21.5 C
Da Lat
Thứ Năm, 8 Tháng 5, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 322

Lửa Phật làm phật lòng ai?

Hôm nay mới có thời gian đi xem bộ phim Việt Nam mình mong đợi suốt từ đầu năm tới giờ. Nói để thấy là mình vẫn đến rạp với một sự kỳ vọng, bất kể phim nhận rất nhiều lời chê trách từ truyền thông lẫn khán giả suốt cả tuần nay.

1. Kịch bản

Đây là khâu bị chém tơi tả nhất, nhưng với cá nhân mình lại thấy kịch bản phim khá tốt. Lần đầu tiên mình biết về dự án Lửa Phật là khi đọc bài phỏng vấn anh Dustin sau thành công của Dòng Máu Anh Hùng. Đây là dự án anh Dustin ấp ủ khá lâu, và nếu so sánh với dự án Mùa Hè Lạnh cũng ắp ủ lâu tương đương thì kịch bản phim xứng đáng nhận được những lời khích lệ hơn là ném đá. Có nhiều bạn oán than phim toàn thấy đánh lộn giành gái kiểu Bụi Đời Chợ Lớn mà chả thấy đánh nhau bảo vệ đất nước này nọ kia. Mình nghĩ mấy bạn ấy chắc vô rạp trễ, hoặc đầu phim không chú tâm nghe đoạn opening với lời kể của cậu bé, vì bối cảnh phim là giai đoạn hậu chiến và diễn biến tâm lý nhân vật là sự ám ảnh của những người mắc hội chứng chiến tranh (có thể thấy rõ qua các đoạn hồi tưởng, đoạn Dustin hù Hiếu Hiền trong bar…). Lửa Phật không thuần là phim hành động kỹ xảo cháy nổ, mà chọn cách tập trung vào câu chuyện và số phận của các nhân vật, theo mình là một hướng đi hợp lí với tình trạng kinh phí sản xuất phim ảnh không quá nhiều như ở nước ta hiện nay. Lần đầu đứng vai biên kịch lẫn đạo diễn, theo mình là anh Dustin hơi tham, nhưng kết quả như vậy là rất tốt đặt trong bối cảnh phim Việt hiện tại (sẵn tiện nói luôn là mình rất dị ứng những bạn đi so sánh phim Việt với các phim nói tiếng Anh, tiếng Hoa, tiếng Ấn lẫn tiếng Iran). Mình không theo đạo Phật, nên những triết lý về Phật Giáo trong phim mình không nắm hết, tuy nhiên theo mình cái tinh thần “đất nước này chưa có một ngày hòa bình” của phim được truyền tải khá ổn. Nhiều người đặt nghi vấn tên phim là Lửa Phật nhưng chỉ thấy lửa cháy um sùm trên sông, trên xe, trên nắm đấm, trên đao kiếm, trên người mà chả thấy lửa nào liên quan đến Phật, theo mình đã được lý giải khá rõ trong phân đoạn nhà sư. Lửa ở đây là lửa trong lòng người vẫn không nguôi, bất kể chiến tranh đã qua từ lâu. Lửa ở đây là lửa tình, lửa hận, lửa gia đình, lửa máu mủ ruột thịt vẫm âm ỉ cháy trong lòng người bất kể họ thuộc phe thiện hay phe ác (và mình nghĩ mấy bạn xem phim muốn có gì đó sót lại sẽ thích điều này, hehe).

Khu rừng không có ngày mai

Tặng một người bạn đặc biệt của tôi, một người bạn nhắc cho tôi nhớ rằng mình đang là và vẫn nên là đứa trẻ.

 

Ở một nơi vô cùng xa xôi, xa tới mức không ai biết đó là đâu, cũng không ai biết đó là điểm bắt đầu hay kết thúc của vũ trụ… có một hành tinh nhỏ, chỉ nhỏ như một khu rừng bạt ngàn hoa lá mà thôi. Đó là nơi lưu giữ tất cả những bông hoa tuyệt đẹp nhất của toàn bộ các dải thiên hà và hương thơm của chúng tràn ngập suốt bốn mùa. Ở đây vẫn có bốn mùa, nhưng không có sự khắc nghiệt mà chỉ có những vẻ đẹp lung linh.

Chính giữa hành tinh là một con suối hiền hòa, trong vắt… Nơi những giọt nước đập vào nhau và hóa thân thành làn hơi mù mờ ảo, nơi sắc màu của cánh bướm lẫn vào hàng ngàn cánh hoa. Những tia nắng chiếu lên từng mỏm đá xanh lơ ánh lên tựa pha lê lóng lánh và điều ấy thật sự quyến rũ hai đứa bé: một trai – một gái, đang ngự trị trên mảnh đất này.

