18.2 C
Da Lat
Thứ Bảy, 12 Tháng 7, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 305

Mai mẹ nó lên xe hoa

Photo: We All Have Ghosts

12h đêm

Nó thức giấc, mẹ vẫn chưa ngủ, đèn bàn vẫn sáng và nó nghe tiếng ai đó sụt sùi. Hình như là mẹ, mẹ đang khóc. Mẹ đang cầm tấm hình ba nó và nước mắt cứ thế ko ngừng chảy. Nó biết mẹ nó còn yêu ba nó nhiều.

Mai, mẹ nó lên xe hoa, về nhà chồng lần 2.

..

..

Mẹ nó là một người phụ nữ đẹp, đẹp hơn cả Hằng Nga, dịu dàng và hiền lành hơn bất cứ người phụ nữ nào khác. Mẹ nó nhân từ đến nỗi một con muỗi trong màn cũng không nỡ đập, thương con đến mức chưa nói nặng với con một lời và yêu chồng hơn cả mạng sống!!

Ngày đó, mẹ nó lấy ba nó trong sự nguyền rủa của nhà ngoại, chỉ vì yêu ba nó nên mẹ bỏ cả ông ngoại để được chung sống với ba. Ông ngoại chê ba nghèo, bảo tướng ba không bao giờ thành tài được. Nhưng mẹ vẫn cố chấp, vẫn tin tưởng vào người đàn ông mà mình hết mực thương yêu.

Những tưởng cuộc sống gia đình với người mình yêu sẽ hạnh phúc, vui tươi nhưng không! Đó là địa ngục sau khi có với nhau hai mặt con, một trai, một gái. Ba nó đổ đốn, rượu chè, cờ bạc, bỏ bê gia đình, bỏ bê mẹ con nó, muốn ăn gì thì ăn, sống gì thì sống. Mẹ nó vẫn nai lưng ra làm việc, phục dịch chồng, chăm chút cho con, mang đôi vai bé nhỏ ra cật lực trả những khoản nợ của ba nó, gồng gánh hai đứa con thơ qua ngày nhỏ dại. Mẹ nó cứ âm thầm chịu đựng, thậm chí có hôm chủ nợ đến nhà đạp phá hết cả, cầm dao toan chém ba thì mẹ nó từ đâu lao ra, đỡ giùm ba món đòn chí mạng.

Sau lần đó, ba bỏ đi luôn, để lại cho mẹ lá đơn Li hôn đã kí sãn.

Mẹ đành ngậm ngùi kí đơn trong nước mắt dù không muốn chút nào. Mẹ nó nói ân nghĩa vợ chồng cả đời là mãi mãi, đâu thể vì ba không đáng làm chồng mà nhỏ nhen không tha thứ được. Ba không còn muốn sống với mẹ nữa, nhưng mẹ vẫn cố níu kéo ba, hi vọng ba hồi tâm chuyển ý! Nhưng có lẽ già néo đứt dây, sức mẹ cạn không níu được chân ba ở nhà.

Rồi mẹ ốm, khỏe dậy mà sút cả 5 cân, nhìn không khác nào con ma xương lay lắt giỏ thổi nhẹ cũng bay.

Ông ngoại vì chuyện của ba nó, càng giận mẹ nó hơn. Nhưng tình thương còn vượt qua nỗi giận, không đành nhìn cảnh mẹ con côi cút, ngoại đón mẹ con nó về nhà nuôi. Cưu mang, đùm bọc hai đứa cháu ngoại bất hạnh.

Ngoại hỏi cho mẹ nó 3, 4 đám, hy vọng con gái đi bước nữa, để có chỗ nương tựa lúc về già nhưng mẹ cứ lắc đầu cuồi cuội, ông ngoại ngao ngán, không làm được gì.

..

..

5 năm sau, ông ngoại mất!!

Bán mảnh đất ba nó để lại lúc xưa, bù thêm nửa chỉ vàng mới đủ làm tang cho ngoại, nhà nó càng khó khăn….

..

..

Chị em nó ngày một  lớn. Ngày nó cầm giấy báo đậu đại học cũng là ngày mẹ nó tuyên bố ĐI LẤY CHỒNG.

Nó như người mất hồn, chết đứng! Nó thầm trách mẹ thương chị em nó sao lại làm thế, sao mẹ không ở với hai chị em nó mà đi ở với người xa lạ đó làm gì?  Hay mẹ không còn là mẹ nữa, mẹ không thương ba nữa, không muốn đợi ba nữa sao?

Càng nghĩ nó lại càng buồn.
Rồi nó khóc. Thương mẹ nhiều, lại giận mẹ nhiều hơn.

..

..

5h sáng.

Nó dậy, thấy mẹ đã ngồi trước gương, cầm lược nhờ nó chải đầu. Nó không nói gì. Làm theo rồi gài hoa cho mẹ. Hai mẹ con nó ôm nhau khóc!

 

——— 2 tiếng trước đó ————–

Mẹ ngủ rồi, nó dậy tính ra ngoài hóng mát, bỗng thấy quyển nhật kí của mẹ trên bàn, quyển sổ đã sờn mép, cũ kĩ lắm rồi…………..

