sở dữ liệu (database pruning). Mỗi blockchain phản ánh thông tin liên quan đến tài khoản cá nhân và chỉ được cập nhật bởi chủ sở hữu; sau đó mỗi blockchain được cập nhật đồng bộ với phần còn lại của mạng khối.

Khi mọi người dùng kiểm soát chuỗi blockchain của họ, thì các giao thức như proof-of-work (PoW) hoặc proof-of-stake (PoS)―cách hoạt động của Bitcoin và những loại crypto khác―dùng để quyết định tình trạng thống nhất của hệ thống là không cần thiết

Trong tương lai, mọi thứ sẽ là kỹ thuật số. Nano có một trong những cơ hội tốt nhất cùng với Bitcoin trở thành loại tiền tệ toàn cầu phổ quát mà mọi người sẽ giao dịch. Nghĩa là cùng với đồng Đô la Mỹ, đồng Nhân Dân Tệ TQ và đồng Won Hàn Quốc, Nano sẽ là loại tiền quốc tế mới mà cả các thiết bị IoT (Internet of Things) và mọi người đều có thể giao dịch.

2. Skynet  –  Liên kết mọi thiết bị IoT

Hãy tưởng tượng một thế giới trong đó các thiết bị thông minh có thể tương tác một cách tự động và an toàn ở quy mô lớn. Hàng tỷ thiết bị có thể nhận dạng được tham gia dễ dàng trong nền kinh tế tự động hoá toàn cầu (Machine to Machine―M2M). Điều này từ lâu đã là tầm nhìn của Internet of Things (IoT), tạo ra những mạng lưới có khả năng tự sắp xếp điều chỉnh của trí thông minh nhân tạo (AI).

Dự án Skynet, gần đây được công bố bởi Tổ Chức OpenSingularity Foundation, nhằm thay đổi điều này. Hệ thống này bao gồm một sự kết hợp của một lõi hệ thống trên một con chip được tối ưu hóa cho trí thông minh nhân tạo, các ứng dụng blockchain và một giải pháp blockchain có khả năng mở rộng cao.

Tâm điểm của Skynet là Skynet Core, chip này được làm ra nhằm mục đích triển khai hệ-thống-trên-một-chip (SoC) để tối ưu hóa cho các ứng dụng blockchain và AI. Chip này sử dụng lõi RISC-V 32 bit hoặc 64 bit, tùy thuộc vào phiên bản được chọn và chứa công nghệ đang chờ cấp bằng sáng chế để cung cấp các thành phần cụ thể của blockchain.

Hàng tỷ lõi Skynet này sẽ được triển khai tới các thiết bị trên toàn thế giới vì chúng hoàn toàn không cần giấy phép, điều này có nghĩa là chúng có tiềm năng thay thế lõi ARM của Softbank và hoàn toàn thống trị ngành công nghiệp bán dẫn.

Khi các lõi này được tung ra, Skynet cung cấp một mạng blockchain có khả năng mở rộng cao được gọi là Skynet Open Network (SON) để kết nối tất cả chúng.

SON áp dụng cách tiếp cận đa chuỗi, kết hợp nhiều blockchain được tích hợp thông qua một blockchain gốc.

Được dựa trên Tendermint Core, SON blockchains sử dụng một sự kết hợp hiệu quả cao của giao thức Delegated Point of Stake (DPoS) và Byzantine Fault Tolerance (BFT). Các token Skynet gốc có thể được đặt để chọn ra 100 đến 500 đại biểu trên chuỗi SON Fabric.

Các đại biểu tham gia vào một giao thức bỏ phiếu BFT, cho kết quả trong tích tắc, đồng nghĩa với việc các giao dịch được xác nhận trong vòng chưa đến một giây. Không giống với proof-of-work (PoW) blockchain như Bitcoin và Ethereum, giao thức đồng thuận BFT của SON thực sự cho ta tốc độ. Nghĩa là khi đạt đến sự đồng thuận thì giao dịch hoàn tất. Chuỗi PoW không cung cấp tính năng này, thay vào đó, chuỗi đôi khi còn bị rẽ nhánh, và việc hoàn thành giao dịch mang tính sác xuất. Càng có nhiều khối được thêm vào trong chuỗi, càng có ít khả năng nó là một nhánh (fork) mới thay đổi lịch sử giao dịch. Đó là lí do tại sao nó thường khuyến khích đợi có 6 block mới trước khi cho rằng một giao dịch Bitcoin được xác nhận (khoảng 1 tiếng). Skynet Open Network không vướng phải giới hạn này.

