30 C
Nha Trang
Thứ tư, 23 Tháng mười, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 317

Nhà thơ không kí tên

Nam nằm dài trên cỏ gần khu sân bay, hai tay đan vào nhau trước ngực, một chân co lên đặt vuông góc với mặt đất, một chân duỗi thẳng. Ở cậu lúc này toát lên một niềm khoái cảm của một con mèo đang lim dim dưới nắng hay một đứa bé tận hưởng cây kem mát lạnh được mẹ mua cho khi tan học về. Trời thu về chiều dễ chịu đến kì lạ, mặt trời đã xuống thấp hơn dãy nhà cao tầng ở phía xa nhưng lại còn lấn cấn ở lại một chút chưa xuống hẳn dưới đường chân trời nên còn kịp tô lên những đám mây phía tây màu cam gắt kêu cứu. Đã lâu rồi Nam mới thấy bầu trời thành phố trong như chiều nay, cái bầu trời mà lúc nào về tối cũng khoác lên màu vàng vọt quầng quầng nặng nề mờ đục, thế mà chiều nay lại cởi áo để lộ thịt da trong trẻo màu xanh hồ thủy nhiều sắc lam. Vừa vào thu, trăng đầu tháng tám mỏng và non như con thuyền giấy tuổi thơ đã bắt đầu lộ diện trên cái nền lam hồ thủy  trong vắt.

Nam mở to mắt, rồi nhắm lại,bỗng dưng trong đầu cậu những con chữ xiêu vẹo và hình ảnh xếp bên nhau hiện ra:

“ Lam biếc, thủy tinh,trôi, rắc hạt, gieo màu,xô bồ, quê tôi, bụi trần, mỏng, gột rửa, bình an, cơm chiều, khói, xoay xoay, chìm “.

Cứ như vậy, những con chữ và hình ảnh trôi nhanh đi như một dải lụa vắt qua trước mắt cậu để lại những vệt dài rất khẽ trong tâm trí. Rồi một chiếc máy bay cất cánh, tiếng động cơ vang khắp khu ầm ĩ nhưng ra xa và nhỏ đi rất nhanh, Nam nhìn theo cái hình thù đồ sộ ấy cho tới khi nó lên cao dần, xa dần, bé dần  rồi mất hút. Cậu đứng dậy dắt xe đạp ra về.

Mùi café lan ra khắp căn phòng trọ chỉ rộng chừng 20 mét vuông nhưng mở cửa sổ, Nam đưa chiếc tách gần mũi đón lấy làn khói đang bay lên rồi nhấp một ngụm rất nhỏ, trời đã tối hẳn. Cậu nghe thấy tiếng gì như tiếng mưa bên ngoài, vì nó kì lạ quá, như có ai đang rải từng nắm hạt mưa xuống, mà người này vừa đi vừa rải như người ta vãi thóc gieo hạt nên tiếng mưa vừa mới đây trên mái nhà mà đã thấy chạy ra xa rồi. Gió lùa qua khung cửa mở đem cái se lạnh của mùa thu và của cơn mưa bóng mây vào phòng cậu, rồi lật lật  trang vở trên bàn nhưng không đủ sức. Nam lấy tay giữ mép dưới trang giấy và bắt đầu viết xuống một câu bâng quơ không đầu không cuối: “Thật lạ kì, mưa từng nắm, lúc chiều trời còn biếc lam trong“. Cậu lật sang trang mới, những con chữ bắt đầu trào ra, như một người mộng du Nam cứ viết hết câu này tới câu khác, những hình ảnh và câu chữ như lúc chiều lại hiện lên nhưng lần này rõ nét và toàn thể hơn,chúng chạy chậm qua tâm trí cậu như một thước phim rồi nhảy ra đáp xuống trang giấy, mười mấy câu thơ được viết ra rất nhanh, một mạch nước ngầm tuôn chảy, một dòng chảy không ngắt quãng. Rồi tất cả tan biến đi, Nam nhấp thêm café rồi đọc lại bài thơ cậu vừa viết, nó đẹp nhưng rất dở dang, cậu vẫn muốn thêm vào hai hay ba câu nữa thật giàu sức gợi để cho bài thơ ấn tượng hơn. Nam tập trung, đọc lại từ đầu cố nắm lấy mạch thơ ấy rồi viết thêm ba câu nữa, cậu viết đi viết lại mà vẫn không thấy nó ăn nhập gì với đoạn trước. Cậu ghạch đi, rồi viết lại, rồi lại xóa đi, viết tiếp, xong lại xóa. Đọc mấy câu thơ thêm vào ấy, Nam thấy chúng cứ như là một vết xẹo dài xấu xí trên gương mặt vậy, nó cứ như là không được viết ra từ cùng một người viết những câu trước đó vậy. Có thể người khác đọc lên sẽ không thấy sự khác biệt thực sự lớn như thế, nhưng với Nam thì điều đó là quá rõ ràng.

Cuối cùng Nam quyết định không viết thêm gì nữa mà cứ  để bài thơ như thế, có thể một ngày những câu thơ còn lại sẽ tới và khi đó cậu sẽ hoàn thành nó, cậu thấy nhẹ nhàng hơn, ngồi im lặng thưởng thức nốt tách café tự pha ban nãy và chờ xem có nắm hạt mưa nào  gieo xuống nữa không.

 

Một khoảng lặng vừa đủ

 *Featured image: james_lp/

Chẳng phải ngẫu nhiên mà người ta thường chọn bóng đêm để trải lòng cùng nỗi buồn và sự cô đơn.

Trái đất cứ quay chẳng một phút ngừng lại, đồng hồ cứ chạy chẳng một giây ngừng quay, bình minh lên trong sự háo hức rồi cũng phải nhường chỗ cho nỗi thất vọng mang tên hoàng hôn, vậy nên con người vô hình chung đã bị cuốn vào cái vòng quay ấy một cách bất-đắc-dĩ. Mỗi tích tắc qua đi, ta cứ sống cho những điều ta muốn, ta cứ làm vì những thứ ta mong, ta cứ mặc cho thời gian chạy vì ta luôn mang trong mình cảm giác hài-lòng với những gì mình có. Nếu có phấn đấu, phải chăng ta chỉ cố gắng để được tiền lương cao hơn, vị trí tốt hơn, cuộc sống giàu sang hơn mà ta quên mất một giá trị nhỏ mang tên góc-bình-yên. Mãi chạy theo dòng xoáy cuộc đời mãi đuổi theo đam mê tuổi trẻ, rồi bất giác trong đếm, ta thấy mình cô đơn đến nghẹn ngào. Giữa phố thị xa hoa ồn ã, tiếng cười nói rộn một góc trời chỉ có lòng ta là lặng lẽ đến lạ! Nỗi cô đơn giữa chốn đông người mới thật sự xót xa.

