16.1 C
Da Lat
Thứ Sáu, 12 Tháng 9, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 70

Đi một ngày đàng học một sàng khôn

0

Tôi mới có một chuyến đi du lịch, tới một vùng đảo mình chưa từng đặt chân. Chuyến đi đó gặp rất nhiều trục trặc khi mọi chuyện đều trượt ra ngoài dự định và kế hoạch. Mọi thứ trở nên rối ren bung bét, làm lộ ra những kẽ hở kinh nghiệm, những khoảng ngu ngốc, dại khờ của bản thân. Nếu là trước kia thì có lẽ tôi đã nổi khùng lên và kêu la suốt cả quãng đường, nhưng chẳng hiểu sao lần này tôi cứ bình chân như vại, trong đầu chỉ có mỗi ý nghĩ rằng không được cách này thì ta bày cách khác. Khi dần dần đón nhận và điều chỉnh lộ trình thì tôi lại tới được nơi đẹp như thiên đường, hơn cả những gì mình kỳ vọng. Cũng chính từ chuyến đi đầy nghịch cảnh này mà tôi có cơ hội mở mang đầu óc và tinh thần thêm rất nhiều.

Khi tiếp xúc với con người, tôi thấy đa phần đều có lối tư duy “phải biết thì mới đi”, nhưng ít ai tiếp cận rằng “phải đi thì mới biết.” Và chính vì nỗi sợ hãi, e dè những điều nằm ngoài tầm hiểu biết của mình mà con người sẵn sàng chấp nhận ngồi trong cái ao làng bảo thủ hay ngồi dưới miệng giếng tù đày và không ngừng kêu ca than vãn trời đất rằng tại sao cuộc đời mình chán ngán, ngột ngạt.

Ngại thử ăn món mới, dè chừng trong giao tiếp, sợ bị mất mát trong những chuyến đi, kinh hoàng với sự thay đổi,… nhưng vẫn đòi hỏi được nếm sơn hào hải vị, được gặp gỡ những người bạn cool ngầu, được thưởng ngoạn muôn màu thế giới và được sướng vui tự do trong mọi khoảnh khắc cuộc đời. Đây phải chăng là một trong những trò hề của con người?

Các cụ xưa nay nói “đi một ngày đàng học một sàng khôn” chẳng bao giờ sai. Vì sự thông thái nằm trong khoảnh khắc con người bắt đầu trải nghiệm chứ chưa cần đợi đến khi kết thúc cuộc hành trình. Khi quyết định được đưa ra, tâm hồn của họ được dâng cao và những góc phần của cuộc đời cũng giãn nở để luồng ánh sáng tinh thần của người đó tiến vào. Cái biết nằm trong sự dấn bước, không phải trong việc ngồi ỳ hay giậm chân tại chỗ.

Hôm qua cãi nhau với bà hàng xóm chán chê rồi mà không đạt được kết quả hai nhà hòa thuận thì hôm sau phải thử cách khác là tặng quà hay tám mấy chuyện buồn cười vui vẻ. Người ta từ chối cuộc gọi thì đừng cố liên lạc, người ta không nhận quà thì đừng cố ấn vào tay. Ở nơi này sống không ổn thì đi nơi khác. Chơi với người này không vui thì chơi với người khác.

Nghe thì rất đơn giản nhưng không phải ai cũng dám thực hiện những khả năng khác đó mà luôn có xu hướng lặp lại những gì đã thành thói quen, truyền thống, dù biết rằng nó chẳng hề tốt lành gì cho mình. Các cụ dạy “đi” cũng có nghĩa là “tiến vào trong những trải nghiệm.” Còn sợ hãi run rẩy không hành động thì còn chưa bước theo trí tuệ cổ nhân, vẫn chỉ mãi mãi ở tầm con cháu trẻ ranh dù đã lên chức ông chức bà, đầu bạc răng long, râu dài chấm đất.

Mấy trò chơi tàu lượn siêu tốc kia, đi lần đầu kinh hoàng ói mửa. Năm sau quay lại đi lần nữa thả lỏng hơn thì hết ói. Năm sau đi lần nữa thư giãn hoàn toàn thì thấy sung sướng phê pha không sao tả xiết. Ấy chẳng phải là đi một ngày đàng học một sàng khôn sao.

Có người đi để đạt được tiền của, được sự sung sướng mãn nguyện, được danh tiếng quyền lực, nhưng có người đi để học hỏi, gia tăng hiểu biết. Vậy thì người nào trong số đó gần hơn với sự thành tựu, khi thế giới ngoài kia vạn biến khôn lường? Há chẳng phải kẻ neo đậu với tinh thần trí tuệ là hạnh phúc hơn tất thảy sao vì chẳng có gì mà ta không thể không học được khi đã sẵn sàng mở cửa tâm hồn.

Nếu bạn còn đang sợ hãi chuyện gì thì hãy cứ làm chuyện đó, nó không chỉ giúp mở rộng những giới hạn nhận thức mà còn mở rộng sự tin tưởng với chính mình và cuộc đời. Một người sẽ không thể biết mình mạnh mẽ ra sao khi không đối mặt với những điểm yếu kém, không biết mình tươi sáng ra sao khi từ chối xuyên qua đêm trường buồn khổ, và không biết mình tràn đầy sức sống khi co rụt rẩy run trước những điều mới lạ.

📌 Sợ gì làm nấy!

Trong Kinh Thánh, Jesus nói “kẻ nào có ta sẽ cho thêm”, còn trong dân gian Việt Nam thì có câu “nước chảy chỗ trũng”, tức là mọi thứ sẽ tiến triển theo vòng xoáy của nó, càng lúc càng nhân lên. Nếu bạn đã sợ hãi điều gì thì khối sợ ấy sẽ ngày càng lớn mạnh cho tới khi nó khiến bạn chết nghẹt, còn nếu bạn đã vượt qua những kìm kẹp một lần thì bạn sẽ có nhiều lần khác vươn lên khỏi những giới hạn tưởng chừng như khổng lồ với càng ít nỗ lực.

Đôi khi cái “sàng khôn” bạn nhận được sau một “ngày đàng” không phải là kinh nghiệm nhảy dù, leo núi hay ăn cua biển, nó chỉ đơn giản là sự can đảm. Và bạn biết điều gì không, trời đất yêu quý lòng can đảm.

“Đừng đi trên những con đường đã để lại, thay vào đó hãy đi vào nơi nào chưa có con đường để để lại những dấu chân.” — Ralph Waldo Emerson

Tác giả: Vũ Thanh Hòa
Ảnh minh họa: langll


📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1-12

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Tảng băng nổi và tảng băng chìm

8

Khi bạn bè ngồi nói chuyện với nhau, chúng ta nên nói chuyện về những gì? Những cuộc nói chuyện thường được cho là những chất keo kết dính để tạo nên mối quan hệ mới hoặc làm thân thiết hơn những mối quan hệ cũ. Nhưng liệu những người trẻ chúng ta đã giao tiếp đúng cách?

Sau những giờ làm việc và học tập căng thẳng, bạn muốn gặp gỡ những con người thân cận nhất, thoải mái nhất để có thể giải khuây, nhưng lại kết thúc bằng những cuộc trò chuyện không đâu vào đâu với chủ đề như bề nổi của một tảng băng:

A: Hôm nay đi làm, tao được ông chủ giới thiệu với bạn ổng, mà ông này giàu lắm, nghe nói làm chủ tịch tập đoàn ABC có trụ sở ở Châu Âu, là đối tác làm ăn của sếp tao luôn.

B: Còn tao hôm qua đi Boheme với lại đám bạn thân cấp 3, gãy dữ lắm. À mà tụi mày biết con A có bồ là B không? Ấy vậy mà hôm qua tụi tao bắt gặp nó đi với thằng nào đó lạ lắm.

