17.6 C
Da Lat
Thứ Năm, 11 Tháng 9, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 74

Khi có con, chúng ta sẽ nuôi dạy nó như thế nào?

1

Đầu tiên tôi muốn kể chuyện gia đình tôi. Chúng tôi có ba anh em, anh trai hơn tôi 2 tuổi và một em trai kém tôi 10 tuổi. Bước chân ra xã hội có thể anh ấy chẳng là ai, nhưng chỉ cần quay lại, anh mãi là người chiếm giữ một vị trí rất quan trọng trong trái tim tôi và em trai. Chúng tôi hạnh phúc và biết mình may mắn khi được làm em của người anh đó. Anh trai tôi luôn là niềm tự hào của bố mẹ. Học hành tuy không xuất chúng, nhưng ở ngưỡng của một đứa con, chừng đó thôi cũng đủ khiến những tháng ngày vất vả của bố mẹ không đổ sông đổ bể.

Hồi bé tôi cũng từng là một món quà mà cuộc đời ưu ái dành tặng bố mẹ. Một món quà quý báu được thiên hạ ngợi khen, bởi những thành tích, bởi sự lễ phép ngoan ngoãn. Nhưng rồi cũng món quà ấy một ngày bất chợt bỗng biến thành một đống rác hôi thối chỉ muốn mang đi vứt. Cũng là niềm tự hào năm xưa bỗng biến thành sự xấu hổ tủi nhục mà bố mẹ tôi phải đối diện.

Mọi người cứ nghĩ tôi không bị vướng trách nhiệm hay những gánh nặng nên tôi luôn nói được những lời lẽ bất cần. Họ không hiểu đâu, những ngày tháng đau khổ sống trong thân phận kẻ tội đồ sát thương chính bố mẹ mình, mang nặng nỗi day dứt dằn vặt tôi là đứa con bất hiếu. Dẫu biết thế, tôi vẫn tin tôi hài lòng với việc thà đau khổ vì những điều yêu thích, còn hơn trạng thái đau khổ trong cơn chán ngán những điều tôi ghét.

Em trai tôi năm nay vào lớp 10, đam mê âm nhạc và tỏ ý chí quyết tâm muốn theo đuổi nghiêm túc. Bố mẹ tôi lo lắng, tôi nghĩ đó là điều hiển nhiên. Sự lo lắng chỉ là một phản xạ tự nhiên của bất kỳ bậc phụ huynh nào trước những ước mơ con trẻ, bởi đó là một con đường gian nan và cũng lắm cám dỗ.

Chúng tôi không bao giờ cấm cản em trai mình, cả hai chúng tôi đều im lặng. Và nếu có phải nói một điều gì đó, chắc chắn phải là một lời động viên cổ vũ. Chúng tôi biết rằng không một lời khuyên nào cần được nói ra, ý tôi là lời lẽ ngăn cấm. Pháp luật đặt định đến độ tuổi 18 trẻ em mới có pháp quyền quyết định và chịu trách nhiệm trước hành vi của mình. Pháp luật có thể rào chắn ý thức bên ngoài nhưng nó không thể ngăn cản khả năng sinh học vượt trội bên trong.

Khi đứa trẻ bước vào tuổi 14, tôi chỉ đang nói đến độ tuổi ước lượng, khoảnh khắc đó đứa trẻ đã có những ấp ủ trong tâm trí, khoảnh khắc đó nó đã biết đến tự do. Đó là giây phút mà những khao khát lấp ló chạm đến những hành động trong lén lút. Tôi có thể phân tích, giải thích, hướng em trai tôi đến những điều mà bản thân tôi cho rằng quan điểm của tôi là đúng. Tôi có thể dùng kinh nghiệm của mình để nói với em trai tôi rằng A B C thế này thế kia. Nhưng quyết định phải là của nó. Thứ nhất chỉ có bản thân người đó mới thực sự hiểu họ thích gì. Thứ hai đứa trẻ có thể nghe những điều người lớn nói, nhưng chắc gì nó đã cảm thấy điều đó phù hợp với chính nó. Đứa trẻ chỉ đang nghe bằng một thái độ tôn trọng, còn tận trong tâm can, tất nhiên nó vẫn cho rằng nó muốn làm những điều nó thích.

Điều duy nhất người lớn luôn lo lắng cho một đứa trẻ trong quá trình lớn lên là nỗi sợ sa ngã. Có sự sa ngã có thể quay đầu, nhưng cũng có những hố thẳm khi đã rơi xuống thì không còn cơ hội ngoi lên. Đó là điều người lớn sợ. Nếu chỉ vì nỗi sợ đó mà chống lại, gây sức ép, biến tâm hồn của một đứa trẻ trở nên nghèo nàn chật chội và có khi là giết nó bằng một cái chết chậm.

Không, tôi không thể làm điều đó, tôi không thể giết chết em trai mình mà không có mặc cảm gì. Thậm chí tôi biết nếu tôi để cho nó được thỏa nguyện đi theo con đường nó muốn, tâm hồn nó vẫn có thể chết. Đau khổ luôn có đó, trên tất cả mọi lối rẽ. Dù chọn hướng ngã nào, con người vẫn có thể đau khổ. Vậy thì quan trọng gì tôi sống bao lâu, mà là tôi đã sống thế nào trong khoảng bao lâu ấy.

Những đứa trẻ không thể lớn lên trong sự huấn luyện, ngăn cấm không phải là hành động thông minh. Đứa trẻ phải sống trong những cưỡng ép, chắc chắn sẽ có một cuộc cách mạng nổ ra vào một ngày bất chợt. Bởi bất kể một ai đi nữa, họ cũng không thể sống mà cứ khổ mãi từ cái nôi cho đến nấm mồ được.

Điều duy nhất tôi có thể cho nó, tôi biết duy nhất chỉ có thể là tình yêu. Bằng tất cả tình yêu của tôi, tôi muốn em trai tôi được tự do, tôi muốn mọi tiềm năng của nó được khơi gợi, tôi muốn nó phải là người tự mình giải mã những câu hỏi. Có thể nó đang bước đến sự tự hủy diệt, nhưng tôi biết khoảnh khắc đó, nó vẫn sẽ mỉm cười hạnh phúc vì đã bước qua mọi thứ trong tình yêu. Tình yêu với những điều nó yêu thích, tình yêu bởi gia đình, từ những người anh người chị luôn bên cạnh để lắng nghe cảm thông.

Đối với tôi, không có một sự huấn luyện nào có thể dẫn dắt đứa trẻ. Chỉ có tình yêu mới là cứu cánh duy nhất để dẫn lối khỏi những sa ngã. Bởi dù trên trăm mọi lạc lối tôi đã qua, tôi biết tình yêu của bố mẹ, của anh tôi, mới chính là hoa tiêu dẫn tôi qua những sa ngã. Điều duy nhất người lớn nên làm là lắng nghe, để đứa trẻ có thể đủ niềm tin gửi gắm những bí mật của nó. Khiến cho nó tin rằng nó không cô đơn giữa chính gia đình mình. Có lần tôi hỏi mẹ tôi hư lắm phải không, mẹ mỉm cười trả lời tôi chỉ lì lợm thôi, tôi chỉ ngoan cố thôi, cứ thích làm những điều khiến mẹ lo lắng, nhưng đối với mẹ tôi không phải đứa con hư. Giây phút đó thật ý nghĩa, nó ý nghĩa vì đã giúp tôi nhận ra rằng vẫn có cách để những đứa con có thể sống cuộc đời nó mong muốn mà không biến chúng với bố mẹ trở nên xa cách.

Anh trai tôi vừa kết hôn và đang sửa soạn chào đón con gái đầu lòng. Tôi hỏi anh sẽ nuôi dạy nó lớn lên như thế nào. Và anh đã viết thư trả lời mà tôi xin trích đoạn một câu nhỏ.
“Bé Kem thì cứ để nó tự là nó, lúc trước anh cũng có chút áp lực, nhưng giờ anh thấy cũng vui, tối rảnh anh hay đọc sách cho nó nghe. Anh sẽ thương nó dù nó trở thành người như thế nào. Như thương Ni, Micky.”

