21.7 C
Da Lat
Thứ Ba, 8 Tháng 7, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 310

Thế giới xoay chuyển

Featured image: Titus  Maccius Plautus

 

Xoành xoạch, xoành xoạch, một bà cô với chiếc đầm màu sẫm dài tới đầu gối đang bước trên con đường mòn do lũ trẻ tạo nên. Tom, về thôi con, tối rồi, về ăn cơm…! Dạ – nó quay lại và đáp. Tom chơi với chúng bạn hằng ngày trên gò đất cao nhất trong xóm. Cả đám có cả thảy những thứ ngô nghê và nghịch dại để chơi mỗi ngày trong cái khu đất đó, đúng ra là khu rừng thu nhỏ… Sau mỗi buổi chơi dại, canh me tuột quần nhau rồi bĩu môi, sau đó là những trận vật nhau tơi tả, cười lớn và xin chịu thua thì bọn nó thường ngồi với nhau ngay cái gò đó.

Một đám, năm đứa buông thoõng chân xuống cái không gian, ngắm ánh mặt trời lặn trên cánh đồng xanh bất tận…Bọn chúng nghe được cả tiếng gió, cả những điệu múa của những cây lúa nặng trĩu hạt… Bọn nó thương nhau như anh em một nhà vậy! Tuổi trẻ ngây thơ luôn nghĩ mọi thứ là vĩnh cữu, tình anh em cứng như đá, niềm vui là những cơn gió không bao giờ dứt. Rồi đến một ngày bọn chúng nó cũng trưởng thành, mỗi đứa một góc phương trời. Ngày chia tay, đứa đi xe ngựa, đứa đi xe bò, đứa ở lại quê chăn nuôi, đứa không còn trên cõi đời nữa…

Bóng người nhỏ dần xa khuất cùng với tiếng nhỏ đi của móng ngựa. Gió lại thổi, nó đưa người ta đi xa nhau, những lúc tiễn biệt này thật thêm ảm đạm… Một thập kỷ sau, bọn nó lại gặp nhau, tại cái chỗ gò đất cao, cũng ngồi đó, nhưng cảm xúc không còn thế nữa, nói chính xác là không còn vui thế nữa. Vì sao vậy? Ai biết vì sao? Vì sao ở trên bầu trời đêm, xa xôi không bao giờ với đến, câu hỏi về vì sao là câu hỏi không có lời giải vì người ta không bao giờ chạm đến được nó. Con bé Charly giờ đã không còn ngây thơ nữa, đương nhiên là vậy.

Nó bây giờ xinh đáo để, khối anh tài giỏi theo đuổi. Nó cũng không còn yêu thiên nhiên như ngày bé nữa, giờ nó thích đến các cao ốc, các nơi vui chơi, các nơi đông người như bar, karaoke. Nó cũng không còn được vẻ sâu sắc như lời ngày xưa nó từng nói khi năm đứa cùng ngồi chung với nhau: Tớ sẽ mãi nhớ tới ba mẹ mỗi ngày khi tớ không còn được ở gần họ nữa, tớ sẽ vẫn giữ thói quen chúc họ ngủ ngon và mi gió vào chiếc  điện thoại nếu không còn được ở nhà… Tom, nó biết cả thảy điều đó, bạn nó đã quên, nhưng nó chưa từng nghĩ bạn nó đã trở nên xấu xa xấu xí hay ích kỷ hơn xưa. Nó biết bên trong sâu thẳm chỉ là những cơn mê của tuổi trẻ, của những điều mà cô bạn Charly cần bỏ thêm chút thời gian để khám phá. Nó biết, những điều đó là những nhu cầu của cuộc sống mà ai được quyền tham gia vào, những điều đó không có gì xấu, nhưng đôi lúc lại gây thêm chút hời hợt cho một con người. Nó biết không phải ai cũng có thể “ù lỳ, chậm chạp và lù thù” như nó. Nó biết cô bạn của nó cần thêm niềm vui, đó chẳng phải là bản chất của phụ nữ sao – họ luôn cảm thấy cô đơn và trống trãi… Không sao! Nó tin rồi một ngày cô bạn thuở nào cũng sẽ trưởng thành hơn và cảm thấy quen hơn với những thứ lạ lẫm.

Chẳng có gì khó khăn, cô bạn sẽ dần thoát khỏi tình trạng phụ thuộc và tò mò này thôi… Thở phào…

–      Cậu sao thế Tom? Nãy giờ cậu im lặng đến rợn cả người – Thằng Rocky hỏi và Charly cũng quay sang nhìn, trong khi thằng Rob vẫn vô định với ánh mắt xa xăm.

–      Tớ à, không có chi, chỉ là nghĩ lại ngày bé của tụi mình ở đây thôi – nó mỉm cười.

Nó bỗng thấy là lạ, thằng Rob không hề nhìn nó khi Rocky hỏi. Thằng Rob, nó trầm tĩnh hơn xưa, không thích trò cù mèo hay nhéo vào hông hay bông đùa nữa. Nó có vẻ như đã trải qua những điều gì đó thâm trầm hơn Charly, tối tăm hơn, cực khổ hơn, sâu sắc hơn, chắc là thằng Rob đã trưởng thành thực sự, nó tạm gác lại suy nghĩ như thế. Thằng Rocky, thằng Rocky vẫn thế!

À, ra thế, thằng Rocky không có gì lạ cả! Nó vẫn thích quan tâm mọi người. Nó thường hay quan tâm đến người khác khi cái không khí trở nên yên lặng, nó thường hay hỏi thăm tiến độ làm việc của bạn bè, nó thường hay nhìn thấy đàn chim trên cái hình nền ông mặt trời màu da cam nhất trong cả bọn. Nó hay phát hiện ra điều gì đó khi cả đám còn đang mơ màng. À! Thằng Rocky vẫn vậy. À! Không phải ai đi xa cũng thay đổi, không phải ai đi xa cũng có thể giữ cho bản thân giống như ngày đầu.

À, hóa ra cái gì cũng có thể cả! À, hóa ra thế giới luôn xoay chuyển, và tụi nó giờ đã lớn, có nhiều thứ thay đổi, có nhiều thứ không thay đổi so với trước. Trái đất thì vẫn quay nhưng Tom mới phát hiện ra một điều: cái gì cũng có thể. Chính vì thế nó nghi ngờ rằng một ngày nào đó cái gò đất này cũng sẽ bị lún xuống hay sao đó, không còn nữa, không còn cái nơi kỷ niệm của năm đứa chúng nó nữa. Chính vì thế mà nó biết rằng, trong cuộc sống, hãy luôn sẵn sang đón nhận mọi thứ, dù cái thứ đó có thay đổi hay không, thay đổi như thế nào, hay dù là cả thế giới có xoay chuyển, hãy luôn đón nhận nó một cách vui vẻ và thanh thản nhất. Vì đơn giản là đâu còn cách nào khác, vì đơn giản là có những thứ vượt ngoài tầm kiểm soát của chúng ta…

Nó bỏ ánh mắt chăm chú vào cái đầu gối nãy giờ, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời màu da cam đang được phủ đen dần, và vài chú chim lại vẽ lên cái nền da cam đó những bức tranh vô hình…Nó nhớ về Robert – thằng bạn hay bông đùa giờ đã hòa làm một với đất trời. Nó mỉm cười, ba đứa kia nhìn nó vẻ mặt khó hiểu… Bốn đứa một hướng, như ngày xưa, nhìn về những nơi xa xăm, tâm sự với nhau về cuộc sống, về ước mơ, về kỷ niệm… Và hơn hết, khi chán chê, bọn chúng – bốn đứa quàng vai nhau hát những bài ca ngày bé, nhìn về phía xa xôi…

-Lục Phong-

Huyền Chip vs. Foolbrighter Trần Ngọc Thịnh

1. Khúc dạo đầu

Tôi cho rằng mọi việc đã đi quá xa và khi viết bài này, tôi nghĩ mình nên bộc bạch tất cả, không ám chỉ bóng gió và né tránh. Tôi sẽ nêu ra một số cái tên và chịu mọi trách nhiệm về lời nói của mình.

Tôi đã từng nói rằng tôi không muốn nói về Huyền Chíp (HC) và cuốn sách “Xách Ba lô lên và Đi”(XBLLVĐ) của cô ta nhưng việc một anh chàng Foolbrighter tên Trần Ngọc Thịnh đã đâm đơn khiếu nại đã đẩy sự việc sang một vấn đề khác, đó là quyền tự do của người viết khi mà cấm phát hành luôn là nỗi ám ảnh.

Trước hết, xin nói thật là:

– Tôi không hâm mộ Huyền Chip vì việc cô ta làm đối với tôi và nhiều bạn của tôi là quá bình thường bởi bọn tôi cũng đã đi du lịch nhiều, thậm chí đi đến nơi đáng đi hơn là lòng vòng qua những nước nghèo, loanh quanh. Đây không phải là vấn đề tiền bạc, đẳng cấp, đây là bản chất của du lịch: bạn nên đi tìm kiếm sự khác biệt. Chúng ta, VN là nước nghèo, lạc hậu, chưa văn minh lắm… chúng ta nên đến những nước giàu, văn minh, hiện đại… nơi có nhiều khác biệt để học hỏi. Nếu cứ quanh quẩn ở mấy nước nghèo cũng same-same như chúng ta, với cá nhân tôi điều đó không mấy ấn tượng. Bác Hồ ngày xưa nếu nghĩ vậy có lẽ bác bắt xe bus sang Phnompenh để tìm đường cứu nước.

– Tôi không mua hay đọc sách của Huyền Chíp (HC). Thành thật mà nói là XBLLVĐ là cuốn sách dở về mặt văn chương. Ai chê những gì tôi viết tôi chấp nhận và tôi cũng có quyền chê người khác như vậy.

– Nhưng tôi sẽ phản đối hành động của Foolbrighter Trần Văn Thịnh về việc khiếu nại, đề nghị ngừng phát hành XBLLVĐ.