Nào phải vô tình khi người ta cần một khoảng lặng!

Ta vẫn nghĩ ta mạnh mẽ, ta vẫn nghĩ đôi chân ta đủ sức để đưa ta đến bến dốc cuộc đời, trái tim ta đủ lớn để chất chứa hết những đau thương nhưng ta nào có biết, ngay cạnh sự mạnh mẽ là một chiếc mặt nạ hoàn hảo đến đáng thương.

Khi mặt trời buông nắng, ta gắn nụ cười lên trên môi!

Khi nắng vừa chợt tắt, nụ cười vỡ vụn, tâm trạng vỡ òa và ta trở lại là chính ta!

Đối diện với bóng đêm để trước mắt ta chỉ còn ta với chính ta, để cái – tôi trong ta được lên tiếng, để những nỗi nhớ không tên được ùa về, để những giọt nước mắt đáng thương bị nụ cười đè nén được phép lăn dài trên khuôn mặt lấm tấm bụi trần..

Có yếu đuối không khi ta cố nép mình vào bóng tối để làm nô lệ cho nỗi buồn?

KHÔNG..

Khóc không phải là yếu đuổi, khóc chỉ là biến nỗi buồn thành chất lỏng và đẩy chúng ra ngoài cho cơ thể trở lại thế cân bằng.

Đau không là yếu đuối, đau để ta biết ta vẫn còn cảm xúc, đau để nhận ra có những thứ đã – từng rất quan trọng với ta và đau để nhận ra, cơn ác mộng mang tên dĩ vãng lại quay về dằn xé tâm can ta.

 

Ai cũng có một quá khứ đáng quên hay để nhớ, ai cũng có một mối tình để tim hay vứt xó, ai cũng có một lỗi lầm để cắn rứt hay dày xéo nhưng không phải ai cũng có một bản lĩnh thực sự để gác lại mất mát đau thương mà đi về phía trước. Hoặc là họ gục ngay nơi đau đớn, hoặc là họ bước đi với một con tim rỉ máu, một ánh mắt vô hồn, một tâm hồn lạc mất niềm tin và họ chọn cho mình cách sống bất-cần. Nguy thật! Gặp một kẻ gục đầu xuống đất vật vã than khóc còn hơn gặp một kẻ mang bộ mặt vui tươi nhưng tâm hồn đã bị tàn phá băng băng về phía trước. Lúc đó! họ cần một khoảng lặng cho riêng mình.

 

Một khoảng lặng vừa đủ để họ trải hết nỗi đau ra trước mắt, nhìn thằng vào nó, la hét, đập phá, khóc lóc, tiếc thương rồi nguôi ngoai mà sống tiếp.

Một khoảng lặng vừa đủ để họ nhìn thấy những yêu thương còn sót lại, những bàn tay sẵn sàng ôm lấy họ, những yêu thương đang chờ họ phía trước và để họ nhận thấy, so với những mất mát, những đau khổ thì tình yêu vẫn luôn hiện hữu bên họ.

Và một khoảng lặng, chỉ để họ nghe thấy hơi thở của chính mình! để họ biết rằng, họ sống bằng hơi thở chứ không sống bằng nỗi đau.

Đau thương trên đời nhiều như ngôi sao trên trời mà ta chẳng thể kể hết tên, đếm hết số hay hiểu hết mọi nguồn gốc. Chỉ biết rằng, sao nhiều nhưng qua đêm sao lại lặn mất để nhường chỗ cho ánh nắng ban mai, cho mây trắng trời cao. Buồn nhiều nhưng thời gian qua đi, nó cũng phải đi mất để nhường chỗ cho hạnh phúc, cho nụ cười và cho hi vọng sống.

Đời vội nhưng ta đừng vội, thời gian vội nhưng ta đừng sống vội, tuổi trẻ vội nhưng ta đừng bước vội!

Chậm rãi, tận hưởng cho hết những yêu thương.

Chậm rãi, trải cho hết cả tấm lòng.

Chậm rãi, nói cho hết những tâm tư.

Chậm rãi, sống cho vẹn một kiếp người.

Sự sống có hạn nhưng biển yêu vô hạn, đừng để đến khi hấp hối mới vơ vội bàn tay người thân.

Thời gian vô hạn nhưng ta thì có hạn, vì vậy đừng để thời gian điều khiển bước chân ta. Hãy cứ đi khi ta vững lòng, hãy lao về phía trước khi yêu thương, niềm tin, hạnh phúc đã chật kín ba lô đời và hãy dừng lại, lắng lòng, lặng nghĩ khi ta mệt, để nghỉ ngơi và để cảm thụ đời.

 

 

Yến Mèo

Xin hãy dạy cho con

Tuổi thơ con phải học đi, học nói, lớn thêm xí nữa con phải học chữ, học đánh vần rồi thời gian qua đi, con phải học nói tiếng cảm ơn và xin lỗi với mọi người xung quanh… Rất nhiều điều cần phải học trước khi con bước ra đời và có những bài học, xin ba đừng bao giờ quên, bởi lẽ nếu thiếu đi nó, có thể con gái của ba sẽ vấp ngã mất.

 

Xin hãy dạy con biết YÊU..

Tuổi mới lớn với vô vàn cám dỗ, con sợ mình sẽ dành tình yêu cho một chàng đẹp mã hay một hay  ga lăng nào đó mà quên mất những yêu thương khác. Xin ba hãy dạy con biết cách yêu gia đình,biết cách đánh thức tình yêu đó giữa dòng đời lắm những ngã rẽ này. Xin hãy dạy cho con, xã hội chỉ mang lại cho con ánh hào quang chớp nhoáng, những danh vọng cao sang, những người bạn đồng hành, những mối tình chắp vá mà chỉ có duy nhất một tình yêu được gắn mác “ vĩnh hằng” đó chình là tình gia đình.

 

Xin hãy dạy con biết HÁT.

Người ta nói “ nếu nước mắt là sự thể hiện vụng về của hạnh phúc thì nụ cười là là sự che giấu hoàn hảo của nỗi đau” thì con không muốn mình phải giả tạo như vậy ba à. Nhưng cuộc sống là một cuốn phim, có vui, có buồn, có cao trào, có khúc mắc, có hạnh phúc cũng như nỗi đau làm sao con dám hứa với ba sẽ luôn sống thật với cảm xúc của mình đây. Vậy xin ba hãy dạy cho con hát, để những lúc hạnh phúc vụng về hay nỗi đau khiếm khuyết con sẽ hát để tiếng hát trở thành đại diện hợp pháp của tâm trạng, thành vật cản tuyệt vời của nước mắt và công cụ tốt nhất lấp đi tiếng cười để tiếng hát đó sẽ thay lòng con nói lên tất cả.