Skynet là một giải pháp hoàn chỉnh tạo ra một mạng phi tập trung cho các thiết bị IoT thông minh ở quy mô lớn. Một giải pháp sổ kế toán nhiều chuỗi phân phối có khả năng mở rộng cao được kết hợp với các phần cứng hỗ trợ blockchain và AI cho phép hợp tác M2M an toàn trong các hệ thống tự tổ chức. Hàng tỷ thiết bị IoT sẽ sử dụng và giao dịch trên mạng này, biến nó trở thành hệ sinh thái IoT được chấp nhận nhiều nhất trên thế giới.

3. HashGraph — Backbone of All Networks

2

Thuật toán Hashgraph, được phát minh bởi Leemon Baird, đồng sáng lập và CTO của Swirlds, là một cơ chế đồng thuận dựa trên thuật toán bỏ phiếu ảo kết hợp với giao thức gossip “nhặt nhạnh” để đạt được sự đồng thuận một cách nhanh chóng, công bằng, hiệu quả và an toàn. Ngày nay, các nhà sáng lập ra Swirlds, một sổ cái dựa trên sự cho phép sử dụng cơ chế đồng thuận hashgragh, đã triển khai Hedera Hashgraph Platform, một liên doanh riêng biệt dành riêng cho việc phát triển sổ cái công khai dựa trên hashgragh.

Hashgraph là một sự thay thế cho blockchain―một công nghệ thế hệ đầu tiên với những hạn chế nghiêm trọng về tốc độ, sự công bằng, chi phí và bảo mật. Một nút thắt cơ bản đó chính là hiệu suất―thử hỏi có bao nhiêu ứng dụng ngoài kia có thể chạy trên cơ sở dữ liệu mà chỉ có thể thực hiện 5 giao dịch mỗi giây.

Hashgraph tạo ra nhằm mục đích cung cấp những lợi ích của công nghệ blockchain như một sổ kế toán phân bố không có những hạn chế. Trong khi nhiều sổ cái (ledgers) sử dụng giao thức gossip (gossip protocol), Baird kết hợp giao thức gossip dưới dạng “gossip about gossip” (“tin đồn về tin đồn”) với thuật toán bỏ phiếu để đạt được sự đồng thuận một cách nhanh chóng và an toàn mà không cần bằng chứng công việc, proof of work. Giao thức tin đồn chia sẻ những thông tin mới mà các điểm nối (nodes) không biết, và tin đồn về tin đồn bao gồm thông tin về nguồn gốc của những thông tin mới.

Khi các tin nhắn mới bao gồm hash của các tin nhắn trước đó thành một, bạn sau đó có toàn bộ lịch sử của những người đã nói chuyện với nhau trong mạng và theo thứ tự. Do thời gian là sự tương quan giữa thông lượng, độ chậm trễ, số lượng máy tính, và sự phân phối địa lý, các thử nghiệm mô tả sự tương quan này. Ví dụ, kết quả cho thấy 30 máy tính có thể đạt được 50k giao dịch một giây giữa 8 khu vực quốc tế trong 3 giây, hoặc khoảng 1.5 giây qua 2000 miles (3218 km), hay 0.75 giây trong cùng một khu vực.

Nếu mạng Hedera có thể đạt được sự đồng thuận về thứ tự giao dịch và dấu thời gian cho các điểm nối được phân phối trên năm châu lục và với khối lượng hàng trăm nghìn giao dịch mỗi giây trong vòng vài giây thì họ đã vượt qua tốc độ giao dịch mạng hiện tại của Visa.

Nền tảng Hedera Hashgraph được thiết kế để trở thành thị trường nền tảng mới của các ứng dụng phi tập trung. Với một sổ kế toán an toàn, nhanh chóng, công khai, tương lai có thể bao gồm micropayments (thanh toán nhỏ lẻ) và game phân tán quy mô lớn xuất hiện trong tương lai gần, và giao điểm của công nghệ sổ kế toán phân tán và AI giao nhau theo những cách mới.