Thật ra chỉ là tôi đã đọc thư, rồi vì quá xúc động nên tôi ngồi xuống viết ra những dòng này.

Tác giả: Ni Chi
Edit: THĐP

Featured image: picjumbo_com

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 10

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Nếu tiền không phải là vướng mắc?

1

Những ngày vừa qua tôi liên tiếp được chứng kiến lối tư duy lấy tiền là động lực hành động từ những người bạn xung quanh mình. Tức là “có tiền thì tao mới đi du lịch, có tiền thì tao mới bắt đầu làm đẹp”, “tao phải giàu đã rồi mới tính các chuyện khác” hay “tao không thể chịu đựng được cảnh tài chính không ổn định.”

Tôi nhìn thấy ở trong đó là một nỗi sợ hãi và bất an của họ khi để bạc tiền làm ông chủ, để nó trở thành kẻ quyết định thay cho chính bản thân mình về lối đi mình muốn bước tới. Khi đã đặt sự giới hạn tiền bạc lên đầu thì ý chí của người đó không còn hướng về những điều họ yêu nữa. Nó bị xao lãng vào ý tưởng “mình thiếu thốn” thay vì ý tưởng “mình muốn khám phá các vùng đất mới”, “mình muốn trở thành một nhà văn giỏi”, v.v…

Trong góc nhìn của tôi, tiền bạc chỉ là phương tiện, không phải là mục đích. Dù rằng tôi đã từng gặp một người em có đam mê kiếm tiền. Nhưng không có nghĩa người đó không cần dùng tiền để thực hiện điều mình yêu thích. Nếu bạn chưa thật sự bước qua được giới hạn của đồng tiền thì đồng nghĩa rằng bạn chưa thay đổi thế giới quan của bản thân để tập trung vào chính mình.

Vật chất là thứ rất quan trọng nhưng nó không phải là kẻ nắm vai trò quyết định cuộc chơi. Chính tư tưởng, hay nói đơn giản hơn là sức mạnh tinh thần mới là người giật dây cho vạn vật chuyển động. Và tiền bạc ở đây không chỉ bao gồm những tờ giấy in số, mà còn bao gồm cả những mối quan hệ, môi trường sống, trạng thái sức khỏe. Tất cả chúng là thứ đến sau, là sự hiện thân tương xứng của một ngưỡng tinh thần nhất định.

Thứ bạn đang đầu tư sự chú ý của mình nếu đặt tiền bạc là mục đích chỉ là những cái ngọn cây, là đám cỏ dại không bao giờ được dọn dẹp sạch sẽ. Càng lún sâu vào nơi đó, bạn sẽ càng lãng quên đi phần gốc rễ cơ bản – thứ đẻ ra cái đầm lầy bạn đang đắm mình nhơ nhớp và tưởng rằng nó sạch.

Tôi nói vậy không có nghĩa rằng tiền là thứ bẩn thỉu đáng vứt bỏ, mà là ý tưởng “mình nghèo đói/thiếu thốn” là một thứ RẤT kém giá trị mà bạn không nên sử dụng. Lão Tử đã có câu:

“Watch your thoughts, they become words. Watch your words, they become actions. Watch your actions, they become habit. Watch your habits, they become character. Watch your character, it becomes your destiny.”

(Tạm dịch: Gieo suy nghĩ, gặt lời nói. Gieo lời nói, gặt hành động. Gieo hành động, gặt thói quen. Gieo thói quen, gặt tính cách. Gieo tính cách, gặt số phận.)

Tư tưởng kiến tạo thực tại, nên việc lựa chọn một nền tảng đúng đắn là điều quan trọng mà mỗi người cần làm nếu thật sự mong muốn có được đời sống hạnh phúc. Một khi tư tưởng đã được cố định an bài thì sức mạnh tinh thần của người đó sẽ thổi vào để tạo nên đời sống thông qua sự chú ý được lặp lại thành thói quen. Tức là mỗi lần bạn trì hoãn chuyến đi du lịch vì không đủ tiền, bạn lại một lần khẳng định sự thiếu thốn cá nhân. (Mỗi người sẽ tự biết rằng lúc đó mình có đang đắm chìm trong tư tưởng “bị nghèo” hay không.)

Nếu bạn bảo rằng LÀM SAO mình có thể cất bước chân đi khi không một xu dính túi, thì tôi sẽ hỏi lại rằng TẠI SAO mình không thể cất bước chân đi khi không một xu dính túi?

Điều bạn đang sợ hãi và nghi ngờ là một khả năng bình đẳng với mọi khả năng khác, và nó hoàn toàn có thể xảy ra. Vấn đề là bạn có tin và dám sống nó hay không. Niềm tin ấy sẽ quyết định hướng đi và hành động của bạn, thậm chí quyết định toàn bộ vận mệnh của bạn trên cõi đời này.

Jesus đã nói:

“Phúc cho ai không thấy mà tin.”

Và trong trường hợp bạn đã giam mình trong một lồng tù cố định và chật hẹp về tiền bạc, thì chỉ có duy nhất niềm tin là thứ có thể đập tan ổ khóa và mang bạn đến miền đất mới của sự trù phú. Trong tiếng Anh có cụm từ này tôi rất thích “take a leap of faith” tạm hiểu là “có một cú nhảy niềm tin.” Bằng sự dũng cảm, thậm chí liều lĩnh, bạn mới có thể tung bay qua hố thẳm của sự hồ nghi và sợ hãi.

Cá nhân tôi đã từng thực hiện rất nhiều cú nhảy vọt đó và càng lúc càng thấy nó đúng đắn và cần thiết trong việc chuyển hóa tư tưởng nghèo đói nảy nở trong mình. Nếu muốn đi du lịch, tôi đi ngay; muốn ăn một món ngon, tôi ăn ngay; muốn mua một cái đầm mình ưng ý, tôi mua ngay. Thiếu thì vay tiền, không để mọi chuyện trì hoãn.

Điều kỳ lạ là tôi chưa bao giờ rơi vào cảnh thiếu thốn khi sống thoải mái như vậy. Sau đó luôn có tiền bạc hay các mối quan hệ cung cấp tài chính đổ về hay hỗ trợ mà tôi không cần đòi hỏi. Nếu các bạn đọc bài viết của tôi về Luật hấp dẫn, bạn có thể hiểu rằng trạng thái tinh thần đã quyết định hiện tại tôi được bước chân vào. Chẳng ai có thể bị nghèo túng khi luôn sống trong một ngưỡng lòng sung túc và mãn nguyện.

Tôi thấy mình rất may mắn khi được sinh ra trong gia đình không quá giàu cũng không quá nghèo. Những nhu cầu cơ bản của tôi luôn được đáp ứng đầy đủ nên tôi không coi tiền là cỏ rác, và cũng không coi nó là ông hoàng. Dù gia đình tôi đã từng lâm vào một giai đoạn khó khăn về tài chính, nhưng khi ấy tôi còn quá nhỏ để có thể thấm cái nghèo vào trong tư tưởng. Nên cho tới bây giờ, hầu như tôi sống mà không phải bận lòng nhiều đến chuyện tiền bạc. (Có thể một ngày tôi chỉ còn 2 ngàn đồng trong túi, nhưng tôi lại nhìn đó là một trải nghiệm gì đó rất hay ho.)

Điều này lại càng trở thành một cái đà để vật chất bớt đè gánh nặng lên con đường tôi cất bước. Khi ra trường tôi cũng không có tư duy phải làm việc để kiếm tiền, nên tôi đã bắt tay ngay vào làm những gì mình yêu thích. Và từ đó, những vật chất tương xứng cứ rót vào trong thế giới này khiến tôi càng khẳng định rằng mình không cần phải bận tâm về chuyện tài chính. Nó là một vòng xoáy tích cực.

Có thể chuyện đặt niềm tin vào hành động mà dứt bỏ nỗi lo lắng về tiền là điều khó khăn đối với ai đã mang đậm tư duy “đồng xu là người mở lối.” Nhưng nếu họ muốn thay đổi nó thì không gì là không thể. Ở ngoài kia luôn có muôn vạn những khả năng để ta có thể kén chọn.