C: À tụi bây, sáng nay tao mới tìm hiểu lại thuyết Lượng tử, xem xong một hồi cái thí nghiệm “’Hai khe hở” bỗng dưng tao nhận ra kiến thức mình học về các hạt vật chất tạo ra tất cả sự vật hoá ra khả năng cao là sai.

A:…?

B:…?

Dường như, số đông con người lười đặt câu hỏi, lười quan tâm đến mọi thứ xảy ra ở phía dưới tảng băng, những thứ sâu thẳm nhất nhưng lại là nền tảng để tạo nên những núi băng cao phía trên mặt nước biển. Họ sống, suy nghĩ, quan tâm và tiêu hoá những chuỗi thông tin đại trà, theo trend và dễ nuốt. Nhưng họ cũng đâu biết rằng chuỗi thông tin đó chỉ như một cơn hứng nhất thời được dùng trong giao tiếp. Sau buổi gặp mặt vô ích đó sẽ không ai có được lợi ích gì.

Mặt khác, nếu chúng ta cùng chung một tần số, hoặc ít nhất là hạ cái tôi xuống một chút để nắm bắt tần số của nhau, thì những chuyện chúng ta chia sẻ không chỉ dừng ở mức độ bề nổi. Từ đó ta có thể trao cho nhau những lời khuyên, những lý tưởng, quan niệm sống, nhận thức sống, ý thức tồn tại,… những thứ được cho là “hành trang” dành cho tâm hồn trước thử thách chông gai nhất.

Thử hỏi bản thân xem, những lúc bạn đang chìm đắm trong nỗi thất vọng về chính mình, về điều kiện sống của gia đình hay xã hội, điều bạn cần là một sự an ủi và động viên về tinh thần hay bạn chọn một câu chuyện hài phiến diện, một drama đầy rẫy trên truyền thông để giải khuây?

Chúng ta đang sống trong thời kỳ mà con người có thể kết nối với nhau ở trên tất cả các hình thức nhờ vào sự phát triển vượt bậc của Internet. Chúng ta đang bước vào giai đoạn mà những công việc lao động chân tay sẽ dành cho robot, con người sẽ phải học cách quản lý, kết nối chúng để đảm bảo không việc gì vượt qua khỏi tầm kiểm soát. Nhưng thử hỏi, ở trong thời đại này, mấy ai có thể tự đi sâu vào tìm hiểu, tự kết nối với bản thân, tự đặt ra câu hỏi cho bản thân rằng:

  1. Mày thực sự muốn làm gì?
  2. Mày hiểu gì về tình yêu?
  3. Mày nghĩ gì về sự có mặt của mày trong cuộc sống?
  4. Chúng ta sẽ đi về đâu sau khi chết?
  5. Nếu sự sống là một vòng luẩn quẩn của cơm áo gạo tiền, thì sau khi chết đi, tất cả liệu có vô nghĩa?

Không phải ai cũng có thể cả gan đặt ra những câu hỏi như thế cho bản thân, kết nối với nó để có thể thông hiểu và tìm ra hướng giải quyết để mưu cầu hạnh phúc bình an đích thực. Vậy hy vọng nào cho con người khi sắp tới, có hàng tá những cỗ máy đã được lập trình và trông đợi chúng ta có thể kết nối và hỗ trợ chúng? Đơn giản là chúng ta vẫn chưa biết cách vận hành cỗ máy trong chính bản thân mỗi người.

Đây là thời đại mà con người dễ kết nối với cộng đồng, nhưng lại dễ mắc các bệnh về tâm thần, trầm cảm, lo âu, mất ngủ. Có điều gì đó vô cùng mâu thuẫn phải không? Bởi vì sự tiến hoá của con người không nằm về vật chất, hình thức bên ngoài, mà ở lòng trắc ẩn, tình yêu thương, sự tha thứ, sự nhạy cảm với sự vật xung quanh, sự nhạy cảm về nghệ thuật, sự cởi mở trong tư tưởng, niềm tôn trọng sự khác biệt, sự am hiểu về tâm linh, sự am hiểu về bản thân, sự am hiểu về tâm lý con người, và cuối cùng là sự tiến hoá về trí tuệ… Tất cả đều tập trung vào phần bên trong hơn hình thức bên ngoài, tảng băng dưới mặt nước ngày một dày hơn thì khả năng cao quả núi tuyết kia mới có thể đồ sộ và vững chãi được.

Tác giả: Cristian
Edit: THĐP
Ảnh minh họa: geralt


📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1-12

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

[Review] 1Q84 (Haruki Murakami) – Còn quá nhiều câu hỏi

0

Nó là một mớ bùi nhùi, một chiếc khăn len được đan hai đầu, rồi vứt xó, rồi lại tiếp tục đan nhưng không hề có một chút hình thù gì của chiếc khăn len. Nhưng đến cuối cùng nó vẫn là một chiếc khăn len đặc biệt. 1Q84 – Q tức là Question, đúng vậy, question với cả những nhân vật trong truyện lẫn người đọc cho đến phút cuối cùng.

Câu chuyện kể về 2 nhân vật, 2 môi trường sống, 2 lối sống hoàn toàn khác nhau nếu không muốn nói là trái ngược.

Tôi chần chừ do dự đọc quyển sách này đã bao lâu, có lần mở ra đọc vài trang lại gấp vào và vứt xó. Rồi một ngày ngẫu nhiên tôi đột nhiên rút nó ra khỏi kệ sách và đọc ngấu nghiến. Cuốn đầu tiên, khi chưa nhập vào mạch truyện tôi đã phải nhai nó cả tuần liền. Tôi tự nhủ, “Ừ thì đoạn của Aomame cũng hấp dẫn đấy, nhưng rồi sau đó đoạn của Tengo cũng hấp dẫn không kém. Cuốn thứ 2 trong vòng 5 ngày và cuốn thứ 3 thì tôi như bị rơi vào một vòng xoáy. Chỉ trong vòng 2 ngày, tôi nghỉ làm 2 ngày là ngốn cái cuốn sách bìa màu tím ấy từ sáng đến tối, cả trong mơ tôi cũng mơ thấy Nhộng không khí, Fukaeri, và cái hình ảnh xám xịt mà Murakami phác hoạ nên. Thế giới song song? Khái niệm chắc hẳn tôi chưa bao giờ tưởng tượng đến. Nhưng khi đọc 1Q84 tôi như bị hút trọn vào thế giới ấy. Những tình tiết ly kì, không hẳn là trinh thám hay ma quỷ, nhưng nó cứ gợi lên cho tôi một nỗi sợ tiềm tàng. Sự huyền bí của Người Tí Hon, họ là những kẻ man rợ hay thế nào? Nó giống như nỗi sợ những con búp bê mỗi đêm tỉnh dậy của các bé gái phải không?

Tuy vậy, trong câu chuyện vẫn còn nhiều lỗ hổng bởi vì có quá nhiều tình tiết xảy ra. Tôi rất hụt hẫng với đoạn kết, Tengo và Aomame đã gặp nhau nhưng sao vẫn thấy nó chưa phải một cái kết hoàn hảo tôi mong chờ? Hay bởi vì nó còn quá nhiều câu hỏi? Những con người ở thế giới có hai mặt trăng rồi sẽ ra sao? Fukaeri? Cô gái ấy là Mẫu thể hay Tử thể? Bà già trong biệt thự Cây liễu và Tamaru? Và cả những Người Tí Hon chui ra từ cái xác của Ushikawa? Tại sao phải giao hợp? Rất nhiều câu hỏi không được giải đáp đến nỗi tôi phải lên google để tìm xem có còn một bản kết nào khác nữa không. Và sự thất vọng lớn nữa là đoạn kết chỉ toàn những lời tự nhủ trong lòng của Aomame mà chẳng hề nhắc đến cảm xúc của Tengo là mấy. Kiểu như mình rất bất mãn với việc 2 người này gặp nhau là có cái kết như thế. Bởi vì trước đó mình đã quá mong chờ họ gặp nhau rồi sẽ thế nào, và nghĩ ra đủ mọi tình huống giả tưởng.