4. PolkaDot  –  Kết nối mọi Blockchains

3

Polkadot là một cấu trúc framework đa chuỗi hỗ trợ khả năng tương tác giữa các chuỗi rất khác nhau với những thuộc tính khác biệt bao gồm các chuỗi proof-of-authority được mã hóa phù hợp cho mạng doanh nghiệp nội bộ (miễn là chúng xác thực một số thông số nhất định). Lần đầu tiên trong lịch sử blockchain, các blockchains khác nhau sẽ tạo thành một mạng đa chuỗi có khả năng tương tác lớn với tính bảo mật gộp.

Polkadot sử dụng cơ chế chuyển tiếp tạo điều kiện cho các giao dịch được xác thực từ blockchain này sang blockchain khác… Nói một cách đơn giản, Polkadot cung cấp bảo mật gộp công bằng đối với mọi thành viên, bất kể giao thức họ đang vận hành. Thứ hai, nó cho phép giao dịch không cần niềm tin giữa tất cả các chuỗi thành viên của nó. Một chuỗi liên kết đóng vai trò như một nhóm tin bảo mật qua lại giữa các blockchains… Polkadot đang bắt tay vào một hành trình nghiên cứu rất quan trọng và đáng giá trong hoạt động liên ngành.

Polkadot cũng cho phép thiết kế mới của blockchains giao tiếp và tập hợp bảo mật của họ trong khi vẫn cho phép họ có các chức năng chuyển đổi trạng thái hoàn toàn tùy ý. Điều này mở ra cánh cửa đến với một “Internet” của blockchains, nơi các chuỗi tư nhân và tập đoàn có thể được tường lửa bảo vệ từ các chuỗi công cộng và mở như Ethereum mà không mất khả năng giao tiếp giữa họ theo cách riêng, không khác với mạng nội bộ mà chúng ta thấy hôm nay.

Về cơ bản, Polkadot được xây dựng để kết nối các chuỗi riêng tư/liên doanh, mạng public/permissionless, oracles và các phát triển công nghệ tương lai chưa được tạo ra trong hệ sinh thái Web3. Nó cho phép một mạng Internet, nơi các blockchain độc lập có thể trao đổi thông tin và các giao dịch trust-free (không cần niềm tin) thông qua chuỗi chuyển tiếp Polkadot, với các nguyên lý then chốt về khả năng mở rộng (scalability), quản trị và khả năng tương thông.

Polkadot hình dung một mạng lưới nơi danh tính và dữ liệu được sở hữu bởi người dân―được bảo đảm an toàn từ bất kỳ cơ quan trung ương nào. Mục tiêu của họ là định hình lại cấu trúc Internet hiện tại thành những gì chúng ta gọi là Web3: một mạng lưới phân cấp hoàn toàn.

5. Basic Attention Token — Internet mới

4

Nói một cách đơn giản nhất, Basic Attention Token (BAT) là một đồng tiền cung cấp năng lượng cho hệ sinh thái Brave. BAT là một token được lập trình dựa trên chuẩn ERC-20, có nghĩa là nó được xây dựng trên nền tảng blockchain Ethereum. BAT tokens có thể được sử dụng tự do trên hệ sinh thái Brave có nghĩa là chúng có thể được trao đổi giữa các nhà quảng cáo, nhà xuất bản và điển hình là những người dùng Internet.

Mục tiêu chính của dự án Basic Attention Token (BAT) có trụ sở đặt tại San Francisco là cung cấp cho người dùng một sàn giao dịch quảng cáo kĩ thuật số dựa trên công nghệ blockchain. Nó được thiết kế để giải quyết và cải thiện hệ thống quảng cáo kỹ thuật số có phần không công bằng hiện nay, nơi nhiều người dùng Internet phải hy sinh thời gian, sự riêng tư và sự chú ý để sử dụng nó miễn phí.

Nếu cái tên Brave nói trên nghe có vẻ quen thuộc với bạn, đó là bởi vì Brave được cho là một trong những trình duyệt tốt nhất đã xuất hiện trong những năm gần đây. Brave là một trình duyệt web dựa trên nền tảng Chromium, cung cấp cho người dùng trải nghiệm trực tuyến tuyệt vời hơn bằng cách chặn trình theo dõi và quảng cáo, do đó, cải thiện luôn cả tốc độ tải web và sự riêng tư.