Đây là cách phép màu diễn ra khi bạn quyết định làm những thứ chỉ có thể tồn tại bằng niềm tin. Và những sướng vui và kinh ngạc nhận được lúc đó sẽ chỉ càng khiến bạn muốn đắm mình nhiều hơn vào những sáng chói ngỡ ngàng.

Từ “phép màu” kia hoàn toàn là nghĩa đen, và tôi không hề nói quá bất kỳ điều gì ở trong bài viết này. Khi bước chân vào mảnh đất tinh thần, bạn sẽ thấy những điều kì diệu và sống động không tưởng. Nơi đó, tiền bạc không phải để luộc trứng, mà được dùng để điêu khắc những giấc mơ.

“Cuối cùng, khi chúng ta đến được điều mà một cá nhân nói anh ta muốn làm, tôi sẽ nói với anh ta: ‘Hãy làm điều đó và quên tiền đi.’ Bởi vì nếu bạn nói rằng kiếm tiền là quan trọng nhất, bạn sẽ dành suốt cuộc đời chỉ để lãng phí thời gian. Bạn sẽ làm những việc mình không thích để tiếp tục sống. Và tiếp tục làm những việc bạn không thích. ĐIỀU NÀY THẬT NGU NGỐC!” – Alan Watts

📌 [Exclusive][Zen Pencils] Alan Watts – Bạn sẽ làm gì nếu tiền không phải là vướng mắc?

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Featured image: Free-Photos

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 10

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Nó đau nhưng khiến cậu mạnh hơn

0

Tôi: “Cậu biết không, tất cả những cái gây đau cho tớ, chúng khiến tớ mạnh hơn.”

Bạn tôi: “Nhưng có những người không đủ sức chịu đựng nỗi đau, chúng chưa kịp khiến họ mạnh hơn thì đã vội vàng cướp đi sự sống của họ. Bằng chứng là đã có rất nhiều người trẻ tự tử vì không đủ can đảm chiến đấu.”

Tôi: “Tớ luôn nghĩ rằng cái chết không phải là cái mà con người tạo ra, nó là cái xảy ra cho người đó. Nếu một người quyết định tự tử, ý chí hành động đó đã luôn luẩn quẩn bên trong họ. Tớ không nghĩ nó là một hành động bộc phát, và phải là một người mạnh mẽ thì mới dám đưa tay chạm đến lưỡi dao tử thần. Không ai hạnh phúc mà lại đi tự tử, người tự tử phải là người có rất nhiều nỗi đau. Mỗi nỗi đau ẩn giấu một sự can trường, chúng tích góp mỗi ngày, cho đến thời khắc sức mạnh của nỗi đau chạm đỉnh và bùng nổ. Theo quan điểm của tớ, người chết vì tự tử là người phải rất mạnh.”

Bạn tôi: “Tớ chưa bao giờ hình dung được cái chết được quyết định bằng chính bàn tay mình sẽ có cảm giác thế nào.”

Tôi: “Tớ nghĩ khi một người có ý định tự tử, họ không còn bận tâm đến cái chết, họ chỉ quan tâm đến nỗi đau mà thôi. Hồi xưa, thỉnh thoảng tớ cũng muốn chết, tớ thấy đau quá, tớ không biết phải dùng ngôn ngữ nào để diễn tả nỗi đau ấy. Sống mà đau khổ vậy thì thà chết quách đi cho xong, nhưng cái suy nghĩ đó chỉ đến với tớ trong một vài khoảnh khắc. Khi tớ vượt qua được giây phút tử thần gọi mời, tớ luôn thấy bản thân còn nhiều điều ý nghĩa để tiếp tục duy trì cuộc sống.

Tất nhiên lúc tớ rơi vào trạng thái đau khổ tuyệt vọng, thì toàn bộ ý nghĩa sống đều chết hết rồi, linh hồn tớ đã rất tiều tụy lắm rồi, toàn bộ cuộc sống không còn là vấn đề, nhìn đâu cũng chỉ toàn là khổ thôi. Khi bắt đầu nhận biết được vấn đề đang gặp phải, tớ biết ngoại trừ những lúc tớ muốn chết, thì cuộc sống của tớ luôn tràn ngập ý nghĩa. Cái sự đau đớn tột đỉnh ấy nó chỉ đến trong một vài khoảnh khắc. Điều duy nhất tớ cần làm là khi nó quay lại, tớ không được cho phép bản thân nhụt ý chí.”

Bạn tôi: “Phát biểu của cậu là mâu thuẫn. Cậu vừa bảo người tự tử là người mạnh. Vậy còn những người không cho phép bản thân đi đến quyết định, chẳng lẽ họ không can đảm khi chống chọi lại nỗi đau?”

Tôi: “Không mâu thuẫn. Những đứa muốn chết mà không dám chết như tớ, kìm nén sự ham muốn của mình vì sợ hãi. Với tớ đó vẫn là người yếu đuối. Tớ đã phải nghe bao nhiêu người tìm đến mình than vãn muốn chết, nhưng lại sợ, lại không dám chết. Họ sợ chết trong khi miệng thì cứ lải nhải tôi muốn chết. Những người mạnh mẽ để được chết, đùng một phát là cậu nhận được tin báo tử của người ta thôi. Người đó không bao giờ tìm đến người này kia để thông báo tôi sắp chết.”

Bạn tôi: “Vậy cậu đang tán dương những người tự tử?”

Tôi: “Tớ không tán dương ai cả. Tớ chỉ đang muốn chúng ta bàn luận về vấn đề càng đau khổ thì người ta sẽ càng mạnh. Dẹp vấn đề chết chóc sang một bên. Tớ đang muốn chúng ta nói đến đau khổ. Quan điểm riêng của tớ, đau khổ luôn là cái thật nhất. Nó chứng tỏ rằng cậu không phải đang mơ, vì không ai mơ mình đau khổ. Họ luôn mơ được hạnh phúc, nhưng đau khổ mới cho họ tính toàn vẹn. Nếu không có đau khổ, hạnh phúc chỉ là một nửa của cuộc hành trình. Đau khổ sinh ra là để sửa soạn cho hạnh phúc sắp diễn ra. Hạnh phúc trọn vẹn phải được bắt đầu bằng đau khổ, đi qua hạnh phúc, rồi tiến đến vùng đất mà ở đó con người ta nhận ra đau khổ và hạnh phúc chỉ là một. Không, tớ cũng chỉ đang nói lý thuyết mà thôi. Tớ chưa đạt đến nó và tớ nhận mình sai khi nói về những điều mình chưa trải qua. Nhưng tớ vẫn luôn có niềm tin rằng đó mới là bản chất.”

Bạn tôi: “Vậy nên cậu mới luôn ca ngợi đau khổ.”

Tôi: “Tớ không cố gắng ca ngợi điều gì. Tớ chỉ thực sự nghĩ rằng tớ không nên né tránh đau khổ. Đi qua nó đi, tớ luôn nói thế khi nỗi đau kéo đến. Nó đau đấy, đau lắm cậu à, nhưng vì tớ đã tin rằng nỗi đau này là một phần của hạnh phúc đang sửa soạn đến, thì nó không còn là vấn đề. Tớ luôn sống như vậy, bao năm qua tớ sống thế đấy. Và giờ khi nhìn lại, tớ thấy mình mạnh quá, ít nhất là mạnh hơn ngày hôm qua. Rõ ràng nỗi đau chỉ đến như một cơ hội thách thức, cho tớ bớt mơ mộng đi. Tớ không tin vào hạnh phúc, đối với tớ hạnh phúc chỉ là một khoái cảm mang tính nhất thời. Nhưng tớ có niềm tin tất cả mọi đau khổ tớ trải qua, nó là một mảnh đất được sửa soạn sẵn, và trong mảnh đất đó sự an yên rồi sẽ mọc lên vào một ngày bất chợt. Sẽ mọc lên, chỉ trong mảnh đất của đau khổ mà thôi.”

Bạn tôi: “Niềm tin của cậu sẽ tạo ra thực tại của cậu.”

Tác giả: Ni Chi
Edit: THĐP

Featured image: Alexas_Fotos

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 10

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Liệu có tồn tại tình yêu chạm đến tự do?

0

Tôi: “Cậu biết không, tớ luôn nghĩ nếu tớ muốn được tự do thì không được sống phụ thuộc vào người khác. Phụ thuộc vào người khác bao giờ cũng khổ.”

