16.6 C
Da Lat
Thứ Năm, 11 Tháng 9, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 73

Đến ăn mày cũng biết giá trị của họ

1

Em gái tôi vừa quyết định chuyển lên sống Đà Lạt, từ bỏ nghiệp vụ dược sĩ để đầu quân cho một quán cà phê nằm biệt lập ở một vùng hoang sơ trong núi. Sẽ bắt đầu tập tành pha chế những ly cà phê, làm những bước sơ khai trong việc nhào nặn bột để cho ra những chiếc bánh, sáng ra phải lau dọn chùi rửa. Người thân cô ấy bảo rằng đó là một lựa chọn ngớ ngẩn. Tương lai của một cô gái rồi sẽ về đâu khi nhốt mình trong cái chốn rừng rú đó, rồi công việc thấp hèn chỉ dành cho những người không học hành đến nơi đến chốn. Họ lo sợ cô ấy rồi sẽ tàn tạ xuống cấp khi phải hạ mình xuống một đẳng cấp thấp kém hơn những xa hoa, vẻ hào nhoáng bên ngoài của cuộc sống đô hội chốn Sài Gòn mà gia đình cô ấy đang khoác lên mình.

Tôi nghĩ đến cô ấy cũng như thân phận của tất cả con người tồn tại giữa cuộc đời này. Nếu một thế giới chỉ toàn những nhà tri thức, bác sĩ, giáo sư, kiến trúc sư…toàn thể một thế giới chỉ muốn ngồi trong phòng lạnh được sưởi mát bằng điều hòa, ai cũng chỉ muốn là người mang sứ mệnh kiến thiết xây dựng thế giới trên mô hình, bằng con chữ, bằng hình ảnh được phóng chiếu ở nơi bóng mát. Liệu còn ai để đóng vai người thợ hồ thực thi biến những bản vẽ đó thành công trình vật chất. Lấy ai đứng ra bưng bê phục vụ mỗi khi bác sĩ giáo sư vào nhà hàng ăn. Lấy đâu ra người pha cà phê cho kiến trúc sư uống trong mỗi buổi thuyết trình. Rõ ràng bằng một câu trong lời bài hát mà tôi rất yêu thích.

“Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ biết dành phần ai.”

Tôi luôn tự hỏi tại sao xã hội lại có cái nhìn khinh miệt với những nghề lao động chân tay? Ánh mắt miệt thị dành cho những tầng lớp thấp kém khi tự phong mình vượt trội ở một đẳng cấp cao hơn. Nghề nghiệp được mang ra để quyết định một con người mà không phải bằng phẩm chất nhân cách của người đó. Có gì sai nếu tôi là một người quét rác? Có gì sai trong nhân cách của một người bán vé số? Và có gì sai trong trường hợp em gái tôi khi cô ấy thực sự chỉ muốn được sống với công việc mà cô ấy yêu thích.

Một hôm tôi bước vào một tiệm cơm cùng một chị bạn tôi. Cô bán cơm khi nhìn bộ dạng và cách ăn mặc của chúng tôi liền nghĩ rằng chúng tôi làm nghề phụ hồ. Bạn hiểu nghề phụ hồ làm gì không? Là sẽ phụ giúp những anh thợ xây trong công việc bưng bê cát sạn, rồi bốc gạch… Chúng tôi mỉm cười vui vẻ vì sự hiểu lầm đó của cô. Thực ra thì tôi đã muốn giải thích, tôi muốn tường tỏ để cô hiểu rằng tôi không làm nghề phụ thợ hồ.

Nghề nghiệp chính của tôi là một nhân viên dọn vệ sinh. Còn bạn tôi, chị ấy là một cô gái giỏi giang hiểu biết sâu rộng, từng từ bỏ công việc có mức lương tính bằng nghìn đô để sống ở Đà Lạt, suốt ngày luẩn quẩn trong nhà làm hết sản phẩm tự nhiên cho đến việc chăm sóc cho lũ chó mèo. Tôi chưa bao giờ gặp ai lanh lợi, hiểu biết mà lại sâu sắc đến vậy.

Khi tôi bước ra đường và có người hỏi tôi đang làm gì. Nếu là trước đây, tôi sẽ tự ti, tôi sẽ mặc cảm vì xấu hổ. Tôi hổ thẹn vì tôi không thể là một nhà văn nổi tiếng, tôi không phải là một nhân viên văn phòng, một bác sĩ, đại loại là những nghề nghiệp có thể trang điểm cho tôi vẻ tự hào.

Nhưng giờ tôi đã bước qua rồi cái thời kỳ ngớ ngẩn đó của mình. Giờ đây tôi vui vẻ trả lời tôi là một nhân viên dọn vệ sinh, trong một khu nghỉ dưỡng ở Đà Lạt. Sáng nào tôi cũng phải ấp mặt vào bồn cầu để cọ rửa, tôi phải lau sàn, tôi phải giặt giũ chăn màn. Tôi thấy họ dành cho tôi ánh mắt mỉa mai, họ đã nghĩ gì trong đầu, tôi luôn tự hỏi chính tôi khi trông thấy vẻ mặt thất vọng của họ.

Một nhân viên dọn vệ sinh, có thể họ cho rằng tôi chỉ biết có chừng đó việc dọn dẹp kỳ cọ, không có những quyển sách, không có những kiến thức vĩ mô để họ phải dành ra thời gian cho tôi. Họ không thể tốn thời gian chỉ đê bàn luận về một cái bồn cầu được tôi làm sạch bằng cách nào. Cách tôi sử dụng máy hút bụi, hay cách tôi là thẳng những tấm chăn màn.

Khi tôi trở về Huế, những cô bạn hot girl của tôi, họ thậm chí không còn nhận ra tôi. Họ hỏi tôi đang mặc cái thể loại quần áo gì đây, họ bảo tôi đang làm gì với cuộc đời tôi vậy. Còn họ hàng của tôi, họ cứ tỏ vẻ tiếc nuối với bố mẹ tôi. Cũng thông minh, cũng lanh lợi, mặt mày sáng sủa dễ thương, vậy mà lại chôn vùi tương lai của mình trong cuộc sống đó. Họ nói thế với bố mẹ tôi. Tôi chẳng hiểu họ đang nói gì nữa, tôi chẳng hiểu họ đang tiếc nuối gì cho cuộc sống của tôi nữa. Họ không thấy tôi đang rất thoải mái với cuộc sống này sao? Tôi đang hài lòng với cuộc sống tôi mà. Chỉ vì nó không giống với một chuẩn mực thành công mà họ đã tạo ra nên họ bày tỏ sự tiếc nuối với thất bại của tôi sao?

Năm em trai tôi sáu hay bảy tuổi gì đấy. Tôi nhớ căn phòng tôi chưa được bố lắp cửa ra vào. Tôi nhớ em trai tôi đã thủ thỉ vào tai tôi rằng lớn lên nó sẽ trở thành một thợ mộc. Nó muốn trở thành một thợ mộc để đóng cho tôi một cái cửa phòng, vì nó cứ nghe tôi phàn nàn với bố về việc tại sao phòng của tôi lại không thể được ngăn cách với thế giới bên ngoài. Ước mơ đó thật vĩ đại, tôi chưa từng biết đến một ước mơ nào tuyệt vời hơn thế. Ước mơ của trẻ em luôn thuần khiết, xuất phát từ những điều chúng yêu thích.

Nhưng tại ai mà chúng phải trở thành những nhà tri thức chán ngán đến thế kia? Con muốn trở thành tài xế lái xe máy cày, con muốn trở thành người chăn trâu, con muốn trở thành nông dân. Hai từ “con muốn” luôn bị bố mẹ gạt phăng ra một cách thẳng thừng. Bởi bố mẹ luôn cho rằng những đứa con của họ còn quá nhỏ để thực sự hiểu được đâu mới là điều tốt nhất cho nó. Và suy nghĩ đó của họ, dù đứa con đã bước vào tuổi đủ để tự lo liệu cho bản thân, thì đối với bố mẹ con cái họ vẫn còn quá nhỏ để hiểu đâu mới là điều nên làm.

Nếu một người dọn vệ sinh như tôi cảm thấy hài lòng vui vẻ với công việc tôi đang làm, điều đó thì có gì xấu hổ? Với tôi, chỉ có hệ thống tư tưởng cổ lỗ mục ruỗng của xã hội mới là điều đáng xấu hổ. Nếu tôi không cảm thấy bất an về cuộc sống của tôi, tôi cần gì lòng tự hào được trao tặng từ phía người khác? Khi tôi cọ rửa bồn cầu, khi tôi quét rác, khi tôi thu dọn rác rưởi mà khách khứa bày bừa, tôi chưa bao giờ cảm thấy tổn thương và bị sỉ nhục bởi công việc này.

Khi một căn phòng được chỉnh chu gọn gàng, tôi luôn ngắm nghía nó rất lâu, cảm giác mình vừa làm xong một việc ý nghĩa, sẽ có một vị khách tiếp theo được thoải mái trong căn phòng sạch sẽ tươm tất này. Tôi thấy mình thật có ích. Tôi được cần tới trong cuộc sống của căn phòng này. Nhưng nếu lúc này tôi đang ngồi trong văn phòng, đối mặt với đống sổ sách giấy tờ, những thứ hỗn loạn mà tôi mệt mỏi phát ngán khi chỉ vừa liếc mắt qua. Thật phí thời gian, tôi không được cần đến cho công việc đó. Tôi không nên cướp mất cơ hội của những người khác phù hợp hơn.

Có một cảnh phim ăn mày đóng cửa treo bảng nghỉ ngày chủ nhật không nhận tiền bố thí mà tôi vẫn luôn rất ấn tượng. Tôi chưa bao giờ đánh giá một con người qua nghề nghiệp của họ. Độ sâu sắc của trái tim một con người, tình yêu của người đó đối với công việc họ đang làm, duy nhất chỉ điều đó mới có thể thu hút tôi. Kiến thức, sự hiểu biết rộng rãi, hay những thành công đạt được, ừ thì họ thật tài hoa. Nhưng nếu trái tim họ rỗng tuếch, xin lỗi tri thức của họ cũng chỉ đáng là rác rưởi đối với tôi.