Chính bản thân chúng cũng không rõ là chúng đã ở đây tự bao giờ? Có lẽ từ khi từng giọt nước đầu tiên tuôn trào lên mặt đất và tạo thành con suối. Hoặc có thể là từ khi tia nắng đầu tiên xuyên thấu qua đám mây soi sáng cho hành tinh. Hoặc cũng có thể là từ khi bông hoa đầu tiên chúm chím nở. Chúng đã ở đây quá lâu để có thể nhớ được rằng vì sao chúng ở đây. Nhưng chúng không quan tâm lắm tới câu hỏi ấy, các điều kỳ diệu cứ thay nhau diễn ra khiến chúng không có thời gian để đi tìm câu trả lời.

Buổi sáng, khi chúng còn chưa kịp mở mắt dậy thì đã nghe thấy tiếng của họa mi và sơn ca đua nhau khoe giọng. Và chỉ cần chúng ngồi tranh luận nhau xem tiếng của loài chim nào hay hơn cũng đã đủ hết buổi sáng. Thế rồi lại đến những con chim thiên đường, mỗi con một màu một vẻ bay lướt qua chúng và để lớp đuôi dài phe phẩy qua cặp má bầu bĩnh của hai đứa bé và chúng cười khanh khách.

Hàng ngày cậu bé trèo lên cây và hỏi xin hoa quả cho cô bé, cây hồn nhiên ban tặng cho cả hai tất cả những gì ngon lành nhất, đẹp đẽ nhất, và cứ mỗi một trái cây chúng lại thấy một vị ngon khác. Còn cô bé hàng ngày ngồi chải tóc trên mỏm đá, đôi mắt ánh lên tia lấp lánh của mặt trời và không bao giờ cậu bé thấy chán. Chỉ cần nghe giọng nói của cô bé và nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô bé mỗi khi bị trêu chọc, cậu bé cũng đủ thấy một ngày không bao giờ cũ.

Và khi màn đêm buông xuống, không có trăng thì sẽ có sao, chẳng đêm nào mà hai đứa chẳng nhìn lên bầu trời và mơ màng. Có đêm cả hai khiêu vũ dưới ánh trăng, có đêm chúng đọc thơ ca ngợi những vì sao. Cho dù không có trăng, không có sao thì những con đom đóm cũng làm cho đêm ấy trở nên thi vị. Và khi thấm mệt, chúng ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Không biết trong giấc ngủ chúng mơ thấy những gì, chỉ biết khi bị đánh thức bởi những giọt mưa, chúng reo lên sung sướng và đuổi nhau dưới tán cây um tùm, rậm rạp. Bùn đất dính đầy trên người, trên tóc, không hề gì, chúng trượt dài theo dốc lầy rồi cười sặc sụa.

Mùa đông đến, tuyết rơi nhè nhẹ và những bông hoa trắng mong manh nhú lên bên dòng suối phủ một lớp băng mỏng. Cậu bé ôm cô bé trong lòng, bên ngọt lửa bập bùng. Chúng không nói gì với nhau, chỉ im lặng kéo dài mà không nhàm chán. Chúng trở nên lười nhác nằm đếm từng bông tuyết rồi ngồi làm một bài tính với hai con số dài dằng dặc. À, chúng đếm xem có bao nhiêu bông tuyết bay qua trước mặt chúng. Cậu bé đếm được nhiều bông tuyết hơn khiến cô bé dỗi, cậu bé vội vàng an ủi, dỗ dành để rồi sau đó chúng quên mất mình đã đếm được bao nhiêu.

Mùa xuân đến, kỳ lạ, trong khư rừng quen thuộc bỗng xuất hiện một mầm non chưa bao giờ có. Chúng đã quá quen thuộc với từng gốc cây, từng bông hoa nên việc có một giống cây mới thật sự khiến chúng chấn động. Nhưng mầm non ấy từ đâu mà có? Từ một hạt giống, câu trả lời thật dễ! Nhưng hạt giống ấy từ đâu xuất hiện? Đến đây thì câu chuyện trở nên nan giải. Cậu bé cho rằng hạt giống đến từ bên ngoài hành tinh này, từ những ngôi sao xa ngoài kia và gió đã đưa nó tới đây. Còn cô bé phản đối, cô bé cho rằng hẳn nó phải đến từ phía dưới sâu lòng đất, vì cả hai đều chưa biết ở dưới lòng đất có cái gì. Chưa bao giờ cuộc tranh luận lại diễn ra lâu như vậy và chúng bế tắc không tìm được cách giải quyết. Cuối cùng, chúng quyết định sẽ đi theo hai hướng để tìm câu trả lời: Cậu bé đến các ngôi sao xa khác, còn cô bé đi sâu vào lòng đất.

Cậu bé ra đi cũng nương theo gió và bay tới những ngôi sao xa ngoài kia. Đến đâu cậu bé cũng thấy vô cùng lạ lẫm vì ở đó không có người nào nhỏ bé như hai đứa cả. Và trên những ngôi sao đó, họ lạ lắm, họ lúc nào cũng vội vã đi tìm một cái gì đó, tới mức dẫm nát hết cả những gốc cây mới nhú, những bông hoa héo tàn tới mức loài ong bướm chẳng thèm ngó ngàng tới. Cậu vừa đi vừa thắc mắc: tại sao người ta có thể sống như vậy được nhỉ?