Trình duyệt Brave là một phần công cụ của dự án Basic Attention Token. Tất nhiên, người dùng không nhất thiết phải sử dụng BAT khi sử dụng Brave ngay cả khi họ có thể sử dụng đồng tiền này để thanh toán cho các nhà xuất bản.

Vì dự án về cơ bản đang phát triển một mô hình quảng cáo kỹ thuật số mới, nó chắc chắn sẽ phải đối đầu với một số gã khổng lồ trong ngành quảng cáo lớn nhất hiện nay như Facebook, Twitter và YouTube. Hệ thống mới mà BAT đề xuất đẩy các công ty trung gian như những công ty nêu trên ra khỏi thị trường. Thay vì phải trả tiền cho họ, giờ đây các nhà quảng cáo có thể dùng BAT để gửi trực tiếp cho người dùng. Về cơ bản thì mô hình quảng cáo này cho phép các nhà quảng cáo trả tiền quảng cáo bằng cách sử dụng BAT và người dùng xem những quảng cáo đó sẽ được thưởng bằng đồng BAT.

Theo whitepaper chính thức của dự án Basic Attention Token, Brave có vai trò đặc biệt khi được sử dụng để đo lường sự quan tâm của người dùng. Trình duyệt phân tích mức độ tương tác của người dùng với một tab cụ thể và cho hiển thị quảng cáo có nội dung liên quan dựa trên thời gian người dung xem nội dung đó.

Khi điểm số quan tâm được thu thập đủ, dữ liệu sẽ được gửi đến hệ thống sổ kế toán Brave. Nó chịu trách nhiệm thanh toán cho nhà xuất bản và người dùng dựa trên điểm số quan tâm cuối cùng.

Có nhiều người tin rằng BAT là một khoản đầu tư dài hạn rất tốt. Nguyên tắc cơ bản của dự án này cũng là đặc điểm chính của nó, đội ngũ bao gồm nhiều người tài giỏi, và trình duyệt Brave đang được sử dụng như bước đầu tiên của việc phát triển quy mô dự án bằng cách tặng token miễn phí cho bất kì ai sử dụng nó.

Tương lai sẽ không dễ dàng đối với BAT, chủ yếu là do dự án phải đối mặt với sự cạnh tranh gay gắt từ những gã quảng cáo khổng lồ khác như Google và Facebook cũng như từ các nền tảng quảng cáo dựa trên blockchain tương tự như Papyrus Adshares. May mắn thay, hai dự án này chủ yếu tập trung vào các nhà xuất bản và nhà quảng cáo, loại trừ hoàn toàn người dùng, một điều làm cho BAT có giá trị hơn nhiều. Các nhà đầu tư trong tương lai nên đầu tư một cách thận trọng và nghiên cứu toàn diện dự án trước tham gia. Kiểm tra lộ trình của dự án cũng là một ý tưởng rất hay.

Sẽ rất thú vị để quan sát trong tương lai cả Basic Attention Token và trình duyệt Brave sẽ phát triển như thế nào. Mặc dù hệ sinh thái dựa trên nền tảng tiền kỹ thuật số và trình duyệt chặn quảng cáo là cả hai cải tiến lớn, dự án này vẫn cần nhiều sự tiếp nhận cho đến khi có thể tự tin nhìn về một tương lai có lợi nhuận. Chỉ có thời gian mới chứng minh liệu Basic Attention Token có thể cách mạng hoá ngành quảng cáo kĩ thuật số.

Kết luận

Với tiềm năng to lớn của công nghệ blockchain, chúng ta đã xem xét 5 dự án lớn có khả năng làm thay đổi các ngành công nghiệp hiện nay:

  1. Nano
  2. Skynet
  3. HashGraph
  4. Polkadot
  5. Basic Attention Token

Như trong mọi chuyển đổi lớn về mô hình, sẽ luôn có người chiến thắng và kẻ thua cuộc. Nhưng công nghệ blockchain có thể mở ra một kỷ nguyên thịnh vượng cho tất cả mọi người.