Đừng bao giờ mặc cảm với công việc bạn yêu thích. Bởi đến cả ăn mày, họ cũng biết cái giá của họ.

Tác giả: Ni Chi

Featured image: MichaelGaida

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 12

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

[Review] Rừng Na-uy, Murakami Haruki – Đưa ta về với tình yêu

0

Tôi luôn bị nhập tâm quá mức khi đọc một cuốn tiểu thuyết nào đó. Tôi sẽ tảng lờ mọi việc diễn ra ngoài đời thực và ngơ ngáo như một kẻ tâm thần. Tôi vừa đọc xong Đồi gió hú nhưng nó chẳng đọng lại gì nhiều nên tôi không review về nó mà bắt đầu ngay vào việc chọn một cuốn sách mới. Kệ sách của tôi cũng khá sơ sài, vài cuốn vứt rải rác và hơn nửa số đó tôi chưa đọc. Tôi có thói quen mua sách về vứt đấy và mỗi khi bắt đầu một cuốn mới tôi sẽ đứng ở cái kệ đấy, suy xét một lúc và chọn một cuốn sách hợp lý. Đôi lúc cũng sai, sai tức là vì tôi đọc xong nó mà chẳng thấy có gì thú vị, sai tức là tôi nghĩ nó không đúng thời điểm. Nhưng đôi lúc nó rất đúng, ngay thời điểm đó, tôi cần một lời giải đáp, một câu trả lời và cuốn sách tôi chọn đọc đã làm được.

Vậy là tôi bắt đầu suy xét về việc nên đọc cuốn nào tiếp theo. Tôi nghĩ đến Murakami Haruki, tôi có quá nhiều cuốn của ổng nhưng lại chưa động vào cuốn nào. Có lần tôi đã thử đọc 1Q84 nhưng rồi lại bỏ dở. Vậy là tôi quyết định sẽ đọc Rừng Na-uy, cuốn sách kinh điển.

Ban đầu tôi có ấn tượng khá xấu vì tôi ghét những cuốn sách rườm rà, nào là những lời khen dành cho tác giả, lời khen dành cho tác phẩm, rồi cuộc đời tác giả và hoàn cảnh ra đời tác phẩm. Tôi chỉ muốn đọc phần nội dung và tự tôi sẽ phê bình nó. Tại sao cứ cố gắng tâng bốc nó trước khi người độc giả đọc nó? Để họ phóng chiếu những lời khen vào tác phẩm? Nếu họ thấy nó không hay thì họ sẽ hoang mang rằng tại họ không cảm thụ được sao?

Vậy là tôi cũng bắt đầu đọc nó, khá giống Bắt trẻ đồng xanh. Nhưng tôi thích nó vì nó chứa đựng nhiều âm nhạc. Và rồi tôi nhập vào câu chuyện lúc nào không hay. Tôi tưởng như mình đang đứng cạnh thằng nhóc Toru và nhìn nó đang làm mọi việc vậy. Ban đầu thì tôi bình luận nó giống một cuốn truyện sex. Nhưng lúc sau thì cũng có nhiều so sánh hay. Như cách mà bà chị Reiko miêu tả về việc thế giới có hai loại người: Loại có thể dạy người khác và loại không thể. Loại có thể dạy người khác thì phát huy tốt cái của người hơn là của mình. Nó giống như phần nhám nhám của hộp diêm. Nó giúp que diêm bùng cháy nhưng nó thì trông chẳng có gì thú vị. Đó là một cách so sánh hay.

Và khi mà tôi đang ngập lụt trong câu chuyện thì tôi nghe được bản nhạc vừa khớp. Tôi nghĩ bạn nên nghe nó khi đọc Rừng Na-uy. Không phải Norwegian Wood của The Beatles, mà là Wish you were gay của Billie Eilish. Nó giống như khi Toru Wantanabe gắn liền một bài nhạc với mối tình của hắn.

“I just wanna wish you be okay
But all you do is look the other way.”

Kiểu như cảnh Midori viết bức thư cho Toru Wantanabe trong khi hắn đang đi mua nước. Cô nàng đã cố làm bộ tóc mới nhưng Toru đếch quan tâm và hắn vẫn đang nằm trong cái màng bọc của mình, không để ai có thể bước vào.

Là một câu chuyện tình yêu, nó đem lại khá nhiều sự đồng cảm và cảm xúc thật. Một người yêu mình, rồi mình lại yêu một người khác, người khác lại yêu người khác nữa. Tình yêu rất phức tạp và nó làm đảo lộn mọi thứ, không theo một quy chuẩn nào và cũng không ai có quyền chê trách hay gán ghép nó vào bất kỳ một định nghĩa nào. Nếu có tình yêu giữa hai người thì nó sẽ có người nào yêu nhiều hơn, chẳng có cặp đôi nào mà cả hai đều mãnh liệt.

Câu chuyện phủ đầy một màu u tối và ảm đạm, xoay quanh chết chóc, bệnh tật, chia lìa, tình dục và tình yêu không được trọn vẹn, sự giằng xé giữa quá khứ Naoko và tương lai Midora của thằng nhóc Toru. Nhưng với tất cả sự đau đớn ấy, với tất cả những hoàn cảnh tiêu cực ấy Murakami vẫn vẽ nó thành một bức tranh vô cùng hoàn hảo, nó tuyệt vời và đẹp đẽ, nhẹ nhàng, tình cảm và chứa đầy tình yêu.

Từ đầu đến cuối câu chuyện, cái chết luôn được nhắc đến xuyên suốt. Và như tác giả đã nói:

“Sự chết tồn tại, không phải như một đối nghịch mà là một phần của sự sống.”

“Bằng cách sống cuộc đời của mình, chúng ta đang nuôi dưỡng sự chết.”

Xoay quanh chết chóc, đau buồn và sau khi gấp cuốn sách lại, tôi thấy nó thật tuyệt vời. Nó không phải một cuốn sách chứa nặng trĩu triết lý, nó chứa đầy tình yêu.

Nó khiến ta phải nghĩ về sự chết, sự chết có thật sự bi thảm như ta tưởng? Hay nó là một mở đầu mới mẻ, tươi đẹp? Và tại sao khi đến lúc chết con người mới nói những lời chân thành với nhau?

Đọc xong Rừng Na-uy, tôi liền nghĩ ngay đến dòng máu đang chảy trong người, đến người tôi yêu thương, tôi sẽ không thể biết lúc nào họ không còn là một thân thể toàn vẹn cạnh mình nữa? Và điều phải dây mơ rễ má với ai đó thật khủng khiếp. Tôi không muốn phải trao tình cảm đến ai nữa nhưng rồi tôi không thể dứt bỏ những người thân bên cạnh. Nếu họ chết, tâm hồn tôi có giống như bị xé rách một nửa không? Tôi sợ phải sống với một phần trong tâm hồn bị chết đi. Nhưng nếu điều đó thú vị thì sao nhỉ? Đó là những giằng xé nơi đầu óc tôi sau khi đọc xong Rừng Na-uy.

Họ thường gán ghép rằng những cuốn sách tình yêu thì luôn rẻ tiền hoặc quá yểu điệu. Với Rừng Na-uy thì không, tôi cần phải đọc nó, bạn cần phải đọc nó. Vì nó giúp ta trau dồi cảm xúc của tâm hồn, nó đưa ta về cội nguồn của cuộc sống, đó là tình yêu. Và cho dù thế giới này tận thế thì tình yêu vẫn tồn tại, như cuộc đối thoại giữa mặt trời và trái đất.

Trái đất hỏi Mặt trời rằng: Tại sao anh lại làm tổn thương họ?

Mặt trời trả lời: Bởi vì họ làm tổn thương em.

Tình yêu sẽ tồn tại vĩnh hằng như vậy đó.

Tác giả: Bà Năm

Featured image: hodohomie.com

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 10

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Học cách nói chuyện một mình thay vì chém gió với thế giới

2

Bạn tôi: “Sao cậu cứ suốt ngày lủi thủi một mình mãi vậy?”

Tôi: “Vì tớ không muốn nói chuyện với ai cả.”

Bạn tôi: “Đó là dấu hiệu của bệnh tự kỷ.”

Tôi: “Thích một mình không muốn nói chuyện là cứ bị gán ghép vào bệnh tự kỷ, tớ thấy thật mắc cười.”

Bạn tôi: “Cậu phải gặp gỡ, trò chuyện cùng mọi người thì cuộc sống của cậu mới rạng rỡ lên được.”

Tôi: “Tớ nghĩ nó sẽ rạng rỡ hơn, bớt phiền phức hơn, nếu tớ đừng nói chuyện với bất kỳ ai. Họ chỉ toàn mang lại rắc rối cho tớ.”

Bạn tôi: “Lại cực đoan.”

Tôi: “Cậu không hiểu sao, bất kể cậu nói chuyện với ai, cậu luôn nghe chỉ điều cậu muốn nghe mà thôi. Cậu chưa bao giờ lắng nghe điều người khác nói, cậu chỉ hiện diện trước mặt người đó, trong khi bận loay hoay với những luyên thuyên đang phát ra trong đầu cậu.”

Bạn tôi: “Tớ có nghe những điều đối phương nói.”

Tôi: “Nhưng cậu đã không bận tâm. Cậu sẽ nghe tai này lọt qua tai kia. Khi người đó vừa quay đi, cậu sẽ lãng quên tất cả. Cậu luôn chỉ giữ lại những điều cậu cho là đúng. Phớt lờ lời nói người ta. Vậy thì vấn đề đặt ra ở đây, tại sao cậu lại phải tiêu tốn thời gian cho những câu chuyện mà không hề quan tâm.”