Cậu bé thấy cô đơn và buồn vô hạn, buồn hơn nữa là không thể nào cậu bé tìm thấy một mầm non giống như đã thấy ở hành tinh. Nhưng cậu không về được, cậu không dám thừa nhận rằng mình đã sai, hoặc cậu không thể chấp nhận được rằng cô bé đúng. Và cậu lại tiếp tục đi tìm. Càng đi tìm, cậu càng đi xa hành tinh của mình, càng cảm thấy đơn độc, lạc loài. Nụ cười tắt dần trên môi cậu, và bắt đầu cậu cũng không còn để ý tới những bông hoa. Chẳng ít lần đôi giày rách nát vì chặng đường dài của cậu đã dẫm nát vài bông hoa tội nghiệp. Dần dần, cậu quên mất rằng mình đang đi tìm kiếm điều gì, chỉ biết là mình vẫn cứ phải đi tìm.

Còn cô bé len theo lối hang động dẫn xuống lòng đất. Dưới này thật kỳ diệu! Những dòng thạch nhũ bí hiểm sáng choang lên bởi vàng ròng. Kim cương, bích ngọc lúc ẩn lúc hiện trong vách đá. Dưới đó cũng có một dòng sông phẳng lặng không gió. Thỉnh thoảng một vài con côn trùng vo ve khoan khoan, đục đục để mở rộng tổ ấm. Cô bé càng đi vào sâu thì càng khám phá ra những viên đá lạ, cô reo lên thích thú và liến thoắng kể cho cậu bé nghe, nhưng đáp lại chỉ là những tiếng vọng. Và cô bé xịu mặt xuống, những điều kỳ diệu có để làm gì nếu không có cậu bé bên cạnh. Chẳng có một cái cây nào dưới đáy sâu này và cô bé bắt đầu nhận ra rằng mình đã sai, mình phải quay trở lại. Nhưng hàng ngàn ngõ ngang lối dọc, biết đường nào lên được mặt đất?

Cô bé òa khóc, khóc nức nở vì sợ hãi, tuyệt vọng và nhớ nhung và cô chẳng nghe thấy gì bên tai ngoài tiếng khóc của mình. Gía như có cậu bé ở đây trêu chọc, phá rối và tranh cãi thì tốt biết bao… Cậu bé chợt bừng tỉnh khi phát hiện ra mình vừa dẫm nát một bông hoa. Cậu nghe thấy tiếng khóc của cô bé và khiến cậu trào nước mắt. Cậu thấy mình phải trở về, có ý nghĩa gì đâu một cuộc kiếm tìm khi lúc nào trong tim cậu cũng vang lên tiếng khóc của cô bé?

Cậu bé vội vã xin lỗi bông hoa và cầu xin bông hoa chỉ dẫn cho mình con đường để trở về nhà. Bông hoa dù bị thương nặng nhưng không thể cầm lòng được trước giọng nói tha thiết và những giọt nước đang ngân ngấn tận sâu trong mắt cậu. Nó mách cậu bé đi về phía ngọn núi lửa đã tắt, nơi hố sâu hun hút không có điểm tận cùng. Cậu bé rùng mình lo lắng và tưởng tượng ra đủ thứ: lỡ rằng núi lửa lại phun, lỡ rằng cậu ngã gẫy xương chết, lỡ rằng cậu không thể trở về nhà… Nhưng thôi, dù như vậy còn dễ chịu hơn khi bên trong cậu vẫn văng vẳng tiếng khóc của cô bé.

Đứng trước miệng núi lửa với đống tro tàn nguội lạnh, cậu ngoái nhìn lại những bóng người đang vội vã dưới kia. Thực ra đến giờ, cậu vẫn chẳng thể hiểu được họ đang đi tìm cái gì! Mà thôi, mặc kệ, có quan hệ gì. Lúc này, cậu muốn tìm cô bé. Cậu nhảy xuống hố sâu vô cùng vô tận và trượt dài theo lực hút.

Càng lúc, tiếng khóc của cô bé càng gần. Dù lo lắng nhưng cậu không còn thấy cô đơn, lạc lõng. Cô bé kia rồi, đang ngồi khóc giữa những tảng thạch nhũ. Cậu rơi tùm xuống dòng sông ngầm khiến nước bắn tung tóe. Cô bé giật mình đứng bật dậy, nước mắt ràn rụa, reo lên sung sướng. Họ nhào tới ôm nhau vào lòng, nước mắt lẫn vơi nụ cười. Cô bé hăng say kể cho cậu bé từng viên đá màu sắc mà cô thấy, cậu bé chỉ mỉm cười trìu mến. Cậu nhặt những viên đá mà cô thích nhất xâu lại thành chuỗi hạt và quàng vào cổ cô bé. Cô mỉm cười khẽ đặt một nụ hôn lên má cậu khiến cậu ửng đỏ cả người. Chúng chạy đuổi nhau trên hang động, tiếng cười va vào vách đá rồi lại bật nảy sang một vách đá khác. Cứ thế chúng lên mặt đất lúc nào không biết…

Ô kìa lạ chưa! Mầm non lạ ngày nào đã lớn thành một gốc cây vao vút. Những bông hoa mọc thành khóm từng đôi một. Mặt trời xuống bóng, chúng giờ đã thấm mệt nên dắt tay nhau ngồi xuống dưới gốc cây cùng đánh một giấc say nồng.