2. Thế nào là sự thật? Sự thật nào?

Nhật ký vốn dĩ là thể loại ghi chép lại mọi hoạt động hàng ngày, nó được mặc định phải là sự thật. Nhưng cái nhật ký mà một số người đang kêu gào phải “đúng sự thật” của HC là nhật ký được in thành sách, phát hành để thu tiền, chi phí in ấn, quảng cáo có thể lên đến gần tỷ đồng… đó là công cụ kiếm tiền.

Với tôi thì chỉ có nhật ký của những người lính hy sinh để sau đó trong ba lô của anh ta người ta nhặt được những trang nhật ký viết tay còn dính máu đỏ và ám khói đạn, nhật ký của một cô bé bị giam trong trại tập trung của phát xít mà sau này người ta vô tình tìm thấy sau khi cô đã qua đời… mới là sự thật:

Tóm lại, nhật ký chỉ đáng tin khi nó được viết không có mục đích thương mại hay quảng bá cá nhân, chí ít cũng phải như trường hợp: “Hồi ức của Geisha” khi mà tác giả của nó đề nghị chỉ công bố sau khi bà đã qua đời… còn lại thì với những “Xách Ba Lô Lên Và Đi”, “Nước Ý câu chuyện tình yêu của tôi”, “Một mình ở châu Âu”, “John đi tìm Hùng”… bạn đừng có hy vọng chúng hoàn toàn là sự thật. Bởi chúng viết ra để kiếm tiền hoặc kiếm danh tiếng.

Để sách nhật ký được phát hành, nó phải được viết hay đến mức có thể, muốn hay thì phải thêm mắm muối, hư cấu… như vậy thì sự thật không còn nguyên vẹn nữa

Nhật ký luôn đặt tác giả là trung tâm, chẳng ông bà nào muốn kể xấu về mình mà ngược lại (nhất là đối với đám nhà báo, nhà văn) thì phải lăng xê bản thân tối đa.

Nguyên nhân còn lại là chém gió có mục đích hoặc do hạn chế về nhận thức, quan điểm.

XBLLVĐ của Huyền Chip thì đương nhiên đang vướng vào tranh cãi

“John đi tìm Hùng” thì viết về những điều tốt đẹp và khích lệ mọi người hãy lạc quan, anh ta đến nông thôn được đón tiếp tử tế vì anh ta có cái mác Việt Kiều, anh ta biết đếch gì về nông thôn. Anh ta có gặp cảnh câu trộm chó và trộm chó bị đánh chết đâu. Anh ta bảo thanh niên VN thụ động vì anh ta gặp mấy ông choai choai nông thôn chứ có gặp người khác đâu.

Anh Ngọc với “Nước Ý – câu chuyện tình yêu của tôi”: dù không thích nhưng tôi nghĩ ông này là nhà báo khá, viết báo thì được còn viết văn thì tôi chưa biết vì tôi không coi việc gom các entry lại đóng thành sách là văn học. Văn học là cái gì đó thiêng liêng lắm. Tuy nhiên thì Anh Ngọc chắc không dính vào mấy vụ lùm xùm như Huyền Chíp và anh ta cũng sẵn sàng cho xem hộ chiếu nhưng điều đó cũng chẳng đảm bảo rằng nhật ký anh ta viết ra là sự thật 100% bởi với những gì tôi đã đọc trên Facebook của anh ta (trước khi bị block) thì thấy rằng tác giả chỉ là phóng viên thể thao nhưng cố xây dựng hình ảnh bản thân như một phóng vên chiến trường đầy quả cảm, thực hiện nhiệm vụ khi thần chết luôn rình rập lởn vởn xung quanh.. anh ta làm điều đó bằng cách phóng đại những sự nguy hiểm xung quanh. Tôi đã đi bộ vào khu ổ chuột ở Napoli và không thấy một thằng mafia nào cả dù chắc chắn họ ở quanh đâu đó, Anh Ngọc thì ngồi trên xe cảnh sát nhìn qua ô cửa kính và viết rằng thành phố này đầy rẫy nguy hiểm. Làm nhà báo như thế cũng nguy hiểm quá!

Phạm Tấn, một cây viết khá tốt khi viêt nhật ký phóng sự về Nam Phi cũng khoe rằng anh ta đối mặt với cái chết mang tên HIV/AIDS ở Nam Phi khi mà 50% dân ở đây bị bệnh này, anh ta có kể rằng mình can đảm khi bắt tay ai đó ngoài đường thì tức là đã đối mặt với HIV trong khi theo WHO thì chỉ có sex ko bao cao su và dung chung kim tiêm với người có HIV mới bị lây, còn ôm hôn thì vô tư!

Những phóng viên Thể Thao VN mô tả chuyến đi của họ đên Prehtoria (Nam Phi) như là bước vào trận địa đầy nguy hiểm chết người trong khi tôi đọc báo thì thấy đó là nơi được cho là điểm du lịch hấp dẫn nhất Nam Phi.

Phóng đại những gì xung quanh để PR cho bản thân cũng là một cách làm hấp dẫn cuốn sách.

Vậy bạn có tin rằng những cuốn sách nhật ký bày bán trên thị trường là sự thật 100%???

Sự thật 100% với nhật ký là điều không tưởng cho dù chúng ta không muốn thế nhưng đó là thực tế phải chấp nhận và bạn chỉ có lựa chọn: tin hay không tin, mua hay không mua. Bạn đòi hỏi sách nhật ký, tôi nhắc lại là sách nhật ký chứ không phải “nhật ký” phải trung thực 100% thì chẳng khác viêc bạn đang yêu cầu xóa bỏ hoàn toàn tệ nạn mại dâm!

Trên lý thuyêt nhật ký là viết về sự thật.

Thực tế thì nhật ký không thể và không bao giờ có sự thật 100%

Bạn muốn tranh luận về vấn đề lý thuyết hay vấn đề thực tiễn?

Nếu Huyền Chip không mắc lỗi gì cả về vụ gẫy chân, đi Palestine… và những chi tiết khác gây nghi ngờ thì bạn tin chứ? Nếu cô ta viết hôm nay đi chơi gặp mưa nên phải trú dưới hang của một con sư tử thì bạn tin hay không tin? Bạn bảo không tin và bắt cô ta đưa ra bằng chứng, cô ta bảo nếu bạn không tin thì có bằng chứng gì về việc cô ta nói dối? Khi đó bạn tính sao? Kiện lên tới Thủ tướng Chính Phủ vì bị HC lừa dối?

Thật vớ vẩn!

Chúng ta không thể đòi hỏi điều không thể có nếu không thì chỉ có cách tự dối mình nếu chúng ta là người hơi có chút thông minh hoặc tin tưởng hoàn toàn nếu chúng ta là người ngu dốt.

3. Về vấn đề xuất bản và trách nhiệm của các bên

Nếucác bạn không hiểu bản chất của vấn đề này, bạn sẽ không hiểu được sự hèn nhát và quỷ kế của Thịnh. Ở VN hiện nay, theo tôi thì chỉ có 3 nhà xuất bản (NXB) làm ăn được:

– NXB Giáo Dục: họ độc quyền xuất bản sách giáo khoa cho hàng triệu học sinh thì kiểu gì chả có lời, sách bán còn hơn cả Harry Potter.

– NXB Trẻ và NXB Kim Đồng: đây là 2 NXB có hệ thống tốt, uy tín và độc giả ủng hộ

Ngoài ra các NXB khác chỉ tồn tại ở cái tên và vì thế họ chỉ sống dở chết dở nhờ một cái gọi là “Liên Kết Xuất Bản”. Thế nào là liên kết xuất bản? thực chất là theo luật xuất bản VN thì chỉ có các NXB do nhà nước quản lý được cấp giấy phép xuất bản nên các công ty phát hành sách như Nhã Nam, Alphabook, FAHASA… muốn phát hành sách phải ký hợp đồng “Liên kết xuất bản” với 1 NXB và nhờ họ xin giấy phép cho ấn phẩm xuất bản (sách, truyện)… về bản chất thì NXB làm mỗi cái việc cỏn con là xin giấy phép xuất bản, còn lại mọi chi phí bản quyền, in ấn, phát hành, tiếp thị, event… do mấy ông phát hành sách tư nhân như Nhã Nam, Alphabook bỏ tiền ra, lãi lỗ tự chịu. Ở trong trường hợp XBLLVĐ của HC thì bên công ty phát hành sách là Quảng Văn.

Đối với các tác giả có tác phẩm đi chào mời nhưng không được các NXB, các công ty phát hành sách nhận lời xuất bản, họ có thể ký hợp đồng liên kết xuất bản với NXB và mọi điều kiện cũng tương tự như trên. Mục đích của các tác giả này không gì khác là thỏa mãn… sự háo danh: này tôi là nhà văn, tôi viết câu chuyện này đấy. Sách in ra thì vừa bán vừa cho, tặng bạn bè cho máu, để bọn họ biết mình là nhà văn chứ.

Vấn đề chính ở đây cần nói là khi các NXB không bỏ tiền ra, họ không có trách nhiệm gì cả, họ chỉ xem qua nội dung sách có vấn đề gì về chính trị nhạy cảm hay không thôi. Nếu dư luận có phản hồi không hay hoặc có một thằng điên nào đó gửi đơn đề nghị cấm phát hành tác phẩm thì họ có xu hướng là sợ trách nhiệm và để chắc ăn thì “cấm phát hành” luôn để khỏi liên lụy đến cái ghế của mình. Bởi nếu có trách nhiệm thì ngay từ đầu họ sẽ kiểm duyệt kỹ và đưa ra lời khuyên chân thành. Điều này cũng tương tự với những gì Cục Điện Ảnh với hang phim như trường hợp “Bụi Đời Chợ Lớn” thôi. Cái đó là sự quan liêu, thiếu trách nhiệm và nó là sức mạnh bất khả kháng của sự độc quyền, độc quyền đánh giá và định đoạt.