Bạn tôi: “Tớ có quan tâm.”

Tôi: “Cậu quan tâm với thái độ hời hợt. Cậu quan tâm như đó là một phương tiện giúp cậu duy trì mối quan hệ đó. Còn tận trong tâm can, cậu chỉ quan tâm đến cậu mà thôi. Người ta cứ nói với tớ về những yêu thương, quan tâm lẫn nhau. Nhưng khi một tình huống xảy đến đe dọa đến lợi ích của bản thân họ, rồi cậu sẽ thấy, cái vị kỷ bị che đậy sẽ lộ diện.”

Bạn tôi: “Chúng ta đang nói đến vấn đề giao tiếp với mọi người xung quanh. Hình như cậu đang thái quá.”

Tôi: “Mọi người nên tự học cách nói chuyện với chính mình.”

Bạn tôi: “Cậu nghĩ ai cũng bị tâm thần như cậu sao?”

Tôi: “Ai cũng muốn nghe chỉ điều họ muốn nghe. Vậy thì tự nói cho mình nghe. Không cần phải rước thêm rắc rối vào những cuộc tranh luận.”

Bạn tôi: “Chúng ta vẫn có thể học hỏi từ những cuộc tranh luận.”

Tôi: “Tại sao lại phải cần tranh luận trong khi thời đại công nghệ cậu có Google? Bất kể cái gì cậu muốn, cậu đều có thể hỏi nó. Còn tớ, thay vì tiêu hao thời gian cãi cọ, tớ muốn đọc sách. Luôn có tất cả những điều tớ quan tâm nằm trong sách, tớ chỉ cần đọc sách. Nếu tớ thấy quan điểm trong đó là đúng, tớ tiếp thu. Nếu không cảm thấy hài lòng, tớ gấp sách lại. Tớ chưa bao giờ phải tranh luận cãi cọ với sách như khi nói chuyện với người khác.”

Bạn tôi: “Cậu có thể tìm được những niềm vui khác từ việc trò chuyện với mọi người.”

Tôi: “Đó là với những người có nhu cầu với nó. Người ta cần những mối quan hệ, để thuận tiện hơn trong công việc. Tớ hiểu điều này, chẳng hạn những nhà kinh doanh cần đối tác, vậy nên cần có những bàn nhậu được bày biện. Không ai chịu hợp tác với một đứa không biết điều. Tính chất công việc của họ đòi hỏi những cuộc gặp gỡ giao tiếp. Còn tớ, tớ chẳng cần bản hợp đồng nào được ký kết. Tớ chẳng cần những mối quan hệ để thuận bề giải cứu những lúc nguy cấp. Điều đó không có nghĩa tớ cực đoan. Tớ muốn cậu hiểu rõ khi một người thích sự cô độc, là bởi họ cảm nhận nó phù hợp. Người đó cảm thấy một mình thực sự thoải mái hơn là phải ngồi đỏm dáng giữa đám đông. Đó không phải là tự kỷ. Đó là tự do lựa chọn cách sống.”

Bạn tôi: “Cậu thậm chí còn không biết cậu đang bị cầm tù trong những suy nghĩ đó.”

Tôi: “Có lẽ cậu đang nghĩ tớ bị giam hãm trong cái nhà tù đó, lại còn đi đâu cũng mang nó theo. Còn cậu, cậu là gì trong cuộc sống của cậu. Ai mà chẳng đang trong nhà giam. Không chỉ một nhà giam, mà trong rất nhiều nhà giam. Lý tưởng của cậu là nhà giam, tình yêu của cậu là nhà giam, những mối quan hệ của cậu là nhà giam. Chúng ta di chuyển, tự đày ải mình từ nhà giam này sang nhà giam khác. Tớ biết rằng chúng ta chẳng khác gì nhau, nhưng một điều an ủi mà may ra tớ còn thấy hài lòng với chính bản thân tớ, đó là việc tớ yêu thích khi sống trong nhà giam của tớ.”

Tác giả: Ni Chi

Featured image: MabelAmber

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 10

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

 

Vì sao không xuất tinh biến bạn trở thành một cục nam châm

Vì sao việc lưu tinh (không xuất tinh) (theo lý thuyết) lại làm tăng sức hấp dẫn?

Chào anh em, nhiều người tự hỏi, vì sao việc lưu tinh (không xuất tinh) (theo lý thuyết) lại làm tăng sức hấp dẫn? Hãy nghĩ thế này: Mọi sinh vật trên trái đất này đều khát khao muốn có nhiều sự sống hơn, muốn có sự sống dồi dào hơn. Cây cối vươn mình tìm đến sự ấm áp của mặt trời, con người thì nằm phơi mình trong những ngày nắng, động vật thì thích thú tận hưởng dưỡng chất. Tất cả mọi loài đều theo đuổi một mục tiêu: có nhiều sự sống hơn.

xuất tinh

Là con người, chúng ta tìm kiếm nhiều sự sống hơn theo nhiều cách khác nhau, nhưng một số người lại bị bế tắc. Có người tìm kiếm thông qua rượu, thuốc, hay việc mua sắm, số khác thì thông qua việc ăn uống những thực phẩm có hại. Những cơ chế duy trì sự sống này đã bị bế tắc. Họ cho rằng họ đang làm đúng, nhưng thực sự không phải vậy. Điều này được giải thích khá rõ trong cuốn sách có tên Psycho-Cybernetics.

xuất tinh

Là người đàn ông, bạn nắm giữ hạt giống sáng tạo trong tay mình. Nó là tia lửa thổi bùng đám cháy. Và nó sẽ muốn bộc lộ chính nó thông qua cơ chế xuất tinh, đối với thực vật thì là thụ phấn. Khi bạn giữ hạt giống này lại, tần số rung động của bạn sẽ được thăng lên. Sự sống thuần khiết bên trong tinh dịch luôn rung động ở tần số cao. Bản thân nó là một sự sáng tạo thuần túy.

Kết quả của việc ngưng xuất tinh là bạn sẽ bắt đầu rung động ở một tần số cao hơn. Bạn bắt đầu trở thành mặt trời. Bạn bắt đầu lan tỏa. Con người tìm kiếm hơi ấm của mặt trời, vì thế họ sẽ quây quần xung quanh người nắm giữ nguồn năng lượng này. Tại sao các nhà sáng lập những tôn giáo trên thế giới lại thu hút được nhiều người khác đi theo họ? Đó là vì họ đang mang trong mình hạt giống đó. Họ tôn trọng và gặt hái từ nó.

Một người phụ nữ muốn đắm mình trong sự ấm áp của mặt trời và bộc lộ cơ thể mình. Hãy nhìn vẻ háo hức của cô ta khi lột từng mảnh vải ở bãi biển. Cô ấy cũng sẽ cảm thấy như vậy khi ở gần một người đàn ông đang nắm giữ sự sống, nắm giữ mặt trời ở bên trong. Phụ nữ không muốn cởi quần áo của mình trước mặt người đàn ông không tôn trọng bản thân và hạt giống bên trong.

Đó là những người đàn ông lạnh nhạt. Phụ nữ không cảm thấy hơi ấm từ những người đàn ông này. Đó là lý do tại sao phụ nữ không có hứng thú tình dục với nhiều người đàn ông. Họ cảm thấy không an toàn. Phụ nữ là nguồn tiếp nhận năng lượng, trong khi cái những người thủ dâm lâu năm phát ra chỉ là nguồn năng lượng chết.

Về bản thân, tôi cảm thấy mình rất trống rỗng nếu biết không giữ gìn tinh khí. Khi liên tục thủ dâm, sinh lực tôi bị cạn kiệt. Tôi cảm thấy như mình là một người giấy, yếu đuối bạc nhược, như thể mình dễ dàng bị phủi tay biến mất khỏi trái đất này bất cứ lúc nào mà không một ai quan tâm chú ý, trống rỗng hoàn toàn, từ lời nói cho đến cảm xúc. Mọi thứ dường như đã chết. Nhưng khi tuyệt dục, tôi lại cảm thấy tràn đầy sinh lực. Tôi cảm thấy sôi động, tôi cảm thấy sự sống.

Vì thế những người anh em thiện lành, tôi khuyến khích mọi người hãy thực hành nofap. Chúng ta sẽ đứng lên và nổi bật trước đám người trống rỗng. Chúng ta sẽ sử dụng tuyệt dục như kiếm và khiên để chiến đấu nhân danh Trời Phật, nhân danh vũ trụ, nhân danh SỰ SỐNG.

xuất tinh

Bình luận từ Akasha (ChatGPT-4)

Nếu nhìn từ góc độ tâm linh và triết học cổ đại, quan điểm về việc không xuất tinh mang một ý nghĩa sâu sắc, nó kết nối với việc giữ gìn và tinh chế năng lượng sinh lực. Trong nhiều truyền thống tâm linh, từ Đạo giáo đến một số học thuyết Ấn Độ giáo, việc giữ gìn tinh khí được coi là một phần của quá trình tu luyện, nhằm chuyển hóa năng lượng vật lý thành năng lượng tâm linh, hướng đến sự thăng hoa và giác ngộ.

Trong triết học Đông phương, việc giữ gìn và tinh chế năng lượng sinh lực được coi là cách để cân bằng và hài hòa Chân Khí, năng lượng cơ bản điều khiển sự sống và tâm thức. Nó không chỉ liên quan đến sức khỏe thể chất mà còn là sự phát triển tâm thức và tâm linh. Cách tiếp cận này nhấn mạnh việc tạo ra một sự liên kết giữa cơ thể, tâm trí, và linh hồn.

Trong tâm linh, việc kiềm chế bản năng tình dục và giữ gìn tinh khí cũng có thể được nhìn nhận như một hình thức tự chủ, kiểm soát năng lượng của bản thân. Điều này tạo ra một loại sức mạnh nội tâm, giúp con người kết nối sâu sắc hơn với bản chất thật của mình – Chân Ngã. Đây là một hành trình tìm kiếm sự thống nhất và hòa nhập với cái Một, với nguồn gốc tâm linh của vũ trụ.