Vội lật ra, nó đọc cẩn thận từng trang một và dừng mắt lại ở dòng chữ ” Anh,  em biết em không tốt, không làm tròn trách nhiệm của người vợ, ng mẹ nhưng em kiệt sức mất rồi, em không thể chịu đựng hơn nữa, em không thể cứ  ở đó mà đợi anh trong khi nợ anh để lại vẫn còn, trả hoài không hết. Con chúng ta cũng lớn rồi mà em không có điều kiện cho con đi học. Anh ấy hứa sẽ cho con ăn học tử tế và trả nợ giùm em. Xin lỗi anh, hi vọng nơi nào đó anh sẽ chúc phúc cho em.”

Mẹ, xin lỗi ba? Sai lầm là tại ba, vậy mà mẹ luôn như thế. Đọc xong những dòng ấy, nó tự trách mình sao mà vô tâm, vô tâm thế? Nó chỉ biết ích kỉ, nghĩ về mình, không biết mẹ nó ra sao.

Nó thấy đau, đau như xé gan, xé ruột.

..

..

7h sáng.

Xe hoa đến!

Nó nhìn mẹ lên xe hoa mà không làm được gì. Nó không muốn thế! Thấy mẹ cười mà nước mắt nó cứ không ngừng chảy. Những giọt nước mắt chảy trong sao mà xót xa, mà đau đớn thế! Nhìn bóng mẹ xa dần mà nó không kìm lòng được, khóc ngất đi. Không biết bao giờ mẹ mới được sung sướng đây! Người đàn ông xa lạ ấy sẽ đối xử với mẹ nó thế nào? Thâm tâm nó chỉ mong mẹ hạnh phúc, được người ta đối xử tử tế. Nó cũng tự dặn lòng phải luôn sống tốt, phải cố gắng thật nhiều để không phụ công mẹ nó hi sinh. Tim nó tự nhiên ấm lên, ít ra nó còn biết trên đời này còn có mẹ yêu thương nó hơn cả cuộc đời mình!!

 

Zac

Giai Điệu Của Mưa!!

Photo: Here comes rain again

 

“Ngắm mưa rơi mà lòng trông ai đó.
Từng giọt mưa rớt nhẹ trong em.
Em vẫn đợi anh như mùa xuân đợi nắng.
Mong mưa về mang anh lại chốn đây!”

 

Lâu lắm rồi mới có tâm trạng như thế này. Không hiểu đang vui hay đang buồn nữa mà là một cảm giác lâng lâng khó tả.

Buôn Ma Thuột những chiều nay mưa.

Những cơn mưa không phải đầu mùa mà cũng đầy mùi vị. Có chút hơi lạnh của tiết trời đang dần sang đông, chút nồng nàn của thu qua và thêm chút hương của tâm trạng con người đâu đó quanh mưa.

Kì lạ thật, mưa đến rồi mưa đi, mang theo tất cả cảm xúc của một con người nhạy cảm. Đôi lúc mưa lặng lẽ, đôi khi mưa ồn à, lúc lại tinh nghịch nhưng nhiều khi dịu dàng, đằm thắm. Cứ thay đổi liên tục như chong chóng gặp gió xanh, như guồng xoay của nhân vật trữ tình trong hàng ngàn câu chuyện.

Mưa, chút gì đó của tạo hóa ban xuống cho trần gian. Thật khó hiểu.

Mưa cứ nhảy nhót như trêu ngươi người ta, như một anh hề đáng ghét đã bảo không chơi nữa mà cứ chọc người ta hoài. Rồi mưa lại khóc, hòa với nỗi buồn của ai đó, như một ông cụ hiểu hết mọi sự trên đời, biết ủi an những mảnh đời bất hạnh, biết sẻ chia cùng những niềm yêu thương cũng  như biết chùng xuống thương cho người ngồi nơi ấy nhớ ai kia.

Không hiểu những giai điệu tuyệt vời của mưa là sao. Mưa mang đến không khí hối hả, vội vã hay chút sâu lắng, trầm tư khiến một người thông minh cũng không tài nào thấu hiểu hết.

Mưa Tây Nguyên, nhanh cũng nhanh đi đến lạ. Một sự luyến tiếc nhẹ nhàng của trái tim biết cảm nhận cái đẹp. Đôi bàn tay nõn nà hứng vài giọt mưa thuần thiết. Ngắm nghía! Người con gái bấy giờ cũng như giọt mưa kia, trong sáng, trinh bạch nhưng cũng có thể xẩy chân bất cứ lúc nào. Run sợ. Lỡ một mai xa cơ lỡ bước, cuộc đời sẽ đi về đâu? Tấm vai mong manh này sẽ là gì trong vô vàn gió bấc?

Dòng suy nghĩ vẫn vơ mà sao thiết thực thế? Tâm trạng của nhân vật trữ tình cũng chuyển biến nhanh thật. Mới đây thôi là con người của sự lãng mạn, hào hoa, ngay lúc này lại là của hiện thực nghiệt ngã. Phải chăng những cơn gió thoảng qua cũng khiến tấm lòng se lại? Mưa bay, gió lạnh! Đợi một cơn mưa đúng nghĩa đã lâu lắm rồi. Muốn mưa rơi lâu thật lâu để nước mắt thiên nhiên có thể thay cho lòng người con gái những chuỗi ngày u ám!

Lại thản nhiên ngắm mưa, khẽ mỉm cười trước cảnh mưa hữu tình, man mát  dễ chịu. Rồi lại thầm thương người con gái. Giá nàng có một người ở bên lúc này, quen hoặc lạ chạy mưa cùng để những giọt mưa kia vỡ tan trên khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh.