📌 Bài viết đã được đăng tải trong Volume 2 tạp chí Aloha. Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership


Tác giả: John Chen, Kĩ sư Nghiên cứu tại Uber
Biên dịch: Huy Phan
Hiệu đính: Purusha

📌 Aloha Volume 1- 7

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

4 việc tưởng dễ mà khó (Phần 2): CHƠI

0

Chơi – tưởng là một việc dễ dàng, nhưng trong thời đại bận rộn soán ngôi hoàng đế này thì nó dường như là một điều bất khả. Người ta dùng từ “bận” để định nghĩa một phần mức độ thành công trong cuộc sống của họ, trong năng suất hành động của họ. Bận rộn là một cách để khẳng định giá trị, khẳng định danh tính. Tức là nếu không bận làm gì đó thì một người sẽ tự thấy mình là một kẻ bỏ đi, là một cái xác ươn thối.

“Ê mày, qua đây đi dạo ngắm cảnh không?”

“Thôi, tao bận lắm.”

“Ê mày, nhìn mấy ngôi sao xinh chưa kìa!”

“Thôi, tao không có thời gian đâu.”

“Ê mày, cười lên một cái coi.”

“Thôi, tao đang ngập mặt trong một đống việc rồi.”

Tất nhiên, điều chúng ta cần nhận diện ở đây: “Bận” không có nghĩa là sự “tập trung” mà là một sự “ngục tù của tập trung”, một sự cưỡng bách tập trung. Và “chơi” là chìa khóa duy nhất giải phóng kẻ nằm sau tấm song sắt ấy.

Một người bận rộn với nhiều tác vụ không có nghĩa họ không có khả năng chơi. Nhưng một người không có khả năng chơi thì chắc chắn “bận” ngồi tù ở một việc nào đó. Một ngày lao động 8 tiếng mà mang tư tưởng “phải lết xác đến cơ quan”, “cố gồng cho hết buổi sáng”, hay “chẳng có rảnh đâu mà nghịch ngợm linh tinh” thì tôi nghĩ người đó đang rơi vào vùng đe dọa thật rồi. Họ nên bỏ quách cái việc ấy đi thì hơn.

Sự bận rộn nào khiến cho người ta không thở được nổi, không thư giãn để ngắm cảnh, chơi đùa được nổi, thì sự bận đó là một thứ rác rưởi. Còn người nào không thể tiếp cận công việc một cách thư thái hay độc lập được thì người đó chỉ trở thành nô lệ cho hoàn cảnh. Và mọi hân hoan, phúc lành của cuộc sống bị vụt qua hết thảy khi họ lao đi vun vút trên một con ngựa điên cuồng.

Bây giờ nếu muốn xem rằng một người có khả năng “chơi” hay không thì ta chỉ cần đặt họ vào hai tình huống đối nghịch:

1. Cực kỳ nhiều việc (cường độ lao động lớn)

Một người không có tinh thần thư giãn, vui đùa bên trong mình thì không thể chịu đựng nổi áp lực của một công việc nặng đô. Cách họ tiếp cận nó sẽ là khiếp đảm, choáng váng, căng thẳng và dẫn đến hành động gồng gánh, càng về sau càng dễ lao lực, vụn vỡ. Bên trong họ không có những “khoảng nghỉ” là sự vui đùa (một cây đũa phép biến những áp lực thành sợi lông hồng), nên cái gì nặng sẽ càng ngày càng nặng hơn.

Còn với người biết “chơi” trong khi làm, tức là tìm thấy được những khe hở của sự bận bịu, họ sẽ đi ra được khỏi những luật lệ của công việc đó. Áp lực mà nó gây ra bây giờ sẽ trở thành một sự kích thích thú vị. Và niềm vui chinh phục được những tác vụ lớn sẽ được phân bố đều trong cả một quá trình làm việc, người đó không phải đợi đến khi “Ơn trời, mọi thứ đã qua!” thì mới cảm thấy vui.

2. Chẳng có công ăn việc làm gì cả

Theo tôi, đây là một cách cực kỳ khắc nghiệt để rèn luyện khả năng “chơi” của một người, để đánh giá thái độ của họ khi đứng trước áp lực dư luận và thời gian. Các bạn thử nghĩ mà xem, ta chơi gì thì dăm bảy ngày là chán, phải quay lại làm việc. Mà cũng nhờ trước đó có sự lao động mệt mỏi thì việc chơi ấy mới có ý nghĩa, có giá trị.