 

Xin hãy dạy con MẠNH MẼ.

Con sẽ có những mối tình, sẽ có những lúc hạnh phúc cặp kè cùng tình yêu nhưng chắc chắn sẽ không tránh khỏi những lúc tình vỡ, tình tan và lòng vỡ lòng đau. Con gái của ba dù gan lỳ đến đâu cũng sẽ rất khó để cãi lại lý trí, khó để xoa dịu nỗi nhớ, khó để vỗ về con tim và khó để ngăn cản nước mắt. Xin ba hãy dạy con mạnh mẽ, dạy con nghĩ về những điều tốt đẹp, về những bến đỗ bình yên, về một tương lai tươi sáng, về tình đi là tình dĩ vãng mà chỉ có mở lòng mới đón được tình mới… xin ba hãy chỉ cho con thấy bi lụy vì tình là cái bi lụy ngu ngốc, chết vì tình là cái chết ngu si và gục ngã vì tình là một kẻ yếu đuối. Chỉ như vậy, con gái của ba mới mạnh mẽ hơn nhiều trong từng bước đường đời.

 

Xin hãy dạy con CÂN BẰNG.

Rồi sẽ có một ngày con vì công việc mà quên về thăm ba má vào một ngày cuối tuần, sẽ có một ngày vì tiệc tùng mà con quên mất ở đâu đó có người ngóng trông cú điện thoại của con, sẽ có một buổi tối vì công văn, giấy tờ mà con quên mất chúc ai đó ngủ ngon làm cho họ trông chờ và có đâu một ngày vì công tác mà con quên về thăm khi ba má đau ốm…. Con thấy nhói lòng khi nghĩ về những điều đó, khi tưởng tượng đến cảnh dòng đời và vòng xoay cơm áo gạo tiền sẽ cuốn con đi mất, xin ba hãy dạy cho con cách cân bằng thời gian, cách né mình khỏi những vòng xoáy để những yêu thương quanh mình không bị con làm cho tổn thương chỉ bởi cái gọi là “ bận”.

 

Và con cảm ơn ba đã luôn nắm tay con trên những bước đường đời, đỡ con dạy những lúc con vấp ngã và luôn cho con niềm tin vào cuộc sống. Ba ak, học phí cho tất cả những bài học ấy, con sẽ chỉ trả lại cho ba hai chữ ƠN ĐỜI. Thật, ba là món quà lớn nhất mà cuộc đời ban tặng cho con.

Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy

Con có ba để thể hiện yêu thương.

 

  Yến Mèo

*Featured image: 15strangersdancing

The Voice Kids – khi hội chợ phù hoa tắt nắng

Sau gần nửa năm kể từ vòng thử giọng ở 2 miền Nam – Bắc diễn ra thì đến đêm qua, chúng ta đã tìm ra được quán quân Giọng Hát Việt Nhí mùa đầu tiên: Nguyễn Quang Anh, thí sinh của cặp HLV Hồ Hoài Anh – Lưu Hương Giang. Cuộc thi nảy lửa với tính loại trừ cao giữa các tài năng nhí dưới 15 tuổi kết thúc đồng thời cũng là lúc cuộc chơi của những nhà sản xuất, nhà bán quảng cáo, báo chí và truyền thông đi theo suốt mùa đầu tiên của chương trình truyền hình thực tế soán ngôi Đồ Rê Mi cũng dừng lại. Trong thời gian ngóng chờ xem mùa 2 của cuộc thi sẽ được khởi động lại như thế nào và quán quân của chúng ta tiếp tục nuôi dưỡng niềm đam mê âm nhạc ra làm sao thì có lẽ cũng còn vài điều cần xem lại về cái reality show dành cho trẻ em đắt khách nhất hiện nay trên làng giải trí Việt.

Có hay không – Lý lẽ của một con đĩ

Trước khi trả lời câu “có hay không _ lý lẽ của một con đĩ”??

Hãy tự đặt cho mình câu hỏi “khác chỗ nào _ đứa ngoan hiền với một con điếm”..

 

Đĩ _ theo quan niệm dân gian là loại gái bán thân vì tiền, bán thể xác vì danh, đổi trinh trắng để lấy về một màu đen của sự trượt ngã.

Đĩ _ theo cái nhìn của xã hội, là loại đứng đường vẫy gọi, là thứ mồi chài đàn ông, là kẻ chuyên bán giấc ngủ êm đềm vì ma lực đồng tiền.

Đĩ _ trong mắt đàn ông là sự giải khoay.

Đĩ _ trong mắt đàn bà là sự đe dọa, là hiểm họa, là vết nhơ của trang giấy trắng hay còn là mặt trái của những mối quan hệ chính đáng bị tan vỡ.

Nhưng, ĐĨ trong mắt của một người không đặt thân vào hoàn cảnh để hiểu, không dùng mắt để phán xét , không dùng tai để định đoạt mà trong sựi đồng cảm với sự  đời đen bạc thì có lẽ còn rất nhiều điều cần phải cảm..

 

Phải chăng sự khác biệt duy nhất giữa gái ngoan và một con đĩ chính là cái màn trinh mỏng manh..

Nó mỏng cũng phải nhỉ? mỏng bởi ranh giới giữa ngoan và hư, giữa vững vàng với trượt ngã, giữa tương lai với con đường mịt tối cũng mỏng manh như vậy đấy. Nhưng _ một chữ nhưng chưa được xã hội công nhận: “con gái không còn màn trinh không hẳn đã là một người suy thoái đạo đức, trượt dốc nhân phẩm, đáng để tước đi quyền hạnh phúc và quyền được yêu”.

Con trai có thể bỏ tiền để được một con gái mà họ cho là – đĩ phục vụ ..

Họ khinh miệt những người con gái đó, họ dày xéo, họ cay nghiến và họ thề thà ế chứ không bào giờ đón một con đĩ về làm vợ. Vậy mà họ vẫn có hứng thú khi lên giường với những cô gái như vậy sao? Suy ra cho cùng, công cụ thỏa mãn nhục dục cho con trai chỉ là một công cụ mua về xài hết hạn rồi vứt xó sao.

Có bao nhiêu người đứng đắn đủ thời gian ngừng lại và suy ngẫm về cuộc đời của những bóng hồng đó. Họ bán thân xác nhưng chỉ có những – con – đĩ – rẻ – tiền mới bán cả nhân phẩm trong những cuộc chơi.

Ai ai trong đời cũng có một thân xác để trân trọng nhưng vì mưa lũ cuộc đời, họ không thể yêu thương bản thân nhưng điều đó không có nghĩa họ không hề chăm chút cho tâm hồn mình.