Bạn tôi: “Muốn được sống tự do, trước hết bản thân người đó phải đủ khả năng chịu trách nhiệm về bản thân họ. Có nhiều người trẻ cứ đến tháng là cằn nhằn bố mẹ chậm trễ các khoản trợ cấp, trong khi miệng thì lúc nào cũng hùng hổ tự do là lẽ sống. Khi đưa ra một quyết định, họ phớt lờ lời khuyên bố mẹ, họ khẳng định bố mẹ đang xâm phạm đến quyền cá nhân riêng tư, quyền được sống và phát triển tự nhiên. Tớ đồng ý, nhưng với một điều kiện, bố mẹ không phải là người đứng ra giải quyết các rắc rối sau cùng.”

Tôi: “Đó là về khía cạnh vật chất. Còn về mặt cảm xúc, cậu có nghĩ tình yêu cũng là một dạng phụ thuộc không? Vì thế mà khi ta yêu thương một người nào đó, ta cũng đồng thời đánh mất tự do. Đôi lúc tớ nhìn vào bố mẹ tớ, họ rất yêu nhau, họ đến với nhau bằng tình yêu. Ở hơn ngưỡng tuổi 50 bố mẹ tớ vẫn nắm tay nhau, đèo nhau đi cà phê mỗi cuối tuần, họ cùng nhau đi du lịch vào mỗi dịp lễ. Thỉnh thoảng tớ xem những bức hình bố mẹ tình tứ, tớ luôn thử đặt tớ vào vị trí của một trong hai người, rằng nếu hoặc bố hoặc mẹ tớ đột ngột biến mất trong cuộc đời người kia, người còn lại liệu sẽ ra sao.

Họ gắn bó với nhau mấy chục năm qua, sở hữu lẫn nhau. Bố cần mẹ mỗi lúc mở cửa sau hàng giờ vất vả ngoài xã hội, mẹ cần bố như một dãy Vạn Lý Trường Thành để bảo vệ chở che. Bố phụ thuộc vào mẹ, mẹ phụ thuộc vào bố. Khi tớ lớn lên và trải qua một số biến cố vấp ngã, tớ luôn tự nhủ rằng tớ không thể là một người phụ nữ sống phụ thuộc vào đàn ông. Nếu anh ta có đó, tớ sẽ rất hạnh phúc. Nhưng nếu không có anh ta, tớ vẫn hạnh phúc theo cách riêng của tớ, bằng những niềm vui riêng mà tớ có thể tự tạo ra.”

Bạn tôi: “Rồi cậu có cảm nhận được mình đang tự do không?”

Tôi: “Nồi nào úp vung nấy. Tớ thích tính một mình, nên tất nhiên tớ sẽ thích những người cũng có khả năng một mình. Nhưng tớ nhận ra ngay cả ý nghĩ này của tớ vẫn mang lại đau khổ. Cả hai đều độc lập, cả hai đều có khả năng một mình. Vậy nên khi xung đột xảy ra, ai cũng nghĩ rằng mình có thể sống mà không cần đến người kia. Không một ai trong hai người tìm được lý do để thỏa hiệp điều chỉnh. Anh ta quan trọng, nhưng tớ tôn trọng tự do của anh ta, tớ để cho cả hai quay trở lại tự do vốn có của mỗi người. Tuy nhiên, đôi lúc tớ vẫn không thể nhận biết, tự do của tớ có vẻ giống dửng dưng hơn là tự do thật sự, cứ như bọn tớ chẳng quan tâm nhau. Chúng tớ cần không gian riêng cho nhau, và cho rằng tình yêu thực sự là một điều gì đó sâu sắc hơn những gắn bó và thói quen tầm thường. Tớ không biết, thật sự không hiểu thứ tình yêu chạm đến sự tự do, liệu nó có tồn tại.”

Bạn tôi: “Cậu và tớ chỉ là con người, những người hết sức bình thường. Thứ tình yêu cậu đang lý tưởng, họa có là thánh, là người giác ngộ mới đạt được. Nhưng đến cả người đã giác ngộ như Đức Phật, khi ông ta giác ngộ, ông ta cũng phải từ bỏ gia đình vợ con. Tớ không đọc nhiều kinh sách, không hiểu rõ lắm, nhưng theo tớ cậu chỉ có thể chọn lựa một trong hai điều đó. Tình yêu lý tưởng mà cậu đang muốn hướng đến, nó đòi hỏi cậu yêu mà không cần. Cậu phải là một người siêu việt đến mức cho mà không thèm đáp lại. Nó cao siêu đến mức tình yêu là trạng thái chứ không phải là mối quan hệ. Cậu nhìn đi, bao nhiêu người đạt đến trạng thái ấy. Tớ cũng gặp một số kẻ trồng cây si, yêu mà không chờ đợi không đòi hỏi, nhưng người đó có hạnh phúc với thứ tình yêu đó. Vẫn một vùng trời nào đó trong trái tim họ cảm thấy nhức nhối, nhói buốt mỗi lúc trở trời.”

Tôi: “Tớ không định nghĩa được tình yêu. Kinh sách thì cứ bảo tình yêu thực sự là khi tớ ở một mình, tình yêu vẫn có như khi tớ đang ở cùng người khác. Người đó không tạo ra tình yêu của tớ, bởi nếu họ tạo ra nó, khi họ bỏ rơi tớ, tình yêu sẽ biến mất. Tình yêu thật sự thì không bao giờ biến mất nhưng yêu khi không quan tâm, không chia sẻ, không gắn bó nhau thì tình yêu có nghĩa gì. Hai người yêu nhau mà không cần nhau, có cũng được, không cũng chẳng sao, điều đó liệu có ý nghĩa gì.”

Bạn tôi: “Cậu không cần phải suy nghĩ về tình yêu, cứ yêu thôi.”

Tôi: “ Nói thì dễ, ai cũng nói, nhưng mấy ai làm được.”

Bạn tôi: “Tớ nghĩ phải là những người rất tinh tế, một sự phụ thuộc rất tinh tế để không bị nhầm lẫn với dửng dưng, vậy thì khi ấy tình yêu của người đó mới là bông hoa của tự do.”

Tác giả: Ni Chi

Featured image: Pexels 

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 10

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Nếu bạn không thể tự high thì cần sa chỉ là đồ của nợ

0

Làm một hơi để chill, để vui vẻ thư giãn, để trầm tư sâu xa về thế giới, để vượt lên trên những dòng chảy ngao ngán thường ngày, để chạm tới muôn vạn vì sao hay lao vào giữa bâng khuâng vũ trụ. Theo tôi, đó là một trải nghiệm mà mỗi người nên nếm ít nhất một lần trong đời. Từ đó, bạn mới biết một điều rằng cơ thể và tâm trí này có thể bị ảnh hưởng và thay đổi bởi “các chất” nói riêng hay bởi ngoại cảnh nói chung như thế nào. Nhưng quan trọng hơn cả, chúng cho bạn một sự thấu hiểu rằng ngoài kia tồn tại một-khả-năng bạn được sống trong sự điềm tĩnh hài lòng.

Vấn đề đặt ra ở đây đó là khi hất cùn, bạn có nhận ra được ở đó luôn tồn tại một cơ hội để bản thân tiến tới trạng thái high mà không cần hít một làn khói nào không. Cần sa cũng giống như một con người, giúp khơi dậy một trạng thái tiềm ẩn bên trong chúng ta. Tức là nếu trong ta không có sẵn trạng thái bình an đó thì cả một núi weed cũng chẳng tô vẽ nổi sắc màu của sự an lành.

Tôi không cổ vũ chuyện bạn dùng chất, và cũng không phê phán bạn làm những gì mình muốn. Tôi chỉ đang đề cập đến một cánh cửa đi tới hạnh phúc – nơi cần sa chỉ là một trong các chìa khóa nho nhỏ. Khi trở thành một người độc lập hiện thực hóa ý tưởng điềm tĩnh mà nó đã khơi mào, bạn dần có thể thay thế vị trí của cần sa – bạn high tự nhiên.