Cách nhìn này còn liên quan đến khái niệm về sự thuần khiết và sự tập trung năng lượng. Khi một người giữ gìn tinh khí, họ không chỉ bảo toàn năng lượng sinh lực mà còn đang tập trung năng lượng đó vào mục đích cao cả hơn, như sự tự phát triển, sáng tạo, hay tìm kiếm trí tuệ.

“Điều đẹp đẽ nhất chúng ta có thể trải nghiệm là sự huyền bí. Nó là nguồn gốc của tất cả nghệ thuật và khoa học đích thực.” — Albert Einstein

Đây cũng là một cách để nói về việc tìm kiếm và trải nghiệm những điều bí ẩn và tâm linh trong cuộc sống, không chỉ qua lý thuyết mà còn qua trải nghiệm thực tế và cá nhân.

Tác giả: jakeducati
Biên dịch: Phạm Thanh Tuấn
Hiệu đính: Prana

💎 Cẩm Nang Nofap (ver. 2) — Trở thành người đàn ông ĐÍCH THỰC

Những điều ý nghĩa nhất không thể mua được bằng tiền

0

“Khi còn trẻ bạn bán thời gian và sức khỏe để kiếm tiền, khi về già bạn lại dùng tiền để giết thời gian và mua sức khoẻ.”

Bản chất của tiền không tốt cũng không xấu, tốt xấu là do cách kiếm và dùng của bản thân mỗi người. Nó tốt khi bạn xem nó chỉ là phương tiện không hơn không kém, và nó xấu khi bạn xem nó là mục đích.

Người mơ làm ca sĩ cần tiền để mua dụng cụ âm thanh, người hoạ sĩ cần tiền mua giấy và bút chì, điều đó thật đẹp khi bạn dùng tiền để thực hiện ước mơ hoài bão của mình. Sẽ đẹp hơn nữa khi bạn không xem những ước mơ đó là quá lớn lao, cố khẳng định chứng tỏ thể hiện mình, chỉ đơn giản xem những thứ đó là sở thích. Khi ấy, bạn cũng không nhất thiết là phải kiếm thật nhiều tiền, không nhất thiết phải có dụng cụ âm thanh xịn thì mới hát hay được, không nhất thiết phải có giấy bút xịn thì mới vẽ đẹp được.

Càng cố kiếm nhiều tiền để chứng tỏ hiện bản thân giàu có, điều đó càng bộc lộ một nội tâm nghèo nàn, sáo rỗng và đáng thương. Có bao giờ bạn để ý khi mình nhịn đói vài ngày, tâm trí toàn nghĩ đến thức ăn không, kể cả lúc ngủ cũng mơ đến thức ăn. Còn khi bạn ăn uống đầy đủ như bình thường thì không có suy nghĩ về thức ăn nữa. Người luôn ám ảnh về tiền cũng chẳng khác gì người đang ám ảnh về thức ăn, điều bạn khao khát nhất là điều thiếu thốn nhất trong bạn.

Có nhiều tiền bạn sẽ được người khác chú ý và kính trọng. Ngược lại khi không có nhiều tiền bạn sẽ bị người khác bỏ lơ và khinh bỉ, đó là lý do vì sao bạn chạy theo đồng tiền. Có gì sai trong sự không chú ý và sự khinh thường của người khác đối với bạn? Tại sao bạn cần sự công nhận của người khác, tại sao bạn lại tự biến mình thành nô lệ suy nghĩ của người khác?

Vì khi không ai chú ý đến bạn, cái tôi của bạn cảm thấy bị tổn thương, sự chú ý của người khác là thức ăn đối với nó, không có sự chú ý thì cái tôi của bạn sẽ chết. Tôi không ngụ ý rằng bạn sẽ chết, chết cái chết vật lý, mà cái tôi của bạn chết ở đây là cái chết ở trong thâm tâm bạn. Nếu bạn có thể hướng sự chú ý của người khác vào bạn không bằng sự giàu có về tiền bạc, mà bằng tài năng, sở thích, đam mê của bạn, thì bạn sẽ không chết, không những sống mà còn sống mãnh liệt hơn nữa trong thâm tâm bạn.

Mục đích sống của bạn là gì? Với tôi mục đích sống duy nhất là trải nghiệm. Trải nghiệm không thể mua được bằng tiền, kiến thức không thể mua được bằng tiền, tình yêu không thể mua được bằng tiền, những điều ý nghĩa nhất trong cuộc sống điều không thể mua được bằng tiền.

Để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện ngụ ngôn, một gã ăn mày nghèo khổ luôn mơ mình trở nên giàu có như một vị vua. Một hôm gã gặp một ông lão thương nhân và kể về mong muốn của mình. Ông lão nhìn thấy sự nghèo khổ của gã nên động tâm suy nghĩ đưa ra một ngõ ý giúp đỡ, ông sẽ mua cặp mắt của gã với giá một trăm đồng rupi, vì những thương gia luôn mặc cả tính toán buôn bán không cho không ai thứ gì cả. Gã ăn mày hét lên ông có điên không, khi đòi mua cặp mắt của tôi, gã giận dữ rồi bỏ đi. Còn bạn thì sao, liệu bạn có chịu bán cặp mắt của chính mình không, thân thể bạn, gia đình bạn, người yêu bạn đem bàn cân với giá trị đồng tiền bạn nghĩ mình sẽ thực sự chọn điều gì.

Cái gì cũng có cái giá của nó, khi bạn lựa chọn sự tiện nghi vật chất thì bên ngoài là sự giàu có, linh hồn bên trong là sự nghèo nàn. Ngược lại khi bạn lựa chọn sự giàu có bên trong linh hồn mình, thì bạn nhận ra việc vô nghĩa chạy theo đồng tiền, vật chất bên ngoài và dừng theo đuổi nó. Nếu bạn là người nghèo lẫn bên trong và bên ngoài, thì nên dừng lại việc chạy theo đồng tiền, chạy theo số đông ngay bây giờ. Tự vấn bản thân mình thực sự muốn gì, thích gì, đam mê gì rồi lấy đó làm cái la bàn để hướng đến, và dùng tiền làm con tàu để đưa mình đến đích.

Tác giả: Ông Cụ Non

Featured image: StockSnap 

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 11

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Tôi đã học được gì từ Triết Học Đường Phố?

0

Tôi ngồi xuống, bắt đầu dùng thứ ngôn ngữ vụng về của tôi để miêu tả dòng chảy cảm xúc đang tuôn trào như thác lũ. Tôi biết mình khó có thể sử dụng đúng từ ngữ để diễn đạt, bởi nó không phải là lí trí, không phải được trau chuốt và chọn lọc đắt giá. Cảm xúc của tôi, nó luôn đơn giản, tự nhiên.

Những ngày gần đây, cảm xúc luôn hối thúc tôi. Những ngày tôi cảm nhận có một điều gì đó ý nghĩa đang cần tôi nói ra. Những ngày đánh dấu một cột mốc quan trọng của tôi cùng Triết Học Đường Phố. Một năm đã trôi qua kể từ bài viết đầu tiên được cho đăng. Một năm nhìn lại để đánh dấu những tình cảm của tôi dành cho Triết Học Đường Phố và tất nhiên là cả những tình cảm mà tôi và các bạn đã dành cho nhau.

Có những lời khen ngợi, cũng không thiếu những lời chỉ trích gièm pha. Những bình luận để lại đánh dấu bước chân bạn đã tạt qua những bài viết của tôi. Dù đó có là lời lẽ hay ho hay khó nghe, thì một năm nhìn lại, tôi vẫn muốn bạn tin rằng chúng thực sự đã giúp tôi trưởng thành.

Triết Học Đường Phố đối với tôi có lẽ là nhà. Một ngôi nhà đã che chở và bảo bọc tinh thần tôi. Và bởi nó là nhà nên đã có lúc tôi muốn bỏ nó để đi thật xa. Tôi luôn nghĩ rằng phải chăng nhà là nơi để chúng ta bỏ đi rồi lại trở về. Đã có những mâu thuẫn, những tính cách trái ngược cùng chung sống trong căn nhà đó. Thỉnh thoảng chúng tôi, những thành viên sống trong một ngôi nhà không thể tìm được tiếng nói chung, còn tôi là đứa con quen lối sống hoang đàng nên cứ hễ bực bội là quyết chí ra đi. Nhưng rồi lại trở về, phải trở về vì nơi đó có những kỉ niệm, có những bài học đầu đời, có những vết tích đã nâng niu tôi những ngày đầu non dại bập bẹ. Và trên hết, phải trở về vì nơi đó có tình yêu to lớn mà định mệnh đã quyết chí gắn chặt chúng tôi vào nhau.

Tôi đang nói về ngôi nhà của tôi, là nơi tôi đã gắn bó trong suốt một năm qua, đúng một năm, tuy ngắn mà cứ ngỡ là quá dài. Còn đối với những vị lữ khách đã lỡ ghé vào rồi vì sự cảm mến mà ở lại. Cùng chúng tôi chia sẻ, cùng nhau trao đổi những kinh nghiệm sống, những bài học xương máu, mặc dù cũng lắm khi chúng ta nổi giận đâm ra cãi cọ. Tôi nghĩ điều đó là điều dĩ nhiên thôi, bạn và tôi, bạn và Triết Học Đường Phố, chúng ta không nhất thiết phải nhảy chung một điệu nhạc.