Tôi đã nín lặng, vai rung lên bần bật khi đứng cạnh một người phụ nữ xa lạ. Cô ấy khóc, những giọt nước mắt ứ nghẹn bởi câu nói “chị vừa phải dứt lòng cho đi đứa con vừa sinh, lỡ có bầu nhưng không dám phá vì thú dữ còn không ăn thịt con, giờ sinh ra rồi, không phải là không đủ tiền nhưng chị không có đủ nhân cách để nuôi dưỡng nó em à.”.. Vậy đấy, đó có phải là con – đĩ đạo đức hơn khối kẻ phá thai, khối con thú dữ sinh con rồi vứt bờ vứt bụi hay dìm vào thùng rác cướp đi mạng sống của một sinh linh không?

Tôi đã lặng đi rất lâu khi bắt gặp một người phụ nữ ngồi ở góc đường trước nhà. Tóc tai bơ phờ, miệng rít điếu thuốc và câu chuyện bắt đầu với lờ mờ khói thuốc “làm đĩ, phải đánh đổi thứ đáng giá nhất cuộc đời này chính là giấc ngủ em ak, ngủ trong thấp thỏm, chầu chực người nằm cạnh tỉnh giấc để lấy tiền và sống trong lo lắng những căn bệnh truyền nhiễm. Không có bất hạnh nào bất hạnh hơn phải sống trong biển lo lắng cả”. Không phải con đĩ thao thức vì miếng cơm manh áo này đáng trân trọng hơn bao đứa con gái ngoan tự tử vì tình, khóc lóc vì chia tay, trắng đêm vì đau khổ chuyện tình vẩn vơ sao.

Đàn ông yêu gì ở phụ nữ? Vẻ bề ngoài bắt mắt sao hay học thức sâu rộng, nói chuyện duyên dáng hay nụ cười tỏa nắng, dáng chuẩn hay da trắng… Và xin thưa rằng, dù vì bất cứ điều gì đi nữa thì đàn ông cũng chưa bao giờ yêu tâm hồn người phụ nữ của họ cả.

Góc lặng trong tâm hồn một con người có thể bị đánh thức bởi những chân tình và những điều đến từ đáy sâu con tim. Hãy yêu một người phụ nữ làm bạn hạnh phúc khi ở cạnh, ấm áp khi cầm tay và dùng tình yêu đánh thức lương can họ trở về. Họ là phụ nữ _ hãy yêu một người phụ nữ và cho họ cơ hội được làm một phụ nữ. Đừng nhìn họ bằng ánh mắt của một con đĩ và tước đi quyền làm – người của một người – từng – là – đĩ.

Thân xác là đĩ nhưng chỉ đúng là đĩ khi sở hữu cả một tâm hồn của một con điếm.

 

Yến Mèo

 *Featured image: bygone

Hãy cho nhau những dấu cộng trong cuộc đời mỗi người (Phần 4)

Sau trận giựt cô hồn “oanh liệt”, con Dồ “được” Má nó thưởng cho ba lằn roi mây. Bà Ngoại tỉ tê “Mày có bị bỏ đói đâu mà làm vậy hả cháu?”. Mợ xoa đầu cho nó thêm cái kẹo. Ba ân cần giải thích “Đó chỉ là một phong tục xưa, chỉ tại con làm rách áo nên Má giận”. Thò tay xoắn cái đuôi tóc, nó tự hỏi, hồi đó Bà, Mợ, Ba và Má nó giựt được gì vào tháng cô hồn? Vì Mợ nó nói hồi nhỏ ai cũng vậy mà.

Mới tắt đèn đi ngủ đã nghe tiếng sột soạt. Bật đèn đến lần thứ ba vì sợ lũ chuột cắn đồ,vẫn thấy con Dồ thiêm thiếp nhắm mắt. Dường như đêm nay giấc ngủ đến với nó sớm hơn bình thường. Thế là Ba nó lay nó dậy. Ôi chao, cả một thế giới ngọt ngào lúng búng trong cái miệng bé tẹo. Lắc đầu, Ba nghiêm túc: “ăn xong súc miệng rồi ngủ”. Mẹ hỏi liên hồi. Nó giả vờ bận nhai, ngó xuống hai ngón chân cái. Đời nào dám khai là cây kẹo cô hồn chia với thằng Đen !!!

Bắt gặp con Dồ cầm cuốn sách đi lon ton. Tụi thằng Mập con Lê nhao nhao cả góc đường.

– Ê con khùng lại đi làm cô giáo kìa tụi bây ơi!

Con Dồ thản nhiên:

– Tao khùng kệ tao, mắc mớ gì tụi mày.

Vậy mà thằng Còi nghe hai chữ “tụi mày” thành ra hai chữ “mất dạy”, nó sửng cồ:

– Ai cho mày nói tụi tao mất dạy?

Con Dồ cứ bước:

Tao không nói.

Có đứa nào đó nắm gấu áo nó giật giật. Mím môi lấy hết sức lực, con Dồ vung tay quay hẳn người ra sau, thế là con Lê lãnh trọn cuốn sách vào đầu. Cuốn sách nhỏ thôi, nhưng con Dồ nổi loạn là điều không tưởng. Cả lũ há mồm nhìn hai đứa vặc nhau. Đến khi con Dồ túm được tóc con Lê đè giật xuống, lũ nó mới hoảng hồn nhảy vào can.

Con Dồ tưởng như nghe tiếng trống trường đánh tùng tùng trong ngực mình, to,rõ, dồn dập. Bây giờ mà cúi xuống lượm sách thì sợ chúng nhảy vào đè đầu. Nhưng không lượm thì hèn quá, lại mất cuốn sách nữa chứ. Thế là nó ngang nhiên lượm cuốn sách và ngẩng cao đầu bước đi. Lũ trẻ con nhìn như hỏi nhau “có phải đó là con Dồ hông?”. Mà không biết con Dồ vừa bước đi vừa bắt chước Ngoại nó lẩm bẩm “hú hồn”.

Cái yên tĩnh và trầm mặc vốn có của nơi này trong những ngày mưa khiến gã tưởng chừng mọi thứ như dừng lại, như chưa có gì đổi khác, như những ngày hè sáng nắng chiều mưa, như những ngày thu trời khóc dầm dề suốt bảy ngày trong tuần.