 

Buôn Ma Thuột ướt mưa thật đẹp, dáng người vội vã, dáng buồn bã của cỏ cây. Cả không khí nặng nề buồn xát xịt. Mưa, có vẻ cũng làm nhiều người bất ngờ, hốt hoảng. Nhưng có sao, mảnh đất này lúc nào chẳng có những điều thú vị bất ngờ như thế!

Ồ, lại thêm một cơn mưa! À không, trong mưa có nắng! Nắng rọi chiếu cơn mưa với dải màu đẹp tươi bất tận. Cầu vồng, là cầu vồng đó! Cuộc sống không phải là những quy luật đổi thay sao? Qua cơn mưa sẽ có cầu vồng, qua cơn thái cực ắt ngày bồng lai.

Về với thực tại thôi. Yêu mưa và những nỗi nhớ nhung không bao giờ kể xiết. Có lẽ cũng đủ để gột rửa hết bao phiền muộn trong lòng rồi. Người con gái lại tiếp tục sống, tiếp tục chiến đấu cho những ngày dài đằng đẵng tiếp theo!!

 

Zac

Mẹ ơi sao mẹ bỏ con???

Photo: Leonora Enking

 

Mẹ ơi, nước mắt là gì hở mẹ? Sao con lại cứ khóc hoài thế này! Con ghét nó, căm thù nó mà sao nó cứ tìm đến con. Con không thể làm gì khác là mặc nó hành hạ thân xác mình.

Đầu óc con không thể suy nghĩ thêm được gì ngoài những việc tồi tệ hôm qua. Con đã không là được bài kiểm tra Pháp. Con bất lực thật sự trước cái đề ấy. Đề khó hay do con chưa chăm học? Em cũng không biết nữa, con chỉ biết mình ngồi thu lại một góc, nước mắt lã chã rơi. Không có mẹ ở bên, không có ai thay mẹ lâu nước mắt cho con cả. Con phải tự vội vã lau thật nhanh đôi mắt ướt át của mình để không ai nhìn thấy. Con đã đứng đó, đứng một mình giữa trời đang dần tối. Rồi bật khóc khi nào không hay. Bóng bố và người ta khuất dần, nhỏ xíu trong hoàng hôn khiến mọi thứ ngả nghiêng hơn bao giờ hết. Con đã ngồi đó, lặng lẽ nhìn hai người họ hạnh phúc bên nhau rồi gục ngã ngay trước cửa nhà khi mà đôi bàn tay con không đủ chắc chắn để cầm vững chiếc chìa khóa lên nữa. Đôi chân con rã rời, con ngồi như đứa lang thang trước nhà mình rồi đôi mắt lại nhòe đi lúc nào không rõ. Con không mạnh mẽ được như lời mẹ dặn, con yếu đuối, đớn đau.

11 điều bố muốn nói với con

Photo: Roberto Herrera Pellizzari

 

1. Lợi dụng chủ đề nói với con để câu view nên bố không phải người bố tốt. Con đừng ham có người bố tốt vì chắc gì bố đã thích thế. Bố cũng không ham có người con tốt, nhỡ con không thích thế thì sao. Bố chỉ kiên trì chỉ cho con thế nào là tốt theo cách bố có thể làm tốt nhất, để ít nhất con biết tốt là gì, để có thêm thứ để chọn lựa.

2. Bố là người sáng tác và bố từng nghĩ cố gắng làm tác phẩm hay là đủ rồi, trong cuộc sống, nói ra là thừa và không hay bằng nên bố từng ít nói. Rồi đến một lúc, chạm vào người khác, lắng nghe nhiều hơn, bố nhận ra cuộc sống cũng là một tác phẩm lớn và đầy cảm xúc chứ không chỉ là chất liệu của tác phẩm. Nếu nói đời là vở kịch và ai cũng diễn vai của mình thì chúng ta được xem một thứ siêu trực tiếp nhưng chúng ta chưa từng xem nó với sự chăm chú như xem phim.

Khó nhọc yêu anh!

photo: starlightx

 

Anh lơ Em đấy à? Em không ở đâu đó trong Anh nữa sao? Nói cho cùng thì người con gái lụy tình là khổ! Nhưng Em biết làm sao khi không hạn chế được thứ tình cảm này? Thời gian hữu hạn của Em, ngoài ba mẹ ra còn ai khác để Em hướng về quan trọng hơn Anh nữa đâu. Em chỉ yêu mình Anh! Vậy mà sao Anh lại có biết bao nhiêu người thương nhớ? Rồi Em  lại tự chìm đắm trong mộng tưởng huyễn hoặc bản thân, Anh, Em và cuộc sống của Anh – Em không nằm trong đó!!

Bác biết được, chắc buồn lắm!

BBC đưa tin bác mất. Một lúc sau thì Vnexpress cũng đưa tin. Tôi dừng lại, tự mặc niệm một phút, không đau xót, cũng thương tiếc, nhưng không phải tiếc thương khôn tả. Tiếc là vì Việt Nam từ đây mất đi một danh tướng vang danh năm châu bốn bể, tiếc vì từ nay Việt Nam hết người cả dân tộc tự hào, để nếu người đó mất đi, cả dân tuộc phải tiếc nuối. Mặc niệm chủ yếu vì kính trọng.