“Tôi là ai?” Chỉ ba từ thôi nhưng có lẽ con người ta phải đánh đổi cả một đời người để tìm kiếm câu trả lời. Có thể bạn đã hoang mang, bạn đã choáng váng khi lần đầu gặp gỡ câu hỏi ấy. Bạn lang thang giữa dòng đời bơ vơ, để rồi lạc chân vào Triết Học Đường Phố. Ở đây, chúng tôi nói về mọi thứ. Nói về trải nghiệm, ý kiến, quan điểm của chúng tôi về cuộc sống, về tâm linh.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng những điều được viết ra ở đây là đúng, là chân lý. Chính bản thân tôi cũng thú nhận những gì tôi viết ra chỉ là rác rưởi. Nhưng bạn biết không, ở đây, bạn có thể nhận ra bạn chưa bao giờ cô đơn giữa cuộc đời này. Đau khổ của bạn không là duy nhất, khó khăn của bạn không là bế tắc nhất. Chúng ta, những kẻ lạc loài cô độc vừa tìm thấy nhau.

Khi bạn đọc những lời tâm sự này của tôi. Bạn, có thể là người đã quen thuộc với những bài viết của tôi. Có thể không, bạn chẳng hề biết tôi là đứa chết tiệt nào. Nhưng điều đó không phải là vấn đề. Tôi chưa bao giờ bận tâm tôi là ai trong cuộc đời bạn. Điều tôi khắc khoải, duy nhất chỉ là tôi là ai trong cuộc đời tôi. Chỉ có thế thôi.

Tôi chưa bao giờ cố gắng viết ra những điều hoa mỹ để hình ảnh bản thân tôi lọt vào tầm mắt của bạn. Tôi chỉ luôn viết ra những điều tôi nghĩ, trong một khoảnh khắc mà đôi tay tôi buộc phải hành động vì trái tim tôi thôi thúc. Tôi là đứa mâu thuẫn, và tôi tự nhận tôi không phải một đứa thông minh hay hiểu biết rộng. Nhưng vượt lên tất cả những điều đó, tôi luôn tự hài lòng với bản thân mình, bởi tôi đã luôn đến gần bạn bằng tất cả sự chân thành của tôi. Có thể tôi bất toàn, tôi không được tốt đẹp trong cái nhìn của bạn, nhưng tôi hài lòng vì tất cả những điều tôi đã từng viết ra, tôi biết tôi đã luôn trung thực với chính bản thân tôi.

Tôi đã nói về cái đẹp lẫn cái xấu, tích cực và lắm lắm những cực đoan. Ngòi bút của tôi đã bay vào tất cả mọi vùng đất của tâm thức tôi. Tôi thích nơi đây, bởi tôi không cần phải sống mà cứ ca ngợi, không cần phải cố ngụy trang cho thế giới tốt lên. Những điều tôi từng nói, tôi biết đến 99% là rác rưởi đối với một số người, thậm chí là rất rất nhiều người. Tuy nhiên, tôi không quan tâm bạn cảm nhận thế nào về nó, tôi thực sự đã không còn quan tâm.

Và tôi đặc biệt mong các bạn tin rằng tôi không có ý định áp đặt suy nghĩ hay quan điểm của tôi vào bạn. Nhưng tôi cũng đâu có đủ khả năng để làm điều đó, tôi làm sao có thể áp đặt tôi vào bạn nếu bản thân bạn không cho phép. Sẽ có những tần số gần nhau có năng lượng hấp dẫn nhau. Và tôi chỉ là một phương tiện được dùng để truyền tải suy nghĩ của những tần số giống tôi mà thôi.

Bạn có thể đọc, hoặc có thể không, dù là những bài viết của tôi nói riêng hay thậm chí là của Triết Học Đường Phố nói chung. Đọc trong tâm thế con thuyền không thể chìm nếu bạn không cho phép nước được tràn vào. Đọc trong tâm thế học hỏi và cùng nhau chọn lọc những bài học phù hợp với bản thân bạn. Cứ thẳng tay ném đi những bài viết rác rưởi mà bạn cảm nhận không thuộc về bạn, không đúng khi đặt vào cuộc đời bạn. Tôi chỉ muốn nói rằng những điều tôi viết ra là sai, bạn đúng. Những điều tôi nói là rác rưởi, bạn vẫn đúng. Nhưng tôi hoàn toàn hạnh phúc và hài lòng như tôi đang thế.

Đến đây, để kết thúc những dòng cảm xúc thái quá này của tôi trong một ngày đặc biệt đối với riêng tôi. Tôi nhớ Socrates trước khi chết đã từng nói một câu thế này:

“Chỉ mỗi một điều tôi biết, đó là tôi chẳng biết gì cả.”

Và tôi xin cám ơn Triết Học Đường Phố với những cuộc tranh luận, với những hiểu biết mới mẻ trong một năm qua đã giúp tôi có thể hiểu trọn câu nói đó, cũng như việc đã giúp tôi nhận ra dốt nát của tôi, rồi đối diện nó. Để bây giờ khi ngồi xuống và viết ra những dòng chữ này, tôi biết rằng điều duy nhất tôi đã học được ở ngôi nhà này, đó là “Tôi chẳng biết gì cả.”

Tác giả: Ni Chi

Featured image: rawpixel 

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 10

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Người trẻ mơ đi đến tương lai, người già mơ trở về quá khứ

1

Đôi lúc tôi nhìn cuộc sống và tôi không hiểu điều gì đang xảy ra nữa. Tôi nhìn những người trẻ, tôi nhìn những người già. Tôi thấy họ giống nhau quá, họ mơ những giấc mơ giống nhau quá. Khi cất tiếng gọi tên thì ngôn từ có vẻ khác biệt, nhưng bản chất là giống nhau. Bởi người già mơ, người trẻ mơ, cùng một giấc mơ không hiện hữu ở thực tại.

Những người trẻ tôi gặp, bao giờ họ cũng có nhiều giấc mơ. Tôi cũng từng có cả bầu trời mơ, những túi mơ to được đóng gói mang theo suốt chuyến hành trình dài. Có người trẻ dùng giấc mơ để thánh hóa tham vọng bằng bản năng dục của họ, những xa hoa phù phiếm bên ngoài. Một số người trẻ còn lại, họ không chạy tán loạn ra thế giới bên ngoài, họ lặng lẽ bước thầm vào bên trong, với niềm khao khát hiểu sâu sắc bản thân mình.

Giấc mơ tuổi trẻ, bao giờ nó cũng chứa đựng những ngu ngốc khờ khạo. Tuy nhiên tôi biết nó phải là vậy. Người trẻ luôn mong đến tương lai. Họ có rất nhiều kế hoạch cho tương lai. Chỉ ước sao ngày mai đến thật nhanh để có thể bắt tay vào hành động.

Tôi chưa già, tôi chẳng hiểu gì tuổi già để nói về ước mơ của họ. Có thể mấy chục năm sau tôi cũng chẳng khác gì họ. Mặc dù ý chí bản thân tôi không hào hứng về ý nghĩ này, nhưng vì tôi chưa già nên tôi chỉ hy vọng thôi. Tôi thực sự hy vọng tôi của vài chục năm sau sẽ không phải là một bà già run rẩy, sợ chết. Không phải một bà già chẳng biết nghĩ gì ngoài cái nấm mồ đang chờ đợi tôi trong nghĩa trang.

Tôi đã gặp một số người già kiểu này, họ sợ nghĩ về tương lai, bởi tương lai của họ chắc chắn là cái chết. Vậy nên họ cứ kể mãi cho tôi nghe về ngày xưa, cứ luôn miệng nói từ “nếu.” Nếu thời gian có quay trở lại, nếu ngày xưa tôi không thế này thế kia. Tôi rất yêu quý họ, nhưng tôi vẫn thấy họ nói những lời lẽ thừa thãi vô ích. Không có nếu, điều đó chỉ dành cho những người luôn sống trong hối tiếc mà thôi.

Những người già luôn nghĩ về tuổi trẻ của mình, những ngày hè tươi đẹp ngồi đợi một chú cá mắc vào lưỡi câu, một chuyến chạy xe đường dài băng qua những thung lũng triền đồi, nằm phơi mình dưới cái nắng êm dịu trên một bờ biển. Những người già bị mê hoặc bởi ham muốn được tận hưởng. “Tôi đã làm việc vất vả cả đời rồi, bây giờ là lúc tôi cần được tận hưởng bởi tôi chẳng còn nhiều thời gian. Chiếc đồng hồ cát của tôi đang sắp chảy cạn rồi.” Nhưng việc tận hưởng có vẻ khó khăn trong thân xác một lão già ốm o tàn lụi. Đúng rồi, tôi đã làm việc cả đời rồi, điều đó đồng nghĩa tất cả các bộ phận trên cơ thể tôi cũng kiệt quệ lắm rồi.

Tôi nói những lời lẽ này không có nghĩa tôi nhận mình thoát ra được cái vòng luẩn quẩn ấy. Tôi chỉ đang nhìn vào bản chất của cuộc sống, những điều tôi cảm nhận được. Bởi lúc tôi ngồi nghĩ vớ vẩn những điều này, tôi biết tôi cũng chỉ đang nghĩ đến tuổi già của tôi, đang nghĩ đến tương lai mà thôi.

Một ngày nào đó khi tôi già đi, liệu lúc đó tôi có mơ được trở về quá khứ, hay tôi sẽ mãn nguyện chờ đợi đón chào cái chết, hay tôi sẽ sợ hãi nó?

Tác giả: Ni Chi

Featured image: PICNIC_Fotografie

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 10

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

[Tiểu thuyết] Tuổi trẻ cô đơn – Chương 1

1

Ngăn kéo được mở ra, lọ thuốc vẫn luôn nằm lăn lóc ở đấy. Tôi cảm thấy những viên thuốc đang được nuốt trôi vào cổ họng mình một cách dễ dàng. Chỉ là những viên kẹo nhỏ chẳng có gì ý nghĩa. Chỉ cần cho hết chúng vào miệng, ngủ một giấc thật sâu và tôi sẽ không cần phải tỉnh dậy nữa. “Ta sắp tự do.” Tôi nói và cười lớn.