Murakami rất tài giỏi trong cách dùng ngôn ngữ và lối kể chuyện cuốn hút nhưng về logic thì không có một chút logic nào cả. Có lẽ đó cũng là cái chính tạo nên sự huyền bí trong những cuốn sách của ông.

Đến giờ tôi vẫn mù mờ về sự tồn tại của Người Tí Hon để làm gì? Nó có đại diện hay là sự ẩn dụ về Thiện – Ác trong mỗi con người hay không? Và tình yêu của Aomame và Tengo có thật sự như họ nghĩ? Bởi nếu ngoài đời thực sẽ chẳng ai có thể yêu lại một người đã quá khác xa người ấy của 20 năm trước. Lúc đầu có thể sẽ rất yêu nhưng rồi sau này họ có nhận ra mọi sự tưởng tượng của mình về đối phương đều không phải sự thực? Nếu vậy, tình yêu trong câu chuyện này có còn ý nghĩa gì nữa không? Tôi không biết, nhưng sau tất cả tôi vẫn nghĩ đây là một cuốn sách hay. Nó không hay ở phần kết, không hay nếu ta lôi nó ra thành những triết lý hay chủ đề cố định. Nó chỉ hay khi ta bước vào dòng chảy câu chuyện mà không phán xét đúng sai. Cũng giống như đời người, ông A, B, C nào đấy vừa chết hôm nọ, ừ thì cũng chia buồn đấy rồi thôi. Nhưng nếu ta trải qua từng giây phút cuộc đời họ chắc chắn nó cũng sống động không kém bất kỳ cuộc đời nào.

Tác giả: Bà Năm


📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1-12

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

[THĐP Vietsub] Thí nghiệm hạt cơm – Ý thức ảnh hưởng đến vật chất như thế nào?

https://www.facebook.com/TrietHocDuongPho2.0/videos/333079800905866/

Xem trên facebook

Ý thức ảnh hưởng đến vật chất như thế nào? Nhiều hơn bạn có thể tưởng. Đây là một trong những thí nghiệm đã chứng minh sự sai lầm của chủ nghĩa duy vật vô thần. Trước khi có người nào đó muốn “debunk” thí nghiệm này thì cái nên làm hơn là tự mình thực hiện thí nghiệm. Một kí thực hành > một tấn lý lẽ.

Source: https://youtu.be/31shlv5Z71A
Vietsub: Lê Gia Khiêm – THĐP
Hiệu đính: Prana – THĐP


📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1-12

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Chọn tự ti hay tự tin?

1

Hơn 10 năm về trước, khi còn là học sinh cấp 3,  mình là một cậu học sinh đen đúa nhỏ nhất lớp lúc nào cũng đứng đầu hàng và ngồi ở những bàn trên cùng, điển hình của một cậu trai nhút nhát, rụt rè và tự ti. Đến năm lớp 11, mình bắt đầu bị mụn bọc quái ác hành hạ nhiều năm trời, làm ảnh hưởng rất nhiều đến việc học và cuộc sống của mình, đến bây giờ còn chưa mờ hết sẹo.

Có lần khi trên đường đạp xe đi học về có 2 bạn gái đi ngang qua, nhìn vào khuôn mặt đang ung nhọt vì mụn của mình mà thốt lên “Ôi quái vật mi kìa.” Những câu nói kỳ thị, chế giễu làm mình sụp đổ. Mình đã từng có cả những khoảng thời gian dài mặc cảm không dám ra đường, làm điều gì cũng sợ sệt, sợ bị mắng, sợ làm không đúng, sợ bị người ta cười chê, chế giễu… Càng sợ càng thu mình lại, ít giao tiếp, ít quan hệ bạn bè xung quanh. Và càng thu mình trốn tránh nỗi sợ, thì nỗi sợ lại càng đến nhiều hơn.

Đã có lúc mình tưởng như gục ngã, muốn buông bỏ tất cả, nhưng chính những thời khắc ấy cũng là cơ hội để mình nhìn nhận ra những con đường và cánh cửa mới, là cơ hội để có thể quan sát và hiểu rõ hơn về chính bản thân mình.

Hôm rồi đi họp lớp Kỷ niệm 10 năm ngày ra trường, mình gặp lại cô giáo chủ nhiệm và bạn bè, cô bảo rằng em khác xưa quá, ngày xưa em rụt rè nhút nhát, ít nói… chắc có lẽ trường đại học đã dạy em thành một người mạnh dạn hơn.

Trường đại học, xã hội, cơ quan cũng như trường cấp 3 thôi, thay vì đưa cho em những bài toán, một công thức hóa học, hay yêu cầu phân tích một bài văn của tác giả nổi tiếng nào đó thì họ đưa cho em những vấn đề để giải quyết. Nếu đối mặt giải quyết em sẽ trưởng thành hơn, nếu sợ hãi trốn tránh thì em vẫn là em của ngày nào, và lựa chọn là ở em. Mọi vấn đề thường ngày sẽ vẫn luôn hiển hiện, hết vấn đề này sẽ đến vấn đề khác, dù em có muốn hay không. Em không thể thay đổi được những thứ xảy đến với mình nhưng có thể lựa chọn cách nhìn và cách cư xử của em.

Đến một thời khắc trong đời, bạn phải đưa ra quyết định, đưa ra sự lựa chọn của chính mình: Là một kẻ tự ti, luôn trốn tránh tất cả các vấn đề, co mình trước nỗi sợ… hay vượt qua để lột xác trở thành một người tự tin.

Mình nhận ra rằng cách duy nhất để không sợ nữa, không sợ những lời chê bai, không sợ những tiếng cười mỉa mai chế giễu, không sợ ánh mắt khinh thường, soi xét, không sợ lời đồn, không sợ sự chỉ trích, đánh giá… đó là đối mặt với chúng. Sợ cái gì mình sẽ đối mặt với cái đó. Mình thích hát nhưng sợ đứng trước đám đông để hát, mình sẽ tìm cơ hội để được hát trước đám đông. Sợ không làm được, mình sẽ chủ động đi xin việc để làm. Sợ bị phán xét cười chê trong công việc, mình sẽ phát biểu ý kiến và đóng góp góc nhìn theo suy nghĩ của mình để tập thể tốt hơn. Sợ kỳ thị về ngoại hình, mình sẽ mặc những gì dễ chịu thoải mái mà mình thích đến những nơi sang trọng hoặc nơi đám đông tụ tập. Sợ kém cỏi, giấu dốt, mình tìm cơ hội được thương thuyết hợp đồng với chủ tập đoàn, với chủ của các công ty khác. Mặc cho họ giỏi hay ở một cấp bậc cao đến đâu, nỗi sợ mặc cảm với nghề nghiệp của bố mẹ, mình sẽ trải nghiệm những công việc lao động chân tay để hiểu và thấu cảm những vất vả, những điều họ đã phải trải qua.

Đối mặt với nỗi sợ sẽ đau đớn, ngại ngùng và run rẩy. Nhưng thà run rẩy lần một, lần hai, lần ba… hay thậm chí nhiều lần nữa, còn hơn là sống khép nép cả đời, sống mà không dám là chính mình.

Và thật kỳ lạ càng đối mặt mình lại phát hiện sau mỗi lần vượt qua mình lại trở nên hiểu biết và tự tin hơn trước.

Đã có người từng hỏi mình rằng: “Nếu còn một ngày để sống, bạn sẽ làm gì?