Còn bây giờ không làm gì cả, nhiều hơn 10 ngày, nhiều hơn 1 tháng xem ta có chịu được không? Lúc đó một người sẽ phải đối mặt với sự hủy hoại ý tưởng về giá trị của con người. Giá trị ấy có thật sự được quyết định bởi công việc anh ta làm?

Bây giờ tôi đưa bạn ra hoang đảo, hay lên núi và cấm bạn lao động tay chân, nói chung là không cho làm gì cả, chỉ chơi thôi. Bạn có dám chắc là mình sẽ làm được không?

Có thể bây giờ bạn bảo chơi dễ ẹc, nhưng cái “chơi” đó nó có sự tương quan với “làm” trước đó. Còn bây giờ sự “làm” bị tiêu diệt, bạn sẽ chơi kiểu gì đây? Bạn sẽ có thể bị rơi vào trạng thái “nhàn cư vi bất thiện.” Sự dư dả về thời gian làm nổi lên trong người ta những tầng nội tâm mà bình thường không được chú ý, từ rác rưởi cho đến trong lành.

Cái chơi trong trường hợp 2 này tôi đang muốn nói đến sự thiền định – không làm gì cả. Nó là một điều kiện khắc nghiệt, có tác dụng làm sạch tâm hồn. Ai chơi được trong hoàn cảnh này mới thực sự là người hùng mạnh.

📌 Sức mạnh của việc không làm gì


Einstein có câu:

“Creativity is intelligence having fun.” (Tạm dịch: Sáng tạo là sự thông minh vui đùa.)

Tức là, nếu không có “having fun” thì cũng chẳng có sáng tạo, dù người đó có thông minh cỡ nào. Và tôi đồng tình rất cao với điều này. Những truyện ngắn, những bài thơ, những ý tưởng khoa học đều đến với tôi trong lúc tôi đang chơi đùa, hoặc trong lúc tôi sắp rơi vào giấc ngủ (việc này cũng có thể coi là tách biệt với sự bận rộn náo động.)

Những người làm nghệ thuật hay những người có thiên hướng nghệ thuật muốn tạo ra một sản phẩm gì đó độc đáo, mới lạ, nhưng hướng đi của họ là một sự gồng ép, nên họ đã giết chết nghệ thuật trong khi “làm” nghệ thuật.

Với tôi, nghệ thuật như những cánh chim trời, chỉ đáp đậu trên mảnh đất yên lành khi một người không-làm-gì-cả, tức là họ đang trong trạng thái thảnh thơi, chơi đùa. Đây chính là cái mẹo khiến cho một người làm ít nhưng năng suất và chất lượng sản phẩm lại cao hơn một người làm nhiều. Vấn đề không phải nằm ở loại công việc họ đối diện, vấn đề nằm ở trạng thái nội tâm hiện tại của người đó. Đây mới là thứ được biểu lộ ra thế giới bên ngoài.

Nếu một người căng thẳng, áp lực, sản phẩm của họ sẽ méo mó. Nếu họ thư giãn, vui vẻ, sản phẩm của họ sẽ căng tròn, mịn màng. Cái thư thái ấy là mảnh đất cho niềm vui và những ý tưởng mới nở rộ.

Woody Guthrie (ca sĩ, nhạc sĩ người Mỹ nổi tiếng với nhiều ca khúc về chính trị), đã từng nói:

“Take it easy, but take it.”

Tôi cho rằng, câu nói này có thể áp dụng trong mọi hoàn cảnh. (Terence McKenna thì dùng để ám chỉ việc một người nên tiếp cận/sử dụng psychedelics như thế nào.) Và “Take it easy” kia tương đương với “Having fun” của Einstein và “Why so serious?” của Joker. Đó là những điều khẳng định vị trí và sức mạnh cho một người khi họ đứng giữa lòng thế giới náo động.

Làm không khó, chơi mới khó. Tất nhiên, “chơi” này không có nghĩa là ăn chơi trác táng, thác loạn, đàn điếm đêm ngày, sớm khuya đều thấy say sưa bắt gà ở trên nóc nhà. “Chơi” ở đây là một sự thảnh thơi của tâm trí, tách biệt khỏi những lực đẩy của tác vụ, tự do khỏi quán tính phản ứng/hành động.