Với Cục Xuất Bản thì cũng tương tự, một số người khi gặp bất cứ chuyện gì, để an toàn cho cái ghế của mình thì tốt nhất là trước tiên ra lệnh cho NXB kiểm tra, nếu thấy vấn đề “nguy hiểm” cho bản thân thì “cấm phát hành cho nhanh”.

Đó là cách làm hạn chế tự do của người viết, triệt tiêu sáng tạo. Đó là quyền lực của nhà vô địch.

Và Foolbrighter Trần Ngọc Thịnh đang dùng loại vũ khí tối thượng đó để đánh Huyền Chíp! Một người đàn ông Việt Nam rất truyền thống. Chúc mừng!

4. Lời buộc tội của Foolbrighter Trần Ngọc Thịnh

Tôi nghĩ chính phủ Mỹ đã phí tiền cho một sản phẩm như Trần Ngọc Thịnh

Anh ta đến học ở một đất nước văn minh luôn đề cao giá trị của sự tư do, tự do ngôn luận, tự do viết… và giờ đây anh ta đang dung sức mạnh của một cơ chế độc quyền tối thượng (tôi chỉ nói trong nghành xuất bản) để đe dọa bóp nghẹt sự tự do của một con bé 20 tuổi.

Tôi có thể viết sai, có thể viết đúng nhưng điều quan trọng là tôi được quyền viết. Huyền Chíp viết sai thì báo chí, dư luận khác “xử” cô ta. Người ta không thể cấm sách của cô ta và đòi ai đó làm chuyện ấy. Foolbrighter Trần Ngọc Thịnh bất lực trong việc phản bác một cô gái 20 tuổi chưa đi học đại học: sao anh ta không đủ trình để viết báo, viết blog để bác lại đi? Và đó là lý do anh ta tìm đến sức mạnh tối thượng độc quyền của Cục Xuất Bản và NXB.

Với khái niệm về tự do trong báo chí, văn học thì không ai có thể buộc tác giả phải chứng minh sự thật 100% mà họ chỉ có thể phản biện tác giả viết sai nếu tự tìm ra chứng cứ. Chuyện gì xảy ra nếu tôi cứ không tin vào một cuốn nhật ký hay hồi ký là tôi đòi kiện và yêu cầu ngừng phát hành? Kiện Lê Vân nói xấu cha mình là Trần Tiến (Hồi ký “Yêu và Sống”)?

Anh ta nói rằng có thể kiện Nhà Xuất Bản? Tôi nghĩ một gã đi du học Mỹ mà phát biểu như vậy thì có vấn đề về tri thức rồi. Người ta chỉ có thể kiện ai đó khi là nạn nhân và chứng minh được thiệt hại của mình và chứng minh được người kia vi phạm luật và gây hại cho mình?

– HuyềnChíp/NXB có phạm luật: nếu Foolbrighter Trần Ngọc Thịnh chứng minh được điều đó, hản không phải cầu cạnh Cục Xuất Bản

– HuyềnChíp/NXB gây thiệt hại cho Thịnh bao nhiêu? Khoảng 100.000đ = giá trị cuốn XBLLVĐ mà Thịnh đã mua. Tội nhẹ gấp 5 lần tội trộm chó (thường chỉ nộp phạt rồi được thả).

Vì không thể kiện và cũng như nếu có kiện thì đây là vụ dân sự không tận dụng được sức mạnh độc quyền của Cục XB, Nhà XB nên Thịnh mới bày trò gửi đơn lên các tổ chức này.

Anh ta khiếu nại về XBLLVĐ không đúng sự thật? Vậy chứng minh đi! Như tôi đã nói ở phần 3 thì sự thật không tồn tại, nếu một người thông minh thì hiểu điều đó nhưng chẳng bao giờ chứng minh được nó? Vậy kiện cái gì?

Điều tiếp theo là, xét một cách logic và tình cảm: khi người viết đề cập cả đến những điều không hay về mình thì tức là họ có xu hướng nói thật. Huyền Chip (theo báo chí) thú nhận cô ta trốn vé, vượt biên, lao động không giấy phép… cô ta nói thật (ít nhất trong đoạn đó) đấy chứ? Vậy chúng ta muốn gì? Muốn viết thật hay, thật mơ mộng để ru ngủ chúng ta tin rằng cô ta nói thật tức là muốn tự lừa dối mình? Hay muốn cô ta viết thật cả cái tốt xấu để rồi thi nhau soi mói chỗ xấu của cô ta?

Foolbrighter Trần Ngọc Thịnh nói rằng XBLLVĐ của Huyền Chíp ảnh hưởng xấu đến giới trẻ, kích động phạm pháp… Ôi Chúa ơi. Giá như tôi có thể gọi điện cho Obama và John Kerry để chất vấn tại sao nước Mỹ lại tiêu tốn tiền thuế của dân Mỹ để cho ra lò một gã ngớ ngẩn thế này????

Bạn có thấy đống phân bò nguy hiểm không? Chắc chắn không vì bạn biết nó hôi thối và tránh xa nó. Bạn có thấy bát phở kia nguy hiểm không? Không và bạn ăn nó vì nó là khoái khẩu và bạn không biết rằng nó có formon. Một người/sản phẩm chỉ có thể gây ảnh hưởng xấu đến cộng đồng khi nó được cộng đồng đó hâm mộ mù quáng.

HuyềnChip và XBLLVĐ đang bị dư luận “ném đá” tơi tả, kể cả tôi là người đang bảo vệ cô ta trong bài viết này cũng không thèm đọc nó… vậy liệu XBLLVĐ có gây ảnh hưởng xấu đến giới trẻ khi mà họ ghét nó, không tin nó?

Anh ta cho rằng HC bôi nhọ hình ảnh VN với thế giới. Nếu cô ta trốn vé, vượt biên, lao động chui thì thật đáng trách và cứ dựa vào luật mà xử nhưng như vậy thì XBLLVĐ giống như lời thú tội. Còn Trần Ngọc Thịnh, người bước ra từ chương trình du học Mỹ đang sử dụng sự động quyền để bóp nghẹt tự do của kẻ yếu đuối hơn mình. Vậy ai làm nhục đất nước này hơn?

XBLLVĐ xứng đáng bị tẩy chay nếu nó là sản phẩm chém gió nhưng nếu cấm phát hành thì đó là điều hổ thẹn với ngành xuất bản.

Trần NgọcThịnh thật không hổ danh là một Foolbrighter, Failedbrighter, Falsebrighter. Cònnhiều từ “F” đang chờ đấy, nhóc ạ.

 

Gladiatore Anarchia

Edit: THĐP

Ngắm: Bút chì và tẩy

 Photo: Fragile Shine

 

Cái bệnh vẽ vời lung tung thành nan y rồi. Chả bao giờ sửa được :3

Rất cám ơn cái tẩy xoá xoá giúp đi mấy bản vẽ bậy hay thủ tiêu nhanh chóng phao phọt viết sẵn ra bàn mỗi khi thầy cô – giám thị hăm hở xông đến *Yô yô , tung bông*  ^o^/

Cứ như định mệnh sắp đặt cho bút chì gặp tẩy. Tẩy luôn luôn bên cạnh với bút chì để giúp chì tẩy lỗi sai.

Nhưng chì vô tâm lắm. Vô tư quá hoá vô tình. Biết sai rồi sẽ có người sửa nên cứ sai mãi, để tẩy xoá giùm đi. Tẩy cứ mòn, hao gầy theo dòng thời gian đó.  Cho tới 1 ngày, tẩy hết, chỉ sót lại mảnh vụn, vứt đi nhẫn tâm, còn chì, lại có tẩy mới.

Mọi sự so sánh đều là khập khiễng. Chẳng hay ho chút nào nếu so sánh cây bút chì là con trai còn cục tẩy là con gái. Nhưng ngẫm lại sao thấy giống, cho dù tình yêu đúng hay sai thì người chịu thiệt luôn luôn là con gái.  Đối với người mình yêu (thật lòng, chứ không phải tình yêu ảo, “rất thật” thoảng qua của các bạn trẻ bây giờ, thích thì tán, chán thì ngán, được dăm ba bữa lại bỏ hí hửng theo người khác ngon hơn) chỉ cần lặng lẽ nhìn, âm thầm quan tâm tới người kia là thấy vui rồi, đâu cần đòi hỏi gì. Có lẽ cũng chính vì điều đó, yêu thương nhận được quá nhiều mà người ta đâm ra coi thường quá chăng? Vì biết rằng dù mình sai nhưng sẽ luôn có những người yêu thương mình nhất ở phía sau ủng hộ, sẽ chẳng bao giờ bỏ rơi nên cứ cố tình làm họ tổn thương. Để rồi sau đó là những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài ướt mi cay….

Nói vậy, cuộc đời được tạo nên từ những chuỗi sai lầm nối tiếp. Nếu như chì không viết sai, vẽ hỏng thì liệu cục tẩy có được sinh ra ? Nếu như mọi thứ đã quá hoàn hảo thì liệu ta có chịu tiếp tục sống trọn vẹn, nỗ lực hoàn thiện mọi thứ hay ngủ quên trong cơn say chiến thắng ? Chẳng có gì là vô tình. Mọi thứ được tạo hoá sinh ra đều có lý do tồn tại của nó. Thắc mắc thêm chi cho ngớ ngẩn.

Vậy mà có lúc ta lại ngớ ngẩn hỏi điều đó đấy  “Tôi là ai?” “Tôi là gì?” “Tại sao lại được sinh ra?” …… Có những phút chênh vênh trong cuộc đời xô bồ, những câu hỏi ấy cứ ùa về, ngẫm nghĩ cần được giải đáp với khát vọng được tìm lại bản thân.

Tẩy sinh ra để xoá. Chì sinh ra để viết, vẽ vời. Công việc như 1 định mệnh sắp đặt sẵn không thể chối từ. Nhưng làm mãi, làm hoài những việc làm chán ngắt ấy, có chán không ? Ngày qua ngày chỉ quanh quẩn mấy công việc buồn tẻ đều đều lặp lại. Cho tới 1 ngày, chúng nghe được 1 câu nói:

“Mỗi người chỉ sống một lần trong đời thôi nên con hãy làm theo những gì con tim con mách bảo.”