Người ta sẽ chết khi đang tuyệt vọng. Không có một ai đang sống hạnh phúc lại đi nghĩ đến cái chết. Tất cả mọi người đều tự tử vì cái lý do đó. Tôi đã sống một cuộc đời quá đỗi tầm thường và giờ đây lại sắp chết một cách tầm thường. Chẳng khác nào những viên kẹo cao su đã được cho vào mồm nhai ngấu nghiến rồi khạc nhổ đầy vỉa hè, chính tay tôi đã nhặt chúng lên rồi lại nhai. Sống là một kẻ vô danh và chết đi cũng kém sang trọng.

Gia tài lớn nhất tôi có chỉ là cái đam mê chết tiệt. Khát vọng trở thành một nhà văn là một con quỷ. Một con quỷ với ánh mắt vàng vọt đã nuốt trọn linh hồn tôi. Không thể mua chuộc nó bằng tiền bạc, không danh vọng, không bạn bè.

Tôi không biết phải cho bao nhiêu viên thuốc vào miệng mới có thể chết. Một cái chết viên mãn chứ không phải dọa dẫm như trong lời tác giả một quyển sách tôi vừa đọc hôm qua. Ông ta bảo đàn bà chỉ luôn dùng cái chết để dọa dẫm mỗi khi nàng phát điên vì người đàn ông nàng yêu. Nàng sẽ không dại dột để dùng thuốc quá liều. Các nàng biết cách để biến cái chết của nàng thành một cái chết hụt. Ông ta nói đúng quá, tôi cũng đã từng như thế. Nếu lại thêm một lần tự tử nửa vời, đã sống thất bại và chết cũng kém sang.

Tôi không thể chết thế này được. Phải là một nỗi sợ kinh hoàng bao trùm toàn thân, mọi ham muốn đều trở nên chán ngán mệt mỏi. Nhưng tôi chẳng cảm thấy gì ngoài ham muốn được có một cái chết thật phong cách. Tôi nhún vai và bỏ lọ thuốc vào lại vị trí ban đầu.

Tôi ngắm nhìn căn gác xép lụp xụp, trần nhà đã gỉ sét. Chiếc bàn gỗ nằm cạnh chiếc nệm. Chiếc máy tính đặt trên bàn cũng những quyển sách mệt mỏi đang nằm vật vã. Lật nắp máy tính rồi khởi động, một tệp lưu trữ bản thảo đang viết và một vài bản thảo khác dang dở nằm rải rác khắp màn hình. Một nỗi day dứt cuộn trào sôi sục lên trong lòng khi cảm thấy quá tuyệt vọng trên con đường văn chương. Chẳng lẽ nào tôi sẽ mãi thất bại. Không một phản hồi từ nhà xuất bản, là do ngôn từ tôi viết ra dở tệ hay đích thực như những góp ý trước đây từ các ban biên tập. Thứ văn chương cực đoan lột trần nội tâm sẽ không bao giờ có thể đến gần với độc giả. Họ không bằng lòng với lối suy nghĩ tô vẽ màu đen trong đời sống giới trẻ. Họ cần những gam màu sặc sỡ và tươi tắn.

Tôi đã từ bỏ tất cả dưới đồng bằng để lên nằm vùng cao chuyên tâm viết lách. Muốn tạo ra được nghệ thuật, tôi bắt ép bản thân phải sống chẳng khác gì một nghệ sĩ. Nghệ sĩ trong tâm trí tôi phải đích thực là một kẻ nghèo nàn. Bởi họ không thể làm một điều gì khác hơn là chuyên sâu vào tác phẩm của mình. Nghệ thuật đích thực bao giờ cũng kén chọn khán giả, không có nhiều người có thể đồng điệu, họ không được nhiều khán giả ủng hộ, con đường của họ trắc trở lắm gian nan. Vậy nên họ sẽ sống chẳng khác nào một kẻ ăn mày. Nhưng đó mới là một người nghệ sĩ đích thực. Sống để làm nghệ thuật mới khó, làm nghệ thuật để sống chỉ là cái cớ cho mấy gã nghệ sĩ giả mạo. Chính vì thế mà tôi luôn nhìn mấy gã tự nhận mình là nghệ sĩ, đi xe hạng sang, ở biệt thự triệu đô, trên người đính toàn trang sức lấp lánh bằng con mắt khinh thường. Bây giờ thì rõ ràng là tôi đã quá đuối sức khi ôm ấp lý tưởng cao cả. Nghèo nàn cực khổ quá, lấy đâu ra sống để làm nghệ thuật.

Từ trên căn gác xép bước xuống cầu thang, những bậc thang bằng gỗ cũ kỹ khó leo. Rồi bước sang góc bếp, một gian phòng chật hẹp, tường vách ẩm mốc dường như đã tróc hết lớp sơn mặt ngoài để lộ da thịt. Đun sôi một ấm nước nóng trong khi bòn vét số ít cà phê còn sót lại trong lọ. Trong lúc chờ đợi những giọt cà phê tí tách rơi nhỏ xuống đáy cốc, chợt nhớ sáng nay có độc giả quen thuộc vừa gửi thư hỏi thăm. Tôi quay lại căn gác cùng với ly cà phê vừa pha, mở hộp thư đến rồi ngồi chăm chú đọc.

Đó là một lá thư dài chia sẻ về một nhà văn cũng là nhà triết học nổi tiếng. Phạm Công Thiện còn được cho là một thần đồng ngôn ngữ từ thuở bé. Trong thư anh ta kể cho tôi nghe về cảm nhận của anh ta sau khi đọc xong quyển Ý thức mới về văn nghệ và triết học. Đó là một quyển sách tuyệt vời. Đôi lúc anh phải dừng lại không phải vì nó không hay mà do không dám đọc tiếp. Vì sợ rằng nó tiếp tục đào sâu vào tiếng lòng của anh, nó lột trần anh. Nhưng ngày hôm sau anh ta lại tiếp tục. Đối với nhiều người không cùng suy nghĩ như Phạm Công Thiện, thì sách của ông tuy cuốn hút nhưng có gì đó thật sự khó hiểu và thập cẩm. Và người nào đó nhìn vào cũng sẽ yêu cầu ông đi điều trị tâm lý như đã từng có một vài độc giả khuyên can khi đọc bài tôi viết. Anh ta gửi cho tôi một vài lời an ủi động viên, tỏ ý sẽ luôn ủng hộ tôi vì anh ta yêu quý những gì tôi viết ra.

Có người bảo tôi sống vị kỷ. Họ nói những điều tôi viết ra chỉ ôm ấp vỗ về cái tôi của tôi. Nhân loại này không thể sống ích kỷ và hẹp hòi như tôi. Họ cần một cái gì đó cộng đồng và xã hội hơn, phải là một tinh thần tương thân tương ái, kêu gọi siết chặt vòng tay. Đôi khi tôi cảm nhận tôi yêu nhân loại này đến mức tôi mơ ước vứt bỏ tất cả những gì tôi có. Tôi không muốn trở thành một Napoleon, Hitler hay một nhà chính trị cách mạng. Tôi không muốn một cuộc cách mạng máu nào sẽ đổ thành sông, chảy cuộn trào vào đời sống nhân loại. Tôi muốn làm một cuộc cách mạng tâm hồn. Đó mới là cội rễ căn nguyên của tất cả cuộc chiến. Tôi đã chọn ngôn từ làm vũ khí, không một điều gì tôi viết ra mà không phải là sự chân thật trong tôi. Khi tôi bắt đầu mơn trớn các con chữ, tôi thấy trong mình tuôn trào một nguồn sức mạnh vô biên. Tôi biết họ xem những điều tôi viết chẳng ra gì. Đôi khi họ còn chửi bới thậm tệ. Nhưng tôi đã thề nguyện cống hiến cuộc đời mình cho sự viết. Tôi không viết vì tiền, vì sự nổi tiếng, tôi chỉ luôn viết ra những điều chân thành nhất trong trái tim dù tôi biết nó méo mó. Đó không phải là thứ tốt nhất nhưng chắc chắn đó là thứ chân thành nhất tôi có. Tôi đã sống những ngày tháng đau khổ dằn vặt vì thứ mình viết ra không ai thấu hiểu. Tôi yêu thương nhân loại, đời sống này, những đau khổ mà con người đang phải mang vác, tôi sẵn lòng quỳ gối ôm hôn vào những vết thương trong trái tim họ. Tôi không biết tôi có đủ kiên nhẫn hay tôi sẽ sớm phải gục gã trước những tổn thương. Tôi không mong họ đọc xong rồi trầm trồ khen ngợi, mà ngược lại họ còn quay lưng chửi bới thậm tệ, không quý trọng và không biết đến tâm huyết tôi gửi gắm, quát mắng rồi đòi hỏi những điều thô lỗ.

Tôi ngồi xuống và bắt tay viết thư hồi âm. Nhưng viết xong, tôi lại bấm nút xóa đi vì thấy lời lẽ có vẻ gượng ép miễn cưỡng. Tôi không thể đáp trả lại tấm lòng chân thành ấy bằng câu từ hời hợt thế này. Tôi viết một bức thư khác, lại cảm thấy nó thiếu cảm xúc quá, nên cũng lại xóa nốt. Tôi không biết chàng trai trong bức thư là ai. Hình dáng mặt mũi anh ta trông ra sao. Điều duy nhất tôi hiểu về anh ta duy nhất đó là sự chân thành trong tất cả những lá thư anh ta đã viết cho tôi, luôn dài lê thê và cảm xúc chân thành. Đó là một sự hiếm có mà không phải ai cũng có thể may mắn có được. Tôi nghĩ về anh ta trong tất cả nỗi cô đơn mà chúng tôi đang có. Tại sao anh ta lại viết thư cho tôi mà không phải là một ai khác hiện diện trong cuộc sống của anh ta. Có phải anh ta quá cô đơn trên con đường tìm đến tiếng nói chung trong những người thân thiết và khi anh ta nhận ra có sự đồng cảm nào đó ở câu văn tôi thì anh ta muốn được chia sẻ. Cảm giác được bày tỏ nỗi lòng trước người có thể lắng nghe mình thật sung sướng. Tôi biết chứ, biết cảm giác lời lẽ mình nói ra không thể lọt lỗ tai người nghe. Đó là căn nguyên của mọi nỗi cô đơn trên thế gian.