Gã biết mình không bao giờ dám gặp lại con Dồ. À không. Là cô gái Dồ. Nghe ngộ quá chứ. Cô gái Dồ. Và gã bật cười với ba chữ đó. Sao lại không? Chẳng phải gã đã không còn là thằng Đen rồi đó sao. Con Dồ phải có một cái tên chứ. Và gã, đã chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Thật nực cười. Vậy thì, ngồi bên này với ly đen rệu rã, đặc quánh, nhìn màn mưa nhạt nhòa, gã mong điều gì? Bóng tối nhầy nhầy đã không còn nhìn rõ mặt người. Mưa cũng nặng hạt hơn, gõ long tong lên khối ký ức của gã. Khối ký ức chưa bao giờ là ký ức.

– Ê Mập!

Thằng Mập ngó con Dồ, nhướng mắt. Từ bữa lũ nó oánh lộn nhau, thằng Mập nhìn con Dồ khác hơn một chút, tuy rằng không thân thiện nhưng nó cũng kiềng con Dồ ra, không chọc ghẹo nữa, dù rằng cỡ như nó, con Dồ phải sợ mới đúng.

Con Dồ ngập ngừng nhưng rành rọt:

– Mày…phụ tao…đỡ thằng Đen dô hè đi…mưa rồi.

Mập chu mỏ lên định vặc lại, nhưng nghĩ sao, nó lặng lẽ gật đầu. Mắt con Dồ sáng rỡ, nắm tay lôi thằng Mập chạy về chỗ thằng Đen. Thằng Mập hể hả, bỗng thấy mình thành anh hùng. Lũ trẻ chạy theo, xúm xít, lao xao, cũng thấy mình trở nên quan trọng.

Mưa ào ạt. Trút bao nhiêu nước xuống con dốc dài, nhưng quanh chúng nó là một buổi sáng ngập nắng miền quê với ông Cậu của thằng Mập và lũ rắn đồng, dễ sợ nhưng vô cùng hấp dẫn…

Phố đã lên đèn, nhưng với chúng, ngày hãy còn dài lắm, và đời, vẫn còn rộng lắm, rộng lắm…

 

*Featured image: Nguyễn Khương Thiện

Tại sao Phương Mỹ Chi bị loại?

Tôi là một sinh viên về ngành tâm lý học, hiện tôi đang sống và học tập tại UK, vì đã xa VN từ nhỏ nên tiếng Việt của tôi không được chuẩn cho lắm mong rằng các bạn thông cảm. Tôi xin trình bày các bạn rõ vì sao PMC thua cuộc: Với kinh nghiệm là 1 nhà tâm lý, đã học và làm việc thực tập cho nhiều người tư vấn cho nhiều công ty, khi xem chương trình The voice kids, tôi đã nhanh chóng nhận ra những ý đồ của nhà tổ chức để kiếm lợi nhuận khủng cho mình. Đây là những chiêu trò mà tôi đã từng thấy rất nhiều lần.

Một chương trình không công bằng, một chương trình được dàn dựng từ đầu tới cuối để lừa gạt khán giả. Sau khi bài Quê Em Nước Lũ và vòng đối đầu hầu như 99% ý kiền điều cho rằng quán quân năm nay là Mỹ Chi và chương trình có thể kết thúc tại đây. Điều này mất đi sự hấp dẫn và tính cạnh tranh của chương trình, 90% xem The Voice Kids chỉ đón chờ xem Mỹ Chi hát. Chính vì vậy tiết mục của bé luôn là tiết mục cuối. Nếu một chương trình thi hát mất đi tính cạnh tranh giữa các thí sinh thì độ hấp dẫn của chương trình sẽ thấp đi, Chương trình sẽ mất đi một số lượng lớn khán giả, nếu cho Mỹ Chi hát trước sẽ có rất nhiều người chuyển Kênh khác xem, VTV3 không thu được nhiều lợi nhuận từ quảng cáo.

Chính vì vậy nhà tổ chức đã sử dụng cách sau:Thứ nhất cho bé Mỹ Chi hát sau cùng để khán giả theo dõi chương trình đến cuối tăng lợi nhuận bán quảng cáo, tiếp đến dùng kĩ thuật công nghệ cao dìm hàng tiếng hát của Mỹ Chi. (Có người cho rằng do đường truyền không ổn định như đó không phải là sự thật. Bằng cách chỉnh nhỏ tiếng hát của Mỹ Chi lại, và tiếng nhạc lớn lên, các bạn nghe kĩ sẽ thấy). Sau đó khán giả sẽ nghỉ rằng Mỹ Chi hát không hay giọng còn yếu và nhắn tin bình chọn cho những thí sinh khác, giúp chương trình có lại sự cạnh tranh giữa các thí sinh, và quán quân sẽ là một ẩn số, chương trình sẽ trở nên hấp dẫn hơn.

Bước tiếp theo tìm ra được 1 đối thủ, qua các buổi tập diễn, giám đốc âm thanh được VTV3 hoặc cty Cát Tiên Sa yêu cầu phải tìm ra 1 đối thủ cho PMC, qua các buổi tập diễn QA là người hát tốt nhất đủ yếu tố là đối thủ của PMC, lý do vì sao từ đây về cuối chương trình QA điều được ra cuối chương trình, phần trình diễn của e luôn được xây dựng cực kì công phu những bài hát của em luôn được chọn lựa thông minh giúp mọi người thấy rõ hết tài năng của QA. Từ đây cuộc chiến bắt đầu, chương trình đã trở nên hấp dẫn căng thẳng, các fan của 2 bên công kích nhau và người mở đầu công kích rất có thể là người của ban tổ chức.

Tôi cảm thấy thật tội nghiệp cho 2 bé bị các fan của 2 bên công kích nhau như thế, cũng chỉ vì mưu đồ của người lớn, thật không đáng. Các bạn thấy vì sao em Duy ko bị ai công kích vì e ko nằm trong mục tiêu của họ. Nếu như PMC hát thành công bài Lòng Mẹ thì sẽ khác, nhưng e đã biểu diễn không thành công, nói đúng hơn là do âm thanh quá tệ, các fan hâm mộ nhắn tin cho e càng nhiều vì lo lắng e bị loại, cùng lúc tạo scandal để chương trình có nhiều tiếng vang hơn.

Chương trình lộ diện mặt thật (lừa gạt khán giả để thu lợi nhuận tin nhắn). Vì là 1 người học về tâm lý tôi thấy rõ và sock khi lần đầu tiên thấy 1 chương trình cho phép nhắn bình chọn trong vòng 1 tuần, đặc biệt một người muốn nhắn bao nhiêu thì nhắn với giới hạn 300 tin 1 ngày, đây là 1 chương trình kiếm lợi nhuận từ tin nhắn lớn nhất từ trước đến nay. Đặc biệt em Cao Khánh hát không hay lắm nhưng ai bình chọn cho em với con số khá cao? kết quả những vòng bình chọn trước cho thấy kết quả đã được dàn dựng.