Chút ngơ ngác rồi chúng khóc. Cuộc sống này thật bình yên, nhẹ nhàng đầy mơ ước của bao người mơ tới nhưng đâu phải dành cho chúng. Chúng muốn thay đổi. Chúng muốn hoán đổi, thay đổi cuộc sống của nhau. Nghe thật điên rồ và không tưởng nhưng chúng vẫn muốn. Dù biết sống thật với chính mình chẳng bao giờ dễ dàng nhưng dễ chịu hơn rất nhiều. Chúng muốn được sống trọn vẹn với mơ ước của chính mình chứ không phải tồn tại chắp vá theo ý nguyện của người khác. Một mình đơn độc không thể nào thực hiện được mơ ước đó, chúng đã đến và giúp nhau, cùng tạo nên…. Cây bút chì có tẩy J Tuy 2 mà 1, tuy 1 mà 2. Dù bản chất không hề thay đổi nhưng chúng đã được thử, đã cố gắng được sông trong ương ước của chính mình. Tất nhiên, chính vì sự tiện dụng và thông minh này, chúng đã nhanh chóng được ưu chuộng và yêu thích ngày nay. Một kết thúc có hậu phải không?

Loay hoay tiếp với cây bút chì và tẩy. Chúng nghe chừng đơn giản, thô kệnh, tầm thường, không cao siêu, ghê gớm như mấy món đồ hàng hiệu: bút sắt, kẻ căn khung, mực vẽ… Nhưng có quan trọng không? Nếu có tài thì ở đâu cũng có thể sống tốt. Đôi tay tài hoa vẫn có thể tạo nên những tuyệt tác để đời. Những món đồ kia chỉ là công cụ để thực hiện mọi thứ dễ dàng hơn thôi. Vậy nên đừng quá bi quan và tuyệt vọng khi gặp thất bại, đổ thừa cho hoàn cảnh cũng chẳng thể làm mọi thứ tốt hơn đâu….

Chì sai còn có tẩy sửa giúp. Nhưng có những thứ trên đời sai rồi, chẳng thể nào có gì giúp sửa sai hộ cho đâu. Cơ hội chỉ đến có 1 lần. Thất bại. Thảm hại. Cố níu kéo, chắp nối chỉ thêm rối, sai lầm nối tiếp sai lầm hơn thôi. Có lẽ thay vì loay hoay mắc kẹt sửa sai đó, làm điều đúng dắn bù đắp lỗi lầm ấy thì hay hơn. Chuyện đã rồi, thời gian đâu thể quay lại được nữa. Không được à? Tha thứ cho bản thân nghe chừng rất dễ dàng mà sao cũng khó khăn đến thế. Có bao giờ quá muộn để bắt đầu lại từ đầu không? Kiêu hãnh ngẩng cao đầu lên nào. Tiến lên phía trước để cái bóng ở lại phía sau…

Cây bút chì và tẩy. Nghe thật đơn giản. Thật bình thường nhưng không hề tầm thường chút nào ha

Xem chừng mọi thứ chỉ có giá trị khi ta biết sử dụng nó thôi  😉

 

Mèo Xù

Ngã tư thành phố lạ

Photo: ShelSerkin

 

Tôi đã quen thuộc với thành phố nơi tôi đang ngồi, thành phố của những hồ nước đi vào thơ ca đầy thơ mộng. Những hồ nước là nơi lý tưởng cho các cặp tình nhân hẹn hò và tạo dáng các kiểu yêu nhau; là khu vực kiếm sống của các chú nhỏ lang thang nhằng nhẵng bám theo khách du lịch; là thiên đường tập dưỡng sinh cho các ông bà già; là nguồn cảm hứng dạt dào cho các tâm hồn lãng mạn ngắm sương giăng trong bóng chiều buông.

Thành phố có những đại lộ ngập lá vàng rơi vào mùa thu và những dãy phố ngập nước mênh mông trong những ngày mưa lớn. Những đại lộ ngập lá vàng rơi có những chú cảnh sát áo vàng đứng ở góc chếch ở mỗi ngã tư cần mẫn hít bụi đường, khói xăng và vô vàn các âm thanh ồn ĩ. Những dãy phố ngập nước vào mùa mưa đan vào nhau như những ô bàn cờ, san sát những gian hàng sặc sỡ, những văn phòng du lịch bóng lộn và xa hoa ở mặt tiền tầng một, còn đằng sau và bên trên là những mái ngói lô nhô phủ một mầu thâm trầm của thời gian.

Nếu chỉ đứng trên con đường nhộn nhịp, sẽ không nhìn thấy đủ ngã tư, bởi những tòa nhà lố nhố, lô xô, hiện đại, cổ điển đan xen. Mặc dù biết chắc chắn đây là ngã tư, dẫn tới những con đường quen thuộc nào, nhưng rẽ chỉ là một hành động quen thuộc, chứ chưa khi nào nhìn trọn vẹn những con đường trong tầm mắt. Thành phố quen thuộc, con đường quen thuộc, hồ nước quen thuộc, quảng trường quen thuộc. Nhưng một chiều, ngồi trên ban công của một quán cafe, giật mình hứng trọn bốn luồng xe chảy về phía mình, giật mình nhìn những chuyển động của thành phố, ngỡ mọi cảnh vật như vừa lạ vừa quen.

Chuyển động của con người, những dòng xe qua lại ngược xuôi, trôi qua ngã tư nhỏ bé. Chuyển động của ánh sáng, nắng chạy từ bên này đường sang bên kia đường. Ánh sáng loang loáng chạy qua các lớp kính của những chiếc ô tô chạy qua, phản chiếu loang loáng vào trong quán. Chuyển động của âm thanh, tiếng ù ù của dòng xe chạy, tiếng trò chuyện, tiếng nhạc khi du dương, khi nhộn nhịp. Chuyển động của nhấp nhô, những mái nhà cao thấp lô nhô, những hàng quán thò ra thụt vào mái che xanh đỏ.

Muốn tìm một điểm, không biết nên gọi là điểm nhấn, điểm dừng hay điểm khác biệt, hay là một điểm gì đó khiến ta thấy nó khác với những cái rất dễ dàng đập vào cảm giác của ta. Là một mái ngói cổ xưa lạc vào trong một cấu trúc sặc sỡ của biển quảng cáo. Là một cái ống nước thò ra phía trước nhỏ tong tong không dừng. Là một cô gái ngồi lặng yên nghe nhạc, hay một người đàn ông ngồi chống cằm ngắm ra bên ngoài khung cửa sổ. Cô gái đi, ông già đến, thế vào đúng chỗ đó. Rồi ông già cũng đi, rồi người khác đến…

Dòng nước chảy long tong kia sẽ dừng, chắc chắn đến tối hoặc vài ngày nữa. Mái ngói nhấp nhô kia sẽ bị thay thế, chắc chắn trong năm tới hoặc vài năm tới, và những cái thâm trầm cổ xưa, làm sao không dám khẳng định vài năm nữa sẽ chẳng còn?

*

Thành phố này có gì thật sự đặc biệt cho ta nhớ hay không ngoài những bó hoa loa kèn tháng Tư của những gánh hàng rong? Tự dưng thấy thương những bông loa kèn. Thương đến là thương. Những mùa khác, tìm hoài mới có một hàng bán hoa loa kèn. Những bông hoa dài ngoằng và thân to đùng được bó diêm dúa trong giấy bóng kính đủ mầu.

Tháng Tư, ngày nào cũng gặp những chị bán hàng rong kẽo kẹt trên những chiếc xe cũ kỹ. Hoa được xếp thành bó giản dị đến khiêm nhường trong những chiếc rổ tròn và to đằng sau xe. Dường như thành phố này nếu không có những người bán hàng rong chắc sẽ mất đi một nét hồn quyến rũ. Biết là những biến cấm hàng rong đang được dựng lên đâu đó giữa thành phố tấp nập này.

Bỗng nhớ về một ngày tháng Tư, ngoại đang chọn mua những bông hoa loa kèn trắng bên đường. Chợt thấy cô bán hoa vôi vàng lên xe guồng thật nhanh trong khi ngoại chưa kịp trả tiền. Nhìn lại đã thấy chiếc xe của đội tự quản trở tới. Ngoại đứng đó với bó hoa loa kèn nặng trĩu trên tay.

Mấy ngày sau hai bà cháu nán lại đoạn đường đó lâu hơn, đợi cô bán hàng quay lại trả tiền hoa nhưng không thấy đâu. Mấy hôm ấy ngoại có vẻ buồn. Một hôm ngoại bảo: “Trong cuộc sống có nhiều người tủi cực lắm con ạ. Nếu không làm được gì giúp cho họ, thì ít nhất hãy cảm thông với họ, chứ đừng làm điều gì xấu cho họ, nghe con…”.

*

Mưa kéo màn buông qua ban công. Hai chiếc xích-lô đi qua. Tấm vài mưa mầu trắng trùm kín mít vẫn có thể nhìn thấy bên trong là người nước ngoài. Còn hai người đạp xích lô không hề khoác áo mưa, cứ thế đạp xe trong mưa. Cửa hàng phía trước cũng có hai người nước ngoài loay hoay dưới mái hiên. Một người khoác cái ba lô to đùng, một người đẩy cái xe nôi. Con phố ngắn mà ngày nào cũng đông người nước ngoài qua lại.