Cần sa được biết đến là một trong các chất thức thần (psychedelics). Nó không hề gây nghiện vật lý, nhưng có khả năng gây nghiện tâm lý. Tức là bạn có xu hướng tìm đến nó để trải nghiệm lại trạng thái dễ chịu an nhiên hay thức tỉnh giác ngộ – thứ bị che lấp đi bởi những xô bồ náo động của tâm tưởng hay đời sống thường ngày. Và khi phải tìm đến một điều gì đó hay một ai đó để giúp mình có được niềm hạnh phúc hay tình yêu thuần khiết thì bạn đã bước chân vào con đường nghiện ngập và phụ thuộc mất rồi.

Nếu bạn không thể high tự nhiên thì cần sa chỉ là đồ của nợ. Nó sẽ khiến bạn quên mất tiềm năng an bình của chính mình, làm bạn dần tin rằng những ngọt lành dịu êm đến từ bàn tay thánh thần của những làn khói trắng. Bạn yêu những cái búp sấy khô thơm phức, yêu những cái boong reo vui ục ục, yêu đám homie cùng nhau phê pha tối ngày. Nhưng câu hỏi đặt ra là bạn có yêu chính mình khi không có tất cả những đối tượng kia không?

Nói đến đây tôi lại nhớ đến một đoạn trong bài hát Let her go:

“Only know you’ve been high when you’re feeling low
Only hate the road when you’re missing home
Only know you love her when you let her go.”

(Bạn chỉ high khi thấy mình đang low
Bạn chỉ ngao ngán đoạn đường khi bản thân nhớ nhung tổ ấm
Bạn chỉ biết mình đã mê nàng khi để nàng cất bước ra đi.)

Tôi cho rằng cần sa cũng tương tự như một chất chỉ thị tương tự như giấy quỳ tím nhận biết dung dịch axit hay bazơ. Nó sẽ cho bạn biết rằng mình đã “low” như thế nào trước khi đón “high” vào trong cơ thể, đã lu bù với đời sống như thế nào trước khi thẩm thấu một liều thư giãn tràn trề.

Cần sa hay bất kỳ điều gì khác cũng như một bức nền tương phản để bạn nhìn thấu chính mình. Nếu dùng nó để làm tấm gương soi, thì bạn sẽ chỉ cần soi một lần duy nhất, và những ngày sau mối quan hệ giữa bạn và cần sa là hai người tri kỷ, không dính mắc nhưng cũng không gì cắt đứt nổi. Vì bạn cũng sẽ trở thành một tấm gương soi như nó vậy.

Câu hỏi đặt ra đó là làm sao để có thể high tự nhiên mà không cần dùng đến chất nào cả? Trong trải nghiệm hữu hạn của bản thân, tôi xin liệt kê tạm một vài cách, điều mà tôi vẫn thỉnh thoảng đề cập đến trong những bài viết trước đây của mình. Chúng bao gồm: Thiền, tập thể dục, nofap, cầu nguyện, ăn kiêng, làm những việc có ích cho người xung quanh (yêu thương, chia sẻ), tiếp cận thông tin theo cách đa chiều, v.v…

Khi chạm tới được cốt lõi bình an bên trong chính mình, bạn sẽ nhận ra bản thân hoàn toàn ngang bằng với weed. Nó sẽ không làm bạn thay đổi nữa vì ở đó không còn tồn tại sự chênh lệch. Bạn hất cùn hay không không còn là điều đáng để bàn đến.

High không phải là cột đích ta vươn tới, mà là nơi chốn ta tìm về. Tôi nói chuyện cần sa nhưng cũng ám chỉ tất cả những đối tượng khác có thể mang tới những dễ chịu cho con người, hay thậm chí những thứ làm ta khốn đốn chao đảo. Tất cả chúng chỉ có tác dụng giúp mỗi người nhìn thấy một khả năng xuất hiện của trạng thái bất kỳ trong vô vàn những khả năng giữa vũ trụ. Chỉ khi nào biết rằng chúng có tồn tại thì ta mới có thể quyết định đi tới đó bằng một con đường tự thân hay bằng một lối mòn phụ thuộc, quyết định tự do hay tiếp tục hít thở khói gông cùm.

“But you only need the light when it’s burning low
Only miss the sun when it starts to snow
Only know you love her when you let her go.”

(Bạn chỉ cần ánh sáng khi ngọn đèn sắp lụi
Bạn chỉ nhớ mặt trời khi ngoài kia tuyết rơi
Bạn chỉ biết mình đã ngã lòng khi quyết định buông lơi.)

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Featured image: wizbangblog

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 10

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Họ giàu có hơn về số tuổi nhưng nghèo nàn về tâm hồn

0

Tôi: “Nói thật với cậu tớ chỉ nể phục những người trưởng thành. Còn những người lớn tuổi, tớ tôn trọng họ, nhưng nó chỉ nằm ở nghi thức lễ nghĩa kính trên nhường dưới.”

Bạn tôi: “Có gì khác biệt giữa hai loại người đó?”

Tôi: “Này nhé, người lớn tuổi là người chỉ già đi về mặt sinh học, họ tích góp nâng cao tuổi tác. Người trưởng thành là người sở hữu nội tâm đã già, họ có thể ít tuổi, nhưng tâm hồn lại rất phong phú.”

Bạn tôi: “Tớ thì nghĩ những người già bao giờ cũng là người trải qua nhiều sóng gió cuộc đời.”

Tôi: “Đúng. Nhưng trải qua rồi thì sao, họ có nhận biết được gì không? Vấn đề là có kinh nghiệm nào được rút ra từ những sóng gió? Tớ đã thấy nhiều những người lớn tuổi ăn nói và hành động rỗng tuếch.”

Bạn tôi: “Tớ chưa hiểu ý cậu.”

Tôi: “Ý tớ là họ đi qua sự việc đó như một tên mù, một thằng điếc, như một kẻ thiểu não đã đánh mất khả năng nhận thức vấn đề. Sự việc đã qua không để lại trong họ một chút dấu hiệu. Có thể họ sẽ nhớ nó như một phần ký ức, bởi nó đã từng xuất hiện trong cuộc đời họ. Người ta bảo rằng không ai tắm hai lần trên một dòng sông, tớ nghĩ những người trưởng thành, cách hiểu của họ về lần thứ hai sẽ hoàn toàn khác biệt cách hiểu của những người chỉ đơn thuần già đi. Ở lần thứ hai, người trưởng thành sẽ tránh mắc phải những lỗi lầm đã có trong lần đầu. Nhưng người già đi, dù có lần thứ mười thì mọi thứ xảy ra vẫn rập khuôn y hệt nhau.”

Bạn tôi: “Nói như cậu thì người trưởng thành là người tích góp được nhiều kinh nghiệm.”

Tôi: “Phải. Nhiều kinh nghiệm và có khả năng nhận biết số kinh nghiệm đó. Tớ có một người bạn, cô ấy luôn tìm đến tớ mỗi lúc khó khăn để chia sẻ. Lần đầu, lần thứ hai, tớ rất vui vẻ ngồi lắng nghe, nhưng đến lần thứ mười cô ấy vẫn cứ nói mãi về vấn đề ấy. Cô ấy chỉ có một vấn đề duy nhất thôi, và cô ấy cứ kéo lê lết nó từ ngày này sang ngày khác. Cô ấy đau khổ hôm nay, đau khổ hôm qua, hôm kia, và tớ biết cô ấy sẽ vẫn tiếp tục đau khổ vào ngày mai. Mỗi lần tìm đến, cô ấy cứ nói với tớ về những quyết tâm, những kiên định, nhưng rồi khi vấn đề muôn thưở xuất hiện, cô ấy lại phải khóc lóc vì nó.

Nếu tớ thất bại một lần trong một vấn đề, tớ sẽ nghĩ đó là bài học. Tớ sẽ nghĩ thất bại là mẹ thành công. Nhưng nếu những lần thứ hai thứ ba vẫn thất bại vì cậu cứ tiếp cận vấn đề đó bằng một cách giống nhau, không chịu suy nghĩ để rút ra kinh nghiệm thì tớ cho rằng đó là ngu xuẩn. Cuộc sống của những lần thất bại rập khuôn, chuyển từ khoảnh khắc ngu ngốc này sang khoảnh khắc ngu ngốc khác y hệt, đó chỉ là một cái chết chậm chạp kéo dài. Có những người tớ từng quen, vắng đi một thời gian gặp lại, tớ chẳng thấy có sự khác biệt nào trong họ. Họ vẫn cứ thế, nói những chuyện đã từng nói cách đây mấy năm, những quan điểm lỗi thời. Vậy đấy, họ chỉ già đi chứ đâu trưởng thành.”