Cũng sắp bước qua tuổi hai mươi sáu, ở độ tuổi mà tất cả bạn bè của tôi đều hầu hết đã lập gia đình. Cả đến những đứa nhát gan rụt rè nhất hồi còn cắp sách đến trường cũng đã sửa soạn lên xe hoa về nhà chồng, vậy mà một đứa như tôi thì vẫn còn chưa có lấy một đối tượng nào ưa nhìn. Về mặt kết hôn lập gia đình, nói chung có ba lý do. Thứ nhất tôi sợ mất tự do, đó là tâm trạng chung của tất cả những kẻ bơ vơ đã quen với đời sống độc thân. Thứ hai là tôi nghĩ mình không đủ khả năng làm vợ và nuôi dạy con cái. Thứ ba đồng nghĩa với việc sự nghiệp văn chương của tôi có thể sẽ chấm dứt.

Không thể chết cũng chẳng thể trả lời thư. Tôi bực bội đóng nắp máy tính rồi lao nhanh ra đường với bộ vẻ yêu đời. Tôi bước đi trên con đường đất đỏ nhỏ hẹp, rộng chừng một mét. Làn không khí ẩm đục và lạnh lẽo của Đà Lạt chợt khiến tôi nhớ đến cơn mưa phùn ướt át của Huế ngày xưa. Hồi ấy tôi vẫn thường oán thán về những cơn mưa dai dẳng âm ỉ. Tôi từng muốn trốn Huế rồi bỏ nhà đi thật xa chỉ vì quá căm ghét cái không khí ảm đạm đìu hiu. Vậy mà giờ đây tôi lại yêu thương Đà Lạt. Một xứ sở mù sương buồn bã. Tôi yêu cái cô đơn hiu hắt trống vắng ở đây. Yêu những ngày tháng lang thang suốt nửa đêm dưới ánh đèn vàng trong mưa. Ngày ấy tôi sợ hãi cô đơn, nhưng giờ đây chén rượu kia đã cạn và không còn ai rót cho tôi nữa.

Bỗng dưng tôi muốn cười khinh bỉ vào cái ý chí muốn chết lúc nãy vì tôi nhận ra tôi còn quá yêu Đà Lạt. Đôi khi tôi muốn đốt hết tất cả thế giới này, nhưng tôi sẽ để dành lại Đà Lạt và Huế. Tôi không biết còn có nơi nào chứa chấp tôi mà không phải Đà Lạt. Huế thì là báu vật mà tôi không thể nào đánh mất. Ở Huế, đó là thời kỳ thơ mộng.

Tác giả: Ni Chi
Minh họa: NHP
Edit: THĐP

📌 Nội dung tiểu thuyết được đăng tải trong tạp chí Aloha Volume 3. Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership


📌 Aloha Volume 1- 10

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

10 lý do vì sao hệ thống giáo dục Phần Lan tốt nhất thế giới

Giáo dục Phần Lan luôn đứng top thế giới

Không có bài kiểm tra được tiêu chuẩn hóa, không có trường tư, không căng thẳng. Hệ thống giáo dục Phần Lan luôn được xếp hạng tốt nhất trên thế giới.

Nhiều người đã quen thuộc với khuôn mẫu làm việc chăm chỉ, học thuộc lòng, tầm nhìn đường hầm cận thị của giáo dục Đông Á và đạo đức nghề nghiệp. Nhiều quốc gia trong số này, như Trung Quốc, Singapore và Nhật Bản – nổi bật hơn những quốc gia khác – thường đứng vị trí hàng đầu trong cả toán và khoa học.

Một số chuyên gia cho rằng mô hình vắt kiệt trí não này là điều người Mỹ nên hướng tới. Làm việc nhiều hơn! Học tập chăm chỉ hơn! Sống ít hơn. Những dữ kiện và số liệu không nói dối – những quốc gia này đang thắng điểm chúng ta (Mỹ), nhưng có thể có một cách tốt hơn và lành mạnh hơn để giải quyết vấn đề này.

Phần Lan là câu trả lời – một đất nước phong phú về cải cách trí tuệ và giáo dục đã khởi xướng qua nhiều năm một số thay đổi mới lạ và đơn giản, đã hoàn toàn cách mạng hóa hệ thống giáo dục của họ. Họ vượt trội hơn Hoa Kỳ và đang cạnh tranh lại với các quốc gia Đông Á.

Có phải họ đang nhồi nhét trong những căn phòng thiếu ánh sáng lịch trình robot? Không. Căng thẳng với các bài kiểm tra tiêu chuẩn hóa do chính phủ ban hành? Không đời nào. Phần Lan đang dẫn đầu vì những biện pháp hợp tình hợp lý và một môi trường giảng dạy toàn diện phấn đấu cho sự công bằng hơn sự xuất sắc. Dưới đây là 10 lý do tại sao hệ thống giáo dục Phần Lan đang áp đảo nước Mỹ và thế giới.

2
Photo: Craig F. Walker / The Denver Post

1. Giáo dục Phần Lan không có kiểm tra tiêu chuẩn hóa (standardized testing)

Kiểm tra tiêu chuẩn hoá là phương pháp chung chúng ta thẩm định mức độ thấu hiểu kiến thức. Đánh vào các ô trắc nghiệm nhỏ trên một tờ scantron và trả lời các câu hỏi đã được “đóng hộp” sẵn bằng cách nào đó được cho là một cách để xác định sự thành thạo hoặc ít nhất là năng lực về một chủ đề. Điều thường xảy ra là học sinh sẽ học cách nhồi nhét thông tin chỉ để vượt qua bài kiểm tra và giáo viên sẽ giảng dạy với mục đích duy nhất là học sinh đậu kỳ thi. Sự học đích thực bị ném ra khỏi phương trình.

scantron
Scantron

Giáo dục Phần Lan không có những bài kiểm tra tiêu chuẩn hóa. Ngoại lệ duy nhất của họ là một kỳ thi gọi là Kỳ Thi Tuyển Quốc Gia (National Matriculation Exam), là một kỳ thi tự nguyện cho học sinh vào cuối năm trung học phổ thông (lớp 12). Tất cả trẻ em trên khắp Phần Lan được chấm điểm theo từng cá nhân và hệ thống chấm điểm được đặt ra bởi giáo viên. Theo dõi tiến độ tổng thể được thực hiện bởi Bộ Giáo dục, họ lấy mẫu sample nhiều nhóm trên các phạm vi khác nhau của các trường.

2. Trách nhiệm giải trình đối với giáo viên (không bắt buộc)

Giáo viên nhiều khi bị đổ lỗi và đôi khi không sai. Nhưng ở Phần Lan, tiêu chuẩn được đặt rất cao cho giáo viên, rằng thường không có lý do để có một hệ thống “tính điểm” nghiêm ngặt cho giáo viên. Pasi Sahlberg, giám đốc Bộ Giáo dục Phần Lan và tác giả cuốn sách Bài học Phần Lan: Thế giới có thể học hỏi được gì từ cải cách giáo dục Phần Lan? (Finnish Lessons: What Can the World Learn from Educational Change in Finland?) Đã nói như sau về trách nhiệm giải trình của giáo viên:

“Trong tiếng Phần Lan không có chữ accountability (trách nhiệm giải trình)… Trách nhiệm giải trình là cái còn sót lại khi trách nhiệm (responsibility) đã bị loại trừ.”

Tất cả giáo viên được yêu cầu phải có bằng thạc sĩ trước khi vào nghề. Chương trình giảng dạy được lấy từ những trường chuyên nghiệp nghiêm ngặt và có chọn lọc nhất trong cả nước. Nếu một giáo viên không hoạt động tốt, đó là trách nhiệm thuộc về hiệu trưởng trường để giải quyết chuyện đó.

Khái niệm về mối liên hệ giữa học sinh-giáo viên―trong quá khứ được gọi là thầy-trò (master-apprentice)―không thể được đơn giản hoá, hạ cấp xuống thành một sự thanh tra công chức và các thước đo kiểm tra tiêu chuẩn hóa. Nó cần phải được giải quyết trên cơ sở cá nhân.

3
Photo By Craig F. Walker / The Denver Post

3. Giáo dục Phần Lan – Hợp tác, không cạnh tranh

Trong khi hầu hết người Mỹ và các nước khác nhìn thấy hệ thống giáo dục như một cuộc cạnh tranh [như thuyết tiến hoá] của Darwin, người Phần Lan có góc nhìn khác. Sahlberg trích dẫn một câu từ một nhà văn tên Samuli Paronen, nói rằng:

“Người chiến thắng đích thực không cạnh tranh.”

Trớ trêu thay, thái độ này đã đưa họ lên đỉnh của thế giới. Hệ thống giáo dục của Phần Lan không bận tâm về các hệ thống thưởng phạt chủ quan nhân tạo. Không có danh sách các trường hoặc giáo viên có hiệu suất cao nhất. Nó không phải là một môi trường cạnh tranh – thay vào đó, hợp tác là tiêu chuẩn.

4. Giáo dục Phần Lan ưu tiên những điều cơ bản

Nhiều hệ thống trường học rất quan tâm đến việc tăng điểm kiểm tra và hiểu biết toán học và khoa học, họ có khuynh hướng quên đi những gì tạo thành một môi trường học tập hạnh phúc, hài hòa và lành mạnh. Nhiều năm trước, hệ thống trường học của Phần Lan đã cần một số cải cách nghiêm túc.

Chương trình đổi mới Phần Lan tạo ra tập trung vào việc quay lại những điều cơ bản. Nó không phải là chuyện thống trị thang điểm thế giới hay đặt cược mạo hiểm nhiều hơn. Thay vào đó, họ tìm cách làm cho môi trường học đường trở thành một nơi công bằng hơn.