Lộp độp! Tiếng mưa rơi! Chúng giật mình tỉnh dậy. Ôi những giọt mưa tưới lên tóc, lên da thịt thật mát biết bao. Cậu bé và cô bé thi nhau dẫm lên những vũng nước bắn tung tóe cho đến khi mưa tạnh. Cô bé vẫn theo đà nghịch ngợm nhảy nhót nhưng cậu bé kéo tay cô dừng lại. Nhìn xem, trong lớp hơi nước bay lên mờ ảo, một cầu vồng bảy màu rực rỡ xuất hiện. Đặc biệt hơn, chúng nhận ra rằng dưới chân cầu vồng là một mầm non mới nhú, nhưng lần này chúng không thấy lạ nữa, đó là mầm non thứ hai và giống cây mới đã trở thành loài cũ.  Tiếng chim họa mi và sơn ca đua nhau ríu rít, và chúng lại cãi nhau xem loài chim nào cất tiếng đầu tiên.

(4/2012)

Hà Thủy Nguyên

(Trích tập truyện ngắn “Bên kia cánh cửa”)

 

 

Đám đông bí ẩn

Mấy năm nay, các nhân viên gõ chữ ở các trang mạng (hay tự nhận mình là nhà báo) thường sử dụng cụm từ “cư dân mạng”, “cộng đồng mạng”… để câu khách cho một sự kiện nào đó mà họ phát hiện ra. Một đặc điểm của các bài viết có nội dung “cư dân mạng xôn xao về cô diễn viên X hớ hênh lộ ti”, “cộng đồng mạng hí hửng vì anh diễn viên Y lòi quần chip”… này là không ai biết tới sự kiện cho tới khi bài viết trên mạng xuất hiện.

 

Thực ra thì mình không phản đối các cụm từ này. Ngôn ngữ phải được sinh ra để định danh cho những thứ mới mẻ, chưa có tên. Nhưng “cư dân mạng”, “cộng đồng mạng”… lại trở thành một đám đông bí ẩn quá.

Đôi khi họ là đám đông khóc thương cho những trái khoáy của xã hội; lắm lúc lại là bầy chó dữ cắn xé ai đó lỡ “khác màu” với cái màu chung; đôi lúc lại là bầy kền kền rỉa xác, đục khoét những thứ đúng lý ra cần phải quên đi…

Đa phần, các trang mạng xếp họ vào loại đám đông có tính chất ngu muội, manh động và thiếu kiềm chế.

Họ là tất cả, nhưng chẳng là ai cụ thể. Không ai biết họ là ai, nhưng họ vô cùng sức mạnh, có đôi lúc lại cực kỳ yếu ớt. Họ bí ẩn đến nỗi những người gõ chữ ở các trang mạng viết về họ những lại không hề biết họ; cũng không xếp mình vào chung cộng đồng ấy. Họ là cái cớ để các trang mạng nói lên tiếng nói phẫn nộ, ngợi ca, chửi bới, lên án… Tên của họ có thể được dùng thoải mái mà chẳng bao giờ sợ phải bị kiện tụng. Họ rất manh động, nhưng khi họ bị chửi bới trong các bài viết ở Kenh14, chẳng mấy khi họ lên tiếng chửi lại, chứng tỏ họ khoan dung đầy vĩ đại.

Cũng như Trung tâm ứng dụng công nghệ hóa màu ấy mà, suốt ngày cái loa quảng cáo Keo Dính Chuột ra rả đọc, nhưng rồi cũng chẳng ai thèm quan tâm đến cái trung tâm huyền bí ấy ở đâu, sản xuất những sản phẩm gì. Lâu dần thành quen, thành từ ngữ phổ biến nên chẳng ai để ý đến sự vô lý và nguồn gốc bí hiểm của nó nữa.

Sinh Lão Tà

*Featured image:  Jimmy Whippet

Đường Tăng: Lý tưởng và tình yêu

* Featured image: Tây Du Ký, Đạo diễn: Dương Khiết

Tương kiến nan, biệt diệt nan

Chẩm tố giá trung ngữ vạn thiên

Bài hát có giai điệu và lời lẽ da diết, ngọt ngào là tâm trạng chung của nữ vương Tây Lương quốc và Đường Tăng. Trong nguyên tác Tây du Ký của Ngô Thừa Ân chỉ nói sơ qua đoạn này mà chưa lột được cái đấu tranh nội tâm ghê ghớm của Đường Tăng thì tập “Thỉnh kinh nữ nhi quốc” do đạo diễn Dương Khiết dàn dựng, cùng với những ca khúc đi vào lòng người đã diễn đạt những thử thách này.