Góc ngay dưới ban-công hai người bán bánh mì co ro trong chiếc áo mưa mầu xanh và cái thúng cũng được bọc kín bằng vải mưa. Ngay bên cạnh là người bán giò chả cũng có một chỗ khiêm tốn với cái thúng nhỏ xíu, con dao nhỏ xíu, cái thớt nhỏ xíu. Ngay bên cạnh nữa nép dưới mái hiên chật hẹp ấy là bà bán nước chè, thuốc lá. Ba con người ấy, ngày nào cũng vậy, phục vụ liên hoàn cho bữa trưa của một số người quanh đó. Xung quanh, toàn các bar sang trọng, quầy cà phê, văn phòng du lịch, cửa hàng bán đồ truyền thống với mức giá dường như chỉ dành cho người nước ngoài. Thành phố cứ kỳ lạ như thế, giầu sang và nghèo hèn như thế, đan xen nhau trong từng ngõ ngách.

Nắng vén màn qua ban công. Trên đường Tây lững thững đi bộ từng tốp. Dưới phố lại nghe tiếng leng keng của những chiếc xích-lô. Xích-lô đầy đường. Xích-lô dành cho Tây. Cả tòa nhà cũ xỉn trước kia nay đã được thay thế bởi sắc mầu rực rỡ của chuỗi cửa hàng ăn nhanh mới mọc lên. Bên trong quán vang lên những bản nhạc ABBA được mix lại theo tiết tấu nhanh hơn.

Bỗng dưng, thấy mình đang ngồi trong một không gian nửa quen nửa lạ. Thấy mình rõ ràng đang ở thành phố của mình mà như là ở một nơi nào đó không phải quê hương mình. Có đôi lúc, những ký ức về những nơi chốn, về những con người cứ đọng mãi trong ta. Ta như bị mắc kẹt giữa sự mới mẻ luôn chuyển động không ngừng của cuộc sống bên ngoài với những ký ức bên trong ta. Và bỗng dưng, ta thấy mình đang ở giữa ngã tư thành phố lạ.

Đoàn Minh Hằng

Ngày sinh nhật của Ba

Photo: Jayross

Từ rất sớm, nó đã vội gọi điện về nhà khi mà chắc chắn vẫn còn nhiều người đang chìm trong giấc ngủ ngon. Nó hiểu, đó là điều khác lạ hơn mọi khi, nhưng đó lại là điều nó muốn làm vì ý định đó đã ấp ủ trong lòng mấy ngày nay… ngày của Ba.

Lạ lắm, Sài Gòn sáng nay cũng trở gió khác thường, nó đang mê man từng giấc ngủ thì bị đánh thức bởi một cơn đập mạnh vào cánh cửa gần ngay giường nó, mang theo cái lạnh heo hắt của mùa Đông còn sót lại. Dù cho nó cố gắng để xua tan đi bằng cách co mình lại và kéo chiếc “mền” kỹ càng hơn một chút nữa, nhưng cũng không thể nào cách ly được cái lạnh đang len lỏi vào từng bộ phận trên da thịt nó. Chốt cánh cửa an toàn, nó muốn tìm lại giấc mơ đang dang dở lúc nãy nhưng không sao chợp mắt lại được. Vậy là bắt nó nằm đợi những hồi chuông báo hiệu chuẩn bị đến nhà Nguyện như mọi ngày vẫn thế. Tiếng chuông vang lên, nó bật ngay dậy. Vậy mà mọi cảnh vật vẫn đang bặt im trong bóng tối mịt mù. Nó bước đến nhà Nguyện để tạ ơn Đức Chúa về tất cả mọi thứ mà nó nhận được và dâng lên Đấng Tối Cao trọn vẹn của ngày hôm nay, một cách đặc biệt cho BA. Giờ nguyện cầu kết thúc, nó cảm nhận được sự bình an rõ rệt đang ngự trị trong tâm hồn, nó vui và muốn làm thật nhiều điều cho ngày cuối tuần này.

Trời bắt đầu rạng sáng, mọi thứ dần hiện ra trước mắt nó, trời vẫn mưa rả rich. Như một phản xạ vô điều kiện, nó cầm điện thoại, gửi tin nhắn đến một người cho một ngày mới… Trong tích tắc, nó đã vội gọi điện về nhà, khi mà có lẽ vẫn còn nhiều người đang chìm trong giấc ngủ ngon. Nó hiểu, đó là điều khác lạ hơn mọi khi, nhưng đó lại là điều nó muốn làm vì ý định này đã ấp ủ trong lòng nó mấy hôm nay. Nó nghĩ, phải làm cho Ba thật bất ngờ! Nó tìm đến danh bạ của Ba nhưng sau vài lần gọi máy Ba vẫn ko liên lạc được, qua máy của Mẹ, nó gặp được Ba. Thoắt giật mình, Ba nó cứ nghĩ rằng “thằng con” mình có chuyện gì ko? Bởi, có khi nào nó gọi vào giờ này đâu. Sau vài lời hỏi thăm quen thuộc, biết nó bình an Ba nó mới yên tâm nói chuyện. Chợt! nó hỏi Ba: “Ba biết hôm nay ngày gì ko?”, ko một chút nghĩ ngợi gì, Ba trả lời ngay liền: “Ngày gì đâu!” – “Hôm nay sinh nhật Ba đó, con chúc mừng sn Ba nhé”, nó nói ngay. Lập tức, Ba nó cười thật to, cười cách tự nhiên, cười của sự thoải mái hết cỡ, một nụ cười của niềm hp dâng trào vì nó! Có lẽ, đã lâu lắm rồi nó mới được nghe Ba vui đến thế. Nó cảm nhận rỏ nét một cách tường tận bởi một niềm vui đang lan tỏa quanh mình, chính Mẹ đang ở gần Ba sẽ cảm nhận rất rõ về điều đó…

“Ở đây, Ba Mẹ chẳng nhớ ngày gì cả”, như lời Mẹ nói lúc nãy. Đúng như thế, cuộc sống lam lũ đã cuốn Ba Mẹ vào vòng xoáy của nó, để rồi ko còn chút thời gian để nghỉ nghơi, quan tâm đến bản thân, ko lấy nỗi một ngày để có thể thoái mái vô tư như ai khác được. Trải qua, 55 năm vất vả mang đúng “thương hiệu” của một người nông dân thực thụ ấy. Đáng lẽ, giờ Ba phải được con cái quan tâm nhiều hơn, và có nhiều khoảng thời gian để nghỉ dưỡng rồi mới phải. Nhưng thời gian vốn dĩ đã chẳng biết đợi chờ ai bao giờ! Buộc Ba nó phải lo lắng từng ngày vất vả như thế. Nó băn khoăn lo nghĩ đến Ba Mẹ nó cả ngày hôm nay, và thấy thương Ba Mẹ nó thật nhiều hơn nữa. Bởi, như in hẳn trong tiềm thức của nó không biết từ lúc nào, vì luôn nghĩ rằng: Ba Mẹ nó luôn là người khỏe mạnh, bất tử với thời gian. Để rồi, khi nào nó cần là có ngay bên cạnh mình, thiếu bất cứ thứ gì là Ba Mẹ phải có trách nhiệm cung cấp cho nó. Nó nào có biết, những mái tóc ấy đã dần hiện rõ từng đám đốm đốm trắng từ lúc nào, khuôn mặt ngày càng lộ rõ những nếp nhăn đổi lấy sau những ngày “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” ấy. Bao nhiêu năm cực nhọc vì nó để hôm nay phải đi làm bạn với bác sĩ, muốn dứt bỏ mãi cũng ko thể chia tay được… nó thương quá!

[…]

Tối nay, nó cố lục lại những hình ảnh về gia đình và nghĩ về Ba Mẹ nó nhiều hơn. Nó vui, vì có những ảnh được chụp cả nhà ngay cả khi nó chưa được đến trường, đến bây giờ những hình ảnh nó chuẩn bị ra trường… để nó biết được gia đình có nhiều thay đổi thế nào.

Nó lại trăn trở về con đường phía trước xa xăm của mình […]. Nó mỉm cười vì hết sức tự hào về Ba Mẹ của nó.

[Happy Birthday my Father! 21/09/1958 -21/092013]

For DHT

Những Mối Quan Hệ

Photo: G-Star

 

Con người là loài sống trong một tập thể. Cũng như cừu có đàn hay cá sống theo bầy vậy. Mỗi cá thể con người cần phải có sự liên lạc với những cá thể khác. Những người có tâm lý bất ổn, những tên tội phạm giết người hàng loạt v..v một phần lớn có một điểm chung là sự cô lập với người khác. Tôi đã từng đọc ở đâu trong bộ não con người nơi thu nhận và xử lý cảm giác đau cũng là nơi thu nhận và xử lý cảm giác cô đơn. Điều này lý giải tại sao người ta lại sợ nỗi cô đơn và luôn muốn có bạn bè đến vậy.

Tôi tin là trong cuộc đời bạn, bạn đã gặp và kết bạn với rất nhiều người. Có nhiều người đã ở lại trong cuộc đời bạn rất lâu, tình bạn chuyển thành nhiều mối quan hệ và tất nhiên có nhiều người vì nhiều lý do đã chọn cách bước ra khỏi cuộc đời bạn.

Có một người đã theo tôi hàng ngày trong suốt một năm, làm bạn với tôi và nhiều vai trò khác nữa, những quan trọng hơn là những kỷ niệm chúng tôi đã có. Và tôi đang ở giữa một quyết định có nên giữ người ta ở lại trong cuộc đời tôi hay không. Tất nhiên một xự cố đã xảy ra, những ích kỷ tạo ra những sai lầm và kết thúc là một vết nứt trong mối quan hệ.

Mỗi lần có những khoảng lặng, tôi lại ngồi nghĩ về những mối quan hệ tôi đã có trong suốt cuộc đời mình, những người đã lặng lẽ đi qua đời tôi và những người vẫn còn ở lại. Sau một thời gian những mối quan hệ kết thúc, nhìn lại những lý do người ta ra đi luôn làm tôi giật mình, vì một thời gian sau nó trở nên quá nhỏ bé để đánh đổi lấy những gì tôi và họ đã có.

Có bao giờ sau khi một ai đó bước ra khỏi cuộc đời bạn, những sai lầm họ đã làm chợt là điều cuối cùng bạn nghĩ đến?