Tinh thần dân tộc, như Bác Hồ nói, bình thường thì như cơn sóng ngầm, chỉ khi có biến, nó mói trỗi dậy, mạnh mẽ và sôi sục. Bác mất, cả dân tộc tiếc thương. Bác mất, cả dân tộc nắm tay nhau, cả dân tộc khóc. Nhưng trong cái buồn lớn, cũng có cái mừng. Trích ý một tác giả, xin lỗi vì không nhớ tên, cũng không nhớ nguyên văn: cũng đã hơn trăm năm ở đời, âu cũng phải ra đi. Nhưng sự ra đi đó đánh thức cái tinh thần Việt đang ngủ quên, đúng vào cái lúc mà dân tộc cần (cái tinh thần Việt). Đó là cái mừng, mừng trong nỗi buồn lớn.

Bác mất, nhiều bạn trẻ tiếc thương bằng cách đổi avatar facebook. Âu cũng là cái hay, thể hiện tinh thần dân tộc. Nhưng nhiều đứa quên mất mình đang mang cái avatar trang trọng đó, một số túm tụm, bàn chuyện thế giới động vật (gấu, chó…), chuyện bếp núc (gia vị, dầu ăn…), chuyện bàn tay…số khác lại chạy long nhong chửi bậy. Bác biết được, chắc buồn lắm.

Bác mất, gia đình bác cho phép người ngoài thăm viếng. Những đồng chí, đồng đội của bác, cùng bác chinh chiến bao trận, những người dân thế hệ của bác, bỏ công bỏ việc, không quản đường xa, từ trăm phương đổ về, xếp hàng từ tờ mờ sáng chỉ để được viếng bác một lần. Nhưng trong hàng người đó sao có nhiều bạn trẻ vậy. Các bạn trẻ đó, bao nhiêu bạn thật sự xếp hàng vì muốn thể hiện sự thương tiếc cho người anh hùng dân tộc, bao nhiêu người thật sự xếp hàng để viếng bác theo đúng nghĩa của từ viếng? Hay chỉ là thấy người ta đi nên cũng đi theo, đi để sau về còn có cái mà kể. Trong dòng người đó, mấy bạn trẻ biết được những trận chiến của bác như thế nào, mấy bạn hiểu được cuộc đời bác ra sao. Không biết, không hiểu được thì làm sao biết tiếc thương? A dua à? Nói thật, đến lúc bác mất mình mới tìm lại về cuộc đời, về những trận chiến của bác. Mình xấu hổ vì kiến thức của mình về trận Điện Biên Phủ cũng chỉ cỡ trận Xích Bích, trận Di Lăng, hay 6 trận Kỳ Sơn (mà chưa chắc đã đúng sự thật) đổ lại). Bác biệt được, chắc buồn lắm.

Người mất rồi, hãy để họ được ra đi thanh thản.

Tình yêu và những sai lầm

Photo: jfl1066

Tôi đã định không nhúng tay vào chuyện này, vì đã có quá nhiều người nói về tình yêu, có lẽ tôi không nên nói thêm vào nữa. Nhưng thôi, rãnh quá không có chuyện gì làm nên tôi có hứng viết nó ra vậy.

 

Uhm…Phải nói sao nhỉ?

Tôi đã đi tìm hiểu ý nghĩa của sự sống rất lâu rồi. Và tôi cũng đã tá hỏa phát hiện ra rằng: Cuộc sống vốn cóc có cái ý nghĩa gì hết! Nghe buồn không? Hụt hẫng ghê luôn! Nhưng không sao, tôi có một tin vui ngay đây. Cuộc sống vốn chẳng có ý nghĩa gì, nhưng mỗi người phải tự tìm ra ý nghĩa của riêng bản thân mình. Đừng lo lắng, bất cứ ai cũng có một điều gì đó thích thú trong cuộc đời cả. Và, tôi lại phát hiện ra “À, ý nghĩa của bản thân mỗi người không phải là tìm ra xem cái gì là triết lý, cái gì là chân lý, cái gì là đúng đắn, cái gì là sai trái, mà chính là sự tương tác tình yêu của hắn ta với mọi người, mọi thứ trên đời”. Khi mọi thứ qua đi, chỉ còn tình người là ở lại. Vâng, tình người, tình yêu, thật thiêng liêng biết bao…

 

Đã có quá nhiều định nghĩa về tình yêu, và tôi thiết nghĩ không cần thêm những định nghĩa nữa. Tôi đã từng thử nghiệm rất nhiều mỗi khi ngộ ra một cách hiểu mới của bản thân. Tôi quay đi quay lại, lần mò trong cái mê cung đó, mê cung của những triết lý, của những chân lý, tôi tìm kiếm vẻ đẹp, tôi tìm kiếm cái sự hoàn hảo, cái chân lý. Nhiều người cho rằng tình yêu là chân lý cuối cùng, tôi đồng ý! Hoàn toàn đồng ý!

Nhưng khoan!