Đêm Chung Kết Dàn Dựng 100%

Các bạn thích ai thì thích, nhưng chủ yếu là người đứng đầu công ty Cát Tiên Sa hoặc VTV3 thích ai thắng mới là quan trọng, nó là kết quả không cần thiết phải nhắn tin gì cả. Vì họ cũng là con người, họ cũng có thí sinh mà mình yêu thích và muốn thí sinh đó thắng. Hoặc vì nhân đạo, vì PMC vừa được 1 học bổng trị giá 1 tỉ, còn hoàn cảnh QA quá nghèo. Những bài hát của PMC được chọn trong chung kết dù hợp với giọng hát của em nhưng ko hợp để thi chung kết, vd e hát bài Còn thương rau đắng mọc sau hè thì có lẽ đã khác.

Chương trình muốn em thua, mà khán giả không phàn nàn; nên chọn cho em những bài hát ko phù hợp, mà người chọn bài cho e là ai, huấn luyện viên và giám đốc âm nhạc, nói chung các bạn cũng biết giám đốc âm nhạc quá nổi tiếng ở vụ Scandal trước, ở phiên bản The Voice người lớn, khi xem tv các bản nghĩ rằng do huấn luyện viên chọn bài, nhưng sau scandal của giám đốc âm nhạc, các bạn cũng biết người tư vấn cho huấn luyên viên chọn bài là ai, nói tư vấn nhưng thật ra ở đây là áp đặt hát. Các vòng trước còn cho tự do 1 xíu theo sở thích của bé PMC nhưng chung kết là 1 sự áp đặt các bạn có thể hỏi PMC xem e có được sự lựa chọn thoải mái bài hát ở chung kết như những vòng trước ko nhé.

Nghệ sĩ ưu tú Ngọc Giàu ra hát trước PMC hát sau, để chi vậy để mọi người thấy phần trình diễn của e mở nhạc và PMC chỉ là 1 hiện tượng, e hát dân ca bình thường thôi mà. Tại sao 1 bài ca để dự thi mà được 1 ca sĩ ưu tú hát trước rồi e hát lại, gây chán cho khán giả và họ đã thành công mục đích gây chán đó. Để dù PMC thua cũng ko ai phải phàn nàn. Thứ tự hát bài của QA cũng khác 2 thi sinh còn lại, đơn ca, với huấn luyên viên, song ca.

Lúc trấn Thành chuẩn bị giới thiệu QA hát bài đầu tiên, anh xuống sân khẩu hỏi 2 vị khán giả là ca sĩ nhạc sĩ, và họ điều trả lời thích QA, sau đó là QA ra hát. Tôi nghỉ rằng 2 người này được hỏi trước thích ai và cho ngồi kế bên để tiện việc dàn dựng. Khi xem tới đây tôi đã biết người thắng là QA 100%. Nhưng bao lần QA hát được dàn dựng rất công phu. Mục đích để người xem tv bớt bức xúc và đồng ý khi QA đoạt giải vì đã được nhạc sĩ, ca sĩ khen ngợi. Gương mặt của QA ko hề căng thẳng lúc đợi kết quả, khác với Duy va PMC, điều này cho thấy e đã được ai đó nói úp mở cho nghe kết quả. Tuy ko nói ra là e sẽ thắng nhưng cũng dc bật mí.

QA vào thay đồ đẹp để ra nhận giải, ngóng tai lên chờ gọi tên mình. Số lượng tin nhắn bầu chọn quá ít, là fake 100% nhưng rất thiếu khôn ngoan. Nhà tổ chức chỉ muốn giấu số tiền lời khủng của mình qua việc lừa khán giả nhắn tin, con số thực sự phải trên vài triệu tin nhắn. Duy: 77218 , PMC: 204652, QA: 215903. Tổng cộng: 497773 tin nhắn.

Vì sao phải che giấu? vì số tiền giải nhất chỉ 500 triệu, trong khi lợi nhuận từ tin nhắn hơn gấp vài chục lần sẽ làm một người sock nên con số họ đưa ra cho thấy nó hợp lý với 500 triệu. Mỹ Chi bị bỏ mất 1 số 0? nếu đây là chương trình bình chọn qua lượt view trên Zing thì PMC đã thắng xa 2 bạn còn lại. Hoặc nếu đây là 1 cuộc thi công bằng thì MC đã thắng. Mặc dù bài thi của em ko là bài hay nhất đêm nay, nhưng là vì số lượng fan khủng của em, thì e không thể nào thua kém quá xa QA như vạy. Nếu thua 1000, 2000 tin nhắn còn có thể chứ thua xa như vậy thì thật vô lý. Nếu như lượt view của PMC luôn trên 1 triệu thì số lượt tin nhắn cũng sẽ ích nhất là bằng hoặc có thể hơn thế gấp 2, 3 lần, vì rất ít ai nhắn 1 tin cho PMC, bởi rất nhiều người cuồng em và số lượng tin nhắn có giới hạn là 300 tin/ngày.

Cuối cùng đêm nay là đêm hát không thành công của PMC, tôi thích nhất đội Thanh Bùi, đêm nay họ trên cả tuyệt vời, và QA đạt giải hoàn toàn xứng đáng, tôi ủng hộ em, hy vọng e luôn hát hay nhưng xin em sau này nổi tiếng đừng tự cao hay chảnh như những ông hoàng nhạc Việt để ko phụ lòng mọi người ủng hộ em, em hoàng toàn xứng đáng để đoạt giải. Và PMC là người thành công nhất vì em mà nhiều người thích nhạc dân ca, e đã làm được 1 điều mà không ca sĩ nào làm được.

Cảm thấy tội nghiệp cho PMC vì nhờ e mà chương trình thành công nhưng sau đó thì thay vì biết ơn mà đem em ra làm đủ chiêu trò để họ kiếm lợi nhuận, và tất cả các thí sinh khác cũng vậy. Anh tin chắc e là thí sinh được nhiều người yêu mến nhất từ trước đến nay. Chúc cả 3 em sẽ thành công trên con đường mình chọn.