Và tôi nghĩ, nếu ta một lần tha thứ cho nhau, một vài năm sau ngồi lại, những kỷ niệm được ôn lại với những cái mỉm cười chứ không phải một khoảng trống cùng cái nhìn xa xăm.

Trong những lý thuyết về sự học (theory of learning), cách học đầu tiên ai cũng sẽ trải qua đó là thử và sai (trial and error). Ai cũng học từ những lỗi lầm của mình, đấy là tính chất tự nhiên. Bản thân bạn hay cả tôi cũng chẳng bao giờ hoàn hảo. Chúng ta học từ những lần vấp ngã của bản thân mình và của cả người khác nữa. Chẳng ai không bao giờ mắc lỗi cả. Nên nếu bạn có thể tha thứ cho những lỗi lầm của người khác, hãy tha thứ đi để giữ lại những gì quý hơn.

Và điều này có thể bạn đã nghe rồi, nhưng mỗi người đi qua cuộc đời đều đem đến cho mình một bài học, một điều gì đấy bạn nhận ra từ mối quan hệ đó. Vậy nên xin hãy trân trọng những người xung quanh và luôn tha thứ khi có thể.

Gửi Trần Ngọc Thịnh, Người Đang Muốn Kiến Nghị Huyền Chip

Mình đồng ý cách độc giả dùng báo chí để phản biện cuốn sách của Huyền Chip. Đó là một phương pháp đúng, có hiệu quả dư luận. Tất nhiên, việc phản biện phải có căn cứ, có luận điểm và góc nhìn (mang tính xây dựng hay không thì mình không quan tâm).

Nếu không sử dụng báo chí, một bạn đọc nào đó thấy quyền và lợi ích của mình bị xâm hại thì có thể khiếu nại, hoặc khởi kiện lên tòa dân sự. Hoặc là đòi hỏi phải bồi thường thiệt hại cho mình khi mua cuốn sách đó (nếu có chứng cứ cho thấy cuốn sách sai sự thật); hoặc khiếu nại lên đơn vị quản lý xuất bản, cơ quan bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng… đòi hỏi tác giả phải có câu trả lời thỏa đáng cho những nghi vấn của cuốn sách mình đã mua, đã đọc.

Hoặc dùng mạng xã hội cũng được, tạo ra dư luận gây sức ép buộc tác giả phải trả lời mình. Nếu không có những lời lẽ lăng mạ, làm nhục người khác thì đó cũng là một cách hay.

Chuyện nực cười duy nhất và đã làm hỏng cả bản kiến nghị 21 trang ấy là văn bản kiến nghị lại đòi tạm đình chỉ xuất bản cuốn sách này chỉ vì những nghi vấn do mình tự đặt ra. Nếu nghi vấn đó đúng sự thật thì lại đòi tiêu hủy và cấm phát hành vĩnh viễn, kỷ luật cả một nhà xuất bản và hệ thống biên tập.

Bản thân một cuốn sách khi được viết ra thì nó đã mang cái quyền được xuất bản. Không thể vì một nghi vấn, một chi tiết nào đó mà cuốn sách ấy lại có thể bị đình chỉ, bị tiêu hủy, bị cấm nếu không vi phạm pháp luật. Bạn có thể mua sách, có thể không, nhưng đừng đem đạo đức xã hội ra mặc cả.

Cách đòi tạm đình chỉ xuất bản là một cách bịt mồm dư luận. Giả sử nếu tạm đình chỉ thật, khi tất cả các nghi vấn được giải tỏa là không có sai phạm nào cả sách được cuất bản tiếp, thì ai sẽ là người phải chịu trách nhiệm cho những thiệt hại về kinh tế, về tinh thần trong thời gian tạm đình chỉ kia?

Tôi xin đoán trước cái kết cục của văn bản kiến nghị kia là sẽ chẳng có chuyện tạm đình chỉ gì hết. Nhảm, anh ta chẳng viện dẫn được điều luật nào để đòi cuốn sách kia phải tạm đình chỉ cả! Có bức xúc thì kiến nghị là đúng, nhưng nếu tác giả trả lời không thỏa đáng thì việc duy nhất cô ta phải chịu là không bán được sách mà thôi.

Anh đòi công bằng cho anh, say mê lý luận mà quên mất chuyện anh đang đòi sự bất công cho tác giả, cho cuốn sách, cho nhà xuất bản.

Điều tôi băn khoăn ở đây chỉ là anh Fulbrighter chắc hẳn là có đầu óc hơn người, hơn tôi là cái chắc. Nhưng đi học ở Mỹ về, học thức cao thâm mà vẫn còn mang đầu óc kiểm duyệt ngôn luận quốc doanh. Tư tưởng còn kiên định lập trường hơn cả tuyên giáo, tỉnh táo cách mạng hơn cả an ninh.

Nhưng thôi, thấy anh khen Kenh14 nức nở là tôi cũng hiểu phần nào rồi.

P/s: Nhân đây, nhờ bạn facebook-er gần xa kính chuyển đến anh mấy quyển sách, nhờ anh làm cái kiến nghị để đình chỉ xuất bản giúp. Giờ này tôi còn bận đi vệ sinh, nên chưa thể làm đơn để kiến nghị bịt mồm ai được. Gửi trước anh 8 cuốn:

1. “Vừa đi đường vừa kể chuyện” – tác giả T.Lan: có chi tiết nhân vật chính (ai cũng biết) đã vượt biên từ Trung Quốc về Việt Nam sau 30 năm xa tổ quốc. Kể chuyện bôn ba hàng chục nước khắp thế giới mà không trình được visa, hộ chiếu.

2. “Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch” – tác giả: Trần Dân Tiên. Có chi tiết nhân vật chính hoạt động bất hợp pháp trong một thời gian dài.

3. “Đường Kách Mệnh” – tác giả: Nguyễn Ái Quốc. Xuất bản bất hợp pháp. Chủ trương đường lối hoạt động lật đổ chính quyền đương nhiệm.

4. “Đoạn trường tân thanh” – tác giả: Nguyễn Du. Sách cổ súy và ngợi ca một nhân vật hoạt động mại dâm, tức là tuyên truyền hành vi phạm pháp trong thời đại hiện nay.

5. “Tây Du Ký” – tác giả bản gốc: Ngô Thừa Ân, nhiều bản dịch tiếng Việt. Xuất hiện nhiều nghi vấn về việc 4 người và 1 ngựa vượt qua hàng chục quốc gia mà không có xu nào dính túi. Cổ súy chủ nghĩa xê dịch khi đất nước còn nghèo.

6. “Số đỏ” – tác giả: Vũ Trọng Phụng. Nội dung sách nói về cuộc sống hưởng lạc xa hoa, đồi trụy của một lớp người trong xã hội giữa lúc đất nước còn nghèo.

7. Tập truyện ngắn “Chí Phèo” – tác giả: Nam Cao. Sách viết về một nhân vật cư trú bất hợp pháp trên một mảnh đất ngoài bờ sông không phải của mình; lao động bất hợp pháp bằng nghề đòi nợ thuê.

8. “Kho tàng truyện cổ tích Việt Nam” – biên soạn: Nguyễn Đổng Chi. Có chi tiết nhân vật Tấm chẳng cần thuốc men gì vẫn có thể chết đi sống lại rất nhiều lần. Gãy cái chân 3 tuần là khỏi thì ăn thua gì. Nếu mà cuốn này không ăn thua thì có thể đề nghị đình chỉ các cuốn sách giáo khoa lịch sử Việt Nam có viết về nhân vật Lê Văn Tám thần thánh. Tẩm xăng đốt người cháy bừng bừng thành BBQ rồi mà vẫn còn chạy lăng xăng khắp nơi để đốt kho xăng giặc.

Như cách anh nói: “Việt Nam là nhà, đừng láo”!

Sinh Lão Tà

Thư gửi con trai tương lai

[youtube=http://www.youtube.com/watch?v=UkQ10BRkIr8]

Con yêu,

Chắc giờ này, con vẫn đang ở đâu đó, loanh quanh trên cái thế giới rộng lớn này để tìm người bố thích hợp với mẹ của con đúng không. Bố thì bố thấy được tương lai rồi, chỉ trong vòng 10-15 năm nữa thôi, con và mẹ con sẽ là của bố.

Một điều chắc chắn, lúc được nhìn thấy con, bố sẽ rất hạnh phúc. Bởi bố sẽ thấy lại hình ảnh ngày xưa ông bà con lần đầu gặp bố, và bố đã khóc oe oe như thế nào. Khi con chào đời và ra mắt bố, có thể sẽ là những giọt nước mắt hiếm hoi, thậm chí là duy nhất – của bố – rơi trước mặt con. Rồi sau đó, bố sẽ phải cho con thấy: Bố là ông bố mạnh mẽ nhất thế giới. Bố sẽ là thần tượng trong mắt con, con trai ạ.

Bố sẽ dạy con, trước tiên là cách làm một cậu con trai, sau là cách làm một người đàn ông. Bố sẽ không coi con là cậu quý tử đâu, mà ngược lại, những bài tập của bố dành cho con sẽ rất khắc nghiệt đấy! Bố sẽ đánh con thật đau nếu con hỗn với người lớn. Chỉ cần làm gì khiến mẹ phải buồn thôi, cái mông của con sẽ không được lành lặn đâu! Và mỗi buổi sáng sớm, bố sẽ dựng con dậy bằng được để đi tập thể dục, vì thế con sẽ phải đi ngủ thật sớm mỗi tối.

Việc học hành của con, bố sẽ không cho phép con chểnh mảng. Con mà bị cô giáo kêu lười hoặc không chịu nghe giảng, bố sẽ quất vào mông con thật đau! Thế nhưng, ở khía cạnh ngược lại, con KHÔNG ĐƯỢC chăm chỉ một cách thái quá… Một cậu con trai không nhất thiết lúc nào cũng vùi đầu vào sách vở. Hãy học vì điều đó làm cho con vui, đừng coi nó là tấm song sắt ngăn cản con vẫy vùng. Có nhiều bác phụ huynh bắt ép các bạn học nhiều lắm, không có thời gian để chơi. Mà con biết đấy, tuổi thơ và thời gian là những thứ nếu lãng phí thì sẽ không có cơ hội để lấy lại. Vì thế, bố sẽ làm tất cả để bảo vệ tuổi thơ của con, hứa danh dự đấy!