Cuộc sống này chẳng ai biết trước được điều gì, hôm nay bạn có thể giàu, ngày mai lại nghèo; hôm nay có người giúp, ngày mai lại có người làm tổn thương hoặc hại bạn; hôm nay là bạn bè chén chú chén anh, ngày mai lại là người dưng; hôm nay bạn là gương mặt nổi trội, ngày mai bạn lại bị lãng quên; hôm nay bạn xinh đẹp ngày mai lại già nua và xấu xí, và nếu hôm nay bạn chưa có gì nhưng bạn có quyền lựa chọn để vươn lên, để có cuộc sống tốt đẹp hơn. Bạn có thể đau đớn vì những việc bạn gặp phải, những thất bại, những lần gục ngã mệt mỏi vì đối mặt với nỗi sợ, nhưng bạn sẽ phải nuối tiếc ở thời khắc cuối cùng, nếu bạn không dám làm những việc trong sâu thẳm con người mà mình muốn.

Mình biết ngoài kia có không ít những người như mình, họ cũng có những câu chuyện riêng của họ, và những nỗi sợ của riêng mình. Những điều mình viết ở đây, là những câu chuyện đã qua, là những sự trải nghiệm trong đời, giúp mình hiểu hơn về bản thân, về cuộc sống, để mình sống tích cực, mạnh mẽ hơn.

Và hy vọng những câu chuyện này sẽ mang lại một góc nhìn có ích cho người nào đó đang ủ dột và mất niềm tin vào cuộc sống. Tự ti hay là Tự tin? Đó là lựa chọn của bạn!

Tác giả: Duy Thanh

Featured image: Free-Photos 

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1-12

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

 

[THĐP Translation™][Nghiên cứu] Microdosing nấm thức thần tăng cường tính sáng tạo, khả năng giải quyết vấn đề

(Bài dịch được đăng tải trong Volume 5 tạp chí Aloha của THĐP.)

Microdosing* nấm thức thần (magic mushrooms) tạo ra một trạng thái trôi chảy trong tư duy, tăng cường sự tập trung và tư duy hội tụ và tư duy phân loại.

📌 [Bài dịch] Nấm thức thần psilocybin hoạt động như thế nào?

*Microdosing có nghĩa là sử dụng một liều lượng nhỏ hơn nhiều so với liều lượng chuẩn.
microdosing-psychedelics-magic-mushrooms-study
Photo:  Magic mine / Shutterstock

Microdosing chất thức thần (psychedelics) – chẳng hạn như nấm thức thần, LSD, hay peyote – để gia tăng nhận thức, năng suất, và sức sáng tạo hiện đã không còn được xem là một liệu pháp gây tranh cãi ở một số nhóm.

📌 [Bài dịch] 11 điều kì lạ về “nấm thần” (Magic mushroom)

Như tờ Independent gần đây đã quan sát, microdosing chất thức thần không còn là một truyền thống trong thế giới ngầm underground tại Thung Lũng Silicon — xu hướng này đã lan truyền tới những ngành nghề khác.

Các nghiên cứu trước đây đã cho thấy rằng những lời ca ngợi việc microdosing chất thức thần được lan tràn khắp nơi là có cơ sở, một nghiên cứu mới tại Leiden University tại Hà Lan cho thấy rằng microdosing nấm thức thần gia tăng sức sáng tạo và những khả năng giải quyết vấn đề cũng như tư duy hội tụ và phân loại.

Có tựa đề “Exploring the effect of microdosing psychedelics on creativity in an open-label natural setting” (tạm dịch: Khám phá hiệu ứng của microdosing chất thức thần lên sức sáng tạo trong một môi trường tự nhiên,) được xuất bản trong tạp chí chuyên ngành Psychopharmacology — với nhóm tác giả Luisa Prochazkova, Dominique P. Lippelt, Lorenza S. Colzato, Martin Kuchar, Zsuzsika Sjoerds, và Bernhard Hommel — nghiên cứu xem qua những hiệu ứng tác động đến nhận thức của những liều nấm thức thần rất nhỏ.

Trong một nỗ lực để xem xét những hiệu ứng gây ra khi microdosing nấm thức thần, các nhà nghiên cứu đã đưa cho 36 tình nguyện viên có mặt tại sự kiện được tổ chức bởi Dutch Psychedelic Society 2 bài kiểm tra khác nhau: Khái Niệm Hình Ảnh, được dùng để đánh giá tư duy hội tụ (convergent thinking) — và Ứng Dụng Thay Thế, được dùng để đánh giá tư duy phân loại (divergent thinking).

Study.com định nghĩa tư duy hội tụ là “quá trình tìm ra một giải pháp tốt nhất cho một vấn đề” và tư duy phân loại là “quá trình tạo ra nhiều giải pháp khác nhau để giải quyết một vấn đề.”

Mỗi người tham gia tiêu thụ khoảng 0.37 gram psilocybin, hay còn gọi là nấm thức thần. Trong cả 2 thí nghiệm, những người tham gia đạt được điểm cao hơn đáng kể sau khi microdosing. Điểm trong bài thí nghiệm Khái Niệm Hình Ảnh cao hơn đáng kể trong phần kiểm tra thứ hai, cho thấy sự phát triển của tư duy hội tụ.

Thí nghiệm Ứng Dụng Thay Thế đo đạc 4 khả năng: trôi chảy, uyển chuyển, mở rộng, và nguyên gốc. Thí nghiệm này cũng cho thấy các tình nguyện viên đã ghi điểm cao hơn đáng kể trong phần hai, chứng tỏ sự phát triển của tư duy phân loại.

Trí thông minh mềm (fluid intelligence), tuy nhiên, thì không bị ảnh hưởng.

Kết luận rút ra từ nghiên cứu, Prochazkova gợi ý rằng microdosing nấm thức thần tạo ra một trạng thái “tư tưởng không kiềm hãm,” tăng cường tư duy hội tụ và phân loại, nhưng đồng thời cũng nói thêm rằng những nghiên cứu trong tương lai cần xác minh kết quả của họ trong môi trường hiệu ứng placebo được kiểm soát.

Trong một thông cáo báo chí gửi đến ScienceDaily, tác giả chính của nghiên cứu Luisa Prochazkova nói như sau:

“Tổng kết lại, các kết quả của chúng tôi gợi ý rằng việc hấp thụ một lượng nhỏ nấm thức thần đã cho phép những người tham gia tạo ra được nhiều giải pháp khác nhau cho một vấn đề, vì thế cung cấp sự hỗ trợ cần thiết cho tiền đề rằng microdosing giúp cải thiện tư duy phân loại. Hơn thế nữa, chúng tôi còn quan sát thấy có sự cải thiện trong tư duy hội tụ, là loại tư duy cần thiết để tìm ra một giải pháp tốt nhất.”

Prochazkova hy vọng rằng những phát hiện này sẽ động viên những nghiên cứu khác trong tương lai, mặt khác — ngoài việc cải thiện tư duy — microdosing chất thức thần cũng có thể hỗ trợ trong việc điều trị trầm cảm, rối loạn ám ảnh cưỡng chế, hoặc những lối tư duy cứng nhắc.

Tác giả: Damir Mujezinovic – INQUISITR
Biên dịch: Purusha
Hiệu đính: Prana

Ảnh minh họa: Robert-Owen-Wahl

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1-12

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Đời có phải là một chuỗi vấn đề?

0

2500 năm về trước, tại chân dãy núi Himalaya (nay thuộc Nepal), một vị hoàng tử đã từ bỏ hết những vinh hoa phú quý để lên đường đi tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống. Chàng đã chịu đựng đau khổ, cô đơn, suy sụp, bệnh tật dày vò, và sống như một kẻ dưới đáy xã hội trong suốt nhiều năm. Cuối cùng thì chàng đến bên bờ sông, ngồi yên tại một gốc cây cạnh đó trong suốt 49 ngày để đạt đến sự giác ngộ. Vị hoàng tử ấy chính là Đức Phật Thích Ca, và một trong những điều ông đã giác ngộ ra và sau đó truyền bá nó đến khắp thế giới là:

CUỘC SỐNG VỐN ĐÃ LÀ MỘT SỰ CHỊU ĐỰNG ĐAU KHỔ.