Lúc biết tin Đường Tăng sắp đến yết kiến nữ vương, dù chưa gặp mặt nhưng dường như lòng nàng đã rung động khi nghe nữ thái sư tấu trình: Đường Tăng từ đông thổ đại Đường sang Tây Trúc thỉnh kinh, là người từ bi, nhân hậu, khôi ngô, thần sắc cứ như tiên giáng trần. Nàng ngày đêm mong chờ được gặp Ngự Đệ, mặt đối mặt tại nữ triều thì nàng “tình trong như đã mặt ngoài còn e”. Dù là đế vương của một nước, địa vị cao sang, vinh hoa phú quí trọn đời nhưng nàng cũng chỉ là phận nữ nhi thường tình, đóng một vai như bao cô gái khác trong tạo hoá của trời đất. Quyền quí là chi, địa vị là chi, hoàng đế là chi… những thứ đó đối với nàng lúc này là hư không, nàng chỉ muốn mơ một giấc mơ như bao cô gái khác, muốn cùng người mình yêu thương vai kề vai, sớm tối bên nhau sống trọn kiếp người.

Yêu thương chân thành sẽ đằm sâu

Buồn không phải là lí do duy nhất để khóc. Nói tuổi trẻ òa khóc không có nghĩa là tuổi trẻ buồn. Đó là tuổi trẻ của những lần đứng trên bờ cảm xúc tưởng như đang vỡ tràn. Và nói tuổi trẻ òa khóc cũng không có nghĩa là mắt người trẻ phải ướt, đó là vì tim người trẻ đang thổn thức dữ dội mà thôi.

Một hôm mình nhận ra tim mình đóng cửa khá chặt, hoặc cũng có thể nói nó rất đòi hỏi. Tình cảm trao đi sẽ luôn là tình cảm chân thành nên đòi hỏi cần phải có va vấp để tin yêu thực sự. Đừng bắt mình phải yêu vội, phải tỏ vẻ vội, phải dễ dàng gào lên yêu thương khi mình thấy chưa đủ. Yêu thương chân thành thì sẽ đằm sâu, đó là lúc không cần nói yêu nhau ta vẫn hiểu. Vậy nhé!

Đừng vội lạm dụng từ “hiểu” dán nhãn cho một người thân nào đó quanh ta. Bạn biết đấy, con người luôn thay đổi, và như một khối lập phương đa diện, bạn có thể nhìn thấy tưởng như là tất cả mọi mặt, nhưng đó chỉ là những gì họ muốn cho bạn thấy. Xin hãy từ từ mà trân trọng, mà tìm cách để “tâm giao” với người bạn của ta. Ranh giới của “biết” và “hiểu” thật rất mong manh.

Nếu một ngày không yêu nhau nữa, xin đừng bao giờ tìm cái cớ, cái xấu của đối phương để chì chiết lên nhau. Không ai bỏ ai cả, là tình cảm rời bỏ cả hai mà thôi. Bảo vệ cái tôi và đổ lỗi cho đối phương, thế thì hóa ra trước giờ chẳng yêu thương nhau mấy, rốt cuộc vẫn là tự thương chính mình nhất mà thôi.

Và nhớ cho nhé, cứ duy trì những mối quan hệ xã giao thân thiện ở chừng mực nào đấy, vẫn tốt. Chỉ cần đừng xuồng xã quá để luôn nhớ rằng mình thực sự yêu những ai để mà giữ gìn, trân trọng. Đừng đánh mất những người duy nhất sẽ sẵn sàng chạy đến bên khi bạn buồn vì cuộc vui với những người sẽ chỉ cười với ta trong tiệc rượu.

Bản chất của cuộc sống này là sự sáng tạo. Mình tin là như thế. Dù với công việc gì, lớn hay nhỏ, cứ phải ngông nghênh bước ra khỏi vùng an toàn mà thử sai. Trong “nguy” có “cơ”.

Cũng có lắm lúc cuộc sống chúng mình không đi theo kế hoạch đặt ra, những giấc mơ dự định nào đó không như ý muốn. Nhưng “không kế hoạch” chính là một phần của cuộc sống này mà, hãy mang trái tim đang thương tổn của bạn đến vùng đất mới để chữa lành cho nó. Và biết đâu đấy, sự sẻ chia dắt tay người khác lại chính là phương thuốc hữu hiệu để tìm lại hạnh phúc.

Xin hãy cứ ngông nghênh, người trẻ.

Xin hãy cứ chân thành, người trẻ.

Xin hãy cứ đau, rồi cứ đi, đau, đi,…, nhé người trẻ.

Mình kể bạn nghe bí mật này nhé: Thực ra chúng ta mãi mãi không già đâu, thật đấy 🙂


Từ đây, mình chọn gánh trên vai mình rất nặng, rất oằn. Công việc, học tập, ước mơ và yêu thương, đôi lúc tất cả cứ thích rối tung rối mù cả lên, đôi lúc chúng kéo bạn vào vòng quay nghẹt thở, đôi lúc chúng lại đẩy bạn ra làm người bên lề đơn độc.

Dù sao đi nữa, xin hãy mang trái tim người trẻ để đi cùng nhau.