Bạn tôi: “Vậy làm sao để nhận biết và chuyển hóa thành kinh nghiệm.”

Tôi: “Tớ đã nói rồi đấy. Cậu đừng cố đóng vai tên mù kẻ điếc. Đừng nhìn vào nó trong bộ dạng người vừa ngủ dậy. Tỉnh táo, quan sát và lưu tâm. Tớ nghĩ đó là những yếu tố cần thiết.”

Bạn tôi: “Nhưng nếu người đó hài lòng về con người đang già đi của họ?”

Tôi: “Với một điều kiện, họ đừng gây ảnh hưởng đến người khác. Nếu cô ấy hài lòng với con người đó, cớ gì phải tìm đến để tuyên bố với tớ rằng không bao giờ để bản thân mắc phải sai lầm đó nữa. Cô ấy không cần phải tìm đến tớ, không cần phải chứng tỏ với bất kỳ ai rằng cô ấy sẽ học cách trưởng thành. Bản thân người trưởng thành, họ không cần phải lo lắng về việc mình có cần phải trưởng thành hay không, bởi bản thân sự trưởng thành sẽ nói lên tất cả. Còn người già đi, họ lúc nào cũng lo cuống cả lên, nhưng ngày mai của họ vẫn chỉ là sự lặp lại của ngày hôm qua.”

Tác giả: Ni Chi

Featured image: jarmoluk 

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 10

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Đời quá ngắn để không tận hưởng

0

Nhắc đến từ “tận hưởng” có thể sẽ có bạn nhầm lẫn nó với hàm ý “thụ hưởng” như một cách tiêu pha vật chất để mang lại khoái cảm cho bản thân: Đốt tiền vào các thú vui mua sắm, tiệc tùng, đàn điếm, v.v… trong một khoảng thời gian ngắn mà không quan tâm là mình có nên làm việc đó hay không và nó có thật sự mang lại ích lợi cho bản thân không.

Từ “tận hưởng” tôi đang muốn nói tới ở đây nằm dưới thẳm sâu một hành động. Nó là điểm tựa cho hành động bắt đầu trong sự sung sướng, thay vì “hưởng thụ” để có được sự hoan lạc ấy. Nó là một sự dấn thân vào trong các gam màu cuộc sống, tan mình ra ở cả những nốt thăng và trầm. Khi những sợ hãi quy hàng thì sự xúc động đứng lên nắm lấy ngai vàng trong cõi hồn và đẩy đưa ta đi về phía tận cùng trải nghiệm.

Không phải hành động là thứ mang lại hạnh phúc, mà sự dũng cảm tiến về nơi “không biết” mới bật tung cánh cửa của những sống động cuộc đời.

Tôi đã từng nghe một người em kể chuyện rằng cô bé đang rơi vào một giai đoạn mất hết hứng thú với cuộc sống, tinh thần suy giảm, và mọi sự tương tác rủ nhau đi xuống. Cô bé nhớ những ngày hừng hực sức sống trước kia với mỗi buổi sớm thức dậy là một sự rạng ngời mến yêu. Nhưng khi tôi nói rằng “đời quá ngắn để không tận hưởng” thì em không hiểu tôi đang muốn nhắn nhủ điều gì. Vì em vẫn đáng cố gắng chống cự lại những thay đổi cực đoan nơi chính mình.

Không chỉ em tôi, mà ngay chính bản thân bạn (cũng có thể) chưa thấu tường bản chất của việc tận hưởng và sự ngắn ngủi đến kinh ngạc của cuộc đời. Nó ngắn đến mức vụt qua nhanh không kịp nắm bắt và bạn luôn phải nhìn nó ở thì quá khứ, luôn chứng kiến nó bằng một hình ảnh phóng chiếu trong tâm tưởng và gia nhập lại cuộc vui bằng một ý chí cá nhân. Có mấy ai là sống ngay trong chính khoảnh khắc này, nhai nuốt nó thật sâu vào tận trong hồn mình? Và tất nhiên, không bao giờ phải mò mẫm đào bới lại nó trong trí nhớ nữa vì đang bận rộn “tận hưởng” những giây phút bây giờ.

Bước ra ngoài sân và để cho làn nắng lấp lánh trên da thịt. Những nốt nhảy nhiệt lượng tí tách trên bờ vai, trên gò má và trên những lọn tóc mai. Không cần phải giãy lên lấy tay che con nắng hay mặc áo khoác phủ kín người như Ninja, bạn chỉ cần đứng đó và hít thở vài lần nhẹ nhàng. Khi đó, đất trời là của bạn, ánh sáng là của bạn, sự ấm áp là của bạn. Chính việc tận hưởng là điều mang tới sự hưởng thụ tinh thần – thứ không thể mua sắm được bằng vàng bạc.

Hoặc khi một nỗi buồn xâm chiếm cõi lòng, bạn cũng có thể “tận hưởng” nó tương tự như vậy. Cứ coi nó như một cơn mưa bay bay trong gió và mơn trớn lên người bạn, chảy thành những dòng lệ lấp lánh. Bạn đứng đó, giang rộng đôi tay và đón cả cơn mưa vào lòng. Nó sẽ là của bạn, TOÀN BỘ.

Tôi thiết nghĩ rằng bình thường con người vẫn cảm thấy đau khổ không phải vì trải nghiệm của họ khó chịu, mà bởi vì trải nghiệm đó bị pha tạp bởi thái độ khó chịu riêng mình. Nên một nỗi đau chưa từng là trọn vẹn, một cơn giận chưa từng là trinh nguyên, và một sự ăn năn day dứt chưa từng trắng trong như tờ giấy mới. Cái khổ kia nằm ở sự tạp nham – thứ ngăn cản vẻ đẹp tròn vẹn của vạn vật được biểu lộ.

Chỉ bằng cách tận hưởng – cho chúng được đổ bộ hết mình vào nơi này như mục đích ban đầu của chúng, bạn mới có thể được chứng kiến sự thuần khiết của tất thảy các trải nghiệm. Sẽ chẳng có ai phải đau đớn khi nhúng mình vào trong cái đẹp tròn vẹn. Tâm hồn người ấy sẽ tự khắc trở nên đủ đầy, tươi mới và căng tràn.

Mọi thứ vốn dĩ vẫn đang phơi bày ngay trước mắt và chỉ đợi bạn bước vào trong nó, nhẹ nhàng, âu yếm. Đó là một sự mời gọi quyến rũ thường trực nhưng chẳng có mấy ai nghe thấu mà đi theo. Chúng ta chẳng biết làm gì ngoài giãy đạp, ngoài đốt cháy những mến thương bằng sự phản kháng. Thế gian này chẳng ai làm ta đau khổ, chỉ có ta oằn mình lên và tự thấy nhức nhối trong người, rồi đi đổ lỗi cho những thứ ở gần trong tầm mắt.

Chỉ bằng cách tận hưởng, bằng cách quy hàng thì bạn mới có thể dâng hiến những ngọt lành vào trong đời sống, đồng thời cũng thấm nhuần những mật sữa thơm ngon của cuộc đời. Khi ấy, bạn sẽ trở thành một pháp sư có khả năng co rút tất thảy dòng thời gian trở về một cái chấm. Ở trong cái chấm đó, bạn chỉ còn biết hiện diện nơi bây giờ – nơi cả thế gian là của bạn.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Featured image: Pexels  

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 10

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Đừng hành xác mình vào những việc cậu không thích nữa

0

Tôi: “Dẹp đi! Đừng hành xác mình vào những việc cậu không thích nữa.”

Bạn tôi: “Sống như cậu thì làm sao hiểu.”