Điều này có nghĩa là những vấn đề và rắc rối mà ta gặp phải sẽ đến liên tục và kéo dài mãi mãi cho đến ngày mà thần chết đến gõ cửa nhà chúng ta. Khi bạn muốn giải quyết vấn đề thừa cân của mình bằng cách ăn ít đồ ngọt lại, bạn lập tức gặp vấn đề mới đó là phải ăn gì để thay thế cho mớ bánh ngọt và trà sữa. Khi bạn muốn giải quyết vấn đề học tập của mình bằng cách quyết định học hành chăm chỉ hơn, một vấn đề mới lại ngay lâp tức nảy sinh là bạn phải ngồi vào bàn học vào lúc 6 giờ sáng, bỏ qua chương trình TV yêu thích để làm bạn với những con số.

Cứ như thế, dòng chảy của các vấn đề không bao giờ ngừng lại, chúng chỉ chuyển sang một vấn đề khác hoặc là tăng thêm mà thôi. Điều này có vẻ càng đúng hơn trong thời đại ngày nay, khi công nghệ phát triển, nó đem đến cho con người nhiều vấn đề hơn, và những vấn đề ấy lại làm nảy sinh nhiều vấn đề hơn nữa.

Hạnh phúc đến từ việc giải quyết các vấn đề này. Từ khóa ở đây là “giải quyết.” Nếu như bạn lảng tránh các vấn đề của mình hay cảm thấy như thể mình không có vấn đề nào hết cả, thì bạn sẽ tự làm cho mình đau khổ hơn. Nếu như bạn cảm thấy rằng mình đang gặp phải những vấn đề không thể giải quyết, thì bạn cũng đang tự làm khổ mình mà thôi. Bí quyết nằm ở việc giải quyết vấn đề, chứ không phải là ở vấn đề.

Hạnh phúc là một quá trình luôn diễn ra, bởi vì giải quyết vấn đề là một quá trình tiếp diễn – giải pháp cho vấn đề của ngày hôm nay rất có thể sẽ là nguồn cơn của những vấn đề vào ngày mai, và cứ tiếp tục như thế. Hạnh phúc thực sự chỉ diễn ra khi bạn tìm thấy được những vấn đề mà bạn thích thú và vui vẻ giải quyết chúng.

Đôi khi những vấn đề này rất đơn giản: uống một cốc bia mát lạnh, du lịch tới một vùng đất mới, chiến thắng thằng bạn trong trò chơi điện tử. Vào những khi khác các vấn đề này có thể sẽ phức tạp và khó hiểu: cải thiện mối quan hệ đang đi xuống với người yêu, tìm kiếm một sự nghiệp mà bạn cảm thấy hài lòng, hay củng cố tình bạn.

Dù cho vấn đề của bạn có là gì, thì thông điệp ở đây vẫn chỉ có một: giải quyết vấn đề. Đáng buồn là, ngày nay chúng ta thích chối bỏ và lảng tránh vấn đề hơn là đối mặt và giải quyết nó. Lý do có lẽ một phần là bởi công nghệ đã đem đến cho chúng ta quá nhiều cơ hội để làm điều ấy. Nếu như tôi cảm thấy cô đơn, tôi sẽ không ra ngoài đi chơi cùng bạn bè mà sẽ lên Facebook để lướt hết giờ đồng hồ này tới giờ đồng hồ khác. Nếu như tôi chẳng làm được gì cho xã hội, tôi cũng sẽ không cố gắng học tập làm việc mà sẽ tìm kiếm cảm giác là người chiến thắng trong một trò chơi nào đó.

Điều đáng buồn hơn nữa là như đã nói ở trên, trốn tránh vấn đề không làm vấn đề biến mất mà chỉ càng làm chúng ta đau khổ hơn và cuối cùng thì ta vẫn phải đối mặt với chúng. Nhưng người ta vẫn không ngừng làm như vậy, chỉ bởi vì chối bỏ vấn đề thì thật dễ dàng. Bạn biết đấy, đôi khi lên facebook và nhìn thấy người ta post những thứ hay ho về cuộc sống của họ chỉ càng làm bạn cảm thấy thêm cô đơn và như c*t cho đời mình. Phá đảo hàng chục ván game chỉ càng làm bạn cảm thấy ngoài đời mình chả ra gì và càng lún sâu hơn vào nó.

Vậy nên nếu bạn đang có bất cứ vấn đề và rắc rối nào, thì cũng đừng buồn chán và thất vọng về nó. Tất cả mọi người trên thế giới này đếu giống như bạn, đều có hàng tá vấn đề. Cũng đừng mong rằng cuộc đời sẽ không có rắc rối nào cả, thay vào đó hãy mong rằng đó là những rắc rối dễ thương (tức chúng ta có thể kiểm soát và giải quyết được nó.) Sau cùng thì, bài viết này mong bạn hãy mạnh mẽ đối mặt và giải quyết những nỗi đau và đừng tránh né chúng, bởi như tôi đã nói thì hạnh phúc đến từ việc giải quyết các rắc rối mà!

Tác giả: Vũ Đức Huy

Featured image: Free-Photos 

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1-12

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

[THĐP Translation™] Kỹ năng quan trọng nhất không ai dạy bạn: Ở một mình và kết nối với nội tâm

(Bài viết hiện đã được 289K Likes trên Medium. Bài dịch được đăng tải trong volume 5 tạp chí Aloha.)

Trước khi qua đời ở tuổi 39, Blaise Pascal đã có những đóng góp khổng lồ cho cả vật lý học và toán học, đặc biệt là trong ngành chất lỏng, hình học và xác suất.

Nhưng những công trình của ông còn ảnh hưởng nhiều hơn là chỉ đơn thuần trong lĩnh vực khoa học tự nhiên. Nhiều lĩnh vực mà chúng ta bây giờ gọi là khoa học xã hội trên thực tế cũng đã được phát triển từ những nền tảng ông đã có công gầy dựng.

Điều thú vị là, phần lớn điều này đã được thực hiện trong những năm thiếu niên của ông, một số khác được phát triển vào tuổi đôi mươi của ông. Đến tuổi trưởng thành, có cảm hứng từ một trải nghiệm tôn giáo, ông thực sự đã bắt đầu hướng đến triết học và thần học.

Ngay trước khi ông qua đời, ông đã viết ra những suy nghĩ riêng tư mà sau này sẽ được phát hành thành một bộ sưu tập được mang tên Pensées.

📌 TÔI ĐÃ HỌC ĐƯỢC GÌ TỪ BLAISE PASCAL VỀ SỨC MẠNH CỦA SỰ TĨNH LẶNGAloha Vol. 1

Trong khi cuốn sách chủ yếu là về trường hợp một nhà toán học lựa chọn một đời sống đức tin và niềm tin, thì điều gây tò mò hơn về nó là những nghĩ suy sáng tỏ rõ ràng về chuyện làm người thì có ý nghĩa gì. Đó là một bản thiết kế cho ngành tâm lý học ngày nay từ lâu trước khi tâm lý học được coi là một ngành học chính thức.

Không thiếu những nội dung kích thích tư duy trong đó để trích dẫn, và nó xoáy vào bản chất của con người từ nhiều góc độ khác nhau, nhưng một trong những suy nghĩ nổi tiếng nhất trong đó khéo léo tóm tắt cốt lõi của lập luận của ông:

“Mọi vấn đề của loài người đều xuất phát từ việc họ không thể ngồi im một mình trong phòng.” ― Blaise Pascal

Theo Pascal, chúng ta sợ sự im lặng của sự tồn tại, chúng ta sợ sự nhàm chán và thay vào đó lựa chọn những thú vui xao lãng không chủ đích, và chúng ta không thể không trốn chạy khỏi những vấn đề của cảm xúc và đi vào những tiện nghi giả ngụy của tâm trí.
Vấn đề gốc rễ, về cơ bản, là chúng ta không bao giờ học được nghệ thuật của sự đơn tịch.