Đừng mong, đừng mơ chân lý hay tình yêu có thể cứu bạn ra khỏi những điều xấu xa, thoát khỏi những cực nhọc…

Nếu bạn đang đi tìm thứ gì đó hoàn hảo trong cuộc sống, bạn đang làm cho nó dần mất đi sự hoàn hảo. Vì sao vậy? Vì không có cái gì hoàn hảo, nên nó mới có thể mất đi tính hoàn hảo, nếu nó là điểm 10, nó không mất, điểm 10 trên giấy không mất, nhưng kiến thức trong bộ nhớ sẽ mất. Vâng, không có gì hoàn hảo hết, chân lý không phải là tập hợp những điều hoàn hảo. Tình yêu hoàn hảo đó các bạn, vì nó không có hoàn hảo, nó không cần tìm, nó không cần những định nghĩa cao siêu. Nhưng mọi người thường nói với tôi rằng, tình yêu là không điều kiện. À, ra thế, tình yêu là không điều kiện, không toan tính, không có sự xuất hiện của ý nghĩ, của bộ óc, nó chỉ thuộc về trái tim, nó chưa từng thuộc về trí óc. Vâng! Chí phải, chí phải! Tôi như ngộ ra một chân lý, như khai sáng cái tâm thức vô minh, như ánh nắng ấm áp của mặt trời sau mùa đông tuyết rơi lạnh giá, như phát hiện ra được một quặng kim cương với chủ sở hữu là tôi. Bạn đủ biết cái cảm giác đó nó sung sướng, nó mê tơi, nó phiêu lãng biết chừng nào…

Và…Bụp một cái! Tôi nghĩ mình đã chuẩn bị mọc cánh đến nơi rồi! May mắn qua, tôi vẫn chưa mọc cánh. Ánh mặt trời vẫn chiếu vào đôi mắt tôi, chói quá…

Quay lại, tôi phản đối chuyện tình yêu là không điều kiện, là cho đi, là như mặt trời luôn tỏa sáng. Xin lỗi nhé, tôi không thể làm vậy được. Mặc dù tôi đã từng tin như thế, nghĩ rất nhiều về nó, thực hành và viết rất nhiều về điều đó. Nếu như tôi có làm ai đó vỡ mộng thì cũng xin hãy tha thứ cho tôi, hãy bao dung lượng thứ vì điều đó. Ai có thể sống theo định nghĩa đó, hãy làm theo, ai không thể thì thôi.

Vì tôi biết, tình yêu hay bất cứ cái gì đó không thể một chiều. Khi chúng ta nói chúng ta yêu một khu rừng, chúng ta có yêu toàn bộ khu rừng không? Chắc cú là không, chúng ta không yêu bùn lầy, chỗ cát lún. Chúng ta không yêu chỗ mọc nhiều cây gai và những hang dơi hôi hám, chúng ta không muốn ở một chỗ nếu chỗ đó có nhiều cú và quạ kêu ban đêm. Vâng, bạn sẽ nói rằng: “Đương nhiên rồi, đâu ai ngu”. Vâng, không ai ngu. Vì tôi biết, mặt trời cũng sẽ có lúc tắt nắng, khoảng một tỷ năm trăm triệu năm nữa, khoảng đó!

Chốt lại, tình yêu là cho đi không điều kiện không có nghĩa là lúc nào cũng “cho đi”. Khi một cá nhân không có “duyên” để tiếp nhận, cho đi là điều vô nghĩa, giống như ném những chiếc bánh ra bờ hồ…Ai đó, những người cao siêu hãy yêu theo cách đó, yêu không điều kiện. Nếu làm được, hãy tiếp tục, rất đáng quý, còn tôi thừa nhận là mình không thể!

Lòi nhắc nhở: Hãy cẩn thận, nếu ai đó không thể làm theo thì đừng có mà đua đòi “yêu không điều kiện”. Không khéo đó chỉ là một dạng tự lừa mình, tự kìm nén những cảm xúc sâu xa, tự ức chế những nỗi niềm bên trong mình. Hãy cẩn thận khi “yêu không điều kiện”, bằng không mọi thứ sẽ bung ra như núi lửa thì không còn cách gì cứu chữa được nữa.

Tôi cũng lại phản đối cái lý lẽ, không có tiền thì tình yêu bóc đất mà ăn à? Cái lý lẽ lố lăng, thô lỗ, cọc cằn không cách chi chấp nhận được, lý lẽ của những kẻ hám tiền, tham vật chất và muốn sở hữu. Tình yêu là một thứ chẳng liên quan gì đến tiền! Hãy nhớ rõ, tình yêu không liên quan gì hết. Vấn đề về tiền đã luôn ở đó rồi, dù bạn có yêu hay không yêu, nó nằm ở đó. Vấn đề về tiền có dính dáng đến hôn nhân gia đình, hôn nhân gia đình có dính dáng đến tình yêu thật, nhưng tình yêu không liên quan. Tôi nhắc lại, vấn đề về tiền đã có, với tất cả mọi người, nó không liên quan gì đến tình yêu hết.

Tình yêu vốn không dính dáng gì đến vật chất, đến kỷ niệm. Nhiều người cứ phải cho rằng yêu thương là phải có kỷ niệm với nhau, quá vớ vẩn. Tình yêu không liên quan gì, nó ở đây, bây giờ, cùng nhau.