Bố sẽ không cấm con nghịch ngợm, mà sẽ dạy con nghịch thế nào cho đúng cách. Có cấm cũng vô dụng với một cậu nhóc như con phải không nào? Hãy để những trò nghịch ngợm kích thích trí thông minh của con. Có thể đôi lúc bác hàng xóm sẽ gắt lên, nhưng không sao cả, bố sẽ dắt con đến xin lỗi. Hãy thật lễ phép, và không một ai nỡ giận một đứa trẻ đáng yêu như con đâu.

Bố sẽ mua thật nhiều đồ chơi cho con, đặc biệt là những trò chơi xếp hình, để con phát triển trí thông minh một cách tốt nhất. Bố sẽ cùng con ngồi nghiên cứu làm thế nào để tạo hình một con rô bốt hay khủng long, rồi khi làm xong con sẽ lon ton chạy đi khoe mẹ tác phẩm của mình. Rồi với một vài đồ chơi như vậy, con sẽ ngồi tưởng tượng ra cả một câu chuyện và chơi một mình. Điều đó sẽ giúp tâm hồn con trở nên phong phú.

Bố sẽ làm tất cả để con trai bố luôn nở nụ cười trên môi, và cũng sẽ làm tất cả để con trai bố hiểu khi nào mới được rơi nước mắt. Bố sẽ dạy con cách chế ngự cảm xúc của mình, cách thể hiện sao cho đúng mực. Những điều đó sẽ bảo vệ con. Bất cứ khi nào con cảm thấy cần một người tâm sự, nhớ là có bố ở bên con. Với bạn bè đồng nghiệp, bố chỉ mở lòng đón nhận trong một không gian nhất định nào đó, nhưng với con, không gian đó là bất tận. Hãy liên tưởng đến vũ trụ rồi con sẽ hiểu, vì thế, đừng lo gì cả con nhé!

Khi con lớn hơn một chút, con sẽ được biết về cuộc sống bên ngoài nhiều hơn, con sẽ có những xích mích với các bạn cùng lớp, bố mong là như thế. Con sẽ được học các bài học về sự đánh đổi trong những lần xích mích như vậy. Con trai bố sẽ gặp những người ăn xin ngồi ở cổng trường, và bố muốn biết con nghĩ sao về họ.

Bố sẽ dạy con cách sống chân thành và thẳng thắn. Con nghĩ mà xem, sự chân thành sẽ là cầu nối giữa con và mọi người xung quanh. Tình cảm là thứ tuyệt vời nhất mà tạo hóa ban tặng cho con người, còn gì tuyệt hơn khi nó được chúng ta giữ ở trạng thái tinh khiết nhỉ? Có thể nhiều lúc con sẽ gặp đôi chút rắc rối vì sự thẳng thắn của mình, đó chính là điều làm bố băn khoăn, nếu con không biết đâu là điểm đoạn hồi. Nghệ thuật sống là thứ nghệ thuật khó để đạt tới sự hoàn mỹ nhất trong vũ trụ, vì vậy, bố cần con có sự tinh tế của riêng mình.

Khi con đến tuổi dậy thì, bố sẽ cho phép con điệu một tí, nhưng có chừng có mực thôi đấy nhé! Con có thể tự đi cắt tóc một mình nếu muốn. Bố sẽ mua cho con quần áo để diện đi chơi với bạn gái, nhưng với điều kiện là thông báo cụ thể cho bố bọn con sẽ đi những đâu, làm những gì. Bố muốn được nhìn thấy con cười một mình khi nhắn tin với ai đó, hồi hộp ra sao vào lần hẹn hò đầu tiên, và quan trọng nhất, bố muốn biết cái cách mà con vượt qua cú sốc tình yêu đầu đời thế nào. 99% con sẽ phải trải qua điều đó, tuy không dễ chịu một chút nào, những đó là Hương Vị của Cuộc Sống. Con hãy tận hưởng hương vị của tình yêu, hãy say đắm, và đau khổ vì nó. Phụ nữ sẽ trưởng thành hơn khi yêu một người, còn đàn ông chúng ta sẽ trưởng thành hơn… khi mất một người. Con sẽ trưởng thành hơn sau cú sốc đó, và bố muốn biết cái cách con trở thành người lớn liệu có giống bố hồi trước?

Bố không dạy con sống đa nghi, nhưng con hãy chắc chắn với mọi mối quan hệ của mình. Hãy khiến cho bố yên tâm là con đang có những người bạn tốt. Bố muốn con có một người bạn mà con sẽ gửi gắm tất cả tâm sự của mình, những điều mà thậm chí con còn không nói với bố mẹ. Người bạn đó sẽ giúp con rất nhiều, người ta thường gọi đó là Bạn Thân. Thực ra là sẽ tốt hơn nếu đó là một người bạn khác giới.

Nghe này con trai, sẽ có lúc con cảm thấy chán chường, con nghĩ mình thật cô độc trên thế giới này. Sẽ có lúc con cảm thấy muốn rũ bỏ tất cả vì nhiều lý do: Học hành, gia đình, bạn bè, tình yêu,… Con cảm thấy tất cả như muốn chống lại mình… Và đừng lo con yêu nhé, ai cũng có những lúc như vậy cả. Đó là lúc bố muốn con suy nghĩ sâu sắc hơn về cuộc sống. Không ai sinh ra là được hạnh phúc trọn vẹn cả, tin bố đi, con trai bố cũng không ngoại lệ đâu. Nhưng thứ bố muốn con thấy và hiểu, đó là con may mắn hơn bao nhiêu người trên thế giới này! Bố muốn con trân trọng những gì con đang có, bởi hạnh phúc là một cái gì đó rất mơ hồ, người ta thường nhận ra là mình đã từng có nó khi đã lỡ đánh mất. Đừng để bất kỳ điều gì làm con trai bố phải hối tiếc nhé!

Con trai à, bố chưa biết mặt con, nhưng bố biết con sẽ là niềm tự hào của bố. Hãy đến với bố, từ từ thôi, để bố có thể cảm nhận dòng máu đang cuồn cuộn chảy trong cơ thể mình. Hẹn gặp con vào một ngày không xa.

Ký tên,
Ton papa

P/s: Có lẽ trong suốt quãng thời gian con sống với bố, bố sẽ không nói “bố yêu con”. Con hãy cảm nhận điều đó bằng trái tim của mình. Còn từ phía con, hãy học cách nói “con yêu bố”, “con yêu mẹ”. Đó sẽ là câu nói cửa miệng của con lúc 3 hoặc 5 tuổi. Và, bố chờ đến khi nào con nói câu đó một cách ngại ngùng và khó khăn!

Tác giả: Một người muốn ẩn danh nhờ THĐP đăng giúp

*Featured Image: melindarmacaronikidcom

Gửi con yêu tương lai của mẹ

Photo: Megan Cieloha Photography

Dạo này thi thoảng nhìn một vài đứa trẻ trên đường, tự nhiên mẹ hay nhìn ngắm chúng và tự cười, thấy chúng thật đáng yêu làm sao. Ngày trước mẹ thường hỏi ông ngoại con rằng “Con không thích trẻ con, liệu sau này có làm mẹ được không ba?”. Lúc đó ông bảo, “Rồi khi có con, con sẽ tự khắc yêu thương nó thôi”. Vốn dĩ, từ nhỏ tới giờ mẹ chẳng thích con nít, mẹ cảm thấy chúng nhiễu nhương và rắc rối, mẹ cũng chưa từng thích thú bồng ẵm một đứa bé nào, ngoại trừ cậu của con (Em trai mẹ), cậu của con là đứa bé đầu tiên mà mẹ cảm thấy đáng yêu nhất, nhưng cái sự ẵm bế đó cũng không nhiều, vài ba lần thôi (Tất nhiên mẹ có thể đưa ra hàng loạt lý do để tránh né cái sự ẵm bồng cậu lúc bé ấy). Nhưng có một điều chắc chắn rằng, mẹ sẽ yêu con – yêu bằng một tình thương không có gì sánh bằng.

Nhìn những bà mẹ mang đứa con 9 tháng bên trong người mình, với nỗi đau khi sinh đứa bé ra thì mẹ hiểu tự nhiên lúc đó mẹ sẽ yêu con thôi. Bởi con chính là một phần máu thịt của mẹ. 9 tháng con ở bên trong mẹ, mẹ sẽ giành cho con sự chăm sóc tốt nhất, sẽ chẳng để con cảm thấy khó chịu khi ở trong căn nhà bé nhỏ ấy, hàng ngày mẹ nói chuyện với con, Mẹ sẽ đọc sách cho con nghe, rồi chúng ta sẽ cùng thưởng thức âm nhạc, cùng đi dạo, cùng ngắm nghía cuộc sống này. À! Không chỉ có hai mẹ con chúng ta đâu, ba của con sẽ cùng làm nữa.

Khi sinh con ra, có lẽ cái lúc con cất tiếng khóc oe oe chào đời là cái lúc hạnh phúc nhất của cuộc đời mẹ. Từ cái lúc đó trở đi, mẹ đã sở hữu một thiên thần bé bỏng.  Rồi con sẽ là đứa trẻ đáng yêu nhất trần đời. Tất nhiên rồi, với tất cả mọi bà mẹ thì đứa con của mình sẽ đáng yêu nhất mà không có một đứa trẻ nào sánh bằng.

Ba và mẹ sẽ cùng dạy dỗ con, cùng nhìn con lớn lên từng ngày. Con sẽ lớn nhanh thôi. Rồi con sẽ đi học! Mẹ sẽ không dùng các chương trình giáo dục quá tải đối với một đứa bé trẻ thơ như con,  con sẽ được học vừa đủ, chơi vừa đủ, sẽ được tự do làm những gì mình thích.