Cuối cùng lý do mà tôi nói ra những lời này, thật sự tôi ko phải fan của ai cả, cả 3 e tôi điều thích. Nhưng tôi nói ra để các bạn hiểu và không nên bị lừa gạt bởi các chương trình truyền hình nữa, thay vì truyền hình để phục vụ người dân, kiếm lợi nhuận từ việc bán quảng cáo đủ rồi, nhưng lừa gạt và kiếm tiền từ người dân như vậy, thật sự là rất quá đáng, các fan nên bình tĩnh lại mà suy nghĩ; đừng đem các bé ra mà chửi mắng nhau, mình là người lớn cả. Dù các em có như thế nào (hư hay ngoan) chúng ta là người lớn nên giúp các em pháp triển thành người 1 cách tốt đẹp nhất. Ước mong VN có 1 chương trình thực sự vì người dân, vì các em nhỏ, vì tương lai VN, nhưng không vì tham lợi nhuận. Thay vì các bạn nhắn 2000k 1 tin nhắn để hơn thắng thua với nhau thì hãy để số tiền đó cho các em có lẽ giờ đây PMC QA đã có đủ tiền xay nhà cho ba mẹ các em, thực hiện được ước mơ của các em, điều đó còn hơn là lấy tiền cho nhà tổ chức và bị họ lừa gạt. Mong rằng các bạn hay chia sẽ bài viết này cho nhiều người để từ nay chúng ta không còn bị lừa gạt nữa. Nếu có trang báo nào muốn đăng bài này của mình thì càng tốt.

 

Thân, DR NGUYEN

London 07/09/2013

Sửa lỗi: Triết Học Đường Phố

Có những thứ mang tên…

Có một cơn gió mang tên “tình yêu”. 

Tôi chẳng dám gọi tình yêu bằng một cái tên vĩnh cửu mà với tôi, tình yêu chỉ là một cơn gió. Nó bắt nguồn từ một trái tim nào đó, thổi qua miền yêu thương, bay tới vùng hạnh phúc, lướt ngang vườn quan tâm, sà về đồi nhung nhớ rồi cuốn theo tiếng cười đi về miền đau khổ. Cuộc đời ai cũng có cho mình ít nhất là một mỗi tình, ai cũng từng trải qua ít nhất là một lần hạnh phúc, ai cũng sẽ biết nhớ ít nhất là một lần trong đời và ai cũng sẽ đau, ít nhất là dai dẳng đến cả nửa đời người. Không tin ư? Hãy thử yêu nếu bạn muốn biết thế nào là cảm giác “ sau tình yêu, nỗi đau thường ngự trị và lấn át niềm vui”.

Có một nụ cười mang tên chua chát.

Tôi không phủ nhận nụ cười là đại sứ của niềm vui, là biểu hiện của hạnh phúc, là sự đúc kết của hân hoan nhưng theo cái nhìn của tôi, nụ cười còn là sự thể hiện vụng về của nỗi đau. Lẫn trong cái vị đời đắng chát này, con người chẳng còn trong trẻo sau tiếng cười của họ nữa nhỉ? Họ cười để xã giao, họ cười để mát lòng người khác hay họ cười để vụ lợi cho riêng mình. Còn đâu nữa cái nụ cười xả láng không toan tính, còn đâu nữa nụ cười hạnh phúc trong tình yêu khi tình đến rồi tình đi nhanh đến con tim còn chưa kịp cảm nhận.

 

Có một địa danh mang tên góc tâm hồn. 

Ta có thể ngao du đến những miền đất xa lạ, khám phá những địa danh bí ẩn của thế giới, có thể thưởng thức cảnh đẹp ở mọi nơi nhưng sẽ chẳng ai chạm được vào tâm hồn của người khác dù nó có ở trước mắt ta. Sở dĩ tôi coi “tâm hồn” là một địa danh vì nó cũng là một cảnh đẹp, đẹp bởi nơi đó chất chứa bao hạnh phúc, ước mơ, khao khát và những điều tuyệt vời của một con người. Là địa danh bởi bên cạnh cái đẹp nó còn có những bí ẩn, nó còn có những vết thương chẳng bao giờ lành, còn những vết sẹo chẳng thể phai dấu theo thời gian, còn những nỗi u buồn không thể tỏ lòng cùng ai, còn những giọt nước mắt tích tụ lâu ngày vì giả vờ mạnh mẽ và còn cả những mối quan hệ đã đi vào dĩ vãng. Xin cho tôi 1 vé về “góc tâm hồn” để tôi nhìn, tôi ngắm, tôi chạm và tôi xoa vào những dấu lặng đầy đau thương ấy.

Có những tình yêu mang tên vật chất.

Người xưa vẫn nói, “Tình yêu là vĩnh cửu còn vật chất chỉ là thứ hư vô”, văn chương nói, “Tình yêu ta  làm nên tất cả, từ nghèo đói cũng sẽ thành đại gia.” Có bọn yêu nhau thì nói “Cứ yêu đi cho hết đời tuổi trẻ rồi sau này lặng lẽ nuôi con.” Nhưng với tôi, cuộc sống trần trụi lắm, ở cái thế kỉ 21 này không có tiền, không địa vị cũng chẳng công danh thì sẽ chẳng có gì cả. Trần tục thật đấy nhưng mà thực tế, không khí không thể thay cơm để cưới nhau rồi ôm nhau hít khí trời, lãng mạn không thể qui ra tiền để trả các khoản phí như điện, nước, cơm, gạo bởi vậy tình yêu chỉ thực sự bền vững nếu nó có một nền tảng vật chất đủ đầy. Bạn đừng vội nghĩ tôi đã kẻ háo danh mà hãy thực tế hơn khi nghĩ đến góc lặng nhạy cảm của tình yêu đôi lứa mang tên VẬT CHẤT. 

Và có những chữ có hóa chữ không.

Có những yêu thương sẽ tan biến theo thời gian để lại một khoảng không vô định hình trong lòng ta. Vật chất cũng là thứ có rồi lại hết, hết rôi lại có mà không có thì coi như mất hết.  Có những quan tâm nếu có sẽ làm ấm lòng người đến khi không có sẽ làm lòng chao đảo rồi lại bình yêu bên một sự quan tâm khác. Chẳng có gì trên cõi đời trần trụi này được coi là CÓ MÃI MÃI. Hãy học chấp nhận chữ KHÔNG như một chân lý. Không tâm, không tài sẽ không sự nghiệp, không sắc không hương sẽ không hạnh phúc, không vui không cười sẽ không bình yên và không tiền, không địa vị sẽ không có tình yêu.

 

*Featured image: Cubagallerry

Thế hệ trẻ em Indigo và vai trò của họ

Bạn đã từng nghe nói về khái niệm phân loại trẻ em thuộc lớp trẻ “Indigo”, “Crystal” , “Rainbow” chưa? Chắc đa phần là chưa phải không? Đó là những người đa số thuộc thế hệ 8x, 9x, 10x. Những người này sinh ra tại thời điểm này có mục đích làm thay đổi nhận thức, quan niệm mới cho xã hội để phù hợp cho kỉ nguyên mới hay còn gọi là Thời đại Vàng (The golden age), một kỉ nguyên hòa bình, và hợp nhất. Vậy tính cách và vai trò của lớp trẻ “Indigo” 8x thông thường biểu lộ như thế nào ? Bài viết này sẽ nói rõ về họ (Cũng có thể là bản thân chúng ta).