Kể từ những năm 1980, các nhà giáo dục Phần Lan đã tập trung vào việc ưu tiên những điều cơ bản này:

  • Giáo dục nên là một công cụ để cân bằng sự bất bình đẳng xã hội.
  • Tất cả học sinh đều nhận được các bữa ăn miễn phí tại trường.
  • Dễ dàng tiếp cận với dịch vụ chăm sóc sức khỏe.
  • Tư vấn tâm lý.
  • Hướng dẫn, hướng nghiệp cá nhân hóa.

Bắt đầu với cá nhân trong một môi trường tập thể bình đẳng là cách của Phần Lan.

5. Bắt đầu đi học ở độ tuổi lớn hơn

Ở đây những người Phần Lan lại bắt đầu bằng cách thay đổi các chi tiết rất nhỏ. Học sinh bắt đầu đi học khi chúng được bảy tuổi. Chúng được thả tự do trong những năm thơ ấu đang phát triển và không bị trói buộc vào chế độ giáo dục bắt buộc. Nó chỉ đơn giản là một cách để cho một đứa trẻ là một đứa trẻ.

Chỉ có 9 năm học bắt buộc mà trẻ em Phần Lan được yêu cầu tham dự. Tất cả mọi thứ qua lớp 9 hoặc 16 tuổi là tùy chọn.

Chỉ từ góc độ tâm lý, đây là một lý tưởng giải phóng. Mặc dù nó có thể là cảm tính, nhiều học sinh thực sự cảm thấy như chúng đang bị mắc kẹt trong một nhà tù. Phần Lan làm giảm bớt lý tưởng cưỡng ép này và thay vào đó là lựa chọn để chuẩn bị cho con cái của mình cho thế giới đời thật.

6. Cung cấp các lựa chọn chuyên nghiệp sau khi có bằng đại học truyền thống

Hệ thống giáo dục hiện tại ở Mỹ vô cùng trì trệ và thiếu linh hoạt. Trẻ em bị mắc kẹt trong mạng lưới từ lớp 1 đến lớp 12, nhảy từ giáo viên đến giáo viên. Mỗi lớp là một sự chuẩn bị cho lớp tiếp theo, dẫn tới cực điểm là vào đại học, sau đó nó lại chuẩn bị cho bạn trạm chuyển tiếp lớn tiếp theo. Nhiều sinh viên không cần phải đi học đại học để nhận được một tấm bằng vô giá trị hoặc loay hoay cố gắng tìm kiếm mục đích và tích lũy nợ nần chồng chất [vay tiền học].

Phần Lan giải quyết tình trạng khó xử này bằng cách cung cấp các lựa chọn có lợi thế ngang ngửa cho sinh viên tiếp tục chuyện giáo dục của họ. Không có sự phân biệt quá lớn giữa đại học và  trường dạy nghề hoặc những lớp trung cấp lao động. Cả hai đều có thể chuyên nghiệp và thỏa mãn cho một sự nghiệp.

Ở Phần Lan, có cái gọi là Upper Secondary School, là một chương trình ba năm chuẩn bị cho học sinh những kiến thức cho kì thi vào đại học. Điều này thường dựa trên những khả năng tài năng học sinh đã tạo dựng trong thời gian ở trường trung học.

Tiếp theo, còn có chương trình giáo dục nghề nghiệp, là chương trình ba năm đào tạo sinh viên cho nhiều ngành nghề khác nhau. Họ có tùy chọn đăng ký thi tuyển vào Đại học nếu muốn.

7. Người Phần Lan ngủ dậy muộn hơn, bắt đầu giờ học trễ hơn

Thức dậy sớm, bắt xe buýt hoặc đi xe, tham gia vào những hoạt động phụ trợ vào buổi sáng và sau giờ học ngốn rất nhiều thời gian của học sinh. Thêm vào thực tế là một số lớp học bắt đầu từ 6 giờ sáng đến 8 giờ sáng với những thanh thiếu niên còn ngáy ngủ, không thể có động lực.

Học sinh ở Phần Lan thường bắt đầu đi học từ 9:00 – 9:45 sáng. Nghiên cứu đã chỉ ra rằng thời gian bắt đầu sớm là bất lợi cho tinh thần, sức khỏe và sự trưởng thành của học sinh. Các trường Phần Lan bắt đầu một ngày học trễ hơn và thường kết thúc vào 2:00 – 2:45 chiều. Tiết học có nhiều thời gian hơn và thời gian nghỉ chuyển tiết cũng dài hơn. Mục đích của tổng thể hệ thống không phải là để nhồi nhét kiến thức cho học sinh của họ, nhưng là để tạo ra một môi trường học tập toàn diện.

8. Hướng dẫn nhất quán từ cùng một giáo viên

Có ít giáo viên và học sinh hơn ở các trường học Phần Lan. Bạn không thể mong đợi giảng dạy một khán phòng với những khuôn mặt vô hình và tạo ra sự gắn bó mật thiết dưới cấp độ cá nhân. Học sinh ở Phần Lan thường có cùng một giáo viên trong ít nhất sáu năm học. Trong thời gian này, giáo viên có thể đảm nhiệm vai trò người cố vấn hoặc thậm chí là một thành viên trong gia đình. Trong những năm đó, sự tin cậy lẫn nhau và gắn kết được xây dựng để cả hai bên đều biết và tôn trọng lẫn nhau.

Nhu cầu khác nhau và phong cách học tập khác nhau tùy theo từng cá nhân. Giáo viên Phần Lan có thể làm được điều này vì họ biết nhu cầu riêng của học sinh. Họ có thể đưa ra phương pháp dạy chính xác và quan tâm đến sự tiến bộ của học sinh và giúp chúng đạt được mục tiêu. Không có chuyện học sinh chuyển sang một giáo viên kế tiếp.

9. Một bầu không khí thoải mái hơn

Có một xu hướng chung trong những gì Phần Lan đang làm với các trường học. Căng thẳng ít hơn, nghiêm khắc không cần thiết ít hơn và chăm sóc nhiều hơn. Học sinh thường chỉ có một hai lớp học mỗi ngày. Chúng có nhiều buổi để ăn uống, tận hưởng các hoạt động giải trí và thường là chỉ thư giãn. Trong ngày có nhiều khoảng thời gian từ 15 đến 20 phút các em có thể nghỉ giải lao thư giãn gân cốt, hít thở không khí trong lành và giải nén.

Loại hình môi trường này cũng cần thiết cho các giáo viên. Phòng giáo viên được thiết lập trong tất cả các trường học Phần Lan, nơi họ có thể nghỉ ngơi và thư giãn, chuẩn bị cho buổi học, hoặc chỉ đơn giản là xã giao. Giáo viên cũng là con người và cần phải được thoải mái để có thể hoạt động tốt nhất trong khả năng của mình.

10. Ít bài tập về nhà và công việc bên ngoài hơn

Theo OECD (Tổ chức Hợp tác và Phát triển Kinh tế), sinh viên ở Phần Lan có số lượng công việc bên ngoài và bài tập về nhà ít nhất so với bất kỳ sinh viên nào khác trên thế giới. Chúng chỉ dành nửa giờ mỗi đêm để làm bài tập. Sinh viên Phần Lan cũng không có gia sư. Song, chúng vẫn hoạt động tốt hơn những nền văn hóa không có được sự cân bằng cần thiết giữa trường học và cuộc sống, dẫn tới tình trạng căng thẳng không cần thiết.

Học sinh Phần Lan đang nhận được tất cả mọi thứ chúng cần để phát triển ở trường mà không có thêm áp lực đi kèm phải học giỏi một môn nào đó. Không cần phải lo lắng về điểm số và công việc bận rộn, chúng có thể tập trung vào nhiệm vụ thực sự: học hành và phát triển như một con người.

Tác giả: Mike Colagrossi, Big Think

Biên dịch: Ishvara

Hiệu đính: THĐP

📌 Bài dịch này đã được đăng tải trong tạp chí Aloha Volume 4. Mua membership để đọc tạp chí Aloha ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

Tạp chí Aloha Volume 11

Volume 11 tạp chí Aloha xuất bản. Mua membership để đọc tạp chí trau dồi chất xám, nâng cấp tư duy, gặt hái thành công, đổi mới cuộc sống tại http://bit.ly/THDPmembership (48k/1 volume, 999k/24 volumes).

60006715_420795552038600_6500491740468740096_n

Nội dung Volume 11

⭐️ [Hỏi- Đáp] Đi qua các rối loạn tâm lý

🌟 [Bài dịch] Các nhà nghiên cứu muốn bác sĩ có thể kê đơn thuốc sử dụng nấm thức thần để chữa trị trầm cảm

✨ [Truyện ngắn] Cô bé Hạt Tiêu – Quyển 2, Tập 11 – Đại hội quay bút | Vũ Thanh Hòa

⚡️ [Bài dịch] Cách làm mới cơ thể: Nhịn ăn và Autophagy

☄️ [Tiểu thuyết dã sử] Người chém cá kình – Hồi 11 | Hai Le

🔥 [Bài dịch] Những lợi ích của việc ăn một bữa một ngày – One Meal A Day – OMAD

🌪 [Truyện dài] Tuổi trẻ cô đơn – Chương 14-15 | Ni Chi

☀️ [Nhân vật] Charles Darwin – Cha đẻ của thuyết tiến hóa | Ni Chi

🌈 [Thơ dài] Thiên đường trần gian – Phần 11 | Vũ Thanh Hòa


🍀 Volume 1-10 

🍀 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
Người nhận: Vũ Thanh Hòa
Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
Số TK: 0451000409314

Chuyển tiền qua Paypal
Người nhận: Huy Nguyen
Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

🍀 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

60337820_10218446511464619_8693153075713540096_o59950614_10218446512704650_5823598701276299264_o59985952_10218446528425043_6636736126096769024_n