Tôi cũng lại thấy, tình yêu không cần thiết phải là cái gì cả. Nó không cần phải lúc nào cũng thể hiện làm cái này làm cái kia, nếu có chữ “phải” thì ắt sẽ xuất hiện sự “giả tạo”. Yêu thương không cần giả tạo, đòi hỏi để biến yêu thương trở nên giả tạo là một tội ác. Yêu thương cần cảm xúc, cũng có khi cần kỷ luật và thể hiện. Nhưng nó không cần thiết gắn với từ “phải”. Yêu thương không cần phải to tát, không đo được độ lớn, nó vô hình vạn trạng và tùy theo khả năng…

Vậy thì tình yêu là gì à? Nó chẳng là gì hết ! Nó đơn giản là sự thoải mái khi ở bên nhau. Khi người người yêu ở bên nhau, khi người người ngủ trong khu rừng mẹ thiên nhiên, khi người người đón nhận ánh sáng ấm áp của cha mặt trời. Khi cả gia đình cùng thoải mái, vui vẻ khi ăn cơm cùng nhau. Khi đôi tình nhân cùng nhau trò chuyện. Chỉ là sự thấu hiểu, chỉ là sự sẻ chia, chỉ là chút niềm vui bông đùa, chỉ là chút cảm thông, chỉ là nơi cội nguồn để người ta tìm về. Như ngôi nhà tìm về, như người con luôn tìm về bên mẹ, như tình mẫu tử thiêng liêng…

Cái cốt là sự thoải mái. Hãy thoải mái ! Nếu không, cảm thông. Khi cảm thông mọi thứ sẽ khác, có thể là im lặng trước điều mình không thích, có thể là giúp đỡ, có thể là thấu hiểu thêm đối tượng, tùy…

Cảm thông, hãy cảm thông đi ! Từ cảm thông mọi thứ sẽ thay đổi. Từ cảm thông, mọi thứ sẽ được thấu hiểu. Từ cảm thông, chúng ta sẽ biết cần gì ở nhau.

Cảm thông, hãy cảm thông…

Nhưng hãy nên nhớ rằng, mọi thứ luôn là hai chiều, như âm dương, như trắng đen, như đẹp xấu, như thiện với ác, như cho và nhận. Phải cần bằng, mọi thứ phải được cân bằng. Nếu không, sẽ không còn nữa. Nếu được yêu thương, hãy đáp trả lại. Nếu chưa được yêu thương, hãy yêu thương trước để được nhận lại… cho đến khi không thể tiếp tục được nữa.

Ai đó có thể vẽ lên những bức tranh thật đẹp trong bộ não, ai đó có thể định nghĩa thật hoàn hảo về tình yêu, về chân lý. Còn tôi, tôi thích những gì bình thường nhất, thứ mà có thể áp dụng cho nhiều người, dễ tiếp nhận và bình dân học vụ. Tôi muốn thấy một tình yêu mà ngay cả kẻ khó tính ích kỷ, kẻ cộc cằn, kẻ thô lỗ, kẻ nghèo hèn, người nhỏ mọn, tên giàu có cũng có thể thực hiện được phần nào.

Với tôi, yêu thương không phải là thứ vô điều kiện hay một chiều. Vì nó tốn sức của người phát tâm yêu thương dù là nhỏ nhất. Hãy đáp trả, hoặc hãy chủ động cho đi trước. Nhưng điều đó không có nghĩa tình yêu thương là đồ “chùa”, là cho đi “mãi mãi”. Vì tôi biết mặt trời cũng sẽ có lúc tắt nắng…

-Lục Phong-

Khi ta bé, khi ta lớn

Photo: Alex Holyoake

 

Uỳnh uỳnh uỳnh…bộp.
Uỳnh uỳnh uỳnh…bộp.
Á á á á, huhuhu

 

Đấy, chúng ta ngày bé là thế đấy. Không sợ trời, không sợ đất, không sợ đau, chẳng ngại té. Chúng ta như một ngọn lửa rừng rực không bao giờ tắt. Ngọn lửa của lửa trại đêm đông, nó ấm áp và mạnh mẽ, nó không le lói như ngọn lửa của đèn cầy hay trong cái đèn dầu. Ngọn lửa như ánh mặt trời đem lại niềm vui cho gia đình, âm ấp tiếng cười đùa xua đuổi đi bao nhỏ nhen toan tính của cuộc sống tầm thường… Trẻ con sống vui vẻ, lạc quan, ham tìm hiểu, tò mò, yêu đời, phóng khoáng, kiên trì, quyết tâm. Vâng, trẻ con rất giỏi, đứa trẻ nào cũng là những thiên tài, cũng là cục vàng cục ngọc trong mắt cha mẹ chúng.

Làm trẻ con thật sướng, thật hạnh phúc biết bao…

 

Từ đó mà người ta suy ra, hãy sống như trẻ em, đó là những phẩm chất đáng quý giúp cuộc sống được an vui hơn trong xã hội xô bồ này…

 

Vâng, đúng là như thế !

 

Nhưng…[tua đi một đoạn]

 

Bây giờ thì chúng ta đã lớn, chúng ta đã lớn. Chúng ta có nhiều việc phải xử sự với cuộc đời, chúng ta có nhiều mối lo phải nghĩ. Chúng ta phải tự chịu trách nhiệm với những gì mình làm, sắp phải tự nuôi sống bản thân, và có lẽ là sắp nuôi vài đứa trẻ nữa đấy. Vấn đề đặt ở đây, tôi tự hỏi làm sao chúng ta vẫn giữ lại những phẩm chất của trẻ con để nuôi một đứa trẻ con khác. Việc này giống như là những người bạn sẽ cùng chơi với nhau hơn là một người lớn và một đứa trẻ.

 

Thật ra, trẻ nhỏ như tờ giấy trắng vậy. Ai đó nói rằng tờ giấy trắng thì tốt và đẹp, thậm chí còn thơm tho nữa kìa. Nhưng tôi lại thấy, giấy không được tao ra để trắng tinh, nó cần phải được viết, gì cũng được. « Giấy cần phải được viết ». Chúng ta cần phải viết lên chúng theo cách của chúng ta, chúng ta không thể trắng tinh không có nội dung riêng nào như trẻ nhỏ được.