Những hiểm họa của sự kết nối

Ngày nay, hơn bao giờ hết, thông điệp của Pascal gióng lên hồi chuông sự thật. Nếu có một từ để mô tả sự tiến triển được thực hiện trong 100 năm qua thì đó là: sự nối kết. Công nghệ thông tin đã thống trị đường hướng văn hóa của chúng ta. Từ điện thoại đến đài phát thanh đến TV với internet, chúng ta đã tìm ra cách để đưa tất cả mọi người đến gần nhau hơn, tạo điều kiện cho việc liên tục tiếp cận với thế giới.

Tôi có thể ngồi trong văn phòng của mình ở Canada và đưa bản thân đến bất cứ nơi nào tôi muốn thông qua Skype. Tôi có thể ở phía bên kia của thế giới và vẫn biết những gì đang xảy ra ở nhà với một vài cú lướt mạng nhanh chóng.

Tôi không nghĩ mình cần phải làm nổi bật những lợi ích của tất cả chuyện này. Nhưng nhược điểm cũng bắt đầu lộ diện. Ngoài những cuộc nói chuyện hiện tại về quyền riêng tư và thu thập dữ liệu, có lẽ còn có tác dụng phụ nguy hại hơn ở đây.

Chúng ta đang sống trong một thế giới nơi ta có thể kết nối với mọi thứ ngoại trừ chính mình.

Nếu quan sát của Pascal về việc chúng ta không thể ngồi lặng lẽ trong một căn phòng là đúng với tình trạng của con người nói chung, thì vấn đề chắc chắn đã trầm trọng hơn gấp 10 lần với các lựa chọn [công nghệ] hiện có ngày nay. Tại sao phải ở một mình khi bạn không bao giờ phải ở một mình?

Vâng, câu trả lời là, không bao giờ ở một mình không đồng nghĩa với không bao giờ cảm thấy một mình, lẻ loi, cô đơn. Tệ hơn nữa, càng không cảm thấy thoải mái khi ở một mình, bạn càng không biết chính mình. Và sau đó, bạn sẽ dành nhiều thời gian hơn để tránh né nó và tập trung vào nơi khác. Trong quá trình này, bạn sẽ trở thành một tên nghiện công nghệ, vốn là cái có thể giúp bạn giải thoát.

Chỉ vì chúng ta có thể sử dụng tiếng ồn của thế giới để ngăn chặn sự khó chịu của việc đối phó với bản thân không có nghĩa là sự khó chịu này biến mất.

Hầu hết mọi người đều nghĩ là họ biết chính mình. Họ nghĩ họ biết họ cảm thấy thế nào và họ muốn gì và vấn đề của họ là gì. Nhưng sự thật là rất ít người thật sự biết. Và người nào thật sự biết sẽ là người đầu tiên nói rằng việc ý thức được bản thân khó nắm bắt đến thế nào, và cần thời gian ở một mình bao lâu để đạt được nó.

Trong thế giới ngày nay, người ta có thể sống toàn bộ cuộc sống của họ mà không thực sự đào sâu vượt quá những lớp mặt nạ bề mặt họ mang; thực tế là có nhiều người như vậy. Chúng ta ngày càng mất liên lạc với chính mình, và đó là một vấn đề.

Nhàm chán như một chế độ kích thích

Nếu chúng ta trở lại các nguyên tắc cơ bản―và đây cũng là điều mà Pascal đã tiếp cận―sự ác cảm của chúng ta đối với sự đơn độc thực sự là một sự ác cảm đối với sự nhàm chán.

Vấn đề cốt lõi ở đây, không nhất thiết là chúng ta nghiện TV vì có điều gì đó thỏa mãn hay độc đáo về nó, giống như chúng ta không nghiện nhiều chất kích thích vì ưu điểm nhiều hơn nhược điểm. Mà là, cái chúng ta thực sự bị nghiện là một trạng thái không buồn chán.

Hầu như tất cả những thứ điều khiển cuộc sống của chúng ta một cách không lành mạnh tìm thấy gốc rễ của nó khi chúng ta nhận ra rằng chúng ta sợ hãi sự trống rỗng, hư không. Chúng ta không thể chỉ việc hiện hữu (being) thay vì phải làm một cái gì đó (doing). Và do đó, chúng ta tìm kiếm giải trí, chúng ta tìm kiếm bạn đồng hành, và nếu không có được những thứ đó, chúng ta theo đuổi những tầm mức cao hơn.

Chúng ta bỏ qua sự thật là không bao giờ đối mặt với hư không cũng giống như không bao giờ đối mặt với chính mình. Và không bao giờ đối mặt với chính mình là lý do tại sao chúng ta cảm thấy cô đơn và lo âu mặc dù đã được kết nối mật thiết với mọi thứ khác xung quanh ta.

May thay, có một giải pháp. Cách duy nhất để tránh bị hủy hoại bởi nỗi sợ hãi này―giống như bất kỳ sợ hãi nào―là đối mặt với nó. Đó là để cho sự nhàm chán đưa bạn đến nơi nó muốn, để bạn có thể đối phó với bất cứ điều gì đang thực sự xảy ra với ý thức của bạn về bản thân. Đó là khi bạn sẽ nghe chính mình suy nghĩ, và đó là khi bạn sẽ học cách tiếp xúc với những phần bị che khuất bởi những thứ xao lãng tạp nham.

📌 Bước ra khỏi vũng sình lầy (Bài dự thi đoạt giải nhất cuộc thi viết 2018 của THĐP, nói về thiền định)

Vẻ đẹp của điều này là, một khi bạn vượt qua rào cản ban đầu đó, bạn nhận ra rằng việc ở một mình không phải là quá tệ. Nhàm chán có thể cung cấp sự kích thích của riêng nó.
Khi bạn bao bọc bản thân mình với những khoảnh khắc tịch liêu và tĩnh lặng, bạn trở nên quen thuộc với môi trường của mình theo một cách mà những kích thích cưỡng cầu không cho phép. Thế giới trở nên phong phú hơn, từng lớp vỏ bọ bắt đầu bong tróc ra, và bạn thấy mọi thứ như chúng thực sự là, trong tất cả sự toàn vẹn của chúng, trong mọi mâu thuẫn của chúng, và trong tất cả những điều không quen thuộc của chúng.

📌 Ngồi thiền có lợi ích gì không dựa theo khoa học?

Bạn biết rằng có những thứ khác mà bạn có khả năng chú ý hơn là những gì ồn ào nhất trên bề mặt. Chỉ vì một căn phòng yên tĩnh không cho bạn sự phấn khích như ý tưởng đắm mình trong một bộ phim hay một chương trình truyền hình không có nghĩa là không có chiều sâu ở đó để khám phá.

Đôi khi, phương hướng của sự đơn tịch này dẫn bạn đến một nơi không mấy dễ chịu, nhất là khi nói đến nội tâm— suy nghĩ và cảm xúc của bạn, nghi ngờ và hy vọng của bạn— nhưng về lâu dài, nó còn dễ chịu hơn là bỏ chạy thậm chí không nhận ra rằng bạn đang [bỏ chạy].

Bao dung sự nhàm chán cho phép bạn khám phá ra những điều mới lạ trong những điều bạn chưa từng biết; nó giống như là một đứa trẻ còn ngây thơ nhìn thế giới lần đầu tiên. Nó cũng giải quyết phần lớn xung đột nội tâm.

Bài học được rút ra

Thế giới càng tiến bộ, nó càng cung cấp nhiều kích thích, như một động cơ thôi thúc chúng ta đi ra khỏi nội tâm của mình để tham gia vào nó.