Nếu bạn muốn cảm được tinh thần “chơi” ấy thì tôi gợi ý bài thơ Thu điếu của Nguyễn Khuyến. Khi nhìn lại mình “chơi” mà không thấy THẢNH THƠI như thế này, có lẽ bạn đã nhầm lẫn gì đó rồi.

“Ao thu lạnh lẽo nước trong veo
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo
Sóng biếc theo làn hơi gợn tý
Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo
Tầng mây lơ lửng, trời xanh ngắt
Ngõ trúc quanh co, khách vắng teo
Tựa gối ôm cần lâu chẳng được
Cá đâu đớp động dưới chân bèo.”

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Ảnh minh họa: pikabum

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 7

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

4 việc tưởng dễ mà khó (Phần 1): CƯỜI

0

Mới vài hôm trước, khi online, tôi có đọc được một bài viết so sánh số lần cười trong một ngày của trẻ em với người lớn, tương ứng là nhiều hơn 300 lần và ít hơn 20 lần. Một đứa trẻ cười ít nhất một lần trong vòng 1-2 phút tính từ lúc bình minh cho tới khi hoàng hôn. Sự chênh lệch này khiến tôi ban đầu rất ngạc nhiên vì chưa từng nghe về một con số thống kê nào liên quan đến việc cười cả, và vì tại sao lại có một sự suy giảm vui vẻ, hài lòng lớn đến vậy khi một đứa trẻ trở thành một người lớn? Tất nhiên đây chỉ là con số trung bình nhưng cá nhân tôi thấy nó cũng gợi ra rất nhiều ý tưởng về nguyên nhân dẫn tới sự khác biệt trong chất lượng tinh thần của một con người khi họ lớn lên.

 

 

 

https://www.facebook.com/TruthInsideOfYou/videos/vb.501138156618857/1948527708607814/?type=2&theater

Lo toan cuộc sống mưu sinh, bận rộn với các mối quan hệ, mắc kẹt trong hệ thống tư tưởng của xã hội, v.v… là rất nhiều những sự kiện không hề tồn tại ở một đứa bé. Tức là, khoảng không gian tự do, thuần khiết của trẻ nhỏ lớn hơn người trưởng thành rất nhiều vì chúng không hề bị nhồi nhét tích lũy các ý tưởng về cuộc sống vào trong tâm trí. Đó là lý do khiến cho sinh lực, nội lực bên trong dễ dàng được thể hiện, bật ra thành tiếng cười hay tiếng khóc. Chúng nhanh đến và cũng nhanh đi, trong veo như một cơn mưa mùa hạ.

📌 Đứa trẻ lớn lên để trở về đứa trẻ

Còn với những người lớn, người đã thẩm thấu, tích lũy những ý kiến của xã hội, những ý tưởng từ quá khứ, dễ dàng nằm lại mãi ở một nỗi đau hay sự nhức nhối thì càng ngày càng mất đi sự hào sảng bên trong mình. Thế giới bên trong (bên ngoài) của họ dần chuyển sang sự nghiêm túc, trầm tư, trầm mặc – là những “đối cực” của nụ cười, sự vui vẻ, hạnh phúc. Những người làm bạn thân với sự nghiêm túc thì có thể dễ cảm thấy khó chịu khi đối diện với ai đó hay vui đùa, xàm nhảm, cười cợt. Vì họ thấy đó là một mối đe dọa, một sự sỉ nhục cho đế chế “mặt lạnh như tiền” của mình. Còn người hay cười đùa kia thì chỉ thấy người nghiêm túc như một sinh vật lạ, đáng để tò mò và (khều khều) ngâm cứu.

“Mình về mình nhớ ta chăng
Ta về ta nhớ hàm răng mình cười.
Trăm quan mua lấy nụ cười
Ngàn quan chẳng tiếc, tiếc người răng đen.”

Tôi cho rằng tìm ra được một người lớn vô tư ở trong đời này là một việc cực kỳ khó. Người đó hẳn phải đã đắc đạo, nhập dòng thánh thì mới có thể cười vui trong mọi hoàn cảnh, có thể miễn nhiễm với mọi vở tuồng đời, có thể lan tỏa được mọi đam mê và sướng vui khi được sống.