Chúng ta có quá nhiều thứ để cuộc sống này ý nghĩa.

Tác giả: Ánh Hồng

 

Sách cũng như những người bạn thân, nên ít và được lựa chọn thật kỹ

Về chuyện đọc sách, Khổng Khâu (thiên hạ hay gọi anh ấy là Khổng Tử) có nói một câu rất hay, chẳng nhớ là câu gì, chỉ nhớ là rất hay. M.Gorki cũng nói một câu về sách, rất kinh điển, mình không thèm nhớ. Vì đây chỉ là cái note của mình.

Hôm qua, mình có post cái status về chuyện sách thị trường, có một số bạn trẻ vào comment về ý kiến của mình.

Trước hết, mình rất trân trọng những người đọc sách. Đó là một thói quen rất quý, ở lứa tuổi nào cũng đáng trân trọng. Những người mê sách mà mình biết thường là những người hiểu biết, văn minh, lễ độ, ăn nói từ tốn nhưng thuyết phục.

Khoa học tâm linh – Spirit Science – Vietsub

Khoa học tâm linh 1 : Tư tưởng

[youtube http://www.youtube.com/watch?v=69W-Z1CJBf0]

Khoa học tâm linh 2 : Các huyệt đạo luân xa

[youtube http://www.youtube.com/watch?v=cA34fRFZJHc]

Khoa học tâm linh 4 : Năng lượng Âm và Dương

[youtube http://www.youtube.com/watch?v=FhjxGPBoZtw]

Khoa học tâm linh 5 – Cội nguồn quá khứ

[youtube http://www.youtube.com/watch?v=WDHUdMxAT1o]

Khoa học tâm linh 6 – Bông Hoa Sự Sống

[youtube http://www.youtube.com/watch?v=NPGVNioQjEg]

Khoa học tâm linh 7 – Những chiều không gian

[youtube http://www.youtube.com/watch?v=KQqHyUiYVFg]

Khoa học tâm linh 8 – Thiền định

[youtube http://www.youtube.com/watch?v=D7iWNSPDPjw]

Khoa học tâm linh 9 – Du hành cõi trung giới

[youtube http://www.youtube.com/watch?v=T71KXJOA_EQ]

Khoa học tâm linh 10 – Toán học của Thượng Đế

[youtube http://www.youtube.com/watch?v=ejv_mQtX8Ao]

Khoa học tâm linh 20 – Nước (LX Vietsub)

[youtube http://www.youtube.com/watch?v=ZNN-L88cIpw]

 

Created: Jordan David

Vietsub: Holy Fire Team

 

 

Bạn đang mất niềm tin vào cuộc sống sau quá nhiều thất bại?

*Featured image: Jon Siegel

 

Ở trường dạy bạn nước đựng trong ly, nhưng ở đời bảo bạn nước còn chứa ở biển cả bao la. Pháp luật dạy bạn, tình yêu là sự hòa hợp giữa hai người một nam một nữ nhưng trường đời dạy bạn vẫn có những tình yêu đồng giới và vẫn có những kẻ thứ ba xuất hiện trong một mối quan hệ và kẻ trong cuộc gọi đó là tình – yêu. Cha mẹ dạy bạn, phải biết sống chan hòa với mọi người nhưng đời cho bạn thấy, những lời cha mẹ dạy bỗng trở nên vô nghĩa khi bạn nhận ra rằng, sự thân thiện không thể được sử dụng với những kẻ ngạo đời.

Và khi ta lớn, ta nhận ra cuộc đời cũng là một ngôi trường với đủ loại bạn học, đủ kiểu giáo viên, đủ bài kiểm tra và không phải ai cũng có thể tốt nghiệp một cách xuất sắc.

Đời là vậy, bất ngờ và đầy cám dỗ. Đời là thế, bất công và đầy nước mắt. Con đường nào đến thành công thì con đường đó có thất bại. Và con đường dẫn đến hạnh phúc bao giờ cũng chất đầy đau thương. Có lẽ trong hành trang vào đời của bạn đã đầy đủ những thứ mà bạn nghĩ là sẽ giúp bạn chinh phục con đường trước mắt nhưng tôi nghĩ, cái mà bạn đang thiếu là cái mà bạn không bao giờ nghĩ đến.

Này nhé, tôi không phủ nhận sự bất tử của tình yêu nhưng tôi lại không tin vào một tình yêu bất tử. Hôm nay bạn yêu, yêu, yêu say đắm. Yêu, yêu, yêu quên cả lý trí. Yêu, yêu, yêu mù quáng quên cả bản thân, quên cả những đứa bạn thân thường cặp kẻ thuở độc thân, quên cả công việc, quên cả học hành và quên cả đề phòng cho những tổn thương nếu một ngày nào đó tình yêu đó không còn. Bạn chắc không còn lạ lẫm gì với một mối tình sâu sắc, vượt qua mọi thứ để đến với nhau nhưng lại chia tay nhau vì những lý do lãng nhách như “ không hiểu nhau”, như bất đồng gia đình, hay đơn giản là vì kẻ thứ ba.