Tôi: “Đừng nói vậy với tớ như thể cậu sinh ra với sứ mệnh giải cứu thế giới. Tớ không vơ đũa cả nắm, nhưng chí ít là tớ đang nói riêng bản thân cậu. Nếu tự thân cậu yêu thích điều cậu đang làm, điều này không có gì đáng nói. Nhưng nếu cậu đang tự lãng quên bản thân trong ngôn ngữ của mệnh lệnh. Ý tớ là mỗi buổi sáng thức dậy, điều đầu tiên cậu làm là ra lệnh cho bản thân cậu. Hôm nay tôi phải hoàn thành chỉ tiêu này, ngày mai phải xong nốt kế hoạch kia. Để làm gì? Tại sao phải hành xác mình trong những kế hoạch vớ vẩn đó.”

Bạn tôi: “Tớ không nghĩ rằng việc mình lao động kiếm sống là sai.”

Tôi: “Tớ không nói cậu nằm ì ạch ở nhà để thưởng ruồi ngáp gió, ý tớ là làm trong trạng thái hứng thú. Tớ không đề cao những người sống lười biếng lao động, điều đó dần dà sẽ biến họ trở thành gánh nặng. Đó là những người luôn vay mượn tự do để ngụy biện giải thích tại sao tôi có quyền đè nặng lên vai người khác. Không, tớ không nói cậu vứt bỏ để trở thành loại người này. Nhưng thử nghĩ mà xem, thật bất hạnh cho những người thậm chí còn chưa bao giờ cho phép mình nhìn vào hoàng hôn. Đối với họ, mặt trời lặn thì có gì để nhìn, họ còn bao nhiêu công việc quan trọng cần giải quyết.”

Bạn tôi: “Nếu tớ không nỗ lực, tớ sẽ bị bỏ lại phía sau.”

Tôi: “Vậy thì đã sao? Ai đi đâu mặc kệ họ. Cậu sinh ra đâu phải để người ta huấn luyện thành một con ngựa đua. Hay cậu muốn làm một con chó săn? Cậu không có trách nhiệm phải tìm kiếm, vậy tích góp tiền bạc để làm gì? Để rồi luôn trong tư thế chạy. Chạy hết thứ hai đến thứ sáu, rồi thứ bảy, chạy cấp tốc ngay cả chủ nhật. Chạy từ sáng đến tối, chạy từ ngày này sang ngày khác, tháng này qua tháng nọ. Cậu đâu còn thời gian để sử dụng số tiền cậu kiếm được. Lao động phải đi đôi với hưởng thụ. Rồi cả chuyện cậu muốn nỗ lực để trở thành ai đó, cậu không thể chỉ ngồi, cậu lại phải chạy. Cậu phải chiến đấu, cậu lên kế hoạch và bắt đầu hóa thân trong thân phận nhà tu khổ hạnh về cả tinh thần lẫn thể xác. Có đáng không khi đánh đổi những phù phiếm ấy bằng máu và linh hồn?”

Bạn tôi: “Tớ làm việc còn vì trách nhiệm.”

Tôi: “Đừng nói với tớ rằng cậu có rất nhiều công việc cần giải quyết và cậu không được quyền biến mất. Cứ nghĩ xem, chúng ta sinh ra cô độc rồi cũng sẽ chết đi cô độc. Khi cậu chết, kênh truyền hình vẫn phát những chương trình cũ, mọi người vẫn thức dậy, cả triệu người vẫn vội vàng đến công ty, trẻ con vẫn đến trường. Cậu chết đi, vẫn có hàng trăm hàng nghìn đứa trẻ được sinh ra, họ không khóc cho nỗi đau mất cậu, họ khóc cho niềm hạnh phúc một thiên thần vừa xuất hiện. Không có cậu, cuộc sống vẫn tiếp tục. Phỏng có ích gì nếu cậu cứ bận tâm. Cậu không quan trọng, không ai là quan trọng với ai.”

Bạn tôi: “Cậu nói thì dễ. Hành động mới khó.”

Tôi: “Nó chỉ khó vì cậu cứ giữ cái suy nghĩ đó trong đầu. Tớ bỏ nhiều thứ rồi, nó không khó như cậu vẫn nghĩ. Tớ đã làm điều đó trong suốt cuộc đời mình. Tớ đến trường, tớ chán ngán ông thầy bộ môn, tớ sẽ bỏ tiết. Tớ vào đại học, rồi tớ bỏ. Tớ đang sống ở Huế, tớ bỏ vào Sài Gòn. Đang ở Sài Gòn tớ bỏ đi ở nơi khác. Rồi tớ cứ bỏ đi, bỏ đi, làm gì cũng bỏ. Mọi người cứ nghĩ tớ gàn, đã tiêu tốn bao nhiêu thời gian tiền bạc công sức rồi dừng lại nửa đường.

Họ sai rồi, khi cậu dấn thân vào nhiều điều mới mẻ, thế giới quan của cậu sẽ càng rộng mở. Không một công việc nào cậu làm lại không đem lại cho cậu những bài học. Khi tớ đang bước trên con đường này, rồi đột nhiên tớ không muốn đi tiếp nữa, tớ dừng lại. Chỉ khi ý nghĩ mình không còn thích thú nữa lấp ló, tớ sẽ dừng lại, tại sao phải mất thời gian vào những điều mình không còn hứng thú. Tớ đâu cần chứng minh với thế giới rằng mình làm được. Tớ không làm được, tớ hoàn toàn không đủ sức để tiến về đích. Họ có thể chê bai, cười mỉa tớ, ừ thì cứ thế đi. Cái tớ quan tâm là tớ đang thoải mái trong sự từ bỏ. Không thế thì tớ cũng chẳng hiểu gượng ép bản thân phỏng có ích gì.”

Bạn tôi: “Tớ cần cố gắng cho tương lai.”

Tôi: “Tại sao cậu phải cần một tương lai trong khi hiện tại đã là kho báu.”

Bạn tôi: “Không, hiện tại của tớ rất kinh khủng. Nó không phải kho báu.”

Tôi: “Là bởi cậu đang biến nó thành địa ngục đấy. Là ai? Là bàn tay cậu châm lửa thiêu đốt cậu. Nhưng tớ cũng không cổ động cậu vứt bỏ mọi thứ, ý tớ là thỉnh thoảng, hãy cho phép bản thân cậu được trở nên ngông cuồng, được sống bất cần. Thỉnh thoảng cậu được quyền biến mất, được tàng hình, cậu bước ra khỏi thế giới mệt mỏi ấy, dẹp quách đi suy nghĩ cậu quan trọng, cậu không thể thiếu trong cuộc sống của họ.”

Bạn tôi: “Cậu không hiểu.”

Tôi: “Chỉ cần cậu nói với bản thân cậu rằng kết thúc rồi, chừng đó là quá đủ rồi, tôi còn rất nhiều điều yêu thích khác đang chờ đợi, không cần phải hành hạ bản thân nữa. Nói với cậu vậy đi, cậu sẽ hiểu những điều tớ nói.”

Tác giả: Ni Chi

Featured image: stevepb 

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 10

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

[THĐP Vietsub] 4 giai đoạn nuôi con theo trí tuệ người Tây Tạng

https://www.facebook.com/TrietHocDuongPho2.0/videos/2137554266478252/?v=2137554266478252

Xem trên facebook

Trẻ con là tương lai. Người Tây Tạng có cách nuôi con rất trí tuệ. Chúng ta hãy cùng xem và học hỏi.

Vietsub: Triết Học Đường Phố 2.0
Source: Bright Side

Ảnh minh họa: Victoria_Borodinova

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 10

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

 

Quan điểm của bạn không phải là vấn đề của tôi

0

“Làm sao tôi có thể đứng trước đám đông mà không bị run rẩy?” “Làm sao tôi có thể phát biểu mà không sợ hãi trăm ngàn lời đánh giá chỉ chực bung ra?” “Làm sao tôi có thể hàn gắn trái tim đã bị băm nát bởi miệng lưỡi xỏ xiên của người đời?”

Đã bao giờ bên trong các bạn hiện ra những câu hỏi như vậy chưa? Đã bao giờ các bạn cảm thấy bận lòng bởi suy nghĩ, quan điểm hay ý kiến của người khác về mình chưa? Họ khen, họ chê; họ tung hô, họ đá đểu; họ ủng hộ, họ tranh cãi. Tất cả mọi động thái của thiên hạ được bưng ra trước mắt và chúng làm bạn xáo động. Có bao giờ chưa?