Bản thân người viết cũng là một trong những người thuộc thế hệ trẻ Indigo

Chúng ta đang sống ở giữa thời kì của giai đoạn tiến hóa. Giai đoạn tiến hóa này được dẫn dắt bởi thế hệ những đứa trẻ của “Thời đại mới” (New Age). Thế hệ trẻ mới đầu tiên của thời đại này gọi là những đứa trẻ “Indigo” (Tím Chàm). Với thế hệ Indigo này, thì cánh cửa tâm thức vũ trụ luôn luôn rộng mở và dễ dàng tiếp cận. Họ là cầu nối dẫn tới cấp độ kế tiếp của nhân loại. Nếu chúng ta tiếp nhận dòng năng lượng mới này với họ, cùng với những gì mà thế hệ trẻ sau này mang đến và cho phép nó biến đổi chúng ta, thì chúng sẽ dẫn dắt chúng ta vương tới sự tiến bộ mới của xã hội và thế giới của chúng ta.

Chia tay tình đầu

Giữa những cơn mưa đầu mùa cuốn trôi màu bằng lăng, phai nhạt sắc thủy chung, tôi chia tay tình đầu.

Không phải là cô bé mười tám đầy nhựa sống với đời để sống hết mình cho tình yêu, cũng không phải là cô gái đôi mươi nếm trải đủ mùi đời để yêu thương nhuốm màu cuộc sống, giữa cái chênh vênh ấy, tôi nếm trải tình đầu.

Người ta nói tình đầu khó phai. Là lẽ dĩ nhiên thôi, bởi người ta bỏ ra nhiều yêu thương hơn, kì vọng hơn, chăm chút hơn cho tình đầu, nên kí ức ngọt ngào, cũng đong đầy trái tim tự nhiên như thế.

Đã từng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức mỗi sáng, đã từng chìm vào mộng đẹp trong những lời cằn nhằn đầy quan tâm, đã từng muốn bóp cổ ai đó cho những lời chê bai đừng có tuôn ra, giờ còn là kí ức.

Cũng từng hứa sẽ mạnh mẽ khi không anh bên cạnh, vì trái tim em, ngoài tình yêu, còn mảnh đất gieo hạt giống yêu thương của tình bạn, của tình thân, và của riêng em – cô bé luôn cười mà anh biết.

Sống chung với kỉ niệm

Đã yêu thương thì không thể quên, nên thay vì tìm mọi cách quên, tôi giữ gìn từng chút kỉ niệm. Ngẩn ngơ vài phút trước con đường tay trong tay những chiều quyến luyến dù mai lại gặp nhau. Lắng nghe bản nhạc ngày vu vơ anh hát tôi nghe. Đọc lại cuốn sách anh tặng, mân mê theo từng nét chữ anh viết, cảm nhận cái ấm vòng tay anh từ con mèo cùng anh chăm chút. Ừ, hạnh phúc giản dị tới nao lòng.

Chăm chút bản thân hơn

Không còn được đặt câu hỏi giờ anh ấy ăn chưa? Hôm nay mưa anh có mang ô không nhỉ? Anh ấy có đang nhớ mình không? … Tôi sẽ chăm chút chính mình. Tự vào bếp nấu một món mới, thay một kiểu tóc khác, mua một món đồ mới, hay đơn giản là dọn lại phòng cẩn thận. Tôi đủ bận rộn để anh không còn là thói quen duy nhất.

Trân trọng những người quanh mình

Khi yêu anh, tôi học được cách yêu thương một ai đó, vui niềm vui của anh, buồn nỗi buồn của anh. Khi xa anh, tôi biết cách yêu thương người xung quanh. Là đứa bạn thân từng lo lắng cho tình cảm của tôi, sợ tôi phải chịu đau khổ. Là bố mẹ chỉ với những câu hỏi thường nhật: Con ăn cơm chưa? Mẹ nghe nói hôm nay có bão đó, đừng ra ngoài con nhé!… Là một cậu bạn luôn quan tâm nhưng ánh mắt đầy ngượng ngập, giấu tình cảm trong veo nơi đáy mắt. Yêu thương, mãi mãi không rời xa.

Học được cách lắng nghe

Biết anh, là món quà thượng đế ban tặng cho tuổi 21 của tôi.

Bởi trước anh, cái tư duy cố chấp rằng khi yêu phải như thế nào, chia tay rồi có gì mà phải quỵ lụy,… đã ăn sâu vào trong suy nghĩ tôi.

Và sau anh, tôi biết mình nên cho phép trái tim có những giây phút yếu đuối, nhớ thương tới đớn lòng. Bởi từng dắt nhau qua yêu thương, đâu dễ gì buông được. Vậy nên, tôi học được cách kiên nhẫn ngồi nghe cô bạn cằn nhằn những chuyện lặt vặt trong ngày, em học được cách đưa vai cho bạn tựa lúc yếu mềm, để nghe tiếng nức nở trong đêm khuya mà không mắng nó ngu ngốc. Chắc tình cảm, là sự đồng điệu cùng một tần số. Và nhờ anh, tôi đã đổi tần số chăng?

Trưởng thành hơn

Tôi vẫn là tôi, vẫn ồn ào náo nhiệt. Nhưng sau những niềm vui ấy, là những phút nhớ thương xao lòng. Là những trầm lắng cho một sự lớn lên, hiểu biết hơn, người lớn hơn. Ngày bé, mẹ xoa đầu nói “con còn bé, chưa hiểu được đâu” khi tôi ngây thơ hỏi sao bố mẹ cãi nhau mà không ly hôn, tôi lén bĩu môi “Thế mà con hiểu hết đấy, người ta chán nhau thì ly hôn thôi.”

Tôi và anh, chưa đủ yêu thương để kết hôn, hẳn là rung động đi. Thế nên, tôi hiểu bố mẹ phải yêu thương biết nhường nào, để mấy chục năm, cãi nhau có đôi lần, để mấy chục năm, yêu thương vẫn luôn đong đầy khóe mắt, nụ cười.

Là tôi và anh, chưa đủ trưởng thành để trân trọng nhau, hay thật sự không thuộc về nhau để yêu thương đến mấy cũng đến lúc xa nhau thì mong anh, mãi mãi hạnh phúc nhé!

Tạm biệt anh, tình đầu khó phai!

 Cảm ơn anh, đã trao em hạnh phúc, dạy em yêu thương, đau khổ và đứng dậy sau tất cả những ngổn ngang ngày anh đi.

 

Hoon Zuco

*Featured image: Ulf Bodin