Trong khi câu nói khái quát của Pascal cho rằng việc thiếu thoải mái với sự đơn độc là gốc rễ của mọi vấn đề của chúng ta có thể chỉ mang tính cường điệu, nó không phải là hoàn toàn không chính xác.

Tất cả mọi thứ đã giúp chúng ta kết nối đồng thời cũng đã cô lập chúng ta. Chúng ta đã quá bận bị xao lãng đến nỗi chúng ta quên nhìn lại nội tâm của chính mình, điều này khiến chúng ta cảm thấy ngày càng cô đơn hơn.

Điều thú vị là, thủ phạm chính không phải là nỗi ám ảnh của chúng ta với bất kỳ sự kích thích đặc biệt nào trong thế giới. Đó là nỗi sợ hãi sự trống rỗng— chúng ta bị nghiện trạng thái không buồn chán. Chúng ta có một ác cảm bản năng: chỉ đơn giản hiện hữu.

Nếu không nhận ra giá trị của sự đơn tịch, chúng ta đang bỏ qua thực tế rằng, một khi nỗi sợ chán nản được đối diện, nó thực sự có thể cung cấp sự kích thích của chính nó. Và cách duy nhất để đối mặt với nó là dành thời gian, cho dù mỗi ngày hay mỗi tuần, chỉ để ngồi —với những suy nghĩ của chúng ta, cảm xúc của chúng ta, với một khoảnh khắc của tĩnh lặng.

Trí tuệ triết lý lâu đời nhất trên thế giới có một lời khuyên cho chúng ta: biết chính mình (know thyself). Và có một lý do chính đáng cho nó.

Nếu không biết chính mình, ta hầu như không thể tìm ra một cách lành mạnh để tương tác với thế giới xung quanh. Nếu không dành thời gian ra cho nó, chúng ta không có được nền tảng để xây dựng phần còn lại của cuộc sống.

Ở một mình và kết nối với nội tâm là một kỹ năng không ai dạy chúng ta (người dịch: ít nhất là trong hệ thống giáo dục, muốn học được kỹ năng này thì phải tìm đến tôn giáo, tâm linh). Điều đó thật mỉa mai vì nó quan trọng hơn hầu hết những kỹ năng họ dạy. Sự đơn tịch có thể không phải là giải pháp cho tất cả mọi thứ, nhưng nó chắc chắn là một khởi đầu.

Tác giả: Rat Zana
Biên dịch: Ishvara
Hiệu đính: THĐP

Photo: Carlyn1982 


📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1-12

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

[THĐP Translation™] Hỏi đáp giữa Yaksha và Yudhisthira trong đại sử thi Mahabharata

Trong đại sử thi Mahabharata, Maharaja Yudhisthira, con trai của Yama, là sự hiện thân của những phẩm chất tốt đẹp nhất. Vì lý do này, anh ta thường được ví như là Ajatasatru, người không có kẻ thù. Trong nhiều cuộc đối thoại, Yudhisthira cho thấy sự thấu hiểu sâu sắc của anh ta về Kinh Vệ Đà và những ứng dụng thiết thực của nó. Một ngày khi đang sống đời lưu đày trong rừng, Yudhisthira biết được tất cả anh em của anh ta đã bị giết bởi một Yaksha (Dạ Xoa) huyền bí khi cố uống nước từ một hồ nước. Khi Yudhisthira đến, Yaksha thách thức anh trả lời tất cả những câu hỏi của hắn hoặc chịu chung số phận với những anh em của mình. Những câu hỏi đáp này giống như Kinh Vệ Đà, ngắn gọn, súc tích, thiết thực, và đề cập đến tín ngưỡng và lòng mộ đạo.

Yaksha: Cái gì nặng hơn đất?

Yudhisthira: Mẹ.

Yaksha: Cái gì cao hơn trời?

Yudhisthira: Cha.

Yaksha: Cái gì nhanh hơn gió?

Yudhisthira: Tâm trí.

Yaksha: Cái gì nhiều hơn cả những cành cây?

Yudhisthira: Lo lắng.

Yaksha: Ai là bạn của một người đang cận kề cái chết?

Yudhisthira: Từ thiện.

Yaksha: Tôn giáo, thành công, thiên đường và hạnh phúc trú ngụ ở đâu?

Yudhisthira: Tôn giáo trú ngụ trong ý thức (awareness). Thành công trú ngụ trong việc từ thiện. Thiên đường trú ngụ trong sự thật. Hạnh phúc trú ngụ trong sự khiết trinh tuyệt dục (độc thân).

Yaksha: Linh hồn của một người đàn ông là gì?

Yudhisthira: Con cái của anh ta.

Yaksha: Cái gì đã bao phủ Trái Đất?

Yudhisthira: Vô minh.

Yaksha: Lười biếng là gì?

Yudhisthira: Là sự vô minh trong việc hướng tới Đạo Pháp (Dharma).

Yaksha: Ai thật sự hạnh phúc?

Yudhisthira: Một người không vướng vào nợ nần dưới bất cứ hình thức nào.

Yaksha: Sự thanh lọc đúng nghĩa là gì?

Yudhisthira: Sự thanh lọc tâm trí.

Yaksha: Cái gì đen hơn cả than?

Yudhisthira: Sự tai tiếng.

Yaksha: Tín ngưỡng tốt nhất là gì?

Yudhisthira: Lòng trắc ẩn, sự đồng cảm, sự suy xét.

Yaksha: Thứ gì có thể ngăn cản buồn sầu?

Yudhisthira: Sự kiểm soát tâm trí.

Yaksha: Định nghĩa của xấu hổ là gì?

Yudhisthira: Giữ bản thân khỏi những thứ không đáng.

Yaksha: Lòng mộ đạo là gì?

Yudhisthira: cầu chúc niềm hạnh phúc cho tất cả (kể cả kẻ thù của mình).

Yaksha: Đâu là thử thách thật sự của Bà-la-môn (Brahmin)? Triều đại, phẩm chất, triết lý hay tri thức?

Yudhisthira: Triều đại, tri thức và triết lý không thể minh chứng cho Bà-la-môn. Thử thách chân thật nhất của Bà-la-môn là phẩm chất cá nhân. Một người với giai cấp thấp nhưng có một phẩm chất đẹp thì đáng kính hơn cả một Bà-la-môn sinh ra trong một gia đình danh giá, có kiến thức nhưng không có phẩm chất.

Yaksha: Tôn giáo hoặc Đạo Pháp có phải là một logic không?

Yudhisthira: Không, nó không phải.

Yaksha: Có phải Tôn giáo hoặc Đạo Pháp được tìm thấy trong triết lý của các thánh nhân không?

Yudhisthira: Không, mỗi thánh nhân đều có những quan điểm khác nhau, và vì thế sẽ có xung đột giữa những lý lẽ của họ. Không có triết gia, Bà-la-môn hay người trí thức nào có được hiểu biết về sự thật toàn vẹn.

Yaksha: Vậy sự thật toàn vẹn nằm ở đâu?

Yudhisthira: Trong trái tim, linh hồn và tâm trí của một người có đức tin.

Yaksha: Sự kỳ lạ lớn nhất là gì?

Yudhisthira: Mỗi người đều biết rằng cái chết là sự thật tối thượng của cuộc sống. Nhưng anh ta lại ước mong mình không chết.

Yaksha: Ngươi đã trả lời chính xác tất cả câu hỏi của ta. Nếu ngươi muốn, ngươi có thể để cho một trong những người anh em của ngươi sống lại.

Yudhisthira: Nếu đó là điều ước ngài ban, ta muốn Nakula được sống lại.

Yaksha: Này nhà Vua (Rajan), tại sao ngươi lại muốn Nakula sống lại trong khi ngươi có những Đại Tướng (Maharathis) như Arjuna và Bheema.