Vậy bạn sẽ làm gì, lao đến rượu, tìm đến bia, lục lọi tìm dao lam, kiếm sợi dây thắt cổ? Tôi không nghĩ những điều đó là tốt, mà tôi nghĩ cái bạn cần cho tâm trạng lúc này, đơn giản là 1 cái nắm tay. Phải! Hãy nắm tay một người mà bạn thương yêu nhất, một người bạn, người mẹ, người cha hay thậm chí là một con chó. Ít nhất là trong lúc chênh vênh nhất, sự ấm áp của đôi bàn tay sẽ kéo bạn về với thực tại cuộc sống, nó không đưa bạn thoát ra hoàn toàn những đau thương nhưng nó cho bạn biết, cuộc đời này vẫn còn một điều tốt đẹp đang níu chân bạn.

Bạn đang mất niềm tin vào cuộc sống sau quá nhiều thất bại, bạn nhìn thấy phía trước mình chỉ hoàn toàn là một màu đen vô vọng, bạn loay hoay mãi trong cái vòng tròn tự kỉ do bạn vẽ ra và thầm nghĩ “ đời thật trớ trêu”. Lúc này, hãy gọi cho người bạn yêu thương nhất, nắm lấy tay họ và ôm lấy họ. Bạn tin không! Sức mạnh được tỏa ra từ tình yêu có thể đẩy lùi những mệt mỏi đang chế ngự bạn. Nhanh thôi, ít thôi nhưng thực sự cần cho bạn vào những lúc như vậy.

Tôi thích hôn nhân của người nước ngoài, tôi thích cách họ hôn nhau trước khi ra khỏi nhà, cách họ ôm nhau khi chúc nhau ngủ ngon, cách họ sử dụng những lời chúc, những lời hỏi han và những nụ cười. Đó là cách mà họ nuôi dưỡng tình yêu qua từng ngày từng tháng. Và đó cũng là cách mà người Việt ta thường ngại khi dùng chúng. Người Việt chỉ chúc nhau vào những dịp đặc biệt như sinh nhật, cưới hỏi hay khi có một ngày lễ nào đó. Người Việt ta đến giờ lại lăn ra ngủ, đến giờ lại lao đi làm mà quên mất những cử chỉ yêu thương dành cho gia đình. Họ ra đường cùng nhau, họ thường nắm tay nhau khi người Việt ta lại thân ai nấy đi.

Cái nắm tay không chỉ làm cho người trong cuộc thấy ấm áp mà còn khiến cho những người nhìn vào như tôi cũng cảm thấy một chút hạnh phúc lây. Tôi không so sánh nước mình với nước bạn bởi có thể đó là văn hóa nhưng cái tôi đang nhấn mạnh, là sự gần gũi của đôi bàn tay khiến cho trái tim cũng xóa dần khoảng cách. Hay thật! Hơi ấm từ đôi bàn tay nhỏ.

Tiếc làm gì một cái siết làm đời ta thêm vui. Tiếc làm chi một lần nắm thêm ta bao sức mạnh. Niềm tin chẳng ở nơi xa lạ. Nó ở ngay hơi ấm lòng bàn tay!

Yến Mèo

Chuyện vui về cái gọi là thắng thua

Nhân những ngày người ta hay nói về “chiến thắng”

Không rõ có phải cũng là do tư duy logic còn kém như tôi vẫn thường nói không, mà dường như cái chuyện anh A thắng anh B hay không nhiều lúc tôi thấy dân mình vẫn chẳng phân biệt được. Anh B là một nhân vật lớn, ai cũng biết anh ta tài giỏi ở nhiều lĩnh vực, và một ngày anh A, một người bình thường, thắng được anh B một ván cờ, thế là người ta nói anh A đã thắng được anh B ở khắp nơi theo hướng là “à, vậy ra anh A nhỏ bé và tầm thường vậy mà thực ra là giỏi hơn anh B”, và anh A cũng cứ thế tin là mình giỏi hơn cái anh B đó cho dù anh B có muốn đấu lại, hay thậm chí đấu những thứ khác nữa. Cái tình huống đó nếu quý vị để ý thì sẽ thấy nó ở khắp nơi trong xã hội ta thôi, và nó được nhắc tới hàng ngày hàng giờ ấy chứ.

Để cho đỡ động chạm tôi xin nói một tí chuyện vui thế này, mà tin là nhiều người sẽ cho rằng nó là so sánh … khập khiễng (ấy thôi thì cứ kệ họ vậy)

Ngày trước tôi hay chơi một trò chơi chiến thuật online tên là Astro Empires (quý vị nào thich thử khả năng quân sự thì thử chơi ở địa chỉ này: http://astroempires.com ). Khác với những game chiến thuật khác, tôi thích trò này ở chỗ người chơi không điều khiển theo kiểu nhanh tay nhanh mắt, điều khiển “từng thằng lính” mà điều khiển hàng vạn, hàng triệu đối tượng cùng lúc, đó là trận chiến giữa các đạo quân từ thiên hà này sang thiên hà khác.