Đầu tiên mẹ sẽ dạy con cách yêu thương gia đình và mọi người. Tình cảm vốn là thứ có giá trị nhất đối với con người. Con phải học được cách quan tâm và chăm sóc những người xung quanh, đầu tiên là ba mẹ, ông bà nội, ông bà ngoại,…Mỗi hè, mẹ sẽ đưa con về nhà ngoại, về để cảm nhận cái cuộc sống thanh bình và đầm ấm ở đó, để con có được một cái tuổi thơ đúng nghĩa, mẹ sẽ để con ở chơi với ông bà ngoại, sẽ để con được nói chuyện với ông ngoại, mẹ tin rằng ông sẽ giành cho con những tình cảm và những bài học tốt nhất, giống như cái cách ông đã dạy cho mẹ.

Khi con dần lớn lên, những bài học mẹ dạy con cũng sẽ dần lớn hơn. Sẽ có lúc con mè nheo thứ này thứ kia, sẽ có lúc con ganh tỵ với bạn bè. Nhưng con à, con phải hiểu được, không phải lúc nào cũng yêu cầu người khác làm cho ta, để có được thứ con muốn, con phải nỗ lực để đạt được. Tất nhiên sau những yêu cầu đó, ba mẹ sẽ đáp ứng cho con thôi, nhưng con phải thể hiện được con đã xứng đáng để nhận được chúng.

Cuộc sống vốn dĩ bận rộn, ba mẹ sẽ tất bật với những công việc hàng ngày của mình, nhưng mẹ hứa hàng ngày, chúng ta sẽ cùng nhau ăn tối, cùng nhau nói chuyện. Ba mẹ sẽ kể cho con những câu chuyện của chính ba mẹ, của những người xung quanh, đó chính là những bài học chân thực nhất mà con cần phải tiếp thu dần dần. Cuộc sống này vốn dĩ không phải màu hồng, ba mẹ sẽ không bảo bọc con trong những điều kiện an toàn, mẹ sẽ dạy con cách nhìn cuộc sống đầy đủ mọi phương diện.

Rồi có ngày con sẽ vấp ngã, con sẽ thất bại, lúc đó con hãy chạy lại ôm chầm lấy mẹ. Mẹ sẽ vỗ về con và nói “Không sao đâu con à, ngã đau thì sẽ nhanh lớn thôi”. Và rồi mẹ tin sau đó, con sẽ lấy lại đủ tự tin và bản lĩnh tiếp tục những cuộc chạy đua mới của cuộc sống. Thế giới tươi đẹp lắm, nhưng khó khăn, cạm bẫy cũng nhiều lắm, mẹ sẽ dạy con cách chọn lọc thế giới.

Một điều nữa mẹ muốn dạy con là con hãy tự đi lên bằng chính đôi chân của mình. Cho dù ba mẹ có điều kiện, cho dù ba mẹ có giàu có thì cũng sẽ không có việc con được cung cấp đầy đủ những điều kiện tốt nhất. Ba mẹ chỉ cho con những hành trang cơ bản để con đủ tự tin bước vào đời, còn sau đó hãy phấn đấu bằng chính năng lực của mình con nhé.

Đã có những lúc mẹ cảm thấy thực sự áp lực trước những kỳ vọng của ông bà ngoại dành cho mẹ, cũng đã có những lúc mẹ chán ghét những kỳ vọng đó. Nhưng sau này thì mẹ hiểu rằng chính những kỳ vọng của ông bà đã khiến mẹ phải luôn cố gắng, giúp mẹ dù vấp ngã cũng phải tự đứng dậy nhanh chóng. Bởi thế, Ba mẹ sẽ luôn kỳ vọng vào con, kỳ vọng  con sẽ làm nên những chuyện to tát nhất, những kỳ vọng đó sẽ có lúc con cảm thấy nặng nề, nhưng rồi con sẽ hiểu, điều đó sẽ làm con lớn lên. Cố gắng lên con nhé.

Và cuối cùng con hãy nhớ rằng, ba mẹ luôn yêu thương con, cùng con đồng hành trên mọi con đường.

-From Your Mommy with love-

Người đi tìm bình yên

Ngày ngày, “Người Đi Tìm Bình Yên” loay hoay tìm kiếm chỉ bới ra được những phiền muộn trong cuộc đời. Để tìm cho ra được bình yên trong nhân gian.

Và để biết được bao nhiêu là vừa đủ, bao nhiêu là vừa dư, bao nhiêu là hài lòng, mất mát bao nhiêu để đổi được đầy đủ bấy nhiêu. Trả lời cho “Người Đi Tìm Bình Yên” đáp số của bình yên, chưa ai trên cõi đời này biết mà giải đáp cho vừa đặng. Vậy nên, ai ai cũng không nguôi, lao theo đám đông trong hỉ nộ ái ố, rồi chìm đắm trong nỗi đê mê tuyệt vọng, trong tiếng kêu gào của bầy đàn, để tìm kiếm cho riêng mình chút bình yên đáng giá mang tên hạnh phúc. Để trả lời cho “Người Đi Tìm Bình Yên” và cũng là để trả lời cho ý nghĩ cuộc đời mình.

Và rồi những khoảnh khắc đơn giản bất chợt sẽ vô tình đến trong đời, trở nên thật diệu kỳ và lóe sáng. Nó lập tức tưới tắm lên những buồn tủi chua chát của ngày hôm qua, xóa nhòa những tương lai vô định của ngày mai kia. Chỉ còn lại ngày hôm nay, để ta cảm nhận từng giây hạnh phúc của bình yên trôi qua. Mơn man và cảm thấy biết ơn cuộc đời vì đã để ta sống đến khoảnh khắc này. Và cho ta cơ hội để tận hưởng nhiều đến nhường này sau bao tháng ngày. Hạnh phúc đơn giản là thế. Đơn giản là khi ta nhận ra ta thật hạnh phúc vì những điều đang có quanh mình. Không màu mè thêm thắt, không dày công sắp đặt, đơn giản như những gì nó đã từng. Mà từng ngày qua, ta tất bật mong mỏi tìm kiếm điều gì đó chẳng nhận ra. Rồi một ngày, như có một tiếng chuông ngân ở trong lòng; ngân lên hồi chuông vang, xuyên thấu, để ta bừng tỉnh và nhận ra những điều tươi đẹp quanh mình. Vẫn đang ở xung quanh ta đó thôi, nhẹ nhàng và ngọt ngào, từng nụ cười, từng con người dễ mến, từng không gian thân quen đến ứa nước mắt. Ta nhận ra niềm vui ngây thơ của ta, ta sống trong nỗi miên man hạnh phúc. Hạnh phúc thật bình yên giản dị…Vì ta biết rằng, vài chục giây nữa thôi, ta lại bỗng chốc thoát ra khỏi cái thời khắc tinh tế của tiếng chuông ngân này. Sẽ thôi không còn cảm nhận được điều gì nữa, rồi lại mãi hoài với những tất bật tìm kiếm chút bình yên đâu đó quanh đây.

Sống là thế chăng, vạn vật trôi qua trong tầm mắt ơ thờ của mình, rồi một ngày bất chợt bừng tỉnh vì những thứ giản đơn nguyên sơ đến tuyệt mỹ mà ta đã từng có. Như có một cơn lũ cảm xúc bỗng ùa về tưới tắm cho tâm hồn cằn cỗi từng ngày qua, vì những mê mải với mớ đời chộn rộn ngoài kia. Và hạnh phúc là khi ta nhận ra ta đang vui vì những điều đơn giản như thế. Một cảm giác bình yên xoáy thẳng vào trong tim ta đau nhói. Và giọt nước mắt trào ra với ý nghĩa tròn vẹn nhất.

Ai đã từng trải qua nhiều khoảnh khắc nguyên sơ tinh tế như thế sẽ biết thế nào là bình yên. Sẽ dùng kinh nghiệm riêng mang mà dõng dạc trả lời cho “Người Đi Tìm Bình Yên” rằng…bình yên là gì. Và kinh nghiệm của mỗi người mới là điều đáng nói. Những định nghĩa chung chung chỉ mang tính dẫn dắt; còn trải nghiệm của mỗi con người mới chính là một điều rất riêng lẻ và đáng giá. Mỗi cảm nhận sẽ có những màu sắc tinh tế khác nhau lý giải về bình yên, sẽ cho “Người Đi Tìm Bình Yên” những bài học chân thực sống động nhất.

Và nếu lý giải đơn giản như thế. Hạnh phúc bình yên của tôi là một ngày kia ngồi bên dòng Nam Khan uống ly cà phê không ngon mấy và ngắm sương giăng trên lòng sông. Là một buổi sáng nọ, đứng trên đỉnh Bà Nà và nhìn thấy bình minh trên dãy Trường Sơn quê nhà đẹp siết bao. Là thêm những bình minh khác, được chạy theo ánh mặt trời dọc các bãi biển, để đón lấy những tia nắng đầu tiên rọi xuống vùng biển quê ta. Và một trải nghiệm hạnh phúc bình yên khác của tôi chắc chẳng bình yên chút nào với nhiều người, đó là một mình chạy phăm phăm trên ngọn đèo Mã Pì Lèng thắt ngang trời như dải lụa trong cái gió lạnh phương Bắc tràn về lạnh căng tràn đến từng lỗ chân lông, mà vẫn thấy cuộc đời thật tươi đẹp xiết bao…

Vậy theo đó mà nói, hạnh phúc bình yên của tôi lại nằm ở trong từng chuyến xe dịch, không ngồi im như tính từ “bình yên” nói về. Bình yên trong cảm nhận về thời khắc tươi đẹp của thiên nhiên mang đến cho ta. Về nụ cười của những người bạn. Hay những giọt nước mắt sẻ chia vì thấu hiểu. Bình yên của tôi là thế…

Tác giả: MinDuc

*Featured Image: Lee_seonghak