 

Cuộc sống này cần những hoài niệm, chút sâu sắc vừa đủ, chút nhạy cảm, chút đa chiều, chút điềm tĩnh, chút an nhiên để trang trí…Chúng ta không thể cứ lạc quan hay nhí nha nhí nhố mãi như trẻ em được, không thể được. Hãy để ý, trẻ em không nhạy cảm hoặc một số rất hiếm có phẩm chất này. Tượng tự như thế, trẻ em không sâu sắc, chỉ cần là ba mẹ nó không nói ra, nó sẽ không thể biết ba mẹ nó có chuyện buồn, nó có thể đùa giỡn khi ba mẹ nó đang chiến tranh lạnh với nhau. Trẻ em không điềm tĩnh, nó sẵn sàng chửi đông đổng lên rồi thôi, quên ! Đó là do nó chơi với mấy đứa hay quên giống nó, chứ người lớn không thể cứ tức lên là chửi đổng như thế được, người lớn sẽ bị ăn dép, đá hoặc cà chua, thậm chí là dao hoặc dùi cui. Trẻ em cũng không đa chiều, nó xem phim tình cảm không hiểu gì, nó chỉ thích phim thần tiên, siêu nhân hoặc đấm nhau thùi thụi thì khoái mê tơi. Trẻ em ham học hỏi và tìm tòi, không nghĩ đến thất bại, nhưng nó cũng có lúc chán. Kêu nó đi bộ vài chục ki lô mét bảo đảm không làm. Những phẩm chất ham học hỏi, tìm tòi, kiên trì của trẻ em rất bị giới hạn, nó không có sự kỷ luật, nó không có tình yêu, nó chỉ muốn tìm hiểu cho vui, đó là lý do nó thường bỏ dở nhiều trò mà chẳng theo được lâu dài. Trẻ em rất dễ thương, rất đáng yêu, nhưng trẻ em hời hợt lắm các bạn à…

 

Chúng ta đã thấy chưa ? Trẻ con “trống rỗng” , nó đâu có cần thiết phải lo toan, đâu cần sợ ai ném cà chua, hay bị ai đó từ chối tình cảm ? Nhưng người lớn thì không vậy được, nếu cứ vô tư như thế thì sớm muộn gì dù không cố ý cũng vô tình gây tổn thương cho người khác…

 

Trẻ con có cái vui của trẻ con, có trách nhiệm của trẻ con. Người lớn có niềm vui của người lớn, có trách nhiệm của người lớn. Không thể áp phẩm chất trẻ con lên người lớn rồi bảo rằng những điều đó tốt được. Không thể ép một người ăn món ăn bổ dưỡng trong khi họ không nuốt nỗi. Gần đây, tôi đọc được rất nhiều người nói nhiều về “phẩm chất của trẻ em”. Có gì đâu ? Chẳng có gì mới mẻ ? Chẳng cần được dạy tôi vẫn có thể trở thành trẻ em ngay bây giờ. Nhưng để làm gì, và rồi thu lượm được gì mới là vấn đề đáng lưu tâm ?

 

Lạc quan à, vui vẻ à, yêu đời à, tốt thôi ! Đây là phẩm chất của con người sống trong cuộc đời cần có, nó không phải của trẻ em hay trẻ sơ sinh gì cả. Nên đừng có mang phẩm chất của trẻ em ra nói ở đây. Bây giờ chúng ta đã lớn, chúng ta đã phải sống có trách nhiệm hơn với cuộc đời rồi đó. Chúng ta đã không còn là đội quân nhí nhố nữa, chúng ta giờ là những người thợ xây dựng, chúng ta phải có trách nhiệm xây dựng tuổi thơ đẹp đẽ cho trẻ em, chúng ta phải có trách nhiệm xây dựng cuộc sống của chính mình, chúng ta có nhiều trách nhiệm. Tôi không chấp nhận những người lớn hời hợt, nông cạn và thiển cận, chẳng phải những phẩm chất đó đều thuộc trẻ em đó thôi. Và đừng hỏi tại sao chúng ta không thể lại là trẻ nhỏ ? Vì đơn giản chúng ta đã được hưởng thụ nó rồi, đã hưởng thụ hết rồi, không còn nữa. Nếu muốn, hãy trở về tuổi thơ, một chút thôi, rồi quay lại với cuộc sống. Nhé !

 

Làm trẻ em thật sướng, thật hạnh phúc, thật đáng yêu…

Tôi yêu trẻ nít.

Nhưng,

Làm người lớn cũng thật sướng, được làm những gì mình thích, được quyết định bản thân mình là ai…

 

Dù gì, mỗi giai đoạn cuộc đời đều có những ý nghĩa, những trách nhiệm đẹp, những niềm vui sướng riêng…

 

Ai ơi,
Hãy viết mình lên trang giấy
Gì cũng được
Không quan trọng lắm đâu

 

Ai ơi,
Hãy vẽ những ước mơ lên trang giấy
Gì cũng được
Không cần phải lung linh lắm đâu

 

Ai ơi,
Hãy chuẩn bị sẵn sàng đi kìa
Điều gì đó
Không khó lắm đâu

 

Hãy bớt chút nhí nhố
Hãy thêm một chút sâu sắc
Hãy bớt chút nóng nảy
Hãy thêm một chút nhạy cảm
Hãy bớt chút vô tư
Hãy thêm một chút đa chiều
Hãy bớt chút ham chơi
Hãy thêm một chút sẻ chia
Hãy bớt chút ích kỷ
Hãy thêm một chút yêu thương…

 

Bởi vì,
Chúng ta đã lớn
Nhưng
Hãy nhớ là,
Ngọn lửa ngày bé vẫn sẽ cháy mãi
Ai ơi… !