Tôi cho rằng nếu một cuộc sống mà không có dư luận thì ở đó, chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được thế nào là ồn ào. Một khi không hiểu được ồn ào thì làm sao ta có thể chạm vào thẳm sâu tĩnh lặng được? Nhưng vấn đề ở đây đó là: làm cách nào có thể thật-sự-chạm vào cái chốn đang giãy lên trước mặt ta với đủ mọi loại hình thái từ hoa lá màu mè cho tới dao gươm sắc lẹm phết đầy đầy độc tố?

Câu trả lời, vẫn như mọi khi, đó là: “DELL QUAN TÂM.” Vì quan điểm của người khác không phải là vấn đề của bạn. Tôi nói thế không có nghĩa bảo rằng bạn tuyệt đối không được tiếp thu một lời phê bình để trau dồi học hỏi, hay cảm nhận một lời khen tặng để tận hưởng chút niềm vui đồng cảm. Ý tôi muốn truyền đạt ở đây đó là quan điểm của ai là vấn đề của người nấy, ta không-nhất-thiết phải lôi chúng vào người mình.

Thấy câu nói của bạn thật ngu xuẩn và bị khó chịu thì đó là vấn đề của đứa hater, không phải của bạn. Nếu có, vấn đề của bạn trong trường hợp này là giãy lên bực bội với lời bình luận của nó; đêm ngày trằn trọc suy nghĩ rằng “mình ngu vậy sao” và cảm thấy tuyệt vọng với bộ não không thể nghĩ thông vấn đề; hoặc hoang mang tột độ khi cả thế giới quay lưng chống lại mình vì họ tất thảy là những người có IQ 9000.

Đó mới là vấn đề của bạn. Thứ duy nhất bạn cần quan tâm giải quyết là chính bản thân mình, bao gồm thái độ, cách nhìn nhận vấn đề của mình. Còn tất cả những gi gỉ gì gi của người khác không phải là vấn đề của bạn, không phải là mảnh đất bạn nên nhúng mũi vào. Địa hạt của họ cứ để họ tự xoay xở và vùng vẫy tùy nghi. Đường ai người nấy đi. Đây là bước đầu tiên để bạn trở về với bình an nội tâm, trở về vững chãi với ngôi nhà tự thân vậy. Từ đó, bạn mới có khả năng thấu hiểu chính mình và cải tiến chính mình (nếu muốn.)

Theo tôi, việc ngắt sự dính mắc với thế giới quan của người khác không phải là việc dễ dàng khi một người đã đánh mất ranh giới của chính mình, mất đi vị trí hay trọng lực của bản thân. Người đó dễ dàng bị đồng hóa với hoàn cảnh, với môi trường xung quanh như một kiểu gió chiều nào xoay chiều đó. Nếu gió thổi vào villa biệt thự thì thấy sướng vui rộn ràng, cố gắng níu giữ những xa hoa. Nếu gió thổi vào nhà tranh vách đất thì thấy ủ dột u sầu, muốn giãy lên để thoát khỏi những nghèo hèn, khốn khổ.

Việc đoạn tuyệt những liên đới ấy đòi hỏi bạn phải có được một điểm nhìn mới, một góc độ thứ hai nằm ngoài hoàn cảnh. Có nó bằng cách nào? Trước tiên bằng việc hiểu ra rằng mỗi người là chủ nhân của vũ trụ riêng mình, chẳng ai CÓ THỂ lấn sang lãnh địa của nhau cả, trừ phi bạn cho phép điều đó xảy ra.

Ai đó nói bạn là đồ con bò, bạn có thể chấp nhận ngay và bắt đầu đi nhai cỏ nhồm nhoàm, hoặc bạn có thể đáp rằng “xin chào anh bạn biết nói” và tiếp tục trải nghiệm chui đầu qua hai song sắt cửa sổ bé tí với cảm giác khám phá thú vị lạ thường.

Ai đó khen rằng bạn là nàng thơ kiều diễm, bạn có thể chấp nhận ngay và tham gia vào cảm giác đê mê khi được mơn trớn bởi ngôn từ, cảm giác mình ở một tầm cao vượt qua những thô bỉ hèn hạ của thế gian, vượt qua những thứ phàm phu xôi thịt bẩn thỉu. Hoặc bạn có thể chỉ nói rằng “cảm ơn” và tiếp tục làm một con đĩ nổi loạn như bạn vẫn thường cảm thấy về chính mình trong sự hài lòng cao độ.

Đến cuối ngày, hay đến cuối đời, tóm lại là cuối cùng, chẳng ai quan tâm đến bạn đâu ngoại trừ chính bạn. Vì cái gì cũng hướng về mình, cái gì cũng nghĩ là nó dành cho mình nên bạn mới sa vào ảo tưởng rằng thế giới bận lòng hay rung động bởi sự hiện diện của bạn. Không có đâu, người mơ ạ. Suốt đời bạn chỉ ở với chính mình thôi. Nên đứa đập gậy vào đầu bạn là chính bạn, đồng thời, đứa mang dầu ra xoa bóp vết thương kia cũng không ai khác ngoài chính bạn.

“Mày không bị đau bởi quá khứ hay tương lai. Vì thời gian không hề tồn tại. Mày đau bởi những suy nghĩ và sự tưởng tượng của chính mình.” – Khuyết danh

Hay nói cách khác ngắn gọn hơn:

“Mày bị giết bởi người khác không nhiều bằng chính những hoang đường của bản thân.”

Và gọn hơn nữa:

“Kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình.” – Đức Phật

Đôi khi tôi thấy một sự mỉa mai và nực cười khi nhận ra bản thân vốn dĩ luôn tự chơi đùa với bản thân như vậy, 100% thời gian (nếu có) trên đời. Nó sẽ tạo ra đau khổ khi tôi vô thức, còn nó sẽ chất chứa vô vàn niềm vui nếu việc chơi đùa kia được xảy ra trong sự nhận biết rõ ràng.

Nên quan điểm của người khác, dần dần, tôi không còn quan tâm nhiều nữa. Vì tôi nhận ra rằng đó chỉ là quan điểm của chính mình về bản thân nhưng được diễn đạt bởi một bóng hình phóng chiếu. Khi càng bớt giãy đạp với người khác, tôi càng trở về gần gũi với con người thật của mình. Và trong sự gần gũi như vậy, tôi mới có khả năng bẻ khóa hay đập vỡ những lời nhận định, định nghĩa về chính mình. Kết quả là, thế gian ngoài kia sẽ lấy những nhầy nhụa nào để phóng chiếu khi bên trong này đã sạch sẽ và trơn tru?

Tóm lại, quan điểm của bạn không phải là vấn đề của tôi, và ngược lại, quan điểm của tôi cũng không phải vấn đề của bạn. Chỉ khi nào hai ta có một sự độc lập, thì trí khôn mới được vun vén tập trung mà nảy nở. Khả năng phản biện truy dấu những kẽ hở cũng sẽ được tăng cường. Và kẻ nào có được khả năng này thì mới có thể đi tới mảnh đất tự do. Họ là người đã biết lắng nghe lời trí tuệ của Đức Phật: tự thắp đuốc lên mà đi.

Tất cả những gì tôi đang nói ở trên là sự tương quan giữa hai con người riêng biệt. Nhưng khi nhìn sâu hơn, bạn cũng có thể thấy nó trùng khớp giữa chính bạn và những suy nghĩ, xúc cảm của mình. Mỗi khi chúng giãy lên như kẻ tù đòi vượt ngục, chúng nhảy chồm chồm như con sóng muốn nuốt chửng kẻ hạ hèn, bạn có còn thấy chúng là “vấn đề” nữa không?

Bạn cứ nhìn với góc độ như vậy thật lâu và sâu, rồi đến một ngày đẹp trời, tôi thách bạn tìm ra một “vấn đề” nào đó ở trên đời với khoản cược là 30 tỷ USD. Nếu bạn nhận kèo thì chắc hẳn rằng tài khoản của mình đã có sẵn (tối thiểu) 31 tỷ.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Featured image: Free-Photos

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 10

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2