Yudhisthira: Với ta, cả hai người mẹ đều giống nhau. Ta là đứa con lớn nhất của Kunti và ta còn sống. Nên ta muốn đứa con lớn nhất của mẹ Madri sống. Ta không thể làm điều không công bằng với bà ấy.

Yaksha: Vậy nếu ta nói rằng hai người anh em của ngươi sẽ sống lại. Ngươi sẽ chọn ai ?

Yudhisthira: Ta sẽ chọn Sahadeva, vì nó nhỏ tuổi hơn cả Arjuna và Bheema.

Yaksha: Này Bharatshresthata hài lòng với những câu trả lời của ngươi. Tất cả những người anh em của ngươi sẽ được trả lại mạng sống.

Yudhisthira: Yaksha không thể trao mạng sống cho bất kì ai. Hãy cho ta biết danh tính thật sự của ngươi.

Sau đó Yaksha cho Yudhisthira thấy danh tính thật của hắn, đó là Yama, cha của Yudhisthira. Ông ta đến để thử thách con trai của mình.

Biên dịch: Slim Le
Hiệu đính: Prana
Photo: Wiki


📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1-12

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Số cô không giàu thì nghèo

0

Không biết có bao nhiêu người đang đọc những dòng này trong hiện tại đang gặp áp lực về mặt tài chính, đi làm không đủ trả tiền nhà, không đủ nuôi con hay thậm chí không đủ mua chiếc quần 7 triệu mơ ước, v.v… Rồi chỉ vì cái không đủ đó mà sinh ra nhức nhối cõi lòng, nước mắt chảy thành dòng trong đêm tối, nếu không chảy thì chỉ vì đang bận mưu toan tính toán, dốc hết tâm trí vào việc kiếm tiền sao cho thật nhiều, thật nhiều, nhiều vĩnh viễn. Tất cả những gì thúc hay kéo anh ta lao về phía trước là đồng tiền.

Thứ bạc tiền tôi đang nói đến ở đây không chỉ là tờ giấy chúng ta tiêu mỗi ngày, mà nó còn là hệ tư tưởng – thứ định hình thế giới quan của mỗi người. Và từ đó, việc đội đồng tiền lên đầu cũng nằm trong sự phán quyết của hệ tư tưởng ấy.

Tại sao có những người mãi mãi không hài lòng với số lâu đài nguy nga mình sở hữu nhưng đồng thời có những người luôn mỉm cười mãn nguyện khi sống trong một túp lều tranh? Người ta kiếm tiền cuối cùng để làm gì nếu không phải là đạt tới một trạng thái đủ đầy an bình? Không có một bữa no thì ruột gan cào quặn, tâm trí thèm khát hương vị đảo điên. Không có một bộ cánh sang chảnh bước ra đường thì tự ti dâng lên như thác lũ. Không có điện thoại check mạng xã hội, chụp ảnh selfie ngon lành thì buồn rầu vì cô đơn tủi hổ. Đích đến cuối cùng của mọi việc là gì nếu không phải là thế giới tinh thần viên mãn?

Vậy tại sao con người không trực tiếp chủ động cải biến thế giới ấy bằng cách thay đổi thái độ sống và sự ý thức của bản thân mà lại tìm đến nó bằng một con đường nô lệ vào ngoại cảnh? Phải có cái lọ thì mới hết âu lo, phải có cái chai thì mới được nằm dài hạnh phúc? Cái lọ hay cái chai chẳng phải là vật chất sao, chẳng phải là tiền đó sao.

Con đường số phận giàu nghèo ấy chẳng hề nằm trên lá số tử vi của bạn đâu. Nó nằm ở khoảnh khắc bạn nhận ra đâu là nơi đời sống tinh thần trú ngụ, đâu là thái độ của bạn, đâu là tiếng gầm của bạn.

Có bạn đọc đến đây bảo là mày cứ nghèo đói đi rồi sẽ biết cái mùi thèm tiền nó như thế nào, chớ ngồi trên nhung lụa mà nói chuyện ngọc ngà. Ồ, điều bạn nói đó không hề sai, nhưng chưa đủ. Biết mùi thèm tiền là một chuyện, còn sống theo cơn thèm tiền hay không lại là chuyện khác. Ai nhìn ra hai sự lựa chọn ở đây, người đó có khả năng thoát khỏi gông xiềng của vật chất. Anh ta sẽ được vận chuyển nhận thức từ mức bản năng động vật (thèm muốn) lên mức trí tuệ con người (sự hiểu biết – understanding).

Kẻ quỷ quái nghĩ: “Giờ ta đã có nhiều tiền của, khi các kế hoạch của ta được thực thi, ta sẽ có nhiều hơn. Hiện giờ ta đã có tài sản lớn, nhưng chúng sẽ tăng lên gấp bội trong tương lai. Ta đã giết chết một trong số những kẻ thù nghịch với ta, những kẻ còn lại cũng sẽ bị giết nốt. Ta là chủ nhân của tất cả. Ta hưởng lạc, ta hoàn mỹ, ta quyền thế và hạnh phúc. Ta tắm mình trong giàu có xa hoa với sự vây bọc của họ hàng quyền quý. Chẳng kẻ nào quyền thế và hạnh phúc hơn ta. Ta sẽ cúng tế, ban của bố thí và nhờ vậy sẽ được thỏa vui.” Những kẻ ấy bị sự vô minh của chính mình lừa dối như vậy. – Sri Krishna, Chí Tôn Ca (16.13-15)

Càng đi sâu hơn vào bản chất tinh thần, một người sẽ càng rũ bỏ được nhiều hơn những dính mắc phụ thuộc vào thế giới vật chất, mức độ tự do và hạnh phúc của anh ta càng gia tăng. Và chuyện kỳ lạ ngược đời sẽ diễn ra ở đây, tiền không đến bằng việc nhọc sức kiếm tiền, mà nó sẽ đến trong rất nhiều những cơ hội kiếm tiền mở ra khi một người bắt đầu biết tận hưởng cuộc sống.

Tinh thần của bạn như thế nào, thế giới vật chất bạn sống sẽ rung cùng nhịp điệu. Một người luôn cuồng lên tính toán tiền ra nhỏ giọt có giống cà phê phin không, hay giãy lên đành đạch mỗi lần tới hạn đóng tiền nhà, dù có một núi tiền rơi vào đầu thì cũng chỉ càng căng thẳng bất an. Còn một người biết tận hưởng những gì mình có dù chỉ một vài miếng cơm nhỏ hay mấy đồng xu lẻ thì họ chẳng còn nhúng chân nhiều ở thế giới vật chất nữa rồi. Sự thăng trầm nơi đó không thể hủy hoại bình yên bên trong họ.

Vậy suy cho cùng, chúng ta thật sự sống ở đâu? Cõi phàm mắt thịt này hay cõi tâm hồn?

Khi bạn trả lời được câu hỏi này, những vướng mắc của thế giới vật chất sẽ không làm phiền lòng bạn nữa. Đó không chỉ là bạc tiền, địa vị, danh tiếng, chuyện đúng sai, hơn thua, chuyện lên kế hoạch 10 năm cuộc đời mà thậm chí ngày mai cũng không biết mình thật sự sẽ đi về đâu trong khi tưởng rằng mình biết rõ lắm. Bạn sẽ thấy trước giờ mình đã sống vô lý và kém thực tế đến nhường nào khi lao đầu vào thế giới vật chất. Giàu hay nghèo giờ đây chẳng còn được đo bằng độ dài những dãy số trong tài khoản ngân hàng, chẳng thể so sánh giữa người này kẻ kia. Nó không thể bị phân chia hay đong đếm được, vì chốn tinh thần luôn là một nàng tiên trù phú.

📌 Bài viết liên quan: Nếu tiền không phải là vướng mắc

 

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Featured image: Pexels

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1-12

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2