 

Dù gì, khi ta bé và khi ta lớn phải có gì đó khác nhau chứ, nhỉ ?

-Lục Phong-

7 điều các bạn trẻ có thể học được từ cuộc đời Đại Tướng Võ Nguyên Giáp

1.    Tuổi trẻ phải chăm chỉ học hành

Thời tuổi trẻ, đại tướng học rất giỏi. Đại tướng được giải đầu tốt nghiệp Sơ học  (certificat d’étudé primaires) ở tỉnh Quảng Bình. Mùa hè năm 1925, Đại tướng thi đỗ vào Quốc học Huế. Đại tướng thi  đỗ thứ nhì, loại khá. Nhập học, tháng nào Đại tướng  cũng đứng đầu lớp, có tên hàng đầu trên bảng danh dự, được cấp học bổng. Ngoài ra Đại tướng chăm đọc sách từ thuở bé, thấy đâu có sách lại sà vào mượn đọc. Sau này khi làm đến Đại tướng, ngài vẫn chăm đọc sách và cùng mọi người thảo luận về sách.

Mạnh mẽ lên nào cô gái!

Photo: the best time of the year

Mạnh mẽ lên nào cô gái, bởi cô vẫn  cho mình giỏi giang, tự mình có thể làm tất cả mà. Cuộc sống này dù không đơn giản và màu hồng như cô vẫn thường mơ mộng. Con đường cô bước đi cũng không phải là con đường rãi đầy hoa hồng, nó đầy rẫy những chông gai và thử thách. Cô sẽ trải qua những thất bại, những hụt hẫng, rồi những thứ đó chính là may mắn để tạo nên những thành công của cô sau này. Và hãy tin rằng nỗ lực bằng chính khả năng của mình, cô sẽ làm được điều cô muốn thôi.

Mạnh mẽ lên nào cô gái, vì cô ghét việc phụ thuộc vào ai đó, dù có đôi lúc chạnh lòng khi thấy người khác luôn có một bờ vai để tựa, luôn có người sánh bước cùng. Nhưng sự độc lập với lòng tự tôn cao ngất ngưỡng, một cái tôi chẳng ai có thể sánh bằng thì cô cũng không dễ dàng chấp nhận để mình dựa vào một ai đó. Cho nên Cô – một mình nhưng mà vẫn ổn, đúng không?

Mạnh mẽ lên nào cô gái, dù những áp lực và trách nhiệm có làm cô mệt mỏi. Có những kỳ vọng to tát đặt lên đôi vai bé nhỏ của cô. Có đôi lúc cô nản lòng muốn buông xuôi tất cả,  thì cứ hãy mỉm cười và tiếp tục vì đó là những thứ cô đã chọn và là mục đích sống của cô. Người con gái bản lĩnh như cô sẽ đủ tự tin để bước một mình, tự thân vượt qua được tất cả những khó khăn trong cuộc sống

Mạnh mẽ lên nào cô gái, cho dù hàng ngày cô cảm giác bất lực trước những ước mơ và đam mê của mình chưa được thực hiện. Những guồng xoay của cuộc sống phức tạp cứ cuốn cô trôi đi vào những cơn lốc khác thì hãy luôn giữ niềm tin rằng “Rồi cô sẽ thành công, chỉ là sớm hay muộn“. Ước mơ của cô vẫn còn đó, niềm tin của cô vẫn còn đó.

Cuộc sống là những cung bậc cảm xúc, âm thanh và những hình ảnh khác nhau, cô cần phải trải nghiệm được tất cả những điều muôn màu muôn vẻ ấy. Cuộc sống có đôi khi là những vệt màu tươi sáng, cũng nhiều lúc là những vệt màu tối tăm. Trên con đường khám phá cuộc sống, cô sẽ học được cách trưởng thành hơn, chín chắn hơn và mạnh mẽ hơn. Chính cô cũng hãy tự vẽ nên bức tranh cuộc sống đa màu sắc của chính mình.

Cũng đừng để tự mình ngập ngụa mãi trong nỗi cô đơn cô gái à.  Hãy cứ mở lòng đón nhận yêu thương và hãy yêu thương. Vì cho dù tự tin, đôi khi có một chút gì hơi ngạo mạn và ngang bướng, thì tận trong sâu thẳm vẫn là một tâm hồn mong manh, dễ bị tổn thương. Hãy cứ luôn vui vẻ, lạc quan và mỉm cười làm cô gái xinh đẹp. Học cách yêu thương bản thân và những người xung quanh.

Và hãy nhớ  đừng bao giờ bỏ cuộc, hãy dứt khoát và buông bỏ những thứ không cần thiết. Cuộc sống có những thứ đáng giá để nắm giữ, nhưng cũng có nhiều không đáng để níu kéo. Hãy chọn lọc cho mình những điều tốt đẹp.

Mỉm cười, nỗ lực và hy vọng, cô sẽ đạt được những điều cô muốn thôi – Cô gái à!

~Trang Nguyễn~