Nói hơi khoe một chút, tôi cũng tự thấy mình thuộc loại chơi … giỏi trò đó, vì lần nào chơi nó tôi cũng dễ dàng lọt vào top đầu theo ranking của server mà chẳng cần bỏ nhiều thời gian. Có một cái thú vị này mà tôi muố nói, là cái ý chính tôi muốn chia sẻ với quý vị khi tôi nói về trò này:

Như đã nói, ở trò chơi này, người chơi như những vị tướng chỉ huy số lượng hàng triệu quân, thậm chí hàng chục, hàng trăm triệu. Sau khi tham gia một thời gian, thường số quân tôi sở hữu cũng rơi vào khoảng vài chục triệu gì đó. Lúc đó với tôi việc chiếm các hành tinh khác trong thiên hà và cả các thiên hà khác của những gã “không phải đồng minh” là chuyện khá dễ dàng, nhất là với những anh chàng chẳng mạnh mẽ gì. Tuy vậy để đi từ thiên hà này tới thiên hà khác thì tôi có thể mất hàng ngày trời (với một trò chơi trên máy tính thì con số đó tất nhiên là lớn) nên tôi thường chỉ đánh những anh nho nhỏ này khi tiện đường mang quân “chinh phạt” hàng loạt trong cả một thiên hà nào đó, hoặc là đi cùng đồng đội trong những cuộc chiến lớn giữa các liên minh. Sau những trận lớn đó, tôi chiếm được một số hành tinh, và tất nhiên sẽ đưa cánh quân chính của mình về căn cứ chính là thiên hà của tôi, chỉ để lại khoảng vài chục nghìn quân là cùng (con số quá nhỏ đối với tổng quân số tôi có) để giữ mấy hành tinh chiếm được.

Thậm chí nhiều khi tôi còn quên béng mất là mình đã có mấy cái thuộc địa đó cho tới khi người chủ của nó xây dựng lại được một ít quân và tìm cách chiếm lại nó. Những cái “cuộc khởi nghĩa” đó cũng có thể thất bại và cũng có thể thành công. Hài ở chỗ thỉnh thoảng có một anh nào đó đánh được một đám khoảng 100.000 (trong số hàng chục triệu) của tôi thì nghĩ mình ghê lắm. Thực tình con số đó chả có ý nghĩa gì và tôi còn chẳng định dành thời gian mà tiếc rẻ nó. Ấy thế mà mấy anh chàng kiểu đó vì nghĩ mình ghê nên thỉnh thoảng lại nhắn tin cho tôi với giọng rất hả hê và đi khoe khắp nơi rằng anh ta “thắng được tôi”. Nhưng mà vì ở xa quá, tôi lại có nhiều việc khác để làm hơn là mất mấy ngày chỉ để “đánh 1 thằng ranh con to mồm” nên tôi cứ kệ, nếu tức quá thì lưu tên và player ID của những gã đó lại, và chắc chắn một điều là một ngày khi tôi lại có việc ghé qua mấy cái thiên hà đó, tôi sẽ hỏi thăm các gã lần nữa xem sao. Còn trước lúc đó, các gã vẫn thường huyễn hoặc về mình ghê lắm, một số còn ghi rất to lên cái trang cá nhân (profile) về thành tích đã hạ gục được một tên đầu sỏ của game (tức là tôi).

Về phía tôi, tôi không phỉ báng hay miệt thì gì những gã có cách chơi như vây, mà chỉ thấy thương và lo lắng cho họ. Sự huyễn hoặc đó làm họ ngày một chậm phát triển và đôi khi còn rơi vào vòng nguy hiểm (như khi tôi ngứa tay lên chẳng hạn :D).

 

Đặng Vũ Tuấn Sơn

Cuộc Sống ở Úc – Năm năm sau

Năm sau sau, tôi có công việc ổn định ở một công ty ấn loát, nàng của tôi đã sang Úc đoàn tụ và tôi đã làm bố.

Năm đó, từ lúc bà xã “báo động giả” đến lúc “chuyển bụng thật”, lần nào vợ chồng cũng khăn gói chạy xuống bệnh viện và lần nào các cô y tá cũng ân cần chăm sóc, khám nghiệm rồi… cho về vì “false alarm”. Lần thật sự chuyển bụng là vào nửa đêm giữa mùa đông cách đây 21 năm.

———————————

Đưa nàng vào phòng sanh, hắn lớ ngớ đứng ở hành lang vì cứ nghĩ rằng mình không được phép vào tận trong giường đẻ. Một cô y tá chạy ra, kéo tay hắn vào vào bảo:

“What are you waiting for? Come on in!” (mày còn đợi gì nữa? vô đây!)

Hắn lúng búng trong miệng, “Am I allowed?” (tôi được phép vào sao?)

Cô y tá tròn xoe mắt ngạc nhiên, “What are ya talking about? No one but you can give her the best possible support now.” (Mày nói gì vậy? Chẳng có ai ngoài mày có thể hỗ trợ nó tốt nhất vào lúc này.”