 

Cười – ai cũng muốn, nhưng không phải ai cũng làm được, đặc biệt trong những hoàn cảnh khó chịu, đớn đau, ngặt nghèo. Nhưng theo tôi, thì càng trong những hoàn cảnh đó, ta càng cần phải cười nhiều hơn mức bình thường. Tiến sĩ Alan Phan cũng đã từng nói rằng mỗi khi ông bị cảm hay bệnh, ông biết rằng mình cần phải tăng cường sự rèn luyện thân thể lên gấp đôi. Tiếng cười không chỉ là mười thang thuốc bổ, nó còn là thuốc trị bệnh nghiêm túc, căng thẳng, âu lo và sợ hãi.

Trong truyện Những lá thư không gửi (Susie Morgenstern), cậu bé Ernest bước vào một môi trường sống khác lạ, và thứ giúp cậu đi qua những khó khăn là tiếng cười và sự vui vẻ đón nhận. Còn cha cậu – một người lớn, không làm được điều đó – đã trốn chạy hiện tại khó khăn và luôn mang bên mình những gánh nặng phiền muộn suốt nhiều tháng năm ròng rã.

Trước kia, trong giai đoạn rối loạn lo âu kéo dài mấy tháng, tôi cũng đã cảm thấy rất khốn khổ với mọi thứ. Nhưng đến một lúc tôi biết mình không thể dùng mãi thái độ căng thẳng phản kháng này được nữa, tôi bắt đầu làm bạn với nụ cười.

Khi cơn bồn chồn ập tới, tôi cười. Có lúc tôi bò lăn ra đất mà cười, cười vào mặt mình, cười vào mặt sự run rẩy, yếu đuối. Và đôi khi, tôi còn chẳng cần quan tâm lý do mình cười là gì nữa.

Có những lúc sự khó chịu lên cao độ, tôi thấy trong mình không có gì đủ thú vị để hai khóe miệng tự nâng lên, tạo thành một đường cong xinh đẹp. Thế là tôi tự dùng tay để tạo hình gương mặt vui vẻ, rồi cố “nôn” ra một tiếng cười (hơi giống tiếng khóc.) Sau vài lần liên tục nỗ lực, tôi cũng dần phát được ra đúng âm điệu của một tiếng khúc khích. Lúc đó, tôi mới đi vào nhịp điệu của sự vui vẻ mà cười bật cười khoan khoái. Và cũng lúc đó, tôi hiểu ra rằng những sự căng thẳng kia chỉ là hoàn cảnh, và ta có thể tạo ra một hoàn cảnh khác, nếu muốn. Thích Nhất Hạnh cũng đã từng có câu:

“Đôi khi nụ cười của bạn bắt nguồn từ những niềm vui, nhưng cũng đôi khi niềm vui của bạn bắt nguồn từ những nụ cười.”

Trong phim hoạt hình Công ty quái vật, nếu các bạn có xem, tác giả cũng lấy ý tưởng thu thập năng lượng từ thế giới con người cho thế giới quái vật bằng việc chiết xuất từ tiếng cười của những đứa trẻ, thay vì như ban đầu là từ tiếng hét (sợ hãi) của chúng. Tôi rất thích bộ phim này vì cách tiếp cận vấn đề của họ thật sự sáng tạo và nhân văn. Cùng là sinh ra năng lượng, nhưng một bên mang sắc thái hạnh phúc, còn một bên đau khổ. Vậy tại sao ta phải chọn những cái nhức nhối để đau đớn lòng nhau?

 

 

cười
Nguồn: studycircle

thang đo năng lượng David Hawkins thì niềm vui (joy) chỉ đứng sau sự giác ngộ (enlightenment) và sự yên bình (peace). Hay nói cách khác, sự vui vẻ, những tiếng cười sảng khoái vô tư là một trong những cánh cửa dẫn tới hạnh phúc bình an nội tại.

Vậy nên tóm lại, ta hãy cứ cười nhiều lên, nếu không điên thì cũng hóa cô tiên chứ chẳng đùa.

“Gặp em khéo thấy miệng cười
Thấy xinh con mắt, thấy tươi má hồng.”

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Ảnh minh họa: Free-Photos

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 7

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2